-
Chương 251-255
Chương 251: Đao trong tay đủ để...
"Tôi sớm đã biết sẽ như vậy", Long Thiên sau khi thổ huyết thì tự lẩm bẩm bất đắc dĩ nói.
Đánh với cao thủ cấp Thiên, bị đàn áp về thực lực là điều đương nhiên, huống hồ còn là đánh với một lão quái vật đã sống hai thế kỷ nữa. Long Thiên đã dự liệu được trước sẽ xảy ra tình huống này, hai tay anh đặt lên thanh thương dài, sau đó hô lớn một tiếng, dùng lực rút thanh thương khổng lồ ra khỏi người mình.
Khởi động chân khí toàn thân, Long Thiên dốc hết sức lực mới lấy lại được tự do, rơi xuống đất, trước ngực máu tươi phun ra đỏ thẫm, thương thế không nhẹ, một tay anh ôm lấy vết thương, tay còn lại móc trong túi ra một viên đan dược màu đen cho vào miệng, đan dược này là do Nhan Như Ngọc đưa cho anh, không phải là loại thuốc kích thích sức mạnh trong một thời gian ngắn, nhưng có thể khiến vết thương khép miệng rất nhanh.
Sau khi Long Thiên nuốt đan dược vào thì mới cảm thấy dễ dịu hơn một chút, một thương vừa nãy tuyệt đối không phải trò đùa, võ giả cấp Địa bình thường nếu như bị đâm một thương này thì có lẽ sớm đã xuống hoàng tuyền rồi. Dù Lưu Công Cẩn rất tự tin với kiếm thuật của mình cũng không cho rằng cậu ta có thể vượt qua được một chiêu vừa nãy.
"Lão quái vật này chẳng lẽ là thiên nhân thiên hạ vô địch hay sao, một chiêu này quả thực là tuyệt đối rồi, cho dù tôi có mạo điểm đứt hết gân mạch toàn thân xuất ra kiếm thứ bảy có lẽ cũng không thể chống đỡ được một kích lôi đình này", Lưu Công Cẩn lờ mờ nuốt nước bọt nói.
Mã Kiếm lại không chịu nhàn rỗi, cười ha hả nói: "Không vô địch, không vô địch, lão quái vật nhà họ Đỗ này cùng lắm chỉ là trên dưới thực lực ngũ phẩm mà thôi, vẫn còn cách xa thiên nhân lắm, đời này tôi chỉ mới gặp qua đúng một thiên nhân".
"Chính là người mà ông nói có thể một kiếm khiến thiên nhân quỳ gối Từ Thiên Lang đó à?", Lưu Công Cẩn có chút sùng bái nói, người ta cũng luyện kiếm, nếu như đời này có thể gặp được cảnh giới như sư phụ của ông Thích thì Lưu Công Cẩn không còn gì mãn nguyện hơn.
Nhắc đến người năm đó khiến mình bại trận khốn khổ, vị kiếm khách đỉnh cấp thậm chí cả đời sống quy ẩn này, Mã Kiếm hừ lạnh một tiếng nói: "Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng trên thế giới này quả thật chỉ có Từ Thiên Lang có năng lực bước vào Thiên đạo trở thành thiên nhân, kể cả Phương Nhân Vương đã trở thành Nho thánh hay là Công Tôn Vô Địch đã gần trở thành Nhân tôn nếu gặp Từ Thiên Lang thì cũng phải quỳ gối".
"Nhưng Công Tôn Vô Địch chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể phong ấn được phượng hoàng trên Tử Kim Sơn đó, ông Mã, ông tâng bốc Từ Thiên Lang như vậy chẳng lẽ là đang muốn nâng mình lên sao?", Lưu Công Cẩn có chút không tin nói, cậu ta chưa từng gặp sư phụ của sư phụ, nhưng trận chiến trên Tử Kim Sơn dù ông Thích có tới kịp, có lẽ có thể áp chế được phượng hoàng, nhưng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng dễ dàng như Công Tôn Vô Địch được.
Mã Kiếm vui vẻ cười nói: "Thua vì một đối thủ như vậy không mất mặt, chẳng qua cả đời tôi tìm kiếm Bá đạo, kết quả lại bị một kiếm ngang ngược làm tinh thần rối loạn, đả kích tới sự tự tin và khí phách, không thể có được tư tưởng thiên hạ vô địch năm đó nữa, dẫn đến cả đời này không mơ bước chân vào được Bá đạo rồi, chỉ có thể miễn cưỡng leo tới cấp Thiên này thôi. Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, Bắc Hải này vẫn chưa có ai có cùng thực lực với tôi".
Lưu Công Cẩn trừng mắt nhìn ông Mã đang tâng bốc bản thân, bực bội nói: "Trước đây tôi tưởng tôi chém gió đã khủng lắm rồi, không ngờ ông mới là cao thủ trong các cao thủ chém gió".
"Muốn tin thì tin, không tin thì thôi", Mã Kiếm ngắt lời nói: "Cậu muốn đi cứu người thì tự mình đi đi, kế khích tướng không có tác dụng với tôi đâu, dù sao tôi cũng không có dây dưa gì với nhà họ Đỗ, tôi mở nhà hàng của tôi, ông ta giết người của ông ta, liên quan gì đến tôi?"
Lưu Công Cẩn bị vạch trần suy nghĩ nên cũng không tiếp tục thuyết phục Mã Kiếm nữa, mặc dù không muốn thấy Long Thiên chết như vậy trong tay lão quái vật, nhưng Lưu Công Cẩn cũng tự mình hiểu rõ, một kiếm khách non trẻ mới bước vào cấp Địa không được bao lâu như cậu ta có xông lên thì cũng không đỡ nổi một cái bạt tai của cụ tổ nhà họ Đỗ kia.
Mã Kiếm chăm chú quan sát trận đấu, loại đấu võ mạnh yếu cách biệt quá rõ thế này không cần xem cũng biết kết cục cuối cùng thế nào, Long Thiên chỉ là cao thủ cấp Địa trung phẩm, gặp phải lão quái vật ít nhất cũng tầm ngũ phẩm trở lên thì có bao nhiêu phần trăm thắng chứ? Phỏng chừng một phần trăm cũng không có, chỉ là tên nhóc họ Long này có quyết tâm không chịu khuất phục mạnh mẽ chưa từng thấy từ trước đến nay, việc này khiến Mã Kiếm có một cái nhìn khác về anh, lại liên tưởng đến chân khí dồi dào nhưng lại không có bất cứ quỹ tích vận hành công pháp nào của anh, thậm chí chiêu thức cũng chỉ có hai loại chém ngang và chém dọc, giống hệt với ông ta hồi còn trẻ năm đó.
Lẽ nào thằng nhóc này giống mình, cũng tìm một con đường tắt nghịch thiên mà đi sao?
Người quan sát trận đấu đều cho rằng Long Thiên thua là cái chắc, lão quái vật trong cuộc lại càng cho rằng đối phương chỉ là một con kiến có thể bóp chết bất cứ lúc nào, sở dĩ chần chừ chưa kết liễu đối phương là vì còn đang ép Công Tôn Vô Địch xuất hiện. Ông ta đã thống nhất xong với mấy gia tộc ở thủ đô rồi, ông ta sẽ ngăn cản Công Tôn Vô Địch trở về viện trợ, để bọn họ có thể thuận lợi tiến hành kế hoạch. Hôm nay là ngày đã định, cho nên lão quái vật họ Đỗ mới dám rời khỏi đại viện nhà họ Đỗ tới đây gây rối, cho dù không thể giết được vị nhân giả Công Tôn Vô Địch đó thì ít nhất cũng có thể kéo dài thêm chút thời gian. Đến lúc đó việc lớn đã thành, không còn nỗi lo về sau nữa, sẽ liên thủ với mấy cao thủ đánh úp Công Tôn Vô Địch, cho dù Công Tôn Vô Địch có mạnh thế nào, năm cao thủ cấp Thiên không đủ thì mười hoặc hai mười người gộp lại thì sao?
Huyết mạch thực phượng là lò luyện dược quý báu mà lão quái vật bắt buộc phải có được, ông ta hiện nay đã có thực lực ngũ phẩm rồi, mượn sức mạnh của huyết mạch để trở thành thiên nhân cũng không phải là không thể.
Long Thiên đứng vững lại, đi về phía ông lão, song đao trong tay lại hiện ra, đúng là không sợ chết mà.
Tên nhóc nhà họ Long này to gan đến mức khiến người khác phải nhìn bằng ánh mắt khác, lão quái vật nhà họ Đỗ thật sự cảm thấy thằng nhóc này không tệ, so với con cháu nhà ông ta thì mạnh mẽ hơn rất nhiều, nếu không phải lấy đại cục làm trọng thì ông ta thật sự muốn thu phục đối phương.
Chương 252: Kim Cương, Bồ Tát
Vấn đề chính ở đây là không cùng suy nghĩ thì chẳng thể nói chuyện, dù đó là một mầm non tốt thì sao? Giữ lại chỉ tổ gây thêm hậu hoạn về lâu về dài mà thôi.
Lão quái vật họ Đỗ lại duỗi một tay ra, chân khí mạnh mẽ lao đi như thủy triều, cả Lưu Công Cẩn đứng bên ngoài xem cuộc chiến cũng cảm nhận được chân khí dày đặc đáng sợ đến mức có thể xé nát một con người, nếu không có Mã Kiếm chắn trước mặt thì hẳn là Lưu Công Cẩn đã không dám ở lại xem, dù màn kịch này có hay đến mức nào đi chăng nữa, để tránh bị vạ lây.
Long Thiên đanh mặt, song đao bảo vệ trước ngực, thế sống chết ngăn chặn luồng chân khí mạnh mẽ không đến ngờ, nhưng vấn đề là sức mạnh chênh lệch quá lớn, gắng gượng chưa tới mười giây thì song đao đã vỡ thành mảnh vụn, cả người bị chân khí xé rách, quần áo trên người rách tả tơi, hơn mười vết thương lớn nhỏ rải rác khắp nơi, miệng vết thương lại sâu không thấy đáy, chẳng có gì để nghi ngờ, nếu đối phương lại dùng thêm lực thì hẳn là kết cục của Long Thiên sẽ giống hệt với đám cao thủ bị Lưu Công Cẩn chém giết.
Lão quái vật họ Đỗ thu tay lại, Long Thiên quỳ một chân xuống đất, cả người đầy máu tươi, vết thương trong trận chiến với Vương Lệ Trân ở khu Phượng Hoàng vẫn còn chưa khỏi hẳn, lần này lại thêm vết thương mới cộng với vết thương cũ thì đau đớn là điều dễ hiểu, nhưng dù thế thì ánh mắt anh vẫn không hề có sự lùi bước.
Lão quái vật cười lạnh nói: “Ranh con nhà họ Long, cậu đã nếm đủ mùi đau khổ chưa, vẫn chưa chịu gọi Công Tôn Vô Địch đến cứu à?”
Long Thiên cất tiếng cười nói: “Con người tôi ấy à, bản chất cứng cỏi trời sinh rồi nên không thể làm những chuyện như kêu người tới cứu thế được”.
“Mạnh miệng là giỏi!”, lão quái vật họ Đỗ giơ tay trái về phía trước, đứng từ xa đánh bay Long Thiên một lần nữa, sau đó cánh tay to lớn giơ lên cao, nhấc Long Thiên lên giữa không trung, chỉ cần dùng thêm chút sức là có thể bóp nát anh.
“Tôi cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, gọi Công Tôn Vô Địch đến đây cứu đi!”, lão quái vật họ Đỗ vội vã nói, đã đến thời gian hẹn rồi, nếu Công Tôn Vô Địch không xuất hiện thì ông ta sẽ khó lòng giải thích được với những người kia.
Long Thiên nhổ một ngụm nước bọt nói: “Cứu cái đầu ông ấy!”
Lão quái vật thở phì phò, nếu không cần đến Long Thiên để kiềm chế Công Tôn Vô Địch thì hẳn là ông ta đã bóp chết thằng ranh con không biết điều này rồi.
Long Thiên ương ngạnh không chịu đầu hàng, nhất quyết không chịu gọi tấm bùa hộ mệnh của mình tới, anh biết rõ Công Tôn Vô Địch đang quan sát tình tình bên này ở một nơi nào đó, nếu anh hét lên hai chữ “cứu con” thì anh sẽ thua, có thể giữ được mạng nhưng đừng hòng tiến thêm một bước nào trong việc tu hành.
Tâm ma là thứ còn đáng sợ hơn cả những vết thương da thịt.
Thấy Long Thiên thừa sống thiếu chết đến nơi, Lưu Công Cẩn mắng to: “Tên Long Thiên này bị làm sao thế không biết, tại sao không nhờ Công Tôn Vô Địch ra tay, chẳng lẽ đang giận dỗi gì lão tiền bối đó ư, lấy mạng mình ra cược thì hơi bị ngu quá rồi đó”.
Mã Kiếm nhíu mày nói: “Nếu tôi là cậu ta thì cũng sẽ không gọi người tới cứu mình bây giờ, bởi vì đây là một cơ hội cực kì tốt”.
“Cơ hội gì?”, Lưu Công Cẩn hỏi.
Mã Kiếm lắc đầu nói: “Nói với cậu thì cậu cũng chẳng hiểu, Tiểu Lưu à, cậu học được Thiên Nhân Cửu Kiếm, trông có vẻ như cậu là người được lợi nhưng xét về lâu về dài thì có thể nói là lão Thích đã nhận nhầm đệ tử, năm đó tôi nhịn không dạy cậu công pháp và đao pháp, ít nhiều gì cũng muốn cậu tự nhập Bá đạo như tôi, chỉ là cả đời này tôi và cậu đều không có cái duyên đó”.
“Thế rốt cuộc Bá đạo ông nói là cái gì thế?”, Lưu Công Cẩn khó hiểu hỏi: “Có đáng để anh ta phải ôm nó đi tìm chết thế không?”
“Nó không phải là cái, đạo là đạo, cũng không phải đạo, nói cũng như chưa nói, tôi hỏi cậu nhé, cậu học kiếm thì chiêu kiếm quan trọng hơn hay là kiếm ý quan trọng hơn?”, Mã Kiếm hỏi ngược lại.
Lưu Công Cẩn vò đầu bứt tai, có thể thấy cậu ta không hiểu ý của những lời này.
“Sau này khi cậu đến cảnh giới Từ Thiên Lang sẽ hiểu được thôi, trên đời này có rất nhiều thứ không thể diễn tả bằng lời, cũng rất khó giải thích rõ ràng. Chẳng hạn như công pháp đó, tại sao nó lại có tác dụng, bởi vì nó được mặc định là sẽ có hiệu quả hay đó là hiệu quả của người sáng tạo ban cho, chiêu thức và bản lĩnh có lớn mạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng do con người sáng tạo ra cả, khi họ đã tạo ra thì những kẻ học theo người đi trước sẽ không bao giờ vượt qua được người đó, chỉ có những thứ bản thân tự sáng tạo ra mới được xem là trò giỏi hơn thầy, thắng cả thầy”.
Mã Kiếm nói huỵch toẹt tất cả mọi thứ ra nhưng vấn đề là Lưu Công Cẩn nghe chẳng hiểu nổi một chữ nào.
Long Thiên lơ lửng giữa không trung đã bắt đầu vặn vẹo cơ thể, Công Tôn Vô Địch vẫn chưa xuất hiện, như thể đang muốn nửa đồ đệ của mình chết thảm trong tay lão quái vật họ Đỗ này vậy.
Thấy không thể ép được Công Tôn Vô Địch, lão quái vật họ Đỗ mới nảy sinh ý định giết người, tuy điều này không đúng với kế hoạch ban đầu của ông ta nhưng giết chết con cháu của nhà họ Long thì xem như cũng có cái để nói.
“Ranh con, không ngờ cậu lại một lòng muốn chế như vậy, thế thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác!”
Lão quái vật họ Đỗ siết chặt năm ngón tay, bàn tay to lớn giữa không trung phát ra tiếng nổ mạnh theo hành động của ông ta, Long Thiên lơ lửng giữa trời bị bóp nát cả lục phủ ngũ tạng, mặt không còn chút máu, mắt nhắm nghiền, cơ thể rơi xuống như diều đứt dây.
Rơi xuống như thế, có lẽ với người khác chỉ là chuyện trong nháy mắt nhưng với Long Thiên mà nói lại là quá trình rất dài.
Chút ý thức cuối cùng dần dần tan biến.
Mình đã chết rồi ư?
Cuối cùng anh cũng đã được như ý nguyện.
Anh nhớ tới nụ cười tươi tắn của cô bé năm đó, thời trung học vô tình gặp được, vừa thấy đã thương rồi cuối cùng người con gái ấy lại chết ngay trước mặt anh.
Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự bất lực của bản thân và sự bất công của thế giới này, anh vào Quỷ Môn với bao lần cửu tử nhất sinh để giúp bản thân trở nên mạnh mẽ hơn? Hay cầu cho một người nào đó có thể giết chết mình?
Long Thiên cũng không rõ lắm, anh chỉ biết là tình cảm chân thành của mình đã không còn nữa, cuộc sống này cũng chẳng còn gì đáng để thiết tha, theo đuổi cái gọi là Bá đạo đó cũng chỉ là một lý do để anh sống lại ở thế giới này mà thôi.
Thế gian có tám trăm ngàn chữ, chỉ có chữ tình mới đủ sức giết được con người ta dễ dàng như thế.
Nỗi đau khổ lớn nhất là tương tư, khoảng cách xa xôi nhất là âm dương cách biệt.
Nhưng anh không cam tâm.
Cô ấy nói anh phải sống thay phần cô ấy.
Nên anh không thể chết được.
Tương tư đau khổ thì có sao? Trong tay anh có đao, cắt đứt tơ tình là chuyện hết sức dễ dàng!
Âm dương cách biệt thì sao? Trong tay anh có đao, có thể cắt đứt âm dương để bước vào trường sinh vĩnh cửu!
Người không cầu đạo, đạo tự tới.
Long Thiên này cần thiên đạo làm cái quái gì?
Chỉ cần có thanh đao nằm trong tay là đủ rồi.
Long Thiên khẽ rên lên, hai tay giơ ra giữa không trung nắm chặt, hai thanh trường đao lại hiện lên trong tay, khí thế hào hùng lại dâng lên mãnh liệt, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đã dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Bình yên qua đi là bão táp.
Long Thiên giữa không trung cầm hai thành trường đao sắc bén, đứng ngạo nghễ trước mặt tất cả mọi người, cười tủm tỉm nhìn thanh đao trong tay nói: “Thôi thì một thanh là Kim Cương, một thanh tên Bồ Tát đi vậy”.
Trái Kim Cương, phải Bồ Tát.
Nghịch thiên bước vào Bá đạo.
Chương 253: Bá nhân
Hai thanh đao đó hoàn toàn khác với thanh lão quái vật họ Đỗ kia thoải mái bẻ gãy, tuy cùng là vũ khí được huyễn hóa từ chân khí nhưng đây là thứ Long Thiên dùng máu và thịt để ngưng tụ thành, dù là độ sắc bén hay độ cứng đều vượt xa những vũ khí huyễn hóa từ chân khí khác.
Sau đó là đặt tên, chỉ có vũ khí được hoàn thiện hoàn chỉnh mới có thể đặt tên cho nó, bấy giờ vũ khí hóa từ chân khí đã có khí hồn nên mới cần một cái tên, đó cũng là lý do tại sao Long Thiên lại đột nhiên lấy tên cho song đao khi vừa mới huyễn hóa ra chúng, vì anh có thể cảm nhận được sức mạnh sinh mệnh của hai thanh đao, chúng cần một cái tên, đó cũng là người và đao hợp nhất trong truyền thuyết.
Dù là cao thủ bước vào cấp Thiên cũng chẳng có mấy ai đủ tư cách đặt tên cho vũ khí mình cầm, bởi vì phần lớn họ đều không thể đạt tới cảnh giới đó, dù có là lão quái vật họ Đỗ cũng không làm được.
Đặt tên chính là một trong những cách xác nhận một người đã bước vào Bá đạo, trở thành Bá nhân.
Nói cách khác thì lần này Long Thiên đã một bước lên trời, trực tiếp từ cấp Địa bước vào Bá nhân cửu phẩm, đó là sự khác biệt của cấp Thiên và cấp Địa.
Kim Cương bên tay trái đỏ rực lên, thanh đao dài ba thước chín, thân đao cứng rắn như kim cương phát sáng lên, một phát chém đứt lìa, thoải mái chém hết tất cả vạn vật trên đời.
Bồ Tát bên tay phải thì trong suốt, đao dài hai thước năm tấc, trông có vẻ tinh xảo khéo léo hơn một chút, thân đao dài như dáng vẻ Bồ Tát đang cúi người, có thể đâm xuyên tất cả mọi thứ.
Long Thiên cầm hai món thần khí mới tinh, trông như chiến thần thời viễn cổ đang đứng nhìn xuống vạn vật trong thiên hạ.
Mã Kiếm ngửa mắt lên, dường như đang nhớ lại thời khắc mình đặt tên cho thanh đao, khi đó ông ta đã là Bá nhân nhập Bá đạo, cũng hăng hái và nhiệt huyết như Long Thiên bây giờ vậy, nghĩ rằng tất cả mọi chuyện trong thiên hạ này chỉ cần dùng một đao là giải quyết hết, trên đời chẳng có ai là đối thủ, nhưng xui là ngay khoảnh khắc mấu chốt nhất lại đụng phải Từ Thiên Lang tay cầm trường kiếm, trận chiến đó thất bại thảm hại, sau đó hai thanh đao cũng bị đối phương dùng tay bẻ gãy rồi tu vi cũng tuột xuống không phanh, từ Bá nhân nhất phẩm rơi xuống cấp Địa thượng phẩm, dù Mã Kiếm có cố gắng tu luyện cách mấy cũng không thể đặt chân vào Bá đạo lại một lần nữa vì tâm ma đã thành, không còn khí thế thiên hạ vô địch, nói cách khác, nếu một ngày Từ Thiên Lang vẫn chưa chết thì ông ta sẽ mãi mãi không thể vào Bá đạo một lần nữa.
“Ranh con chết tiệt đó!”
Mã Kiếm nghiến răng nghiến lợi, nếu không có trận chiến với Từ Thiên Lang thì với sức mạnh của mình, ông ta đã trở thành Phách Vương độc nhất vô nhị rồi, cần gì phải nản lòng thoái chí rời khỏi giang hồ như bây giờ?
Lưu Công Cẩn ngơ ngác nhìn Long Thiên, dường như không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng khi đó Long Thiên đã bị lão quái vật họ Đỗ kia bóp gần chết rồi cơ mà, tại sao chỉ trong nháy mắt đã sống dậy từ cõi chết, thậm chí còn đạt được một bước tiến lớn trong việc tu hành, khiến con người ta không thể tưởng tượng nổi, hệt như Phương Hoàng ở Tử Kim Sơn vậy.
Trên đời này vẫn còn quá nhiều chuyện không thể giải thích được bằng lời, Lưu Công Cẩn cảm thấy khá buồn, cậu ta không buồn rầu vì Long Thiên niết bàn trọng sinh mà buồn vì dường như anh đã bước vào một cấp bậc rất cao, sự chênh lệch của cậu ta với anh ngày càng lớn, thế thì năm nào tháng nào mới hoàn thành được nhiệm vụ lão Thích kia dặn dò.
Mọi người trong nhà hàng đều có những suy nghĩ riêng, nhưng nếu nói người cảm thấy phiền nhất bây giờ thì hẳn là lão quái vật họ Đỗ, cuối cùng ông ta cũng đã hiểu tại sao Công Tôn Vô Địch lại nhẫn nhịn không ra tay rồi, thì ra bọn họ vẫn còn tính toán khác, điều đó khiến ông ta cảm thấy khó chịu, ông ta muốn lợi dụng Long Thiên để làm mồi nhử Công Tôn Vô Địch, không ngờ bây giờ lại bị Công Tôn Vô Địch với thằng ranh con này lợi dụng làm đá để mài dao.
“Ranh con, cậu lên cấp Thiên rồi ư?”, lão quái vật họ Đỗ nghĩ đó là chuyện không thể xảy ra được, nhưng khí thế của anh bây giờ hoàn toàn khác trước đó nên ông ta vẫn buột miệng hỏi.
Long Thiên chẳng nói chẳng rằng, chỉ chậm rãi đáp xuống, cắm Bồ Tát bên tay phải vào nền đất.
Mặt đất lại vỡ ra khiến Mã Kiếm cảm thấy đau lòng cho căn nhà mình đã trang trí, có lẽ những phòng khách đã đặt hôm nay đều phải hủy bỏ, tuy là lão quái vật họ Đỗ kia đã nói là sẽ bồi thường nhưng bây giờ ông ta có thể sống bước ra khỏi đây không cũng là một vấn đề rồi.
Bá nhân, dù chỉ là cửu phẩm của hạ tam phẩm yếu kém nhất cũng đủ để sánh ngang với trung tam phẩm cấp Thiên rồi, có khi còn vượt qua ấy chứ.
Lão quái vật Đỗ có cố gắng gượng thì cũng chỉ là cấp Thiên ngũ phẩm mà thôi, thắng bại có thể nói là năm mươi, năm mươi.
Lão quái vật họ Đỗ sống được hai thế kỷ rồi, thấy động tác của Long Thiên là đủ để hiểu ý anh, cong miệng nói: “Ranh con, đừng kiêu ngạo quá, lại còn tính dùng một đao để đánh với tôi, cậu tưởng tro tàn cháy lại thì sẽ là thiên hạ vô địch chắc?”
Long Thiên vẫn không đáp lời, chỉ là hai tay cầm lấy Kim Cương vung lên thật mạnh.
Khí thế mạnh mẽ nhanh chóng ngưng tụ trên thanh đao, sau đó hình thành một nhát đao sắc bén bay về phía lão quái vật, ông ta không dám lơ là, tuy ông ta không nghĩ rằng thằng ranh con trời xui đất khiến tăng được tu vi này có thể trở thành đối thủ của mình nhưng màn niết bàn trọng sinh kỳ quái này khiến lão quái vật không dám khinh thường, ai mà biết được con người này có lai lịch thế nào.
Nhưng nhát đao được hình thành từ gió bé tí này mà cũng khiến ông ta phải nghiêng người tránh né thì có hơi mất mặt cao thủ cấp Thiên ngũ phẩm như ông ta, lão quái vật họ Đỗ nhàn nhã giơ một tay lên không trung, chân khí nhanh chóng tạo thành lớp bảo vệ, nó khiến Long Thiên không thể đến gần lão quái vật ở khoảng cách ba bước chân, có thể đỡ được nhát đao đó và cũng dễ dàng giữ được thể diện.
Nhưng chẳng mấy chốc mọi thứ đã vượt ra khỏi sự tính toán của ông ta, nhát đao trông có vẻ bình thường vô hại, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng sao khi chạm vào lớp bảo vệ của lão quái vật thì lại trở nên khổng lồ, như mãnh hổ đang há cái miệng như bồn máu ra cắn nuốt mọi thứ.
Lớp bảo vệ bị chém vỡ ầm ầm thành hai mảnh trong nháy mắt!
Nhát đao nhanh chóng lao thẳng về phía ông ta.
Lão quái vật cũng hoảng hốt, vội vàng giơ cánh tay phải lên, cầm lấy nhát chém đã biến thành màu đỏ rực rỡ, năm ngón tay siết lại định bóp nát nhưng lại phát hiện ra nó đáng sợ hơn những gì ông ta nghĩ, thậm chí còn khiến ông ta phải bước lùi về sau từng bước. Lão quái vật tái mặt, không dám dùng một tay để đối phó nữa, tay phải vội vàng giơ lên, vận hết chân khí trong người mới cố gắng đứng vững được.
Chương 254: Giao đấu
Mười ngón tay nắm chặt, thôi thúc khí hải trong cơ thể nghiền nát đao cương của Bá đạo thành từng mảnh, tan biến trong không trung.
Nhìn thì có vẻ chỉ như gió thoảng mây trôi, nhưng thực ra bản thân mới cảm nhận được đau đớn, lão quái vật nhà họ Đỗ chỉ thấy hai tay tê dại, sau khi đặt xuống còn có dấu hiệu run rẩy.
Nhưng điều khiến ông ta muốn ói ra máu là Long Thiên bình thản nói một câu: "Hóa ra đây chỉ là một nhát đao bình thường của Bá giả sao?"
Một nhát đao bình thường?
Nếu không nhìn vẻ mặt thản nhiên đó của Long Thiên, ông ta còn thật sự tưởng rằng anh đang giả vờ. Nhát đao vừa rồi không phải là đùa. Một người đã tu luyện đến cấp Thiên ngũ phẩm như ông ta đã không biết bao nhiêu năm chưa đấu tay đôi với kẻ thù. Thứ nhất, ông ta chưa từng khiêu chiến với bất kỳ cao thủ nào. Thứ hai là ở Bắc Hải, người có thể luận tài so sức với ông ta chỉ có Tư Đồ Văn nhà họ Phạm và cái tên Mã đao giáp đang ẩn trốn trong nhà hàng kia. Còn những người khác thì chẳng phải chỉ như bóp chết một con kiến sao?
Vừa rồi ngay cả Long Thiên cũng không thể thoát khỏi kết cục này, nhưng tại sao bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này?
Nếu đó thực sự chỉ là một nhát đao bình thường, vậy khi dùng toàn bộ sức lực sẽ phải đáng sợ tới mức nào đây?
Lão quái vật nhà họ Đỗ sống gần hai thế kỉ rồi, nhưng chuyện hôm nay đã hoàn toàn thay đổi thế giới quan của ông ta, biết trước người này đáng sợ như vậy, thì dù huyết mạch thực phượng có sức hút lớn thế nào ông ta cũng không dám kinh suất.
Lão quái vật chửi thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: "Long Thiên, trước đó chúng ta cũng đâu đến nỗi một sống một còn như bây giờ đâu, đúng không?"
Mã Kiếm hừ lạnh một tiếng, Lưu Công Cẩn tức miệng mắng to: "Lão quái vật nhà họ Đỗ này đúng là mặt dày không khác gì cháu chắt của ông ta. Vừa rồi còn có ý muốn giết người ta, bây giờ thấy đánh không lại thì bắt đầu nói như vậy, cụ tổ nhà họ Đỗ cái gì chứ, đến chó còn không bằng".
Mã Kiếm thấy vậy cũng châm chọc nói: "Tiểu Lưu à, thế thì cậu lại không hiểu rồi, người ta có thể sống lâu như vậy chẳng phải cũng là nhờ cái bản lĩnh này sao, giống như nhóc đó, biết mềm biết cứng".
“Đệt, một khi ông đây mà cứng, thì còn lâu mới xuất nhé”, Lưu Công Cẩn nghiêm túc nói.
Mã Kiếm tức giận nói: "Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu khoác lác cái gì chứ, lại còn còn lâu mới xuất, hồi trước tắm chung tôi nhìn thấy hết rồi, mẹ nó, cũng chỉ bằng có hai lạng thịt, băm ra còn không đủ nhắm rượu nữa".
Cứ vậy một già một trẻ chửi qua chửi lại, không coi ai ra gì. Sắc mặt lão quái vật nhà họ Đỗ càng ngày càng khó coi, sống gần hai thế kỉ rồi nhưng ông ta chưa từng nhục nhã như vậy bao giờ, nếu không phải còn vướng Long Thiên, ông ta đã cho mỗi người một cái tát rồi, độc mồm độc miệng!
Thấy Long Thiên vẫn không đáp trả mà cầm đao đi về phía ông ta, lão quái vật nhà họ Đỗ biết chuyện hôm nay chắc chắn sẽ không cái kết tốt đẹp, vì vậy ông ta cũng không nhiều lời nữa, thôi thúc khí hải dâng trào, sát khí dày đặc, khí áp không hề thua kém Đại Long Kì Trận của Tư Đồ Văn, ngay cả không khí cũng trở nên loãng hơn.
Mã Kiếm không tranh luận với Lưu Công Cẩn nữa mà nói: "Chú tâm xem kịch đi, có thể học được rất nhiều thứ đấy".
Lưu Công Cẩn gật đầu chăm chú quan sát.
Hai bên đồng thời xông lên, sát khí bao phủ toàn bộ nhà hàng, khí thế kinh người.
Muốn giết người chỉ bằng một chưởng hay một cái búng tay thì thực lực của bản thân phải cao hơn đối phương gấp mấy lần, như vậy mới có thể dễ dàng áp đảo đối phương, còn một khi trình độ tương đương, thì không thể tránh khỏi việc tranh đấu kịch liệt. Lần này là khảo nghiệm kinh nghiệm và các chiêu thức uyên thông của cả hai bên.
Lão quái vật nhà họ Đỗ đã sống gần hai thế kỉ, chưa có chiêu thức gì là chưa gặp, vì vậy ông ta đã soạn ra một bộ sách lược, trong đó chứa tất cả các chiêu thức ứng phó với đối thủ. Mặc dù có những ngày ông ta không thực hành với đao thật thương thật, nhưng điều này không có nghĩa là ông ta không thông thạo chúng.
Chiêu thức của ông ta đơn giản mà thanh thoát, tất cả đều là những chiêu thức giết người nhanh gọn, dứt khoát. Hai người một sống một còn tranh đấu kịch liệt, Long Thiên chỉ cầm một thanh đao trên tay, anh không vội xuất chiêu, nhưng thanh đao trên tay của lão quái vật thì lại trượt xuống, nhạy bén đâm vào bụng Long Thiên.
Long Thiên không hề dùng thanh đao trong tay ngăn lại, cũng không thèm nhìn con dao trên tay sắp chạm vào bụng mình, anh xoay cổ tay phải đẩy con dao bên phải của Lão quái vật xuống. Hai bên bắt đầu vật lộn, chân khí và bá khí ngưng tụ bốn phía, va chạm nhau như muốn xé nát cả nhà hàng.
Mã Kiếm vung tay lên, một vòng tròn bảo vệ chỉ võ giả cấp Thiên mới có xuất hiện giữa trung tâm nhà hàng, trong trận chiến hôm nay, nếu hai bên đánh tới một sống một còn thì e là cả cái hẻm Công Sơn này sẽ tan thành mây khói mất. Mã Kiếm không muốn vì chuyện này mà gây xôn xao dư luận, xáo trộn cuộc sống ẩn dật của ông ta, vì vậy tốt nhất là chỉ nên giữ phạm vi chiến trường xung quanh nhà hàng này thôi.
Lão quái vật híp mắt, không hề rút thanh đao trong tay phải lại, mà đột nhiên dùng sức, cố gắng đâm vào bụng Long Thiên.
Đương nhiên, Long Thiên sẽ không để đối thủ đạt được mục đích, cuộc chiến vẫn tiếp tục, chân khí và bá khí lại va chạm, tạo ra một âm thanh giao thoa chói tai đến thủng màng nhĩ.
Lão quái vật phun ra tầng tầng lớp lớp khí hải như lò xo, trong tích tắc, sức lực cánh tay tăng lên gấp bội, thanh đao trên tay phải bộc phát ra bạch quang hủy diệt.
Long Thiên lùi về sau nhưng không thấy anh chém cây Kim Cương trong tay ra, chỉ thấy phải của anh quét ra một góc nhỏ, Kim Cương bò lên như một con rắn độc, chuẩn bị chặt đứt cổ tay phải của lão quái vật.
Ông ta rụt tay lại, hừ lạnh một tiếng: "Đao pháp kì quái này cậu học ở đâu ra vậy, không ra đâu vào đâu".
Nhưng vừa dứt lời, Long Thiên đã bay lên không trung, Kim Cương lại xuất hiện trong tay và chém xuống một cách thô bạo, tới nỗi không thể nhìn ra uyên thâm đến mức nào.
Ngoại trừ lúc đối mặt với đại ma đầu tuyệt thế năm đó, thì đây là lần đầu tiên trong đời lão quái vật nhà họ Đỗ cảm nhận được thảm họa diệt vong, ông ta giơ nắm đấm lên trên đầu, há miệng gầm thét, cùng với tiếng hét là những ngụm máu tươi phun ra.
Con đao rơi xuống đất với một động lực như sấm sét giữa trời quang.
Lão quái vật nắm chặt hai tay ngưng tụ toàn bộ tu vi, chuẩn bị chặt đứt một nhát đao này.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu, đây đâu phải là võ giả cấp Thiên, mà phải là bá giả của Bá đạo rồi.
Cuộc tranh đấu long trời lở đất này kéo theo toàn bộ nhà hàng cũng phải rung chuyển.
Mã Kiếm kinh ngạc, đứng chắn trước mặt Lưu Công Cẩn, nhìn một đao của Bá đạo, lẩm bẩm nói: "Xem ra số mệnh nhà họ Đỗ tới đây là tàn rồi".
Chương 255: Đao hồn
Lá chắn bảo vệ được Mã Kiếm dùng chân khí tạo thành bởi vì nhát đao Bá đạo này mà vỡ tan tành, còn khiến một số toà nhà xung quanh nhà hàng đều bị sụp đổ. Cũng may là ở nhà hàng cũng không khá hơn là mấy, nó gần như là một đống đổ nát, nếu không mọi người xung quanh sẽ hoài nghi không biết Mã Kiếm đã giở trò quỷ gì hay không. Ông ta bất lực lắc đầu, xem ra hôm nay phải nghĩ ra một câu chuyện, làm thế nào để những người hàng xóm tưởng đây là thiên tai chứ không phải do người gây ra.
Nhà hàng nhỏ của tứ hợp viện, không những sàn nhà mà cả bức tường cũng bị nứt toác, thậm chí có vài chỗ bị vỡ thành những cái hố to. Long Thiên đứng ngạo nghễ trước mặt lão quái vật của nhà họ Đỗ, Kim Cương trong tay giáng xuống, máu tươi nhỏ từng giọt xuống nền đất, trên mặt anh không lộ chút biểu cảm giống như chuyện này là điều hiển nhiên, vốn không hề đắc chí vì bản thân có thể tung ra một nhát đao khủng bố đến như vậy.
Lão quái vật nhà họ Đỗ quỳ một gối, lòng bàn tay chống dưới đất, dòng máu tươi đậm đặc từ cổ tay chảy xuống, quần áo rách nát, toàn thân máu me đầm đìa, có vài chỗ còn thấy rõ cả xương cốt. Đây đều là vết thương do đao cương gây ra.
Nhát đao này là nhát đao kinh hoàng nhất mà lão quái vật nhà họ Đỗ chứng kiến phải trong gần hai thế kỷ qua. Nếu Mã đao giáp là người xuất ra đao này thì ông ta cũng sẽ nhận thua, dù sao thì Mã đao giáp là một thiên tài bất phàm được trên giang hồ công nhận, nhưng người vung nhát đao này lại là một tên nhóc miệng còn hôi sữa bị mình hành hạ lúc đầu. Đối phương có thể gia nhập vào Bá đạo, thậm chí còn nhờ mình mà có được như vậy, cảm giác thật nghẹn uất, cứ như thể tự bản thân đã đào huyệt chôn mình vậy.
Nhát đao đó khiến lão quái vật tâm phục khẩu phục, nhưng lại không hề phục Long Thiên. Ông ta mất biết bao nhiêu năm mới vào được cấp Thiên, lại phải mất thêm biết bao năm nữa mới miễn cưỡng đạt tới thực lực ngũ phẩm. Vì có thể dùng võ chính đạo, ông ta không màng đến luân lý tam cương ngũ thường, một lòng luyện võ, cho dù có bị người khác mắng già không biết xấu hổ cũng không sao, phải trả giá nhiều như vậy, kết quả cuối cùng lại bị giết bởi một đao của thằng oắt con sống chưa bằng một phần mười mình?
Thế giới này đúng là không công bằng.
Dựa vào đâu mà Long Thiên có thể gia nhập vào Bá đạo chỉ trong tích tắc chứ?
Dựa vào đâu mà Long Thiên có thể đánh bại hết bao nhiêu công sức của chừng mấy năm nay của mình chứ?
Dựa vào đâu mà Long Thiên có tư cách xóa sổ nhà họ Đỗ do một tay mình gây dựng chứ?
Dựa vào đâu chứ!
Lão quái vật nhà họ Đỗ không biết, anh vì có thể vào được Bá đạo mà bốn năm nay biết bao lần xém chút chết oan chết uổng, hầu như đều là lao đầu vào chỗ chết, trên người có vô số vết sẹo không nào đếm xuể, mỗi một chỗ đều có thể nhìn thấu vào trong xương, mỗi lần đều có thể lấy mạng anh, nhưng anh đều có thể sống sót, anh hầu như là vật lộn với thần chết để được trở về.
Mặt khác, lão quái vật như ông ta mấy năm nay đi theo con đường ma đạo, dựa vào việc tu hành không theo quy tắc bình thường để thăng cấp tu vi, trước giờ chưa từng để bản thân phải rơi vào nguy hiểm. Đúng vậy, tu vi của ông ta quả thật có thăng cấp lên, những người có bậc cấp Thiên trở xuống không phải là đối thủ của ông ta, nhưng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi? Một khi gặp phải cao thủ thật sự thì thất bại cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Ông ta hỏi anh dựa vào đâu sao.
Đúng là vớ vấn, đương nhiên dựa vào bản thân anh rồi!
Lão quái vật nhà họ Đỗ không cam tâm. Ông ta ngẩng đầu, cắn răng nói: “Tên nhóc, cậu tha cho tôi một mạng, tôi sẽ dâng cả nhà họ Đỗ cho cậu, ông đây sẽ tự chặt đứt một cánh tay, cậu thấy sao?”
Long Thiên suy nghĩ, khoé miệng nhếch lên một nụ cười tàn ác, sau đó nhấc Kim Cương lên, cắt một miếng thịt của lão quái vật nhà họ Đỗ xuống.
Ông ta đau tới nỗi nghiến răng nghiến lợi. Nhưng lúc này mạng sống nằm trong tay đối phương, cũng không dám khinh suất, ông ta đành nhẫn nhịn.
Long Thiên nhẹ nhàng nói: “Tại sao ông khăng khăng muốn ép ông Công Tôn ra tay chứ?”
Từ lúc quyết đấu với lão quái vật, Long Thiên có một điều thắc mắc, nếu lão quái vật tự tin đánh ngang ngửa với ông Công Tôn, thì tại sao lại không xuất hiện tại Tử Kim Sơn, mà nhất định phải dâng tận cửa vào lúc này.
Suy đi nghĩ lại cũng chỉ có một nguyên nhân.
Long Thiên chỉ muốn đích thân xác nhận.
Lão quái vật nhà họ Đỗ do dự, Long Thiên không nể nang rạch thêm hai nhát, hai miếng thịt lại rơi xuống đất. Long Thiên giống như ma quỷ, vô cùng tàn ác lên tiếng: “Nếu ông không muốn bị tôi tùng xẻo, thì tốt nhất nên thành thật nói ra, đồng minh của ông là ai, còn nữa, có phải đối phương đã hành động rồi không?”
Lão quái vật vì mạng sống, cuối cùng cũng chịu thoả hiệp: “Tôi cùng hai nhà họ Thích và họ Tạ thoả thuận với nhau, ở đây giữ chân ông Công Tôn để ông ta không cách nào về tiếp cứu. Sau khi xong chuyện, họ sẽ giao Vương Lệ Trân cho tôi”.
“Mục tiêu của họ là Long Thiên Tượng sao?”, Long Thiên hỏi.
Lão quái vật không dám che giấu, ông ta vội gật đầu: “Đúng, thời gian ra tay là nửa tiếng trước”.
“Còn ba nhà họ Yến, Triệu, Nguỵ thì sao?”, Long Thiên lại hỏi.
“Tôi chỉ gặp nhà họ Thích, nhưng cũng chỉ biết nhà họ Tạ cũng tham gia vụ ám sát này. Những chuyện khác tôi vốn không biết”, lão quái vật vừa trả lời vừa thầm siết chặt nắm tay để vận khí.
Đây là công pháp đặc biệt mà ông ta đã tu hành, có thể khiến người khác không cảm nhận được khí cơ. Ông ta bèn tập hợp chân khí còn thừa trong tay phải của mình lại, chỉ cần thời cơ tới thì có thể tạo sấm sét dập chết Long Thiên.
Tuy nói đối phương đã vào Bá đạo, đao pháp ác liệt, nhưng không có nghĩa khí lực và đao pháp của anh ngang nhau, cho nên lão quái vật vô cùng tự tin với cú tập kích của mình. Ông ta không tin là Long Thiên sẽ tha cho mình như vậy, giang hồ hiểm ác, vốn không chỉ nói ngoài miệng là được.
Long Thiên chìm vào suy nghĩ, xem ra ông Công Tôn rời khỏi Thủ Đô, thì khiến hai nhà họ Tạ và họ Thích đều có lòng tin, cho nên mới dám ra tay với Long Thiên Tượng. Nhưng vụ ám sát nhiều năm trước, ba nhà họ Yến, Triệu, Tạ liên thủ cũng không cách nào làm được. Lần này cho dù cộng thêm nhà họ Thích thì sao có thể? Lẽ nào là ông Công Tôn nói kiếm pháp nổi tiếng của kiếm đạo tông sư đã dạy cho Lưu Công Cẩn đó cũng muốn tham gia vào cuộc vui này?
Long Thiên thất thần suy nghĩ, còn ánh mắt lão quái vật loé sáng, ra đòn sấm sét, ông ta hét lớn: “Tên nhãi họ Long kia, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cậu!”
Tay phải ra đòn, sát khí trùng trùng, lão quái vật ngựa quen lối cũ cuối cùng cũng liều chết một phen!
Lão quái vật dốc toàn lực tung một đòn cấp Thiên ngũ phẩm, tuyệt đối là một đòn phá huỷ thế giới, thậm chí người cùng đẳng cấp bị đánh trúng cũng không thoát khỏi cảnh đứt hết võ mạch. Lão quái vật tưởng rằng bản thân sắp thành công nên vô cùng đắc chí, nhưng Bồ Tát cách đó không xa được Long Thiên cắm xuống đất đột nhiên kêu gào lên, thế tập kích nhanh như chớp hướng về phía lão quái vật.
Một tia sáng bạc loé lên.
Nắm đấm của lão quái vật nhà họ Đỗ còn chưa chạm vào Long Thiên, thân hình Bồ Tát nhỏ nhắn đã nhanh chóng phóng to ra ở trước mặt ông ta, sau đó từ trên trán xẹt qua sau đầu cắm xuống sàn nhà, thân đao hân hoan nhảy nhót, giết người không nhuốm máu!
"Tôi sớm đã biết sẽ như vậy", Long Thiên sau khi thổ huyết thì tự lẩm bẩm bất đắc dĩ nói.
Đánh với cao thủ cấp Thiên, bị đàn áp về thực lực là điều đương nhiên, huống hồ còn là đánh với một lão quái vật đã sống hai thế kỷ nữa. Long Thiên đã dự liệu được trước sẽ xảy ra tình huống này, hai tay anh đặt lên thanh thương dài, sau đó hô lớn một tiếng, dùng lực rút thanh thương khổng lồ ra khỏi người mình.
Khởi động chân khí toàn thân, Long Thiên dốc hết sức lực mới lấy lại được tự do, rơi xuống đất, trước ngực máu tươi phun ra đỏ thẫm, thương thế không nhẹ, một tay anh ôm lấy vết thương, tay còn lại móc trong túi ra một viên đan dược màu đen cho vào miệng, đan dược này là do Nhan Như Ngọc đưa cho anh, không phải là loại thuốc kích thích sức mạnh trong một thời gian ngắn, nhưng có thể khiến vết thương khép miệng rất nhanh.
Sau khi Long Thiên nuốt đan dược vào thì mới cảm thấy dễ dịu hơn một chút, một thương vừa nãy tuyệt đối không phải trò đùa, võ giả cấp Địa bình thường nếu như bị đâm một thương này thì có lẽ sớm đã xuống hoàng tuyền rồi. Dù Lưu Công Cẩn rất tự tin với kiếm thuật của mình cũng không cho rằng cậu ta có thể vượt qua được một chiêu vừa nãy.
"Lão quái vật này chẳng lẽ là thiên nhân thiên hạ vô địch hay sao, một chiêu này quả thực là tuyệt đối rồi, cho dù tôi có mạo điểm đứt hết gân mạch toàn thân xuất ra kiếm thứ bảy có lẽ cũng không thể chống đỡ được một kích lôi đình này", Lưu Công Cẩn lờ mờ nuốt nước bọt nói.
Mã Kiếm lại không chịu nhàn rỗi, cười ha hả nói: "Không vô địch, không vô địch, lão quái vật nhà họ Đỗ này cùng lắm chỉ là trên dưới thực lực ngũ phẩm mà thôi, vẫn còn cách xa thiên nhân lắm, đời này tôi chỉ mới gặp qua đúng một thiên nhân".
"Chính là người mà ông nói có thể một kiếm khiến thiên nhân quỳ gối Từ Thiên Lang đó à?", Lưu Công Cẩn có chút sùng bái nói, người ta cũng luyện kiếm, nếu như đời này có thể gặp được cảnh giới như sư phụ của ông Thích thì Lưu Công Cẩn không còn gì mãn nguyện hơn.
Nhắc đến người năm đó khiến mình bại trận khốn khổ, vị kiếm khách đỉnh cấp thậm chí cả đời sống quy ẩn này, Mã Kiếm hừ lạnh một tiếng nói: "Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng trên thế giới này quả thật chỉ có Từ Thiên Lang có năng lực bước vào Thiên đạo trở thành thiên nhân, kể cả Phương Nhân Vương đã trở thành Nho thánh hay là Công Tôn Vô Địch đã gần trở thành Nhân tôn nếu gặp Từ Thiên Lang thì cũng phải quỳ gối".
"Nhưng Công Tôn Vô Địch chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể phong ấn được phượng hoàng trên Tử Kim Sơn đó, ông Mã, ông tâng bốc Từ Thiên Lang như vậy chẳng lẽ là đang muốn nâng mình lên sao?", Lưu Công Cẩn có chút không tin nói, cậu ta chưa từng gặp sư phụ của sư phụ, nhưng trận chiến trên Tử Kim Sơn dù ông Thích có tới kịp, có lẽ có thể áp chế được phượng hoàng, nhưng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng dễ dàng như Công Tôn Vô Địch được.
Mã Kiếm vui vẻ cười nói: "Thua vì một đối thủ như vậy không mất mặt, chẳng qua cả đời tôi tìm kiếm Bá đạo, kết quả lại bị một kiếm ngang ngược làm tinh thần rối loạn, đả kích tới sự tự tin và khí phách, không thể có được tư tưởng thiên hạ vô địch năm đó nữa, dẫn đến cả đời này không mơ bước chân vào được Bá đạo rồi, chỉ có thể miễn cưỡng leo tới cấp Thiên này thôi. Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, Bắc Hải này vẫn chưa có ai có cùng thực lực với tôi".
Lưu Công Cẩn trừng mắt nhìn ông Mã đang tâng bốc bản thân, bực bội nói: "Trước đây tôi tưởng tôi chém gió đã khủng lắm rồi, không ngờ ông mới là cao thủ trong các cao thủ chém gió".
"Muốn tin thì tin, không tin thì thôi", Mã Kiếm ngắt lời nói: "Cậu muốn đi cứu người thì tự mình đi đi, kế khích tướng không có tác dụng với tôi đâu, dù sao tôi cũng không có dây dưa gì với nhà họ Đỗ, tôi mở nhà hàng của tôi, ông ta giết người của ông ta, liên quan gì đến tôi?"
Lưu Công Cẩn bị vạch trần suy nghĩ nên cũng không tiếp tục thuyết phục Mã Kiếm nữa, mặc dù không muốn thấy Long Thiên chết như vậy trong tay lão quái vật, nhưng Lưu Công Cẩn cũng tự mình hiểu rõ, một kiếm khách non trẻ mới bước vào cấp Địa không được bao lâu như cậu ta có xông lên thì cũng không đỡ nổi một cái bạt tai của cụ tổ nhà họ Đỗ kia.
Mã Kiếm chăm chú quan sát trận đấu, loại đấu võ mạnh yếu cách biệt quá rõ thế này không cần xem cũng biết kết cục cuối cùng thế nào, Long Thiên chỉ là cao thủ cấp Địa trung phẩm, gặp phải lão quái vật ít nhất cũng tầm ngũ phẩm trở lên thì có bao nhiêu phần trăm thắng chứ? Phỏng chừng một phần trăm cũng không có, chỉ là tên nhóc họ Long này có quyết tâm không chịu khuất phục mạnh mẽ chưa từng thấy từ trước đến nay, việc này khiến Mã Kiếm có một cái nhìn khác về anh, lại liên tưởng đến chân khí dồi dào nhưng lại không có bất cứ quỹ tích vận hành công pháp nào của anh, thậm chí chiêu thức cũng chỉ có hai loại chém ngang và chém dọc, giống hệt với ông ta hồi còn trẻ năm đó.
Lẽ nào thằng nhóc này giống mình, cũng tìm một con đường tắt nghịch thiên mà đi sao?
Người quan sát trận đấu đều cho rằng Long Thiên thua là cái chắc, lão quái vật trong cuộc lại càng cho rằng đối phương chỉ là một con kiến có thể bóp chết bất cứ lúc nào, sở dĩ chần chừ chưa kết liễu đối phương là vì còn đang ép Công Tôn Vô Địch xuất hiện. Ông ta đã thống nhất xong với mấy gia tộc ở thủ đô rồi, ông ta sẽ ngăn cản Công Tôn Vô Địch trở về viện trợ, để bọn họ có thể thuận lợi tiến hành kế hoạch. Hôm nay là ngày đã định, cho nên lão quái vật họ Đỗ mới dám rời khỏi đại viện nhà họ Đỗ tới đây gây rối, cho dù không thể giết được vị nhân giả Công Tôn Vô Địch đó thì ít nhất cũng có thể kéo dài thêm chút thời gian. Đến lúc đó việc lớn đã thành, không còn nỗi lo về sau nữa, sẽ liên thủ với mấy cao thủ đánh úp Công Tôn Vô Địch, cho dù Công Tôn Vô Địch có mạnh thế nào, năm cao thủ cấp Thiên không đủ thì mười hoặc hai mười người gộp lại thì sao?
Huyết mạch thực phượng là lò luyện dược quý báu mà lão quái vật bắt buộc phải có được, ông ta hiện nay đã có thực lực ngũ phẩm rồi, mượn sức mạnh của huyết mạch để trở thành thiên nhân cũng không phải là không thể.
Long Thiên đứng vững lại, đi về phía ông lão, song đao trong tay lại hiện ra, đúng là không sợ chết mà.
Tên nhóc nhà họ Long này to gan đến mức khiến người khác phải nhìn bằng ánh mắt khác, lão quái vật nhà họ Đỗ thật sự cảm thấy thằng nhóc này không tệ, so với con cháu nhà ông ta thì mạnh mẽ hơn rất nhiều, nếu không phải lấy đại cục làm trọng thì ông ta thật sự muốn thu phục đối phương.
Chương 252: Kim Cương, Bồ Tát
Vấn đề chính ở đây là không cùng suy nghĩ thì chẳng thể nói chuyện, dù đó là một mầm non tốt thì sao? Giữ lại chỉ tổ gây thêm hậu hoạn về lâu về dài mà thôi.
Lão quái vật họ Đỗ lại duỗi một tay ra, chân khí mạnh mẽ lao đi như thủy triều, cả Lưu Công Cẩn đứng bên ngoài xem cuộc chiến cũng cảm nhận được chân khí dày đặc đáng sợ đến mức có thể xé nát một con người, nếu không có Mã Kiếm chắn trước mặt thì hẳn là Lưu Công Cẩn đã không dám ở lại xem, dù màn kịch này có hay đến mức nào đi chăng nữa, để tránh bị vạ lây.
Long Thiên đanh mặt, song đao bảo vệ trước ngực, thế sống chết ngăn chặn luồng chân khí mạnh mẽ không đến ngờ, nhưng vấn đề là sức mạnh chênh lệch quá lớn, gắng gượng chưa tới mười giây thì song đao đã vỡ thành mảnh vụn, cả người bị chân khí xé rách, quần áo trên người rách tả tơi, hơn mười vết thương lớn nhỏ rải rác khắp nơi, miệng vết thương lại sâu không thấy đáy, chẳng có gì để nghi ngờ, nếu đối phương lại dùng thêm lực thì hẳn là kết cục của Long Thiên sẽ giống hệt với đám cao thủ bị Lưu Công Cẩn chém giết.
Lão quái vật họ Đỗ thu tay lại, Long Thiên quỳ một chân xuống đất, cả người đầy máu tươi, vết thương trong trận chiến với Vương Lệ Trân ở khu Phượng Hoàng vẫn còn chưa khỏi hẳn, lần này lại thêm vết thương mới cộng với vết thương cũ thì đau đớn là điều dễ hiểu, nhưng dù thế thì ánh mắt anh vẫn không hề có sự lùi bước.
Lão quái vật cười lạnh nói: “Ranh con nhà họ Long, cậu đã nếm đủ mùi đau khổ chưa, vẫn chưa chịu gọi Công Tôn Vô Địch đến cứu à?”
Long Thiên cất tiếng cười nói: “Con người tôi ấy à, bản chất cứng cỏi trời sinh rồi nên không thể làm những chuyện như kêu người tới cứu thế được”.
“Mạnh miệng là giỏi!”, lão quái vật họ Đỗ giơ tay trái về phía trước, đứng từ xa đánh bay Long Thiên một lần nữa, sau đó cánh tay to lớn giơ lên cao, nhấc Long Thiên lên giữa không trung, chỉ cần dùng thêm chút sức là có thể bóp nát anh.
“Tôi cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, gọi Công Tôn Vô Địch đến đây cứu đi!”, lão quái vật họ Đỗ vội vã nói, đã đến thời gian hẹn rồi, nếu Công Tôn Vô Địch không xuất hiện thì ông ta sẽ khó lòng giải thích được với những người kia.
Long Thiên nhổ một ngụm nước bọt nói: “Cứu cái đầu ông ấy!”
Lão quái vật thở phì phò, nếu không cần đến Long Thiên để kiềm chế Công Tôn Vô Địch thì hẳn là ông ta đã bóp chết thằng ranh con không biết điều này rồi.
Long Thiên ương ngạnh không chịu đầu hàng, nhất quyết không chịu gọi tấm bùa hộ mệnh của mình tới, anh biết rõ Công Tôn Vô Địch đang quan sát tình tình bên này ở một nơi nào đó, nếu anh hét lên hai chữ “cứu con” thì anh sẽ thua, có thể giữ được mạng nhưng đừng hòng tiến thêm một bước nào trong việc tu hành.
Tâm ma là thứ còn đáng sợ hơn cả những vết thương da thịt.
Thấy Long Thiên thừa sống thiếu chết đến nơi, Lưu Công Cẩn mắng to: “Tên Long Thiên này bị làm sao thế không biết, tại sao không nhờ Công Tôn Vô Địch ra tay, chẳng lẽ đang giận dỗi gì lão tiền bối đó ư, lấy mạng mình ra cược thì hơi bị ngu quá rồi đó”.
Mã Kiếm nhíu mày nói: “Nếu tôi là cậu ta thì cũng sẽ không gọi người tới cứu mình bây giờ, bởi vì đây là một cơ hội cực kì tốt”.
“Cơ hội gì?”, Lưu Công Cẩn hỏi.
Mã Kiếm lắc đầu nói: “Nói với cậu thì cậu cũng chẳng hiểu, Tiểu Lưu à, cậu học được Thiên Nhân Cửu Kiếm, trông có vẻ như cậu là người được lợi nhưng xét về lâu về dài thì có thể nói là lão Thích đã nhận nhầm đệ tử, năm đó tôi nhịn không dạy cậu công pháp và đao pháp, ít nhiều gì cũng muốn cậu tự nhập Bá đạo như tôi, chỉ là cả đời này tôi và cậu đều không có cái duyên đó”.
“Thế rốt cuộc Bá đạo ông nói là cái gì thế?”, Lưu Công Cẩn khó hiểu hỏi: “Có đáng để anh ta phải ôm nó đi tìm chết thế không?”
“Nó không phải là cái, đạo là đạo, cũng không phải đạo, nói cũng như chưa nói, tôi hỏi cậu nhé, cậu học kiếm thì chiêu kiếm quan trọng hơn hay là kiếm ý quan trọng hơn?”, Mã Kiếm hỏi ngược lại.
Lưu Công Cẩn vò đầu bứt tai, có thể thấy cậu ta không hiểu ý của những lời này.
“Sau này khi cậu đến cảnh giới Từ Thiên Lang sẽ hiểu được thôi, trên đời này có rất nhiều thứ không thể diễn tả bằng lời, cũng rất khó giải thích rõ ràng. Chẳng hạn như công pháp đó, tại sao nó lại có tác dụng, bởi vì nó được mặc định là sẽ có hiệu quả hay đó là hiệu quả của người sáng tạo ban cho, chiêu thức và bản lĩnh có lớn mạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng do con người sáng tạo ra cả, khi họ đã tạo ra thì những kẻ học theo người đi trước sẽ không bao giờ vượt qua được người đó, chỉ có những thứ bản thân tự sáng tạo ra mới được xem là trò giỏi hơn thầy, thắng cả thầy”.
Mã Kiếm nói huỵch toẹt tất cả mọi thứ ra nhưng vấn đề là Lưu Công Cẩn nghe chẳng hiểu nổi một chữ nào.
Long Thiên lơ lửng giữa không trung đã bắt đầu vặn vẹo cơ thể, Công Tôn Vô Địch vẫn chưa xuất hiện, như thể đang muốn nửa đồ đệ của mình chết thảm trong tay lão quái vật họ Đỗ này vậy.
Thấy không thể ép được Công Tôn Vô Địch, lão quái vật họ Đỗ mới nảy sinh ý định giết người, tuy điều này không đúng với kế hoạch ban đầu của ông ta nhưng giết chết con cháu của nhà họ Long thì xem như cũng có cái để nói.
“Ranh con, không ngờ cậu lại một lòng muốn chế như vậy, thế thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác!”
Lão quái vật họ Đỗ siết chặt năm ngón tay, bàn tay to lớn giữa không trung phát ra tiếng nổ mạnh theo hành động của ông ta, Long Thiên lơ lửng giữa trời bị bóp nát cả lục phủ ngũ tạng, mặt không còn chút máu, mắt nhắm nghiền, cơ thể rơi xuống như diều đứt dây.
Rơi xuống như thế, có lẽ với người khác chỉ là chuyện trong nháy mắt nhưng với Long Thiên mà nói lại là quá trình rất dài.
Chút ý thức cuối cùng dần dần tan biến.
Mình đã chết rồi ư?
Cuối cùng anh cũng đã được như ý nguyện.
Anh nhớ tới nụ cười tươi tắn của cô bé năm đó, thời trung học vô tình gặp được, vừa thấy đã thương rồi cuối cùng người con gái ấy lại chết ngay trước mặt anh.
Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự bất lực của bản thân và sự bất công của thế giới này, anh vào Quỷ Môn với bao lần cửu tử nhất sinh để giúp bản thân trở nên mạnh mẽ hơn? Hay cầu cho một người nào đó có thể giết chết mình?
Long Thiên cũng không rõ lắm, anh chỉ biết là tình cảm chân thành của mình đã không còn nữa, cuộc sống này cũng chẳng còn gì đáng để thiết tha, theo đuổi cái gọi là Bá đạo đó cũng chỉ là một lý do để anh sống lại ở thế giới này mà thôi.
Thế gian có tám trăm ngàn chữ, chỉ có chữ tình mới đủ sức giết được con người ta dễ dàng như thế.
Nỗi đau khổ lớn nhất là tương tư, khoảng cách xa xôi nhất là âm dương cách biệt.
Nhưng anh không cam tâm.
Cô ấy nói anh phải sống thay phần cô ấy.
Nên anh không thể chết được.
Tương tư đau khổ thì có sao? Trong tay anh có đao, cắt đứt tơ tình là chuyện hết sức dễ dàng!
Âm dương cách biệt thì sao? Trong tay anh có đao, có thể cắt đứt âm dương để bước vào trường sinh vĩnh cửu!
Người không cầu đạo, đạo tự tới.
Long Thiên này cần thiên đạo làm cái quái gì?
Chỉ cần có thanh đao nằm trong tay là đủ rồi.
Long Thiên khẽ rên lên, hai tay giơ ra giữa không trung nắm chặt, hai thanh trường đao lại hiện lên trong tay, khí thế hào hùng lại dâng lên mãnh liệt, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đã dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Bình yên qua đi là bão táp.
Long Thiên giữa không trung cầm hai thành trường đao sắc bén, đứng ngạo nghễ trước mặt tất cả mọi người, cười tủm tỉm nhìn thanh đao trong tay nói: “Thôi thì một thanh là Kim Cương, một thanh tên Bồ Tát đi vậy”.
Trái Kim Cương, phải Bồ Tát.
Nghịch thiên bước vào Bá đạo.
Chương 253: Bá nhân
Hai thanh đao đó hoàn toàn khác với thanh lão quái vật họ Đỗ kia thoải mái bẻ gãy, tuy cùng là vũ khí được huyễn hóa từ chân khí nhưng đây là thứ Long Thiên dùng máu và thịt để ngưng tụ thành, dù là độ sắc bén hay độ cứng đều vượt xa những vũ khí huyễn hóa từ chân khí khác.
Sau đó là đặt tên, chỉ có vũ khí được hoàn thiện hoàn chỉnh mới có thể đặt tên cho nó, bấy giờ vũ khí hóa từ chân khí đã có khí hồn nên mới cần một cái tên, đó cũng là lý do tại sao Long Thiên lại đột nhiên lấy tên cho song đao khi vừa mới huyễn hóa ra chúng, vì anh có thể cảm nhận được sức mạnh sinh mệnh của hai thanh đao, chúng cần một cái tên, đó cũng là người và đao hợp nhất trong truyền thuyết.
Dù là cao thủ bước vào cấp Thiên cũng chẳng có mấy ai đủ tư cách đặt tên cho vũ khí mình cầm, bởi vì phần lớn họ đều không thể đạt tới cảnh giới đó, dù có là lão quái vật họ Đỗ cũng không làm được.
Đặt tên chính là một trong những cách xác nhận một người đã bước vào Bá đạo, trở thành Bá nhân.
Nói cách khác thì lần này Long Thiên đã một bước lên trời, trực tiếp từ cấp Địa bước vào Bá nhân cửu phẩm, đó là sự khác biệt của cấp Thiên và cấp Địa.
Kim Cương bên tay trái đỏ rực lên, thanh đao dài ba thước chín, thân đao cứng rắn như kim cương phát sáng lên, một phát chém đứt lìa, thoải mái chém hết tất cả vạn vật trên đời.
Bồ Tát bên tay phải thì trong suốt, đao dài hai thước năm tấc, trông có vẻ tinh xảo khéo léo hơn một chút, thân đao dài như dáng vẻ Bồ Tát đang cúi người, có thể đâm xuyên tất cả mọi thứ.
Long Thiên cầm hai món thần khí mới tinh, trông như chiến thần thời viễn cổ đang đứng nhìn xuống vạn vật trong thiên hạ.
Mã Kiếm ngửa mắt lên, dường như đang nhớ lại thời khắc mình đặt tên cho thanh đao, khi đó ông ta đã là Bá nhân nhập Bá đạo, cũng hăng hái và nhiệt huyết như Long Thiên bây giờ vậy, nghĩ rằng tất cả mọi chuyện trong thiên hạ này chỉ cần dùng một đao là giải quyết hết, trên đời chẳng có ai là đối thủ, nhưng xui là ngay khoảnh khắc mấu chốt nhất lại đụng phải Từ Thiên Lang tay cầm trường kiếm, trận chiến đó thất bại thảm hại, sau đó hai thanh đao cũng bị đối phương dùng tay bẻ gãy rồi tu vi cũng tuột xuống không phanh, từ Bá nhân nhất phẩm rơi xuống cấp Địa thượng phẩm, dù Mã Kiếm có cố gắng tu luyện cách mấy cũng không thể đặt chân vào Bá đạo lại một lần nữa vì tâm ma đã thành, không còn khí thế thiên hạ vô địch, nói cách khác, nếu một ngày Từ Thiên Lang vẫn chưa chết thì ông ta sẽ mãi mãi không thể vào Bá đạo một lần nữa.
“Ranh con chết tiệt đó!”
Mã Kiếm nghiến răng nghiến lợi, nếu không có trận chiến với Từ Thiên Lang thì với sức mạnh của mình, ông ta đã trở thành Phách Vương độc nhất vô nhị rồi, cần gì phải nản lòng thoái chí rời khỏi giang hồ như bây giờ?
Lưu Công Cẩn ngơ ngác nhìn Long Thiên, dường như không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng khi đó Long Thiên đã bị lão quái vật họ Đỗ kia bóp gần chết rồi cơ mà, tại sao chỉ trong nháy mắt đã sống dậy từ cõi chết, thậm chí còn đạt được một bước tiến lớn trong việc tu hành, khiến con người ta không thể tưởng tượng nổi, hệt như Phương Hoàng ở Tử Kim Sơn vậy.
Trên đời này vẫn còn quá nhiều chuyện không thể giải thích được bằng lời, Lưu Công Cẩn cảm thấy khá buồn, cậu ta không buồn rầu vì Long Thiên niết bàn trọng sinh mà buồn vì dường như anh đã bước vào một cấp bậc rất cao, sự chênh lệch của cậu ta với anh ngày càng lớn, thế thì năm nào tháng nào mới hoàn thành được nhiệm vụ lão Thích kia dặn dò.
Mọi người trong nhà hàng đều có những suy nghĩ riêng, nhưng nếu nói người cảm thấy phiền nhất bây giờ thì hẳn là lão quái vật họ Đỗ, cuối cùng ông ta cũng đã hiểu tại sao Công Tôn Vô Địch lại nhẫn nhịn không ra tay rồi, thì ra bọn họ vẫn còn tính toán khác, điều đó khiến ông ta cảm thấy khó chịu, ông ta muốn lợi dụng Long Thiên để làm mồi nhử Công Tôn Vô Địch, không ngờ bây giờ lại bị Công Tôn Vô Địch với thằng ranh con này lợi dụng làm đá để mài dao.
“Ranh con, cậu lên cấp Thiên rồi ư?”, lão quái vật họ Đỗ nghĩ đó là chuyện không thể xảy ra được, nhưng khí thế của anh bây giờ hoàn toàn khác trước đó nên ông ta vẫn buột miệng hỏi.
Long Thiên chẳng nói chẳng rằng, chỉ chậm rãi đáp xuống, cắm Bồ Tát bên tay phải vào nền đất.
Mặt đất lại vỡ ra khiến Mã Kiếm cảm thấy đau lòng cho căn nhà mình đã trang trí, có lẽ những phòng khách đã đặt hôm nay đều phải hủy bỏ, tuy là lão quái vật họ Đỗ kia đã nói là sẽ bồi thường nhưng bây giờ ông ta có thể sống bước ra khỏi đây không cũng là một vấn đề rồi.
Bá nhân, dù chỉ là cửu phẩm của hạ tam phẩm yếu kém nhất cũng đủ để sánh ngang với trung tam phẩm cấp Thiên rồi, có khi còn vượt qua ấy chứ.
Lão quái vật Đỗ có cố gắng gượng thì cũng chỉ là cấp Thiên ngũ phẩm mà thôi, thắng bại có thể nói là năm mươi, năm mươi.
Lão quái vật họ Đỗ sống được hai thế kỷ rồi, thấy động tác của Long Thiên là đủ để hiểu ý anh, cong miệng nói: “Ranh con, đừng kiêu ngạo quá, lại còn tính dùng một đao để đánh với tôi, cậu tưởng tro tàn cháy lại thì sẽ là thiên hạ vô địch chắc?”
Long Thiên vẫn không đáp lời, chỉ là hai tay cầm lấy Kim Cương vung lên thật mạnh.
Khí thế mạnh mẽ nhanh chóng ngưng tụ trên thanh đao, sau đó hình thành một nhát đao sắc bén bay về phía lão quái vật, ông ta không dám lơ là, tuy ông ta không nghĩ rằng thằng ranh con trời xui đất khiến tăng được tu vi này có thể trở thành đối thủ của mình nhưng màn niết bàn trọng sinh kỳ quái này khiến lão quái vật không dám khinh thường, ai mà biết được con người này có lai lịch thế nào.
Nhưng nhát đao được hình thành từ gió bé tí này mà cũng khiến ông ta phải nghiêng người tránh né thì có hơi mất mặt cao thủ cấp Thiên ngũ phẩm như ông ta, lão quái vật họ Đỗ nhàn nhã giơ một tay lên không trung, chân khí nhanh chóng tạo thành lớp bảo vệ, nó khiến Long Thiên không thể đến gần lão quái vật ở khoảng cách ba bước chân, có thể đỡ được nhát đao đó và cũng dễ dàng giữ được thể diện.
Nhưng chẳng mấy chốc mọi thứ đã vượt ra khỏi sự tính toán của ông ta, nhát đao trông có vẻ bình thường vô hại, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng sao khi chạm vào lớp bảo vệ của lão quái vật thì lại trở nên khổng lồ, như mãnh hổ đang há cái miệng như bồn máu ra cắn nuốt mọi thứ.
Lớp bảo vệ bị chém vỡ ầm ầm thành hai mảnh trong nháy mắt!
Nhát đao nhanh chóng lao thẳng về phía ông ta.
Lão quái vật cũng hoảng hốt, vội vàng giơ cánh tay phải lên, cầm lấy nhát chém đã biến thành màu đỏ rực rỡ, năm ngón tay siết lại định bóp nát nhưng lại phát hiện ra nó đáng sợ hơn những gì ông ta nghĩ, thậm chí còn khiến ông ta phải bước lùi về sau từng bước. Lão quái vật tái mặt, không dám dùng một tay để đối phó nữa, tay phải vội vàng giơ lên, vận hết chân khí trong người mới cố gắng đứng vững được.
Chương 254: Giao đấu
Mười ngón tay nắm chặt, thôi thúc khí hải trong cơ thể nghiền nát đao cương của Bá đạo thành từng mảnh, tan biến trong không trung.
Nhìn thì có vẻ chỉ như gió thoảng mây trôi, nhưng thực ra bản thân mới cảm nhận được đau đớn, lão quái vật nhà họ Đỗ chỉ thấy hai tay tê dại, sau khi đặt xuống còn có dấu hiệu run rẩy.
Nhưng điều khiến ông ta muốn ói ra máu là Long Thiên bình thản nói một câu: "Hóa ra đây chỉ là một nhát đao bình thường của Bá giả sao?"
Một nhát đao bình thường?
Nếu không nhìn vẻ mặt thản nhiên đó của Long Thiên, ông ta còn thật sự tưởng rằng anh đang giả vờ. Nhát đao vừa rồi không phải là đùa. Một người đã tu luyện đến cấp Thiên ngũ phẩm như ông ta đã không biết bao nhiêu năm chưa đấu tay đôi với kẻ thù. Thứ nhất, ông ta chưa từng khiêu chiến với bất kỳ cao thủ nào. Thứ hai là ở Bắc Hải, người có thể luận tài so sức với ông ta chỉ có Tư Đồ Văn nhà họ Phạm và cái tên Mã đao giáp đang ẩn trốn trong nhà hàng kia. Còn những người khác thì chẳng phải chỉ như bóp chết một con kiến sao?
Vừa rồi ngay cả Long Thiên cũng không thể thoát khỏi kết cục này, nhưng tại sao bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này?
Nếu đó thực sự chỉ là một nhát đao bình thường, vậy khi dùng toàn bộ sức lực sẽ phải đáng sợ tới mức nào đây?
Lão quái vật nhà họ Đỗ sống gần hai thế kỉ rồi, nhưng chuyện hôm nay đã hoàn toàn thay đổi thế giới quan của ông ta, biết trước người này đáng sợ như vậy, thì dù huyết mạch thực phượng có sức hút lớn thế nào ông ta cũng không dám kinh suất.
Lão quái vật chửi thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: "Long Thiên, trước đó chúng ta cũng đâu đến nỗi một sống một còn như bây giờ đâu, đúng không?"
Mã Kiếm hừ lạnh một tiếng, Lưu Công Cẩn tức miệng mắng to: "Lão quái vật nhà họ Đỗ này đúng là mặt dày không khác gì cháu chắt của ông ta. Vừa rồi còn có ý muốn giết người ta, bây giờ thấy đánh không lại thì bắt đầu nói như vậy, cụ tổ nhà họ Đỗ cái gì chứ, đến chó còn không bằng".
Mã Kiếm thấy vậy cũng châm chọc nói: "Tiểu Lưu à, thế thì cậu lại không hiểu rồi, người ta có thể sống lâu như vậy chẳng phải cũng là nhờ cái bản lĩnh này sao, giống như nhóc đó, biết mềm biết cứng".
“Đệt, một khi ông đây mà cứng, thì còn lâu mới xuất nhé”, Lưu Công Cẩn nghiêm túc nói.
Mã Kiếm tức giận nói: "Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu khoác lác cái gì chứ, lại còn còn lâu mới xuất, hồi trước tắm chung tôi nhìn thấy hết rồi, mẹ nó, cũng chỉ bằng có hai lạng thịt, băm ra còn không đủ nhắm rượu nữa".
Cứ vậy một già một trẻ chửi qua chửi lại, không coi ai ra gì. Sắc mặt lão quái vật nhà họ Đỗ càng ngày càng khó coi, sống gần hai thế kỉ rồi nhưng ông ta chưa từng nhục nhã như vậy bao giờ, nếu không phải còn vướng Long Thiên, ông ta đã cho mỗi người một cái tát rồi, độc mồm độc miệng!
Thấy Long Thiên vẫn không đáp trả mà cầm đao đi về phía ông ta, lão quái vật nhà họ Đỗ biết chuyện hôm nay chắc chắn sẽ không cái kết tốt đẹp, vì vậy ông ta cũng không nhiều lời nữa, thôi thúc khí hải dâng trào, sát khí dày đặc, khí áp không hề thua kém Đại Long Kì Trận của Tư Đồ Văn, ngay cả không khí cũng trở nên loãng hơn.
Mã Kiếm không tranh luận với Lưu Công Cẩn nữa mà nói: "Chú tâm xem kịch đi, có thể học được rất nhiều thứ đấy".
Lưu Công Cẩn gật đầu chăm chú quan sát.
Hai bên đồng thời xông lên, sát khí bao phủ toàn bộ nhà hàng, khí thế kinh người.
Muốn giết người chỉ bằng một chưởng hay một cái búng tay thì thực lực của bản thân phải cao hơn đối phương gấp mấy lần, như vậy mới có thể dễ dàng áp đảo đối phương, còn một khi trình độ tương đương, thì không thể tránh khỏi việc tranh đấu kịch liệt. Lần này là khảo nghiệm kinh nghiệm và các chiêu thức uyên thông của cả hai bên.
Lão quái vật nhà họ Đỗ đã sống gần hai thế kỉ, chưa có chiêu thức gì là chưa gặp, vì vậy ông ta đã soạn ra một bộ sách lược, trong đó chứa tất cả các chiêu thức ứng phó với đối thủ. Mặc dù có những ngày ông ta không thực hành với đao thật thương thật, nhưng điều này không có nghĩa là ông ta không thông thạo chúng.
Chiêu thức của ông ta đơn giản mà thanh thoát, tất cả đều là những chiêu thức giết người nhanh gọn, dứt khoát. Hai người một sống một còn tranh đấu kịch liệt, Long Thiên chỉ cầm một thanh đao trên tay, anh không vội xuất chiêu, nhưng thanh đao trên tay của lão quái vật thì lại trượt xuống, nhạy bén đâm vào bụng Long Thiên.
Long Thiên không hề dùng thanh đao trong tay ngăn lại, cũng không thèm nhìn con dao trên tay sắp chạm vào bụng mình, anh xoay cổ tay phải đẩy con dao bên phải của Lão quái vật xuống. Hai bên bắt đầu vật lộn, chân khí và bá khí ngưng tụ bốn phía, va chạm nhau như muốn xé nát cả nhà hàng.
Mã Kiếm vung tay lên, một vòng tròn bảo vệ chỉ võ giả cấp Thiên mới có xuất hiện giữa trung tâm nhà hàng, trong trận chiến hôm nay, nếu hai bên đánh tới một sống một còn thì e là cả cái hẻm Công Sơn này sẽ tan thành mây khói mất. Mã Kiếm không muốn vì chuyện này mà gây xôn xao dư luận, xáo trộn cuộc sống ẩn dật của ông ta, vì vậy tốt nhất là chỉ nên giữ phạm vi chiến trường xung quanh nhà hàng này thôi.
Lão quái vật híp mắt, không hề rút thanh đao trong tay phải lại, mà đột nhiên dùng sức, cố gắng đâm vào bụng Long Thiên.
Đương nhiên, Long Thiên sẽ không để đối thủ đạt được mục đích, cuộc chiến vẫn tiếp tục, chân khí và bá khí lại va chạm, tạo ra một âm thanh giao thoa chói tai đến thủng màng nhĩ.
Lão quái vật phun ra tầng tầng lớp lớp khí hải như lò xo, trong tích tắc, sức lực cánh tay tăng lên gấp bội, thanh đao trên tay phải bộc phát ra bạch quang hủy diệt.
Long Thiên lùi về sau nhưng không thấy anh chém cây Kim Cương trong tay ra, chỉ thấy phải của anh quét ra một góc nhỏ, Kim Cương bò lên như một con rắn độc, chuẩn bị chặt đứt cổ tay phải của lão quái vật.
Ông ta rụt tay lại, hừ lạnh một tiếng: "Đao pháp kì quái này cậu học ở đâu ra vậy, không ra đâu vào đâu".
Nhưng vừa dứt lời, Long Thiên đã bay lên không trung, Kim Cương lại xuất hiện trong tay và chém xuống một cách thô bạo, tới nỗi không thể nhìn ra uyên thâm đến mức nào.
Ngoại trừ lúc đối mặt với đại ma đầu tuyệt thế năm đó, thì đây là lần đầu tiên trong đời lão quái vật nhà họ Đỗ cảm nhận được thảm họa diệt vong, ông ta giơ nắm đấm lên trên đầu, há miệng gầm thét, cùng với tiếng hét là những ngụm máu tươi phun ra.
Con đao rơi xuống đất với một động lực như sấm sét giữa trời quang.
Lão quái vật nắm chặt hai tay ngưng tụ toàn bộ tu vi, chuẩn bị chặt đứt một nhát đao này.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu, đây đâu phải là võ giả cấp Thiên, mà phải là bá giả của Bá đạo rồi.
Cuộc tranh đấu long trời lở đất này kéo theo toàn bộ nhà hàng cũng phải rung chuyển.
Mã Kiếm kinh ngạc, đứng chắn trước mặt Lưu Công Cẩn, nhìn một đao của Bá đạo, lẩm bẩm nói: "Xem ra số mệnh nhà họ Đỗ tới đây là tàn rồi".
Chương 255: Đao hồn
Lá chắn bảo vệ được Mã Kiếm dùng chân khí tạo thành bởi vì nhát đao Bá đạo này mà vỡ tan tành, còn khiến một số toà nhà xung quanh nhà hàng đều bị sụp đổ. Cũng may là ở nhà hàng cũng không khá hơn là mấy, nó gần như là một đống đổ nát, nếu không mọi người xung quanh sẽ hoài nghi không biết Mã Kiếm đã giở trò quỷ gì hay không. Ông ta bất lực lắc đầu, xem ra hôm nay phải nghĩ ra một câu chuyện, làm thế nào để những người hàng xóm tưởng đây là thiên tai chứ không phải do người gây ra.
Nhà hàng nhỏ của tứ hợp viện, không những sàn nhà mà cả bức tường cũng bị nứt toác, thậm chí có vài chỗ bị vỡ thành những cái hố to. Long Thiên đứng ngạo nghễ trước mặt lão quái vật của nhà họ Đỗ, Kim Cương trong tay giáng xuống, máu tươi nhỏ từng giọt xuống nền đất, trên mặt anh không lộ chút biểu cảm giống như chuyện này là điều hiển nhiên, vốn không hề đắc chí vì bản thân có thể tung ra một nhát đao khủng bố đến như vậy.
Lão quái vật nhà họ Đỗ quỳ một gối, lòng bàn tay chống dưới đất, dòng máu tươi đậm đặc từ cổ tay chảy xuống, quần áo rách nát, toàn thân máu me đầm đìa, có vài chỗ còn thấy rõ cả xương cốt. Đây đều là vết thương do đao cương gây ra.
Nhát đao này là nhát đao kinh hoàng nhất mà lão quái vật nhà họ Đỗ chứng kiến phải trong gần hai thế kỷ qua. Nếu Mã đao giáp là người xuất ra đao này thì ông ta cũng sẽ nhận thua, dù sao thì Mã đao giáp là một thiên tài bất phàm được trên giang hồ công nhận, nhưng người vung nhát đao này lại là một tên nhóc miệng còn hôi sữa bị mình hành hạ lúc đầu. Đối phương có thể gia nhập vào Bá đạo, thậm chí còn nhờ mình mà có được như vậy, cảm giác thật nghẹn uất, cứ như thể tự bản thân đã đào huyệt chôn mình vậy.
Nhát đao đó khiến lão quái vật tâm phục khẩu phục, nhưng lại không hề phục Long Thiên. Ông ta mất biết bao nhiêu năm mới vào được cấp Thiên, lại phải mất thêm biết bao năm nữa mới miễn cưỡng đạt tới thực lực ngũ phẩm. Vì có thể dùng võ chính đạo, ông ta không màng đến luân lý tam cương ngũ thường, một lòng luyện võ, cho dù có bị người khác mắng già không biết xấu hổ cũng không sao, phải trả giá nhiều như vậy, kết quả cuối cùng lại bị giết bởi một đao của thằng oắt con sống chưa bằng một phần mười mình?
Thế giới này đúng là không công bằng.
Dựa vào đâu mà Long Thiên có thể gia nhập vào Bá đạo chỉ trong tích tắc chứ?
Dựa vào đâu mà Long Thiên có thể đánh bại hết bao nhiêu công sức của chừng mấy năm nay của mình chứ?
Dựa vào đâu mà Long Thiên có tư cách xóa sổ nhà họ Đỗ do một tay mình gây dựng chứ?
Dựa vào đâu chứ!
Lão quái vật nhà họ Đỗ không biết, anh vì có thể vào được Bá đạo mà bốn năm nay biết bao lần xém chút chết oan chết uổng, hầu như đều là lao đầu vào chỗ chết, trên người có vô số vết sẹo không nào đếm xuể, mỗi một chỗ đều có thể nhìn thấu vào trong xương, mỗi lần đều có thể lấy mạng anh, nhưng anh đều có thể sống sót, anh hầu như là vật lộn với thần chết để được trở về.
Mặt khác, lão quái vật như ông ta mấy năm nay đi theo con đường ma đạo, dựa vào việc tu hành không theo quy tắc bình thường để thăng cấp tu vi, trước giờ chưa từng để bản thân phải rơi vào nguy hiểm. Đúng vậy, tu vi của ông ta quả thật có thăng cấp lên, những người có bậc cấp Thiên trở xuống không phải là đối thủ của ông ta, nhưng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi? Một khi gặp phải cao thủ thật sự thì thất bại cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Ông ta hỏi anh dựa vào đâu sao.
Đúng là vớ vấn, đương nhiên dựa vào bản thân anh rồi!
Lão quái vật nhà họ Đỗ không cam tâm. Ông ta ngẩng đầu, cắn răng nói: “Tên nhóc, cậu tha cho tôi một mạng, tôi sẽ dâng cả nhà họ Đỗ cho cậu, ông đây sẽ tự chặt đứt một cánh tay, cậu thấy sao?”
Long Thiên suy nghĩ, khoé miệng nhếch lên một nụ cười tàn ác, sau đó nhấc Kim Cương lên, cắt một miếng thịt của lão quái vật nhà họ Đỗ xuống.
Ông ta đau tới nỗi nghiến răng nghiến lợi. Nhưng lúc này mạng sống nằm trong tay đối phương, cũng không dám khinh suất, ông ta đành nhẫn nhịn.
Long Thiên nhẹ nhàng nói: “Tại sao ông khăng khăng muốn ép ông Công Tôn ra tay chứ?”
Từ lúc quyết đấu với lão quái vật, Long Thiên có một điều thắc mắc, nếu lão quái vật tự tin đánh ngang ngửa với ông Công Tôn, thì tại sao lại không xuất hiện tại Tử Kim Sơn, mà nhất định phải dâng tận cửa vào lúc này.
Suy đi nghĩ lại cũng chỉ có một nguyên nhân.
Long Thiên chỉ muốn đích thân xác nhận.
Lão quái vật nhà họ Đỗ do dự, Long Thiên không nể nang rạch thêm hai nhát, hai miếng thịt lại rơi xuống đất. Long Thiên giống như ma quỷ, vô cùng tàn ác lên tiếng: “Nếu ông không muốn bị tôi tùng xẻo, thì tốt nhất nên thành thật nói ra, đồng minh của ông là ai, còn nữa, có phải đối phương đã hành động rồi không?”
Lão quái vật vì mạng sống, cuối cùng cũng chịu thoả hiệp: “Tôi cùng hai nhà họ Thích và họ Tạ thoả thuận với nhau, ở đây giữ chân ông Công Tôn để ông ta không cách nào về tiếp cứu. Sau khi xong chuyện, họ sẽ giao Vương Lệ Trân cho tôi”.
“Mục tiêu của họ là Long Thiên Tượng sao?”, Long Thiên hỏi.
Lão quái vật không dám che giấu, ông ta vội gật đầu: “Đúng, thời gian ra tay là nửa tiếng trước”.
“Còn ba nhà họ Yến, Triệu, Nguỵ thì sao?”, Long Thiên lại hỏi.
“Tôi chỉ gặp nhà họ Thích, nhưng cũng chỉ biết nhà họ Tạ cũng tham gia vụ ám sát này. Những chuyện khác tôi vốn không biết”, lão quái vật vừa trả lời vừa thầm siết chặt nắm tay để vận khí.
Đây là công pháp đặc biệt mà ông ta đã tu hành, có thể khiến người khác không cảm nhận được khí cơ. Ông ta bèn tập hợp chân khí còn thừa trong tay phải của mình lại, chỉ cần thời cơ tới thì có thể tạo sấm sét dập chết Long Thiên.
Tuy nói đối phương đã vào Bá đạo, đao pháp ác liệt, nhưng không có nghĩa khí lực và đao pháp của anh ngang nhau, cho nên lão quái vật vô cùng tự tin với cú tập kích của mình. Ông ta không tin là Long Thiên sẽ tha cho mình như vậy, giang hồ hiểm ác, vốn không chỉ nói ngoài miệng là được.
Long Thiên chìm vào suy nghĩ, xem ra ông Công Tôn rời khỏi Thủ Đô, thì khiến hai nhà họ Tạ và họ Thích đều có lòng tin, cho nên mới dám ra tay với Long Thiên Tượng. Nhưng vụ ám sát nhiều năm trước, ba nhà họ Yến, Triệu, Tạ liên thủ cũng không cách nào làm được. Lần này cho dù cộng thêm nhà họ Thích thì sao có thể? Lẽ nào là ông Công Tôn nói kiếm pháp nổi tiếng của kiếm đạo tông sư đã dạy cho Lưu Công Cẩn đó cũng muốn tham gia vào cuộc vui này?
Long Thiên thất thần suy nghĩ, còn ánh mắt lão quái vật loé sáng, ra đòn sấm sét, ông ta hét lớn: “Tên nhãi họ Long kia, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cậu!”
Tay phải ra đòn, sát khí trùng trùng, lão quái vật ngựa quen lối cũ cuối cùng cũng liều chết một phen!
Lão quái vật dốc toàn lực tung một đòn cấp Thiên ngũ phẩm, tuyệt đối là một đòn phá huỷ thế giới, thậm chí người cùng đẳng cấp bị đánh trúng cũng không thoát khỏi cảnh đứt hết võ mạch. Lão quái vật tưởng rằng bản thân sắp thành công nên vô cùng đắc chí, nhưng Bồ Tát cách đó không xa được Long Thiên cắm xuống đất đột nhiên kêu gào lên, thế tập kích nhanh như chớp hướng về phía lão quái vật.
Một tia sáng bạc loé lên.
Nắm đấm của lão quái vật nhà họ Đỗ còn chưa chạm vào Long Thiên, thân hình Bồ Tát nhỏ nhắn đã nhanh chóng phóng to ra ở trước mặt ông ta, sau đó từ trên trán xẹt qua sau đầu cắm xuống sàn nhà, thân đao hân hoan nhảy nhót, giết người không nhuốm máu!