-
Chương 196-200
Chương 196: Sát khí cuồn cuộn
Cú đấm ẩn giấu luồng sức mạnh cực lớn đang chuyển động, chỉ đến lúc này Hạ Vũ Hiên mới hiểu được anh ta đã coi thường đối thủ, tu vi của đối phương đã vượt trên anh ta, hơn nữa nhìn biểu cảm kia rõ ràng là đã sinh ra ý muốn giết người, nếu bị cú đấm này đánh trúng, có lẽ xương mặt của mình đã vỡ nát rồi, chẳng qua là đối phương thực sự dám giết người trước mặt bao nhiêu người như vậy sao?
Anh ấy dám, từ biểu cảm của Long Thiên có thể thấy được, anh ấy hầu như không hề có ý định nương tay, bởi vì Bạch Diêm Vương đã ra tay, đó được coi như một loại phản ứng theo bản năng đã kích thích Long Thiên, trừ phi đối thủ đã mất đi sức chống cự, nếu không thì anh sẽ giết đến cùng, đây chính là bản năng của một sát thủ.
Có một khoảnh khắc như vậy, Hạ Vũ Hiên thậm chí còn có cảm giác đối diện mình đã không còn là một con người, mà là một con dã thú đã mất hết phần nhân tính chỉ còn biết giết chóc, trong thời gian ở trong quân đội anh ta đã từng nghe vị lớp trưởng già nói, một người nếu như giết chóc quá nhiều thì loại khí chất đó không phải người bình thường có thể bắt chước được, bởi vì nếu không chai sạn với những thi thể thì người bình thường sẽ không thể có được loại sát khí đặc thù đó, điều này cũng giống như việc huấn luyện chim ưng vậy, mà người đàn ông này rõ ràng là đã từng giết rất nhiều người, nếu không sát khí sẽ không cuồn cuộn ngất trời thế kia.
Luồng sát khí cực kỳ khủng khiếp cuốn lấy Hạ Vũ Hiên, anh ta dường như đã chấp nhận số mệnh, nhưng lại không hề cảm thấy hối hận, cho dù được làm lại một lần nữa, cho dù anh ta biết rõ rằng mình không phải là đối thủ của Long Thiên thì anh ta cũng sẽ lựa chọn xông lên, không biết tự lượng sức mà khiêu chiến với đối phương thêm một lần nữa. Bắt Hạ Vũ Hiên phải trơ mắt nhìn em gái của mình bị người ta bắt nạt là điều không thể!
“Anh hai, dừng tay!”
Đúng vào lúc Hạ Vũ Hiên cho rằng mình sắp xong đời, một giọng nói truyền đến, cũng chính giọng nói này đã cứu Hạ Vũ Hiên từ quỷ môn quan trở về, Long Thiên đã lấy lại được lý trí, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh khẽ thay đổi đường tấn công của mình, mặc dù cú đấm vẫn không thể dừng lại được nhưng nó đã không đánh trúng vào người Hạ Vũ Hiên, mà đánh vào mặt đất phía bên cạnh anh ta, nền đất cứng rắn cứ vậy mà bị đánh cho nưt toác và lõm xuống!
Tất cả mọi người sững sờ!
Mọi người có mặt trước đó đều không coi trọng lắm đến trận quyết đấu giữa Long Thiên và Hạ Vũ Hiên, một bên là chiến sĩ có dáng người và chiều cao gần như hoàn mỹ, còn một bên là người đàn ông trông rõ là gầy gò ốm yếu, cục diện đáng lẽ phải là vừa đánh đã thua mới đúng.
Xong mọi việc xảy ra đều không như dự đoán, chỉ vừa mới gặp mặt, người đàn ông trông có vẻ yếu đuối đau ốm này lại dùng một chiêu đã khống chế được Hạ Vũ Hiên, thậm chí chỉ với một cú đấm đã tạo thành một cái hố lớn trên mặt đất, điều này quả thực là quá sức bất ngờ.
Nhưng nếu nói người ngạc nhiên nhất phải tính đến Hạ Vũ Hiên ở gần Long Thiên nhất, anh ta hiểu rất rõ, nếu như không phải Long Thiên dừng tay đúng lúc thì bây giờ thứ bị lõm vào đã không phải là nền đất nữa mà là đầu của anh ta, anh ta không cho là đầu mình còn cứng hơn nền đất kia, mặc dù không phục, nhưng vẫn phải cắn răng nói: “Cảm ơn đã nương tay”.
Long Thiên thong dong đứng dậy, cũng chẳng thèm nhìn đến Hạ Vũ Hiên đang nằm trên đất nói: “Anh phải cảm ơn cô bé kia”.
Tần Ỷ Thiên vội vàng chạy đến, từ tận đáy lòng nói lời cảm tạ: “Cảm ơn anh, anh lớn”.
Long Thiên xua tay, nhìn Cừu Đông Thanh đứng phía sau lưng nói: “Chị, chúng ta chắc là không ở đây được nữa rồi, hay là đi nhé”.
Cừu Đông Thanh nhìn Hạ Tiểu Man bộ dạng như sắp sụp đổ nói: “Cô còn có ý kiến gì không?”
Hạ Tiểu Man cúi thấp đầu, cắn chặt răng, hôm nay cô ta coi như mất hết mặt mũi rồi, thậm chí còn liên luỵ đến cả anh hai nhà mình, hai anh em đều chịu thiệt thòi, việc này dám chắc sau tối hôm nay say sẽ lan truyền cực nhanh, nhưng mà tủi nhục hơn nữa thì cũng không bằng được sự an toàn của anh hai, Hạ Tiểu Man không ngốc, nếu lúc này mà còn cố sống cố chết đối cứng với người ta thì kẻ đen đủi chính là cô ta, cho nên cô ta không nói năng gì mà đi đến chỗ Hạ Vũ Hiên, coi như nhận thua.
Hạ Tiểu Man chịu thua nhưng không có nghĩa là Cừu Đông Thanh sẽ cho qua như vậy, đối với người luôn có thói quen đứng trên cơ người khác như Cừu Đông Thanh mà nói, cô ta còn cần một lời xin lỗi chân thành, cho nên cô ta mới mở miệng nói: “Nói một câu xin lỗi, mấy người sẽ được đi”.
Hạ Tiểu Man tức đến nỗi hai vai run lên, cô ta đã nhận thua rồi, tại sao đối phương còn bám riết không tha như thế, Hạ Vũ Hiên nhìn về phía Cừu Đông Thanh nói: “Cô gái này, làm người nên có lòng khoan dung!”
“Trong từ điển của Cừu Đông Thanh tôi trước giờ không có câu này, tôi là người rất cố chấp, đã phạm lỗi thì nên biết sẽ phải bị đánh đòn”, Cừu Đông Thanh nói bằng giọng đanh thép: “Xin lỗi!”
Tất cả mọi người ở đó đều sửng sốt, đến cả Hạ Vũ Hiên cũng rất ngạc nhiên, Cừu Đông Thanh với danh hiệu Quỷ nữ đao cực kỳ nổi tiếng trong giới này, nhưng mà Quỷ nữ đao này không phải đang ở thủ đô à? Thế nào mà lại xuất hiện ở Bắc Hải, hơn nữa còn đưa theo một người đàn ông, trừ phi…
Rất nhanh đáp án đã được bóc trần, đột nhiên, giọng thanh thoát của một người phụ nữ vang lên: “Cô Cừu, có thể nể mặt Khuynh Thành được không?”
Đám người vây xung quanh đồng loạt tách ra, một người phụ nữ mặc lễ phục trông giống như nữ vương bước vào, dáng đi cực kỳ ung dung tao nhã xuyên qua đám người, xự xuất hiện của cô ta tưởng như khiến cho những bóng đèn thuỷ tinh treo đầy sảnh chính trở nên sáng lấp lánh, câu nhà tranh rực rỡ phát sáng đại khái có lẽ là để hình dung cho tình huống này.
“Cô là ai?”, Hạ Tiểu Man liếc mắt nhìn người phụ nữ mặc lễ phục này hỏi một câu.
Phụ nữ quá đẹp thường khiến cho cô ta mất cảm giác an toàn, hôm nay cô ta đúng là đen đủi, gặp liền hai người một lúc.
Người đến đương nhiên là Diệp yêu tinh, cô ta cười nói: “Tôi là người phụ trách của buổi tiệc tối hôm nay, Diệp Khuynh Thành, xin chào cô Hạ”.
Hạ Tiểu Man đương nhiên đã từng nghe đến dại danh của Diệp yêu tinh, lập tức nói: “Xin chào cô Diệp”.
Diệp yêu tinh mỉm cười, đi thẳng về phía Cừu Đông Thanh nói: “Cô Cừu, chúng ta khi trước từng gặp nhau mấy lần, còn nhớ tôi không?”
Cừu Đông Thanh qủa thực còn nhớ Diệp yêu tinh, cũng không có ý định lật mặt với nhau, dù gì đối phương cũng là người phụ tráchcủa buổi tiệc hôm nay, trong tay cô ta còn có thứ đồ mà Cừu Đông Thanh muốn lấy, cho nên cô ta gật đầu nói: “Diệp Khuynh Thành, cô định can thiệp vào chuyện này sao?”
“Cô ta chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, mong cô Cừu độ lượng mà không so đo với cô ta nữa, sau này Khuynh Thành ắt sẽ tới nhà để cảm ơn”, Diệp Khuynh Thành bất đắc dĩ cười, sau đó nhìn về phía Long Thiên nũng nịu nói: “Cậu chủ Long, chúng ta cũng coi như ‘bạn tốt’, anh giúp tôi khuyên cô Cừu một chút đi”.
Lời nói của Diệp yêu tinh vừa dứt, tiếng bàn tán xôn xao đột nhiên tắt ngấm, tức khắc người của cả hội trường đều nhìn về phía Long Thiên, không hẹn mà cùng hít một hơi lạnh.
Cậu chủ Long, nhà họ Long của thủ đô, đó chính là một gia tộc danh gia vọng tộc mà bọn họ có muốn cũng không dám nhận làm người quen.
Chương 197: Long hổ tranh đấu
Nhà họ Long chẳng phải là gia tộc có khả năng một tay che trời ở thủ đô đấy ư? Một gia tộc lớn mạnh đến mức có thể ảnh hưởng đến GDP của cả thủ đô?
Đối với những người có mặt tại đây mà nói, kể cả họ chưa từng biết đến Long Thiên Tượng, người đứng sau siêu đế chế đó thì cũng phải nghe qua cái tên này rồi, bởi vì trong giới kinh doanh, cái tên Long Thiên Tượng giống như sự xuất hiện của Diêm Đế trên trời vậy. Tập đoàn Tượng Quốc phát triển nhảy vọt ngay từ lúc mới thành lập, gặp người giết người, gặp phật giết phật, chỉ trong vòng 20 năm ngắn ngủi đã trở thành doanh nghiệp tư nhân lớn nhất thủ đô, đến cả doanh nghiệp của Đoàn Thị lừng lẫy một thời, trong một đợt sóng gió cũng suýt thì bị vị Diêm Đế này thu mua, có thể thấy tập đoàn Tượng Quốc hùng mạnh đến thế nào.
Ngoài những chiến tích kinh doanh thì điều khiến người khác nể phục vị Diêm Đế này hơn cả là những lời đồn về ông. Nghe nói trước khi thành lập tập đoàn Tượng Quốc, Long Thiên Tượng thuộc dòng dõi hoàng gia thế giới ngầm, từng gây ra không ít chuyện trái với pháp luật đạo đức, có người còn đồn sau lưng của người đàn ông họ Long này có hình một con rồng vàng năm vuốt, mệnh cực kỳ lớn, thậm chí nghe nói ông còn từng xé một người đang sống ra làm hai mảnh nữa.
Cậu chủ nhà họ Long trong lời Diệp Yêu Tinh dĩ nhiên không phải vị Diêm Đế tôn kính một tay gây dựng nên đế quốc kia, tuy nhiên đến tám chín phần là con trai của ông, thân là một cậu chủ ăn chơi thuộc nhà quyền thế, bảo sao lại ngông nghênh như vậy, nhà họ Hạ chọc phải người như vậy, e lè sau này khó sống đây.
Nghĩ thế, không còn kẻ nào dám khinh thường Long Thiên như nãy nữa, ngược lại cảm thấy có chút đồng tình với đám người Hạ Vũ Hiên, mặc dù nhà họ Hạ cũng được coi như gia tộc hàng đầu ở Bắc Hải, nhưng nếu so với con hổ dữ ở thủ đô này thì chín phần không có kết cục tốt đẹp. Đám người này giờ đang cảm thấy may mắn vì nãy chưa hùa theo, còn nhà họ Hạ có bị chuyện gì đi nữa thì họ cũng chẳng quan tâm, miếng bánh Bắc Hải to như thế, mất đi một miệng ăn thì đám tép riu như họ lại càng có phần.
Hạ Vũ Hiên trầm mặc, anh ta có ngu đến mấy cũng hiểu sức công kích của thế lực đằng sau dòng họ này, nếu như thật sự đắc tội với người ở thủ đô, không chừng ngay ngày kia thôi công ty của nhà anh ta sẽ bị mua lại, đến lúc đó lâm vào cảnh cơ cực, làm gì còn lên mặt với ai nổi nữa.
Hạ Tiểu Man cũng không ngờ đến cái tên xấu xí tầm thường này lại là cậu chủ của một gia tộc ở thủ đô, cái trò giả lợn ăn thịt hổ này diễn cũng sâu thật, trông bộ dạng anh ta thế kia ai mà tin là cậu chủ nhà giàu chứ, nhìn cách ăn mặc của anh ta xem có khác gì mấy tên ăn mày trên phố không, tại sao cô ta lại xui xẻo đụng phải một người như vậy, Hạ Tiểu Man hiểu rõ, lần này sẽ không có ai chịu ra mặt giúp cô ta xả giận, nếu để ông biết được không chừng còn bắt cô ta đi xin lỗi, vậy thì còn hy vọng lấy lại mặt mũi gì nữa.
Tần Ỷ Thiên kinh ngạc há hốc mồm, mặc dù cô ta không hề coi thường Long Thiên, nhưng cũng không thể ngờ anh lại có lai lịch đáng kinh ngạc như vậy, giờ cô ta cũng không biết phải làm thế nào, lo rằng anh trai mình cũng giống như hai anh em nhà họ Hạ, cô ta đành đưa ánh mắt cầu cứu về phía Long Thiên.
Long Thiên cười bất lực, không hổ là Diệp Yêu Tinh, chỉ mấy câu đã bán đứng anh rồi, trước giờ anh không hề lấy danh Long Thiên Tượng để ra oai, hơn nữa cũng lấy lại được mặt mũi rồi, anh cũng chẳng thiết tranh chấp với đám Hạ Tiểu Man, vấn đề là nếu đụng đến anh thì không sao, nhưng động phải bà chị là con dâu nuôi từ bé thì không xong rồi, một khi Cừu Đông Thanh nghiêm túc thì sẽ ương ngạnh cứng rắn hơn bất kỳ ai.
Cừu Đông Thanh nhìn Long Thiên, anh khẽ gật đầu với cô ta, ý là, mọi chuyện tùy chị xử lý, tranh chấp hay hòa giải đều do chị quyết định.
Cừu Đông Thanh lại quay ra nhìn tâm điểm của mọi người là Diệp Yêu Tinh, cười nói: “Hôm nay cô Diệp là chủ ở đây, tôi cũng không tiện làm phiền”.
Diệp Yêu Tinh thở phào một hơi, tỏ ý cảm ơn với Cừu Đông Thanh, nếu Cừu Đông Thanh đã nhượng bộ thì chuyện này dễ xử lý thôi. Không ngờ, Cừu Đông Thanh bất ngờ hướng về phía Hạ Tiểu Man, nghiêm túc nói: “Tuy nhiên, cô ta còn nợ người đàn ông của tôi một lời xin lỗi”.
Hạ Tiểu Man sầm mặt, biểu cảm cô ta trở nên khó coi, cô ta không ngờ chị gái xinh đẹp này lại hùng hổ ép người như vậy, đã tóm được điểm yếu của người khác vẫn không chịu buông tay, hệt như một con chó điên, trông mặt mũi có giống loại người xấu tính nhỏ mọn vậy đâu.
Hạ Tiểu Man không biết rằng, nếu là người khác thì Cừu Đông Thanh có thể không chấp cô ta, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Long Thiên thì chắc chắn Cừu Đông Thanh sẽ không dễ dàng cho qua, đây là sự kiên định của cô ta, người đàn ông của cô ta tuyệt đối không thể bị thiệt, bất kể đối phương là ai đều phải thành thật nói xin lỗi, lúc nãy hai anh em các người hung hãn như thế đã bao giờ nghĩ tới việc giữ lại chút thể diện cho Long Thiên chưa? Nếu anh thua Hạ Vũ Hiên, nếu Cừu Đông Thanh không tát Hạ Tiểu Man một cái, vậy người bị thiệt hôm nay không phải là bọn họ ư?
Nếu như từ đầu các người đã không hề nghĩ cho người khác, vậy thì sao tôi phải giữ thể diện cho mấy người, nghĩ mấy người là cái thá gì?
Nụ cười của Diệp Yêu Tinh dần tắt, cô ta nhìn Cừu Đông Thanh, đại khái hiểu được sự bướng bỉnh trong mắt Quỷ nữ đao này rồi, giờ nói gì nữa cũng vô dụng. Diệp Yêu Tinh lại quay sang nhìn về phía hai anh em tự chuốc phiền vào người kia, sau khi cân nhắc thiệt hơn, nói: “Cô Hạ, nếu đã do các người sai, bọn họ cũng chỉ cần một lời xin lỗi, cô hãy xin lỗi bọn họ đi, coi như là nể mặt Khuynh Thành này”.
Chương 198: Đấu giá
Anh em nhà họ Hạ đều tròn mắt kinh ngạc, bọn họ thật sự không ngờ nữ yêu tinh này trở mặt còn nhanh hơn tốc độ lật bánh tráng, nhanh chóng thể hiện lập tường của mình.
Một lời xin lỗi ư? Ai cũng là người lăn lộn trong xã hội này, chẳng lẽ không biết ý nghĩa của một lời xin lỗi ư? Nó có nghĩa là hai bên đánh nhau thì anh ta là người sai, có nghĩa là anh ta hoàn toàn nhận thua trong cuộc đấu này.
Với một gia tộc khổng lồ mà nói thì có những lúc danh dự quan trọng hơn tất cả mọi thứ!
Nhưng giờ có nói gì cũng vậy thôi, rõ ràng trong chuyện này nhà họ Hạ là người đã khơi ra trước, nếu đó chỉ là một người bình thường thì chẳng sao, vấn đề là bây giờ đá trúng miếng sắt thì trách được ai?
Hạ Tiểu Man không muốn những người khác phải khó xử vì mình nên đứng ra lên tiếng: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến anh trai tôi cả, tất cả đều là lỗi của tôi nên người nói xin lỗi phải là tôi mới đúng!”
“Tiểu Man”, Tần Ỷ Thiên kéo tay Hạ Tiểu Man, cô ta biết khiến người bạn của mình phải cúi đầu là một chuyện khó khăn đến mức nào.
Hạ Tiểu Man cố gượng cười nói: “Không có gì đâu, một lời xin lỗi thôi mà”.
Hạ Vũ Hiên đột nhiên vỗ đầu Hạ Tiểu Mam, cười nói: “Được rồi, xem ra đúng là lỗi của em gái tôi, tôi thay mặt em ấy xin lỗi cậu Long Thiên”.
Tên đàn ông trông như kẻ thiếu não chỉ biết bênh người nhà lại nói ra được một câu hết sức hoàn hảo trong thời khắc quan trọng nhất, rộng lượng nhận hết lỗi về mình, vừa giải vây cho em gái rồi lại khiến mọi người phải nể phục về nhân phẩm của mình, bảo anh ta cúi đầu trước mặt Long Thiên nhưng lại giúp anh ta giữ được mặt mũi và phong độ của nhà họ Hạ.
Cả Diệp Yêu Tinh cũng hơi ngạc nhiên vì hành động của Hạ Vũ Hiên, đó chính xác là cách giải quyết tốt nhất, xem ra cậu ấm nhà họ Hạ cũng không vô dụng thiếu não như cách anh ta thể hiện ra ngoài.
Hạ Vũ Hiên nhìn Long Thiên, nói: “Tôi thay mặt em gái xin lỗi hai người vì sự bất lịch sự khi nãy, mong hai người có thể tha thứ cho chúng tôi”.
Người khó tính như Cừu Đông Thanh cũng không thể tìm ra được một cái cớ để bắt chẹt đối phương, Long Thiên rộng lượng khoát tay nói: “Chuyện này kết thúc ở đây đi”.
Hạ Vũ Hiên gật đầu, sau đó nhìn lại xung quanh và dẫn theo những người quen bên mình rời khỏi đó, nếu đã xảy ra những chuyện khiến con người ta không thoải mái như thế thì tiếp tục ở lại đây cũng chẳng được gì.
Tần Ỷ Thiên đi sau cùng, ấp úng muốn nói lại thôi, cô ta muốn mở miệng nói chuyện với Long Thiên nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng, theo Hạ Vũ Hiên bỏ đi.
“Tên đó rất thông minh”, Cừu Đông Thanh nhìn theo bóng lưng Hạ Vũ Hiên bỏ đi, khen ngợi.
“Những đứa trẻ được sinh ra trong nhà cao cửa rộng thì làm sao mà ngu ngốc được, chỉ có cô gái Hạ Tiểu Man kia bị chiều hư mà thôi”, Long Thiên cười nói.
“Có lẽ người đó sẽ tìm cơ hội gây phiền toái cho cậu, thật ra nếu lúc nãy cậu tiếp tục đánh thì anh ta sẽ sợ cậu thật, chúng ta cũng đỡ phải suy nghĩ”, Cừu Đông Thanh lạnh lùng nói, với những người đàn ông không phải là Long Thiên, chỉ cần người đó đứng ở phía đối diện thì sẽ thành kẻ thủ.
Long Thiên lắc đầu nói: “Không đáng phải đối đầu với cả một gia tộc vì chuyện nhỏ thế này, dù kiến có nhỏ thì tập trung lại cũng có thể ăn được voi, chị Đông Thanh, tôi nghĩ chị phải hiểu điều đó hơn thôi chứ”.
Cừu Đông Thanh vui mừng nói: “Tiểu Hổ Tử trưởng thành thật rồi”.
Đoạn hài kịch đến đây là kết thúc, mọi người bắt đầu tản đi, có rất nhiều người du dự không biết có nên trò chuyện với người đến từ thủ đô hay không nhưng ngẫm lại thấy đây không phải là một thời cơ tốt nên chẳng có người nào chạy tới mặt nóng dán vào mông lạnh.
Chỉ có Diệp Yêu Tinh giữ người lại, cười khổ nói: “Cừu Đông Thanh, chị vẫn lợi hại như thế”.
“Không lợi hại thì làm sao tranh giành đàn ông với bạn thân của cô được?”, Cừu Đông Thanh cười quyến rũ khiến rất nhiều người đàn ông đang lén lút quan sát nữ yêu tinh với dáng người nóng bỏng này phải nuốt nước miếng.
Diệp Yêu Tinh đã dám chào hỏi Cừu Đông Thanh thì tất nhiên cũng biết cô ta với bạn thân nhà mình cùng Long Thiên đang nằm trong mối quan hệ tay ba, chuyện này không đáng để cô ta phải vội vã tanh giành người yêu nên Diệp Yêu Tinh định đứng trên núi xem hổ đấu, nữ vương và nữ vương tranh nhau một tên đàn ông, trên đời này còn gì thú vị hơn nữa ư?
Yêu Tinh số một Bắc Hại, Quỷ nữ đao chói mắt nhất thủ đô, Long Thiên có muốn khiêm tốn cũng không được, hơn nữa những lời hai người đang nói với nhau hơi nhạy cảm với Long Thiên nên anh lập tức chen miệng nói: “Diệp Yêu Tinh, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi nhỉ, tìm một vị trí cho chúng tôi đi, chị Cừu Đông Thanh để mắt đến một khối ngọc, đây là lúc cô nên giúp đỡ một tay rồi đấy”.
Diệp Yêu Tinh vừa đi phía trước dẫn đường vừa nói: “Khối ngọc Hòa Điền đó ư? Nếu hai người muốn lấy thì tôi có thể lén giữ lại tặng riêng cho hai người”.
“Không được, cứ làm theo luật đi, đã nói là đấu giá thì không nên dùng đến những quy tắc ngầm để người ta không phục”, Cừu Đông Thanh lắc đầu nói.
Diệp Yêu Tinh dẫn hai người đến một hàng ghế để ngồi xuống, ở những sự kiện thế này thì ngồi càng cao càng cho thấy thân phận của người đó, có thể nói Diệp Yêu Tinh đã nể mặt hai vị khách đến từ thủ đô này rất nhiều.
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu, hầu hết là những món đồ cổ nhỏ, bởi vì tất cả số tiền bán được trong ngày hôm nay đều được dùng cho mục đích từ thiện nên kha khá kẻ lắm tiền nhiều của sẵn sàng vung tay, suy cho cùng thì làm việc tốt cũng là một cách để đánh bóng sự giàu sang của mình theo kiểu nho nhã.
Khi tiếng chuông vang lên cùng với giọng nói dõng dạc của người điều khiển buổi đấu giá, có khá nhiều món được trả giá khá cao, đây cũng được xem là một khởi đầu tốt, vì Long Thiên và Cừu Đông Thanh đã xác định được mục tiêu của mình, họ đến đây vì ngọc Hòa Điền nên không quan tâm đến những món đồ khác, cũng chẳng ra giá.
Sau khi bán được vài món đồ cổ cũng như tranh chữ thì tiêu điểm của buổi đấu giá cũng được mang lên, khối ngọc Hòa Điền Cừu Đông Thanh muốn mua được đặt giữa sân khấu, người điều khiển buổi đấu giá dùng rất nhiều lời khen có cánh cho khối ngọc cổ để nói lên sự đắt đỏ và quý báu của nó, cả khối ngọc phát sáng lên một màu xanh biếc, đúng là không phải vật tầm thường.
Rất nhiều người rục rịch để mắt đến nó.
Giá khởi điểm là năm trăm ngàn.
Cừu Đông Thanh giơ tay đầu tiên, nói: “Một triệu”.
Cậu ấm cô chiêu đang định mua khối ngọc đó nhưng nhìn thấy người ra giá là cô gái vừa mới góp mặt trong trò hài tự vả mặt ngoài sảnh lớn lúc nãy thì phần lớn đều không dám ra giá, sợ đắc tội đối phương.
Người điều khiển buổi đấu giá vui vẻ nói: “Một triệu lần thứ nhất, một triệu lần thứ hai…”
Khi tất cả mọi người cho rằng khối ngọc đó đã thuộc về Cừu Đông Thanh, khi búa của người điều khiển buổi đấu giá gắp gõ xuống thì người đàn ông với vẻ ngoài ma mị đã dời bước từ trong phòng riêng ra sảnh lớn, đang ngồi đối diện Long Thiên giơ tay lên nói: “Mười triệu”.
Long tranh hổ đấu.
Quả là một đêm không ngủ đầy kích thích với những pha kịch tính không ngờ tới được.
Chương 199: Sóng vừa xuống thì gió lại lên
Thời buổi này rồi mà vẫn còn người muốn tranh cao thấp với rồng đang bận qua sông ư, nếu như không biết thân phận của đối phương thì cũng được đi, vấn đề là Diệp Yêu Tinh đã nói rõ ràng rành mạnh thế rồi, hai người này đều là khách đến từ thủ đô, lai lịch không hề nhỏ, cả nhà họ Hạ tung hoành ở Bắc Hải cũng phải ngoan ngoãn cụp đuôi làm người, thành thật xin lỗi bọn họ, chắc ở đây cũng không có ai mù mà không thấy được màn kịch lúc nãy, vậy mà nhất quyết phải gây chuyện với bọn họ mới chịu được cơ?
Mười triệu, có thể nói là cố tình đẩy giá lên gấp mười, tỏ thái độ thề không chết không dừng lại , dùng tiền đè người, tất cả những người đang có mặt ở đó đều quay sang nhìn kẻ giơ tay, cùng một hàng ghế, vị trí đó có cậu ấm nhà họ Diệp là Diệp Hạo Phong cùng với vài quản lý cấp cao, người giơ tay đó tạo cho con người ta cảm giác đẹp ma mị, tuy là đàn ông nhưng lại nữ tính đến mức kỳ lạ, tất cả đều tò mò hỏi thăm xem thanh niên trông nữ tính đó là ai, trừ một số ít người, nhưng chẳng có gì để nghi ngờ, những người ở đây đều là kẻ thông minh, người Hoa Hạ cực kì để ý đến vị trí, những kẻ có thể ngồi hàng ghế đầu đều là nhân vật quan trọng.
Kha khá người nghe ngóng được thân phận của thanh niên đó cũng như không nghe được đều vui vẻ ngồi xem cuộc vui, đêm nay được tính là một đêm sung sướng đầy kích thích, đầu tiên là nhà họ Hạ làm gương dẫn đầu, sau đó lại đến thanh niên không chịu nể mặt, tất cả đều lăn lộn ở Bắc Hải, cũng được tính là lấy thế cho Bắc Hải này, tiếp đó phải xem coi hai người nhà họ Long kia giải quyết thế nào rồi.
Diệp Hạo Phong ngồi cùng mâm với anh ta cũng hơi bất đắc dĩ, có trời mới biết tại sao cậu ấm nhà họ Đỗ này lại thích gây hấn với tên họ Long kia, nhưng anh ta nhanh chóng nhớ lại những lời Diệp Yêu Tinh nói, đơn giản là vì một người con gái tên Vương Lệ Trân mà thôi, người ta thường nói tình địch gặp nhau đỏ mắt, anh ta là một trong những người tổ chức nên cũng không tiện chen miệng vào khuyên nhủ gì, hơn nữa buổi đấu giá tập trung những người trong giới thượng lưu và đây là nguyên tắc của trò chơi.
“Anh ta là ai vậy?" Long Thiên híp mắt nhìn người mặt mũi nhìn không rõ nam hay nữ, hỏi.
Diệp Yêu Tinh cười khổ, nói: “Cậu ấm nhà họ Đỗ, Đỗ Sĩ Nguyên”.
Nghe thấy cái tên đó, Long Thiên nhìn Diệp Yêu Tinh với ánh mắt nghi ngờ, để đề phòng bị hiểu lầm, Diệp Yêu Tinh thành thật nói: “Anh ta được gia đình tôi mời tới, tôi cũng không quen biết gì, anh đừng lo tôi sẽ hợp tác gì với người đó, lúc trước Tần Tung Hoành cho một địa bàn tốt tôi còn chưa đồng ý, tên đó cũng bị anh chỉnh đến mức phải biến mất một khoảng thời gian ngắn, có vết xe đổ đó rồi nên tôi cũng không dại mà nghịch lửa đâu”.
Long Thiên có biết chuyện của Tần Tung Hoành và Diệp Yêu Tinh, thế nên lần này Diệp Yêu Tinh chủ động nhắc tới chuyện đó cũng làm vơi đi phần nào nghi ngờ của anh, cô gái này cũng thuộc dạng khéo léo, nói mấy câu là có thể loại bản thân mình ra khỏi diện tình nghi.
“Tần Tung Hoành là người anh ta sắp xếp, chẳng lẽ anh ta cũng muốn giành vợ với tôi ư?”, Long Thiên nói thẳng, vẫn trực tiếp như thế.
Diệp Yêu Tinh cũng cạn lời, lần nào con người này cũng thẳng thừng như thế,đến mức con người ta không kịp đề phòng, nhưng nếu anh đã hỏi được câu như thế thì chứng tỏ Long Thiên đã biết được một vài thứ bên trong, giấu diếm chỉ tổ khiến đối phương thêm nghi ngờ nên Diệp Yêu Tinh cười nói: “Nhà họ Tần dựa vào nhà họ Đỗ, tất nhiên Tần Tung Hoành cũng là người nhà họ Đỗ sắp xếp”.
Long Thiên vẫn giữ gương mặt bình tĩnh nói: “Lấy vợ tôi về để song tu hả?”
Diệp Yêu Tinh không gật mà cũng chẳng lắc đầu, Long Thiên biết bản thân mình đã đoán đúng tám chín phần mười, đối phương nhằm vào anh mà đến, Cừu Đông Thanh đứng bên cạnh nghe, cô ta rất thông minh nên chẳng mấy chốc đã biết được chuyện gì xảy ra.
“Mười triệu mốt”, Cừu Đông Thanh cắn răng mở miệng nói, cô ta không thù hận gì việc cậu ấm nhà họ Đỗ nâng giá lên cao nhưng lại có linh cảm rằng tên nam không ra nam, nữ không ra nữ kia muốn tranh với mình đến cùng, mười triệu mốt là đã cao hơn giá khởi điểm hai mươi lần rồi, chỉ là đối phương nhằm vào người đàn ông của mình, tất nhiên Cừu Đông Thanh sẽ không để bản thân mất mặt.
Cô ta cau mày nhìn Đỗ Sĩ Nguyên, nghiêm khắc mà nói thì cô ta từng gặp người này một lần, chỉ là cô ta không thích tên ẻo lả này, Cừu Đông Thanh có mắt nhìn đàn ông rất chuẩn, nhìn là biết tên Đỗ Sĩ Nguyên này là loại đàn ông tàn nhẫn có thù tất báo, tất cả những hành vi hoang đường của cậu ấm nhà họ Đỗ cũng đã chứng minh điều đó. Tuy Cừu Đông Thanh cảm thấy khó chịu nhưng vẫn không tỏ ra tức giận, trận này chỉ cần thua khí thế thôi thì sẽ mất trắng.
“Hai mươi triệu!”
Cuối cũng tên đàn ông ẻo lả Đỗ Sĩ Nguyên cũng đứng thẳng dậy, gương mặt trắng nõn bôi kha khá son phần lên vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra, thuận miệng thốt lên con số hai mươi triệu như thể nó chỉ là hai ngàn đồng khiến rất nhiều người bất giác rít khí lạnh, ai không biết lại tưởng đây là con của người giàu nhất nước nên mới xem tiền là giấy.
Mọi người xung quanh Đỗ Sĩ Nguyên bắt đầu dõi mắt nhìn thật kỹ con người vung tay cực kì hào phóng, khí phách không ai bằng này, Diệp Hạo Phong thì lại nở nụ cười mỉa mai, lần này người tổ chức là Diệp Yêu Tinh, anh ta chỉ chạy tới hóng hớt cho vui thôi. Xảy ra chuyện của nhà họ Hạ đã khiến mọi thứ không được vui vẻ như trước, nếu nhà họ Đỗ và nhà họ Long lại cắn nhau thì dù Diệp Yêu Tinh có được bố yêu thương cách mấy thì cũng không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, đến lúc đó anh ta lại chả có cơ hội bỏ đá xuống giếng à?
Cừu Đông Thanh vẫn muốn ra giá tiếp, tuy biết đây là cái động không đáy nhưng cô ta vẫn không ưa nổi gương mặt của tên kia, nhưng cô ta còn chưa lên tiếng thì Long Thiên đã ra giá trước: “Năm mươi triệu!”
Tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy khó thở.
Anh dứt khoát đẩy giá lên cao gấp mấy trăm lần, đây không còn là một buổi bán đấu giá nữa mà là trò hơn thua cao thấp của hai người rồi, dù một khối ngọc Hòa Điền có quý giá đến cỡ nào đi nửa thì cao nhất cũng chỉ lên đến mười, hai mươi triệu thôi, năm mươi triệu có thể mua bốn năm khối, nhà họ Long ở thủ đô có khác, giàu hơn người.
Diệp Yêu Tinh đặt tay lên trán, không dám gặp ai nữa, sợ phải mất mặt giống Long Thiên, tay kia thì nhéo eo anh thật mạnh, cùng với một cú đạp đau điếng giẫm nát lưng bàn chân để bảo anh đừng giận quá mất khôn, thế nhưng Long Thiên vẫn bình tĩnh như chẳng có gì.
Chương 200: Mượn đầu đổi rượu
Cừu Đông Thanh mặt không biến sắc, 50 triệu nhân dân tệ với tập đoàn Tượng Quốc chỉ như cây me rụng lá, chỉ cần cô ta gọi một cuộc điện thoại là có thể điều động được số tiền này, cô ta không cảm hề cảm thấy bị tổn thất, chỉ cần Long Thiên đồng ý, đừng nói là năm mươi triệu, cho dù là năm trăm triệu, hay thậm chí năm tỷ, Cừu Đông Thanh cũng có thể kiếm cho anh, vì trái tim cô ta đã trao cho chàng trai luôn ân cần giúp cô ta xoa bóp mỗi lần bị đau bụng này từ lâu rồi. Giữa bọn họ, thứ không quan trọng nhất cũng chính là tiền.
Đỗ Sĩ Nguyên không ra giá nữa mà ngồi nhìn Long Thiên ngẫm nghĩ, một tình địch chịu chơi như vậy thật sự khiến anh ta hoàn toàn mất hết hy vọng.
“50 triệu, thành giao”, người chủ trì gõ tiếng búa cuối cùng sau ba tiếng búa liên tiếp để xác nhận.
Cả khán đài im bặt, không gian bỗng nhiên rơi vào tĩnh lặng.
“Tôi không có tiền”, Long Thiên thành thật nói, giọng nói không to, nhưng trong bầu không khí không chút tạp âm này, nó lại không khác gì tiếng sấm nổ.
Cừu Đông Thanh phì cười, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Long Thiên ra cái giá này chỉ vì muốn kích động Đỗ Sĩ Nguyên hét giá cao hơn, nhưng không ngờ anh ta lại rút lui. Chờ đến khi thu hút đủ sự chú ý anh lại thốt ra một câu ‘không có tiền’, đúng là rất phù hợp với phong thái của cậu chủ nhà họ Long, nhưng vấn đề là, anh còn mặt dày nói: "Anh Đỗ, anh thật không có thành ý, tôi không chơi với anh nữa, viên ngọc này tôi nhường cho anh, sau khi đổi tên tôi sẽ tặng thêm cho anh một cái đồng hồ nữa, coi như thầu một được hai".
Trong trường hợp này mà vẫn có người giở trò được, mọi người cũng coi như được một phen mở mang tầm mắt. Họ thực sự bái phục độ dày của da mặt anh, đặc biệt là bộ dạng không chút ăn năn hối hận đó, điều này chứng tỏ anh không đề coi cậu chủ nhà họ Đỗ ra gì, quả là dũng cảm. Dù họ nói xấu sau lưng Long Thiên thế nào thì hôm nay anh vẫn thắng đậm, cho cậu chủ Đỗ một cái tát đau điếng ở một bữa tiệc toàn là ông lớn của Bắc Hải. Dù kết quả ra sao, đây cũng là một đề tài đáng để lưu danh muôn đời, như vậy cũng đã đủ lắm rồi.
Diệp Yêu Tinh không mặt dày như Long Thiên, nhưng cũng đành chấp nhận bị ép ra ngoài làm người giảng hòa nói: "Nếu anh Long không mang đủ tiền, vậy viên ngọc này sẽ được bán với giá 20 triệu cho anh Đỗ".
Đâm lao thì phải theo lao, lúc đầu Đỗ Sĩ Nguyên hét giá 20 triệu là vì định khi bên kia ra giá cao hơn anh ta sẽ từ từ tăng tiếp, nhưng không ngờ đối phương lại manh động như vậy, không cho anh ta cơ hội tiếp tục ra giá, hét một lần tới 50 triệu. Theo anh ta, viên ngọc này đến mười triệu còn chẳng đáng, nếu đối phương đã muốn coi tiền như rác, anh ta cũng không cản. Nhưng anh ta đã hoàn toàn đánh giá thấp độ mặt dày của đối phương. Một câu ‘Tôi không có tiền’ cộng thêm sự trợ giúp của Diệp Yêu Tinh, tự mình phải nhảy vào cái hố do chính mình đào ra liệu có thể không tức chết sao?
Con người Long Thiên chính là như vậy, anh khiến tôi thấy khó chịu tôi sẽ khiến anh phải khó chịu gấp nhiều lần, chỉ cần có thể làm cho đối phương cũng cảm thấy khó chịu thì dù phải làm tổn thương cả nghìn người cũng không thành vấn đề.
Đỗ Sĩ Nguyên không dám nói ‘Tôi không có tiền’ như Long Thiên, dù sao loại thủ đoạn ăn may này cũng chỉ dùng được một lần, nếu dùng hai lần sẽ gặp bất lợi, hơn nữa Đỗ Sĩ Nguyên không có thói quen bắt chước người khác. Bề ngoài thì trông có vẻ rất thản nhiên nói một câu ‘Không thành vấn đề’, nhưng thật ra trong lòng đang muốn băm vằm Long Thiên ngay lập tức.
Diệp Yêu Tinh thở phào nhẹ nhõm, cô ta vẫn sợ Đỗ Sĩ Nguyên không nuốt trôi được cục tức này mà tìm đến Long Thiên thì phiền phức to. Đây là đâu? Một bữa tối trên du thuyền có hàng trăm người tham dự. Lúc đầu không biết thân phận của hai bên thì không sao, nhưng sau khi đã biết rồi, mà còn xảy ra một trận chiến tay đôi như giữa Sao Hỏa và Trái Đất thì không náo động cả bầu trời mới là lạ.
Long Thiên mỉm cười đứng dậy, nhìn Diệp Yêu Tinh với ánh mắt áy náy rồi dẫn Cừu Đông Thanh rời khỏi hội trường, hoàn toàn phớt lờ những lời bàn tán phía sau của mọi người. Cừu Đông Thanh không cảm thấy xấu hổ. Nếu anh thực sự mua viên ngọc đó với giá 50 triệu, bị người khác nghĩ là coi tiền như rác thì mới thật sự là mất mặt. Trận này cùng lắm là coi như hòa, dù sao cũng lấy lại được mặt mũi rồi, viên Hòa Điền Ngọc này cũng không phải độc nhất vô nhị, hơn nửa năm nữa mới đến sinh nhật của bà cụ, vẫn còn rất nhiều cách để có được nó.
Người chủ trì buổi đấu giá đã được Diệp Yêu Tinh căn dặn trước lập tức thừa cơ hành động, một màn phong ba tưởng chừng sẽ rơi vào bế tắc lại chuyện lớn hóa nhỏ, tuy không phù hợp với quy tắc của buổi đấu giá nhưng dù sao cũng là làm từ thiện, hơn nữa còn có các ông lớn chống lưng, vì vậy cuối cùng viên Hòa Điền Ngọc đó đã thuộc về Đỗ Sĩ Nguyên, cũng coi như vẹn cả đôi đường, có điều với một số người thích hóng chuyện hẳn là sẽ cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng dù sao đi nữa, Long Thiên và Cừu Đông Thanh chắc chắn sẽ là hai cái tên sáng nhất giới thượng lưu ở Bắc Hải đêm nay.
Sau khi xuống du thuyền, Cừu Đông Thanh vui vẻ nói: "Cậu không có tiền, nhưng tôi có".
Long Thiên cười nói: "Chỉ là tôi không ưa cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ đó thôi. Hơn nữa, nếu tôi mua viên Hòa Điền Ngọc đó với giá 50 triệu, chắc chắn sẽ bị bà nội mắng té tát, dù sao sau này kiểu gì cũng sẽ phải đụng độ với anh ta mà, viên ngọc đó trở thành chiến lợi phẩm là tốt nhất".
“Cậu thật sự định đối đầu với nhà họ Đỗ chỉ vì Vương Lệ Trân sao?”, Cừu Đông Thanh tò mò hỏi.
Long Thiên gật đầu nói: "Trời cao đất rộng, vợ luôn là nhất mà".
Vì chỗ đậu xe rất xa còn bữa tiệc thì vẫn chưa kết thúc nên Long Thiên và Cừu Đông Thanh cùng đi dạo, hai người cứ đi thẳng về phía trước, cách du thuyền cũng đã được mấy trăm mét, bến cảng vào lúc gần khuya có vẻ yên tĩnh hơn một chút, Long Thiên đang định nhân lúc thiên thời địa lợi này để lợi dụng Cừu Đông Thanh thì anh đột nhiên cau mày nhìn về phía trước.
Cách đó không xa, một thiếu niên trẻ tuổi với một thanh kiếm gỗ dắt ở eo chậm rãi bước tới, anh ta chính là người đàn ông ăn mặc khác biệt anh đã gặp ở nhà hàng Bắc Uyển.
Lưu Công Cẩn huýt sáo và đi về phía Long Thiên một cách rất thong thả, như thể anh ta đến đây để đi dạo vậy.
Long Thiên dừng lại, bảo vệ Cừu Đông Thanh phía sau, nhìn người lai lịch không rõ đang bước tới đó với ánh mắt dò xét.
Lưu Công Cẩn cười nói: "Long Thiên đúng không?"
"Có chuyện gì sao?"
"Có chút chuyện nhỏ thôi”.
"Chuyện gì?"
"Mượn đầu anh đổi rượu uống".
Nháy mắt, thanh kiếm đột nhiên bay vụt đến.
Cú đấm ẩn giấu luồng sức mạnh cực lớn đang chuyển động, chỉ đến lúc này Hạ Vũ Hiên mới hiểu được anh ta đã coi thường đối thủ, tu vi của đối phương đã vượt trên anh ta, hơn nữa nhìn biểu cảm kia rõ ràng là đã sinh ra ý muốn giết người, nếu bị cú đấm này đánh trúng, có lẽ xương mặt của mình đã vỡ nát rồi, chẳng qua là đối phương thực sự dám giết người trước mặt bao nhiêu người như vậy sao?
Anh ấy dám, từ biểu cảm của Long Thiên có thể thấy được, anh ấy hầu như không hề có ý định nương tay, bởi vì Bạch Diêm Vương đã ra tay, đó được coi như một loại phản ứng theo bản năng đã kích thích Long Thiên, trừ phi đối thủ đã mất đi sức chống cự, nếu không thì anh sẽ giết đến cùng, đây chính là bản năng của một sát thủ.
Có một khoảnh khắc như vậy, Hạ Vũ Hiên thậm chí còn có cảm giác đối diện mình đã không còn là một con người, mà là một con dã thú đã mất hết phần nhân tính chỉ còn biết giết chóc, trong thời gian ở trong quân đội anh ta đã từng nghe vị lớp trưởng già nói, một người nếu như giết chóc quá nhiều thì loại khí chất đó không phải người bình thường có thể bắt chước được, bởi vì nếu không chai sạn với những thi thể thì người bình thường sẽ không thể có được loại sát khí đặc thù đó, điều này cũng giống như việc huấn luyện chim ưng vậy, mà người đàn ông này rõ ràng là đã từng giết rất nhiều người, nếu không sát khí sẽ không cuồn cuộn ngất trời thế kia.
Luồng sát khí cực kỳ khủng khiếp cuốn lấy Hạ Vũ Hiên, anh ta dường như đã chấp nhận số mệnh, nhưng lại không hề cảm thấy hối hận, cho dù được làm lại một lần nữa, cho dù anh ta biết rõ rằng mình không phải là đối thủ của Long Thiên thì anh ta cũng sẽ lựa chọn xông lên, không biết tự lượng sức mà khiêu chiến với đối phương thêm một lần nữa. Bắt Hạ Vũ Hiên phải trơ mắt nhìn em gái của mình bị người ta bắt nạt là điều không thể!
“Anh hai, dừng tay!”
Đúng vào lúc Hạ Vũ Hiên cho rằng mình sắp xong đời, một giọng nói truyền đến, cũng chính giọng nói này đã cứu Hạ Vũ Hiên từ quỷ môn quan trở về, Long Thiên đã lấy lại được lý trí, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh khẽ thay đổi đường tấn công của mình, mặc dù cú đấm vẫn không thể dừng lại được nhưng nó đã không đánh trúng vào người Hạ Vũ Hiên, mà đánh vào mặt đất phía bên cạnh anh ta, nền đất cứng rắn cứ vậy mà bị đánh cho nưt toác và lõm xuống!
Tất cả mọi người sững sờ!
Mọi người có mặt trước đó đều không coi trọng lắm đến trận quyết đấu giữa Long Thiên và Hạ Vũ Hiên, một bên là chiến sĩ có dáng người và chiều cao gần như hoàn mỹ, còn một bên là người đàn ông trông rõ là gầy gò ốm yếu, cục diện đáng lẽ phải là vừa đánh đã thua mới đúng.
Xong mọi việc xảy ra đều không như dự đoán, chỉ vừa mới gặp mặt, người đàn ông trông có vẻ yếu đuối đau ốm này lại dùng một chiêu đã khống chế được Hạ Vũ Hiên, thậm chí chỉ với một cú đấm đã tạo thành một cái hố lớn trên mặt đất, điều này quả thực là quá sức bất ngờ.
Nhưng nếu nói người ngạc nhiên nhất phải tính đến Hạ Vũ Hiên ở gần Long Thiên nhất, anh ta hiểu rất rõ, nếu như không phải Long Thiên dừng tay đúng lúc thì bây giờ thứ bị lõm vào đã không phải là nền đất nữa mà là đầu của anh ta, anh ta không cho là đầu mình còn cứng hơn nền đất kia, mặc dù không phục, nhưng vẫn phải cắn răng nói: “Cảm ơn đã nương tay”.
Long Thiên thong dong đứng dậy, cũng chẳng thèm nhìn đến Hạ Vũ Hiên đang nằm trên đất nói: “Anh phải cảm ơn cô bé kia”.
Tần Ỷ Thiên vội vàng chạy đến, từ tận đáy lòng nói lời cảm tạ: “Cảm ơn anh, anh lớn”.
Long Thiên xua tay, nhìn Cừu Đông Thanh đứng phía sau lưng nói: “Chị, chúng ta chắc là không ở đây được nữa rồi, hay là đi nhé”.
Cừu Đông Thanh nhìn Hạ Tiểu Man bộ dạng như sắp sụp đổ nói: “Cô còn có ý kiến gì không?”
Hạ Tiểu Man cúi thấp đầu, cắn chặt răng, hôm nay cô ta coi như mất hết mặt mũi rồi, thậm chí còn liên luỵ đến cả anh hai nhà mình, hai anh em đều chịu thiệt thòi, việc này dám chắc sau tối hôm nay say sẽ lan truyền cực nhanh, nhưng mà tủi nhục hơn nữa thì cũng không bằng được sự an toàn của anh hai, Hạ Tiểu Man không ngốc, nếu lúc này mà còn cố sống cố chết đối cứng với người ta thì kẻ đen đủi chính là cô ta, cho nên cô ta không nói năng gì mà đi đến chỗ Hạ Vũ Hiên, coi như nhận thua.
Hạ Tiểu Man chịu thua nhưng không có nghĩa là Cừu Đông Thanh sẽ cho qua như vậy, đối với người luôn có thói quen đứng trên cơ người khác như Cừu Đông Thanh mà nói, cô ta còn cần một lời xin lỗi chân thành, cho nên cô ta mới mở miệng nói: “Nói một câu xin lỗi, mấy người sẽ được đi”.
Hạ Tiểu Man tức đến nỗi hai vai run lên, cô ta đã nhận thua rồi, tại sao đối phương còn bám riết không tha như thế, Hạ Vũ Hiên nhìn về phía Cừu Đông Thanh nói: “Cô gái này, làm người nên có lòng khoan dung!”
“Trong từ điển của Cừu Đông Thanh tôi trước giờ không có câu này, tôi là người rất cố chấp, đã phạm lỗi thì nên biết sẽ phải bị đánh đòn”, Cừu Đông Thanh nói bằng giọng đanh thép: “Xin lỗi!”
Tất cả mọi người ở đó đều sửng sốt, đến cả Hạ Vũ Hiên cũng rất ngạc nhiên, Cừu Đông Thanh với danh hiệu Quỷ nữ đao cực kỳ nổi tiếng trong giới này, nhưng mà Quỷ nữ đao này không phải đang ở thủ đô à? Thế nào mà lại xuất hiện ở Bắc Hải, hơn nữa còn đưa theo một người đàn ông, trừ phi…
Rất nhanh đáp án đã được bóc trần, đột nhiên, giọng thanh thoát của một người phụ nữ vang lên: “Cô Cừu, có thể nể mặt Khuynh Thành được không?”
Đám người vây xung quanh đồng loạt tách ra, một người phụ nữ mặc lễ phục trông giống như nữ vương bước vào, dáng đi cực kỳ ung dung tao nhã xuyên qua đám người, xự xuất hiện của cô ta tưởng như khiến cho những bóng đèn thuỷ tinh treo đầy sảnh chính trở nên sáng lấp lánh, câu nhà tranh rực rỡ phát sáng đại khái có lẽ là để hình dung cho tình huống này.
“Cô là ai?”, Hạ Tiểu Man liếc mắt nhìn người phụ nữ mặc lễ phục này hỏi một câu.
Phụ nữ quá đẹp thường khiến cho cô ta mất cảm giác an toàn, hôm nay cô ta đúng là đen đủi, gặp liền hai người một lúc.
Người đến đương nhiên là Diệp yêu tinh, cô ta cười nói: “Tôi là người phụ trách của buổi tiệc tối hôm nay, Diệp Khuynh Thành, xin chào cô Hạ”.
Hạ Tiểu Man đương nhiên đã từng nghe đến dại danh của Diệp yêu tinh, lập tức nói: “Xin chào cô Diệp”.
Diệp yêu tinh mỉm cười, đi thẳng về phía Cừu Đông Thanh nói: “Cô Cừu, chúng ta khi trước từng gặp nhau mấy lần, còn nhớ tôi không?”
Cừu Đông Thanh qủa thực còn nhớ Diệp yêu tinh, cũng không có ý định lật mặt với nhau, dù gì đối phương cũng là người phụ tráchcủa buổi tiệc hôm nay, trong tay cô ta còn có thứ đồ mà Cừu Đông Thanh muốn lấy, cho nên cô ta gật đầu nói: “Diệp Khuynh Thành, cô định can thiệp vào chuyện này sao?”
“Cô ta chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, mong cô Cừu độ lượng mà không so đo với cô ta nữa, sau này Khuynh Thành ắt sẽ tới nhà để cảm ơn”, Diệp Khuynh Thành bất đắc dĩ cười, sau đó nhìn về phía Long Thiên nũng nịu nói: “Cậu chủ Long, chúng ta cũng coi như ‘bạn tốt’, anh giúp tôi khuyên cô Cừu một chút đi”.
Lời nói của Diệp yêu tinh vừa dứt, tiếng bàn tán xôn xao đột nhiên tắt ngấm, tức khắc người của cả hội trường đều nhìn về phía Long Thiên, không hẹn mà cùng hít một hơi lạnh.
Cậu chủ Long, nhà họ Long của thủ đô, đó chính là một gia tộc danh gia vọng tộc mà bọn họ có muốn cũng không dám nhận làm người quen.
Chương 197: Long hổ tranh đấu
Nhà họ Long chẳng phải là gia tộc có khả năng một tay che trời ở thủ đô đấy ư? Một gia tộc lớn mạnh đến mức có thể ảnh hưởng đến GDP của cả thủ đô?
Đối với những người có mặt tại đây mà nói, kể cả họ chưa từng biết đến Long Thiên Tượng, người đứng sau siêu đế chế đó thì cũng phải nghe qua cái tên này rồi, bởi vì trong giới kinh doanh, cái tên Long Thiên Tượng giống như sự xuất hiện của Diêm Đế trên trời vậy. Tập đoàn Tượng Quốc phát triển nhảy vọt ngay từ lúc mới thành lập, gặp người giết người, gặp phật giết phật, chỉ trong vòng 20 năm ngắn ngủi đã trở thành doanh nghiệp tư nhân lớn nhất thủ đô, đến cả doanh nghiệp của Đoàn Thị lừng lẫy một thời, trong một đợt sóng gió cũng suýt thì bị vị Diêm Đế này thu mua, có thể thấy tập đoàn Tượng Quốc hùng mạnh đến thế nào.
Ngoài những chiến tích kinh doanh thì điều khiến người khác nể phục vị Diêm Đế này hơn cả là những lời đồn về ông. Nghe nói trước khi thành lập tập đoàn Tượng Quốc, Long Thiên Tượng thuộc dòng dõi hoàng gia thế giới ngầm, từng gây ra không ít chuyện trái với pháp luật đạo đức, có người còn đồn sau lưng của người đàn ông họ Long này có hình một con rồng vàng năm vuốt, mệnh cực kỳ lớn, thậm chí nghe nói ông còn từng xé một người đang sống ra làm hai mảnh nữa.
Cậu chủ nhà họ Long trong lời Diệp Yêu Tinh dĩ nhiên không phải vị Diêm Đế tôn kính một tay gây dựng nên đế quốc kia, tuy nhiên đến tám chín phần là con trai của ông, thân là một cậu chủ ăn chơi thuộc nhà quyền thế, bảo sao lại ngông nghênh như vậy, nhà họ Hạ chọc phải người như vậy, e lè sau này khó sống đây.
Nghĩ thế, không còn kẻ nào dám khinh thường Long Thiên như nãy nữa, ngược lại cảm thấy có chút đồng tình với đám người Hạ Vũ Hiên, mặc dù nhà họ Hạ cũng được coi như gia tộc hàng đầu ở Bắc Hải, nhưng nếu so với con hổ dữ ở thủ đô này thì chín phần không có kết cục tốt đẹp. Đám người này giờ đang cảm thấy may mắn vì nãy chưa hùa theo, còn nhà họ Hạ có bị chuyện gì đi nữa thì họ cũng chẳng quan tâm, miếng bánh Bắc Hải to như thế, mất đi một miệng ăn thì đám tép riu như họ lại càng có phần.
Hạ Vũ Hiên trầm mặc, anh ta có ngu đến mấy cũng hiểu sức công kích của thế lực đằng sau dòng họ này, nếu như thật sự đắc tội với người ở thủ đô, không chừng ngay ngày kia thôi công ty của nhà anh ta sẽ bị mua lại, đến lúc đó lâm vào cảnh cơ cực, làm gì còn lên mặt với ai nổi nữa.
Hạ Tiểu Man cũng không ngờ đến cái tên xấu xí tầm thường này lại là cậu chủ của một gia tộc ở thủ đô, cái trò giả lợn ăn thịt hổ này diễn cũng sâu thật, trông bộ dạng anh ta thế kia ai mà tin là cậu chủ nhà giàu chứ, nhìn cách ăn mặc của anh ta xem có khác gì mấy tên ăn mày trên phố không, tại sao cô ta lại xui xẻo đụng phải một người như vậy, Hạ Tiểu Man hiểu rõ, lần này sẽ không có ai chịu ra mặt giúp cô ta xả giận, nếu để ông biết được không chừng còn bắt cô ta đi xin lỗi, vậy thì còn hy vọng lấy lại mặt mũi gì nữa.
Tần Ỷ Thiên kinh ngạc há hốc mồm, mặc dù cô ta không hề coi thường Long Thiên, nhưng cũng không thể ngờ anh lại có lai lịch đáng kinh ngạc như vậy, giờ cô ta cũng không biết phải làm thế nào, lo rằng anh trai mình cũng giống như hai anh em nhà họ Hạ, cô ta đành đưa ánh mắt cầu cứu về phía Long Thiên.
Long Thiên cười bất lực, không hổ là Diệp Yêu Tinh, chỉ mấy câu đã bán đứng anh rồi, trước giờ anh không hề lấy danh Long Thiên Tượng để ra oai, hơn nữa cũng lấy lại được mặt mũi rồi, anh cũng chẳng thiết tranh chấp với đám Hạ Tiểu Man, vấn đề là nếu đụng đến anh thì không sao, nhưng động phải bà chị là con dâu nuôi từ bé thì không xong rồi, một khi Cừu Đông Thanh nghiêm túc thì sẽ ương ngạnh cứng rắn hơn bất kỳ ai.
Cừu Đông Thanh nhìn Long Thiên, anh khẽ gật đầu với cô ta, ý là, mọi chuyện tùy chị xử lý, tranh chấp hay hòa giải đều do chị quyết định.
Cừu Đông Thanh lại quay ra nhìn tâm điểm của mọi người là Diệp Yêu Tinh, cười nói: “Hôm nay cô Diệp là chủ ở đây, tôi cũng không tiện làm phiền”.
Diệp Yêu Tinh thở phào một hơi, tỏ ý cảm ơn với Cừu Đông Thanh, nếu Cừu Đông Thanh đã nhượng bộ thì chuyện này dễ xử lý thôi. Không ngờ, Cừu Đông Thanh bất ngờ hướng về phía Hạ Tiểu Man, nghiêm túc nói: “Tuy nhiên, cô ta còn nợ người đàn ông của tôi một lời xin lỗi”.
Hạ Tiểu Man sầm mặt, biểu cảm cô ta trở nên khó coi, cô ta không ngờ chị gái xinh đẹp này lại hùng hổ ép người như vậy, đã tóm được điểm yếu của người khác vẫn không chịu buông tay, hệt như một con chó điên, trông mặt mũi có giống loại người xấu tính nhỏ mọn vậy đâu.
Hạ Tiểu Man không biết rằng, nếu là người khác thì Cừu Đông Thanh có thể không chấp cô ta, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Long Thiên thì chắc chắn Cừu Đông Thanh sẽ không dễ dàng cho qua, đây là sự kiên định của cô ta, người đàn ông của cô ta tuyệt đối không thể bị thiệt, bất kể đối phương là ai đều phải thành thật nói xin lỗi, lúc nãy hai anh em các người hung hãn như thế đã bao giờ nghĩ tới việc giữ lại chút thể diện cho Long Thiên chưa? Nếu anh thua Hạ Vũ Hiên, nếu Cừu Đông Thanh không tát Hạ Tiểu Man một cái, vậy người bị thiệt hôm nay không phải là bọn họ ư?
Nếu như từ đầu các người đã không hề nghĩ cho người khác, vậy thì sao tôi phải giữ thể diện cho mấy người, nghĩ mấy người là cái thá gì?
Nụ cười của Diệp Yêu Tinh dần tắt, cô ta nhìn Cừu Đông Thanh, đại khái hiểu được sự bướng bỉnh trong mắt Quỷ nữ đao này rồi, giờ nói gì nữa cũng vô dụng. Diệp Yêu Tinh lại quay sang nhìn về phía hai anh em tự chuốc phiền vào người kia, sau khi cân nhắc thiệt hơn, nói: “Cô Hạ, nếu đã do các người sai, bọn họ cũng chỉ cần một lời xin lỗi, cô hãy xin lỗi bọn họ đi, coi như là nể mặt Khuynh Thành này”.
Chương 198: Đấu giá
Anh em nhà họ Hạ đều tròn mắt kinh ngạc, bọn họ thật sự không ngờ nữ yêu tinh này trở mặt còn nhanh hơn tốc độ lật bánh tráng, nhanh chóng thể hiện lập tường của mình.
Một lời xin lỗi ư? Ai cũng là người lăn lộn trong xã hội này, chẳng lẽ không biết ý nghĩa của một lời xin lỗi ư? Nó có nghĩa là hai bên đánh nhau thì anh ta là người sai, có nghĩa là anh ta hoàn toàn nhận thua trong cuộc đấu này.
Với một gia tộc khổng lồ mà nói thì có những lúc danh dự quan trọng hơn tất cả mọi thứ!
Nhưng giờ có nói gì cũng vậy thôi, rõ ràng trong chuyện này nhà họ Hạ là người đã khơi ra trước, nếu đó chỉ là một người bình thường thì chẳng sao, vấn đề là bây giờ đá trúng miếng sắt thì trách được ai?
Hạ Tiểu Man không muốn những người khác phải khó xử vì mình nên đứng ra lên tiếng: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến anh trai tôi cả, tất cả đều là lỗi của tôi nên người nói xin lỗi phải là tôi mới đúng!”
“Tiểu Man”, Tần Ỷ Thiên kéo tay Hạ Tiểu Man, cô ta biết khiến người bạn của mình phải cúi đầu là một chuyện khó khăn đến mức nào.
Hạ Tiểu Man cố gượng cười nói: “Không có gì đâu, một lời xin lỗi thôi mà”.
Hạ Vũ Hiên đột nhiên vỗ đầu Hạ Tiểu Mam, cười nói: “Được rồi, xem ra đúng là lỗi của em gái tôi, tôi thay mặt em ấy xin lỗi cậu Long Thiên”.
Tên đàn ông trông như kẻ thiếu não chỉ biết bênh người nhà lại nói ra được một câu hết sức hoàn hảo trong thời khắc quan trọng nhất, rộng lượng nhận hết lỗi về mình, vừa giải vây cho em gái rồi lại khiến mọi người phải nể phục về nhân phẩm của mình, bảo anh ta cúi đầu trước mặt Long Thiên nhưng lại giúp anh ta giữ được mặt mũi và phong độ của nhà họ Hạ.
Cả Diệp Yêu Tinh cũng hơi ngạc nhiên vì hành động của Hạ Vũ Hiên, đó chính xác là cách giải quyết tốt nhất, xem ra cậu ấm nhà họ Hạ cũng không vô dụng thiếu não như cách anh ta thể hiện ra ngoài.
Hạ Vũ Hiên nhìn Long Thiên, nói: “Tôi thay mặt em gái xin lỗi hai người vì sự bất lịch sự khi nãy, mong hai người có thể tha thứ cho chúng tôi”.
Người khó tính như Cừu Đông Thanh cũng không thể tìm ra được một cái cớ để bắt chẹt đối phương, Long Thiên rộng lượng khoát tay nói: “Chuyện này kết thúc ở đây đi”.
Hạ Vũ Hiên gật đầu, sau đó nhìn lại xung quanh và dẫn theo những người quen bên mình rời khỏi đó, nếu đã xảy ra những chuyện khiến con người ta không thoải mái như thế thì tiếp tục ở lại đây cũng chẳng được gì.
Tần Ỷ Thiên đi sau cùng, ấp úng muốn nói lại thôi, cô ta muốn mở miệng nói chuyện với Long Thiên nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng, theo Hạ Vũ Hiên bỏ đi.
“Tên đó rất thông minh”, Cừu Đông Thanh nhìn theo bóng lưng Hạ Vũ Hiên bỏ đi, khen ngợi.
“Những đứa trẻ được sinh ra trong nhà cao cửa rộng thì làm sao mà ngu ngốc được, chỉ có cô gái Hạ Tiểu Man kia bị chiều hư mà thôi”, Long Thiên cười nói.
“Có lẽ người đó sẽ tìm cơ hội gây phiền toái cho cậu, thật ra nếu lúc nãy cậu tiếp tục đánh thì anh ta sẽ sợ cậu thật, chúng ta cũng đỡ phải suy nghĩ”, Cừu Đông Thanh lạnh lùng nói, với những người đàn ông không phải là Long Thiên, chỉ cần người đó đứng ở phía đối diện thì sẽ thành kẻ thủ.
Long Thiên lắc đầu nói: “Không đáng phải đối đầu với cả một gia tộc vì chuyện nhỏ thế này, dù kiến có nhỏ thì tập trung lại cũng có thể ăn được voi, chị Đông Thanh, tôi nghĩ chị phải hiểu điều đó hơn thôi chứ”.
Cừu Đông Thanh vui mừng nói: “Tiểu Hổ Tử trưởng thành thật rồi”.
Đoạn hài kịch đến đây là kết thúc, mọi người bắt đầu tản đi, có rất nhiều người du dự không biết có nên trò chuyện với người đến từ thủ đô hay không nhưng ngẫm lại thấy đây không phải là một thời cơ tốt nên chẳng có người nào chạy tới mặt nóng dán vào mông lạnh.
Chỉ có Diệp Yêu Tinh giữ người lại, cười khổ nói: “Cừu Đông Thanh, chị vẫn lợi hại như thế”.
“Không lợi hại thì làm sao tranh giành đàn ông với bạn thân của cô được?”, Cừu Đông Thanh cười quyến rũ khiến rất nhiều người đàn ông đang lén lút quan sát nữ yêu tinh với dáng người nóng bỏng này phải nuốt nước miếng.
Diệp Yêu Tinh đã dám chào hỏi Cừu Đông Thanh thì tất nhiên cũng biết cô ta với bạn thân nhà mình cùng Long Thiên đang nằm trong mối quan hệ tay ba, chuyện này không đáng để cô ta phải vội vã tanh giành người yêu nên Diệp Yêu Tinh định đứng trên núi xem hổ đấu, nữ vương và nữ vương tranh nhau một tên đàn ông, trên đời này còn gì thú vị hơn nữa ư?
Yêu Tinh số một Bắc Hại, Quỷ nữ đao chói mắt nhất thủ đô, Long Thiên có muốn khiêm tốn cũng không được, hơn nữa những lời hai người đang nói với nhau hơi nhạy cảm với Long Thiên nên anh lập tức chen miệng nói: “Diệp Yêu Tinh, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi nhỉ, tìm một vị trí cho chúng tôi đi, chị Cừu Đông Thanh để mắt đến một khối ngọc, đây là lúc cô nên giúp đỡ một tay rồi đấy”.
Diệp Yêu Tinh vừa đi phía trước dẫn đường vừa nói: “Khối ngọc Hòa Điền đó ư? Nếu hai người muốn lấy thì tôi có thể lén giữ lại tặng riêng cho hai người”.
“Không được, cứ làm theo luật đi, đã nói là đấu giá thì không nên dùng đến những quy tắc ngầm để người ta không phục”, Cừu Đông Thanh lắc đầu nói.
Diệp Yêu Tinh dẫn hai người đến một hàng ghế để ngồi xuống, ở những sự kiện thế này thì ngồi càng cao càng cho thấy thân phận của người đó, có thể nói Diệp Yêu Tinh đã nể mặt hai vị khách đến từ thủ đô này rất nhiều.
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu, hầu hết là những món đồ cổ nhỏ, bởi vì tất cả số tiền bán được trong ngày hôm nay đều được dùng cho mục đích từ thiện nên kha khá kẻ lắm tiền nhiều của sẵn sàng vung tay, suy cho cùng thì làm việc tốt cũng là một cách để đánh bóng sự giàu sang của mình theo kiểu nho nhã.
Khi tiếng chuông vang lên cùng với giọng nói dõng dạc của người điều khiển buổi đấu giá, có khá nhiều món được trả giá khá cao, đây cũng được xem là một khởi đầu tốt, vì Long Thiên và Cừu Đông Thanh đã xác định được mục tiêu của mình, họ đến đây vì ngọc Hòa Điền nên không quan tâm đến những món đồ khác, cũng chẳng ra giá.
Sau khi bán được vài món đồ cổ cũng như tranh chữ thì tiêu điểm của buổi đấu giá cũng được mang lên, khối ngọc Hòa Điền Cừu Đông Thanh muốn mua được đặt giữa sân khấu, người điều khiển buổi đấu giá dùng rất nhiều lời khen có cánh cho khối ngọc cổ để nói lên sự đắt đỏ và quý báu của nó, cả khối ngọc phát sáng lên một màu xanh biếc, đúng là không phải vật tầm thường.
Rất nhiều người rục rịch để mắt đến nó.
Giá khởi điểm là năm trăm ngàn.
Cừu Đông Thanh giơ tay đầu tiên, nói: “Một triệu”.
Cậu ấm cô chiêu đang định mua khối ngọc đó nhưng nhìn thấy người ra giá là cô gái vừa mới góp mặt trong trò hài tự vả mặt ngoài sảnh lớn lúc nãy thì phần lớn đều không dám ra giá, sợ đắc tội đối phương.
Người điều khiển buổi đấu giá vui vẻ nói: “Một triệu lần thứ nhất, một triệu lần thứ hai…”
Khi tất cả mọi người cho rằng khối ngọc đó đã thuộc về Cừu Đông Thanh, khi búa của người điều khiển buổi đấu giá gắp gõ xuống thì người đàn ông với vẻ ngoài ma mị đã dời bước từ trong phòng riêng ra sảnh lớn, đang ngồi đối diện Long Thiên giơ tay lên nói: “Mười triệu”.
Long tranh hổ đấu.
Quả là một đêm không ngủ đầy kích thích với những pha kịch tính không ngờ tới được.
Chương 199: Sóng vừa xuống thì gió lại lên
Thời buổi này rồi mà vẫn còn người muốn tranh cao thấp với rồng đang bận qua sông ư, nếu như không biết thân phận của đối phương thì cũng được đi, vấn đề là Diệp Yêu Tinh đã nói rõ ràng rành mạnh thế rồi, hai người này đều là khách đến từ thủ đô, lai lịch không hề nhỏ, cả nhà họ Hạ tung hoành ở Bắc Hải cũng phải ngoan ngoãn cụp đuôi làm người, thành thật xin lỗi bọn họ, chắc ở đây cũng không có ai mù mà không thấy được màn kịch lúc nãy, vậy mà nhất quyết phải gây chuyện với bọn họ mới chịu được cơ?
Mười triệu, có thể nói là cố tình đẩy giá lên gấp mười, tỏ thái độ thề không chết không dừng lại , dùng tiền đè người, tất cả những người đang có mặt ở đó đều quay sang nhìn kẻ giơ tay, cùng một hàng ghế, vị trí đó có cậu ấm nhà họ Diệp là Diệp Hạo Phong cùng với vài quản lý cấp cao, người giơ tay đó tạo cho con người ta cảm giác đẹp ma mị, tuy là đàn ông nhưng lại nữ tính đến mức kỳ lạ, tất cả đều tò mò hỏi thăm xem thanh niên trông nữ tính đó là ai, trừ một số ít người, nhưng chẳng có gì để nghi ngờ, những người ở đây đều là kẻ thông minh, người Hoa Hạ cực kì để ý đến vị trí, những kẻ có thể ngồi hàng ghế đầu đều là nhân vật quan trọng.
Kha khá người nghe ngóng được thân phận của thanh niên đó cũng như không nghe được đều vui vẻ ngồi xem cuộc vui, đêm nay được tính là một đêm sung sướng đầy kích thích, đầu tiên là nhà họ Hạ làm gương dẫn đầu, sau đó lại đến thanh niên không chịu nể mặt, tất cả đều lăn lộn ở Bắc Hải, cũng được tính là lấy thế cho Bắc Hải này, tiếp đó phải xem coi hai người nhà họ Long kia giải quyết thế nào rồi.
Diệp Hạo Phong ngồi cùng mâm với anh ta cũng hơi bất đắc dĩ, có trời mới biết tại sao cậu ấm nhà họ Đỗ này lại thích gây hấn với tên họ Long kia, nhưng anh ta nhanh chóng nhớ lại những lời Diệp Yêu Tinh nói, đơn giản là vì một người con gái tên Vương Lệ Trân mà thôi, người ta thường nói tình địch gặp nhau đỏ mắt, anh ta là một trong những người tổ chức nên cũng không tiện chen miệng vào khuyên nhủ gì, hơn nữa buổi đấu giá tập trung những người trong giới thượng lưu và đây là nguyên tắc của trò chơi.
“Anh ta là ai vậy?" Long Thiên híp mắt nhìn người mặt mũi nhìn không rõ nam hay nữ, hỏi.
Diệp Yêu Tinh cười khổ, nói: “Cậu ấm nhà họ Đỗ, Đỗ Sĩ Nguyên”.
Nghe thấy cái tên đó, Long Thiên nhìn Diệp Yêu Tinh với ánh mắt nghi ngờ, để đề phòng bị hiểu lầm, Diệp Yêu Tinh thành thật nói: “Anh ta được gia đình tôi mời tới, tôi cũng không quen biết gì, anh đừng lo tôi sẽ hợp tác gì với người đó, lúc trước Tần Tung Hoành cho một địa bàn tốt tôi còn chưa đồng ý, tên đó cũng bị anh chỉnh đến mức phải biến mất một khoảng thời gian ngắn, có vết xe đổ đó rồi nên tôi cũng không dại mà nghịch lửa đâu”.
Long Thiên có biết chuyện của Tần Tung Hoành và Diệp Yêu Tinh, thế nên lần này Diệp Yêu Tinh chủ động nhắc tới chuyện đó cũng làm vơi đi phần nào nghi ngờ của anh, cô gái này cũng thuộc dạng khéo léo, nói mấy câu là có thể loại bản thân mình ra khỏi diện tình nghi.
“Tần Tung Hoành là người anh ta sắp xếp, chẳng lẽ anh ta cũng muốn giành vợ với tôi ư?”, Long Thiên nói thẳng, vẫn trực tiếp như thế.
Diệp Yêu Tinh cũng cạn lời, lần nào con người này cũng thẳng thừng như thế,đến mức con người ta không kịp đề phòng, nhưng nếu anh đã hỏi được câu như thế thì chứng tỏ Long Thiên đã biết được một vài thứ bên trong, giấu diếm chỉ tổ khiến đối phương thêm nghi ngờ nên Diệp Yêu Tinh cười nói: “Nhà họ Tần dựa vào nhà họ Đỗ, tất nhiên Tần Tung Hoành cũng là người nhà họ Đỗ sắp xếp”.
Long Thiên vẫn giữ gương mặt bình tĩnh nói: “Lấy vợ tôi về để song tu hả?”
Diệp Yêu Tinh không gật mà cũng chẳng lắc đầu, Long Thiên biết bản thân mình đã đoán đúng tám chín phần mười, đối phương nhằm vào anh mà đến, Cừu Đông Thanh đứng bên cạnh nghe, cô ta rất thông minh nên chẳng mấy chốc đã biết được chuyện gì xảy ra.
“Mười triệu mốt”, Cừu Đông Thanh cắn răng mở miệng nói, cô ta không thù hận gì việc cậu ấm nhà họ Đỗ nâng giá lên cao nhưng lại có linh cảm rằng tên nam không ra nam, nữ không ra nữ kia muốn tranh với mình đến cùng, mười triệu mốt là đã cao hơn giá khởi điểm hai mươi lần rồi, chỉ là đối phương nhằm vào người đàn ông của mình, tất nhiên Cừu Đông Thanh sẽ không để bản thân mất mặt.
Cô ta cau mày nhìn Đỗ Sĩ Nguyên, nghiêm khắc mà nói thì cô ta từng gặp người này một lần, chỉ là cô ta không thích tên ẻo lả này, Cừu Đông Thanh có mắt nhìn đàn ông rất chuẩn, nhìn là biết tên Đỗ Sĩ Nguyên này là loại đàn ông tàn nhẫn có thù tất báo, tất cả những hành vi hoang đường của cậu ấm nhà họ Đỗ cũng đã chứng minh điều đó. Tuy Cừu Đông Thanh cảm thấy khó chịu nhưng vẫn không tỏ ra tức giận, trận này chỉ cần thua khí thế thôi thì sẽ mất trắng.
“Hai mươi triệu!”
Cuối cũng tên đàn ông ẻo lả Đỗ Sĩ Nguyên cũng đứng thẳng dậy, gương mặt trắng nõn bôi kha khá son phần lên vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra, thuận miệng thốt lên con số hai mươi triệu như thể nó chỉ là hai ngàn đồng khiến rất nhiều người bất giác rít khí lạnh, ai không biết lại tưởng đây là con của người giàu nhất nước nên mới xem tiền là giấy.
Mọi người xung quanh Đỗ Sĩ Nguyên bắt đầu dõi mắt nhìn thật kỹ con người vung tay cực kì hào phóng, khí phách không ai bằng này, Diệp Hạo Phong thì lại nở nụ cười mỉa mai, lần này người tổ chức là Diệp Yêu Tinh, anh ta chỉ chạy tới hóng hớt cho vui thôi. Xảy ra chuyện của nhà họ Hạ đã khiến mọi thứ không được vui vẻ như trước, nếu nhà họ Đỗ và nhà họ Long lại cắn nhau thì dù Diệp Yêu Tinh có được bố yêu thương cách mấy thì cũng không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, đến lúc đó anh ta lại chả có cơ hội bỏ đá xuống giếng à?
Cừu Đông Thanh vẫn muốn ra giá tiếp, tuy biết đây là cái động không đáy nhưng cô ta vẫn không ưa nổi gương mặt của tên kia, nhưng cô ta còn chưa lên tiếng thì Long Thiên đã ra giá trước: “Năm mươi triệu!”
Tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy khó thở.
Anh dứt khoát đẩy giá lên cao gấp mấy trăm lần, đây không còn là một buổi bán đấu giá nữa mà là trò hơn thua cao thấp của hai người rồi, dù một khối ngọc Hòa Điền có quý giá đến cỡ nào đi nửa thì cao nhất cũng chỉ lên đến mười, hai mươi triệu thôi, năm mươi triệu có thể mua bốn năm khối, nhà họ Long ở thủ đô có khác, giàu hơn người.
Diệp Yêu Tinh đặt tay lên trán, không dám gặp ai nữa, sợ phải mất mặt giống Long Thiên, tay kia thì nhéo eo anh thật mạnh, cùng với một cú đạp đau điếng giẫm nát lưng bàn chân để bảo anh đừng giận quá mất khôn, thế nhưng Long Thiên vẫn bình tĩnh như chẳng có gì.
Chương 200: Mượn đầu đổi rượu
Cừu Đông Thanh mặt không biến sắc, 50 triệu nhân dân tệ với tập đoàn Tượng Quốc chỉ như cây me rụng lá, chỉ cần cô ta gọi một cuộc điện thoại là có thể điều động được số tiền này, cô ta không cảm hề cảm thấy bị tổn thất, chỉ cần Long Thiên đồng ý, đừng nói là năm mươi triệu, cho dù là năm trăm triệu, hay thậm chí năm tỷ, Cừu Đông Thanh cũng có thể kiếm cho anh, vì trái tim cô ta đã trao cho chàng trai luôn ân cần giúp cô ta xoa bóp mỗi lần bị đau bụng này từ lâu rồi. Giữa bọn họ, thứ không quan trọng nhất cũng chính là tiền.
Đỗ Sĩ Nguyên không ra giá nữa mà ngồi nhìn Long Thiên ngẫm nghĩ, một tình địch chịu chơi như vậy thật sự khiến anh ta hoàn toàn mất hết hy vọng.
“50 triệu, thành giao”, người chủ trì gõ tiếng búa cuối cùng sau ba tiếng búa liên tiếp để xác nhận.
Cả khán đài im bặt, không gian bỗng nhiên rơi vào tĩnh lặng.
“Tôi không có tiền”, Long Thiên thành thật nói, giọng nói không to, nhưng trong bầu không khí không chút tạp âm này, nó lại không khác gì tiếng sấm nổ.
Cừu Đông Thanh phì cười, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Long Thiên ra cái giá này chỉ vì muốn kích động Đỗ Sĩ Nguyên hét giá cao hơn, nhưng không ngờ anh ta lại rút lui. Chờ đến khi thu hút đủ sự chú ý anh lại thốt ra một câu ‘không có tiền’, đúng là rất phù hợp với phong thái của cậu chủ nhà họ Long, nhưng vấn đề là, anh còn mặt dày nói: "Anh Đỗ, anh thật không có thành ý, tôi không chơi với anh nữa, viên ngọc này tôi nhường cho anh, sau khi đổi tên tôi sẽ tặng thêm cho anh một cái đồng hồ nữa, coi như thầu một được hai".
Trong trường hợp này mà vẫn có người giở trò được, mọi người cũng coi như được một phen mở mang tầm mắt. Họ thực sự bái phục độ dày của da mặt anh, đặc biệt là bộ dạng không chút ăn năn hối hận đó, điều này chứng tỏ anh không đề coi cậu chủ nhà họ Đỗ ra gì, quả là dũng cảm. Dù họ nói xấu sau lưng Long Thiên thế nào thì hôm nay anh vẫn thắng đậm, cho cậu chủ Đỗ một cái tát đau điếng ở một bữa tiệc toàn là ông lớn của Bắc Hải. Dù kết quả ra sao, đây cũng là một đề tài đáng để lưu danh muôn đời, như vậy cũng đã đủ lắm rồi.
Diệp Yêu Tinh không mặt dày như Long Thiên, nhưng cũng đành chấp nhận bị ép ra ngoài làm người giảng hòa nói: "Nếu anh Long không mang đủ tiền, vậy viên ngọc này sẽ được bán với giá 20 triệu cho anh Đỗ".
Đâm lao thì phải theo lao, lúc đầu Đỗ Sĩ Nguyên hét giá 20 triệu là vì định khi bên kia ra giá cao hơn anh ta sẽ từ từ tăng tiếp, nhưng không ngờ đối phương lại manh động như vậy, không cho anh ta cơ hội tiếp tục ra giá, hét một lần tới 50 triệu. Theo anh ta, viên ngọc này đến mười triệu còn chẳng đáng, nếu đối phương đã muốn coi tiền như rác, anh ta cũng không cản. Nhưng anh ta đã hoàn toàn đánh giá thấp độ mặt dày của đối phương. Một câu ‘Tôi không có tiền’ cộng thêm sự trợ giúp của Diệp Yêu Tinh, tự mình phải nhảy vào cái hố do chính mình đào ra liệu có thể không tức chết sao?
Con người Long Thiên chính là như vậy, anh khiến tôi thấy khó chịu tôi sẽ khiến anh phải khó chịu gấp nhiều lần, chỉ cần có thể làm cho đối phương cũng cảm thấy khó chịu thì dù phải làm tổn thương cả nghìn người cũng không thành vấn đề.
Đỗ Sĩ Nguyên không dám nói ‘Tôi không có tiền’ như Long Thiên, dù sao loại thủ đoạn ăn may này cũng chỉ dùng được một lần, nếu dùng hai lần sẽ gặp bất lợi, hơn nữa Đỗ Sĩ Nguyên không có thói quen bắt chước người khác. Bề ngoài thì trông có vẻ rất thản nhiên nói một câu ‘Không thành vấn đề’, nhưng thật ra trong lòng đang muốn băm vằm Long Thiên ngay lập tức.
Diệp Yêu Tinh thở phào nhẹ nhõm, cô ta vẫn sợ Đỗ Sĩ Nguyên không nuốt trôi được cục tức này mà tìm đến Long Thiên thì phiền phức to. Đây là đâu? Một bữa tối trên du thuyền có hàng trăm người tham dự. Lúc đầu không biết thân phận của hai bên thì không sao, nhưng sau khi đã biết rồi, mà còn xảy ra một trận chiến tay đôi như giữa Sao Hỏa và Trái Đất thì không náo động cả bầu trời mới là lạ.
Long Thiên mỉm cười đứng dậy, nhìn Diệp Yêu Tinh với ánh mắt áy náy rồi dẫn Cừu Đông Thanh rời khỏi hội trường, hoàn toàn phớt lờ những lời bàn tán phía sau của mọi người. Cừu Đông Thanh không cảm thấy xấu hổ. Nếu anh thực sự mua viên ngọc đó với giá 50 triệu, bị người khác nghĩ là coi tiền như rác thì mới thật sự là mất mặt. Trận này cùng lắm là coi như hòa, dù sao cũng lấy lại được mặt mũi rồi, viên Hòa Điền Ngọc này cũng không phải độc nhất vô nhị, hơn nửa năm nữa mới đến sinh nhật của bà cụ, vẫn còn rất nhiều cách để có được nó.
Người chủ trì buổi đấu giá đã được Diệp Yêu Tinh căn dặn trước lập tức thừa cơ hành động, một màn phong ba tưởng chừng sẽ rơi vào bế tắc lại chuyện lớn hóa nhỏ, tuy không phù hợp với quy tắc của buổi đấu giá nhưng dù sao cũng là làm từ thiện, hơn nữa còn có các ông lớn chống lưng, vì vậy cuối cùng viên Hòa Điền Ngọc đó đã thuộc về Đỗ Sĩ Nguyên, cũng coi như vẹn cả đôi đường, có điều với một số người thích hóng chuyện hẳn là sẽ cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng dù sao đi nữa, Long Thiên và Cừu Đông Thanh chắc chắn sẽ là hai cái tên sáng nhất giới thượng lưu ở Bắc Hải đêm nay.
Sau khi xuống du thuyền, Cừu Đông Thanh vui vẻ nói: "Cậu không có tiền, nhưng tôi có".
Long Thiên cười nói: "Chỉ là tôi không ưa cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ đó thôi. Hơn nữa, nếu tôi mua viên Hòa Điền Ngọc đó với giá 50 triệu, chắc chắn sẽ bị bà nội mắng té tát, dù sao sau này kiểu gì cũng sẽ phải đụng độ với anh ta mà, viên ngọc đó trở thành chiến lợi phẩm là tốt nhất".
“Cậu thật sự định đối đầu với nhà họ Đỗ chỉ vì Vương Lệ Trân sao?”, Cừu Đông Thanh tò mò hỏi.
Long Thiên gật đầu nói: "Trời cao đất rộng, vợ luôn là nhất mà".
Vì chỗ đậu xe rất xa còn bữa tiệc thì vẫn chưa kết thúc nên Long Thiên và Cừu Đông Thanh cùng đi dạo, hai người cứ đi thẳng về phía trước, cách du thuyền cũng đã được mấy trăm mét, bến cảng vào lúc gần khuya có vẻ yên tĩnh hơn một chút, Long Thiên đang định nhân lúc thiên thời địa lợi này để lợi dụng Cừu Đông Thanh thì anh đột nhiên cau mày nhìn về phía trước.
Cách đó không xa, một thiếu niên trẻ tuổi với một thanh kiếm gỗ dắt ở eo chậm rãi bước tới, anh ta chính là người đàn ông ăn mặc khác biệt anh đã gặp ở nhà hàng Bắc Uyển.
Lưu Công Cẩn huýt sáo và đi về phía Long Thiên một cách rất thong thả, như thể anh ta đến đây để đi dạo vậy.
Long Thiên dừng lại, bảo vệ Cừu Đông Thanh phía sau, nhìn người lai lịch không rõ đang bước tới đó với ánh mắt dò xét.
Lưu Công Cẩn cười nói: "Long Thiên đúng không?"
"Có chuyện gì sao?"
"Có chút chuyện nhỏ thôi”.
"Chuyện gì?"
"Mượn đầu anh đổi rượu uống".
Nháy mắt, thanh kiếm đột nhiên bay vụt đến.