-
Chương 236-240
Chương 236: Thù này không báo không phải quân tử
Long Thiên cười thâm độc, chỉ cần Công Tôn vô địch còn ở Bắc Hải là được, lần này Long Thiên nhất định phải phục thù, trước giờ anh luôn là người thù dai, đã thế đám người nhà họ Đỗ còn nhìn vợ anh như hổ đói rình mồi. Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành, cứ giải quyết sớm thì an tâm hơn.
Công Tôn vô địch không để ý đến vẻ mặt nham hiểm của anh mà nói với Nhan Như Ngọc: "Cậu đã nghịch hành võ mạch nên tạm thời không được dùng vũ lực. Trong khoảng thời gian ở Bắc Hải này, tôi sẽ sử dụng Thiên Địa Chính Khí trị thương cho cậu. Coi như là trả ơn cậu đã bảo vệ vợ của đồ đệ tôi”.
Nhan Như Ngọc nghe danh Công Tôn Vô Địch đã lâu, nhưng anh ta không ngờ đối phương lại sẵn sàng hạ mình để trị thương cho anh ta, Nhan Như Ngọc cảm kích nói: "Cảm ơn Công Tôn vô địch tiền bối".
“Không cần, cậu là một mầm mống tốt. Nếu bị phế đi như vậy thì đúng là uổng phí”, Công Tôn vô địch không cười nói hòa nhã với Long Thiên, nhưng ông ta lại có thiện cảm với cậu cháu trai nhà họ Nhan này. Năm đó Công Tôn vô địch từng được Thái Ất thần châm cứu giúp khi bị kẻ thù bao vây, lần này coi như là trả lại cho con cháu nhà họ Nhan vậy.
Phạm Thái Nhàn nhìn thấy phong thái của một bậc cao nhân từ ông cụ gầy gò này, lại nghe ông ta nói mình là sư phụ của Long Thiên, liền thấp giọng hỏi: "Đại ca, ông già này cấp bậc thế nào vậy, trông rất có vẻ rất mạnh".
Long Thiên liếc anh ta một cái, sau đó kiêu ngạo nói: "Ăn nói cho cẩn thận, ông ấy là sư phụ của tôi đấy, anh không nghe thấy tên lang băm kia gọi một tiếng tiền bối sao, anh nói xem cả cái Hoa Hạ này còn ai có thể làm sư phụ của tôi, lại có họ Công Tôn?"
Nhân giả Công Tôn vô địch.
Cả đời chuyên nghiên cứu về Nhân đạo, là người có khả năng vượt thiên nghịch lý, khống chế sự tồn tại của vạn vật trên trời đất nhất.
Dù bình thường Phạm Thái Nhàn luôn quần là áo lượt nhưng cũng không thể chưa từng nghe đến cái tên Công Tôn vô địch, lúc đầu anh ta vô cùng ngạc nhiên, sau đó liền học theo Nhan Như Ngọc vội vàng nói: "Vãn bối Phạm Thái Nhàn, nhà họ Phạm kính chào công tôn tiền bối".
Công Tôn vô địch gật đầu coi như đã đáp lại lời chào: "Ông Phạm và lão Tư Đồ vẫn khỏe chứ?"
“Vẫn khỏe ạ, ông nội sức khỏe rất tốt còn ông Tư Đồ thì vẫn vậy, cơ thể vốn đã không khỏe lại còn nghiện rượu”, Phạm Thái Nhàn thành thật nói.
Công Tôn vô địch nhìn Phạm Thái Nhàn từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, Phạm Thái Nhàn nhìn quanh nói: "Trên mặt tôi có dính gì sao?"
Công Tôn Vô Địch hỏi: "Cậu từng chạm vào thánh quang của phượng hoàng sao?"
"Ánh sáng kì lạ màu vàng đó sao? Đúng là tôi từng chạm vào nó, nhưng cũng chẳng có cảm giác gì, không giống tên ẻo lả Đỗ Sĩ Nguyên, trực tiếp bị biến thành heo quay", Phạm Thái Nhàn cũng thấy hơi kì lạ hỏi.
Công Tôn vô địch vui vẻ nói: "Phạm Trọng Lâu à, Phạm Trọng Lâu, chẳng trách mấy năm nay ông lại thản nhiên như vậy, thì ra là có Tôn Hoài Châu, khá lắm”.
Sắc mặt lão Quỷ đột nhiên thay đổi, ông ta không hiểu vì sao nhưng đây là lần đầu tiên sắc mặt ông ta như lâm đại địch khi đứng trước mặt Phạm Thái Nhàn, tuy rằng danh tiếng của Công Tôn vô Địch rất vang dội, nhưng nếu ông ta dám đả thương cậu chủ thì dù có phải hy sinh mạng sống này lão Quỷ cũng không cho đối phương được như ý.
Công Tôn vô địch khẽ cười nói: "Yên tâm, tôi và nhà họ Yên ở thủ đô đó chưa từng gặp nhau. Chỉ là năm đó tôi và Phạm Trọng Lâu từng hàm huyên vài câu, nên hôm nay được gặp mặt mới cảm thấy có chút thú vị. Còn về ân oán thị phi của các người và nhà họ Yên, tôi chỉ coi như người qua đường thôi".
Lão Quỷ thở phào nhẹ nhõm, Phạm Thái Nhàn thì càng nghe càng hoang mang, nhưng đêm nào anh ta cũng mơ thấy cảnh tượng bị nhục nhã trước mặt cô con gái kiêu ngạo nhà họ Yên đó, đã nhiều năm không gặp, nếu gặp lại, anh ta...
Nghĩ tới bản thân bây giờ ngay cả võ giả cũng không phải, Phạm Thái Nhàn lại thở dài một hơi, có lẽ nếu gặp lại anh ta cũng chỉ có nước chịu đòn thôi.
Công Tôn vô địch nói: "Chuyện ông nội cậu muốn làm, tôi cũng đoán được tầm 7-8 phần rồi, nhưng giờ nói cho cậu cũng vô nghĩa, vẫn nên để ông cậu đích thân nói với cậu thì hơn. Tôi ở lại Bắc Hải mấy ngày, có thời gian sẽ tới tìm bọn họ uống trà. Dù gì cũng đã là bạn cũ với nhau, sống bao nhiêu năm rồi mà muốn gặp nhau một lần cũng khó”.
Phạm Thái Nhàn vội vàng nói: "Nhà họ Phạm luôn chào đón ông Công Tôn”.
Long Thiên gọi điện thoại bảo Lữ mập sắp xếp vài chiếc xe đến đón anh, sau đó bước tới chỗ Lưu Công Cẩn đang bất tỉnh, đạp một cái nói: "Thằng nhóc kiếm gỗ này, nếu còn giả chết, tôi sẽ khiến cậu không bao giờ tỉnh lại nữa thật đấy”.
Lưu Công Cẩn không nhúc nhích, như thể đang bị hôn mê thật.
Long Thiên buồn cười, lại đá thêm mấy cái, lần này là đá thẳng vào đầu Lưu Công Cẩn, cậu ta nhảy dựng lên mắng: "Đánh người không ai đánh vào mặt, Long Thiên, ngay cả chút đạo nghĩa giang hồ này anh cũng không hiểu sao?"
“Đừng có lảm nhảm với tôi”, Long Thiên nhìn cậu ta nói: “Thành thật khai báo, ai sai cậu giết tôi?”
Lau dấu chân trên mặt xong, Lưu Công Cẩn cầm thanh kiếm gỗ dắt ở eo lên nói: "Đáp án này mà còn chưa rõ sao? Chính là nhà họ Đỗ đó, nếu không còn ai vào đây nữa?"
“Còn giả ngu nữa là tôi bảo ông Công Tôn cho cậu một cái búng tay như vừa nãy đó”, Long Thiên đe dọa.
Nghĩ đến cái búng tay mạnh bạo như thiên lôi vừa rồi của ông Công Tôn đã chế ngự được huyết mạch thực Phượng của Vương Lệ Trân, Lưu Công Cẩn có chút sợ hãi, nhưng hành tẩu trong giang hồ điều quan trọng nhất là gì, chính là nghĩa khí, Lưu Công Cẩn nghiến răng nghiến lợi nói: "Dù anh có đánh chết tôi, tôi cũng không nói gì đâu".
“Xem ra đúng là còn có người khác”, Long Thiên chợt nhận ra.
Vừa nhìn đối phương, Lưu Công Cẩn lại muốn mở miệng chửi, tên này đúng là đáng ghét, đây rõ ràng là thấy cậu ta ngây thơ mà bắt nạt mà.
“Ông Công Tôn, nhà họ Thích còn có ai biết dùng kiếm không?”, Long Thiên quay đầu lại hỏi Công Tôn vô địch.
Công Tôn vô địch gật đầu nói: "Chú của con nhóc Lăng Tuyết đó là một cao thủ kiếm gỗ, nhưng không xuất hiện ở thủ đô rất nhiều năm rồi. Nghe nói hình như ông ta đang lang thang bốn phương để nghiên cứu về kiếm thuật".
Long Thiên cười khẩy: "Vậy thì chắc chắn là vậy rồi. Chết tiệt, là Long Thiên Tượng có mới nới cũ, phụ tình bạc nghĩa, liên quan gì đến con chứ. Ông cụ nhà họ Thế càng ngày càng chả ra sao, còn so đo tính toán với một tiểu bối như con, đúng là không biết xấu hổ".
Lưu Công Cẩn lè lưỡi, có trời đất làm chứng, cậu ta chưa hề tiết lộ nửa chữ đâu đó.
"..."
Dưới chân núi Tử Kim Sơn, Đỗ Sĩ Nguyên nằm trong hồ nước với bộ dạng vô cùng nhếch nhác, thương tích nửa người, nếu không chạy kịp e là đã bị chết cháy từ lâu rồi.
Anh ta đứng dậy, nhìn khuôn mặt bị thiêu cháy một nửa của bản thân trên mặt hồ, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt dữ tợn nói: "Thù này không báo không phải quân tử".
Mặt hồ yên tĩnh gợn lên một đợt sóng, sau lưng Đỗ Sĩ Nguyên xuất hiện một bóng đen, bóng đen nhìn Đỗ Sĩ Nguyên u ám nói: " Đỗ Sĩ Nguyên, e là anh không có cơ hội đó rồi".
Chương 237: Hoàng tước ở phía sau
Đỗ Sĩ Nguyên nhìn bóng đen trước mặt, hình như không đoán được người này lại xuất hiện một cách bất thình lình ở Tử Kim Sơn như vậy. Do gương mặt đẹp đẽ của anh ta đã bị hủy một nửa rồi nên vốn tâm trạng cũng không tốt, thế là bực bội hỏi: "Tần Tung Hoành, sao anh lại ở đây?"
Đúng vậy, bóng đen trông chẳng có vẻ thiện chí kia đột nhiên xuất hiện trên Tử Kim Sơn chính là Tần Tung Hoành đã mất tích một thời gian. Anh ta lúc này đang đứng trước mặt Đỗ Sĩ Nguyên, vẻ mặt kỳ quái, ánh mắt quan sát Đỗ Sĩ Nguyên đã không còn vẻ phong độ ngày trước nữa, mà thay vào đó là bộ dạng thê thảm chẳng khác nào tên ăn mày, vừa có chút châm biếm vừa có sự chán ghét.
Đỗ Sĩ Nguyên gặp tai bay vạ gió, nửa mặt bên trái đã bị ngọn lửa thiêu cháy, anh ta vốn là một người rất coi trọng ngoại hình của mình lúc này đương nhiên đang vô cùng uất ức. Chưa nói đến nhiệm vụ thất bại, nghĩ đến hơn mười tên trợ thủ do anh ta đưa đến, ngay cả chú của anh ta có lẽ cũng đã chôn thây ở Tử Kim Sơn này rồi, quay về kiểu gì cũng bị ăn chửi cho mà xem. Cho nên lúc này vừa thấy ánh mắt không có ý tốt của Tần Tung Hoành thì đột nhiên trào lên cục tức, anh ta hừ lạnh nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa tôi cho người móc mắt anh ra đấy".
Tần Tung Hoành dựa vào nhà họ Đỗ, bố của Tần Tung Hoành vốn là một vị khách khanh nhất đẳng của nhà họ Đỗ, đã bỏ không ít công sức cho nhà họ Đỗ, còn từng cứu mạng chú của anh ta, Đỗ Cương Nghị, cho nên sau khi vị khách khanh nhất đẳng này rời khỏi nhà họ Đỗ thì nhà họ Đỗ vẫn luôn hỗ trợ nâng đỡ, thậm chí có thể nói nhà họ Tần có được sản nghiệp to lớn như ngày hôm nay, không thể không kể đến sự hỗ trợ từ phía sau của nhà họ Đỗ. Nhưng bên ngoài nhà họ Tần có uy phong thế nào thì suy cho cùng cũng là một con chó săn do nhà họ Đỗ nuôi dưỡng ra mà thôi.
Đỗ Sĩ Nguyên từ nhỏ đã quen biết Tần Tung Hoành, bởi vì vào các dịp lễ tết nhà họ Tần đều đến thăm hỏi nhà họ Đỗ, nên mấy thế hệ sau đương nhiên cũng biết mặt nhau. Đương nhiên từ nhỏ Đỗ Sĩ Nguyên đã không coi Tần Tung Hoành ngang bằng với mình mà luôn cho rằng anh ta là đàn em của mình, cho nên đã bày không ít trò đùa. Nhưng bất luận thế nào, dù anh ta có không muốn thừa nhận bao nhiêu thì quả thực Tần Tung Hoành cũng ưu tú hơn, bất luận là thành tích học tập hay tu vi võ đạo, thậm chí đối nhân xử thế cũng vượt trội hơn Đỗ Sĩ Nguyên rất nhiều. Lại thêm nhà họ Đỗ lúc nào cũng khen ngợi viên ngọc sáng của nhà họ Đỗ này, từ đó khó tránh khỏi việc so sánh, đa phần đều là Đỗ Sĩ Nguyên phải học hỏi Tần Tung Hoành nhiều hơn nữa.
Sự so sánh từ hồi nhỏ đã khiến Đỗ Sĩ Nguyên không vừa mắt với đứa em hoàn hảo này, cho nên mỗi lần người lớn nhà họ Đỗ càng khen ngợi Tần Tung Hoành, thì Đỗ Sĩ Nguyên lại càng kết hợp với người khác bắt nạt anh ta. Nhưng Tần Tung Hoành chưa từng tức giận, cho dù có bị một nhóm đông dùng đá ném vào đầu đến chảy cả máu, mắng chửi những câu khó nghe thì anh ta cũng chưa từng ra tay đánh lại hay tỏ vẻ tức giận, lúc nào cũng mang bộ dạng cười ngốc nghếch, giống như không để tâm vậy.
Tần Tung Hoành càng như vậy càng khiến Đỗ Sĩ Nguyên phát tiết hơn, thậm chí còn sinh ra suy nghĩ đưa đứa em trai nhỏ này lên giường để hành hạ, nhưng vướng mối quan hệ thâm tình giữa ông Tần và ông chú Đỗ Cương Nghị nên chuyện này cũng phải suy tính thêm. Nếu thật sự ra tay thì đương nhiên Đỗ Sĩ Nguyên chưa có gan này.
Cho nên trong chiến dịch cướp đoạt huyết mạch thực phượng lần này, Đỗ Sĩ Nguyên mới xấu xa tiến cử với trưởng bối của nhà họ Đỗ để Tần Tung Hoành đi trước đánh đầu, không ít thì nhiều cũng có ý đồ mượn dao giết người. Vốn tưởng rằng Tần Tung Hoành sẽ trì hoãn việc này, nhưng không ngờ Tần Tung Hoành lại nhanh chóng cho thân tín của nhà họ Tần đến chịu chết, một nửa trong đám thân tín đó là người do Đỗ Sĩ Nguyên cài cắm vào, cứ như vậy đã tuẫn táng thay cho Tần Tung Hoành rồi. Nếu như không có tay sai báo cáo, Tần Tung Hoành không thật sự bị thương thì Đỗ Sĩ Nguyên còn cho rằng đã bị Tần Tung Hoành xử lý rồi.
Nhưng Tần Tung Hoành đã thông báo bị thương lúc này lại giống như một người không chút sứt mẻ xuất hiện trước mặt mình, anh ta có ý đồ gì đây?
Tần Tung Hoành mỉm cười, nhìn lên đỉnh Tử Kim Sơn nói: "Khách khanh mà anh đưa đến ngoài vị kiếm gỗ Lưu Công Cẩn chưa chết kia ra thì toàn bộ đã xong đời rồi, anh định tìm ai móc mắt tôi đây?"
Có chút kinh ngạc vì Tần Tung Hoành nhanh như vậy đã biết rõ sự tình rồi, nhưng Đỗ Sĩ Nguyên cũng nhanh chóng cười lạnh nói: "Anh vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát trận đấu, có ý đồ gì vậy?"
"Anh rất thông minh, biết nhà họ Long rất có khả năng sẽ đưa đòn sát thủ Công Tôn vô địch ra, cho nên mới chạy đi đối phó với Phạm Thái Nhàn chân yếu tay mềm kia. Như vậy nếu như thành công thì anh có thể tranh công với cụ tổ của anh, nếu thất bại thì cũng chẳng sao, mất đi ba vị võ giả cấp Địa hơi đáng tiếc thật, nhưng nếu vị võ giả bán cấp thiên, người có năng lực trở thành đối thủ cạnh tranh vị trí gia chủ nhà họ Đỗ với bố anh nhất, Đỗ Cương Nghị cũng chết trong trận chiến, vậy thì nhà họ Đỗ không phải đã là nằm trong tay của bố con anh rồi sao?", Tần Tung Hoành một lèo nói ra những tính toán của Đỗ Sĩ Nguyên.
Mặc dù chú của anh ta chưa có vợ con gì, nhưng tu vi lại cao hơn bố anh ta, ông cụ tổ còn sống thì còn kiểm soát được ông ta, nhưng ai biết được ông lão đã sống hai thế kỷ kia ngày nào đó sẽ từ giã cõi đời. Đến lúc đó, ai có thể chế ngự được Đỗ Cương Nghị có tu vi cao nhất đây, cho nên bố con Đỗ Sĩ Nguyên từ trước đến nay đều hận nỗi không thể diệt trừ cái hậu họa này thật nhanh, chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp mà thôi, mà vừa hay chuyện huyết mạch thực phượng này lại là một cái cớ tuyệt vời nhất.
Đỗ Sĩ Nguyên bị vạch trần cũng không ngụy biện, ngược lại còn cười một cách âm hiểm, giọng cười đó cùng với diện mạo hiện nay của anh ta thật sự khiến người khác nổi da gà, Đỗ Sĩ Nguyên che miệng cười duyên nói: "Đúng thì đã sao, định dùng chuyện này để uy hiếp người ta hay sao? Tần Tung Hoành, anh thấy cụ tổ của tôi sẽ tin người nhà hay tin một người ngoài như anh đây?"
"Tôi không có ý định đi mách lẻo chuyện của anh", Tần Tung Hoành lắc đầu nói: "Chỉ là muốn đến nhắc nhở anh, cẩn thận bọ ngựa đá ve, hoàng tước phía sau, không phải chỉ một mình anh biết chơi trò mượn dao giết người đâu".
Vừa dứt lời, trong tay Tần Tung Hoành đã nắm chắc thanh trường thương vừa biến ra, mũi thương chĩa về phía trước, cắm chặt xuống đất.
Ánh mắt Đỗ Sĩ Nguyên sắc bén nói: "Anh muốn giết tôi sao?"
"Từ lâu đã muốn rồi, chỉ là đã nhịn rất lâu mà thôi", Tần Tung Hoành mỉm cười tà mị nói, bước từng bước về phía Đỗ Sĩ Nguyên.
Tần Tung Hoành đã bước vào cấp Địa, chuyện này Đỗ Sĩ Nguyên cũng biết từ lâu, cho nên hiểu rõ nếu như ra tay thì rất khó đoán thắng bại. Anh ta lùi về sau một bước, trấn tĩnh nói: "Anh giết tôi rồi không sợ cụ tổ của tôi sẽ bắt cả nhà họ Tần phải đền mạng sao? Em gái anh, Tần Ỷ Thiên là một tiểu mỹ nhân đó, đến tôi còn không nỡ thấy con bé chết, anh lại nỡ sao?"
Chương 238: Đền tội
Dường như cho rằng mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của mình, Tần Tung Hoành cũng không giấu diếm nói: "Anh chết ở Tử Kim Sơn này, ai có thể chứng minh là do tôi giết chứ? Bọn họ đều sẽ cho rằng anh chết trong tay Long Thiên, tôi đợi lâu như vậy rồi mới có được một cơ hội thiên thời địa lợi như thế này để giá họa, có thể chết dưới trường thương của tôi cũng coi như là một vinh hạnh cho anh".
Tần Tung Hoành thuấn bước một cái, dẫn trước tấn công, trường thương trong tay hướng về phía ngực của Đỗ Sĩ Nguyên, Đỗ Sĩ Nguyên không ngờ được tên khốn này lại thật sự dám ra tay với mình, cũng may khả năng cảm nhận được nguy cơ của anh ta không tệ. Tần Tung Hoành đã nổi sát tâm, Đỗ Sĩ Nguyên không có lý do gì phải khoanh tay chịu trói, tay trái vung lên, chặn đứng trường thương của Tần Tung Hoành, sau đó lùi về sau kéo giãn khoảng cách.
Tần Tung Hoành truy sát, không hề có ý định cho Đỗ Sĩ nguyên hồi khí, trường thương trong tay liên tiếp đâm ra, mỗi nhát thương đều nhắm vào tử huyệt, rõ ràng cho thấy không giết chết được đối phương thì không cam tâm.
Đỗ Sĩ Nguyên vừa thoát khỏi miệng cọp, vốn đã tiêu hao không ít chân khí mới có thể bảo toàn mạng sống dưới thánh quang của phượng hoàng, chân khí của anh ta lúc này có chút đứt nối không đủ, dường như không có tỷ lệ thắng khi đơn thương độc mã đấu với Tần Tung Hoành.
Trường thương của Tần Tung Hoành đâm tới, Đỗ Sĩ Nguyên lách người né tránh, trường thương cắm xuống dưới đất, Tần Tung Hoành mượn lực nhảy lên không trung, một chân đạp vào ngực Đỗ Sĩ Nguyên, cước này không hề giữ lại lực, đạp Đỗ Sĩ Nguyên rơi xuống hồ nước lần nữa!
Ùm!
Đỗ Sĩ Nguyên rơi xuống hồ, Tần Tung Hoành chĩa trường thương nện xuống mặt hồ, mặt hồ cuồn cuộn nổi sóng, chân khí ngập tràn, Đỗ Sĩ Nguyên muốn mượn nước hồ làm tấm giáp lần nữa bị bức ra khỏi hồ.
Tần Tung Hoành nhón mũi chân xuống đất, lao lên tóm lấy Đỗ Sĩ Nguyên đang ở trên không, Đỗ Sĩ Nguyên biến sắc nói: "Tần Tung Hoành, anh thật sự muốn giết tôi sao?!"
Không thèm trả lời câu hỏi vô nghĩa này, trường thương trong không trung tùy ý chém xuống, thân hình của Đỗ Sĩ Nguyên lập tức cong lại như con tôm bị ném mạnh xuống mặt hồ, chưa chạm vào mặt nước nhưng đã khiến nước hồ bị tách ra rồi, có thể thấy một thương này của Tần Tung Hoành quỷ dị biết bao nhiêu.
Đỗ Sĩ Nguyên đã bị trọng thương không dám đánh cược mạng sống nữa, bởi vì anh ta hiểu rất rõ thực lực của bản thân không bằng Tần Tung Hoành, càng đừng nói đến trong tình trạng đã bị hao tổn nặng chân khí. Nếu tiếp tục ở lại đây thì chỉ có một kết cục, Đỗ Sĩ Nguyên không muốn chết một cách không minh bạch như vậy trong tay Tần Tung Hoành, cho nên miễn cưỡng vận nốt chút chân khí còn sót lại điên cuồng bơi về phía bên trái bỏ chạy trối chết!
Sau khi Tần Tung Hoành thong dong tự đắc hạ xuống đất, cũng chưa vội đuổi theo mà khinh bỉ nói: "Anh tưởng rằng chút mánh khóe đó có thể qua mắt được tôi sao?"
Dứt lời, cơ thể Tần Tung Hoành hơi ngửa về sau, tay phải cầm ngược trường thương, thân hình giống như một cây cung phóng cây trường thương trong tay ra.
Trong không trung phảng phất âm thanh như sấm rền, thanh trường thương tấn công nhanh như tia chớp, xé rách tất cả!
Không lao về hướng Đỗ Sĩ Nguyên bỏ chạy mà lao về hướng ngược lại.
Trường thương bay khoảng mười mét, Đỗ Sĩ Nguyên đột nhiên nổi lên mặt hồ không một bóng người, còn thanh trường thương thì không chút do dự đâm xuyên qua người anh ta từ sau lưng, kéo Đỗ Sĩ nguyên ra khỏi hồ khoảng năm mét, ghim chặt lên thân cây phía sau!
Đỗ Sĩ Nguyên bị ghim lên thân cây hộc máu miệng, bóng dáng vốn đang bơi về phía ngược lại bỏ trốn đột nhiên biến mất tăm mất tích, thiết nghĩ bóng dáng đó chẳng qua chỉ là chướng nhãn pháp của Đỗ Sĩ Nguyên mà thôi, anh ta có thể qua mắt lão Quỷ, nhưng không thể qua mắt được Tần Tung Hoành sớm đã điều tra cặn kẽ về anh ta rồi.
Đỗ Sĩ Nguyên muốn rút trường thương ra, nhưng lại phát hiện đã dùng hết sức rồi mà trường thương không hề nhúc nhích, hơn nữa vừa cử động là trên ngực lại đau đớn đến mức khiến anh ta sống không bằng chết. Ngày hôm nay đối với Đỗ Sĩ Nguyên mà nói đúng thật là quá nhiều kiếp nạn, đầu tiên là bị Vương Lệ Trân thiêu cho dung mạo gần như bị hủy, bây giờ lại bị người khác cắm lên cây, lẽ nào hôm nay cũng phải bỏ mạng tại đây giống như đám Đỗ Cương Nghị kia sao?
Nhưng cho dù có chết thì cũng không nên chết trong tay một con chó săn!
Phẫn nộ, không cam tâm lẫn sự oán hận khiến khuôn mặt Đỗ Sĩ Nguyên trở nên càng dữ tợn hơn, anh ta không thể ngờ được, bản thân lại bị lật thuyền trong mương, rơi vào tay Tần Tung Hoành thế này.
Đúng như Tần Tung Hoành đã nói, đây là thời cơ giá họa tốt nhất, cho dù anh ta có chết ở Tử Kim Sơn thì đa số đều sẽ không nghi ngờ đến Tần Tung Hoành, mối họa này đương nhiên sẽ đổ lên đầu nhà họ Long. Lẽ nào Tần Tung Hoành đã sớm dự liệu được sẽ có ngày hôm nay, cho nên mới cố ý bại dưới tay Nhan Như Ngọc sao?
Nhưng tại sao Tần Tung Hoành lại nhất định phải giết anh ta? Không có lý do nào cả, nhiều năm qua, nhà họ Đỗ chưa từng bạc đãi nhà họ Tần, Tần tung Hoành phản bội lại nhà họ Đỗ thì có gì tốt chứ? Lẽ nào anh ta có giao ước riêng gì với Long Thiên sao?
Đỗ Sĩ Nguyên có suy đoán thêm về mục đích của Tần Tung Hoành cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi, mặc dù anh ta hận nỗi không thể băm vằm đối phương ra thành trăm mảnh, nhưng giây phút này anh ta thật sự không muốn chết, cho nên khi Tần Tung Hoành đi đến trước mặt anh ta, Đỗ Sĩ Nguyên không thể không xuống nước nói: "Tung Hoành, có gì từ từ nói, không đến nỗi phải đến mức này chứ, chúng ta cũng coi như là bạn tốt lớn lên cùng nhau, đúng không? Tha cho tôi một mạng đi, từ hôm nay trở đi Đỗ Sĩ Nguyên tôi sẽ làm trâu làm chó cho anh, anh muốn sai bảo gì cũng được".
Danh dự tôn nghiêm dù có quan trọng thế nào đi nữa thì lúc này đối với Đỗ Sĩ Nguyên cũng không quý giá bằng mạng sống được. Nếu bản thân chưa tự mình trải qua khoảnh khắc nguy cấp sự sống ngàn cân treo sợi tóc thì bọn họ đều mặc sức gào lên thà giết chết chứ không được trà đạp vào lòng tự tôn, hăng hái hơn bất cứ ai, nhưng trên thực tế thì có cái rắm ấy, sống sót được mới là chuyện quan trọng nhất.
Tần Tung Hoành rút trường thương ra, Đỗ Sĩ Nguyên thê thảm ngồi dưới đất, còn tưởng rằng có chỗ quay đầu rồi, đang định nói vài câu xin tha mạng để mê hoặc đối phương, bảo vệ mạng sống trước đã rồi tính sau.
Nhưng chưa đợi cho Đỗ Sĩ Nguyên xin tha, Tần Tung Hoành liền nói: "Anh đã từng nói với lão quái vật nhà anh sẽ để Ỷ Thiên đi song tu cùng với ông ta, chuyện này anh tưởng rằng tôi không biết sao?"
Đỗ Sĩ Nguyên bán mạng lắc đầu nói: "Anh hiểu lầm rồi..."
Đỗ Sĩ Nguyên còn chưa nói hết câu, Tần Tung Hoành lại đâm trường thương ra, xuyên qua đầu anh ta, người thừa kế tương lai của nhà họ Đỗ này cứ như vậy mà chết một cách thê thảm rời khỏi thế giới này rồi.
Rút trường thương ra, máu tươi đầy mặt rớt xuống đất, Tần Tung Hoành cúi đầu lẩm bẩm nói: "Anh nhục mạ tôi ức hiếp tôi đều không sao, nhưng anh dám có ý đồ với Ỷ Thiên, vậy thì phải đền tội thôi!"
Chương 239: Võ học lục đạo
Cuối cùng, Long Thiên không hề làm khó Lưu Công Cẩn, mà để cậu ta xuống núi một cách an toàn, dù sao thì cậu ta đã ra tay cứu giúp cô em vợ của mình, ngoài ra, Long Thiên cũng không nhẫn tâm xuống tay với một thiên tài kiếm đạo như vậy được. Nếu đã không nỡ giết thì chỉ còn cách thả đi thôi. Còn liệu cái gọi là gia tộc kiếm đạo nhà họ Thích có dạy kiếm pháp cho Lưu Công Cẩn ở phía sau hay không thì Long Thiên ắt sẽ điều tra rõ ràng, hơn nữa Long Thiên Tượng lại không phải kẻ mù. Đoán chừng sớm đã điều tra rõ ràng từ lâu rồi cũng nên, vì vậy điều quan trọng nhất của Long Thiên lúc này là giải quyết ổn thỏa cho những người bị thương.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Long Thiên, Lữ mập và Hoàng Đông Lâm đã vội vã chạy đến Tử Kim Sơn trước đám phóng viên. Hôm nay Tử Kim Sơn xuất hiện hiện tượng lạ, gần như lên hot search rồi, các đài truyền hình và tòa soạn báo tất nhiên muốn có được thông tin độc quyền, sẽ đi tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Long Thiên không định lên TV vì chuyện này, nên tốt hơn hết là rời khỏi đây, kẻo lộ ra thì sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Sau khi Lữ mập và Hoàng Đông Lâm đến, Long Thiên tách khỏi đám người Phạm Thái Nhàn. Lần này Phạm Thái Nhàn cung cấp chỗ ở, điều đó có nghĩa là anh lại mắc nợ thêm một ân tình, cộng với lần trước đó có mượn cuốn bí tịch của anh ta. Cả hai ân tình này Long Thiên đều ghi nhớ trong lòng, vì vậy nếu anh ta có đến Thủ Đô để tính sổ với con gái nhà họ Yên, đương nhiên là Long Thiên cũng sẽ ra tay giúp đỡ, đã đến độ tuổi này rồi mà vẫn chưa đả thông được võ mạch, dù là có cho Phạm Thái Nhàn thêm mười năm nữa, anh ta cũng không phải là đối thủ của cô tiểu yêu đó.
Nhà họ Yên thuộc gia tộc nổi tiếng ngang ngửa với nhà họ Long ở Bắc Hải, nhớ lại lúc trước, khi Long Thiên còn chưa đến Quỷ Môn, anh đã từng giao đấu với cô tiểu yêu nhà họ Yên đó, lúc đó ngoài anh ra còn có thêm Phong Ức Không và Thái Ca đều bị đối phương đánh sấp mặt chỉ bằng một tay. Khi đó Long Thiên và Phong Ức Không không phải võ giả nên bị đánh bại là chuyện bình thường, nhưng Thái Ca đường đường một cao thủ cấp hoàng kim, vẫn bị cô tiểu yêu đó đánh bại, đủ để thấy thực lực của cô ta vào thời điểm đó, ít nhất cũng đã cấp Huyền trở lên.
Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, trước sự ủng hộ của gia tộc như vậy, Long Thiên tin chắc là cô ta đã đạt được cấp Địa, vì vậy việc Phạm Thái Nhàn nói muốn trút giận chắc chắn là nói cho sang miệng mà thôi, điều này cũng là lý do mà trước giờ anh đều không xem trọng Phạm Thái Nhàn.
Nhan Như Ngọc và Vương Manh Manh cùng ngồi một chiếc xe, còn Long Thiên, Vương Lệ Trân và ông Công Tôn một chiếc. Lần đầu được nhìn thấy Công Tôn vô địch, Lữ mập liền im như thóc. Phải biết rằng cả cái đất Thủ Đô, nếu ông cụ đây tự xưng mình đứng thứ hai về võ học thì không ai dám xưng là số một, người ta truyền tai nhau nhiều lắm, ví dụ như tin đồn giết người trên không, ngăn sông bằng một ngón tay không hề hiếm, cho nên vị cao thủ siêu cấp được ẩn núp ở nhà họ Long này, bao gồm cả Lữ mập, đám thuộc hạ trong nội bộ nhà họ Long đều vô cùng cung kính, có thể nhìn thấy được cũng là một vinh hạnh.
Lữ mập lau mồ hôi trên trán, nhìn ông cụ cười nói: “Ông Công Tôn, ông đến Bắc Hải khi nào vậy?”
“Vừa mới”, mặc dù bên ngoài ông Công Tôn vô địch khiến người ta có cảm giác xa cách, nhưng Long Thiên biết rằng ông cụ rất thích nói chuyện, không giống như những lão già bình thường. Ông cụ thích đánh cờ, uống rượu, còn có hát kinh kịch thời cổ xưa.
Vì vậy, trong ký ức mơ hồ của Long Thiên, lần đầu tiên khi nhìn thấy ông cụ không hề nghĩ đối phương là một cao thủ, cho nên có được thiện duyên này là cũng bởi vì xốc nổi, mãi về sau mới dần dần hiểu được điểm lợi hại ở ông cụ, nhưng ấn tượng lưu lại trong anh vẫn là dáng vẻ phóng khoáng của một ông cụ uống say bí tỉ, sau đó hát “Thanh Bình Điều”. Một người phải đạt đến một tầm cao nào đó mà không ai bì được trong cuộc sống của chính mình mới có thể tránh được cái chết vô hình. Ông Công Tôn vô địch đã làm được điều đó, Long Thiên Tượng thì sắp chạm đến được nó, còn mình thì sao?
Long Thiên nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lần này anh thực sự là giác ngộ được cái chết cận kề là như thế nào, thậm chí đã nghĩ xong lời xin lỗi khi đối mặt với ông của mình dưới Hoàng Tuyền, nhưng không ngờ rằng Vương Lệ Trân có thể tự chữa lành vết thương cho mình. Mặc dù cách tự chữa trị đó suýt nữa đã giết chết anh, nhưng tình hình đã tốt hơn nhiều so với những gì anh mong đợi.
Lữ mập không dám tùy tiện trả lời. Việc Công Tôn vô địch có thể nói chuyện với mình đã là ngoài sức mong đợi của ông ta. Bây giờ trong lòng ông ta khá vui mừng. Nếu sau này ông ta có đi uống rượu với đám hách dịch Quách Bạch Hổ, ông ta sẽ đem chuyện này ra chém gió, tứ đại hộ pháp thì đã sao, các người đã bao giờ nói chuyện với ông Công Tôn chưa?
Nhìn Tử Kim Sơn đã trở thành một vùng hoang vu, cùng xe cộ không ngừng đổ về dưới chân núi, sau đêm nay, Tử Kim Sơn đại khái sẽ trở thành một danh lam thắng cảnh có một không hai, dù sao sự việc lần này có thể nói là có một không hai đối với người dân bình thường, một ngọn núi đẹp đẽ bỗng chốc trở thành vùng đất sinh tử, có đánh chết bọn họ cũng không thể tin nổi, người đã tạo nên tất cả cảnh tượng đó lại chính là Vương Lệ Trân đang hôn mê phía sau Long Thiên.
Phương Nhân Vương đã từng nói Vương Lệ Trân là chân huyết Phượng Hoàng, lúc mới nghe thấy Long Thiên còn khịt mũi chế nhạo, nghĩ rằng lão già tiên tri này là tu tiên tu đến mức hồ đồ rồi mới nói những lời tiếu lâm như vậy, nhưng đêm nay tận mắt nhìn thấy, cho dù Long Thiên không muốn tin cũng phải tin.
Anh thở dài nói: “Ông ơi, con thật sự là chân huyết Long, sẽ khiến cho long trời lở đất giống như Lệ Trân sao?”
Công Tôn vô địch lắc đầu nói: “Dù ta đã đọc rất nhiều sách nhưng vẫn không tìm ra cách xác định được sức mạnh loại huyết mạch này. Cho nên có hỏi, ta cũng không biết giải thích cho con như thế nào, nhưng Phương Nhân Vương là một nhà hiền triết của Nho giáo, có khả năng tiên tri. Đương nhiên là lời ông ta nói ra có thể đúng. Thực ra, khi con sinh ra, Phương Nhân Vương đã đến thăm nhà họ Long và nói chuyện xuyên suốt một đêm với ông nội của con. Không ai biết bọn họ đã nói về chuyện gì, nhưng lúc ông nội con say rượu có tiết lộ với ta vài câu, nói con là chân Long chuyển thế, có thể mang lại thịnh vượng cho nhà họ Long. Hầu hết chuyện này, Phương Nhân Vương không có nói dối con, ít nhất cách phong ấn chân Phượng Hoàng là ông ta đã dạy cho ta”.
Long Thiên có chút kinh ngạc, anh không ngờ tới cách mà ông Công Tôn phong ấn Vương Lệ Trân là học từ Phương Nhân Vương, lẽ nào lão già như điên như dại kia đã đoán trước được chuyện hôm nay sẽ xảy ra? Nếu không, làm sao giải thích được chuyện ông ta biết trước mà chỉ cho Công Tôn vô địch biết cách phong ấn.
Phương Nhân Vương được Quỷ Môn ca tụng là Thiên Mệnh thần tướng, là nhà cố vấn nước ngoài duy nhất được Quỷ Môn mời về, đãi ngộ khá tốt, nhưng lão già nhàn hạ này, cứ nửa úp nửa mở. Long Thiên đã ở Quỷ Môn được 4 năm rồi, cũng đã gặp qua ông ta, cảnh hai người gặp nhau rất kỳ lạ, đó là tại một quán bar nhỏ ở Đảo Quốc, lúc đó ông ta uống say bí tỉ nhưng lại không có tiền thanh toán, nói rõ ra là ông muốn ăn quỵt, suýt nữa bị bảo vệ quán bar kéo ra ngõ sau đánh cho đến chết, là Long Thiên đã giúp ông ta thanh toán.
Chương 240: Sáu đạo võ thuật
Sau đó, ông cụ chỉ nhắc nhở Long Thiên lúc đi nhớ mang theo ô, hơn nữa tốt nhất là không nên ở lại huyện Nham Thủ này, nếu không sẽ gặp xui xẻo, Long Thiên chỉ nghĩ ông cụ đang nói khùng nói điên chứ không hề để tâm. Sau khi ông cụ đi, Long Thiên cơm nước no nê rồi nửa tiếng sau mới khởi hành. Quả nhiên trời mưa rất to, sau đó mấy hôm, vào ngày 11 tháng 3 Đảo Quốc đã xảy ra một trận động đất. May mắn là lúc đó Long Thiên đã hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi đó, nếu không chỉ cần chậm hơn vài ngày thì coi như đúng là xui xẻo.
Lúc này, càng nghĩ lại càng cảm thấy cái miệng quạ của Phương Nhân Vương thật đáng sợ, nó không chỉ đơn thuần là một lời tiên tri mà ông ta thực sự có thể dự đoán được tương lai, sau này, khi tìm hiểu về sáu đạo của võ thuật Hoa Hạ, anh mới hiểu ra, tại sao nho giáo lại lấy việc đọc sách làm chính đạo, quả thật là có sự tồn tại của một người thấu hiểu mọi thứ về thế tục như Nho Thánh.
Sáu đạo võ thuật gồm:
Thiên đạo, là thuận trời mà đi, tu luyện bằng các công pháp và tu hành, sau khi đạt được cấp Thiên nhất phẩm thì sẽ trở thành Thiên Nhân, không ai địch lại trong thế tục.
Nhân đạo là đạo pháp mà Công Tôn vô địch tu luyện, Nhân đạo cộng hưởng với trời đất, sau Nhân Giả là Nhân Tôn, khi đã đạt đến cảnh giới đó thì có thể tùy ý sử dụng vạn vật trên trời đất này.
Nho đạo là đọc sách để biết về thiên mệnh, bắt đầu từ nho sinh mới bước chân vào Nho đạo, đến những bậc Nho Thánh tiên đoán được tương lai. Trên đời không ai biết trước được điều gì, mà Nho đạo chính là nhân chứng của lịch sử và sự tồn tại của vạn vật.
Quỷ đạo, là loại đạo hành tu luyện bằng cách sử dụng những công pháp kỳ dị để cưỡng chế nâng cao tu vi như Đỗ Cương Nghị, một khi từ Quỷ Nhân thành Quỷ Đế thì sẽ bị vạn vật trên thế gian cự tuyệt, Quỷ Đế đi đến đâu, tất cả cơ hội sống đều tan thành mây khói.
Đạo Phật hay còn gọi là Thích Môn, đương nhiên chính là con đường tu hành của hòa thượng, luận theo Tam Luận Huyền Nghĩa thì sẽ hiểu được thuyết tạo thế của Bồ Tát, sau khi lĩnh hội thì sẽ lập tức trở thành phật sống với cơ thể mình đồng da sắt, đao kiếm không xuyên.
Cuối cùng là Bá đạo, lấy võ lực làm chính đạo, chỉ bằng một đao, vạn vật trong thiên hạ đều sẽ nằm trong tầm ngắm của Bá Vương, Bá đạo theo đuổi một cảnh giới chiến vô bất thắng. Không giống với năm đạo kia, Bá đạo không có bất kỳ công pháp nào hỗ trợ, mà chỉ dựa vào tín niệm mới có thể bước chân vào đạo này.
Đây cũng là lý do tại sao Công Tôn vô địch không cho Long Thiên động vào bất kỳ công pháp nào, Bá đạo chú trọng đến sự ngang tàn bạo ngược. Việc tu luyện đều phụ thuộc vào thập tử nhất sinh, niết bàn trùng sinh từ trong đường cùng mà ra, chỉ có như vậy mới có thể bước chân vào đạo này. Nếu bị nhiễu loạn bởi các công pháp thì phải thuận trời mà đi, khi đó Bá Vương sẽ không được sinh ra. Đây cũng chính là mục đích khi đưa Long Thiên vào Quỷ Môn. Bây giờ Long Thiên đã tu luyện được tới cấp Địa mà không cần dựa vào bất kỳ công pháp nào, điều này chứng tỏ phương pháp của Công Tôn vô địch hoàn toàn đúng đắn, vì vậy việc chiến đấu với Phượng Hoàng chắc chắn là một chuyện trong cái rủi có cái may.
Long Thiên trầm ngâm nghĩ: "Vậy có phải một ngày nào đó con cũng sẽ mất kiểm soát giống Lệ Trân không?"
“Điều này thì Phương Nhân Vương không nói, nhưng nếu thật sự có lúc đó, chắc chắn ông ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn”, Công Tôn vô địch nhìn Long Thiên, đột nhiên hoảng hốt nói: “Con đường để trở thành Bá Vương còn rất dài, ta không biết có phải mình đã cản trở con đường của con không, nhưng Tiểu Hổ, con có con đường riêng mà mình phải đi, ta và Quang Minh tin tưởng con có thể trở thành một Bá Vương độc nhất trên thế giới này. Tới lúc đó, mọi thứ đều sẽ nằm gọn trong tầm mắt của con. Dù là chân Long chân Phượng gì thì cũng chỉ cần một đao là đủ”.
Long Thiên cười ha hả nói: "Sáu đạo võ học gì đó cũng được, chân Long chân Phượng hay thiên sát cô tinh gì cũng được, ông đây chỉ luyện đao pháp của riêng mình thôi".
Công Tôn vô địch rất hài lòng, may mà người đồ đệ này của ông ta không bị phân tâm bởi sự xuất hiện của chân Phượng, nếu không công sức vất vả mấy năm nay cũng coi như đổ sông đổ biển. Điều mà Bá Vương coi trọng chính là cái khí thế mặc kệ tất cả này. Võ lực có thể dễ dàng nâng cao, nhưng cái gọi là khí phách này phải trải qua 10-20 năm tôi luyện mới có được.
Giống như việc luyện kiếm của Lưu Công Cẩn, một khi rút kiếm thì phải thấy máu, đây cũng chính là một loại tư tưởng của Bá Đạo.
"Hai Bá Đạo sao?"
Công Tôn Vô Địch có chút mong đợi sự ra đời của thời đại tuyệt vời này, tới lúc đó sẽ có rất nhiều bông hoa đua nhau nở rộ, mấy lão già như bọn họ cũng có thể quy ẩn giang hồ rồi.
"..."
Đêm hôm đó, thi thể của Đỗ Sĩ Nguyên được đưa về nhà họ Đỗ, ngoài anh ta, còn có Lưu Công Cẩn đang không rõ tung tích, những người khác thì đã tan xương nát thịt cả rồi. Trong đại viện nhà họ Đỗ, một người đàn ông trung niên nắm chặt nắm đấm nhìn Đỗ Sĩ Nguyên bất động không chút hơi thở, gân xanh trên trán ông ta nổi lên, có vẻ đang vô cùng tức giận.
Ông ta chính là Đỗ Thiên Cương, bố của Đỗ Sĩ Nguyên, Đỗ Cương Nghị và Đỗ Thiên Cương vốn là anh em sinh đôi, bề ngoài gần như giống hệt nhau, nhưng so với người giống ma quỷ do tu luyện Ma đạo như Đỗ Cương Nghị thì Đỗ Thiên Cương trông có vẻ đứng đắn hơn, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc bề ngoài của ông ta cũng giống tính khí bên trong. Thực ra, rất nhiều người ở Bắc Hải đều biết ông ta là một kẻ đạo đức giả và thù dai.
Người bình thường mà đắc tội ông ta, thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, chứ chưa cần nói đến cậu con trai yêu quý của ông ta bị chết oan uổng như vậy, Đỗ Thiên Cương đương nhiên sẽ không buông tha cho hung thủ.
Phía sau có một ông cụ bước ra từ đại viện, ông ta nhìn thi thể của Đỗ Sĩ Nguyên, không biết là vui hay buồn, chỉ lạnh lùng nói: "Thiên Cương, chuyện này vì đâu mà ra, ta nhất định sẽ cho con một lời giải thích".
Đỗ Thiên Cương quay lại nhìn ông cụ nói: "Xin cụ tổ hãy đòi lại công bằng cho Tiểu Nguyên".
"Ta đã đạt được sự đồng thuận với những gia tộc ở thủ đô. Chỉ cần bọn họ chuẩn bị hành động, bên ta tự nhiên sẽ phối hợp. Tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là chờ đợi. Ta có thể đảm bảo với con, tới lúc đó cả nhà họ Long sẽ phải mai táng cùng Tiểu Nguyên”, ông cụ nói một câu rồi trở về phòng, dường như không hề để tâm đến cái chết của cháu trai mình.
Đỗ Thiên Cương đương nhiên biết cụ tổ sợ lão già Công Tôn đó, nếu không đêm nay khi phượng hoàng thức tỉnh, ông ta sao có thể chỉ chui lủi trong này mà không ra tay. Tuy lòng rất bất mãn nhưng cũng không dám khinh suất, chỉ có thể nhìn thi thể của Đỗ Sĩ Nguyên mà cắn răng nói: “Con trai, đừng lo, chắc chắn bố sẽ khiến nhà họ Long không được thanh thản”.
Long Thiên cười thâm độc, chỉ cần Công Tôn vô địch còn ở Bắc Hải là được, lần này Long Thiên nhất định phải phục thù, trước giờ anh luôn là người thù dai, đã thế đám người nhà họ Đỗ còn nhìn vợ anh như hổ đói rình mồi. Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành, cứ giải quyết sớm thì an tâm hơn.
Công Tôn vô địch không để ý đến vẻ mặt nham hiểm của anh mà nói với Nhan Như Ngọc: "Cậu đã nghịch hành võ mạch nên tạm thời không được dùng vũ lực. Trong khoảng thời gian ở Bắc Hải này, tôi sẽ sử dụng Thiên Địa Chính Khí trị thương cho cậu. Coi như là trả ơn cậu đã bảo vệ vợ của đồ đệ tôi”.
Nhan Như Ngọc nghe danh Công Tôn Vô Địch đã lâu, nhưng anh ta không ngờ đối phương lại sẵn sàng hạ mình để trị thương cho anh ta, Nhan Như Ngọc cảm kích nói: "Cảm ơn Công Tôn vô địch tiền bối".
“Không cần, cậu là một mầm mống tốt. Nếu bị phế đi như vậy thì đúng là uổng phí”, Công Tôn vô địch không cười nói hòa nhã với Long Thiên, nhưng ông ta lại có thiện cảm với cậu cháu trai nhà họ Nhan này. Năm đó Công Tôn vô địch từng được Thái Ất thần châm cứu giúp khi bị kẻ thù bao vây, lần này coi như là trả lại cho con cháu nhà họ Nhan vậy.
Phạm Thái Nhàn nhìn thấy phong thái của một bậc cao nhân từ ông cụ gầy gò này, lại nghe ông ta nói mình là sư phụ của Long Thiên, liền thấp giọng hỏi: "Đại ca, ông già này cấp bậc thế nào vậy, trông rất có vẻ rất mạnh".
Long Thiên liếc anh ta một cái, sau đó kiêu ngạo nói: "Ăn nói cho cẩn thận, ông ấy là sư phụ của tôi đấy, anh không nghe thấy tên lang băm kia gọi một tiếng tiền bối sao, anh nói xem cả cái Hoa Hạ này còn ai có thể làm sư phụ của tôi, lại có họ Công Tôn?"
Nhân giả Công Tôn vô địch.
Cả đời chuyên nghiên cứu về Nhân đạo, là người có khả năng vượt thiên nghịch lý, khống chế sự tồn tại của vạn vật trên trời đất nhất.
Dù bình thường Phạm Thái Nhàn luôn quần là áo lượt nhưng cũng không thể chưa từng nghe đến cái tên Công Tôn vô địch, lúc đầu anh ta vô cùng ngạc nhiên, sau đó liền học theo Nhan Như Ngọc vội vàng nói: "Vãn bối Phạm Thái Nhàn, nhà họ Phạm kính chào công tôn tiền bối".
Công Tôn vô địch gật đầu coi như đã đáp lại lời chào: "Ông Phạm và lão Tư Đồ vẫn khỏe chứ?"
“Vẫn khỏe ạ, ông nội sức khỏe rất tốt còn ông Tư Đồ thì vẫn vậy, cơ thể vốn đã không khỏe lại còn nghiện rượu”, Phạm Thái Nhàn thành thật nói.
Công Tôn vô địch nhìn Phạm Thái Nhàn từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, Phạm Thái Nhàn nhìn quanh nói: "Trên mặt tôi có dính gì sao?"
Công Tôn Vô Địch hỏi: "Cậu từng chạm vào thánh quang của phượng hoàng sao?"
"Ánh sáng kì lạ màu vàng đó sao? Đúng là tôi từng chạm vào nó, nhưng cũng chẳng có cảm giác gì, không giống tên ẻo lả Đỗ Sĩ Nguyên, trực tiếp bị biến thành heo quay", Phạm Thái Nhàn cũng thấy hơi kì lạ hỏi.
Công Tôn vô địch vui vẻ nói: "Phạm Trọng Lâu à, Phạm Trọng Lâu, chẳng trách mấy năm nay ông lại thản nhiên như vậy, thì ra là có Tôn Hoài Châu, khá lắm”.
Sắc mặt lão Quỷ đột nhiên thay đổi, ông ta không hiểu vì sao nhưng đây là lần đầu tiên sắc mặt ông ta như lâm đại địch khi đứng trước mặt Phạm Thái Nhàn, tuy rằng danh tiếng của Công Tôn vô Địch rất vang dội, nhưng nếu ông ta dám đả thương cậu chủ thì dù có phải hy sinh mạng sống này lão Quỷ cũng không cho đối phương được như ý.
Công Tôn vô địch khẽ cười nói: "Yên tâm, tôi và nhà họ Yên ở thủ đô đó chưa từng gặp nhau. Chỉ là năm đó tôi và Phạm Trọng Lâu từng hàm huyên vài câu, nên hôm nay được gặp mặt mới cảm thấy có chút thú vị. Còn về ân oán thị phi của các người và nhà họ Yên, tôi chỉ coi như người qua đường thôi".
Lão Quỷ thở phào nhẹ nhõm, Phạm Thái Nhàn thì càng nghe càng hoang mang, nhưng đêm nào anh ta cũng mơ thấy cảnh tượng bị nhục nhã trước mặt cô con gái kiêu ngạo nhà họ Yên đó, đã nhiều năm không gặp, nếu gặp lại, anh ta...
Nghĩ tới bản thân bây giờ ngay cả võ giả cũng không phải, Phạm Thái Nhàn lại thở dài một hơi, có lẽ nếu gặp lại anh ta cũng chỉ có nước chịu đòn thôi.
Công Tôn vô địch nói: "Chuyện ông nội cậu muốn làm, tôi cũng đoán được tầm 7-8 phần rồi, nhưng giờ nói cho cậu cũng vô nghĩa, vẫn nên để ông cậu đích thân nói với cậu thì hơn. Tôi ở lại Bắc Hải mấy ngày, có thời gian sẽ tới tìm bọn họ uống trà. Dù gì cũng đã là bạn cũ với nhau, sống bao nhiêu năm rồi mà muốn gặp nhau một lần cũng khó”.
Phạm Thái Nhàn vội vàng nói: "Nhà họ Phạm luôn chào đón ông Công Tôn”.
Long Thiên gọi điện thoại bảo Lữ mập sắp xếp vài chiếc xe đến đón anh, sau đó bước tới chỗ Lưu Công Cẩn đang bất tỉnh, đạp một cái nói: "Thằng nhóc kiếm gỗ này, nếu còn giả chết, tôi sẽ khiến cậu không bao giờ tỉnh lại nữa thật đấy”.
Lưu Công Cẩn không nhúc nhích, như thể đang bị hôn mê thật.
Long Thiên buồn cười, lại đá thêm mấy cái, lần này là đá thẳng vào đầu Lưu Công Cẩn, cậu ta nhảy dựng lên mắng: "Đánh người không ai đánh vào mặt, Long Thiên, ngay cả chút đạo nghĩa giang hồ này anh cũng không hiểu sao?"
“Đừng có lảm nhảm với tôi”, Long Thiên nhìn cậu ta nói: “Thành thật khai báo, ai sai cậu giết tôi?”
Lau dấu chân trên mặt xong, Lưu Công Cẩn cầm thanh kiếm gỗ dắt ở eo lên nói: "Đáp án này mà còn chưa rõ sao? Chính là nhà họ Đỗ đó, nếu không còn ai vào đây nữa?"
“Còn giả ngu nữa là tôi bảo ông Công Tôn cho cậu một cái búng tay như vừa nãy đó”, Long Thiên đe dọa.
Nghĩ đến cái búng tay mạnh bạo như thiên lôi vừa rồi của ông Công Tôn đã chế ngự được huyết mạch thực Phượng của Vương Lệ Trân, Lưu Công Cẩn có chút sợ hãi, nhưng hành tẩu trong giang hồ điều quan trọng nhất là gì, chính là nghĩa khí, Lưu Công Cẩn nghiến răng nghiến lợi nói: "Dù anh có đánh chết tôi, tôi cũng không nói gì đâu".
“Xem ra đúng là còn có người khác”, Long Thiên chợt nhận ra.
Vừa nhìn đối phương, Lưu Công Cẩn lại muốn mở miệng chửi, tên này đúng là đáng ghét, đây rõ ràng là thấy cậu ta ngây thơ mà bắt nạt mà.
“Ông Công Tôn, nhà họ Thích còn có ai biết dùng kiếm không?”, Long Thiên quay đầu lại hỏi Công Tôn vô địch.
Công Tôn vô địch gật đầu nói: "Chú của con nhóc Lăng Tuyết đó là một cao thủ kiếm gỗ, nhưng không xuất hiện ở thủ đô rất nhiều năm rồi. Nghe nói hình như ông ta đang lang thang bốn phương để nghiên cứu về kiếm thuật".
Long Thiên cười khẩy: "Vậy thì chắc chắn là vậy rồi. Chết tiệt, là Long Thiên Tượng có mới nới cũ, phụ tình bạc nghĩa, liên quan gì đến con chứ. Ông cụ nhà họ Thế càng ngày càng chả ra sao, còn so đo tính toán với một tiểu bối như con, đúng là không biết xấu hổ".
Lưu Công Cẩn lè lưỡi, có trời đất làm chứng, cậu ta chưa hề tiết lộ nửa chữ đâu đó.
"..."
Dưới chân núi Tử Kim Sơn, Đỗ Sĩ Nguyên nằm trong hồ nước với bộ dạng vô cùng nhếch nhác, thương tích nửa người, nếu không chạy kịp e là đã bị chết cháy từ lâu rồi.
Anh ta đứng dậy, nhìn khuôn mặt bị thiêu cháy một nửa của bản thân trên mặt hồ, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt dữ tợn nói: "Thù này không báo không phải quân tử".
Mặt hồ yên tĩnh gợn lên một đợt sóng, sau lưng Đỗ Sĩ Nguyên xuất hiện một bóng đen, bóng đen nhìn Đỗ Sĩ Nguyên u ám nói: " Đỗ Sĩ Nguyên, e là anh không có cơ hội đó rồi".
Chương 237: Hoàng tước ở phía sau
Đỗ Sĩ Nguyên nhìn bóng đen trước mặt, hình như không đoán được người này lại xuất hiện một cách bất thình lình ở Tử Kim Sơn như vậy. Do gương mặt đẹp đẽ của anh ta đã bị hủy một nửa rồi nên vốn tâm trạng cũng không tốt, thế là bực bội hỏi: "Tần Tung Hoành, sao anh lại ở đây?"
Đúng vậy, bóng đen trông chẳng có vẻ thiện chí kia đột nhiên xuất hiện trên Tử Kim Sơn chính là Tần Tung Hoành đã mất tích một thời gian. Anh ta lúc này đang đứng trước mặt Đỗ Sĩ Nguyên, vẻ mặt kỳ quái, ánh mắt quan sát Đỗ Sĩ Nguyên đã không còn vẻ phong độ ngày trước nữa, mà thay vào đó là bộ dạng thê thảm chẳng khác nào tên ăn mày, vừa có chút châm biếm vừa có sự chán ghét.
Đỗ Sĩ Nguyên gặp tai bay vạ gió, nửa mặt bên trái đã bị ngọn lửa thiêu cháy, anh ta vốn là một người rất coi trọng ngoại hình của mình lúc này đương nhiên đang vô cùng uất ức. Chưa nói đến nhiệm vụ thất bại, nghĩ đến hơn mười tên trợ thủ do anh ta đưa đến, ngay cả chú của anh ta có lẽ cũng đã chôn thây ở Tử Kim Sơn này rồi, quay về kiểu gì cũng bị ăn chửi cho mà xem. Cho nên lúc này vừa thấy ánh mắt không có ý tốt của Tần Tung Hoành thì đột nhiên trào lên cục tức, anh ta hừ lạnh nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa tôi cho người móc mắt anh ra đấy".
Tần Tung Hoành dựa vào nhà họ Đỗ, bố của Tần Tung Hoành vốn là một vị khách khanh nhất đẳng của nhà họ Đỗ, đã bỏ không ít công sức cho nhà họ Đỗ, còn từng cứu mạng chú của anh ta, Đỗ Cương Nghị, cho nên sau khi vị khách khanh nhất đẳng này rời khỏi nhà họ Đỗ thì nhà họ Đỗ vẫn luôn hỗ trợ nâng đỡ, thậm chí có thể nói nhà họ Tần có được sản nghiệp to lớn như ngày hôm nay, không thể không kể đến sự hỗ trợ từ phía sau của nhà họ Đỗ. Nhưng bên ngoài nhà họ Tần có uy phong thế nào thì suy cho cùng cũng là một con chó săn do nhà họ Đỗ nuôi dưỡng ra mà thôi.
Đỗ Sĩ Nguyên từ nhỏ đã quen biết Tần Tung Hoành, bởi vì vào các dịp lễ tết nhà họ Tần đều đến thăm hỏi nhà họ Đỗ, nên mấy thế hệ sau đương nhiên cũng biết mặt nhau. Đương nhiên từ nhỏ Đỗ Sĩ Nguyên đã không coi Tần Tung Hoành ngang bằng với mình mà luôn cho rằng anh ta là đàn em của mình, cho nên đã bày không ít trò đùa. Nhưng bất luận thế nào, dù anh ta có không muốn thừa nhận bao nhiêu thì quả thực Tần Tung Hoành cũng ưu tú hơn, bất luận là thành tích học tập hay tu vi võ đạo, thậm chí đối nhân xử thế cũng vượt trội hơn Đỗ Sĩ Nguyên rất nhiều. Lại thêm nhà họ Đỗ lúc nào cũng khen ngợi viên ngọc sáng của nhà họ Đỗ này, từ đó khó tránh khỏi việc so sánh, đa phần đều là Đỗ Sĩ Nguyên phải học hỏi Tần Tung Hoành nhiều hơn nữa.
Sự so sánh từ hồi nhỏ đã khiến Đỗ Sĩ Nguyên không vừa mắt với đứa em hoàn hảo này, cho nên mỗi lần người lớn nhà họ Đỗ càng khen ngợi Tần Tung Hoành, thì Đỗ Sĩ Nguyên lại càng kết hợp với người khác bắt nạt anh ta. Nhưng Tần Tung Hoành chưa từng tức giận, cho dù có bị một nhóm đông dùng đá ném vào đầu đến chảy cả máu, mắng chửi những câu khó nghe thì anh ta cũng chưa từng ra tay đánh lại hay tỏ vẻ tức giận, lúc nào cũng mang bộ dạng cười ngốc nghếch, giống như không để tâm vậy.
Tần Tung Hoành càng như vậy càng khiến Đỗ Sĩ Nguyên phát tiết hơn, thậm chí còn sinh ra suy nghĩ đưa đứa em trai nhỏ này lên giường để hành hạ, nhưng vướng mối quan hệ thâm tình giữa ông Tần và ông chú Đỗ Cương Nghị nên chuyện này cũng phải suy tính thêm. Nếu thật sự ra tay thì đương nhiên Đỗ Sĩ Nguyên chưa có gan này.
Cho nên trong chiến dịch cướp đoạt huyết mạch thực phượng lần này, Đỗ Sĩ Nguyên mới xấu xa tiến cử với trưởng bối của nhà họ Đỗ để Tần Tung Hoành đi trước đánh đầu, không ít thì nhiều cũng có ý đồ mượn dao giết người. Vốn tưởng rằng Tần Tung Hoành sẽ trì hoãn việc này, nhưng không ngờ Tần Tung Hoành lại nhanh chóng cho thân tín của nhà họ Tần đến chịu chết, một nửa trong đám thân tín đó là người do Đỗ Sĩ Nguyên cài cắm vào, cứ như vậy đã tuẫn táng thay cho Tần Tung Hoành rồi. Nếu như không có tay sai báo cáo, Tần Tung Hoành không thật sự bị thương thì Đỗ Sĩ Nguyên còn cho rằng đã bị Tần Tung Hoành xử lý rồi.
Nhưng Tần Tung Hoành đã thông báo bị thương lúc này lại giống như một người không chút sứt mẻ xuất hiện trước mặt mình, anh ta có ý đồ gì đây?
Tần Tung Hoành mỉm cười, nhìn lên đỉnh Tử Kim Sơn nói: "Khách khanh mà anh đưa đến ngoài vị kiếm gỗ Lưu Công Cẩn chưa chết kia ra thì toàn bộ đã xong đời rồi, anh định tìm ai móc mắt tôi đây?"
Có chút kinh ngạc vì Tần Tung Hoành nhanh như vậy đã biết rõ sự tình rồi, nhưng Đỗ Sĩ Nguyên cũng nhanh chóng cười lạnh nói: "Anh vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát trận đấu, có ý đồ gì vậy?"
"Anh rất thông minh, biết nhà họ Long rất có khả năng sẽ đưa đòn sát thủ Công Tôn vô địch ra, cho nên mới chạy đi đối phó với Phạm Thái Nhàn chân yếu tay mềm kia. Như vậy nếu như thành công thì anh có thể tranh công với cụ tổ của anh, nếu thất bại thì cũng chẳng sao, mất đi ba vị võ giả cấp Địa hơi đáng tiếc thật, nhưng nếu vị võ giả bán cấp thiên, người có năng lực trở thành đối thủ cạnh tranh vị trí gia chủ nhà họ Đỗ với bố anh nhất, Đỗ Cương Nghị cũng chết trong trận chiến, vậy thì nhà họ Đỗ không phải đã là nằm trong tay của bố con anh rồi sao?", Tần Tung Hoành một lèo nói ra những tính toán của Đỗ Sĩ Nguyên.
Mặc dù chú của anh ta chưa có vợ con gì, nhưng tu vi lại cao hơn bố anh ta, ông cụ tổ còn sống thì còn kiểm soát được ông ta, nhưng ai biết được ông lão đã sống hai thế kỷ kia ngày nào đó sẽ từ giã cõi đời. Đến lúc đó, ai có thể chế ngự được Đỗ Cương Nghị có tu vi cao nhất đây, cho nên bố con Đỗ Sĩ Nguyên từ trước đến nay đều hận nỗi không thể diệt trừ cái hậu họa này thật nhanh, chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp mà thôi, mà vừa hay chuyện huyết mạch thực phượng này lại là một cái cớ tuyệt vời nhất.
Đỗ Sĩ Nguyên bị vạch trần cũng không ngụy biện, ngược lại còn cười một cách âm hiểm, giọng cười đó cùng với diện mạo hiện nay của anh ta thật sự khiến người khác nổi da gà, Đỗ Sĩ Nguyên che miệng cười duyên nói: "Đúng thì đã sao, định dùng chuyện này để uy hiếp người ta hay sao? Tần Tung Hoành, anh thấy cụ tổ của tôi sẽ tin người nhà hay tin một người ngoài như anh đây?"
"Tôi không có ý định đi mách lẻo chuyện của anh", Tần Tung Hoành lắc đầu nói: "Chỉ là muốn đến nhắc nhở anh, cẩn thận bọ ngựa đá ve, hoàng tước phía sau, không phải chỉ một mình anh biết chơi trò mượn dao giết người đâu".
Vừa dứt lời, trong tay Tần Tung Hoành đã nắm chắc thanh trường thương vừa biến ra, mũi thương chĩa về phía trước, cắm chặt xuống đất.
Ánh mắt Đỗ Sĩ Nguyên sắc bén nói: "Anh muốn giết tôi sao?"
"Từ lâu đã muốn rồi, chỉ là đã nhịn rất lâu mà thôi", Tần Tung Hoành mỉm cười tà mị nói, bước từng bước về phía Đỗ Sĩ Nguyên.
Tần Tung Hoành đã bước vào cấp Địa, chuyện này Đỗ Sĩ Nguyên cũng biết từ lâu, cho nên hiểu rõ nếu như ra tay thì rất khó đoán thắng bại. Anh ta lùi về sau một bước, trấn tĩnh nói: "Anh giết tôi rồi không sợ cụ tổ của tôi sẽ bắt cả nhà họ Tần phải đền mạng sao? Em gái anh, Tần Ỷ Thiên là một tiểu mỹ nhân đó, đến tôi còn không nỡ thấy con bé chết, anh lại nỡ sao?"
Chương 238: Đền tội
Dường như cho rằng mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của mình, Tần Tung Hoành cũng không giấu diếm nói: "Anh chết ở Tử Kim Sơn này, ai có thể chứng minh là do tôi giết chứ? Bọn họ đều sẽ cho rằng anh chết trong tay Long Thiên, tôi đợi lâu như vậy rồi mới có được một cơ hội thiên thời địa lợi như thế này để giá họa, có thể chết dưới trường thương của tôi cũng coi như là một vinh hạnh cho anh".
Tần Tung Hoành thuấn bước một cái, dẫn trước tấn công, trường thương trong tay hướng về phía ngực của Đỗ Sĩ Nguyên, Đỗ Sĩ Nguyên không ngờ được tên khốn này lại thật sự dám ra tay với mình, cũng may khả năng cảm nhận được nguy cơ của anh ta không tệ. Tần Tung Hoành đã nổi sát tâm, Đỗ Sĩ Nguyên không có lý do gì phải khoanh tay chịu trói, tay trái vung lên, chặn đứng trường thương của Tần Tung Hoành, sau đó lùi về sau kéo giãn khoảng cách.
Tần Tung Hoành truy sát, không hề có ý định cho Đỗ Sĩ nguyên hồi khí, trường thương trong tay liên tiếp đâm ra, mỗi nhát thương đều nhắm vào tử huyệt, rõ ràng cho thấy không giết chết được đối phương thì không cam tâm.
Đỗ Sĩ Nguyên vừa thoát khỏi miệng cọp, vốn đã tiêu hao không ít chân khí mới có thể bảo toàn mạng sống dưới thánh quang của phượng hoàng, chân khí của anh ta lúc này có chút đứt nối không đủ, dường như không có tỷ lệ thắng khi đơn thương độc mã đấu với Tần Tung Hoành.
Trường thương của Tần Tung Hoành đâm tới, Đỗ Sĩ Nguyên lách người né tránh, trường thương cắm xuống dưới đất, Tần Tung Hoành mượn lực nhảy lên không trung, một chân đạp vào ngực Đỗ Sĩ Nguyên, cước này không hề giữ lại lực, đạp Đỗ Sĩ Nguyên rơi xuống hồ nước lần nữa!
Ùm!
Đỗ Sĩ Nguyên rơi xuống hồ, Tần Tung Hoành chĩa trường thương nện xuống mặt hồ, mặt hồ cuồn cuộn nổi sóng, chân khí ngập tràn, Đỗ Sĩ Nguyên muốn mượn nước hồ làm tấm giáp lần nữa bị bức ra khỏi hồ.
Tần Tung Hoành nhón mũi chân xuống đất, lao lên tóm lấy Đỗ Sĩ Nguyên đang ở trên không, Đỗ Sĩ Nguyên biến sắc nói: "Tần Tung Hoành, anh thật sự muốn giết tôi sao?!"
Không thèm trả lời câu hỏi vô nghĩa này, trường thương trong không trung tùy ý chém xuống, thân hình của Đỗ Sĩ Nguyên lập tức cong lại như con tôm bị ném mạnh xuống mặt hồ, chưa chạm vào mặt nước nhưng đã khiến nước hồ bị tách ra rồi, có thể thấy một thương này của Tần Tung Hoành quỷ dị biết bao nhiêu.
Đỗ Sĩ Nguyên đã bị trọng thương không dám đánh cược mạng sống nữa, bởi vì anh ta hiểu rất rõ thực lực của bản thân không bằng Tần Tung Hoành, càng đừng nói đến trong tình trạng đã bị hao tổn nặng chân khí. Nếu tiếp tục ở lại đây thì chỉ có một kết cục, Đỗ Sĩ Nguyên không muốn chết một cách không minh bạch như vậy trong tay Tần Tung Hoành, cho nên miễn cưỡng vận nốt chút chân khí còn sót lại điên cuồng bơi về phía bên trái bỏ chạy trối chết!
Sau khi Tần Tung Hoành thong dong tự đắc hạ xuống đất, cũng chưa vội đuổi theo mà khinh bỉ nói: "Anh tưởng rằng chút mánh khóe đó có thể qua mắt được tôi sao?"
Dứt lời, cơ thể Tần Tung Hoành hơi ngửa về sau, tay phải cầm ngược trường thương, thân hình giống như một cây cung phóng cây trường thương trong tay ra.
Trong không trung phảng phất âm thanh như sấm rền, thanh trường thương tấn công nhanh như tia chớp, xé rách tất cả!
Không lao về hướng Đỗ Sĩ Nguyên bỏ chạy mà lao về hướng ngược lại.
Trường thương bay khoảng mười mét, Đỗ Sĩ Nguyên đột nhiên nổi lên mặt hồ không một bóng người, còn thanh trường thương thì không chút do dự đâm xuyên qua người anh ta từ sau lưng, kéo Đỗ Sĩ nguyên ra khỏi hồ khoảng năm mét, ghim chặt lên thân cây phía sau!
Đỗ Sĩ Nguyên bị ghim lên thân cây hộc máu miệng, bóng dáng vốn đang bơi về phía ngược lại bỏ trốn đột nhiên biến mất tăm mất tích, thiết nghĩ bóng dáng đó chẳng qua chỉ là chướng nhãn pháp của Đỗ Sĩ Nguyên mà thôi, anh ta có thể qua mắt lão Quỷ, nhưng không thể qua mắt được Tần Tung Hoành sớm đã điều tra cặn kẽ về anh ta rồi.
Đỗ Sĩ Nguyên muốn rút trường thương ra, nhưng lại phát hiện đã dùng hết sức rồi mà trường thương không hề nhúc nhích, hơn nữa vừa cử động là trên ngực lại đau đớn đến mức khiến anh ta sống không bằng chết. Ngày hôm nay đối với Đỗ Sĩ Nguyên mà nói đúng thật là quá nhiều kiếp nạn, đầu tiên là bị Vương Lệ Trân thiêu cho dung mạo gần như bị hủy, bây giờ lại bị người khác cắm lên cây, lẽ nào hôm nay cũng phải bỏ mạng tại đây giống như đám Đỗ Cương Nghị kia sao?
Nhưng cho dù có chết thì cũng không nên chết trong tay một con chó săn!
Phẫn nộ, không cam tâm lẫn sự oán hận khiến khuôn mặt Đỗ Sĩ Nguyên trở nên càng dữ tợn hơn, anh ta không thể ngờ được, bản thân lại bị lật thuyền trong mương, rơi vào tay Tần Tung Hoành thế này.
Đúng như Tần Tung Hoành đã nói, đây là thời cơ giá họa tốt nhất, cho dù anh ta có chết ở Tử Kim Sơn thì đa số đều sẽ không nghi ngờ đến Tần Tung Hoành, mối họa này đương nhiên sẽ đổ lên đầu nhà họ Long. Lẽ nào Tần Tung Hoành đã sớm dự liệu được sẽ có ngày hôm nay, cho nên mới cố ý bại dưới tay Nhan Như Ngọc sao?
Nhưng tại sao Tần Tung Hoành lại nhất định phải giết anh ta? Không có lý do nào cả, nhiều năm qua, nhà họ Đỗ chưa từng bạc đãi nhà họ Tần, Tần tung Hoành phản bội lại nhà họ Đỗ thì có gì tốt chứ? Lẽ nào anh ta có giao ước riêng gì với Long Thiên sao?
Đỗ Sĩ Nguyên có suy đoán thêm về mục đích của Tần Tung Hoành cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi, mặc dù anh ta hận nỗi không thể băm vằm đối phương ra thành trăm mảnh, nhưng giây phút này anh ta thật sự không muốn chết, cho nên khi Tần Tung Hoành đi đến trước mặt anh ta, Đỗ Sĩ Nguyên không thể không xuống nước nói: "Tung Hoành, có gì từ từ nói, không đến nỗi phải đến mức này chứ, chúng ta cũng coi như là bạn tốt lớn lên cùng nhau, đúng không? Tha cho tôi một mạng đi, từ hôm nay trở đi Đỗ Sĩ Nguyên tôi sẽ làm trâu làm chó cho anh, anh muốn sai bảo gì cũng được".
Danh dự tôn nghiêm dù có quan trọng thế nào đi nữa thì lúc này đối với Đỗ Sĩ Nguyên cũng không quý giá bằng mạng sống được. Nếu bản thân chưa tự mình trải qua khoảnh khắc nguy cấp sự sống ngàn cân treo sợi tóc thì bọn họ đều mặc sức gào lên thà giết chết chứ không được trà đạp vào lòng tự tôn, hăng hái hơn bất cứ ai, nhưng trên thực tế thì có cái rắm ấy, sống sót được mới là chuyện quan trọng nhất.
Tần Tung Hoành rút trường thương ra, Đỗ Sĩ Nguyên thê thảm ngồi dưới đất, còn tưởng rằng có chỗ quay đầu rồi, đang định nói vài câu xin tha mạng để mê hoặc đối phương, bảo vệ mạng sống trước đã rồi tính sau.
Nhưng chưa đợi cho Đỗ Sĩ Nguyên xin tha, Tần Tung Hoành liền nói: "Anh đã từng nói với lão quái vật nhà anh sẽ để Ỷ Thiên đi song tu cùng với ông ta, chuyện này anh tưởng rằng tôi không biết sao?"
Đỗ Sĩ Nguyên bán mạng lắc đầu nói: "Anh hiểu lầm rồi..."
Đỗ Sĩ Nguyên còn chưa nói hết câu, Tần Tung Hoành lại đâm trường thương ra, xuyên qua đầu anh ta, người thừa kế tương lai của nhà họ Đỗ này cứ như vậy mà chết một cách thê thảm rời khỏi thế giới này rồi.
Rút trường thương ra, máu tươi đầy mặt rớt xuống đất, Tần Tung Hoành cúi đầu lẩm bẩm nói: "Anh nhục mạ tôi ức hiếp tôi đều không sao, nhưng anh dám có ý đồ với Ỷ Thiên, vậy thì phải đền tội thôi!"
Chương 239: Võ học lục đạo
Cuối cùng, Long Thiên không hề làm khó Lưu Công Cẩn, mà để cậu ta xuống núi một cách an toàn, dù sao thì cậu ta đã ra tay cứu giúp cô em vợ của mình, ngoài ra, Long Thiên cũng không nhẫn tâm xuống tay với một thiên tài kiếm đạo như vậy được. Nếu đã không nỡ giết thì chỉ còn cách thả đi thôi. Còn liệu cái gọi là gia tộc kiếm đạo nhà họ Thích có dạy kiếm pháp cho Lưu Công Cẩn ở phía sau hay không thì Long Thiên ắt sẽ điều tra rõ ràng, hơn nữa Long Thiên Tượng lại không phải kẻ mù. Đoán chừng sớm đã điều tra rõ ràng từ lâu rồi cũng nên, vì vậy điều quan trọng nhất của Long Thiên lúc này là giải quyết ổn thỏa cho những người bị thương.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Long Thiên, Lữ mập và Hoàng Đông Lâm đã vội vã chạy đến Tử Kim Sơn trước đám phóng viên. Hôm nay Tử Kim Sơn xuất hiện hiện tượng lạ, gần như lên hot search rồi, các đài truyền hình và tòa soạn báo tất nhiên muốn có được thông tin độc quyền, sẽ đi tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Long Thiên không định lên TV vì chuyện này, nên tốt hơn hết là rời khỏi đây, kẻo lộ ra thì sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Sau khi Lữ mập và Hoàng Đông Lâm đến, Long Thiên tách khỏi đám người Phạm Thái Nhàn. Lần này Phạm Thái Nhàn cung cấp chỗ ở, điều đó có nghĩa là anh lại mắc nợ thêm một ân tình, cộng với lần trước đó có mượn cuốn bí tịch của anh ta. Cả hai ân tình này Long Thiên đều ghi nhớ trong lòng, vì vậy nếu anh ta có đến Thủ Đô để tính sổ với con gái nhà họ Yên, đương nhiên là Long Thiên cũng sẽ ra tay giúp đỡ, đã đến độ tuổi này rồi mà vẫn chưa đả thông được võ mạch, dù là có cho Phạm Thái Nhàn thêm mười năm nữa, anh ta cũng không phải là đối thủ của cô tiểu yêu đó.
Nhà họ Yên thuộc gia tộc nổi tiếng ngang ngửa với nhà họ Long ở Bắc Hải, nhớ lại lúc trước, khi Long Thiên còn chưa đến Quỷ Môn, anh đã từng giao đấu với cô tiểu yêu nhà họ Yên đó, lúc đó ngoài anh ra còn có thêm Phong Ức Không và Thái Ca đều bị đối phương đánh sấp mặt chỉ bằng một tay. Khi đó Long Thiên và Phong Ức Không không phải võ giả nên bị đánh bại là chuyện bình thường, nhưng Thái Ca đường đường một cao thủ cấp hoàng kim, vẫn bị cô tiểu yêu đó đánh bại, đủ để thấy thực lực của cô ta vào thời điểm đó, ít nhất cũng đã cấp Huyền trở lên.
Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, trước sự ủng hộ của gia tộc như vậy, Long Thiên tin chắc là cô ta đã đạt được cấp Địa, vì vậy việc Phạm Thái Nhàn nói muốn trút giận chắc chắn là nói cho sang miệng mà thôi, điều này cũng là lý do mà trước giờ anh đều không xem trọng Phạm Thái Nhàn.
Nhan Như Ngọc và Vương Manh Manh cùng ngồi một chiếc xe, còn Long Thiên, Vương Lệ Trân và ông Công Tôn một chiếc. Lần đầu được nhìn thấy Công Tôn vô địch, Lữ mập liền im như thóc. Phải biết rằng cả cái đất Thủ Đô, nếu ông cụ đây tự xưng mình đứng thứ hai về võ học thì không ai dám xưng là số một, người ta truyền tai nhau nhiều lắm, ví dụ như tin đồn giết người trên không, ngăn sông bằng một ngón tay không hề hiếm, cho nên vị cao thủ siêu cấp được ẩn núp ở nhà họ Long này, bao gồm cả Lữ mập, đám thuộc hạ trong nội bộ nhà họ Long đều vô cùng cung kính, có thể nhìn thấy được cũng là một vinh hạnh.
Lữ mập lau mồ hôi trên trán, nhìn ông cụ cười nói: “Ông Công Tôn, ông đến Bắc Hải khi nào vậy?”
“Vừa mới”, mặc dù bên ngoài ông Công Tôn vô địch khiến người ta có cảm giác xa cách, nhưng Long Thiên biết rằng ông cụ rất thích nói chuyện, không giống như những lão già bình thường. Ông cụ thích đánh cờ, uống rượu, còn có hát kinh kịch thời cổ xưa.
Vì vậy, trong ký ức mơ hồ của Long Thiên, lần đầu tiên khi nhìn thấy ông cụ không hề nghĩ đối phương là một cao thủ, cho nên có được thiện duyên này là cũng bởi vì xốc nổi, mãi về sau mới dần dần hiểu được điểm lợi hại ở ông cụ, nhưng ấn tượng lưu lại trong anh vẫn là dáng vẻ phóng khoáng của một ông cụ uống say bí tỉ, sau đó hát “Thanh Bình Điều”. Một người phải đạt đến một tầm cao nào đó mà không ai bì được trong cuộc sống của chính mình mới có thể tránh được cái chết vô hình. Ông Công Tôn vô địch đã làm được điều đó, Long Thiên Tượng thì sắp chạm đến được nó, còn mình thì sao?
Long Thiên nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lần này anh thực sự là giác ngộ được cái chết cận kề là như thế nào, thậm chí đã nghĩ xong lời xin lỗi khi đối mặt với ông của mình dưới Hoàng Tuyền, nhưng không ngờ rằng Vương Lệ Trân có thể tự chữa lành vết thương cho mình. Mặc dù cách tự chữa trị đó suýt nữa đã giết chết anh, nhưng tình hình đã tốt hơn nhiều so với những gì anh mong đợi.
Lữ mập không dám tùy tiện trả lời. Việc Công Tôn vô địch có thể nói chuyện với mình đã là ngoài sức mong đợi của ông ta. Bây giờ trong lòng ông ta khá vui mừng. Nếu sau này ông ta có đi uống rượu với đám hách dịch Quách Bạch Hổ, ông ta sẽ đem chuyện này ra chém gió, tứ đại hộ pháp thì đã sao, các người đã bao giờ nói chuyện với ông Công Tôn chưa?
Nhìn Tử Kim Sơn đã trở thành một vùng hoang vu, cùng xe cộ không ngừng đổ về dưới chân núi, sau đêm nay, Tử Kim Sơn đại khái sẽ trở thành một danh lam thắng cảnh có một không hai, dù sao sự việc lần này có thể nói là có một không hai đối với người dân bình thường, một ngọn núi đẹp đẽ bỗng chốc trở thành vùng đất sinh tử, có đánh chết bọn họ cũng không thể tin nổi, người đã tạo nên tất cả cảnh tượng đó lại chính là Vương Lệ Trân đang hôn mê phía sau Long Thiên.
Phương Nhân Vương đã từng nói Vương Lệ Trân là chân huyết Phượng Hoàng, lúc mới nghe thấy Long Thiên còn khịt mũi chế nhạo, nghĩ rằng lão già tiên tri này là tu tiên tu đến mức hồ đồ rồi mới nói những lời tiếu lâm như vậy, nhưng đêm nay tận mắt nhìn thấy, cho dù Long Thiên không muốn tin cũng phải tin.
Anh thở dài nói: “Ông ơi, con thật sự là chân huyết Long, sẽ khiến cho long trời lở đất giống như Lệ Trân sao?”
Công Tôn vô địch lắc đầu nói: “Dù ta đã đọc rất nhiều sách nhưng vẫn không tìm ra cách xác định được sức mạnh loại huyết mạch này. Cho nên có hỏi, ta cũng không biết giải thích cho con như thế nào, nhưng Phương Nhân Vương là một nhà hiền triết của Nho giáo, có khả năng tiên tri. Đương nhiên là lời ông ta nói ra có thể đúng. Thực ra, khi con sinh ra, Phương Nhân Vương đã đến thăm nhà họ Long và nói chuyện xuyên suốt một đêm với ông nội của con. Không ai biết bọn họ đã nói về chuyện gì, nhưng lúc ông nội con say rượu có tiết lộ với ta vài câu, nói con là chân Long chuyển thế, có thể mang lại thịnh vượng cho nhà họ Long. Hầu hết chuyện này, Phương Nhân Vương không có nói dối con, ít nhất cách phong ấn chân Phượng Hoàng là ông ta đã dạy cho ta”.
Long Thiên có chút kinh ngạc, anh không ngờ tới cách mà ông Công Tôn phong ấn Vương Lệ Trân là học từ Phương Nhân Vương, lẽ nào lão già như điên như dại kia đã đoán trước được chuyện hôm nay sẽ xảy ra? Nếu không, làm sao giải thích được chuyện ông ta biết trước mà chỉ cho Công Tôn vô địch biết cách phong ấn.
Phương Nhân Vương được Quỷ Môn ca tụng là Thiên Mệnh thần tướng, là nhà cố vấn nước ngoài duy nhất được Quỷ Môn mời về, đãi ngộ khá tốt, nhưng lão già nhàn hạ này, cứ nửa úp nửa mở. Long Thiên đã ở Quỷ Môn được 4 năm rồi, cũng đã gặp qua ông ta, cảnh hai người gặp nhau rất kỳ lạ, đó là tại một quán bar nhỏ ở Đảo Quốc, lúc đó ông ta uống say bí tỉ nhưng lại không có tiền thanh toán, nói rõ ra là ông muốn ăn quỵt, suýt nữa bị bảo vệ quán bar kéo ra ngõ sau đánh cho đến chết, là Long Thiên đã giúp ông ta thanh toán.
Chương 240: Sáu đạo võ thuật
Sau đó, ông cụ chỉ nhắc nhở Long Thiên lúc đi nhớ mang theo ô, hơn nữa tốt nhất là không nên ở lại huyện Nham Thủ này, nếu không sẽ gặp xui xẻo, Long Thiên chỉ nghĩ ông cụ đang nói khùng nói điên chứ không hề để tâm. Sau khi ông cụ đi, Long Thiên cơm nước no nê rồi nửa tiếng sau mới khởi hành. Quả nhiên trời mưa rất to, sau đó mấy hôm, vào ngày 11 tháng 3 Đảo Quốc đã xảy ra một trận động đất. May mắn là lúc đó Long Thiên đã hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi đó, nếu không chỉ cần chậm hơn vài ngày thì coi như đúng là xui xẻo.
Lúc này, càng nghĩ lại càng cảm thấy cái miệng quạ của Phương Nhân Vương thật đáng sợ, nó không chỉ đơn thuần là một lời tiên tri mà ông ta thực sự có thể dự đoán được tương lai, sau này, khi tìm hiểu về sáu đạo của võ thuật Hoa Hạ, anh mới hiểu ra, tại sao nho giáo lại lấy việc đọc sách làm chính đạo, quả thật là có sự tồn tại của một người thấu hiểu mọi thứ về thế tục như Nho Thánh.
Sáu đạo võ thuật gồm:
Thiên đạo, là thuận trời mà đi, tu luyện bằng các công pháp và tu hành, sau khi đạt được cấp Thiên nhất phẩm thì sẽ trở thành Thiên Nhân, không ai địch lại trong thế tục.
Nhân đạo là đạo pháp mà Công Tôn vô địch tu luyện, Nhân đạo cộng hưởng với trời đất, sau Nhân Giả là Nhân Tôn, khi đã đạt đến cảnh giới đó thì có thể tùy ý sử dụng vạn vật trên trời đất này.
Nho đạo là đọc sách để biết về thiên mệnh, bắt đầu từ nho sinh mới bước chân vào Nho đạo, đến những bậc Nho Thánh tiên đoán được tương lai. Trên đời không ai biết trước được điều gì, mà Nho đạo chính là nhân chứng của lịch sử và sự tồn tại của vạn vật.
Quỷ đạo, là loại đạo hành tu luyện bằng cách sử dụng những công pháp kỳ dị để cưỡng chế nâng cao tu vi như Đỗ Cương Nghị, một khi từ Quỷ Nhân thành Quỷ Đế thì sẽ bị vạn vật trên thế gian cự tuyệt, Quỷ Đế đi đến đâu, tất cả cơ hội sống đều tan thành mây khói.
Đạo Phật hay còn gọi là Thích Môn, đương nhiên chính là con đường tu hành của hòa thượng, luận theo Tam Luận Huyền Nghĩa thì sẽ hiểu được thuyết tạo thế của Bồ Tát, sau khi lĩnh hội thì sẽ lập tức trở thành phật sống với cơ thể mình đồng da sắt, đao kiếm không xuyên.
Cuối cùng là Bá đạo, lấy võ lực làm chính đạo, chỉ bằng một đao, vạn vật trong thiên hạ đều sẽ nằm trong tầm ngắm của Bá Vương, Bá đạo theo đuổi một cảnh giới chiến vô bất thắng. Không giống với năm đạo kia, Bá đạo không có bất kỳ công pháp nào hỗ trợ, mà chỉ dựa vào tín niệm mới có thể bước chân vào đạo này.
Đây cũng là lý do tại sao Công Tôn vô địch không cho Long Thiên động vào bất kỳ công pháp nào, Bá đạo chú trọng đến sự ngang tàn bạo ngược. Việc tu luyện đều phụ thuộc vào thập tử nhất sinh, niết bàn trùng sinh từ trong đường cùng mà ra, chỉ có như vậy mới có thể bước chân vào đạo này. Nếu bị nhiễu loạn bởi các công pháp thì phải thuận trời mà đi, khi đó Bá Vương sẽ không được sinh ra. Đây cũng chính là mục đích khi đưa Long Thiên vào Quỷ Môn. Bây giờ Long Thiên đã tu luyện được tới cấp Địa mà không cần dựa vào bất kỳ công pháp nào, điều này chứng tỏ phương pháp của Công Tôn vô địch hoàn toàn đúng đắn, vì vậy việc chiến đấu với Phượng Hoàng chắc chắn là một chuyện trong cái rủi có cái may.
Long Thiên trầm ngâm nghĩ: "Vậy có phải một ngày nào đó con cũng sẽ mất kiểm soát giống Lệ Trân không?"
“Điều này thì Phương Nhân Vương không nói, nhưng nếu thật sự có lúc đó, chắc chắn ông ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn”, Công Tôn vô địch nhìn Long Thiên, đột nhiên hoảng hốt nói: “Con đường để trở thành Bá Vương còn rất dài, ta không biết có phải mình đã cản trở con đường của con không, nhưng Tiểu Hổ, con có con đường riêng mà mình phải đi, ta và Quang Minh tin tưởng con có thể trở thành một Bá Vương độc nhất trên thế giới này. Tới lúc đó, mọi thứ đều sẽ nằm gọn trong tầm mắt của con. Dù là chân Long chân Phượng gì thì cũng chỉ cần một đao là đủ”.
Long Thiên cười ha hả nói: "Sáu đạo võ học gì đó cũng được, chân Long chân Phượng hay thiên sát cô tinh gì cũng được, ông đây chỉ luyện đao pháp của riêng mình thôi".
Công Tôn vô địch rất hài lòng, may mà người đồ đệ này của ông ta không bị phân tâm bởi sự xuất hiện của chân Phượng, nếu không công sức vất vả mấy năm nay cũng coi như đổ sông đổ biển. Điều mà Bá Vương coi trọng chính là cái khí thế mặc kệ tất cả này. Võ lực có thể dễ dàng nâng cao, nhưng cái gọi là khí phách này phải trải qua 10-20 năm tôi luyện mới có được.
Giống như việc luyện kiếm của Lưu Công Cẩn, một khi rút kiếm thì phải thấy máu, đây cũng chính là một loại tư tưởng của Bá Đạo.
"Hai Bá Đạo sao?"
Công Tôn Vô Địch có chút mong đợi sự ra đời của thời đại tuyệt vời này, tới lúc đó sẽ có rất nhiều bông hoa đua nhau nở rộ, mấy lão già như bọn họ cũng có thể quy ẩn giang hồ rồi.
"..."
Đêm hôm đó, thi thể của Đỗ Sĩ Nguyên được đưa về nhà họ Đỗ, ngoài anh ta, còn có Lưu Công Cẩn đang không rõ tung tích, những người khác thì đã tan xương nát thịt cả rồi. Trong đại viện nhà họ Đỗ, một người đàn ông trung niên nắm chặt nắm đấm nhìn Đỗ Sĩ Nguyên bất động không chút hơi thở, gân xanh trên trán ông ta nổi lên, có vẻ đang vô cùng tức giận.
Ông ta chính là Đỗ Thiên Cương, bố của Đỗ Sĩ Nguyên, Đỗ Cương Nghị và Đỗ Thiên Cương vốn là anh em sinh đôi, bề ngoài gần như giống hệt nhau, nhưng so với người giống ma quỷ do tu luyện Ma đạo như Đỗ Cương Nghị thì Đỗ Thiên Cương trông có vẻ đứng đắn hơn, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc bề ngoài của ông ta cũng giống tính khí bên trong. Thực ra, rất nhiều người ở Bắc Hải đều biết ông ta là một kẻ đạo đức giả và thù dai.
Người bình thường mà đắc tội ông ta, thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, chứ chưa cần nói đến cậu con trai yêu quý của ông ta bị chết oan uổng như vậy, Đỗ Thiên Cương đương nhiên sẽ không buông tha cho hung thủ.
Phía sau có một ông cụ bước ra từ đại viện, ông ta nhìn thi thể của Đỗ Sĩ Nguyên, không biết là vui hay buồn, chỉ lạnh lùng nói: "Thiên Cương, chuyện này vì đâu mà ra, ta nhất định sẽ cho con một lời giải thích".
Đỗ Thiên Cương quay lại nhìn ông cụ nói: "Xin cụ tổ hãy đòi lại công bằng cho Tiểu Nguyên".
"Ta đã đạt được sự đồng thuận với những gia tộc ở thủ đô. Chỉ cần bọn họ chuẩn bị hành động, bên ta tự nhiên sẽ phối hợp. Tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là chờ đợi. Ta có thể đảm bảo với con, tới lúc đó cả nhà họ Long sẽ phải mai táng cùng Tiểu Nguyên”, ông cụ nói một câu rồi trở về phòng, dường như không hề để tâm đến cái chết của cháu trai mình.
Đỗ Thiên Cương đương nhiên biết cụ tổ sợ lão già Công Tôn đó, nếu không đêm nay khi phượng hoàng thức tỉnh, ông ta sao có thể chỉ chui lủi trong này mà không ra tay. Tuy lòng rất bất mãn nhưng cũng không dám khinh suất, chỉ có thể nhìn thi thể của Đỗ Sĩ Nguyên mà cắn răng nói: “Con trai, đừng lo, chắc chắn bố sẽ khiến nhà họ Long không được thanh thản”.