-
Chương 171-175
Chương 171: Thông minh giả ngu
Nhan Như Ngọc giận sôi máu, hồi ở Quỷ Môn anh ta đã không thua tên ngu ngốc này thì làm gì có chuyện hôm nay phải thua nửa bước chân ở đây, lửa giận trong người Nhan Như Ngọc bốc lên hừng hực, dù có chết anh ta cũng phải bước đi cho bằng được, nhưng hôm nay cao thủ cấp Thiên đã bày ra thế trận hỗ trợ lẫn nhau, chân khí cuồn cuộn được hình thành lấn át hết tất cả mọi thứ khiến con người ta không cách nào tiến xa thêm một bước nữa, anh ta không cần mặt mũi thể diện nữa à?
Thật ra từ khi trận thế này được tạo thành thì hai người đã đi được mười ba bước, thành tích đó đã là khá tốt rồi, năm đó lần đầu tiên Lâu Nam Nhất khiêu chiến cũng chỉ đi được sáu bước thì lục phủ ngũ tạng đã đau đến nỗi phải dừng lại cầu xin tha thứ, hai chàng thanh niên trẻ này đã đi được hơn gấp đôi, cũng khó trách sáu người canh giữ lại ngạc nhiên như thể.
Hai người mới có bao nhiêu tuổi đầu mà đã nắm giữ thực lực cũng như sức chịu đựng cao như thế khiến mấy ông già như họ thấy bẽ mặt, có rất nhiều người nuốt nước bọt than thở, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết khô trên bờ cát, thanh niên thời nay đều khủng bố như vậy ư? Xem ra họ vẫn nên yên phận ở đây canh giữ nơi này thôi, để tránh trường hợp ra ngoài bị mấy thanh niên này vã cho một phát chết tươi, thế thì uất ức lắm.
Khi Nhan Như Ngọc đang định vui sướng vì cảm thấy chân mình có thể cử động được thì sáu người canh giữ khu nhà bỗng nhiên thu tay lại, áp lực nhanh chóng tan thành mây khói khiến Nhan Như Ngọc cố gắng cử động chân trái đột nhiên lao vọt về phía trước, mặt đất bùn lầy bỗng nhiên xuất hiện một cái hố to, Nhan Như Ngọc vẫn giữ tư thế cực kì quái dị, không ngẩng đầu lên, cắn răng cố gắng kiềm chế bản thân mình.
Nếu không anh ta sợ mình vừa mới ngẩng đầu lên đã giơ ngón giữa về phía mấy lão già có sức mạnh đáng sợ kia, gào lên hỏi ông thu tay lại lúc nào mà chả được, tại sao cứ phải làm thế khi tôi sắp nhấc được chân lên vậy không biết, rõ ràng tôi sắp bước đi được rồi, rõ ràng tôi đã không phải bại bởi tên ngu ngốc đáng ghét kia.
Long Thiên thở hắt ra như trút được gánh nặng, ngồi dưới đất cười ngây ngô nói: “Nửa bước, ha ha ha, ngầu quá đi mất”.
Nhan Như Ngọc đã chuyển sang gương mặt mỉm cười chuẩn bị chào hỏi những tiền bối trước mặt thì đột nhiên bùng lên ngọn lửa giận, chạy vội qua đó giơ chân đá vào đầu Long Thiên, cậu chủ Long đáng thương vẫn còn sung sướng ngủ quên trên chiến thắng nên chưa kịp nói gì đã bị Nhan Như Ngọc đạp vào đầu, khi ngẩng đầu lên thì mũi anh đã chảy máu ròng ròng.
Long Thiên lau máu mũi, đứng dậy chửi ầm lên: “Này đồ lang băm, cái đồ thua rồi không chịu nhận, nếu tôi không phải giữ hình tượng thì đã xé nát mặt anh ra rồi!”
Nhan Như Ngọc làm như không hề nghe thấy, cú đá đó là đủ để anh ta cảm thấy hả giận rồi nên quay sang thở dài nhìn người đứng bên trong căn nhà: “Kính chào các tiền bối”.
Long Thiên bất đắc dĩ đành phải thở dài với Nhan Như Ngọc, suy cho cùng họ cũng không thể làm ầm lên trước mặt những cao thủ cấp Thiên thế này được.
“Thái Ất Thần Châm… Nhan Hàn Thải là gì của cậu?”, Tư Đồ Văn nhìn Nhan Như Ngọc nói.
Nhan Như Ngọc giật mình hỏi lại: “Tiền bối biết bố tôi ư?”
“Cũng được tính là từng gặp nhau một lần”, Tư Đồ Văn chỉ vào vết lõm ngay mi tâm của mình, nói: “Năm đó bố cậu từng ghim vào đây một châm, suýt tí nữa đã lấy mất cái mạng già của tôi”.
Mặt Nhan Như Ngọc nhăn nhó như đụng phải kẻ thù, Tư Đồ Văn lại cười xòa nói: “Đừng căng thẳng thế, tôi không còn để bụng chuyện năm đó từ lâu lắm rồi, cũng chẳng muốn làm khó dễ mấy thanh niên trẻ như hai cậu làm gì”.
Long Thiên lặng lẽ lẩm bẩm: “Nói nghe như mình rộng lượng lắm, cuối cùng vẫn đè đầu lang băm ngu ngốc ra báo thù thôi, lại còn chọn đúng vị trí đó nữa, mấy người nhỏ nhen còn chưa làm được thế, vậy mà còn bảo là không làm khó lũ nhỏ, thế lúc nãy ông ngăn cản chúng tôi làm gì, có thù tất báo thì cứ nói đại đi, làm bộ rộng lượng cho ai xem, xế”.
Tai Tư Đồ Văn cực kì thính, gương mặt già nua tối sầm xuống, nói: “Này thằng nhóc nhà họ Long, có gì thì cứ nói to lên cho mọi người cùng nghe, lén lút nói xấu người ta thì có gì hay ho đâu?”
“Tôi đâu dám, nhỡ đâu lại bị hủy dung như lang băm ngu ngốc thì phải làm sao?, Long Thiên cười tủm tỉm nói.
Những lời lẽ châm chọc thấy rõ, Nhan Như Ngọc cũng biết tại sao ông ta lại ra tay ở ngay mi tâm mình, chuyện là ông ta vẫn còn ghi hận thôi chứ có gì đâu, anh ta không so đo mấy chuyện vụn vặt đó không có nghĩa là anh ta không biết giận là gì, bây giờ đối thủ một mất một còn lại đứng ra nói chuyện giúp mình khiến cảm giác khó chịu trong lòng anh ta vơi đi phần nào, nên không thèm tính toán đến những chuyện nhỏ nhặt đó nữa.
Phạm Thái Nhàn giật mình bởi những lời Long Thiên nói, nếu ông Tư Đồ nảy sinh ý định giết người thì phải làm sao, thế mà lão già da bọc xương ấy lại không hề tức giận mà còn vui cười hớn hở nói: “Thế thì sao, năm đó Nhan Hàn Thải khiến tôi mất đi gương mặt đẹp trai, không kiếm được vợ rồi bây giờ lại còn không cho tôi trút cơn tức này ra chắc, tôi không rộng lượng hay nhỏ nhen gì như cậu tưởng, ít ra thì tôi cũng không để lại một dấu vết không thể xóa nhà trên gương mặt xinh đẹp đó, cùng lắm chỉ sưng đỏ lên thôi, bôi chút thuốc là hết, không có sẹo, con gái nhà người ta xinh đẹp thế này, nhỡ mà không gả được thì lão già này sẽ áy náy cả đời mất”.
Long Thiên cười ha hả, đột nhiên cảm thấy lão già này thuận mắt hơn rất nhiều.
Tư Đồ Văn đang buồn bực không biết thằng nhóc nhà họ Long này đang cười cái gì thì chợt nghe thấy Nhan Như Ngọc lên tiếng, vẫn là giọng nói hiền hòa trước sau như một nhưng anh ta lại cắn răng nghiến lợi bảo: “Tiền bối, tôi là nam, là nam!”
Hai chữ cuối cùng được nhấn cực kì mạnh.
Vương Lệ Trân cũng không nhịn được che miệng cười trộm, Tư Đồ Văn hơi xấu hổ che miệng ho khan rồi nói: “Mắt lão già này không được tốt, biết thế tôi đã làm một cặp kính lão để đeo đi gặp người ta rồi, nhà họ Phạm giàu có khí phách lắm nhưng keo kiệt thì thôi rồi”.
“Ông Tư Đồ không thể nói lung tung như thế được, tôi đâu có tệ bạc với ông, đừng để người ta đồn đãi ra ngoài khiến tôi phải đổi tên thành kẻ keo kiệt nhất Bắc Hải này thế”, bảy người bước từ trên lầu xuống, Phạm Trọng Lâu dẫn đầu mỉm cười nói.
“Thì mấy người thoải mái hào phóng lắm, chỉ có lão già này keo kiệt thôi được chưa”, Tư Đồ Văn tức giận nói, sau đó xoay người lên lầu, dường như ông ta không muốn phải hít cùng một bầu không khó với kẻ độc ác như ông cụ Phạm, lúc đi ngang qua còn bịt mũi lại nói là cả người đầy mùi quyền thế.
Phạm Trọng Lâu quay sang vặn ngược lại là cả người ông ta đầy mùi cổ hủ thối hoắc khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, thì ra hai người này cũng không hợp nhau lắm nhỉ.
Phạm Trọng Lâu dẫn một đám người xuống nhà, trông thấy Long Thiên bèn chào hỏi: “Cháu trai, cháu đã lớn thế này rồi ư, đúng là đẹp trai lịch thiệp, cực kỳ giống với bố cháu”.
“Thôi đi ông Phạm, có người nào sống trong cái thủ đô này lại không biết mặt mũi Long Thiên Tượng trông như tên mổ heo, ông đang cố tình nói móc nói mỉa tôi là tên xấu xí chứ gì”, Long Thiên nhăn nhó nói.
Chương 172: Trà Phúc Kiến
Phạm Trọng Lâu muốn vuốt râu làm bộ nghiêm túc và trưởng thành nhưng lại phát hiện ra mấy ngày trước bộ râu đó bị vợ chê xấu nên ông ta đã cạo đi mất rồi, vấn đề là tay đã giơ lên nên ông ta đành phải làm bộ vuốt phần cằm không có cọng râu nào, nói: “Đúng là không điển trai bằng chàng thanh niên bên cạnh cháu”.
Long Thiên bĩu môi, điều đó khiến tâm trạng Nhan Như Ngọc cực kì tốt nói: “Hậu bối ra mắt tiền bối”.
Phạm Trọng Lâu gật đầu, có ấn tượng khá tốt với chàng thanh niên có gương mặt tuấn tú điển trai này, mặt mũi ưa nhìn luôn có những đặc quyền riêng, đi tới đâu cũng được người ta thích, từ nhỏ Long Thiên đã không có được đãi ngộ này, có lẽ đó là một trong những nguyên nhân anh không thích Nhan Như Ngọc.
Chị em nhà họ Vương cũng đi tới chào hỏi Phạm Trọng Lâu, Vương Lệ Trân thì không nói làm gì, cô biết ông ta là người có tiếng nói trong giới thượng lưu của Bắc Hải nên ăn nói cực kỳ khép nép và lễ độ, nhưng Vương Manh Manh thì không được lịch sự lắm, cô ta gọi tiếng ông nội Phạm cực kỳ khó chịu, làm như sợ ông ta không biết cô ta chẳng ưa gì mình ấy, đáng đời ông ta bắt nạt Nhan Như Ngọc nhà cô ta.
Phạm Trọng Lâu không hề so đo, cười tủm tỉm chẳng khác gì kẻ lừa đảo gian manh đang muốn lừa bán con gái nhà lành: “Cô bé này mấy tuổi rồi? Trông đáng yêu thật đấy, quen biết thế nào với thằng cháu trai không nên thân của ông vậy?”
“Liên quan gì đến ông?” Vương Manh Manh khinh thường “xế” rồi nói, cô ta chẳng có tí ấn tượng tốt đẹp nào với ông già này.
Vương Lệ Trân vội vàng trừng mắt với em gái mình rồi lên tiếng: “Ông Phạm đừng chấp nhặt với em gái tôi nhé”.
“Không có đâu, ông vừa nhìn đã thích con bé này rồi”, Phạm Trọng Lâu chẳng giận mà còn vui vẻ cười ha hả.
Vương Manh Manh trợn tròn mắt nói: “Ai cần ông thích đâu!”
Sau đó nhanh chóng chạy tới chỗ Nhan Như Ngọc hỏi han ân cần, không chọc người ta tức chết không đền mạng. Vương Manh Manh luôn trưng ra vẻ mặt khó chịu với Phạm Trọng Lâu, nhưng chuyển sang Nhan Như Ngọc thì lại hiền lành đáng yêu, Phạm Trọng Lâu thở dài, xem ra con bé này thích chàng thanh niên tuấn tú kia rồi, cháu trai nhà ông ta không có phước phần đó.
Vừa mới thở dài xong thì chợt nghe thấy Nhan Như Ngọc khó chịu kêu tránh ra, cô gái nhỏ lại còn cười đáp lời như thể vừa mới giành được một phần thưởng cực kỳ to lớn, cũng khó trách, cả ngày nay anh ta không hề nói với Vương Manh Manh câu nào, tuy lời lúc nãy không ngọt ngào gì nhưng ít ra anh ta cũng chịu để ý đến cô ta rồi đấy thôi. Thấy em gái mình như thế, Vương Lệ Trân lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Long Thiên, anh giơ tay tỏ vẻ mình cũng hết cách.
Phạm Trọng Lâu mời mọi người ngồi trong biệt thự uống trà tán gẫu với nhau, tất nhiên mấy người mặc áo choàng đen bảo vệ căn nhà không đi theo, Phạm Thái Nhàn đứng ra giảng hòa rồi đi trước dẫn đường, Long Thiên cũng không so đo chuyện Phạm Trọng Lâu cử người thử bọn họ, suy cho cùng họ cũng tới đây để lấy đồ nên có một ít thử thách thì khi cầm đồ cũng yên tâm thoải mái hơn một chút, vả lại anh còn thắng Nhan Như Ngọc nửa bước nên bây giờ tâm trạng Long Thiên cực kì tốt, thiếu điều cảm ơn ngược lại Phạm Trọng Lâu vì đã cho mình cơ hội nở mày nở mặt.
Sau khi mọi người vào trong ngồi xuống xong xuôi thì Phạm Thái Nhàn đứng dậy pha trà, đừng tưởng cậu ấm quần là áo lụa trông cà lơ phất phơ thế mà lầm, mấy năm nay ngoài việc không cho Phạm Thái Nhàn đụng đến võ học thì anh ta được học tất cả mọi thứ từ cầm kỳ đến thi họa, chẳng qua anh Phạm không có hứng thú đối với những thứ đó, chỉ là sinh ra trong gia đình trâm anh thế phiệt nên vẫn hiểu được một vài thứ.
Phạm Thái Nhàn pha trà xanh rồi rót cho những người đang có mặt ở đây, Phạm Trọng Lâu nhấp thử một ngụm, nói: “Đây là trà Phượng Hoàng Triêu Châu chính tông, hương vị thanh mát ngọt ngào, cũng do cháu trai tôi pha không được giỏi, nếu không nó sẽ thanh mát hơn rất nhiều, cháu trai, ông đưa cháu một ký, cô bạn gái cháu xinh đẹp như thế, không học trà nghệ thì tiếc lắm”.
Bị gọi tên, Vương Lệ Trân chỉ có thể mỉm cười nói: “Cháu cũng khá thích trà nghệ, chỉ là không có thời gian để học thôi”.
“Con gái không tài là đức, ông hiểu, ông hiểu”, Phạm Trọng Lâu trả lời.
Vương Lệ Trân không dám gật bừa nhưng thân phận của người ta vẫn còn đó nên không tiện bác bỏ, Long Thiên thì lại chẳng có tí hứng thú nào với trà, cũng không muốn mặt dày tỏ ra cao thâm với ông Phạm nên nói thẳng: “Ông Phạm, tôi đã vào được nhà, uống hết trà rồi, liệu có thể bàn đến chuyện chính được chưa?”
Nhan Như Ngọc đang thưởng thức trà suýt bị bỏng miệng, có ai đi đòi đồ với cái thái độ này không trời, nếu chọc người ta tức rồi người ta không đưa thì anh chạy vào cướp chắc, nhà bình thường thì thôi không nói, nhưng Nhan Như Ngọc không có đủ tự tin thắng được cao thủ cấp Thiên như Tư Đồ Văn.
Phạm Trọng Lâu đặt chén trà vào khay lại rồi mới lên tiếng: “Cái nết giống y như cha cháu, chẳng khác gì phường trộm cướp”.
“Hà hà, là do tôi cảm thấy ông cũng không phải là người thích nói linh tinh lan lan mà? Tôi đã uống trà xong rồi, tuy nó chẳng ra gì nhưng từ lá trà có thể đoán được nó là trà Phúc Kiến, chẳng liên quan gì tới Triều Châu cả, chúng ta cứ nói những lời vô nghĩa thế này thì ông bị lộ, tôi lại không thể vạch trần, mọi người đều khó chịu cả”, Long Thiên cười nói.
Phạm Trọng Lâu trừng mắt nhìn nghé con Long Thiên nói: “Vậy cháu còn nói ra làm gì!”
“Ấy chết, tôi lỡ miệng mất rồi, mọi người cứ xem như chưa nghe gì nha”, Long Thiên nhìn quanh rồi lại uống một ly trà, vui vẻ nói: “Trà Phượng Hoàng này thơm thật!”
Gương mặt già nua của ông Phạm đỏ ửng lên, suýt tí nữa giận sôi, năm đó ở thủ đô ông ta cũng từng bị bố anh vạch mặt một lần, hơn nữa còn nói trước mặt hơn hai mươi người, thiếu điều ra tay đánh lộn ngay tại chỗ, may là mấy năm nay ông ta đã giữ bình tĩnh tốt hơn rất nhiều, nhưng càng nhìn con nghé Long Thiên thì lại nhớ tới gương mặt khó ưa của Long Thiên Tượng, thật ra ông ta bảo Tư Đồ Văn ra tay để thử tài cũng có một phần nguyên nhân do hồi xưa từng bị mất mặt nên muốn báo thù.
Ông cụ mò tay vào trong ngực lấy một quyển “Tu La Tâm Kinh” ném sang.
Long Thiên hết sức vui vẻ nhận lấy Tu La Tâm Kinh, rồi hỏi: “Hay là tôi ở lại ngồi uống trà với ông một lúc nhé, lần này tôi hứa sẽ không nói năng linh tinh gì đâu, hứa sẽ cổ vũ ủng hộ hết mình”.
Ông Phạm vung tay: “Cút đi!”
Long Thiên đứng dậy nói: “Thế thì tôi đành phải ngoan ngoãn nghe lời ông vậy”.
Sau đó xoay người bỏ đi, Phạm Trọng Lâu mới cười khổ nói: “Ranh con này còn nhỏ nhen hơn cả tôi với Tư Đồ Văn, nhưng nó lại khác hoàn toàn ông bố nhà mình, thông minh ranh mãnh nhưng thích giả ngu!”
Chương 173: Cháu không trách ông
Phạm Trọng Lâu nói xong, Phạm Thái Nhàn thắc mắc: “Ông, dù sao cháu cũng không hiểu ý câu ‘Đại trí giả ngu’ của ông là ý gì, cháu chỉ thấy anh Thiên rất thông minh”.
Phạm Trọng Lâu cười nói: “Thông minh hay không chưa nói chắc được, nhưng giả ngu thì rất bài bản, giỏi hơn ông bố có chuyện gì cũng thể hiện ra mặt của cậu ta nhiều. Công Tôn vô địch tính một nửa là sư phụ của Long Thiên, có vẻ không dạy võ, thế nhưng tư tưởng thì bị ảnh hưởng lúc nào không hay, dù sao ông cũng không thích nói chuyện với lão già suốt ngày nói nhân đạo các kiểu nhưng thực ra thì bụng dạ đen tối hơn bất kỳ ai đó. Long Thiên không nói chuyện được với ông, nhưng khá là hợp cạ với cháu, tối nay kết được một mốt quan hệ tốt rồi, ông đây không định ra điều kiện gì cả, cậu ta không cần chạy nhanh thế, thật sự tưởng ông có ý định tấn công hai cô gái kia ư?”
Phạm Thái Nhàn trợn tròn trừng mắt với ông mình rồi mắt nói: “Lúc nãy ông nhìn hai chị em nhà họ Vương, rớt hết cả nước miếng ra rồi kìa”.
Phạm Trọng Lâu nổi đóa nói: “Ông đây là muốn chọn giúp cháu một cô vợ tốt, cho nhà họ Yên ở thủ đô đó một cú vả, chuyện bị từ hôn năm đó khiến ông vô cùng mất mặt”.
Phạm Thái Nhàn cũng bực dọc nói: “Rốt cuộc là ai từ chối ai, nếu không phải do ông cho người đi loan tin cháu là đồ vô dụng bất tài thì dù nhà họ Yên có muốn từ hôn cũng không đến mức dứt khoát quyết liệt như vậy. Khi đó võ công của chú cũng đã cao lắm đâu, nhà họ Yên không phải vẫn nghênh kiệu đến mời chú về ở rể hay sao, mấy năm qua ngoài việc tự do bị hạn chế thì cũng được ăn ngon mặc đẹp, nói thật, cháu hơi bị ngưỡng mộ của cuộc sống của chú hai”.
Phạm Trọng Lâu đập bàn giận dữ quát: “Chú của cháu đến đó làm…con tin, dù sao vẫn có bố cháu gánh vác gia đình chuyện tốt xấu gì cũng đổ hết lên vai bố cháu, cả dòng họ Phạm giờ chỉ có mình cháu là cháu trai duy nhất, nếu cháu cũng đi ở rể thì nhà họ Yên còn không chiếm sạch nhà chúng ta hay sao, đợi lúc ông chui vào quan tài rồi, cả một dòng họ lớn như này là họ Phạm hay họ Yên đây?”
Phạm Thái Nhàn chả buồn nói nữa, chỉ ngồi thẫn thờ uống trà, anh ta nhớ lại lần đầu gặp cô con gái nhà họ Yên ở thủ đô năm đó, cô ta bé hơn nhỏ hơn anh một tuổi, người cũng thấp hơn, thế nhưng dáng vẻ thì kênh kiệu hơn người. Cô ta đánh cho Phạm Thái Nhàn một trận rồi thốt ra một câu Yên Vô Song này tuyệt đối không gả cho một tên vô dụng xong liền bỏ đi ngay trước mặt người lớn hai nhà, ngầu quá là ngầu, cực kỳ có phong thái nữ cường thời hiện đại.
Phạm Trọng Lâu thì lại vui vẻ, nhưng có ai nghĩ tới Phạm Thái Nhàn mặt mày bầm dập nằm rạp dưới đất, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên?
Khi đó anh ta mới mười năm tuổi, đó là tuổi lòng tự trọng cao ngất trời, lại bị một cô gái bé tuổi hơn sỉ nhục, thật sự không cảm thấy tổn thương sao?
Những năm qua ở Bắc Hải mặc dù Phạm Thái Nhàn luôn ra vẻ ăn chơi trác táng vô lo vô nghĩ, nhưng thi thoảng vẫn bị nghe mấy lời chê bai nhạo báng từ thủ đô, chả lẽ anh ta lại không tức giận chút nào sao?
Phạm Trọng Lâu nhìn cháu mình, thở dài nói: “Vẫn nhớ chuyện cô bé ở thủ đô khi đó, cảm thấy ấm ức hả?”
“Không có”, Phạm Thái Nhàn quẹt mặt, cười nói: “Cháu chỉ đang nghĩ cô bé đó mới mười bốn tuổi mà ngực đã phát triển vậy rồi, giờ trưởng thành chắc còn khủng hơn nữa, nếu có cơ hội thì thật sự muốn thử sờ xem thế nào”.
“Trông cháu nói kìa”, Phạm Trọng Lâu bật dậy nói: “Ông không cấm cháu giao du học thói xấu của tên nhà họ Long, tránh để mấy kẻ đang nhằm vào cháu phát hiện ra sơ hở gì, nếu vậy thì sẽ hỏng mất việc cố gắng che dấu bao lâu nay, ông đồng ý năm cháu hai năm lăm tuổi sẽ tặng cháu một món quà lớn, nhưng cháu có thể nhận được bao nhiêu thì phải dựa vào năng lực của bản thân thôi”.
Phạm Trọng Lâu rời đi, Phạm Thái Nhàn nghịch chén trà, thờ ơ nói: “Ông, trước giờ cháu chưa từng trách ông”.
Phạm Trọng Lâu không hề dừng bước, chỉ có đôi vai đã gánh vác cả nhà họ Phạm chợt khẽ run nhẹ. Vị khai quốc công thần chinh chiến trên chiến trường năm đó khẽ hít một hơi, vành khóe mắt đỏ hoe, bước chân càng nhanh hơn, trong lòng tự nhủ chỉ còn một năm nữa thôi, quãng thời gian năm mươi năm này sẽ không còn dày vò nữa”.
“…”
Long Thiên đang ngồi trên chiếc xe BayMaybach, ném cuốn Tu La Tâm Kinh cho Nhan Như Ngọc, Nhan Như Ngọc cũng không hào hứng vui mừng, anh ta chỉ nhận cuốn sách rồi thản nhiên nói: “Chúng ta không còn nợ nần gì nữa”.
“Từ lúc nào mà anh thoáng tính thế?”, Long Thiên vui mừng ra mặt, anh còn tưởng sau khi giúp Nhan Như Ngọc lấy cuốn sách này xong vẫn có thử thách nào đang đợi mình cơ, dù sao cũng nợ tên này hai món nợ ân tình, không ngờ Nhan Như Ngọc lại đột nhiên rộng lượng như vậy.
Nhan Như Ngọc cất cuốn Tu La Tâm Kinh xong thì giải thích: “Câu nói châm biếm Tư Đồ Văn đó của anh còn giá trị hơn cả một đơn thuốc”.
Long Thiên vui vẻ, không thèm nói mấy câu giả vờ muốn trả nợ, đồ lang băm xấu xa này mặc dù tính cách quái gở thật đấy, nhưng một khi đã nói là làm, thế cũng tốt, đỡ phải đi chào hỏi ông lão cao thủ cấp Địa đó nữa, anh chẳng muốn nếm mùi khổ sở từ quân cờ của ông ta nữa đâu.
Long Thiên hỏi: “Vậy anh định quay về Quỷ Môn à?”
Câu này vừa dứt, Vương Manh Manh lập tức dỏng tai lên hóng, lo rằng ý trung nhân của cô ta thật sự đi mất thì chắc chắn sẽ không cho mình đi cùng, vậy thì biết bao giờ mới được gặp lại chứ. Nhan Như Ngọc lắc đầu nói: “Tôi có việc phải ở lại Bắc Hải một thời gian nữa”.
Vương Manh Manh thở phào một hơi, chỉ cần anh ta ở lại là được, lòng chân thành có thể cảm hóa cả đá, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, cô ta không tin mình không chinh phục được người đẹp số một Quỷ Môn này.
Long Thiên trêu trọc: “Sao thế, bị đống bí kíp ở tầng thứ nhất mê hoặc rồi à? Hay là để tôi nói với Phạm Thái Nhàn một câu, cho anh làm người canh gác ở đó”.
Nhan Như Ngọc nhắm mắt nghỉ ngơi, không thèm để ý Long Thiên.
Chương 174: Xuất hiện
Vương Lệ Trân ngồi ở ghế phụ, cô có chút do dự hỏi: “Chúng ta bỏ đi như này có phải hơi bất lịch sự không?”
Nhà họ Phạm có tiếng nói nhất định ở Bắc Hải, lần này Long Thiên không thèm nể mặt, Vương Lệ Trân sợ họ sẽ ghi thù. Xem kìa, giờ còn chưa thành vợ chồng ‘thực thụ’ thì đã lo người đàn ông của mình đắc tội với người ta rồi, chu đáo biết bao.
Long Thiên khịt mũi coi thường: “Không bỏ đi chẳng nhẽ còn đợi ông lão đó cho anh ra bã luôn hay sao, nếu như ông ta để anh giúp Phạm Thái Nhàn tìm nhà họ Yên xả giận, sau đó cho mượn cuốn Tu La Tâm Kinh chết tiệt gì đó thì anh nên đi hay không đây. Anh không muốn đụng đến nhà họ Yên ghê gớm đó đâu, năm đó anh đây đã từng bị cô ta cho ăn hành rồi, trước khi đạt tới cấp Thiên thì anh sẽ không dây vào chuyện phiền phức này”.
Chỉ cần nghe ngóng chút về quan hệ giữa nhà họ Phạm và nhà họ Yên thì sẽ hiểu được đái khái, nhưng mà Long Thiên vẫn có chút ngạc nhiên, không ngờ cái tên bị chửi là thùng cơm vô dụng kia lại chính là anh Phạm đây.
Vương Lệ Trân không hiểu Long Thiên đang nói gì, Long Thiên cũng không muốn kể mấy chuyện không hay này cho cô, chỉ vui vẻ nói: “Em yên tâm, ông già kia còn tỉnh táo lắm, ông ta biết chắc nếu để anh lấy cuốn sách đi, sau này Phạm Thái Nhàn có chuyện gì cần nhờ thì chắc chắn anh sẽ cố giúp, với lại Phạm Thái Nhàn khá hợp tính anh, anh cũng không phải không hiểu đạo lý có qua có lại”.
Vương Lệ Trân nghe vậy thì không hỏi tiếp nữa, dù sao trong lòng Long Thiên có dự tính trước sẵn là ổn rồi, Vương Manh Manh định giúp Nhan Như Ngọc lau vết thương giữa lông mày thì bị anh ta đẩy ra, hỏi: “Cô Vương, sao cô phá được quân cờ của Tư Đồ Văn thế?”
Nhan Như Ngọc thật sự khó hiểu chuyện này, nếu như nói Vương Manh Manh chó ngáp phải ruồi phá cửa tử mở được cửa sinh, vậy thì làm cách nào Vương Lệ Trân có thể khiến quân cờ đó tan biến, anh ta đã được trải nghiệm sức mạnh của quân cờ, hiểu được nó ẩn chứa nội lực mạnh mẽ đến mức nào, người bình thường mà bị trúng một quân thì đã chết ngắc rồi, một cô gái yếu đuối chưa từng học võ như Vương Lệ Trân sao làm được như vậy.
Đây là lần đầu tiên Nhan Như Ngọc bắt chuyện với Vương Lệ Trân, cô có chút vừa mừng vừa lo, nhưng nhanh chóng trả lời: “Tôi cũng không biết, đến tôi cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu đây”.
Nhan Như Ngọc có vẻ muốn làm rõ chuyện này cho đến cùng: “Khi nào về tôi bắt mạch cho cô”.
Vương Manh Manh vừa nghe thế thì lập tức giơ tay làm nũng: “Anh Như Ngọc, hai ngày hôm nay em liên tục bị tức ngực, hay là anh cũng bắt mạch giúp em với”.
Giọng điệu của cô ta khiến Long Thiên đang cầm lái dựng tóc gáy, Vương Lệ Trân thì cười khổ, Nhan Như Ngọc không thèm nhìn Vương Manh Manh, nói: “Có lẽ lúc trên máy bay bị đè bẹp rồi”.
Long Thiên cười chảy nước mắt, Vương Lệ Trân dở khóc dở cười, Vương Manh Manh khóc không ra nước mắt, đây vốn không phải sở trường của cô ta, chỉ đành thở dài, đánh bạo giở trò lưu manh: “Vậy anh giúp em xoa đi, xem có lớn lên được không”.
Giờ đến lượt Nhan Như Ngọc câm nín rồi, Vương Cách Cách thì hớn hở giở trò thành công, Long Thiên lần đầu trông thấy Nhan Như Ngọc bị vặn lại không nói được lời nào, trong lòng thầm nghĩ chả lẽ phải trở thành anh rể của tên này hay sao?
“…”
Sân bay quốc tế Bắc Hải, một cô gái sở hữu gương mặt xinh đẹp có thể đánh bại bất kỳ ngôi sao quốc tế nào thanh lịch xuất hiện, chiếc kính râm bản to chiếm hơn nửa khuôn mặt, cô ta mặc quần denim dài, ôm trọn lấy đường cong tuyệt mỹ, khoe trọn đôi chân dài, kể cả không đi giày cao gót thì chiều cao 1m70 cũng khiến không ít chàng trai trẻ phải ngước mắt nhìn theo.
Ngoại trừ thân hình hoàn hảo tuyệt đối khiến đám con trai kia không với nổi mà nản chí thì một nguyên nhân nữa là do chiếc áo thun ngắn cô ta đang mặc quá phá cách, hình in trên đó cực kỳ khó coi, nó không phải hình minh tinh nào mà là gương mặt cười của một người đàn ông có nhan sắc hết sức tầm thường hoặc có thể nói là xấu, hình in bị vòng một đầy đặn của cô gái làm cho biến dạng, một lũ đàn ông ở sân bay chỉ hận mình không thể thế chỗ gương mặt người đàn ông đó.
Cô gái có thân hình thon thả, làn da căng mọng sáng mịn, quyến rũ chết người, toàn thân toát lên khí chất bà hoàng, càng làm tăng thêm sự quyến rũ đạt đến đỉnh cao, đàn ông thích chinh phục phụ nữ, nhưng dù có chinh phục bao nhiêu người đi nữa đều không bì được với cực phẩm kiểu này.
Bởi vì kiểu người như này dù đi tới bất kỳ đâu đều khiến người ta cảm thấy xấu hổ vì không bằng, kể cả nam hay nữ đều vậy.
Cô ta kéo theo một chiếc va ly, trên cổ tay trắng ngần đeo chiếc vòng ngọc phỉ thúy vừa nhìn đã biết là giá trị cao ngất ngưởng.
Cô ta không để ý tới những ánh mắt kinh ngạc hướng về mình trong suốt đường đi, coi như không thấy gì, cứ thế một mình ra khỏi sân bay.
Đám đàn ông đằng sau lau nước miếng, vẫn theo đuôi cô ta, đương nhiên bọn họ biết mình không thể với tới cực phẩm như vậy, nhưng biết sao được khi trên đời không thiếu kẻ chỉ biết suy nghĩ bằng thân dưới.
Mới đầu bọn họ chỉ dám theo đuôi, sau khi phát hiện cô gái này đứng ở cổng sân bay, không có tài xế đến đón thì một tên phú nhị đại trong đám đó đã chạy tới trước chiếc Ferrari của mình, vẻ mặt tự cho mình có tiền là ngầu lắm, hớn hở nói: “Người đẹp, đang gọi xe à, hay để tôi đưa đi nhé?”
Mấy tên còn lại đều tỏ ra hứng khởi, cứ tưởng là cô chủ nhà nào, xem ra có vẻ chỉ là một cô gái xinh đẹp nhà bình thường nào đó mà thôi, nếu không đã có tài xế tới đón từ lâu rồi, cần gì gọi xe nữa. Mấy cô gái đều ôm mộng tìm được bạch mã hoàng tử giúp mình đổi đời, giờ thiếu điều nói với cô ta, chỉ cần em lên xe của anh thì liền biến thành phượng hoàng rồi.
Cô gái này có vẻ cũng dễ bắt chuyện, cô ta quay lại nhìn tên phú nhị đại, cười nói: “Không cần đâu, chồng tôi sẽ đến đón bây giờ”.
Một nụ cười làm khuynh đảo nhân gian, đúng là chả khác gì Đát Kỷ, tên phú nhị đại đó nhìn đến ngẩn người, không kiểm soát nổi cái thứ dưới đũng quần nữa rồi, hắn ta nghe không vào tai câu vừa rồi, có chồng thì sao chứ, gái có chồng lại càng mặn mà, những năm qua hắn ta đã gián tiếp cắm sừng cho không ít người.
Tên phú nhị đại chỉ tay vào ngực cô ta nói: “Đừng nói với tôi tên ngu ngốc đó là chồng cô nhé, người đẹp à, cô theo anh ta đúng là lãng phí, chi bằng theo tôi đây, đảm bảo được ăn ngon mặc đẹp”.
Trong mắt cô gái ánh lên vẻ tức giận, nhưng cô ta lập tức giấu đi, chuyến đi lần này cần được giữ bí mật, thế nên cô ta không đem theo vệ sĩ, không ngờ đi khỏi thủ đô lại xuất hiện mấy thằng ất ơ dám trêu ghẹo mình. Cũng được, nghĩ đến cái người vừa tới Bắc Hải liền không thèm quan tâm cô ta nữa, cô gái liền cười yêu kiều: “Nếu muốn đập chậu cướp hoa thì anh phải dẫn thêm nhiều người nữa tới mà cướp, chồng tôi đánh nhau giỏi lắm đấy”.
Tên đó cười ha ha: “Được, tôi ở đây đợi chồng cô tới, để tôi xem chồng cô thấy vợ mình bị người khác cướp đi ngay trước mặt thì có dám làm gì không, Tiểu Văn, gọi tất cả anh em tới đây!”
Cô gái không thèm để ý tên phú nhị đại, cô lấy điện thoại ra gọi, gương mặt lạnh lùng chợt trở nên tươi tắn quyến rũ, ngọt ngào nói: “Tiểu Hổ Tử, tôi đến Bắc Hải rồi”.
Chương 175: Gào khóc thảm thiết
Trong cuộc đời Long Thiên, người đầu tiên cho anh biết khái niệm về "tình dục" không phải là một giáo viên trong máy tính, mà là bà chị cũng chính là cô con dâu nuôi từ nhỏ tới nhà họ Long năm bảy tuổi. Lúc đó Long Thiên chỉ mới năm tuổi. Lần đầu tiên gặp người chị này, anh thấy cô ta rất xinh đẹp, nhưng trái ngược với sự xinh đẹp đó lại là sự lạnh lùng đến đáng sợ. Thời gian đầu sống chung với nhau, Long Thiên phải dè dặt từng li từng tí một. Mãi cho tới một lần, cô ta và Long Lăng Tuyết cãi nhau, sau khi anh đứng về phía cô ta, quan hệ của hai người mới có chút tiến triển.
Sau đó, có lần vì sợ tiếng sấm, không hiểu tại sao cô ta lại xông vào phòng Long Thiên, đồng thời một người cũng vô cùng sợ tiếng sấm như Long Thiên lại giả vờ ra vẻ đàn ông ôm cô ta ngủ đến hết đêm. Kể từ đó, hai người đã trở thành một đôi thanh mai trúc mã.
Một thời gian sau, ông cụ Long qua đời, người ốm yếu từ nhỏ như Long Thiên lại nhất quyết đòi canh giữ linh cữu cho ông cụ, anh khóc tới ngất xỉu trong nhà tang lễ, cô con dâu nuôi từ nhỏ này cũng quỳ bên cạnh chăm sóc cậu bé Long Thiên, anh gần như đã suy sụp, vì đau buồn mà bỏ ăn, cô ta cũng không ăn, bảy ngày liền không một ngụm nước. Sau đó, cả hai người cùng được đưa ra nhà tang lễ bằng xe cứu thương. Khi Long Thiên tỉnh dậy, điều đầu tiên anh nhìn thấy vẫn là gương mặt hốc hác xen lẫn chút dịu dàng đó.
Lúc nhận được cuộc gọi của cô con dâu nuôi từ nhỏ này cũng là lúc Long Thiên từ nhà họ Phạm trở về nhà họ Vương, anh cẩn thận không để vợ phát hiện, lén lút ra ngoài nghe điện thoại. Cừu Đông Thanh chỉ giải thích rằng cô ta đang ở sân bay Bắc Hải, hy vọng Long Thiên sẽ đến đón cô ta rồi cúp máy luôn, không cho Long Thiên cơ hội từ chối.
Long Thiên mỉm cười bất lực, thói quen này đã được hình thành từ khi còn nhỏ. Cô ta sẽ làm bất cứ điều gì mình muốn dù Long Thiên có đồng ý hay không. Ví dụ như nửa đêm mặc một bộ đồ lót khiêu gợi rồi chạy vào phòng quyến rũ anh, hay lớn rồi nhưng vẫn đòi tắm chung với anh, hoặc là chỉ vì không thể liên lạc với Long Thiên mà làm loạn cả Quỷ Môn. Cô ta làm tất cả những chuyện này nhưng chưa từng báo trước với Long Thiên lấy một lời.
Vì vậy, khi cô ta đến Bắc Hải, Long Thiên đã biết trước, chuyến đi Hồng Môn Yến này nhất định phải diễn ra.
Long Thiên đang lựa chọn từ ngữ để giải thích cho vợ thì Vương Lệ Trân đã đứng ở cửa đưa chìa khóa xe cho anh. Quả nhiên không có chuyện gì qua mắt được cô vợ thông minh này. Long Thiên nhận lấy chìa khóa, cười nói: "Sao em biết là Cừu Đông Thanh gọi cho anh".
"Làm gì còn người nào trên thế giới này có thể khiến một người vô tư như anh lộ ra vẻ mặt sầu não tới vậy. Đi đón cô ta đi, kẻo cô ta lại nghĩ tôi nhỏ mọn", Vương Lệ Trân cười nói.
Long Thiên ngập ngừng hỏi: "Em không giận sao?"
“Tôi đâu có nhỏ mọn như vậy”, Vương Lệ Trân quay người bước vào phòng.
Long Thiên thở phào nhẹ nhõm, cũng may vợ mình rộng lượng, nếu không e là chưa cần gặp mặt đã bị cô con dâu nuôi từ nhỏ này biến thành một tên cặn bã rồi, đúng lúc Long Thiên định khen vợ rộng lượng thì trong phòng vang lên giọng nói dứt khoát của Vương Lệ Trân: "Không được đi qua đêm, trước mười hai giờ mà vẫn chưa về, ngày mai chúng ta ra tòa làm đơn ly hôn".
Long Thiên sợ tới toát mồ hôi lạnh, anh là một đứa bé ngoan, lời đe dọa này chẳng khác nào vũ khí giết người.
Long Thiên nhìn đồng hồ, bây giờ là mười giờ tối, vẫn còn hai tiếng nữa, với tính khí của cô con dâu nuôi từ bé này, khả năng cao là tối nay không về được. Xem ra đành phải chờ tới mai rồi giải thích với Vương Lệ Trân vậy.
Long Thiên ngồi lên chiếc Maybach với tâm trạng rối bời. Có lẽ đây là lần đầu tiên Long Thiên gặp lại Cừu Đông Thanh sau chuyện của Lâm Chi Tử. Năm đó tại đám tang của Lâm Chi Tử, sau khi tình cờ phát hiện ra nụ cười ớn lạnh đó của Cừu Đông Thanh, anh liền tự giác giữ khoảng cách với cô ta, bước vào Quỷ Môn với một tâm thế ‘mắt không thấy lòng sẽ không phiền’.
Long Thiên ở Quỷ môn nhưng cô ta không hay không biết đợi anh tận nửa năm trời, đến khi phát hiện ra cô ta đã đuổi đến tận Quỷ Môn, sống chết đòi gặp Long Thiên. Long Thiên nhất quyết không gặp, cô ta liền làm loạn cả Quỷ Môn, đánh cho hơn mười cao thủ cấp Huyền phải lăn lê bò toài, cuối cùng vẫn là ông cụ Phương Nhân Vương phải ra mặt, chưa cần ra tay ông ta đã khiến Cừu Đông Thanh không đánh mà lui chỉ bằng vài câu nói.
Kết hôn với Vương Lệ Trân ít nhiều cũng là một cách để trả thù và cắt đứt quan hệ, những hiểu lầm chưa được giải quyết năm đó vẫn luôn là một nút thắt giữa Long Thiên và Cừu Đông Thanh, bốn năm qua họ gần như chưa từng gặp nhau, nói chuyện lấy một câu, cô con dâu nuôi từ bé này có thể nhẫn nhịn đến lúc này mới tìm tới cửa đã là tốt lắm rồi.
Cừu Đông Thanh là một người có thân phận rất đặc biệt trong nhà họ Long, cô ta không có quan hệ huyết thống với nhà họ Long nhưng lại được coi như một thành viên của gia đình, không chỉ vậy, ngoài cậu cháu trai Long Thiên ra cô ta là người được ông cụ nhà họ Long yêu thương nhất. Long Thiên Tượng cũng chăm sóc cô ta rất chu đáo. Khi Cừu Đông Thanh còn nhỏ, ông ta đã cho cô ta ngồi trong góc văn phòng tham gia cuộc họp hội đồng quản trị một cách bán chính thức.
Tất nhiên, vị trí đó đáng lẽ phải thuộc về Long Thiên mới đúng. Nhưng tiếc là sau khi mẹ anh qua đời vì khó sinh, Long Thiên Tượng cũng bắt đầu lạnh nhạt với cậu con trai này, thẳng thừng đuổi về quê nhà không lo không quản. Mãi tới sau khi ông cụ Long qua đời, Long Thiên Tượng đưa mẹ kế vào nhà, hai bố con đã từ bất hòa trở thành chiến tranh lạnh.
Biểu hiện của Cừu Đông Thanh gần như không chê vào đâu được, IQ, EQ đều cao lại có quyết đoán, từ chối vị trí giám đốc mà Long Thiên Tượng dành sẵn cho cô ta, bắt đầu đi lên từ bộ phận thấp nhất, che giấu thân phận, không nhờ đến sự giúp đỡ của nhà họ Long, từng bước trở thành trưởng phòng, tới giờ đã chính thức trở thành phó chủ tịch tập đoàn Tượng Quốc, bỏ xa Long Lăng Tuyết, người luôn so sánh hơn thua với cô ta cả mấy con phố. Lịch sử về quá trình phấn đấu của nữ phó chủ tịch mới nhậm chức này vẫn còn được lưu truyền trong thủ đô, và được nhiều ông lớn trong giới kinh doanh hết lời khen ngợi bằng những câu như ‘sinh con gái phải sinh người giống Cừu Đông Thanh’.
Với một người chưa bước chân vào Quỷ Môn như Long Thiên năm đó, như vậy là quá nổi bật, dù bây giờ anh đã không còn là Long Sơn Hổ của ngày xưa, nhưng dường như khoảng cách vẫn không thể gần hơn dù chỉ một bước.
Nhan Như Ngọc giận sôi máu, hồi ở Quỷ Môn anh ta đã không thua tên ngu ngốc này thì làm gì có chuyện hôm nay phải thua nửa bước chân ở đây, lửa giận trong người Nhan Như Ngọc bốc lên hừng hực, dù có chết anh ta cũng phải bước đi cho bằng được, nhưng hôm nay cao thủ cấp Thiên đã bày ra thế trận hỗ trợ lẫn nhau, chân khí cuồn cuộn được hình thành lấn át hết tất cả mọi thứ khiến con người ta không cách nào tiến xa thêm một bước nữa, anh ta không cần mặt mũi thể diện nữa à?
Thật ra từ khi trận thế này được tạo thành thì hai người đã đi được mười ba bước, thành tích đó đã là khá tốt rồi, năm đó lần đầu tiên Lâu Nam Nhất khiêu chiến cũng chỉ đi được sáu bước thì lục phủ ngũ tạng đã đau đến nỗi phải dừng lại cầu xin tha thứ, hai chàng thanh niên trẻ này đã đi được hơn gấp đôi, cũng khó trách sáu người canh giữ lại ngạc nhiên như thể.
Hai người mới có bao nhiêu tuổi đầu mà đã nắm giữ thực lực cũng như sức chịu đựng cao như thế khiến mấy ông già như họ thấy bẽ mặt, có rất nhiều người nuốt nước bọt than thở, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết khô trên bờ cát, thanh niên thời nay đều khủng bố như vậy ư? Xem ra họ vẫn nên yên phận ở đây canh giữ nơi này thôi, để tránh trường hợp ra ngoài bị mấy thanh niên này vã cho một phát chết tươi, thế thì uất ức lắm.
Khi Nhan Như Ngọc đang định vui sướng vì cảm thấy chân mình có thể cử động được thì sáu người canh giữ khu nhà bỗng nhiên thu tay lại, áp lực nhanh chóng tan thành mây khói khiến Nhan Như Ngọc cố gắng cử động chân trái đột nhiên lao vọt về phía trước, mặt đất bùn lầy bỗng nhiên xuất hiện một cái hố to, Nhan Như Ngọc vẫn giữ tư thế cực kì quái dị, không ngẩng đầu lên, cắn răng cố gắng kiềm chế bản thân mình.
Nếu không anh ta sợ mình vừa mới ngẩng đầu lên đã giơ ngón giữa về phía mấy lão già có sức mạnh đáng sợ kia, gào lên hỏi ông thu tay lại lúc nào mà chả được, tại sao cứ phải làm thế khi tôi sắp nhấc được chân lên vậy không biết, rõ ràng tôi sắp bước đi được rồi, rõ ràng tôi đã không phải bại bởi tên ngu ngốc đáng ghét kia.
Long Thiên thở hắt ra như trút được gánh nặng, ngồi dưới đất cười ngây ngô nói: “Nửa bước, ha ha ha, ngầu quá đi mất”.
Nhan Như Ngọc đã chuyển sang gương mặt mỉm cười chuẩn bị chào hỏi những tiền bối trước mặt thì đột nhiên bùng lên ngọn lửa giận, chạy vội qua đó giơ chân đá vào đầu Long Thiên, cậu chủ Long đáng thương vẫn còn sung sướng ngủ quên trên chiến thắng nên chưa kịp nói gì đã bị Nhan Như Ngọc đạp vào đầu, khi ngẩng đầu lên thì mũi anh đã chảy máu ròng ròng.
Long Thiên lau máu mũi, đứng dậy chửi ầm lên: “Này đồ lang băm, cái đồ thua rồi không chịu nhận, nếu tôi không phải giữ hình tượng thì đã xé nát mặt anh ra rồi!”
Nhan Như Ngọc làm như không hề nghe thấy, cú đá đó là đủ để anh ta cảm thấy hả giận rồi nên quay sang thở dài nhìn người đứng bên trong căn nhà: “Kính chào các tiền bối”.
Long Thiên bất đắc dĩ đành phải thở dài với Nhan Như Ngọc, suy cho cùng họ cũng không thể làm ầm lên trước mặt những cao thủ cấp Thiên thế này được.
“Thái Ất Thần Châm… Nhan Hàn Thải là gì của cậu?”, Tư Đồ Văn nhìn Nhan Như Ngọc nói.
Nhan Như Ngọc giật mình hỏi lại: “Tiền bối biết bố tôi ư?”
“Cũng được tính là từng gặp nhau một lần”, Tư Đồ Văn chỉ vào vết lõm ngay mi tâm của mình, nói: “Năm đó bố cậu từng ghim vào đây một châm, suýt tí nữa đã lấy mất cái mạng già của tôi”.
Mặt Nhan Như Ngọc nhăn nhó như đụng phải kẻ thù, Tư Đồ Văn lại cười xòa nói: “Đừng căng thẳng thế, tôi không còn để bụng chuyện năm đó từ lâu lắm rồi, cũng chẳng muốn làm khó dễ mấy thanh niên trẻ như hai cậu làm gì”.
Long Thiên lặng lẽ lẩm bẩm: “Nói nghe như mình rộng lượng lắm, cuối cùng vẫn đè đầu lang băm ngu ngốc ra báo thù thôi, lại còn chọn đúng vị trí đó nữa, mấy người nhỏ nhen còn chưa làm được thế, vậy mà còn bảo là không làm khó lũ nhỏ, thế lúc nãy ông ngăn cản chúng tôi làm gì, có thù tất báo thì cứ nói đại đi, làm bộ rộng lượng cho ai xem, xế”.
Tai Tư Đồ Văn cực kì thính, gương mặt già nua tối sầm xuống, nói: “Này thằng nhóc nhà họ Long, có gì thì cứ nói to lên cho mọi người cùng nghe, lén lút nói xấu người ta thì có gì hay ho đâu?”
“Tôi đâu dám, nhỡ đâu lại bị hủy dung như lang băm ngu ngốc thì phải làm sao?, Long Thiên cười tủm tỉm nói.
Những lời lẽ châm chọc thấy rõ, Nhan Như Ngọc cũng biết tại sao ông ta lại ra tay ở ngay mi tâm mình, chuyện là ông ta vẫn còn ghi hận thôi chứ có gì đâu, anh ta không so đo mấy chuyện vụn vặt đó không có nghĩa là anh ta không biết giận là gì, bây giờ đối thủ một mất một còn lại đứng ra nói chuyện giúp mình khiến cảm giác khó chịu trong lòng anh ta vơi đi phần nào, nên không thèm tính toán đến những chuyện nhỏ nhặt đó nữa.
Phạm Thái Nhàn giật mình bởi những lời Long Thiên nói, nếu ông Tư Đồ nảy sinh ý định giết người thì phải làm sao, thế mà lão già da bọc xương ấy lại không hề tức giận mà còn vui cười hớn hở nói: “Thế thì sao, năm đó Nhan Hàn Thải khiến tôi mất đi gương mặt đẹp trai, không kiếm được vợ rồi bây giờ lại còn không cho tôi trút cơn tức này ra chắc, tôi không rộng lượng hay nhỏ nhen gì như cậu tưởng, ít ra thì tôi cũng không để lại một dấu vết không thể xóa nhà trên gương mặt xinh đẹp đó, cùng lắm chỉ sưng đỏ lên thôi, bôi chút thuốc là hết, không có sẹo, con gái nhà người ta xinh đẹp thế này, nhỡ mà không gả được thì lão già này sẽ áy náy cả đời mất”.
Long Thiên cười ha hả, đột nhiên cảm thấy lão già này thuận mắt hơn rất nhiều.
Tư Đồ Văn đang buồn bực không biết thằng nhóc nhà họ Long này đang cười cái gì thì chợt nghe thấy Nhan Như Ngọc lên tiếng, vẫn là giọng nói hiền hòa trước sau như một nhưng anh ta lại cắn răng nghiến lợi bảo: “Tiền bối, tôi là nam, là nam!”
Hai chữ cuối cùng được nhấn cực kì mạnh.
Vương Lệ Trân cũng không nhịn được che miệng cười trộm, Tư Đồ Văn hơi xấu hổ che miệng ho khan rồi nói: “Mắt lão già này không được tốt, biết thế tôi đã làm một cặp kính lão để đeo đi gặp người ta rồi, nhà họ Phạm giàu có khí phách lắm nhưng keo kiệt thì thôi rồi”.
“Ông Tư Đồ không thể nói lung tung như thế được, tôi đâu có tệ bạc với ông, đừng để người ta đồn đãi ra ngoài khiến tôi phải đổi tên thành kẻ keo kiệt nhất Bắc Hải này thế”, bảy người bước từ trên lầu xuống, Phạm Trọng Lâu dẫn đầu mỉm cười nói.
“Thì mấy người thoải mái hào phóng lắm, chỉ có lão già này keo kiệt thôi được chưa”, Tư Đồ Văn tức giận nói, sau đó xoay người lên lầu, dường như ông ta không muốn phải hít cùng một bầu không khó với kẻ độc ác như ông cụ Phạm, lúc đi ngang qua còn bịt mũi lại nói là cả người đầy mùi quyền thế.
Phạm Trọng Lâu quay sang vặn ngược lại là cả người ông ta đầy mùi cổ hủ thối hoắc khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, thì ra hai người này cũng không hợp nhau lắm nhỉ.
Phạm Trọng Lâu dẫn một đám người xuống nhà, trông thấy Long Thiên bèn chào hỏi: “Cháu trai, cháu đã lớn thế này rồi ư, đúng là đẹp trai lịch thiệp, cực kỳ giống với bố cháu”.
“Thôi đi ông Phạm, có người nào sống trong cái thủ đô này lại không biết mặt mũi Long Thiên Tượng trông như tên mổ heo, ông đang cố tình nói móc nói mỉa tôi là tên xấu xí chứ gì”, Long Thiên nhăn nhó nói.
Chương 172: Trà Phúc Kiến
Phạm Trọng Lâu muốn vuốt râu làm bộ nghiêm túc và trưởng thành nhưng lại phát hiện ra mấy ngày trước bộ râu đó bị vợ chê xấu nên ông ta đã cạo đi mất rồi, vấn đề là tay đã giơ lên nên ông ta đành phải làm bộ vuốt phần cằm không có cọng râu nào, nói: “Đúng là không điển trai bằng chàng thanh niên bên cạnh cháu”.
Long Thiên bĩu môi, điều đó khiến tâm trạng Nhan Như Ngọc cực kì tốt nói: “Hậu bối ra mắt tiền bối”.
Phạm Trọng Lâu gật đầu, có ấn tượng khá tốt với chàng thanh niên có gương mặt tuấn tú điển trai này, mặt mũi ưa nhìn luôn có những đặc quyền riêng, đi tới đâu cũng được người ta thích, từ nhỏ Long Thiên đã không có được đãi ngộ này, có lẽ đó là một trong những nguyên nhân anh không thích Nhan Như Ngọc.
Chị em nhà họ Vương cũng đi tới chào hỏi Phạm Trọng Lâu, Vương Lệ Trân thì không nói làm gì, cô biết ông ta là người có tiếng nói trong giới thượng lưu của Bắc Hải nên ăn nói cực kỳ khép nép và lễ độ, nhưng Vương Manh Manh thì không được lịch sự lắm, cô ta gọi tiếng ông nội Phạm cực kỳ khó chịu, làm như sợ ông ta không biết cô ta chẳng ưa gì mình ấy, đáng đời ông ta bắt nạt Nhan Như Ngọc nhà cô ta.
Phạm Trọng Lâu không hề so đo, cười tủm tỉm chẳng khác gì kẻ lừa đảo gian manh đang muốn lừa bán con gái nhà lành: “Cô bé này mấy tuổi rồi? Trông đáng yêu thật đấy, quen biết thế nào với thằng cháu trai không nên thân của ông vậy?”
“Liên quan gì đến ông?” Vương Manh Manh khinh thường “xế” rồi nói, cô ta chẳng có tí ấn tượng tốt đẹp nào với ông già này.
Vương Lệ Trân vội vàng trừng mắt với em gái mình rồi lên tiếng: “Ông Phạm đừng chấp nhặt với em gái tôi nhé”.
“Không có đâu, ông vừa nhìn đã thích con bé này rồi”, Phạm Trọng Lâu chẳng giận mà còn vui vẻ cười ha hả.
Vương Manh Manh trợn tròn mắt nói: “Ai cần ông thích đâu!”
Sau đó nhanh chóng chạy tới chỗ Nhan Như Ngọc hỏi han ân cần, không chọc người ta tức chết không đền mạng. Vương Manh Manh luôn trưng ra vẻ mặt khó chịu với Phạm Trọng Lâu, nhưng chuyển sang Nhan Như Ngọc thì lại hiền lành đáng yêu, Phạm Trọng Lâu thở dài, xem ra con bé này thích chàng thanh niên tuấn tú kia rồi, cháu trai nhà ông ta không có phước phần đó.
Vừa mới thở dài xong thì chợt nghe thấy Nhan Như Ngọc khó chịu kêu tránh ra, cô gái nhỏ lại còn cười đáp lời như thể vừa mới giành được một phần thưởng cực kỳ to lớn, cũng khó trách, cả ngày nay anh ta không hề nói với Vương Manh Manh câu nào, tuy lời lúc nãy không ngọt ngào gì nhưng ít ra anh ta cũng chịu để ý đến cô ta rồi đấy thôi. Thấy em gái mình như thế, Vương Lệ Trân lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Long Thiên, anh giơ tay tỏ vẻ mình cũng hết cách.
Phạm Trọng Lâu mời mọi người ngồi trong biệt thự uống trà tán gẫu với nhau, tất nhiên mấy người mặc áo choàng đen bảo vệ căn nhà không đi theo, Phạm Thái Nhàn đứng ra giảng hòa rồi đi trước dẫn đường, Long Thiên cũng không so đo chuyện Phạm Trọng Lâu cử người thử bọn họ, suy cho cùng họ cũng tới đây để lấy đồ nên có một ít thử thách thì khi cầm đồ cũng yên tâm thoải mái hơn một chút, vả lại anh còn thắng Nhan Như Ngọc nửa bước nên bây giờ tâm trạng Long Thiên cực kì tốt, thiếu điều cảm ơn ngược lại Phạm Trọng Lâu vì đã cho mình cơ hội nở mày nở mặt.
Sau khi mọi người vào trong ngồi xuống xong xuôi thì Phạm Thái Nhàn đứng dậy pha trà, đừng tưởng cậu ấm quần là áo lụa trông cà lơ phất phơ thế mà lầm, mấy năm nay ngoài việc không cho Phạm Thái Nhàn đụng đến võ học thì anh ta được học tất cả mọi thứ từ cầm kỳ đến thi họa, chẳng qua anh Phạm không có hứng thú đối với những thứ đó, chỉ là sinh ra trong gia đình trâm anh thế phiệt nên vẫn hiểu được một vài thứ.
Phạm Thái Nhàn pha trà xanh rồi rót cho những người đang có mặt ở đây, Phạm Trọng Lâu nhấp thử một ngụm, nói: “Đây là trà Phượng Hoàng Triêu Châu chính tông, hương vị thanh mát ngọt ngào, cũng do cháu trai tôi pha không được giỏi, nếu không nó sẽ thanh mát hơn rất nhiều, cháu trai, ông đưa cháu một ký, cô bạn gái cháu xinh đẹp như thế, không học trà nghệ thì tiếc lắm”.
Bị gọi tên, Vương Lệ Trân chỉ có thể mỉm cười nói: “Cháu cũng khá thích trà nghệ, chỉ là không có thời gian để học thôi”.
“Con gái không tài là đức, ông hiểu, ông hiểu”, Phạm Trọng Lâu trả lời.
Vương Lệ Trân không dám gật bừa nhưng thân phận của người ta vẫn còn đó nên không tiện bác bỏ, Long Thiên thì lại chẳng có tí hứng thú nào với trà, cũng không muốn mặt dày tỏ ra cao thâm với ông Phạm nên nói thẳng: “Ông Phạm, tôi đã vào được nhà, uống hết trà rồi, liệu có thể bàn đến chuyện chính được chưa?”
Nhan Như Ngọc đang thưởng thức trà suýt bị bỏng miệng, có ai đi đòi đồ với cái thái độ này không trời, nếu chọc người ta tức rồi người ta không đưa thì anh chạy vào cướp chắc, nhà bình thường thì thôi không nói, nhưng Nhan Như Ngọc không có đủ tự tin thắng được cao thủ cấp Thiên như Tư Đồ Văn.
Phạm Trọng Lâu đặt chén trà vào khay lại rồi mới lên tiếng: “Cái nết giống y như cha cháu, chẳng khác gì phường trộm cướp”.
“Hà hà, là do tôi cảm thấy ông cũng không phải là người thích nói linh tinh lan lan mà? Tôi đã uống trà xong rồi, tuy nó chẳng ra gì nhưng từ lá trà có thể đoán được nó là trà Phúc Kiến, chẳng liên quan gì tới Triều Châu cả, chúng ta cứ nói những lời vô nghĩa thế này thì ông bị lộ, tôi lại không thể vạch trần, mọi người đều khó chịu cả”, Long Thiên cười nói.
Phạm Trọng Lâu trừng mắt nhìn nghé con Long Thiên nói: “Vậy cháu còn nói ra làm gì!”
“Ấy chết, tôi lỡ miệng mất rồi, mọi người cứ xem như chưa nghe gì nha”, Long Thiên nhìn quanh rồi lại uống một ly trà, vui vẻ nói: “Trà Phượng Hoàng này thơm thật!”
Gương mặt già nua của ông Phạm đỏ ửng lên, suýt tí nữa giận sôi, năm đó ở thủ đô ông ta cũng từng bị bố anh vạch mặt một lần, hơn nữa còn nói trước mặt hơn hai mươi người, thiếu điều ra tay đánh lộn ngay tại chỗ, may là mấy năm nay ông ta đã giữ bình tĩnh tốt hơn rất nhiều, nhưng càng nhìn con nghé Long Thiên thì lại nhớ tới gương mặt khó ưa của Long Thiên Tượng, thật ra ông ta bảo Tư Đồ Văn ra tay để thử tài cũng có một phần nguyên nhân do hồi xưa từng bị mất mặt nên muốn báo thù.
Ông cụ mò tay vào trong ngực lấy một quyển “Tu La Tâm Kinh” ném sang.
Long Thiên hết sức vui vẻ nhận lấy Tu La Tâm Kinh, rồi hỏi: “Hay là tôi ở lại ngồi uống trà với ông một lúc nhé, lần này tôi hứa sẽ không nói năng linh tinh gì đâu, hứa sẽ cổ vũ ủng hộ hết mình”.
Ông Phạm vung tay: “Cút đi!”
Long Thiên đứng dậy nói: “Thế thì tôi đành phải ngoan ngoãn nghe lời ông vậy”.
Sau đó xoay người bỏ đi, Phạm Trọng Lâu mới cười khổ nói: “Ranh con này còn nhỏ nhen hơn cả tôi với Tư Đồ Văn, nhưng nó lại khác hoàn toàn ông bố nhà mình, thông minh ranh mãnh nhưng thích giả ngu!”
Chương 173: Cháu không trách ông
Phạm Trọng Lâu nói xong, Phạm Thái Nhàn thắc mắc: “Ông, dù sao cháu cũng không hiểu ý câu ‘Đại trí giả ngu’ của ông là ý gì, cháu chỉ thấy anh Thiên rất thông minh”.
Phạm Trọng Lâu cười nói: “Thông minh hay không chưa nói chắc được, nhưng giả ngu thì rất bài bản, giỏi hơn ông bố có chuyện gì cũng thể hiện ra mặt của cậu ta nhiều. Công Tôn vô địch tính một nửa là sư phụ của Long Thiên, có vẻ không dạy võ, thế nhưng tư tưởng thì bị ảnh hưởng lúc nào không hay, dù sao ông cũng không thích nói chuyện với lão già suốt ngày nói nhân đạo các kiểu nhưng thực ra thì bụng dạ đen tối hơn bất kỳ ai đó. Long Thiên không nói chuyện được với ông, nhưng khá là hợp cạ với cháu, tối nay kết được một mốt quan hệ tốt rồi, ông đây không định ra điều kiện gì cả, cậu ta không cần chạy nhanh thế, thật sự tưởng ông có ý định tấn công hai cô gái kia ư?”
Phạm Thái Nhàn trợn tròn trừng mắt với ông mình rồi mắt nói: “Lúc nãy ông nhìn hai chị em nhà họ Vương, rớt hết cả nước miếng ra rồi kìa”.
Phạm Trọng Lâu nổi đóa nói: “Ông đây là muốn chọn giúp cháu một cô vợ tốt, cho nhà họ Yên ở thủ đô đó một cú vả, chuyện bị từ hôn năm đó khiến ông vô cùng mất mặt”.
Phạm Thái Nhàn cũng bực dọc nói: “Rốt cuộc là ai từ chối ai, nếu không phải do ông cho người đi loan tin cháu là đồ vô dụng bất tài thì dù nhà họ Yên có muốn từ hôn cũng không đến mức dứt khoát quyết liệt như vậy. Khi đó võ công của chú cũng đã cao lắm đâu, nhà họ Yên không phải vẫn nghênh kiệu đến mời chú về ở rể hay sao, mấy năm qua ngoài việc tự do bị hạn chế thì cũng được ăn ngon mặc đẹp, nói thật, cháu hơi bị ngưỡng mộ của cuộc sống của chú hai”.
Phạm Trọng Lâu đập bàn giận dữ quát: “Chú của cháu đến đó làm…con tin, dù sao vẫn có bố cháu gánh vác gia đình chuyện tốt xấu gì cũng đổ hết lên vai bố cháu, cả dòng họ Phạm giờ chỉ có mình cháu là cháu trai duy nhất, nếu cháu cũng đi ở rể thì nhà họ Yên còn không chiếm sạch nhà chúng ta hay sao, đợi lúc ông chui vào quan tài rồi, cả một dòng họ lớn như này là họ Phạm hay họ Yên đây?”
Phạm Thái Nhàn chả buồn nói nữa, chỉ ngồi thẫn thờ uống trà, anh ta nhớ lại lần đầu gặp cô con gái nhà họ Yên ở thủ đô năm đó, cô ta bé hơn nhỏ hơn anh một tuổi, người cũng thấp hơn, thế nhưng dáng vẻ thì kênh kiệu hơn người. Cô ta đánh cho Phạm Thái Nhàn một trận rồi thốt ra một câu Yên Vô Song này tuyệt đối không gả cho một tên vô dụng xong liền bỏ đi ngay trước mặt người lớn hai nhà, ngầu quá là ngầu, cực kỳ có phong thái nữ cường thời hiện đại.
Phạm Trọng Lâu thì lại vui vẻ, nhưng có ai nghĩ tới Phạm Thái Nhàn mặt mày bầm dập nằm rạp dưới đất, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên?
Khi đó anh ta mới mười năm tuổi, đó là tuổi lòng tự trọng cao ngất trời, lại bị một cô gái bé tuổi hơn sỉ nhục, thật sự không cảm thấy tổn thương sao?
Những năm qua ở Bắc Hải mặc dù Phạm Thái Nhàn luôn ra vẻ ăn chơi trác táng vô lo vô nghĩ, nhưng thi thoảng vẫn bị nghe mấy lời chê bai nhạo báng từ thủ đô, chả lẽ anh ta lại không tức giận chút nào sao?
Phạm Trọng Lâu nhìn cháu mình, thở dài nói: “Vẫn nhớ chuyện cô bé ở thủ đô khi đó, cảm thấy ấm ức hả?”
“Không có”, Phạm Thái Nhàn quẹt mặt, cười nói: “Cháu chỉ đang nghĩ cô bé đó mới mười bốn tuổi mà ngực đã phát triển vậy rồi, giờ trưởng thành chắc còn khủng hơn nữa, nếu có cơ hội thì thật sự muốn thử sờ xem thế nào”.
“Trông cháu nói kìa”, Phạm Trọng Lâu bật dậy nói: “Ông không cấm cháu giao du học thói xấu của tên nhà họ Long, tránh để mấy kẻ đang nhằm vào cháu phát hiện ra sơ hở gì, nếu vậy thì sẽ hỏng mất việc cố gắng che dấu bao lâu nay, ông đồng ý năm cháu hai năm lăm tuổi sẽ tặng cháu một món quà lớn, nhưng cháu có thể nhận được bao nhiêu thì phải dựa vào năng lực của bản thân thôi”.
Phạm Trọng Lâu rời đi, Phạm Thái Nhàn nghịch chén trà, thờ ơ nói: “Ông, trước giờ cháu chưa từng trách ông”.
Phạm Trọng Lâu không hề dừng bước, chỉ có đôi vai đã gánh vác cả nhà họ Phạm chợt khẽ run nhẹ. Vị khai quốc công thần chinh chiến trên chiến trường năm đó khẽ hít một hơi, vành khóe mắt đỏ hoe, bước chân càng nhanh hơn, trong lòng tự nhủ chỉ còn một năm nữa thôi, quãng thời gian năm mươi năm này sẽ không còn dày vò nữa”.
“…”
Long Thiên đang ngồi trên chiếc xe BayMaybach, ném cuốn Tu La Tâm Kinh cho Nhan Như Ngọc, Nhan Như Ngọc cũng không hào hứng vui mừng, anh ta chỉ nhận cuốn sách rồi thản nhiên nói: “Chúng ta không còn nợ nần gì nữa”.
“Từ lúc nào mà anh thoáng tính thế?”, Long Thiên vui mừng ra mặt, anh còn tưởng sau khi giúp Nhan Như Ngọc lấy cuốn sách này xong vẫn có thử thách nào đang đợi mình cơ, dù sao cũng nợ tên này hai món nợ ân tình, không ngờ Nhan Như Ngọc lại đột nhiên rộng lượng như vậy.
Nhan Như Ngọc cất cuốn Tu La Tâm Kinh xong thì giải thích: “Câu nói châm biếm Tư Đồ Văn đó của anh còn giá trị hơn cả một đơn thuốc”.
Long Thiên vui vẻ, không thèm nói mấy câu giả vờ muốn trả nợ, đồ lang băm xấu xa này mặc dù tính cách quái gở thật đấy, nhưng một khi đã nói là làm, thế cũng tốt, đỡ phải đi chào hỏi ông lão cao thủ cấp Địa đó nữa, anh chẳng muốn nếm mùi khổ sở từ quân cờ của ông ta nữa đâu.
Long Thiên hỏi: “Vậy anh định quay về Quỷ Môn à?”
Câu này vừa dứt, Vương Manh Manh lập tức dỏng tai lên hóng, lo rằng ý trung nhân của cô ta thật sự đi mất thì chắc chắn sẽ không cho mình đi cùng, vậy thì biết bao giờ mới được gặp lại chứ. Nhan Như Ngọc lắc đầu nói: “Tôi có việc phải ở lại Bắc Hải một thời gian nữa”.
Vương Manh Manh thở phào một hơi, chỉ cần anh ta ở lại là được, lòng chân thành có thể cảm hóa cả đá, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, cô ta không tin mình không chinh phục được người đẹp số một Quỷ Môn này.
Long Thiên trêu trọc: “Sao thế, bị đống bí kíp ở tầng thứ nhất mê hoặc rồi à? Hay là để tôi nói với Phạm Thái Nhàn một câu, cho anh làm người canh gác ở đó”.
Nhan Như Ngọc nhắm mắt nghỉ ngơi, không thèm để ý Long Thiên.
Chương 174: Xuất hiện
Vương Lệ Trân ngồi ở ghế phụ, cô có chút do dự hỏi: “Chúng ta bỏ đi như này có phải hơi bất lịch sự không?”
Nhà họ Phạm có tiếng nói nhất định ở Bắc Hải, lần này Long Thiên không thèm nể mặt, Vương Lệ Trân sợ họ sẽ ghi thù. Xem kìa, giờ còn chưa thành vợ chồng ‘thực thụ’ thì đã lo người đàn ông của mình đắc tội với người ta rồi, chu đáo biết bao.
Long Thiên khịt mũi coi thường: “Không bỏ đi chẳng nhẽ còn đợi ông lão đó cho anh ra bã luôn hay sao, nếu như ông ta để anh giúp Phạm Thái Nhàn tìm nhà họ Yên xả giận, sau đó cho mượn cuốn Tu La Tâm Kinh chết tiệt gì đó thì anh nên đi hay không đây. Anh không muốn đụng đến nhà họ Yên ghê gớm đó đâu, năm đó anh đây đã từng bị cô ta cho ăn hành rồi, trước khi đạt tới cấp Thiên thì anh sẽ không dây vào chuyện phiền phức này”.
Chỉ cần nghe ngóng chút về quan hệ giữa nhà họ Phạm và nhà họ Yên thì sẽ hiểu được đái khái, nhưng mà Long Thiên vẫn có chút ngạc nhiên, không ngờ cái tên bị chửi là thùng cơm vô dụng kia lại chính là anh Phạm đây.
Vương Lệ Trân không hiểu Long Thiên đang nói gì, Long Thiên cũng không muốn kể mấy chuyện không hay này cho cô, chỉ vui vẻ nói: “Em yên tâm, ông già kia còn tỉnh táo lắm, ông ta biết chắc nếu để anh lấy cuốn sách đi, sau này Phạm Thái Nhàn có chuyện gì cần nhờ thì chắc chắn anh sẽ cố giúp, với lại Phạm Thái Nhàn khá hợp tính anh, anh cũng không phải không hiểu đạo lý có qua có lại”.
Vương Lệ Trân nghe vậy thì không hỏi tiếp nữa, dù sao trong lòng Long Thiên có dự tính trước sẵn là ổn rồi, Vương Manh Manh định giúp Nhan Như Ngọc lau vết thương giữa lông mày thì bị anh ta đẩy ra, hỏi: “Cô Vương, sao cô phá được quân cờ của Tư Đồ Văn thế?”
Nhan Như Ngọc thật sự khó hiểu chuyện này, nếu như nói Vương Manh Manh chó ngáp phải ruồi phá cửa tử mở được cửa sinh, vậy thì làm cách nào Vương Lệ Trân có thể khiến quân cờ đó tan biến, anh ta đã được trải nghiệm sức mạnh của quân cờ, hiểu được nó ẩn chứa nội lực mạnh mẽ đến mức nào, người bình thường mà bị trúng một quân thì đã chết ngắc rồi, một cô gái yếu đuối chưa từng học võ như Vương Lệ Trân sao làm được như vậy.
Đây là lần đầu tiên Nhan Như Ngọc bắt chuyện với Vương Lệ Trân, cô có chút vừa mừng vừa lo, nhưng nhanh chóng trả lời: “Tôi cũng không biết, đến tôi cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu đây”.
Nhan Như Ngọc có vẻ muốn làm rõ chuyện này cho đến cùng: “Khi nào về tôi bắt mạch cho cô”.
Vương Manh Manh vừa nghe thế thì lập tức giơ tay làm nũng: “Anh Như Ngọc, hai ngày hôm nay em liên tục bị tức ngực, hay là anh cũng bắt mạch giúp em với”.
Giọng điệu của cô ta khiến Long Thiên đang cầm lái dựng tóc gáy, Vương Lệ Trân thì cười khổ, Nhan Như Ngọc không thèm nhìn Vương Manh Manh, nói: “Có lẽ lúc trên máy bay bị đè bẹp rồi”.
Long Thiên cười chảy nước mắt, Vương Lệ Trân dở khóc dở cười, Vương Manh Manh khóc không ra nước mắt, đây vốn không phải sở trường của cô ta, chỉ đành thở dài, đánh bạo giở trò lưu manh: “Vậy anh giúp em xoa đi, xem có lớn lên được không”.
Giờ đến lượt Nhan Như Ngọc câm nín rồi, Vương Cách Cách thì hớn hở giở trò thành công, Long Thiên lần đầu trông thấy Nhan Như Ngọc bị vặn lại không nói được lời nào, trong lòng thầm nghĩ chả lẽ phải trở thành anh rể của tên này hay sao?
“…”
Sân bay quốc tế Bắc Hải, một cô gái sở hữu gương mặt xinh đẹp có thể đánh bại bất kỳ ngôi sao quốc tế nào thanh lịch xuất hiện, chiếc kính râm bản to chiếm hơn nửa khuôn mặt, cô ta mặc quần denim dài, ôm trọn lấy đường cong tuyệt mỹ, khoe trọn đôi chân dài, kể cả không đi giày cao gót thì chiều cao 1m70 cũng khiến không ít chàng trai trẻ phải ngước mắt nhìn theo.
Ngoại trừ thân hình hoàn hảo tuyệt đối khiến đám con trai kia không với nổi mà nản chí thì một nguyên nhân nữa là do chiếc áo thun ngắn cô ta đang mặc quá phá cách, hình in trên đó cực kỳ khó coi, nó không phải hình minh tinh nào mà là gương mặt cười của một người đàn ông có nhan sắc hết sức tầm thường hoặc có thể nói là xấu, hình in bị vòng một đầy đặn của cô gái làm cho biến dạng, một lũ đàn ông ở sân bay chỉ hận mình không thể thế chỗ gương mặt người đàn ông đó.
Cô gái có thân hình thon thả, làn da căng mọng sáng mịn, quyến rũ chết người, toàn thân toát lên khí chất bà hoàng, càng làm tăng thêm sự quyến rũ đạt đến đỉnh cao, đàn ông thích chinh phục phụ nữ, nhưng dù có chinh phục bao nhiêu người đi nữa đều không bì được với cực phẩm kiểu này.
Bởi vì kiểu người như này dù đi tới bất kỳ đâu đều khiến người ta cảm thấy xấu hổ vì không bằng, kể cả nam hay nữ đều vậy.
Cô ta kéo theo một chiếc va ly, trên cổ tay trắng ngần đeo chiếc vòng ngọc phỉ thúy vừa nhìn đã biết là giá trị cao ngất ngưởng.
Cô ta không để ý tới những ánh mắt kinh ngạc hướng về mình trong suốt đường đi, coi như không thấy gì, cứ thế một mình ra khỏi sân bay.
Đám đàn ông đằng sau lau nước miếng, vẫn theo đuôi cô ta, đương nhiên bọn họ biết mình không thể với tới cực phẩm như vậy, nhưng biết sao được khi trên đời không thiếu kẻ chỉ biết suy nghĩ bằng thân dưới.
Mới đầu bọn họ chỉ dám theo đuôi, sau khi phát hiện cô gái này đứng ở cổng sân bay, không có tài xế đến đón thì một tên phú nhị đại trong đám đó đã chạy tới trước chiếc Ferrari của mình, vẻ mặt tự cho mình có tiền là ngầu lắm, hớn hở nói: “Người đẹp, đang gọi xe à, hay để tôi đưa đi nhé?”
Mấy tên còn lại đều tỏ ra hứng khởi, cứ tưởng là cô chủ nhà nào, xem ra có vẻ chỉ là một cô gái xinh đẹp nhà bình thường nào đó mà thôi, nếu không đã có tài xế tới đón từ lâu rồi, cần gì gọi xe nữa. Mấy cô gái đều ôm mộng tìm được bạch mã hoàng tử giúp mình đổi đời, giờ thiếu điều nói với cô ta, chỉ cần em lên xe của anh thì liền biến thành phượng hoàng rồi.
Cô gái này có vẻ cũng dễ bắt chuyện, cô ta quay lại nhìn tên phú nhị đại, cười nói: “Không cần đâu, chồng tôi sẽ đến đón bây giờ”.
Một nụ cười làm khuynh đảo nhân gian, đúng là chả khác gì Đát Kỷ, tên phú nhị đại đó nhìn đến ngẩn người, không kiểm soát nổi cái thứ dưới đũng quần nữa rồi, hắn ta nghe không vào tai câu vừa rồi, có chồng thì sao chứ, gái có chồng lại càng mặn mà, những năm qua hắn ta đã gián tiếp cắm sừng cho không ít người.
Tên phú nhị đại chỉ tay vào ngực cô ta nói: “Đừng nói với tôi tên ngu ngốc đó là chồng cô nhé, người đẹp à, cô theo anh ta đúng là lãng phí, chi bằng theo tôi đây, đảm bảo được ăn ngon mặc đẹp”.
Trong mắt cô gái ánh lên vẻ tức giận, nhưng cô ta lập tức giấu đi, chuyến đi lần này cần được giữ bí mật, thế nên cô ta không đem theo vệ sĩ, không ngờ đi khỏi thủ đô lại xuất hiện mấy thằng ất ơ dám trêu ghẹo mình. Cũng được, nghĩ đến cái người vừa tới Bắc Hải liền không thèm quan tâm cô ta nữa, cô gái liền cười yêu kiều: “Nếu muốn đập chậu cướp hoa thì anh phải dẫn thêm nhiều người nữa tới mà cướp, chồng tôi đánh nhau giỏi lắm đấy”.
Tên đó cười ha ha: “Được, tôi ở đây đợi chồng cô tới, để tôi xem chồng cô thấy vợ mình bị người khác cướp đi ngay trước mặt thì có dám làm gì không, Tiểu Văn, gọi tất cả anh em tới đây!”
Cô gái không thèm để ý tên phú nhị đại, cô lấy điện thoại ra gọi, gương mặt lạnh lùng chợt trở nên tươi tắn quyến rũ, ngọt ngào nói: “Tiểu Hổ Tử, tôi đến Bắc Hải rồi”.
Chương 175: Gào khóc thảm thiết
Trong cuộc đời Long Thiên, người đầu tiên cho anh biết khái niệm về "tình dục" không phải là một giáo viên trong máy tính, mà là bà chị cũng chính là cô con dâu nuôi từ nhỏ tới nhà họ Long năm bảy tuổi. Lúc đó Long Thiên chỉ mới năm tuổi. Lần đầu tiên gặp người chị này, anh thấy cô ta rất xinh đẹp, nhưng trái ngược với sự xinh đẹp đó lại là sự lạnh lùng đến đáng sợ. Thời gian đầu sống chung với nhau, Long Thiên phải dè dặt từng li từng tí một. Mãi cho tới một lần, cô ta và Long Lăng Tuyết cãi nhau, sau khi anh đứng về phía cô ta, quan hệ của hai người mới có chút tiến triển.
Sau đó, có lần vì sợ tiếng sấm, không hiểu tại sao cô ta lại xông vào phòng Long Thiên, đồng thời một người cũng vô cùng sợ tiếng sấm như Long Thiên lại giả vờ ra vẻ đàn ông ôm cô ta ngủ đến hết đêm. Kể từ đó, hai người đã trở thành một đôi thanh mai trúc mã.
Một thời gian sau, ông cụ Long qua đời, người ốm yếu từ nhỏ như Long Thiên lại nhất quyết đòi canh giữ linh cữu cho ông cụ, anh khóc tới ngất xỉu trong nhà tang lễ, cô con dâu nuôi từ nhỏ này cũng quỳ bên cạnh chăm sóc cậu bé Long Thiên, anh gần như đã suy sụp, vì đau buồn mà bỏ ăn, cô ta cũng không ăn, bảy ngày liền không một ngụm nước. Sau đó, cả hai người cùng được đưa ra nhà tang lễ bằng xe cứu thương. Khi Long Thiên tỉnh dậy, điều đầu tiên anh nhìn thấy vẫn là gương mặt hốc hác xen lẫn chút dịu dàng đó.
Lúc nhận được cuộc gọi của cô con dâu nuôi từ nhỏ này cũng là lúc Long Thiên từ nhà họ Phạm trở về nhà họ Vương, anh cẩn thận không để vợ phát hiện, lén lút ra ngoài nghe điện thoại. Cừu Đông Thanh chỉ giải thích rằng cô ta đang ở sân bay Bắc Hải, hy vọng Long Thiên sẽ đến đón cô ta rồi cúp máy luôn, không cho Long Thiên cơ hội từ chối.
Long Thiên mỉm cười bất lực, thói quen này đã được hình thành từ khi còn nhỏ. Cô ta sẽ làm bất cứ điều gì mình muốn dù Long Thiên có đồng ý hay không. Ví dụ như nửa đêm mặc một bộ đồ lót khiêu gợi rồi chạy vào phòng quyến rũ anh, hay lớn rồi nhưng vẫn đòi tắm chung với anh, hoặc là chỉ vì không thể liên lạc với Long Thiên mà làm loạn cả Quỷ Môn. Cô ta làm tất cả những chuyện này nhưng chưa từng báo trước với Long Thiên lấy một lời.
Vì vậy, khi cô ta đến Bắc Hải, Long Thiên đã biết trước, chuyến đi Hồng Môn Yến này nhất định phải diễn ra.
Long Thiên đang lựa chọn từ ngữ để giải thích cho vợ thì Vương Lệ Trân đã đứng ở cửa đưa chìa khóa xe cho anh. Quả nhiên không có chuyện gì qua mắt được cô vợ thông minh này. Long Thiên nhận lấy chìa khóa, cười nói: "Sao em biết là Cừu Đông Thanh gọi cho anh".
"Làm gì còn người nào trên thế giới này có thể khiến một người vô tư như anh lộ ra vẻ mặt sầu não tới vậy. Đi đón cô ta đi, kẻo cô ta lại nghĩ tôi nhỏ mọn", Vương Lệ Trân cười nói.
Long Thiên ngập ngừng hỏi: "Em không giận sao?"
“Tôi đâu có nhỏ mọn như vậy”, Vương Lệ Trân quay người bước vào phòng.
Long Thiên thở phào nhẹ nhõm, cũng may vợ mình rộng lượng, nếu không e là chưa cần gặp mặt đã bị cô con dâu nuôi từ nhỏ này biến thành một tên cặn bã rồi, đúng lúc Long Thiên định khen vợ rộng lượng thì trong phòng vang lên giọng nói dứt khoát của Vương Lệ Trân: "Không được đi qua đêm, trước mười hai giờ mà vẫn chưa về, ngày mai chúng ta ra tòa làm đơn ly hôn".
Long Thiên sợ tới toát mồ hôi lạnh, anh là một đứa bé ngoan, lời đe dọa này chẳng khác nào vũ khí giết người.
Long Thiên nhìn đồng hồ, bây giờ là mười giờ tối, vẫn còn hai tiếng nữa, với tính khí của cô con dâu nuôi từ bé này, khả năng cao là tối nay không về được. Xem ra đành phải chờ tới mai rồi giải thích với Vương Lệ Trân vậy.
Long Thiên ngồi lên chiếc Maybach với tâm trạng rối bời. Có lẽ đây là lần đầu tiên Long Thiên gặp lại Cừu Đông Thanh sau chuyện của Lâm Chi Tử. Năm đó tại đám tang của Lâm Chi Tử, sau khi tình cờ phát hiện ra nụ cười ớn lạnh đó của Cừu Đông Thanh, anh liền tự giác giữ khoảng cách với cô ta, bước vào Quỷ Môn với một tâm thế ‘mắt không thấy lòng sẽ không phiền’.
Long Thiên ở Quỷ môn nhưng cô ta không hay không biết đợi anh tận nửa năm trời, đến khi phát hiện ra cô ta đã đuổi đến tận Quỷ Môn, sống chết đòi gặp Long Thiên. Long Thiên nhất quyết không gặp, cô ta liền làm loạn cả Quỷ Môn, đánh cho hơn mười cao thủ cấp Huyền phải lăn lê bò toài, cuối cùng vẫn là ông cụ Phương Nhân Vương phải ra mặt, chưa cần ra tay ông ta đã khiến Cừu Đông Thanh không đánh mà lui chỉ bằng vài câu nói.
Kết hôn với Vương Lệ Trân ít nhiều cũng là một cách để trả thù và cắt đứt quan hệ, những hiểu lầm chưa được giải quyết năm đó vẫn luôn là một nút thắt giữa Long Thiên và Cừu Đông Thanh, bốn năm qua họ gần như chưa từng gặp nhau, nói chuyện lấy một câu, cô con dâu nuôi từ bé này có thể nhẫn nhịn đến lúc này mới tìm tới cửa đã là tốt lắm rồi.
Cừu Đông Thanh là một người có thân phận rất đặc biệt trong nhà họ Long, cô ta không có quan hệ huyết thống với nhà họ Long nhưng lại được coi như một thành viên của gia đình, không chỉ vậy, ngoài cậu cháu trai Long Thiên ra cô ta là người được ông cụ nhà họ Long yêu thương nhất. Long Thiên Tượng cũng chăm sóc cô ta rất chu đáo. Khi Cừu Đông Thanh còn nhỏ, ông ta đã cho cô ta ngồi trong góc văn phòng tham gia cuộc họp hội đồng quản trị một cách bán chính thức.
Tất nhiên, vị trí đó đáng lẽ phải thuộc về Long Thiên mới đúng. Nhưng tiếc là sau khi mẹ anh qua đời vì khó sinh, Long Thiên Tượng cũng bắt đầu lạnh nhạt với cậu con trai này, thẳng thừng đuổi về quê nhà không lo không quản. Mãi tới sau khi ông cụ Long qua đời, Long Thiên Tượng đưa mẹ kế vào nhà, hai bố con đã từ bất hòa trở thành chiến tranh lạnh.
Biểu hiện của Cừu Đông Thanh gần như không chê vào đâu được, IQ, EQ đều cao lại có quyết đoán, từ chối vị trí giám đốc mà Long Thiên Tượng dành sẵn cho cô ta, bắt đầu đi lên từ bộ phận thấp nhất, che giấu thân phận, không nhờ đến sự giúp đỡ của nhà họ Long, từng bước trở thành trưởng phòng, tới giờ đã chính thức trở thành phó chủ tịch tập đoàn Tượng Quốc, bỏ xa Long Lăng Tuyết, người luôn so sánh hơn thua với cô ta cả mấy con phố. Lịch sử về quá trình phấn đấu của nữ phó chủ tịch mới nhậm chức này vẫn còn được lưu truyền trong thủ đô, và được nhiều ông lớn trong giới kinh doanh hết lời khen ngợi bằng những câu như ‘sinh con gái phải sinh người giống Cừu Đông Thanh’.
Với một người chưa bước chân vào Quỷ Môn như Long Thiên năm đó, như vậy là quá nổi bật, dù bây giờ anh đã không còn là Long Sơn Hổ của ngày xưa, nhưng dường như khoảng cách vẫn không thể gần hơn dù chỉ một bước.