-
Chương 276-280
Chương 276: Gặp phải oan gia
Cô bé đột nhiên quay lại, nhìn thấy Long Thiên thì giật bắn cả người, liền nép mình sau lưng Lưu Công Cẩn và nói: “Tôi không có nói xấu anh. Anh không được phép dùng đao đánh tôi!”
Trong nhà hàng Bắc Uyển, cô bé đã tận mắt chứng kiến Long Thiên chặt đầu lão già đó, cảnh tượng đó cả đời này sẽ không bao giờ quên, tất nhiên là cô bé có chút sợ hãi khi nhìn thấy anh.
Long Thiên mỉm cười bất lực nói: “Anh sẽ không tính toán với một cô gái nhỏ dễ thương như em đâu”.
Mã Tiêu Tiêu vỗ vỗ vào ngực vừa mới nhô lên của mình, thở phào rồi nở nụ cười tươi rói nói với Lưu Công Cẩn: “Anh nhìn thấy chưa, Long Thiên khen em dễ thương đấy, đâu giống anh ngày nào cũng mắng em là con cọp cái”.
Lưu Công Cẩn đột nhiên nghiêm mặt ra nói: “Gọi là anh, không phép tắc gì cả”.
Sau đó Mã Tiêu Tiêu mới ngoan ngoãn kêu lên một tiếng anh Long.
Long Thiên gật đầu, sau đó nói với Lưu Công Cẩn: “Tên biến thái, một cô gái nhỏ như vậy mà cậu cũng nỡ xuống tay sao?”
“Mẹ kiếp, ông đây chỉ coi cô bé như là em gái? Cho dù tôi có là người ăn tạp đi chăng nữa thì cũng biết đó là phạm pháp”, Lưu Công Cẩn nói với tâm trạng không mấy vui vẻ.
Long Thiên rõ ràng đã nghĩ trong lòng rằng tên nhóc kiếm gỗ này có sở thích đặc biệt, cười nhạo nói: “Có ý nghĩ đó hay không thì trong lòng cậu rõ nhất”.
Lưu Công Cẩn đỏ mặt và im lặng không nói gì.
Mã Tiêu Tiêu độ lượng nói: “Là vì em không đẹp, nên anh Công Cẩn mới không thích”.
Lưu Công Cẩn đỏ mặt, gấp gáp nói: “Ai nói như vậy chứ?!”
Mã Tiêu Tiêu và Long Thiên vỗ tay vào nhau, sau đó đồng thanh nói: “Quả nhiên là đồ biến thái!”
Lưu Công Cẩn hận không thể đào một cái hố để chui xuống.
Ba người bước vào phòng VIP, chưa từng đến nơi như vậy, tên nhà quê Lưu Công Cẩn lập tức mở tròn mắt, nhìn thấy các cô gái ăn mặc hở hang lộ cả đùi ở trong phòng thì không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.
Cũng không thể trách cậu ta được, đã nhịn cả nửa đời người rồi, đừng nói là con gái, ngay cả thấy những con heo nái cũng đã kìm lòng không đặng rồi.
Mã Tiêu Tiêu không mấy vui vẻ liếc Lưu Công Cẩn một cái, liền chạy lăn tăn đến chỗ các cô gái đó, Mã Tiêu Tiêu, người đã quá quen thuộc với ba nghìn cuốn tiểu thuyết ngôn tình tất nhiên hiểu được cái gì gọi là dập tắt mối nguy hiểm ngay khi chúng chưa kịp nảy mầm, cô bé có thể không có dáng người và khuôn mặt như những chị gái này, nhưng trông rất dễ thương, mà phụ nữ không bao giờ có thể từ chối những thứ dễ thương và lấp lánh, sớm xông vào làm quen với những chị gái này.
Đồng thời không quên ý định ban đầu của mình, đó là nói xấu Lưu Công Cẩn để những người chị gái này ghét cậu ta, như vậy thì bạch mã chỉ thuộc về một mình cô bé rồi.
Quả nhiên sau những nỗ lực của Mã Tiêu Tiêu, những cô gái vốn có ý với Lưu Công Cẩn, người trông có vẻ đẹp trai với thanh kiếm gỗ trên người, đã nghe thấy những gì Mã Tiêu Tiêu nói nào là kẻ biến thái, nào là yêu đương với trẻ vị thành niên... thì bắt đầu nhìn Lưu Công Cẩn ra vẻ chán ghét, lại thêm vẻ quê mùa của Lưu Công Cẩn, quả là một người không đứng đắn, không có ấn tượng tốt.
Long Thiên biết là cô bé đã giở trò, thật đáng tiếc cho tên nhóc kiếm gỗ này, còn chưa kịp ra tay đã bị đánh bại rồi nên đành đưa Lưu Công Cẩn đi uống rượu, Vương Lệ Trân đứng dậy và nói lời cảm ơn.
Cô đã nghe Vương Manh Manh nói về chuyện vào đêm đó, vì vậy có ấn tượng rất tốt về cậu em kiếm gỗ này.
Sau khi Lưu Công Cẩn ngồi xuống, nhìn thấy Mã Tiêu Tiêu bị các cô gái kéo vào nhà vệ sinh, đột nhiên có chút lo lắng, có ý định đứng dậy, thấy vậy Long Thiên bèn trấn an rằng đó chỉ là đùa vui giữa các cô gái mà thôi, Lưu Công Cẩn gật đầu nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía nhà vệ sinh, không biết những cô gái đó đang làm cái quái gì trong đó nữa.
Tiểu Nam Tử như đang phát điên, sau khi nhìn thấy cậu em kiếm gỗ này, anh ta cảm thấy rất thú vị nên đến tham gia chung vui, vừa uống rượu với đối phương vừa kết thân, nói cách khác là cách ngoại giao này của Tiểu Nam Tử không chê vào đâu được, mới vài ly rượu thì đã cùng Lưu Công Cẩn xưng anh gọi em với nhau rồi.
Sau ba vòng rượu, cuối cùng nhân vật chính cũng đã xuất hiện trên sân khấu.
Vương Manh Manh dẫn Nhan Như Ngọc cùng xuất hiện ở phòng VIP.
Đệ nhất mỹ nhân của Quỷ Môn này xuất hiện, cả phòng VIP đều trở nên vô cùng sôi nổi, Nhan Như Ngọc hôm nay được Vương Manh Manh đặc biệt chọn trang phục, mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây màu xanh nhạt, cả người càng nhìn càng thêm hấp dẫn, kết hợp với ngũ quan không ai sánh bằng của anh ta, khiến tất cả những cô gái có mặt tại đây ai nấy cũng như bị hớp hồn.
Trên đời này lại có người đàn ông đẹp trai đến như vậy sao, còn nhận ra sự tồn tại của những cô gái này không.
Ngay cả Quả ớt nhỏ, người tự nhận là gay, cũng kìm lòng không đặng mà ngây người ra, huống chi là những người khác.
Tiểu Nam Tử liền vỗ vào đùi một cái, đứng lên nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô gái, dám hỏi tên là gì?”
Long Thiên cười há hốc mồm, Vương Lệ Trân cũng không nhịn cười được.
Nhan Như Ngọc tức giận hét lên: “Con mẹ mày chứ cô gái!”
Ngay khi mọi người đều bị Nhan Như Ngọc thu hút, Lưu Công Cẩn quay đầu lại nhìn Mã Tiêu Tiêu bước ra từ nhà vệ sinh, lần đầu tiên nhìn thấy cô bé trang điểm, tay xách một góc váy, ngại ngùng đứng trước mắt Lưu Công Cẩn.
Lớp trang điểm trên khuôn mặt của cô bé chắc cũng phải nặng đến nửa ký rồi nhỉ?
Tiêu Ngọc Phong không hùa theo náo nhiệt chợt trợn tròn cả hai mắt.
Lão Phương say khướt nằm trên đùi của một cô gái quay đầu lại, thực sự là thảm không muốn nhìn.
Chỉ có Lưu Công Cẩn mở miệng cười đắc ý: “Thật đẹp”.
“...”
Cùng lúc đó, Phạm Thái Nhàn đang thong thả đến trễ thì có chết cũng không ngờ được lại gặp phải oan gia ở ngay bãi đậu xe tại đây, mà lão Quỷ làm vệ sĩ đã bị người ta giẫm dưới chân, không thể động đậy.
Chương 277: Anh có chịu quỳ không?
Đó là vì tranh chấp giành giật chỗ đậu xe, khi Phạm Thái Nhàn và lão Quỷ đang lùi xe vào khu để xe thì bên cạnh bất ngờ có một chiếc Escalade nhập khẩu lao thẳng vào chỗ đậu xe trước, phải biết Escalade là một chiếc SUV cỡ lớn, ít nhất cũng phải to gấp 4 lần con Ferrari của Phạm Thái Nhàn.
Chiếc Ferrari chỉ như một đứa trẻ khi đứng cạnh Escalade, con quái thú đó cứ vậy lao tới khiến Phạm Thái Nhàn và lão Quỷ được một phen hết hồn.
Nếu không phải lão Quỷ phanh kịp, e là đã bị đè bẹp rồi.
Bãi đậu xe khổng lồ này có rất nhiều chỗ đậu. Chiếc Escalade này lại cứ thích giành chỗ với Ferrari, rõ ràng là muốn gây hấn mà.
Lão quỷ điên tiết, trực tiếp xuống xe tranh luận với đối phương.
Phạm Thái Nhàn cũng bắt đầu tức giận nên cũng không ngăn lại.
Hơn nữa, ở cái đất Bắc Hải này, trước giờ chỉ có anh ta đi bắt nạt người khác, chứ làm gì có chuyện anh ta bị người khác bắt nạt.
Mặc dù Escalade được coi là xe sang nhưng cũng không đến hai triệu tệ.
Với những công tử quần áo lụa là như Phạm Thái Nhàn, ai có thể chọc vào, ai có thể không chọc vào thường sẽ nhìn biển số trước rồi mới nhìn tới xe.
Xe có đắt cỡ nào cũng được nhưng chỉ cần biển số không phải đầu A026 là được, cho dù là xe của bộ tư lệnh quân khu biển số đầu A anh ta cũng không sợ, ai bảo anh ta có bố là tư lệnh quân khu Bắc Hải chứ.
Huống hồ chiếc xe này chỉ là một chiếc xe có biển số bình thường, gặp phải anh ta thì chỉ có nước chịu đòn thôi.
Lão Quỷ đứng trước đầu xe Escalade la lối, sau đó có hai người đàn ông bước xuống xe, một người thân hình cường tráng, cao gần hai mét, mặc quân phục rằn ri, có chút phong thái của bộ đội chính quy, chỉ là nửa đêm nửa hôm lại đeo kính râm khiến người ta không khỏi sởn gai ốc.
Người còn lại thì trông khá ốm yếu, tuổi tác cũng khá cao, ông ta có cái mũi chim ưng và đôi mắt nhỏ, trông khá nham hiểm, rất giống nhân vật phản diện trong phim.
Vừa nhìn là biết tên to xác kia không phải kiểu người thích đấu võ mồm, thấy lão Quỷ không ngừng chửi thề, anh ta liền có ý định xông lên dạy dỗ lão Quỷ một bài học.
Một cao thủ cấp Huyền như lão Quỷ nào phải sợ tên nhóc này.
Ông ta xắn tay áo lên chuẩn bị ra tay đánh tên to xác này.
Cuộc đời ông ta ghét nhất người nào trông uy lực hơn mình, vì vậy khi thấy đối phương đụng chạm đến lòng tự kiêu của mình, ông ta không tài nào nhịn nổi.
Người đàn ông trung niên có cái mũi chim ưng giơ tay ngăn cản tên to xác, nói: "Tiểu Thái, cháu làm gì vậy? Người ta là người già mà cháu cũng định ra tay à?"
Tên to xác khinh bỉ lẩm bẩm: "Lão già này là một võ giả”.
"Võ giả thì sao, cháu có hiểu thế nào là kính già nhường trẻ không, hơn nữa, người ta vừa là người già, vừa là võ giả, đây là người có thể dây vào sao? Nói không chừng lại là lão quái vật nào đó đang che giấu thân phận ấy chứ, chút kinh nghiệm giang hồ này mà cháu cũng không biết, đúng là ngu ngốc, nghe lời chú, trước tiên cứ giảng hòa đã, nếu không được thì mới dùng đến vũ lực".
Sau khi người đàn ông mũi chim ưng mắng tên to xác, liền quay đầu cười với lão Quỷ: "Chúng tôi không cố ý, xe của ông nhỏ quá nên tôi không nhìn thấy, khiến ông sợ hãi rồi. Hay để tôi đền cho ông nhé?"
Thấy thái độ cũng khá tốt, lão Quỷ quay lại nhìn Phạm Thái Nhàn hỏi ý kiến. Phạm Thái Nhàn vội đem quà cho Vương Manh Manh nên cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Anh ta nhìn lão Quỷ lắc đầu, cũng không cần thông tin liên lạc của mấy người này.
Sau đó lão Quỷ nói: "Coi như cậu thức thời, cậu chủ nhà tôi rộng lượng, nên tôi cũng không tranh cãi với các người nữa, lần sau lái xe thì chú ý vào".
Lão Quỷ nói xong liền rời đi, vốn chỉ là một chuyện nhỏ, hai bên đều nhường nhau một tý thì đã không có chuyện gì rồi.
Nhưng tên to xác đó rõ ràng là không phục, vốn là người thẳng tính nên anh ta đã nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nói: "Đệt, già đầu rồi còn đòi đi Ferrari, như đàn bà vậy, sao, định tới đây dụ mấy em gái trẻ chứ gì?"
Tai của lão Quỷ rất thính, quen theo cậu chủ tác oai tác quái ở Bác Hải đã lâu, ông ta sao có thể nhẫn nhục để người khác mắng mình như đàn bà như vậy, lúc này không cần sự cho phép của Phạm Thái Nhàn, ông ta trực tiếp xông lên bóp cổ tên to xác, lão Quỷ đã ở nhà họ Phạm đã nhiều năm, tuy tu vi không mấy tiến bộ, nhưng một chiêu Long Trảo Thủ này của ông ta lại rất có trình độ, trừ khi đối thủ là võ giả cấp Huyền nếu không chỉ có nước khoanh tay chịu trói với một trảo này của ông ta.
Một chiêu Long Trảo Thủ này ẩn chứa chân khí và toàn bộ sức mạnh của cấp Huyền thượng phẩm của ông ta, lão Quỷ không thích thăm dò đối phương trước rồi mới đánh, vì nếu đánh trước 300 hiệp sau đó mới ra đòn kết liễu thì sẽ rất mệt.
Vừa xuất chiêu đã ra đòn chí mạng, trực tiếp chế ngự đối phương mới là phong thái của một bậc cao thủ.
Tên to xác này cũng trạc tuổi cậu chủ, lão quỷ nghĩ, cùng lắm là cấp Hoàng chứ mấy, nếu anh ta đã ngứa đòn thì ông ta cũng không ngại dạy dỗ cậu nhóc trẻ người non dạ này thế nào gọi là giang hồ hiểm ác.
Tên to xác không lùi bước mà mặc cho lão Quỷ xông tới, lão quỷ bay lên chộp lấy cổ họng cậu ta, sau đó ấn mạnh xuống, đồng thời thốt ra vài lời cay nghiệt.
Nhưng vấn đề là mọi chuyện lại không giống như tưởng tượng, lúc bị bóp cổ tên to xác dường như không có bất cứ phản ứng gì, lão Quỷ dùng toàn bộ chân khí đè mạnh xuống, đối phương cũng vẫn đứng yên bất động.
Sau đó lớn tiếng cười, không khác gì một tên ngốc.
Nhưng lão Quỷ lại cảm thấy khí tức của anh ta đột nhiên tăng vọt!
Hai chân, một trước một sau ghim chặt trên mặt đất, tay phải nắm chặt, đẩy người về phía sau, ra thế tung chưởng chuẩn của Bát Cực Chưởng.
Vẻ mặt lão Quỷ đột nhiên đông cứng, lúc tên to xác xuất chiêu, vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng quyền sáo trong suốt bao bọc lấy nắm đấm của anh ta.
Ầm!
Âm thanh va chạm cực lớn, cả người lão Quỷ bay về phía sau mười mét, trực tiếp ngã xuống, nằm trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi, miệng lẩm bẩm: "Mẹ nó, xui thật, lại gặp phải một thanh niên hóc búa rồi".
Lần trước, theo cậu chủ phục kích Tần Tung Hoành, nhưng không ngờ đối phương lại là cao thủ cấp Địa, không ngờ lần này lại gặp lại hoàn cảnh đó, quyền sáo của thằng nhóc đó rõ ràng là Hoa Nhẫn chân khí, nếu không cũng không thể một quyền đã đánh gục một cao thủ cấp Huyền thượng phẩm như ông ta tới nỗi không đứng nổi.
Từ khi nào mà cao thủ cấp Huyền lại rẻ rúng như vậy? Tùy ý giành chỗ đậu xe cũng có thể gặp được một cao thủ cấp Địa?
Một thế đạo chó má.
Đừng thấy tên to xác đó đầu to mà khinh thường, tốc độ của anh ta cực kì nhanh nhạy.
Lúc lão Quỷ chuẩn bị đứng dậy, đối phương liền đá liên tiếp vào ngực ông ta, anh ta đứng trên cao nhìn xuống lão Quỷ, nhưng thực ra là đang nói với người đàn ông mũi chim ưng: "Chú Trịnh, kinh nghiệm giang hồ của chú không đáng tin rồi, thực lực của lão già này cùng lắm là cấp Huyền thượng phẩm thôi”.
Có vẻ ông ta đã biết trước sẽ xảy ra cảnh tượng như vậy, nên chỉ lắc đầu bất lực: "Tiểu Thái, đủ rồi đó, chúng ta tới đây không phải để gây sự".
Vừa dứt lời, chiếc Ferrari đứng một bên quan sát từ đầu tới cuối đột nhiên đạp ga, Phạm Thái Nhàn vừa chuyển sang vị trí tay lái, sắc mặt lạnh lùng đâm thẳng vào người đàn ông mũi chim ưng.
Đánh người của tôi, thì đừng hòng tôi nói đạo lý với các người, đâm trước rồi tính sau.
Chương 278: Oan gia ngõ hẹp
Vẻ mặt người đàn ông mũi chim ưng bất lực, ông ta và tên to xác không hề né tránh, mà đứng đó vươn tay ra giữ chặt chiếc Ferrari đang gầm rú lao tới, trừng mắt với người đang ngồi ở ghế lái là Phạm Thái Nhàn nói: "Vẫn chưa chịu dừng lại có đúng không?"
Phạm Thái Nhàn không trả lời, mà đáp lại bằng âm thanh của chân ga.
Sắc mặt ông ta bắt đầu khó coi, chủ tớ nhà này hơi quá đáng rồi đấy, thật sự tưởng rằng có chút tiền thì có thể ngang nhiên như vậy sao, nếu không phải vì lo hai vị tiểu thư ngồi ở ghế sau sợ hãi, thì còn lâu ông ta mới dễ nói chuyện như vậy, ai quen biết ông ta đều biết ông ta nhỏ mọn thế nào, người khác chỉ cần làm khó ông ta một chút, ông ta sẽ làm khó người đó cả đời, câu này không phải chỉ nói chơi đâu.
Trịnh Hòa dùng lực, đầu xe rắn chắc của Ferrari bị móp méo, chiếc xe vốn vẫn đang gầm rú như dã thú lúc này lại hoàn toàn im lặng, toàn bộ đầu xe hầu như đều bị hư hỏng hơn phân nửa, chẳng khác nào con kiến mà đòi đi rung cây.
Phạm Thái Nhàn ngồi trong xe không nói nên lời, anh ta tức giận bước xuống, nhìn đầu xe, rồi lại nhìn người đàn ông mũi chim ưng đã bóp nát xe của anh ta nhưng vẫn không hề hấn gì đó.
Sau đó lại nín giận quay sang nhìn lão Quỷ đang bị đè chặt dưới đất, thấy ông ta không những không cử động được mà còn liên tục nôn ra máu, anh ta mới biết hôm nay mình đã gặp phải hai vị cao thủ.
Phạm Thái Nhàn chơi với lão Quỷ từ nhỏ, có thể nói lão Quỷ là người đã chứng kiến anh ta trưởng thành từng ngày, tình cảm giữa chủ tớ bọn họ chắc chắn không phải là loại quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, mà giống người nhà hơn.
Phạm Thái Nhàn biết với tình hình này chắc chắn người bất lợi là bọn họ, nhưng vẫn nhìn người đàn ông mũi chim ưng nói: "Thả người, thì chuyện này coi như xong".
Trịnh Hòa cũng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, ông ta không rảnh ở đây chơi đùa với mấy vị công tử bột này, nhìn tên to xác đang đạp vào ngực lão Quỷ nháy mắt ra hiệu, tên to xác mắng một câu hai tên vô dụng, sau đó đang định nhấc chân lên thì không ngờ người phụ nữ ngồi ghế sau chiếc Escalade lại dắt một bé gái xuống xe và nói: “Không được thả".
Vừa dứt lời, lão Quỷ còn chưa kịp thở lại bị chân tên to xác đạp xuống, lòng thầm than khổ, nhìn hai người một lớn một nhỏ đứng cách đó không xa, ông ta nghĩ, lẽ nào người phụ nữ này muốn khiến mọi chuyện thành một mớ hỗn độn sao?
Sau khi nhìn thấy hai chị em, Phạm Thái Nhàn đột nhiên thất thần, sau đó nhìn kỹ lại, cuối cùng anh ta cũng nhận ra là ai.
Anh ta đột nhiên cảm thấy hỗn loạn, miệng lẩm bẩm một câu, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Mười năm trước, chính người phụ nữ có bộ ngực khủng này đã đánh anh ta tới nỗi không thể đứng dậy, còn chỉ thẳng mặt mắng anh ta là đồ vô dụng, khiến anh ta trở thành trò cười của con em của các thế gia khắp thủ đô.
Mười năm sau, bộ ngực của cô ta ngày càng lớn và căng mịn, chỉ là cô ta vẫn làm khó dễ anh ta như ngày nào.
Không chỉ Phạm Thái Nhàn mà ngay cả cô ta cũng không ngờ tới, cô ta không ngờ lại gặp được tên vô dụng đó ở đây, tính ra cũng gần mười năm chưa gặp lại rồi, lúc đầu cô ta còn không nhận ra, nhưng nhìn kỹ lại một hồi mới xác nhận, anh ta chính là tên vô dụng khoác lác lúc đó.
Vì vậy khi gặp lại anh ta cô ta liền muốn làm khó.
Ai bảo tên vô dụng nhà họ Phạm anh dám xem thường cô ta.
Ngũ quan người phụ nữ này rất sắc xảo, không hề có chút e thẹn giống những người phụ nữ bình thường, sau khi cắt tóc ngắn lại càng thêm oai phong lẫm liệt, cô ta mặc một bộ quần áo khá nam tính, thay vì mặc váy thì cô ta lại mặc quần jean.
Sau khi xuống xe, cô ta khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Phạm Thái Nhàn vẫn còn đang sững sờ, vẻ mặt khinh bỉ, chậm rãi nói: "Ha, tôi còn tưởng là ai cơ đấy, đây chẳng phải là cậu chủ vô dụng nhà họ Phạm tiếng tăm lẫy lừng đó sao?"
Trịnh Hòa nghe xong liền quay sang nhìn Phạm Thái Nhàn với ánh mắt đồng tình, ân oán ngày đó giữa cậu chủ vô dụng, tu vi không có chút tiến bộ nhà họ Phạm này và cô chủ kiêu ngạo của ông ta, ông ta sao có thể không biết.
Đừng nói là ông ta mà cả cái thủ đô này ai cũng biết đến câu chuyện cười đó.
Chỉ là ông ta không ngờ lại tình cờ gặp được vị thiếu gia thùng rỗng này ở đây. T
heo hiểu biết của ông ta về tính tình của cô chủ, chuyện này đa phần là không có cái kết tốt.
Dù sao người mà cô chủ không vừa mắt, trước giờ rất ít ai có thể sống yên ổn, không cụt tay chụt chân, thì cũng bị đè xuống đất mà ăn phân, tạo ra nỗi ám ảnh đè nặng suốt cuộc đời.
Bé gái được người phụ nữ dắt xuống nghe thấy chị mình nói vậy, lập tức tò mò nhìn Phạm Thái Nhàn, khuôn mặt anh ta bây giờ còn khó coi hơn ăn phải phân.
Lúc xảy ra chuyện năm đó cô bé còn chưa ra đời, nhưng mấy năm nay ở nhà họ Yên thì lại rất hay nghe thấy hai từ 'ăn hại' này, đương nhiên, mỗi lần chị gái nhắc đến hai từ này thì đều nghiến răng nghiến lợi.
Phạm Thái Nhàn giả vờ vui vẻ nói: "Yên Vô Song, sao, nhớ tôi đến thế cơ à, còn tìm tới tận Bắc Hải nữa?"
Yên Vô Song hét lên: "Tìm cái đầu nhà anh, nếu anh đã bị tôi bắt gặp đây, vậy hôm nay chúng ta tính toán cho rõ ràng một thể đi".
Phạm Thái Nhàn thỏa hiệp nói: "Vẫn còn nửa năm nữa mới đến thỏa thuận mười năm. Cô nóng lòng như vậy làm gì? Thả người đi. Ân oán giữa chúng ta đừng kéo người khác vào".
Yên Vô Song kinh ngạc, sau đó cười khẩy: "Lão già kia quan trọng với anh vậy sao, được, nể mặt chú hai, với lại hai nhà chúng ta cũng coi như có chút giao tình, hay là thế này đi, anh quỳ xuống dập đầu lạy tôi thì tôi sẽ tha cho lão già đó".
Phạm Thái Nhàn kinh ngạc, cô nàng này đúng là khinh người quá đáng.
Thấy Phạm Thái Nhàn không phản ứng, người đàn ông to xác nghe Yên Vô Song nói vậy liền dậm mạnh chân phải, lồng ngực của lão Quỷ lại lõm xuống một chút, nôn ra một ngụm máu. Chắc chắn chỉ cần mạnh hơn một chút lồng ngực của lão Quỷ sẽ bị đè nát.
Phạm Thái Nhàn nghiến răng nghiến lợi nói: "Yên Vô Song, cô thật sự muốn đuổi tận giết cùng có đúng không?"
“Vậy anh có quỳ không?”, Yên Vô Song giả vờ lên giọng, ánh mắt vô cùng đắc chí.
Thấy lão Quỷ đang hấp hối, Phạm Thái Nhàn vô cùng tức giận, sau đó bình thản nói: "Tôi quỳ".
"Dưới đầu gối của đàn ông có vàng đó...", cô bé thì thầm.
Phạm Thái Nhàn không biết dưới đầu gối của đàn ông có vàng hay không, nhưng đầu gối của anh ta thì không có.
Chương 279: Mất mặt, không mất mặt
Dưới gối của Phạm Thái Nhàn quả thật không đáng tiền, ngoại trừ thân phận cậu chủ nhà họ Phạm ra, anh ta cũng không có bản lĩnh gì, tu vi võ đạo không hề tiến bộ, thậm chí còn chưa chạm đến ngưỡng cửa của võ đạo, không có tài kinh doanh, nắm trong tay quyền hành lớn của nhà họ Phạm nhưng lại chưa bao giờ làm ăn thành công, trói gà còn không chặt khiến cả thuộc hạ ở quân khu của bố mình cũng coi thường, làm gì cũng không ra gì, cầm kỳ thi hoạ cũng không thông thạo, các loại vũ khí cũng không có sức để dùng, ngoại trừ thú vui ăn chơi giỏi ra thì không còn điểm nào để đáng khen cả.
Nói khó nghe một chút thì người như vậy có khác gì với tên ăn hại chứ?
Một tên ăn hại có quỳ hay không thì có gì khác biệt, nhưng ít ra bây giờ cái quỳ của anh ta, có thể cứu lấy mạng của lão Quỷ đã ở bên mình từ nhỏ đến lớn, cũng coi như đáng đồng tiền bát gạo.
Với thực lực của nhà họ Yên, còn tính khí của Yên Vô Song, thật sự muốn ra tay giết lão Quỷ cũng không phải chuyện gì quá to tát, cùng lắm sau này nói một tiếng với ông cụ Phạm, giả bộ tới cửa xin lỗi, chuyện này coi như kết thúc thôi, nhà họ Phạm sẽ không vì một lão Quỷ mà đối đầu với nhà họ Yên đâu.
Cho nên mạng của lão Quỷ thật sự không đáng tiền chút nào.
Không có giá trị với người khác, nhưng lại rất quan trọng với Phạm Thái Nhàn.
Thân là đệ tử thế gia, ai mà chưa từng gặp qua cảnh bị vài tên sát thủ tập kích, cũng không thấy ngại khi chào hỏi với những đệ tử khác trong thế gia, mà từ nhỏ tới lớn, mỗi lần Phạm Thái Nhàn bị ám sát đều nhờ vào sự bảo vệ của lão Quỷ mới bình yên vô sự.
Đa phần vết thương trên người lão Quỷ đều vì anh ta mà có, đừng nói là ám sát, ngay cả lúc nhỏ bị cảm bị sốt, cũng là lão Quỷ cõng anh ta tới bệnh viện.
Lúc vấp ngã thì cũng không màng đến bản thân mà ngay lập tức hỏi cậu chủ trên lưng có bị đau hay không.
Phạm Thái Nhàn luôn ghi tạc trong lòng.
Có lẽ ngoại trừ ông nội ra thì lão già sắp 50 tuổi mới bước vào cấp Huyền này luôn là người quan tâm đến sự tồn tại của mình nhất, ngay cả người bố cao thượng kia cũng không chu đáo bằng lão Quỷ.
Phạm Thái Nhàn bèn đưa ra quyết định.
Yên Vô Song khá kinh ngạc, cô ta thật không ngờ tên vô dụng này lại trọng tình nghĩa đến như vậy, vì một lão già mà nguyện quỳ xuống, nhưng cô ta cũng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ chua ngoa của mình, cười nói: “Xì xì, thật sự không nhìn ra nha. Chỉ một lão già thôi mà đường đường là cậu chủ nhà họ Phạm lại muốn quỳ gối trước người phụ nữ nhỏ nhắn như tôi, lẽ nào ông ta mới là bố ruột của anh?”
Trịnh Hoà nhìn Phạm Thái Nhàn bằng ánh mắt vô cùng coi thường.
Tên nhãi nhà họ Phạm này quả đúng là tên vô dụng như trong lời đồn, không ra dáng nam tử hán gì cả.
Cho dù ông lão kia có quan hệ thân thiết với anh ta đi chăng nữa, bất quá thì bên sứt càng bên gãy gọng, Yên Vô Song có ngạo mạn, cũng không dám đối đầu với cả nhà họ Phạm, huống hồ anh ta lại là rắn đầu đàn, kết quả lại quyết định dùng cách thoả hiệp nhục nhã như vậy.
Ai cũng biết chuyện chịu nhục chui háng của Hàn Tín, nhưng lúc bản thân đối mặt thì có được mấy người muốn chui qua háng của đối phương chứ.
Dù gì Hoa Hạ lớn như vậy, cũng có rất nhiều nam tử hán chui qua đũng quần của người khác nhưng lại chỉ sinh ra một Hàn Tín.
Hơn nữa, những người đã trải qua chuyện đó có muốn đấu tranh để trở thành nhân vật kiệt xuất trong tương lai, e là cũng phải mất mười hay hai mươi mấy năm sau, trước mắt đây vẫn phải ngoan ngoãn làm một tên hèn vô dụng thôi, Trịnh Hoà vô cùng chắc chắc rằng chuyện hôm nay Phạm Thái Nhàn quỳ xuống chưa đến một ngày thì sẽ truyền ra khắp Thủ Đô rồi.
Sau này, kẻ vô dụng Phạm Thái Nhàn đừng mong sẽ được người ta coi trọng.
Điều mà Trịnh Hoà lo, Phạm Thái Nhàn vốn không quan tâm đến.
Danh tiếng của anh ta ở Thủ Đô vốn dĩ không tốt, cũng không sợ sẽ tồi tệ hơn nữa.
Bây giờ anh ta chỉ quan tâm đến lão Quỷ có thể sống sót hay không.
Nếu là Yên Vô Song chỉ muốn đối đầu với anh, Phạm Thái Nhàn vẫn không sợ, cùng lắm thì bị đánh một trận, nể mặt hương khói nhà họ Phạm và Yên, Yên Vô Song cũng không dám làm gì quá đáng, nhưng lão Quỷ đang trong tay đối phương, thì lại là chuyện khác.
Nhưng nhất thời kêu anh ta quỳ xuống, tuy vẻ bề ngoài tỏ ra thờ ơ, coi như không có gì to tát.
Nhưng quỳ gối trước mặt người khác, trong lòng ai không lấy làm khó chịu chứ, đằng này lại là quỳ gối trước phụ nữ nữa, đúng là bách nhục xuyên tâm.
Tuy nói quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, nhưng vấn đề là nếu cho anh ta thời gian 10 năm cũng không chắc sẽ báo được thù, lẽ nào lại đem nỗi oán khí ngất trời này nhét vào quan tài sao?
Phạm Thái Nhàn cắn răng, không muốn suy nghĩ lung tung nữa. Trước tiên để lão Quỷ sống rồi hãy nói, đành chấp nhận khuỵu chân quỳ xuống.
Lão Quỷ bị một người cao to đá vào lục phủ ngũ tạng gần như là bị xé toạc ra, tuy rằng cả người còn khó chịu hơn với cái chết, nhưng ít ra vẫn còn ý thức, dĩ nhiên biết người phụ nữ thối tha này đưa ra điều kiện gì, ông ta giận tím người, cũng không màng đến sống chết của bản thân, ông ta hét lên: “Mấy con đàn bà thối nhà họ Yên kìa, có ngon thì nhắm vào ông đây, dùng ông để uy hiếp cậu chủ thì có bản lĩnh gì chứ. Ông đây nói cô biết, cậu chủ xem thường cô, cô cũng không cần phải đau lòng, cùng lắm ông đây mở lòng từ bi thu nhận cô, coi như thay cậu chủ chấp nhận con đàn bà đê tiện như cô. Tới lúc đó sinh con trai, mỗi lần tới gặp cậu thì gọi một tiếng tổ tông, thế nào?”
Mặc dù trong lời nói của lão Quỷ không mang theo từ thô tục gì, nhưng cho là tính tình Yên Vô Song có tốt đi chăng nữa cũng phải nổi cơn phẫn nộ, huống hồ lại là một cô gái ngang ngược, nóng nảy, lạnh lùng lên tiếng: “Thái Vũ Si, giáng cho ông ta vài bạt tai, đến lúc nào rụng hết răng của lão già đó ra thì thôi”.
Tên to con kia vốn đã nhìn lão Quỷ rất chướng mắt bèn cười ngây ngô, sau đó tát mạnh vào mặt của lão Quỷ, ra tay vô cùng nặng khiến mặt của lão Quỷ bỗng chốc sưng đỏ cả lên.
Nhưng ông ta cũng rất kiên cường, sau khi nôn ra răng máu lẫn lộn, ông ta to tiếng nói: “Con đàn bà thối nhà họ Yên kia, cho dù ông đây không có răng, nhưng vẫn có thể khiến cô sướng rơn cả người, cô có muốn thử không?”
Tên cao to Thái Vũ Si nổi cơn tam bành, Yên Vô Song này là đối tượng mà anh ta yêu thầm, bản thân không nỡ chửi mắng, có thể để người như vậy chửi rủa được sao, lão già không sợ chết này, xem ra muốn khiêu khích để được chết đây.
Yên Vô Song đột nhiên thẹn quá hoá cười: “Đúng là tình cảm chủ tớ thật sâu sắc à nha, người chủ vì đầy tớ mà quỳ, đầy tớ vì không muốn để chủ chịu nhục nên cố tình khiêu khích để tìm cái chết. Ha ha, nếu không phải tên vô dụng nhà anh đắc tội với tôi quá sâu, tôi thật sự rất muốn mở lòng từ bi tha cho các người một lần. Chỉ đáng tiếc, bổn cô nương trước giờ có thù tất báo, Phạm Thái Nhàn, anh còn không mau quỳ xuống!
Chương 280: Muốn sống hay muốn chết
“Đệch mẹ chúng mày!”, lão Quỷ hét lên: “Cậu chủ, mệnh này của lão Quỷ không đáng giá, chết thì thôi, cho dù cậu có quỳ xuống, con đàn bà này đã nói giết thì sẽ không nương tay đâu, cho là ả ta có giữ lấy lời thì sau này lão Quỷ còn có mặt mũi nào cậu đi theo cậu chủ nữa chứ, chi bằng thà chết còn hơn, cậu chủ, tôi biết cậu là người tốt bụng, nhưng đôi khi không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ đến thể diện của nhà họ Phạm”.
“Cậu quỳ xuống có thể cứu được lão Quỷ, nhưng nhà họ Phạm sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được. Lão Quỷ là nhờ vào nhà Phạm nuôi dưỡng, sớm đã mặt dày tự coi mình là người của nhà họ Phạm, giúp cậu chủ làm những việc đó là chuyện đương nhiên, cậu chủ không cần phải ghi nhớ trong lòng, nếu thật sự nhớ lão Quỷ thì hằng năm vào ngày hôm nay mang theo một vò rượu ngon đến thăm lão Quỷ là được rồi”.
“Tên khốn to xác kia, con mẹ mày yếu ớt như vậy sao? Tay chân không nhanh nhẹn lên một chút, để ông đây còn xuống chơi hết cả 18 đời tổ tiên nhà mày”.
“Câm miệng!”
Phạm Thái Nhàn hét lên, sau đó nói với Yên Vô Song: “Tôi hy vọng cô nói lời giữ lời”.
“Tất nhiên”, Yên Vô Song gật đầu nói.
Không có một cú lội ngược dòng ly kỳ gì, cũng không có bất kỳ một kỳ tích nào xảy ra, Phạm Thái Nhàn đã quỳ xuống như những gì Trịnh Hòa đã dự liệu, anh ta quỳ xuống không chút do dự, nhưng xen lẫn vào đó mà một chút xấu hổ.
Chàng trai luôn hướng đến sự lạc quan này, cứ tưởng chừng như là một cậu chủ ăn mặc chải chuốt vô lương tâm, người này có thể đi theo Long Thiên chống đối lại cả nhà họ Đỗ chỉ vì một lời hứa, cuối cùng cũng quỳ xuống, không phải vì bản thân mà là vì một người đầy tớ, anh ta cúi đầu xuống lẩm bẩm nói: “Ông ơi, Phạm Thái Nhàn con khiến ông phải mất mặt rồi”.
“Ông đây liều mạng với bọn mày!”
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt lão Quỷ đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi hét lên, tu vi toàn thân bộc phát, cuối cùng thoát khỏi sự khống chế của tên to xác Thái Vũ Si, ông ta đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng phát huy ra một cú đấm mạnh nhất trong đời của mình, nhưng sau cùng, khoảng cách của thực lực quá xa, Thái Vũ Si đã chặn ông ta lại, rồi thẳng tay đấm vào người ông ta văng ra và ngã xuống bên cạnh Phạm Thái Nhàn.
Cảm động trước hành động của Phạm Thái Nhàn, vẻ mặt Thái Vũ Si không chút biểu cảm nói: “Chưa chết, nhiều nhất cũng chỉ là một số vết thương nhỏ”.
Phạm Thái Nhàn nhìn lão Quỷ vẫn còn động đậy, anh ta mới thở phào, sau đó ngồi phịch xuống đất, nhìn oan gia hôm nay đã thành công trong việc sĩ nhục mình với vẻ mặt không cảm xúc.
Nhìn người đàn ông vừa mới quỳ xuống, Yên Vô Song lúc này chỉ có thể đâm lao phải theo lao, bởi vì cô ta thật sự không ngờ Phạm Thái Nhàn lại quỳ xuống trước mặt mình vì một lão già này, cô ta thật sự chỉ muốn nhân cơ hội này làm bẽ mặt đối phương mà thôi, không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại rơi vào kết cục như vậy, nhất thời không dám nhìn vẻ mặt của Phạm Thái Nhàn.
Nhận ra được điều này, Yên Vô Song có chút tức giận, liền tự cười nhạo một tiếng, chỉ là một tên phế vật, đến nay còn chưa trở thành võ giả, mình sợ gì chứ, chẳng lẽ anh ta còn có cơ hội để báo thù sao?
Hơn nữa, năm đó là anh ta từ chối kết hôn trước, đây chỉ xem như là một sự trả thù mà thôi, nên yên tâm hơn mới đúng.
Yên Vô Song bước vào cấp Địa năm 20 tuổi, chỉ mất có bốn năm để chuẩn bị vào được cấp Thiên, sao loại rác rưởi này có thể xứng với mình chứ?
Lão Quỷ đang chật vật bò về phía Phạm Thái Nhàn, vừa bò tới vừa tát miệng nói: “Là lão Quỷ vô dụng, Là lão Quỷ vô dụng!”
Phạm Thái Nhàn lắc đầu và nói: “Không, là tôi đã liên lụy đến ông, khiến cả hai phải xấu hổ”.
“Không xấu hổ, không xấu hổ, cậu chủ không xấu hổ”, hai mắt lão Quỷ đỏ bừng, cuối cùng bật khóc.
Có lẽ trước đây ông ta chăm sóc cậu chủ là để báo đáp công ơn của nhà họ Phạm, thì sau hôm nay, mạng của ông ta là do cậu chủ nhặt về, không liên quan gì đến nhà họ Phạm.
Lão Quỷ vốn dĩ muốn dùng cái chết để đền tội, nhưng lại sợ làm tổn thương trái tim của cậu chủ, người ta cứu lấy mình không phải để mình đi chết, lão Quỷ phải tiếp tục sống, vì ông ta muốn sống để nhìn thấy một ngày nào đó cậu chủ sẽ đè đầu cưỡi cổ lên con đàn bà này, trước ngày đó ông ta không thể chết, càng không được phép chết.
Yên Vô Song cảm thấy mọi thứ đều trở nên vô vị, đã đạt được mục đích mình muốn nên không ở lại thêm nữa, xoay người đi, mang theo Thái Vũ Si và Trịnh Hòa rời đi.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên: “Bắt nạt người khác rồi còn muốn rời đi, trên đời còn có đạo lý như vậy sao?”
Sau đó, một giọng nói khác đáp lại: “Hình như không có”.
“Đừng có phí lời, ra tay là xong việc thôi”, rồi một giọng nói khác hét lên.
Trịnh Hòa liền biến sắc.
Quay đầu nhìn lại, một thanh niên cầm kiếm gỗ đã rút kiếm và chém ra nhát kiếm đầu tiên của mình.
Hào quang kiếm tạo thành một đường thẳng hướng về phía Yên Vô Song.
Trịnh Hòa đã lưu lạc trên giang hồ rất nhiều năm, ông ta tất nhiên nhìn ra được nhát kiếm này không hề tầm thường, dùng khinh công, nhanh chóng tiến lên bảo vệ chủ nhân của mình, dùng hai tay cầm chặt lấy thanh kiếm!
Chàng trai cầm kiếm gỗ cười khúc khích, thanh kiếm gỗ trong tay bay ra khỏi vỏ, trong tích tắc người và kiếm đâm thẳng vào Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa lạnh lùng nói: “Chút tài vặt”.
Nói xong, ông ta siết chặt hai tay về phía trước để bù lại kiếm khí, định đối đầu trực diện với kẻ địch, nhưng lại phát hiện chân trái không thể động đậy, nhìn xuống thì ra là một cây kim bạc đã phong ấn vào huyệt đạo của mình.
Ngẩng đầu lên, sau lưng có mấy chục cây kim bạc xuất hiện từ một người đàn ông vô cùng đẹp trai phóng ra, mục tiêu không phải ông ta, mà là Yên Vô Song, Trịnh Hòa vội vàng kêu một tiếng: “Tiểu Thái, bảo vệ cô chủ”.
Vừa dứt lời, tay trái của người đàn ông đẹp trai này đã phóng ra hàng chục cây kim bạc bắn vào người Thái Vũ Si, anh ta nhanh tay vận khí chặn lại, Trịnh Hòa dùng thuật phân thân giải cứu cô chủ của mình nhưng đã bị cậu thanh niên kiếm gỗ ngăn lại.
Khi hai bên đang đối đầu với nhau, một bóng người vụt vào như một bóng ma, chỉ là ngay lập tức đã vượt qua cả cuộc chiến của Trịnh Hòa và cậu thanh niên kiếm gỗ, lướt qua cả tên Thái Vũ Si đang ngăn lại cây kim bạc, chỉ trong chớp mắt, bóng người đó đã ở trước mặt Yên Vô Song.
Yên Vô Song, người sắp bước vào cấp Thiên nhanh chóng đẩy em gái của mình ra, sau đó chuẩn bị đối phó với cuộc tấn công bất ngờ của kẻ thù, nhưng cô ta chưa kịp hành động thì bóng ma trước mặt đã biến mất.
Khi Yên Vô Song phản ứng lại, một thanh đao màu đỏ đã được đặt trên chiếc cổ trắng ngần của cô ta.
Người đàn ông cầm thanh đao không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng cô ta điềm nhiên nói: “Muốn sống hay muốn chết?”
Cô bé đột nhiên quay lại, nhìn thấy Long Thiên thì giật bắn cả người, liền nép mình sau lưng Lưu Công Cẩn và nói: “Tôi không có nói xấu anh. Anh không được phép dùng đao đánh tôi!”
Trong nhà hàng Bắc Uyển, cô bé đã tận mắt chứng kiến Long Thiên chặt đầu lão già đó, cảnh tượng đó cả đời này sẽ không bao giờ quên, tất nhiên là cô bé có chút sợ hãi khi nhìn thấy anh.
Long Thiên mỉm cười bất lực nói: “Anh sẽ không tính toán với một cô gái nhỏ dễ thương như em đâu”.
Mã Tiêu Tiêu vỗ vỗ vào ngực vừa mới nhô lên của mình, thở phào rồi nở nụ cười tươi rói nói với Lưu Công Cẩn: “Anh nhìn thấy chưa, Long Thiên khen em dễ thương đấy, đâu giống anh ngày nào cũng mắng em là con cọp cái”.
Lưu Công Cẩn đột nhiên nghiêm mặt ra nói: “Gọi là anh, không phép tắc gì cả”.
Sau đó Mã Tiêu Tiêu mới ngoan ngoãn kêu lên một tiếng anh Long.
Long Thiên gật đầu, sau đó nói với Lưu Công Cẩn: “Tên biến thái, một cô gái nhỏ như vậy mà cậu cũng nỡ xuống tay sao?”
“Mẹ kiếp, ông đây chỉ coi cô bé như là em gái? Cho dù tôi có là người ăn tạp đi chăng nữa thì cũng biết đó là phạm pháp”, Lưu Công Cẩn nói với tâm trạng không mấy vui vẻ.
Long Thiên rõ ràng đã nghĩ trong lòng rằng tên nhóc kiếm gỗ này có sở thích đặc biệt, cười nhạo nói: “Có ý nghĩ đó hay không thì trong lòng cậu rõ nhất”.
Lưu Công Cẩn đỏ mặt và im lặng không nói gì.
Mã Tiêu Tiêu độ lượng nói: “Là vì em không đẹp, nên anh Công Cẩn mới không thích”.
Lưu Công Cẩn đỏ mặt, gấp gáp nói: “Ai nói như vậy chứ?!”
Mã Tiêu Tiêu và Long Thiên vỗ tay vào nhau, sau đó đồng thanh nói: “Quả nhiên là đồ biến thái!”
Lưu Công Cẩn hận không thể đào một cái hố để chui xuống.
Ba người bước vào phòng VIP, chưa từng đến nơi như vậy, tên nhà quê Lưu Công Cẩn lập tức mở tròn mắt, nhìn thấy các cô gái ăn mặc hở hang lộ cả đùi ở trong phòng thì không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.
Cũng không thể trách cậu ta được, đã nhịn cả nửa đời người rồi, đừng nói là con gái, ngay cả thấy những con heo nái cũng đã kìm lòng không đặng rồi.
Mã Tiêu Tiêu không mấy vui vẻ liếc Lưu Công Cẩn một cái, liền chạy lăn tăn đến chỗ các cô gái đó, Mã Tiêu Tiêu, người đã quá quen thuộc với ba nghìn cuốn tiểu thuyết ngôn tình tất nhiên hiểu được cái gì gọi là dập tắt mối nguy hiểm ngay khi chúng chưa kịp nảy mầm, cô bé có thể không có dáng người và khuôn mặt như những chị gái này, nhưng trông rất dễ thương, mà phụ nữ không bao giờ có thể từ chối những thứ dễ thương và lấp lánh, sớm xông vào làm quen với những chị gái này.
Đồng thời không quên ý định ban đầu của mình, đó là nói xấu Lưu Công Cẩn để những người chị gái này ghét cậu ta, như vậy thì bạch mã chỉ thuộc về một mình cô bé rồi.
Quả nhiên sau những nỗ lực của Mã Tiêu Tiêu, những cô gái vốn có ý với Lưu Công Cẩn, người trông có vẻ đẹp trai với thanh kiếm gỗ trên người, đã nghe thấy những gì Mã Tiêu Tiêu nói nào là kẻ biến thái, nào là yêu đương với trẻ vị thành niên... thì bắt đầu nhìn Lưu Công Cẩn ra vẻ chán ghét, lại thêm vẻ quê mùa của Lưu Công Cẩn, quả là một người không đứng đắn, không có ấn tượng tốt.
Long Thiên biết là cô bé đã giở trò, thật đáng tiếc cho tên nhóc kiếm gỗ này, còn chưa kịp ra tay đã bị đánh bại rồi nên đành đưa Lưu Công Cẩn đi uống rượu, Vương Lệ Trân đứng dậy và nói lời cảm ơn.
Cô đã nghe Vương Manh Manh nói về chuyện vào đêm đó, vì vậy có ấn tượng rất tốt về cậu em kiếm gỗ này.
Sau khi Lưu Công Cẩn ngồi xuống, nhìn thấy Mã Tiêu Tiêu bị các cô gái kéo vào nhà vệ sinh, đột nhiên có chút lo lắng, có ý định đứng dậy, thấy vậy Long Thiên bèn trấn an rằng đó chỉ là đùa vui giữa các cô gái mà thôi, Lưu Công Cẩn gật đầu nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía nhà vệ sinh, không biết những cô gái đó đang làm cái quái gì trong đó nữa.
Tiểu Nam Tử như đang phát điên, sau khi nhìn thấy cậu em kiếm gỗ này, anh ta cảm thấy rất thú vị nên đến tham gia chung vui, vừa uống rượu với đối phương vừa kết thân, nói cách khác là cách ngoại giao này của Tiểu Nam Tử không chê vào đâu được, mới vài ly rượu thì đã cùng Lưu Công Cẩn xưng anh gọi em với nhau rồi.
Sau ba vòng rượu, cuối cùng nhân vật chính cũng đã xuất hiện trên sân khấu.
Vương Manh Manh dẫn Nhan Như Ngọc cùng xuất hiện ở phòng VIP.
Đệ nhất mỹ nhân của Quỷ Môn này xuất hiện, cả phòng VIP đều trở nên vô cùng sôi nổi, Nhan Như Ngọc hôm nay được Vương Manh Manh đặc biệt chọn trang phục, mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây màu xanh nhạt, cả người càng nhìn càng thêm hấp dẫn, kết hợp với ngũ quan không ai sánh bằng của anh ta, khiến tất cả những cô gái có mặt tại đây ai nấy cũng như bị hớp hồn.
Trên đời này lại có người đàn ông đẹp trai đến như vậy sao, còn nhận ra sự tồn tại của những cô gái này không.
Ngay cả Quả ớt nhỏ, người tự nhận là gay, cũng kìm lòng không đặng mà ngây người ra, huống chi là những người khác.
Tiểu Nam Tử liền vỗ vào đùi một cái, đứng lên nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô gái, dám hỏi tên là gì?”
Long Thiên cười há hốc mồm, Vương Lệ Trân cũng không nhịn cười được.
Nhan Như Ngọc tức giận hét lên: “Con mẹ mày chứ cô gái!”
Ngay khi mọi người đều bị Nhan Như Ngọc thu hút, Lưu Công Cẩn quay đầu lại nhìn Mã Tiêu Tiêu bước ra từ nhà vệ sinh, lần đầu tiên nhìn thấy cô bé trang điểm, tay xách một góc váy, ngại ngùng đứng trước mắt Lưu Công Cẩn.
Lớp trang điểm trên khuôn mặt của cô bé chắc cũng phải nặng đến nửa ký rồi nhỉ?
Tiêu Ngọc Phong không hùa theo náo nhiệt chợt trợn tròn cả hai mắt.
Lão Phương say khướt nằm trên đùi của một cô gái quay đầu lại, thực sự là thảm không muốn nhìn.
Chỉ có Lưu Công Cẩn mở miệng cười đắc ý: “Thật đẹp”.
“...”
Cùng lúc đó, Phạm Thái Nhàn đang thong thả đến trễ thì có chết cũng không ngờ được lại gặp phải oan gia ở ngay bãi đậu xe tại đây, mà lão Quỷ làm vệ sĩ đã bị người ta giẫm dưới chân, không thể động đậy.
Chương 277: Anh có chịu quỳ không?
Đó là vì tranh chấp giành giật chỗ đậu xe, khi Phạm Thái Nhàn và lão Quỷ đang lùi xe vào khu để xe thì bên cạnh bất ngờ có một chiếc Escalade nhập khẩu lao thẳng vào chỗ đậu xe trước, phải biết Escalade là một chiếc SUV cỡ lớn, ít nhất cũng phải to gấp 4 lần con Ferrari của Phạm Thái Nhàn.
Chiếc Ferrari chỉ như một đứa trẻ khi đứng cạnh Escalade, con quái thú đó cứ vậy lao tới khiến Phạm Thái Nhàn và lão Quỷ được một phen hết hồn.
Nếu không phải lão Quỷ phanh kịp, e là đã bị đè bẹp rồi.
Bãi đậu xe khổng lồ này có rất nhiều chỗ đậu. Chiếc Escalade này lại cứ thích giành chỗ với Ferrari, rõ ràng là muốn gây hấn mà.
Lão quỷ điên tiết, trực tiếp xuống xe tranh luận với đối phương.
Phạm Thái Nhàn cũng bắt đầu tức giận nên cũng không ngăn lại.
Hơn nữa, ở cái đất Bắc Hải này, trước giờ chỉ có anh ta đi bắt nạt người khác, chứ làm gì có chuyện anh ta bị người khác bắt nạt.
Mặc dù Escalade được coi là xe sang nhưng cũng không đến hai triệu tệ.
Với những công tử quần áo lụa là như Phạm Thái Nhàn, ai có thể chọc vào, ai có thể không chọc vào thường sẽ nhìn biển số trước rồi mới nhìn tới xe.
Xe có đắt cỡ nào cũng được nhưng chỉ cần biển số không phải đầu A026 là được, cho dù là xe của bộ tư lệnh quân khu biển số đầu A anh ta cũng không sợ, ai bảo anh ta có bố là tư lệnh quân khu Bắc Hải chứ.
Huống hồ chiếc xe này chỉ là một chiếc xe có biển số bình thường, gặp phải anh ta thì chỉ có nước chịu đòn thôi.
Lão Quỷ đứng trước đầu xe Escalade la lối, sau đó có hai người đàn ông bước xuống xe, một người thân hình cường tráng, cao gần hai mét, mặc quân phục rằn ri, có chút phong thái của bộ đội chính quy, chỉ là nửa đêm nửa hôm lại đeo kính râm khiến người ta không khỏi sởn gai ốc.
Người còn lại thì trông khá ốm yếu, tuổi tác cũng khá cao, ông ta có cái mũi chim ưng và đôi mắt nhỏ, trông khá nham hiểm, rất giống nhân vật phản diện trong phim.
Vừa nhìn là biết tên to xác kia không phải kiểu người thích đấu võ mồm, thấy lão Quỷ không ngừng chửi thề, anh ta liền có ý định xông lên dạy dỗ lão Quỷ một bài học.
Một cao thủ cấp Huyền như lão Quỷ nào phải sợ tên nhóc này.
Ông ta xắn tay áo lên chuẩn bị ra tay đánh tên to xác này.
Cuộc đời ông ta ghét nhất người nào trông uy lực hơn mình, vì vậy khi thấy đối phương đụng chạm đến lòng tự kiêu của mình, ông ta không tài nào nhịn nổi.
Người đàn ông trung niên có cái mũi chim ưng giơ tay ngăn cản tên to xác, nói: "Tiểu Thái, cháu làm gì vậy? Người ta là người già mà cháu cũng định ra tay à?"
Tên to xác khinh bỉ lẩm bẩm: "Lão già này là một võ giả”.
"Võ giả thì sao, cháu có hiểu thế nào là kính già nhường trẻ không, hơn nữa, người ta vừa là người già, vừa là võ giả, đây là người có thể dây vào sao? Nói không chừng lại là lão quái vật nào đó đang che giấu thân phận ấy chứ, chút kinh nghiệm giang hồ này mà cháu cũng không biết, đúng là ngu ngốc, nghe lời chú, trước tiên cứ giảng hòa đã, nếu không được thì mới dùng đến vũ lực".
Sau khi người đàn ông mũi chim ưng mắng tên to xác, liền quay đầu cười với lão Quỷ: "Chúng tôi không cố ý, xe của ông nhỏ quá nên tôi không nhìn thấy, khiến ông sợ hãi rồi. Hay để tôi đền cho ông nhé?"
Thấy thái độ cũng khá tốt, lão Quỷ quay lại nhìn Phạm Thái Nhàn hỏi ý kiến. Phạm Thái Nhàn vội đem quà cho Vương Manh Manh nên cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Anh ta nhìn lão Quỷ lắc đầu, cũng không cần thông tin liên lạc của mấy người này.
Sau đó lão Quỷ nói: "Coi như cậu thức thời, cậu chủ nhà tôi rộng lượng, nên tôi cũng không tranh cãi với các người nữa, lần sau lái xe thì chú ý vào".
Lão Quỷ nói xong liền rời đi, vốn chỉ là một chuyện nhỏ, hai bên đều nhường nhau một tý thì đã không có chuyện gì rồi.
Nhưng tên to xác đó rõ ràng là không phục, vốn là người thẳng tính nên anh ta đã nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nói: "Đệt, già đầu rồi còn đòi đi Ferrari, như đàn bà vậy, sao, định tới đây dụ mấy em gái trẻ chứ gì?"
Tai của lão Quỷ rất thính, quen theo cậu chủ tác oai tác quái ở Bác Hải đã lâu, ông ta sao có thể nhẫn nhục để người khác mắng mình như đàn bà như vậy, lúc này không cần sự cho phép của Phạm Thái Nhàn, ông ta trực tiếp xông lên bóp cổ tên to xác, lão Quỷ đã ở nhà họ Phạm đã nhiều năm, tuy tu vi không mấy tiến bộ, nhưng một chiêu Long Trảo Thủ này của ông ta lại rất có trình độ, trừ khi đối thủ là võ giả cấp Huyền nếu không chỉ có nước khoanh tay chịu trói với một trảo này của ông ta.
Một chiêu Long Trảo Thủ này ẩn chứa chân khí và toàn bộ sức mạnh của cấp Huyền thượng phẩm của ông ta, lão Quỷ không thích thăm dò đối phương trước rồi mới đánh, vì nếu đánh trước 300 hiệp sau đó mới ra đòn kết liễu thì sẽ rất mệt.
Vừa xuất chiêu đã ra đòn chí mạng, trực tiếp chế ngự đối phương mới là phong thái của một bậc cao thủ.
Tên to xác này cũng trạc tuổi cậu chủ, lão quỷ nghĩ, cùng lắm là cấp Hoàng chứ mấy, nếu anh ta đã ngứa đòn thì ông ta cũng không ngại dạy dỗ cậu nhóc trẻ người non dạ này thế nào gọi là giang hồ hiểm ác.
Tên to xác không lùi bước mà mặc cho lão Quỷ xông tới, lão quỷ bay lên chộp lấy cổ họng cậu ta, sau đó ấn mạnh xuống, đồng thời thốt ra vài lời cay nghiệt.
Nhưng vấn đề là mọi chuyện lại không giống như tưởng tượng, lúc bị bóp cổ tên to xác dường như không có bất cứ phản ứng gì, lão Quỷ dùng toàn bộ chân khí đè mạnh xuống, đối phương cũng vẫn đứng yên bất động.
Sau đó lớn tiếng cười, không khác gì một tên ngốc.
Nhưng lão Quỷ lại cảm thấy khí tức của anh ta đột nhiên tăng vọt!
Hai chân, một trước một sau ghim chặt trên mặt đất, tay phải nắm chặt, đẩy người về phía sau, ra thế tung chưởng chuẩn của Bát Cực Chưởng.
Vẻ mặt lão Quỷ đột nhiên đông cứng, lúc tên to xác xuất chiêu, vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng quyền sáo trong suốt bao bọc lấy nắm đấm của anh ta.
Ầm!
Âm thanh va chạm cực lớn, cả người lão Quỷ bay về phía sau mười mét, trực tiếp ngã xuống, nằm trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi, miệng lẩm bẩm: "Mẹ nó, xui thật, lại gặp phải một thanh niên hóc búa rồi".
Lần trước, theo cậu chủ phục kích Tần Tung Hoành, nhưng không ngờ đối phương lại là cao thủ cấp Địa, không ngờ lần này lại gặp lại hoàn cảnh đó, quyền sáo của thằng nhóc đó rõ ràng là Hoa Nhẫn chân khí, nếu không cũng không thể một quyền đã đánh gục một cao thủ cấp Huyền thượng phẩm như ông ta tới nỗi không đứng nổi.
Từ khi nào mà cao thủ cấp Huyền lại rẻ rúng như vậy? Tùy ý giành chỗ đậu xe cũng có thể gặp được một cao thủ cấp Địa?
Một thế đạo chó má.
Đừng thấy tên to xác đó đầu to mà khinh thường, tốc độ của anh ta cực kì nhanh nhạy.
Lúc lão Quỷ chuẩn bị đứng dậy, đối phương liền đá liên tiếp vào ngực ông ta, anh ta đứng trên cao nhìn xuống lão Quỷ, nhưng thực ra là đang nói với người đàn ông mũi chim ưng: "Chú Trịnh, kinh nghiệm giang hồ của chú không đáng tin rồi, thực lực của lão già này cùng lắm là cấp Huyền thượng phẩm thôi”.
Có vẻ ông ta đã biết trước sẽ xảy ra cảnh tượng như vậy, nên chỉ lắc đầu bất lực: "Tiểu Thái, đủ rồi đó, chúng ta tới đây không phải để gây sự".
Vừa dứt lời, chiếc Ferrari đứng một bên quan sát từ đầu tới cuối đột nhiên đạp ga, Phạm Thái Nhàn vừa chuyển sang vị trí tay lái, sắc mặt lạnh lùng đâm thẳng vào người đàn ông mũi chim ưng.
Đánh người của tôi, thì đừng hòng tôi nói đạo lý với các người, đâm trước rồi tính sau.
Chương 278: Oan gia ngõ hẹp
Vẻ mặt người đàn ông mũi chim ưng bất lực, ông ta và tên to xác không hề né tránh, mà đứng đó vươn tay ra giữ chặt chiếc Ferrari đang gầm rú lao tới, trừng mắt với người đang ngồi ở ghế lái là Phạm Thái Nhàn nói: "Vẫn chưa chịu dừng lại có đúng không?"
Phạm Thái Nhàn không trả lời, mà đáp lại bằng âm thanh của chân ga.
Sắc mặt ông ta bắt đầu khó coi, chủ tớ nhà này hơi quá đáng rồi đấy, thật sự tưởng rằng có chút tiền thì có thể ngang nhiên như vậy sao, nếu không phải vì lo hai vị tiểu thư ngồi ở ghế sau sợ hãi, thì còn lâu ông ta mới dễ nói chuyện như vậy, ai quen biết ông ta đều biết ông ta nhỏ mọn thế nào, người khác chỉ cần làm khó ông ta một chút, ông ta sẽ làm khó người đó cả đời, câu này không phải chỉ nói chơi đâu.
Trịnh Hòa dùng lực, đầu xe rắn chắc của Ferrari bị móp méo, chiếc xe vốn vẫn đang gầm rú như dã thú lúc này lại hoàn toàn im lặng, toàn bộ đầu xe hầu như đều bị hư hỏng hơn phân nửa, chẳng khác nào con kiến mà đòi đi rung cây.
Phạm Thái Nhàn ngồi trong xe không nói nên lời, anh ta tức giận bước xuống, nhìn đầu xe, rồi lại nhìn người đàn ông mũi chim ưng đã bóp nát xe của anh ta nhưng vẫn không hề hấn gì đó.
Sau đó lại nín giận quay sang nhìn lão Quỷ đang bị đè chặt dưới đất, thấy ông ta không những không cử động được mà còn liên tục nôn ra máu, anh ta mới biết hôm nay mình đã gặp phải hai vị cao thủ.
Phạm Thái Nhàn chơi với lão Quỷ từ nhỏ, có thể nói lão Quỷ là người đã chứng kiến anh ta trưởng thành từng ngày, tình cảm giữa chủ tớ bọn họ chắc chắn không phải là loại quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, mà giống người nhà hơn.
Phạm Thái Nhàn biết với tình hình này chắc chắn người bất lợi là bọn họ, nhưng vẫn nhìn người đàn ông mũi chim ưng nói: "Thả người, thì chuyện này coi như xong".
Trịnh Hòa cũng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, ông ta không rảnh ở đây chơi đùa với mấy vị công tử bột này, nhìn tên to xác đang đạp vào ngực lão Quỷ nháy mắt ra hiệu, tên to xác mắng một câu hai tên vô dụng, sau đó đang định nhấc chân lên thì không ngờ người phụ nữ ngồi ghế sau chiếc Escalade lại dắt một bé gái xuống xe và nói: “Không được thả".
Vừa dứt lời, lão Quỷ còn chưa kịp thở lại bị chân tên to xác đạp xuống, lòng thầm than khổ, nhìn hai người một lớn một nhỏ đứng cách đó không xa, ông ta nghĩ, lẽ nào người phụ nữ này muốn khiến mọi chuyện thành một mớ hỗn độn sao?
Sau khi nhìn thấy hai chị em, Phạm Thái Nhàn đột nhiên thất thần, sau đó nhìn kỹ lại, cuối cùng anh ta cũng nhận ra là ai.
Anh ta đột nhiên cảm thấy hỗn loạn, miệng lẩm bẩm một câu, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Mười năm trước, chính người phụ nữ có bộ ngực khủng này đã đánh anh ta tới nỗi không thể đứng dậy, còn chỉ thẳng mặt mắng anh ta là đồ vô dụng, khiến anh ta trở thành trò cười của con em của các thế gia khắp thủ đô.
Mười năm sau, bộ ngực của cô ta ngày càng lớn và căng mịn, chỉ là cô ta vẫn làm khó dễ anh ta như ngày nào.
Không chỉ Phạm Thái Nhàn mà ngay cả cô ta cũng không ngờ tới, cô ta không ngờ lại gặp được tên vô dụng đó ở đây, tính ra cũng gần mười năm chưa gặp lại rồi, lúc đầu cô ta còn không nhận ra, nhưng nhìn kỹ lại một hồi mới xác nhận, anh ta chính là tên vô dụng khoác lác lúc đó.
Vì vậy khi gặp lại anh ta cô ta liền muốn làm khó.
Ai bảo tên vô dụng nhà họ Phạm anh dám xem thường cô ta.
Ngũ quan người phụ nữ này rất sắc xảo, không hề có chút e thẹn giống những người phụ nữ bình thường, sau khi cắt tóc ngắn lại càng thêm oai phong lẫm liệt, cô ta mặc một bộ quần áo khá nam tính, thay vì mặc váy thì cô ta lại mặc quần jean.
Sau khi xuống xe, cô ta khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Phạm Thái Nhàn vẫn còn đang sững sờ, vẻ mặt khinh bỉ, chậm rãi nói: "Ha, tôi còn tưởng là ai cơ đấy, đây chẳng phải là cậu chủ vô dụng nhà họ Phạm tiếng tăm lẫy lừng đó sao?"
Trịnh Hòa nghe xong liền quay sang nhìn Phạm Thái Nhàn với ánh mắt đồng tình, ân oán ngày đó giữa cậu chủ vô dụng, tu vi không có chút tiến bộ nhà họ Phạm này và cô chủ kiêu ngạo của ông ta, ông ta sao có thể không biết.
Đừng nói là ông ta mà cả cái thủ đô này ai cũng biết đến câu chuyện cười đó.
Chỉ là ông ta không ngờ lại tình cờ gặp được vị thiếu gia thùng rỗng này ở đây. T
heo hiểu biết của ông ta về tính tình của cô chủ, chuyện này đa phần là không có cái kết tốt.
Dù sao người mà cô chủ không vừa mắt, trước giờ rất ít ai có thể sống yên ổn, không cụt tay chụt chân, thì cũng bị đè xuống đất mà ăn phân, tạo ra nỗi ám ảnh đè nặng suốt cuộc đời.
Bé gái được người phụ nữ dắt xuống nghe thấy chị mình nói vậy, lập tức tò mò nhìn Phạm Thái Nhàn, khuôn mặt anh ta bây giờ còn khó coi hơn ăn phải phân.
Lúc xảy ra chuyện năm đó cô bé còn chưa ra đời, nhưng mấy năm nay ở nhà họ Yên thì lại rất hay nghe thấy hai từ 'ăn hại' này, đương nhiên, mỗi lần chị gái nhắc đến hai từ này thì đều nghiến răng nghiến lợi.
Phạm Thái Nhàn giả vờ vui vẻ nói: "Yên Vô Song, sao, nhớ tôi đến thế cơ à, còn tìm tới tận Bắc Hải nữa?"
Yên Vô Song hét lên: "Tìm cái đầu nhà anh, nếu anh đã bị tôi bắt gặp đây, vậy hôm nay chúng ta tính toán cho rõ ràng một thể đi".
Phạm Thái Nhàn thỏa hiệp nói: "Vẫn còn nửa năm nữa mới đến thỏa thuận mười năm. Cô nóng lòng như vậy làm gì? Thả người đi. Ân oán giữa chúng ta đừng kéo người khác vào".
Yên Vô Song kinh ngạc, sau đó cười khẩy: "Lão già kia quan trọng với anh vậy sao, được, nể mặt chú hai, với lại hai nhà chúng ta cũng coi như có chút giao tình, hay là thế này đi, anh quỳ xuống dập đầu lạy tôi thì tôi sẽ tha cho lão già đó".
Phạm Thái Nhàn kinh ngạc, cô nàng này đúng là khinh người quá đáng.
Thấy Phạm Thái Nhàn không phản ứng, người đàn ông to xác nghe Yên Vô Song nói vậy liền dậm mạnh chân phải, lồng ngực của lão Quỷ lại lõm xuống một chút, nôn ra một ngụm máu. Chắc chắn chỉ cần mạnh hơn một chút lồng ngực của lão Quỷ sẽ bị đè nát.
Phạm Thái Nhàn nghiến răng nghiến lợi nói: "Yên Vô Song, cô thật sự muốn đuổi tận giết cùng có đúng không?"
“Vậy anh có quỳ không?”, Yên Vô Song giả vờ lên giọng, ánh mắt vô cùng đắc chí.
Thấy lão Quỷ đang hấp hối, Phạm Thái Nhàn vô cùng tức giận, sau đó bình thản nói: "Tôi quỳ".
"Dưới đầu gối của đàn ông có vàng đó...", cô bé thì thầm.
Phạm Thái Nhàn không biết dưới đầu gối của đàn ông có vàng hay không, nhưng đầu gối của anh ta thì không có.
Chương 279: Mất mặt, không mất mặt
Dưới gối của Phạm Thái Nhàn quả thật không đáng tiền, ngoại trừ thân phận cậu chủ nhà họ Phạm ra, anh ta cũng không có bản lĩnh gì, tu vi võ đạo không hề tiến bộ, thậm chí còn chưa chạm đến ngưỡng cửa của võ đạo, không có tài kinh doanh, nắm trong tay quyền hành lớn của nhà họ Phạm nhưng lại chưa bao giờ làm ăn thành công, trói gà còn không chặt khiến cả thuộc hạ ở quân khu của bố mình cũng coi thường, làm gì cũng không ra gì, cầm kỳ thi hoạ cũng không thông thạo, các loại vũ khí cũng không có sức để dùng, ngoại trừ thú vui ăn chơi giỏi ra thì không còn điểm nào để đáng khen cả.
Nói khó nghe một chút thì người như vậy có khác gì với tên ăn hại chứ?
Một tên ăn hại có quỳ hay không thì có gì khác biệt, nhưng ít ra bây giờ cái quỳ của anh ta, có thể cứu lấy mạng của lão Quỷ đã ở bên mình từ nhỏ đến lớn, cũng coi như đáng đồng tiền bát gạo.
Với thực lực của nhà họ Yên, còn tính khí của Yên Vô Song, thật sự muốn ra tay giết lão Quỷ cũng không phải chuyện gì quá to tát, cùng lắm sau này nói một tiếng với ông cụ Phạm, giả bộ tới cửa xin lỗi, chuyện này coi như kết thúc thôi, nhà họ Phạm sẽ không vì một lão Quỷ mà đối đầu với nhà họ Yên đâu.
Cho nên mạng của lão Quỷ thật sự không đáng tiền chút nào.
Không có giá trị với người khác, nhưng lại rất quan trọng với Phạm Thái Nhàn.
Thân là đệ tử thế gia, ai mà chưa từng gặp qua cảnh bị vài tên sát thủ tập kích, cũng không thấy ngại khi chào hỏi với những đệ tử khác trong thế gia, mà từ nhỏ tới lớn, mỗi lần Phạm Thái Nhàn bị ám sát đều nhờ vào sự bảo vệ của lão Quỷ mới bình yên vô sự.
Đa phần vết thương trên người lão Quỷ đều vì anh ta mà có, đừng nói là ám sát, ngay cả lúc nhỏ bị cảm bị sốt, cũng là lão Quỷ cõng anh ta tới bệnh viện.
Lúc vấp ngã thì cũng không màng đến bản thân mà ngay lập tức hỏi cậu chủ trên lưng có bị đau hay không.
Phạm Thái Nhàn luôn ghi tạc trong lòng.
Có lẽ ngoại trừ ông nội ra thì lão già sắp 50 tuổi mới bước vào cấp Huyền này luôn là người quan tâm đến sự tồn tại của mình nhất, ngay cả người bố cao thượng kia cũng không chu đáo bằng lão Quỷ.
Phạm Thái Nhàn bèn đưa ra quyết định.
Yên Vô Song khá kinh ngạc, cô ta thật không ngờ tên vô dụng này lại trọng tình nghĩa đến như vậy, vì một lão già mà nguyện quỳ xuống, nhưng cô ta cũng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ chua ngoa của mình, cười nói: “Xì xì, thật sự không nhìn ra nha. Chỉ một lão già thôi mà đường đường là cậu chủ nhà họ Phạm lại muốn quỳ gối trước người phụ nữ nhỏ nhắn như tôi, lẽ nào ông ta mới là bố ruột của anh?”
Trịnh Hoà nhìn Phạm Thái Nhàn bằng ánh mắt vô cùng coi thường.
Tên nhãi nhà họ Phạm này quả đúng là tên vô dụng như trong lời đồn, không ra dáng nam tử hán gì cả.
Cho dù ông lão kia có quan hệ thân thiết với anh ta đi chăng nữa, bất quá thì bên sứt càng bên gãy gọng, Yên Vô Song có ngạo mạn, cũng không dám đối đầu với cả nhà họ Phạm, huống hồ anh ta lại là rắn đầu đàn, kết quả lại quyết định dùng cách thoả hiệp nhục nhã như vậy.
Ai cũng biết chuyện chịu nhục chui háng của Hàn Tín, nhưng lúc bản thân đối mặt thì có được mấy người muốn chui qua háng của đối phương chứ.
Dù gì Hoa Hạ lớn như vậy, cũng có rất nhiều nam tử hán chui qua đũng quần của người khác nhưng lại chỉ sinh ra một Hàn Tín.
Hơn nữa, những người đã trải qua chuyện đó có muốn đấu tranh để trở thành nhân vật kiệt xuất trong tương lai, e là cũng phải mất mười hay hai mươi mấy năm sau, trước mắt đây vẫn phải ngoan ngoãn làm một tên hèn vô dụng thôi, Trịnh Hoà vô cùng chắc chắc rằng chuyện hôm nay Phạm Thái Nhàn quỳ xuống chưa đến một ngày thì sẽ truyền ra khắp Thủ Đô rồi.
Sau này, kẻ vô dụng Phạm Thái Nhàn đừng mong sẽ được người ta coi trọng.
Điều mà Trịnh Hoà lo, Phạm Thái Nhàn vốn không quan tâm đến.
Danh tiếng của anh ta ở Thủ Đô vốn dĩ không tốt, cũng không sợ sẽ tồi tệ hơn nữa.
Bây giờ anh ta chỉ quan tâm đến lão Quỷ có thể sống sót hay không.
Nếu là Yên Vô Song chỉ muốn đối đầu với anh, Phạm Thái Nhàn vẫn không sợ, cùng lắm thì bị đánh một trận, nể mặt hương khói nhà họ Phạm và Yên, Yên Vô Song cũng không dám làm gì quá đáng, nhưng lão Quỷ đang trong tay đối phương, thì lại là chuyện khác.
Nhưng nhất thời kêu anh ta quỳ xuống, tuy vẻ bề ngoài tỏ ra thờ ơ, coi như không có gì to tát.
Nhưng quỳ gối trước mặt người khác, trong lòng ai không lấy làm khó chịu chứ, đằng này lại là quỳ gối trước phụ nữ nữa, đúng là bách nhục xuyên tâm.
Tuy nói quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, nhưng vấn đề là nếu cho anh ta thời gian 10 năm cũng không chắc sẽ báo được thù, lẽ nào lại đem nỗi oán khí ngất trời này nhét vào quan tài sao?
Phạm Thái Nhàn cắn răng, không muốn suy nghĩ lung tung nữa. Trước tiên để lão Quỷ sống rồi hãy nói, đành chấp nhận khuỵu chân quỳ xuống.
Lão Quỷ bị một người cao to đá vào lục phủ ngũ tạng gần như là bị xé toạc ra, tuy rằng cả người còn khó chịu hơn với cái chết, nhưng ít ra vẫn còn ý thức, dĩ nhiên biết người phụ nữ thối tha này đưa ra điều kiện gì, ông ta giận tím người, cũng không màng đến sống chết của bản thân, ông ta hét lên: “Mấy con đàn bà thối nhà họ Yên kìa, có ngon thì nhắm vào ông đây, dùng ông để uy hiếp cậu chủ thì có bản lĩnh gì chứ. Ông đây nói cô biết, cậu chủ xem thường cô, cô cũng không cần phải đau lòng, cùng lắm ông đây mở lòng từ bi thu nhận cô, coi như thay cậu chủ chấp nhận con đàn bà đê tiện như cô. Tới lúc đó sinh con trai, mỗi lần tới gặp cậu thì gọi một tiếng tổ tông, thế nào?”
Mặc dù trong lời nói của lão Quỷ không mang theo từ thô tục gì, nhưng cho là tính tình Yên Vô Song có tốt đi chăng nữa cũng phải nổi cơn phẫn nộ, huống hồ lại là một cô gái ngang ngược, nóng nảy, lạnh lùng lên tiếng: “Thái Vũ Si, giáng cho ông ta vài bạt tai, đến lúc nào rụng hết răng của lão già đó ra thì thôi”.
Tên to con kia vốn đã nhìn lão Quỷ rất chướng mắt bèn cười ngây ngô, sau đó tát mạnh vào mặt của lão Quỷ, ra tay vô cùng nặng khiến mặt của lão Quỷ bỗng chốc sưng đỏ cả lên.
Nhưng ông ta cũng rất kiên cường, sau khi nôn ra răng máu lẫn lộn, ông ta to tiếng nói: “Con đàn bà thối nhà họ Yên kia, cho dù ông đây không có răng, nhưng vẫn có thể khiến cô sướng rơn cả người, cô có muốn thử không?”
Tên cao to Thái Vũ Si nổi cơn tam bành, Yên Vô Song này là đối tượng mà anh ta yêu thầm, bản thân không nỡ chửi mắng, có thể để người như vậy chửi rủa được sao, lão già không sợ chết này, xem ra muốn khiêu khích để được chết đây.
Yên Vô Song đột nhiên thẹn quá hoá cười: “Đúng là tình cảm chủ tớ thật sâu sắc à nha, người chủ vì đầy tớ mà quỳ, đầy tớ vì không muốn để chủ chịu nhục nên cố tình khiêu khích để tìm cái chết. Ha ha, nếu không phải tên vô dụng nhà anh đắc tội với tôi quá sâu, tôi thật sự rất muốn mở lòng từ bi tha cho các người một lần. Chỉ đáng tiếc, bổn cô nương trước giờ có thù tất báo, Phạm Thái Nhàn, anh còn không mau quỳ xuống!
Chương 280: Muốn sống hay muốn chết
“Đệch mẹ chúng mày!”, lão Quỷ hét lên: “Cậu chủ, mệnh này của lão Quỷ không đáng giá, chết thì thôi, cho dù cậu có quỳ xuống, con đàn bà này đã nói giết thì sẽ không nương tay đâu, cho là ả ta có giữ lấy lời thì sau này lão Quỷ còn có mặt mũi nào cậu đi theo cậu chủ nữa chứ, chi bằng thà chết còn hơn, cậu chủ, tôi biết cậu là người tốt bụng, nhưng đôi khi không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ đến thể diện của nhà họ Phạm”.
“Cậu quỳ xuống có thể cứu được lão Quỷ, nhưng nhà họ Phạm sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được. Lão Quỷ là nhờ vào nhà Phạm nuôi dưỡng, sớm đã mặt dày tự coi mình là người của nhà họ Phạm, giúp cậu chủ làm những việc đó là chuyện đương nhiên, cậu chủ không cần phải ghi nhớ trong lòng, nếu thật sự nhớ lão Quỷ thì hằng năm vào ngày hôm nay mang theo một vò rượu ngon đến thăm lão Quỷ là được rồi”.
“Tên khốn to xác kia, con mẹ mày yếu ớt như vậy sao? Tay chân không nhanh nhẹn lên một chút, để ông đây còn xuống chơi hết cả 18 đời tổ tiên nhà mày”.
“Câm miệng!”
Phạm Thái Nhàn hét lên, sau đó nói với Yên Vô Song: “Tôi hy vọng cô nói lời giữ lời”.
“Tất nhiên”, Yên Vô Song gật đầu nói.
Không có một cú lội ngược dòng ly kỳ gì, cũng không có bất kỳ một kỳ tích nào xảy ra, Phạm Thái Nhàn đã quỳ xuống như những gì Trịnh Hòa đã dự liệu, anh ta quỳ xuống không chút do dự, nhưng xen lẫn vào đó mà một chút xấu hổ.
Chàng trai luôn hướng đến sự lạc quan này, cứ tưởng chừng như là một cậu chủ ăn mặc chải chuốt vô lương tâm, người này có thể đi theo Long Thiên chống đối lại cả nhà họ Đỗ chỉ vì một lời hứa, cuối cùng cũng quỳ xuống, không phải vì bản thân mà là vì một người đầy tớ, anh ta cúi đầu xuống lẩm bẩm nói: “Ông ơi, Phạm Thái Nhàn con khiến ông phải mất mặt rồi”.
“Ông đây liều mạng với bọn mày!”
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt lão Quỷ đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi hét lên, tu vi toàn thân bộc phát, cuối cùng thoát khỏi sự khống chế của tên to xác Thái Vũ Si, ông ta đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng phát huy ra một cú đấm mạnh nhất trong đời của mình, nhưng sau cùng, khoảng cách của thực lực quá xa, Thái Vũ Si đã chặn ông ta lại, rồi thẳng tay đấm vào người ông ta văng ra và ngã xuống bên cạnh Phạm Thái Nhàn.
Cảm động trước hành động của Phạm Thái Nhàn, vẻ mặt Thái Vũ Si không chút biểu cảm nói: “Chưa chết, nhiều nhất cũng chỉ là một số vết thương nhỏ”.
Phạm Thái Nhàn nhìn lão Quỷ vẫn còn động đậy, anh ta mới thở phào, sau đó ngồi phịch xuống đất, nhìn oan gia hôm nay đã thành công trong việc sĩ nhục mình với vẻ mặt không cảm xúc.
Nhìn người đàn ông vừa mới quỳ xuống, Yên Vô Song lúc này chỉ có thể đâm lao phải theo lao, bởi vì cô ta thật sự không ngờ Phạm Thái Nhàn lại quỳ xuống trước mặt mình vì một lão già này, cô ta thật sự chỉ muốn nhân cơ hội này làm bẽ mặt đối phương mà thôi, không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại rơi vào kết cục như vậy, nhất thời không dám nhìn vẻ mặt của Phạm Thái Nhàn.
Nhận ra được điều này, Yên Vô Song có chút tức giận, liền tự cười nhạo một tiếng, chỉ là một tên phế vật, đến nay còn chưa trở thành võ giả, mình sợ gì chứ, chẳng lẽ anh ta còn có cơ hội để báo thù sao?
Hơn nữa, năm đó là anh ta từ chối kết hôn trước, đây chỉ xem như là một sự trả thù mà thôi, nên yên tâm hơn mới đúng.
Yên Vô Song bước vào cấp Địa năm 20 tuổi, chỉ mất có bốn năm để chuẩn bị vào được cấp Thiên, sao loại rác rưởi này có thể xứng với mình chứ?
Lão Quỷ đang chật vật bò về phía Phạm Thái Nhàn, vừa bò tới vừa tát miệng nói: “Là lão Quỷ vô dụng, Là lão Quỷ vô dụng!”
Phạm Thái Nhàn lắc đầu và nói: “Không, là tôi đã liên lụy đến ông, khiến cả hai phải xấu hổ”.
“Không xấu hổ, không xấu hổ, cậu chủ không xấu hổ”, hai mắt lão Quỷ đỏ bừng, cuối cùng bật khóc.
Có lẽ trước đây ông ta chăm sóc cậu chủ là để báo đáp công ơn của nhà họ Phạm, thì sau hôm nay, mạng của ông ta là do cậu chủ nhặt về, không liên quan gì đến nhà họ Phạm.
Lão Quỷ vốn dĩ muốn dùng cái chết để đền tội, nhưng lại sợ làm tổn thương trái tim của cậu chủ, người ta cứu lấy mình không phải để mình đi chết, lão Quỷ phải tiếp tục sống, vì ông ta muốn sống để nhìn thấy một ngày nào đó cậu chủ sẽ đè đầu cưỡi cổ lên con đàn bà này, trước ngày đó ông ta không thể chết, càng không được phép chết.
Yên Vô Song cảm thấy mọi thứ đều trở nên vô vị, đã đạt được mục đích mình muốn nên không ở lại thêm nữa, xoay người đi, mang theo Thái Vũ Si và Trịnh Hòa rời đi.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên: “Bắt nạt người khác rồi còn muốn rời đi, trên đời còn có đạo lý như vậy sao?”
Sau đó, một giọng nói khác đáp lại: “Hình như không có”.
“Đừng có phí lời, ra tay là xong việc thôi”, rồi một giọng nói khác hét lên.
Trịnh Hòa liền biến sắc.
Quay đầu nhìn lại, một thanh niên cầm kiếm gỗ đã rút kiếm và chém ra nhát kiếm đầu tiên của mình.
Hào quang kiếm tạo thành một đường thẳng hướng về phía Yên Vô Song.
Trịnh Hòa đã lưu lạc trên giang hồ rất nhiều năm, ông ta tất nhiên nhìn ra được nhát kiếm này không hề tầm thường, dùng khinh công, nhanh chóng tiến lên bảo vệ chủ nhân của mình, dùng hai tay cầm chặt lấy thanh kiếm!
Chàng trai cầm kiếm gỗ cười khúc khích, thanh kiếm gỗ trong tay bay ra khỏi vỏ, trong tích tắc người và kiếm đâm thẳng vào Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa lạnh lùng nói: “Chút tài vặt”.
Nói xong, ông ta siết chặt hai tay về phía trước để bù lại kiếm khí, định đối đầu trực diện với kẻ địch, nhưng lại phát hiện chân trái không thể động đậy, nhìn xuống thì ra là một cây kim bạc đã phong ấn vào huyệt đạo của mình.
Ngẩng đầu lên, sau lưng có mấy chục cây kim bạc xuất hiện từ một người đàn ông vô cùng đẹp trai phóng ra, mục tiêu không phải ông ta, mà là Yên Vô Song, Trịnh Hòa vội vàng kêu một tiếng: “Tiểu Thái, bảo vệ cô chủ”.
Vừa dứt lời, tay trái của người đàn ông đẹp trai này đã phóng ra hàng chục cây kim bạc bắn vào người Thái Vũ Si, anh ta nhanh tay vận khí chặn lại, Trịnh Hòa dùng thuật phân thân giải cứu cô chủ của mình nhưng đã bị cậu thanh niên kiếm gỗ ngăn lại.
Khi hai bên đang đối đầu với nhau, một bóng người vụt vào như một bóng ma, chỉ là ngay lập tức đã vượt qua cả cuộc chiến của Trịnh Hòa và cậu thanh niên kiếm gỗ, lướt qua cả tên Thái Vũ Si đang ngăn lại cây kim bạc, chỉ trong chớp mắt, bóng người đó đã ở trước mặt Yên Vô Song.
Yên Vô Song, người sắp bước vào cấp Thiên nhanh chóng đẩy em gái của mình ra, sau đó chuẩn bị đối phó với cuộc tấn công bất ngờ của kẻ thù, nhưng cô ta chưa kịp hành động thì bóng ma trước mặt đã biến mất.
Khi Yên Vô Song phản ứng lại, một thanh đao màu đỏ đã được đặt trên chiếc cổ trắng ngần của cô ta.
Người đàn ông cầm thanh đao không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng cô ta điềm nhiên nói: “Muốn sống hay muốn chết?”