-
Chương 241-245
Chương 241: Sau trận đại chiến
Trong trận chiến với nhà họ Đỗ đêm hôm đó người bị thương nặng nhất là Nhan Như Ngọc, mặc dù Long Thiên không bị thương nặng như Nhan Như Ngọc, nhưng cũng không khá khẩm hơn là bao. Vương Lệ Trân ta tay không phải bình thường, cũng may khả năng hồi phục của anh khá tốt, cộng thêm có đan dược của Nhan Như Ngọc nên Long Thiên cũng hồi phục rất nhanh, không đến nỗi phải nằm dưỡng liệt giường như Nhan Như Ngọc, mấy ngày sau là có thể xuống giường vận động chân tay rồi.
Mấy ngày nay Long Thiên đều túc trực chăm sóc bên cạnh Vương Lệ Trân một tấc cũng không rời, làm bảo mẫu một cách vui vẻ. Vương Manh Manh thì phụ trách chăm sóc Nhan Như Ngọc, hình như sau trận chiến với nhà họ Đỗ đó, Vương Manh Manh cũng không còn đối đầu với Long Thiên nữa, đại khái là đã trải qua cửa tử nên chút thành kiến nhỏ với Long Thiên cũng biến mất rồi. Hơn nữa, nếu không phải Long Thiên đến kịp thời thì e rằng cô ta và Nhan Như Ngọc đã trở thành đôi uyên ương đoản mệnh, cho nên Vương Manh Manh đã nghĩ thông suốt, không quản chuyện giữa Long Thiên và Vương Lệ Trân. Dù sao bản thân cô ta cũng không biết giải quyết chuyện tình cảm của mình ra sao thì đừng làm quân sư quạt mo cho chị gái nữa.
Về phần công việc của tập đoàn Vương Thị đều giao cho phó chủ tịch Tạ Bái Phong vừa từ nước ngoài về và trợ lý chủ tịch Mộc Tiểu Nhã giải quyết. Mấy ngày nay Mộc Tiểu Nhã vẫn báo cáo tình hình công ty qua điện thoại cho Long Thiên, bởi vì Vương Manh Manh thực sự không biết cách xử lý công việc ở công ty, nên đành giao chuyện phiền phức này cho Long Thiên. Mặc dù Long Thiên cũng người tám lạng kẻ nửa cân, nhưng ít nhất cũng biết qua chút ít, từ nhỏ đã bám đuôi chị con dâu kia nên cũng mưa dầm thấm lâu, vẫn hiểu cách vận hành cơ bản của một công ty. Hơn nữa còn có hai đại thần là sát thủ Hồng và Hoàng Phương Phi, thực sự quan trọng lắm mới cần hỏi ý kiến của hai người họ.
Cũng may qua mấy năm phát triển nên giờ tập đoàn Vương Thị cũng đã trở thành một công ty tư bản lớn có thể vận hành bình thường mà không cần sự can thiệp của Vương Lệ Trân. Cho nên dù Vương Lệ Trân hôn mê, Vương Chấn Đào ở nước ngoài thì cũng không khiến nhân viên hoang mang.
Ba ngày sau thì Vương Lệ Trân tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Long Thiên đang túc trực bên cạnh giường, anh dựa vào cạnh giường mà ngủ, hơi thở rất đều, tay còn đang nắm chặt tay cô. Vương Lệ Trân cảm thấy có chút ấm áp, sợ làm anh thức giấc nên không lập tức rút tay lại.
Nhìn gương mặt kiên nghị của Long Thiên, mặc dù Vương Lệ Trân không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng thời gian này đối với Long Thiên mà nói chắc chắn rất khó khăn, Vương Lệ Trân vươn tay ra muốn vuốt ve người đàn ông luôn ở bên cạnh bảo vệ cô không rời một bước này, chỉ là vừa đúng lúc vươn tay ra thì Long Thiên cử động, lép chép miệng, Vương Lệ Trân vội vàng rút tay lại, giống như bị phát hiện bí mật vậy, dù gương mặt rất bình tĩnh nhưng tim thì đang đập rất nhanh.
Mấy ngày nay Long Thiên thực sự rất chật vật, chăm sóc cho Vương Lệ Trân đang hôn mê nên không thể trách khỏi tiếp xúc thân thể, cộng thêm người đang ngủ trước mặt Long Thiên là mỹ nhân số một Bắc Hải, một người suýt chút nữa là đã quên mùi vị đàn bà như thế nào như Long Thiên có thể chịu đựng được sao? Vương Lệ Trân hôn mê không tỉnh, Long Thiên cũng không làm chuyện giậu đổ bìm leo, nếu không thì từ lâu đã không nhịn nổi mà vác súng ra trận, làm mấy hành vi súc sinh kia rồi.
Cũng may những năm nay đã được trải qua sự huấn luyện của chị con dâu kia nên khả năng chịu đựng của Long Thiên cũng không phải tầm thường nữa, nhất mực kiềm chế suy nghĩ hư hỏng đó, không làm ra chuyện thiếu đạo đức, ngược lại còn rất chính nhân quân tử, những việc có thể lợi dụng để đụng chạm như lau người gì đó đều rất thật thà giao hết cho Vương Manh Manh, khiến Vương Manh Manh vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ Long Thiên đã đổi giới tính rồi hay sao? Nhưng cũng vì thế mà cô ta mới yên tâm để Long Thiên và Vương Lệ Trân ở riêng một phòng.
Vội vàng không đem lại lợi ích gì tốt đẹp cả, bất luận là làm việc hay yêu đương đều như nhau.
Long Thiên chớp chớp mắt, lướt qua nhìn Vương Lệ Trân đang nhìn anh một cái, đang định ngủ tiếp thì đột nhiên thấy có gì đó sai sai, mở to mắt, nhìn Vương Lệ Trân đang nằm trên giường. Sau khoảng nửa phút sững sờ, mặc dù động tác có vẻ lỗ mãng nhưng vô cùng dịu dàng, thành công ôm chặt Vương Lệ Trân trên giường, vùi đầu vào cổ của cô, hít hà hương thơm của cô, say mê nói: "Vợ à, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!"
Vương Lệ Trân muốn đẩy người đàn ông đột nhiên xông lên giường này ra, nhưng có chút không nỡ nên đành tự an ủi mình vừa mới tỉnh lại không có sức, hơn nữa đối phương đã chăm sóc cô bao nhiêu ngày như vậy, muốn lợi dụng một chút thì cứ làm đi vậy, mặt cô hơi đỏ hỏi: "Tôi đã hôn mê bao nhiêu ngày rồi?"
Long Thiên lén hưởng thụ sự tuyệt vời khi đè vào ngực Vương Lệ Trân, vẻ mặt chính trực nói: "Cộng thêm cả thời gian anh đi thủ đô thì tổng cộng đã năm ngày rồi, trong đó em tỉnh lại một lần, lẽ nào em không còn nhớ đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vương Lệ Trân yếu ớt đẩy tên lưu manh vừa giở chút mánh khóe một cách có lệ, rất không giống với phong cách mạnh mẽ trong công việc của cô, đẩy tên súc sinh đáng lẽ hai mươi năm trước nên bị phán tội lưu manh mà đưa ra đoạn đầu đài ra, thẹn thùng nói: "Anh đứng dậy đã, tôi chỉ nhớ cuối cùng bị một con rắn độc cắn, sau đó thì không còn nhớ gì nữa".
Long Thiên không lưu manh nữa, khó khăn rời khỏi cơ thể thơm tho mềm mịn của cô, ngồi ngay ngắn lên nói: "Không nhớ thì thôi vậy, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát".
Nếu như Vương Lệ Trân không nhớ được chuyện đêm đó, vậy thì Long Thiên cũng không muốn gợi lại đoạn kí ức không hay ấy, nếu không Vương Lệ Trân chắc chắn sẽ cảm thấy áy náy vì đã làm thương anh. Anh hiểu vợ mình, bất luận là công việc hay tính cách đều rất thích xoáy vào chỗ có vấn đề, đối với loại người như vậy, một khi đã dính vào rồi thì rất khó thoát ra.
Nhưng bộ dạng của Vương Lệ Trân lại như muốn vạch ra hỏi đến cùng, cũng không nói gì mà chỉ nhìn Long Thiên, cuối cùng Long Thiên không chịu được ánh mắt như vậy của Vương Lệ Trân, nên đành thuận tay đưa một tờ báo cho Vương Lệ Trân.
Vương Lệ Trân nhận lấy tờ báo, bên trên là tin tức về dị tượng kim quang trên đỉnh Tử Kim Sơn. Sau khi xem xong, Vương Lệ Trân vẫn chưa hiểu ra sao, Long Thiên mới giải thích nói: "Ba ngày trước em có tỉnh lại một lần, Tử Kim Sơn liền biến thành như vậy".
Chương 242: Sống sao đây
Vương Lệ Trân hơi há chiếc miệng xinh xắn, có chút không thể tin nổi hỏi: "Tôi đã làm những gì vậy?"
"Giải thích như thế này đi, em đột nhiên tỉnh lại rồi như biến thành một người khác, em còn nhớ huyết mạch thực phượng mà Phương Nhân Vương đã nói không? Em chính là sự tồn tại đó, anh đừng hỏi anh huyết mạch thực phượng là cái gì vì anh cũng không biết, nhưng em trở nên mạnh hơn tất cả những người có mặt ở đó, ngay đến người do nhà họ Đỗ phái đến đều bị em tiêu diệt hết, sau đó nếu như ông Công Tôn không đến kịp thời thì cũng không biết sẽ thế nào nữa. Trên trán em có một ấn ký, đó chính là đồ đằng phong ấn. Nói một cách đơn giản thì chính là bên trong em có một con quái vật, một khi con quái vật này xuất hiện tất cả những người bên cạnh đều sẽ gặp họa", Long Thiên cố gắng giải thích sự việc ngắn gọn hết sức có thể. Mặc dù không biết nói như vậy thì Vương Lệ Trân có hiểu hay không, nhưng anh đã cố gắng hết sức rồi, dù sao chuyện này cũng không thể một hai câu là giải thích rõ ràng được.
Dù có thông minh như Vương Lệ Trân cũng nhất thời cảm thấy mông lung, cố gắng tiêu hóa những gì Long Thiên nói. Nhưng tất cả những chuyện này đều quá khó bề tưởng tượng, cô và nhà họ Đỗ kia không có bất cứ quan hệ nào, tại sao họ lại phải phái người tới đối phó với cô. Hơn nữa trong người cô còn có một con quái vật, chuyện này chẳng phải khủng như mấy thiếu nhiên đảo quốc đó sao? Ví dụ như người chim gì đó này, bề ngoài đen đúa gồ ghề, bên trong cơ thể cũng có một con quái vật ẩn náu.
Vương Lệ Trân cố gắng hồi tưởng lại những chuyện này, nhưng phát hiện ra không hề có một chút ấn tượng nào, hơn nữa đầu còn đau như búa bổ, cô sờ lên mặt mình, trên trán quả nhiên có một vết hơi lồi lên, có lẽ là đồ đằng mà Long Thiên nói đến.
Vì có quá nhiều điều muốn hỏi nên dẫn đến nhất thời không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.
Long Thiên xua tay nói: "Đừng nói đến chuyện này nữa, em cũng đừng nghĩ nữa, việc cần làm bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt, có gì muốn hỏi thì đợi em khỏe lại rồi nói tiếp cũng chưa muộn".
Vương Lệ Trân ừ một tiếng, quả thật cô cần thời gian để tiêu hóa những chuyện này, nhưng trước đây luôn cảm thấy thế giới của mấy người như Long Thiên quá là cách xa cô, giờ sau khi xảy ra chuyện này thì dường như đã gần hơn với thế giới của anh một chút rồi. Mặc dù vẫn khổ não vì mình chẳng nhớ được gì, nhưng trong lòng vẫn có một chút cảm giác vui mừng.
Long Thiên rót cho cô một cốc nước rồi đưa tới, sau đó cười nói: "Em nghĩ gì mà cười như vậy thế?"
Vương Lệ Trân vui vẻ đáp: "Hình như tôi đã gần với thế giới của anh hơn rồi, nếu như Cừu Đông Thanh là một nữ yêu đao, thì tình địch như tôi nếu không phải là một nữ quái vật thì thật chẳng xứng gì cả".
Cừu Đông Thanh đúng là rất ưu tú, ưu tú đến mức bất cứ người phụ nữ nào đều cảm thấy tự ti hổ thẹn khi gặp cô ta, ngay đến người kiêu ngạo như Vương Lệ Trân cũng không ngoại lệ. Long Thiên ban đầu còn lo lắng liều thuốc dẫn là chị con dâu này quá mạnh sẽ phản tác dụng, dọa cho Vương Lệ Trân chạy mất dép, nhưng bây giờ xem ra, Vương Lệ Trân không dọa Cừu Đông Thanh cũng đã may lắm rồi.
Dù sao cô có thể khiến Long Thiên những năm nay gần như trăm trận trăm thắng không thể đánh trả, chuyện này kể cả Cừu Đông Thanh cũng không làm được.
Có điều chuyện này có lợi cũng có hại, Vương Lệ Trân có huyết mạch thực phượng là thật, theo những gì Phương Nhân Vương nói thì đó là một con phượng hoàng bất tử, như vậy sau này cũng không cần lo Vương Lệ Trân sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mặt khác khi huyết mạch thức tỉnh, Vương Lệ Trân gần như biến thành một người mất ý thức, giống như em bé vậy, có sức mạnh khổng lồ, nhưng lại tùy tiện sử dụng, người như vậy thực ra mới là nguy hiểm nhất.
Phong ấn của Công Tôn vô địch cũng không biết có thể kiên trì được bao lâu, nếu như lần sau Vương Lệ Trân lại thức tỉnh thì phong ấn cũng vô dụng, như vậy thì phải làm sao mới tốt đây?
Long Thiên không phải là người thích đẩy vấn đề cho người khác, bởi vì như vậy mặc dù nhẹ nhõm, nhưng cũng có nghĩa đã mất đi quyền lợi giải quyết vấn đề. Cho nên muốn ngăn chặn chuyện này, chỉ có một cách, đó là anh phải mạnh hơn Vương Lệ Trân khi phượng hoàng thức tỉnh, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ cô.
Long Thiên thở dài nói: "Anh lại mong em chỉ là một người bình thường, thế thì anh mới có thể bảo vệ cho em được".
Vương Lệ Trân lắc đầu nói: "Tôi cũng không thể để anh bảo vệ mãi được".
Nói đến đây Vương Lệ Trân ngồi lên, nhìn chính mình trong gương, sờ lên vết ấn ký trên trán, khó lắm mới đùa rằng: "Anh nói xem tôi có nên chuẩn bị một bộ quần áo chuyên dụng, giống như người nhện bị nhện cắn ấy, sau đó biến thân trở thành siêu anh hùng đi giải cứu thế giới không?"
"Cũng được đó, đến lúc ấy có thể quay một bộ phim độc lập hoặc là bộ phim về liên minh anh hùng gì đó, rồi trở thành minh tinh kiếm nhiều tiền, anh sẽ trở thành một tên ăn bám mặc sức ăn uống", Long Thiên cười ha ha nói.
Vương Lệ Trân trừng mắt lườm Long Thiên vừa mở miệng nói chuyện là lại chém gió một cái, Long Thiên cũng trừng mắt lại, kết quả vẫn là nữ vương Vương Lệ Trân thỏa hiệp, thói đời này đúng là càng ngày càng khiến người ta không hiểu được.
Vương Lệ Trân cúi đầu nói: "Nếu như lần sau tôi lại mất kiểm soát, muốn làm hại anh hay Manh Manh, anh đồng ý với tôi hãy giết chết tôi đi".
Long Thiên nằm lên giường, thoải mái thả lỏng thắt lưng nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, phong ấn của ông Công Tôn không yếu vậy đâu, trong thời gian ngắn có lẽ em sẽ không trở thành quái vật được, cho dù có biến thành quái vật thì đã sao, lúc anh ở Quỷ Môn cũng có không ít người mắng anh là quái vật, cho nên vừa hay chúng ta là một đôi trời sinh, couple quái vật, lãng mạn biết bao".
Vương Lệ Trên ngồi trên giường, nghiêm túc nhìn Long Thiên nói: "Tôi nói thật đó, tôi không muốn gây ra những chuyện khiến tôi hối hận khi tỉnh lại".
"Vậy em nỡ để anh làm chuyện sẽ khiến anh hối hận cả đời sao?", Long Thiên hỏi ngược lại.
Vương Lệ Trân im lặng buồn bã.
Một lúc lâu không nói gì, Vương Lệ Trân ngẩn ngơ bất thình lình nhìn xuống theo hướng nhìn của Long Thiên khi ngước lên, chẳng phải chính là bộ ngực mê người của mình sao? Nghĩ đến mấy ngày cô hôn mê, nhưng quần áo trên người cũng đã được thay, lâu như vậy không tắm nhưng không hề có mùi khó chịu nào, rõ ràng có người đã giúp cô tắm rửa. Lại liên tưởng đến việc Long Thiên vẫn luôn chăm sóc cô mấy ngày nay, lẽ nào tên khốn này đã nhìn thấy hết cơ thể cô rồi sao?
Vừa nghĩ đến đây, Vương Lệ Trân tức giận nói: "Đồ lưu manh thối tha, anh nhìn gì vậy?"
Long Thiên vừa nghe vậy liền cây ngay không sợ chết đứng vỗ xuống nệm, làm Vương Lệ Trân giật thót người, mặt dày nói: "Phạm pháp à!"
Vương Lệ Trân đỏ mặt, giơ tay ra đẩy, vốn chỉ muốn ra vẻ thẹn thùng mà thôi, kết quả vừa đẩy nhẹ một cái Long Thiên đã trực tiếp bay ra ngoài, đụng thủng vách tường trong phòng, bay thẳng tới trước mặt Công Tôn vô địch đang ngồi uống trà ở phòng khách.
Long thiên ngồi dậy sau đó trợn mắt há mồm nói: "Sau này còn sống được sao?"
Chương 243: Có khách đến!
Không chỉ Long Thiên sửng sốt mà ngay cả Vương Lệ Trân ra tay cũng ngây người ra, cô không ngờ rằng mình lại khiến Long Thiên bay ra xa vậy chỉ bằng một cú đẩy nhẹ, thậm chí còn làm vỡ cả bức tường của căn phòng, Vương Lệ Trân sống nhiều năm như vậy rồi, nhưng lần đầu tiên biết mình mạnh mẽ đến vậy, tay cô đơ ra giữa không trung, nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Long Thiên đứng dậy từ trên mặt đất nói: “Anh còn muốn hỏi em đấy, em lại đi hỏi anh. Anh thề là vừa rồi chắc chắn không phải loại trò đùa nhàm chán mà anh tự làm mình văng ra đâu, mà là bị em đẩy ra đấy. Làm sao để diễn tả cảm giác đó, cứ như thể anh là một con ruồi bị đập cho một phát vậy”.
Vương Lệ Trân ra khỏi phòng, nhìn lỗ thủng to lớn trên tường đã bị cô làm hỏng nói: “Vừa rồi tôi không hề dùng lực, chỉ là chạm nhẹ vào anh mà thôi”.
“Được rồi, chuyện kỳ lạ như thế này, cứ giao cho ông Công Tôn người biết rõ về long mạch giải thích cho chúng ta được rồi”, Long Thiên nhìn Công Tôn vô địch và nói.
Công Tôn vô địch nhấp một ngụm trà, nói: “Lần trước ta đã nói với con rồi, một khi Phượng Hoàng đã thức tỉnh thì tất nhiên bản thân sẽ có một ý thức nhất định. Tuy rằng ta tạm thời phong ấn con bé, nhưng chỉ là nhất thời mà thôi. Cơ thể của nó đã được tắm trong thánh quang. Nói một cách đơn giản, ta có thể phong ấn nhân cách của nó, nhưng không thể phong ấn được sức mạnh. Điều đó có nghĩa là hiện tại thực lực của con bé còn rất mạnh, con nên cẩn thận”.
Vẻ mặt Long Thiên như đưa đám nói: “Phượng Hoàng cái khỉ mốc, ý của ông là cô ấy hiện giờ có thể dùng một tay bóp chết con giống như đêm hôm đó sao?”
“Không đến mức vậy”, ông Công Tôn lắc đầu nói.
Long Thiên thở phào nhẹ nhõm, vậy còn đỡ, kết quả ông cụ lại nói: “Ít nhất phải dùng đến hai tay”.
Long Thiên hoàn toàn nhụt chí nói: “Vậy chẳng phải là sau này không thể ức hiếp với ‘chấm mút’ được gì ở cô ấy sao, bằng không, chỉ cần cô ấy dùng lực một chút thôi là con đã bị đánh cho tơi bời”.
Công Tôn vô địch thầm thừa nhận, còn Long Thiên thì chửi bới, rồi ngồi xuống ghế sô pha. Trước đó, anh còn có cái ý định đó, nhưng giờ thì nó hoàn toàn không có cơ hội để giở trò rồi. Những cú thúc ngại ngùng thôi đã trở nên như thế này rồi, huống chi là dùng hết sức. Đến lúc đó thì mình không biết phải va phải bao nhiêu bức tường bê tông. Ông cụ cũng thật là quá đáng, không dễ gì mới chinh phục được Vương Lệ Trân. Không ngờ nửa chừng lại lòi đâu ra một con Phượng Hoàng chết tiệt. Há chẳng phải con đường trèo lên giường vợ mình còn khó hơn cả lên trời sao.
Vương Lệ Trân nhìn Công Tôn vô địch. Mặc dù không biết ông cụ là ai nhưng cô cũng chào hỏi ông cụ một cách lịch sự, Long Thiên nói: “Đây là Công Tôn vô địch, sư phụ của anh. Chính ông ấy đã làm ra cái ấn ký Phượng Hoàng trên trán của em. Nói cách khác là ông ấy đã phong ấn cái nhân cách thích phá hoại đó của em lại”.
Hóa ra đây là Công Tôn vô địch, một thời gian trước, vì để hiểu rõ hơn về Long Thiên nên Vương Lệ Trân đã đặc biệt tìm hiểu về lai lịch cuả Long Thiên, thông tin rất chi tiết, có cả thông tin về những vệ sĩ của Long Thiên Tượng cũ. Điều duy nhất biết là Chương Bắc Nhân là một cao thủ võ đạo, thực lực rất mạnh và hiện đang sống trong nhà họ Long.
Ngồi đối diện với Long Thiên, Vương Lệ Trân cố gắng thả lỏng hết mức có thể, mặc dù chiếc ghế gỗ lim không bị gãy nhưng cũng đã lún sâu xuống đất vài cm, khi Long Thiên nhìn thấy điều này, anh toát mồ hôi hột và hoàn toàn từ bỏ cái thú vui trên giường, nếu không một Phật Bà Quan Âm ngồi trên đài sen có thể hủy hoại hạnh phúc cả đời của một người.
Bỏ qua ánh mắt kỳ quái của Long Thiên, Vương Lệ Trân nhẹ giọng hỏi: “Ông Công Tôn, tình trạng này của cháu sẽ kéo dài đến khi nào?”
Công Tôn vô địch cười nói: “Không sao, có thể lúc đầu cháu sẽ không quen, nhưng chỉ cần cháu học được cách vận khí, sẽ giống như người thường thôi. Ta sẽ để cho Tiểu Hổ Tử dạy cháu, cháu học xong thì có thể kiểm soát được sức mạnh của mình thôi”.
“Anh ấy dạy cháu sao?”, Vương Lệ Trân nói với vẻ không tin vào Long Thiên lắm.
Long Thiên không mấy vui vẻ nói: “Thích thì học, không thôi. Nếu không học thì cứ chờ một ngày nào đó mộng du mà phá nát hết cái nhà này đi. Dù sao đây cũng không phải là nhà của anh”.
Vương Lệ Trân hừ lạnh một tiếng: “Cho dù có mộng du, trước khi phá nhà, tôi cũng sẽ bóp chết anh trước”.
Vương Manh Manh nghe thấy tiếng động bên ngoài liền chạy ra khỏi phòng Nhan Như Ngọc. Lần trước khiến cô nhóc này bị ám ảnh, còn nghĩ rằng có người sẽ lén tấn công lần nữa nhưng khi thấy chị gái mình đã tỉnh dậy thì lập tức vui mừng, định bổ nhào vào vòng tay của Vương Lệ Trân thì Long Thiên vươn tay ra ngăn lại, dùng tay xách cổ áo sau lưng của cô ta, sau đó nói: “Anh khuyên em, tốt nhất là bây giờ không nên qua đó, nếu không thân thể nhỏ bé này của em không chịu nổi mấy cái đó của chị gái mình đâu”.
“Ý anh là gì?”, Vương Manh Manh khó hiểu một hồi mới phản bác lại: “Long Thiên, anh thả tôi ra, có phải anh thấy chân tôi ngắn nên bắt nạt đúng không!?”
“Anh không có ý đó, em hiểu lầm rồi”, Long Thiên bĩu môi, sau đó đặt Vương Manh Manh xuống, chỉ vào bức tường nơi đã xuất hiện một lỗ hổng lớn, nói: “Chỉ gái em vừa chạm vào anh một cái thì anh liền bay ra ngoài, bức tường đã trở nên như thế này”.
Vương Manh Manh sững sờ nhìn chị mình, Vương Lệ Trân bất lực lắc đầu nói: “Quả là một câu chuyện cười nhạt nhẽo, những gì anh ấy nói đều là sự thật”.
“Trời ạ! Nhìn cuộc sống của tôi đi, người chồng lý tưởng của tôi thì đang nằm trên giường, chị gái tôi đã trở thành một siêu anh hùng, còn anh rể tôi là một tên ngốc, cuộc sống còn có thể cẩu huyết hơn thế này sao?”, Vương Manh Manh che đầu thở dài nói.
“Đầu tiên, Nhan Như Ngọc không phải là chồng của em, thứ hai, chị của em không phải siêu anh hùng mà là cục nợ. Về phần anh, ông đây thấy em ngốc thì có!”, Long Thiên vặn lại.
Vương Manh Manh phớt lờ Long Thiên mà đi đến cạnh Vương Lệ Trân, không dám động vào người chị được ví như thần trên núi Tử Kim Sơn này, thay vào đó, cô ta chỉ tay về phía Long Thiên và nói: “Chị ơi, anh ấy mắng em, nếu chị thực sự là mạnh đến vậy, có thể giúp em vả vỡ mồm anh ấy được không?”
Long Thiên dửng dưng đứng lên và nói: “Sao vậy? Em cho rằng chị mình có một chút thực lực thì đã tìm được người chống lưng rồi sao? Làm ơn đi, lúc nãy là anh nhường chị em đấy, em thực sự nghĩ rằng cô ấy có thể đánh bại được anh chắc, haha, anh chính là một người đàn ông tốt không đánh nhau với phụ nữ mà thôi”.
“Thật vậy sao?”, Vương Lệ Trân nhìn Long Thiên có chút giễu cợt.
Có khách đến!
Chương 244: Kiếm gỗ khóc than
Công Tôn vô địch tùy ý bổ sung thêm nói: "Đúng rồi, quên mất chưa nói, độ dày chân khí của con bé hiện tại có lẽ tương đương với cấp Thiên, nói cách khác nếu như con bé không khống chế tốt cảm xúc của mình, hay là muốn thử giáo huấn một ai thì người đó sẽ bị đánh bay lên không trung".
Vừa dứt lời, Long Thiên liền cảm thấy ngực đã ăn thêm một quyền nữa, sau đó cả người lại bị bay ngược ra ngoài, đụng trúng lên cái cột trong phòng khách, Long Thiên đứng dậy, phủi bụi trên quần áo rồi nói: "Em nên nói trước chứ, OK, anh nhận thua, em thắng rồi".
Vương Manh Manh vô cùng kinh ngạc, Vương Lệ Trân thì lại cười đắc ý, sau đó ngoắc ngón tay với Long Thiên ra hiệu bảo anh lại đây.
Long Thiên trợn mắt nói: "Em vẫn chưa đánh đã tay sao?"
"Yên tâm, tôi không đánh anh, tôi có vài chuyện muốn hỏi rõ ràng mà thôi", Vương Lệ Trân che miệng cười.
Như thế Long Thiên mới yên tâm quay về chỗ cũ, sau đó giải thích rõ ràng những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, bao gồm cả việc người tấn công bất ngờ cô là ai, cả chuyện trên Tử Kim Sơn, còn cả mục đích của nhà họ Đỗ nữa.
Long Thiên phải mất đến nửa tiếng đồng hồ để giải thích rõ mọi chuyện, đủ để thấy được mức độ phức tạp của chuyện này.
Vương Lệ Trân sau khi nghe xong tất cả mới hiểu ra, chỉ là có thế nào cô cũng không ngờ rằng nhà họ Đỗ được coi là gia tộc số một ở Bắc Hải này lại ôm ý định muốn bắt cô về.
Vương Lệ Trân hỏi: "Nếu đã vậy thì nhà họ Đỗ đó sẽ không chịu để yên đâu, chúng ta nên làm thế nào đây?"
Long Thiên châm một điếu thuốc lên hút nói: "Bọn họ đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, nghe Phạm Thái Nhàn nói, đã phát hiện ra Đỗ Sĩ Nguyên không hề lộ diện những đã chết trên Tử Kim Sơn rồi, mặc dù không biết là ai đã giết anh ta, nhưng chắc chắn chuyện này sẽ được đổ lên đầu chúng ta. Mấy ngày nay anh chưa tìm đến họ là vì cho rằng bọn họ sẽ chủ động tìm đến đây, bây giờ xem ra đối phương lại chưa có động tĩnh gì, hoặc là kiêng dè thực lực của ông Công Tôn, hoặc là có âm mưu khác. Nhưng bây giờ em đã tỉnh lại rồi, nếu bọn họ không đến đây thì anh cũng sẽ đích thân tìm đến tận cửa".
"Anh định chủ động tìm tới đó sao?", Vương Lệ Trân bất ngờ hỏi.
Long Thiên cười đáp: "Trước giờ anh không phải là người bị động, thời gian này đã rơi vào thế bị động nhiều quá rồi, đương nhiên phải chủ động một lần. Hơn nữa em mạnh như vậy, không cần đến anh bảo vệ nữa, anh cũng có thể đưa ông đi tìm chút việc làm chơi".
Công Tôn vô địch bình thản nói: "Cho dù lão phu có tới thì cũng chỉ đứng xem kịch thôi".
"Ông có thể bảo đảm giữ mạng cho con là đủ rồi, những việc khác thì cứ để con", Long Thiên vui vẻ đáp, trận đấu với phượng hoàng Vương Lệ Trân đã khiến Long Thiên rơi vào khốn cảnh thập tử nhất sinh, khí hải trong cơ thể đến nay vẫn đang sôi trào. Hiện tại Long Thiên đang rất khát vọng trở nên mạnh hơn, nên muốn thử xem có thể mược ngoại lực để bạo phát tiềm lực của bản thân hay không. Đến lúc đó một bước trở thành võ giả cấp Thiên cũng không phải là không có khả năng. Cho nên nhà họ Đỗ là lựa chọn tốt nhất hiện tại, bởi vì bọn họ không thiếu kẻ mạnh.
Vương Lệ Trân lo lắng nói: "Nhưng đối phương vẫn chưa có bất cứ hành động nào, tôi sợ bọn họ có đề phòng trước".
"Có tấm bùa hộ mệnh là ông đây, anh không tin nhà họ Đỗ có thể hại được anh, bây giờ chỉ có một vấn đề, anh nên đi đâu tìm nhà họ Đỗ đây", Long Thiên nghĩ ngợi, vốn định tìm Diệp Yêu Tinh để bàn chuyện này, dù sao Diệp Yêu Tinh cũng hiểu về nhà họ Đỗ hơn anh nhiều, nhưng có lẽ Yêu Tinh đó sẽ không đồng ý đâu, cô ta không cần thiết phải mạo hiểm bản thân, đắc tội với nhà họ Đỗ để giúp đỡ anh.
Vương Lệ Trân và Long Thiên có cùng một suy nghĩ, cô hỏi: "Hay là tôi đi hỏi thử Diệp Yêu Tinh được không?"
Long Thiên đột nhiên nhớ đến một người, sau đó cười hi hi nói: "Không cần, chúng ta có người phù hợp hơn".
Lưu Công Cẩn, tên nhãi này đã nợ anh một ân tình, đến lúc đòi lại rồi.
"..."
Trong nhà hàng Bắc Uyển, Lưu Công Cẩn đang ngồi buồn chán hút thuốc ở trước quầy lễ tân, trong chuyến về Bắc Hải này, đa phần cậu ta đều giết thời gian ở đây. Ông chủ nhà hàng Mã Kiếm có ơn cứu mạng với cậu ta, thực tế cậu ta muốn giúp Mã Kiếm giết chết đôi gian phu dâm phụ kia, nhưng ngày đầu tiên quay về Mã Kiếm lại nói đã tha thứ cho bọn họ rồi, việc này khiến Lưu Công Cẩn rất bực bội. Ngoài kiếm thuật ra thì Lưu Công Cẩn chẳng có tài cán nào khác, những năm nay đi du lịch khắp nơi cùng ông già nhà họ Thích, cũng không tiết kiệm được đồng nào, cho nên việc hiện tại cậu ta có thể làm chỉ là giúp việc vặt cho nhà hàng thôi.
"Anh Công Cẩn, anh đang nghĩ gì vậy?", cô nhóc Mã Tiêu Tiêu hôm nay không phải đi học nên đã cố ý đến nhà hàng chơi với Lưu Công Cẩn. Lúc nhỏ cô bé thích nhất là được Lưu Công Cẩn là ngựa cho cưỡi, Mã Tiêu Tiêu rất quý cậu bé ba lăng nhăng này. Mặc dù cô bé thích thầm hot boy ở trường, nhưng cũng không ngại có thêm một crush nữa.
Lưu Công Cẩn chống cằm nói: "Anh đang nghĩ, bố con em cần thứ gì nhất, anh nên làm gì mới có thể báo ơn được đây".
Mã Tiêu Tiêu nhỏ thó nên chật vật mãi mới ngồi được lên cái ghế tựa chân dài, sau đó như bà cụ non nói: "Bố em cần tiền, em muốn làm bạn gái của Dương Tử Minh ở lớp em, anh có thể giúp em không?"
"Anh không có tiền, còn vế sau thì nếu anh dám giúp em theo đuổi bạn trai, bố em cũng dám cầm dao chém anh đấy, thôi tha cho anh đi", Lưu Công Cẩn chống tay lên mặt quầy nói.
"Anh Công Cẩn, hôm qua thầy giao cho em bài tập viết văn, tiêu đề à 'Ước mơ của em', em muốn viết ước mơ của em là được ở bên cạnh Dương Tử Minh, kết quả thầy giáo nói em lạc đề rồi, cả lớp đều cười em, lẽ nào ước mơ không phải là thứ mình muốn có nhất sao?", Mã Tiêu Tiêu mở to mắt hỏi.
Lưu Công Cẩn dở khóc dở cười nói: "Ước mơ này của em quả thật không được coi là ước mơ".
"Vậy tại sao mọi người đều nói muốn thực hiện ước mơ chứ?"
"Bởi vì người ta cần một lý do thì mới có thể sống được".
"Vậy anh Công Cẩn, ước mơ của anh là gì?"
Lưu Công Cẩn nhìn về phía trước, vẻ mặt mơ hồ nói: "Anh hi vọng anh có thể chết dưới những cánh hoa mùa hạ".
Bên ngoài hoa bay phấp phới, trong phòng kiếm gỗ rầu rĩ.
Chương 245: Náo nhiệt
Lưu Công Cẩn đang nhìn xa xăm đột nhiên thu lại tâm trạng, nhìn thanh kiếm gỗ đặt bên cạnh, rồi nhìn Mã Tiêu Tiêu nói: "Tiêu Tiêu, em về phòng làm bài tập đi, anh có việc cần xử lý một chút".
"Chuyện gì vậy ạ?", Mã Tiêu Tiêu nghi ngờ hỏi.
Lưu Công Cẩn nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Anh hỏi em nhé, nếu như em giúp một người làm một việc, ví dụ như việc cướp đoạt gì đó, nhưng vì rất nhiều lý do, không cướp được đồ, mà ngược lại còn khiến anh chị em của người đó chịu thiệt, nếu như em là người đó thì em sẽ làm gì?"
"Cướp bóc không tốt, sẽ bị cảnh sát bắt đấy", Mã Tiêu Tiêu nghiêm túc nói.
Lưu Công Cẩn nói: "Thế nên anh mới nói là nếu như".
"Nếu như em là người đó thì nhất định sẽ rất tức giận mà tìm đến nhà", Mã Tiêu Tiêu trả lời.
Lưu Công Cẩn vui vẻ đáp: "Đúng thế, chẳng phải đã đến rồi sao?"
Nói đến đây, cửa nhà hàng bị đẩy mở ra, Đỗ Thiên Cương đi trước, sau lưng có hai vị khách khanh hộ tống, như những gì Lưu Công Cẩn nói, người đến không có ý tốt. Toàn bộ người nhà họ Đỗ phái tới đều đã chết trong trận chiến Tử Kim Sơn, chỉ có mình Lưu Công Cẩn sống sót, Lưu Công Cẩn là người do nhà họ Thích phái tới để giúp nhà họ Đỗ, Đỗ Thiên Cương vẫn luôn không tin tưởng đối phương, trận chiến như vậy mà chỉ có một mình đối phương sống sót, đương nhiên Đỗ Thiên Cương cho rằng Lưu Công Cẩn đã hợp tác với Long Thiên bày mưu gì đó. Mặc dù ông ta nghe lời ông cụ tổ nhà họ Đỗ, nhẫn nhịn không đến tìm Long Thiên gây sự, nhưng không có nghĩa ông ta không thể tìm Lưu Công Cẩn để tính sổ.
Cũng may mấy ngày trước đã liên lạc với nhà họ Thích, vị cao thủ kiếm tông nhà họ Thích đã quy ẩn kia cũng không có ý định bao che cho đồ đệ của mình, mà mặc kệ không quan tâm, nói cách khác, Lưu Công Cẩn hiện nay đã trở thành đồ bỏ đi rồi, có xảy ra chuyện gì thì nhà họ Thích cũng không can thiệp vào. Đỗ Thiên Cương vừa hay có chỗ để trút hận.
"Cậu Lưu, cậu thật biết giấu mình đó, tôi đã phải tốn không ít tiền và thời gian mới có thể tìm ra được nơi này", Đỗ Thiên Cương cười lạnh nhìn Lưu Công Cẩn. Đỗ Sĩ Nguyên là con trai độc nhất của ông ta, khó khăn lắm mới nuôi lớn được như vậy, kết quả lại chết oan chết uổng, Đỗ Thiên Cương đương nhiên đau lòng. Mấy ngày nay, sự đau thương này đã chuyển thành lửa hận, hừng hực thiêu đốt hướng về nhà họ Long.
Vẻ mặt Lưu Công Cẩn bình thản nói: "Đỗ Thiên Cương, ông đừng nói những lời khách sáo đó, có phải đã bàn bạc xong xuôi với ông già đó mạng của tôi cứ tùy ý xử lý đúng không? Cho nên mới tìm đến nơi thế này".
Lưu Công Cẩn nói thẳng vào vấn đề, bởi vì cậu ta hiểu tính cách của ông già đó hơn ai hết. Lúc cậu ta đi du lịch vòng quanh thế giới đã gặp được ông già kỳ quái này, lúc đó ông già nhìn thấy tư chất của Lưu Công Cẩn không tệ, bất chợt nổi hứng dạy cho cậu ta vài kiếm, rồi sau đó sai Lưu Công Cẩn giết vài người giúp mình. Long Thiên là người thứ chín, Lưu Công Cẩn chưa từng hỏi ông già tại sao lại giết những người đó, ông già cũng chưa từng hỏi cậu ta học kiếm thuật để làm gì. Thay vì nói hai người là quan hệ sư đồ, thì chi bằng nói rằng là quan hệ lợi dụng lẫn nhau thì đúng hơn.
Cho nên cho dù biết rõ đã định trước trở thành kẻ bỏ đi, nhưng Lưu Công Cẩn cũng không hề cảm thấy khó chịu, bởi vì từ lâu cậu ta đã nhận ra thế giới này đều là sự trao đổi dựa trên cái giá phải trả, anh bỏ ra thứ gì thì sẽ đạt được thứ tương xứng như thế, anh làm sai điều gì thì sẽ bị trừng phạt như vậy, đó là lẽ đương nhiên thôi. Cậu ta chính là một người như vậy, làm sai chuyện gì hay làm chuyện ngu ngốc nào cũng tuyệt đối không hối hận với quyết định của mình, cố chấp làm theo ý mình. Cũng vì thế mà kiếm của cậu ta mới mạnh mẽ như vậy, bởi vì trong mỗi đường kiếm đều không có một chút do dự nào.
Nếu đã bị vạch trần thì Đỗ Thiên Nghị cũng không giả vờ giả vịt nữa, gỡ bỏ mặt nạ xuống, dữ tợn nói: "Lưu Công Cẩn, cậu vì bảo toàn mạng sống của mình mà lại đi cầu xin kẻ địch, loại người bất trung bất nghĩa như cậu có chết cũng không tiếc, tôi chỉ thay ông Thích thanh lý môn hộ thôi!"
"Thế này nên tôi mới không thích những người xuất thân từ các gia tộc lớn như các ông, ai cũng mở miệng là nói đạo lý, nhưng rõ ràng chỉ vì trút giận mà có thể tự biên tự diễn ra lý do nhằm giữ thể hiện cho mình, rõ ràng là nhân vật phản diện nhưng lại cứ làm ra vẻ như nhân vật chính diện, quá giả tạo, quá ghê tởm", Lưu Công Cẩn chán ghét nói.
Đỗ Thiên Cương giận tím mặt, không cần đợi ông ta mở miệng, vị khách khanh nhất đẳng phía sau bước ra một bước, Lưu Công Cẩn giơ tay lên ra hiệu bảo hắn đợi một chút, người đó mặc dù có chút bực bội nhưng vẫn làm theo. Lưu Công Cẩn đặt kiếm gỗ lên quầy lễ tân, ngồi xổm xuống trước mặt Mã Tiêu Tiêu đang trợn tròn mắt nhưng không hề sợ hãi nói: "Cảnh tượng tiếp theo có chút máu me, không phù hợp cho trẻ em nhìn thấy, em về phòng trước đi được không?"
Mã Tiêu Tiêu phản đối nói: "Em không phải trẻ con, em còn có ngực rồi, bây giờ đã là phụ nữ rồi, là phụ nữ!"
"Phải hẹn hò với bạn trai mới được coi là phụ nữ, như em cùng lắm chỉ là cô nhóc thôi, đừng coi thường xã hội này, cô nhóc ạ", Lưu Công Cẩn nghiêm khắc nói một tiếng.
Mã Tiêu Tiêu trừng mắt lườm Lưu Công Cẩn, Lưu Công Cẩn cũng trừng mắt nhìn lại, Mã Tiêu Tiêu biết một khi bạch mã có biểu cảm như vậy tức là không thể thương lượng được nữa, nên cô bé nói: "Có cần em đi tìm bố em, bảo bố em tới giúp anh không? Dù sao người của bố cũng nhiều lắm".
Ông Mã là một người bình thường, cho dù có tới thì cũng chỉ là nộp thêm một mạng nữa mà thôi, Lưu Công Cẩn lắc đầu nói: "Không cần đâu, một mình anh cũng có thể giải quyết được họ, em về làm bài tập đi, viết xong rồi anh dẫn em ra ngoài chơi".
Mã Tiêu Tiêu nhìn đám người kia, sau đó lại nhìn Lưu Công Cẩn, đột nhiên giơ ngón tay út nhỏ bé của mình ra nói: "Vậy móc ngoéo đi, không được nuốt lời".
Lưu Công Cẩn đành giơ ngón tay út ra móc tay với cô gái nhỏ, Mã Tiêu Tiêu trầm mặc nói: "Móc ngoéo, đóng dấu, một trăm năm không được thay đổi".
Một trăm năm là bao lâu? Lưu Công Cẩn không biết, nhưng cậu ta muốn sống tiếp, bởi vì trong cuộc sống điều quan trọng nhất là sống. Cậu ta vẫn còn chưa tìm ra được đôi nam nữ đã bỏ rơi mình, còn chưa làm rõ rốt cuộc mình là ai, từ đâu đến, nên đi đâu. Trước khi chưa làm rõ những câu hỏi này, cậu ta không muốn chết, nếu đã không muốn chết, thì chỉ có thể giết mở ra một con đường máu mà thôi.
Mã Tiêu Tiêu quay người ngoe nguẩy chạy lon ton lên lầu, nhưng không trở về phòng mà đứng núp ngay bên ngoài hành lang, sau đó lén lút quan sát bốn người đối đầu nhau, không khóc lóc ầm ĩ giống như mấy cô nhóc con khác, ngược lại vẻ mặt vô cùng hứng thú, cũng mệt cho ông Mã vì đã nuôi được một cô con gái trời không sợ đất không sợ thế này.
Lưu Công Cẩn không quản cô bé đang rình mò kia nữa, mà nắm chặt kiếm trong tay, lúc đi du lịch vòng quanh thế giới, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là thanh kiếm gỗ này, nó không phải là thần khí, thậm chí chỉ là được mua từ một sạp hàng trên vỉa hè mà thôi, nhưng lại là cả giang hồ của Lưu Công Cẩn cho nên cậu ta mới cứng cỏi như thép, một đường kiếm đẹp đẽ giống như kiếm và người đã hòa quyện vào nhau.
Trong trận chiến với nhà họ Đỗ đêm hôm đó người bị thương nặng nhất là Nhan Như Ngọc, mặc dù Long Thiên không bị thương nặng như Nhan Như Ngọc, nhưng cũng không khá khẩm hơn là bao. Vương Lệ Trân ta tay không phải bình thường, cũng may khả năng hồi phục của anh khá tốt, cộng thêm có đan dược của Nhan Như Ngọc nên Long Thiên cũng hồi phục rất nhanh, không đến nỗi phải nằm dưỡng liệt giường như Nhan Như Ngọc, mấy ngày sau là có thể xuống giường vận động chân tay rồi.
Mấy ngày nay Long Thiên đều túc trực chăm sóc bên cạnh Vương Lệ Trân một tấc cũng không rời, làm bảo mẫu một cách vui vẻ. Vương Manh Manh thì phụ trách chăm sóc Nhan Như Ngọc, hình như sau trận chiến với nhà họ Đỗ đó, Vương Manh Manh cũng không còn đối đầu với Long Thiên nữa, đại khái là đã trải qua cửa tử nên chút thành kiến nhỏ với Long Thiên cũng biến mất rồi. Hơn nữa, nếu không phải Long Thiên đến kịp thời thì e rằng cô ta và Nhan Như Ngọc đã trở thành đôi uyên ương đoản mệnh, cho nên Vương Manh Manh đã nghĩ thông suốt, không quản chuyện giữa Long Thiên và Vương Lệ Trân. Dù sao bản thân cô ta cũng không biết giải quyết chuyện tình cảm của mình ra sao thì đừng làm quân sư quạt mo cho chị gái nữa.
Về phần công việc của tập đoàn Vương Thị đều giao cho phó chủ tịch Tạ Bái Phong vừa từ nước ngoài về và trợ lý chủ tịch Mộc Tiểu Nhã giải quyết. Mấy ngày nay Mộc Tiểu Nhã vẫn báo cáo tình hình công ty qua điện thoại cho Long Thiên, bởi vì Vương Manh Manh thực sự không biết cách xử lý công việc ở công ty, nên đành giao chuyện phiền phức này cho Long Thiên. Mặc dù Long Thiên cũng người tám lạng kẻ nửa cân, nhưng ít nhất cũng biết qua chút ít, từ nhỏ đã bám đuôi chị con dâu kia nên cũng mưa dầm thấm lâu, vẫn hiểu cách vận hành cơ bản của một công ty. Hơn nữa còn có hai đại thần là sát thủ Hồng và Hoàng Phương Phi, thực sự quan trọng lắm mới cần hỏi ý kiến của hai người họ.
Cũng may qua mấy năm phát triển nên giờ tập đoàn Vương Thị cũng đã trở thành một công ty tư bản lớn có thể vận hành bình thường mà không cần sự can thiệp của Vương Lệ Trân. Cho nên dù Vương Lệ Trân hôn mê, Vương Chấn Đào ở nước ngoài thì cũng không khiến nhân viên hoang mang.
Ba ngày sau thì Vương Lệ Trân tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Long Thiên đang túc trực bên cạnh giường, anh dựa vào cạnh giường mà ngủ, hơi thở rất đều, tay còn đang nắm chặt tay cô. Vương Lệ Trân cảm thấy có chút ấm áp, sợ làm anh thức giấc nên không lập tức rút tay lại.
Nhìn gương mặt kiên nghị của Long Thiên, mặc dù Vương Lệ Trân không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng thời gian này đối với Long Thiên mà nói chắc chắn rất khó khăn, Vương Lệ Trân vươn tay ra muốn vuốt ve người đàn ông luôn ở bên cạnh bảo vệ cô không rời một bước này, chỉ là vừa đúng lúc vươn tay ra thì Long Thiên cử động, lép chép miệng, Vương Lệ Trân vội vàng rút tay lại, giống như bị phát hiện bí mật vậy, dù gương mặt rất bình tĩnh nhưng tim thì đang đập rất nhanh.
Mấy ngày nay Long Thiên thực sự rất chật vật, chăm sóc cho Vương Lệ Trân đang hôn mê nên không thể trách khỏi tiếp xúc thân thể, cộng thêm người đang ngủ trước mặt Long Thiên là mỹ nhân số một Bắc Hải, một người suýt chút nữa là đã quên mùi vị đàn bà như thế nào như Long Thiên có thể chịu đựng được sao? Vương Lệ Trân hôn mê không tỉnh, Long Thiên cũng không làm chuyện giậu đổ bìm leo, nếu không thì từ lâu đã không nhịn nổi mà vác súng ra trận, làm mấy hành vi súc sinh kia rồi.
Cũng may những năm nay đã được trải qua sự huấn luyện của chị con dâu kia nên khả năng chịu đựng của Long Thiên cũng không phải tầm thường nữa, nhất mực kiềm chế suy nghĩ hư hỏng đó, không làm ra chuyện thiếu đạo đức, ngược lại còn rất chính nhân quân tử, những việc có thể lợi dụng để đụng chạm như lau người gì đó đều rất thật thà giao hết cho Vương Manh Manh, khiến Vương Manh Manh vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ Long Thiên đã đổi giới tính rồi hay sao? Nhưng cũng vì thế mà cô ta mới yên tâm để Long Thiên và Vương Lệ Trân ở riêng một phòng.
Vội vàng không đem lại lợi ích gì tốt đẹp cả, bất luận là làm việc hay yêu đương đều như nhau.
Long Thiên chớp chớp mắt, lướt qua nhìn Vương Lệ Trân đang nhìn anh một cái, đang định ngủ tiếp thì đột nhiên thấy có gì đó sai sai, mở to mắt, nhìn Vương Lệ Trân đang nằm trên giường. Sau khoảng nửa phút sững sờ, mặc dù động tác có vẻ lỗ mãng nhưng vô cùng dịu dàng, thành công ôm chặt Vương Lệ Trân trên giường, vùi đầu vào cổ của cô, hít hà hương thơm của cô, say mê nói: "Vợ à, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!"
Vương Lệ Trân muốn đẩy người đàn ông đột nhiên xông lên giường này ra, nhưng có chút không nỡ nên đành tự an ủi mình vừa mới tỉnh lại không có sức, hơn nữa đối phương đã chăm sóc cô bao nhiêu ngày như vậy, muốn lợi dụng một chút thì cứ làm đi vậy, mặt cô hơi đỏ hỏi: "Tôi đã hôn mê bao nhiêu ngày rồi?"
Long Thiên lén hưởng thụ sự tuyệt vời khi đè vào ngực Vương Lệ Trân, vẻ mặt chính trực nói: "Cộng thêm cả thời gian anh đi thủ đô thì tổng cộng đã năm ngày rồi, trong đó em tỉnh lại một lần, lẽ nào em không còn nhớ đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vương Lệ Trân yếu ớt đẩy tên lưu manh vừa giở chút mánh khóe một cách có lệ, rất không giống với phong cách mạnh mẽ trong công việc của cô, đẩy tên súc sinh đáng lẽ hai mươi năm trước nên bị phán tội lưu manh mà đưa ra đoạn đầu đài ra, thẹn thùng nói: "Anh đứng dậy đã, tôi chỉ nhớ cuối cùng bị một con rắn độc cắn, sau đó thì không còn nhớ gì nữa".
Long Thiên không lưu manh nữa, khó khăn rời khỏi cơ thể thơm tho mềm mịn của cô, ngồi ngay ngắn lên nói: "Không nhớ thì thôi vậy, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát".
Nếu như Vương Lệ Trân không nhớ được chuyện đêm đó, vậy thì Long Thiên cũng không muốn gợi lại đoạn kí ức không hay ấy, nếu không Vương Lệ Trân chắc chắn sẽ cảm thấy áy náy vì đã làm thương anh. Anh hiểu vợ mình, bất luận là công việc hay tính cách đều rất thích xoáy vào chỗ có vấn đề, đối với loại người như vậy, một khi đã dính vào rồi thì rất khó thoát ra.
Nhưng bộ dạng của Vương Lệ Trân lại như muốn vạch ra hỏi đến cùng, cũng không nói gì mà chỉ nhìn Long Thiên, cuối cùng Long Thiên không chịu được ánh mắt như vậy của Vương Lệ Trân, nên đành thuận tay đưa một tờ báo cho Vương Lệ Trân.
Vương Lệ Trân nhận lấy tờ báo, bên trên là tin tức về dị tượng kim quang trên đỉnh Tử Kim Sơn. Sau khi xem xong, Vương Lệ Trân vẫn chưa hiểu ra sao, Long Thiên mới giải thích nói: "Ba ngày trước em có tỉnh lại một lần, Tử Kim Sơn liền biến thành như vậy".
Chương 242: Sống sao đây
Vương Lệ Trân hơi há chiếc miệng xinh xắn, có chút không thể tin nổi hỏi: "Tôi đã làm những gì vậy?"
"Giải thích như thế này đi, em đột nhiên tỉnh lại rồi như biến thành một người khác, em còn nhớ huyết mạch thực phượng mà Phương Nhân Vương đã nói không? Em chính là sự tồn tại đó, anh đừng hỏi anh huyết mạch thực phượng là cái gì vì anh cũng không biết, nhưng em trở nên mạnh hơn tất cả những người có mặt ở đó, ngay đến người do nhà họ Đỗ phái đến đều bị em tiêu diệt hết, sau đó nếu như ông Công Tôn không đến kịp thời thì cũng không biết sẽ thế nào nữa. Trên trán em có một ấn ký, đó chính là đồ đằng phong ấn. Nói một cách đơn giản thì chính là bên trong em có một con quái vật, một khi con quái vật này xuất hiện tất cả những người bên cạnh đều sẽ gặp họa", Long Thiên cố gắng giải thích sự việc ngắn gọn hết sức có thể. Mặc dù không biết nói như vậy thì Vương Lệ Trân có hiểu hay không, nhưng anh đã cố gắng hết sức rồi, dù sao chuyện này cũng không thể một hai câu là giải thích rõ ràng được.
Dù có thông minh như Vương Lệ Trân cũng nhất thời cảm thấy mông lung, cố gắng tiêu hóa những gì Long Thiên nói. Nhưng tất cả những chuyện này đều quá khó bề tưởng tượng, cô và nhà họ Đỗ kia không có bất cứ quan hệ nào, tại sao họ lại phải phái người tới đối phó với cô. Hơn nữa trong người cô còn có một con quái vật, chuyện này chẳng phải khủng như mấy thiếu nhiên đảo quốc đó sao? Ví dụ như người chim gì đó này, bề ngoài đen đúa gồ ghề, bên trong cơ thể cũng có một con quái vật ẩn náu.
Vương Lệ Trân cố gắng hồi tưởng lại những chuyện này, nhưng phát hiện ra không hề có một chút ấn tượng nào, hơn nữa đầu còn đau như búa bổ, cô sờ lên mặt mình, trên trán quả nhiên có một vết hơi lồi lên, có lẽ là đồ đằng mà Long Thiên nói đến.
Vì có quá nhiều điều muốn hỏi nên dẫn đến nhất thời không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.
Long Thiên xua tay nói: "Đừng nói đến chuyện này nữa, em cũng đừng nghĩ nữa, việc cần làm bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt, có gì muốn hỏi thì đợi em khỏe lại rồi nói tiếp cũng chưa muộn".
Vương Lệ Trân ừ một tiếng, quả thật cô cần thời gian để tiêu hóa những chuyện này, nhưng trước đây luôn cảm thấy thế giới của mấy người như Long Thiên quá là cách xa cô, giờ sau khi xảy ra chuyện này thì dường như đã gần hơn với thế giới của anh một chút rồi. Mặc dù vẫn khổ não vì mình chẳng nhớ được gì, nhưng trong lòng vẫn có một chút cảm giác vui mừng.
Long Thiên rót cho cô một cốc nước rồi đưa tới, sau đó cười nói: "Em nghĩ gì mà cười như vậy thế?"
Vương Lệ Trân vui vẻ đáp: "Hình như tôi đã gần với thế giới của anh hơn rồi, nếu như Cừu Đông Thanh là một nữ yêu đao, thì tình địch như tôi nếu không phải là một nữ quái vật thì thật chẳng xứng gì cả".
Cừu Đông Thanh đúng là rất ưu tú, ưu tú đến mức bất cứ người phụ nữ nào đều cảm thấy tự ti hổ thẹn khi gặp cô ta, ngay đến người kiêu ngạo như Vương Lệ Trân cũng không ngoại lệ. Long Thiên ban đầu còn lo lắng liều thuốc dẫn là chị con dâu này quá mạnh sẽ phản tác dụng, dọa cho Vương Lệ Trân chạy mất dép, nhưng bây giờ xem ra, Vương Lệ Trân không dọa Cừu Đông Thanh cũng đã may lắm rồi.
Dù sao cô có thể khiến Long Thiên những năm nay gần như trăm trận trăm thắng không thể đánh trả, chuyện này kể cả Cừu Đông Thanh cũng không làm được.
Có điều chuyện này có lợi cũng có hại, Vương Lệ Trân có huyết mạch thực phượng là thật, theo những gì Phương Nhân Vương nói thì đó là một con phượng hoàng bất tử, như vậy sau này cũng không cần lo Vương Lệ Trân sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mặt khác khi huyết mạch thức tỉnh, Vương Lệ Trân gần như biến thành một người mất ý thức, giống như em bé vậy, có sức mạnh khổng lồ, nhưng lại tùy tiện sử dụng, người như vậy thực ra mới là nguy hiểm nhất.
Phong ấn của Công Tôn vô địch cũng không biết có thể kiên trì được bao lâu, nếu như lần sau Vương Lệ Trân lại thức tỉnh thì phong ấn cũng vô dụng, như vậy thì phải làm sao mới tốt đây?
Long Thiên không phải là người thích đẩy vấn đề cho người khác, bởi vì như vậy mặc dù nhẹ nhõm, nhưng cũng có nghĩa đã mất đi quyền lợi giải quyết vấn đề. Cho nên muốn ngăn chặn chuyện này, chỉ có một cách, đó là anh phải mạnh hơn Vương Lệ Trân khi phượng hoàng thức tỉnh, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ cô.
Long Thiên thở dài nói: "Anh lại mong em chỉ là một người bình thường, thế thì anh mới có thể bảo vệ cho em được".
Vương Lệ Trân lắc đầu nói: "Tôi cũng không thể để anh bảo vệ mãi được".
Nói đến đây Vương Lệ Trân ngồi lên, nhìn chính mình trong gương, sờ lên vết ấn ký trên trán, khó lắm mới đùa rằng: "Anh nói xem tôi có nên chuẩn bị một bộ quần áo chuyên dụng, giống như người nhện bị nhện cắn ấy, sau đó biến thân trở thành siêu anh hùng đi giải cứu thế giới không?"
"Cũng được đó, đến lúc ấy có thể quay một bộ phim độc lập hoặc là bộ phim về liên minh anh hùng gì đó, rồi trở thành minh tinh kiếm nhiều tiền, anh sẽ trở thành một tên ăn bám mặc sức ăn uống", Long Thiên cười ha ha nói.
Vương Lệ Trân trừng mắt lườm Long Thiên vừa mở miệng nói chuyện là lại chém gió một cái, Long Thiên cũng trừng mắt lại, kết quả vẫn là nữ vương Vương Lệ Trân thỏa hiệp, thói đời này đúng là càng ngày càng khiến người ta không hiểu được.
Vương Lệ Trân cúi đầu nói: "Nếu như lần sau tôi lại mất kiểm soát, muốn làm hại anh hay Manh Manh, anh đồng ý với tôi hãy giết chết tôi đi".
Long Thiên nằm lên giường, thoải mái thả lỏng thắt lưng nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, phong ấn của ông Công Tôn không yếu vậy đâu, trong thời gian ngắn có lẽ em sẽ không trở thành quái vật được, cho dù có biến thành quái vật thì đã sao, lúc anh ở Quỷ Môn cũng có không ít người mắng anh là quái vật, cho nên vừa hay chúng ta là một đôi trời sinh, couple quái vật, lãng mạn biết bao".
Vương Lệ Trên ngồi trên giường, nghiêm túc nhìn Long Thiên nói: "Tôi nói thật đó, tôi không muốn gây ra những chuyện khiến tôi hối hận khi tỉnh lại".
"Vậy em nỡ để anh làm chuyện sẽ khiến anh hối hận cả đời sao?", Long Thiên hỏi ngược lại.
Vương Lệ Trân im lặng buồn bã.
Một lúc lâu không nói gì, Vương Lệ Trân ngẩn ngơ bất thình lình nhìn xuống theo hướng nhìn của Long Thiên khi ngước lên, chẳng phải chính là bộ ngực mê người của mình sao? Nghĩ đến mấy ngày cô hôn mê, nhưng quần áo trên người cũng đã được thay, lâu như vậy không tắm nhưng không hề có mùi khó chịu nào, rõ ràng có người đã giúp cô tắm rửa. Lại liên tưởng đến việc Long Thiên vẫn luôn chăm sóc cô mấy ngày nay, lẽ nào tên khốn này đã nhìn thấy hết cơ thể cô rồi sao?
Vừa nghĩ đến đây, Vương Lệ Trân tức giận nói: "Đồ lưu manh thối tha, anh nhìn gì vậy?"
Long Thiên vừa nghe vậy liền cây ngay không sợ chết đứng vỗ xuống nệm, làm Vương Lệ Trân giật thót người, mặt dày nói: "Phạm pháp à!"
Vương Lệ Trân đỏ mặt, giơ tay ra đẩy, vốn chỉ muốn ra vẻ thẹn thùng mà thôi, kết quả vừa đẩy nhẹ một cái Long Thiên đã trực tiếp bay ra ngoài, đụng thủng vách tường trong phòng, bay thẳng tới trước mặt Công Tôn vô địch đang ngồi uống trà ở phòng khách.
Long thiên ngồi dậy sau đó trợn mắt há mồm nói: "Sau này còn sống được sao?"
Chương 243: Có khách đến!
Không chỉ Long Thiên sửng sốt mà ngay cả Vương Lệ Trân ra tay cũng ngây người ra, cô không ngờ rằng mình lại khiến Long Thiên bay ra xa vậy chỉ bằng một cú đẩy nhẹ, thậm chí còn làm vỡ cả bức tường của căn phòng, Vương Lệ Trân sống nhiều năm như vậy rồi, nhưng lần đầu tiên biết mình mạnh mẽ đến vậy, tay cô đơ ra giữa không trung, nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Long Thiên đứng dậy từ trên mặt đất nói: “Anh còn muốn hỏi em đấy, em lại đi hỏi anh. Anh thề là vừa rồi chắc chắn không phải loại trò đùa nhàm chán mà anh tự làm mình văng ra đâu, mà là bị em đẩy ra đấy. Làm sao để diễn tả cảm giác đó, cứ như thể anh là một con ruồi bị đập cho một phát vậy”.
Vương Lệ Trân ra khỏi phòng, nhìn lỗ thủng to lớn trên tường đã bị cô làm hỏng nói: “Vừa rồi tôi không hề dùng lực, chỉ là chạm nhẹ vào anh mà thôi”.
“Được rồi, chuyện kỳ lạ như thế này, cứ giao cho ông Công Tôn người biết rõ về long mạch giải thích cho chúng ta được rồi”, Long Thiên nhìn Công Tôn vô địch và nói.
Công Tôn vô địch nhấp một ngụm trà, nói: “Lần trước ta đã nói với con rồi, một khi Phượng Hoàng đã thức tỉnh thì tất nhiên bản thân sẽ có một ý thức nhất định. Tuy rằng ta tạm thời phong ấn con bé, nhưng chỉ là nhất thời mà thôi. Cơ thể của nó đã được tắm trong thánh quang. Nói một cách đơn giản, ta có thể phong ấn nhân cách của nó, nhưng không thể phong ấn được sức mạnh. Điều đó có nghĩa là hiện tại thực lực của con bé còn rất mạnh, con nên cẩn thận”.
Vẻ mặt Long Thiên như đưa đám nói: “Phượng Hoàng cái khỉ mốc, ý của ông là cô ấy hiện giờ có thể dùng một tay bóp chết con giống như đêm hôm đó sao?”
“Không đến mức vậy”, ông Công Tôn lắc đầu nói.
Long Thiên thở phào nhẹ nhõm, vậy còn đỡ, kết quả ông cụ lại nói: “Ít nhất phải dùng đến hai tay”.
Long Thiên hoàn toàn nhụt chí nói: “Vậy chẳng phải là sau này không thể ức hiếp với ‘chấm mút’ được gì ở cô ấy sao, bằng không, chỉ cần cô ấy dùng lực một chút thôi là con đã bị đánh cho tơi bời”.
Công Tôn vô địch thầm thừa nhận, còn Long Thiên thì chửi bới, rồi ngồi xuống ghế sô pha. Trước đó, anh còn có cái ý định đó, nhưng giờ thì nó hoàn toàn không có cơ hội để giở trò rồi. Những cú thúc ngại ngùng thôi đã trở nên như thế này rồi, huống chi là dùng hết sức. Đến lúc đó thì mình không biết phải va phải bao nhiêu bức tường bê tông. Ông cụ cũng thật là quá đáng, không dễ gì mới chinh phục được Vương Lệ Trân. Không ngờ nửa chừng lại lòi đâu ra một con Phượng Hoàng chết tiệt. Há chẳng phải con đường trèo lên giường vợ mình còn khó hơn cả lên trời sao.
Vương Lệ Trân nhìn Công Tôn vô địch. Mặc dù không biết ông cụ là ai nhưng cô cũng chào hỏi ông cụ một cách lịch sự, Long Thiên nói: “Đây là Công Tôn vô địch, sư phụ của anh. Chính ông ấy đã làm ra cái ấn ký Phượng Hoàng trên trán của em. Nói cách khác là ông ấy đã phong ấn cái nhân cách thích phá hoại đó của em lại”.
Hóa ra đây là Công Tôn vô địch, một thời gian trước, vì để hiểu rõ hơn về Long Thiên nên Vương Lệ Trân đã đặc biệt tìm hiểu về lai lịch cuả Long Thiên, thông tin rất chi tiết, có cả thông tin về những vệ sĩ của Long Thiên Tượng cũ. Điều duy nhất biết là Chương Bắc Nhân là một cao thủ võ đạo, thực lực rất mạnh và hiện đang sống trong nhà họ Long.
Ngồi đối diện với Long Thiên, Vương Lệ Trân cố gắng thả lỏng hết mức có thể, mặc dù chiếc ghế gỗ lim không bị gãy nhưng cũng đã lún sâu xuống đất vài cm, khi Long Thiên nhìn thấy điều này, anh toát mồ hôi hột và hoàn toàn từ bỏ cái thú vui trên giường, nếu không một Phật Bà Quan Âm ngồi trên đài sen có thể hủy hoại hạnh phúc cả đời của một người.
Bỏ qua ánh mắt kỳ quái của Long Thiên, Vương Lệ Trân nhẹ giọng hỏi: “Ông Công Tôn, tình trạng này của cháu sẽ kéo dài đến khi nào?”
Công Tôn vô địch cười nói: “Không sao, có thể lúc đầu cháu sẽ không quen, nhưng chỉ cần cháu học được cách vận khí, sẽ giống như người thường thôi. Ta sẽ để cho Tiểu Hổ Tử dạy cháu, cháu học xong thì có thể kiểm soát được sức mạnh của mình thôi”.
“Anh ấy dạy cháu sao?”, Vương Lệ Trân nói với vẻ không tin vào Long Thiên lắm.
Long Thiên không mấy vui vẻ nói: “Thích thì học, không thôi. Nếu không học thì cứ chờ một ngày nào đó mộng du mà phá nát hết cái nhà này đi. Dù sao đây cũng không phải là nhà của anh”.
Vương Lệ Trân hừ lạnh một tiếng: “Cho dù có mộng du, trước khi phá nhà, tôi cũng sẽ bóp chết anh trước”.
Vương Manh Manh nghe thấy tiếng động bên ngoài liền chạy ra khỏi phòng Nhan Như Ngọc. Lần trước khiến cô nhóc này bị ám ảnh, còn nghĩ rằng có người sẽ lén tấn công lần nữa nhưng khi thấy chị gái mình đã tỉnh dậy thì lập tức vui mừng, định bổ nhào vào vòng tay của Vương Lệ Trân thì Long Thiên vươn tay ra ngăn lại, dùng tay xách cổ áo sau lưng của cô ta, sau đó nói: “Anh khuyên em, tốt nhất là bây giờ không nên qua đó, nếu không thân thể nhỏ bé này của em không chịu nổi mấy cái đó của chị gái mình đâu”.
“Ý anh là gì?”, Vương Manh Manh khó hiểu một hồi mới phản bác lại: “Long Thiên, anh thả tôi ra, có phải anh thấy chân tôi ngắn nên bắt nạt đúng không!?”
“Anh không có ý đó, em hiểu lầm rồi”, Long Thiên bĩu môi, sau đó đặt Vương Manh Manh xuống, chỉ vào bức tường nơi đã xuất hiện một lỗ hổng lớn, nói: “Chỉ gái em vừa chạm vào anh một cái thì anh liền bay ra ngoài, bức tường đã trở nên như thế này”.
Vương Manh Manh sững sờ nhìn chị mình, Vương Lệ Trân bất lực lắc đầu nói: “Quả là một câu chuyện cười nhạt nhẽo, những gì anh ấy nói đều là sự thật”.
“Trời ạ! Nhìn cuộc sống của tôi đi, người chồng lý tưởng của tôi thì đang nằm trên giường, chị gái tôi đã trở thành một siêu anh hùng, còn anh rể tôi là một tên ngốc, cuộc sống còn có thể cẩu huyết hơn thế này sao?”, Vương Manh Manh che đầu thở dài nói.
“Đầu tiên, Nhan Như Ngọc không phải là chồng của em, thứ hai, chị của em không phải siêu anh hùng mà là cục nợ. Về phần anh, ông đây thấy em ngốc thì có!”, Long Thiên vặn lại.
Vương Manh Manh phớt lờ Long Thiên mà đi đến cạnh Vương Lệ Trân, không dám động vào người chị được ví như thần trên núi Tử Kim Sơn này, thay vào đó, cô ta chỉ tay về phía Long Thiên và nói: “Chị ơi, anh ấy mắng em, nếu chị thực sự là mạnh đến vậy, có thể giúp em vả vỡ mồm anh ấy được không?”
Long Thiên dửng dưng đứng lên và nói: “Sao vậy? Em cho rằng chị mình có một chút thực lực thì đã tìm được người chống lưng rồi sao? Làm ơn đi, lúc nãy là anh nhường chị em đấy, em thực sự nghĩ rằng cô ấy có thể đánh bại được anh chắc, haha, anh chính là một người đàn ông tốt không đánh nhau với phụ nữ mà thôi”.
“Thật vậy sao?”, Vương Lệ Trân nhìn Long Thiên có chút giễu cợt.
Có khách đến!
Chương 244: Kiếm gỗ khóc than
Công Tôn vô địch tùy ý bổ sung thêm nói: "Đúng rồi, quên mất chưa nói, độ dày chân khí của con bé hiện tại có lẽ tương đương với cấp Thiên, nói cách khác nếu như con bé không khống chế tốt cảm xúc của mình, hay là muốn thử giáo huấn một ai thì người đó sẽ bị đánh bay lên không trung".
Vừa dứt lời, Long Thiên liền cảm thấy ngực đã ăn thêm một quyền nữa, sau đó cả người lại bị bay ngược ra ngoài, đụng trúng lên cái cột trong phòng khách, Long Thiên đứng dậy, phủi bụi trên quần áo rồi nói: "Em nên nói trước chứ, OK, anh nhận thua, em thắng rồi".
Vương Manh Manh vô cùng kinh ngạc, Vương Lệ Trân thì lại cười đắc ý, sau đó ngoắc ngón tay với Long Thiên ra hiệu bảo anh lại đây.
Long Thiên trợn mắt nói: "Em vẫn chưa đánh đã tay sao?"
"Yên tâm, tôi không đánh anh, tôi có vài chuyện muốn hỏi rõ ràng mà thôi", Vương Lệ Trân che miệng cười.
Như thế Long Thiên mới yên tâm quay về chỗ cũ, sau đó giải thích rõ ràng những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, bao gồm cả việc người tấn công bất ngờ cô là ai, cả chuyện trên Tử Kim Sơn, còn cả mục đích của nhà họ Đỗ nữa.
Long Thiên phải mất đến nửa tiếng đồng hồ để giải thích rõ mọi chuyện, đủ để thấy được mức độ phức tạp của chuyện này.
Vương Lệ Trân sau khi nghe xong tất cả mới hiểu ra, chỉ là có thế nào cô cũng không ngờ rằng nhà họ Đỗ được coi là gia tộc số một ở Bắc Hải này lại ôm ý định muốn bắt cô về.
Vương Lệ Trân hỏi: "Nếu đã vậy thì nhà họ Đỗ đó sẽ không chịu để yên đâu, chúng ta nên làm thế nào đây?"
Long Thiên châm một điếu thuốc lên hút nói: "Bọn họ đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, nghe Phạm Thái Nhàn nói, đã phát hiện ra Đỗ Sĩ Nguyên không hề lộ diện những đã chết trên Tử Kim Sơn rồi, mặc dù không biết là ai đã giết anh ta, nhưng chắc chắn chuyện này sẽ được đổ lên đầu chúng ta. Mấy ngày nay anh chưa tìm đến họ là vì cho rằng bọn họ sẽ chủ động tìm đến đây, bây giờ xem ra đối phương lại chưa có động tĩnh gì, hoặc là kiêng dè thực lực của ông Công Tôn, hoặc là có âm mưu khác. Nhưng bây giờ em đã tỉnh lại rồi, nếu bọn họ không đến đây thì anh cũng sẽ đích thân tìm đến tận cửa".
"Anh định chủ động tìm tới đó sao?", Vương Lệ Trân bất ngờ hỏi.
Long Thiên cười đáp: "Trước giờ anh không phải là người bị động, thời gian này đã rơi vào thế bị động nhiều quá rồi, đương nhiên phải chủ động một lần. Hơn nữa em mạnh như vậy, không cần đến anh bảo vệ nữa, anh cũng có thể đưa ông đi tìm chút việc làm chơi".
Công Tôn vô địch bình thản nói: "Cho dù lão phu có tới thì cũng chỉ đứng xem kịch thôi".
"Ông có thể bảo đảm giữ mạng cho con là đủ rồi, những việc khác thì cứ để con", Long Thiên vui vẻ đáp, trận đấu với phượng hoàng Vương Lệ Trân đã khiến Long Thiên rơi vào khốn cảnh thập tử nhất sinh, khí hải trong cơ thể đến nay vẫn đang sôi trào. Hiện tại Long Thiên đang rất khát vọng trở nên mạnh hơn, nên muốn thử xem có thể mược ngoại lực để bạo phát tiềm lực của bản thân hay không. Đến lúc đó một bước trở thành võ giả cấp Thiên cũng không phải là không có khả năng. Cho nên nhà họ Đỗ là lựa chọn tốt nhất hiện tại, bởi vì bọn họ không thiếu kẻ mạnh.
Vương Lệ Trân lo lắng nói: "Nhưng đối phương vẫn chưa có bất cứ hành động nào, tôi sợ bọn họ có đề phòng trước".
"Có tấm bùa hộ mệnh là ông đây, anh không tin nhà họ Đỗ có thể hại được anh, bây giờ chỉ có một vấn đề, anh nên đi đâu tìm nhà họ Đỗ đây", Long Thiên nghĩ ngợi, vốn định tìm Diệp Yêu Tinh để bàn chuyện này, dù sao Diệp Yêu Tinh cũng hiểu về nhà họ Đỗ hơn anh nhiều, nhưng có lẽ Yêu Tinh đó sẽ không đồng ý đâu, cô ta không cần thiết phải mạo hiểm bản thân, đắc tội với nhà họ Đỗ để giúp đỡ anh.
Vương Lệ Trân và Long Thiên có cùng một suy nghĩ, cô hỏi: "Hay là tôi đi hỏi thử Diệp Yêu Tinh được không?"
Long Thiên đột nhiên nhớ đến một người, sau đó cười hi hi nói: "Không cần, chúng ta có người phù hợp hơn".
Lưu Công Cẩn, tên nhãi này đã nợ anh một ân tình, đến lúc đòi lại rồi.
"..."
Trong nhà hàng Bắc Uyển, Lưu Công Cẩn đang ngồi buồn chán hút thuốc ở trước quầy lễ tân, trong chuyến về Bắc Hải này, đa phần cậu ta đều giết thời gian ở đây. Ông chủ nhà hàng Mã Kiếm có ơn cứu mạng với cậu ta, thực tế cậu ta muốn giúp Mã Kiếm giết chết đôi gian phu dâm phụ kia, nhưng ngày đầu tiên quay về Mã Kiếm lại nói đã tha thứ cho bọn họ rồi, việc này khiến Lưu Công Cẩn rất bực bội. Ngoài kiếm thuật ra thì Lưu Công Cẩn chẳng có tài cán nào khác, những năm nay đi du lịch khắp nơi cùng ông già nhà họ Thích, cũng không tiết kiệm được đồng nào, cho nên việc hiện tại cậu ta có thể làm chỉ là giúp việc vặt cho nhà hàng thôi.
"Anh Công Cẩn, anh đang nghĩ gì vậy?", cô nhóc Mã Tiêu Tiêu hôm nay không phải đi học nên đã cố ý đến nhà hàng chơi với Lưu Công Cẩn. Lúc nhỏ cô bé thích nhất là được Lưu Công Cẩn là ngựa cho cưỡi, Mã Tiêu Tiêu rất quý cậu bé ba lăng nhăng này. Mặc dù cô bé thích thầm hot boy ở trường, nhưng cũng không ngại có thêm một crush nữa.
Lưu Công Cẩn chống cằm nói: "Anh đang nghĩ, bố con em cần thứ gì nhất, anh nên làm gì mới có thể báo ơn được đây".
Mã Tiêu Tiêu nhỏ thó nên chật vật mãi mới ngồi được lên cái ghế tựa chân dài, sau đó như bà cụ non nói: "Bố em cần tiền, em muốn làm bạn gái của Dương Tử Minh ở lớp em, anh có thể giúp em không?"
"Anh không có tiền, còn vế sau thì nếu anh dám giúp em theo đuổi bạn trai, bố em cũng dám cầm dao chém anh đấy, thôi tha cho anh đi", Lưu Công Cẩn chống tay lên mặt quầy nói.
"Anh Công Cẩn, hôm qua thầy giao cho em bài tập viết văn, tiêu đề à 'Ước mơ của em', em muốn viết ước mơ của em là được ở bên cạnh Dương Tử Minh, kết quả thầy giáo nói em lạc đề rồi, cả lớp đều cười em, lẽ nào ước mơ không phải là thứ mình muốn có nhất sao?", Mã Tiêu Tiêu mở to mắt hỏi.
Lưu Công Cẩn dở khóc dở cười nói: "Ước mơ này của em quả thật không được coi là ước mơ".
"Vậy tại sao mọi người đều nói muốn thực hiện ước mơ chứ?"
"Bởi vì người ta cần một lý do thì mới có thể sống được".
"Vậy anh Công Cẩn, ước mơ của anh là gì?"
Lưu Công Cẩn nhìn về phía trước, vẻ mặt mơ hồ nói: "Anh hi vọng anh có thể chết dưới những cánh hoa mùa hạ".
Bên ngoài hoa bay phấp phới, trong phòng kiếm gỗ rầu rĩ.
Chương 245: Náo nhiệt
Lưu Công Cẩn đang nhìn xa xăm đột nhiên thu lại tâm trạng, nhìn thanh kiếm gỗ đặt bên cạnh, rồi nhìn Mã Tiêu Tiêu nói: "Tiêu Tiêu, em về phòng làm bài tập đi, anh có việc cần xử lý một chút".
"Chuyện gì vậy ạ?", Mã Tiêu Tiêu nghi ngờ hỏi.
Lưu Công Cẩn nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Anh hỏi em nhé, nếu như em giúp một người làm một việc, ví dụ như việc cướp đoạt gì đó, nhưng vì rất nhiều lý do, không cướp được đồ, mà ngược lại còn khiến anh chị em của người đó chịu thiệt, nếu như em là người đó thì em sẽ làm gì?"
"Cướp bóc không tốt, sẽ bị cảnh sát bắt đấy", Mã Tiêu Tiêu nghiêm túc nói.
Lưu Công Cẩn nói: "Thế nên anh mới nói là nếu như".
"Nếu như em là người đó thì nhất định sẽ rất tức giận mà tìm đến nhà", Mã Tiêu Tiêu trả lời.
Lưu Công Cẩn vui vẻ đáp: "Đúng thế, chẳng phải đã đến rồi sao?"
Nói đến đây, cửa nhà hàng bị đẩy mở ra, Đỗ Thiên Cương đi trước, sau lưng có hai vị khách khanh hộ tống, như những gì Lưu Công Cẩn nói, người đến không có ý tốt. Toàn bộ người nhà họ Đỗ phái tới đều đã chết trong trận chiến Tử Kim Sơn, chỉ có mình Lưu Công Cẩn sống sót, Lưu Công Cẩn là người do nhà họ Thích phái tới để giúp nhà họ Đỗ, Đỗ Thiên Cương vẫn luôn không tin tưởng đối phương, trận chiến như vậy mà chỉ có một mình đối phương sống sót, đương nhiên Đỗ Thiên Cương cho rằng Lưu Công Cẩn đã hợp tác với Long Thiên bày mưu gì đó. Mặc dù ông ta nghe lời ông cụ tổ nhà họ Đỗ, nhẫn nhịn không đến tìm Long Thiên gây sự, nhưng không có nghĩa ông ta không thể tìm Lưu Công Cẩn để tính sổ.
Cũng may mấy ngày trước đã liên lạc với nhà họ Thích, vị cao thủ kiếm tông nhà họ Thích đã quy ẩn kia cũng không có ý định bao che cho đồ đệ của mình, mà mặc kệ không quan tâm, nói cách khác, Lưu Công Cẩn hiện nay đã trở thành đồ bỏ đi rồi, có xảy ra chuyện gì thì nhà họ Thích cũng không can thiệp vào. Đỗ Thiên Cương vừa hay có chỗ để trút hận.
"Cậu Lưu, cậu thật biết giấu mình đó, tôi đã phải tốn không ít tiền và thời gian mới có thể tìm ra được nơi này", Đỗ Thiên Cương cười lạnh nhìn Lưu Công Cẩn. Đỗ Sĩ Nguyên là con trai độc nhất của ông ta, khó khăn lắm mới nuôi lớn được như vậy, kết quả lại chết oan chết uổng, Đỗ Thiên Cương đương nhiên đau lòng. Mấy ngày nay, sự đau thương này đã chuyển thành lửa hận, hừng hực thiêu đốt hướng về nhà họ Long.
Vẻ mặt Lưu Công Cẩn bình thản nói: "Đỗ Thiên Cương, ông đừng nói những lời khách sáo đó, có phải đã bàn bạc xong xuôi với ông già đó mạng của tôi cứ tùy ý xử lý đúng không? Cho nên mới tìm đến nơi thế này".
Lưu Công Cẩn nói thẳng vào vấn đề, bởi vì cậu ta hiểu tính cách của ông già đó hơn ai hết. Lúc cậu ta đi du lịch vòng quanh thế giới đã gặp được ông già kỳ quái này, lúc đó ông già nhìn thấy tư chất của Lưu Công Cẩn không tệ, bất chợt nổi hứng dạy cho cậu ta vài kiếm, rồi sau đó sai Lưu Công Cẩn giết vài người giúp mình. Long Thiên là người thứ chín, Lưu Công Cẩn chưa từng hỏi ông già tại sao lại giết những người đó, ông già cũng chưa từng hỏi cậu ta học kiếm thuật để làm gì. Thay vì nói hai người là quan hệ sư đồ, thì chi bằng nói rằng là quan hệ lợi dụng lẫn nhau thì đúng hơn.
Cho nên cho dù biết rõ đã định trước trở thành kẻ bỏ đi, nhưng Lưu Công Cẩn cũng không hề cảm thấy khó chịu, bởi vì từ lâu cậu ta đã nhận ra thế giới này đều là sự trao đổi dựa trên cái giá phải trả, anh bỏ ra thứ gì thì sẽ đạt được thứ tương xứng như thế, anh làm sai điều gì thì sẽ bị trừng phạt như vậy, đó là lẽ đương nhiên thôi. Cậu ta chính là một người như vậy, làm sai chuyện gì hay làm chuyện ngu ngốc nào cũng tuyệt đối không hối hận với quyết định của mình, cố chấp làm theo ý mình. Cũng vì thế mà kiếm của cậu ta mới mạnh mẽ như vậy, bởi vì trong mỗi đường kiếm đều không có một chút do dự nào.
Nếu đã bị vạch trần thì Đỗ Thiên Nghị cũng không giả vờ giả vịt nữa, gỡ bỏ mặt nạ xuống, dữ tợn nói: "Lưu Công Cẩn, cậu vì bảo toàn mạng sống của mình mà lại đi cầu xin kẻ địch, loại người bất trung bất nghĩa như cậu có chết cũng không tiếc, tôi chỉ thay ông Thích thanh lý môn hộ thôi!"
"Thế này nên tôi mới không thích những người xuất thân từ các gia tộc lớn như các ông, ai cũng mở miệng là nói đạo lý, nhưng rõ ràng chỉ vì trút giận mà có thể tự biên tự diễn ra lý do nhằm giữ thể hiện cho mình, rõ ràng là nhân vật phản diện nhưng lại cứ làm ra vẻ như nhân vật chính diện, quá giả tạo, quá ghê tởm", Lưu Công Cẩn chán ghét nói.
Đỗ Thiên Cương giận tím mặt, không cần đợi ông ta mở miệng, vị khách khanh nhất đẳng phía sau bước ra một bước, Lưu Công Cẩn giơ tay lên ra hiệu bảo hắn đợi một chút, người đó mặc dù có chút bực bội nhưng vẫn làm theo. Lưu Công Cẩn đặt kiếm gỗ lên quầy lễ tân, ngồi xổm xuống trước mặt Mã Tiêu Tiêu đang trợn tròn mắt nhưng không hề sợ hãi nói: "Cảnh tượng tiếp theo có chút máu me, không phù hợp cho trẻ em nhìn thấy, em về phòng trước đi được không?"
Mã Tiêu Tiêu phản đối nói: "Em không phải trẻ con, em còn có ngực rồi, bây giờ đã là phụ nữ rồi, là phụ nữ!"
"Phải hẹn hò với bạn trai mới được coi là phụ nữ, như em cùng lắm chỉ là cô nhóc thôi, đừng coi thường xã hội này, cô nhóc ạ", Lưu Công Cẩn nghiêm khắc nói một tiếng.
Mã Tiêu Tiêu trừng mắt lườm Lưu Công Cẩn, Lưu Công Cẩn cũng trừng mắt nhìn lại, Mã Tiêu Tiêu biết một khi bạch mã có biểu cảm như vậy tức là không thể thương lượng được nữa, nên cô bé nói: "Có cần em đi tìm bố em, bảo bố em tới giúp anh không? Dù sao người của bố cũng nhiều lắm".
Ông Mã là một người bình thường, cho dù có tới thì cũng chỉ là nộp thêm một mạng nữa mà thôi, Lưu Công Cẩn lắc đầu nói: "Không cần đâu, một mình anh cũng có thể giải quyết được họ, em về làm bài tập đi, viết xong rồi anh dẫn em ra ngoài chơi".
Mã Tiêu Tiêu nhìn đám người kia, sau đó lại nhìn Lưu Công Cẩn, đột nhiên giơ ngón tay út nhỏ bé của mình ra nói: "Vậy móc ngoéo đi, không được nuốt lời".
Lưu Công Cẩn đành giơ ngón tay út ra móc tay với cô gái nhỏ, Mã Tiêu Tiêu trầm mặc nói: "Móc ngoéo, đóng dấu, một trăm năm không được thay đổi".
Một trăm năm là bao lâu? Lưu Công Cẩn không biết, nhưng cậu ta muốn sống tiếp, bởi vì trong cuộc sống điều quan trọng nhất là sống. Cậu ta vẫn còn chưa tìm ra được đôi nam nữ đã bỏ rơi mình, còn chưa làm rõ rốt cuộc mình là ai, từ đâu đến, nên đi đâu. Trước khi chưa làm rõ những câu hỏi này, cậu ta không muốn chết, nếu đã không muốn chết, thì chỉ có thể giết mở ra một con đường máu mà thôi.
Mã Tiêu Tiêu quay người ngoe nguẩy chạy lon ton lên lầu, nhưng không trở về phòng mà đứng núp ngay bên ngoài hành lang, sau đó lén lút quan sát bốn người đối đầu nhau, không khóc lóc ầm ĩ giống như mấy cô nhóc con khác, ngược lại vẻ mặt vô cùng hứng thú, cũng mệt cho ông Mã vì đã nuôi được một cô con gái trời không sợ đất không sợ thế này.
Lưu Công Cẩn không quản cô bé đang rình mò kia nữa, mà nắm chặt kiếm trong tay, lúc đi du lịch vòng quanh thế giới, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là thanh kiếm gỗ này, nó không phải là thần khí, thậm chí chỉ là được mua từ một sạp hàng trên vỉa hè mà thôi, nhưng lại là cả giang hồ của Lưu Công Cẩn cho nên cậu ta mới cứng cỏi như thép, một đường kiếm đẹp đẽ giống như kiếm và người đã hòa quyện vào nhau.