-
Chương 291-295
Chương 291: Huyết quang tai ương
Sau khi nhận được điện thoại của tiểu Báo Tử, Long Thiên có chút không biết làm sao, cái thằng mất nết vừa láo vừa dính lấy anh, lại còn làm hay làm chuyện ngớ ngẩn thật sự đã từ thủ đô mò đến đây rồi sao.
Lúc trở về nhà họ Long tìm ông Công Tôn ra mặt, anh sợ thằng nhóc này biết anh về Hoa Hạ thì cả ngày sẽ bám lấy anh, nên đã đặc biệt dặn bà nội phải giữ bí mật, vốn dĩ cho rằng không có chút sơ hở nào, thế mà không ngờ vẫn bị thằng nhóc phát hiện ra.
Long Thiên không hề nghi ngờ lời của cu cậu, dù sao thì người phụ nữ từ xưa đến nay vẫn luôn đề phòng anh kia sẽ không thể nào để một mình tiểu Báo Tử tới Bắc Hải tìm anh được, chưa nói đến đám thích khách và bọn bắt cóc luôn ẩn mình trong tối kia, vốn dĩ bà ta cũng không thích tiểu Báo Tử quá thân thiết với anh.
Chẳng qua từ sau khi xảy ra chuyện đó, tiểu Báo Tử luôn coi anh như thần tượng, có thể nói Long Thiên bảo cậu nhóc đi hướng tây, cậu ta tuyệt đối không dám đi hướng đông, tính khí thằng nhóc này nếu cục lên thì ngay đến cả lão Phật gia cũng dám cãi lại, lần nào tùy hứng ngang bướng cũng chỉ có mỗi Long Thiên là có thể nói được thôi.
Long Thiên thầm nghĩ lát nữa thằng nhóc này đến thì cứ viện đại cái cớ nào đó rồi đuổi đi là được, để tránh mẹ nó lo lắng, lại ghi thêm mối thù này lên người anh nữa thì anh sẽ thiệt thòi lắm.
Long Thên dậy rửa mặt, hôm nay là thứ bảy, không cần phải đi làm, Vương Lệ Trân và Vương Manh Manh tối qua uống khá nhiều nên bây giờ vẫn đang ngủ.
Hiện tại tập đoàn Vương Thị đã có phó chủ tịch có thể gánh vác cả nửa bầu trời Tạ Bái Phong về làm chủ đại cục rồi, cho nên thời gian này Vương Lệ Trân cũng có thể nghỉ ngơi một chút, không cần lao tâm khổ tứ vừa khỏe dậy đã đảm đương cương vị ngay.
Nhắc đến con phượng hoàng đực số một ở Bắc Hải này Long Thiên lại không có ấn tượng tốt lắm, mặc dù con phượng hoàng đực này cũng khá lịch sự với anh, nhưng Long Thiên đã nghe ngóng được anh ta đã từng theo đuổi vợ mình, cũng có nghĩa chính là tình địch của anh.
Có điều tình địch này không hề ngốc nghếch, ít nhất thông minh hơn nhiều so với tên Triệu Quang Lâm lỗ mãng kia, không trực tiếp đến gõ cửa gây rối.
Mấy ngày Long Thiên nghỉ phép ở nhà chăm sóc cho Vương Lệ Trân, Tạ Bái Phong cũng không gây khó dễ gì cho anh, ngược lại còn rất ủng hộ, trong thời gian đó anh ta có tới nhà thăm Vương Lệ Trân một lần, cũng chỉ tôn trọng nhau như khách, không có bất cứ lời nói hay hành động quá phận nào.
Chỉ là mang một cặp kính quá đỗi văn vẻ nho nhã, mà trước giờ Long Thiên lại không có thiện cảm với bất cứ người nào đeo kính.
Ông già Phương Nhân Vương vừa sáng sớm đã ra sân tập Thái Cực quyền, mặc dù ông già này có vẻ ngoài lưu manh, nhưng lúc tập Thái Cực Quyền thì lại rất có phong thái của cao thủ, từng động tác ánh mắt đều rất chỉn chu.
Người Hoa Hạ coi trọng dưỡng khí, khí rất quan trọng với võ giả, chân khí hóa đao cần chân khí trong cơ thể ở một mức độ nhất định mới có thể hình thành được.
Rất nhiều công pháp suy cho cùng cũng là dạy cách tu luyện dưỡng khí, luyện khí, chứ không phải thứ gì xa vời từ bên ngoài.
Mấy lời gì mà chỉ cần chọn đúng công pháp là có thể làm ít ăn nhiều đều là nói láo, cho dù công pháp có tốt thế nào mà anh không tập luyện mười năm như một thì cũng khó đạt được thành tựu lớn.
Đừng thấy Thái Cực quyền của ông già này bình thường, điều cốt lõi ở bên trong lại chính là tri thức lớn, ít nhất Long Thiên nhìn ra được mỗi lần giữa khoảng cách Phương Nhân Vương phất tay ra rồi thu tay lại thì vạn vật xung quanh dường như đều có phản ứng.
Võ giả lục đạo, muôn hình vạn trạng đủ thể loại, Phương Nhân Vương đã là Nho Thánh tối cao, đương nhiên có tư cách khiến trời đất cộng hưởng.
Long Thiên xuống bếp om nồi cháo và một vài món ăn kèm, rồi gọi cả ông Phương tới ăn cùng, ông Phương cũng không khách sáo, ngồi trước mặt Long Thiên ăn như hổ đói, trông chẳng liên quan gì tới vị có phong thái tông sư lúc tập Thái Cực quyền hồi nãy.
Nếu không phải Long Thiên biết ông ta là Nho Thánh thì chỉ nhìn vào thói quen ăn uống thôi đã thấy chẳng có liên quan gì đến một vị cao nhân rồi.
Phương Nhân Vương vừa ăn cháo vừa vui vẻ nói: "Nhóc con, vừa nãy thấy lão phu tập Thái Cực quyền thế nào?"
Long Thiên thành thật trả lời: "Thái Cực quyền của ông bên ngoài thì trông có vẻ nhạt nhẽo, nhưng thực ra lại ẩn chứa huyền cơ, hiểu biết của tôi còn hạn hẹp, thật sự không dám nói bừa, sợ nói sai thì sẽ bị ông trách tội".
"Kiểu nói chuyện văn vẻ này của cậu là học từ Công Tôn Vô Địch đúng không, tôi nghe mà rợn da gà. Nếu như lão phu đã ở đây thì cũng không thể ăn không uống không được, cậu nói nghe thử xem, cho dù có sai cũng không sao, tôi sẽ chỉ điểm cho cậu vài câu", ông Phương khẳng khái nói.
Long Thiên mỉm cười, vừa hay có vài điều cần giải đáp nên thuận miệng hỏi luôn: "Ông Phương, Thái Cực quyền này của ông có thể khiến trời đất cộng hưởng, chẳng phải chỉ có Nhân giả tu luyện Nhân đạo mới có khả năng này sao?"
Phương Nhân Vương nói: "Đó là do cậu vẫn chưa hiểu rõ về lục đạo, cũng phải thôi, lão phu giải thích cho cậu một chút vậy.
Cấp Địa là một ranh giới, có liên quan tới công pháp tu luyện, nghịch thiên mà đi liền có thể bước vào Thiên đạo, cũng chính là cấp Thiên mà các cậu hay nhắc tới.
Sau cấp Thiên nhất phẩm chính là Thiên nhân đi con đường võ đạo chân chính, ở thế tục này đã không còn đối thủ nữa.
Thiên nhân hiện nay không nhiều, đa số đều bị chặn ở ngoài cánh cửa cấp Thiên nhất phẩm, Thiên nhân chân chính đối với lão phu mà nói chỉ có Từ Thiên Lang được gọi là nhất kiếm Thiên Nhân Quỳ, và thiên tài bất thế Tào Tử Kiến thôi, về phần hạng như Thích Đông Phương thì đa số đều chỉ loanh quanh ở nhất phẩm, mặc dù chỉ cách một bước thôi nhưng vẫn khó như lên trời".
"Trong ngũ đạo còn lại thì Ma đạo và Thiên đạo tương tự như nhau, có điều Ma đạo lại đi con đường hẹp cắt ngang, Ma đạo từ cổ chí kim đều là những người bị trời đất chối từ, trong đó số mệnh cũng là một điểm rất quan trọng, trừ phi là người đại hung chuyển thế, nếu không thì không thể xưng đế được.
Hiện nay trên đời này có năm người có vận mệnh này, ba người còn chưa thành hình đã bị tôi giết chết rồi, một người khác còn chưa chuyển thế, còn một người nữa đang bị giam dưới đáy Thái Hồ, đến nay cũng đã ngàn năm rồi".
"Nhân đạo dùng chính khí của đất trời, gần như môn đạo, đại khái chính là con đường cầu trường sinh, Công Tôn Vô Địch râu tóc bạc phơ nhưng mặt mày vẫn hồng hào khỏe mạnh cũng chính là do tu luyện đạo này. Ông già đó mười năm trước đã là Nhân giả nhất phẩm, mười năm sau vẫn là Nhân giả nhất phẩm, nói cho cùng là do vẫn còn lưu luyến hồng trần, không muốn bước vào xưng Tôn thôi".
"Nho đạo mà tôi tu luyện nói trắng ra chính là người đọc sách tu thân tề gia bình quốc trị thiên hạ, cho dù là lời nói, lập công lập đức cũng đều phải lấy sự chính trực ngay thẳng sở minh bất bình làm gốc, chính trực ngay thẳng mặc dù tương tự như chính khí của đất trời, nhưng tỉ mỉ tìm hiểu thì lại không giống, Thánh và Tôn ngoài khác nhau về mặt con chữ, thì cũng có sự khác biệt rất lớn".
Chương 292: Long Sơn Báo bị bắn
"Phật đạo lại được gọi là Thích môn, cao thủ đắc đạo của Phật môn mới có thể bước vào đạo này được, thói quen tập luyện sẽ đúc ra cơ thể kim cang bất hoại, mà những vị Phật sống đó có điểm đặc biệt là máu huyết màu vàng, nếu không thì làm gì có lời đồn ăn một miếng thịt Đường Tăng sẽ trở nên trường sinh chứ.
Điểm trâu bò hơn đó là sau khi chết còn có thể hóa ra xá lợi tử, hiện nay chỉ có hai, ba vị hòa thượng có thể trở thành nhân vật như Phật Tổ, cho dù tôi có gặp thì cũng phải lễ độ cung kính".
"Về phần Bá đạo của cậu lại khác so với năm đạo còn lại, trừ Thiên đạo ra thì bốn đạo còn lại mặc dù nghe có vẻ hơi mơ hồ, nhưng coi như vẫn có vết tích có quy luật, duy nhất chỉ có Bá đạo của cậu là gần như dựa vào niềm tin.
Mã Đao Giáp vào Bá đạo rồi lại ra Bá đạo, nguyên nhân cũng chính là vì bại dưới tay Từ Thiên Lang nên dẫn đến bị mất đi niềm tin, bất đắc dĩ đành thuận theo ý trời, từ nay về sau không còn hi vọng trở thành Bá vương nữa".
Long Thiên nghe Phương Nhân Vương thao thao bất tuyệt, như hiểu như không nói: "Theo những gì tiền bối nói thì Bá đạo này có lẽ là khó nhất trong lục đạo sao?"
"Nhìn chung trong lịch sử năm ngàn năm của Hoa Hạ, cũng chỉ có Tây Sở Bá Vương, Hạng Võ là nhất thời bước vào đạo này, cậu nói xem có khó hay không?", Phương Nhân Vương nhướn mày với anh một cái rồi nói: "Tôi không biết ông già Công Tôn Vô Địch đó nghĩ gì, với năng lực huyết mạch của cậu việc trở thành Thiên nhân không phải dễ như trở bàn tay sao, nhưng vẫn nhất định bắt cậu đi theo con đường vô vọng không tìm được chút tung tích nào này.
Có điều cậu cũng coi như không tệ, không dựa vào năng lực huyết mạnh mà vẫn có thể trở thành Bá giả, mặc dù không bằng những người đã đắc đạo, nhưng trong một ngàn năm nay cũng coi như chưa từng có ai làm được".
Long Thiên mỉm cười nói: "Ông quá khen rồi, tôi cũng chỉ vô tình mò thấy cánh cửa này thôi".
"Tôi không khen cậu, cậu khiêm tốn cái gì", Phương Nhân Vương khoát tay áo nói: "Trên mặt cậu hôm nay huyết quang có hiện lên gặp tai ương, tốt nhất tránh xa lão phu ra một chút, để tránh lão phu cũng gặp vạ lây".
Long Thiên thoáng hơi giật mình, ông già này là Nho thánh, cũng là con quạ đen nói đâu trúng đó trong lời đồn, ông ta nói như vậy làm sao Long Thiên không sợ được, vội vàng hỏi: "Ông nói cho tôi nghe đi".
"Thiên cơ không thể tiết lộ", Phương Nhân Vương ra vẻ cao nhân nói.
Long Thiên âm thầm hừ vài tiếng, bây giờ đã biết ra vẻ cao nhân rồi, tối qua lúc nằm trên đùi nữ sinh thì chả thấy ông nói cái quái gì mà thiên cơ không thể tiết lộ, xem tướng cho mấy cô nhóc đó thì cái gì cũng dám nói, chẳng giấu diếm điều gì, bây giờ sao lại chẳng thấy ông nổ thế nữa?
Nhưng dù gì cũng đang nhờ vả đối phương, Long Thiên vẫn cố kiềm chế những gì muốn nói trong lòng, cười hi hi nói: "Hay là tôi lấy số điện thoại của mấy cô nữ sinh tối qua làm vật trao đổi được không?"
Phương Nhân Vương nghe vậy thì mắt sáng rực lên, nhưng vẫn sờ cằm làm màu nói: "Được, thấy cậu thành tâm như vậy, chi bằng lão phu cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp tiết lộ chút ít cho cậu vậy, cậu có huyết mạch thực long, cho nên huyết quang tai ương này nhìn thế nào cũng không rơi xuống đầu cậu được đâu, nhưng những người bên cạnh cậu thì không chắc rồi".
Long Thiên đột nhiên bừng tỉnh, quay ra nhìn thời gian, đã một tiếng trôi qua kể từ lúc tiểu Báo Tử gọi điện tới rồi, lẽ nào xảy ra chuyện gì thật sao?
"Cảm ơn ông đã chỉ giáo".
Long Thiên đứng lên đi gọi điện cho tiểu Báo Tử nhưng không có người nghe máy, tiểu Báo Tử này trước nay chưa từng dám không nghe máy của anh, cho nên chỉ có một khả năng đó là không thể nghe được.
Long Thiên cất điện thoại đi, đang định đi ra khỏi cửa thì bị Phương Nhân Vương túm lại nghiêm túc nói: "Nhóc con, làm người không thể nói không giữ lời được!"
Long Thiên tiện tay ném vài dãy số cho Phương Nhân Vương, ông già này ghi nhớ hết mới thả lỏng tay ra, Long Thiên nhanh như chớp chuồn ngay ra khỏi biệt thự.
Ông Phương cười ha ha lấy điện thoại ra ấn một dãy số, trong lòng nghĩ mấy tiểu yêu tinh các cô, lão phu không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, không thu phục được mấy cô thì không xong.
Kết quả cuộc gọi đầu tiên lại là một người đàn ông nghe máy, giọng nói còn rất thô tục, ông Phương vội vàng cúp điện thoại luôn, nhưng vẫn chưa từ bỏ lại gọi thêm mấy số còn lại, cuối cùng cũng là một giọng nữ nghe máy, chỉ là giọng nói nghe còn lớn tuổi hơn cả ông ta.
Biết mình bị lừa rồi, ông Phương tức giận quẳng điện thoại đi, bực bội lẩm bẩm: "Công Tôn Vô Địch sao có thể dạy dỗ ra một tên đồ đệ chọc cho cho người khác ghét thế chứ, lần sau gặp lại chơi cờ phải khiến lão già đó quỳ xuống đất xin tha mới được!"
Nói đến đây, đột nhiên Phương Nhân Vương lại tự giễu một tiếng nói: "Cũng không biết có cơ hội này không..."
"..."
Mặt khác Long Sơn Báo bị ba người bịt mặt bắt đi, trên xe hỏi không ngớt miệng, không phải hỏi ba người là ai, thì cũng là nói mấy thứ xàm xí, bộ dạng rảnh rỗi chém gió trên trời dưới biển trông như kiểu không phải đang bị bắt cóc vậy, về sau một người trong đó cảm thấy phiền quá nên đã trực tiếp nhét khăn vào miệng thằng nhóc này, đúng là phiền thật sự.
Mộng Nhi ngược lại bình tĩnh hơn so với tưởng tượng nhiều, đại khái hai năm nay đi theo Long Sơn Báo đã gặp không ít tình huống này.
Mấy tên cường đạo này đa số đều chẳng có kết cục tốt đẹp gì, nhưng đó là ở thủ đô, còn ở nơi đất khách quê người Bắc Hải này thì không chắc rồi.
Có điều ở bên cạnh Long Sơn Báo quả thật rất khó cảm thấy sợ hãi, thằng mất nết này không hề hoảng sợ chút nào, còn tranh thủ kể mấy câu chuyện cười nhạt cho mấy tên bắt cóc nữa, khiến Mộng Nhi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có thể nhìn ra rất có phong độ của một đại tướng, suy cho cùng cũng không hổ là con trai của vị Long Hoàng ở thủ đô kia.
Mục đích của mấy tên bắt cóc này đa phần đều là vì tiền, có lẽ không đến mức dám giết con tin, Mộng Nhi tự an ủi mình vài câu, Long Sơn Báo nhẹ nhàng nắm tay cô ta, nhoẻn miệng mỉm cười.
Chiếc xe dừng lại trong một công trường bỏ hoang, Long Sơn Báo và Mộng Nhi đều được đưa vào bên trong, hai người gác ở cửa, còn một người sau khi trói hai người lại một chỗ mới tháo miếng giẻ trong miệng Long Sơn Báo ra, sau đó cũng tháo mặt nạ của mình xuống, tiến lại gần sát trước mặt Long Sơn Báo cười nói: "Cậu hai nhà họ Long, mày đoán xem tao là ai?"
Nhìn gương mặt đã bị bỏng đến biến dạng vô cùng xấu xí của người đàn ông, Long Sơn Báo nhổ một miếng nước bọt rồi nói: "Mẹ kiếp, tôi còn tưởng là ai, đây không phải tên súc sinh cả nhà đã chết sạch họ Tạ đó sao?"
Còn chưa nói hết, Long Sơn Báo lại bắt đầu nôn, sắc mặt người đàn ông dữ tợn nhìn cậu ta, thằng nhóc này lại ra vẻ khó xử nói: "Chuyện là, anh trông giống như mặt trời vậy nên có chút chói mắt, khiến tôi không nhịn được, anh thông cảm chút nhé".
Tên súc sinh nhà họ Tạ này không thể nhẫn nhịn được nữa liền đứng dậy rút súng ra trực tiếp bắn một phát vào Long Sơn Báo!
Chương 293: Anh em
Trong trận chiến săn bắn, nhà họ Tạ bị Long Thiên Tượng và nhà họ Thích liên thủ hãm hại, trong trận chiến này, những cao thủ hàng đầu trong gia tộc gần như bị diệt sạch, những người may mắn thoát chết đều là mấy gia quyến bình thường hoặc những khách khanh giang hồ từng sống bám vào nhà họ Tạ.
Còn Tạ Quan Ưng, người đã bắt cóc Long Sơn Báo, là con trai thứ hai đời thứ ba nhà họ Tạ.
Tất cả cao thủ của nhà họ Tạ đều đã tử trận, tướng chết thì binh loạn, chưa cần đến Long Thiên Tượng hay người nhà họ Thích phải ra tay, mấy khách khanh từng thề sẽ trung thành với nhà họ Tạ rất nhanh đã lộ bộ mặt thật, kẻ thì cướp bí tịch công pháp, kẻ thì dùng đầu người nhà họ Tạ để đổi lấy vinh quang phú quý, kẻ thì cướp phụ nữ, giống như quân đội tám nước liên minh đốt cháy Di Hòa Viên hồi đó vậy, trông chờ đám giang hồ khách khanh này vẫn sẽ một lòng trung thành với nhà họ Tạ thì chẳng khác gì mơ tưởng giữa ban ngày.
Anh cả của Tạ Quan Ưng chính là một ví dụ điển hình.
Hắn vẫn ngây thơ nghĩ rằng những khách khanh này có thể trả thù cho các vị tiền bối của gia tộc hắn.
Kết quả là đêm hôm đó hắn đã bị người ta sát hại ngay trong mơ, thậm chí thi thể còn bị chia năm xẻ bảy, từng người tranh nhau xâu xé thi thể hắn để tranh công với Long Thiên Tượng hoặc nhà họ Thích.
Còn Tạ Quan Ưng thì thông minh hơn, giả chết trong lúc hỗn loạn, nhưng không ngờ những khách khanh này lại vô nhân tính như vậy, thiêu sống hắn ta thành bộ dạng như bây giờ.
Nếu không nhờ có hai vệ sĩ trung thành bảo vệ, hắn ta đã bị chôn vùi trong biển lửa rồi.
Mặc dù may thoát chết nhưng cơ thể đã bị bỏng tới 80% khiến hắn ta người không ra người ma không ra ma.
Trước khi bị bỏng Tạ Quan Ưng cũng rất tuấn tú, phong độ ngời ngời, đã thế tiền đồ còn sáng lạn, nhưng không ngờ chỉ trong vòng một tuần, hắn đã trở thành bộ dạng như thây ma thế này, ở thủ đô còn bị người ta xa lánh, kì thị.
Mấy năm qua, những gia tộc nhỏ sống nhờ nhà họ Tạ hay mấy gia tộc hay qua lại với nhà họ Tạ không những không giúp đỡ, mà có rất nhiều người còn có ý định lấy đầu của hắn để đổi lấy niềm vui cho Long Thiên Tượng.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, sao hắn ta có thể không suy sụp được, lửa giận dồn trong người, cuối cùng hắn đổ hết mối hận này lên người nhà họ Long và nhà họ Thích, nếu không phải hai gia tộc này cấu kết hãm hại gia tộc hắn thì hắn cũng đâu cần ra nông nỗi này.
Nếu ông trời đã cho hắn được tiếp tục sống, thì hắn nhất định phải cho bọn họ nếm mùi tuyệt vọng như những gì hắn đã từng phải chịu, báo thù chính là lý do duy nhất để hắn tiếp tục cuộc sống.
Tuy nhiên, nhà họ Thích và nhà họ Long có rất nhiều cao thủ, chỉ dựa vào hai cao thủ cấp Huyền của Tạ Quan Ưng thì có thể làm nên trò trống gì, nếu cứ vậy ngu ngốc tìm bọn họ báo thù, thì khác nào tự tìm cái chết?
Đúng lúc Tạ Quan Ưng định rời thủ đô tới nơi khác nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ phục thù thì lại tình cờ gặp Long Sơn Báo dẫn theo Mộng Nhi ở sân bay, lúc đó hắn ta lập tức thay đổi chủ ý.
Có thể hắn không đối phó được các cao thủ của nhà họ Long và nhà họ Thích, nhưng đối phó một thằng nhóc công tử bột rời xa vòng tay che chở của gia tộc thì lại dễ như trở bàn tay.
Theo chân từ thủ đô đến tận Bắc Hải, chắc chắn bên cạnh cậu nhóc không có vệ sĩ đi theo, lúc ở khác sạn hắn mới dám ra tay bắt bọn họ đi.
Nhà họ Long khiến Tạ Quan Ưng khổ sở thế nào, hắn sẽ để Long Sơn Báo phải chịu hành hạ như thế đó, mục đích của hắn là tra tấn tất cả những người mang họ Long và họ Thích, từ từ dày vò họ cho đến chết, như vậy hắn mới có thể trút được nỗi hận trong lòng.
Vì vậy Tạ Quan Ưng đã cố tình bắn trượt nhát súng này vào đùi trái của Long Sơn Báo.
Đùi trái của Long Sơn báo lập tức xuất hiện một lỗ hổng, máu tươi từ trong trào ra.
Tạ Quan Ưng lớn tiếng cười chĩa nòng súng vào đầu Long Sơn Báo: "Long Sơn Báo, có đau không, yên tâm, tao sẽ không giết mày luôn đâu, tao phải dùng dao từ từ cắt từng miếng thịt trên người mày sau đó để hai tên võ gả cấp Huyền kia truyền chân khí cho mày. Tao sẽ không để mày chết hoặc ngất đi nhanh như vậy đâu. Tao phải để mày tận mắt chứng kiến từng miếng thịt, từng bộ phận nội tạng trên cơ thể mày bị tao cắt đi, chắc sẽ thú vị lắm đây”.
Tiểu Báo Tử không kêu đau lấy một tiếng, liếc nhìn Tạ Quan Ưng đang cười bệnh hoạn, cau mày nói: "Xem ít phim thôi, anh tưởng mình là nhân vật chính thật đấy à? Người làm anh thành ra bộ dạng quỷ quái như hiện giờ đâu phải tôi, oan có đầu nợ có chủ, anh hơn thua với một thằng nhóc chưa thành niên như tôi làm gì, có giỏi thì đi mà tìm bọn họ".
Kinh ngạc vì mọi chuyện không như dự liệu, Tạ Quan Ưng vô cùng bất mãn với thái độ của Long Sơn Báo, ảm đạm nhìn vị cậu chủ nhỏ nhà họ Long mà lúc trước hắn ta đã từng đụng độ mấy lần này, càng nhìn càng thấy khó ưa, lúc còn lăn lộn ở thủ đô hai người rất hay đụng mặt nhau.
Thật ra thì hắn đã từng có một lần xích mích với cậu nhóc Long Sơn Báo vô cùng kiêu ngạo này, nhưng lại chỉ vì một chuyện cỏn con là tranh giành phụ nữ.
Điều khiến Tạ Quan Ưng tức nổ đom đóm là một thanh niên khôi ngô tuấn tú mới bước chân vào tuổi hai mươi như hắn lại giành không lại một thằng nhóc mười mấy tuổi.
Cô gái kia cuối cùng đã chọn đi theo cậu ta.
Long Sơn Báo còn gửi ảnh khiêu dâm của cô gái đó cho hắn xem.
Lúc đó Tạ Quan Ưng đã có ý định giết Long Sơn Báo, nhưng vì vẫn kiêng dè nhà họ Long nên đành nén giận.
Tiểu Báo Tử bị trói chặt tay chân, chỉ hở mỗi miệng, nhìn thấy ánh mắt xấu xa của Tạ Quan Ưng, cậu ta nói tiếp: "Đứa con hoang nhà họ Tạ, à không, cậu chủ nhà họ Tạ ơi, nếu anh vẫn giận vì chuyện năm đó tôi giành gái đẹp với anh thì bây giờ tôi xin lỗi anh.
Nhưng chuyện này không thể trách tôi được, là cô ta tự nguyện theo tôi, lúc đó tôi còn nói tốt cho anh nữa đấy, nhưng cô ra chỉ nói anh không được, còn nói cả cái thủ đô này đều biết, cái ấy của anh chỉ bé bằng ngón tay cái, cô ta không chịu nổi cú sốc đó, tôi cũng biết phải làm sao, anh nói đi, chuyện này đâu thể trách tôi được, đúng không?”.
Mộng Nhi vốn đang căng thẳng cũng phải bật cười vì những lời này, nhưng chỉ dám nghiến răng nghiến lợi vì sợ sẽ cười thành tiếng, còn gương mặt giống như quái vật của Tạ Quan Ưng thì càng ngày càng âm hiểm.
Tiểu Báo Tử liếc mắt nhìn đối phương, trong lòng thực ra cũng có chút khó chịu nói: "Tôi thề với trời, tuy anh có một gương mặt xấu xí tởm lợm như một củ khoai tây già đã mọc mầm, khiến người ta nhìn rồi không thể nào quên, nhưng anh cũng đừng buồn, ít nhất sau này sẽ không còn ai nói anh là dựa vào nhan sắc thay vì tài năng nữa, không giống tôi, dù có cố gắng thế nào, người ta cũng sẽ nói tôi đạt được thành tựu như vậy là vì tôi đẹp trai.
Nhưng anh thì khác, anh có thể chứng minh thực lực của bản thân, cũng coi như trong cái rủi có cái may, cái gì mà phi phúc ấy nhỉ".
Chương 294: Anh ơi
“Tái ông thất mã, yên tri phi phúc”, Mộng Nhi bổ sung.
Tiểu Báo Tử lườm Mộng Nhi nói: "Có mình chị là có học thức, biết đọc sách thôi đúng không?"
Mộng Nhi lè lưỡi, cô ta không có học thức nhưng còn đỡ hơn một tên ngốc đã học tiểu học sáu năm rồi nhưng vẫn ở lớp bốn.
Tạ Quan Ưng bị lờ đi chĩa súng lên trời bắn, Tiểu Báo Tử lúc này mới ngậm miệng lại.
Tạ Quan Ưng ảm đạm nói: "Không hổ danh là con trai của Long Thiên Tượng, lúc này mà vẫn đùa được, mày thực sự cho rằng tao không dám giết mày sao, đây không phải là thủ đô, nếu tao giết chết mày rồi cao chạy xa bay, Long Thiên Tượng muốn tìm tao báo thù cũng không dễ như vậy đâu".
Tiểu Báo Tử lắc đầu cười khổ: "Long Thiên Tượng sẽ không tìm anh báo thù đâu.
Mụ già đó thấy tôi chết còn vui mừng là đằng khác. Chưa biết chừng anh giết tôi rồi, bà ta còn đến cảm ơn anh ấy chứ. Cũng có thể Long Thiên Tượng sẽ tha cho anh một mạng nữa.
Chắc anh cũng từng nghe về mụ già đó rồi nhỉ, chính là bà cụ nhà họ Long đó, bà ta rất ghét mẹ tôi, nên tôi cũng bị ghét theo. Ngày nào cũng nghĩ tôi sẽ tranh đoạt tài sản với cậu cháu trai yêu quý của bà ta, mỗi lần bà ta vào Phật đường tụng kinh, không cần nghe tôi cũng biết là bà ta đang cầu cho tôi bị xe tông chết hay gặp tai nạn gì đó thì càng tốt".
"Thực ra, bà ta đâu biết, tôi không hề muốn tranh giành tài sản với anh trai. Tôi chỉ mong cả đời được làm một cậu công tử bột dưới cái bóng của anh trai, không cần phải bận tâm đến những chuyện này nhưng mẹ tôi lại không cho, bà ấy sợ tôi thiệt thòi nên đã vì tôi mà tranh giành rất nhiều thứ, nói trắng ra thì giành tới giành lui cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thực ra nếu tôi chết, có lẽ sẽ tốt cho tất cả mọi người, mọi người không cần đấu đá lẫn nhau, gia đình cũng không phải chia năm xẻ bảy, tôi thì cũng không tin vào mấy lời nhảm nhí gia hòa vạn sự hưng gì đó đâu, chỉ cần anh trai không phải phiền lòng là được, coi như đền đáp ân tình của anh ấy vì đã giúp tôi trút giận và hóa giải ván bài trong những năm qua".
“Nếu mày còn không câm miệng, bây giờ tao sẽ tiễn mày xuống Hoàng Tuyền đấy”, Tạ Quan Ưng không chịu nổi mấy lời nhảm nhí của Long Sơn Báo mở miệng mắng chửi.
Ngược lại Tiểu Báo Tử lại cứng cổ nói: "Câm cái con mẹ anh, tôi sắp chết rồi mà anh cũng không nỡ cho tôi nói vài câu sao, bác Mao nói rồi, phải ưu đãi tù binh, sống bao nhiêu năm rồi mà sao có chút kiến thức cỏn con này các anh cũng không ngộ ra được vậy, những chuyện này đã đè nén trong lòng tôi bảy tám năm rồi, trước lúc chết muốn xả ra một chút thì đã làm sao?"
Tạ Quan Ưng tức đến nổ đom đóm, hắn ta lại chĩa khẩu súng lục trong tay vào đầu Long Sơn Báo, định rằng nếu đối phương còn nói thêm một lời nhảm nhí nào nữa hắn ta sẽ lập tức dập tắt ý định này của cậu ta. Lần này thì rõ rồi chứ, hắn ta mới là bên chủ động, sao cứ có cảm giác như hắn ta mới là người bị trói vậy!
Tiểu Báo Tử không hề hoảng sợ mà từ tốn nói: "Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị ai đó dùng súng chĩa vào đầu, anh không dọa được tôi đâu.
Năm đó lúc ở Thiên Thượng Nhân Gian tôi từng tranh giành phụ nữ với một đại ca xã hội đen, lúc đó cũng bị chĩa súng vào đầu như bây giờ nhưng tôi nhất quyết không chịu khuất phục, đậu xanh, thế mà đại ca đó lại sợ thật, không dám bóp cò mà chỉ cho tôi vài cái bạt tai.
Lúc về nhà thấy mặt tôi sưng vù, mẹ tôi liền khóc sướt mướt. Ông già khốn nạn Long Thiên Tượng thì chỉ nói một câu không chết là may rồi, chỉ có người anh trai vốn không ưa tôi này nhảy dựng lên chỉ vào Long Thiên Tượng mắng chửi: ‘Long Thiên Tượng, con trai ông bị đánh ra nông nỗi này rồi đấy’, sau đó gọi hai người bạn của anh ấy đến và đâm chết tên xã hội đen đó.
Lúc đó, đứng đằng sau chứng kiến, tôi chỉ cảm thấy anh ấy ngầu muốn chết đi được, không hổ là anh trai của Long Sơn Báo".
"Sau này hiểu chuyện hơn, tôi mới nhận ra thực ra anh trai tôi cũng rất khó xử. Dù không muốn thừa nhận nhưng quả thật chính mẹ tôi là người đã khiến gia đình anh ấy tan nát.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách tôi, khi đó tôi mới chỉ là một cái phôi thai còn chưa thành hình trong bụng mẹ nữa, làm sao hiểu được thế nào là ân oán hào môn, sau khi sinh ra thì bị bà nội ghét bỏ, chú ruột xa lánh, bố đẻ thì suốt ngày xua đuổi, cảm giác như cả thế giới đang mắc nợ chính mình vậy, còn phải cố gắng tìm kiếm cảm giác tồn tại, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì lại đối đầu với anh trai.
Thực ra, lúc đó tôi không biết mình lại bướng bỉnh như vậy, sau này, khi anh em chúng tôi mở lòng hơn, tôi mới biết thì ra tôi chỉ đang hành động như một đứa trẻ".
"Sau khi anh tôi trưởng thành thì rời khỏi nhà họ Long, tôi biết đa phần là vì chị gái tên Lâm Chi Tử kia, nhưng cũng có một phần nhỏ là vì tôi.
Chỉ cần anh ấy rời khỏi nhà họ Long, sẽ không còn ai tranh giành tài sản với tôi nữa, sau này tôi cũng có thể có một cuộc sống thoải mái hơn.
Tôi không phải thằng ngốc mà không nhận ra.
Anh trai tôi từng nói, nếu người khác đối xử tốt với mình một thì mình nên đối xử tốt với người đó gấp đôi.
Tôi là em trai của Long Sơn Hổ, lẽ nào chỉ anh ấy mới có thể đối xử tốt với tôi, còn tôi lại không thể đối xử tốt với anh ấy sao, làm gì có điều phi lý đó".
“Cho nên mấy năm qua tôi đã cố gắng tiêu tiền của Long Thiên Tượng, cố gắng làm một cậu công tử bột không hiểu chuyện, để bà nội càng ghét tôi hơn, nói xấu tôi với Long Thiên Tượng.
Như vậy dù mẹ tôi có cố gắng thế nào tôi cũng không thể thừa kế tài sản của gia tộc, tập đoàn Tượng Quốc nghiễm nhiên sẽ thuộc về anh trai tôi, tốt nhất là nên có thêm một kẻ ra tay ám sát một tên khốn kiếp không nên xuất hiện trên cõi đời này như tôi, như vậy nhà họ Long sẽ được bình yên”.
"Chết tiệt, mỗi lần nghĩ vậy, tôi lại cảm thấy mình đúng là có tinh thần cống hiến thật".
Không ai ngờ được đây lại là những lời mà một cậu nhóc mười mấy tuổi có thể nói ra, cậu nhóc đã giải thích tất cả những ân oán tình thù trên thế gian này một cách vô cùng chi tiết.
Sau khi một mạch nói ra những tâm sự trên, cuối cùng Long Sơn Báo thở phào một hơi rồi tươi cười nói: "Bóp cò đi, Tạ Quan Ưng, xuống dưới đó tôi sẽ nguyền rủa mụ già nhà anh".
Tạ Quan Ưng vô cùng tức giận chuẩn bị định bóp cò.
Bên ngoài đột nhiên có động tĩnh, hai võ giả cấp Huyền đang canh cửa bay ngược vào trong, một người bị đập vào vách tường thành một đống thịt vụn, người còn lại thì trở thành một cái xác không đầu.
Long Thiên cầm cái đầu của tên võ giả cấp Huyền trong tay ném đến trước mặt Tạ Quan Ưng, nhìn Long Sơn Báo đang bị trói chặt, mặc kệ khuôn mặt của Tạ Quan Ưng đã trở nên vô cùng khó coi.
Bỗng chốc, hốc mắt Long Sơn Báo đỏ ửng, thốt lên một câu: "Anh ơi...”
Long Thiên hiểu rõ tính cách của cậu em này, nên đã nói trước: "Câm miệng”.
Một thế hệ, hai anh em.
Chương 295: Tên nhóc con và người phụ nữ trưởng thành
Tạ Quan Ưng thấy Long Thiên đột nhiên xuất hiện tàn sát thì vô cùng bực bội, tuy rằng hai tên vệ sĩ mà hắn mang theo chỉ là tu vi cấp Huyền nhưng bọn họ cũng được xem là rất mạnh trong giới cao thủ rồi, kết quả là một người trở thành một đống máu thịt, người còn lại thì bị đối phương chặt đứt đầu, chỗ dựa cuối cùng của hắn cũng không còn, thậm chí hắn không ngờ rằng Long Thiên lại ở Bắc Hải.
Năm đó, Lúc Tạ Quan Ưng còn là một công tử bột ăn chơi trác táng ở trong vũ trường nên tất nhiên là có gặp qua anh, lúc đó ấn tượng về Long Thiên cũng giống như Long Sơn Báo hiện tại, hoàn toàn chỉ là một tên rác rưởi mà thôi, nhưng mới có vài năm, anh lại có thể giết chết hai tên vệ sĩ của mình một cách ung dung như vậy.
Tạ Quan Ưng có ngu đến mấy cũng biết rằng tu vi của anh ít nhất cũng trên cấp Địa, mặc dù không biết những năm gần đây, tên này đã xảy ra những chuyện gì mới có thể đạt được tu vi như vậy, nhưng đó không phải là một chuyện tốt với hắn.
Nhìn cái đầu trên mặt đất, Tạ Quan Ưng từ bỏ phản kháng một cách khéo léo, lập tức đi vòng ra phía sau Long Sơn Bảo, dùng khẩu súng lục dí vào đầu cậu ta nói: “Long Sơn Hổ, mày đừng có nhúc nhích, nếu không tao sẽ bắn chết em trai của mày đấy!”
Với Tạ Quan Ưng, người chỉ có tu vi cấp Huyền, hiện tại chỉ có một cơ hội để sống sót đó là giữ chặt Long Sơn Báo, uy hiếp Long Thiên phải rút lui, sau đó tìm cơ hội trốn thoát.
Hắn đang mang sứ mệnh khôi phục lại nhà họ Tạ, làm sao hắn có thể chết được, tuy rằng khó khăn lắm mới có thể chớp lấy cơ hội báo thù, nhưng chỉ vì một tên Long Sơn Báo, không nhất thiết phải hi sinh tính mạng của mình.
Long Thiên thấy vậy thì vẻ mặt liền thay đổi rõ rệt, anh nhìn diện mạo của Tạ Quan Ưng nghi hoặc nói: “Mày biết tao, tuy rằng nói ra lời này không được lịch sự lắm, nhưng nếu tao đã từng nhìn thấy khuôn mặt này của mày, thì không thể nào không nhớ mày được”.
“Anh, tên này là tên xúc sinh còn xót lại của nhà họ Tạ, chính là tên Tạ Quan Ưng. Hắn muốn báo thù cho gia tộc nên mới bắt em và Mộng Nhi đấy”, Long Sơn Báo hét lên.
“Tạ Quan Ưng sao?”, Long Thiên suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng nhớ ra người này là ai.
Long Thiên đã nghe nói về chuyện của nhà họ Tạ từ bà chị con dâu nuôi từ bé, cũng biết rằng sau cuộc chiến bãi săn, nhà họ Tạ, vốn được coi là một gia tộc hàng đầu ở Thủ Đô đã vĩnh viễn bị xóa sổ và thậm chí cậu cả nhà họ Tạ còn bị ngũ mã phanh thây để làm chiến lợi phẩm trao cho Long Thiên Tượng và nhà họ Thích, chỉ có duy nhất cậu hai của nhà họ Tạ, Tạ Quan Ưng là biệt tăm biệt tích.
Hóa ra là hắn đến Bắc Hải để phục kích tên nhóc con này, xem ra là chọn lớn thì đánh không qua, nên chỉ có thể chọn nhỏ sao.
Tạ Quan Ưng biến sắc, anh em nhà họ Long này chuyện cần thì không nói lại thích nói đến chuyện không nên nhắc.
Tất nhiên là hắn biết mình bây giờ xấu xí như thế nào, nhưng cũng không cần bọn họ phải nhắc nhở bản thân, hắn hét lên: “Tao trở nên bộ dạng như thế này, đó không phải đều do nhà họ Long các người ban tặng sao? Lẽ ra cuộc sống của tao rất thuận buồm xuôi gió, đều tại vì nhà họ Long của các người mà giờ tao đã trở thành bộ dạng nửa người nửa quỷ. Tao muốn trả thù, tao muốn...”
Tạ Quan Ưng chưa kịp nói xong, Long Thiên đã xua tay nói: “Chờ một chút, tao đến đây không phải để nghe mày kể khổ, cũng không có hứng nghe mày nói báo thù hay khôi phục lại gia tộc mày, tuýp chuyện này quá cũ rích, tao không cần nghe cũng biết mày nói cái gì tiếp theo rồi, đừng lãng phí thời gian, nói thẳng vào vấn đề đi, mày thả nó ra đi, tao sẽ để xác của mày còn được nguyên vẹn hoặc là mày để tên nhóc đó được chôn cùng với mày, tao sẽ khiến mày chết không toàn thây”.
“Ý của mày, tên nhóc này có chết cũng không quan trọng sao?”, Tạ Quan Ưng nghiến răng nghiến lợi nói, không ngờ đối phương lại cho mình một lựa chọn chết chóc.
Long Thiên vui vẻ nói: “Là người nhà họ Tạ, cũng có một người anh trai, mày nên hiểu rằng chúng ta là những đứa trẻ sinh ra trong một gia tộc lớn, có anh em nào mà không tương tàn với nhau, chắc hẳn mày cũng đã từng nghĩ đến việc khiến anh trai của mình tiêu đời, để một mình mày độc chiếm tài sản nhà họ Tạ, tao cũng như mày thôi, tên nhóc này chết đi thì càng tốt, tao cũng không phải sợ người khác cướp tài sản, cho nên mày muốn động thủ thì xin cứ việc”.
Mộng Nhi nghe xong những lời này, thì có ấn tượng rất xấu về người cậu cả nhà họ Long này, khoảnh khắc Tiểu Báo Tử vừa đối mặt với sinh tử, cậu ta đều nhớ đến người anh trai này, thậm chí tình nguyện giao tính mạng của mình cho đối phương.
Kết quả là cậu cả nhà họ Long vừa đến đã nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Mặc dù Mộng Nhi xuất thân là người ở vũ trường, ở Chỉ Túy Kim Mê chỉ nhận tiền không phân biệt người, nhưng khoảnh khắc này cũng cảm thấy anh không đáng để Long Sơn Báo sùng bái đến vậy.
Mặt khác, Long Sơn Báo vô cùng lãnh đạm, tựa như không nghe thấy những lời nói vô tình đó của Long Thiên, ngược lại cười nói: “Đúng vậy, Tạ Quan Ưng, hay là anh nghĩ lại đi, có người chôn cùng với anh còn hơn là chết phanh thây một mình?”
Tạ Quan Ưng không hiểu hai anh em nhà này đang giở trò quỷ gì, nhưng nếu đối phương đã đơn phương độc mã đến giải cứu Long Sơn Báo thì chứng tỏ Long Thiên vẫn rất coi trọng người em trai này.
Lời nói vừa rồi chẳng qua là khiến mình mê muội mà thôi, hiểu ra điều này, hắn cười nhạo và nói: “Đừng hòng lừa được tao, tao không dễ lừa vậy đâu. Tóm lại, bây giờ mày cho tao một con đường sống, chỉ cần tao an toàn, Long Sơn Báo sẽ thuộc về mày”.
“Mày đừng có nằm mơ, tao không phải loại anh trai thần thánh như vậy, không làm ra được những chuyện như buông tha cho kẻ thù chỉ vì em trai của mình đâu. Mày tưởng rằng đang đóng phim truyền hình à, rất tiếc tao đéo phải kiểu nam chính ngu ngốc như vậy”, Long Thiên vừa nói vừa tiến về phía Tạ Quan Ưng, như thể thực sự tàn nhẫn bỏ qua sự sống chết của Long Sơn Báo.
Tạ Quan Ưng thấy đối phương thực sự có ý định giết người, lúc này hắn mới hiểu rằng mình không thể sống sót qua ngày hôm nay.
Long Sơn Báo nói đúng, thà có người chôn cùng còn hơn chết một mình.
Vì vậy, hắn quyết định bóp cò để Long Sơn Báo chết cùng với mình.
“Con cháu bất tài nhà họ Tạ đã báo thù cho tất cả bốn mươi hai linh hồn của nhà họ Tạ rồi!”
Vừa dứt lời, Long Sơn Báo nhận được tín hiệu của Long Thiên lập tức ngả đầu về phía sau, đập thẳng vào ngực Tạ Quan Ưng, hắn không kịp phòng bị, lùi lại một bước, Long Thiên liền xuất ra một đòn chí mạng.
Sau khi nhận được điện thoại của tiểu Báo Tử, Long Thiên có chút không biết làm sao, cái thằng mất nết vừa láo vừa dính lấy anh, lại còn làm hay làm chuyện ngớ ngẩn thật sự đã từ thủ đô mò đến đây rồi sao.
Lúc trở về nhà họ Long tìm ông Công Tôn ra mặt, anh sợ thằng nhóc này biết anh về Hoa Hạ thì cả ngày sẽ bám lấy anh, nên đã đặc biệt dặn bà nội phải giữ bí mật, vốn dĩ cho rằng không có chút sơ hở nào, thế mà không ngờ vẫn bị thằng nhóc phát hiện ra.
Long Thiên không hề nghi ngờ lời của cu cậu, dù sao thì người phụ nữ từ xưa đến nay vẫn luôn đề phòng anh kia sẽ không thể nào để một mình tiểu Báo Tử tới Bắc Hải tìm anh được, chưa nói đến đám thích khách và bọn bắt cóc luôn ẩn mình trong tối kia, vốn dĩ bà ta cũng không thích tiểu Báo Tử quá thân thiết với anh.
Chẳng qua từ sau khi xảy ra chuyện đó, tiểu Báo Tử luôn coi anh như thần tượng, có thể nói Long Thiên bảo cậu nhóc đi hướng tây, cậu ta tuyệt đối không dám đi hướng đông, tính khí thằng nhóc này nếu cục lên thì ngay đến cả lão Phật gia cũng dám cãi lại, lần nào tùy hứng ngang bướng cũng chỉ có mỗi Long Thiên là có thể nói được thôi.
Long Thiên thầm nghĩ lát nữa thằng nhóc này đến thì cứ viện đại cái cớ nào đó rồi đuổi đi là được, để tránh mẹ nó lo lắng, lại ghi thêm mối thù này lên người anh nữa thì anh sẽ thiệt thòi lắm.
Long Thên dậy rửa mặt, hôm nay là thứ bảy, không cần phải đi làm, Vương Lệ Trân và Vương Manh Manh tối qua uống khá nhiều nên bây giờ vẫn đang ngủ.
Hiện tại tập đoàn Vương Thị đã có phó chủ tịch có thể gánh vác cả nửa bầu trời Tạ Bái Phong về làm chủ đại cục rồi, cho nên thời gian này Vương Lệ Trân cũng có thể nghỉ ngơi một chút, không cần lao tâm khổ tứ vừa khỏe dậy đã đảm đương cương vị ngay.
Nhắc đến con phượng hoàng đực số một ở Bắc Hải này Long Thiên lại không có ấn tượng tốt lắm, mặc dù con phượng hoàng đực này cũng khá lịch sự với anh, nhưng Long Thiên đã nghe ngóng được anh ta đã từng theo đuổi vợ mình, cũng có nghĩa chính là tình địch của anh.
Có điều tình địch này không hề ngốc nghếch, ít nhất thông minh hơn nhiều so với tên Triệu Quang Lâm lỗ mãng kia, không trực tiếp đến gõ cửa gây rối.
Mấy ngày Long Thiên nghỉ phép ở nhà chăm sóc cho Vương Lệ Trân, Tạ Bái Phong cũng không gây khó dễ gì cho anh, ngược lại còn rất ủng hộ, trong thời gian đó anh ta có tới nhà thăm Vương Lệ Trân một lần, cũng chỉ tôn trọng nhau như khách, không có bất cứ lời nói hay hành động quá phận nào.
Chỉ là mang một cặp kính quá đỗi văn vẻ nho nhã, mà trước giờ Long Thiên lại không có thiện cảm với bất cứ người nào đeo kính.
Ông già Phương Nhân Vương vừa sáng sớm đã ra sân tập Thái Cực quyền, mặc dù ông già này có vẻ ngoài lưu manh, nhưng lúc tập Thái Cực Quyền thì lại rất có phong thái của cao thủ, từng động tác ánh mắt đều rất chỉn chu.
Người Hoa Hạ coi trọng dưỡng khí, khí rất quan trọng với võ giả, chân khí hóa đao cần chân khí trong cơ thể ở một mức độ nhất định mới có thể hình thành được.
Rất nhiều công pháp suy cho cùng cũng là dạy cách tu luyện dưỡng khí, luyện khí, chứ không phải thứ gì xa vời từ bên ngoài.
Mấy lời gì mà chỉ cần chọn đúng công pháp là có thể làm ít ăn nhiều đều là nói láo, cho dù công pháp có tốt thế nào mà anh không tập luyện mười năm như một thì cũng khó đạt được thành tựu lớn.
Đừng thấy Thái Cực quyền của ông già này bình thường, điều cốt lõi ở bên trong lại chính là tri thức lớn, ít nhất Long Thiên nhìn ra được mỗi lần giữa khoảng cách Phương Nhân Vương phất tay ra rồi thu tay lại thì vạn vật xung quanh dường như đều có phản ứng.
Võ giả lục đạo, muôn hình vạn trạng đủ thể loại, Phương Nhân Vương đã là Nho Thánh tối cao, đương nhiên có tư cách khiến trời đất cộng hưởng.
Long Thiên xuống bếp om nồi cháo và một vài món ăn kèm, rồi gọi cả ông Phương tới ăn cùng, ông Phương cũng không khách sáo, ngồi trước mặt Long Thiên ăn như hổ đói, trông chẳng liên quan gì tới vị có phong thái tông sư lúc tập Thái Cực quyền hồi nãy.
Nếu không phải Long Thiên biết ông ta là Nho Thánh thì chỉ nhìn vào thói quen ăn uống thôi đã thấy chẳng có liên quan gì đến một vị cao nhân rồi.
Phương Nhân Vương vừa ăn cháo vừa vui vẻ nói: "Nhóc con, vừa nãy thấy lão phu tập Thái Cực quyền thế nào?"
Long Thiên thành thật trả lời: "Thái Cực quyền của ông bên ngoài thì trông có vẻ nhạt nhẽo, nhưng thực ra lại ẩn chứa huyền cơ, hiểu biết của tôi còn hạn hẹp, thật sự không dám nói bừa, sợ nói sai thì sẽ bị ông trách tội".
"Kiểu nói chuyện văn vẻ này của cậu là học từ Công Tôn Vô Địch đúng không, tôi nghe mà rợn da gà. Nếu như lão phu đã ở đây thì cũng không thể ăn không uống không được, cậu nói nghe thử xem, cho dù có sai cũng không sao, tôi sẽ chỉ điểm cho cậu vài câu", ông Phương khẳng khái nói.
Long Thiên mỉm cười, vừa hay có vài điều cần giải đáp nên thuận miệng hỏi luôn: "Ông Phương, Thái Cực quyền này của ông có thể khiến trời đất cộng hưởng, chẳng phải chỉ có Nhân giả tu luyện Nhân đạo mới có khả năng này sao?"
Phương Nhân Vương nói: "Đó là do cậu vẫn chưa hiểu rõ về lục đạo, cũng phải thôi, lão phu giải thích cho cậu một chút vậy.
Cấp Địa là một ranh giới, có liên quan tới công pháp tu luyện, nghịch thiên mà đi liền có thể bước vào Thiên đạo, cũng chính là cấp Thiên mà các cậu hay nhắc tới.
Sau cấp Thiên nhất phẩm chính là Thiên nhân đi con đường võ đạo chân chính, ở thế tục này đã không còn đối thủ nữa.
Thiên nhân hiện nay không nhiều, đa số đều bị chặn ở ngoài cánh cửa cấp Thiên nhất phẩm, Thiên nhân chân chính đối với lão phu mà nói chỉ có Từ Thiên Lang được gọi là nhất kiếm Thiên Nhân Quỳ, và thiên tài bất thế Tào Tử Kiến thôi, về phần hạng như Thích Đông Phương thì đa số đều chỉ loanh quanh ở nhất phẩm, mặc dù chỉ cách một bước thôi nhưng vẫn khó như lên trời".
"Trong ngũ đạo còn lại thì Ma đạo và Thiên đạo tương tự như nhau, có điều Ma đạo lại đi con đường hẹp cắt ngang, Ma đạo từ cổ chí kim đều là những người bị trời đất chối từ, trong đó số mệnh cũng là một điểm rất quan trọng, trừ phi là người đại hung chuyển thế, nếu không thì không thể xưng đế được.
Hiện nay trên đời này có năm người có vận mệnh này, ba người còn chưa thành hình đã bị tôi giết chết rồi, một người khác còn chưa chuyển thế, còn một người nữa đang bị giam dưới đáy Thái Hồ, đến nay cũng đã ngàn năm rồi".
"Nhân đạo dùng chính khí của đất trời, gần như môn đạo, đại khái chính là con đường cầu trường sinh, Công Tôn Vô Địch râu tóc bạc phơ nhưng mặt mày vẫn hồng hào khỏe mạnh cũng chính là do tu luyện đạo này. Ông già đó mười năm trước đã là Nhân giả nhất phẩm, mười năm sau vẫn là Nhân giả nhất phẩm, nói cho cùng là do vẫn còn lưu luyến hồng trần, không muốn bước vào xưng Tôn thôi".
"Nho đạo mà tôi tu luyện nói trắng ra chính là người đọc sách tu thân tề gia bình quốc trị thiên hạ, cho dù là lời nói, lập công lập đức cũng đều phải lấy sự chính trực ngay thẳng sở minh bất bình làm gốc, chính trực ngay thẳng mặc dù tương tự như chính khí của đất trời, nhưng tỉ mỉ tìm hiểu thì lại không giống, Thánh và Tôn ngoài khác nhau về mặt con chữ, thì cũng có sự khác biệt rất lớn".
Chương 292: Long Sơn Báo bị bắn
"Phật đạo lại được gọi là Thích môn, cao thủ đắc đạo của Phật môn mới có thể bước vào đạo này được, thói quen tập luyện sẽ đúc ra cơ thể kim cang bất hoại, mà những vị Phật sống đó có điểm đặc biệt là máu huyết màu vàng, nếu không thì làm gì có lời đồn ăn một miếng thịt Đường Tăng sẽ trở nên trường sinh chứ.
Điểm trâu bò hơn đó là sau khi chết còn có thể hóa ra xá lợi tử, hiện nay chỉ có hai, ba vị hòa thượng có thể trở thành nhân vật như Phật Tổ, cho dù tôi có gặp thì cũng phải lễ độ cung kính".
"Về phần Bá đạo của cậu lại khác so với năm đạo còn lại, trừ Thiên đạo ra thì bốn đạo còn lại mặc dù nghe có vẻ hơi mơ hồ, nhưng coi như vẫn có vết tích có quy luật, duy nhất chỉ có Bá đạo của cậu là gần như dựa vào niềm tin.
Mã Đao Giáp vào Bá đạo rồi lại ra Bá đạo, nguyên nhân cũng chính là vì bại dưới tay Từ Thiên Lang nên dẫn đến bị mất đi niềm tin, bất đắc dĩ đành thuận theo ý trời, từ nay về sau không còn hi vọng trở thành Bá vương nữa".
Long Thiên nghe Phương Nhân Vương thao thao bất tuyệt, như hiểu như không nói: "Theo những gì tiền bối nói thì Bá đạo này có lẽ là khó nhất trong lục đạo sao?"
"Nhìn chung trong lịch sử năm ngàn năm của Hoa Hạ, cũng chỉ có Tây Sở Bá Vương, Hạng Võ là nhất thời bước vào đạo này, cậu nói xem có khó hay không?", Phương Nhân Vương nhướn mày với anh một cái rồi nói: "Tôi không biết ông già Công Tôn Vô Địch đó nghĩ gì, với năng lực huyết mạch của cậu việc trở thành Thiên nhân không phải dễ như trở bàn tay sao, nhưng vẫn nhất định bắt cậu đi theo con đường vô vọng không tìm được chút tung tích nào này.
Có điều cậu cũng coi như không tệ, không dựa vào năng lực huyết mạnh mà vẫn có thể trở thành Bá giả, mặc dù không bằng những người đã đắc đạo, nhưng trong một ngàn năm nay cũng coi như chưa từng có ai làm được".
Long Thiên mỉm cười nói: "Ông quá khen rồi, tôi cũng chỉ vô tình mò thấy cánh cửa này thôi".
"Tôi không khen cậu, cậu khiêm tốn cái gì", Phương Nhân Vương khoát tay áo nói: "Trên mặt cậu hôm nay huyết quang có hiện lên gặp tai ương, tốt nhất tránh xa lão phu ra một chút, để tránh lão phu cũng gặp vạ lây".
Long Thiên thoáng hơi giật mình, ông già này là Nho thánh, cũng là con quạ đen nói đâu trúng đó trong lời đồn, ông ta nói như vậy làm sao Long Thiên không sợ được, vội vàng hỏi: "Ông nói cho tôi nghe đi".
"Thiên cơ không thể tiết lộ", Phương Nhân Vương ra vẻ cao nhân nói.
Long Thiên âm thầm hừ vài tiếng, bây giờ đã biết ra vẻ cao nhân rồi, tối qua lúc nằm trên đùi nữ sinh thì chả thấy ông nói cái quái gì mà thiên cơ không thể tiết lộ, xem tướng cho mấy cô nhóc đó thì cái gì cũng dám nói, chẳng giấu diếm điều gì, bây giờ sao lại chẳng thấy ông nổ thế nữa?
Nhưng dù gì cũng đang nhờ vả đối phương, Long Thiên vẫn cố kiềm chế những gì muốn nói trong lòng, cười hi hi nói: "Hay là tôi lấy số điện thoại của mấy cô nữ sinh tối qua làm vật trao đổi được không?"
Phương Nhân Vương nghe vậy thì mắt sáng rực lên, nhưng vẫn sờ cằm làm màu nói: "Được, thấy cậu thành tâm như vậy, chi bằng lão phu cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp tiết lộ chút ít cho cậu vậy, cậu có huyết mạch thực long, cho nên huyết quang tai ương này nhìn thế nào cũng không rơi xuống đầu cậu được đâu, nhưng những người bên cạnh cậu thì không chắc rồi".
Long Thiên đột nhiên bừng tỉnh, quay ra nhìn thời gian, đã một tiếng trôi qua kể từ lúc tiểu Báo Tử gọi điện tới rồi, lẽ nào xảy ra chuyện gì thật sao?
"Cảm ơn ông đã chỉ giáo".
Long Thiên đứng lên đi gọi điện cho tiểu Báo Tử nhưng không có người nghe máy, tiểu Báo Tử này trước nay chưa từng dám không nghe máy của anh, cho nên chỉ có một khả năng đó là không thể nghe được.
Long Thiên cất điện thoại đi, đang định đi ra khỏi cửa thì bị Phương Nhân Vương túm lại nghiêm túc nói: "Nhóc con, làm người không thể nói không giữ lời được!"
Long Thiên tiện tay ném vài dãy số cho Phương Nhân Vương, ông già này ghi nhớ hết mới thả lỏng tay ra, Long Thiên nhanh như chớp chuồn ngay ra khỏi biệt thự.
Ông Phương cười ha ha lấy điện thoại ra ấn một dãy số, trong lòng nghĩ mấy tiểu yêu tinh các cô, lão phu không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, không thu phục được mấy cô thì không xong.
Kết quả cuộc gọi đầu tiên lại là một người đàn ông nghe máy, giọng nói còn rất thô tục, ông Phương vội vàng cúp điện thoại luôn, nhưng vẫn chưa từ bỏ lại gọi thêm mấy số còn lại, cuối cùng cũng là một giọng nữ nghe máy, chỉ là giọng nói nghe còn lớn tuổi hơn cả ông ta.
Biết mình bị lừa rồi, ông Phương tức giận quẳng điện thoại đi, bực bội lẩm bẩm: "Công Tôn Vô Địch sao có thể dạy dỗ ra một tên đồ đệ chọc cho cho người khác ghét thế chứ, lần sau gặp lại chơi cờ phải khiến lão già đó quỳ xuống đất xin tha mới được!"
Nói đến đây, đột nhiên Phương Nhân Vương lại tự giễu một tiếng nói: "Cũng không biết có cơ hội này không..."
"..."
Mặt khác Long Sơn Báo bị ba người bịt mặt bắt đi, trên xe hỏi không ngớt miệng, không phải hỏi ba người là ai, thì cũng là nói mấy thứ xàm xí, bộ dạng rảnh rỗi chém gió trên trời dưới biển trông như kiểu không phải đang bị bắt cóc vậy, về sau một người trong đó cảm thấy phiền quá nên đã trực tiếp nhét khăn vào miệng thằng nhóc này, đúng là phiền thật sự.
Mộng Nhi ngược lại bình tĩnh hơn so với tưởng tượng nhiều, đại khái hai năm nay đi theo Long Sơn Báo đã gặp không ít tình huống này.
Mấy tên cường đạo này đa số đều chẳng có kết cục tốt đẹp gì, nhưng đó là ở thủ đô, còn ở nơi đất khách quê người Bắc Hải này thì không chắc rồi.
Có điều ở bên cạnh Long Sơn Báo quả thật rất khó cảm thấy sợ hãi, thằng mất nết này không hề hoảng sợ chút nào, còn tranh thủ kể mấy câu chuyện cười nhạt cho mấy tên bắt cóc nữa, khiến Mộng Nhi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có thể nhìn ra rất có phong độ của một đại tướng, suy cho cùng cũng không hổ là con trai của vị Long Hoàng ở thủ đô kia.
Mục đích của mấy tên bắt cóc này đa phần đều là vì tiền, có lẽ không đến mức dám giết con tin, Mộng Nhi tự an ủi mình vài câu, Long Sơn Báo nhẹ nhàng nắm tay cô ta, nhoẻn miệng mỉm cười.
Chiếc xe dừng lại trong một công trường bỏ hoang, Long Sơn Báo và Mộng Nhi đều được đưa vào bên trong, hai người gác ở cửa, còn một người sau khi trói hai người lại một chỗ mới tháo miếng giẻ trong miệng Long Sơn Báo ra, sau đó cũng tháo mặt nạ của mình xuống, tiến lại gần sát trước mặt Long Sơn Báo cười nói: "Cậu hai nhà họ Long, mày đoán xem tao là ai?"
Nhìn gương mặt đã bị bỏng đến biến dạng vô cùng xấu xí của người đàn ông, Long Sơn Báo nhổ một miếng nước bọt rồi nói: "Mẹ kiếp, tôi còn tưởng là ai, đây không phải tên súc sinh cả nhà đã chết sạch họ Tạ đó sao?"
Còn chưa nói hết, Long Sơn Báo lại bắt đầu nôn, sắc mặt người đàn ông dữ tợn nhìn cậu ta, thằng nhóc này lại ra vẻ khó xử nói: "Chuyện là, anh trông giống như mặt trời vậy nên có chút chói mắt, khiến tôi không nhịn được, anh thông cảm chút nhé".
Tên súc sinh nhà họ Tạ này không thể nhẫn nhịn được nữa liền đứng dậy rút súng ra trực tiếp bắn một phát vào Long Sơn Báo!
Chương 293: Anh em
Trong trận chiến săn bắn, nhà họ Tạ bị Long Thiên Tượng và nhà họ Thích liên thủ hãm hại, trong trận chiến này, những cao thủ hàng đầu trong gia tộc gần như bị diệt sạch, những người may mắn thoát chết đều là mấy gia quyến bình thường hoặc những khách khanh giang hồ từng sống bám vào nhà họ Tạ.
Còn Tạ Quan Ưng, người đã bắt cóc Long Sơn Báo, là con trai thứ hai đời thứ ba nhà họ Tạ.
Tất cả cao thủ của nhà họ Tạ đều đã tử trận, tướng chết thì binh loạn, chưa cần đến Long Thiên Tượng hay người nhà họ Thích phải ra tay, mấy khách khanh từng thề sẽ trung thành với nhà họ Tạ rất nhanh đã lộ bộ mặt thật, kẻ thì cướp bí tịch công pháp, kẻ thì dùng đầu người nhà họ Tạ để đổi lấy vinh quang phú quý, kẻ thì cướp phụ nữ, giống như quân đội tám nước liên minh đốt cháy Di Hòa Viên hồi đó vậy, trông chờ đám giang hồ khách khanh này vẫn sẽ một lòng trung thành với nhà họ Tạ thì chẳng khác gì mơ tưởng giữa ban ngày.
Anh cả của Tạ Quan Ưng chính là một ví dụ điển hình.
Hắn vẫn ngây thơ nghĩ rằng những khách khanh này có thể trả thù cho các vị tiền bối của gia tộc hắn.
Kết quả là đêm hôm đó hắn đã bị người ta sát hại ngay trong mơ, thậm chí thi thể còn bị chia năm xẻ bảy, từng người tranh nhau xâu xé thi thể hắn để tranh công với Long Thiên Tượng hoặc nhà họ Thích.
Còn Tạ Quan Ưng thì thông minh hơn, giả chết trong lúc hỗn loạn, nhưng không ngờ những khách khanh này lại vô nhân tính như vậy, thiêu sống hắn ta thành bộ dạng như bây giờ.
Nếu không nhờ có hai vệ sĩ trung thành bảo vệ, hắn ta đã bị chôn vùi trong biển lửa rồi.
Mặc dù may thoát chết nhưng cơ thể đã bị bỏng tới 80% khiến hắn ta người không ra người ma không ra ma.
Trước khi bị bỏng Tạ Quan Ưng cũng rất tuấn tú, phong độ ngời ngời, đã thế tiền đồ còn sáng lạn, nhưng không ngờ chỉ trong vòng một tuần, hắn đã trở thành bộ dạng như thây ma thế này, ở thủ đô còn bị người ta xa lánh, kì thị.
Mấy năm qua, những gia tộc nhỏ sống nhờ nhà họ Tạ hay mấy gia tộc hay qua lại với nhà họ Tạ không những không giúp đỡ, mà có rất nhiều người còn có ý định lấy đầu của hắn để đổi lấy niềm vui cho Long Thiên Tượng.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, sao hắn ta có thể không suy sụp được, lửa giận dồn trong người, cuối cùng hắn đổ hết mối hận này lên người nhà họ Long và nhà họ Thích, nếu không phải hai gia tộc này cấu kết hãm hại gia tộc hắn thì hắn cũng đâu cần ra nông nỗi này.
Nếu ông trời đã cho hắn được tiếp tục sống, thì hắn nhất định phải cho bọn họ nếm mùi tuyệt vọng như những gì hắn đã từng phải chịu, báo thù chính là lý do duy nhất để hắn tiếp tục cuộc sống.
Tuy nhiên, nhà họ Thích và nhà họ Long có rất nhiều cao thủ, chỉ dựa vào hai cao thủ cấp Huyền của Tạ Quan Ưng thì có thể làm nên trò trống gì, nếu cứ vậy ngu ngốc tìm bọn họ báo thù, thì khác nào tự tìm cái chết?
Đúng lúc Tạ Quan Ưng định rời thủ đô tới nơi khác nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ phục thù thì lại tình cờ gặp Long Sơn Báo dẫn theo Mộng Nhi ở sân bay, lúc đó hắn ta lập tức thay đổi chủ ý.
Có thể hắn không đối phó được các cao thủ của nhà họ Long và nhà họ Thích, nhưng đối phó một thằng nhóc công tử bột rời xa vòng tay che chở của gia tộc thì lại dễ như trở bàn tay.
Theo chân từ thủ đô đến tận Bắc Hải, chắc chắn bên cạnh cậu nhóc không có vệ sĩ đi theo, lúc ở khác sạn hắn mới dám ra tay bắt bọn họ đi.
Nhà họ Long khiến Tạ Quan Ưng khổ sở thế nào, hắn sẽ để Long Sơn Báo phải chịu hành hạ như thế đó, mục đích của hắn là tra tấn tất cả những người mang họ Long và họ Thích, từ từ dày vò họ cho đến chết, như vậy hắn mới có thể trút được nỗi hận trong lòng.
Vì vậy Tạ Quan Ưng đã cố tình bắn trượt nhát súng này vào đùi trái của Long Sơn Báo.
Đùi trái của Long Sơn báo lập tức xuất hiện một lỗ hổng, máu tươi từ trong trào ra.
Tạ Quan Ưng lớn tiếng cười chĩa nòng súng vào đầu Long Sơn Báo: "Long Sơn Báo, có đau không, yên tâm, tao sẽ không giết mày luôn đâu, tao phải dùng dao từ từ cắt từng miếng thịt trên người mày sau đó để hai tên võ gả cấp Huyền kia truyền chân khí cho mày. Tao sẽ không để mày chết hoặc ngất đi nhanh như vậy đâu. Tao phải để mày tận mắt chứng kiến từng miếng thịt, từng bộ phận nội tạng trên cơ thể mày bị tao cắt đi, chắc sẽ thú vị lắm đây”.
Tiểu Báo Tử không kêu đau lấy một tiếng, liếc nhìn Tạ Quan Ưng đang cười bệnh hoạn, cau mày nói: "Xem ít phim thôi, anh tưởng mình là nhân vật chính thật đấy à? Người làm anh thành ra bộ dạng quỷ quái như hiện giờ đâu phải tôi, oan có đầu nợ có chủ, anh hơn thua với một thằng nhóc chưa thành niên như tôi làm gì, có giỏi thì đi mà tìm bọn họ".
Kinh ngạc vì mọi chuyện không như dự liệu, Tạ Quan Ưng vô cùng bất mãn với thái độ của Long Sơn Báo, ảm đạm nhìn vị cậu chủ nhỏ nhà họ Long mà lúc trước hắn ta đã từng đụng độ mấy lần này, càng nhìn càng thấy khó ưa, lúc còn lăn lộn ở thủ đô hai người rất hay đụng mặt nhau.
Thật ra thì hắn đã từng có một lần xích mích với cậu nhóc Long Sơn Báo vô cùng kiêu ngạo này, nhưng lại chỉ vì một chuyện cỏn con là tranh giành phụ nữ.
Điều khiến Tạ Quan Ưng tức nổ đom đóm là một thanh niên khôi ngô tuấn tú mới bước chân vào tuổi hai mươi như hắn lại giành không lại một thằng nhóc mười mấy tuổi.
Cô gái kia cuối cùng đã chọn đi theo cậu ta.
Long Sơn Báo còn gửi ảnh khiêu dâm của cô gái đó cho hắn xem.
Lúc đó Tạ Quan Ưng đã có ý định giết Long Sơn Báo, nhưng vì vẫn kiêng dè nhà họ Long nên đành nén giận.
Tiểu Báo Tử bị trói chặt tay chân, chỉ hở mỗi miệng, nhìn thấy ánh mắt xấu xa của Tạ Quan Ưng, cậu ta nói tiếp: "Đứa con hoang nhà họ Tạ, à không, cậu chủ nhà họ Tạ ơi, nếu anh vẫn giận vì chuyện năm đó tôi giành gái đẹp với anh thì bây giờ tôi xin lỗi anh.
Nhưng chuyện này không thể trách tôi được, là cô ta tự nguyện theo tôi, lúc đó tôi còn nói tốt cho anh nữa đấy, nhưng cô ra chỉ nói anh không được, còn nói cả cái thủ đô này đều biết, cái ấy của anh chỉ bé bằng ngón tay cái, cô ta không chịu nổi cú sốc đó, tôi cũng biết phải làm sao, anh nói đi, chuyện này đâu thể trách tôi được, đúng không?”.
Mộng Nhi vốn đang căng thẳng cũng phải bật cười vì những lời này, nhưng chỉ dám nghiến răng nghiến lợi vì sợ sẽ cười thành tiếng, còn gương mặt giống như quái vật của Tạ Quan Ưng thì càng ngày càng âm hiểm.
Tiểu Báo Tử liếc mắt nhìn đối phương, trong lòng thực ra cũng có chút khó chịu nói: "Tôi thề với trời, tuy anh có một gương mặt xấu xí tởm lợm như một củ khoai tây già đã mọc mầm, khiến người ta nhìn rồi không thể nào quên, nhưng anh cũng đừng buồn, ít nhất sau này sẽ không còn ai nói anh là dựa vào nhan sắc thay vì tài năng nữa, không giống tôi, dù có cố gắng thế nào, người ta cũng sẽ nói tôi đạt được thành tựu như vậy là vì tôi đẹp trai.
Nhưng anh thì khác, anh có thể chứng minh thực lực của bản thân, cũng coi như trong cái rủi có cái may, cái gì mà phi phúc ấy nhỉ".
Chương 294: Anh ơi
“Tái ông thất mã, yên tri phi phúc”, Mộng Nhi bổ sung.
Tiểu Báo Tử lườm Mộng Nhi nói: "Có mình chị là có học thức, biết đọc sách thôi đúng không?"
Mộng Nhi lè lưỡi, cô ta không có học thức nhưng còn đỡ hơn một tên ngốc đã học tiểu học sáu năm rồi nhưng vẫn ở lớp bốn.
Tạ Quan Ưng bị lờ đi chĩa súng lên trời bắn, Tiểu Báo Tử lúc này mới ngậm miệng lại.
Tạ Quan Ưng ảm đạm nói: "Không hổ danh là con trai của Long Thiên Tượng, lúc này mà vẫn đùa được, mày thực sự cho rằng tao không dám giết mày sao, đây không phải là thủ đô, nếu tao giết chết mày rồi cao chạy xa bay, Long Thiên Tượng muốn tìm tao báo thù cũng không dễ như vậy đâu".
Tiểu Báo Tử lắc đầu cười khổ: "Long Thiên Tượng sẽ không tìm anh báo thù đâu.
Mụ già đó thấy tôi chết còn vui mừng là đằng khác. Chưa biết chừng anh giết tôi rồi, bà ta còn đến cảm ơn anh ấy chứ. Cũng có thể Long Thiên Tượng sẽ tha cho anh một mạng nữa.
Chắc anh cũng từng nghe về mụ già đó rồi nhỉ, chính là bà cụ nhà họ Long đó, bà ta rất ghét mẹ tôi, nên tôi cũng bị ghét theo. Ngày nào cũng nghĩ tôi sẽ tranh đoạt tài sản với cậu cháu trai yêu quý của bà ta, mỗi lần bà ta vào Phật đường tụng kinh, không cần nghe tôi cũng biết là bà ta đang cầu cho tôi bị xe tông chết hay gặp tai nạn gì đó thì càng tốt".
"Thực ra, bà ta đâu biết, tôi không hề muốn tranh giành tài sản với anh trai. Tôi chỉ mong cả đời được làm một cậu công tử bột dưới cái bóng của anh trai, không cần phải bận tâm đến những chuyện này nhưng mẹ tôi lại không cho, bà ấy sợ tôi thiệt thòi nên đã vì tôi mà tranh giành rất nhiều thứ, nói trắng ra thì giành tới giành lui cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thực ra nếu tôi chết, có lẽ sẽ tốt cho tất cả mọi người, mọi người không cần đấu đá lẫn nhau, gia đình cũng không phải chia năm xẻ bảy, tôi thì cũng không tin vào mấy lời nhảm nhí gia hòa vạn sự hưng gì đó đâu, chỉ cần anh trai không phải phiền lòng là được, coi như đền đáp ân tình của anh ấy vì đã giúp tôi trút giận và hóa giải ván bài trong những năm qua".
“Nếu mày còn không câm miệng, bây giờ tao sẽ tiễn mày xuống Hoàng Tuyền đấy”, Tạ Quan Ưng không chịu nổi mấy lời nhảm nhí của Long Sơn Báo mở miệng mắng chửi.
Ngược lại Tiểu Báo Tử lại cứng cổ nói: "Câm cái con mẹ anh, tôi sắp chết rồi mà anh cũng không nỡ cho tôi nói vài câu sao, bác Mao nói rồi, phải ưu đãi tù binh, sống bao nhiêu năm rồi mà sao có chút kiến thức cỏn con này các anh cũng không ngộ ra được vậy, những chuyện này đã đè nén trong lòng tôi bảy tám năm rồi, trước lúc chết muốn xả ra một chút thì đã làm sao?"
Tạ Quan Ưng tức đến nổ đom đóm, hắn ta lại chĩa khẩu súng lục trong tay vào đầu Long Sơn Báo, định rằng nếu đối phương còn nói thêm một lời nhảm nhí nào nữa hắn ta sẽ lập tức dập tắt ý định này của cậu ta. Lần này thì rõ rồi chứ, hắn ta mới là bên chủ động, sao cứ có cảm giác như hắn ta mới là người bị trói vậy!
Tiểu Báo Tử không hề hoảng sợ mà từ tốn nói: "Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị ai đó dùng súng chĩa vào đầu, anh không dọa được tôi đâu.
Năm đó lúc ở Thiên Thượng Nhân Gian tôi từng tranh giành phụ nữ với một đại ca xã hội đen, lúc đó cũng bị chĩa súng vào đầu như bây giờ nhưng tôi nhất quyết không chịu khuất phục, đậu xanh, thế mà đại ca đó lại sợ thật, không dám bóp cò mà chỉ cho tôi vài cái bạt tai.
Lúc về nhà thấy mặt tôi sưng vù, mẹ tôi liền khóc sướt mướt. Ông già khốn nạn Long Thiên Tượng thì chỉ nói một câu không chết là may rồi, chỉ có người anh trai vốn không ưa tôi này nhảy dựng lên chỉ vào Long Thiên Tượng mắng chửi: ‘Long Thiên Tượng, con trai ông bị đánh ra nông nỗi này rồi đấy’, sau đó gọi hai người bạn của anh ấy đến và đâm chết tên xã hội đen đó.
Lúc đó, đứng đằng sau chứng kiến, tôi chỉ cảm thấy anh ấy ngầu muốn chết đi được, không hổ là anh trai của Long Sơn Báo".
"Sau này hiểu chuyện hơn, tôi mới nhận ra thực ra anh trai tôi cũng rất khó xử. Dù không muốn thừa nhận nhưng quả thật chính mẹ tôi là người đã khiến gia đình anh ấy tan nát.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách tôi, khi đó tôi mới chỉ là một cái phôi thai còn chưa thành hình trong bụng mẹ nữa, làm sao hiểu được thế nào là ân oán hào môn, sau khi sinh ra thì bị bà nội ghét bỏ, chú ruột xa lánh, bố đẻ thì suốt ngày xua đuổi, cảm giác như cả thế giới đang mắc nợ chính mình vậy, còn phải cố gắng tìm kiếm cảm giác tồn tại, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì lại đối đầu với anh trai.
Thực ra, lúc đó tôi không biết mình lại bướng bỉnh như vậy, sau này, khi anh em chúng tôi mở lòng hơn, tôi mới biết thì ra tôi chỉ đang hành động như một đứa trẻ".
"Sau khi anh tôi trưởng thành thì rời khỏi nhà họ Long, tôi biết đa phần là vì chị gái tên Lâm Chi Tử kia, nhưng cũng có một phần nhỏ là vì tôi.
Chỉ cần anh ấy rời khỏi nhà họ Long, sẽ không còn ai tranh giành tài sản với tôi nữa, sau này tôi cũng có thể có một cuộc sống thoải mái hơn.
Tôi không phải thằng ngốc mà không nhận ra.
Anh trai tôi từng nói, nếu người khác đối xử tốt với mình một thì mình nên đối xử tốt với người đó gấp đôi.
Tôi là em trai của Long Sơn Hổ, lẽ nào chỉ anh ấy mới có thể đối xử tốt với tôi, còn tôi lại không thể đối xử tốt với anh ấy sao, làm gì có điều phi lý đó".
“Cho nên mấy năm qua tôi đã cố gắng tiêu tiền của Long Thiên Tượng, cố gắng làm một cậu công tử bột không hiểu chuyện, để bà nội càng ghét tôi hơn, nói xấu tôi với Long Thiên Tượng.
Như vậy dù mẹ tôi có cố gắng thế nào tôi cũng không thể thừa kế tài sản của gia tộc, tập đoàn Tượng Quốc nghiễm nhiên sẽ thuộc về anh trai tôi, tốt nhất là nên có thêm một kẻ ra tay ám sát một tên khốn kiếp không nên xuất hiện trên cõi đời này như tôi, như vậy nhà họ Long sẽ được bình yên”.
"Chết tiệt, mỗi lần nghĩ vậy, tôi lại cảm thấy mình đúng là có tinh thần cống hiến thật".
Không ai ngờ được đây lại là những lời mà một cậu nhóc mười mấy tuổi có thể nói ra, cậu nhóc đã giải thích tất cả những ân oán tình thù trên thế gian này một cách vô cùng chi tiết.
Sau khi một mạch nói ra những tâm sự trên, cuối cùng Long Sơn Báo thở phào một hơi rồi tươi cười nói: "Bóp cò đi, Tạ Quan Ưng, xuống dưới đó tôi sẽ nguyền rủa mụ già nhà anh".
Tạ Quan Ưng vô cùng tức giận chuẩn bị định bóp cò.
Bên ngoài đột nhiên có động tĩnh, hai võ giả cấp Huyền đang canh cửa bay ngược vào trong, một người bị đập vào vách tường thành một đống thịt vụn, người còn lại thì trở thành một cái xác không đầu.
Long Thiên cầm cái đầu của tên võ giả cấp Huyền trong tay ném đến trước mặt Tạ Quan Ưng, nhìn Long Sơn Báo đang bị trói chặt, mặc kệ khuôn mặt của Tạ Quan Ưng đã trở nên vô cùng khó coi.
Bỗng chốc, hốc mắt Long Sơn Báo đỏ ửng, thốt lên một câu: "Anh ơi...”
Long Thiên hiểu rõ tính cách của cậu em này, nên đã nói trước: "Câm miệng”.
Một thế hệ, hai anh em.
Chương 295: Tên nhóc con và người phụ nữ trưởng thành
Tạ Quan Ưng thấy Long Thiên đột nhiên xuất hiện tàn sát thì vô cùng bực bội, tuy rằng hai tên vệ sĩ mà hắn mang theo chỉ là tu vi cấp Huyền nhưng bọn họ cũng được xem là rất mạnh trong giới cao thủ rồi, kết quả là một người trở thành một đống máu thịt, người còn lại thì bị đối phương chặt đứt đầu, chỗ dựa cuối cùng của hắn cũng không còn, thậm chí hắn không ngờ rằng Long Thiên lại ở Bắc Hải.
Năm đó, Lúc Tạ Quan Ưng còn là một công tử bột ăn chơi trác táng ở trong vũ trường nên tất nhiên là có gặp qua anh, lúc đó ấn tượng về Long Thiên cũng giống như Long Sơn Báo hiện tại, hoàn toàn chỉ là một tên rác rưởi mà thôi, nhưng mới có vài năm, anh lại có thể giết chết hai tên vệ sĩ của mình một cách ung dung như vậy.
Tạ Quan Ưng có ngu đến mấy cũng biết rằng tu vi của anh ít nhất cũng trên cấp Địa, mặc dù không biết những năm gần đây, tên này đã xảy ra những chuyện gì mới có thể đạt được tu vi như vậy, nhưng đó không phải là một chuyện tốt với hắn.
Nhìn cái đầu trên mặt đất, Tạ Quan Ưng từ bỏ phản kháng một cách khéo léo, lập tức đi vòng ra phía sau Long Sơn Bảo, dùng khẩu súng lục dí vào đầu cậu ta nói: “Long Sơn Hổ, mày đừng có nhúc nhích, nếu không tao sẽ bắn chết em trai của mày đấy!”
Với Tạ Quan Ưng, người chỉ có tu vi cấp Huyền, hiện tại chỉ có một cơ hội để sống sót đó là giữ chặt Long Sơn Báo, uy hiếp Long Thiên phải rút lui, sau đó tìm cơ hội trốn thoát.
Hắn đang mang sứ mệnh khôi phục lại nhà họ Tạ, làm sao hắn có thể chết được, tuy rằng khó khăn lắm mới có thể chớp lấy cơ hội báo thù, nhưng chỉ vì một tên Long Sơn Báo, không nhất thiết phải hi sinh tính mạng của mình.
Long Thiên thấy vậy thì vẻ mặt liền thay đổi rõ rệt, anh nhìn diện mạo của Tạ Quan Ưng nghi hoặc nói: “Mày biết tao, tuy rằng nói ra lời này không được lịch sự lắm, nhưng nếu tao đã từng nhìn thấy khuôn mặt này của mày, thì không thể nào không nhớ mày được”.
“Anh, tên này là tên xúc sinh còn xót lại của nhà họ Tạ, chính là tên Tạ Quan Ưng. Hắn muốn báo thù cho gia tộc nên mới bắt em và Mộng Nhi đấy”, Long Sơn Báo hét lên.
“Tạ Quan Ưng sao?”, Long Thiên suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng nhớ ra người này là ai.
Long Thiên đã nghe nói về chuyện của nhà họ Tạ từ bà chị con dâu nuôi từ bé, cũng biết rằng sau cuộc chiến bãi săn, nhà họ Tạ, vốn được coi là một gia tộc hàng đầu ở Thủ Đô đã vĩnh viễn bị xóa sổ và thậm chí cậu cả nhà họ Tạ còn bị ngũ mã phanh thây để làm chiến lợi phẩm trao cho Long Thiên Tượng và nhà họ Thích, chỉ có duy nhất cậu hai của nhà họ Tạ, Tạ Quan Ưng là biệt tăm biệt tích.
Hóa ra là hắn đến Bắc Hải để phục kích tên nhóc con này, xem ra là chọn lớn thì đánh không qua, nên chỉ có thể chọn nhỏ sao.
Tạ Quan Ưng biến sắc, anh em nhà họ Long này chuyện cần thì không nói lại thích nói đến chuyện không nên nhắc.
Tất nhiên là hắn biết mình bây giờ xấu xí như thế nào, nhưng cũng không cần bọn họ phải nhắc nhở bản thân, hắn hét lên: “Tao trở nên bộ dạng như thế này, đó không phải đều do nhà họ Long các người ban tặng sao? Lẽ ra cuộc sống của tao rất thuận buồm xuôi gió, đều tại vì nhà họ Long của các người mà giờ tao đã trở thành bộ dạng nửa người nửa quỷ. Tao muốn trả thù, tao muốn...”
Tạ Quan Ưng chưa kịp nói xong, Long Thiên đã xua tay nói: “Chờ một chút, tao đến đây không phải để nghe mày kể khổ, cũng không có hứng nghe mày nói báo thù hay khôi phục lại gia tộc mày, tuýp chuyện này quá cũ rích, tao không cần nghe cũng biết mày nói cái gì tiếp theo rồi, đừng lãng phí thời gian, nói thẳng vào vấn đề đi, mày thả nó ra đi, tao sẽ để xác của mày còn được nguyên vẹn hoặc là mày để tên nhóc đó được chôn cùng với mày, tao sẽ khiến mày chết không toàn thây”.
“Ý của mày, tên nhóc này có chết cũng không quan trọng sao?”, Tạ Quan Ưng nghiến răng nghiến lợi nói, không ngờ đối phương lại cho mình một lựa chọn chết chóc.
Long Thiên vui vẻ nói: “Là người nhà họ Tạ, cũng có một người anh trai, mày nên hiểu rằng chúng ta là những đứa trẻ sinh ra trong một gia tộc lớn, có anh em nào mà không tương tàn với nhau, chắc hẳn mày cũng đã từng nghĩ đến việc khiến anh trai của mình tiêu đời, để một mình mày độc chiếm tài sản nhà họ Tạ, tao cũng như mày thôi, tên nhóc này chết đi thì càng tốt, tao cũng không phải sợ người khác cướp tài sản, cho nên mày muốn động thủ thì xin cứ việc”.
Mộng Nhi nghe xong những lời này, thì có ấn tượng rất xấu về người cậu cả nhà họ Long này, khoảnh khắc Tiểu Báo Tử vừa đối mặt với sinh tử, cậu ta đều nhớ đến người anh trai này, thậm chí tình nguyện giao tính mạng của mình cho đối phương.
Kết quả là cậu cả nhà họ Long vừa đến đã nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Mặc dù Mộng Nhi xuất thân là người ở vũ trường, ở Chỉ Túy Kim Mê chỉ nhận tiền không phân biệt người, nhưng khoảnh khắc này cũng cảm thấy anh không đáng để Long Sơn Báo sùng bái đến vậy.
Mặt khác, Long Sơn Báo vô cùng lãnh đạm, tựa như không nghe thấy những lời nói vô tình đó của Long Thiên, ngược lại cười nói: “Đúng vậy, Tạ Quan Ưng, hay là anh nghĩ lại đi, có người chôn cùng với anh còn hơn là chết phanh thây một mình?”
Tạ Quan Ưng không hiểu hai anh em nhà này đang giở trò quỷ gì, nhưng nếu đối phương đã đơn phương độc mã đến giải cứu Long Sơn Báo thì chứng tỏ Long Thiên vẫn rất coi trọng người em trai này.
Lời nói vừa rồi chẳng qua là khiến mình mê muội mà thôi, hiểu ra điều này, hắn cười nhạo và nói: “Đừng hòng lừa được tao, tao không dễ lừa vậy đâu. Tóm lại, bây giờ mày cho tao một con đường sống, chỉ cần tao an toàn, Long Sơn Báo sẽ thuộc về mày”.
“Mày đừng có nằm mơ, tao không phải loại anh trai thần thánh như vậy, không làm ra được những chuyện như buông tha cho kẻ thù chỉ vì em trai của mình đâu. Mày tưởng rằng đang đóng phim truyền hình à, rất tiếc tao đéo phải kiểu nam chính ngu ngốc như vậy”, Long Thiên vừa nói vừa tiến về phía Tạ Quan Ưng, như thể thực sự tàn nhẫn bỏ qua sự sống chết của Long Sơn Báo.
Tạ Quan Ưng thấy đối phương thực sự có ý định giết người, lúc này hắn mới hiểu rằng mình không thể sống sót qua ngày hôm nay.
Long Sơn Báo nói đúng, thà có người chôn cùng còn hơn chết một mình.
Vì vậy, hắn quyết định bóp cò để Long Sơn Báo chết cùng với mình.
“Con cháu bất tài nhà họ Tạ đã báo thù cho tất cả bốn mươi hai linh hồn của nhà họ Tạ rồi!”
Vừa dứt lời, Long Sơn Báo nhận được tín hiệu của Long Thiên lập tức ngả đầu về phía sau, đập thẳng vào ngực Tạ Quan Ưng, hắn không kịp phòng bị, lùi lại một bước, Long Thiên liền xuất ra một đòn chí mạng.