-
Chương 191-195
Chương 191: Vả qua vả lại
Long Thiên chẳng đụng chạm đến ai đang ngồi trên sô-pha ở đại sảnh hết sức chuyên tâm thưởng thức người đẹp, không nghĩ đến tìm ai gây phiền phức, cũng không đến gần bắt chuyện với ai, thế mà vẫn có người chủ động tìm anh gây sự, hơn nữa gương mặt đến gây sự trước này còn trông rất quen nữa.
Long Thiên cẩn thận nghĩ lại, thực sự là anh không giỏi nhớ mặt người khác, trước đây khi thực hiện nhiệm vụ ở Quỷ Môn, những sát thủ khác đều rất nghiêm túc xem ảnh xong là sẽ đốt ngay tấm ảnh đó, chỉ có một mình anh là luôn giữ ảnh lại, sợ mình sẽ quên mất mặt đối phương, giết nhầm người thì toang, nhưng đối với người phụ nữ này thì Long Thiên lại rất có ấn tượng.
Lần trước gặp mặt, cô ta mặc một bộ trang phục khá gợi cảm, đứng trên đường chửi nhau với anh, lần này đột nhiên lại thay lông đổi cánh, mặc một chiếc đầm đỏ và đi giày cao gót, tóc tai cũng được búi lên gọn gàng, trông thùy mị hơn so với lần trước rất nhiều. Hai lần gặp mặt, ấn tượng trước sau đều có thay đổi quá lớn, Long Thiên không thể lập tức nhận ra ngay, nhưng ít nhất thì vẫn nhớ giọng nói của cô ta.
"Lại là cô?", Long Thiên nhíu mày khó chịu nói, anh rất nhỏ nhen, có thù thì nhất định phải báo, hơn nữa còn rất thích làm tới nơi tới chốn, nhưng chỉ như vậy với đàn ông giống như anh thôi, còn với phụ nữ thì anh vẫn khá rộng lượng. Vương Manh Manh suốt ngày cứ đối đầu với anh, anh chẳng giận cũng là vì vậy.
Nhưng vấn đề là người phụ nữ này nói năng quá khó nghe, tại sao anh không thể đến đây? Còn chửi anh là tên xấu xí, lần trước anh ăn mặc quê mùa đã đành, nhưng lần này chị con dâu kia còn đích thân giúp anh chọn đồ, ngay đến cô ta cũng phải khen anh đẹp trai, thế thì người phụ nữ này có tư cách gì mà chê anh xấu xí chứ!
Hơn nữa, nghiêm túc mà nói thì anh cũng là phú nhị đại xịn xò nhất, dự những bữa tiệc của người có tiền như thế này kỳ lạ lắm sao?
Cũng khó trách Hạ Tiểu Man lại coi thường Long Thiên như vậy, lần trước ấn tượng mà anh để lại cho cô ta quả thực quá ti tiện. Mặc dù sau đó tên xấu xí này cũng đã đi ăn tối với đệ nhất mỹ nhân Bắc Hải, Vương Lệ Trân, nhưng Hạ Tiểu Man vẫn không vì thế mà có cái nhìn khác đi, cùng lắm là cho rằng Vương Lệ Trân có mắt như mù nên mới tìm một tên ăn bám xấu xí như vậy.
"Đương nhiên là tôi rồi, tôi xuất hiện ở đây có vấn đề gì sao? Ngược lại là anh ý, anh đến đây làm gì? Anh có thân phận gì? Có tư cách gì mà ngồi ở đây?", vì Long Thiên đang ngồi nên Hạ Tiểu Man đứng từ trên cao nhìn xuống truy hỏi anh, trông như đang giám sát phạm nhân vậy.
Long Thiên có dễ tính thế nào thì lúc này cũng hơi nóng mặt rồi, hơn nữa tính cách của anh xưa nay cũng không phải tốt lắm, anh bực bội nói: "Tôi đến đây liên quan gì đến cô, đến lượt cô hỏi sao? Sao, cô là nhân viên vệ sinh ở đây à mà đến công việc của bảo vệ cũng làm luôn?"
Hạ Tiểu Man tức nổ đom đóm mắt, quả nhiên miệng lưỡi tên này ti tiện thật, dám mắng cô ta là nhân viên dọn vệ sinh, anh thấy có nhân viên vệ sinh nào sức sống căng tràn thanh xuân mỹ lệ như thế này không? Cô nàng cố nén cục tức trong lòng xuống, cười lạnh nói: "Không phải anh lén trà trộn vào đây để ăn vụng uống trộm đó chứ, mấy người bảo vệ gác cửa kia cũng thật là, người hay chó má gì cũng cho vào hết thế này!"
"Tôi cũng thấy vậy, cho nên con chó cái như cô nên về nhà uống sữa đi chứ? Đừng ở đây sủa lung tung nữa", luận về chửi đổng thì khi Long Thiên và Tiểu Nam Tử chửi cho đối phương đến mức phải thổ huyết ở quán bar thì cô nhóc này vẫn còn đang nghịch bùn ở hồ Tây ấy chứ, cho nên lúc này đương nhiên có thể bật lại như tôm rồi.
"Tên khốn nhà anh, dám mắng tôi là chó, anh có tin bà đây này sẽ khiến anh phải nằm mà đi ra ngoài không!", Hạ Tiểu Man đúng là vẫn còn quá nhỏ, cuối cùng cũng không nhịn được mà la lớn lên.
"Thôi đi được rồi đó", Long Thiên sắc mặt trầm xuống, anh thật sự tức giận rồi, ánh mắt sắc như dao.
"Anh...", Hạ Tiểu Man muốn phản kích lại, nhưng sau khi chạm trán với ánh mắt của Long Thiên thì tự nhiên trong lòng lại có một cảm giác sởn gai ốc, cũng vì lỡ nhịp trong phút chốc nên đã dẫn đến việc cô ta không biết phải bật lại thế nào, khí thế yếu hơn đối phương khiến trong lòng rất khó chịu bực bội.
Một tên xấu xí lại quê mùa thì có gì ghê gớm chứ, dám trừng mắt nhìn người khác sao. Lần trước vì giữ vẻ yểu điệu thục nữ trước mặt anh Tung Hoành nên không so đo với anh ta, bây giờ anh Tung Hoành không có ở đây, bà đây sao có thể nuốt được cục tức này!
Trong lúc Hạ Tiểu Man tổng hợp lại câu chữ, chuẩn bị tái chiến ba trăm hiệp thì Tần Ỷ Thiên đột nhiên đi đến giữa hai người, chào hỏi với Long Thiên nói: "Anh trai, chúng ta đúng là có duyên thật, lại gặp nhau rồi".
Tần Ỷ Thiên nhớ lại chuyện lúc trước, cô ta thật sự không muốn Hạ Tiểu Man lại chịu thiệt, dù sao lần trước cô ta cũng không chiếm được ưu thế. Thực ra cô bạn thân này cũng chỉ miệng lưỡi chua ngoa, phổi bò, chứ thực ra cũng rất tốt bụng, nếu không người như Tần Ỷ Thiên cũng không đối xử với cô ta tốt như vậy. Chỉ là không biết tại sao lần nào gặp Long Thiên cũng cứ như nước với lửa.
Long Thiên gật đầu với Tần Ỷ Thiên, anh có ân oán với Tần Tung Hoành, nhưng không ghét bỏ gì cô gái nhỏ này. Lữ mập ban đầu còn gợi ý bắt cô gái này để ép Tần Tung Hoành ra mặt, nhưng Long Thiên cũng không đồng ý, ai làm người đó chịu không đổ lên đầu người nhà, Long Thiên rất hiểu điều này. Xem ra cô gái này khá tốt bụng, thật xui xẻo khi có một cô bạn thân tính khí ngỗ ngược và một tên anh trai nham hiểm như vậy.
Hạ Vũ Hiên đi theo sau Tần Ỷ Thiên đến, thấy em gái mình đang cãi nhau với Long Thiên thì cũng không vui vẻ gì. Anh ta với Tần Tung Hoành đều yêu thương em gái giống nhau, chẳng quan tâm có lý hay vô lý đều đứng về phía em gái vô điều kiện. Hơn nữa theo như anh ta thấy thì một người đàn ông mà cãi nhau với một cô gái thì cũng chẳng đáng mặt đàn ông. Có lẽ là do được người nhà chiều chuộng như vậy nên Hạ Tiểu Man mới hình thành nên tính cách ương bướng bốc đồng thế này.
"Tiểu Man, có chuyện gì vậy, có phải người này đã bắt nạt em không?", Hạ Vũ Hiên đứng đối diện với Long Thiên, bực bội nói: "Này, anh bạn, anh cũng thật chẳng có phong độ gì cả nhỉ?"
Chương 192: Không được dạy dỗ
“Đúng đó, đúng đó! Hở tí là chấp nhặt với con gái nhà người ta, chẳng có tí phong độ nào của một thằng đàn ông”.
“Đúng vậy, đàn ông đàn ang mà lại đi cãi nhau với một cô gái nhỏ, mất mặt thật!”
Thấy Hạ Tiểu Man nhăn nhó giằng co với người khác, tất nhiên hai người bạn thầm mến Hạ Vũ Hiên sẽ cho rằng Long Thiên bắt nạt bạn thân họ, chẳng thèm hỏi han đầu đuôi câu chuyện thế nào đã chạy tới vặn hỏi.
“Các người không có quyền quyết định việc tôi có phong độ hay không, cái quyền đó thuộc về tôi, với loại con gái thế này thì tôi không ra tay là đã cố giữ phong độ lắm rồi”, Long Thiên cười lạnh nói, cãi nhau là chuyện của miệng lời và hơi thở, không phải bên nào có nhiều người hơn thì sẽ thắng, vì vậy Long Thiên chẳng ngán gì mấy cô gái nhỏ này.
Thấy Long Thiên cứ cắn chặt mãi không chịu bỏ, Hạ Tiểu Man tức sôi cả máu, sợ em gái mình chịu uất ức nên Hạ Vũ Hiên đi tới định dạy dỗ tên đàn ông không biết giữ mồm giữ miệng kia, Tần Ỷ Thiên thấy thế bèn vội vàng ngăn lại, nói với Long Thiên: “Anh Thiên, đây chỉ là một hiểu lầm thôi”.
Long Thiên nhìn về phía Tần Ỷ Thiên nói: “Em gái à, chuyện này không liên quan gì tới em cả, tôi không nghĩ đó là một hiểu lầm, chỉ mong là sau này bạn của em có thể cách xa tôi ra một chút, tất nhiên là tôi cũng sẽ làm thế”.
“Hừ, thế lại càng tốt, tốt nhất là mãi mãi không bao giờ gặp nhau luôn, cứ mỗi lần trông thấy bản mặt anh là tôi lại thấy buồn nôn!”, Hạ Tiểu Man hừ lạnh nói.
Long Thiên xoay người bỏ đi, không muốn đứng đây chấp nhặt mấy chuyện đó với một đứa con gái, Tần Ỷ Thiên cũng khờ khạo giống hệt Hạ Tiểu Man, không biết nghĩ thế nào lại đuổi theo nói: “Anh Thiên, anh đừng để bụng chuyện…”
Còn chưa kịp nói hết lời thì Long Thiên đột nhiên xoay người lại đẩy mạnh, Tần Ỷ Thiên lập tức ngã xuống đất, cây cột gần đó bỗng nhiên bị móp méo, âm thanh không lớn nên chẳng có ai nhận ra được điều đó, Long Thiên lắc đầu nhìn Cừu Đông Thanh đang đanh mặt và trong tay vẫn còn cầm cái ly, cô ta chậm rì rì đi tới.
Long Thiên biết Cừu Đông Thanh đang lén lút ra tay nên mới đẩy Tần Ỷ Thiên, nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác cũng nhìn thấy, trong mắt bọn họ thì Long Thiên đang cố tình đẩy Tần Ỷ Thiên ngã xuống đất, Tần Ỷ Thiên nửa tỉnh nửa mơ nhìn về phía cây cột, dường như cô ta hiểu chuyện gì đang diễn ra, đang tính nói chuyện thì Hạ Vũ Hiên thích Tần Ỷ Thiên lại không thể chấp nhận Long Thiên sỉ nhục và bắt nạt người con gái mình thích như thế.
Đúng vậy, trong mắt bọn họ thì hành động của Long Thiên chính là bắt nạt Tần Ỷ Thiên.
Hạ Vũ Hiên chạy tới đỡ Tần Ỷ Thiên dậy rồi quay sang chửi ầm lên với Long Thiên: “Này anh có bị điên không vậy, Ỷ Thiên chỉ muốn giải thích với anh mà anh lại đi đẩy người ta, đàn ông con trai ra tay đánh một cô gái như thế, mặc váy đàn bà đi cho rồi!”
“Ỷ Thiên, cậu không sao chứ?”, Hạ Tiểu Man cũng chạy tới, thấy Tần Ỷ Thiên lắc đầu thì lập tức nổi cáu: “Đúng là cái đồ quê mùa, chẳng có tí văn hóa nào, còn ra tay đánh người nữa! Đồ man rợ, không biết ai đã dẫn anh ta đến đây để gây chuyện mất mặt xấu hổ thế này nữa”.
“Đúng đó, mau gọi bảo vệ vào đây đuổi kẻ điên đánh người vô cớ này ra ngoài đi!”, một cô gái mắt hai mí cũng đứng ra bênh vực Tần Ỷ Thiên.
“Ỷ Thiên à, cậu cũng thật là, đuổi theo anh ta làm cái gì thế không biết, loại đàn ông thế này đúng là rác rưởi, hôi thối không thể tả nổi, ở đây làm ô nhiễm bầu không khí chết mất”, một cô gái có gương mặt trái xoan đứng ra nói chuyện, vừa nói vừa giơ tay lên mũi quạt quạt như thể Long Thiên chỉ là rác rưởi như đúng lời cô ta nói, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
“Mọi người đừng nói như thế, anh Thiên không cố ý đẩy tớ đâu”, Tần Ỷ Thiên biết đầu đuôi câu chuyện bèn rốt ruột khuyên nhủ.
“Ỷ Thiên à, em đừng xen vào chuyện này, cứ giao cho anh”, chẳng mấy khi được thể hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, Hạ Vũ Hiên sẽ không buông tha cho cơ hội này, hơn nữa dù người đàn ông trước mặt trông hơi cơ bắp nhưng Hạ Vũ Hiên từng tôi luyện trong quân đội vài năm chỉ xem anh như một người bình thường, còn anh ta là lính, đừng nói là một mình Long Thiên, dù có mười Long Thiên anh ta cũng giải quyết được.
Thấy người nọ giương cung bạt kiếm như thể muốn chạy tới đánh với mình một trận, bất ngờ là Long Thiên chẳng nói lại tiếng nào, nếu là bình thường chắc anh đã đi tới đánh cho người đó ngã nhào rồi nhưng hôm nay có người chị con dâu nuôi từ bé ở đây, nếu cô ta làm ầm lên thì thần chết có tới cũng vô dụng, hơn nữa bọn họ cũng không tới đây để đánh nhau mà là để chọn quà sinh nhật giúp bà nội, nếu như ra tay đánh nhau thật thì không cần biết là ai thua ai thắng, tất cả đều bị đá ra ngoài, vì vậy Long Thiên vẫn muốn dàn xếp ổn thỏa.
Nhưng bây giờ thì không đi được nữa rồi, vì bọn họ cãi nhau nên có rất nhiều người đã bắt đầu tụ tập lại đây xem khiến chẳng ai trốn ra ngoài nổi, đa số đều đứng đó chỉ trỏ Long Thiên.
Cãi nhau với một tên ngốc thì chắc chắn sẽ thua, cãi nhau với phụ nữ thì từ khi bắt đầu đã thua một nửa, bởi vì loài người được sinh ra với lòng thương hại kẻ yếu, quen bỏ mặc đúng và sai để bênh vực phe yếu thế hơn, nhất là khi đối phương là nữ.
“Anh phải xin lỗi Ỷ Thiên”, thấy bên mình đang dần chiếm được thế thượng phong, Hạ Tiểu Man chỉ vào mặt Long Thiên và kiêu ngạo nói.
Nhưng vừa mới nói xong thì tất cả mọi người đều ngây ngẩn, trừ Long Thiên, bởi vì một luồng sáng trắng bỗng nhiên đánh úp tới.
“A!”
Hạ Tiểu Man hét lên thật to bởi vì cô ta bị luồng sáng trắng đó đánh trúng, tóc ướt sũng, sau đó lễ phục cũng nhỏ giọt, trông cực kỳ chật vật thê thảm.
Không biết từ khi nào Cừu Đông Thanh đã đứng bên cạnh Hạ Tiểu Man, trong tay là chiếc ly rỗng, quan sát đám người chẳng tốt lành gì trước mặt mình và lạnh lùng nói: “Các người phải xin lỗi người đàn ông của tôi!”
“Cô làm cái quái gì thế?”, Hạ Vũ Hiên thấy em gái mình bị hất nước thì không thèm đánh Long Thiên nữa, anh ta nói to rồi đi vội tới dùng tay áo lau nước trên mặt em gái mình, tuy cô gái đó trông rất xinh đẹp nhưng Hạ Vũ Hiên vẫn khó chịu trừng mắt nhìn cô ta, nếu đánh phụ nữ không bị người đời đánh giá thì anh ta đã trút giận thay cho Hạ Tiểu Man từ lâu rồi.
Long Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Chị, đi thôi, đừng chấp nhặt những chuyện không đâu với mấy người này”.
Anh không sợ Cừu Đông Thanh bị bắt nạt, trên đời này chắc chỉ có mỗi mình anh mới có thể bắt nạt được người chị con dâu nuôi từ bé này, những người khác đều không có bản lãnh đó, anh sợ chuyện bé xé ra to sẽ gây thêm phiền phức, sau đó Tần Ỷ Thiên anh có ấn tượng khá tốt cũng bị cuốn vào trong ngọn lửa giận của cô ta thì toang, thế thì xung quanh sẽ không còn một ngọn cỏ nào mất.
Cừu Đông Thanh vẫn đứng yên không cử động, Hạ Tiểu Man trừng mắt nhìn cô ta, độc địa nói: “Cô nói anh ta là người đàn ông của cô, anh ta lại gọi cô là chị, đôi cẩu nam nữ các người đang chơi trò loạn luân hả?”
Cừu Đông Thanh vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như gió sương, cô ta giơ tay, dù Hạ Vũ Hiên đã nhanh chóng che trước người em gái mình nhưng Hạ Tiểu Man vẫn trúng một cái bạt tai nhanh gọn và dứt khoát!
Cừu Đông Thanh chẳng thèm nhìn đến Hạ Tiểu Man, quay sang Hạ Vũ Hiên nói: “Bạt tay này tôi xin phép đánh thay cho bố mẹ cô ta, cái thứ không được dạy dỗ!”
Chương 193: Nguyên tắc cũ
Trong một góc của du thuyền có một căn phòng khá là yên tĩnh, tuy diện tích không lớn lắm nhưng cách trang trí và sắp xếp các vật dụng đã được đầu tư và nghiên cứu rất kỹ, hơn hẳn bố cục trang trí ngoài sảnh lớn.
Trong căn phòng này có ba người, hai nam và một nữ, cô gái đó đứng thẳng khiến tất cả những người đàn ông may mắn nhìn thấy một lần đều sẽ nhớ mãi cả đời không quên, gương mặt cô ta cực kỳ xinh đẹp, dáng người bốc lửa ngực tấn công mông phòng thủ cùng với bộ lễ phục dạ hội khiến vẻ đẹp ấy trở nên hút hồn hơn bao giờ hết, cô ta cứ lẳng lặng đứng đó thôi là đủ để đàn ông phải rục rịch xôn xao vì bóng lưng xinh đẹp rồi.
Tất nhiên những người đàn ông có đầu óc đều biết được rằng đóa hoa anh túc đó không phải là thứ thích cắn là cắn, hoa anh túc có độc, hơn nữa còn là độc chết người, không bàn đến thế giới ngầm nhỏ nhoi cô ta nắm giữ ở Bắc Hải, chỉ xét mỗi dòng họ cô ta thôi là đủ để rất nhiều đàn ông phải dẹp cờ dọn trống rồi.
Giàu nứt đố đổ vách, nhà họ Diệp ở Bắc Hải không phải là một trò đùa, gia tộc họ có hai người được đề tên trên bảng Forbes, hơn nữa còn nằm trong danh sách mười người đứng đầu, ở thời đại không có chiến tranh súng ống này, tiền bạc luôn là thứ đi đầu, một gia tộc có mạnh hay không thì chắc chắn phải xét đến tài sản, với thước đo đó thì nhà họ Diệp ở Bắc Hải chính là gia tộc giàu có nhất, không phải là một trong những mà là duy nhất.
Thân phận của người con gái này khá đặc biệt, cô ta là con gái riêng của gia chủ nhà họ Diệp, nhưng dường như cô ta không hề giác ngộ về điều đó, thời gian gần đây cô ta luôn gióng trống khua chiêng làm đủ thứ chuyện trên đời, thậm chí còn dùng du thuyền của gia tộc để tạo thanh tạo thế cho mình, thái độ của nhà họ Diệp với cô gái này cũng khá là mập mờ, tất nhiên cũng có rất nhiều người lén lút mắng cô ta là con gái của hồ ly tinh, nhưng buộc lòng phải thừa nhận rằng cô ta đã được người nắm quyền xem trọng, nếu không thì gia chủ nhà họ Diệp đã chẳng cho cô ta quyền quản lý chiếc du thuyền này.
Tất nhiên cô gái đó chính là Yêu Tinh số một Bắc Hải, Diệp Khuynh Thành. Bấy giờ, cô ta đang đứng xem kịch hay ngoài sảnh sớn qua lớp kính thủy tinh với nụ cười thích thú trên môi, quyến rũ không thể tả.
Tất nhiên Diệp Yêu Tinh biết Long Thiên, dường như người đàn ông này đi tới đâu là gây chuyện tới đó, lần trước thì tạo ra đủ thức phiền phức cho cô ta ở Lily, bây giờ lên du thuyền cũng không chịu tha cho cô ta, đúng là oan gia. Về phần cô gái ra tay đánh người kia thì Diệp Yêu Tinh hoàn toàn không thể tìm ra được bất kỳ một tỳ vết nào với ánh mắt soi mói của mình, có thể đứng bên cạnh Long Thiên, có đủ tư cách đến buổi đấu giá này thì tất nhiên thân phận cũng không thấp.
“Cô gái đến từ thủ đô này cũng khá là mạnh mẽ, trước đó tôi chỉ cảm thấy nữ yêu quái này có chỉ số thông minh khá cao, người bình thường không thể nhìn thấu được, không ngờ khi ra tay đánh người cũng khá là nghiêm túc, thảo nằm năm đó cô ta lại có thể tiện tay lấy đầu một con sói đầu đàn trong trò chơi săn bắn ấy, cả lão già nhà tôi cũng phải xem cô ta làm gương”, Diệp Yêu Tinh nhấp ngụm rượu đỏ, khẽ cười nói.
"Cừu Đông Thanh đúng là một con quái vật, nhưng tôi thật sự không ngờ cô ta lại ra tay đánh người vì một gã đàn ông, điều đó khiến tôi khá bất ngờ”, giọng nam sắc bén vang lên, không không nghe kỹ sẽ hiểu nhầm đó là giọng của phụ nữ.
Người đàn ông đó ngồi trên sô pha, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt quyến rũ như yêu tinh, da còn trắng nõn nà hơn cả Diệp Yêu Tinh, mặt mũi cực kì sắc sảo, quần áo hơi kỳ lạ và thẩm chí còn trang điểm, là một người đàn ông khá nữ tính.
Có thể thấy người đàn ông còn lại không ưa gì tên ẻo lả này, nếu đối phương không có thân phận cao thì hẳn là anh ta đã chẳng ngồi cùng một phòng với kẻ lập dị này rồi, Đỗ Sĩ Nguyên là cậu ấm nhà họ Đỗ đã có sẵn tiếng xấu đồn xa, hơn nữa nghe nói nhà họ Đỗ có một công pháp song tu, tu thì cứ tu thôi nhưng vấn đề là anh ta lại ăn hết cả nam lẫn nữ, chẳng buông tha cho người nào khiến ai nấy đều buồn nôn, hơn nữa kết cục trở thành lò luyện thuốc cho nhà họ Đỗ cũng chẳng tốt lành gì.
Thế nên người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Diệp là Diệp Hạo Phong lặng lẽ tránh né tên kì quặc kia ra xa một chút để anh ta không nhắm trúng mình, nhỡ mà dây vào chỉ có xui xẻo. Dường như người đàn ông tên Đỗ Sĩ Nguyên cũng để ý thấy điều đó nhưng chẳng tức giận mà ngược lại còn quay sang cười với Diệp Hạo Phong khiến anh ta rùng mình, lưng vã mồ hôi lạnh.
Diệp Hạo Phong không nhìn người đàn ông đó nữa mà quay sang Diệp Yêu Tinh, nghiêm khắc mà nói thì Diệp Yêu Tinh là chị cùng cha khác mẹ với anh ta nhưng từ trước đến nay anh ta luôn khinh thường người chị này. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta chướng mắt dáng người hay gương mặt xinh đẹp đó, cũng chẳng có suy nghĩ gì đặc biệt cả, suy cho cùng thì nước phù sa không nên chảy ra ruộng ngoài, nếu có cơ hội thì tất nhiên Diệp Hạo Phong sẽ là người đầu tiên tấn công, nhưng trước mặt anh ta vẫn nên giả vờ giả vịt thì tốt hơn, con gái xuất thân từ gia tộc lớn thì dù ngoài mặt có ăn chơi đàn đúm vô dụng cách mấy cũng sẽ có lòng dạ thâm sâu hơn người bình thường rất nhiều.
“Tôi thì thấy cô ta vẫn thua chị, ít nhất thì khi nhìn cô ta tôi không hề thấy xúc động như khi nhìn chị”, Diệp Hạo Phong cười lên tiếng, có lẽ do Diệp Yêu Tinh đang quay lưng về phía mình nên ánh mắt anh ta lúc bấy giờ cực kỳ tham lam và thèm khát, nó chất chứa ham muốn tình dục trắng trợn nhưng chỉ cần Diệp Yêu Tinh quay lại thì anh ta sẽ khiến vẻ mặt mình trở nên hiền lành và vô hại hết mức có thể, khả năng diễn xuất cực kì tốt.
Diệp Yêu Tinh nhìn diễn xuất vụng về của Diệp Hạo Phong, cô ta không vạch trần mà còn cười quyến rũ nói: “Có phải trong mắt Tiểu Phong chỉ có chị là đẹp nhất không?”
Con đàn bà này, đúng là cái gì cũng dám nói.
Diệp Hạo Phong thầm cười lạnh nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ đáp: “Tất nhiên rồi, chị là người con gái đẹp nhất trên đời”.
Diệp Yêu Tinh cười rực rỡ, dường như cô ta không hề quan tâm những lời đó là thật hay giả, ngoài mặt Diệp Hạo Phong vẫn thoải mái ung dung như không có gì nhưng trong lòng đã bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ cô ta cầu xin tha thứ, chỉ cần thời cơ đến thì cả nhà họ Diệp này đều thuộc về anh ta, tất nhiên Diệp Yêu Tinh cũng thuộc về anh ta nốt.
Chương 194: Núp sau lưng phụ nữ
"Không nói ngoa đâu, Diệp đại tiểu thư trong mắt tôi cũng là một lò luyện dược cực phẩm", Đỗ Sĩ Nguyên âm trầm nói.
Chuyện nhà họ Đỗ thích song tu là một bí mật được công khai trong cả giới thượng lưu, Diệp Yêu Tinh nhìn người đàn ông đầy yêu khí kia, cười nói: "Nếu đã như vậy thì cậu chủ Đỗ việc gì phải cực khổ tìm Vương Lệ Trân chứ, chỉ cần một câu nói của anh thì Khuynh Thành cũng không kém gì Vương Lệ Trân đâu".
Tiện nhân đúng là tiện nhân, những lời nói tục tĩu như vậy cũng có thể nói ra được, đúng là mất mặt nhà họ Diệp!
Diệp Hạo Phong mặc dù trong lòng rất bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: "Tôi làm sao mà nỡ nhìn vậy chứ, em trai còn chưa được ngắm đủ mà, sao có thể tặng chị gái cho người khác chứ".
Đỗ Sĩ Nguyên đương nhiên có thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của Diệp Hạo Phong, tên nhóc này xem ra là có suy nghĩ không an phận với Diệp Yêu Tinh. Việc này trong mắt người thường chính là chuyện loạn luân xằng bậy, nhưng trong mắt nhà họ Đỗ thì không có gì lạ. Đỗ Sĩ Nguyên sinh ra ở nhà họ Đỗ, ngay đến luân thường đạo lý cơ bản cũng không có nên từ lâu đã coi như chuyện bình thường. Có điều lần này lão tổ tông đúng là phát lòng từ bi, thưởng huyết mạch thực phượng của mình cho anh ta, đương nhiên Đỗ Sĩ Nguyên hiểu rõ, bên ngoài thì là thưởng cho anh ta, nhưng thực sự có đến tay được hay không thì là chuyện khác, dù sao từ trước đến nay lão tổ tông này cũng là một lão già không biết xấu hổ cứ thấy có kẽ hở là sẽ tìm cách để chui.
Đỗ Sĩ Nguyên cười nói: "Tôi cũng muốn vậy mà, chỉ có điều lão tổ tông đã dặn dò kỹ, không phải vị chủ tịch của nhà họ Vương đó thì không được, giờ chẳng phải đã biết cô Diệp là bạn thân của cô Vương rồi sao, lần này đặc biệt đến là để mong cô Diệp có thể ra mặt làm cầu nối giúp".
"Sao có thể chứ, Tần Tung Hoành ra tay thất bại nên lại đổi sang chiến thuật đi đường vòng sao? Nhà họ Tần hắn phụ thuộc vào nhà họ Đỗ các anh, nhưng không có nghĩa rằng nhà họ Diệp chúng tôi cũng phải nể mặt mũi nhà anh", Diệp Yêu Tinh cười lạnh nói, cô ta quả thực là một người phụ nữ đặt lợi ích lên đầu, nhưng bảo cô ta đẩy Vương Lệ Trân vào biển lửa thì ít nhất cũng phải đưa ra một cái giá khiến cô ta hài lòng chứ. Chỉ dựa vào lời nói suông đã muốn bà đây ra tay giúp đỡ, đừng có mơ.
Đỗ Sĩ Nguyên vui vẻ nói: "Nhà họ Đỗ có một vài mối làm ăn đời thường, chỉ cần cô Diệp gật đầu thì sẽ giao toàn bộ cho cô quản lý, ngoài tiền mặt ra thì chúng tôi cũng sẽ tặng ba viên đan dược cho cô Diệp, một viên có thể khiến phụ nữ giữ mãi được vẻ thanh xuân, một viên có thể khiến đàn ông quỳ gối, còn một viên có thể khiến võ giả cấp Huyền tăng tám mươi phần trăm khả năng thành công bước vào cấp Địa".
Diệp Yêu Tinh vẻ mặt vô cảm, nhưng Diệp Hạo Phong lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc và vui sướng, tiền đối với nhà họ Diệp mà nói chỉ là càng nhiều càng tốt, nhưng đan dược của nhà họ Đỗ mới là thứ vô giá, đặc biệt là viên cuối cùng. Trong giới võ giả đều biết, cấp Huyền và cấp Địa cách nhau một trời một vực, bước qua được tự nhiên sẽ trở thành cao thủ. Nhưng đa số cả đời cũng chỉ có thể dừng chân ở cấp Huyền, anh ta cũng là một cao thủ cấp Huyền thượng phẩm, nếu như có viên đan dược này bổ trợ thì việc bước vào cấp Địa chỉ là chuyện ngày một ngày hai.
Nghĩ đến đây, Diệp Hạo Phong cũng không còn phản cảm với tên đàn ông toàn thân đầy yêu khí này như lúc đầu nữa. Diệp Yêu tinh cười khẩy một tiếng rồi nói: "Đúng là giống một câu nói, bán cái gì cũng không bằng bán chị em, một vốn bốn lời".
"Khuynh Thành phải đi xử lý vài chuyện lặt vặt trước, sẽ trả lời cậu chủ Đỗ sau", Diệp Yêu Tinh lắc mông rời đi.
Đỗ Sĩ Nguyên cũng không vội, nhìn về phía mà Diệp Yêu Tinh vừa nhìn, nheo mắt hỏi: "Long Thiên đúng không, tôi thật muốn xem hắn có thể qua được đêm nay hay không đây?"
"..."
Ở đại sảnh, Cừu Đông Thanh giáng một cái bạt tai cực kỳ ngầu và cực kỳ hả giận, Cừu Đông Thanh rất ít khi xắn tay áo chấp vặt những người như vậy, nhưng Hạ Tiểu Man lại dám mắng người đàn ông của cô ta, vậy Cừu Đông Thanh cũng không quan tâm đối phương có phải là một con nhóc chưa hiểu chuyện hay không, lúc đáng dạy dỗ thì sẽ không hề nương tay. Nữ yêu đao này đương nhiên có đủ thông minh để từ từ đùa chết nhà họ Hạ, nhưng cô không có thời gian, cũng không có hứng, chi bằng cho một bạt tai cho sướng.
Hạ Tiểu Man dường như không ngờ được rằng Cừu Đông Thanh sẽ cho cô ta một cái bạt tai trước mặt nhiều người như vậy, nhà họ Hạ cô ta tuy rằng không bằng những gia tộc lớn như nhà họ Tần hay nhà họ Diệp, nhưng ở Bắc Hải này cũng coi như là gia tộc cấp một, nào đã từng phải chịu sự oan ức như vậy bao giờ, nên lập tức đỏ mắt nói: "Cô dám đánh tôi, cô biết tôi là ai không?"
"Tôi không cần biết, cho dù cô có là chủ nhân của du thuyền này thì cái tát này nên đánh tôi vẫn phải đánh", Cừu Đông Thanh lạnh lùng cười nói.
Lúc Cừu Đông Thanh đi lấy đồ uống cho Long Thiên thì đã nhìn thấy đám người vênh váo tự đắc đứng trước mặt Long Thiên, chỉ chỉ trỏ trỏ vào người đàn ông mà cô ta yêu, biểu cảm trên mặt và ánh mắt đùa cợt coi thường lúc đó đã khiến cô ta rất khó chịu rồi. Đến lúc cô ta tới thì lại nghe được những lời mà đám người này nói, đúng lúc bắt ép Long Thiên phải xin lỗi thì cô ta đã hoàn toàn phẫn nộ.
Long Thiên không để ý đến thể diện của mình, nhưng Cừu Đông Thanh để ý, bất luận là ai chỉ cần dám mắng chửi Long Thiên trước mặt cô ta, thì Cừu Đông Thanh cũng sẵn sàng dẵm nát sự tự tôn mà họ giữ như báu vật dưới chân.
Duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó đụng vào, nhất là khi bạn đắc tội với người đàn ông của người phụ nữ đó.
Hạ Vũ Hiên rất tức giận, anh ta rõ ràng đã đứng chắn trước cho em gái mình mà vẫn để em gái bị ăn một bạt tai, không đủ sức để bảo vệ, nhưng Hạ Vũ Hiên tốt xấu gì cũng là một người đàn ông, không thể chấp nhặt với một người phụ nữ. Nếu bảo anh ta cũng cho đối phương một cái tát thì quả thật anh ta không thể làm chuyện mất phong độ như vậy được, vì thế đương nhiên anh ta sẽ đổ sự tức giận này lên đầu Long Thiên.
Hạ Vũ Hiên bước lên trước, nhìn Long Thiên đang đứng bên cạnh tặc lưỡi lắc đầu, nói: "Tên khốn, chuyện ngày hôm nay cũng do anh mà ra, anh có dám ra đây đối mặt với tôi không".
Long Thiên không trả lời, Hạ Vũ Hiên lại cười lạnh nói: "Núp sau lưng phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ, nếu anh là một thằng đàn ông thì đứng ra đây đi, chúng ta giải quyết dứt điểm chuyện này".
"Là sao chứ, để phụ nữ ra mặt giúp, tên đàn ông này đúng là đồ rác rưởi".
"Đúng vậy, vừa nhìn đã biết là loại không ra gì, chỉ biết núp sau lưng phụ nữ diễu võ dương oai".
Đối mặt với sự khiêu khích châm chọc của đám đông, sắc mặt Cừu Đông Thanh càng lúc càng trở nên âm lãnh hơn, cô ta hoàn toàn không ngại vừa cho người phụ nữ kia một bạt tai lại cho tên đàn ông này thêm một cái bạt tai nữa, cô ta có thể làm được việc này, bởi vì cô ta có năng lực làm được như vậy.
Thế nhưng đúng lúc cô ta định ra tay thì Long Thiên vẫn luôn im lặng đứng lên giữ tay Cừu Đông Thanh lại, lúc Cừu Đông Thanh ngờ vực quay lại nhìn Long Thiên, anh chỉ khẽ mỉm cười nói: "Chị, quy tắc cũ, chị mắng người, tôi đánh người".
Chương 195: Người hòa hảo
Ngày trước khi còn ở thủ đô, cơ bản đều là do Long Thiên mắng người, Cừu Đông Thanh đánh người, hai người đi đến đâu cũng đều phối hợp ăn ý như vậy, chưa lần nào phải chịu thiệt, trái lại có rất nhiều tay công tử ăn chơi trác táng ở thủ đô đã từng phải nếm mùi dưới tay bọn họ. Nhưng sau khi Long Thiên trở về từ Quỷ Môn, dù sao cũng là một cao thủ cấp Địa, việc đánh người cũng không cần chị con dâu được nuôi từ bé kia phải ra mặt nữa, hơn nữa mấy người này nói chuyện cũng quá khó nghe đi, cái gì mà kêu anh trốn sau lưng phụ nữ, trốn sau lưng phụ nữ thì đã sao, có giỏi thì các người cũng đi tìm một nữ hiệp đẹp như hoa giúp các người chống lưng đi, không ăn được đào thì nói đào chua à, Long Thiên ghét nhất là loại người như vậy.
Những người có thể tham dự buổi tiệc như thế này, căn bản đều là những người có tiền hoặc là có quyền, bọn họ không thích vạch lớp mặt nạ để gây hấn với người khác trước mặt bàn dân thiên hạ, bởi vì việc này rất đáng xấu hổ. Bọn họ thích âm thầm dùng mưu mô để giải quyết đối thủ hơn, giết người không nhất thiết phải đổ máu.
Cho nên lúc Long Thiên muốn đấu một trận với Hạ Vũ Hiên thì mọi người xung quanh đều tỏ vẻ khinh miệt, chưa nói đến việc đánh nhau chỉ có những kẻ không có văn hóa mới làm, nhìn Hạ Vũ Hiên cao hơn một mét tám, từng cơ bắp thớ thịt cuồn cuộn trên cơ thể khiến anh ta trông vô cùng mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là đã từng khổ luyện trong quân đội rồi, có chút bản lĩnh, rồi nhìn lại Long Thiên đi, bọn họ không cho rằng Long Thiên trông có vẻ yếu ớt này có thể là đối thủ của Hạ Vũ Hiên.
Hạ Vũ Hiên thấy Long Thiên đi về phía mình, anh ta cũng không lo tay này có thể khiến anh gặp bất cứ tổn hại nào, đã lăn lộn trong quân đội mấy năm, sau khi giải ngũ thì lại có công pháp của nhà họ Hạ phụ trợ, mặc dù hiện tại chỉ mới đang mò mẫm vào cấp Huyền, nhưng dựa vào công pháp bá đạo của nhà họ Hạ thì sớm muộn gì cũng trở thành cao thủ cấp Huyền. Người đàn ông trước mắt không hề có một tia chân khí vận chuyển nào, sao có thể trở thành đối thủ của anh ta chứ, nếu không phải em gái của anh ta bị bắt nạt thì anh ta cũng chẳng thèm hạ thấp mình chấp tên không phải võ giả như Long Thiên.
Anh ta đã nghĩ sẵn trong đầu làm thế nào để khiến tên khốn cuồng vọng ngu ngốc phải để phụ nữ ra mặt giúp này mất mặt trước mọi người rồi, đến lúc đó Tần Ỷ Thiên chắc chắn sẽ nhìn anh ta bằng ánh mắt rất ngưỡng mộ.
Hạ Tiểu Man đứng sau lưng Hạ Vũ Hiên nước mắt lưng tròng, vẻ mặt oán hận nhìn Cừu Đông Thanh, Hạ Tiểu Man lớn thế này rồi nhưng chưa từng phải chịu thiệt, càng đừng nói đến việc bị ăn tát trước mặt nhiều người như vậy. Việc này đối với người có lòng tự trọng cao như Hạ Tiểu Man mà nói thì không phải đơn giản chỉ là bị sỉ nhục, mà đã hoàn toàn vứt lòng tự tôn của cô ta xuống đất, tên đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này chính là tên đàn ông thối tha kia, Hạ Tiểu Man chỉ mong sao anh trai có thể giúp cô ta trút được cục tức này.
Trong mắt cô ta, người đàn ông trông không cao lớn kia không mạnh, anh trai cô ta lại là một võ giả chân chính, một kẻ bình thường sao có thể là đối thủ của anh ta chứ. Cho nên chưa bắt đầu, Hạ Tiểu man đã tự tưởng tượng ra cảnh Long Thiên khốn khổ nằm bẹp trên đất rồi, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ làm nhục tên đàn ông chó má này thật thỏa thích.
Tần Ỷ Thiên là người khó xử nhất, cô ta cũng không biết làm thế nào để khuyên can nữa, đã đến mức này rồi thì bất cứ ai can thiệp vào cũng chỉ như đổ thêm dầu vào lửa mà thôi. Mặc dù rất có lỗi với Long Thiên, nhưng một cái tát vừa rồi của Cừu Đông Thanh giáng lên mặt cô bạn thân của mình vẫn kiến cô ta có chút xót xa, nói không tức thì không đúng, lúc này nói giúp cho ai cũng chỉ tạo nên cục diện căng thẳng hơn mà thôi, cho nên cô ta chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, chỉ mong Hạ Vũ Hiên nương tay, không khiến vị anh trai vô cớ bị chĩa súng vào người không quá mất mặt.
Mặc dù buổi tiệc tối này là do nhà họ Diệp tổ chức, nếu đánh nhau thì có thể sẽ hơi ảnh hưởng tới Hạ Vũ Hiên, nhưng để trút giận cho em gái mà phải làm chút hành động quá khích thì cũng có thể hiểu được, vả lại gia tộc sau lưng anh ta cũng không phải không có chút khả năng đi sau dọn dẹp.
Hạ Vũ Hiên là một người đàn ông đi đến đâu cũng được ngưỡng mộ yêu thích chính hiệu, biểu cảm lãnh khốc, vóc dáng cao ráo, lông mày lưỡi mác cong lên, tư thế chuẩn bị sẵn sàng, anh ta bước nhanh về phía Long Thiên đang đứng trước mặt Cừu Đông Thanh, vẻ mặt không chút sợ hãi.
Nhìn thấy người đàn ông tràn đầy sự dũng mãnh gợi cảm này, không ít các cô gái có mặt ở đó chân tay bắt đầu mềm nhũn ra, trở nên ướt át, thậm chí còn có vài người bạo dạn lướt mắt đưa tình với Hạ Vũ Hiên.
"Thật đàn ông quá đi, anh ấy là ai vậy?"
"Rất hợp gu của tôi, anh trai cố lên, thắng rồi em sẽ về nhà cùng anh".
"Đàn ông như vậy mới là đàn ông chứ, khí phách hơn rất nhiều so với đối thủ, cũng rất có khí chất nữa".
Không ít người đẹp nhỏ giọng cảm thán, Hạ Vũ Hiên nghe được những lời này lại càng tăng thêm sự tự tin, cũng không định nhiều lời với Long Thiên, khoảnh khắc xông tới đã túm chặt lấy bả vai của Long Thiên.
Đây là một kỹ năng bắt giữ của bộ đội, chỉ cần khóa chặt được bả vai của đối phương thì Hạ Vũ Hiên một khi dùng lực liền có thể túm lấy Long thiên, sau đó lên gối là có thể hạ gục Long Thiên.
Tốc độ của Hạ Vũ Hiên rất nhanh, Long Thiên lại có vẻ như không phản ứng lại, không biết tránh né thế nào mà cứ đứng ngây ngốc ở đó, trong lòng Hạ Vũ Hiên mừng thầm, xem ra đối phương chỉ là một kẻ bình thường, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí dám đối đầu với mình như vậy.
Hai tay khống chế vai của Long Thiên kéo về phía trước, sau đó định lên gối một cú vừa mạnh vừa có lực vào bụng Long Thiên, Long Thiên không phản ứng gì, nhìn giống như con mồi để mặc cho muốn làm gì thì làm, Hạ Vũ Hiên rất tự tin một cú lên gối này là đủ khiến Long Thiên trở thành trò cười cho thiên hạ.
Toàn bộ người có mặt ở đó trừ Cừu Đông Thanh ra đều cho rằng Long Thiên chắc chắn sẽ bị ăn hành, thậm chí Hạ Tiểu Man còn đã chuẩn bị xong việc tung hô anh trai cô ta rồi.
Nhưng không ai ngờ được, bao gồm cả Hạ Vũ Hiên cũng không ngờ được, Long Thiên lại đột nhiên hành động, không vội vàng khẩn trương lùi về sau, mà nhẹ nhàng lách người sang một khoảng cách rất nhỏ tránh được cú lên gối của Hạ Vũ Hiên, sau đó tay phải hạ xuống, đủ để tóm lấy một chân trụ còn lại của Hạ Vũ Hiên, kéo xuống dưới, Hạ Vũ Hiên lập tức mất cân bằng, còn Long Thiên thì vẫn giữ tư thế tấn công, Hạ Vũ Hiên rất nhanh đã bị ngã vật xuống đất, Long Thiên đè lên Hạ Vũ Hiên, tay trái nắm quyền, giáng thật mạnh xuống!
Long Thiên chẳng đụng chạm đến ai đang ngồi trên sô-pha ở đại sảnh hết sức chuyên tâm thưởng thức người đẹp, không nghĩ đến tìm ai gây phiền phức, cũng không đến gần bắt chuyện với ai, thế mà vẫn có người chủ động tìm anh gây sự, hơn nữa gương mặt đến gây sự trước này còn trông rất quen nữa.
Long Thiên cẩn thận nghĩ lại, thực sự là anh không giỏi nhớ mặt người khác, trước đây khi thực hiện nhiệm vụ ở Quỷ Môn, những sát thủ khác đều rất nghiêm túc xem ảnh xong là sẽ đốt ngay tấm ảnh đó, chỉ có một mình anh là luôn giữ ảnh lại, sợ mình sẽ quên mất mặt đối phương, giết nhầm người thì toang, nhưng đối với người phụ nữ này thì Long Thiên lại rất có ấn tượng.
Lần trước gặp mặt, cô ta mặc một bộ trang phục khá gợi cảm, đứng trên đường chửi nhau với anh, lần này đột nhiên lại thay lông đổi cánh, mặc một chiếc đầm đỏ và đi giày cao gót, tóc tai cũng được búi lên gọn gàng, trông thùy mị hơn so với lần trước rất nhiều. Hai lần gặp mặt, ấn tượng trước sau đều có thay đổi quá lớn, Long Thiên không thể lập tức nhận ra ngay, nhưng ít nhất thì vẫn nhớ giọng nói của cô ta.
"Lại là cô?", Long Thiên nhíu mày khó chịu nói, anh rất nhỏ nhen, có thù thì nhất định phải báo, hơn nữa còn rất thích làm tới nơi tới chốn, nhưng chỉ như vậy với đàn ông giống như anh thôi, còn với phụ nữ thì anh vẫn khá rộng lượng. Vương Manh Manh suốt ngày cứ đối đầu với anh, anh chẳng giận cũng là vì vậy.
Nhưng vấn đề là người phụ nữ này nói năng quá khó nghe, tại sao anh không thể đến đây? Còn chửi anh là tên xấu xí, lần trước anh ăn mặc quê mùa đã đành, nhưng lần này chị con dâu kia còn đích thân giúp anh chọn đồ, ngay đến cô ta cũng phải khen anh đẹp trai, thế thì người phụ nữ này có tư cách gì mà chê anh xấu xí chứ!
Hơn nữa, nghiêm túc mà nói thì anh cũng là phú nhị đại xịn xò nhất, dự những bữa tiệc của người có tiền như thế này kỳ lạ lắm sao?
Cũng khó trách Hạ Tiểu Man lại coi thường Long Thiên như vậy, lần trước ấn tượng mà anh để lại cho cô ta quả thực quá ti tiện. Mặc dù sau đó tên xấu xí này cũng đã đi ăn tối với đệ nhất mỹ nhân Bắc Hải, Vương Lệ Trân, nhưng Hạ Tiểu Man vẫn không vì thế mà có cái nhìn khác đi, cùng lắm là cho rằng Vương Lệ Trân có mắt như mù nên mới tìm một tên ăn bám xấu xí như vậy.
"Đương nhiên là tôi rồi, tôi xuất hiện ở đây có vấn đề gì sao? Ngược lại là anh ý, anh đến đây làm gì? Anh có thân phận gì? Có tư cách gì mà ngồi ở đây?", vì Long Thiên đang ngồi nên Hạ Tiểu Man đứng từ trên cao nhìn xuống truy hỏi anh, trông như đang giám sát phạm nhân vậy.
Long Thiên có dễ tính thế nào thì lúc này cũng hơi nóng mặt rồi, hơn nữa tính cách của anh xưa nay cũng không phải tốt lắm, anh bực bội nói: "Tôi đến đây liên quan gì đến cô, đến lượt cô hỏi sao? Sao, cô là nhân viên vệ sinh ở đây à mà đến công việc của bảo vệ cũng làm luôn?"
Hạ Tiểu Man tức nổ đom đóm mắt, quả nhiên miệng lưỡi tên này ti tiện thật, dám mắng cô ta là nhân viên dọn vệ sinh, anh thấy có nhân viên vệ sinh nào sức sống căng tràn thanh xuân mỹ lệ như thế này không? Cô nàng cố nén cục tức trong lòng xuống, cười lạnh nói: "Không phải anh lén trà trộn vào đây để ăn vụng uống trộm đó chứ, mấy người bảo vệ gác cửa kia cũng thật là, người hay chó má gì cũng cho vào hết thế này!"
"Tôi cũng thấy vậy, cho nên con chó cái như cô nên về nhà uống sữa đi chứ? Đừng ở đây sủa lung tung nữa", luận về chửi đổng thì khi Long Thiên và Tiểu Nam Tử chửi cho đối phương đến mức phải thổ huyết ở quán bar thì cô nhóc này vẫn còn đang nghịch bùn ở hồ Tây ấy chứ, cho nên lúc này đương nhiên có thể bật lại như tôm rồi.
"Tên khốn nhà anh, dám mắng tôi là chó, anh có tin bà đây này sẽ khiến anh phải nằm mà đi ra ngoài không!", Hạ Tiểu Man đúng là vẫn còn quá nhỏ, cuối cùng cũng không nhịn được mà la lớn lên.
"Thôi đi được rồi đó", Long Thiên sắc mặt trầm xuống, anh thật sự tức giận rồi, ánh mắt sắc như dao.
"Anh...", Hạ Tiểu Man muốn phản kích lại, nhưng sau khi chạm trán với ánh mắt của Long Thiên thì tự nhiên trong lòng lại có một cảm giác sởn gai ốc, cũng vì lỡ nhịp trong phút chốc nên đã dẫn đến việc cô ta không biết phải bật lại thế nào, khí thế yếu hơn đối phương khiến trong lòng rất khó chịu bực bội.
Một tên xấu xí lại quê mùa thì có gì ghê gớm chứ, dám trừng mắt nhìn người khác sao. Lần trước vì giữ vẻ yểu điệu thục nữ trước mặt anh Tung Hoành nên không so đo với anh ta, bây giờ anh Tung Hoành không có ở đây, bà đây sao có thể nuốt được cục tức này!
Trong lúc Hạ Tiểu Man tổng hợp lại câu chữ, chuẩn bị tái chiến ba trăm hiệp thì Tần Ỷ Thiên đột nhiên đi đến giữa hai người, chào hỏi với Long Thiên nói: "Anh trai, chúng ta đúng là có duyên thật, lại gặp nhau rồi".
Tần Ỷ Thiên nhớ lại chuyện lúc trước, cô ta thật sự không muốn Hạ Tiểu Man lại chịu thiệt, dù sao lần trước cô ta cũng không chiếm được ưu thế. Thực ra cô bạn thân này cũng chỉ miệng lưỡi chua ngoa, phổi bò, chứ thực ra cũng rất tốt bụng, nếu không người như Tần Ỷ Thiên cũng không đối xử với cô ta tốt như vậy. Chỉ là không biết tại sao lần nào gặp Long Thiên cũng cứ như nước với lửa.
Long Thiên gật đầu với Tần Ỷ Thiên, anh có ân oán với Tần Tung Hoành, nhưng không ghét bỏ gì cô gái nhỏ này. Lữ mập ban đầu còn gợi ý bắt cô gái này để ép Tần Tung Hoành ra mặt, nhưng Long Thiên cũng không đồng ý, ai làm người đó chịu không đổ lên đầu người nhà, Long Thiên rất hiểu điều này. Xem ra cô gái này khá tốt bụng, thật xui xẻo khi có một cô bạn thân tính khí ngỗ ngược và một tên anh trai nham hiểm như vậy.
Hạ Vũ Hiên đi theo sau Tần Ỷ Thiên đến, thấy em gái mình đang cãi nhau với Long Thiên thì cũng không vui vẻ gì. Anh ta với Tần Tung Hoành đều yêu thương em gái giống nhau, chẳng quan tâm có lý hay vô lý đều đứng về phía em gái vô điều kiện. Hơn nữa theo như anh ta thấy thì một người đàn ông mà cãi nhau với một cô gái thì cũng chẳng đáng mặt đàn ông. Có lẽ là do được người nhà chiều chuộng như vậy nên Hạ Tiểu Man mới hình thành nên tính cách ương bướng bốc đồng thế này.
"Tiểu Man, có chuyện gì vậy, có phải người này đã bắt nạt em không?", Hạ Vũ Hiên đứng đối diện với Long Thiên, bực bội nói: "Này, anh bạn, anh cũng thật chẳng có phong độ gì cả nhỉ?"
Chương 192: Không được dạy dỗ
“Đúng đó, đúng đó! Hở tí là chấp nhặt với con gái nhà người ta, chẳng có tí phong độ nào của một thằng đàn ông”.
“Đúng vậy, đàn ông đàn ang mà lại đi cãi nhau với một cô gái nhỏ, mất mặt thật!”
Thấy Hạ Tiểu Man nhăn nhó giằng co với người khác, tất nhiên hai người bạn thầm mến Hạ Vũ Hiên sẽ cho rằng Long Thiên bắt nạt bạn thân họ, chẳng thèm hỏi han đầu đuôi câu chuyện thế nào đã chạy tới vặn hỏi.
“Các người không có quyền quyết định việc tôi có phong độ hay không, cái quyền đó thuộc về tôi, với loại con gái thế này thì tôi không ra tay là đã cố giữ phong độ lắm rồi”, Long Thiên cười lạnh nói, cãi nhau là chuyện của miệng lời và hơi thở, không phải bên nào có nhiều người hơn thì sẽ thắng, vì vậy Long Thiên chẳng ngán gì mấy cô gái nhỏ này.
Thấy Long Thiên cứ cắn chặt mãi không chịu bỏ, Hạ Tiểu Man tức sôi cả máu, sợ em gái mình chịu uất ức nên Hạ Vũ Hiên đi tới định dạy dỗ tên đàn ông không biết giữ mồm giữ miệng kia, Tần Ỷ Thiên thấy thế bèn vội vàng ngăn lại, nói với Long Thiên: “Anh Thiên, đây chỉ là một hiểu lầm thôi”.
Long Thiên nhìn về phía Tần Ỷ Thiên nói: “Em gái à, chuyện này không liên quan gì tới em cả, tôi không nghĩ đó là một hiểu lầm, chỉ mong là sau này bạn của em có thể cách xa tôi ra một chút, tất nhiên là tôi cũng sẽ làm thế”.
“Hừ, thế lại càng tốt, tốt nhất là mãi mãi không bao giờ gặp nhau luôn, cứ mỗi lần trông thấy bản mặt anh là tôi lại thấy buồn nôn!”, Hạ Tiểu Man hừ lạnh nói.
Long Thiên xoay người bỏ đi, không muốn đứng đây chấp nhặt mấy chuyện đó với một đứa con gái, Tần Ỷ Thiên cũng khờ khạo giống hệt Hạ Tiểu Man, không biết nghĩ thế nào lại đuổi theo nói: “Anh Thiên, anh đừng để bụng chuyện…”
Còn chưa kịp nói hết lời thì Long Thiên đột nhiên xoay người lại đẩy mạnh, Tần Ỷ Thiên lập tức ngã xuống đất, cây cột gần đó bỗng nhiên bị móp méo, âm thanh không lớn nên chẳng có ai nhận ra được điều đó, Long Thiên lắc đầu nhìn Cừu Đông Thanh đang đanh mặt và trong tay vẫn còn cầm cái ly, cô ta chậm rì rì đi tới.
Long Thiên biết Cừu Đông Thanh đang lén lút ra tay nên mới đẩy Tần Ỷ Thiên, nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác cũng nhìn thấy, trong mắt bọn họ thì Long Thiên đang cố tình đẩy Tần Ỷ Thiên ngã xuống đất, Tần Ỷ Thiên nửa tỉnh nửa mơ nhìn về phía cây cột, dường như cô ta hiểu chuyện gì đang diễn ra, đang tính nói chuyện thì Hạ Vũ Hiên thích Tần Ỷ Thiên lại không thể chấp nhận Long Thiên sỉ nhục và bắt nạt người con gái mình thích như thế.
Đúng vậy, trong mắt bọn họ thì hành động của Long Thiên chính là bắt nạt Tần Ỷ Thiên.
Hạ Vũ Hiên chạy tới đỡ Tần Ỷ Thiên dậy rồi quay sang chửi ầm lên với Long Thiên: “Này anh có bị điên không vậy, Ỷ Thiên chỉ muốn giải thích với anh mà anh lại đi đẩy người ta, đàn ông con trai ra tay đánh một cô gái như thế, mặc váy đàn bà đi cho rồi!”
“Ỷ Thiên, cậu không sao chứ?”, Hạ Tiểu Man cũng chạy tới, thấy Tần Ỷ Thiên lắc đầu thì lập tức nổi cáu: “Đúng là cái đồ quê mùa, chẳng có tí văn hóa nào, còn ra tay đánh người nữa! Đồ man rợ, không biết ai đã dẫn anh ta đến đây để gây chuyện mất mặt xấu hổ thế này nữa”.
“Đúng đó, mau gọi bảo vệ vào đây đuổi kẻ điên đánh người vô cớ này ra ngoài đi!”, một cô gái mắt hai mí cũng đứng ra bênh vực Tần Ỷ Thiên.
“Ỷ Thiên à, cậu cũng thật là, đuổi theo anh ta làm cái gì thế không biết, loại đàn ông thế này đúng là rác rưởi, hôi thối không thể tả nổi, ở đây làm ô nhiễm bầu không khí chết mất”, một cô gái có gương mặt trái xoan đứng ra nói chuyện, vừa nói vừa giơ tay lên mũi quạt quạt như thể Long Thiên chỉ là rác rưởi như đúng lời cô ta nói, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
“Mọi người đừng nói như thế, anh Thiên không cố ý đẩy tớ đâu”, Tần Ỷ Thiên biết đầu đuôi câu chuyện bèn rốt ruột khuyên nhủ.
“Ỷ Thiên à, em đừng xen vào chuyện này, cứ giao cho anh”, chẳng mấy khi được thể hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, Hạ Vũ Hiên sẽ không buông tha cho cơ hội này, hơn nữa dù người đàn ông trước mặt trông hơi cơ bắp nhưng Hạ Vũ Hiên từng tôi luyện trong quân đội vài năm chỉ xem anh như một người bình thường, còn anh ta là lính, đừng nói là một mình Long Thiên, dù có mười Long Thiên anh ta cũng giải quyết được.
Thấy người nọ giương cung bạt kiếm như thể muốn chạy tới đánh với mình một trận, bất ngờ là Long Thiên chẳng nói lại tiếng nào, nếu là bình thường chắc anh đã đi tới đánh cho người đó ngã nhào rồi nhưng hôm nay có người chị con dâu nuôi từ bé ở đây, nếu cô ta làm ầm lên thì thần chết có tới cũng vô dụng, hơn nữa bọn họ cũng không tới đây để đánh nhau mà là để chọn quà sinh nhật giúp bà nội, nếu như ra tay đánh nhau thật thì không cần biết là ai thua ai thắng, tất cả đều bị đá ra ngoài, vì vậy Long Thiên vẫn muốn dàn xếp ổn thỏa.
Nhưng bây giờ thì không đi được nữa rồi, vì bọn họ cãi nhau nên có rất nhiều người đã bắt đầu tụ tập lại đây xem khiến chẳng ai trốn ra ngoài nổi, đa số đều đứng đó chỉ trỏ Long Thiên.
Cãi nhau với một tên ngốc thì chắc chắn sẽ thua, cãi nhau với phụ nữ thì từ khi bắt đầu đã thua một nửa, bởi vì loài người được sinh ra với lòng thương hại kẻ yếu, quen bỏ mặc đúng và sai để bênh vực phe yếu thế hơn, nhất là khi đối phương là nữ.
“Anh phải xin lỗi Ỷ Thiên”, thấy bên mình đang dần chiếm được thế thượng phong, Hạ Tiểu Man chỉ vào mặt Long Thiên và kiêu ngạo nói.
Nhưng vừa mới nói xong thì tất cả mọi người đều ngây ngẩn, trừ Long Thiên, bởi vì một luồng sáng trắng bỗng nhiên đánh úp tới.
“A!”
Hạ Tiểu Man hét lên thật to bởi vì cô ta bị luồng sáng trắng đó đánh trúng, tóc ướt sũng, sau đó lễ phục cũng nhỏ giọt, trông cực kỳ chật vật thê thảm.
Không biết từ khi nào Cừu Đông Thanh đã đứng bên cạnh Hạ Tiểu Man, trong tay là chiếc ly rỗng, quan sát đám người chẳng tốt lành gì trước mặt mình và lạnh lùng nói: “Các người phải xin lỗi người đàn ông của tôi!”
“Cô làm cái quái gì thế?”, Hạ Vũ Hiên thấy em gái mình bị hất nước thì không thèm đánh Long Thiên nữa, anh ta nói to rồi đi vội tới dùng tay áo lau nước trên mặt em gái mình, tuy cô gái đó trông rất xinh đẹp nhưng Hạ Vũ Hiên vẫn khó chịu trừng mắt nhìn cô ta, nếu đánh phụ nữ không bị người đời đánh giá thì anh ta đã trút giận thay cho Hạ Tiểu Man từ lâu rồi.
Long Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Chị, đi thôi, đừng chấp nhặt những chuyện không đâu với mấy người này”.
Anh không sợ Cừu Đông Thanh bị bắt nạt, trên đời này chắc chỉ có mỗi mình anh mới có thể bắt nạt được người chị con dâu nuôi từ bé này, những người khác đều không có bản lãnh đó, anh sợ chuyện bé xé ra to sẽ gây thêm phiền phức, sau đó Tần Ỷ Thiên anh có ấn tượng khá tốt cũng bị cuốn vào trong ngọn lửa giận của cô ta thì toang, thế thì xung quanh sẽ không còn một ngọn cỏ nào mất.
Cừu Đông Thanh vẫn đứng yên không cử động, Hạ Tiểu Man trừng mắt nhìn cô ta, độc địa nói: “Cô nói anh ta là người đàn ông của cô, anh ta lại gọi cô là chị, đôi cẩu nam nữ các người đang chơi trò loạn luân hả?”
Cừu Đông Thanh vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như gió sương, cô ta giơ tay, dù Hạ Vũ Hiên đã nhanh chóng che trước người em gái mình nhưng Hạ Tiểu Man vẫn trúng một cái bạt tai nhanh gọn và dứt khoát!
Cừu Đông Thanh chẳng thèm nhìn đến Hạ Tiểu Man, quay sang Hạ Vũ Hiên nói: “Bạt tay này tôi xin phép đánh thay cho bố mẹ cô ta, cái thứ không được dạy dỗ!”
Chương 193: Nguyên tắc cũ
Trong một góc của du thuyền có một căn phòng khá là yên tĩnh, tuy diện tích không lớn lắm nhưng cách trang trí và sắp xếp các vật dụng đã được đầu tư và nghiên cứu rất kỹ, hơn hẳn bố cục trang trí ngoài sảnh lớn.
Trong căn phòng này có ba người, hai nam và một nữ, cô gái đó đứng thẳng khiến tất cả những người đàn ông may mắn nhìn thấy một lần đều sẽ nhớ mãi cả đời không quên, gương mặt cô ta cực kỳ xinh đẹp, dáng người bốc lửa ngực tấn công mông phòng thủ cùng với bộ lễ phục dạ hội khiến vẻ đẹp ấy trở nên hút hồn hơn bao giờ hết, cô ta cứ lẳng lặng đứng đó thôi là đủ để đàn ông phải rục rịch xôn xao vì bóng lưng xinh đẹp rồi.
Tất nhiên những người đàn ông có đầu óc đều biết được rằng đóa hoa anh túc đó không phải là thứ thích cắn là cắn, hoa anh túc có độc, hơn nữa còn là độc chết người, không bàn đến thế giới ngầm nhỏ nhoi cô ta nắm giữ ở Bắc Hải, chỉ xét mỗi dòng họ cô ta thôi là đủ để rất nhiều đàn ông phải dẹp cờ dọn trống rồi.
Giàu nứt đố đổ vách, nhà họ Diệp ở Bắc Hải không phải là một trò đùa, gia tộc họ có hai người được đề tên trên bảng Forbes, hơn nữa còn nằm trong danh sách mười người đứng đầu, ở thời đại không có chiến tranh súng ống này, tiền bạc luôn là thứ đi đầu, một gia tộc có mạnh hay không thì chắc chắn phải xét đến tài sản, với thước đo đó thì nhà họ Diệp ở Bắc Hải chính là gia tộc giàu có nhất, không phải là một trong những mà là duy nhất.
Thân phận của người con gái này khá đặc biệt, cô ta là con gái riêng của gia chủ nhà họ Diệp, nhưng dường như cô ta không hề giác ngộ về điều đó, thời gian gần đây cô ta luôn gióng trống khua chiêng làm đủ thứ chuyện trên đời, thậm chí còn dùng du thuyền của gia tộc để tạo thanh tạo thế cho mình, thái độ của nhà họ Diệp với cô gái này cũng khá là mập mờ, tất nhiên cũng có rất nhiều người lén lút mắng cô ta là con gái của hồ ly tinh, nhưng buộc lòng phải thừa nhận rằng cô ta đã được người nắm quyền xem trọng, nếu không thì gia chủ nhà họ Diệp đã chẳng cho cô ta quyền quản lý chiếc du thuyền này.
Tất nhiên cô gái đó chính là Yêu Tinh số một Bắc Hải, Diệp Khuynh Thành. Bấy giờ, cô ta đang đứng xem kịch hay ngoài sảnh sớn qua lớp kính thủy tinh với nụ cười thích thú trên môi, quyến rũ không thể tả.
Tất nhiên Diệp Yêu Tinh biết Long Thiên, dường như người đàn ông này đi tới đâu là gây chuyện tới đó, lần trước thì tạo ra đủ thức phiền phức cho cô ta ở Lily, bây giờ lên du thuyền cũng không chịu tha cho cô ta, đúng là oan gia. Về phần cô gái ra tay đánh người kia thì Diệp Yêu Tinh hoàn toàn không thể tìm ra được bất kỳ một tỳ vết nào với ánh mắt soi mói của mình, có thể đứng bên cạnh Long Thiên, có đủ tư cách đến buổi đấu giá này thì tất nhiên thân phận cũng không thấp.
“Cô gái đến từ thủ đô này cũng khá là mạnh mẽ, trước đó tôi chỉ cảm thấy nữ yêu quái này có chỉ số thông minh khá cao, người bình thường không thể nhìn thấu được, không ngờ khi ra tay đánh người cũng khá là nghiêm túc, thảo nằm năm đó cô ta lại có thể tiện tay lấy đầu một con sói đầu đàn trong trò chơi săn bắn ấy, cả lão già nhà tôi cũng phải xem cô ta làm gương”, Diệp Yêu Tinh nhấp ngụm rượu đỏ, khẽ cười nói.
"Cừu Đông Thanh đúng là một con quái vật, nhưng tôi thật sự không ngờ cô ta lại ra tay đánh người vì một gã đàn ông, điều đó khiến tôi khá bất ngờ”, giọng nam sắc bén vang lên, không không nghe kỹ sẽ hiểu nhầm đó là giọng của phụ nữ.
Người đàn ông đó ngồi trên sô pha, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt quyến rũ như yêu tinh, da còn trắng nõn nà hơn cả Diệp Yêu Tinh, mặt mũi cực kì sắc sảo, quần áo hơi kỳ lạ và thẩm chí còn trang điểm, là một người đàn ông khá nữ tính.
Có thể thấy người đàn ông còn lại không ưa gì tên ẻo lả này, nếu đối phương không có thân phận cao thì hẳn là anh ta đã chẳng ngồi cùng một phòng với kẻ lập dị này rồi, Đỗ Sĩ Nguyên là cậu ấm nhà họ Đỗ đã có sẵn tiếng xấu đồn xa, hơn nữa nghe nói nhà họ Đỗ có một công pháp song tu, tu thì cứ tu thôi nhưng vấn đề là anh ta lại ăn hết cả nam lẫn nữ, chẳng buông tha cho người nào khiến ai nấy đều buồn nôn, hơn nữa kết cục trở thành lò luyện thuốc cho nhà họ Đỗ cũng chẳng tốt lành gì.
Thế nên người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Diệp là Diệp Hạo Phong lặng lẽ tránh né tên kì quặc kia ra xa một chút để anh ta không nhắm trúng mình, nhỡ mà dây vào chỉ có xui xẻo. Dường như người đàn ông tên Đỗ Sĩ Nguyên cũng để ý thấy điều đó nhưng chẳng tức giận mà ngược lại còn quay sang cười với Diệp Hạo Phong khiến anh ta rùng mình, lưng vã mồ hôi lạnh.
Diệp Hạo Phong không nhìn người đàn ông đó nữa mà quay sang Diệp Yêu Tinh, nghiêm khắc mà nói thì Diệp Yêu Tinh là chị cùng cha khác mẹ với anh ta nhưng từ trước đến nay anh ta luôn khinh thường người chị này. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta chướng mắt dáng người hay gương mặt xinh đẹp đó, cũng chẳng có suy nghĩ gì đặc biệt cả, suy cho cùng thì nước phù sa không nên chảy ra ruộng ngoài, nếu có cơ hội thì tất nhiên Diệp Hạo Phong sẽ là người đầu tiên tấn công, nhưng trước mặt anh ta vẫn nên giả vờ giả vịt thì tốt hơn, con gái xuất thân từ gia tộc lớn thì dù ngoài mặt có ăn chơi đàn đúm vô dụng cách mấy cũng sẽ có lòng dạ thâm sâu hơn người bình thường rất nhiều.
“Tôi thì thấy cô ta vẫn thua chị, ít nhất thì khi nhìn cô ta tôi không hề thấy xúc động như khi nhìn chị”, Diệp Hạo Phong cười lên tiếng, có lẽ do Diệp Yêu Tinh đang quay lưng về phía mình nên ánh mắt anh ta lúc bấy giờ cực kỳ tham lam và thèm khát, nó chất chứa ham muốn tình dục trắng trợn nhưng chỉ cần Diệp Yêu Tinh quay lại thì anh ta sẽ khiến vẻ mặt mình trở nên hiền lành và vô hại hết mức có thể, khả năng diễn xuất cực kì tốt.
Diệp Yêu Tinh nhìn diễn xuất vụng về của Diệp Hạo Phong, cô ta không vạch trần mà còn cười quyến rũ nói: “Có phải trong mắt Tiểu Phong chỉ có chị là đẹp nhất không?”
Con đàn bà này, đúng là cái gì cũng dám nói.
Diệp Hạo Phong thầm cười lạnh nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ đáp: “Tất nhiên rồi, chị là người con gái đẹp nhất trên đời”.
Diệp Yêu Tinh cười rực rỡ, dường như cô ta không hề quan tâm những lời đó là thật hay giả, ngoài mặt Diệp Hạo Phong vẫn thoải mái ung dung như không có gì nhưng trong lòng đã bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ cô ta cầu xin tha thứ, chỉ cần thời cơ đến thì cả nhà họ Diệp này đều thuộc về anh ta, tất nhiên Diệp Yêu Tinh cũng thuộc về anh ta nốt.
Chương 194: Núp sau lưng phụ nữ
"Không nói ngoa đâu, Diệp đại tiểu thư trong mắt tôi cũng là một lò luyện dược cực phẩm", Đỗ Sĩ Nguyên âm trầm nói.
Chuyện nhà họ Đỗ thích song tu là một bí mật được công khai trong cả giới thượng lưu, Diệp Yêu Tinh nhìn người đàn ông đầy yêu khí kia, cười nói: "Nếu đã như vậy thì cậu chủ Đỗ việc gì phải cực khổ tìm Vương Lệ Trân chứ, chỉ cần một câu nói của anh thì Khuynh Thành cũng không kém gì Vương Lệ Trân đâu".
Tiện nhân đúng là tiện nhân, những lời nói tục tĩu như vậy cũng có thể nói ra được, đúng là mất mặt nhà họ Diệp!
Diệp Hạo Phong mặc dù trong lòng rất bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: "Tôi làm sao mà nỡ nhìn vậy chứ, em trai còn chưa được ngắm đủ mà, sao có thể tặng chị gái cho người khác chứ".
Đỗ Sĩ Nguyên đương nhiên có thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của Diệp Hạo Phong, tên nhóc này xem ra là có suy nghĩ không an phận với Diệp Yêu Tinh. Việc này trong mắt người thường chính là chuyện loạn luân xằng bậy, nhưng trong mắt nhà họ Đỗ thì không có gì lạ. Đỗ Sĩ Nguyên sinh ra ở nhà họ Đỗ, ngay đến luân thường đạo lý cơ bản cũng không có nên từ lâu đã coi như chuyện bình thường. Có điều lần này lão tổ tông đúng là phát lòng từ bi, thưởng huyết mạch thực phượng của mình cho anh ta, đương nhiên Đỗ Sĩ Nguyên hiểu rõ, bên ngoài thì là thưởng cho anh ta, nhưng thực sự có đến tay được hay không thì là chuyện khác, dù sao từ trước đến nay lão tổ tông này cũng là một lão già không biết xấu hổ cứ thấy có kẽ hở là sẽ tìm cách để chui.
Đỗ Sĩ Nguyên cười nói: "Tôi cũng muốn vậy mà, chỉ có điều lão tổ tông đã dặn dò kỹ, không phải vị chủ tịch của nhà họ Vương đó thì không được, giờ chẳng phải đã biết cô Diệp là bạn thân của cô Vương rồi sao, lần này đặc biệt đến là để mong cô Diệp có thể ra mặt làm cầu nối giúp".
"Sao có thể chứ, Tần Tung Hoành ra tay thất bại nên lại đổi sang chiến thuật đi đường vòng sao? Nhà họ Tần hắn phụ thuộc vào nhà họ Đỗ các anh, nhưng không có nghĩa rằng nhà họ Diệp chúng tôi cũng phải nể mặt mũi nhà anh", Diệp Yêu Tinh cười lạnh nói, cô ta quả thực là một người phụ nữ đặt lợi ích lên đầu, nhưng bảo cô ta đẩy Vương Lệ Trân vào biển lửa thì ít nhất cũng phải đưa ra một cái giá khiến cô ta hài lòng chứ. Chỉ dựa vào lời nói suông đã muốn bà đây ra tay giúp đỡ, đừng có mơ.
Đỗ Sĩ Nguyên vui vẻ nói: "Nhà họ Đỗ có một vài mối làm ăn đời thường, chỉ cần cô Diệp gật đầu thì sẽ giao toàn bộ cho cô quản lý, ngoài tiền mặt ra thì chúng tôi cũng sẽ tặng ba viên đan dược cho cô Diệp, một viên có thể khiến phụ nữ giữ mãi được vẻ thanh xuân, một viên có thể khiến đàn ông quỳ gối, còn một viên có thể khiến võ giả cấp Huyền tăng tám mươi phần trăm khả năng thành công bước vào cấp Địa".
Diệp Yêu Tinh vẻ mặt vô cảm, nhưng Diệp Hạo Phong lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc và vui sướng, tiền đối với nhà họ Diệp mà nói chỉ là càng nhiều càng tốt, nhưng đan dược của nhà họ Đỗ mới là thứ vô giá, đặc biệt là viên cuối cùng. Trong giới võ giả đều biết, cấp Huyền và cấp Địa cách nhau một trời một vực, bước qua được tự nhiên sẽ trở thành cao thủ. Nhưng đa số cả đời cũng chỉ có thể dừng chân ở cấp Huyền, anh ta cũng là một cao thủ cấp Huyền thượng phẩm, nếu như có viên đan dược này bổ trợ thì việc bước vào cấp Địa chỉ là chuyện ngày một ngày hai.
Nghĩ đến đây, Diệp Hạo Phong cũng không còn phản cảm với tên đàn ông toàn thân đầy yêu khí này như lúc đầu nữa. Diệp Yêu tinh cười khẩy một tiếng rồi nói: "Đúng là giống một câu nói, bán cái gì cũng không bằng bán chị em, một vốn bốn lời".
"Khuynh Thành phải đi xử lý vài chuyện lặt vặt trước, sẽ trả lời cậu chủ Đỗ sau", Diệp Yêu Tinh lắc mông rời đi.
Đỗ Sĩ Nguyên cũng không vội, nhìn về phía mà Diệp Yêu Tinh vừa nhìn, nheo mắt hỏi: "Long Thiên đúng không, tôi thật muốn xem hắn có thể qua được đêm nay hay không đây?"
"..."
Ở đại sảnh, Cừu Đông Thanh giáng một cái bạt tai cực kỳ ngầu và cực kỳ hả giận, Cừu Đông Thanh rất ít khi xắn tay áo chấp vặt những người như vậy, nhưng Hạ Tiểu Man lại dám mắng người đàn ông của cô ta, vậy Cừu Đông Thanh cũng không quan tâm đối phương có phải là một con nhóc chưa hiểu chuyện hay không, lúc đáng dạy dỗ thì sẽ không hề nương tay. Nữ yêu đao này đương nhiên có đủ thông minh để từ từ đùa chết nhà họ Hạ, nhưng cô không có thời gian, cũng không có hứng, chi bằng cho một bạt tai cho sướng.
Hạ Tiểu Man dường như không ngờ được rằng Cừu Đông Thanh sẽ cho cô ta một cái bạt tai trước mặt nhiều người như vậy, nhà họ Hạ cô ta tuy rằng không bằng những gia tộc lớn như nhà họ Tần hay nhà họ Diệp, nhưng ở Bắc Hải này cũng coi như là gia tộc cấp một, nào đã từng phải chịu sự oan ức như vậy bao giờ, nên lập tức đỏ mắt nói: "Cô dám đánh tôi, cô biết tôi là ai không?"
"Tôi không cần biết, cho dù cô có là chủ nhân của du thuyền này thì cái tát này nên đánh tôi vẫn phải đánh", Cừu Đông Thanh lạnh lùng cười nói.
Lúc Cừu Đông Thanh đi lấy đồ uống cho Long Thiên thì đã nhìn thấy đám người vênh váo tự đắc đứng trước mặt Long Thiên, chỉ chỉ trỏ trỏ vào người đàn ông mà cô ta yêu, biểu cảm trên mặt và ánh mắt đùa cợt coi thường lúc đó đã khiến cô ta rất khó chịu rồi. Đến lúc cô ta tới thì lại nghe được những lời mà đám người này nói, đúng lúc bắt ép Long Thiên phải xin lỗi thì cô ta đã hoàn toàn phẫn nộ.
Long Thiên không để ý đến thể diện của mình, nhưng Cừu Đông Thanh để ý, bất luận là ai chỉ cần dám mắng chửi Long Thiên trước mặt cô ta, thì Cừu Đông Thanh cũng sẵn sàng dẵm nát sự tự tôn mà họ giữ như báu vật dưới chân.
Duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó đụng vào, nhất là khi bạn đắc tội với người đàn ông của người phụ nữ đó.
Hạ Vũ Hiên rất tức giận, anh ta rõ ràng đã đứng chắn trước cho em gái mình mà vẫn để em gái bị ăn một bạt tai, không đủ sức để bảo vệ, nhưng Hạ Vũ Hiên tốt xấu gì cũng là một người đàn ông, không thể chấp nhặt với một người phụ nữ. Nếu bảo anh ta cũng cho đối phương một cái tát thì quả thật anh ta không thể làm chuyện mất phong độ như vậy được, vì thế đương nhiên anh ta sẽ đổ sự tức giận này lên đầu Long Thiên.
Hạ Vũ Hiên bước lên trước, nhìn Long Thiên đang đứng bên cạnh tặc lưỡi lắc đầu, nói: "Tên khốn, chuyện ngày hôm nay cũng do anh mà ra, anh có dám ra đây đối mặt với tôi không".
Long Thiên không trả lời, Hạ Vũ Hiên lại cười lạnh nói: "Núp sau lưng phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ, nếu anh là một thằng đàn ông thì đứng ra đây đi, chúng ta giải quyết dứt điểm chuyện này".
"Là sao chứ, để phụ nữ ra mặt giúp, tên đàn ông này đúng là đồ rác rưởi".
"Đúng vậy, vừa nhìn đã biết là loại không ra gì, chỉ biết núp sau lưng phụ nữ diễu võ dương oai".
Đối mặt với sự khiêu khích châm chọc của đám đông, sắc mặt Cừu Đông Thanh càng lúc càng trở nên âm lãnh hơn, cô ta hoàn toàn không ngại vừa cho người phụ nữ kia một bạt tai lại cho tên đàn ông này thêm một cái bạt tai nữa, cô ta có thể làm được việc này, bởi vì cô ta có năng lực làm được như vậy.
Thế nhưng đúng lúc cô ta định ra tay thì Long Thiên vẫn luôn im lặng đứng lên giữ tay Cừu Đông Thanh lại, lúc Cừu Đông Thanh ngờ vực quay lại nhìn Long Thiên, anh chỉ khẽ mỉm cười nói: "Chị, quy tắc cũ, chị mắng người, tôi đánh người".
Chương 195: Người hòa hảo
Ngày trước khi còn ở thủ đô, cơ bản đều là do Long Thiên mắng người, Cừu Đông Thanh đánh người, hai người đi đến đâu cũng đều phối hợp ăn ý như vậy, chưa lần nào phải chịu thiệt, trái lại có rất nhiều tay công tử ăn chơi trác táng ở thủ đô đã từng phải nếm mùi dưới tay bọn họ. Nhưng sau khi Long Thiên trở về từ Quỷ Môn, dù sao cũng là một cao thủ cấp Địa, việc đánh người cũng không cần chị con dâu được nuôi từ bé kia phải ra mặt nữa, hơn nữa mấy người này nói chuyện cũng quá khó nghe đi, cái gì mà kêu anh trốn sau lưng phụ nữ, trốn sau lưng phụ nữ thì đã sao, có giỏi thì các người cũng đi tìm một nữ hiệp đẹp như hoa giúp các người chống lưng đi, không ăn được đào thì nói đào chua à, Long Thiên ghét nhất là loại người như vậy.
Những người có thể tham dự buổi tiệc như thế này, căn bản đều là những người có tiền hoặc là có quyền, bọn họ không thích vạch lớp mặt nạ để gây hấn với người khác trước mặt bàn dân thiên hạ, bởi vì việc này rất đáng xấu hổ. Bọn họ thích âm thầm dùng mưu mô để giải quyết đối thủ hơn, giết người không nhất thiết phải đổ máu.
Cho nên lúc Long Thiên muốn đấu một trận với Hạ Vũ Hiên thì mọi người xung quanh đều tỏ vẻ khinh miệt, chưa nói đến việc đánh nhau chỉ có những kẻ không có văn hóa mới làm, nhìn Hạ Vũ Hiên cao hơn một mét tám, từng cơ bắp thớ thịt cuồn cuộn trên cơ thể khiến anh ta trông vô cùng mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là đã từng khổ luyện trong quân đội rồi, có chút bản lĩnh, rồi nhìn lại Long Thiên đi, bọn họ không cho rằng Long Thiên trông có vẻ yếu ớt này có thể là đối thủ của Hạ Vũ Hiên.
Hạ Vũ Hiên thấy Long Thiên đi về phía mình, anh ta cũng không lo tay này có thể khiến anh gặp bất cứ tổn hại nào, đã lăn lộn trong quân đội mấy năm, sau khi giải ngũ thì lại có công pháp của nhà họ Hạ phụ trợ, mặc dù hiện tại chỉ mới đang mò mẫm vào cấp Huyền, nhưng dựa vào công pháp bá đạo của nhà họ Hạ thì sớm muộn gì cũng trở thành cao thủ cấp Huyền. Người đàn ông trước mắt không hề có một tia chân khí vận chuyển nào, sao có thể trở thành đối thủ của anh ta chứ, nếu không phải em gái của anh ta bị bắt nạt thì anh ta cũng chẳng thèm hạ thấp mình chấp tên không phải võ giả như Long Thiên.
Anh ta đã nghĩ sẵn trong đầu làm thế nào để khiến tên khốn cuồng vọng ngu ngốc phải để phụ nữ ra mặt giúp này mất mặt trước mọi người rồi, đến lúc đó Tần Ỷ Thiên chắc chắn sẽ nhìn anh ta bằng ánh mắt rất ngưỡng mộ.
Hạ Tiểu Man đứng sau lưng Hạ Vũ Hiên nước mắt lưng tròng, vẻ mặt oán hận nhìn Cừu Đông Thanh, Hạ Tiểu Man lớn thế này rồi nhưng chưa từng phải chịu thiệt, càng đừng nói đến việc bị ăn tát trước mặt nhiều người như vậy. Việc này đối với người có lòng tự trọng cao như Hạ Tiểu Man mà nói thì không phải đơn giản chỉ là bị sỉ nhục, mà đã hoàn toàn vứt lòng tự tôn của cô ta xuống đất, tên đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này chính là tên đàn ông thối tha kia, Hạ Tiểu Man chỉ mong sao anh trai có thể giúp cô ta trút được cục tức này.
Trong mắt cô ta, người đàn ông trông không cao lớn kia không mạnh, anh trai cô ta lại là một võ giả chân chính, một kẻ bình thường sao có thể là đối thủ của anh ta chứ. Cho nên chưa bắt đầu, Hạ Tiểu man đã tự tưởng tượng ra cảnh Long Thiên khốn khổ nằm bẹp trên đất rồi, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ làm nhục tên đàn ông chó má này thật thỏa thích.
Tần Ỷ Thiên là người khó xử nhất, cô ta cũng không biết làm thế nào để khuyên can nữa, đã đến mức này rồi thì bất cứ ai can thiệp vào cũng chỉ như đổ thêm dầu vào lửa mà thôi. Mặc dù rất có lỗi với Long Thiên, nhưng một cái tát vừa rồi của Cừu Đông Thanh giáng lên mặt cô bạn thân của mình vẫn kiến cô ta có chút xót xa, nói không tức thì không đúng, lúc này nói giúp cho ai cũng chỉ tạo nên cục diện căng thẳng hơn mà thôi, cho nên cô ta chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, chỉ mong Hạ Vũ Hiên nương tay, không khiến vị anh trai vô cớ bị chĩa súng vào người không quá mất mặt.
Mặc dù buổi tiệc tối này là do nhà họ Diệp tổ chức, nếu đánh nhau thì có thể sẽ hơi ảnh hưởng tới Hạ Vũ Hiên, nhưng để trút giận cho em gái mà phải làm chút hành động quá khích thì cũng có thể hiểu được, vả lại gia tộc sau lưng anh ta cũng không phải không có chút khả năng đi sau dọn dẹp.
Hạ Vũ Hiên là một người đàn ông đi đến đâu cũng được ngưỡng mộ yêu thích chính hiệu, biểu cảm lãnh khốc, vóc dáng cao ráo, lông mày lưỡi mác cong lên, tư thế chuẩn bị sẵn sàng, anh ta bước nhanh về phía Long Thiên đang đứng trước mặt Cừu Đông Thanh, vẻ mặt không chút sợ hãi.
Nhìn thấy người đàn ông tràn đầy sự dũng mãnh gợi cảm này, không ít các cô gái có mặt ở đó chân tay bắt đầu mềm nhũn ra, trở nên ướt át, thậm chí còn có vài người bạo dạn lướt mắt đưa tình với Hạ Vũ Hiên.
"Thật đàn ông quá đi, anh ấy là ai vậy?"
"Rất hợp gu của tôi, anh trai cố lên, thắng rồi em sẽ về nhà cùng anh".
"Đàn ông như vậy mới là đàn ông chứ, khí phách hơn rất nhiều so với đối thủ, cũng rất có khí chất nữa".
Không ít người đẹp nhỏ giọng cảm thán, Hạ Vũ Hiên nghe được những lời này lại càng tăng thêm sự tự tin, cũng không định nhiều lời với Long Thiên, khoảnh khắc xông tới đã túm chặt lấy bả vai của Long Thiên.
Đây là một kỹ năng bắt giữ của bộ đội, chỉ cần khóa chặt được bả vai của đối phương thì Hạ Vũ Hiên một khi dùng lực liền có thể túm lấy Long thiên, sau đó lên gối là có thể hạ gục Long Thiên.
Tốc độ của Hạ Vũ Hiên rất nhanh, Long Thiên lại có vẻ như không phản ứng lại, không biết tránh né thế nào mà cứ đứng ngây ngốc ở đó, trong lòng Hạ Vũ Hiên mừng thầm, xem ra đối phương chỉ là một kẻ bình thường, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí dám đối đầu với mình như vậy.
Hai tay khống chế vai của Long Thiên kéo về phía trước, sau đó định lên gối một cú vừa mạnh vừa có lực vào bụng Long Thiên, Long Thiên không phản ứng gì, nhìn giống như con mồi để mặc cho muốn làm gì thì làm, Hạ Vũ Hiên rất tự tin một cú lên gối này là đủ khiến Long Thiên trở thành trò cười cho thiên hạ.
Toàn bộ người có mặt ở đó trừ Cừu Đông Thanh ra đều cho rằng Long Thiên chắc chắn sẽ bị ăn hành, thậm chí Hạ Tiểu Man còn đã chuẩn bị xong việc tung hô anh trai cô ta rồi.
Nhưng không ai ngờ được, bao gồm cả Hạ Vũ Hiên cũng không ngờ được, Long Thiên lại đột nhiên hành động, không vội vàng khẩn trương lùi về sau, mà nhẹ nhàng lách người sang một khoảng cách rất nhỏ tránh được cú lên gối của Hạ Vũ Hiên, sau đó tay phải hạ xuống, đủ để tóm lấy một chân trụ còn lại của Hạ Vũ Hiên, kéo xuống dưới, Hạ Vũ Hiên lập tức mất cân bằng, còn Long Thiên thì vẫn giữ tư thế tấn công, Hạ Vũ Hiên rất nhanh đã bị ngã vật xuống đất, Long Thiên đè lên Hạ Vũ Hiên, tay trái nắm quyền, giáng thật mạnh xuống!