-
Chương 301-305
Chương 301: Lông mày
Nhìn gương mặt đỏ bừng lại nhất quyết muốn dâng hiến bản thân của Mộng Nhi, Long Thiên đã lâm vào trạng thái thiên nhân giao chiến, đầu tiên anh cũng không tự nhận mình là chính nhân quân tử, bằng không cũng không thể sống sót từ Quỷ Môn trở về được, thứ hai anh cũng không phải là người một lòng với cái gì, Long Thiên có kế hoạch xây dựng một hậu cung khổng lồ, nhưng kế hoạch này cũng phải được bắt đầu sau khi trèo được lên giường của vợ anh đã, nếu như chính cung còn chưa lo xong mà đã tính chuyện ong bướm gì thì rất dễ bị đập chết, cuối cùng chính là anh thực sự không có gan để làm chuyện này ở đây.
Mặc dù thân hình và gương mặt của cô gái này đều rất cực phẩm, nhưng Long Thiên cũng không phải là loại người bất chấp mọi tình huống, anh xua tay cười nói: "Tình hình hôm nay không tốt lắm, để hôm khác sẽ phân cao thấp với cô sau".
Mộng Nhi thổi phù một tiếng, cười nói: "Trước đây anh đều dùng những cái cớ này để từ chối các cô gái tự dâng hiến mình sao?"
Long Thiên sờ mũi ngầm thừa nhận, quãng thời gian ăn chơi đàn đúm vô lo vô nghĩ năm đó bây giờ nghĩ lại cũng thấy khá buồn cười, những người khác ăn chơi đều dựa vào việc đưa được bao nhiêu em gái lên giường mà tự hào, Long Thiên thì lại ngược lại, các cô gái lại tự hào vì có thể lên giường được với anh.
Ngoài vài hoa khôi ra, thì trong đó cứ lấy chị Dung Dung làm điển hình, đã mấy lần Long Thiên suýt chút nữa là không giữ được trinh tiết rồi, phải biết rằng chị Dung Dung là dạng con gái dám hạ cả xuân dược, nghĩ lại mới thấy thời gian đó Long Thiên đã phải nỗ lực lớn thế nào để giữ được sự trong trắng của mình.
"Em biết anh không thích em, em cũng chỉ thử xem sao thôi, biết đâu anh ăn nhiều cao lương mĩ vị ngán rồi, lại muốn nếm thử món ăn vặt thanh đạm này, kết quả em còn chưa làm gì anh đã sợ như vậy, đúng là đả kích lòng tự tôn của em mà", Mộng Nhi thở dài một hơi nói.
Long Thiên vui vẻ đáp: "Giờ tôi thay đổi ý định có kịp không?"
Mộng Nhi ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn Long Thiên, nói: "Anh đừng giả vờ giả vịt nữa, anh không phải là người như vậy, thôi bỏ đi, dù sao nhiệm vụ mà cậu hai giao cho em có lẽ không thể hoàn thành được rồi, chỉ là không thể hoàn thành được tâm nguyện của mấy chị em nên có chút tiếc nuối thôi, không nói nữa, càng nói càng tức".
Long Thiên lại châm điếu thuốc nữa, dựa vào lan can rít một hơi rồi nói: "Thực ra các cô đều là những cô gái khá tốt, người khác không có quyền phát ngôn, nhưng một người coi Thiên Thượng Nhân Gian như ngôi nhà thứ hai của mình năm đó là tôi ít nhiều cũng có chút tư cách, những cô gái trang điểm lộng lẫy xinh đẹp nếu thật sự nói là ham tiền thì cũng có không ít, tính cách thật thà cũng không ít, cũng rất nhiều người trượng nghĩa, năm đó lúc tôi rời khỏi thủ đô, rất nhiều người được gọi là hoa khôi cũng phải khóc, những thứ khác có thể là giả, nhưng nước mắt chắc chắn là thật.
Nói thêm nữa thì lại thành nói nhiều, hi vọng bọn họ sau này bất luận có đi con đường này nữa hay không thì cũng tìm được cuộc sống yên ổn cho mình, thanh xuân của phụ nữ có ngần đấy năm, có người dùng để đổi lấy tiền, có người dùng để đổi lấy tình yêu, mọi người đều là những kẻ vật lộn trong chúnh sinh thôi, không ai có tư cách coi thường ai".
Mộng Nhi sững người, nghe những lời nói không văn vẻ thậm chí còn có chút chân thật của người đàn ông này, còn cả dáng vẻ khóe miệng khẽ cong lên khi nói chuyện và ánh mắt thâm thúy nhìn về xa xăm khiến cô ta đã hiểu ra vì sao năm đó khi anh đi, tất cả hoa khôi ở thủ đô đều trông như già đi vài tuổi.
Mộng Nhi không hề hối hận vì hành động vô lễ vừa nãy của mình, gặp được người đàn ông như vậy mà đã cố gắng hết sức vẫn không thể thành công thì ít nhất sau này cũng không phải hối hận.
"Khi về lại thủ đô, nếu như cậu hai đồng ý em vẫn sẽ tiếp tục giúp cậu ấy làm bài tập, nếu như cậu ấy không muốn em sẽ mở một cửa hàng buôn bán nhỏ lẻ, sẽ không quay lại cái giới đó nữa", Mộng Nhi cười nói.
Long Thiên vẫn nhìn về phía trước không quay đầu lại nói: "Như vậy là tốt nhất".
Mộng Nhi chúc anh ngủ ngon rồi quay người định đi về phòng thì lại nghe thấy vị đại thiếu gia nhà họ Long ngửa mặt nhìn lên trời lẩm bẩm nói: "Nếu cuộc đời này có thể sống hạnh phúc bình an thì ai muốn lang bạt đầu đường xó chợ chứ?"
Người con gái từ trước đến nay luôn tỏ ra mạnh mẽ này cũng không kiềm lòng được mà mắt đỏ hoe.
Có thể khiến một người con gái cười vì anh cũng chẳng có gì to tát, nhưng có thể khiến cô ấy khóc vì anh mới gọi là bản lĩnh.
"..."
Sáng sớm ngày hôm sau, Long Thiên dẫn theo Long Sơn Báo ra ngoài chạy bộ mười ki-lô-mét, chạy thông không dừng lại nghỉ ngơi, việc này coi như là môn bắt buộc mà Long Thiên sáng nào cũng phải rèn luyện, nhưng không ngờ nhóc con Long Sơn Báo cũng kiên trì theo được.
Thực ra cũng không có gì lạ, tiểu Hổ Tử lúc nào cũng sùng bái anh trai thích nhất là bắt chiếc anh trai cậu ta, bốn năm nay ở trường ngày nào cũng kiên trì sớm tối chạy vòng quanh sân thể dục giống Long Thiên, về sau còn kéo cả nhóm mấy cậu ấm cô chiêu chơi cùng với cậu nhóc chạy cùng, tiểu Báo Tử nói đây là quan niệm quân sự hóa, bọn chúng phải trở thành những tiểu lưu manh có kỷ luật, có lý tưởng, có văn hóa của trường tiểu học số ba, việc này đã trở thành một cảnh tưởng vô cùng thần kỳ của trường tiểu học quý tộc ở thủ đô này.
Tưởng tượng một chút một đám nhóc con rạch trời rơi xuống trên lớp thì đấu trí đấu mưu với các thầy cô, thế mà ngày nào cũng kiên trì chạy mười vòng trở lên quanh sân thể dục, chậm rãi đều bước, hơn nữa chỉ có những người trong nhóm của tiểu Báo Tử mới có tư cách tham gia cùng, cảnh tượng này khiến cho toàn thể thầy cô trong trường vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Báo Tử được di truyền ngoại hình ưu tú từ người mẹ Sở Hàn Hương của cu cậu, lại đồng thời thừa hưởng cả vẻ kiêu ngạo của loài cỏ dại từ người cha Long Thiên Tượng, thằng nhóc vốn được ông trời ưu ái này hút thuốc uống rượu trêu ghẹo cô giáo cũng chẳng có gì lấy làm lạ, ngược lại rõ ràng có vẻ là điều hiển nhiên.
Lữ mập đã từng nói một câu mà Long Thiên cũng rất đồng tình, đó là thêm mười năm nữa, tiểu Báo Tử chính là một Long Thiên Tượng tiếp theo, câu nói này nghe thì mơ hồ khó hiểu, nhưng lại có căn cứ rõ ràng.
Mặc dù Long Thiên vốn không ưa Long Thiên Tượng nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, có những thứ Long Sơn Báo giống Long Thiên Tượng hơn Long Thiên, ví dụ như tính chấp nhất, cố chấp và cả liều mạng, đây cũng là nguyên nhân căn bản tại sao một thằng nhóc bảy tuổi lại dám đập bàn giành phụ nữ với một tên đại ca xã hội đen ở nơi tối tăm rối loạn như hộp đêm.
Long Thiên không hề nghi ngờ chút nào về tiềm năng của tiểu Báo Tử, bởi vì cậu nhóc hoàn toàn được thừa hưởng những gen nên có của người nhà họ Long.
Chương 302: Không quên được
Sau khi chạy xong mười ki-lô-mét, Long Thiên vẫn hít thở bình thường, tiểu Báo Tử lại mồ hôi đầm đìa, ngồi bên cạnh chống nạnh thở dốc, trong lúc đó Long Thiên có điện thoại gọi đến nên vỗ vai tiểu Báo Tử sai vặt: "Chạy đi mua chai nước khoáng đi, không được uống Cocacola".
"Anh, có ai sắp đến sao?", tiểu Báo Tử ngẩng đầu lên cười, chuẩn bị đứng lên đi.
"Bạn tốt của em đó", Long Thiên cười nói.
Tiểu Báo Tử nhìn Long Thiên ngờ vực, không biết người ông anh nói là ai, nhưng vẫn chạy tới cửa hàng nhỏ trong công viên mua ba chai nước suối, Long Thiên tìm một cái ghế ngồi xuống, đang định rút thuốc ra hút thì phát hiện bên cạnh cô nữ sinh đang đọc cách trông khá nghệ thuật ở ghế bên cạnh nhíu mày, trông cũng khá xinh, chỉ là ăn mặc hơi quê mùa một chút, hơn nữa còn để mặt mộc. Thời buổi này con gái mà dám để mặt mộc lại còn ăn mặc quê mùa thế này ra đường một là trời sinh đã xinh đẹp xuất sắc hai là lười ăn diện, mà cô gái này rõ ràng là thuộc vế trước.
Long Thiên giao tiếp bằng ánh mắt với đối phương bèn nở một nụ cười vô hại lịch sự, đúng lúc cô gái cảm thấy người đàn ông có nụ cười rạng rỡ này có lẽ là một quý ông lịch lãm thì Long Thiên bèn 'tách' châm lửa hút điếu thuốc đang ngậm trên miệng, vắt chéo hai chân, bộ dạng vô cùng lưu manh khiến cô gái đeo kính đang định cười chào lại lập tức tắt ngúm, sau đó đứng lên hừ lạnh một tiếng rồi chạy ra chỗ khác cách xa đó ngồi.
Long Thiên vẫn vui vẻ, từ trước đến nay anh không muốn làm quý ông, quý ông là cái gì, chẳng phải chính là loại đàn ông thật thà dễ bị nữ quyền thích bắt nạt đó sao. Đối với Long Thiên mà nói, con gái chính là để trêu chọc bắt nạt, đợi đến khi cô ta đã quen với sự bắt nạt của anh rồi tức là cô ta đã yêu anh. Vương Lệ Trân cũng được, Cừu Đông Thanh cũng được, chẳng phải đều là những ví dụ sống đó sao.
Hơn nữa anh cũng không có hứng thú để lại ấn tượng tốt cho một cô gái lạ mặt, cũng chẳng phải cần theo đuổi người ta, cũng chẳng rảnh để trêu hoa ghẹo nguyệt, hoa tươi vây quanh Long Thiên hiện giờ cả đàn cả đống, tính sơ lược một chút thì không kể ở thủ đô, chỉ ở Bắc Hải thôi đã có cô gái tóc đuôi ngựa Mộc Tiểu Nhã, thiếu phụ Hoàng Phương Phi, yêu tinh Diệp Khuynh Thành, cộng thêm cả cảnh sát Hoa Tô Mạt, đây đều là những thành viên tiềm năng của hậu cung sau này, chỉ có điều cơm thì phải ăn từng miếng từng miếng một, quần áo của phụ nữ cũng phải cởi từng bộ một, có những lúc Long Thiên cảm thấy những đạo lý mà tiểu Nam Tử nói rất có lý.
Long Sơn Báo mua nước xong quay lại, Long Thiên thưởng cho tiểu Báo Tử một điếu thuốc, tiểu Báo Tử thích thú châm lên hút, việc này càng khiến cô gái đeo kính vốn đã không có ấn tượng tốt với Long Thiên kia lại càng cảm thấy Long Thiên là một người tệ hại, đứa nhóc kia mới bao nhiêu tuổi đầu mà đã cho nó hút thuốc rồi, đúng là kiểu người làm hư người khác điển hình!
Tiểu Báo Tử rít một hơi thuốc, cảm nhận được ánh mắt của cô gái đeo kính, cười hỏi: "Anh, cô gái kia cứ nhìn anh mãi, có phải có ý gì với anh không? Theo em thấy người nào đeo kính cơ bản đều rất dâm đãng, nhìn thì ai cũng có vẻ cao cao tại thượng, nhưng thật ra lên giường rồi, chỉ cần anh làm cô ta thoải mái thì có phải gọi anh bằng bố hay bằng ông cũng không thành vấn đề".
"Một thằng nhóc còn trinh như em mà lại lắm lý luận gớm nhỉ", Long Thiên cười nhạo nói.
Tiểu Báo Tử liền hờn tủi nói: "Chẳng phải em cũng học được từ anh sao, trước khi gặp được người con gái mình thật lòng yêu thích thì sẽ không dễ dàng trao thân cho ai".
Long Thiên nhíu mày, tiểu Báo Tử dường như cũng ý thức được bản thân đã lỡ lời, vội vàng đổi chủ đề nói: "Anh, em muốn ở lại Bắc Hải chơi thêm mấy ngày nữa, có được không ạ?"
"Ngày mai e về thủ đô đi", Long Thiên không dài dòng nói.
"Nhưng anh không thích Mộng Nhi, em cũng phải chọn được quà cho anh đã chứ?", tiểu Báo Tử buồn khổ nói, khí hậu ở Bắc Hải này thật sự không thể so được với thủ đô, nóng muốn chết.
Long Thiên cười nói: "Chút tiền riêng đó của em giữ lại chi tiêu cho Mộng Nhi của em đi, nuôi phụ nữ không dễ dàng như em nghĩ đâu".
"Anh, hay là em đi chọn cho anh vài bộ quần áo mới hay là vài món trang sức mới nhé, tối qua em thấy tủ quần áo của anh chỉ có vài bộ, hơn nữa anh mặc đồ rẻ tiền thế này em sợ ra ngoài những kẻ không có mắt sẽ coi thường anh. Em nghĩ thương hiệu tốt một chút thì không có giá dưới năm mươi sáu mươi ngàn, tiền của Mộng Nhi em nợ sau, cô ta không để ý đâu", tiểu Báo Tử đứng lên nói.
Long Thiên cười mắng thằng nhóc nói: "Không cần thiết, em cũng biết anh em không làm đỏm vậy mà, hơn nữa đàn ông cần dựa vào nội tâm chứ không phải bề ngoài".
"Đứa xấu nhất lớp em cũng nói như vậy đó", tiểu Báo Tử nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Long Thiên gõ vào đầu cu cậu, tiểu Báo Tử cười ngốc, Long Thiên thấy thằng mất nết này không tiêu tiền riêng của nó cho anh thì không muốn đi, thế nên đành xuống nước nói: "Như vậy đi, em đưa tiền em định mua quà cho anh, anh quyên góp xây trường tiểu học Hi Vọng, cũng coi như tích đức cho thằng nhóc nhà em".
"Được ạ", tiểu Báo Tử nhảy nhót vui vẻ nói.
"Đừng để cho mẹ em biết", Long Thiên bất đắc dĩ nói.
Tiểu Báo Tử cười he he nói: "Em biết rồi, em làm chuyện gì anh cứ yên tâm một trăm phần trăm đi".
Long thiên ngửa cổ lên hút thuốc, tiểu báo Tử uống ngụm nước xong nói tiếp: "Anh, em nghe lão yêu quái, à không bà nội đã từng nhắc đến thời gian anh ở Quỷ Môn đã kiếm được không ít tiền, thế mà vẫn ăn mặc thế này, tiền anh tiêu vào đâu hết rồi?"
"Đều đi quyên góp từ thiện hết rồi", Long Thiên trả lời: "Cộng thêm cả tiền thường lần này thì có lẽ khoảng hai trăm triệu, cũng đủ để xây dựng hơn mười trường tiểu học Hi Vọng ở Hồng Châu rồi".
Nếu như là người bình thường khác nói thì tiểu Báo Tử sẽ cảm thấy người đó đang chém gió, nhưng lời của ông anh nói thì cậu tin tưởng một trăm phần trăm, bởi vì anh trai cậu từ trước đến nay chưa từng chém gió những chuyện ngớ ngẩn này, tiểu Báo Tử ngạc nhiên nói: "Hai trăm triệu sao, đúng là một số tiền lớn mà, vẫn là anh trai em có giác ngộ, tốt hơn nhiều so với tay gian thương Long Thiên Tượng suốt ngày chỉ biết mua vàng, mua nhà, mua các công ty khác kia. Ơ, Hồng Châu chẳng phải chính là..."
Tiểu Báo Tử muốn nói rồi lại thôi, Long Thiên nhún vai ra hiệu bảo cu cậu cứ nói tiếp đi, tiểu Báo Tử mới lẩm bẩm nói: "Đó chẳng phải là quê hương của chị Chi Tử sao? Em nhớ trước đây chị Chi Tử đã từng nói đợi sau này khi chị ấy có tiền rồi sẽ xây dựng mấy trường tiểu học Hi Vọng ở quê nhà để báo đáp xã hội, anh, anh vẫn chưa quên được chị ấy sao?"
Long Thiên không nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn về nơi xa xăm.
Tiểu Báo Tử vươn tay ra xoa đôi lông mày đột nhiên nhíu lại của anh.
Sau đó anh lại nhíu mày suy nghĩ về những điều đó lần nữa.
Không có cách nào để quên đi tình cảm này.
Chương 303: Anh Nam em Báo
"Em Báo!"
Nghe thấy giọng nói này, Long Sơn Báo giật nảy người, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc Ferrari biển thủ đô A đỗ bên kia, chỉ thấy tiểu Nam Tử hình như vẫn chưa tỉnh ngủ với hai con mắt thâm quầng đang không quan tâm đến ánh mắt thích thú của các cụ bà trong công viên hét to lên gọi.
Long Sơn Báo nhìn thấy tiểu Nam Tử cũng vui mừng theo, vừa vẫy tay vừa đáp lại: "Anh Nam!"
"Em Báo!", tiểu Nam Tử đi được ba bước lại gào lên gọi.
"Anh Nam!", tiểu Báo Tử bên này cũng vừa tiếp đón đối phương vừa đáp lời.
"Em Báo..."
"Anh Nam..."
Sau khi gọi nhau gần mười lần em Báo với anh Nam thì cuối cùng hai người cũng nắm được tay nhau vui mừng nhảy nhót, khiến không ít người trong công viên kinh ngạc, ai không biết thì còn tưởng là anh em đã thất lạc nhau nhiều năm giờ mới tìm thấy nhau mất.
Long Thiên chỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không biết làm sao, trong đám bạn của Long Thiên cũng chỉ có tiểu Nam Tử là chơi hợp với tiểu Báo Tử nhất.
Phong Ức Không thì không thèm chơi cùng tiểu Báo Tử, cho rằng thằng nhóc vẫn là trẻ con thì biết cái gì, tiểu khả ái Thanh Cừu thì lần nào cũng bị Long Sơn Báo trêu cho không nói được nên lời, dẫn đến mỗi lần thấy thằng nhóc tới là lại kêu tiểu lưu manh đến rồi cô phải trốn thôi.
Chị Dung Dung thì càng không cần nhắc, sau lần đầu tiên gặp đã bị thằng nhóc hét lên đòi bế, sau đó lợi dụng đụng chạm ngực của cô ta thì lần nào gặp Long Sơn Báo cũng đòi tẩn cho cu cậu một trận.
Thành ra cũng chỉ còn mỗi tiểu Nam Tử xưa nay phóng đãng quen rồi mới có thể chơi được với thằng nhóc mất nết này mà thôi.
Lúc Long Thiên học cấp ba, tiểu Báo Tử bị đàn anh hơn tuổi bắt nạt ở trường cũng không dám mách anh, nhưng lần nào cũng gọi tiểu Nam Tử ra mặt giúp đỡ, tay tiểu Nam Tử này cũng không biết xấu hổ, dẫn theo mấy học sinh cấp ba tới giúp tiểu Báo Tử đòi lại sân chơi, bắt nạt mấy đứa học sinh tiểu học khác, dạy dỗ cả mấy đứa học sinh tiểu học dám đối đầu với tiểu Báo Tử, thành ra vừa nghe thấy ba chữ Đạm Ngạo Nam là lập tức tái mét mặt mày, đứa nào nhát gan hơn thậm chí còn sợ đến mức khóc ré lên.
Sau khi hai người thân như anh em ruột gặp nhau thì không kìm lòng được mà đỏ hoe cả khóe mắt, Long Thiên có mặt dày thế nào đi nữa cũng không chịu nổi bộ dạng làm trò tấu hài mất mặt của hai người này, tiện tay ném ngay chai nước đang cầm trúng ngay mặt tiểu Nam Tử, sau đó đứng lên nói: "Được rồi đấy, hai người không thấy ghê chứ tôi thấy ghê lắm".
Mũi của tiểu Nam Tử bị đúng trúng đỏ gay cả lên cũng không tức giận, xoa đầu tiểu Báo Tử nói: "Anh trai của em bên ngoài thì ra vẻ lạnh lùng thế thôi chứ thực ra đang đố kỵ với tình cảm thân hơn anh em ruột của anh em mình đấy, ghen rồi".
Tiểu Báo Tử cười ha ha nói: "Thật hay đùa vậy ạ, anh Nam, anh không lừa em được đâu".
"Anh lừa ai cũng không lừa Báo Tử tốt nhất của anh", tiểu nam Tử nghiêm túc nói.
"Anh Nam!"
"Em Báo!"
"Mẹ kiếp, còn chưa xong đúng không", Long Thiên đứng lên nhìn quanh, thấy thùng rác bên cạnh vừa hay có thể làm được vũ khí.
Thấy Long Thiên định đi tới bê thùng rác thật, tiểu Nam Tử lập tức xua tay nói: "Cậu làm gì vậy, định đập tôi thật đấy à, anh đây tối qua đi uống đến hơn ba giờ sáng, còn chưa ngủ được nửa tiếng thì nghe Lữ mập nói tiểu Báo Tử đến Bắc Hải, tôi phải lập tức tới để anh em tương phùng chứ, còn không cho tôi giãi bày chút tình cảm trong lòng sao?"
"Cậu như vậy gọi là ghê tởm đó được chưa", thấy đối phương không tiếp tục gọi em Báo nữa, Long Thiên mới ngồi xuống.
Tiểu Nam Tử vừa nghe tin liền tới đây gặp tiểu Báo Tử, bảo Long Thiên đưa cho điếu thuốc, anh ta đi vội nên không kịp mang theo, Long Thiên ném cho anh ta một điếu, tiểu Nam Tử châm thuốc lên hút, nói: "Mẹ kiếp, cậu cũng chẳng trượng nghĩa gì cả, em Báo của tôi đến cậu cũng không thèm nói với tôi một tiếng, nếu không phải tối qua gặp Lữ mập chém gió vài câu thì tôi cũng không biết.
Báo Tử, em cũng thật là, đến Bắc Hải sao không tới tìm anh, chạy tới tìm thằng anh nếu không thượng cẳng chân hạ cẳng tay thì cũng mắng em làm gì, uổng công mấy năm nay anh thương em rồi".
Tiểu Báo Tử oan ức nói: "Anh Nam, việc này anh không thể trách em được, em đâu có biết anh cũng ở Bắc Hải đâu, anh cũng biết từ lúc anh làm con rể nhà họ Đoàn kia thì rất bận rộn, chúng ta cũng lâu lắm rồi không liên lạc gì với nhau".
Long Thiên liếc mắt thừa cơ giậu đổ bìm leo nói: "Nghe thấy gì chưa, còn cả ngày gọi em Báo em Báo cái gì, vừa bước lên cành cao làm phượng hoàng là liền không thèm đếm xỉa gì đến anh em bần hàn chúng ta nữa rồi, tiểu Báo Tử, đây chính là bộ mặt thật của anh Nam em đó, uổng cho em coi cậu ta như anh trai rồi".
Tiểu Nam Tử vừa nghe vậy lập tức nhảy đổng lên mắng Long Thiên: "Long Sơn Hổ, mẹ kiếp, cậu đừng có châm ngòi gây chia rẽ thế chứ, tình cảm giữa tôi và em Báo có trời đất chứng giám, em Báo, em đừng nghe anh em nói bừa, cậu ta chỉ đố kỵ với tình cảm của anh em mình thôi, về chuyện anh không liên lạc với em là vì thật sự quá bận thôi".
"Viện cớ, viện cớ, em không nghe!", tiểu Báo Tử trước giờ nghe lời Long Thiên nhất nên lúc này cũng tưởng là thật, tỏ ra oan ức giống như một cô gái nhỏ vậy.
Tiểu Nam Tử thấy vậy vôi vàng lo lắng nói: "Em Báo, em phải tin anh trai chứ, anh vẫn luôn nhớ em mà, được rồi, chuyện này là lỗi của anh, mấy ngày ở Bắc Hải này anh sẽ bù đắp cho em, gái đẹp, hay mua đồ chơi xếp hàng dài cũng được, tất cả chi phí đều do anh phụ trách!"
Tiểu Báo Tử nước mắt lưng tròng nhìn Long Thiên nói: "Nhưng anh em bảo ngày mai em phải cút về thủ đô rồi".
"Mặc kệ cậu ta, em đâu có dễ dàng gì mà tới Bắc Hải này, ở thêm mấy ngày nữa thì đã sao, nếu như anh em dám mắng em thì đã có anh đấm cậu ta rồi!", tiểu Nam Tử vỗ ngực đảm bảo nói.
Long Thiên bực bội nói: "Cậu còn dám đánh tôi nữa à, thằng nhóc này không nói năng gì đã chạy tới Bắc Hải rồi, đến lúc đó mẹ nó mà trách tội thì cậu có đứng ra chịu không?"
Nghĩ đến Sở Hàn Hương bụng dạ thâm hiểm ở nhà họ Long hiện nay chỉ cần rùng mình một cái đã có thể gây chấn động kia, sắc mặt tiểu Nam Tử bất định, cuối cùng nhìn gương mặt ra vẻ đáng thương của tiểu Báo tử, dằn lòng nói: "Vậy cậu nói với mẹ nhỏ của cậu, bảo rằng là tôi không cho em Báo về, có hậu quả gì tôi chịu!"
Chương 304: Cặp anh em khốn khổ
“Cái đệch!”, Long Thiên liếc Tiểu Nam Tử một cái rồi nói: “Cuối cùng chẳng phải vẫn là ông đây gánh tội thay cho cậu à. Cuộc mua bán này quá thua lỗ rồi”.
“Ông nội Long Sơn Hổ ơi, chút chuyện này mà cậu cũng không nể mặt đúng không?"
“Không”.
“Vậy đừng trách tôi khiến cậu thấy chán ghét à”.
Tiểu Nam Tử ôm Tiểu Báo Tử, đau lòng nói: “Báo đệ, đại ca không có bản lĩnh, không thể giữ đệ ở lại thêm mấy ngày nữa. Chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội rồi!”
Tiểu Báo Tử hợp tác nói: “Nam huynh, không, chuyện này không thể trách huynh, chỉ trách người anh ruột này của đệ quá vô tình. Nhìn không vừa mắt tình huynh đệ chúng ta. Không sao cả, ngày tháng còn dài, sau này chúng ta sẽ lại gặp nhau, nhất định phải uống rượu tán gẫu thật vui vẻ!”
“Báo đệ!”
“Nam huynh!”
“Câm miệng!”, Long Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhiều nhất chỉ ở thêm một ngày nữa thôi, ngày mốt phải lập tức biến khỏi cho anh. Nếu hai người còn dám làm tôi cảm thấy ghê tởm nữa, đừng trách ông đây đập nát mẹ hết cả răng của hai người đấy, xem còn có Báo đệ với Nam huynh được nữa không”.
“Ồ yeah!”
Cặp anh em khốn khổ thừa sống thiếu chết nghe Long Thiên nói vậy thì lập tức mừng rỡ, giơ tay tạo thành hình chữ V, dáng vẻ vừa đáng ghét vừa đáng yêu.
Long Thiên từ bỏ ý nghĩ muốn đánh lũ khốn này một trận, cuối cùng thở dài, chỉ đành cười khổ.
Tiểu Nam Tử cố gắng chiến đấu để giữ Long Sơn Báo lại thêm một ngày cũng không càn quấy nữa, hướng về phía Long Thiên hỏi: “Ông đây nhớ không lầm thì ngày mai là sinh nhật của cậu. Tôi và Lữ mập đã bàn tính hết rồi, ban đầu tính sẽ đi là đến quán bar KTV, rồi tặng cho cậu một cái bánh sinh nhật to chà bá để chúc mừng sinh nhật cậu, nhưng tôi nghĩ nó quá tầm thường rồi.
Tốt hơn là chúng ta tự lái xe ra ngoài dạo, Lữ mập nói rằng ông ta có một biệt thự bên bờ biển trên đảo Thạch Vũ không xa Bắc Hải mấy. Ăn, uống, vui chơi, không thiếu bất cứ một dịch vụ nào cả, thế nào?
Cậu thực sự nghĩ rằng anh em kết nghĩa này của mình sẽ quên ngày sinh của cậu sao? Không thể nào! Ông đây sớm đã ghi chú lại ngày sinh nhật của cậu và Tiểu Phong là sự kiện quan trọng trên sổ sách rồi à nha”.
Long Thiên nói không cảm động thì là giả dối rồi, cười nói: “Được, cứ theo sắp xếp của mấy người vậy, đến lúc đó tôi cũng mang theo vợ của mình đến”.
Long Sơn Báo cũng hét lên muốn đi, giơ ngón tay cái lên với Tiểu Nam Tử nói: “Anh Nam, anh thật là nghĩa khí. Đợi khi nào anh trở về Thủ Đô, em sẽ làm chủ, đưa anh đi ăn bào ngư vi cá, ở khách sạn năm sao và tìm cho anh một cô minh tinh, anh muốn chơi như thế nào thì cứ việc nói mấy cô đó diễn như thế ấy”.
Tiểu Nam Tử vui vẻ nói: “Cậu em Báo Tử, anh Nam của em là một người đàn ông thành thật và lương thiện, em không lừa anh đấy chứ?”
Long Sơn Báo bạo dạn nói: “Em đã nói phét lúc nào đâu chớ?”
“Cũng đúng”, Tiểu Nam Tử nhìn Long Thiên nói: “Nói thế nào, lần này cũng là sinh nhật cậu, hay là gọi đám chị Dung Dung đến, chỉ cần cậu nói một tiếng, bọn họ lập tức cưỡi mây đạp gió đến thôi”.
Long Thiên lắc đầu nói: “Bỏ đi, đừng đi tìm bọn họ, bọn họ đều rất bận rộn, đợi khi nào tôi trở về Thủ Đô sẽ cùng bọn họ tụ tập một bữa. Lần này, chỉ cần có tôi, cậu và đám người Lữ mập là được rồi”.
“Đám người Phạm Thái Nhàn, Lưu Công Cẩn thì sao?”, Tiểu Nam Tử hỏi.
Long Thiên cười nói: “Anh Phạm đó cần phải chăm sóc lão Quỷ ở trong bệnh viện. Tên kiếm gỗ thì đến thành phố Long tìm một tên xã hội đen tên là Trần Ca rồi, nghe nói đến giúp hắn ta làm chút chuyện gì đó, chắc là đi làm sát thủ kiếm chút đỉnh rồi, không thể quay lại trong thời gian ngắn, còn Tiêu Ngọc Phong, tôi sẽ hỏi thử cậu ta có thời gian hay không, đợi sau khi xác định hết số người rồi tôi sẽ báo cho cậu vậy”.
Tiểu Nam Tử gật đầu, sau đó tiếp tục cùng Tiểu Báo Tử chém gió, Long Thiên dựa vào băng ghế nhìn cô gái đeo kính râm, cô gái này cũng nhàn hạ quá rồi, mới sáng sớm đã chạy tới công viên đọc sách, tỏ ra là một người có khí chất nghệ sĩ cũng quá chuyên nghiệp rồi.
Long Thiên buồn chán nhìn vào trang bìa cuốn sách của cô gái đeo kính.
Đó là một cuốn tiểu thuyết có tên “Tuổi trẻ như một bài hát” có in hình avatar một cô gái.
Anh có nghe nói về cuốn sách này. Đây là một cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng trên mạng, có lúc Vương Manh Manh cũng đọc nó trên điện thoại. Có lần nhìn thấy cô ta khóc và mắng nhân vật chính trong đó là một tên cặn bã hay đại loại vậy.
Đối với loại tiểu thuyết ngôn tình này, Long Thiên chưa bao giờ có hứng thú, cũng không có hứng thú bước tới bắt chuyện, vừa nghĩ tới việc đứng dậy đi về nhà, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc, là một cô gái, Long Thiên từng gặp qua hai lần.
Hôm nay, Tần Ỷ Thiên mặc một chiếc váy liền màu trắng với một chiếc khăn choàng tóc, trông nhẹ nhàng và tao nhã, phong thái hơn cả cô gái nghệ sĩ đeo kính kia.
Long Thiên phải thừa nhận rằng Tần Ỷ Thiên là người phụ nữ khí chất nhất mà anh từng thấy trong các gia tộc lớn, khác xa với kiểu phụ nữ hung dữ hơn cả bọn đàn ông của Yên Vô Song.
Có thể là do thừa hưởng được khí chất từ người anh trai mình, Tần Ỷ Thiên trông có vẻ hơi yếu đuối, một cô gái như vậy rất dễ dàng khiến các chàng trai khao khát được bảo vệ.
Sau hai lần đối đầu với Hạ Tiểu Man, cuối cùng Long Thiên cũng không so đo với đối phương, ít nhiều gì cũng là vì nể mặt Tần Ỷ Thiên.
Suy cho cùng thì không một người đàn ông nào có thể từ chối được yêu cầu của một cô gái dễ thương có giọng nói ngọt ngào như vậy.
Tần Ỷ Thiên trò chuyện với cô gái đeo kính, xem ra hai người họ là bạn bè, hẹn nhau đi dạo công viên với nhau, sau khi nghe những lời phàn nàn của cô gái đeo kính, Tần Ỷ Thiên quay đầu nhìn về hướng Long Thiên.
Anh không cần suy nghĩ cũng biết rằng cô gái đeo kính chắc đã nói xấu mình, nên chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo.
Hai mắt Tần Ỷ Thiên chợt sáng lên, hẳn là đã nhận ra Long Thiên, cho nên tiến về phía anh nói: “Anh trai, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Tiểu Báo Tử và Tiểu Nam Tử đang tranh cãi thì bỗng dừng lại, nhìn cô gái ăn mặc giản dị nhưng lại vô cùng thần thái này.
Tiểu Nam Tử là lão làng trong các chốn ăn chơi, mặc dù rất kinh ngạc nhưng cũng không lộ ra dáng vẻ mê gái, nhưng Tiểu Báo Tử lại khác, tỏ ra như gặp phải tiên nữ giáng trần vậy, trong lời nói không tránh khỏi lộ ra vẻ kích động: “Anh à, cô gái này, không, tiểu mỹ nhân này là ai vậy anh? Anh có quen biết không?”
Long Thiên chưa kịp đáp lại, Tiểu Báo Tử đã đứng dậy, nở một nụ cười tự cho là vô cùng tuấn tú nói: “Xin chào tiểu mỹ nhân, tôi tên là Long Sơn Báo, Long hành thiên hạ, Sơn bất tại cao, ôm tôi một chút”.
“Ôm cậu sao?”, có thể là vì Tiểu Báo Tử quá chủ động rồi nên Tần Ỷ Thiên vô thức lùi về phía sau giẫm phải hòn đá nhỏ nên tư thế có chút lảo đảo.
Long Sơn Báo sợ cô gái ngã, đang định đưa tay ra đỡ, quả nhiên một tên vệ sĩ từ bên cạnh xông ra, bất chấp phải trái đúng sai, đạp thẳng vào bụng Long Sơn Báo một cái khiến cậu ta lùi về sau rồi ngã nhào xuống đất.
Nhìn thấy Tiểu Báo Tử bị đánh, Tiểu Nam Tử không nói nhảm nữa, nhặt viên gạch trên mặt đất muốn táng cho tên vệ sĩ này một cái.
Chương 305: Phiền muộn
Dựa vào mối quan hệ giữa Tiểu Nam Tử và Tiểu Báo Tử, làm sao anh ta có thể trơ mắt ra nhìn cậu ta bị bắt nạt, cũng không quan tâm đến danh tính của anh chàng trước mặt là ai, anh ta đã nhặt một viên gạch trên mặt đất và táng vào đầu hắn ta, cho dù đứng ở trước mặt anh ta có là tuyệt thế cao thủ Phương Nhân Vương đi chăng nữa, chỉ cần chọc Tiểu Nam Tử không vui, thì đều là chuyện thảm khốc.
Tên vệ sĩ bị đánh đột nhiên hừ lạnh một tiếng, hắn có thực lực cấp Huyền trung phẩm, vốn không hề sợ tên nhãi nhép không chút chân khí này, hắn nhận mệnh lệnh của Tần Tung Hoành bảo vệ Tần Ỷ Thiên.
Nhìn thấy tên nhãi nhép vừa rồi lại có ý làm tổn hại đến cô chủ của mình nên lập tức xông ra trừng phạt.
Tên vệ sĩ tên là Dương Á Kiếm, vốn là cao thủ của nhà họ Đỗ, sau khi nhà họ Đỗ bị xóa sổ, tất cả đều được Tần Tung Hoành tiếp quản, hắn mở Tầng Kinh Các của nhà họ Đỗ ra và nói rằng chỉ cần bọn họ đầu hàng nhà họ Tần thì đều có thể tiến vào chọn một cuốn công pháp để mượn đọc.
Đối với những chiến binh võ giả lưu lạc trên giang hồ này, có sữa chính là mẹ, về phần họ trung thành với gia tộc có họ là gì đều không thành vấn đề, miễn là họ có thù lao, còn bán mạng cho ai chẳng là bán chứ.
Dương Á Kiếm là một trong những vệ sĩ, cũng được coi là vệ sĩ có thực lực. Tần Tung Hoành rất yêu thương em gái của mình, có thể nói đó là điểm yếu duy nhất của hắn, ngoài Dương Á Kiếm ra còn có hai võ giả bí mật có tu vi cao hơn hắn ta, trừ khi đó là chuyện nguy cấp, nếu không sẽ không xuất đầu lộ diện.
Hơn nữa, trước mắt là hai tên trẻ tuổi không có bất kỳ tu vi nào, một Dương Á Kiếm là đủ rồi, Tiểu Nam Tử xáng một viên gạch về phía Dương Á Kiếm đang đứng chắn trước Tần Ỷ Thiên, hơi nghiêng sang một bên, tay trái của hắn đã vươn ra, mục tiêu chính là đánh thẳng vào bụng của Tiểu Nam Tử, hắn ta rất tự tin về nắm đấm của mình có thể đánh gục chàng trai không mấy nổi bật này.
Tiểu Nam Tử không hề sợ hãi, Dương Á Kiếm hét lên một tiếng: “Chán sống sao”.
Tay trái nắm chặt nắm đấm tung ra, cố khống chế đối phương trong vòng một chiêu, như vậy sẽ có biểu hiện tốt trước mặt tân chủ nhân.
Nhưng nắm đấm cách Tiểu Nam Tử nửa tấc thì hắn không thể nào đấm vào được nữa, ngẩng đầu nhìn thì Tiểu Nam Tử đã được ai đó kéo đi rồi, còn duỗi tay ra chặn cú đấm của Dương Á Kiếm, đó là một thanh niên với một nụ cười trên môi.
Trước khi hắn ta ra tay, còn nghĩ cả ba người này đều là người bình thường cho nên mới không chút sợ hãi, lúc này một quyền của mình lại dễ dàng bị chặn lại, sau đó hắn mới nhận ra rằng bản thân hình như có chút khinh địch.
Long Thiên cười nhạo: “Thật là oai phong à, ra tay đả thương người khác không chút thương tiếc nhỉ. Anh thật sự cho rằng có chút tu vi thì sẽ có thể dễ dàng bắt nạt được kẻ yếu sao?”
Dương Á Kiếm vô cùng kinh hoàng, trong lòng thầm kêu khổ, Long Thiên đẩy nhẹ một cái, hắn liền lùi về sau vài bước, hiển nhiên là đã thủ hạ lưu tình rồi, Dương Á Kiếm không chống lại, đồng thời không hề lập tức công kích, thay vào đó, hắn quan sát người thanh niên này từ trên xuống dưới, nhưng vẫn không thể tìm ra điểm mấu chốt.
Nếu có thể đẩy lùi mình bằng một cú đấm và bản thân lại không thể xác định được cấp tu vi của người này, có lẽ thực lực của người thanh niên này đều hơn mình.
Dương Á Kiếm chắp tay lại, nói: “Tôi là Dương Á Kiếm, cao thủ của nhà họ Tần, dám hỏi vị này là người của môn phái nào?”
Đừng xem thường câu nói ngắn gọn này, nó đã bộc lộ rất nhiều tiềm năng trong giao tiếp, ít nhất cũng nói cho người thanh niên này biết rằng đằng sau hắn ta là một gia tộc lớn.
Long Thiên luôn không có hảo cảm với loại người mà lúc có thể đánh hơn thì đánh đến chết mới thôi, còn không đánh được thì liền chắp tay tuyên bố thân thế gia tộc, quả là đạo đức giả, anh không thèm nhìn Dương Á Kiếm, mà là nhìn Tiểu Báo Tử được Tiểu Nam Tử đỡ dậy hỏi: “Tiểu Báo Tử, em không sao chứ?”
Tiểu Báo Tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh, em không sao, nhưng Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh rất là khó chịu. Mẹ kiếp, nếu là ở Thủ Đô thì phải nhờ đám người chú Bạch Hổ dạy dỗ cho tên này một bài học nhớ đời rồi”.
“Người ta đã lưu tình rồi, em phải biết thỏa mãn đi. Đây là một bài học, kẻo sau này gặp gái đẹp thì không biết trời cao đất dày gì cả. Đây không phải là Thủ Đô, nếu thực sự đụng phải kẻ mạnh hơn nữa, thì mẹ em sẽ là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi”, Long Thiên không mấy vui vẻ nói.
Tiểu Báo Tử nhếch mép cười vài tiếng không nói gì, Dương Á Kiếm thở phào nhẹ nhõm, nhìn giọng điệu của đối phương dường như không hề muốn so đo với mình, bằng không, nếu thực sự giao đấu với nhau, trong lòng hắn ta vẫn không yên, đang định nói vài lời khách sáo để cả hai bên hòa nhau, nhưng hắn không ngờ Long Thiên, người vẫn còn chỉ trích em trai mình nông cạn trước đó một giây, nay lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách liền bảo vệ tên nhóc đó nói: “Mau xin lỗi, sau đó có thể cút đi”.
Long Sơn Báo có không hiểu chuyện, mình có mắng mỏ, đá xéo ra sao cũng được, nhưng nếu người khác dám mắng mỏ hay bắt nạt, thì không xong với Long Thiên đâu, bởi vì anh kế thừa truyền thống tốt đẹp của ông cụ Long Quang Minh, đó chính là phải bảo vệ cho tên nhóc này hơn cả ai hết.
Dương Á Kiếm rơi vào thế khốn khổ, không ngờ đối phương lại yêu cầu mình xin lỗi, hơn nữa thái độ lại cứng rắn như vậy, tuy chỉ là một vệ sĩ của nhà Tần nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã có tu vi cấp Huyền ở tuổi ba mươi, nếu là người khác đều sẽ ngưỡng mộ không thôi, nay lại bị người ta ép cúi đầu xin lỗi, lúc này liền cứng rắn nói: “Tôi không hề sai, dựa vào đâu phải xin lỗi?”
Long Thiên nheo mắt lại, thật ra cũng không ngại khiến đối phương vào bệnh viện nằm mười ngày nửa tháng bằng một cú đấm, nếu không phải đối phương vừa rồi cũng đã nhẹ tay thì chắc anh đã bắt tên này lại đánh cho một trận tơi bời từ lâu rồi, sao có thể nói nhảm với hắn ta nhiều như vậy, nhưng nếu đối phương rượu mời không uống lại uống rượu phạt, không tự dập đầu xin lỗi thì để bản thân ấn đầu của hắn xuống xin lỗi vậy, trước giờ Long Thiên không phải là người thích dài dòng.
Nhìn thấy đối phương có vẻ có dã tâm, Dương Á Kiếm quả thực buộc phải lùi một bước, vẻ mặt hắn ta có chút hối hận, Tần Ỷ Thiên ở phía sau nhìn thấy cảnh này, cũng có chút bất lực, cô ta đã gặp anh ba lần rồi, lần nào cũng đều có mâu thuẫn xảy ra.
Hai lần đầu là vì người bạn thân của mình là Hạ Tiểu Man.
Khó khăn lắm Hạ Tiểu Man không có ở đây, lại chạy ra một Dương Á Kiếm đến gây rắc rối cho đối phương, lẽ nào hai người khắc mệnh với nhau sao?
“Anh Dương, nói một tiếng xin lỗi cũng không có gì to tát cả”.
Trong khi Dương Á Kiếm đang nghĩ cách giải quyết hậu quả và cùng xem thử kết hợp với hai vệ sĩ bí mật kia có thể đánh một trận hay không, thì Tần Ỷ Thiên đã lên tiếng mở cho hắn một lối thoát.
Nhìn gương mặt đỏ bừng lại nhất quyết muốn dâng hiến bản thân của Mộng Nhi, Long Thiên đã lâm vào trạng thái thiên nhân giao chiến, đầu tiên anh cũng không tự nhận mình là chính nhân quân tử, bằng không cũng không thể sống sót từ Quỷ Môn trở về được, thứ hai anh cũng không phải là người một lòng với cái gì, Long Thiên có kế hoạch xây dựng một hậu cung khổng lồ, nhưng kế hoạch này cũng phải được bắt đầu sau khi trèo được lên giường của vợ anh đã, nếu như chính cung còn chưa lo xong mà đã tính chuyện ong bướm gì thì rất dễ bị đập chết, cuối cùng chính là anh thực sự không có gan để làm chuyện này ở đây.
Mặc dù thân hình và gương mặt của cô gái này đều rất cực phẩm, nhưng Long Thiên cũng không phải là loại người bất chấp mọi tình huống, anh xua tay cười nói: "Tình hình hôm nay không tốt lắm, để hôm khác sẽ phân cao thấp với cô sau".
Mộng Nhi thổi phù một tiếng, cười nói: "Trước đây anh đều dùng những cái cớ này để từ chối các cô gái tự dâng hiến mình sao?"
Long Thiên sờ mũi ngầm thừa nhận, quãng thời gian ăn chơi đàn đúm vô lo vô nghĩ năm đó bây giờ nghĩ lại cũng thấy khá buồn cười, những người khác ăn chơi đều dựa vào việc đưa được bao nhiêu em gái lên giường mà tự hào, Long Thiên thì lại ngược lại, các cô gái lại tự hào vì có thể lên giường được với anh.
Ngoài vài hoa khôi ra, thì trong đó cứ lấy chị Dung Dung làm điển hình, đã mấy lần Long Thiên suýt chút nữa là không giữ được trinh tiết rồi, phải biết rằng chị Dung Dung là dạng con gái dám hạ cả xuân dược, nghĩ lại mới thấy thời gian đó Long Thiên đã phải nỗ lực lớn thế nào để giữ được sự trong trắng của mình.
"Em biết anh không thích em, em cũng chỉ thử xem sao thôi, biết đâu anh ăn nhiều cao lương mĩ vị ngán rồi, lại muốn nếm thử món ăn vặt thanh đạm này, kết quả em còn chưa làm gì anh đã sợ như vậy, đúng là đả kích lòng tự tôn của em mà", Mộng Nhi thở dài một hơi nói.
Long Thiên vui vẻ đáp: "Giờ tôi thay đổi ý định có kịp không?"
Mộng Nhi ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn Long Thiên, nói: "Anh đừng giả vờ giả vịt nữa, anh không phải là người như vậy, thôi bỏ đi, dù sao nhiệm vụ mà cậu hai giao cho em có lẽ không thể hoàn thành được rồi, chỉ là không thể hoàn thành được tâm nguyện của mấy chị em nên có chút tiếc nuối thôi, không nói nữa, càng nói càng tức".
Long Thiên lại châm điếu thuốc nữa, dựa vào lan can rít một hơi rồi nói: "Thực ra các cô đều là những cô gái khá tốt, người khác không có quyền phát ngôn, nhưng một người coi Thiên Thượng Nhân Gian như ngôi nhà thứ hai của mình năm đó là tôi ít nhiều cũng có chút tư cách, những cô gái trang điểm lộng lẫy xinh đẹp nếu thật sự nói là ham tiền thì cũng có không ít, tính cách thật thà cũng không ít, cũng rất nhiều người trượng nghĩa, năm đó lúc tôi rời khỏi thủ đô, rất nhiều người được gọi là hoa khôi cũng phải khóc, những thứ khác có thể là giả, nhưng nước mắt chắc chắn là thật.
Nói thêm nữa thì lại thành nói nhiều, hi vọng bọn họ sau này bất luận có đi con đường này nữa hay không thì cũng tìm được cuộc sống yên ổn cho mình, thanh xuân của phụ nữ có ngần đấy năm, có người dùng để đổi lấy tiền, có người dùng để đổi lấy tình yêu, mọi người đều là những kẻ vật lộn trong chúnh sinh thôi, không ai có tư cách coi thường ai".
Mộng Nhi sững người, nghe những lời nói không văn vẻ thậm chí còn có chút chân thật của người đàn ông này, còn cả dáng vẻ khóe miệng khẽ cong lên khi nói chuyện và ánh mắt thâm thúy nhìn về xa xăm khiến cô ta đã hiểu ra vì sao năm đó khi anh đi, tất cả hoa khôi ở thủ đô đều trông như già đi vài tuổi.
Mộng Nhi không hề hối hận vì hành động vô lễ vừa nãy của mình, gặp được người đàn ông như vậy mà đã cố gắng hết sức vẫn không thể thành công thì ít nhất sau này cũng không phải hối hận.
"Khi về lại thủ đô, nếu như cậu hai đồng ý em vẫn sẽ tiếp tục giúp cậu ấy làm bài tập, nếu như cậu ấy không muốn em sẽ mở một cửa hàng buôn bán nhỏ lẻ, sẽ không quay lại cái giới đó nữa", Mộng Nhi cười nói.
Long Thiên vẫn nhìn về phía trước không quay đầu lại nói: "Như vậy là tốt nhất".
Mộng Nhi chúc anh ngủ ngon rồi quay người định đi về phòng thì lại nghe thấy vị đại thiếu gia nhà họ Long ngửa mặt nhìn lên trời lẩm bẩm nói: "Nếu cuộc đời này có thể sống hạnh phúc bình an thì ai muốn lang bạt đầu đường xó chợ chứ?"
Người con gái từ trước đến nay luôn tỏ ra mạnh mẽ này cũng không kiềm lòng được mà mắt đỏ hoe.
Có thể khiến một người con gái cười vì anh cũng chẳng có gì to tát, nhưng có thể khiến cô ấy khóc vì anh mới gọi là bản lĩnh.
"..."
Sáng sớm ngày hôm sau, Long Thiên dẫn theo Long Sơn Báo ra ngoài chạy bộ mười ki-lô-mét, chạy thông không dừng lại nghỉ ngơi, việc này coi như là môn bắt buộc mà Long Thiên sáng nào cũng phải rèn luyện, nhưng không ngờ nhóc con Long Sơn Báo cũng kiên trì theo được.
Thực ra cũng không có gì lạ, tiểu Hổ Tử lúc nào cũng sùng bái anh trai thích nhất là bắt chiếc anh trai cậu ta, bốn năm nay ở trường ngày nào cũng kiên trì sớm tối chạy vòng quanh sân thể dục giống Long Thiên, về sau còn kéo cả nhóm mấy cậu ấm cô chiêu chơi cùng với cậu nhóc chạy cùng, tiểu Báo Tử nói đây là quan niệm quân sự hóa, bọn chúng phải trở thành những tiểu lưu manh có kỷ luật, có lý tưởng, có văn hóa của trường tiểu học số ba, việc này đã trở thành một cảnh tưởng vô cùng thần kỳ của trường tiểu học quý tộc ở thủ đô này.
Tưởng tượng một chút một đám nhóc con rạch trời rơi xuống trên lớp thì đấu trí đấu mưu với các thầy cô, thế mà ngày nào cũng kiên trì chạy mười vòng trở lên quanh sân thể dục, chậm rãi đều bước, hơn nữa chỉ có những người trong nhóm của tiểu Báo Tử mới có tư cách tham gia cùng, cảnh tượng này khiến cho toàn thể thầy cô trong trường vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Báo Tử được di truyền ngoại hình ưu tú từ người mẹ Sở Hàn Hương của cu cậu, lại đồng thời thừa hưởng cả vẻ kiêu ngạo của loài cỏ dại từ người cha Long Thiên Tượng, thằng nhóc vốn được ông trời ưu ái này hút thuốc uống rượu trêu ghẹo cô giáo cũng chẳng có gì lấy làm lạ, ngược lại rõ ràng có vẻ là điều hiển nhiên.
Lữ mập đã từng nói một câu mà Long Thiên cũng rất đồng tình, đó là thêm mười năm nữa, tiểu Báo Tử chính là một Long Thiên Tượng tiếp theo, câu nói này nghe thì mơ hồ khó hiểu, nhưng lại có căn cứ rõ ràng.
Mặc dù Long Thiên vốn không ưa Long Thiên Tượng nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, có những thứ Long Sơn Báo giống Long Thiên Tượng hơn Long Thiên, ví dụ như tính chấp nhất, cố chấp và cả liều mạng, đây cũng là nguyên nhân căn bản tại sao một thằng nhóc bảy tuổi lại dám đập bàn giành phụ nữ với một tên đại ca xã hội đen ở nơi tối tăm rối loạn như hộp đêm.
Long Thiên không hề nghi ngờ chút nào về tiềm năng của tiểu Báo Tử, bởi vì cậu nhóc hoàn toàn được thừa hưởng những gen nên có của người nhà họ Long.
Chương 302: Không quên được
Sau khi chạy xong mười ki-lô-mét, Long Thiên vẫn hít thở bình thường, tiểu Báo Tử lại mồ hôi đầm đìa, ngồi bên cạnh chống nạnh thở dốc, trong lúc đó Long Thiên có điện thoại gọi đến nên vỗ vai tiểu Báo Tử sai vặt: "Chạy đi mua chai nước khoáng đi, không được uống Cocacola".
"Anh, có ai sắp đến sao?", tiểu Báo Tử ngẩng đầu lên cười, chuẩn bị đứng lên đi.
"Bạn tốt của em đó", Long Thiên cười nói.
Tiểu Báo Tử nhìn Long Thiên ngờ vực, không biết người ông anh nói là ai, nhưng vẫn chạy tới cửa hàng nhỏ trong công viên mua ba chai nước suối, Long Thiên tìm một cái ghế ngồi xuống, đang định rút thuốc ra hút thì phát hiện bên cạnh cô nữ sinh đang đọc cách trông khá nghệ thuật ở ghế bên cạnh nhíu mày, trông cũng khá xinh, chỉ là ăn mặc hơi quê mùa một chút, hơn nữa còn để mặt mộc. Thời buổi này con gái mà dám để mặt mộc lại còn ăn mặc quê mùa thế này ra đường một là trời sinh đã xinh đẹp xuất sắc hai là lười ăn diện, mà cô gái này rõ ràng là thuộc vế trước.
Long Thiên giao tiếp bằng ánh mắt với đối phương bèn nở một nụ cười vô hại lịch sự, đúng lúc cô gái cảm thấy người đàn ông có nụ cười rạng rỡ này có lẽ là một quý ông lịch lãm thì Long Thiên bèn 'tách' châm lửa hút điếu thuốc đang ngậm trên miệng, vắt chéo hai chân, bộ dạng vô cùng lưu manh khiến cô gái đeo kính đang định cười chào lại lập tức tắt ngúm, sau đó đứng lên hừ lạnh một tiếng rồi chạy ra chỗ khác cách xa đó ngồi.
Long Thiên vẫn vui vẻ, từ trước đến nay anh không muốn làm quý ông, quý ông là cái gì, chẳng phải chính là loại đàn ông thật thà dễ bị nữ quyền thích bắt nạt đó sao. Đối với Long Thiên mà nói, con gái chính là để trêu chọc bắt nạt, đợi đến khi cô ta đã quen với sự bắt nạt của anh rồi tức là cô ta đã yêu anh. Vương Lệ Trân cũng được, Cừu Đông Thanh cũng được, chẳng phải đều là những ví dụ sống đó sao.
Hơn nữa anh cũng không có hứng thú để lại ấn tượng tốt cho một cô gái lạ mặt, cũng chẳng phải cần theo đuổi người ta, cũng chẳng rảnh để trêu hoa ghẹo nguyệt, hoa tươi vây quanh Long Thiên hiện giờ cả đàn cả đống, tính sơ lược một chút thì không kể ở thủ đô, chỉ ở Bắc Hải thôi đã có cô gái tóc đuôi ngựa Mộc Tiểu Nhã, thiếu phụ Hoàng Phương Phi, yêu tinh Diệp Khuynh Thành, cộng thêm cả cảnh sát Hoa Tô Mạt, đây đều là những thành viên tiềm năng của hậu cung sau này, chỉ có điều cơm thì phải ăn từng miếng từng miếng một, quần áo của phụ nữ cũng phải cởi từng bộ một, có những lúc Long Thiên cảm thấy những đạo lý mà tiểu Nam Tử nói rất có lý.
Long Sơn Báo mua nước xong quay lại, Long Thiên thưởng cho tiểu Báo Tử một điếu thuốc, tiểu Báo Tử thích thú châm lên hút, việc này càng khiến cô gái đeo kính vốn đã không có ấn tượng tốt với Long Thiên kia lại càng cảm thấy Long Thiên là một người tệ hại, đứa nhóc kia mới bao nhiêu tuổi đầu mà đã cho nó hút thuốc rồi, đúng là kiểu người làm hư người khác điển hình!
Tiểu Báo Tử rít một hơi thuốc, cảm nhận được ánh mắt của cô gái đeo kính, cười hỏi: "Anh, cô gái kia cứ nhìn anh mãi, có phải có ý gì với anh không? Theo em thấy người nào đeo kính cơ bản đều rất dâm đãng, nhìn thì ai cũng có vẻ cao cao tại thượng, nhưng thật ra lên giường rồi, chỉ cần anh làm cô ta thoải mái thì có phải gọi anh bằng bố hay bằng ông cũng không thành vấn đề".
"Một thằng nhóc còn trinh như em mà lại lắm lý luận gớm nhỉ", Long Thiên cười nhạo nói.
Tiểu Báo Tử liền hờn tủi nói: "Chẳng phải em cũng học được từ anh sao, trước khi gặp được người con gái mình thật lòng yêu thích thì sẽ không dễ dàng trao thân cho ai".
Long Thiên nhíu mày, tiểu Báo Tử dường như cũng ý thức được bản thân đã lỡ lời, vội vàng đổi chủ đề nói: "Anh, em muốn ở lại Bắc Hải chơi thêm mấy ngày nữa, có được không ạ?"
"Ngày mai e về thủ đô đi", Long Thiên không dài dòng nói.
"Nhưng anh không thích Mộng Nhi, em cũng phải chọn được quà cho anh đã chứ?", tiểu Báo Tử buồn khổ nói, khí hậu ở Bắc Hải này thật sự không thể so được với thủ đô, nóng muốn chết.
Long Thiên cười nói: "Chút tiền riêng đó của em giữ lại chi tiêu cho Mộng Nhi của em đi, nuôi phụ nữ không dễ dàng như em nghĩ đâu".
"Anh, hay là em đi chọn cho anh vài bộ quần áo mới hay là vài món trang sức mới nhé, tối qua em thấy tủ quần áo của anh chỉ có vài bộ, hơn nữa anh mặc đồ rẻ tiền thế này em sợ ra ngoài những kẻ không có mắt sẽ coi thường anh. Em nghĩ thương hiệu tốt một chút thì không có giá dưới năm mươi sáu mươi ngàn, tiền của Mộng Nhi em nợ sau, cô ta không để ý đâu", tiểu Báo Tử đứng lên nói.
Long Thiên cười mắng thằng nhóc nói: "Không cần thiết, em cũng biết anh em không làm đỏm vậy mà, hơn nữa đàn ông cần dựa vào nội tâm chứ không phải bề ngoài".
"Đứa xấu nhất lớp em cũng nói như vậy đó", tiểu Báo Tử nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Long Thiên gõ vào đầu cu cậu, tiểu Báo Tử cười ngốc, Long Thiên thấy thằng mất nết này không tiêu tiền riêng của nó cho anh thì không muốn đi, thế nên đành xuống nước nói: "Như vậy đi, em đưa tiền em định mua quà cho anh, anh quyên góp xây trường tiểu học Hi Vọng, cũng coi như tích đức cho thằng nhóc nhà em".
"Được ạ", tiểu Báo Tử nhảy nhót vui vẻ nói.
"Đừng để cho mẹ em biết", Long Thiên bất đắc dĩ nói.
Tiểu Báo Tử cười he he nói: "Em biết rồi, em làm chuyện gì anh cứ yên tâm một trăm phần trăm đi".
Long thiên ngửa cổ lên hút thuốc, tiểu báo Tử uống ngụm nước xong nói tiếp: "Anh, em nghe lão yêu quái, à không bà nội đã từng nhắc đến thời gian anh ở Quỷ Môn đã kiếm được không ít tiền, thế mà vẫn ăn mặc thế này, tiền anh tiêu vào đâu hết rồi?"
"Đều đi quyên góp từ thiện hết rồi", Long Thiên trả lời: "Cộng thêm cả tiền thường lần này thì có lẽ khoảng hai trăm triệu, cũng đủ để xây dựng hơn mười trường tiểu học Hi Vọng ở Hồng Châu rồi".
Nếu như là người bình thường khác nói thì tiểu Báo Tử sẽ cảm thấy người đó đang chém gió, nhưng lời của ông anh nói thì cậu tin tưởng một trăm phần trăm, bởi vì anh trai cậu từ trước đến nay chưa từng chém gió những chuyện ngớ ngẩn này, tiểu Báo Tử ngạc nhiên nói: "Hai trăm triệu sao, đúng là một số tiền lớn mà, vẫn là anh trai em có giác ngộ, tốt hơn nhiều so với tay gian thương Long Thiên Tượng suốt ngày chỉ biết mua vàng, mua nhà, mua các công ty khác kia. Ơ, Hồng Châu chẳng phải chính là..."
Tiểu Báo Tử muốn nói rồi lại thôi, Long Thiên nhún vai ra hiệu bảo cu cậu cứ nói tiếp đi, tiểu Báo Tử mới lẩm bẩm nói: "Đó chẳng phải là quê hương của chị Chi Tử sao? Em nhớ trước đây chị Chi Tử đã từng nói đợi sau này khi chị ấy có tiền rồi sẽ xây dựng mấy trường tiểu học Hi Vọng ở quê nhà để báo đáp xã hội, anh, anh vẫn chưa quên được chị ấy sao?"
Long Thiên không nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn về nơi xa xăm.
Tiểu Báo Tử vươn tay ra xoa đôi lông mày đột nhiên nhíu lại của anh.
Sau đó anh lại nhíu mày suy nghĩ về những điều đó lần nữa.
Không có cách nào để quên đi tình cảm này.
Chương 303: Anh Nam em Báo
"Em Báo!"
Nghe thấy giọng nói này, Long Sơn Báo giật nảy người, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc Ferrari biển thủ đô A đỗ bên kia, chỉ thấy tiểu Nam Tử hình như vẫn chưa tỉnh ngủ với hai con mắt thâm quầng đang không quan tâm đến ánh mắt thích thú của các cụ bà trong công viên hét to lên gọi.
Long Sơn Báo nhìn thấy tiểu Nam Tử cũng vui mừng theo, vừa vẫy tay vừa đáp lại: "Anh Nam!"
"Em Báo!", tiểu Nam Tử đi được ba bước lại gào lên gọi.
"Anh Nam!", tiểu Báo Tử bên này cũng vừa tiếp đón đối phương vừa đáp lời.
"Em Báo..."
"Anh Nam..."
Sau khi gọi nhau gần mười lần em Báo với anh Nam thì cuối cùng hai người cũng nắm được tay nhau vui mừng nhảy nhót, khiến không ít người trong công viên kinh ngạc, ai không biết thì còn tưởng là anh em đã thất lạc nhau nhiều năm giờ mới tìm thấy nhau mất.
Long Thiên chỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không biết làm sao, trong đám bạn của Long Thiên cũng chỉ có tiểu Nam Tử là chơi hợp với tiểu Báo Tử nhất.
Phong Ức Không thì không thèm chơi cùng tiểu Báo Tử, cho rằng thằng nhóc vẫn là trẻ con thì biết cái gì, tiểu khả ái Thanh Cừu thì lần nào cũng bị Long Sơn Báo trêu cho không nói được nên lời, dẫn đến mỗi lần thấy thằng nhóc tới là lại kêu tiểu lưu manh đến rồi cô phải trốn thôi.
Chị Dung Dung thì càng không cần nhắc, sau lần đầu tiên gặp đã bị thằng nhóc hét lên đòi bế, sau đó lợi dụng đụng chạm ngực của cô ta thì lần nào gặp Long Sơn Báo cũng đòi tẩn cho cu cậu một trận.
Thành ra cũng chỉ còn mỗi tiểu Nam Tử xưa nay phóng đãng quen rồi mới có thể chơi được với thằng nhóc mất nết này mà thôi.
Lúc Long Thiên học cấp ba, tiểu Báo Tử bị đàn anh hơn tuổi bắt nạt ở trường cũng không dám mách anh, nhưng lần nào cũng gọi tiểu Nam Tử ra mặt giúp đỡ, tay tiểu Nam Tử này cũng không biết xấu hổ, dẫn theo mấy học sinh cấp ba tới giúp tiểu Báo Tử đòi lại sân chơi, bắt nạt mấy đứa học sinh tiểu học khác, dạy dỗ cả mấy đứa học sinh tiểu học dám đối đầu với tiểu Báo Tử, thành ra vừa nghe thấy ba chữ Đạm Ngạo Nam là lập tức tái mét mặt mày, đứa nào nhát gan hơn thậm chí còn sợ đến mức khóc ré lên.
Sau khi hai người thân như anh em ruột gặp nhau thì không kìm lòng được mà đỏ hoe cả khóe mắt, Long Thiên có mặt dày thế nào đi nữa cũng không chịu nổi bộ dạng làm trò tấu hài mất mặt của hai người này, tiện tay ném ngay chai nước đang cầm trúng ngay mặt tiểu Nam Tử, sau đó đứng lên nói: "Được rồi đấy, hai người không thấy ghê chứ tôi thấy ghê lắm".
Mũi của tiểu Nam Tử bị đúng trúng đỏ gay cả lên cũng không tức giận, xoa đầu tiểu Báo Tử nói: "Anh trai của em bên ngoài thì ra vẻ lạnh lùng thế thôi chứ thực ra đang đố kỵ với tình cảm thân hơn anh em ruột của anh em mình đấy, ghen rồi".
Tiểu Báo Tử cười ha ha nói: "Thật hay đùa vậy ạ, anh Nam, anh không lừa em được đâu".
"Anh lừa ai cũng không lừa Báo Tử tốt nhất của anh", tiểu nam Tử nghiêm túc nói.
"Anh Nam!"
"Em Báo!"
"Mẹ kiếp, còn chưa xong đúng không", Long Thiên đứng lên nhìn quanh, thấy thùng rác bên cạnh vừa hay có thể làm được vũ khí.
Thấy Long Thiên định đi tới bê thùng rác thật, tiểu Nam Tử lập tức xua tay nói: "Cậu làm gì vậy, định đập tôi thật đấy à, anh đây tối qua đi uống đến hơn ba giờ sáng, còn chưa ngủ được nửa tiếng thì nghe Lữ mập nói tiểu Báo Tử đến Bắc Hải, tôi phải lập tức tới để anh em tương phùng chứ, còn không cho tôi giãi bày chút tình cảm trong lòng sao?"
"Cậu như vậy gọi là ghê tởm đó được chưa", thấy đối phương không tiếp tục gọi em Báo nữa, Long Thiên mới ngồi xuống.
Tiểu Nam Tử vừa nghe tin liền tới đây gặp tiểu Báo Tử, bảo Long Thiên đưa cho điếu thuốc, anh ta đi vội nên không kịp mang theo, Long Thiên ném cho anh ta một điếu, tiểu Nam Tử châm thuốc lên hút, nói: "Mẹ kiếp, cậu cũng chẳng trượng nghĩa gì cả, em Báo của tôi đến cậu cũng không thèm nói với tôi một tiếng, nếu không phải tối qua gặp Lữ mập chém gió vài câu thì tôi cũng không biết.
Báo Tử, em cũng thật là, đến Bắc Hải sao không tới tìm anh, chạy tới tìm thằng anh nếu không thượng cẳng chân hạ cẳng tay thì cũng mắng em làm gì, uổng công mấy năm nay anh thương em rồi".
Tiểu Báo Tử oan ức nói: "Anh Nam, việc này anh không thể trách em được, em đâu có biết anh cũng ở Bắc Hải đâu, anh cũng biết từ lúc anh làm con rể nhà họ Đoàn kia thì rất bận rộn, chúng ta cũng lâu lắm rồi không liên lạc gì với nhau".
Long Thiên liếc mắt thừa cơ giậu đổ bìm leo nói: "Nghe thấy gì chưa, còn cả ngày gọi em Báo em Báo cái gì, vừa bước lên cành cao làm phượng hoàng là liền không thèm đếm xỉa gì đến anh em bần hàn chúng ta nữa rồi, tiểu Báo Tử, đây chính là bộ mặt thật của anh Nam em đó, uổng cho em coi cậu ta như anh trai rồi".
Tiểu Nam Tử vừa nghe vậy lập tức nhảy đổng lên mắng Long Thiên: "Long Sơn Hổ, mẹ kiếp, cậu đừng có châm ngòi gây chia rẽ thế chứ, tình cảm giữa tôi và em Báo có trời đất chứng giám, em Báo, em đừng nghe anh em nói bừa, cậu ta chỉ đố kỵ với tình cảm của anh em mình thôi, về chuyện anh không liên lạc với em là vì thật sự quá bận thôi".
"Viện cớ, viện cớ, em không nghe!", tiểu Báo Tử trước giờ nghe lời Long Thiên nhất nên lúc này cũng tưởng là thật, tỏ ra oan ức giống như một cô gái nhỏ vậy.
Tiểu Nam Tử thấy vậy vôi vàng lo lắng nói: "Em Báo, em phải tin anh trai chứ, anh vẫn luôn nhớ em mà, được rồi, chuyện này là lỗi của anh, mấy ngày ở Bắc Hải này anh sẽ bù đắp cho em, gái đẹp, hay mua đồ chơi xếp hàng dài cũng được, tất cả chi phí đều do anh phụ trách!"
Tiểu Báo Tử nước mắt lưng tròng nhìn Long Thiên nói: "Nhưng anh em bảo ngày mai em phải cút về thủ đô rồi".
"Mặc kệ cậu ta, em đâu có dễ dàng gì mà tới Bắc Hải này, ở thêm mấy ngày nữa thì đã sao, nếu như anh em dám mắng em thì đã có anh đấm cậu ta rồi!", tiểu Nam Tử vỗ ngực đảm bảo nói.
Long Thiên bực bội nói: "Cậu còn dám đánh tôi nữa à, thằng nhóc này không nói năng gì đã chạy tới Bắc Hải rồi, đến lúc đó mẹ nó mà trách tội thì cậu có đứng ra chịu không?"
Nghĩ đến Sở Hàn Hương bụng dạ thâm hiểm ở nhà họ Long hiện nay chỉ cần rùng mình một cái đã có thể gây chấn động kia, sắc mặt tiểu Nam Tử bất định, cuối cùng nhìn gương mặt ra vẻ đáng thương của tiểu Báo tử, dằn lòng nói: "Vậy cậu nói với mẹ nhỏ của cậu, bảo rằng là tôi không cho em Báo về, có hậu quả gì tôi chịu!"
Chương 304: Cặp anh em khốn khổ
“Cái đệch!”, Long Thiên liếc Tiểu Nam Tử một cái rồi nói: “Cuối cùng chẳng phải vẫn là ông đây gánh tội thay cho cậu à. Cuộc mua bán này quá thua lỗ rồi”.
“Ông nội Long Sơn Hổ ơi, chút chuyện này mà cậu cũng không nể mặt đúng không?"
“Không”.
“Vậy đừng trách tôi khiến cậu thấy chán ghét à”.
Tiểu Nam Tử ôm Tiểu Báo Tử, đau lòng nói: “Báo đệ, đại ca không có bản lĩnh, không thể giữ đệ ở lại thêm mấy ngày nữa. Chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội rồi!”
Tiểu Báo Tử hợp tác nói: “Nam huynh, không, chuyện này không thể trách huynh, chỉ trách người anh ruột này của đệ quá vô tình. Nhìn không vừa mắt tình huynh đệ chúng ta. Không sao cả, ngày tháng còn dài, sau này chúng ta sẽ lại gặp nhau, nhất định phải uống rượu tán gẫu thật vui vẻ!”
“Báo đệ!”
“Nam huynh!”
“Câm miệng!”, Long Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhiều nhất chỉ ở thêm một ngày nữa thôi, ngày mốt phải lập tức biến khỏi cho anh. Nếu hai người còn dám làm tôi cảm thấy ghê tởm nữa, đừng trách ông đây đập nát mẹ hết cả răng của hai người đấy, xem còn có Báo đệ với Nam huynh được nữa không”.
“Ồ yeah!”
Cặp anh em khốn khổ thừa sống thiếu chết nghe Long Thiên nói vậy thì lập tức mừng rỡ, giơ tay tạo thành hình chữ V, dáng vẻ vừa đáng ghét vừa đáng yêu.
Long Thiên từ bỏ ý nghĩ muốn đánh lũ khốn này một trận, cuối cùng thở dài, chỉ đành cười khổ.
Tiểu Nam Tử cố gắng chiến đấu để giữ Long Sơn Báo lại thêm một ngày cũng không càn quấy nữa, hướng về phía Long Thiên hỏi: “Ông đây nhớ không lầm thì ngày mai là sinh nhật của cậu. Tôi và Lữ mập đã bàn tính hết rồi, ban đầu tính sẽ đi là đến quán bar KTV, rồi tặng cho cậu một cái bánh sinh nhật to chà bá để chúc mừng sinh nhật cậu, nhưng tôi nghĩ nó quá tầm thường rồi.
Tốt hơn là chúng ta tự lái xe ra ngoài dạo, Lữ mập nói rằng ông ta có một biệt thự bên bờ biển trên đảo Thạch Vũ không xa Bắc Hải mấy. Ăn, uống, vui chơi, không thiếu bất cứ một dịch vụ nào cả, thế nào?
Cậu thực sự nghĩ rằng anh em kết nghĩa này của mình sẽ quên ngày sinh của cậu sao? Không thể nào! Ông đây sớm đã ghi chú lại ngày sinh nhật của cậu và Tiểu Phong là sự kiện quan trọng trên sổ sách rồi à nha”.
Long Thiên nói không cảm động thì là giả dối rồi, cười nói: “Được, cứ theo sắp xếp của mấy người vậy, đến lúc đó tôi cũng mang theo vợ của mình đến”.
Long Sơn Báo cũng hét lên muốn đi, giơ ngón tay cái lên với Tiểu Nam Tử nói: “Anh Nam, anh thật là nghĩa khí. Đợi khi nào anh trở về Thủ Đô, em sẽ làm chủ, đưa anh đi ăn bào ngư vi cá, ở khách sạn năm sao và tìm cho anh một cô minh tinh, anh muốn chơi như thế nào thì cứ việc nói mấy cô đó diễn như thế ấy”.
Tiểu Nam Tử vui vẻ nói: “Cậu em Báo Tử, anh Nam của em là một người đàn ông thành thật và lương thiện, em không lừa anh đấy chứ?”
Long Sơn Báo bạo dạn nói: “Em đã nói phét lúc nào đâu chớ?”
“Cũng đúng”, Tiểu Nam Tử nhìn Long Thiên nói: “Nói thế nào, lần này cũng là sinh nhật cậu, hay là gọi đám chị Dung Dung đến, chỉ cần cậu nói một tiếng, bọn họ lập tức cưỡi mây đạp gió đến thôi”.
Long Thiên lắc đầu nói: “Bỏ đi, đừng đi tìm bọn họ, bọn họ đều rất bận rộn, đợi khi nào tôi trở về Thủ Đô sẽ cùng bọn họ tụ tập một bữa. Lần này, chỉ cần có tôi, cậu và đám người Lữ mập là được rồi”.
“Đám người Phạm Thái Nhàn, Lưu Công Cẩn thì sao?”, Tiểu Nam Tử hỏi.
Long Thiên cười nói: “Anh Phạm đó cần phải chăm sóc lão Quỷ ở trong bệnh viện. Tên kiếm gỗ thì đến thành phố Long tìm một tên xã hội đen tên là Trần Ca rồi, nghe nói đến giúp hắn ta làm chút chuyện gì đó, chắc là đi làm sát thủ kiếm chút đỉnh rồi, không thể quay lại trong thời gian ngắn, còn Tiêu Ngọc Phong, tôi sẽ hỏi thử cậu ta có thời gian hay không, đợi sau khi xác định hết số người rồi tôi sẽ báo cho cậu vậy”.
Tiểu Nam Tử gật đầu, sau đó tiếp tục cùng Tiểu Báo Tử chém gió, Long Thiên dựa vào băng ghế nhìn cô gái đeo kính râm, cô gái này cũng nhàn hạ quá rồi, mới sáng sớm đã chạy tới công viên đọc sách, tỏ ra là một người có khí chất nghệ sĩ cũng quá chuyên nghiệp rồi.
Long Thiên buồn chán nhìn vào trang bìa cuốn sách của cô gái đeo kính.
Đó là một cuốn tiểu thuyết có tên “Tuổi trẻ như một bài hát” có in hình avatar một cô gái.
Anh có nghe nói về cuốn sách này. Đây là một cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng trên mạng, có lúc Vương Manh Manh cũng đọc nó trên điện thoại. Có lần nhìn thấy cô ta khóc và mắng nhân vật chính trong đó là một tên cặn bã hay đại loại vậy.
Đối với loại tiểu thuyết ngôn tình này, Long Thiên chưa bao giờ có hứng thú, cũng không có hứng thú bước tới bắt chuyện, vừa nghĩ tới việc đứng dậy đi về nhà, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc, là một cô gái, Long Thiên từng gặp qua hai lần.
Hôm nay, Tần Ỷ Thiên mặc một chiếc váy liền màu trắng với một chiếc khăn choàng tóc, trông nhẹ nhàng và tao nhã, phong thái hơn cả cô gái nghệ sĩ đeo kính kia.
Long Thiên phải thừa nhận rằng Tần Ỷ Thiên là người phụ nữ khí chất nhất mà anh từng thấy trong các gia tộc lớn, khác xa với kiểu phụ nữ hung dữ hơn cả bọn đàn ông của Yên Vô Song.
Có thể là do thừa hưởng được khí chất từ người anh trai mình, Tần Ỷ Thiên trông có vẻ hơi yếu đuối, một cô gái như vậy rất dễ dàng khiến các chàng trai khao khát được bảo vệ.
Sau hai lần đối đầu với Hạ Tiểu Man, cuối cùng Long Thiên cũng không so đo với đối phương, ít nhiều gì cũng là vì nể mặt Tần Ỷ Thiên.
Suy cho cùng thì không một người đàn ông nào có thể từ chối được yêu cầu của một cô gái dễ thương có giọng nói ngọt ngào như vậy.
Tần Ỷ Thiên trò chuyện với cô gái đeo kính, xem ra hai người họ là bạn bè, hẹn nhau đi dạo công viên với nhau, sau khi nghe những lời phàn nàn của cô gái đeo kính, Tần Ỷ Thiên quay đầu nhìn về hướng Long Thiên.
Anh không cần suy nghĩ cũng biết rằng cô gái đeo kính chắc đã nói xấu mình, nên chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo.
Hai mắt Tần Ỷ Thiên chợt sáng lên, hẳn là đã nhận ra Long Thiên, cho nên tiến về phía anh nói: “Anh trai, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Tiểu Báo Tử và Tiểu Nam Tử đang tranh cãi thì bỗng dừng lại, nhìn cô gái ăn mặc giản dị nhưng lại vô cùng thần thái này.
Tiểu Nam Tử là lão làng trong các chốn ăn chơi, mặc dù rất kinh ngạc nhưng cũng không lộ ra dáng vẻ mê gái, nhưng Tiểu Báo Tử lại khác, tỏ ra như gặp phải tiên nữ giáng trần vậy, trong lời nói không tránh khỏi lộ ra vẻ kích động: “Anh à, cô gái này, không, tiểu mỹ nhân này là ai vậy anh? Anh có quen biết không?”
Long Thiên chưa kịp đáp lại, Tiểu Báo Tử đã đứng dậy, nở một nụ cười tự cho là vô cùng tuấn tú nói: “Xin chào tiểu mỹ nhân, tôi tên là Long Sơn Báo, Long hành thiên hạ, Sơn bất tại cao, ôm tôi một chút”.
“Ôm cậu sao?”, có thể là vì Tiểu Báo Tử quá chủ động rồi nên Tần Ỷ Thiên vô thức lùi về phía sau giẫm phải hòn đá nhỏ nên tư thế có chút lảo đảo.
Long Sơn Báo sợ cô gái ngã, đang định đưa tay ra đỡ, quả nhiên một tên vệ sĩ từ bên cạnh xông ra, bất chấp phải trái đúng sai, đạp thẳng vào bụng Long Sơn Báo một cái khiến cậu ta lùi về sau rồi ngã nhào xuống đất.
Nhìn thấy Tiểu Báo Tử bị đánh, Tiểu Nam Tử không nói nhảm nữa, nhặt viên gạch trên mặt đất muốn táng cho tên vệ sĩ này một cái.
Chương 305: Phiền muộn
Dựa vào mối quan hệ giữa Tiểu Nam Tử và Tiểu Báo Tử, làm sao anh ta có thể trơ mắt ra nhìn cậu ta bị bắt nạt, cũng không quan tâm đến danh tính của anh chàng trước mặt là ai, anh ta đã nhặt một viên gạch trên mặt đất và táng vào đầu hắn ta, cho dù đứng ở trước mặt anh ta có là tuyệt thế cao thủ Phương Nhân Vương đi chăng nữa, chỉ cần chọc Tiểu Nam Tử không vui, thì đều là chuyện thảm khốc.
Tên vệ sĩ bị đánh đột nhiên hừ lạnh một tiếng, hắn có thực lực cấp Huyền trung phẩm, vốn không hề sợ tên nhãi nhép không chút chân khí này, hắn nhận mệnh lệnh của Tần Tung Hoành bảo vệ Tần Ỷ Thiên.
Nhìn thấy tên nhãi nhép vừa rồi lại có ý làm tổn hại đến cô chủ của mình nên lập tức xông ra trừng phạt.
Tên vệ sĩ tên là Dương Á Kiếm, vốn là cao thủ của nhà họ Đỗ, sau khi nhà họ Đỗ bị xóa sổ, tất cả đều được Tần Tung Hoành tiếp quản, hắn mở Tầng Kinh Các của nhà họ Đỗ ra và nói rằng chỉ cần bọn họ đầu hàng nhà họ Tần thì đều có thể tiến vào chọn một cuốn công pháp để mượn đọc.
Đối với những chiến binh võ giả lưu lạc trên giang hồ này, có sữa chính là mẹ, về phần họ trung thành với gia tộc có họ là gì đều không thành vấn đề, miễn là họ có thù lao, còn bán mạng cho ai chẳng là bán chứ.
Dương Á Kiếm là một trong những vệ sĩ, cũng được coi là vệ sĩ có thực lực. Tần Tung Hoành rất yêu thương em gái của mình, có thể nói đó là điểm yếu duy nhất của hắn, ngoài Dương Á Kiếm ra còn có hai võ giả bí mật có tu vi cao hơn hắn ta, trừ khi đó là chuyện nguy cấp, nếu không sẽ không xuất đầu lộ diện.
Hơn nữa, trước mắt là hai tên trẻ tuổi không có bất kỳ tu vi nào, một Dương Á Kiếm là đủ rồi, Tiểu Nam Tử xáng một viên gạch về phía Dương Á Kiếm đang đứng chắn trước Tần Ỷ Thiên, hơi nghiêng sang một bên, tay trái của hắn đã vươn ra, mục tiêu chính là đánh thẳng vào bụng của Tiểu Nam Tử, hắn ta rất tự tin về nắm đấm của mình có thể đánh gục chàng trai không mấy nổi bật này.
Tiểu Nam Tử không hề sợ hãi, Dương Á Kiếm hét lên một tiếng: “Chán sống sao”.
Tay trái nắm chặt nắm đấm tung ra, cố khống chế đối phương trong vòng một chiêu, như vậy sẽ có biểu hiện tốt trước mặt tân chủ nhân.
Nhưng nắm đấm cách Tiểu Nam Tử nửa tấc thì hắn không thể nào đấm vào được nữa, ngẩng đầu nhìn thì Tiểu Nam Tử đã được ai đó kéo đi rồi, còn duỗi tay ra chặn cú đấm của Dương Á Kiếm, đó là một thanh niên với một nụ cười trên môi.
Trước khi hắn ta ra tay, còn nghĩ cả ba người này đều là người bình thường cho nên mới không chút sợ hãi, lúc này một quyền của mình lại dễ dàng bị chặn lại, sau đó hắn mới nhận ra rằng bản thân hình như có chút khinh địch.
Long Thiên cười nhạo: “Thật là oai phong à, ra tay đả thương người khác không chút thương tiếc nhỉ. Anh thật sự cho rằng có chút tu vi thì sẽ có thể dễ dàng bắt nạt được kẻ yếu sao?”
Dương Á Kiếm vô cùng kinh hoàng, trong lòng thầm kêu khổ, Long Thiên đẩy nhẹ một cái, hắn liền lùi về sau vài bước, hiển nhiên là đã thủ hạ lưu tình rồi, Dương Á Kiếm không chống lại, đồng thời không hề lập tức công kích, thay vào đó, hắn quan sát người thanh niên này từ trên xuống dưới, nhưng vẫn không thể tìm ra điểm mấu chốt.
Nếu có thể đẩy lùi mình bằng một cú đấm và bản thân lại không thể xác định được cấp tu vi của người này, có lẽ thực lực của người thanh niên này đều hơn mình.
Dương Á Kiếm chắp tay lại, nói: “Tôi là Dương Á Kiếm, cao thủ của nhà họ Tần, dám hỏi vị này là người của môn phái nào?”
Đừng xem thường câu nói ngắn gọn này, nó đã bộc lộ rất nhiều tiềm năng trong giao tiếp, ít nhất cũng nói cho người thanh niên này biết rằng đằng sau hắn ta là một gia tộc lớn.
Long Thiên luôn không có hảo cảm với loại người mà lúc có thể đánh hơn thì đánh đến chết mới thôi, còn không đánh được thì liền chắp tay tuyên bố thân thế gia tộc, quả là đạo đức giả, anh không thèm nhìn Dương Á Kiếm, mà là nhìn Tiểu Báo Tử được Tiểu Nam Tử đỡ dậy hỏi: “Tiểu Báo Tử, em không sao chứ?”
Tiểu Báo Tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh, em không sao, nhưng Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh rất là khó chịu. Mẹ kiếp, nếu là ở Thủ Đô thì phải nhờ đám người chú Bạch Hổ dạy dỗ cho tên này một bài học nhớ đời rồi”.
“Người ta đã lưu tình rồi, em phải biết thỏa mãn đi. Đây là một bài học, kẻo sau này gặp gái đẹp thì không biết trời cao đất dày gì cả. Đây không phải là Thủ Đô, nếu thực sự đụng phải kẻ mạnh hơn nữa, thì mẹ em sẽ là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi”, Long Thiên không mấy vui vẻ nói.
Tiểu Báo Tử nhếch mép cười vài tiếng không nói gì, Dương Á Kiếm thở phào nhẹ nhõm, nhìn giọng điệu của đối phương dường như không hề muốn so đo với mình, bằng không, nếu thực sự giao đấu với nhau, trong lòng hắn ta vẫn không yên, đang định nói vài lời khách sáo để cả hai bên hòa nhau, nhưng hắn không ngờ Long Thiên, người vẫn còn chỉ trích em trai mình nông cạn trước đó một giây, nay lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách liền bảo vệ tên nhóc đó nói: “Mau xin lỗi, sau đó có thể cút đi”.
Long Sơn Báo có không hiểu chuyện, mình có mắng mỏ, đá xéo ra sao cũng được, nhưng nếu người khác dám mắng mỏ hay bắt nạt, thì không xong với Long Thiên đâu, bởi vì anh kế thừa truyền thống tốt đẹp của ông cụ Long Quang Minh, đó chính là phải bảo vệ cho tên nhóc này hơn cả ai hết.
Dương Á Kiếm rơi vào thế khốn khổ, không ngờ đối phương lại yêu cầu mình xin lỗi, hơn nữa thái độ lại cứng rắn như vậy, tuy chỉ là một vệ sĩ của nhà Tần nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã có tu vi cấp Huyền ở tuổi ba mươi, nếu là người khác đều sẽ ngưỡng mộ không thôi, nay lại bị người ta ép cúi đầu xin lỗi, lúc này liền cứng rắn nói: “Tôi không hề sai, dựa vào đâu phải xin lỗi?”
Long Thiên nheo mắt lại, thật ra cũng không ngại khiến đối phương vào bệnh viện nằm mười ngày nửa tháng bằng một cú đấm, nếu không phải đối phương vừa rồi cũng đã nhẹ tay thì chắc anh đã bắt tên này lại đánh cho một trận tơi bời từ lâu rồi, sao có thể nói nhảm với hắn ta nhiều như vậy, nhưng nếu đối phương rượu mời không uống lại uống rượu phạt, không tự dập đầu xin lỗi thì để bản thân ấn đầu của hắn xuống xin lỗi vậy, trước giờ Long Thiên không phải là người thích dài dòng.
Nhìn thấy đối phương có vẻ có dã tâm, Dương Á Kiếm quả thực buộc phải lùi một bước, vẻ mặt hắn ta có chút hối hận, Tần Ỷ Thiên ở phía sau nhìn thấy cảnh này, cũng có chút bất lực, cô ta đã gặp anh ba lần rồi, lần nào cũng đều có mâu thuẫn xảy ra.
Hai lần đầu là vì người bạn thân của mình là Hạ Tiểu Man.
Khó khăn lắm Hạ Tiểu Man không có ở đây, lại chạy ra một Dương Á Kiếm đến gây rắc rối cho đối phương, lẽ nào hai người khắc mệnh với nhau sao?
“Anh Dương, nói một tiếng xin lỗi cũng không có gì to tát cả”.
Trong khi Dương Á Kiếm đang nghĩ cách giải quyết hậu quả và cùng xem thử kết hợp với hai vệ sĩ bí mật kia có thể đánh một trận hay không, thì Tần Ỷ Thiên đã lên tiếng mở cho hắn một lối thoát.