-
Chương 266-270
Chương 266: Ăn chực ngủ nhờ
Công Tôn Vô Địch không hề bận tâm ngồi xuống, có lẽ đang xem xét tình hình nên không trách lời nói không biết trời cao đất dày của Long Thiên, lại cười nói: “Không đi nữa vậy, đợi một thời gian nữa, các người ắt sẽ tự động thay đổi sự chú ý thôi”.
Sau khi Long Thiên hồi phục lại sắc mặt, vẫn ở trong trạng thái ngây ngô, cười híp mắt nói: “Những chuyện khác tôi không thể bảo đảm, nhưng chuyện này thì khỏi phải bàn”.
Phương Nhân Vương liếc nhìn Long Thiên một cái rồi cười: “Tên nhóc nhà cậu, đừng có lén lút động thủ, muốn chặt đầu tôi bằng song đao à, tôi không phải tên càng sống lâu càng hồ đồ nhà họ Đỗ đó, chiêu này đối với tôi vô dụng thôi”.
Long Thiên vốn vẫn luôn mặt dày cười lớn tiếng, quả nhiên anh buông hai tay rồi lau mồ hôi tay trên quần áo, trước mặt vị Nho thánh này, tốt hơn hết nên thành thật một chút, tránh phải trộm không được gà còn mất nắm gạo.
Vương Lệ Trân thở phào nhẹ nhõm, nỗi u ám trong lòng cũng vơi đi một chút, cô đã từng nghe đến tên Phương Nhân Vương này từ bố của mình, cô cũng biết lão già này từng nói cô đúng là chân huyết Phượng Hoàng, lúc đầu cô chỉ nghĩ lão già này nói bậy bạ thôi, nhưng từ sau sự việc ở Tử Kim Sơn, cô không dám nghĩ như vậy nữa, bất kể như thế nào, tốt nhất là không nên ra tay.
Phương Nhân Vương không nói, Công Tôn Vô Địch không nói, Long Thiên cũng không nói, bầu không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên vô cùng ngột ngạt.
Cuối cùng, vẫn là Nhan Như Ngọc có giao tình với cả hai bên ra mặt xoa dịu tình hình, nhìn về phía người đang ngồi trên sofa nói: “Hôm nay náo nhiệt quá, tôi đi pha một ấm trà, thế nào?”
Phương Nhân Vương gật đầu đầu tiên, tên nhóc họ Nhan này rất có thiên phú tu luyện, kỹ thuật pha trà còn cao hơn nữa, nếu không sao lão già này cứ thích đến chỗ của anh ta ăn chực chứ, đó chẳng phải là chỉ vì muốn được uống một vài ngụm trà của cậu nhóc này pha sao?
Long Thiên và Công Tôn Vô Địch liếc mắt một cái, người sau cau mày, Long Thiên lắc đầu, ông cụ không nói gì, đại khái cho Long Thiên quyền quyết định đánh hay hòa.
Nhan Như Ngọc thấy không ai có ý kiến gì thì anh ta vỗ nhẹ vào Vương Manh Manh nói nhỏ: “Manh Manh giúp tôi lấy bộ ấm trà trong phòng ra đây, nhân tiện lấy một ít bánh ngọt tôi để trong tủ lạnh nữa”.
Sau trận chiến ở Tử Kim Sơn, Nhan Như Ngọc không còn một chút ác cảm nào với cô gái nhỏ hung hãn này nữa, anh ta sẽ không bao giờ quên lúc mình bị thương nặng, chính cô gái nhỏ yếu ớt không có chút tu vi này đã đứng trước mặt anh ta và muốn lấy mạng của mình ra để đổi lấy mạng của anh ta.
Trao đi chân tình chắc chắn sẽ nhận lấy được sự chân ái.
Có lẽ Nhan Như Ngọc không có ý định gì về vấn đề đó, nhưng ít ra mấy ngày nay đối với Vương Manh Manh đã hòa hợp hơn trước, thỉnh thoảng còn nói vài câu ác ý, nhưng Vương Manh Manh vẫn không bận tâm đến điều đó, chỉ là nhếch miệng cười ngây ngô, quả là si tình.
Vương Manh Manh ngoan ngoãn gật đầu, trở thành người phục vụ nhỏ của Nhan Như Ngọc, bình thường anh ta sẽ không để mình về phòng, bây giờ anh ta chủ động cho phép mình đi, đó là một sự tiến bộ vượt bậc rồi, sa vào lưới người đẹp chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Nghĩ đến điều này, cô ta nở một nụ cười vui vẻ.
Sau khi lấy bộ ấm trà và bánh ngọt ra, Nhan Như Ngọc ngồi bên cạnh Long Thiên, khéo léo pha trà, kỹ thuật thuần thục, thậm chí còn có chút vui mắt.
So với những người đẹp mặc sườn xám ở các quán trà thượng lưu, Long Thiên nhìn anh ta lại cảm thấy có chút chua xót.
Tại sao tên thối lang băm này lại là đàn ông chứ? Phải biết là có rất nhiều nam nữ ở Quỷ Môn đã phải đau lòng vì điều này trong những năm gần đây không.
Như hiểu được ẩn ý trong ánh mắt của Long Thiên, Vương Lệ Trân lặng lẽ giẫm lên chân Long Thiên một cái không chút lưu tình, Long Thiên chỉ có thể bất lực mỉm cười, bây giờ người vợ này còn ghen với đàn ông nữa.
Nhan Như Ngọc lần lượt đưa các tách trà cho mọi người.
Long Thiên đã từng lấy trộm trà của Nhan Như Ngọc, nhưng thanh niên này có biết kỹ thuật pha trà là gì đâu chứ, bất cứ trà nào vào tay anh cũng trực tiếp cho vào cốc to rồi pha uống, nó chỉ có cảm giác êm dịu hơn trà bình thường.
Bây giờ nhìn thấy kỹ thuật pha trà của Nhan Như Ngọc, mới thấy rằng mình trước kia thực sự là một đứa phung phí của trời.
Vương Lệ Trân rất kinh ngạc, ngay cả ông Công Tôn cũng phải thốt lên một tiếng: “Trà ngon”.
Nhan Như Ngọc cười nói: “Trong nhà còn vài hủ trà. Lần này mang ra cũng không nhiều, nếu ông cụ thích, xin phép được biếu ông cụ. Cảm ơn ông cụ mấy ngày nay đã giúp tôi trị thương, bằng không Như Ngọc sẽ không thể hồi phục nhanh như vậy được”.
Công Tôn Vô Địch cảm thấy có chút không thỏa đáng, nhưng vị trà thật sự rất êm dịu, lại thêm phần Nhan Như Ngọc nói rất có lý, nên ông cụ đành mặt dày nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi”.
Những lời này khiến Phương Nhân Vương rất không phục, bèn nói: “Tôi cũng muốn”.
“Hết rồi”, Nhan Như Ngọc tôn trọng ông Công Tôn, không phải ở thực lực, mà là phong thái, nhưng không có nghĩa là anh ta cũng sẽ có hảo cảm với lão già ăn chực này?
Một khi Nhan Như Ngọc tỏ ra khó chịu, thì không cần phải thương lượng.
Phương Nhân Vương bĩu môi, chửi một tiếng keo kiệt, rồi mới nói: “Nếu Vương Lệ Trân không rời đi. Vậy ông đây chỉ có thể ở đây làm phiền một thời gian rồi. Tên nhóc họ Nhan kia, đừng nhìn ông đây như vậy nhé. Lần này, ông đây không phải đến ăn chực ngủ nhờ đâu đấy. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ chịu trách nhiệm dạy cho Vương Lệ Trân cách khống chế nhân cách tiêu cực trong cơ thể. Phương án tốt nhất là để cô ấy thoải mái sử dụng thần lực Phượng Hoàng”.
Về việc này, Công Tôn Vô Địch và Long Thiên không có ý kiến gì, quả thật nếu Phương Nhân Vương ở đây thì không sợ Vương Lệ Trân sẽ lại mất kiểm soát.
Vương Lệ Trân suy nghĩ một chút thắc mắc hỏi: “Xin hỏi ông cụ, làm sao để khống chế được ạ?”
Phương Nhân Vương cười nói: “Đó là cách vận khí điều khiển chân khí thông thường, khi thành thạo rồi thì có thể đấu với Phượng Hoàng trong linh giới. Nếu như bây giờ là năm năm phần chỉ cần mỗi lần cô đánh bại được nó một lần, thì sẽ nhận được thêm một phần chiến thắng, tất nhiên là thời kỳ trưởng thành của Phượng Hoàng sau hai mươi bảy, nếu muốn trấn áp nó thì phải cần đến một cách khác”.
Nói đến đây, Phương Nhân Vương vô thức nhìn Long Thiên với đôi mắt híp lại, như thể Long Thiên được rất nhiều lợi ích trong này.
Long Thiên thoạt nhìn cũng không biết ẩn ý của ánh mắt này là gì, nhưng sau một khắc liền nhớ ra điều gì đó nên vỗ chân cười một tiếng, vô cùng đắc ý.
Vương Lệ Trân nghe những lời phân tích của Phương Nhân Vương, càng nghe cô càng thấy hồ đồ.
Chỉ khi nhớ lại những lời Long Thiên đã nói khi anh ấy đá vào cửa lần đầu tiên, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, khuôn mặt chợt đỏ bừng lên, liền phun một cái nói: “Tiểu lưu manh”.
Vẻ mặt Long Thiên vô cùng ngay thẳng, uốn nắn nói: “Sai rồi, là đại lưu manh”.
Cơ thể của chân Phượng Hoàng cần “máu huyết” của chân Long để hóa lời nguyền, nếu không sẽ không vượt qua được 27.
Máu huyết này chính là một cách chơi chữ.
Chương 267: Thiên hạ có bạn
Phương Nhân Vương ở trong nhà họ Vương thế này, Long Thiên cũng không có ý kiến gì, hơn nữa cho dù có ý kiến thì có thể làm được gì, đánh cũng đánh không lại người ta, vả lại ông ta ở lại đây cũng coi như là một lá bùa hộ mệnh, ít nhất Long Thiên không cần phải lo lắng rằng Vương Lệ Trân sẽ bất ngờ mất kiểm soát mà bóp chết tất cả những người trong nhà.
Từ trận chiến ở Tử Kim Sơn chứng kiến được sức mạnh huyết mạch sau khi thức tỉnh của vợ mình, tuy không để lại ám ảnh gì nhưng cũng phải cảm thấy mình thật nhỏ bé, gần như không có quyền phản kháng khi bị dồn vào đường cùng.
Mặc dù trận chiến với lão quái vật họ Đỗ đã giúp anh vào được Bá đạo, nhưng với thực lực hiện tại, Long Thiên vẫn không đủ tự tin để chiến đấu với toàn thân phát quang Vương Lệ Trân ở Tử Kim Sơn, điều đáng bực bội hơn là đó mới chỉ là một con Phượng Hoàng còn non nớt mà đã có sức mạnh như vậy rồi, nếu như trưởng thành hoàn toàn ắt sẽ là thiên hạ vô song không có đối thủ mất.
Long Thiên cần phải nâng cao sức mạnh của mình để đối phó với những trường hợp khẩn cấp.
Mạng lưới tình báo của nhà họ Long rất mạnh, khi anh vội vàng trở về nhà họ Vương, Long Thiên đã gửi thông tin của chủ nhà hàng Bắc Uyển tên là Mã Kiếm cho bà chị là con dâu nuôi từ bé, phiền cô ta đi điều tra một chút.
Lão già này có thể dễ dàng giết chết tên cao thủ cấp Thiên cửu phẩm, không thể không chú ý đến được, dù gì cũng không rõ là bằng hữu hay kẻ thù.
Đến tối thì liền nhận được một phần tư liệu, không quá chi tiết, nhưng cũng đủ để anh hiểu về người tên Mã Kiếm này.
Mã Kiếm, một trong 13 đao giáp giỏi nhất thiên hạ, từng nổi tiếng ngang ngửa với kiếm giáp Thích Đông Phương.
Ông ta giỏi sử dụng song đao, là người đầu tiên vào Bá đạo trong 100 năm qua, ngoại trừ Long Thiên.
Trước 30 tuổi, ông ta đã khiêu chiến với những bậc cao thủ của thiên hạ, chưa từng thua trận nào, nghe nói năm đó, Thích Đông Phương, người đã vào thiên đạo bằng kiếm thuật cùng đánh với ông ta nhưng không phân thắng bại, sau đó, vì trận chiến này, ông ta đã mắng mỏ Thiên Nhân Cửu Kiếm quá chú trọng vào chiêu thức kiếm mà xem nhẹ kiếm ý, sỉ nhục nhất đại tông sư Từ Thiên Lang chỉ là hư danh khiến Từ Thiên Lang nổi trận lôi đình, từ một khoảng cách một trăm dặm, ông ta đã tung ra chiêu kiếm pháp Thiên Nhân Quỳ chém gãy cả song đao của Mã đao giáp, đúng là họa từ miệng mà ra.
Kể từ đó, niềm tin của Mã Kiếm đã bị phá vỡ, bá giả duy nhất trong thiên hạ này có hy vọng trở thành bá vương lại lui về ở ẩn và từ đó trên giang hồ cũng không còn nhắc đến ông ta.
Sau khi xem xong tư liệu về Mã Kiếm, Long Thiên có chút xúc động, nếu không phải tại cái miệng gây họa của ông ta, e là cũng không đến mức sa sút đến vậy, lúc đó, tại nhà hàng Bắc Uyển, Long Thiên có thể cảm giác được cấp độ tu luyện của đối phương sau khi vào Bá đạo, tuy rằng đã không còn là bá giả, nhưng từ cấp Địa lại vào cấp Thiên, tu vi không hề thua kém lão quái vật họ Đỗ, từ bá giả trung tam phẩm hạ xuống cấp Địa, nếu người bình thường gặp phải họa này đều sẽ sa ngã hết rồi, sau ngần ấy năm khổ luyện, Mã Kiếm vẫn có thể đạt tới cấp Thiên, như vậy đã là tốt rồi.
Quan trọng hơn, Mã Kiếm từng là bá giả, phải biết là con đường để vào Bá đạo hoàn toàn không hề có dấu tích gì, bằng không dựa vào bản lĩnh của nhà họ Long, Long Thiên cũng đâu đến mức đều phải vào sinh ra tử mới được thăng cấp tu vi.
Trước đây đều là xông bừa đánh bậy, còn bây giờ đã tích lũy được kinh nghiệm từ các bậc tiền bối, Long Thiên đương nhiên muốn học hỏi Mã Kiếm cách kiểm soát sự độc đoán lúc đó nhưng vẫn đạt được hiệu quả mà không trở nên vô dụng.
Chỉ là Long Thiên chưa từng học qua đao pháp và công pháp, nếu đã quyết định học đao pháp với Mã Kiếm, tất nhiên là anh sợ tâm mình không tịnh, dẫn đến đao cương không trong sạch.
Vì vậy khi anh muốn học đao từ Mã Kiếm thì sẽ hỏi ý kiến của ông Công Tôn.
Đêm nay, Long Thiên lên sân thượng và thấy Công Tôn Vô Địch đang đánh cờ với Phương Nhân Vương, hai lão già sống cùng trong biệt thự, không có việc gì thì cũng sẽ tìm một chút niềm vui tao nhã thôi.
Dù sao, miễn là Phương Nhân Vương không có ác ý, ông Công Tôn cũng sẽ không đối đầu với ông ta, hai vị tuyệt đỉnh cao thủ này thật ra có rất nhiều chủ đề để nói, tuy con đường tu luyện khác nhau nhưng cuối cùng đều có mối liên hệ với nhau.
Long Thiên vừa đi lên sân thượng nhìn thấy lão Phương vẫn mặc chiếc áo tồi tàn đó quả nhiên là khác một trời một vực so với Công Tôn Vô Địch người có dáng vẻ của tiên phong đạo cốt.
Lúc ông ta đối mặt với Công Tôn Vô Địch trên bàn cờ, thần thái thì toát ra vẻ thần cơ diệu toán, phong thái không thể nói là không tao nhã, còn khí chất cũng không hề tầm thường, lúc này Long Thiên mới cảm thấy được lão già lôi thôi này lại rất có khí phách.
Cũng phải, có thể đánh cờ với Công Tôn Vô Địch mà vẫn giữ được phong thái ung dung tự tại như vậy thì đoán chừng cả cái Hoa Hạ này không có được mấy người, thậm chí những lão quái vật ẩn thân thế gia kia nhìn thấy ông Công Tôn cũng phải khúm na khúm núm, nào giống như lão già này điềm tĩnh đến vậy.
Nho thánh thật không hổ danh là Nho thánh.
Long Thiên không dám làm phiền, kính cẩn tiến lại gần.
Cả hai đang rất tập trung vào đại cục.
Bàn cờ giống như là cuộc đại chiến giữa hai người họ vậy, đều nhìn chằm chú vào bàn cờ không hề ngẩng đầu lên.
Ngay khi Long Thiên vô cùng kính cẩn nhìn vào thì anh gần như muốn thổ huyết ra ngoài.
Long Thiên không có hứng thú với cờ vây, nhưng vẫn có một chút hiểu biết về nó, nhìn thấy hai người họ lại đang chơi cờ một mặt, chính là cái kiểu chơi trò trẻ con lật tung tất cả các quân cờ rồi ăn từng quân một, chẳng liên quan gì đến cái gọi là cuộc đấu trí của các bậc cao thủ như trong tưởng tượng cả.
Điều mà Long Thiên không thể chấp nhận được chính là lão Phương, ông ta chơi cái loại cờ ấu trĩ của mấy đứa con nít như vậy thì thôi đi, đằng này hễ mỗi lần lật cờ đều kết hợp với lời bình luận của bản thân, tương tự như là “quân Tướng nằm ở đây, quân Tượng sẽ chạy không thoát, ông đây sẽ lấy quân Tướng nuốt quân Tượng, không sợ bị no mà chết. Chiêu này quả là tuyệt diệu, có thể được gọi là tuyển thủ quốc gia à nha”.
Tuyển thủ quốc gia cái khỉ mốc ấy.
Nếu không phải là Nho thánh, Long Thiên đã lên tiếng mắng cho một trận rồi.
Trên bàn cờ một mặt, lão Phương dùng quân Tướng ăn hết quân Tượng, rồi đắc thắng nói: “Ông Công Tôn, ông thua chắc rồi. Nước cờ ngầm này của ông đây đã có chủ ý từ lâu rồi. Không còn quân Tượng, tôi xem ông làm sao bảo vệ được Vua đây, đại đạo nhân gian hóa ra chỉ có vậy!”
Vẻ mặt của Long Thiên không khỏi nhăn nhó lại.
Công Tôn Vô Địch không có chút biểu cảm gì, tùy ý lật lên một quân cờ bên cạnh quân Tướng, đó lại là một quân Tốt.
Theo luật chơi cờ một mặt, quân nhỏ nhất sẽ ăn lớn nhất, lúc này quân Tướng là đã bị cô lập rồi.
Phương Nhân Vương kinh ngạc thốt lên một tiếng trời muốn ép tôi chết sao, rồi thay vì bình tĩnh ứng phó, ông ta lập tức đưa tay ra lật úp quân Tốt của Công Tôn Vô Địch lại, đặt quân Tượng mình vừa ăn trở lại bàn cờ, không biết xấu hổ mà còn cho là đương nhiên: “Lão Công Tôn, xóa bỏ nước đi sai này của tôi đi”.
Công Tôn Vô Địch dường như đã quen với điều đó, bĩu môi không nói gì.
Chương 268: Ngã cắm đầu
Long Thiên hoàn toàn chết lặng.
Nếu cảnh này mà truyền ra ngoài, e rằng những hậu bối sùng bái hai bậc tuyệt thế cao thủ này chắc sẽ không còn tôn thờ hay khao khát trong lòng nữa mất.
Ván cờ một mặt này chẳng qua chỉ là trò chơi của đám con nít chơi, cuối cùng lão già Phương Nhân Vương cũng vất vả thắng được sau khi đã đi lại nước cờ hơn chục lần, Long Thiên ngồi xổm xuống bên cạnh hút thuốc, chỉ thấy là hai người bọn họ thật ấu trĩ.
Phương Nhân Vương đứng dậy phủi nhẹ vào mông và nói một cách sảng khoái: “Tôi đã chơi vô số trận trong đời, cho đến nay, tôi vẫn chưa hề thua trận nào”.
Long Thiên kiềm nén lại sự kích động muốn tiến lên đánh cho lão già này một trận, anh cười nói: “Đúng vậy, Phương tiền bối quả là cao thủ số một trong làng đánh cờ à nha!”
Phương Nhân Vương rõ ràng là thích sự xu nịnh này, ông ta không hề nhận ra ý mỉa mai của Long Thiên, vui mừng nói: “Tên nhóc này, đúng là có mắt nhìn!”
Công Tôn Vô Địch lạnh lùng hứ một tiếng, tỏ ý không hài lòng, Phương Nhân Vương cũng hiểu ý không còn kiêu ngạo nữa, thay vào đó, ông ta quay lại nói: “Tôi sẽ không quấy rầy hai thầy trò các người nói chuyện nữa, lão Công Tôn, khi nào có thời gian thì lại đánh cờ tiếp vậy, nhưng ông đây phải thủ bên cạnh Phượng Hoàng, không có thời gian đi Thủ Đô tìm ông”.
“Ông cụ, người phải đi rồi sao?”, Long Thiên kinh ngạc hỏi.
Phương Thiên Vương cười không nói lời nào, chỉ nói vài lời trêu đùa trước khi xuống lầu: “Đều già cả rồi, còn giữ thể diện gì nữa, bệnh sĩ chết trước bệnh tim, ông đợi nổi nhưng giai nhân cũng đã già rồi, đến lúc đó có trở thành thiên hạ đệ nhất thì có vui vẻ gì nữa chứ?”
Công Tôn Vô Địch trừng mắt, định bắt lão già đó lại đánh cho một trận, kết quả là lão Phương có thể đoán trước được nên sớm đã chạy mất hút rồi.
Công Tôn Vô Địch mắng một tiếng rồi cười nói: “Tính tình của lão già này lại chẳng khác gì ông nội của con”.
“Ông nội con không đến mức không biết xấu hổ như ông ta, đánh cờ một mặt thôi mà còn tự cho mình hơn người”, Long Thiên bĩu môi nói.
Công Tôn Vô Địch cười nhẹ: “Không phải mặt dày mà giống ở cái miệng đê tiện”.
Long Thiên không biết phản bác thế nào, ông nội quả thực là người ăn nói không nể nang gì cả, hễ mở miệng ra là không có được lời hay ý tứ gì cả, chính là bản lĩnh mắng mỏ con trai Long Thiên Tượng của mình.
Ông ấy có thể chửi ba ngày ba đêm không ngừng, hơn nữa vốn từ vựng phải nói là đáng kinh ngạc, không hề lặp lại, phải nói về võ miệng của Long Thiên, đúng là di truyền từ ông nội.
“Ông cụ muốn trở về nhà họ Long rồi sao?”, Long Thiên hỏi, tuy rằng Công Tôn Vô Địch cũng được coi như là một nửa sư phụ của Long Thiên nhưng chưa bao giờ để Long Thiên gọi mình là sư phụ nên Long Thiên cũng không bao giờ dám gọi.
Công Tôn Vô Địch đứng dậy, chắp tay đứng bên cạnh ban công, nói: “Ta đã ra ngoài quá lâu rồi, đã đến lúc trở về. Vẫn còn rất nhiều sách cần phải xem. Mỗi giây phút ta sống ở đây, đều rất nhớ mọi thứ trong khu vườn nhỏ ấy. Ta phải trở về chăm sóc nó, hơn nữa ở đây cũng không cần đến ta nữa, có Phương Nhân Vương ở đây rồi, ta cũng không muốn tham gia náo nhiệt nữa. Để tránh cái lão già kia đến lăng mạ ta mỗi ngày”.
Long Thiên mỉm cười, khi còn nhỏ anh không hiểu chuyện của Công Tôn Vô Địch và bà nội mình.
Lúc trưởng thành, anh đã trải qua thì mới biết rằng đó là một bộ phim thần tượng tình yêu tay ba sống động.
Lý do khiến Công Tôn Vô Địch ở lại trong nhà họ Long, Long Thiên đại khái cũng biết là vì điều gì, nhưng cho dù nhìn thấu anh cũng không dám nói ra, bởi vì sợ bị đánh, cũng chỉ có lão Phương mới dám trêu chọc ông Công Tôn, người tự nhận mình là thứ hai ở Thủ Đô thì không ai dám xưng là số 1 về chuyện này.
“Tên lão già họ Phương tiên tri đó, đánh cờ chỉ là một trò tiêu khiển. Còn muốn nhiều hơn nữa chính là moi móc những bí mật không thể tiết lộ của ông ta. Nhưng lão già này rất thông minh. Khi nói đến những điểm quan trọng, ông ta lại nói rằng thiên cơ không thể tiết lộ. Tuy nhiên chuyện con đã vào Bá đạo, ông ta cũng nói với ta một chút về điều này. Tuy rằng nói Bá đạo chú ý tới một niềm tin bất khả chiến bại trên thiên hạ, nhưng những năm này không cho con đụng tới công pháp là vì sợ con tuân theo số mệnh, làm theo lẽ tự nhiên ngược lại sẽ cách con đường này càng xa hơn, nhưng nếu con đã bước vào ngưỡng cửa này, sau này con sẽ không còn bị hạn chế nữa, miễn là niềm tin của con không bị tạp niệm là được”.
Công Tôn Vô Địch chậm rãi nói tiếp: “Mã đao giáp là một tiền bối đã vào Bá đạo, có thể móc nối được mối thiện duyên này thì chỉ có lợi mà không có hại đối với con. Dù sao hắn cũng là người có tiếng nói nhất, có thể học hỏi một chút kinh nghiệm, có thể ít đi một phần đi đường vòng, về phần Lưu Công Cẩn, nếu không có sự cố gì thì hắn sẽ là Từ Thiên Lang tiếp theo, có thể kết thân, nhưng cũng phải chú ý cân nhắc, còn có Phạm Thái Nhàn nhà họ Phạm, Tư Đồ Văn và Phạm Trọng Lâu đã ẩn mình nhiều năm như vậy, chỉ cần thời cơ đến sẽ khiến ai nấy cũng phải kinh ngạc. Mối ân oán của bọn họ với nhà họ Yên, nếu con có thể giúp được chừng nào thì giúp nhiều một chút, dù sao thì con và bọn họ đều có chung một kẻ thù”.
Long Thiên ở phía sau gật đầu, trong lòng ghi nhớ lời của ông Công Tôn đã nói, mỗi câu nói này đều là điểm quan trọng, giải quyết được rất nhiều thắc mắc của Long Thiên.
Công Tôn Vô Địch đứng chắp tay nói: “Tiểu Hổ Tử, ta biết con rất muốn báo thù, nhưng trước khi chưa trở thành Bá vương, con hãy cố nhẫn nhịn. Những người bên ngoài đều gọi ta là thiên hạ đệ nhất, thực ra ta hiểu đó không phải là điều gì to tát cả, còn chưa nói đến việc Tào Tử Kiến người đã trở thành thiên nhân trước 30 tuổi, chính là nói đến các thế gia đã vây quanh các con hồi đó, có ít nhất 3 người có thể đối tay đôi với ta, đều là những lão quái vật đã sống không biết bao lâu rồi. Nhà họ Tạ đã bị xóa sổ, thực tế, phần lớn nguyên nhân là bởi vì có vị lão quái vật đã qua đời, bọn họ mới lâm vào cảnh điêu tàn như vậy. Nếu con coi ba nhà còn lại đều vô dụng giống nhà họ Tạ thì con sẽ là người chịu thiệt thòi, lời đến đây thôi, có thời gian thì con hãy về Thủ Đô nhiều một chút, biết rằng con không muốn tranh giành tài sản, nhưng ít nhất hãy về nhà nhiều hơn để thăm bà con, để sư muội của ta vui là được rồi”.
Dứt lời, Công Tôn Vô Địch sải bước ra một bước với phong thái xuất thần như một vị thần tiên.
Long Thiên trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu cười nói: “Kỳ thật con không hề phản đối ông với bà nội ở bên cạnh nhau đâu”.
Công Tôn Vô Địch đã sải bước đi, bỗng loạng choạng khi nghe thấy điều này, mặc dù đã biến mất ở sân thượng của Bắc Hải nhưng lại ngã cắm đầu trong sân nhỏ của Thủ Đô.
Ông cụ bò dậy từ dưới đất rồi thầm mắng tên ranh con đó một tiếng, sau đó nhìn về phía sân lớn của nhà họ Long, ngượng ngùng nói: “Thiên hạ có bà, không vào Nhân tôn cũng chẳng sao”.
Chương 269: Nhân quả kiếp trước
Người đời đều khổ vì tình, cho dù có là Công Tôn Vô Địch nói bước vào Nhân tôn liền có thể vào Nhân tôn cũng không ngoại lệ, Phương Nhân Vương đã là Nho thánh, sao có thể không nhận ra Công Tôn Vô Địch cam tâm tình nguyện bó chân chịu trói chứ, cả đời phân cao thấp với ông ta, biết không muốn chặt đứt sợi tình duyên để chấm dứt vướng bận, nếu không với thiên phú tu vi Nhân đạo của ông ta, hà tất phải khổ sở mười năm trước là Nhân giả nhất phẩm, mười năm sau vẫn là Nhân giả nhất phẩm chứ.
Không phải là không thể bước vào, mà là không muốn bước vào.
Người đời ngưỡng mộ thánh nhân có thể trường sinh, trở mình một cái cũng có thể vô địch khắp thiên hạ, nhận được sự sùng kính của hàng vạn người, nhưng không ai biết, nếu muốn bước vào thánh nhân thì phải thanh tâm quả dục, từ bỏ tất cả những chấp niệm trong lòng mới có thể bước vào con đường này.
Phương Nhân Vương có thể chặt đứt thất tình lục dục bước vào Nho thánh, không có nghĩa là những người khác có thể, giữa con đường vô tình và con đường hữu tình, Phương Nhân Vương đã lựa chọn con đường tắt nhanh gọn nhất, còn Công Tôn Vô Địch lại hoàn toàn ngược lại.
Phương Nhân Vương đi xuống lầu thở dài một hơi, tựa hồ như đang tiếc hận thay cho Công Tôn Vô Địch vậy, bên cạnh ông ta xuất hiện thêm một người nữa, đó là Nhan Như Ngọc từ trước đến nay không biết lớn nhỏ với Phương Nhân Vương.
Ban đầu Nhan Như Ngọc vô cùng tôn trọng vị cố vấn siêu cấp của Quỷ Môn này, dù sao cũng là cao nhân trong các cao nhân, cho nên mỗi lần gặp mặt đều vô cùng kính cẩn, không dám quên những lễ nghi cần có.
Trong hàng nghìn hàng vạn võ giả trên đời này, người có thể trở thành Nho thánh trong Nho đạo cũng chỉ có một mình Phương Nhân Vương, đọc sách cũng đọc thành một Nho thánh, việc này trong con mắt thời buổi võ đạo tầm thường là chuyện vô căn cứ, nhưng Phương Nhân Vương vẫn làm được, đương nhiên Nhan Như Ngọc cũng giống như những hậu bối đời sau vô cùng tôn kính đối phương rồi.
Nhưng ở cạnh nhau lâu, lại cảm thấy đối phương cũng chẳng có gì hơn người, nếu không là việc xúi quẩy ông ta lợi dụng sự tôn kính của anh mà ăn uống chè chén tá lả, thì cũng là thói quen không thích giữ vệ sinh khiến Nhan Như Ngọc giậm chân đấm gối bực bội.
Nhan Như Ngọc cực ưa sạch sẽ, đồ người khác đã dùng là anh ta tuyệt đối không dùng đến nữa, cho nên quãng thời gian Phương Nhân Vương chây lười ở lại nhà anh ta, Nhan Như Ngọc ngoài việc dọn dẹp vệ sinh ra thì không còn thời gian làm gì khác nữa, dần dà tự nhiên không còn thiện cảm với ông già này, hơn nữa cũng đã thân quen rồi, nên cũng không thèm để tâm đến mấy lễ nghi kia nữa.
Phương Nhân Vương cũng là một người kỳ quái, Nhan Như Ngọc càng vô phép vô tắc thì ông ta càng thích ở cùng đối phương, thậm chí những lúc tâm trạng tốt còn chỉ điểm cho Nhan Như Ngọc một vài cách tu hành, có lúc còn chỉ ra những điểm sai trong sách y, những việc này ít nhiều đều có lợi cho Nhan Như Ngọc.
Chỉ là lần gặp mặt này không giống với như trước đây, ngược lại vừa gặp mặt Nhan Như Ngọc liền nghiêm túc chắp tay, bất ngờ thực hiện hành lễ mà những bậc hậu bối nên làm.
Phương Nhân Vương nhìn người đàn ông có nhan sắc không thua kém bất cứ tuyệt sắc giai nhân nào trên đời này, từ từ thở dài một hơi nói: "Nhóc Nhan, có chuyện gì muốn cầu xin lão phu sao?"
Nhan Như Ngọc ngẩng đầu lên cười nói: "Ông Phương, trên đời này không có chuyện gì giấu được ông, ông biết tôi tới tìm ông là muốn hỏi gì rồi, đừng biết rõ còn cố tình hỏi nữa".
"Chào hỏi một cái đã muốn lão phu tiết lộ thiên cơ sao, cậu cũng nhỏ mọn quá đi", Phương Nhân Vương trừng mắt lườm Nhan Như Ngọc một cái.
"Mẻ trà năm nay thu hoạch ở trang viên Quỷ Môn đều tặng cho ông hết", Nhan Như Ngọc nhẫn nhịn từ bỏ thứ yêu thích nói.
Phương Nhân Vương vừa nghe vậy liền cười híp cả mắt nói: "Thế còn tạm được".
Nhan Như Ngọc nghiêm túc nói: "Chỉ xin ông một chữ, sống hay chết?"
"Cậu đang nói đến cô gái kia hay là bản thân cậu?", Phương Nhân Vương hỏi ngược lại.
"Cô ấy", lần này Nhan Như Ngọc không hề do dự.
Phương Nhân Vương cười khổ một tiếng nói: "Con bé từ xà tinh tu luyện thành người kia độ kiếp thất bại, gặp phải thiên kiếp, nguyên thần trong cơ thể gần như đã tan thành mây khói rồi, chỉ còn lại thân xác thôi. Mấy năm nay dựa vào y thuật của cậu nên thân xác mới không tiêu tan, cho dù cậu có dùng 'Tu la tâm kinh' để giúp cô ta thì cũng chỉ duy trì được mạng thôi, mức độ thấp nhất là một mạng đổi một mạng, hơn nữa cũng không chắc chắn có thể đổi được, chỉ vì ơn một bữa ăn năm đó, mà đáng như vậy sao".
"Không chỉ là ơn một bữa ăn đâu", Nhan Như Ngọc nói.
Phương Nhân Vương thoáng hơi bất ngờ hỏi: "Cậu đã biết nhân quả tuần hoàn của kiếp trước rồi sao?"
"Những gì nên biết đều đã biết rồi, cô ấy đã đợi tôi ba kiếp, tôi chỉ cầu cho cô ấy sống thôi", Nhan Như Ngọc cười khổ một tiếng nói.
Phương Nhân Vương hừ lạnh nói: "Người và yêu không thể ở cạnh nhau, cậu đang làm trái ý trời đó!"
"Vậy tên Long đầu bò kia có thể nghịch thiên bước vào Bá đạo, tôi lại không thể sao? Làm gì có đạo lý như vậy chứ", Nhan Như Ngọc khẽ cười nói.
Phương Nhân Vương không tranh cãi nói: "Cậu là hoàng đế nhà Thanh ngàn năm chuyển kiếp, một ngàn năm chỉ xuất hiện một lần, mỗi lần xuất thế đều tạo phúc cho thiên hạ, được vạn người kính trọng, tại sao đến đời của cậu lại chỉ vì một yêu nữ mà đồng ý hi sinh tính mạng, so với những người đời trước, cậu đúng là đáng xấu hổ!"
"Không thẹn với lòng, thiên hạ này có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ biết vào thời khắc tôi khó khăn nhất, là cô ấy đã ở bên cạnh thôi, thiên hạ này chưa có người nào quan tâm tôi như cô ấy", Nhan Như Ngọc nói đến đây, đột nhiên dừng lại một chút, sau đó nhớ lại bóng hình của cô gái nhỏ bé đứng chắn trước mặt mình trong trận chiến trên Tử Kim Sơn.
Phương Nhân Vương thở phào một hơi, hừ lạnh một tiếng, không tốn nhiều lời với thằng nhóc họ Nhan lai lịch không tầm thường này nữa, chỉ là thoáng có một chút vẫn thấy không cam tâm nên nói: "Cậu chết, cô ta sống, đây là một trong những kết cục mà lão phu có thể nhìn thấy".
Nhan Như Ngọc chấp niệm đến cùng, không nói gì cả.
Đợi sau khi Phương Nhân Vương mặt không cảm xúc đi xa, Nhan Như Ngọc mới đứng lên, suy nghĩ xuất thần nói: "Cho dù tôi thật sự là cái gì mà Phục Hy đại đế, thì cô ấy cũng là Nữ Oa cả đời này của tôi, mặc dù không phải là duy nhất".
Ở cách đó không xa, Vương Manh Manh dựa vào cửa phòng, im lặng không lên tiếng.
"..."
Công Tôn Vô Địch một bước trở về thủ đô, nhà họ Vương mấy ngày nay khá náo nhiệt bỗng dưng lại im ắng xuống.
Vài ngày sau, Nhan Như Ngọc vẫn luôn dưỡng thương ở nhà họ Vương cũng coi như đã khỏi hẳn rồi, thế là nói lời cáo biệt, lúc anh ta nói muốn rời đi, mấy người ngồi trong phòng khách đều sững sờ, chỉ có duy nhất Phương Nhân Vương đã biết rõ nội tình là âm thầm thở dài, biết lần này thằng nhóc họ Nhan này rời đi có thể sẽ không quay về được nữa, sau này có lẽ cũng không được uống trà ngon như vậy rồi, nhưng vẫn không lên tiếng.
Long Thiên đại khái cũng biết Nhan Như Ngọc đến Bắc Hải lấy Tu la tâm kinh để cứu ai.
Có mấy lần anh lén đến khu nhà ở của Nhan Như Ngọc để lấy trộm đồ đã nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường đó, điều duy nhất khiến Long Thiên cảm thấy ngạc nhiên là người phụ nữ đó không phải là người phụ nữ bình thường, nửa thân trên có dung mạo khuynh nước khuynh thành, nhưng nửa thân dưới thì lại không có hai chân, mà chỉ có một cái đuôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ trông giống như yêu quái đó, Long Thiên cũng bị dọa cho hết hồn, đó cũng là nguyên nhân vì sao thời gian đó Nhan Như Ngọc lại luôn truy sát Long Thiên, cũng là sợ bí mật này sẽ bị tiết lộ ra bên ngoài.
Sau đó Long Thiên bảo đảm sẽ không tiết lộ bí mật của tên lang băm này, cộng thêm tu vi của hai người lúc đó cũng tương tự nhau, Nhan Như Ngọc cũng không giết được anh nên mới bắt tay giảng hòa.
Lần này Nhan Như Ngọc đến Bắc Hải là để tìm cuốn 'Tu la tâm kinh' có hướng dẫn cách lấy mạng đổi mạng, nếu như đã tìm thấy rồi thì anh ta cũng không có lý do gì ở lại đây nữa, hơn nữa nhà họ Vương hiện tại đã có tấm bùa hộ mệnh tuyệt đối Phương Nhân Vương ở đây rồi, cũng không cần anh ta ở lại giúp Long Thiên làm vệ sĩ nữa.
Vương Lệ Trân bất giác nhìn Vương Manh Manh, phát hiện ra khóe mắt em gái mình đã đỏ hoe từ lúc nào, biết cô nàng không nỡ rời xa đối phương, cô muốn mở miệng giữ ở lại nhưng lại chẳng có bất cứ lý do nào cả, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài giống như Phương Nhân Vương mà thôi.
Nhan Như Ngọc nhìn mọi người nói: "Núi cao sông dài, mọi người có duyên sẽ gặp lại".
Chương 270: Dám yêu dám hận
Nói xong liền quay người về phòng mình thu dọn đồ đạc, Vương Manh Manh ngẩn ngơ ngồi ở trên ghế sô-pha, không biết phải làm sao, Long Thiên đứng lên đi tới phòng của Nhan Như Ngọc, dựa người vào cửa ra vào nhìn Nhan Như Ngọc đang dọn dẹp đồ đạc hỏi: "Anh đã lĩnh hội được cuốn 'Tu la tâm kinh' đó rồi à?"
"Hiểu được bảy tám phần nhưng muốn sử dụng được thì vẫn cần một thời gian nghiên cứu nữa", Nhan Như Ngọc không quay đầu lại trả lời.
"Nếu vẫn chưa hiểu hết thì sao không ở lại đây thêm vài ngày nữa? Cũng coi như có người bầu bạn, mặc dù khu nhà đó của anh thanh tịnh phù hợp cho tu hành, nhưng cũng yên tĩnh quá, chẳng có chút hơi người gì cả", Long Thiên cười nói.
Nhan Như Ngọc nói: "Tôi ở đây làm phiền cũng lâu rồi, tôi không phải người mặt dày ăn uống tự nhiên như ruồi giống như Phương Nhân Vương, phong ba ở Bắc Hải cũng đã lắng xuống, tôi có ở lại thêm cũng chẳng giúp được gì, chi bằng về thanh tu thì hơn".
"Là do không muốn ở lại, hay không thể ở lại", Long Thiên nhìn Vương Manh Manh nói: "Sợ mình đa tình lưu luyến em vợ tôi sao?"
Động tác tay của Nhan Như ngọc hơi khẽ dừng lại, mỉm cười nói: "Vậy tại sao anh không muốn về nhà họ Long, không muốn gặp Cừu Đông Thanh chứ gì?"
"Tôi và anh không giống nhau, được chưa?", Long Thiên cười khổ nói.
Nhan Như Ngọc vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc, không nói gì nữa, sau đó nhấc túi hành lý đeo lên lưng, quay người rời đi, chỉ là lúc đi qua Long Thiên thì mở miệng nói: "Không có gì khác nhau cả, chúng ta đều là những kẻ hèn nhát".
Long Thiên không phản bác lại, mà nhìn theo bóng lưng của Nhan Như Ngọc nói: "Nhưng đừng chết nhé, tôi vẫn còn nợ anh một mối ân tình".
Nhan Như Ngọc không trả lời, chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Trở về phòng khách, Long Thiên nhìn thấy vẻ mặt Vương Lệ Trân cười khổ não bất đắc dĩ, còn ông già Phương Nhân Vương thì lại vui vẻ xem kịch hay, Long Thiên nhìn ra cửa lớn mới hiểu ra tại sao hai người này lại có biểu cảm như vậy.
Ngoài cửa lớn, Vương Manh Manh tay cầm con dao làm bếp đứng chắn ngay cửa, rất kiên quyết nói: "Anh không được đi".
Vừa dứt lời, Phương Nhân Vương liền giơ ngón tay cái lên tấm tắc khen nói: "Dám yêu dám hận, cô nhóc này rất có tố chất của phụ nữ thời đại mới mà".
Vương Lệ Trân trừng mắt nhìn Phương Nhân Vương nhìn thế nào cũng không thấy giống cao nhân một cái, sau đó đứng lên muốn tới khuyên em gái mình đừng làm ồn nữa, nhưng lại bị Long thiên ngăn lại, Long Thiên nhìn cô lắc đầu nói: "Chuyện của họ thì để họ tự giải quyết đi, em bận tâm làm gì?"
Vương Lệ Trân nhìn thấy em gái mình quyết đoán như vậy nên cũng đành từ bỏ, hơn nữa đụng phải tường thành sắt đá, không đụng thủng được tự khắc sẽ ngoan ngoãn chấp nhận thôi.
Vương Manh Manh thật lòng thích Nhan Như Ngọc, nếu không trên Tử Kim Sơn cũng không màng an nguy mà dũng cảm đứng ra, nếu như ngay đến mạng sống cũng có thể từ bỏ vì đối phương vậy thì thật sự là thích thật rồi, nếu đã thích rồi thì cô ta không thể để anh ra đi, bởi vì cô biết một khi anh ta đi là sẽ không thể quay lại được nữa.
Nhan Như Ngọc nhìn Vương Manh Manh, ban đầu là hung hăng trừng mắt nhìn cô, sau đó phát hiện ra cô nhóc bị anh lườm một cái liền lập tức ngoan ngoãn như một con mèo con, lần này lại không hề sợ hãi chút nào mà cũng trừng mắt nhìn lại anh, như muốn nói dù anh có đánh chết em thì thi thể của em cũng phải ngăn anh lại.
Hai người đối mặt với nhau hơn một phút, không ai chịu nhượng bộ.
Cuối cùng Nhan Như Ngọc lần đầu tiên xuống nước, thỏa hiệp trước nói: "Tôi hứa với cô, nếu như có thể sống sót trở về, tôi sẽ quay lại gặp cô".
Cô gái nhỏ vẫn giơ con dao lên, chỉ có điều biểu cảm đã bắt đầu chực khóc rồi.
Nhan Như Ngọc bực bội nói: "Thôi thôi thôi, đừng dùng mỹ nhân kế với tôi, trên đời này chưa có người phụ nữ nào có bản lĩnh này đâu, cho dù có thì cũng không phải cô nhóc tóc vàng còn tuổi vị thành niên như cô đâu".
Vương Manh manh tức giận nói: "Hôm nay em vừa hay đủ tuổi thành niên rồi!"
Nhan Như Ngọc quay lại nhìn Vương Lệ Trân một cái, Vương Lệ Trân gật đầu nói: "Tối nay quả thực là sinh nhật của Manh Manh, chúng tôi đang định tối nay sẽ tổ chức một buổi tiệc chúc mừng cho con bé, hay là anh Nhan cũng ở lại cùng dự được không?"
Nhan Như Ngọc có chút do dự, nhưng cũng biết đạo lý đáng nên kết thúc mà không kết thúc thì tự mình phải chịu phiền phức, nên thẳng thừng từ chối nói: "Tôi không đi được, còn có việc cần làm".
Vừa dứt lời, cúi đầu nhìn thấy cô nhóc nước mắt lưng tròng đang có dấu hiệu như lũ lụt vỡ đê, bộ dạng đó thật là khiến người ta đau lòng.
Nhan Như Ngọc nhớ lại quãng thời gian ở cùng cô nhóc này, mặc dù ban đầu sự tấn công của cô ta khiến Nhan Như Ngọc cảm thấy phiền chết đi được, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại thì vẫn thấy cô nhóc dám yêu dám hận này cũng khá đáng yêu.
Anh ta vốn là người lạnh lùng sắt đá, nếu muốn đi thật thì giơ tay ra bức lui Vương Manh Manh từ bỏ suy nghĩ và tâm tư này có gì khó khăn chứ, nhưng hôm nay lại là sinh nhật của cô ta, Nhan Như Ngọc cho dù có lòng gan dạ dắt đến mức nào thì cũng không thể khiến cô nhóc tổn thương vào đúng ngày này được.
Đúng lúc Nhan Như Ngọc do dự thì Vương Manh Manh liền òa khóc nức nở, vừa khóc vừa dùng tay còn lại kéo chặt ống tay áo của người đàn ông xinh đẹp này, chỉ sợ anh ta nói đi là đi mất, cô nàng ra vẻ đáng thương nức nở nói: "Chỉ một ngày thôi, ngày mai anh đi không được sao?"
Nhan Như Ngọc ngồi ổm xuống, giơ tay lên vuốt tóc Vương Manh Manh, hết cách nên đành cưng chiều nói: "Được".
Công Tôn Vô Địch không hề bận tâm ngồi xuống, có lẽ đang xem xét tình hình nên không trách lời nói không biết trời cao đất dày của Long Thiên, lại cười nói: “Không đi nữa vậy, đợi một thời gian nữa, các người ắt sẽ tự động thay đổi sự chú ý thôi”.
Sau khi Long Thiên hồi phục lại sắc mặt, vẫn ở trong trạng thái ngây ngô, cười híp mắt nói: “Những chuyện khác tôi không thể bảo đảm, nhưng chuyện này thì khỏi phải bàn”.
Phương Nhân Vương liếc nhìn Long Thiên một cái rồi cười: “Tên nhóc nhà cậu, đừng có lén lút động thủ, muốn chặt đầu tôi bằng song đao à, tôi không phải tên càng sống lâu càng hồ đồ nhà họ Đỗ đó, chiêu này đối với tôi vô dụng thôi”.
Long Thiên vốn vẫn luôn mặt dày cười lớn tiếng, quả nhiên anh buông hai tay rồi lau mồ hôi tay trên quần áo, trước mặt vị Nho thánh này, tốt hơn hết nên thành thật một chút, tránh phải trộm không được gà còn mất nắm gạo.
Vương Lệ Trân thở phào nhẹ nhõm, nỗi u ám trong lòng cũng vơi đi một chút, cô đã từng nghe đến tên Phương Nhân Vương này từ bố của mình, cô cũng biết lão già này từng nói cô đúng là chân huyết Phượng Hoàng, lúc đầu cô chỉ nghĩ lão già này nói bậy bạ thôi, nhưng từ sau sự việc ở Tử Kim Sơn, cô không dám nghĩ như vậy nữa, bất kể như thế nào, tốt nhất là không nên ra tay.
Phương Nhân Vương không nói, Công Tôn Vô Địch không nói, Long Thiên cũng không nói, bầu không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên vô cùng ngột ngạt.
Cuối cùng, vẫn là Nhan Như Ngọc có giao tình với cả hai bên ra mặt xoa dịu tình hình, nhìn về phía người đang ngồi trên sofa nói: “Hôm nay náo nhiệt quá, tôi đi pha một ấm trà, thế nào?”
Phương Nhân Vương gật đầu đầu tiên, tên nhóc họ Nhan này rất có thiên phú tu luyện, kỹ thuật pha trà còn cao hơn nữa, nếu không sao lão già này cứ thích đến chỗ của anh ta ăn chực chứ, đó chẳng phải là chỉ vì muốn được uống một vài ngụm trà của cậu nhóc này pha sao?
Long Thiên và Công Tôn Vô Địch liếc mắt một cái, người sau cau mày, Long Thiên lắc đầu, ông cụ không nói gì, đại khái cho Long Thiên quyền quyết định đánh hay hòa.
Nhan Như Ngọc thấy không ai có ý kiến gì thì anh ta vỗ nhẹ vào Vương Manh Manh nói nhỏ: “Manh Manh giúp tôi lấy bộ ấm trà trong phòng ra đây, nhân tiện lấy một ít bánh ngọt tôi để trong tủ lạnh nữa”.
Sau trận chiến ở Tử Kim Sơn, Nhan Như Ngọc không còn một chút ác cảm nào với cô gái nhỏ hung hãn này nữa, anh ta sẽ không bao giờ quên lúc mình bị thương nặng, chính cô gái nhỏ yếu ớt không có chút tu vi này đã đứng trước mặt anh ta và muốn lấy mạng của mình ra để đổi lấy mạng của anh ta.
Trao đi chân tình chắc chắn sẽ nhận lấy được sự chân ái.
Có lẽ Nhan Như Ngọc không có ý định gì về vấn đề đó, nhưng ít ra mấy ngày nay đối với Vương Manh Manh đã hòa hợp hơn trước, thỉnh thoảng còn nói vài câu ác ý, nhưng Vương Manh Manh vẫn không bận tâm đến điều đó, chỉ là nhếch miệng cười ngây ngô, quả là si tình.
Vương Manh Manh ngoan ngoãn gật đầu, trở thành người phục vụ nhỏ của Nhan Như Ngọc, bình thường anh ta sẽ không để mình về phòng, bây giờ anh ta chủ động cho phép mình đi, đó là một sự tiến bộ vượt bậc rồi, sa vào lưới người đẹp chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Nghĩ đến điều này, cô ta nở một nụ cười vui vẻ.
Sau khi lấy bộ ấm trà và bánh ngọt ra, Nhan Như Ngọc ngồi bên cạnh Long Thiên, khéo léo pha trà, kỹ thuật thuần thục, thậm chí còn có chút vui mắt.
So với những người đẹp mặc sườn xám ở các quán trà thượng lưu, Long Thiên nhìn anh ta lại cảm thấy có chút chua xót.
Tại sao tên thối lang băm này lại là đàn ông chứ? Phải biết là có rất nhiều nam nữ ở Quỷ Môn đã phải đau lòng vì điều này trong những năm gần đây không.
Như hiểu được ẩn ý trong ánh mắt của Long Thiên, Vương Lệ Trân lặng lẽ giẫm lên chân Long Thiên một cái không chút lưu tình, Long Thiên chỉ có thể bất lực mỉm cười, bây giờ người vợ này còn ghen với đàn ông nữa.
Nhan Như Ngọc lần lượt đưa các tách trà cho mọi người.
Long Thiên đã từng lấy trộm trà của Nhan Như Ngọc, nhưng thanh niên này có biết kỹ thuật pha trà là gì đâu chứ, bất cứ trà nào vào tay anh cũng trực tiếp cho vào cốc to rồi pha uống, nó chỉ có cảm giác êm dịu hơn trà bình thường.
Bây giờ nhìn thấy kỹ thuật pha trà của Nhan Như Ngọc, mới thấy rằng mình trước kia thực sự là một đứa phung phí của trời.
Vương Lệ Trân rất kinh ngạc, ngay cả ông Công Tôn cũng phải thốt lên một tiếng: “Trà ngon”.
Nhan Như Ngọc cười nói: “Trong nhà còn vài hủ trà. Lần này mang ra cũng không nhiều, nếu ông cụ thích, xin phép được biếu ông cụ. Cảm ơn ông cụ mấy ngày nay đã giúp tôi trị thương, bằng không Như Ngọc sẽ không thể hồi phục nhanh như vậy được”.
Công Tôn Vô Địch cảm thấy có chút không thỏa đáng, nhưng vị trà thật sự rất êm dịu, lại thêm phần Nhan Như Ngọc nói rất có lý, nên ông cụ đành mặt dày nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi”.
Những lời này khiến Phương Nhân Vương rất không phục, bèn nói: “Tôi cũng muốn”.
“Hết rồi”, Nhan Như Ngọc tôn trọng ông Công Tôn, không phải ở thực lực, mà là phong thái, nhưng không có nghĩa là anh ta cũng sẽ có hảo cảm với lão già ăn chực này?
Một khi Nhan Như Ngọc tỏ ra khó chịu, thì không cần phải thương lượng.
Phương Nhân Vương bĩu môi, chửi một tiếng keo kiệt, rồi mới nói: “Nếu Vương Lệ Trân không rời đi. Vậy ông đây chỉ có thể ở đây làm phiền một thời gian rồi. Tên nhóc họ Nhan kia, đừng nhìn ông đây như vậy nhé. Lần này, ông đây không phải đến ăn chực ngủ nhờ đâu đấy. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ chịu trách nhiệm dạy cho Vương Lệ Trân cách khống chế nhân cách tiêu cực trong cơ thể. Phương án tốt nhất là để cô ấy thoải mái sử dụng thần lực Phượng Hoàng”.
Về việc này, Công Tôn Vô Địch và Long Thiên không có ý kiến gì, quả thật nếu Phương Nhân Vương ở đây thì không sợ Vương Lệ Trân sẽ lại mất kiểm soát.
Vương Lệ Trân suy nghĩ một chút thắc mắc hỏi: “Xin hỏi ông cụ, làm sao để khống chế được ạ?”
Phương Nhân Vương cười nói: “Đó là cách vận khí điều khiển chân khí thông thường, khi thành thạo rồi thì có thể đấu với Phượng Hoàng trong linh giới. Nếu như bây giờ là năm năm phần chỉ cần mỗi lần cô đánh bại được nó một lần, thì sẽ nhận được thêm một phần chiến thắng, tất nhiên là thời kỳ trưởng thành của Phượng Hoàng sau hai mươi bảy, nếu muốn trấn áp nó thì phải cần đến một cách khác”.
Nói đến đây, Phương Nhân Vương vô thức nhìn Long Thiên với đôi mắt híp lại, như thể Long Thiên được rất nhiều lợi ích trong này.
Long Thiên thoạt nhìn cũng không biết ẩn ý của ánh mắt này là gì, nhưng sau một khắc liền nhớ ra điều gì đó nên vỗ chân cười một tiếng, vô cùng đắc ý.
Vương Lệ Trân nghe những lời phân tích của Phương Nhân Vương, càng nghe cô càng thấy hồ đồ.
Chỉ khi nhớ lại những lời Long Thiên đã nói khi anh ấy đá vào cửa lần đầu tiên, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, khuôn mặt chợt đỏ bừng lên, liền phun một cái nói: “Tiểu lưu manh”.
Vẻ mặt Long Thiên vô cùng ngay thẳng, uốn nắn nói: “Sai rồi, là đại lưu manh”.
Cơ thể của chân Phượng Hoàng cần “máu huyết” của chân Long để hóa lời nguyền, nếu không sẽ không vượt qua được 27.
Máu huyết này chính là một cách chơi chữ.
Chương 267: Thiên hạ có bạn
Phương Nhân Vương ở trong nhà họ Vương thế này, Long Thiên cũng không có ý kiến gì, hơn nữa cho dù có ý kiến thì có thể làm được gì, đánh cũng đánh không lại người ta, vả lại ông ta ở lại đây cũng coi như là một lá bùa hộ mệnh, ít nhất Long Thiên không cần phải lo lắng rằng Vương Lệ Trân sẽ bất ngờ mất kiểm soát mà bóp chết tất cả những người trong nhà.
Từ trận chiến ở Tử Kim Sơn chứng kiến được sức mạnh huyết mạch sau khi thức tỉnh của vợ mình, tuy không để lại ám ảnh gì nhưng cũng phải cảm thấy mình thật nhỏ bé, gần như không có quyền phản kháng khi bị dồn vào đường cùng.
Mặc dù trận chiến với lão quái vật họ Đỗ đã giúp anh vào được Bá đạo, nhưng với thực lực hiện tại, Long Thiên vẫn không đủ tự tin để chiến đấu với toàn thân phát quang Vương Lệ Trân ở Tử Kim Sơn, điều đáng bực bội hơn là đó mới chỉ là một con Phượng Hoàng còn non nớt mà đã có sức mạnh như vậy rồi, nếu như trưởng thành hoàn toàn ắt sẽ là thiên hạ vô song không có đối thủ mất.
Long Thiên cần phải nâng cao sức mạnh của mình để đối phó với những trường hợp khẩn cấp.
Mạng lưới tình báo của nhà họ Long rất mạnh, khi anh vội vàng trở về nhà họ Vương, Long Thiên đã gửi thông tin của chủ nhà hàng Bắc Uyển tên là Mã Kiếm cho bà chị là con dâu nuôi từ bé, phiền cô ta đi điều tra một chút.
Lão già này có thể dễ dàng giết chết tên cao thủ cấp Thiên cửu phẩm, không thể không chú ý đến được, dù gì cũng không rõ là bằng hữu hay kẻ thù.
Đến tối thì liền nhận được một phần tư liệu, không quá chi tiết, nhưng cũng đủ để anh hiểu về người tên Mã Kiếm này.
Mã Kiếm, một trong 13 đao giáp giỏi nhất thiên hạ, từng nổi tiếng ngang ngửa với kiếm giáp Thích Đông Phương.
Ông ta giỏi sử dụng song đao, là người đầu tiên vào Bá đạo trong 100 năm qua, ngoại trừ Long Thiên.
Trước 30 tuổi, ông ta đã khiêu chiến với những bậc cao thủ của thiên hạ, chưa từng thua trận nào, nghe nói năm đó, Thích Đông Phương, người đã vào thiên đạo bằng kiếm thuật cùng đánh với ông ta nhưng không phân thắng bại, sau đó, vì trận chiến này, ông ta đã mắng mỏ Thiên Nhân Cửu Kiếm quá chú trọng vào chiêu thức kiếm mà xem nhẹ kiếm ý, sỉ nhục nhất đại tông sư Từ Thiên Lang chỉ là hư danh khiến Từ Thiên Lang nổi trận lôi đình, từ một khoảng cách một trăm dặm, ông ta đã tung ra chiêu kiếm pháp Thiên Nhân Quỳ chém gãy cả song đao của Mã đao giáp, đúng là họa từ miệng mà ra.
Kể từ đó, niềm tin của Mã Kiếm đã bị phá vỡ, bá giả duy nhất trong thiên hạ này có hy vọng trở thành bá vương lại lui về ở ẩn và từ đó trên giang hồ cũng không còn nhắc đến ông ta.
Sau khi xem xong tư liệu về Mã Kiếm, Long Thiên có chút xúc động, nếu không phải tại cái miệng gây họa của ông ta, e là cũng không đến mức sa sút đến vậy, lúc đó, tại nhà hàng Bắc Uyển, Long Thiên có thể cảm giác được cấp độ tu luyện của đối phương sau khi vào Bá đạo, tuy rằng đã không còn là bá giả, nhưng từ cấp Địa lại vào cấp Thiên, tu vi không hề thua kém lão quái vật họ Đỗ, từ bá giả trung tam phẩm hạ xuống cấp Địa, nếu người bình thường gặp phải họa này đều sẽ sa ngã hết rồi, sau ngần ấy năm khổ luyện, Mã Kiếm vẫn có thể đạt tới cấp Thiên, như vậy đã là tốt rồi.
Quan trọng hơn, Mã Kiếm từng là bá giả, phải biết là con đường để vào Bá đạo hoàn toàn không hề có dấu tích gì, bằng không dựa vào bản lĩnh của nhà họ Long, Long Thiên cũng đâu đến mức đều phải vào sinh ra tử mới được thăng cấp tu vi.
Trước đây đều là xông bừa đánh bậy, còn bây giờ đã tích lũy được kinh nghiệm từ các bậc tiền bối, Long Thiên đương nhiên muốn học hỏi Mã Kiếm cách kiểm soát sự độc đoán lúc đó nhưng vẫn đạt được hiệu quả mà không trở nên vô dụng.
Chỉ là Long Thiên chưa từng học qua đao pháp và công pháp, nếu đã quyết định học đao pháp với Mã Kiếm, tất nhiên là anh sợ tâm mình không tịnh, dẫn đến đao cương không trong sạch.
Vì vậy khi anh muốn học đao từ Mã Kiếm thì sẽ hỏi ý kiến của ông Công Tôn.
Đêm nay, Long Thiên lên sân thượng và thấy Công Tôn Vô Địch đang đánh cờ với Phương Nhân Vương, hai lão già sống cùng trong biệt thự, không có việc gì thì cũng sẽ tìm một chút niềm vui tao nhã thôi.
Dù sao, miễn là Phương Nhân Vương không có ác ý, ông Công Tôn cũng sẽ không đối đầu với ông ta, hai vị tuyệt đỉnh cao thủ này thật ra có rất nhiều chủ đề để nói, tuy con đường tu luyện khác nhau nhưng cuối cùng đều có mối liên hệ với nhau.
Long Thiên vừa đi lên sân thượng nhìn thấy lão Phương vẫn mặc chiếc áo tồi tàn đó quả nhiên là khác một trời một vực so với Công Tôn Vô Địch người có dáng vẻ của tiên phong đạo cốt.
Lúc ông ta đối mặt với Công Tôn Vô Địch trên bàn cờ, thần thái thì toát ra vẻ thần cơ diệu toán, phong thái không thể nói là không tao nhã, còn khí chất cũng không hề tầm thường, lúc này Long Thiên mới cảm thấy được lão già lôi thôi này lại rất có khí phách.
Cũng phải, có thể đánh cờ với Công Tôn Vô Địch mà vẫn giữ được phong thái ung dung tự tại như vậy thì đoán chừng cả cái Hoa Hạ này không có được mấy người, thậm chí những lão quái vật ẩn thân thế gia kia nhìn thấy ông Công Tôn cũng phải khúm na khúm núm, nào giống như lão già này điềm tĩnh đến vậy.
Nho thánh thật không hổ danh là Nho thánh.
Long Thiên không dám làm phiền, kính cẩn tiến lại gần.
Cả hai đang rất tập trung vào đại cục.
Bàn cờ giống như là cuộc đại chiến giữa hai người họ vậy, đều nhìn chằm chú vào bàn cờ không hề ngẩng đầu lên.
Ngay khi Long Thiên vô cùng kính cẩn nhìn vào thì anh gần như muốn thổ huyết ra ngoài.
Long Thiên không có hứng thú với cờ vây, nhưng vẫn có một chút hiểu biết về nó, nhìn thấy hai người họ lại đang chơi cờ một mặt, chính là cái kiểu chơi trò trẻ con lật tung tất cả các quân cờ rồi ăn từng quân một, chẳng liên quan gì đến cái gọi là cuộc đấu trí của các bậc cao thủ như trong tưởng tượng cả.
Điều mà Long Thiên không thể chấp nhận được chính là lão Phương, ông ta chơi cái loại cờ ấu trĩ của mấy đứa con nít như vậy thì thôi đi, đằng này hễ mỗi lần lật cờ đều kết hợp với lời bình luận của bản thân, tương tự như là “quân Tướng nằm ở đây, quân Tượng sẽ chạy không thoát, ông đây sẽ lấy quân Tướng nuốt quân Tượng, không sợ bị no mà chết. Chiêu này quả là tuyệt diệu, có thể được gọi là tuyển thủ quốc gia à nha”.
Tuyển thủ quốc gia cái khỉ mốc ấy.
Nếu không phải là Nho thánh, Long Thiên đã lên tiếng mắng cho một trận rồi.
Trên bàn cờ một mặt, lão Phương dùng quân Tướng ăn hết quân Tượng, rồi đắc thắng nói: “Ông Công Tôn, ông thua chắc rồi. Nước cờ ngầm này của ông đây đã có chủ ý từ lâu rồi. Không còn quân Tượng, tôi xem ông làm sao bảo vệ được Vua đây, đại đạo nhân gian hóa ra chỉ có vậy!”
Vẻ mặt của Long Thiên không khỏi nhăn nhó lại.
Công Tôn Vô Địch không có chút biểu cảm gì, tùy ý lật lên một quân cờ bên cạnh quân Tướng, đó lại là một quân Tốt.
Theo luật chơi cờ một mặt, quân nhỏ nhất sẽ ăn lớn nhất, lúc này quân Tướng là đã bị cô lập rồi.
Phương Nhân Vương kinh ngạc thốt lên một tiếng trời muốn ép tôi chết sao, rồi thay vì bình tĩnh ứng phó, ông ta lập tức đưa tay ra lật úp quân Tốt của Công Tôn Vô Địch lại, đặt quân Tượng mình vừa ăn trở lại bàn cờ, không biết xấu hổ mà còn cho là đương nhiên: “Lão Công Tôn, xóa bỏ nước đi sai này của tôi đi”.
Công Tôn Vô Địch dường như đã quen với điều đó, bĩu môi không nói gì.
Chương 268: Ngã cắm đầu
Long Thiên hoàn toàn chết lặng.
Nếu cảnh này mà truyền ra ngoài, e rằng những hậu bối sùng bái hai bậc tuyệt thế cao thủ này chắc sẽ không còn tôn thờ hay khao khát trong lòng nữa mất.
Ván cờ một mặt này chẳng qua chỉ là trò chơi của đám con nít chơi, cuối cùng lão già Phương Nhân Vương cũng vất vả thắng được sau khi đã đi lại nước cờ hơn chục lần, Long Thiên ngồi xổm xuống bên cạnh hút thuốc, chỉ thấy là hai người bọn họ thật ấu trĩ.
Phương Nhân Vương đứng dậy phủi nhẹ vào mông và nói một cách sảng khoái: “Tôi đã chơi vô số trận trong đời, cho đến nay, tôi vẫn chưa hề thua trận nào”.
Long Thiên kiềm nén lại sự kích động muốn tiến lên đánh cho lão già này một trận, anh cười nói: “Đúng vậy, Phương tiền bối quả là cao thủ số một trong làng đánh cờ à nha!”
Phương Nhân Vương rõ ràng là thích sự xu nịnh này, ông ta không hề nhận ra ý mỉa mai của Long Thiên, vui mừng nói: “Tên nhóc này, đúng là có mắt nhìn!”
Công Tôn Vô Địch lạnh lùng hứ một tiếng, tỏ ý không hài lòng, Phương Nhân Vương cũng hiểu ý không còn kiêu ngạo nữa, thay vào đó, ông ta quay lại nói: “Tôi sẽ không quấy rầy hai thầy trò các người nói chuyện nữa, lão Công Tôn, khi nào có thời gian thì lại đánh cờ tiếp vậy, nhưng ông đây phải thủ bên cạnh Phượng Hoàng, không có thời gian đi Thủ Đô tìm ông”.
“Ông cụ, người phải đi rồi sao?”, Long Thiên kinh ngạc hỏi.
Phương Thiên Vương cười không nói lời nào, chỉ nói vài lời trêu đùa trước khi xuống lầu: “Đều già cả rồi, còn giữ thể diện gì nữa, bệnh sĩ chết trước bệnh tim, ông đợi nổi nhưng giai nhân cũng đã già rồi, đến lúc đó có trở thành thiên hạ đệ nhất thì có vui vẻ gì nữa chứ?”
Công Tôn Vô Địch trừng mắt, định bắt lão già đó lại đánh cho một trận, kết quả là lão Phương có thể đoán trước được nên sớm đã chạy mất hút rồi.
Công Tôn Vô Địch mắng một tiếng rồi cười nói: “Tính tình của lão già này lại chẳng khác gì ông nội của con”.
“Ông nội con không đến mức không biết xấu hổ như ông ta, đánh cờ một mặt thôi mà còn tự cho mình hơn người”, Long Thiên bĩu môi nói.
Công Tôn Vô Địch cười nhẹ: “Không phải mặt dày mà giống ở cái miệng đê tiện”.
Long Thiên không biết phản bác thế nào, ông nội quả thực là người ăn nói không nể nang gì cả, hễ mở miệng ra là không có được lời hay ý tứ gì cả, chính là bản lĩnh mắng mỏ con trai Long Thiên Tượng của mình.
Ông ấy có thể chửi ba ngày ba đêm không ngừng, hơn nữa vốn từ vựng phải nói là đáng kinh ngạc, không hề lặp lại, phải nói về võ miệng của Long Thiên, đúng là di truyền từ ông nội.
“Ông cụ muốn trở về nhà họ Long rồi sao?”, Long Thiên hỏi, tuy rằng Công Tôn Vô Địch cũng được coi như là một nửa sư phụ của Long Thiên nhưng chưa bao giờ để Long Thiên gọi mình là sư phụ nên Long Thiên cũng không bao giờ dám gọi.
Công Tôn Vô Địch đứng dậy, chắp tay đứng bên cạnh ban công, nói: “Ta đã ra ngoài quá lâu rồi, đã đến lúc trở về. Vẫn còn rất nhiều sách cần phải xem. Mỗi giây phút ta sống ở đây, đều rất nhớ mọi thứ trong khu vườn nhỏ ấy. Ta phải trở về chăm sóc nó, hơn nữa ở đây cũng không cần đến ta nữa, có Phương Nhân Vương ở đây rồi, ta cũng không muốn tham gia náo nhiệt nữa. Để tránh cái lão già kia đến lăng mạ ta mỗi ngày”.
Long Thiên mỉm cười, khi còn nhỏ anh không hiểu chuyện của Công Tôn Vô Địch và bà nội mình.
Lúc trưởng thành, anh đã trải qua thì mới biết rằng đó là một bộ phim thần tượng tình yêu tay ba sống động.
Lý do khiến Công Tôn Vô Địch ở lại trong nhà họ Long, Long Thiên đại khái cũng biết là vì điều gì, nhưng cho dù nhìn thấu anh cũng không dám nói ra, bởi vì sợ bị đánh, cũng chỉ có lão Phương mới dám trêu chọc ông Công Tôn, người tự nhận mình là thứ hai ở Thủ Đô thì không ai dám xưng là số 1 về chuyện này.
“Tên lão già họ Phương tiên tri đó, đánh cờ chỉ là một trò tiêu khiển. Còn muốn nhiều hơn nữa chính là moi móc những bí mật không thể tiết lộ của ông ta. Nhưng lão già này rất thông minh. Khi nói đến những điểm quan trọng, ông ta lại nói rằng thiên cơ không thể tiết lộ. Tuy nhiên chuyện con đã vào Bá đạo, ông ta cũng nói với ta một chút về điều này. Tuy rằng nói Bá đạo chú ý tới một niềm tin bất khả chiến bại trên thiên hạ, nhưng những năm này không cho con đụng tới công pháp là vì sợ con tuân theo số mệnh, làm theo lẽ tự nhiên ngược lại sẽ cách con đường này càng xa hơn, nhưng nếu con đã bước vào ngưỡng cửa này, sau này con sẽ không còn bị hạn chế nữa, miễn là niềm tin của con không bị tạp niệm là được”.
Công Tôn Vô Địch chậm rãi nói tiếp: “Mã đao giáp là một tiền bối đã vào Bá đạo, có thể móc nối được mối thiện duyên này thì chỉ có lợi mà không có hại đối với con. Dù sao hắn cũng là người có tiếng nói nhất, có thể học hỏi một chút kinh nghiệm, có thể ít đi một phần đi đường vòng, về phần Lưu Công Cẩn, nếu không có sự cố gì thì hắn sẽ là Từ Thiên Lang tiếp theo, có thể kết thân, nhưng cũng phải chú ý cân nhắc, còn có Phạm Thái Nhàn nhà họ Phạm, Tư Đồ Văn và Phạm Trọng Lâu đã ẩn mình nhiều năm như vậy, chỉ cần thời cơ đến sẽ khiến ai nấy cũng phải kinh ngạc. Mối ân oán của bọn họ với nhà họ Yên, nếu con có thể giúp được chừng nào thì giúp nhiều một chút, dù sao thì con và bọn họ đều có chung một kẻ thù”.
Long Thiên ở phía sau gật đầu, trong lòng ghi nhớ lời của ông Công Tôn đã nói, mỗi câu nói này đều là điểm quan trọng, giải quyết được rất nhiều thắc mắc của Long Thiên.
Công Tôn Vô Địch đứng chắp tay nói: “Tiểu Hổ Tử, ta biết con rất muốn báo thù, nhưng trước khi chưa trở thành Bá vương, con hãy cố nhẫn nhịn. Những người bên ngoài đều gọi ta là thiên hạ đệ nhất, thực ra ta hiểu đó không phải là điều gì to tát cả, còn chưa nói đến việc Tào Tử Kiến người đã trở thành thiên nhân trước 30 tuổi, chính là nói đến các thế gia đã vây quanh các con hồi đó, có ít nhất 3 người có thể đối tay đôi với ta, đều là những lão quái vật đã sống không biết bao lâu rồi. Nhà họ Tạ đã bị xóa sổ, thực tế, phần lớn nguyên nhân là bởi vì có vị lão quái vật đã qua đời, bọn họ mới lâm vào cảnh điêu tàn như vậy. Nếu con coi ba nhà còn lại đều vô dụng giống nhà họ Tạ thì con sẽ là người chịu thiệt thòi, lời đến đây thôi, có thời gian thì con hãy về Thủ Đô nhiều một chút, biết rằng con không muốn tranh giành tài sản, nhưng ít nhất hãy về nhà nhiều hơn để thăm bà con, để sư muội của ta vui là được rồi”.
Dứt lời, Công Tôn Vô Địch sải bước ra một bước với phong thái xuất thần như một vị thần tiên.
Long Thiên trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu cười nói: “Kỳ thật con không hề phản đối ông với bà nội ở bên cạnh nhau đâu”.
Công Tôn Vô Địch đã sải bước đi, bỗng loạng choạng khi nghe thấy điều này, mặc dù đã biến mất ở sân thượng của Bắc Hải nhưng lại ngã cắm đầu trong sân nhỏ của Thủ Đô.
Ông cụ bò dậy từ dưới đất rồi thầm mắng tên ranh con đó một tiếng, sau đó nhìn về phía sân lớn của nhà họ Long, ngượng ngùng nói: “Thiên hạ có bà, không vào Nhân tôn cũng chẳng sao”.
Chương 269: Nhân quả kiếp trước
Người đời đều khổ vì tình, cho dù có là Công Tôn Vô Địch nói bước vào Nhân tôn liền có thể vào Nhân tôn cũng không ngoại lệ, Phương Nhân Vương đã là Nho thánh, sao có thể không nhận ra Công Tôn Vô Địch cam tâm tình nguyện bó chân chịu trói chứ, cả đời phân cao thấp với ông ta, biết không muốn chặt đứt sợi tình duyên để chấm dứt vướng bận, nếu không với thiên phú tu vi Nhân đạo của ông ta, hà tất phải khổ sở mười năm trước là Nhân giả nhất phẩm, mười năm sau vẫn là Nhân giả nhất phẩm chứ.
Không phải là không thể bước vào, mà là không muốn bước vào.
Người đời ngưỡng mộ thánh nhân có thể trường sinh, trở mình một cái cũng có thể vô địch khắp thiên hạ, nhận được sự sùng kính của hàng vạn người, nhưng không ai biết, nếu muốn bước vào thánh nhân thì phải thanh tâm quả dục, từ bỏ tất cả những chấp niệm trong lòng mới có thể bước vào con đường này.
Phương Nhân Vương có thể chặt đứt thất tình lục dục bước vào Nho thánh, không có nghĩa là những người khác có thể, giữa con đường vô tình và con đường hữu tình, Phương Nhân Vương đã lựa chọn con đường tắt nhanh gọn nhất, còn Công Tôn Vô Địch lại hoàn toàn ngược lại.
Phương Nhân Vương đi xuống lầu thở dài một hơi, tựa hồ như đang tiếc hận thay cho Công Tôn Vô Địch vậy, bên cạnh ông ta xuất hiện thêm một người nữa, đó là Nhan Như Ngọc từ trước đến nay không biết lớn nhỏ với Phương Nhân Vương.
Ban đầu Nhan Như Ngọc vô cùng tôn trọng vị cố vấn siêu cấp của Quỷ Môn này, dù sao cũng là cao nhân trong các cao nhân, cho nên mỗi lần gặp mặt đều vô cùng kính cẩn, không dám quên những lễ nghi cần có.
Trong hàng nghìn hàng vạn võ giả trên đời này, người có thể trở thành Nho thánh trong Nho đạo cũng chỉ có một mình Phương Nhân Vương, đọc sách cũng đọc thành một Nho thánh, việc này trong con mắt thời buổi võ đạo tầm thường là chuyện vô căn cứ, nhưng Phương Nhân Vương vẫn làm được, đương nhiên Nhan Như Ngọc cũng giống như những hậu bối đời sau vô cùng tôn kính đối phương rồi.
Nhưng ở cạnh nhau lâu, lại cảm thấy đối phương cũng chẳng có gì hơn người, nếu không là việc xúi quẩy ông ta lợi dụng sự tôn kính của anh mà ăn uống chè chén tá lả, thì cũng là thói quen không thích giữ vệ sinh khiến Nhan Như Ngọc giậm chân đấm gối bực bội.
Nhan Như Ngọc cực ưa sạch sẽ, đồ người khác đã dùng là anh ta tuyệt đối không dùng đến nữa, cho nên quãng thời gian Phương Nhân Vương chây lười ở lại nhà anh ta, Nhan Như Ngọc ngoài việc dọn dẹp vệ sinh ra thì không còn thời gian làm gì khác nữa, dần dà tự nhiên không còn thiện cảm với ông già này, hơn nữa cũng đã thân quen rồi, nên cũng không thèm để tâm đến mấy lễ nghi kia nữa.
Phương Nhân Vương cũng là một người kỳ quái, Nhan Như Ngọc càng vô phép vô tắc thì ông ta càng thích ở cùng đối phương, thậm chí những lúc tâm trạng tốt còn chỉ điểm cho Nhan Như Ngọc một vài cách tu hành, có lúc còn chỉ ra những điểm sai trong sách y, những việc này ít nhiều đều có lợi cho Nhan Như Ngọc.
Chỉ là lần gặp mặt này không giống với như trước đây, ngược lại vừa gặp mặt Nhan Như Ngọc liền nghiêm túc chắp tay, bất ngờ thực hiện hành lễ mà những bậc hậu bối nên làm.
Phương Nhân Vương nhìn người đàn ông có nhan sắc không thua kém bất cứ tuyệt sắc giai nhân nào trên đời này, từ từ thở dài một hơi nói: "Nhóc Nhan, có chuyện gì muốn cầu xin lão phu sao?"
Nhan Như Ngọc ngẩng đầu lên cười nói: "Ông Phương, trên đời này không có chuyện gì giấu được ông, ông biết tôi tới tìm ông là muốn hỏi gì rồi, đừng biết rõ còn cố tình hỏi nữa".
"Chào hỏi một cái đã muốn lão phu tiết lộ thiên cơ sao, cậu cũng nhỏ mọn quá đi", Phương Nhân Vương trừng mắt lườm Nhan Như Ngọc một cái.
"Mẻ trà năm nay thu hoạch ở trang viên Quỷ Môn đều tặng cho ông hết", Nhan Như Ngọc nhẫn nhịn từ bỏ thứ yêu thích nói.
Phương Nhân Vương vừa nghe vậy liền cười híp cả mắt nói: "Thế còn tạm được".
Nhan Như Ngọc nghiêm túc nói: "Chỉ xin ông một chữ, sống hay chết?"
"Cậu đang nói đến cô gái kia hay là bản thân cậu?", Phương Nhân Vương hỏi ngược lại.
"Cô ấy", lần này Nhan Như Ngọc không hề do dự.
Phương Nhân Vương cười khổ một tiếng nói: "Con bé từ xà tinh tu luyện thành người kia độ kiếp thất bại, gặp phải thiên kiếp, nguyên thần trong cơ thể gần như đã tan thành mây khói rồi, chỉ còn lại thân xác thôi. Mấy năm nay dựa vào y thuật của cậu nên thân xác mới không tiêu tan, cho dù cậu có dùng 'Tu la tâm kinh' để giúp cô ta thì cũng chỉ duy trì được mạng thôi, mức độ thấp nhất là một mạng đổi một mạng, hơn nữa cũng không chắc chắn có thể đổi được, chỉ vì ơn một bữa ăn năm đó, mà đáng như vậy sao".
"Không chỉ là ơn một bữa ăn đâu", Nhan Như Ngọc nói.
Phương Nhân Vương thoáng hơi bất ngờ hỏi: "Cậu đã biết nhân quả tuần hoàn của kiếp trước rồi sao?"
"Những gì nên biết đều đã biết rồi, cô ấy đã đợi tôi ba kiếp, tôi chỉ cầu cho cô ấy sống thôi", Nhan Như Ngọc cười khổ một tiếng nói.
Phương Nhân Vương hừ lạnh nói: "Người và yêu không thể ở cạnh nhau, cậu đang làm trái ý trời đó!"
"Vậy tên Long đầu bò kia có thể nghịch thiên bước vào Bá đạo, tôi lại không thể sao? Làm gì có đạo lý như vậy chứ", Nhan Như Ngọc khẽ cười nói.
Phương Nhân Vương không tranh cãi nói: "Cậu là hoàng đế nhà Thanh ngàn năm chuyển kiếp, một ngàn năm chỉ xuất hiện một lần, mỗi lần xuất thế đều tạo phúc cho thiên hạ, được vạn người kính trọng, tại sao đến đời của cậu lại chỉ vì một yêu nữ mà đồng ý hi sinh tính mạng, so với những người đời trước, cậu đúng là đáng xấu hổ!"
"Không thẹn với lòng, thiên hạ này có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ biết vào thời khắc tôi khó khăn nhất, là cô ấy đã ở bên cạnh thôi, thiên hạ này chưa có người nào quan tâm tôi như cô ấy", Nhan Như Ngọc nói đến đây, đột nhiên dừng lại một chút, sau đó nhớ lại bóng hình của cô gái nhỏ bé đứng chắn trước mặt mình trong trận chiến trên Tử Kim Sơn.
Phương Nhân Vương thở phào một hơi, hừ lạnh một tiếng, không tốn nhiều lời với thằng nhóc họ Nhan lai lịch không tầm thường này nữa, chỉ là thoáng có một chút vẫn thấy không cam tâm nên nói: "Cậu chết, cô ta sống, đây là một trong những kết cục mà lão phu có thể nhìn thấy".
Nhan Như Ngọc chấp niệm đến cùng, không nói gì cả.
Đợi sau khi Phương Nhân Vương mặt không cảm xúc đi xa, Nhan Như Ngọc mới đứng lên, suy nghĩ xuất thần nói: "Cho dù tôi thật sự là cái gì mà Phục Hy đại đế, thì cô ấy cũng là Nữ Oa cả đời này của tôi, mặc dù không phải là duy nhất".
Ở cách đó không xa, Vương Manh Manh dựa vào cửa phòng, im lặng không lên tiếng.
"..."
Công Tôn Vô Địch một bước trở về thủ đô, nhà họ Vương mấy ngày nay khá náo nhiệt bỗng dưng lại im ắng xuống.
Vài ngày sau, Nhan Như Ngọc vẫn luôn dưỡng thương ở nhà họ Vương cũng coi như đã khỏi hẳn rồi, thế là nói lời cáo biệt, lúc anh ta nói muốn rời đi, mấy người ngồi trong phòng khách đều sững sờ, chỉ có duy nhất Phương Nhân Vương đã biết rõ nội tình là âm thầm thở dài, biết lần này thằng nhóc họ Nhan này rời đi có thể sẽ không quay về được nữa, sau này có lẽ cũng không được uống trà ngon như vậy rồi, nhưng vẫn không lên tiếng.
Long Thiên đại khái cũng biết Nhan Như Ngọc đến Bắc Hải lấy Tu la tâm kinh để cứu ai.
Có mấy lần anh lén đến khu nhà ở của Nhan Như Ngọc để lấy trộm đồ đã nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường đó, điều duy nhất khiến Long Thiên cảm thấy ngạc nhiên là người phụ nữ đó không phải là người phụ nữ bình thường, nửa thân trên có dung mạo khuynh nước khuynh thành, nhưng nửa thân dưới thì lại không có hai chân, mà chỉ có một cái đuôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ trông giống như yêu quái đó, Long Thiên cũng bị dọa cho hết hồn, đó cũng là nguyên nhân vì sao thời gian đó Nhan Như Ngọc lại luôn truy sát Long Thiên, cũng là sợ bí mật này sẽ bị tiết lộ ra bên ngoài.
Sau đó Long Thiên bảo đảm sẽ không tiết lộ bí mật của tên lang băm này, cộng thêm tu vi của hai người lúc đó cũng tương tự nhau, Nhan Như Ngọc cũng không giết được anh nên mới bắt tay giảng hòa.
Lần này Nhan Như Ngọc đến Bắc Hải là để tìm cuốn 'Tu la tâm kinh' có hướng dẫn cách lấy mạng đổi mạng, nếu như đã tìm thấy rồi thì anh ta cũng không có lý do gì ở lại đây nữa, hơn nữa nhà họ Vương hiện tại đã có tấm bùa hộ mệnh tuyệt đối Phương Nhân Vương ở đây rồi, cũng không cần anh ta ở lại giúp Long Thiên làm vệ sĩ nữa.
Vương Lệ Trân bất giác nhìn Vương Manh Manh, phát hiện ra khóe mắt em gái mình đã đỏ hoe từ lúc nào, biết cô nàng không nỡ rời xa đối phương, cô muốn mở miệng giữ ở lại nhưng lại chẳng có bất cứ lý do nào cả, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài giống như Phương Nhân Vương mà thôi.
Nhan Như Ngọc nhìn mọi người nói: "Núi cao sông dài, mọi người có duyên sẽ gặp lại".
Chương 270: Dám yêu dám hận
Nói xong liền quay người về phòng mình thu dọn đồ đạc, Vương Manh Manh ngẩn ngơ ngồi ở trên ghế sô-pha, không biết phải làm sao, Long Thiên đứng lên đi tới phòng của Nhan Như Ngọc, dựa người vào cửa ra vào nhìn Nhan Như Ngọc đang dọn dẹp đồ đạc hỏi: "Anh đã lĩnh hội được cuốn 'Tu la tâm kinh' đó rồi à?"
"Hiểu được bảy tám phần nhưng muốn sử dụng được thì vẫn cần một thời gian nghiên cứu nữa", Nhan Như Ngọc không quay đầu lại trả lời.
"Nếu vẫn chưa hiểu hết thì sao không ở lại đây thêm vài ngày nữa? Cũng coi như có người bầu bạn, mặc dù khu nhà đó của anh thanh tịnh phù hợp cho tu hành, nhưng cũng yên tĩnh quá, chẳng có chút hơi người gì cả", Long Thiên cười nói.
Nhan Như Ngọc nói: "Tôi ở đây làm phiền cũng lâu rồi, tôi không phải người mặt dày ăn uống tự nhiên như ruồi giống như Phương Nhân Vương, phong ba ở Bắc Hải cũng đã lắng xuống, tôi có ở lại thêm cũng chẳng giúp được gì, chi bằng về thanh tu thì hơn".
"Là do không muốn ở lại, hay không thể ở lại", Long Thiên nhìn Vương Manh Manh nói: "Sợ mình đa tình lưu luyến em vợ tôi sao?"
Động tác tay của Nhan Như ngọc hơi khẽ dừng lại, mỉm cười nói: "Vậy tại sao anh không muốn về nhà họ Long, không muốn gặp Cừu Đông Thanh chứ gì?"
"Tôi và anh không giống nhau, được chưa?", Long Thiên cười khổ nói.
Nhan Như Ngọc vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc, không nói gì nữa, sau đó nhấc túi hành lý đeo lên lưng, quay người rời đi, chỉ là lúc đi qua Long Thiên thì mở miệng nói: "Không có gì khác nhau cả, chúng ta đều là những kẻ hèn nhát".
Long Thiên không phản bác lại, mà nhìn theo bóng lưng của Nhan Như Ngọc nói: "Nhưng đừng chết nhé, tôi vẫn còn nợ anh một mối ân tình".
Nhan Như Ngọc không trả lời, chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Trở về phòng khách, Long Thiên nhìn thấy vẻ mặt Vương Lệ Trân cười khổ não bất đắc dĩ, còn ông già Phương Nhân Vương thì lại vui vẻ xem kịch hay, Long Thiên nhìn ra cửa lớn mới hiểu ra tại sao hai người này lại có biểu cảm như vậy.
Ngoài cửa lớn, Vương Manh Manh tay cầm con dao làm bếp đứng chắn ngay cửa, rất kiên quyết nói: "Anh không được đi".
Vừa dứt lời, Phương Nhân Vương liền giơ ngón tay cái lên tấm tắc khen nói: "Dám yêu dám hận, cô nhóc này rất có tố chất của phụ nữ thời đại mới mà".
Vương Lệ Trân trừng mắt nhìn Phương Nhân Vương nhìn thế nào cũng không thấy giống cao nhân một cái, sau đó đứng lên muốn tới khuyên em gái mình đừng làm ồn nữa, nhưng lại bị Long thiên ngăn lại, Long Thiên nhìn cô lắc đầu nói: "Chuyện của họ thì để họ tự giải quyết đi, em bận tâm làm gì?"
Vương Lệ Trân nhìn thấy em gái mình quyết đoán như vậy nên cũng đành từ bỏ, hơn nữa đụng phải tường thành sắt đá, không đụng thủng được tự khắc sẽ ngoan ngoãn chấp nhận thôi.
Vương Manh Manh thật lòng thích Nhan Như Ngọc, nếu không trên Tử Kim Sơn cũng không màng an nguy mà dũng cảm đứng ra, nếu như ngay đến mạng sống cũng có thể từ bỏ vì đối phương vậy thì thật sự là thích thật rồi, nếu đã thích rồi thì cô ta không thể để anh ra đi, bởi vì cô biết một khi anh ta đi là sẽ không thể quay lại được nữa.
Nhan Như Ngọc nhìn Vương Manh Manh, ban đầu là hung hăng trừng mắt nhìn cô, sau đó phát hiện ra cô nhóc bị anh lườm một cái liền lập tức ngoan ngoãn như một con mèo con, lần này lại không hề sợ hãi chút nào mà cũng trừng mắt nhìn lại anh, như muốn nói dù anh có đánh chết em thì thi thể của em cũng phải ngăn anh lại.
Hai người đối mặt với nhau hơn một phút, không ai chịu nhượng bộ.
Cuối cùng Nhan Như Ngọc lần đầu tiên xuống nước, thỏa hiệp trước nói: "Tôi hứa với cô, nếu như có thể sống sót trở về, tôi sẽ quay lại gặp cô".
Cô gái nhỏ vẫn giơ con dao lên, chỉ có điều biểu cảm đã bắt đầu chực khóc rồi.
Nhan Như Ngọc bực bội nói: "Thôi thôi thôi, đừng dùng mỹ nhân kế với tôi, trên đời này chưa có người phụ nữ nào có bản lĩnh này đâu, cho dù có thì cũng không phải cô nhóc tóc vàng còn tuổi vị thành niên như cô đâu".
Vương Manh manh tức giận nói: "Hôm nay em vừa hay đủ tuổi thành niên rồi!"
Nhan Như Ngọc quay lại nhìn Vương Lệ Trân một cái, Vương Lệ Trân gật đầu nói: "Tối nay quả thực là sinh nhật của Manh Manh, chúng tôi đang định tối nay sẽ tổ chức một buổi tiệc chúc mừng cho con bé, hay là anh Nhan cũng ở lại cùng dự được không?"
Nhan Như Ngọc có chút do dự, nhưng cũng biết đạo lý đáng nên kết thúc mà không kết thúc thì tự mình phải chịu phiền phức, nên thẳng thừng từ chối nói: "Tôi không đi được, còn có việc cần làm".
Vừa dứt lời, cúi đầu nhìn thấy cô nhóc nước mắt lưng tròng đang có dấu hiệu như lũ lụt vỡ đê, bộ dạng đó thật là khiến người ta đau lòng.
Nhan Như Ngọc nhớ lại quãng thời gian ở cùng cô nhóc này, mặc dù ban đầu sự tấn công của cô ta khiến Nhan Như Ngọc cảm thấy phiền chết đi được, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại thì vẫn thấy cô nhóc dám yêu dám hận này cũng khá đáng yêu.
Anh ta vốn là người lạnh lùng sắt đá, nếu muốn đi thật thì giơ tay ra bức lui Vương Manh Manh từ bỏ suy nghĩ và tâm tư này có gì khó khăn chứ, nhưng hôm nay lại là sinh nhật của cô ta, Nhan Như Ngọc cho dù có lòng gan dạ dắt đến mức nào thì cũng không thể khiến cô nhóc tổn thương vào đúng ngày này được.
Đúng lúc Nhan Như Ngọc do dự thì Vương Manh Manh liền òa khóc nức nở, vừa khóc vừa dùng tay còn lại kéo chặt ống tay áo của người đàn ông xinh đẹp này, chỉ sợ anh ta nói đi là đi mất, cô nàng ra vẻ đáng thương nức nở nói: "Chỉ một ngày thôi, ngày mai anh đi không được sao?"
Nhan Như Ngọc ngồi ổm xuống, giơ tay lên vuốt tóc Vương Manh Manh, hết cách nên đành cưng chiều nói: "Được".