-
Chương 181-185
Chương 181: Ôm ngủ
Long Thiên thật sự không ngờ mình chỉ mới đi vào tắm rửa ngâm mình có một lát thì bước ra đã trông thấy vợ mình, chẳng những thế, hai người phụ nữ lẽ ra phải lao vào đánh nhau lại bình tĩnh ngồi cùng nhau trên một chiếc bàn uống trà, chuyện này là sao? Tiên lễ hậu binh à?
Vấn đề là vợ anh tự đến hay chị Cừu gọi đến, Long Thiên nhìn chiếc điện thoại trên bàn thì lập tức hiểu ra, chắc hẳn chị Đông Thanh đã gọi vợ anh tới, chẳng lẽ cô ta định ra oai phủ đầu ư, Long Thiên nghĩ lúc nãy mình vừa mới lăn giường với chị Đông Thanh xong, thế này có khác gì chạy tới bắt gian tận giường đâu, cũng may là anh không làm gì vượt quá giới hạn, nếu không có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chưa chắc đã giải thích rõ được.
Dù thế nào thì khi sao Hỏa va vào Trái Đất cũng cần một người đứng ra để giảng hòa đúng chứ.
“Hì hì, Lệ Trân à, sao em lại đến đây thế, lo lắng cho anh đến vậy cơ à?”, Long Thiên cười cười ngồi vào giữa hai người rồi vui vẻ nói: “Để anh giới thiệu một chút nhé, đây là chị anh, còn đây là vợ tôi”.
Hai người đẹp đều đáp “ừ” khiến Long Thiên cảm thấy lo lắng bất an, bầu không khí xung quanh quá đáng sợ, có thể nói là nó chẳng có tí sự sống nào, nó còn khiến con người ta khó thở hơn cả Long Kỳ Trận của lão già Tư Đồ Văn kia nữa. Long Thiên cúi đầu, không dám lắm miệng lấy một lời, chỉ mong rằng hai người có thể đấu võ mồm một chút thôi chứ đừng động tay động chân gì, nếu không với sức mạnh có thể giết võ giả cấp Huyền trong nháy mắt của chị gái con dâu nuôi từ bé thì chắc chắn vợ anh sẽ chịu thiệt, đến lúc đó anh có nên giúp hay không đây?
Cừu Đông Thanh nhìn thật kỹ cô gái đã được thấy qua ảnh chụp, đúng là rất đẹp, dù có mang lên bàn cân so sánh với cô ta thì cũng tám lạng nửa cân, chẳng trách có thể quyến rũ Tiểu Hổ Tử nhà cô ta thần hồn điên đảo, hơn nữa khí chất cũng hơn người, mấy năm nay Cừu Đông Thanh lăn lộn trong giới thưng trường đã tôi luyện được khí phách sắc bén như một thanh kiếm, người phụ nữ bình thường không cách nào nhìn cô ta quá ba giây, tất cả đều sẽ trở nên tự ti.
“Chị Trân uống trà đi”, Cừu Đông Thanh đưa một ly trà xanh cho Vương Lệ Trân, cô ta đã bỏ rất nhiều công sức vào việc pha trà và học cách pha trà, là một người sành về trà nghệ, trà được đôi tay nhỏ nhắn thon dài kia pha trở nên thơm ngát và thanh mát hơn nhiều, bà cụ rất thích Cừu Đông Thanh pha trà cho uống, lần nào cũng mang đi khoe với tất cả mọi người, nói là cháu dâu nhà bà pha còn ngon hơn mấy bậc thầy pha trà ngoài kia.
Vương Lệ Trân nhận lấy tách trà, động tác không mấy cẩn thận nhưng vẫn thoải mái khéo léo, khi Cừu Đông Thanh quan sát cô thì Vương Lệ Trân cũng đang đánh giá đối phương, cô đang ở nhà thì nhận được điện thoại Cừu Đông Thanh gọi tới từ di động của Long Thiên, giọng điệu và thái độ của cô ta khác hẳn bây giờ, thậm chí còn nói “Tiểu Hổ Tử” nên khiến con người ta phải đoán già đoán non, làm Vương Lệ Trân nghĩ đó là gái làng chơi nên mới tức giận lao tới đây trong giây lát, chuẩn bị sẵn tinh thần và những lời mắng chửi không hề thích hợp với hình tượng cô có để bắt gian, nhưng vừa mới mở cửa ra thì đối phương đã bày ra vẻ mẹ hiền vợ đảm khiến cô phải nuốt hết tất cả mọi thứ vào bụng tiêu hóa.
Cô ta gọi cô là chị vì phép lịch sự hay đang mỉa mai cô trâu già vẫn còn gặm cỏ non thế không biết, suy cho cùng thì việc lớn hơn Long Thiên ba tuổi vẫn luôn là dằm trong tim cô, nhưng Vương Lệ Trân cũng đã tung hoành nhiều năm trên thương trường cũng không để mình hoang mang vì một xưng hô nho nhỏ như thế, ngược lại cô còn mỉm cười nói: “Em gái pha trà thơm thật đó”.
Có đánh chết Vương Lệ Trân cũng không thể ngờ rằng có một ngày cô lại xưng chị gọi em với người phụ nữ đang muốn giật chồng mình.
Cừu Đông Thanh cũng cười nói: “Chị là người hiểu biết đấy, xem như tôi đã tìm được người tri kỷ, hồi đó tôi pha trà cho Tiểu Hổ Tử uống nhưng cậu ấy chỉ dốc hết một ngụm cho xong, còn chẳng thèm phẩm trà xem thế nào, giống hệt bố cậu ấy, là một người khô khan không tả được nhưng tôi lại thích cậu ấy như thế, không giả vờ giả vịt, tốt hơn đám quân tử chỉ biết học đòi văn vẻ rất nhiều”.
Long Thiên đang uống trà suýt tí nữa bị bỏng miệng, nói thích anh như thế có thẳng thừng quá không, Long Thiên vội vàng nhìn sắc mặt vợ, cũng may cô không tỏ ra nhăn nhó gì sau câu nói đó.
“Tôi cũng thích điểm đó, nếu Long Thiên không biết thưởng thức trà thì sau này cô có pha trà cứ gọi tôi đến, suy cho cùng thì cứ ở cùng với người có vợ mãi cũng không tốt lắm đâu”, những lời của Vương Lệ Trân chẳng khác gì một con dao găm cắm thẳng vào tim Cừu Đông Thanh, sau đó rút ra khiến nó chảy máu.
Cừu Đông Thanh quả là Đắc Kỷ hại nước hại dân, không giận mà còn cười duyên nói: “Chị không cần phải lo lắng đâu, tôi chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người đời, ba thứ danh dự đó chẳng đáng một xu nào cả, thêm một người nói xấu sau lưng tôi cũng không nhiều, bớt một người cũng chẳng hề ít”.
“Nhưng tôi quan tâm”, Vương Lệ Trân đặt tách trà vào lại khay, đứng dậy nói: “Trời đã khuya rồi, chúng tôi sẽ không làm phiền nữa”.
Cừu Đông Thanh không cười và quay sang Long Thiên nói với giọng quyến rũ: “Tiểu Hổ Tử, tối nay ở lại đây không, hồi đó cậu không ôm tôi thì không dám ngủ một mình mà”.
Cuối cùng mồi lửa cũng được dẫn tới Long Thiên, anh á khẩu không thể trả lời được, làm gì có chuyện anh không dám ngủ một mình, rõ ràng là cô chị con dâu nuôi từ bé này không sợ tiếng sét đánh lại giả vờ như sợ lắm rồi đòi ngủ cùng với anh mới đúng.
Ngọn lửa chiến tranh đã bùng lên, Long Thiên nằm không cũng dính đạn, đang không biết phải trả lời thế nào thì Vương Lệ Trân nói: “Tối nay không có tiếng sét đánh đâu, dù có tôi cũng sẽ ôm anh ấy”.
Long Thiên ngạc nhiên, Vương Lệ Trân chẳng mấy khi chủ động từ khi ở chung với anh đến nay lại nói ra những lời khiến con người ta phải mơ màng như thế, hơn nữa mặt không đỏ và tim cũng không đập nhanh, chắc chắn là do Cừu Đông Thanh ép cô phải như thế, suy cho cùng cũng đang tranh giành một người đàn ông nên chút thể diện đó chẳng đáng là gì.
“Ha ha, nghe nói chị bị ép cưới mà sao trông như kiểu thân thiết tình cảm với Tiểu Hổ Tử nhà tôi lắm vậy?”, Cừu Đông Thanh cười lạnh nói.
Chương 182: Tranh giành
"Hôn nhân ép buộc thì sao? Ít nhất bây giờ anh ấy và tôi đang là vợ chồng hợp pháp. Còn quan hệ của chúng tôi thế nào, không cần em gái phải nhiều chuyện đâu", Vương lệ Trân cười khẩy.
Nhìn thấy chuẩn bị có đánh nhau, Long Thiên vội vàng đứng dậy làm bia đỡ đạn nói: "Hai bà chị ơi đủ rồi đó. Sớm muộn gì cũng là chị em với nhau hai người cứ mỉa mai nhau ở đây cũng đâu có lợi ích gì, ai tài giỏi hơn thì chúng ta lên giường nói chuyện là biết ngay".
Tên mặt dày vô liêm sỉ này đúng là không biết sợ là gì, bình thường lấy một người đẹp đã phải trả giá bằng mười năm tuổi thọ rồi, đằng này lại muốn lấy cả hai về nhà, tham lam như vậy không sợ sẽ bị sét đánh sao?
Vương Lệ Trân trừng mắt, vào thời khắc quan trọng này, anh không những không đứng về phía cô, mà còn mặt dày trơ trẽn muốn lấy cả hai, cô không nhịn được tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy thì anh đi mà lên giường nói chuyện với cô ta, tôi không ở đây làm bóng đèn nữa".
“Sao, không thèm nữa mới đá cho tôi à, Cừu Đông Thanh tôi cần người khác phải bố thí sao?”, Cừu Đông Thanh đẩy Long Thiên một cái nói: “Cô đem về đi, bây giờ tôi không ham của lạ”.
“Tôi cũng không ham”, Vương Lệ Trân để tay sau lưng không thèm đỡ.
Tội nghiệp cậu chủ Long, lúc đầu còn là bảo bối mà hai người tranh giành, giờ đã thành rác không ai thèm ngó ngàng, Long Thiên cực kì tức giận nói: "Hai người đủ rồi đó, tôi không phải hàng hóa, còn đẩy nữa là tối nay tôi xử luôn cả hai đó, có tin không?"
"Anh, cậu nói lại lần nữa xem".
Lần này hai cô gái vốn không ưa nhau đều nhìn Long Thiên với ánh mắt đầy sát ý.
Chân Long Thiên như được bôi dầu, vội vàng chuồn trước, để lại Vương Lệ Trân và Cừu Đông Thanh đứng ngơ ngác tại chỗ cười khổ, thứ mà bọn họ tranh giành chính là tên ngốc này, vậy mà đột nhiên lại thành hai người cùng có chung nỗi muộn phiền thế này.
Vương Lệ Trân cũng không còn lý do gì để ở lại đây nữa, đứng dậy rời đi, chắc tên khốn đó cũng đang đợi cô ở dưới lầu rồi.
Cừu Đông Thanh cũng không đấu đá nữa, chỉ ngồi trên sô pha đung đưa đôi chân xinh đẹp mà tất cả đàn ông ở thủ đô đều phải thèm muốn, nghiêng đầu nhìn bóng lưng xinh đẹp đó nói: “Dù cô và tôi có tranh giành tới sứt đầu mẻ trán ở đây thì cũng vậy thôi. Trong lòng cậu ấy, đóa hoa Sơn Chi đó mãi mãi là người quan trọng nhất, nếu cô ta không bỏ trống vị trí đó một ngày, cả tôi và cô đều không thể thay thế người đó".
Vương Lệ Trân cười khẩy: "Tôi không có tham vọng lớn như vậy, ngược lại là cô đấy, đã thua Lâm Chi Tử thì chớ lại còn thua cả tôi. Nếu tôi là cô thì tôi đã tức đến sùi bọt mép rồi”.
Cừu Đông Thanh mím môi, phản chiếu dưới ánh đèn mờ ảo là gương mặt xinh đẹp khiến người ta không khỏi động lòng, cô ta bình thản nói: "Tôi không giận, chỉ là có chút đố kỵ thôi".
Vương Lệ Trân xoay người rời đi, để lại một câu nói: "Tôi cũng vậy”.
"..."
Long Thiên ngồi xổm ở cổng khách sạn hút một điếu thuốc chờ Vương Lệ Trân ra. Đêm nay anh có thể dùng chiêu ‘con giáp thứ mười ba’ để đối phó tạm thời, nhưng còn sau này thì sao, đâu có thể dùng mãi một chiêu được. Đường vào hậu cung lại càng ngày càng xa rồi, chuyện này cứ phải từ từ mới được.
Khi Long Thiên nhả ra một ngụm khói, Vương lệ Trân đã đứng ở phía sau, Long Thiên không quay đầu cũng biết là cô, vì Vương Lệ Trân không bao giờ xịt nước hoa, nhưng trên người cô có luôn một mùi hương khiến người ta ngửi rồi sẽ phải lưu luyến mãi.
“Về nhà thôi”, Vương Lệ Trân lạnh lùng nói.
Long Thiên dập tàn thuốc, đứng dậy nói: "Quyết định của anh vẫn giống đêm hôm đó".
“Đừng vội vàng hứa hẹn điều gì với tôi, khi nào anh thực sự làm thì hãy nói”, Vương Lệ Trân đi trước.
Long Thiên theo sát nói: "Vợ à, chờ một thời gian nữa rồi anh đưa em về thủ đô nhé".
Vương Lệ Trân ngạc nhiên nói: "Tại sao?"
“Anh nhớ bà nội”, Long Thiên vui mừng nói: “Hơn nữa, có một cô vợ xinh đẹp như em đương nhiên anh phải dẫn về khoe rồi”.
“Vì Cừu Đông Thanh đột nhiên xuất hiện sao?”, Vương Lệ Trân nói trúng tim đen.
Long Thiên không phủ nhận, chỉ nhìn cô cười, như thể phải nhận được một câu trả lời chính xác mới chịu bỏ qua.
Lúc đầu Vương Lệ Trân còn nhìn vào mắt anh, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể mặt dày bằng tên ngốc này, đành thỏ thẻ nói: "Được".
Long Thiên vui mừng nhảy cẫng lên, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh Vương Lệ Trân không khỏi che miệng cười.
Long Thiên nói: "Vợ à, hay là đêm nay chúng ta vào việc đi, tranh thủ trước khi về nhà bà nội có cháu bế. Bất hiếu có ba loại, bất hiếu lớn nhất là không có con cháu nối dõi đó".
Vương lệ Trân còn tưởng tên ngốc này có thể đáng tin được một lúc, cô lập tức đạp anh một cái, vẻ mặt căm giận nói: "Đi tìm cô con dâu nuôi từ nhỏ nhà anh mà đẻ".
Long Thiên đứng dậy, tươi cười đuổi theo sau, hai người lái xe rời khỏi khách sạn.
Đúng lúc đó, Cừu Đông Thanh vừa hay nhìn thấy cảnh này từ trong khách sạn, quả nhiên có người vui thì sẽ có người buồn, khó khăn lắm Lâm Chi Tử mới chết, bây giờ nửa đường lại xuất hiện một Vương Lệ Trân, con đường tình duyên của cô ta lận đận như vậy sao.
Cừu Đông Thanh thở dài, bên ngoài đột nhiên có người đẩy cửa vào, trong phòng xuất hiện một người đàn ông trung niên với cái đầu trọc lóc, người đàn ông này thân hình vạm vỡ, trên đầu xăm một bông hoa sen, hoàn toàn không hợp với khí chất của ông ta, giống như một tên quái dị vậy.
“Cô chủ có cần tôi làm gì không”, người đàn ông đầu trọc hỏi, thật khó tưởng tượng một người có vẻ ngoài thô kệch như ông ta lại có một giọng nói đanh thép tới vậy.
"Làm gì? Giết người phụ nữ đó sao?", Cừu Đông Thanh không quay đầu lại, như thể đã biết trước người đàn ông đó đang trốn trong bóng tối.
“Nếu cô chủ đồng ý”, người đàn ông đầu trọc mặt không biến sắc nói, giống như một cỗ máy giết người vô cảm.
Cừu Đông Thanh nghiến răng nói: "Năm đó các người và người phụ nữ họ Sở ra tay ngông cuồng, bây giờ lại muốn lặp lại vết xe đổ đó sao, rốt cuộc ông làm vậy là có ý đồ gì?"
"Không thể để người khác phá hỏng kế hoạch lớn của nhà họ Cừu. Là một con chó trung thành của nhà họ Cừu, đây là sứ mệnh cuối cùng mà tôi có thể làm cho nhà họ Cừu", người đàn ông tên Đới Quân Nhi nói.
Cừu Đông Thanh cười khẩy: "Cừu Thiên Tung đã chết rồi, nhà họ Cừu cũng tàn lụi rồi. Ông có theo dõi tôi cũng chẳng có tác dụng gì, nếu ông có thể đơn thương độc mã giết chết Long Thiên Tượng, thì mới thật sự là máu chảy đầu rơi vì nhà họ Cừu".
“Chỉ cần cô chủ ra lệnh, Đới Quân Nhi sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa vì nhà họ Cừu", người đàn ông đầu trọc nghiêm túc nói.
Cừu Đông Thanh ấn huyệt thái dương nói: "Câm miệng, Đới Quân Nhi, lần trước niệm tình ông tận tâm trung thành nên tôi đã tha cho ông một mạng. Nếu lần này ông còn dám làm càn thì đừng trách tôi vô tình. Còn nữa, tránh xa người phụ nữ họ Sở đó cho tôi. Bà ta muốn đùa với lửa là việc của bà ta, tôi không quan tâm. Nhưng nếu các người cấu kết với nhau làm càn, đừng ép tôi phải ra tay".
Đới Quân Nhi bị mắng chửi đuổi ra khỏi phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm một câu: "Tình yêu là thứ khiến người ta dễ mắc sai lầm nhất".
Chương 183: Giết một người
Vậy bà chị là con dâu nuôi từ bé ở lại Bắc Hải, Long Thiên không biết cô ta đến đây là vì anh hay còn có ý đồ gì khác, nhưng dù sao vụ việc tối qua cũng coi như đã giải quyết xong rồi.
Sáng ngày kia, Tiểu Nam Tử gọi cho anh, tên này đúng là tin tức nhanh nhạy, Cừu Đông Thanh vừa đến anh ta liền hóng hớt được rồi, gọi cả buổi sáng trời chỉ để xác nhận lại xem tin đó là thật hay giả. Sau khi xác nhận xong, Tiểu Nam Tử cẩn thận suy nghĩ xem mình có nên đến nhận tội hay không, vì rõ ràng anh ta biết chuyện của Long Thiên ở Bắc Hải nhưng lại không báo cáo cho Cừu Đông Thanh, cho nên lo cô ta sẽ trách tội.
Long Thiên cạn lời, mấy người anh quen biết đều không phải loại không có bản lĩnh gì, sao cứ gặp chuyện liên quan đến bà chị con dâu nuôi đó thì liền sợ như vậy, ví dụ điển hình là Tiểu Nam Tử, mỗi lần nhắc tới Cừu Đông Thanh là anh ta lại trở nên sùng kính như kiểu mấy đứa fan não tàn.
Nếu cô ta đã ở lại Bắc Hải thì Long Thiên cũng phải làm tròn vai chủ nhà hiếu khách một chút, vì thế anh hẹn Tiểu Nam Tử cùng ăn trưa, có anh ở đó, Cừu Đông Thanh sẽ không làm khó anh ta. Tiểu Nam Tử lập tức đồng ý, Long Thiên cúp máy xong liền xin bà xã nghỉ phép hai ngày, còn nói thẳng với bà xã là mình đi đón tiếp Cừu Đông Thanh.
Vương Lệ Trân là người hiểu chuyện, có họ hàng tới thăm thì xin nghỉ phép là lẽ thường tình, dù cô có thừa nhận hay không thì cô với Cừu Đông Thanh cũng được coi là tình địch, nhưng dù vậy thì cô cũng sẽ không tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Sau khi được bà xã cho phép, Long Thiên tới gọi Nhan Như Ngọc, bà xã không đi cùng mình, vậy thì phải tìm một người làm vệ sĩ mới được. Vừa tới gõ cửa thì nghe thấy tiếng hét giận giữ của Nhan Như Ngọc, sau đó lại thấy Vương Manh Manh đang mặc quần áo ngủ bị đuổi ra ngoài.
Long Thiên có chút bất ngờ, không phải cô em vợ này ngủ ở phòng khách à, sao lại chạy vào phòng Nhan Như Ngọc rồi? Lẽ nào dùng cách thông thường không có hiệu quả nên Vương Manh Manh đổi chiêu, áp dụng luôn kế gạo nấu thành cơm?
Theo tính cách của cô em vợ mình, đúng là dám làm mấy chuyện như vậy.
Nhan Như Ngọc vừa đẩy Vương Manh Manh vừa quát: “Vương Manh Manh, rõ ràng tôi đã khóa cửa phòng, sao cô vẫn lẻn vào được thế, chẳng nhẽ một đứa con gái như cô không hiểu chút lễ nghĩa liêm sỉ gì hay sao?”
Vương Manh Manh đắc chí nói: “Em trèo cửa sổ vào”.
Nhan Như Ngọc thẹn quá hóa giận, nói: “Tôi không hỏi cô vào bằng cách nào, việc này không quan trọng, quan trọng là một cô gái nửa đêm chui vào trong phòng người ta thì còn thể thống gì nữa!”
Anh ta vốn xuất thân từ dòng dõi có truyền thống học y, chỉ là gia đình sa sút mới phải vào Quỷ Môn kiếm tiền nuôi bản thân, thế nhưng sự coi trọng lễ nghĩa liêm sỉ truyền thống của người Hoa Hạ đã ăn sâu vào máu, thậm chí có thể nói là cực kỳ bảo thủ, trừ khi thật lòng muốn kết hôn với cô gái đó, nếu không sẽ không dính đến mấy mối quan hệ nam nữ lằng nhằng chứ đừng nói là ‘ăn cơm trước kẻng’. Nếu không mấy cô gái mến mộ anh ta ở Quỷ Môn sao có thể kìm lòng mà không leo lên giường anh ta chứ. Có một thời gian Long Thiên còn tưởng Nhan Như Ngọc thích đàn ông cơ, chứ không sao anh ta có thể giữ tâm bất biến như vậy.
Long Thiên đã hiểu ra, cô em vợ mình chủ động hiến thân nhưng người ta lại từ chối, nếu là người khác thì Long Thiên có thể không tin họ thật sự là chính nhân quân tử, nhưng với Nhan Như Ngọc thì anh tin.
Vương Manh Manh chu môi nói: “Em muốn ôm anh ngủ thôi mà”.
Câu này có lực sát thương cực mạnh đối với đám con trai, nhưng lại chả có tác dụng quái gì với Nhan Như Ngọc, anh ta lạnh lùng định mắng thêm vài câu con gái thời nay đúng là không biết liêm sỉ là gì, nhưng khi nhìn thấy Long Thiên đứng ở đằng sau thì chợt hỏi: “Có việc gì à?”
Nhan Như Ngọc vừa nói xong, Vương Manh Manh liền quay lại nhìn Long Thiên, cứ tưởng cô nhóc này chí ít cũng phải xấu hổ một chút, ai ngờ cô ta coi như không có gì xảy ra, tung tăng rời đi. Xem ra tối qua được nằm ngủ cùng Nhan Như Ngọc khiến Vương Manh Manh rất mãn nguyện, cô ta chẳng để ý Long Thiên sẽ nghĩ sao, trời cao đất rộng, Vương Manh Manh đây không cần quan tâm ánh nhìn của người khác, bản thân vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất.
Nhan Như Ngọc thở dài nói: “Cô em vợ này của anh đúng là quá khó đối phó, còn phiền hơn cả mấy cô gái ở Quỷ Môn nữa”.
Long Thiên cười bất lực: “Ai kêu anh câu mất hồn con gái nhà người ta, anh đi đến đâu là được con gái chết mê chết mệt đến đấy, có lúc tôi còn ghen tị với anh đây này”.
“Gương mặt như nào do tôi quyết định chắc?”, Nhan Như Ngọc bực bội nói, từ trước đến giờ có một khuôn mặt quá sức đẹp trai là việc khiến anh ta mệt mỏi, ví dụ như lúc ở Quỷ Môn anh ta không thực hiện được nhiệm vụ, chỉ có thể làm bác sĩ hậu cần, bởi vì bất kể là nam hay nữ, chỉ cần là người hormone bình thường thì đều không tránh khỏi nảy sinh ảo tưởng với gương mặt tuyệt mỹ này. Thử tưởng tượng xem, trong lúc đi ám sát, Nhan Như Ngọc chưa kịp ra tay thì đối phương đã giác ngộ tinh thần ‘chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu’ mà ngoan ngoãn nộp mạng, thế thì nhàm chán biết mấy.
Kể cả Long Thiên lần đầu gặp mặt cũng tưởng nhầm Nhan Như Ngọc là con gái, thậm chí còn nảy ý định bắt đem về nhà họ Long để nuôi.
Long Thiên muốn quản cũng quản không nổi chuyện giữa Vương Manh Manh và Nhan Như Ngọc, anh chỉ nói: “Hôm nay tôi có việc phải ra ngoài, cần một người qua bảo vệ Lệ Trân, anh giúp tôi trông trừng cô ấy, coi như tôi nợ anh một lần”.
Nhan Như Ngọc không mấy vui vẻ đáp: “Sao tôi phải giúp anh?”
“Anh sống ở đây không nộp tiền thuê phòng còn gì”, Long Thiên trừng mắt, nói: “Tôi nói cho anh hay, ra ngoài thì sẽ không bị Vương Manh Manh quấy rầy nữa, nếu ở trong nhà, tôi đảm bảo cô em vợ của tôi sẽ tìm mọi cách quấy rối anh, mặc dù anh là cao thủ cấp Địa, nhưng nếu Vương Manh Manh quyết tâm làm liều cưỡng ép, anh có nỡ xuống tay giết người hay không? Con nhóc này không thiếu trò, đến tôi cũng từng bị nó chọc, anh cứ nghĩ kỹ đi”.
Nhan Như Ngọc cân nhắc kỹ càng xong xuôi, cuối cùng đành cắn răng, quyết định bảo toàn tấm thân trong sạch của mình: “Được rồi, tôi sẽ giúp anh lần này, nhưng đổi lại anh phải giúp tôi làm cho Vương Manh Manh từ bỏ”.
Chương 184: Để giết một người
"Việc này tôi chỉ có thể nói là sẽ cố hết sức thôi", Long Thiên ước gì Vương Manh Manh cả ngày cứ quấn lấy Nhan Như Ngọc, như vậy thì anh và vợ mới có nhiều cơ hội để tiếp xúc hơn. Hơn nữa có thể khiến Nhan Như Ngọc rơi vào thế khó, màn kịch hay này Long Thiên vẫn chưa được xem đã, sao có thể khiến nó chết ngay từ trong thai nghén chứ.
Sau khi Nhan Như Ngọc đồng ý thì Long Thiên mới coi như hoàn toàn yên tâm, gọi điện cho chị con dâu kia, biết cô ta từ khi còn nhỏ đã có thói quen dậy sớm, cuộc điện thoại của Long Thiên vừa hay gọi tới lúc Cừu Đông Thanh vừa đi chạy bộ buổi sáng về, dường như đã đoán được trước rằng Long Thiên sẽ gọi điện tới nên liền nói luôn đã làm xong bữa sáng cho hai người rồi.
Long Thiên cười, nói chị Đông Thanh vẫn không cần đoán cũng biết trước như vậy.
Vương Manh Manh đúng lúc định ra ngoài thì đã nhìn thấy Quả ớt nhỏ tới đón cô ta đi học cùng, anh vào thẳng vào vấn đề, nói: "Người như Nhan Như Ngọc đúng là rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, Vương Manh Manh, anh đã quen biết tên lang băm này nhiều năm rồi, người như anh ta chính là thích đi vào chỗ bế tắc đó, không biết hối hận là gì. Cho dù có làm sai chuyện gì thì cũng không đau lòng để ý đâu, vì đẹp mã nên chẳng bao giờ chủ động. Chuyện tình cảm nam nữ thì lại càng như cái khúc cây khô, em muốn ở bên cạnh anh ta thì phải mặt dày theo đuổi anh ta, thủ đoạn nào cũng phải thử, chỉ có kéo anh ta xuống thì em mới có cơ hội, nếu không một người trên trời một người dưới đất thì ngoài việc ngước mắt lên nhìn từ xa thì chẳng làm gì được nữa".
Vương manh manh không ngờ tay anh rể tùy tiện này lại giúp mình nghĩ kế, trong lòng thế mà lại có chút thiện cảm, phá lệ cảm kích nói: "Cảm ơn anh rể".
"Đừng khách sáo, mặc dù tính khí anh ta cổ quái, nhưng tuyệt đối là một người đàn ông tốt", Long Thiên cười nói, Đại Vũ trị thủy không phải phòng còn hơn chống sao, thay vì đối đầu với Vương Manh Manh thì chi bằng bán cho cô ta một ân tình còn hơn.
Sau khi nói chuyện với Vương Manh Manh xong, Long Thiên lái chiếc Maybach đến khách sạn. Cừu Đông Thanh đối với người ngoài thì vô cùng cao ngạo, nhưng riêng với Long Thiên thì vĩnh viễn là bộ dạng dâu hiền vợ đảm, vừa đến khách sạn đã thấy bữa sáng xong xuôi rồi, hai người ăn sáng xong thì ngồi trên sô-pha nói chuyện.
Cừu Đông Thanh hỏi tối qua về có phải Long Thiên bị Vương Lệ Trân phạt quỳ trên bàn phím không, vừa nhắc đến chuyện này là Long Thiên lại bất đắc dĩ bảo chị con dâu đừng đùa như vậy nữa, trái tim anh không chịu được. Cừu Đông Thanh lầm bầm một câu, rõ ràng là không quan tâm, Long Thiên cũng biết cô gái này còn cố chấp hơn mình, nên cũng lười không muốn nhắc đến vấn đề này. Hai người nói chuyện rất nhiều, đều là những chuyện thú vị ngày còn bé, về việc tranh quyền đoạt lợi của vài người trong gia tộc thì Long Thiên không hỏi, Cừu Đông Thanh cũng không nói.
Buổi trưa Tiểu Nam Tử gọi điện thoại tới, Long Thiên sau khi hẹn địa điểm với anh ta xong thì nghĩ một lát nghĩ đến Lữ mập nên cũng gọi điện cho ông ta. Hai người này không phải sợ Cừu Đông Thanh sao, vừa hay cùng ăn một bữa tiện thể giải quyết luôn, để tránh việc lúc nào cũng phải lo lắng sợ hãi.
Lữ mập nhận được điện thoại của Long Thiên thì vô cùng ngạc nhiên vui mừng, nói lập tức sẽ đến đón bọn họ, Long Thiên nói không cần, cứ đến thẳng nhà hàng rồi gặp là được.
Cừu Đông Thanh biết ra ngoài ăn cơm nên đang thầm nghĩ về phòng thay quần áo, Long Thiên vui vẻ nói: "Không cần thay đâu, đều là người quen cả, chị mặc bộ này thoải mái, tôi cũng thấy thoải mái, nếu chị lên đồ thì tôi sợ sẽ tự ti mất".
Long Thiên có gì nói nấy, thực ra Cừu Đông Thanh lớn hơn anh hai tuổi, cũng đã dựa vào thành tựu thực lực của mình mà nhận được sự công nhận từ các nguyên lão cho đến các cấp bậc nhân viên trong tập đoàn Tượng Quốc rồi, quan trọng nhất là tiền đồ rộng mở, quả thực phải nói là tiền đồ rực rỡ. Không giống với anh, mấy năm nay ngoài giết người với đánh đấm võ công ra thì anh chẳng có tiến bộ gì khác.
"Được", Cừu Đông Thanh cũng không để ý, chỉ mặc một chiếc áo phông in hình thủy mặc đơn giản, quần bò và giày thêu hoa, giống hệt như cô gái nhà bên ra ngoài cùng Long Thiên.
Trên đường đi thỉnh thoảng gặp vài người thành đạt có tiền vào check in ở khách sạn năm sao này, họ đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của Cừu Đông Thanh, tiện thể cũng nhìn Long Thiên đi bên cạnh cô ta với ánh mắt kỳ dị, họ đến tầm này tuổi rồi, tâm trí và lòng dạ cũng không suy nghĩ đơn giản nông cạn nữa, cũng không nghĩ cái gì mà bông hoa nhài cắm bãi phân trâu nữa, đoán chừng có đến tám chín phần là một cậu công tử khiêm tốn nào đó thôi.
Sau khi ngồi vào chiếc Maybach, Long Thiên ngồi ở ghế lái mới cười hỏi: "Chị Đông Thanh, lần này đến Bắc Hải ngoài việc tìm tôi ra thì còn chuyện gì khác nữa không?"
Cừu Đông Thanh cười nói: "Ừ, tối nay sẽ có một buổi đấu giá, có một món đồ mà bà nội muốn, một thời gian nữa là tới sinh nhật của bà nội rồi, tôi muốn đem về làm quà sinh nhật cho bà".
"Vẫn còn sớm mà? Còn đến hơn nửa năm nữa, nhà họ Long này cũng chỉ có chị và tôi là hiếu thuận nhất thôi nhỉ", Long Thiên vui vẻ nói.
Cừu Đông Thanh cười nói: "Bà nội đối với tôi rất tốt, tôi hiếu thuận cũng là việc nên làm, hơn nữa tôi đã nghe ngóng về miếng ngọc này lâu rồi, khó khăn lắm mới xuất hiện ở Bắc Hải, tôi cũng sợ rơi vào tay người khác".
Long Thiên biết bà nội anh có sở thích sưu tầm đồ cổ, nghe nói mắt nhìn của bà cực kỳ sắc bén, chỉ cần là miếng ngọc do bà ra giá thì căn bản là có thể bán qua tay với giá trên trời.
Thực ra Long Thiên cũng đã tính toán hết rồi, sẽ đưa vợ về vào dịp sinh nhật của bà, cũng coi như là danh chính ngôn thuận.
Sau khi đến địa điểm, Tiểu Nam Tử và Lữ mập đã đợi sẵn rồi, Long Thiên gọi một tiếng, hai người nhìn thấy chị con dâu thì lập tức ra vẻ ninh nọt, chỉ sợ Cừu Đông Thanh trách tội bọn họ biết mà không báo, Long Thiên cũng có chút bất đắc dĩ. Không thể trách hai người họ được, khí chất của Cừu Đông Thanh quá mạnh mẽ, mấy năm Lữ mập làm tài xế ở nhà họ Long, cũng không ít lần được chứng kiến những khoảnh khắc kinh diễm của nữ yêu đao này, ông ta phải nói là bội phục từ tận đáy lòng. Tiểu Nam Tử thì thôi khỏi cần nói, nhớ có một lần lỡ miệng trêu ghẹo chị con dâu này nên bị đánh cho ngoan như cún, cứ nhìn thấy chị Đông Thanh là lại như gặp đại địch vậy.
Địa điểm mà Long Thiên chọn nằm trong một con phố bình thường, rẽ trái rồi quẹo phải giống như một mê cung vậy, biển hiệu nhà hàng rất nhỏ cũng chẳng có khí thế gì, sở dĩ chọn nhà hàng này là vì vợ anh đã đưa anh tới một lần, là nhà hàng chuẩn chính tông Bắc Hải, mùi vị cũng chính tông.
Nếu như là Long Thiên chọn thì mọi người cũng không chê, Lữ mập không dám chê, Tiểu Nam Tử thì do có Cừu Đông Thanh nên cũng không dám. Sau khi cả đám vào trong, ngoài Long Thiên ra thì tất cả đều kinh ngạc vì bên trong như có một không gian khác, tĩnh mịch kiểu cổ điển, có cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước, các bàn ăn thì đều được đặt trong những cái đình nhỏ.
Ông chủ nhà hàng vội vàng cho người ra đón tiếp, ông ta thì lại ngồi tại chỗ nói chuyện với một người trẻ tuổi, âm thanh vừa phải, nói: "Tiểu Lưu à, bao nhiêu năm rồi cậu không về, sao hôm nay lại quay về vậy".
Người đàn ông được gọi là Tiểu Lưu kia ăn mặc khác người, trên miệng ngậm một điếu thuốc, thắt lưng đeo một thanh kiếm gỗ, quay đầu nhìn về hướng Long Thiên lạnh lùng nói: "Để giết một người".
Chương 185: Thanh niên kiếm gỗ
Ông chủ nhà hàng là một người đàn ông không thể bình thường hơn được nữa, cho nên nghe thấy cậu thiếu niên kiếm gỗ ăn mặc khác người kia nói vậy thì không những không kinh ngạc mà còn cười nói: "Nhóc con, đến một con gà cậu cũng không dám giết còn nói muốn giết người, sao vậy, ra ngoài lăn lộn mới vài năm đã thật sự tưởng rằng mình là sát thủ chuyên nghiệp rồi à?"
Nhà hàng khác biệt trong con hẻm nhỏ này tên là nhà hàng Bắc Uyển, ông chủ tên là Mã Kiếm, tính cách hào sảng, có một người con gái, người vợ thì sau khi sinh con gái xong đã chạy theo một tên đàn ông có tiền người bản địa rồi, để lại hai cha con sống nương tựa vào nhau. Một mình Mã Kiếm gây dựng nên nhà hàng này, cũng nhờ vào tài nghệ không tồi của mình mà mấy năm nay cũng coi như phất lên đổi đời. Việc kinh doanh và danh tiếng của nhà hàng đều rất tốt, cũng có được cuộc sống thường thường bậc trung. Mã Kiếm nói không oán hận người phụ nữ tệ bạc kia là không thể, nhưng cuộc sống chẳng phải hay thích ép con gái nhà lành thành kỹ nữ đó sao, có lẽ ban đầu thì hận nỗi không thể giết chết tên có tiền đã cướp mất người mình yêu kia, nhưng dần dần theo thời gian thì cũng hiểu được sự lựa chọn của người phụ nữ năm đó mặc dù thực dụng nhưng cũng không sai.
Người thanh niên tên là Lưu Công Cẩn, cái tên rất nho nhã, nhưng còn người thì chẳng nho nhã một chút nào, lúc này đang ngồi trước mặt Mã Kiếm, tư thế ngồi rất thô tục, một chân còn cho lên ghế, miệng phì phèo điếu thuốc, trông bộ dạng vô cùng côn đồ lưu manh. Lúc Mã Kiếm nhặt được hắn thì vẫn còn là đứa bé ăn mày mười hai tuổi, suýt chút nữa là đã chết cóng trước cửa nhà hàng của ông ta, Mã Kiếm lương thiện đã cho hắn về nhà hàng ở, tên thanh niên sau hai năm làm tạp vụ ở nhà hàng thì đã ra đi lang bạt giang hồ kiếm sống. Việc hắn thích nhất chính là đeo thanh kiếm gỗ làm đại hiệp, ước mơ có thể trở thành nhân vật lớn hành hiệp trượng nghĩa, mấy năm nay thói quen này cũng không hề thay đổi.
Lưu Công Cẩn ngồi ngả ngớn hút thuốc, ngẩng đầu nhìn Mã Kiếm nói: "Ông Mã, ông đừng coi thường tôi, sau khi tôi rời khỏi nhà hàng này thì đã có kỳ ngộ đó, bây giờ võ công cao cường, kiếm gỗ đã đạt đến cực điểm, kiếm khách trong các tiểu thuyết võ hiệp có thể một kiếm chém đứt núi đứt sông, tôi không trâu bò được như vậy nhưng một kiếm này của tôi chém cái quán cơm này thành hai mảnh thì cũng không thành vấn đề".
"Chém gió, cứ chém tiếp đi", Mã Kiếm cười ha ha, giơ tay ra gõ vào đầu tên thanh niên vui vẻ nói: "Cái bệnh hoang tưởng này của cậu đến khi nào mới khỏi đây, làm người không thể cả đời sống trong hoang tưởng của mình được".
Lưu Công Cẩn ăn mặc mộc mạc khinh miệt bĩu môi nói: "Không tin thì thôi, Tiêu Tiêu đâu rồi? Vẫn chưa đi học về à, có cần tôi đi đón con bé không?"
"Hả? Đã đến giờ rồi sao", Mã Kiếm nhìn đồng hồ trên tường nói: "Dù sao cậu cũng rảnh rỗi, vậy đi đón con bé giúp tôi đi, Tiêu Tiêu mấy năm nay cũng nhớ cậu lắm đấy, gặp cậu chắc chắn nó rất vui, nhưng không biết đã lâu như vậy rồi con bé có còn nhớ cậu trông thế nào không nữa. Tôi gọi điện thoại cho con bé một tiếng, hiếm lắm mới thấy nhóc con cậu có lương tâm quay về Bắc Hải, tối nay ăn ở đây đi, ở lại một thời gian cũng không vấn đề gì, bao ăn bao ở luôn".
"Vẫn là ông Mã phóng khoáng", Lưu Công Cẩn giơ ngón tay cái lên nói.
Mã Kiếm xua tay nói: "Bớt nói mấy lời già mồm đó đi, tôi vốn coi cậu như con trai, mau đi đón con gái bảo bối của tôi đi, tiện đường nếu có ai dám trêu chọc con gái tôi thì cậu đập cho mấy tên đó một trận, con gái giống tôi, lớn lên rất xinh đẹp, nhóc con, cậu mà thấy thì cũng không được có ý đồ gì với con gái tôi đâu đấy".
"Con nhóc suốt ngày chảy nước mũi đó, cho dù có mười tám tuổi rồi tôi cũng không thấy xinh đẹp chỗ nào. Ông yên tâm, mấy năm nay tôi đi khắp nơi, cũng gặp qua nhiều người, người đẹp thế nào cũng đã gặp, tôi chỉ thích mấy cô mông to chút thôi, con gái ông không phải là gu của tôi, hơn nữa, tôi cũng không súc sinh đến mức ra tay với học sinh đâu", Lưu Công Cẩn cười hi hi, đứng lên chuẩn bị rời đi.
Mã Kiếm trừng mắt tên thanh niên miệng lưỡi vẫn lắm lời như ngày trước một cái, tức giận nói: "Đúng là thích chém gió".
Tên thanh niên cũng không để ý, lúc đứng lên đi ra khỏi nhà hàng thì gặp thoáng qua Long Thiên, hai người hất mặt chào hỏi nhau một cái.
Tiểu Nam Tử tò mò nói: "Tên nhóc đó có phải đang cosplay Ngân Hồn không, thanh kiếm gỗ đó trả lại cho mẹ hắn tên là Động Gia Hồ, mẹ kiếp, bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò ấu trĩ như vậy chứ".
Long Thiên cũng chú ý đến tên thanh niên đó, anh cũng khá thích phim hoạt hình, gần coi như là một fan cứng, cũng theo đọc mấy bộ như Bảy viên ngọc rồng, Vua hải tặc. Căn phòng ngày trước ở Quỷ Môn cũng sưu tầm mấy phiên bản giới hạn thủ công các nhân vật hoạt hình, cho nên Tiểu Nam Tử nói vậy anh cũng vui vẻ nói: "Có thể chỉ là một fan hâm mộ hoạt hình thôi, nhưng cũng không giống lắm, muốn mô phỏng Ngân Hồn thì ít nhất cũng phải nhuộm tóc bạch kim thì mới được coi là một fan chân chính chứ".
Cừu Đông Thanh không có một chút hứng thú nào với văn hóa hoạt hình, nên không tham gia vào chủ đề này, Lữ mập thì suốt cả đường đi cười nói với Cừu Đông Thanh, về nữ yêu đao được sinh ra ở nhà họ Long này thì người khác không biết đến thân phận của cô ta, nhưng thân làm tài xế của Long Thiên Tượng bao nhiêu năm như Lữ mập sao có thể không biết rõ chứ. Ban đầu chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên ông chủ lại lương thiện như vậy, không hề giở thủ đoạn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, sau này có một lần ngẫu nhiên nghe thấy ông chủ nhắc đến chuyện này, Lữ mập ngay lập tức kinh ngạc vô cùng, sự sùng kính đối với ông chủ lại tăng thêm một bậc nữa.
Sau khi bốn người ngồi vào bàn, Long Thiên chọn món xong thì món ăn nhanh chóng được mang lên. Lần trước Long Thiên ăn cùng vợ ở đây, anh rất thích mấy món ở đây, phải biết rằng anh vốn dĩ cũng là một đầu bếp. Hơn nữa, tài nghệ nấu ăn cũng không tệ, nếu không thì cũng không thể khiến Vương Manh Manh kén ăn thích ăn món anh nấu được, nên đến anh cũng thích thì chứng tỏ tay nghề của nhà hàng này quả thực rất xuất sắc.
Long Thiên gắp một miếng thịt kho tàu cho Cừu Đông Thanh nói: "Chị, món thịt kho tàu này rất nổi tiếng ở đây, chị thử xem".
Cừu Đông Thanh gật đầu, cắn một miếng thịt kho tàu, quả thực rất thơm, đúng là khác với những đầu bếp bình thường nấu, cách biệt một trời một vực. Cô con dâu đó phương diện nào cũng rất ưu tú, bất luận là võ đạo hay là bản lĩnh làm ăn đều khiến Long Thiên cảm phục, duy nhất chỉ có nấu ăn là vô cùng dở tệ, cũng may lúc nhỏ Long Thiên không kén ăn, lần nào Cừu Đông Thanh vào bếp cũng cổ vũ hết mình, về phần những người khác thì ngay cả bà nội trước nay đều rất yêu chiều Cừu Đông Thanh ăn thử một lần xong cũng phải âm thầm thở dài con người ai cũng phải có khuyết điểm, còn tên nhóc con Long Sơn Báo kia thì chỉ cần Cừu Đông Thanh vào bếp là tuyệt đối sẽ viện đủ lý do có đánh chết cũng không về nhà.
Long Thiên thật sự không ngờ mình chỉ mới đi vào tắm rửa ngâm mình có một lát thì bước ra đã trông thấy vợ mình, chẳng những thế, hai người phụ nữ lẽ ra phải lao vào đánh nhau lại bình tĩnh ngồi cùng nhau trên một chiếc bàn uống trà, chuyện này là sao? Tiên lễ hậu binh à?
Vấn đề là vợ anh tự đến hay chị Cừu gọi đến, Long Thiên nhìn chiếc điện thoại trên bàn thì lập tức hiểu ra, chắc hẳn chị Đông Thanh đã gọi vợ anh tới, chẳng lẽ cô ta định ra oai phủ đầu ư, Long Thiên nghĩ lúc nãy mình vừa mới lăn giường với chị Đông Thanh xong, thế này có khác gì chạy tới bắt gian tận giường đâu, cũng may là anh không làm gì vượt quá giới hạn, nếu không có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chưa chắc đã giải thích rõ được.
Dù thế nào thì khi sao Hỏa va vào Trái Đất cũng cần một người đứng ra để giảng hòa đúng chứ.
“Hì hì, Lệ Trân à, sao em lại đến đây thế, lo lắng cho anh đến vậy cơ à?”, Long Thiên cười cười ngồi vào giữa hai người rồi vui vẻ nói: “Để anh giới thiệu một chút nhé, đây là chị anh, còn đây là vợ tôi”.
Hai người đẹp đều đáp “ừ” khiến Long Thiên cảm thấy lo lắng bất an, bầu không khí xung quanh quá đáng sợ, có thể nói là nó chẳng có tí sự sống nào, nó còn khiến con người ta khó thở hơn cả Long Kỳ Trận của lão già Tư Đồ Văn kia nữa. Long Thiên cúi đầu, không dám lắm miệng lấy một lời, chỉ mong rằng hai người có thể đấu võ mồm một chút thôi chứ đừng động tay động chân gì, nếu không với sức mạnh có thể giết võ giả cấp Huyền trong nháy mắt của chị gái con dâu nuôi từ bé thì chắc chắn vợ anh sẽ chịu thiệt, đến lúc đó anh có nên giúp hay không đây?
Cừu Đông Thanh nhìn thật kỹ cô gái đã được thấy qua ảnh chụp, đúng là rất đẹp, dù có mang lên bàn cân so sánh với cô ta thì cũng tám lạng nửa cân, chẳng trách có thể quyến rũ Tiểu Hổ Tử nhà cô ta thần hồn điên đảo, hơn nữa khí chất cũng hơn người, mấy năm nay Cừu Đông Thanh lăn lộn trong giới thưng trường đã tôi luyện được khí phách sắc bén như một thanh kiếm, người phụ nữ bình thường không cách nào nhìn cô ta quá ba giây, tất cả đều sẽ trở nên tự ti.
“Chị Trân uống trà đi”, Cừu Đông Thanh đưa một ly trà xanh cho Vương Lệ Trân, cô ta đã bỏ rất nhiều công sức vào việc pha trà và học cách pha trà, là một người sành về trà nghệ, trà được đôi tay nhỏ nhắn thon dài kia pha trở nên thơm ngát và thanh mát hơn nhiều, bà cụ rất thích Cừu Đông Thanh pha trà cho uống, lần nào cũng mang đi khoe với tất cả mọi người, nói là cháu dâu nhà bà pha còn ngon hơn mấy bậc thầy pha trà ngoài kia.
Vương Lệ Trân nhận lấy tách trà, động tác không mấy cẩn thận nhưng vẫn thoải mái khéo léo, khi Cừu Đông Thanh quan sát cô thì Vương Lệ Trân cũng đang đánh giá đối phương, cô đang ở nhà thì nhận được điện thoại Cừu Đông Thanh gọi tới từ di động của Long Thiên, giọng điệu và thái độ của cô ta khác hẳn bây giờ, thậm chí còn nói “Tiểu Hổ Tử” nên khiến con người ta phải đoán già đoán non, làm Vương Lệ Trân nghĩ đó là gái làng chơi nên mới tức giận lao tới đây trong giây lát, chuẩn bị sẵn tinh thần và những lời mắng chửi không hề thích hợp với hình tượng cô có để bắt gian, nhưng vừa mới mở cửa ra thì đối phương đã bày ra vẻ mẹ hiền vợ đảm khiến cô phải nuốt hết tất cả mọi thứ vào bụng tiêu hóa.
Cô ta gọi cô là chị vì phép lịch sự hay đang mỉa mai cô trâu già vẫn còn gặm cỏ non thế không biết, suy cho cùng thì việc lớn hơn Long Thiên ba tuổi vẫn luôn là dằm trong tim cô, nhưng Vương Lệ Trân cũng đã tung hoành nhiều năm trên thương trường cũng không để mình hoang mang vì một xưng hô nho nhỏ như thế, ngược lại cô còn mỉm cười nói: “Em gái pha trà thơm thật đó”.
Có đánh chết Vương Lệ Trân cũng không thể ngờ rằng có một ngày cô lại xưng chị gọi em với người phụ nữ đang muốn giật chồng mình.
Cừu Đông Thanh cũng cười nói: “Chị là người hiểu biết đấy, xem như tôi đã tìm được người tri kỷ, hồi đó tôi pha trà cho Tiểu Hổ Tử uống nhưng cậu ấy chỉ dốc hết một ngụm cho xong, còn chẳng thèm phẩm trà xem thế nào, giống hệt bố cậu ấy, là một người khô khan không tả được nhưng tôi lại thích cậu ấy như thế, không giả vờ giả vịt, tốt hơn đám quân tử chỉ biết học đòi văn vẻ rất nhiều”.
Long Thiên đang uống trà suýt tí nữa bị bỏng miệng, nói thích anh như thế có thẳng thừng quá không, Long Thiên vội vàng nhìn sắc mặt vợ, cũng may cô không tỏ ra nhăn nhó gì sau câu nói đó.
“Tôi cũng thích điểm đó, nếu Long Thiên không biết thưởng thức trà thì sau này cô có pha trà cứ gọi tôi đến, suy cho cùng thì cứ ở cùng với người có vợ mãi cũng không tốt lắm đâu”, những lời của Vương Lệ Trân chẳng khác gì một con dao găm cắm thẳng vào tim Cừu Đông Thanh, sau đó rút ra khiến nó chảy máu.
Cừu Đông Thanh quả là Đắc Kỷ hại nước hại dân, không giận mà còn cười duyên nói: “Chị không cần phải lo lắng đâu, tôi chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người đời, ba thứ danh dự đó chẳng đáng một xu nào cả, thêm một người nói xấu sau lưng tôi cũng không nhiều, bớt một người cũng chẳng hề ít”.
“Nhưng tôi quan tâm”, Vương Lệ Trân đặt tách trà vào lại khay, đứng dậy nói: “Trời đã khuya rồi, chúng tôi sẽ không làm phiền nữa”.
Cừu Đông Thanh không cười và quay sang Long Thiên nói với giọng quyến rũ: “Tiểu Hổ Tử, tối nay ở lại đây không, hồi đó cậu không ôm tôi thì không dám ngủ một mình mà”.
Cuối cùng mồi lửa cũng được dẫn tới Long Thiên, anh á khẩu không thể trả lời được, làm gì có chuyện anh không dám ngủ một mình, rõ ràng là cô chị con dâu nuôi từ bé này không sợ tiếng sét đánh lại giả vờ như sợ lắm rồi đòi ngủ cùng với anh mới đúng.
Ngọn lửa chiến tranh đã bùng lên, Long Thiên nằm không cũng dính đạn, đang không biết phải trả lời thế nào thì Vương Lệ Trân nói: “Tối nay không có tiếng sét đánh đâu, dù có tôi cũng sẽ ôm anh ấy”.
Long Thiên ngạc nhiên, Vương Lệ Trân chẳng mấy khi chủ động từ khi ở chung với anh đến nay lại nói ra những lời khiến con người ta phải mơ màng như thế, hơn nữa mặt không đỏ và tim cũng không đập nhanh, chắc chắn là do Cừu Đông Thanh ép cô phải như thế, suy cho cùng cũng đang tranh giành một người đàn ông nên chút thể diện đó chẳng đáng là gì.
“Ha ha, nghe nói chị bị ép cưới mà sao trông như kiểu thân thiết tình cảm với Tiểu Hổ Tử nhà tôi lắm vậy?”, Cừu Đông Thanh cười lạnh nói.
Chương 182: Tranh giành
"Hôn nhân ép buộc thì sao? Ít nhất bây giờ anh ấy và tôi đang là vợ chồng hợp pháp. Còn quan hệ của chúng tôi thế nào, không cần em gái phải nhiều chuyện đâu", Vương lệ Trân cười khẩy.
Nhìn thấy chuẩn bị có đánh nhau, Long Thiên vội vàng đứng dậy làm bia đỡ đạn nói: "Hai bà chị ơi đủ rồi đó. Sớm muộn gì cũng là chị em với nhau hai người cứ mỉa mai nhau ở đây cũng đâu có lợi ích gì, ai tài giỏi hơn thì chúng ta lên giường nói chuyện là biết ngay".
Tên mặt dày vô liêm sỉ này đúng là không biết sợ là gì, bình thường lấy một người đẹp đã phải trả giá bằng mười năm tuổi thọ rồi, đằng này lại muốn lấy cả hai về nhà, tham lam như vậy không sợ sẽ bị sét đánh sao?
Vương Lệ Trân trừng mắt, vào thời khắc quan trọng này, anh không những không đứng về phía cô, mà còn mặt dày trơ trẽn muốn lấy cả hai, cô không nhịn được tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy thì anh đi mà lên giường nói chuyện với cô ta, tôi không ở đây làm bóng đèn nữa".
“Sao, không thèm nữa mới đá cho tôi à, Cừu Đông Thanh tôi cần người khác phải bố thí sao?”, Cừu Đông Thanh đẩy Long Thiên một cái nói: “Cô đem về đi, bây giờ tôi không ham của lạ”.
“Tôi cũng không ham”, Vương Lệ Trân để tay sau lưng không thèm đỡ.
Tội nghiệp cậu chủ Long, lúc đầu còn là bảo bối mà hai người tranh giành, giờ đã thành rác không ai thèm ngó ngàng, Long Thiên cực kì tức giận nói: "Hai người đủ rồi đó, tôi không phải hàng hóa, còn đẩy nữa là tối nay tôi xử luôn cả hai đó, có tin không?"
"Anh, cậu nói lại lần nữa xem".
Lần này hai cô gái vốn không ưa nhau đều nhìn Long Thiên với ánh mắt đầy sát ý.
Chân Long Thiên như được bôi dầu, vội vàng chuồn trước, để lại Vương Lệ Trân và Cừu Đông Thanh đứng ngơ ngác tại chỗ cười khổ, thứ mà bọn họ tranh giành chính là tên ngốc này, vậy mà đột nhiên lại thành hai người cùng có chung nỗi muộn phiền thế này.
Vương Lệ Trân cũng không còn lý do gì để ở lại đây nữa, đứng dậy rời đi, chắc tên khốn đó cũng đang đợi cô ở dưới lầu rồi.
Cừu Đông Thanh cũng không đấu đá nữa, chỉ ngồi trên sô pha đung đưa đôi chân xinh đẹp mà tất cả đàn ông ở thủ đô đều phải thèm muốn, nghiêng đầu nhìn bóng lưng xinh đẹp đó nói: “Dù cô và tôi có tranh giành tới sứt đầu mẻ trán ở đây thì cũng vậy thôi. Trong lòng cậu ấy, đóa hoa Sơn Chi đó mãi mãi là người quan trọng nhất, nếu cô ta không bỏ trống vị trí đó một ngày, cả tôi và cô đều không thể thay thế người đó".
Vương Lệ Trân cười khẩy: "Tôi không có tham vọng lớn như vậy, ngược lại là cô đấy, đã thua Lâm Chi Tử thì chớ lại còn thua cả tôi. Nếu tôi là cô thì tôi đã tức đến sùi bọt mép rồi”.
Cừu Đông Thanh mím môi, phản chiếu dưới ánh đèn mờ ảo là gương mặt xinh đẹp khiến người ta không khỏi động lòng, cô ta bình thản nói: "Tôi không giận, chỉ là có chút đố kỵ thôi".
Vương Lệ Trân xoay người rời đi, để lại một câu nói: "Tôi cũng vậy”.
"..."
Long Thiên ngồi xổm ở cổng khách sạn hút một điếu thuốc chờ Vương Lệ Trân ra. Đêm nay anh có thể dùng chiêu ‘con giáp thứ mười ba’ để đối phó tạm thời, nhưng còn sau này thì sao, đâu có thể dùng mãi một chiêu được. Đường vào hậu cung lại càng ngày càng xa rồi, chuyện này cứ phải từ từ mới được.
Khi Long Thiên nhả ra một ngụm khói, Vương lệ Trân đã đứng ở phía sau, Long Thiên không quay đầu cũng biết là cô, vì Vương Lệ Trân không bao giờ xịt nước hoa, nhưng trên người cô có luôn một mùi hương khiến người ta ngửi rồi sẽ phải lưu luyến mãi.
“Về nhà thôi”, Vương Lệ Trân lạnh lùng nói.
Long Thiên dập tàn thuốc, đứng dậy nói: "Quyết định của anh vẫn giống đêm hôm đó".
“Đừng vội vàng hứa hẹn điều gì với tôi, khi nào anh thực sự làm thì hãy nói”, Vương Lệ Trân đi trước.
Long Thiên theo sát nói: "Vợ à, chờ một thời gian nữa rồi anh đưa em về thủ đô nhé".
Vương Lệ Trân ngạc nhiên nói: "Tại sao?"
“Anh nhớ bà nội”, Long Thiên vui mừng nói: “Hơn nữa, có một cô vợ xinh đẹp như em đương nhiên anh phải dẫn về khoe rồi”.
“Vì Cừu Đông Thanh đột nhiên xuất hiện sao?”, Vương Lệ Trân nói trúng tim đen.
Long Thiên không phủ nhận, chỉ nhìn cô cười, như thể phải nhận được một câu trả lời chính xác mới chịu bỏ qua.
Lúc đầu Vương Lệ Trân còn nhìn vào mắt anh, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể mặt dày bằng tên ngốc này, đành thỏ thẻ nói: "Được".
Long Thiên vui mừng nhảy cẫng lên, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh Vương Lệ Trân không khỏi che miệng cười.
Long Thiên nói: "Vợ à, hay là đêm nay chúng ta vào việc đi, tranh thủ trước khi về nhà bà nội có cháu bế. Bất hiếu có ba loại, bất hiếu lớn nhất là không có con cháu nối dõi đó".
Vương lệ Trân còn tưởng tên ngốc này có thể đáng tin được một lúc, cô lập tức đạp anh một cái, vẻ mặt căm giận nói: "Đi tìm cô con dâu nuôi từ nhỏ nhà anh mà đẻ".
Long Thiên đứng dậy, tươi cười đuổi theo sau, hai người lái xe rời khỏi khách sạn.
Đúng lúc đó, Cừu Đông Thanh vừa hay nhìn thấy cảnh này từ trong khách sạn, quả nhiên có người vui thì sẽ có người buồn, khó khăn lắm Lâm Chi Tử mới chết, bây giờ nửa đường lại xuất hiện một Vương Lệ Trân, con đường tình duyên của cô ta lận đận như vậy sao.
Cừu Đông Thanh thở dài, bên ngoài đột nhiên có người đẩy cửa vào, trong phòng xuất hiện một người đàn ông trung niên với cái đầu trọc lóc, người đàn ông này thân hình vạm vỡ, trên đầu xăm một bông hoa sen, hoàn toàn không hợp với khí chất của ông ta, giống như một tên quái dị vậy.
“Cô chủ có cần tôi làm gì không”, người đàn ông đầu trọc hỏi, thật khó tưởng tượng một người có vẻ ngoài thô kệch như ông ta lại có một giọng nói đanh thép tới vậy.
"Làm gì? Giết người phụ nữ đó sao?", Cừu Đông Thanh không quay đầu lại, như thể đã biết trước người đàn ông đó đang trốn trong bóng tối.
“Nếu cô chủ đồng ý”, người đàn ông đầu trọc mặt không biến sắc nói, giống như một cỗ máy giết người vô cảm.
Cừu Đông Thanh nghiến răng nói: "Năm đó các người và người phụ nữ họ Sở ra tay ngông cuồng, bây giờ lại muốn lặp lại vết xe đổ đó sao, rốt cuộc ông làm vậy là có ý đồ gì?"
"Không thể để người khác phá hỏng kế hoạch lớn của nhà họ Cừu. Là một con chó trung thành của nhà họ Cừu, đây là sứ mệnh cuối cùng mà tôi có thể làm cho nhà họ Cừu", người đàn ông tên Đới Quân Nhi nói.
Cừu Đông Thanh cười khẩy: "Cừu Thiên Tung đã chết rồi, nhà họ Cừu cũng tàn lụi rồi. Ông có theo dõi tôi cũng chẳng có tác dụng gì, nếu ông có thể đơn thương độc mã giết chết Long Thiên Tượng, thì mới thật sự là máu chảy đầu rơi vì nhà họ Cừu".
“Chỉ cần cô chủ ra lệnh, Đới Quân Nhi sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa vì nhà họ Cừu", người đàn ông đầu trọc nghiêm túc nói.
Cừu Đông Thanh ấn huyệt thái dương nói: "Câm miệng, Đới Quân Nhi, lần trước niệm tình ông tận tâm trung thành nên tôi đã tha cho ông một mạng. Nếu lần này ông còn dám làm càn thì đừng trách tôi vô tình. Còn nữa, tránh xa người phụ nữ họ Sở đó cho tôi. Bà ta muốn đùa với lửa là việc của bà ta, tôi không quan tâm. Nhưng nếu các người cấu kết với nhau làm càn, đừng ép tôi phải ra tay".
Đới Quân Nhi bị mắng chửi đuổi ra khỏi phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm một câu: "Tình yêu là thứ khiến người ta dễ mắc sai lầm nhất".
Chương 183: Giết một người
Vậy bà chị là con dâu nuôi từ bé ở lại Bắc Hải, Long Thiên không biết cô ta đến đây là vì anh hay còn có ý đồ gì khác, nhưng dù sao vụ việc tối qua cũng coi như đã giải quyết xong rồi.
Sáng ngày kia, Tiểu Nam Tử gọi cho anh, tên này đúng là tin tức nhanh nhạy, Cừu Đông Thanh vừa đến anh ta liền hóng hớt được rồi, gọi cả buổi sáng trời chỉ để xác nhận lại xem tin đó là thật hay giả. Sau khi xác nhận xong, Tiểu Nam Tử cẩn thận suy nghĩ xem mình có nên đến nhận tội hay không, vì rõ ràng anh ta biết chuyện của Long Thiên ở Bắc Hải nhưng lại không báo cáo cho Cừu Đông Thanh, cho nên lo cô ta sẽ trách tội.
Long Thiên cạn lời, mấy người anh quen biết đều không phải loại không có bản lĩnh gì, sao cứ gặp chuyện liên quan đến bà chị con dâu nuôi đó thì liền sợ như vậy, ví dụ điển hình là Tiểu Nam Tử, mỗi lần nhắc tới Cừu Đông Thanh là anh ta lại trở nên sùng kính như kiểu mấy đứa fan não tàn.
Nếu cô ta đã ở lại Bắc Hải thì Long Thiên cũng phải làm tròn vai chủ nhà hiếu khách một chút, vì thế anh hẹn Tiểu Nam Tử cùng ăn trưa, có anh ở đó, Cừu Đông Thanh sẽ không làm khó anh ta. Tiểu Nam Tử lập tức đồng ý, Long Thiên cúp máy xong liền xin bà xã nghỉ phép hai ngày, còn nói thẳng với bà xã là mình đi đón tiếp Cừu Đông Thanh.
Vương Lệ Trân là người hiểu chuyện, có họ hàng tới thăm thì xin nghỉ phép là lẽ thường tình, dù cô có thừa nhận hay không thì cô với Cừu Đông Thanh cũng được coi là tình địch, nhưng dù vậy thì cô cũng sẽ không tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Sau khi được bà xã cho phép, Long Thiên tới gọi Nhan Như Ngọc, bà xã không đi cùng mình, vậy thì phải tìm một người làm vệ sĩ mới được. Vừa tới gõ cửa thì nghe thấy tiếng hét giận giữ của Nhan Như Ngọc, sau đó lại thấy Vương Manh Manh đang mặc quần áo ngủ bị đuổi ra ngoài.
Long Thiên có chút bất ngờ, không phải cô em vợ này ngủ ở phòng khách à, sao lại chạy vào phòng Nhan Như Ngọc rồi? Lẽ nào dùng cách thông thường không có hiệu quả nên Vương Manh Manh đổi chiêu, áp dụng luôn kế gạo nấu thành cơm?
Theo tính cách của cô em vợ mình, đúng là dám làm mấy chuyện như vậy.
Nhan Như Ngọc vừa đẩy Vương Manh Manh vừa quát: “Vương Manh Manh, rõ ràng tôi đã khóa cửa phòng, sao cô vẫn lẻn vào được thế, chẳng nhẽ một đứa con gái như cô không hiểu chút lễ nghĩa liêm sỉ gì hay sao?”
Vương Manh Manh đắc chí nói: “Em trèo cửa sổ vào”.
Nhan Như Ngọc thẹn quá hóa giận, nói: “Tôi không hỏi cô vào bằng cách nào, việc này không quan trọng, quan trọng là một cô gái nửa đêm chui vào trong phòng người ta thì còn thể thống gì nữa!”
Anh ta vốn xuất thân từ dòng dõi có truyền thống học y, chỉ là gia đình sa sút mới phải vào Quỷ Môn kiếm tiền nuôi bản thân, thế nhưng sự coi trọng lễ nghĩa liêm sỉ truyền thống của người Hoa Hạ đã ăn sâu vào máu, thậm chí có thể nói là cực kỳ bảo thủ, trừ khi thật lòng muốn kết hôn với cô gái đó, nếu không sẽ không dính đến mấy mối quan hệ nam nữ lằng nhằng chứ đừng nói là ‘ăn cơm trước kẻng’. Nếu không mấy cô gái mến mộ anh ta ở Quỷ Môn sao có thể kìm lòng mà không leo lên giường anh ta chứ. Có một thời gian Long Thiên còn tưởng Nhan Như Ngọc thích đàn ông cơ, chứ không sao anh ta có thể giữ tâm bất biến như vậy.
Long Thiên đã hiểu ra, cô em vợ mình chủ động hiến thân nhưng người ta lại từ chối, nếu là người khác thì Long Thiên có thể không tin họ thật sự là chính nhân quân tử, nhưng với Nhan Như Ngọc thì anh tin.
Vương Manh Manh chu môi nói: “Em muốn ôm anh ngủ thôi mà”.
Câu này có lực sát thương cực mạnh đối với đám con trai, nhưng lại chả có tác dụng quái gì với Nhan Như Ngọc, anh ta lạnh lùng định mắng thêm vài câu con gái thời nay đúng là không biết liêm sỉ là gì, nhưng khi nhìn thấy Long Thiên đứng ở đằng sau thì chợt hỏi: “Có việc gì à?”
Nhan Như Ngọc vừa nói xong, Vương Manh Manh liền quay lại nhìn Long Thiên, cứ tưởng cô nhóc này chí ít cũng phải xấu hổ một chút, ai ngờ cô ta coi như không có gì xảy ra, tung tăng rời đi. Xem ra tối qua được nằm ngủ cùng Nhan Như Ngọc khiến Vương Manh Manh rất mãn nguyện, cô ta chẳng để ý Long Thiên sẽ nghĩ sao, trời cao đất rộng, Vương Manh Manh đây không cần quan tâm ánh nhìn của người khác, bản thân vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất.
Nhan Như Ngọc thở dài nói: “Cô em vợ này của anh đúng là quá khó đối phó, còn phiền hơn cả mấy cô gái ở Quỷ Môn nữa”.
Long Thiên cười bất lực: “Ai kêu anh câu mất hồn con gái nhà người ta, anh đi đến đâu là được con gái chết mê chết mệt đến đấy, có lúc tôi còn ghen tị với anh đây này”.
“Gương mặt như nào do tôi quyết định chắc?”, Nhan Như Ngọc bực bội nói, từ trước đến giờ có một khuôn mặt quá sức đẹp trai là việc khiến anh ta mệt mỏi, ví dụ như lúc ở Quỷ Môn anh ta không thực hiện được nhiệm vụ, chỉ có thể làm bác sĩ hậu cần, bởi vì bất kể là nam hay nữ, chỉ cần là người hormone bình thường thì đều không tránh khỏi nảy sinh ảo tưởng với gương mặt tuyệt mỹ này. Thử tưởng tượng xem, trong lúc đi ám sát, Nhan Như Ngọc chưa kịp ra tay thì đối phương đã giác ngộ tinh thần ‘chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu’ mà ngoan ngoãn nộp mạng, thế thì nhàm chán biết mấy.
Kể cả Long Thiên lần đầu gặp mặt cũng tưởng nhầm Nhan Như Ngọc là con gái, thậm chí còn nảy ý định bắt đem về nhà họ Long để nuôi.
Long Thiên muốn quản cũng quản không nổi chuyện giữa Vương Manh Manh và Nhan Như Ngọc, anh chỉ nói: “Hôm nay tôi có việc phải ra ngoài, cần một người qua bảo vệ Lệ Trân, anh giúp tôi trông trừng cô ấy, coi như tôi nợ anh một lần”.
Nhan Như Ngọc không mấy vui vẻ đáp: “Sao tôi phải giúp anh?”
“Anh sống ở đây không nộp tiền thuê phòng còn gì”, Long Thiên trừng mắt, nói: “Tôi nói cho anh hay, ra ngoài thì sẽ không bị Vương Manh Manh quấy rầy nữa, nếu ở trong nhà, tôi đảm bảo cô em vợ của tôi sẽ tìm mọi cách quấy rối anh, mặc dù anh là cao thủ cấp Địa, nhưng nếu Vương Manh Manh quyết tâm làm liều cưỡng ép, anh có nỡ xuống tay giết người hay không? Con nhóc này không thiếu trò, đến tôi cũng từng bị nó chọc, anh cứ nghĩ kỹ đi”.
Nhan Như Ngọc cân nhắc kỹ càng xong xuôi, cuối cùng đành cắn răng, quyết định bảo toàn tấm thân trong sạch của mình: “Được rồi, tôi sẽ giúp anh lần này, nhưng đổi lại anh phải giúp tôi làm cho Vương Manh Manh từ bỏ”.
Chương 184: Để giết một người
"Việc này tôi chỉ có thể nói là sẽ cố hết sức thôi", Long Thiên ước gì Vương Manh Manh cả ngày cứ quấn lấy Nhan Như Ngọc, như vậy thì anh và vợ mới có nhiều cơ hội để tiếp xúc hơn. Hơn nữa có thể khiến Nhan Như Ngọc rơi vào thế khó, màn kịch hay này Long Thiên vẫn chưa được xem đã, sao có thể khiến nó chết ngay từ trong thai nghén chứ.
Sau khi Nhan Như Ngọc đồng ý thì Long Thiên mới coi như hoàn toàn yên tâm, gọi điện cho chị con dâu kia, biết cô ta từ khi còn nhỏ đã có thói quen dậy sớm, cuộc điện thoại của Long Thiên vừa hay gọi tới lúc Cừu Đông Thanh vừa đi chạy bộ buổi sáng về, dường như đã đoán được trước rằng Long Thiên sẽ gọi điện tới nên liền nói luôn đã làm xong bữa sáng cho hai người rồi.
Long Thiên cười, nói chị Đông Thanh vẫn không cần đoán cũng biết trước như vậy.
Vương Manh Manh đúng lúc định ra ngoài thì đã nhìn thấy Quả ớt nhỏ tới đón cô ta đi học cùng, anh vào thẳng vào vấn đề, nói: "Người như Nhan Như Ngọc đúng là rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, Vương Manh Manh, anh đã quen biết tên lang băm này nhiều năm rồi, người như anh ta chính là thích đi vào chỗ bế tắc đó, không biết hối hận là gì. Cho dù có làm sai chuyện gì thì cũng không đau lòng để ý đâu, vì đẹp mã nên chẳng bao giờ chủ động. Chuyện tình cảm nam nữ thì lại càng như cái khúc cây khô, em muốn ở bên cạnh anh ta thì phải mặt dày theo đuổi anh ta, thủ đoạn nào cũng phải thử, chỉ có kéo anh ta xuống thì em mới có cơ hội, nếu không một người trên trời một người dưới đất thì ngoài việc ngước mắt lên nhìn từ xa thì chẳng làm gì được nữa".
Vương manh manh không ngờ tay anh rể tùy tiện này lại giúp mình nghĩ kế, trong lòng thế mà lại có chút thiện cảm, phá lệ cảm kích nói: "Cảm ơn anh rể".
"Đừng khách sáo, mặc dù tính khí anh ta cổ quái, nhưng tuyệt đối là một người đàn ông tốt", Long Thiên cười nói, Đại Vũ trị thủy không phải phòng còn hơn chống sao, thay vì đối đầu với Vương Manh Manh thì chi bằng bán cho cô ta một ân tình còn hơn.
Sau khi nói chuyện với Vương Manh Manh xong, Long Thiên lái chiếc Maybach đến khách sạn. Cừu Đông Thanh đối với người ngoài thì vô cùng cao ngạo, nhưng riêng với Long Thiên thì vĩnh viễn là bộ dạng dâu hiền vợ đảm, vừa đến khách sạn đã thấy bữa sáng xong xuôi rồi, hai người ăn sáng xong thì ngồi trên sô-pha nói chuyện.
Cừu Đông Thanh hỏi tối qua về có phải Long Thiên bị Vương Lệ Trân phạt quỳ trên bàn phím không, vừa nhắc đến chuyện này là Long Thiên lại bất đắc dĩ bảo chị con dâu đừng đùa như vậy nữa, trái tim anh không chịu được. Cừu Đông Thanh lầm bầm một câu, rõ ràng là không quan tâm, Long Thiên cũng biết cô gái này còn cố chấp hơn mình, nên cũng lười không muốn nhắc đến vấn đề này. Hai người nói chuyện rất nhiều, đều là những chuyện thú vị ngày còn bé, về việc tranh quyền đoạt lợi của vài người trong gia tộc thì Long Thiên không hỏi, Cừu Đông Thanh cũng không nói.
Buổi trưa Tiểu Nam Tử gọi điện thoại tới, Long Thiên sau khi hẹn địa điểm với anh ta xong thì nghĩ một lát nghĩ đến Lữ mập nên cũng gọi điện cho ông ta. Hai người này không phải sợ Cừu Đông Thanh sao, vừa hay cùng ăn một bữa tiện thể giải quyết luôn, để tránh việc lúc nào cũng phải lo lắng sợ hãi.
Lữ mập nhận được điện thoại của Long Thiên thì vô cùng ngạc nhiên vui mừng, nói lập tức sẽ đến đón bọn họ, Long Thiên nói không cần, cứ đến thẳng nhà hàng rồi gặp là được.
Cừu Đông Thanh biết ra ngoài ăn cơm nên đang thầm nghĩ về phòng thay quần áo, Long Thiên vui vẻ nói: "Không cần thay đâu, đều là người quen cả, chị mặc bộ này thoải mái, tôi cũng thấy thoải mái, nếu chị lên đồ thì tôi sợ sẽ tự ti mất".
Long Thiên có gì nói nấy, thực ra Cừu Đông Thanh lớn hơn anh hai tuổi, cũng đã dựa vào thành tựu thực lực của mình mà nhận được sự công nhận từ các nguyên lão cho đến các cấp bậc nhân viên trong tập đoàn Tượng Quốc rồi, quan trọng nhất là tiền đồ rộng mở, quả thực phải nói là tiền đồ rực rỡ. Không giống với anh, mấy năm nay ngoài giết người với đánh đấm võ công ra thì anh chẳng có tiến bộ gì khác.
"Được", Cừu Đông Thanh cũng không để ý, chỉ mặc một chiếc áo phông in hình thủy mặc đơn giản, quần bò và giày thêu hoa, giống hệt như cô gái nhà bên ra ngoài cùng Long Thiên.
Trên đường đi thỉnh thoảng gặp vài người thành đạt có tiền vào check in ở khách sạn năm sao này, họ đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của Cừu Đông Thanh, tiện thể cũng nhìn Long Thiên đi bên cạnh cô ta với ánh mắt kỳ dị, họ đến tầm này tuổi rồi, tâm trí và lòng dạ cũng không suy nghĩ đơn giản nông cạn nữa, cũng không nghĩ cái gì mà bông hoa nhài cắm bãi phân trâu nữa, đoán chừng có đến tám chín phần là một cậu công tử khiêm tốn nào đó thôi.
Sau khi ngồi vào chiếc Maybach, Long Thiên ngồi ở ghế lái mới cười hỏi: "Chị Đông Thanh, lần này đến Bắc Hải ngoài việc tìm tôi ra thì còn chuyện gì khác nữa không?"
Cừu Đông Thanh cười nói: "Ừ, tối nay sẽ có một buổi đấu giá, có một món đồ mà bà nội muốn, một thời gian nữa là tới sinh nhật của bà nội rồi, tôi muốn đem về làm quà sinh nhật cho bà".
"Vẫn còn sớm mà? Còn đến hơn nửa năm nữa, nhà họ Long này cũng chỉ có chị và tôi là hiếu thuận nhất thôi nhỉ", Long Thiên vui vẻ nói.
Cừu Đông Thanh cười nói: "Bà nội đối với tôi rất tốt, tôi hiếu thuận cũng là việc nên làm, hơn nữa tôi đã nghe ngóng về miếng ngọc này lâu rồi, khó khăn lắm mới xuất hiện ở Bắc Hải, tôi cũng sợ rơi vào tay người khác".
Long Thiên biết bà nội anh có sở thích sưu tầm đồ cổ, nghe nói mắt nhìn của bà cực kỳ sắc bén, chỉ cần là miếng ngọc do bà ra giá thì căn bản là có thể bán qua tay với giá trên trời.
Thực ra Long Thiên cũng đã tính toán hết rồi, sẽ đưa vợ về vào dịp sinh nhật của bà, cũng coi như là danh chính ngôn thuận.
Sau khi đến địa điểm, Tiểu Nam Tử và Lữ mập đã đợi sẵn rồi, Long Thiên gọi một tiếng, hai người nhìn thấy chị con dâu thì lập tức ra vẻ ninh nọt, chỉ sợ Cừu Đông Thanh trách tội bọn họ biết mà không báo, Long Thiên cũng có chút bất đắc dĩ. Không thể trách hai người họ được, khí chất của Cừu Đông Thanh quá mạnh mẽ, mấy năm Lữ mập làm tài xế ở nhà họ Long, cũng không ít lần được chứng kiến những khoảnh khắc kinh diễm của nữ yêu đao này, ông ta phải nói là bội phục từ tận đáy lòng. Tiểu Nam Tử thì thôi khỏi cần nói, nhớ có một lần lỡ miệng trêu ghẹo chị con dâu này nên bị đánh cho ngoan như cún, cứ nhìn thấy chị Đông Thanh là lại như gặp đại địch vậy.
Địa điểm mà Long Thiên chọn nằm trong một con phố bình thường, rẽ trái rồi quẹo phải giống như một mê cung vậy, biển hiệu nhà hàng rất nhỏ cũng chẳng có khí thế gì, sở dĩ chọn nhà hàng này là vì vợ anh đã đưa anh tới một lần, là nhà hàng chuẩn chính tông Bắc Hải, mùi vị cũng chính tông.
Nếu như là Long Thiên chọn thì mọi người cũng không chê, Lữ mập không dám chê, Tiểu Nam Tử thì do có Cừu Đông Thanh nên cũng không dám. Sau khi cả đám vào trong, ngoài Long Thiên ra thì tất cả đều kinh ngạc vì bên trong như có một không gian khác, tĩnh mịch kiểu cổ điển, có cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước, các bàn ăn thì đều được đặt trong những cái đình nhỏ.
Ông chủ nhà hàng vội vàng cho người ra đón tiếp, ông ta thì lại ngồi tại chỗ nói chuyện với một người trẻ tuổi, âm thanh vừa phải, nói: "Tiểu Lưu à, bao nhiêu năm rồi cậu không về, sao hôm nay lại quay về vậy".
Người đàn ông được gọi là Tiểu Lưu kia ăn mặc khác người, trên miệng ngậm một điếu thuốc, thắt lưng đeo một thanh kiếm gỗ, quay đầu nhìn về hướng Long Thiên lạnh lùng nói: "Để giết một người".
Chương 185: Thanh niên kiếm gỗ
Ông chủ nhà hàng là một người đàn ông không thể bình thường hơn được nữa, cho nên nghe thấy cậu thiếu niên kiếm gỗ ăn mặc khác người kia nói vậy thì không những không kinh ngạc mà còn cười nói: "Nhóc con, đến một con gà cậu cũng không dám giết còn nói muốn giết người, sao vậy, ra ngoài lăn lộn mới vài năm đã thật sự tưởng rằng mình là sát thủ chuyên nghiệp rồi à?"
Nhà hàng khác biệt trong con hẻm nhỏ này tên là nhà hàng Bắc Uyển, ông chủ tên là Mã Kiếm, tính cách hào sảng, có một người con gái, người vợ thì sau khi sinh con gái xong đã chạy theo một tên đàn ông có tiền người bản địa rồi, để lại hai cha con sống nương tựa vào nhau. Một mình Mã Kiếm gây dựng nên nhà hàng này, cũng nhờ vào tài nghệ không tồi của mình mà mấy năm nay cũng coi như phất lên đổi đời. Việc kinh doanh và danh tiếng của nhà hàng đều rất tốt, cũng có được cuộc sống thường thường bậc trung. Mã Kiếm nói không oán hận người phụ nữ tệ bạc kia là không thể, nhưng cuộc sống chẳng phải hay thích ép con gái nhà lành thành kỹ nữ đó sao, có lẽ ban đầu thì hận nỗi không thể giết chết tên có tiền đã cướp mất người mình yêu kia, nhưng dần dần theo thời gian thì cũng hiểu được sự lựa chọn của người phụ nữ năm đó mặc dù thực dụng nhưng cũng không sai.
Người thanh niên tên là Lưu Công Cẩn, cái tên rất nho nhã, nhưng còn người thì chẳng nho nhã một chút nào, lúc này đang ngồi trước mặt Mã Kiếm, tư thế ngồi rất thô tục, một chân còn cho lên ghế, miệng phì phèo điếu thuốc, trông bộ dạng vô cùng côn đồ lưu manh. Lúc Mã Kiếm nhặt được hắn thì vẫn còn là đứa bé ăn mày mười hai tuổi, suýt chút nữa là đã chết cóng trước cửa nhà hàng của ông ta, Mã Kiếm lương thiện đã cho hắn về nhà hàng ở, tên thanh niên sau hai năm làm tạp vụ ở nhà hàng thì đã ra đi lang bạt giang hồ kiếm sống. Việc hắn thích nhất chính là đeo thanh kiếm gỗ làm đại hiệp, ước mơ có thể trở thành nhân vật lớn hành hiệp trượng nghĩa, mấy năm nay thói quen này cũng không hề thay đổi.
Lưu Công Cẩn ngồi ngả ngớn hút thuốc, ngẩng đầu nhìn Mã Kiếm nói: "Ông Mã, ông đừng coi thường tôi, sau khi tôi rời khỏi nhà hàng này thì đã có kỳ ngộ đó, bây giờ võ công cao cường, kiếm gỗ đã đạt đến cực điểm, kiếm khách trong các tiểu thuyết võ hiệp có thể một kiếm chém đứt núi đứt sông, tôi không trâu bò được như vậy nhưng một kiếm này của tôi chém cái quán cơm này thành hai mảnh thì cũng không thành vấn đề".
"Chém gió, cứ chém tiếp đi", Mã Kiếm cười ha ha, giơ tay ra gõ vào đầu tên thanh niên vui vẻ nói: "Cái bệnh hoang tưởng này của cậu đến khi nào mới khỏi đây, làm người không thể cả đời sống trong hoang tưởng của mình được".
Lưu Công Cẩn ăn mặc mộc mạc khinh miệt bĩu môi nói: "Không tin thì thôi, Tiêu Tiêu đâu rồi? Vẫn chưa đi học về à, có cần tôi đi đón con bé không?"
"Hả? Đã đến giờ rồi sao", Mã Kiếm nhìn đồng hồ trên tường nói: "Dù sao cậu cũng rảnh rỗi, vậy đi đón con bé giúp tôi đi, Tiêu Tiêu mấy năm nay cũng nhớ cậu lắm đấy, gặp cậu chắc chắn nó rất vui, nhưng không biết đã lâu như vậy rồi con bé có còn nhớ cậu trông thế nào không nữa. Tôi gọi điện thoại cho con bé một tiếng, hiếm lắm mới thấy nhóc con cậu có lương tâm quay về Bắc Hải, tối nay ăn ở đây đi, ở lại một thời gian cũng không vấn đề gì, bao ăn bao ở luôn".
"Vẫn là ông Mã phóng khoáng", Lưu Công Cẩn giơ ngón tay cái lên nói.
Mã Kiếm xua tay nói: "Bớt nói mấy lời già mồm đó đi, tôi vốn coi cậu như con trai, mau đi đón con gái bảo bối của tôi đi, tiện đường nếu có ai dám trêu chọc con gái tôi thì cậu đập cho mấy tên đó một trận, con gái giống tôi, lớn lên rất xinh đẹp, nhóc con, cậu mà thấy thì cũng không được có ý đồ gì với con gái tôi đâu đấy".
"Con nhóc suốt ngày chảy nước mũi đó, cho dù có mười tám tuổi rồi tôi cũng không thấy xinh đẹp chỗ nào. Ông yên tâm, mấy năm nay tôi đi khắp nơi, cũng gặp qua nhiều người, người đẹp thế nào cũng đã gặp, tôi chỉ thích mấy cô mông to chút thôi, con gái ông không phải là gu của tôi, hơn nữa, tôi cũng không súc sinh đến mức ra tay với học sinh đâu", Lưu Công Cẩn cười hi hi, đứng lên chuẩn bị rời đi.
Mã Kiếm trừng mắt tên thanh niên miệng lưỡi vẫn lắm lời như ngày trước một cái, tức giận nói: "Đúng là thích chém gió".
Tên thanh niên cũng không để ý, lúc đứng lên đi ra khỏi nhà hàng thì gặp thoáng qua Long Thiên, hai người hất mặt chào hỏi nhau một cái.
Tiểu Nam Tử tò mò nói: "Tên nhóc đó có phải đang cosplay Ngân Hồn không, thanh kiếm gỗ đó trả lại cho mẹ hắn tên là Động Gia Hồ, mẹ kiếp, bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò ấu trĩ như vậy chứ".
Long Thiên cũng chú ý đến tên thanh niên đó, anh cũng khá thích phim hoạt hình, gần coi như là một fan cứng, cũng theo đọc mấy bộ như Bảy viên ngọc rồng, Vua hải tặc. Căn phòng ngày trước ở Quỷ Môn cũng sưu tầm mấy phiên bản giới hạn thủ công các nhân vật hoạt hình, cho nên Tiểu Nam Tử nói vậy anh cũng vui vẻ nói: "Có thể chỉ là một fan hâm mộ hoạt hình thôi, nhưng cũng không giống lắm, muốn mô phỏng Ngân Hồn thì ít nhất cũng phải nhuộm tóc bạch kim thì mới được coi là một fan chân chính chứ".
Cừu Đông Thanh không có một chút hứng thú nào với văn hóa hoạt hình, nên không tham gia vào chủ đề này, Lữ mập thì suốt cả đường đi cười nói với Cừu Đông Thanh, về nữ yêu đao được sinh ra ở nhà họ Long này thì người khác không biết đến thân phận của cô ta, nhưng thân làm tài xế của Long Thiên Tượng bao nhiêu năm như Lữ mập sao có thể không biết rõ chứ. Ban đầu chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên ông chủ lại lương thiện như vậy, không hề giở thủ đoạn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, sau này có một lần ngẫu nhiên nghe thấy ông chủ nhắc đến chuyện này, Lữ mập ngay lập tức kinh ngạc vô cùng, sự sùng kính đối với ông chủ lại tăng thêm một bậc nữa.
Sau khi bốn người ngồi vào bàn, Long Thiên chọn món xong thì món ăn nhanh chóng được mang lên. Lần trước Long Thiên ăn cùng vợ ở đây, anh rất thích mấy món ở đây, phải biết rằng anh vốn dĩ cũng là một đầu bếp. Hơn nữa, tài nghệ nấu ăn cũng không tệ, nếu không thì cũng không thể khiến Vương Manh Manh kén ăn thích ăn món anh nấu được, nên đến anh cũng thích thì chứng tỏ tay nghề của nhà hàng này quả thực rất xuất sắc.
Long Thiên gắp một miếng thịt kho tàu cho Cừu Đông Thanh nói: "Chị, món thịt kho tàu này rất nổi tiếng ở đây, chị thử xem".
Cừu Đông Thanh gật đầu, cắn một miếng thịt kho tàu, quả thực rất thơm, đúng là khác với những đầu bếp bình thường nấu, cách biệt một trời một vực. Cô con dâu đó phương diện nào cũng rất ưu tú, bất luận là võ đạo hay là bản lĩnh làm ăn đều khiến Long Thiên cảm phục, duy nhất chỉ có nấu ăn là vô cùng dở tệ, cũng may lúc nhỏ Long Thiên không kén ăn, lần nào Cừu Đông Thanh vào bếp cũng cổ vũ hết mình, về phần những người khác thì ngay cả bà nội trước nay đều rất yêu chiều Cừu Đông Thanh ăn thử một lần xong cũng phải âm thầm thở dài con người ai cũng phải có khuyết điểm, còn tên nhóc con Long Sơn Báo kia thì chỉ cần Cừu Đông Thanh vào bếp là tuyệt đối sẽ viện đủ lý do có đánh chết cũng không về nhà.