-
Chương 216-220
Chương 216: Mười Long Thiên Tượng không bằng một Long Thiên
Long Thiên đau đầu nói: "Bà nội, bà đừng làm khó con được không? Cũng không phải chắc chắn sẽ chết, hơn nữa bà cũng biết cháu trai bà sợ chết với sợ đau nhất mà, làm sao nỡ chết sớm thế được, còn chưa cho bà bế chắt nội mà đã chết, con sợ xuống dưới kia ông nội sẽ cầm gậy gõ lủng đầu con mất".
"Con không cần nói nữa, chuyện này không cần bàn cãi, bà không quan tâm cô gái họ Vương kia xảy ra chuyện gì, nhưng cháu trai của bảo bối của bà không thể có chuyện gì được, con biết tính khí bà nội rồi, lời đã nói ra thì giống như bát nước đổ đi, không thể lấy lại được", bà lão nghiêm túc nói.
Long Thiên thực sự không biết nói gì mới được, cũng không thể đạp cửa xông ra, bà nội đã nhìn ra điểm này nên mới tự mình ngồi giữ cửa như vậy. Nếu như chị con dâu kia ngăn cản thì Long Thiên vẫn dám phá cửa xông ra, nhưng bà nội lại ra một đòn sát thủ như vậy, đây là đòn trí mạng duy nhất trên đời này có thể vây khốn được vị Diêm Vương của Quỷ Môn.
Bà lão rất minh mẫn, bà đã đi dép trong bụng Long Thiên, gỡ kính xuống, lau một lượt rồi mỉm cười nói: "Con tốt nhất đừng có ý định gì, tóm lại tối nay bà nội sẽ không cho con đi đâu hết, con phải ở đây đúng ba ngày, đợi chuyện này qua đi rồi thì bà không quản nữa. Về phía cô gái họ Vương kia, cùng lắm là bà kêu Long Thiên Tượng sắp xếp vài bác sĩ giỏi tới đó, có cứu được hay không thì phải xem tạo hóa của cô ấy rồi".
Long Thiên khổ tâm nói: "Bà nội, cũng không thể coi cháu trai của bà là đứa con quý giá, còn con gái nhà người khác thì không phải bảo bối sao?"
Bà lão đeo cặp kính lên nói: "Bà không quan tâm con gái nhà khác, bà chỉ cần biết con là cháu nội của bà, bà không thương con thì ai thương, sau này khi bà nội già yếu, hàng đống của nải ở dưới tầng hầm và hơn một trăm căn nhà đều là của con, đến tiểu Hổ Tử đói lạnh thôi bà đã không yên tâm vào quan tài, chứ đừng nói đến để con đi mạo hiểm tính mạng".
Long Thiên nhẹ nhàng nói: "Bà đừng nói như vậy, bà nhất định sẽ trường sinh bách lão, con còn đợi bà nội chăm con cho đó, một đàn chắt trai chắt gái kìa".
Lúc này bà lão mới thoải mái cười lớn nói: "Được, bà nội nhất định sẽ sống để tận mắt chứng kiến đàn chắt trai chắt gái trưởng thành, sau đó kết hôn sinh con, cả nhà họ Long đông người như vậy cũng chỉ có mình con mới khiến nội thấy ấm lòng".
Thấy bà lão có vẻ thoải mái hơn, Long Thiên nhân cơ hội nói thêm: "Thế mới nói, việc sinh con con cũng không thể làm một mình được, cũng phải có cháu dâu nữa đúng không bà? Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì con biết tìm ai sinh chắt nội cho bà đây, bà nói xem có lý không, bà nội?"
"Đừng lừa bà nội nữa, thiếu một người phụ nữ thì không sinh được sao? Chẳng phải vẫn còn Đông Thanh đây sao?", Bà lão trừng mắt quát.
Cừu Đông Thanh che miệng cười lén, mỗi lần thấy lão Phật gia và Long Thiên đấu võ miệng đều cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Nhưng Vương Lệ Trân đã có chắt nội của bà rồi, bà nỡ nhìn một xác hai mạng sao, nhẫn tâm chưa được gặp mặt chắt nội đã để nó chết yểu vậy sao?", Long Thiên cuối cùng cũng bắt thóp được mâu thuẫn chính, sống cùng với lão Phật gia ngần đấy năm lẽ nào anh còn không biết điểm yếu của bà nội là gì sao?
Quả nhiên, lão Phật gia biến sắc nói: "Thật sao? Cô gái họ Vương đó thật sự đã mang giọt máu của nhà họ Long rồi sao?"
Long Thiên chém gió nói: "Chuyện này con sao có thể lừa bà được? Nếu không tại sao con phải liều mạng như vậy, còn không phải là vì để bà được ôm chắt nội đó sao?"
Sắc mặt lão Phật gia âm tình bất động, có chút khổ não lại có chút an ủi, nhìn thằng cháu nói chuyện cũng không giống như đang nói dối, hơn nữa từ nhỏ đến lớn tiểu Hổ Tử chưa từng nói dối bà điều gì, có lẽ không đến mức học được thói hư tật xấu đâu nhỉ.
Nhưng lão Phật Gia không biết rằng thằng cháu đích tôn của bà từ lâu đã nhiễm thói hư tật xấu rồi, hơn nữa còn là loại thói hư khiến chị em phụ nữ mê mệt cơ.
"Bà nội, cậu ấy gạt bà đó, tiểu Hổ Tử ở bên cạnh con lâu như vậy còn không dám ức hiếp con, vừa mới đến Bắc Hải được bao lâu mà đã có con nhanh như vậy chứ?", Cừu Đông Thanh có thiện chí nhắc nhở nói.
Long Thiên hung hăng trừng mắt lườm Cừu Đông Thanh, lão Phật Gia bỗng nhiên bừng tỉnh nói: "Giỏi lắm tiểu Hổ Tử, lại dám lừa cả bà, lớn rồi đủ lông đủ cánh rồi đúng không!"
Long Thiên vẻ mặt như đưa đám nói: "Con và chị Đông Thanh không phải do bà đã hạ thánh chỉ không được làm bừa sao? Con cũng là một nam thanh niên cường tráng khỏe mạnh, ở cùng một nhà lâu như vậy, cũng đã đăng ký kết hôn rồi, những chuyện nên làm đương nhiên đã làm từ lâu rồi. Nếu bà không tin thì ngày mai cùng con về Bắc Hải sẽ biết được thực hư ra làm sao ngay".
"Bà tin lời Đông Thanh", bà lão lắc đầu nói.
Long Thiên cương quyết, tay phải hóa ra một con dao dài, ngay sau đó không để tâm đến lời chửi mắng của lão Phật gia mà trực tiếp kề lên cổ mình nói: "Bà nội, nếu như bà không cho con ra ngoài tìm ông Công Tôn, vậy thì tối nay cháu nội đành bất hiếu rồi!"
Lão Phật gia tức giận quát: "Con dám!"
"..."
Phía đông biệt thự có một căn nhà hai tầng khá bình thường, đây là nơi dành riêng cho Công Tôn vô địch ở, nuôi chó nuôi chim ưng đều ở đây. Phía trước căn nhà còn có một sân vườn được hàng rào bao quanh, bao gồm một luống đất trồng rau, bên cạnh có một cây cổ thụ trăm năm, một giàn nho và vài khóm tre trúc.
Mặc dù đã có lệnh cấm của lão Phật gia, nhưng vẫn có người lén đến trước căn nhà nhỏ của nhà họ Long này, đó là một người đàn ông trung niên, thân thể trần trụi, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng thô kệch, vốn dĩ sẽ khiến người khác cảm thấy vô cùng tầm thường, nhưng đeo trên người ông ấy cộng với hình xăm hắc long dữ tợn che kín nửa thân trên thì đã tạo nên một hình ảnh tràn ngập sự công kích khủng bố, hài hòa một cách dị thường.
Người đàn ông hắc long đi vào trong căn nhà, giá sách bên trong vương vãi khắp sàn nhà, một chiếc đèn dầu ảm đạm đong đưa được đặt trên mặt bàn gỗ đàn hương dài màu tím, góc bàn còn có một chiếc hồ lô đựng rượu, có chiếc dây thừng màu hồng buộc quanh cổ hồ lô và cánh tay khô gầy của một người.
Ông già trước mặt ngồi trên chiếu, đầu bù tóc rối, khuôn mặt trắng bệch như tuyết, ấn đường có một vệt hơi đỏ, nhìn kỹ thì giống như một con mắt phượng dựng thẳng đứng, ông ta mặc một bộ quần áo dài, ngồi khoanh chân viết như bay.
Người đàn ông hắc long dường như đã rất quen với sự trầm mặc của lão dị nhân, nói thẳng vào mục đích của mình: "Mẹ tôi và thằng con không ra gì kia đang giằng co trong nhà, ông cho rằng ai sẽ thắng, hay là cược một lần đi?"
Ông lão cầm hồ lô lên, dốc ngược thấy đã hết rượu rồi, lập tức trở nên buồn tẻ nhạt nhẽo, thế là dừng bút lại, ánh mắt đờ đẫn nói: "Hơn phân nửa tiểu Hổ Tử sẽ thắng".
"Cô con gái của Vương Chấn Đào kia thật sự có huyết mạch thực phượng sao?" người đàn ông hắc long khoanh tay nhíu mày nói: "Nếu như thật sự có mà ông đồng ý với nó thì chẳng phải chúng ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?"
Ông lão hỏi một đằng đáp một nẻo, nói: "Cũng không hẳn vậy, là phúc hay họa thì chưa đến cuối chưa biết chắc được, Long Thiên Tượng, con trai ông có triển vọng hơn ông nhiều, nói như thế nào ấy nhỉ? Ồ, đúng rồi, mười Long Thiên Tượng cũng không bằng một Long Thiên!"
Người đàn ông hắc long không để tâm sự châm chọc của ông lão, ngược lại còn xuồng sã cười lớn nói: "Ha ha, vậy tôi sẽ chống mắt lên chờ, mười Long Thiên Tượng đã có thể thâu tóm cả thủ đô trong tay, vậy chẳng phải thằng nhóc không ra thể thống gì kia có thể trở thành nhân vật kiệt xuất đứng đầu Hoa Hạ sao?"
Chương 217: Cháu trai
Thực ra nhiều người đã quên mất, hoặc là họ đã không còn nhớ nữa, nhưng ông Công Tôn này thì vẫn mãi ghi nhớ, điều khiến người khác kính sợ người đàn ông xăm hình hắc long sau lưng này không phải là việc ông ấy đi lên từ con đường bất chính, cũng không phải vì có tài sản khổng lồ, càng không phải vì cái gọi là bùa hộ mệnh phía sau lưng ông ấy.
Bốn vệ sĩ dưới chướng Long Thiên Tượng bao gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, bốn người đều có sở trường riêng, được người hiểu chuyện gọi là tứ đại hộ pháp của Long Thiên Tượng. Mặc dù ở đất thủ đô cao thủ chật như nêm nhưng cũng vẫn được tôn làm cao thủ đỉnh cấp, nhưng ông Công Tôn biết rõ, cho dù cả bốn vệ sĩ cấp Địa này có liên thủ với nhau thì cũng không thể đỡ được quá mười chiêu của người đàn ông đây. Việc này cũng không thể hiện rằng tu vi võ đạo của Long Thiên Tượng cao đến mức nào, thậm chí dựa trên cách nói nghiêm khắc của thế tục thì ông ấy cũng chỉ vừa vặn đạt đến giai đoạn chân khí hóa dao, cũng là một vị võ giả cấp Địa, cùng lắm là cấp Địa thượng phẩm, vẫn còn cách một khoảng khá xa với cấp Thiên.
Nhưng một vị cao thủ cấp Địa thượng phẩm như vậy lại có thể giết chết một vị cao thủ cấp Thiên khi vừa mới bước chân vào cấp Địa, nói khoa trương hơn thì gần như là một nhát trí mạng, dùng tay bóp nát trái tim của đối phương một cách đơn giản.
Trong lần bị truy sát lúc Long Thiên còn chưa ra đời khi đó, bên ngoài lan truyền tin đồn rằng có ba vị võ giả cấp Địa, một vị võ giả cấp Thiên, cùng với một vị võ giả vừa bước chân vào Ma đạo, nhưng trên thực tế thì số lượng sát thủ gấp đôi như vậy, chỉ là lúc Công Tôn vô địch đến thì một nửa đã bị một mình Long Thiên Tượng tu vi cấp Địa giải quyết xong rồi. Công Tôn vô địch chỉ là vừa hay đi ngang qua nên mấy tên cao thủ đang sắp bị Long Thiên Tượng tiễn vong kia mới tìm cơ hội chuồn mất. Nếu như Công Tôn vô địch đến chậm một bước thì e rằng những kẻ được gọi là cao thủ đó đã không thể thoát khỏi số mệnh toàn quân bị diệt rồi.
"Lão bất tử nhà họ Thích kia đúng thật là mẫn cán, chẳng phải là đã bỏ mặc con gái của họ sao? Mà vẫn còn bám riết lấy tôi đến chết cũng không thôi sao, thậm chí còn hạ thấp thân phận hợp tác với mấy gia tộc thấp kém ở Bắc Hải, thế nào, năm đó chưa giết chết được bố con tôi nên bây giờ muốn làm lại hay sao? Nếu không phải nể mặt con gái lớn của tôi thì một mình tôi cũng có thể diệt sạch tận gốc nhà họ Thích đó rồi, xem bọn họ còn dám làm càn trước mặt tôi nữa không", Long Thiên Tượng hừ lạnh nói, giọng điệu không hề coi trọng một trong những gia tộc danh chấn tại thủ đô chút xíu nào.
Công Tôn vô địch từ lâu đã không quan tâm đến những tranh chấp thế tục nữa, cũng không phát biểu ý kiến gì, ông ta ở lại nhà họ Long cũng chỉ vì một lời hứa năm xưa, về phần những tranh đấu giữa Long Thiên Tượng và mấy gia tộc ông ta cũng không nhúng tay vào, cùng lắm là khi Long Thiên Tượng không chống đỡ được nữa sẽ ra tay trợ giúp, giữ lại huyết mạch của nhà họ Long mà thôi. Hơn nữa trong nhiều năm qua, số lần mà Công Tôn vô địch ra tay cũng chỉ có một, như vậy xem ra Long Thiên Tượng đối phó với những người kia có vẻ khá dễ dàng.
Nhưng nếu như dễ dàng thì tại sao chuyện đến nước này rồi vẫn cũng chưa từng chủ động nhắc đến sự cố?
Ẩn tình trong chuyện này có lẽ cũng chỉ có mình Long Thiên Tượng mới rõ.
"Lão quái vật nhà họ Đỗ đó đã nhìn trúng huyết mạch thực phượng, biết cậu đi trước một bước rồi, đương nhiên sẽ muốn đấu với cậu một chút, muốn phú quý thì phải chịu nguy hiểm, lần này coi như là thử thách cho tiểu Hổ Tử, nếu vượt qua được thì càng tới gần Bá đạo hơn, thép tốt lúc nào cũng cần được mài giũa, nếu không sẽ chỉ là một đống phế liệu thôi", Công Tôn vô địch thản nhiên nói, ông ta không ghét bỏ cậu nhóc đại thiếu gia của nhà họ Long từ nhỏ đã biết mua rượu lấy lòng ông ta, ngược lại còn khá yêu quý, nếu không cũng sẽ không hướng dẫn anh bước chân vào Bá đạo.
"Nếu không phải ông cứ làm quá thì nhà họ Đỗ ở Bắc Hải đó là cái thá gì chứ, có vài vị cao thủ cấp Thiên tọa trấn thì đã sao, lão già họ Đỗ đó chọn con đường bàng môn tà đạo, ông sớm muộn gì cũng trở thành Nhân tôn, một tay cũng có thể bóp chết ông ta rồi", Long Thiên Tượng mỉm cười nói.
Công Tôn vô địch khoát tay nói: "Bớt nịnh nọt tôi đi, lần này cậu tới tìm tôi là muốn tìm cách không thiệt để giải quyết việc này đúng không?"
Long Thiên Tượng vui vẻ đáp: "Vẫn là ông dự đoán như thần, người ta đã giao con gái cho tôi rồi, tôi cũng không thể để nó xảy ra chuyện được, năm đó đã lập lời thề với lão hồ ly Vương Chấn Đào, bảo đảm rằng sẽ để con gái ông ta ăn sung mặc sướng, kết quả còn chưa bước chân vào cửa nhà tôi đã rơi vào tình cảnh sống chết không rõ. Cũng may lão hồ lý đó hiện giờ không ở Hoa Hạ, đang bận với kế hoạch nước ngọt gì đó rồi, chuyện này nếu đến tai ông ta thì còn không về liều mạng với tôi hay sao? Tôi không sợ ông ta trở mặt với mình, cùng lắm là kiếm tiền ít đi một chút, một doanh nhân như ông ta có thể gây ra chấn động lớn cỡ nào chứ, đánh rắm cũng chả ai quan tâm, nhưng rắc rối là ở chỗ ông ta lại có một cô con gái như vậy, thực phượcng chuyển kiếp, đó là việc sâu xa huyền bí vượt qua tam giới cửu lưu, nếu thật sự là một thiên tai nhân họa thì một người phàm phu tục tử như tôi sao có thể ngăn nổi?"
Công Tôn vô địch phá lệ cười nói: "Cũng có thứ khiến Long Thiên Tượng sợ sao?"
"Đương nhiên có, sợ ông già tôi dưới cửu tuyền cô đơn quá sẽ tìm mẹ tôi bầu bạn, sợ cái gậy ba toong gõ vào đầu vô cùng đau của mẹ tôi, sợ quá sớm không có mặt mũi nào đi gặp Tuyết Nhi", Long Thiên Tượng ngẩn ngơ nói, vừa nhắc đến người phụ nữ này đã khiến Long Thiên Tượng được sinh ra từ bụi cỏ hiện lên một vẻ dịu dàng tình cảm. Vị Long Diêm Vương đã hơn hai mươi năm bị người đời chửi sau lưng là kẻ phụ tình và Trần Thế Mỹ nhưng vẫn cười thậm chí còn vui vẻ chấp nhận, dường như chỉ có khoảnh khắc này mới thấy được dáng vẻ hơi cúi đầu và cô đơn.
Công Tôn vô địch cũng ngẩn ngơ hiếm có, khẽ thở dài nói: "Nếu không phải cậu vướng bận quá nhiều thì mấy năm nay tu vi sao có thể dậm chân tại chỗ chứ?"
Long Thiên Tượng cười lớn đáp: "Chúng ta đừng chó chê mèo lắm lông nữa, đều thảm như nhau cả thôi, ông ở nhà họ Long nhiều năm vậy rồi, thật sự chỉ vì một lời hứa với bố tôi sao? Cả đời tôi không hòa thuận được với bố tôi, nhưng có một điểm vô cùng bội phục ông, chết lâu như vậy rồi mà vẫn có thể khiến Công Tôn vô địch ông cam tâm tình nguyện thúc thủ chịu trói, khiến một tình địch như ông giúp ông ấy trông coi cả nhà họ Long, bản lĩnh này cả đời tôi cũng không học được".
Chương 218: Uy hiếp
Công Tôn vô địch hừ một tiếng: “Còn nói nhảm nữa tôi sẽ cho ông cút xéo”.
Long Thiên Tượng dừng lại, chỉ hỏi: “Không nói mấy chuyện buồn này nữa, ông Công Tôn, ông hãy cho tôi một lời khẳng định để tôi yên tâm, cô con gái nhà họ Vương kia có cứu được không, còn thằng con trai ngốc của tôi thật sự muốn từ bỏ tu luyện cả một đời của mình, ông nỡ lòng nào ư? Những năm qua chúng ta đã ngầm giao kèo không cho nó học võ, cho nó trưởng thành một cách hoang dã, không dễ gì mới đạt được bước đầu, không thể từ bỏ được. Ông đừng nói mấy thứ thiên cơ không thể tiết lộ với tôi, ông cũng không phải người am hiểu mệnh trời như Phương Nhân Vương, nếu như thứ này thật sự tồn tại thì sớm đã đập vào đầu lão rùa già đó rồi, tôi chỉ muốn cầu một cái bình yên, tiếp tục cuộc sống bình thường của mình thôi”.
Công Tôn vô địch mỉm cười: “Phượng hoàng niết bàn, thập tử nhất sinh, cứ coi như trên đời này có thứ vũ khí giết được phượng hoàng thì cũng không phải loại độc tầm thường kia, chỉ có phượng hoàng mới giết được phượng hoàng, đây là kiếp nạn số mệnh an bài, ông yên tâm, Tiểu Hổ Tử sẽ không bị thiệt, ngược lại trong họa có phúc”.
Lúc này Long Thiên Tượng mới thở phào nhẹ nhõm, ông ấy nhìn đồng hồ và nói: “Xem chừng bên kia đã có kết quả thắng thua, tôi đoán tám chín phần là thằng con trai xui xẻo của tôi đã giành chiến thắng, haiz, mẹ tôi không ngại nhẫn tâm với tôi, nhưng lại vô cùng yêu thương thằng cháu này, không nỡ để nó bị thương dù chỉ một chút, có lúc tôi ngưỡng mộ gần chết. Bà ấy có lệnh không cho bất kì ai lên núi, ông Công Tôn, ông giúp tôi che giấu chút, giờ tôi sẽ đi luôn, tránh gặp phải tên thỏ nhắt kia lại bị kể tội với bà cụ, thế thì đúng là đen đủi”.
Công Tôn vô địch nhắm mắt dưỡng thần, không thèm nghe mấy lời lảm nhảm của Long Thiên Tượng, lúc Long Thiên Tượng chuẩn bị ra khỏi cửa thì đột nhiên nói: “Tính ra thì mẹ tôi tính tình cứng rắn, không biết rốt cuộc hồi còn trẻ bà ấy có điểm nào khiến ông Công Tôn mê như điếu đổ vậy?”
Công Tôn vô địch bất chợt mở mắt, tất cả đồ vật trong phòng đều rung lên, mấy giọt rượu còn thừa bay lơ lửng trong không trung, ông Công Tôn giơ tay ra búng một đường, động tác vô cùng nhanh gọn.
Một giọt rượu như tên bắn đi.
Long Thiên Tượng lập tức vắt chân lên cổ bỏ chạy, được tầm 10 dặm rồi mà giọt rượu kia vẫn đuổi theo, bám riết từ căn nhà nhỏ của ông Công Tôn cho đến cổng nhà họ Long, nó còn đâm xuyên qua cả dãy cây trước nhà họ Long, tạo thành một đường thẳng kéo dài gần 5 dặm.
Long Thiên Tượng chạy xuống chân núi, leo vội lên xe rồi vẫn cố già mồm: “Công Tôn vô địch, ông tự giam mình ở nơi nhỏ hẹp, việc gì phải bận tâm thế?”
“…”
Sau khi để lại vết sẹo không nông không sâu trên cổ bằng một con dao, Long Thiên tạm thời thắng trận trước bà cụ nhà họ Long, không còn cách nào nữa, đứa cháu trai này thực sự dám ra tay, vừa cầm đao lên đã nhắm vào cổ, ai mà chịu được cơ chứ, ngay cả Cừu Đông Thanh cũng sợ hãi khi nhìn thấy cảnh đó, cô ta sợ rằng Long Thiên sẽ thực sự tự sát chứ đừng nói đến bà cụ luôn lo lắng về cháu trai của mình.
Mãi mới khuyên được Long Thiên bỏ đao xuống, bà cụ nhà họ Long thở phào, vừa buồn bực vừa bất lực nói: “Tiểu Hổ Tử lớn thật rồi, dám làm vậy để uy hiếp bà”.
Câu này khiến Long Thiên không khỏi đau lòng, nếu không phải do thời gian cấp bách thì anh cũng không muốn dùng cách này mà sẽ hòa giải với bà, nhưng tên lang băm xấu xa kia đã nói hạn chỉ có 3 ngày, càng kéo dài thì Vương Lệ Trân càng nguy hiểm, Long Thiên mới buộc phải làm vậy.
Với lại hiện giờ Bắc Hải không còn yên ổn như trước, nhà họ Đỗ vẫn luôn nhòm ngó Vương Lệ Trân, chuyện Long Thiên lao tới thủ đô trong đêm cũng chẳng dấu được bao lâu nữa. Một thế gia có chỗ đứng vững chắc từ lâu nếu không nhìn ra vấn đề này thì đúng là vô dụng, vậy nên anh cần phải giải quyết việc này thật nhanh gọn, tuyệt không thể chậm trễ, nếu không sợ là đến lúc anh tìm cách cứu được thì Vương Lệ Trân đã bị nhà họ Đỗ bắt đi từ lâu rồi.
Mặc dù có Nhan Như Ngọc canh trừng, nhưng lần này không chỉ đối phó với một người như trước mà là đối phó với cả một gia tộc, hơn nữa còn là một thế gia đã quy ẩn. Cho dù Long Thiên tin tưởng vào năng lực của Nhan Như Ngọc thì vẫn không yên tâm cho lắm, sau khi anh rời Bắc Hải, có rất nhiều chuyện có thể xảy ra, chỉ cần tìm được cách cứu Vương Lệ Trân, anh sẽ lập tức quay về Bắc Hải.
Long Thiên thở dài: “Bà nội, cháu xin lỗi”.
Bà cụ nhà họ Long phẩy tay, nói: “Bỏ đi, cháu tự khác có phúc của mình, bà không can thiệp vào chuyện của cháu nữa, dù cháu tìm ông Công Tôn làm gì thì cũng phải hứa với bà một chuyện, làm cho xong việc thật tốt, sau đó khỏe mạnh lành lặn về đây gặp bà”.
Long Thiên gật đầu: “Bà yên tâm, cháu bà không hẻo sớm vậy được đâu”.
Bà cụ nhà họ Long vừa định đứng dậy, Cừu Đông Thanh nhanh chóng tiến tới dìu, bà ấy yên lặng vài phút rồi nói: “Hiện giờ nhẫn nhịn một chút cũng không sao, đến lúc cô gái kia tới, bà vẫn đứng về phía cháu”.
Cừu Đông Thanh miễn cưỡng nở nụ cười: “Bà không sợ cháu được chiều mà kiêu ngạo ạ?”
“Bà nhìn cháu lớn lên từ bé, biết cháu không nhỏ mọn như vậy, ngược lại cái người tên Vương Lệ Trân đó nếu lúc đến đây nếu không làm tròn vai cô con dâu ngoan ngoãn, nhất định bà sẽ dạy dỗ cô ta một trận!”, bà cụ nhà họ Long nghiến răng nói, tưởng chừng rất ghét cô cháu dâu chưa từng gặp mặt này.
Long Thiên nghe mà toát mồ hôi hột, thôi rồi, Vương Lệ Trân còn chưa đến mà bà cụ đã bàn mưu liên thủ với người chị là con dâu được nuôi từ bé rồi, đợi khi cô tới, khẳng định sẽ rất náo nhiệt đây.
Bà cụ nhà họ Long không cản đường nữa, quay về Phật đường cùng Cừu Đông Thanh, còn Long Thiên đi tìm ông Công Tôn.
Bà cụ nhà họ Long quỳ trên nệm trong Phật đường tụng kinh, sau đó đứng dậy và ngồi trên một chiếc ghế gỗ thông kiểu cũ trong Phật đường rợp bóng mát bằng gỗ đàn hương. Khói nhang bay lơ lửng. Bà lần chuỗi hạt cầu nguyện và nhắm mắt lại, nhớ lại khung cảnh nhiều năm trước vào một buổi chiều khi Long Thiên còn bé, anh không thèm mặc quần, nằm gối đầu lên đùi bà cụ mà ngủ, bà cụ nở một nụ cười hiền hậu, tự nói một mình: “Quang Minh à, ông đi sớm vậy, nhớ bảo vệ Tiểu Hổ Tử nhà chúng ta bình an, tôi thay ông chăm lo cháu trai trưởng thành, đợi tôi lo cho nó xong rồi sẽ đi gặp ông, chúng ta cùng nhau trò chuyện”.
Chương 219: Một tiếng cảm ơn
Chẳng mấy khi Vương Lệ Trân không đến công ty làm, đây chính là một chuyện kỳ lạ ngàn năm có một, vì trong ấn tượng của nhân viên tập đoàn Vương Thị thì cô gái mạnh mẽ đặt công việc lên hàng đầu này chưa bao giờ xin nghỉ lấy một ngày, làm việc còn cần cù chăm chỉ hơn cả nhân viên bình thường. Cô luôn là một tấm gương sáng chói lóa cho tất cả mọi người, đó cũng là lý do tại sao sau khi vợ chồng Vương Chấn Đào ra nước ngoài và giao công ty lại cho Vương Lệ Trân thì chẳng ai có ý kiến gì, bởi vì Vương Lệ Trân là một vị lãnh đạo rất xuất sắc, có rất nhiều người ở Bắc Hải nể phục sự chuyên nghiệp của người đẹp nhất Bắc Hải này, dù ngoài mặt có tỏ ra thế nào đi chăng nữa.
Trong đó có cả Mộc Tiểu Nhã luôn xem Vương Lệ Trân là mục tiêu để cố gắng, hôm nay cô ấy cũng đẩy cửa văn phòng ra như bình thường rồi lại phát hiện Vương Lệ Trân không có ở đó, với chức vụ trợ lý của mình, sau chín giờ Mộc Tiểu Nhã mới lo lắng gọi cho Vương Lệ Trân hỏi nguyên nhân.
Dường như Mộc Tiểu Nhã luôn cảm thấy căng thẳng trước mặt Vương Lệ Trân, suy cho cùng thì cô ấy cũng được Vương Lệ Trân nhặt về bên vệ đường của một quán bar, sau đó chẳng biết thế nào lại vào Vương Thị làm việc, có thể nói Vương Lệ Trân là ân nhân cứu mạng và cả quý nhân giúp đỡ cô ấy, nếu như không có những lời cô nói thì chẳng biết bây giờ Mộc Tiểu Nhã đang ở đâu và làm gì, việc đáng sợ nhất trên đời này không phải là người bạn yêu không yêu bạn mà là bạn lạc mất phương hướng, không biết phải đi về đâu.
Vì thế Mộc Tiểu Nhã rất biết ơn Vương Lệ Trân, cũng cực kì kính nể cô, bởi vì cô chính là hình mẫu mà rất nhiều cô gái đang hướng tới, Mộc Tiểu Nhã cũng không phải ngoại lệ.
Người nghe điện thoại không phải là chủ tịch mà là em gái cô, Vương Manh Manh. Vương Manh Manh nói với Mộc Tiểu Nhã ở đầu dây bên kia rằng chị gái cô ta cảm thấy không được khỏe nên cần nghỉ ngơi vài ngày, công việc của công ty đã nằm sẵn trong máy tính của cô ấy, bảo Mộc Tiểu Nhã cứ làm theo sắp xếp được để lại trong máy là được, thêm vào đó là liên lạc với phó chủ tịch Tạ Thái Phong toàn quyền quản lý các dự án kinh doanh của công ty.
Đây là lần đầu tiên Mộc Tiểu Nhã phải gánh vác một trách nhiệm lớn như thế từ khi vào công ty đến nay, có hơi xúc động nhưng phần lớn là hừng hực ý chí chiến đấu, thay vì cứ đứng bên dưới nhìn lên thì chi bằng cứ cố gắng để giành lấy, đó là lời người đàn ông tên Long Thiên đó là nói với cô. Từ đó về sau, nó trở thành châm ngôn của Mộc Tiểu Nhã, dường như mỗi lần nhớ đến người đó, ý chí chiến đấu của Mộc Tiểu Nhã lại bắt đầu sục sôi, có lẽ là sau khi anh xuất hiện thì Mộc Tiểu Nhã luôn sống một cách ngờ nghệch với đời mới bắt đầu muốn chứng minh điều gì đó.
Nhớ tới gương mặt cười xấu xa đó, hai má Mộc Tiểu Nhã lại bất giác đỏ ửng lên, trong trái tim cô gái ôm ấp tình cảm với ai đó là những vần thơ, điều đó rất đúng với cô gái Mộc Tiểu Nhã ngây ngô hơn hai mươi năm này, cô ấy xoa xoa hai má, lặng lẽ giơ nắm đấm lên trong phòng làm việc của Vương Lệ Trân và lẩm bẩm: “Mình có thể chịu đựng khó khăn vất vả, phải mạnh mẽ, phải kiên trì!”
“…”
Một cô gái ôm ấp tình cảm nên thơ khác thì không thể hào hứng được như Mộc Tiểu Nhã, thậm chí bây giờ cô ta còn đang chìm trong cảm giác tuyệt vọng, người chị luôn yêu thương mình hôn mê bất tỉnh, hơn nữa cô ta còn chẳng biết tải sao lại xảy ra chuyện thế này, chẳng biết nguyên nhân sự thật là gì, cứ có cảm giác như mình sẽ bị người ta nắm mũi dẫn đi cả đời, cảm giác đó thật sự không hệ dễ chịu.
Tối qua sau khi Long Thiên đi thì Phạm Thái Nhàn từng gặp mấy ngày trước đột nhiên theo Lão Quỷ đến biệt thự nhà họ Vương để đưa chị và người tình trong mộng của cô ta là Nhan Như Ngọc lên biệt thự trên núi. Vương Manh Manh chỉ lẳng lặng sắp xếp những thứ của mình và chị gái chứ không hỏi gì nhiều, vấn đề ở chỗ cô ta có hỏi cũng chẳng làm được gì. Những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây đã vượt qua sức tưởng tượng của cô ta rồi, Tần Tung Hoành bỗng nhiên giơ mũi dao về phía họ, sau đó là cuộc gặp gỡ ở tầng thứ nhất cùng với chị gái cả người đau nhức, đó không phải là những việc nên xảy ra trong cuộc sống bình thường, mẹ nó chẳng khác gì tình tiết của phim truyền hình dài tập cả.
Ngoài việc tự an ủi mình rằng vài ngày nữa chị gái sẽ khá hơn thì Vương Manh Manh chẳng thể làm gì được, cô ta chỉ là một cô gái vừa mới trưởng thành, cố gắng không khóc không làm ầm lên như bây giờ là đã rất giỏi rồi.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong thì điện thoại chị gái cô ta lại vang lên, là người trong công ty gọi tới, Vương Manh Manh nhớ đến những lời chị mình nói, xảy ra chuyện gì khẩn cấp cũng đừng hoảng loạn, vì thế cô ta đã nói cho người đó nghe những lời chị mình đã dặn, sau khi ngắt điện thoại xong cô ta vẫn chưa bình tĩnh được, ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Nhan Như Ngọc bước ra từ trong phòng, thay bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, anh ta chỉ có một bộ trường bào, tối hôm qua dơ rồi nên đành phải mặc quần áo hiện đại mình không thích, nhưng dù là quần áo gì thì khoác lên người Nhan Như Ngọc vẫn điển trai như thế. Câu người đẹp vì lụa chẳng đúng với Nhan Như Ngọc chút nào vì trời đã sinh cho người ta một gương mặt cả nam lẫn nữ đều phải ghen tị.
Trông thấy Vương Manh Manh ngoài phòng khách yên tĩnh và ủ rũ hơn bình thường rất nhiều, Nhan Như Ngọc cảm thấy mình vẫn nên tự động chui đầu vào rọ: “Đừng lo lắng, chị cô sẽ không sao đâu”.
Đối với Vương Manh Manh, Nhan Như Ngọc chưa từng che giấu việc mình ghét cô gái nhỏ này cứ khóc lóc om sòm, nhưng nói đến căm ghét thì không hẳn. Một khi người kiêu ngạo như Nhan Như Ngọc đã ghét ai đó thì thậm chí anh ta còn lười phải nói chuyện với đối phương, anh ta chủ động bắt chuyện với Vương Manh Manh tức là mọi thứ vẫn chưa tệ đến mức đó.
Vương Manh Manh nhìn ngón tay của mình, cố gượng cười nói: “Từ bé đến lớn chị luôn là người chăm sóc em, dù thỉnh thoảng chị có nghiêm khắc với em nhưng em biết đó là chị muốn tốt cho em, bình thường miệng của em rất lợi hại nhưng đến lúc quan trọng nhất thì lại không thể thốt ra được một lời ngọt ngào nào, vì em cảm thấy nó quá yếu đuối, vì thế từ nhỏ đến lớn em chưa từng nói với chị một lời cảm ơn, nhưng bây giờ em muốn nói một tiếng, lại cảm thấy mình chẳng còn cơ hội nào nữa. Anh Như Ngọc, anh nói thật cho em biết đi, chị em sẽ chết đúng không?”
Chương 220: Cười nhạo và đánh úp
Nhan Như Ngọc thở dài thườn thượt, đó giờ anh ta không quen nói dối, cũng chẳng có chuyện gì đáng để anh ta phải đặt điều bịa chuyện, nhưng dường như bấy giờ một lời nói dối thiện ý sẽ giúp cô gái nhỏ không bị tổn thương, vì thế Nhan Như Ngọc chưa bao giờ quan tâm đến một người nào đã phá lệ lo lắng ủ rũ thay cho người khác.
Vương Manh Manh là kiểu người cảm xúc đến nhanh và đi cũng vội, thấy Nhan Như Ngọc lộ vẻ mặt khó xử bèn cảm thấy thú vị nên lớn gan nói: “Anh Như Ngọc, tâm trạng em đang cực kì tệ, anh có thể kệ chuyện cười cho em nghe được không”.
Nếu như những lời đó lọt vào tai người hiểu rõ tính cách Nhan thần y ở Quỷ Môn thì chắc là họ sẽ sợ hãi lắm, bảo Nhan Như Ngọc kể chuyện cười, đúng là cô gái nhỏ nghé con không sợ cọp.
Nếu như trước đây có người yêu cầu như thế thì Nhan Như Ngọc đã phẩy áo bỏ đi rồi, nhưng Vương Lệ Trân gặp phải chuyện không may cũng có một phần trách nhiệm của anh ta nên mất rất lâu sau đó anh ta mới nghĩ ra được một câu chuyện cười cũ rích.
Anh ta kể xong thì Vương Manh Manh cười ha hả, chảy cả nước mắt, Nhan Như Ngọc vẫn im lặng đứng nhìn cô ta cười, anh ta biết chuyện cười của mình chẳng buồn cười một tí nào, chỉ là cô ta cần trút cảm xúc ra ngoài một chút thôi.
Vương Manh Manh cười xong Nhan Như Ngọc mới lên tiếng: “Chuyện tôi đã hứa với cô thì nhất định sẽ làm được, dù bình thường tên Long Thiên đó trông không được đáng tin lắm nhưng cái đó thì lại giống tôi, vì thế tôi đã nói là bảo vệ chị cô thì sẽ không để cô ấy gặp phải chuyện gì bất trắc, anh rể cô nói sẽ cứu được chị cô thì cô ấy sẽ không từ bỏ cõi đời này”.
“Em không tin tên ngốc nghia nhưng em tin anh”, Vương Manh Manh nghiêm túc nói.
Nhan Như Ngọc lắm mồm lắm miệng hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì anh đẹp trai như thế thì chắc sẽ không lừa gạt ai đâu”, Vương Manh Manh nghiêng đầu cười nói.
Nhan Như Ngọc cũng hết cách với cô gái này, chỉ biết bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Cô đó, chỉ là một cô gái trẻ không liên quan gì, cô biết gì về tôi? Cô có biết tôi là người thế nào không? Chỉ với một gương mặt đẹp trai đã chắc chắn rằng tôi sẽ không lừa cô ư? Cô cũng dễ dụ quá”.
“Dù bị anh gạt em cũng cam tâm tình nguyện”, Vương Manh Manh không hề do dự nói.
Nhan Như Ngọc hoàn toàn chịu thua cô gái này, thôi không nói mấy thứ đao to búa lớn này nữa, đằng nói nói cũng vô dụng, chi bằng im luôn cho đỡ tốn nước bọt.
Vương Manh Manh ngẩng đầu nói: “Anh Như Ngọc, sau này em gả cho anh được không?”
“Cô còn nhỏ, chưa đến lúc để yêu đương nữa là gả cho một người, cô không thể quyết định sống hết cả đời với người đó vì anh ta đẹp trai được”, Nhan Như Ngọc lắc đầu nói.
Vương Manh Manh cái hiểu cái không, nói: “Nhưng em sợ sau này sẽ không gặp được một người nào đẹp trai như anh nữa”.
Nhan Như Ngọc lại nảy sinh ý định chọc ghẹo cô ta, anh ta đột nhiên ghé lại gần và khẽ nói bên tai Vương Manh Manh: “Tôi đẹp trai đến thế thật hả?”
Vương Manh Manh luôn to gan hơn người ngu ngơ nói: “Thật đó”.
Nhan Như Ngọc cảm thấy Vương Manh Manh thế này thật đáng yêu bèn ghé sát hơn chút nữa: “Đẹp đến mức nào?”
Vệt đỏ trên mặt Vương Manh Manh lan xuống tận cổ, ấp úng cắn răng nói: “Đẹp hơn tất cả mọi người trên thế giới này!”
Nhan Như Ngọc cười cười, thoải mái để Vương Manh Manh lén lút nhìn ngắm mình.
Trong mắt Vương Manh Manh là cảm xúc vui sướng không cách nào che giấu được, quan sát mỹ nhân đệ nhất Quỷ Môn này.
Dường như chỉ đơn giản như thế thôi là đủ để cô ta có được cả thế giới rồi.
“…”
Biệt thự Tử Kim Sơn Phạm Thái Nhàn sắp xếp được anh ta mua lén sau lưng ông cụ nhà họ Phạm, trước đây thường được dùng để nuôi chim hoàng yến nên vị trí cực kỳ bí ẩn, trang trí rất sang trọng, có tổng cộng ba tầng với hơn mười phòng, đừng nói là ba người Nhan Như Ngọc, dù có nhân gấp mười lên vẫn có thể ở đủ.
Anh ta nhận được tin nhắn của Long Thiên lúc nửa đêm, chẳng nói chẳng rằng đã bảo Lão Quỷ theo mình đưa ba người tới nơi này, đến nơi Phạm Thái Nhàn mới biết tình mạng Vương Lệ Trân đang bị đe dọa, ban đầu anh ta muốn nhờ nhà họ Phạm cử vài bác sĩ đến đây để cứu chữa nhưng lại bị Nhan Như Ngọc từ chối, Phạm Thái Nhàn biết thân phận Nhan Như Ngọc, hơn nữa Long Thiên cũng đã nói rõ trong tin nhắn là tất cả đều do Nhan Như Ngọc quyết định nên Phạm Thái Nhàn cũng chẳng làm điều thừa.
Phạm Thái Nhàn cam tâm tình nguyện, vui vẻ làm tay sai cho Long Thiên nên anh ta sẽ thực hiện bất kì một mệnh lệnh gì anh đưa ra, tuy không biết Vương Lệ Trân đắc tội với loại người thế nào khiến cô ra nông nỗi này nhưng nếu chỉ cần cung cấp một nơi ở thì anh ta vẫn làm được. Tất nhiên, Lão Quỷ có kinh nghiệm giang hồ phong phú sẽ không nghĩ đơn giản như Phạm Thái Nhàn, ngoài mặt không hỏi nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán cẩn thận”.
“Cậu chủ, tôi vẫn nghĩ cậu nên báo chuyện này cho ông chủ sẽ tốt hơn, độc cô gái nhà họ Vương trúng rất kỳ quái, người bình thường chẳng ai làm thế cả, chắc chắn là cao thủ, tôi sợ chuyện này sẽ khiến cậu bị liên lụy”, Lão Quỷ ngồi bên ngoài câu cá đêm với Phạm Thái Nhàn lên tiếng.
Phạm Thái Nhàn cầm cần câu giả vờ làm cao nhân bên ngoài biệt thự nói: “Lão Quỷ, ông cũng là một cao thủ thôi, sợ gì chứ?”
“Tôi mà là cao thủ gì, không bàn đến Long Thiên và Nhan Như Ngọc, nếu như lần trước ra tay thật thì chỉ tính mỗi Tần Tung Hoành thôi tôi đã chẳng có một chút phần thắng nào rồi, thanh niên bây giờ không để cho ai sống nữa mà, một đống cao thủ cấp Địa xuất hiện như lá me ấy, ở cái thời của tôi thì đừng nói là võ giả cấp Địa, chỉ cần lên tới võ giả cấp Huyền thôi là có thể tung hoành ngang dọc rồi, thời thế đổi thay, càng ngày càng khó sống”, Lão Quỷ cảm thấy khó chịu nói.
Phạm Thái Nhàn vui vẻ nói: “Ông nên thỏa mãn với những gì mình có đo, mẹ nó tôi còn chẳng phải là một võ giả đây này, tôi còn không lo thì ông sợ cái quái gì không biết”.
“Cậu chủ à, cậu đứng nói chuyện nên không đau eo, cậu là ai cơ chứ, làm sao so sánh với loại chó săn như tôi được? Chỉ cần cậu nói một tiếng thì có cả đống cao thủ cấp Địa bàn mạng cho cậu mà”, Lão Quỷ liếc nhìn cậu chủ sống trong phúc mà không biết hưởng.
Phạm Thái Nhàn nhìn mặt hồ và khẽ nói: “Thế ông nói xem kẻ đã tổn thương Vương Lệ Trân biết tôi đang ở đây thì có dám chạy tới đây đánh úp không?”
“Cho chúng mười lá gan chúng cũng chả dám, trừ khi…”
Lão Quỷ còn chưa nói xong thì đã xoay người chặn trước mặt Phạm Thái Nhàn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Trong bóng tối có một người đàn ông đầy ma mị bước ra, nhe hàm răng trắng noãn cười nói: “Trừ khi là người nhà họ Đỗ chúng tôi, đúng không anh Phạm”.
Cùng lúc đó, hơn mười võ giả từ trên trời đáp xuống quanh biệt thự Tử Kim Sơn, trong đó có Lưu Công Cẩn cầm thanh kiếm gỗ cực kỳ bắt mắt.
Long Thiên đau đầu nói: "Bà nội, bà đừng làm khó con được không? Cũng không phải chắc chắn sẽ chết, hơn nữa bà cũng biết cháu trai bà sợ chết với sợ đau nhất mà, làm sao nỡ chết sớm thế được, còn chưa cho bà bế chắt nội mà đã chết, con sợ xuống dưới kia ông nội sẽ cầm gậy gõ lủng đầu con mất".
"Con không cần nói nữa, chuyện này không cần bàn cãi, bà không quan tâm cô gái họ Vương kia xảy ra chuyện gì, nhưng cháu trai của bảo bối của bà không thể có chuyện gì được, con biết tính khí bà nội rồi, lời đã nói ra thì giống như bát nước đổ đi, không thể lấy lại được", bà lão nghiêm túc nói.
Long Thiên thực sự không biết nói gì mới được, cũng không thể đạp cửa xông ra, bà nội đã nhìn ra điểm này nên mới tự mình ngồi giữ cửa như vậy. Nếu như chị con dâu kia ngăn cản thì Long Thiên vẫn dám phá cửa xông ra, nhưng bà nội lại ra một đòn sát thủ như vậy, đây là đòn trí mạng duy nhất trên đời này có thể vây khốn được vị Diêm Vương của Quỷ Môn.
Bà lão rất minh mẫn, bà đã đi dép trong bụng Long Thiên, gỡ kính xuống, lau một lượt rồi mỉm cười nói: "Con tốt nhất đừng có ý định gì, tóm lại tối nay bà nội sẽ không cho con đi đâu hết, con phải ở đây đúng ba ngày, đợi chuyện này qua đi rồi thì bà không quản nữa. Về phía cô gái họ Vương kia, cùng lắm là bà kêu Long Thiên Tượng sắp xếp vài bác sĩ giỏi tới đó, có cứu được hay không thì phải xem tạo hóa của cô ấy rồi".
Long Thiên khổ tâm nói: "Bà nội, cũng không thể coi cháu trai của bà là đứa con quý giá, còn con gái nhà người khác thì không phải bảo bối sao?"
Bà lão đeo cặp kính lên nói: "Bà không quan tâm con gái nhà khác, bà chỉ cần biết con là cháu nội của bà, bà không thương con thì ai thương, sau này khi bà nội già yếu, hàng đống của nải ở dưới tầng hầm và hơn một trăm căn nhà đều là của con, đến tiểu Hổ Tử đói lạnh thôi bà đã không yên tâm vào quan tài, chứ đừng nói đến để con đi mạo hiểm tính mạng".
Long Thiên nhẹ nhàng nói: "Bà đừng nói như vậy, bà nhất định sẽ trường sinh bách lão, con còn đợi bà nội chăm con cho đó, một đàn chắt trai chắt gái kìa".
Lúc này bà lão mới thoải mái cười lớn nói: "Được, bà nội nhất định sẽ sống để tận mắt chứng kiến đàn chắt trai chắt gái trưởng thành, sau đó kết hôn sinh con, cả nhà họ Long đông người như vậy cũng chỉ có mình con mới khiến nội thấy ấm lòng".
Thấy bà lão có vẻ thoải mái hơn, Long Thiên nhân cơ hội nói thêm: "Thế mới nói, việc sinh con con cũng không thể làm một mình được, cũng phải có cháu dâu nữa đúng không bà? Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì con biết tìm ai sinh chắt nội cho bà đây, bà nói xem có lý không, bà nội?"
"Đừng lừa bà nội nữa, thiếu một người phụ nữ thì không sinh được sao? Chẳng phải vẫn còn Đông Thanh đây sao?", Bà lão trừng mắt quát.
Cừu Đông Thanh che miệng cười lén, mỗi lần thấy lão Phật gia và Long Thiên đấu võ miệng đều cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Nhưng Vương Lệ Trân đã có chắt nội của bà rồi, bà nỡ nhìn một xác hai mạng sao, nhẫn tâm chưa được gặp mặt chắt nội đã để nó chết yểu vậy sao?", Long Thiên cuối cùng cũng bắt thóp được mâu thuẫn chính, sống cùng với lão Phật gia ngần đấy năm lẽ nào anh còn không biết điểm yếu của bà nội là gì sao?
Quả nhiên, lão Phật gia biến sắc nói: "Thật sao? Cô gái họ Vương đó thật sự đã mang giọt máu của nhà họ Long rồi sao?"
Long Thiên chém gió nói: "Chuyện này con sao có thể lừa bà được? Nếu không tại sao con phải liều mạng như vậy, còn không phải là vì để bà được ôm chắt nội đó sao?"
Sắc mặt lão Phật gia âm tình bất động, có chút khổ não lại có chút an ủi, nhìn thằng cháu nói chuyện cũng không giống như đang nói dối, hơn nữa từ nhỏ đến lớn tiểu Hổ Tử chưa từng nói dối bà điều gì, có lẽ không đến mức học được thói hư tật xấu đâu nhỉ.
Nhưng lão Phật Gia không biết rằng thằng cháu đích tôn của bà từ lâu đã nhiễm thói hư tật xấu rồi, hơn nữa còn là loại thói hư khiến chị em phụ nữ mê mệt cơ.
"Bà nội, cậu ấy gạt bà đó, tiểu Hổ Tử ở bên cạnh con lâu như vậy còn không dám ức hiếp con, vừa mới đến Bắc Hải được bao lâu mà đã có con nhanh như vậy chứ?", Cừu Đông Thanh có thiện chí nhắc nhở nói.
Long Thiên hung hăng trừng mắt lườm Cừu Đông Thanh, lão Phật Gia bỗng nhiên bừng tỉnh nói: "Giỏi lắm tiểu Hổ Tử, lại dám lừa cả bà, lớn rồi đủ lông đủ cánh rồi đúng không!"
Long Thiên vẻ mặt như đưa đám nói: "Con và chị Đông Thanh không phải do bà đã hạ thánh chỉ không được làm bừa sao? Con cũng là một nam thanh niên cường tráng khỏe mạnh, ở cùng một nhà lâu như vậy, cũng đã đăng ký kết hôn rồi, những chuyện nên làm đương nhiên đã làm từ lâu rồi. Nếu bà không tin thì ngày mai cùng con về Bắc Hải sẽ biết được thực hư ra làm sao ngay".
"Bà tin lời Đông Thanh", bà lão lắc đầu nói.
Long Thiên cương quyết, tay phải hóa ra một con dao dài, ngay sau đó không để tâm đến lời chửi mắng của lão Phật gia mà trực tiếp kề lên cổ mình nói: "Bà nội, nếu như bà không cho con ra ngoài tìm ông Công Tôn, vậy thì tối nay cháu nội đành bất hiếu rồi!"
Lão Phật gia tức giận quát: "Con dám!"
"..."
Phía đông biệt thự có một căn nhà hai tầng khá bình thường, đây là nơi dành riêng cho Công Tôn vô địch ở, nuôi chó nuôi chim ưng đều ở đây. Phía trước căn nhà còn có một sân vườn được hàng rào bao quanh, bao gồm một luống đất trồng rau, bên cạnh có một cây cổ thụ trăm năm, một giàn nho và vài khóm tre trúc.
Mặc dù đã có lệnh cấm của lão Phật gia, nhưng vẫn có người lén đến trước căn nhà nhỏ của nhà họ Long này, đó là một người đàn ông trung niên, thân thể trần trụi, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng thô kệch, vốn dĩ sẽ khiến người khác cảm thấy vô cùng tầm thường, nhưng đeo trên người ông ấy cộng với hình xăm hắc long dữ tợn che kín nửa thân trên thì đã tạo nên một hình ảnh tràn ngập sự công kích khủng bố, hài hòa một cách dị thường.
Người đàn ông hắc long đi vào trong căn nhà, giá sách bên trong vương vãi khắp sàn nhà, một chiếc đèn dầu ảm đạm đong đưa được đặt trên mặt bàn gỗ đàn hương dài màu tím, góc bàn còn có một chiếc hồ lô đựng rượu, có chiếc dây thừng màu hồng buộc quanh cổ hồ lô và cánh tay khô gầy của một người.
Ông già trước mặt ngồi trên chiếu, đầu bù tóc rối, khuôn mặt trắng bệch như tuyết, ấn đường có một vệt hơi đỏ, nhìn kỹ thì giống như một con mắt phượng dựng thẳng đứng, ông ta mặc một bộ quần áo dài, ngồi khoanh chân viết như bay.
Người đàn ông hắc long dường như đã rất quen với sự trầm mặc của lão dị nhân, nói thẳng vào mục đích của mình: "Mẹ tôi và thằng con không ra gì kia đang giằng co trong nhà, ông cho rằng ai sẽ thắng, hay là cược một lần đi?"
Ông lão cầm hồ lô lên, dốc ngược thấy đã hết rượu rồi, lập tức trở nên buồn tẻ nhạt nhẽo, thế là dừng bút lại, ánh mắt đờ đẫn nói: "Hơn phân nửa tiểu Hổ Tử sẽ thắng".
"Cô con gái của Vương Chấn Đào kia thật sự có huyết mạch thực phượng sao?" người đàn ông hắc long khoanh tay nhíu mày nói: "Nếu như thật sự có mà ông đồng ý với nó thì chẳng phải chúng ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?"
Ông lão hỏi một đằng đáp một nẻo, nói: "Cũng không hẳn vậy, là phúc hay họa thì chưa đến cuối chưa biết chắc được, Long Thiên Tượng, con trai ông có triển vọng hơn ông nhiều, nói như thế nào ấy nhỉ? Ồ, đúng rồi, mười Long Thiên Tượng cũng không bằng một Long Thiên!"
Người đàn ông hắc long không để tâm sự châm chọc của ông lão, ngược lại còn xuồng sã cười lớn nói: "Ha ha, vậy tôi sẽ chống mắt lên chờ, mười Long Thiên Tượng đã có thể thâu tóm cả thủ đô trong tay, vậy chẳng phải thằng nhóc không ra thể thống gì kia có thể trở thành nhân vật kiệt xuất đứng đầu Hoa Hạ sao?"
Chương 217: Cháu trai
Thực ra nhiều người đã quên mất, hoặc là họ đã không còn nhớ nữa, nhưng ông Công Tôn này thì vẫn mãi ghi nhớ, điều khiến người khác kính sợ người đàn ông xăm hình hắc long sau lưng này không phải là việc ông ấy đi lên từ con đường bất chính, cũng không phải vì có tài sản khổng lồ, càng không phải vì cái gọi là bùa hộ mệnh phía sau lưng ông ấy.
Bốn vệ sĩ dưới chướng Long Thiên Tượng bao gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, bốn người đều có sở trường riêng, được người hiểu chuyện gọi là tứ đại hộ pháp của Long Thiên Tượng. Mặc dù ở đất thủ đô cao thủ chật như nêm nhưng cũng vẫn được tôn làm cao thủ đỉnh cấp, nhưng ông Công Tôn biết rõ, cho dù cả bốn vệ sĩ cấp Địa này có liên thủ với nhau thì cũng không thể đỡ được quá mười chiêu của người đàn ông đây. Việc này cũng không thể hiện rằng tu vi võ đạo của Long Thiên Tượng cao đến mức nào, thậm chí dựa trên cách nói nghiêm khắc của thế tục thì ông ấy cũng chỉ vừa vặn đạt đến giai đoạn chân khí hóa dao, cũng là một vị võ giả cấp Địa, cùng lắm là cấp Địa thượng phẩm, vẫn còn cách một khoảng khá xa với cấp Thiên.
Nhưng một vị cao thủ cấp Địa thượng phẩm như vậy lại có thể giết chết một vị cao thủ cấp Thiên khi vừa mới bước chân vào cấp Địa, nói khoa trương hơn thì gần như là một nhát trí mạng, dùng tay bóp nát trái tim của đối phương một cách đơn giản.
Trong lần bị truy sát lúc Long Thiên còn chưa ra đời khi đó, bên ngoài lan truyền tin đồn rằng có ba vị võ giả cấp Địa, một vị võ giả cấp Thiên, cùng với một vị võ giả vừa bước chân vào Ma đạo, nhưng trên thực tế thì số lượng sát thủ gấp đôi như vậy, chỉ là lúc Công Tôn vô địch đến thì một nửa đã bị một mình Long Thiên Tượng tu vi cấp Địa giải quyết xong rồi. Công Tôn vô địch chỉ là vừa hay đi ngang qua nên mấy tên cao thủ đang sắp bị Long Thiên Tượng tiễn vong kia mới tìm cơ hội chuồn mất. Nếu như Công Tôn vô địch đến chậm một bước thì e rằng những kẻ được gọi là cao thủ đó đã không thể thoát khỏi số mệnh toàn quân bị diệt rồi.
"Lão bất tử nhà họ Thích kia đúng thật là mẫn cán, chẳng phải là đã bỏ mặc con gái của họ sao? Mà vẫn còn bám riết lấy tôi đến chết cũng không thôi sao, thậm chí còn hạ thấp thân phận hợp tác với mấy gia tộc thấp kém ở Bắc Hải, thế nào, năm đó chưa giết chết được bố con tôi nên bây giờ muốn làm lại hay sao? Nếu không phải nể mặt con gái lớn của tôi thì một mình tôi cũng có thể diệt sạch tận gốc nhà họ Thích đó rồi, xem bọn họ còn dám làm càn trước mặt tôi nữa không", Long Thiên Tượng hừ lạnh nói, giọng điệu không hề coi trọng một trong những gia tộc danh chấn tại thủ đô chút xíu nào.
Công Tôn vô địch từ lâu đã không quan tâm đến những tranh chấp thế tục nữa, cũng không phát biểu ý kiến gì, ông ta ở lại nhà họ Long cũng chỉ vì một lời hứa năm xưa, về phần những tranh đấu giữa Long Thiên Tượng và mấy gia tộc ông ta cũng không nhúng tay vào, cùng lắm là khi Long Thiên Tượng không chống đỡ được nữa sẽ ra tay trợ giúp, giữ lại huyết mạch của nhà họ Long mà thôi. Hơn nữa trong nhiều năm qua, số lần mà Công Tôn vô địch ra tay cũng chỉ có một, như vậy xem ra Long Thiên Tượng đối phó với những người kia có vẻ khá dễ dàng.
Nhưng nếu như dễ dàng thì tại sao chuyện đến nước này rồi vẫn cũng chưa từng chủ động nhắc đến sự cố?
Ẩn tình trong chuyện này có lẽ cũng chỉ có mình Long Thiên Tượng mới rõ.
"Lão quái vật nhà họ Đỗ đó đã nhìn trúng huyết mạch thực phượng, biết cậu đi trước một bước rồi, đương nhiên sẽ muốn đấu với cậu một chút, muốn phú quý thì phải chịu nguy hiểm, lần này coi như là thử thách cho tiểu Hổ Tử, nếu vượt qua được thì càng tới gần Bá đạo hơn, thép tốt lúc nào cũng cần được mài giũa, nếu không sẽ chỉ là một đống phế liệu thôi", Công Tôn vô địch thản nhiên nói, ông ta không ghét bỏ cậu nhóc đại thiếu gia của nhà họ Long từ nhỏ đã biết mua rượu lấy lòng ông ta, ngược lại còn khá yêu quý, nếu không cũng sẽ không hướng dẫn anh bước chân vào Bá đạo.
"Nếu không phải ông cứ làm quá thì nhà họ Đỗ ở Bắc Hải đó là cái thá gì chứ, có vài vị cao thủ cấp Thiên tọa trấn thì đã sao, lão già họ Đỗ đó chọn con đường bàng môn tà đạo, ông sớm muộn gì cũng trở thành Nhân tôn, một tay cũng có thể bóp chết ông ta rồi", Long Thiên Tượng mỉm cười nói.
Công Tôn vô địch khoát tay nói: "Bớt nịnh nọt tôi đi, lần này cậu tới tìm tôi là muốn tìm cách không thiệt để giải quyết việc này đúng không?"
Long Thiên Tượng vui vẻ đáp: "Vẫn là ông dự đoán như thần, người ta đã giao con gái cho tôi rồi, tôi cũng không thể để nó xảy ra chuyện được, năm đó đã lập lời thề với lão hồ ly Vương Chấn Đào, bảo đảm rằng sẽ để con gái ông ta ăn sung mặc sướng, kết quả còn chưa bước chân vào cửa nhà tôi đã rơi vào tình cảnh sống chết không rõ. Cũng may lão hồ lý đó hiện giờ không ở Hoa Hạ, đang bận với kế hoạch nước ngọt gì đó rồi, chuyện này nếu đến tai ông ta thì còn không về liều mạng với tôi hay sao? Tôi không sợ ông ta trở mặt với mình, cùng lắm là kiếm tiền ít đi một chút, một doanh nhân như ông ta có thể gây ra chấn động lớn cỡ nào chứ, đánh rắm cũng chả ai quan tâm, nhưng rắc rối là ở chỗ ông ta lại có một cô con gái như vậy, thực phượcng chuyển kiếp, đó là việc sâu xa huyền bí vượt qua tam giới cửu lưu, nếu thật sự là một thiên tai nhân họa thì một người phàm phu tục tử như tôi sao có thể ngăn nổi?"
Công Tôn vô địch phá lệ cười nói: "Cũng có thứ khiến Long Thiên Tượng sợ sao?"
"Đương nhiên có, sợ ông già tôi dưới cửu tuyền cô đơn quá sẽ tìm mẹ tôi bầu bạn, sợ cái gậy ba toong gõ vào đầu vô cùng đau của mẹ tôi, sợ quá sớm không có mặt mũi nào đi gặp Tuyết Nhi", Long Thiên Tượng ngẩn ngơ nói, vừa nhắc đến người phụ nữ này đã khiến Long Thiên Tượng được sinh ra từ bụi cỏ hiện lên một vẻ dịu dàng tình cảm. Vị Long Diêm Vương đã hơn hai mươi năm bị người đời chửi sau lưng là kẻ phụ tình và Trần Thế Mỹ nhưng vẫn cười thậm chí còn vui vẻ chấp nhận, dường như chỉ có khoảnh khắc này mới thấy được dáng vẻ hơi cúi đầu và cô đơn.
Công Tôn vô địch cũng ngẩn ngơ hiếm có, khẽ thở dài nói: "Nếu không phải cậu vướng bận quá nhiều thì mấy năm nay tu vi sao có thể dậm chân tại chỗ chứ?"
Long Thiên Tượng cười lớn đáp: "Chúng ta đừng chó chê mèo lắm lông nữa, đều thảm như nhau cả thôi, ông ở nhà họ Long nhiều năm vậy rồi, thật sự chỉ vì một lời hứa với bố tôi sao? Cả đời tôi không hòa thuận được với bố tôi, nhưng có một điểm vô cùng bội phục ông, chết lâu như vậy rồi mà vẫn có thể khiến Công Tôn vô địch ông cam tâm tình nguyện thúc thủ chịu trói, khiến một tình địch như ông giúp ông ấy trông coi cả nhà họ Long, bản lĩnh này cả đời tôi cũng không học được".
Chương 218: Uy hiếp
Công Tôn vô địch hừ một tiếng: “Còn nói nhảm nữa tôi sẽ cho ông cút xéo”.
Long Thiên Tượng dừng lại, chỉ hỏi: “Không nói mấy chuyện buồn này nữa, ông Công Tôn, ông hãy cho tôi một lời khẳng định để tôi yên tâm, cô con gái nhà họ Vương kia có cứu được không, còn thằng con trai ngốc của tôi thật sự muốn từ bỏ tu luyện cả một đời của mình, ông nỡ lòng nào ư? Những năm qua chúng ta đã ngầm giao kèo không cho nó học võ, cho nó trưởng thành một cách hoang dã, không dễ gì mới đạt được bước đầu, không thể từ bỏ được. Ông đừng nói mấy thứ thiên cơ không thể tiết lộ với tôi, ông cũng không phải người am hiểu mệnh trời như Phương Nhân Vương, nếu như thứ này thật sự tồn tại thì sớm đã đập vào đầu lão rùa già đó rồi, tôi chỉ muốn cầu một cái bình yên, tiếp tục cuộc sống bình thường của mình thôi”.
Công Tôn vô địch mỉm cười: “Phượng hoàng niết bàn, thập tử nhất sinh, cứ coi như trên đời này có thứ vũ khí giết được phượng hoàng thì cũng không phải loại độc tầm thường kia, chỉ có phượng hoàng mới giết được phượng hoàng, đây là kiếp nạn số mệnh an bài, ông yên tâm, Tiểu Hổ Tử sẽ không bị thiệt, ngược lại trong họa có phúc”.
Lúc này Long Thiên Tượng mới thở phào nhẹ nhõm, ông ấy nhìn đồng hồ và nói: “Xem chừng bên kia đã có kết quả thắng thua, tôi đoán tám chín phần là thằng con trai xui xẻo của tôi đã giành chiến thắng, haiz, mẹ tôi không ngại nhẫn tâm với tôi, nhưng lại vô cùng yêu thương thằng cháu này, không nỡ để nó bị thương dù chỉ một chút, có lúc tôi ngưỡng mộ gần chết. Bà ấy có lệnh không cho bất kì ai lên núi, ông Công Tôn, ông giúp tôi che giấu chút, giờ tôi sẽ đi luôn, tránh gặp phải tên thỏ nhắt kia lại bị kể tội với bà cụ, thế thì đúng là đen đủi”.
Công Tôn vô địch nhắm mắt dưỡng thần, không thèm nghe mấy lời lảm nhảm của Long Thiên Tượng, lúc Long Thiên Tượng chuẩn bị ra khỏi cửa thì đột nhiên nói: “Tính ra thì mẹ tôi tính tình cứng rắn, không biết rốt cuộc hồi còn trẻ bà ấy có điểm nào khiến ông Công Tôn mê như điếu đổ vậy?”
Công Tôn vô địch bất chợt mở mắt, tất cả đồ vật trong phòng đều rung lên, mấy giọt rượu còn thừa bay lơ lửng trong không trung, ông Công Tôn giơ tay ra búng một đường, động tác vô cùng nhanh gọn.
Một giọt rượu như tên bắn đi.
Long Thiên Tượng lập tức vắt chân lên cổ bỏ chạy, được tầm 10 dặm rồi mà giọt rượu kia vẫn đuổi theo, bám riết từ căn nhà nhỏ của ông Công Tôn cho đến cổng nhà họ Long, nó còn đâm xuyên qua cả dãy cây trước nhà họ Long, tạo thành một đường thẳng kéo dài gần 5 dặm.
Long Thiên Tượng chạy xuống chân núi, leo vội lên xe rồi vẫn cố già mồm: “Công Tôn vô địch, ông tự giam mình ở nơi nhỏ hẹp, việc gì phải bận tâm thế?”
“…”
Sau khi để lại vết sẹo không nông không sâu trên cổ bằng một con dao, Long Thiên tạm thời thắng trận trước bà cụ nhà họ Long, không còn cách nào nữa, đứa cháu trai này thực sự dám ra tay, vừa cầm đao lên đã nhắm vào cổ, ai mà chịu được cơ chứ, ngay cả Cừu Đông Thanh cũng sợ hãi khi nhìn thấy cảnh đó, cô ta sợ rằng Long Thiên sẽ thực sự tự sát chứ đừng nói đến bà cụ luôn lo lắng về cháu trai của mình.
Mãi mới khuyên được Long Thiên bỏ đao xuống, bà cụ nhà họ Long thở phào, vừa buồn bực vừa bất lực nói: “Tiểu Hổ Tử lớn thật rồi, dám làm vậy để uy hiếp bà”.
Câu này khiến Long Thiên không khỏi đau lòng, nếu không phải do thời gian cấp bách thì anh cũng không muốn dùng cách này mà sẽ hòa giải với bà, nhưng tên lang băm xấu xa kia đã nói hạn chỉ có 3 ngày, càng kéo dài thì Vương Lệ Trân càng nguy hiểm, Long Thiên mới buộc phải làm vậy.
Với lại hiện giờ Bắc Hải không còn yên ổn như trước, nhà họ Đỗ vẫn luôn nhòm ngó Vương Lệ Trân, chuyện Long Thiên lao tới thủ đô trong đêm cũng chẳng dấu được bao lâu nữa. Một thế gia có chỗ đứng vững chắc từ lâu nếu không nhìn ra vấn đề này thì đúng là vô dụng, vậy nên anh cần phải giải quyết việc này thật nhanh gọn, tuyệt không thể chậm trễ, nếu không sợ là đến lúc anh tìm cách cứu được thì Vương Lệ Trân đã bị nhà họ Đỗ bắt đi từ lâu rồi.
Mặc dù có Nhan Như Ngọc canh trừng, nhưng lần này không chỉ đối phó với một người như trước mà là đối phó với cả một gia tộc, hơn nữa còn là một thế gia đã quy ẩn. Cho dù Long Thiên tin tưởng vào năng lực của Nhan Như Ngọc thì vẫn không yên tâm cho lắm, sau khi anh rời Bắc Hải, có rất nhiều chuyện có thể xảy ra, chỉ cần tìm được cách cứu Vương Lệ Trân, anh sẽ lập tức quay về Bắc Hải.
Long Thiên thở dài: “Bà nội, cháu xin lỗi”.
Bà cụ nhà họ Long phẩy tay, nói: “Bỏ đi, cháu tự khác có phúc của mình, bà không can thiệp vào chuyện của cháu nữa, dù cháu tìm ông Công Tôn làm gì thì cũng phải hứa với bà một chuyện, làm cho xong việc thật tốt, sau đó khỏe mạnh lành lặn về đây gặp bà”.
Long Thiên gật đầu: “Bà yên tâm, cháu bà không hẻo sớm vậy được đâu”.
Bà cụ nhà họ Long vừa định đứng dậy, Cừu Đông Thanh nhanh chóng tiến tới dìu, bà ấy yên lặng vài phút rồi nói: “Hiện giờ nhẫn nhịn một chút cũng không sao, đến lúc cô gái kia tới, bà vẫn đứng về phía cháu”.
Cừu Đông Thanh miễn cưỡng nở nụ cười: “Bà không sợ cháu được chiều mà kiêu ngạo ạ?”
“Bà nhìn cháu lớn lên từ bé, biết cháu không nhỏ mọn như vậy, ngược lại cái người tên Vương Lệ Trân đó nếu lúc đến đây nếu không làm tròn vai cô con dâu ngoan ngoãn, nhất định bà sẽ dạy dỗ cô ta một trận!”, bà cụ nhà họ Long nghiến răng nói, tưởng chừng rất ghét cô cháu dâu chưa từng gặp mặt này.
Long Thiên nghe mà toát mồ hôi hột, thôi rồi, Vương Lệ Trân còn chưa đến mà bà cụ đã bàn mưu liên thủ với người chị là con dâu được nuôi từ bé rồi, đợi khi cô tới, khẳng định sẽ rất náo nhiệt đây.
Bà cụ nhà họ Long không cản đường nữa, quay về Phật đường cùng Cừu Đông Thanh, còn Long Thiên đi tìm ông Công Tôn.
Bà cụ nhà họ Long quỳ trên nệm trong Phật đường tụng kinh, sau đó đứng dậy và ngồi trên một chiếc ghế gỗ thông kiểu cũ trong Phật đường rợp bóng mát bằng gỗ đàn hương. Khói nhang bay lơ lửng. Bà lần chuỗi hạt cầu nguyện và nhắm mắt lại, nhớ lại khung cảnh nhiều năm trước vào một buổi chiều khi Long Thiên còn bé, anh không thèm mặc quần, nằm gối đầu lên đùi bà cụ mà ngủ, bà cụ nở một nụ cười hiền hậu, tự nói một mình: “Quang Minh à, ông đi sớm vậy, nhớ bảo vệ Tiểu Hổ Tử nhà chúng ta bình an, tôi thay ông chăm lo cháu trai trưởng thành, đợi tôi lo cho nó xong rồi sẽ đi gặp ông, chúng ta cùng nhau trò chuyện”.
Chương 219: Một tiếng cảm ơn
Chẳng mấy khi Vương Lệ Trân không đến công ty làm, đây chính là một chuyện kỳ lạ ngàn năm có một, vì trong ấn tượng của nhân viên tập đoàn Vương Thị thì cô gái mạnh mẽ đặt công việc lên hàng đầu này chưa bao giờ xin nghỉ lấy một ngày, làm việc còn cần cù chăm chỉ hơn cả nhân viên bình thường. Cô luôn là một tấm gương sáng chói lóa cho tất cả mọi người, đó cũng là lý do tại sao sau khi vợ chồng Vương Chấn Đào ra nước ngoài và giao công ty lại cho Vương Lệ Trân thì chẳng ai có ý kiến gì, bởi vì Vương Lệ Trân là một vị lãnh đạo rất xuất sắc, có rất nhiều người ở Bắc Hải nể phục sự chuyên nghiệp của người đẹp nhất Bắc Hải này, dù ngoài mặt có tỏ ra thế nào đi chăng nữa.
Trong đó có cả Mộc Tiểu Nhã luôn xem Vương Lệ Trân là mục tiêu để cố gắng, hôm nay cô ấy cũng đẩy cửa văn phòng ra như bình thường rồi lại phát hiện Vương Lệ Trân không có ở đó, với chức vụ trợ lý của mình, sau chín giờ Mộc Tiểu Nhã mới lo lắng gọi cho Vương Lệ Trân hỏi nguyên nhân.
Dường như Mộc Tiểu Nhã luôn cảm thấy căng thẳng trước mặt Vương Lệ Trân, suy cho cùng thì cô ấy cũng được Vương Lệ Trân nhặt về bên vệ đường của một quán bar, sau đó chẳng biết thế nào lại vào Vương Thị làm việc, có thể nói Vương Lệ Trân là ân nhân cứu mạng và cả quý nhân giúp đỡ cô ấy, nếu như không có những lời cô nói thì chẳng biết bây giờ Mộc Tiểu Nhã đang ở đâu và làm gì, việc đáng sợ nhất trên đời này không phải là người bạn yêu không yêu bạn mà là bạn lạc mất phương hướng, không biết phải đi về đâu.
Vì thế Mộc Tiểu Nhã rất biết ơn Vương Lệ Trân, cũng cực kì kính nể cô, bởi vì cô chính là hình mẫu mà rất nhiều cô gái đang hướng tới, Mộc Tiểu Nhã cũng không phải ngoại lệ.
Người nghe điện thoại không phải là chủ tịch mà là em gái cô, Vương Manh Manh. Vương Manh Manh nói với Mộc Tiểu Nhã ở đầu dây bên kia rằng chị gái cô ta cảm thấy không được khỏe nên cần nghỉ ngơi vài ngày, công việc của công ty đã nằm sẵn trong máy tính của cô ấy, bảo Mộc Tiểu Nhã cứ làm theo sắp xếp được để lại trong máy là được, thêm vào đó là liên lạc với phó chủ tịch Tạ Thái Phong toàn quyền quản lý các dự án kinh doanh của công ty.
Đây là lần đầu tiên Mộc Tiểu Nhã phải gánh vác một trách nhiệm lớn như thế từ khi vào công ty đến nay, có hơi xúc động nhưng phần lớn là hừng hực ý chí chiến đấu, thay vì cứ đứng bên dưới nhìn lên thì chi bằng cứ cố gắng để giành lấy, đó là lời người đàn ông tên Long Thiên đó là nói với cô. Từ đó về sau, nó trở thành châm ngôn của Mộc Tiểu Nhã, dường như mỗi lần nhớ đến người đó, ý chí chiến đấu của Mộc Tiểu Nhã lại bắt đầu sục sôi, có lẽ là sau khi anh xuất hiện thì Mộc Tiểu Nhã luôn sống một cách ngờ nghệch với đời mới bắt đầu muốn chứng minh điều gì đó.
Nhớ tới gương mặt cười xấu xa đó, hai má Mộc Tiểu Nhã lại bất giác đỏ ửng lên, trong trái tim cô gái ôm ấp tình cảm với ai đó là những vần thơ, điều đó rất đúng với cô gái Mộc Tiểu Nhã ngây ngô hơn hai mươi năm này, cô ấy xoa xoa hai má, lặng lẽ giơ nắm đấm lên trong phòng làm việc của Vương Lệ Trân và lẩm bẩm: “Mình có thể chịu đựng khó khăn vất vả, phải mạnh mẽ, phải kiên trì!”
“…”
Một cô gái ôm ấp tình cảm nên thơ khác thì không thể hào hứng được như Mộc Tiểu Nhã, thậm chí bây giờ cô ta còn đang chìm trong cảm giác tuyệt vọng, người chị luôn yêu thương mình hôn mê bất tỉnh, hơn nữa cô ta còn chẳng biết tải sao lại xảy ra chuyện thế này, chẳng biết nguyên nhân sự thật là gì, cứ có cảm giác như mình sẽ bị người ta nắm mũi dẫn đi cả đời, cảm giác đó thật sự không hệ dễ chịu.
Tối qua sau khi Long Thiên đi thì Phạm Thái Nhàn từng gặp mấy ngày trước đột nhiên theo Lão Quỷ đến biệt thự nhà họ Vương để đưa chị và người tình trong mộng của cô ta là Nhan Như Ngọc lên biệt thự trên núi. Vương Manh Manh chỉ lẳng lặng sắp xếp những thứ của mình và chị gái chứ không hỏi gì nhiều, vấn đề ở chỗ cô ta có hỏi cũng chẳng làm được gì. Những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây đã vượt qua sức tưởng tượng của cô ta rồi, Tần Tung Hoành bỗng nhiên giơ mũi dao về phía họ, sau đó là cuộc gặp gỡ ở tầng thứ nhất cùng với chị gái cả người đau nhức, đó không phải là những việc nên xảy ra trong cuộc sống bình thường, mẹ nó chẳng khác gì tình tiết của phim truyền hình dài tập cả.
Ngoài việc tự an ủi mình rằng vài ngày nữa chị gái sẽ khá hơn thì Vương Manh Manh chẳng thể làm gì được, cô ta chỉ là một cô gái vừa mới trưởng thành, cố gắng không khóc không làm ầm lên như bây giờ là đã rất giỏi rồi.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong thì điện thoại chị gái cô ta lại vang lên, là người trong công ty gọi tới, Vương Manh Manh nhớ đến những lời chị mình nói, xảy ra chuyện gì khẩn cấp cũng đừng hoảng loạn, vì thế cô ta đã nói cho người đó nghe những lời chị mình đã dặn, sau khi ngắt điện thoại xong cô ta vẫn chưa bình tĩnh được, ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Nhan Như Ngọc bước ra từ trong phòng, thay bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, anh ta chỉ có một bộ trường bào, tối hôm qua dơ rồi nên đành phải mặc quần áo hiện đại mình không thích, nhưng dù là quần áo gì thì khoác lên người Nhan Như Ngọc vẫn điển trai như thế. Câu người đẹp vì lụa chẳng đúng với Nhan Như Ngọc chút nào vì trời đã sinh cho người ta một gương mặt cả nam lẫn nữ đều phải ghen tị.
Trông thấy Vương Manh Manh ngoài phòng khách yên tĩnh và ủ rũ hơn bình thường rất nhiều, Nhan Như Ngọc cảm thấy mình vẫn nên tự động chui đầu vào rọ: “Đừng lo lắng, chị cô sẽ không sao đâu”.
Đối với Vương Manh Manh, Nhan Như Ngọc chưa từng che giấu việc mình ghét cô gái nhỏ này cứ khóc lóc om sòm, nhưng nói đến căm ghét thì không hẳn. Một khi người kiêu ngạo như Nhan Như Ngọc đã ghét ai đó thì thậm chí anh ta còn lười phải nói chuyện với đối phương, anh ta chủ động bắt chuyện với Vương Manh Manh tức là mọi thứ vẫn chưa tệ đến mức đó.
Vương Manh Manh nhìn ngón tay của mình, cố gượng cười nói: “Từ bé đến lớn chị luôn là người chăm sóc em, dù thỉnh thoảng chị có nghiêm khắc với em nhưng em biết đó là chị muốn tốt cho em, bình thường miệng của em rất lợi hại nhưng đến lúc quan trọng nhất thì lại không thể thốt ra được một lời ngọt ngào nào, vì em cảm thấy nó quá yếu đuối, vì thế từ nhỏ đến lớn em chưa từng nói với chị một lời cảm ơn, nhưng bây giờ em muốn nói một tiếng, lại cảm thấy mình chẳng còn cơ hội nào nữa. Anh Như Ngọc, anh nói thật cho em biết đi, chị em sẽ chết đúng không?”
Chương 220: Cười nhạo và đánh úp
Nhan Như Ngọc thở dài thườn thượt, đó giờ anh ta không quen nói dối, cũng chẳng có chuyện gì đáng để anh ta phải đặt điều bịa chuyện, nhưng dường như bấy giờ một lời nói dối thiện ý sẽ giúp cô gái nhỏ không bị tổn thương, vì thế Nhan Như Ngọc chưa bao giờ quan tâm đến một người nào đã phá lệ lo lắng ủ rũ thay cho người khác.
Vương Manh Manh là kiểu người cảm xúc đến nhanh và đi cũng vội, thấy Nhan Như Ngọc lộ vẻ mặt khó xử bèn cảm thấy thú vị nên lớn gan nói: “Anh Như Ngọc, tâm trạng em đang cực kì tệ, anh có thể kệ chuyện cười cho em nghe được không”.
Nếu như những lời đó lọt vào tai người hiểu rõ tính cách Nhan thần y ở Quỷ Môn thì chắc là họ sẽ sợ hãi lắm, bảo Nhan Như Ngọc kể chuyện cười, đúng là cô gái nhỏ nghé con không sợ cọp.
Nếu như trước đây có người yêu cầu như thế thì Nhan Như Ngọc đã phẩy áo bỏ đi rồi, nhưng Vương Lệ Trân gặp phải chuyện không may cũng có một phần trách nhiệm của anh ta nên mất rất lâu sau đó anh ta mới nghĩ ra được một câu chuyện cười cũ rích.
Anh ta kể xong thì Vương Manh Manh cười ha hả, chảy cả nước mắt, Nhan Như Ngọc vẫn im lặng đứng nhìn cô ta cười, anh ta biết chuyện cười của mình chẳng buồn cười một tí nào, chỉ là cô ta cần trút cảm xúc ra ngoài một chút thôi.
Vương Manh Manh cười xong Nhan Như Ngọc mới lên tiếng: “Chuyện tôi đã hứa với cô thì nhất định sẽ làm được, dù bình thường tên Long Thiên đó trông không được đáng tin lắm nhưng cái đó thì lại giống tôi, vì thế tôi đã nói là bảo vệ chị cô thì sẽ không để cô ấy gặp phải chuyện gì bất trắc, anh rể cô nói sẽ cứu được chị cô thì cô ấy sẽ không từ bỏ cõi đời này”.
“Em không tin tên ngốc nghia nhưng em tin anh”, Vương Manh Manh nghiêm túc nói.
Nhan Như Ngọc lắm mồm lắm miệng hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì anh đẹp trai như thế thì chắc sẽ không lừa gạt ai đâu”, Vương Manh Manh nghiêng đầu cười nói.
Nhan Như Ngọc cũng hết cách với cô gái này, chỉ biết bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Cô đó, chỉ là một cô gái trẻ không liên quan gì, cô biết gì về tôi? Cô có biết tôi là người thế nào không? Chỉ với một gương mặt đẹp trai đã chắc chắn rằng tôi sẽ không lừa cô ư? Cô cũng dễ dụ quá”.
“Dù bị anh gạt em cũng cam tâm tình nguyện”, Vương Manh Manh không hề do dự nói.
Nhan Như Ngọc hoàn toàn chịu thua cô gái này, thôi không nói mấy thứ đao to búa lớn này nữa, đằng nói nói cũng vô dụng, chi bằng im luôn cho đỡ tốn nước bọt.
Vương Manh Manh ngẩng đầu nói: “Anh Như Ngọc, sau này em gả cho anh được không?”
“Cô còn nhỏ, chưa đến lúc để yêu đương nữa là gả cho một người, cô không thể quyết định sống hết cả đời với người đó vì anh ta đẹp trai được”, Nhan Như Ngọc lắc đầu nói.
Vương Manh Manh cái hiểu cái không, nói: “Nhưng em sợ sau này sẽ không gặp được một người nào đẹp trai như anh nữa”.
Nhan Như Ngọc lại nảy sinh ý định chọc ghẹo cô ta, anh ta đột nhiên ghé lại gần và khẽ nói bên tai Vương Manh Manh: “Tôi đẹp trai đến thế thật hả?”
Vương Manh Manh luôn to gan hơn người ngu ngơ nói: “Thật đó”.
Nhan Như Ngọc cảm thấy Vương Manh Manh thế này thật đáng yêu bèn ghé sát hơn chút nữa: “Đẹp đến mức nào?”
Vệt đỏ trên mặt Vương Manh Manh lan xuống tận cổ, ấp úng cắn răng nói: “Đẹp hơn tất cả mọi người trên thế giới này!”
Nhan Như Ngọc cười cười, thoải mái để Vương Manh Manh lén lút nhìn ngắm mình.
Trong mắt Vương Manh Manh là cảm xúc vui sướng không cách nào che giấu được, quan sát mỹ nhân đệ nhất Quỷ Môn này.
Dường như chỉ đơn giản như thế thôi là đủ để cô ta có được cả thế giới rồi.
“…”
Biệt thự Tử Kim Sơn Phạm Thái Nhàn sắp xếp được anh ta mua lén sau lưng ông cụ nhà họ Phạm, trước đây thường được dùng để nuôi chim hoàng yến nên vị trí cực kỳ bí ẩn, trang trí rất sang trọng, có tổng cộng ba tầng với hơn mười phòng, đừng nói là ba người Nhan Như Ngọc, dù có nhân gấp mười lên vẫn có thể ở đủ.
Anh ta nhận được tin nhắn của Long Thiên lúc nửa đêm, chẳng nói chẳng rằng đã bảo Lão Quỷ theo mình đưa ba người tới nơi này, đến nơi Phạm Thái Nhàn mới biết tình mạng Vương Lệ Trân đang bị đe dọa, ban đầu anh ta muốn nhờ nhà họ Phạm cử vài bác sĩ đến đây để cứu chữa nhưng lại bị Nhan Như Ngọc từ chối, Phạm Thái Nhàn biết thân phận Nhan Như Ngọc, hơn nữa Long Thiên cũng đã nói rõ trong tin nhắn là tất cả đều do Nhan Như Ngọc quyết định nên Phạm Thái Nhàn cũng chẳng làm điều thừa.
Phạm Thái Nhàn cam tâm tình nguyện, vui vẻ làm tay sai cho Long Thiên nên anh ta sẽ thực hiện bất kì một mệnh lệnh gì anh đưa ra, tuy không biết Vương Lệ Trân đắc tội với loại người thế nào khiến cô ra nông nỗi này nhưng nếu chỉ cần cung cấp một nơi ở thì anh ta vẫn làm được. Tất nhiên, Lão Quỷ có kinh nghiệm giang hồ phong phú sẽ không nghĩ đơn giản như Phạm Thái Nhàn, ngoài mặt không hỏi nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán cẩn thận”.
“Cậu chủ, tôi vẫn nghĩ cậu nên báo chuyện này cho ông chủ sẽ tốt hơn, độc cô gái nhà họ Vương trúng rất kỳ quái, người bình thường chẳng ai làm thế cả, chắc chắn là cao thủ, tôi sợ chuyện này sẽ khiến cậu bị liên lụy”, Lão Quỷ ngồi bên ngoài câu cá đêm với Phạm Thái Nhàn lên tiếng.
Phạm Thái Nhàn cầm cần câu giả vờ làm cao nhân bên ngoài biệt thự nói: “Lão Quỷ, ông cũng là một cao thủ thôi, sợ gì chứ?”
“Tôi mà là cao thủ gì, không bàn đến Long Thiên và Nhan Như Ngọc, nếu như lần trước ra tay thật thì chỉ tính mỗi Tần Tung Hoành thôi tôi đã chẳng có một chút phần thắng nào rồi, thanh niên bây giờ không để cho ai sống nữa mà, một đống cao thủ cấp Địa xuất hiện như lá me ấy, ở cái thời của tôi thì đừng nói là võ giả cấp Địa, chỉ cần lên tới võ giả cấp Huyền thôi là có thể tung hoành ngang dọc rồi, thời thế đổi thay, càng ngày càng khó sống”, Lão Quỷ cảm thấy khó chịu nói.
Phạm Thái Nhàn vui vẻ nói: “Ông nên thỏa mãn với những gì mình có đo, mẹ nó tôi còn chẳng phải là một võ giả đây này, tôi còn không lo thì ông sợ cái quái gì không biết”.
“Cậu chủ à, cậu đứng nói chuyện nên không đau eo, cậu là ai cơ chứ, làm sao so sánh với loại chó săn như tôi được? Chỉ cần cậu nói một tiếng thì có cả đống cao thủ cấp Địa bàn mạng cho cậu mà”, Lão Quỷ liếc nhìn cậu chủ sống trong phúc mà không biết hưởng.
Phạm Thái Nhàn nhìn mặt hồ và khẽ nói: “Thế ông nói xem kẻ đã tổn thương Vương Lệ Trân biết tôi đang ở đây thì có dám chạy tới đây đánh úp không?”
“Cho chúng mười lá gan chúng cũng chả dám, trừ khi…”
Lão Quỷ còn chưa nói xong thì đã xoay người chặn trước mặt Phạm Thái Nhàn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Trong bóng tối có một người đàn ông đầy ma mị bước ra, nhe hàm răng trắng noãn cười nói: “Trừ khi là người nhà họ Đỗ chúng tôi, đúng không anh Phạm”.
Cùng lúc đó, hơn mười võ giả từ trên trời đáp xuống quanh biệt thự Tử Kim Sơn, trong đó có Lưu Công Cẩn cầm thanh kiếm gỗ cực kỳ bắt mắt.