-
Chương 166-170
Chương 166: Tôi thích anh
Long Thiên tự nhủ bản thân mình không làm được như vậy, thế nên anh mới luôn cho rằng mình không bằng Tiểu Nam Tử, trông thì lạnh lùng vô tình nhưng kỳ thực lại sống tình cảm, trông có vẻ đa tình như thực ra lại hết mực chung thủy, đến ông Công Tôn cũng chưa hiểu hết được câu này chứ đừng nói là bản thân.
Long Thiên đột nhiên hỏi thẳng thừng: “Thích tôi à?”
Câu nói này chả khác gì bom nổ ầm một tiếng trong đầu Mộc Tiểu Nhã, cô muốn phủ nhận, dù sao đi nữa người phụ nữ có học thức văn hóa đều biết không nên có bất kỳ ảo tưởng nào với người đàn ông đã có vợ, bởi đó là việc trái với đạo đức, nhưng cô lại bần thần không phủ nhận.
Long Thiên châm thuốc, bất lực nói: “Tôi đã có vợ”.
“Tôi biết”, Mộc Tiểu Nhã mỉm cười, cô chớp mắt nhìn Long Thiên: “Cho dù anh nói anh không chỉ có một bà xã tôi cũng không thấy lạ”.
Long Thiên thắc mắc: “Cô không giận à?”
Mộc Tiểu Nhã lắc đầu, kiêu ngạo nói: “Có nhiều người thích anh như vậy, tôi cũng thích anh, không phải tức là gu của tôi tốt ư, cả đời này tôi khó mà trở thành người phụ nữ tài giỏi như chủ tịch Vương, nhưng tôi và cô ấy đều yêu thích cùng một người đàn ông, thế là tự nhiên khoảng cách giữa tôi và cô ấy được rút ngắn”.
Logic của Mộc Tiểu Nhã khiến Long Thiên cạn lời, anh nhả thuốc, nghiêm túc nói với Mộc Tiểu Nhã: “Cô nói xem, khi yêu một người, có phải là chỉ muốn ở với duy nhất người ấy cả đời không?”
Mộc Tiểu Nhã lắc đầu.
Long Thiên lại hỏi lại cô gái ngốc nghếch này: “Chả lẽ không đúng ư?”
“Như vậy là phải cực kỳ yêu họ, nếu chỉ là thích thì tôi nghĩ sẽ không làm được như vậy, đặc biệt là đàn ông”, Mộc Tiểu Nhã chống cằm nói: “Thực ra tôi cũng không hiểu rõ lắm, tình yêu là một vấn đề hết sức trừu tượng, hồi trước quen Lăng Phong, tôi tưởng mình yêu gã, nhưng thực ra cũng chỉ thích ở cạnh gã mà thôi, sau đó thì như thành thói quen, quen với những lời ngon ngọt, quen với những yêu cầu của gã, tôi là kiểu người rất dễ dàng ỷ lại vào người khác, vì vậy khi bị gã đá mới quỵ lụy như thế. Lần đó anh giúp tôi cho gã một trận, sau khi xả nỗi hận xong tôi mới hiểu ra, người tôi thích không phải gã mà là bản thân ngây ngô hồi xưa”.
Long Thiên do dự một lúc rồi nói: “Vậy tôi có được coi là một Lăng Phong thứ hai không?”
“Khác nhau, anh không giống với gã, cảm giác của tôi đối với anh cũng vậy, anh Thiên, không phải việc gì cũng phải có logic. Thích có lẽ là mơ mơ hồ hồ, muốn được ở bên cạnh một người, đến bản thân cũng không nói rõ được cảm xúc của mình, vượt qua ranh giới đó rồi thì chả còn gì thú vị nữa”, Mộc Tiểu Nhã làm mặt xấu, gương mặt không hề có chút đau buồn khi nói về chủ đề khó nhằn này, rõ ràng cô đã kiên cường hơn trước rất nhiều.
Long Thiên cười, nghịch lọn tóc đuôi ngựa của cô, cô đúng là càng ngày càng có suy nghĩ sâu sắc, hoặc có thể do bọn họ đều không phải mấy đóa hoa được nuôi trong lồng kính, vì vậy chỉ có thể trở nên ngày một kiên cường hơn mà thôi.
Long Thiên cười khổ: “Tiểu Nhã, tháo bím tóc đuôi ngựa này ra đi, cô không cần ép bản thân trở thành dáng vẻ mà người khác mong muốn đâu”.
Mộc Tiểu Nhã nãy giờ vẫn rất điềm tĩnh, đột nhiên mở to mắt rưng rưng, cảm xúc bộc phát: “Tôi không muốn, tôi cứ thích buộc tóc đuôi ngựa đấy, anh không có quyền bảo tôi không được buộc!”
Long Thiên biết Mộc Tiểu Nhã hiểu nhầm mình muốn đuổi cô đi nên mới phản ứng như vậy, chỉ đành giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, ý tôi là cô không để tóc đuôi ngựa thì càng xinh đẹp hơn, cô nghĩ đi đâu thế?”
Mộc Tiểu Nhã thở phào nhẹ nhõm, quan sát người đàn ông dường như không bao giờ để lộ sự buồn bã này, cười híp mắt xác định lại lần nữa: “Tôi đẹp không?”
Long Thiên cười đáp: “Đương nhiên là đẹp, nếu không tôi đã không tốn nhiều lời với cô như thế, tôi là người thích vẻ bề ngoài mà”.
Mộc Tiểu Nhã phẩy phẩy tay: “Vậy tôi nhất định sẽ trở nên ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng khí chất để anh cảm thấy xấu hổ vì không xứng với tôi”.
Long Thiên bị chọc cười nói: “Đúng là có hoài bão, muốn tôi khóc lóc ôm chân kêu gào cầu xin cô đừng rời bỏ tôi ư?”
Mộc Tiểu Nhã che miệng cười: “Đúng thế, đến lúc đó tôi sẽ không thích anh đâu”.
Long Thiên không chịu thua: “Vậy tôi cũng phải nỗ lực một chút, phấn đấu để cô thích tôi cả đời, tôi không cho phép tên đàn ông khác nhanh chân đến trước cướp mất mối ngon như thế này đâu, nếu không đến lúc đó lại có người trèo lên giường cô, chắc chắn tôi sẽ hối hận đau lòng chết mất. Dù sao tôi cũng chả cần thể diện từ lâu, thêm lần nữa cũng chả chết ai, tôi nói với cô nhé, hồi trước tôi được mệnh danh là tên cầm thú ở thủ đô đấy, rảnh rỗi liền trêu ghẹo con gái nhà lành, có lúc còn bắt cóc về cơ, tôi là một cái hố đen đó, một cô gái xinh đẹp yêu kiều như cô cứ muốn nhảy vào, chả lẽ tôi còn có thể ngăn cản được hay sao?”
Mộc Tiểu Nhã thật lòng nói: “Tôi thích con người anh như bây giờ”.
Long Thiên ngạc nhiên: “Tại sao, không cảm thấy tôi rất bỉ ổi ư?”
Mộc Tiểu Nhã ngẩng đầu chăm chú nhìn Long Thiên, lần đầu nói ra tâm tư của mình: “Tôi thích anh”.
Long Thiên cười xấu xa nói: “Được thôi, đừng yêu tôi là được”.
Mộc Tiểu Nhã lại hỏi: “Vậy giả sử có một ngày tôi yêu anh thì sao?”
Long Thiên lắc đầu: “Sẽ không đâu, đợi sau này cô sẽ nhận ra thế giới bên ngoài rộng lớn đặc sắc như thế nào, sẽ có vô số người tốt cho cô lựa chọn, đợi cô lựa hoa cả mắt rồi liền phát hiện hồi xưa mình ngốc nghếch thích một người là chuyện cực kỳ cực kỳ ngu dốt”.
Mộc Tiểu Nhã vuốt ve khuôn mặt Long Thiên: “Vậy anh cũng không được yêu tôi đâu đấy”.
Long Thiên không đáp.
Mộc Tiểu Nhã vòng tay ôm chặt cổ anh, cô đã hiểu tại sao ở trường học có rất nhiều nữ sinh sẵn sàng trao thân cho mấy tên bạn trai ất ơ không tài không cán, có lẽ không phải do bọn họ ngu ngốc không hiểu chuyện, mà là cảm thấy bản thân thật sự đã thích người kia tại một thời điểm nào đó.
Cô không biết anh có thích cô hay không.
Nhưng cô biết cô thích anh.
Sự yêu thích không thể nào giải thích.
Chương 67: Lầu một
Nếu như người ta cứ nhất định muốn nhảy vào hố lửa thì Long Thiên cũng không cản nữa, mấy năm nay thực hiện nhiệm vụ ở Quỷ Môn cũng gặp không ít mấy cô gái ngốc nghếch mù quáng thích mình, anh sớm đã quen rồi, đương nhiên người kiên trì được cũng chẳng có mấy người. Chủ yếu là bên ngoài thì mạnh miệng, chứ nói đến làm được hay không thì lại là chuyện khác. Việc này cũng giống như dục vọng mãnh liệt của một người đàn ông được phụ nữ theo đuổi vậy, chính là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nhưng lại phát hiện ra đối phương sẽ phải chịu nghẹn khuất, chỉ là thân phận giữa nam với nữ đổi cho nhau mà thôi.
Long Thiên chỉ cần để ý chải truốt lại một chút thì thực ra cũng khá đẹp trai, ít nhất là nhìn cũng thuận mắt, đương nhiên Long đại thiếu gia vẫn luôn cho rằng con đường mình đi là con đường dựa vào thực lực, không giống tên kiểu thần tượng như Nhan Như Ngọc kia, cho nên rất tự tin với phương diện sức hấp dẫn này, nếu không làm sao có thể chinh phục được nữ hoàng Vương một cách nhanh chóng như vậy. Mặc dù nói trước mắt vẫn chưa hoàn toàn thành công nhưng một người phụ nữ vì anh mà rơi nước mắt thì còn cách việc trèo lên giường của anh xa không?
Long Thiên đưa Mộc Tiểu Nhã lên lầu, tiện đường ghé vào văn phòng của vợ, vừa gõ cửa thì Vương Lệ Trân nói vào đi, Long Thiên cười hi hi mở cửa bước vào.
Vương Lệ Trân quả thật là một người cuồng công việc, công việc là công việc, từ xưa đến nay không bao giờ tranh thủ giờ công làm việc tư, hoàn toàn không giống với người đi làm như đi chơi như Long Thiên. Lúc này nữ hoàng được coi là đệ nhất mỹ nhân Bắc Hải đang mặc một bộ đồ công sở ngồi sau bàn làm việc, ngón tay đang đong đưa cây bút, cô đang duyệt một bản văn kiện, thần thái sáng láng, dáng vẻ ôm cả giang sơn, thần thái nữ vương bạo phát.
Mặc dù nói trận chiến giá cả của tập đoàn Tần Thị đã làm chấn động thị trường Bắc Hải, dẫn đến thị phần thị trường của tập đoàn Vương Thị giảm sâu, nhưng cũng may Vương Lệ Trân cũng không cố chấp với mỗi lĩnh vực y dược, dù sao vốn của tập đoàn Vương Thị hiện hiện nay đã đầy đủ rồi, trong thời gian ngắn sẽ không gây ra ảnh hưởng gì, hơn nữa chỉ cần có vốn thì đầu tư vào các mảng khác cũng có thể kiếm tiền.
Đối mặt với trận chiến giá cả của tập đoàn Tần Thị, Vương Lệ Trân quyết định dùng lối đi khác để đáp trả, không đối đầu trực diện, giữ vững quy tắc dù sao anh cũng không có cửa khiến tôi làm ăn lỗ vốn mình đâu là được, chẳng phải đều bị tổn thất sao, cả hai doanh nghiệp đều cùng lỗ vốn đi.
Từ sau khi tiếp nhận vị trí chủ tịch, có thể nói Vương Lệ Trân giống như Tôn Ngộ Không được cởi bỏ chiếc vòng kim cô, không còn ai có thể kiểm soát cô nữa, cuối cùng cũng có thể làm những việc mà cô muốn làm, trước mắt trong tay cô còn đang đầu tư vào hai công ty mới.
Một công ty giải trí cũng tương đối quy mô, đang nỗ lực bồi dưỡng những nhóm hot boy và hot girl có thể mang lại lưu lượng tốt, còn một công ty nữa chính là công ty mỹ phẩm hợp tác với Long Thiên và Diệp Yêu Tinh, sản phẩm chủ đạo đương nhiên chính là bột trong chiếc bình đen nhỏ đó. Việc này do Diệp Yêu Tinh đích thân quản lý, Vương Lệ Trân cung cấp khoa học kỹ thuật, còn Long Thiên thì chỉ cưỡi ngựa xem hoa thôi.
Vương Lệ Trân đã nói riêng với Long Thiên về chuyện này rồi, Long Thiên không có duyên làm ăn, nên giao toàn quyền cho vợ mình quản lý, Vương Lệ Trân đương nhiên không có ý kiến gì, bớt được một người ý kiến cô cũng đỡ mệt đầu.
Dường như không biết là Long Thiên vào, Vương Lệ Trân còn tưởng là trợ lý Mộc Tiểu Nhã nên cũng không ngẩng đầu lên nói: "Rót giúp tôi cốc nước".
Long Thiên không lên tiếng, rót cho Vương Lệ Trân một cốc nước rồi để trên mặt bàn cô nói: "Phu nhân vữ vương của tôi, còn việc gì cần sai bảo nữa không?"
Vương Lệ Trân lúc này mới ngẩng lên nhìn gương mặt đang cười xấu xa của Long Thiên, Vương Lệ Trân xưa nay luôn công tư phân minh ở chỗ làm việc phá lệ nở một nụ cười nói: "Giải quyết xong chuyện của Triệu Quang Lâm rồi sao?"
Chuyện này Vương Lệ Trân cũng chẳng cần nghe ngóng, Mộc Tiểu Nhã vì sao lại vội vàng rời khỏi văn phòng như vậy chứ, cộng thêm Triệu Quang Lâm mà Long Thiên đã kết oán hôm nay cũng đã đi làm lại, chẳng cần động não cũng biết nhất định sẽ phải phục thù rồi. Đối với mấy việc này Vương Lệ Trân cũng mắt nhắm mắt mở, dù sao Long Thiên cũng là dạng lưu manh không thể chịu thiệt được, cho nên cô cũng chẳng muốn quản mấy chuyện vô vị này.
"Dựa vào loại đấy thì có thể lãng phí bao nhiêu thời gian của anh chứ, vợ à, em cũng thật là, rõ ràng biết anh đánh nhau với người ta mà cũng không xuống hô hào cổ vũ gì cả", Long Thiên ngồi trước mặt Vương Lệ Trân nói.
Vương Lệ Trân trừng mắt lườm cái ông chồng càng ngày càng quá phận này một cái rồi nói: "Đường đường là chủ tịch mà còn xuống hò hét cổ vũ cho anh thì ra thể thống gì nữa!"
"Haiz, em đừng ra vẻ nữ tổng tài như vậy nữa, định dọa ai chứ, có tin anh ấn em lên tường giống như đêm đó không?", Long Thiên híp mắt nói.
Cảm nhận được tay này đúng là đang có động tác đứng lên, Vương Lệ Trân vẫn luôn hô mưa gọi gió trên thương trường vội vàng hoảng hốt xua tay nói: "Được rồi, tôi không ra vẻ như vậy nữa là được chứ gì?"
Hết cách rồi, thư sinh gặp phải quân nhân mà, tình ngay lý gian, cô thật sự tin là anh dám làm hành động hoang đường đó ở tại văn phòng lắm. Dù sao đối với một tên lưu manh ngày đầu tiên đã dám đạp đổ cửa thì có gì mà không dám làm chứ.
"Thế còn được", Long Thiên vuốt cằm nói: "Vợ, em tìm việc gì cho anh làm đi, cuối cùng anh cũng đã hiểu vì sao bộ phận nhân sự của công ty mình lại ít người nhất rồi, thực sự là quá buồn chán, ngày nào cũng chôn mình ở cái văn phòng chẳng ai thèm ngó ngàng tới kia, anh sắp mốc meo cả lên rồi".
Vương Lệ Trân nghĩ một lát rồi nói: "Bên chỗ Diệp Yêu Tinh đang thành lập một công ty, chính là công ty mỹ phẩm mà tôi đã nói với anh đó. Nếu anh cảm thấy ở công ty buồn chán quá thì qua đó giúp đỡ đi, nếu không anh đi tìm Tần Tung Hoành gây chuyện cũng được, đỡ lởn vởn trước mặt tôi. Tránh việc Manh Manh thật sự bỏ học để ngày nào cũng ở đây trông chừng tôi, chỉ sợ tôi với anh lại xảy ra chuyện gì đó".
"Tên khốn Tần Tung Hoành đó ăn một vố đau như vậy chắc chắn đã trốn rồi, anh đi đâu tìm hắn bây giờ, nhưng em yên tâm, anh đã sắp xếp Lữ mập trông chừng rồi, một khi có bất cứ động tĩnh nào anh sẽ đến giết hắn ngay. Về phía Manh Manh thì em cũng không cần lo nữa, Nhan Như Ngọc đang ở nhà mình, anh thấy cô nhóc đó đã bị trúng ma chướng rồi, đoán chừng thời gian này bỏ cả học để hằng ngày ở nhà chỉ cầu được nhìn người tình trong mộng kia một cái thôi, làm gì có thời gian quản chúng ta nữa. Anh đang nghĩ hay là để tên lang băm đó đưa đón con bé đi học, cũng coi như giúp người khác hoàn thành ước vọng vậy, để anh hằng ngày đỡ bị đã phải làm tài xế rồi còn bị ăn mắng nữa", Long Thiên cười hi hi nói.
Chương 168: Cao thủ cấp Thiên
Vương Lệ Trân sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của anh chứ, có cái lá chắn Nhan Như Ngọc kia chặn Vương Manh Manh rồi, không còn người cản trở anh nữa, anh còn không thể muốn làm gì thì làm sao? Trước đây còn được, cô không hề vừa mắt với anh, nhưng bây giờ thì sao? Bản thân giờ đã có chút thích anh như vậy, nếu như anh cứ mặt dày yêu cầu này yêu cầu nọ khiến cô mềm lòng thì thực sự béo bở cho anh rồi.
Vương Lệ Trân không nhìn vào ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Long Thiên, ho khan một tiếng rồi nói: "Tôi sợ Manh Manh sẽ bị bắt nạt khi chơi với người bạn kia của anh mất, anh nói với anh ta một tiếng, có thể khoan dung một chút không, nó vẫn chỉ là một cô nhóc, chưa hiểu thế nào là yêu với thích đâu. Chỉ cần không quá đáng quá, quậy chút thôi xin đừng để bụng".
Nhớ lại cảnh tượng giao thủ giữa Nhan Như Ngọc và Tần Tung Hoành đêm hôm đó, cộng thêm Long Thiên vẫn luôn nói tính khí của người này cổ quái, Vương Lệ Trân vẫn thật sự lo rằng tiểu mỹ nhân dù bên ngoài thì xinh đẹp nhưng thực ra lại không dễ nói chuyện kia chấp nhặt với em gái mình, nếu cắm cho một cây kim thì phải đau biết bao, cứ cho như là Vương Manh Manh cam tâm tình nguyện đi nhưng thân làm chị gái như cô vẫn rất đau lòng.
Long Thiên vui vẻ nói: "Em yên tâm đi, mặc dù tính khí tên lang băm đó cổ quái, nhưng từ xưa đến nay không thích giết người bừa bãi, cho dù có giết người bừa bãi thì cũng không đích thân ra tay đâu".
Nghe được nửa câu trước Vương Lệ Trân còn có chút yên tâm, nhưng nửa câu sau thì lại huề vốn. Có điều cũng phải, hai người họ đều xuất thân từ nơi như Quỷ Môn, Vương Lệ Trân đã điều tra qua tổ chức này, rất thần bí, mặc dù chưa hiểu rõ hết nhưng cũng biết người ở đó ra đều không phải người tầm thường, nói thừa, người bình thường có thể có thân thủ như Long Thiên và Nhan Như Ngọc sao?
Có lẽ ban đầu Vương Lệ Trân cũng đi nghe ngóng quá khứ của Long Thiên, nhưng từ sau khi thích anh thì cũng không còn làm những chuyện như vậy nữa, thậm chí có thể nói là Vương Lệ Trân thích cảm giác thần bí như vậy, bởi vì người đàn ông này giống như kho báu vậy, mãi mãi chứa đựng những điều bất ngờ. Vấn đề này Vương Lệ Trân phải tự mình giải đáp, nếu như vừa mới bắt đầu đã biết đáp án thì e là quá trình sẽ trở nên nhạt nhẽo vô vị mất.
Long Thiên hẹn tối cùng Vương Lệ Trân tới nhà họ Phạm rồi rời đi, Vương Lệ Trân cũng đồng ý, dù sao Tần Tung Hành đến nay cũng chưa biết ở đâu, nếu như lại bất ngờ đột kích một lần nữa thì Vương Lệ Trân không có người bên cạnh bảo vệ sẽ lành ít dữ nhiều. Cho nên bây giờ Vương Lệ Trân vẫn nên đi cùng Long Thiên thì sẽ an toàn hơn, hơn nữa có thể tìm hiểu lầu một đó cũng không tệ.
Lầu một võ học, đây là cách gọi trong giới võ giả, còn người bình thường thì thậm chí còn không biết căn gác nhỏ trong vườn nhà họ Phạm đó lại nổi tiếng trong giới võ giả như vậy. Nghe nói căn lầu này là do tổ tông nhà họ Phạm xây dựng, thậm chí được kể lại rằng vào đời Tống đã cất giữ không ít những bí tịch công pháp và thư kinh thất truyền, sách mà bạn không thể tìm được thì đều có thể tìm được ở đó, rất nhiều lời đồn đại. Long Thiên từ trước đến nay đã không có hứng thú với lịch sử, Công Tôn vô địch cũng đã từng nói qua cho anh về lai lịch của căn lầu này, có điều Long Thiên nghe tai nọ lại ra tai kia nên chẳng nhớ được gì, chỉ đại khái biết nơi này có thể so sánh với Quỷ Môn Quan của Quỷ Môn, nói thẳng ra thì là một nơi cất giấu sách, chỉ là những quyển sách này khá quý giá mà thôi.
Tám giờ tối, đám người Long Thiên sau khi dùng bữa xong thì đi tới lầu một dưới sự dẫn đường của Phạm Thái Nhàn, trên đường đi Phạm Thái Nhàn cũng kể không ít những điển cố điển tích về lầu một này, Vương Lệ Trân và Nhan Như Ngọc đều rất chăm chú nghe, còn Long Thiên và Vương Manh Manh thì vừa đi vừa ngáp.
Mãi đến khi nhìn thấy lầu một thì Long Thiên mới có chút sững sờ, cả đường đi nghe anh Phạm chém gió oách lắm, còn tưởng lầu một này hoành tráng đồ sộ thế nào, kết quả không ngờ chẳng khác gì một căn nhà bình thường, thậm chí còn thua kém rất nhiều so với biệt thự nhà họ Phạm.
Phạm Thái Nhàn dường như cũng đã biết trước được Long Thiên sẽ có biểu cảm như vậy, nên xoa mũi giải thích nói: "Mọi người đừng thấy bên ngoài đơn sơ, bên trong lại là một động tiên khác đấy, hơn nữa, nếu như xây dựng quá hoa lệ thì chẳng phải rất dễ thu hút sự chú ý sao, chỉ cần bên trong mất đi một quyển sách nào thôi là ông tôi cũng đau lòng muốn chết đó".
Anh Phạm từ nhỏ đã bị ông nội ra lệnh nghiêm cấm tập võ, thậm chí còn không được đến gần khu lầu một này, không có bí tịch võ học nào, mà chỉ được học chiêu bỏ chạy Lục Bộ Bắc Đẩu, cho nên anh ta cũng không cảm nhận được một tia chân khí nào vận chuyển cả. Suốt trên đường bọn họ đi đến đây ít nhất năm bước lại có một cảm giác sát khí, Nhan Như Ngọc vẫn luôn không dám khinh suất, ngược lại Long Thiên thì chẳng sợ cái đinh gì, có cái mác con trai của Long Thiên Tượng, anh còn sợ nhà họ Phạm dám làm gì bất lợi với mình sao.
Nhan Như Ngọc ngước lên nhìn nơi được gọi là lầu một này, còn chưa vào trong đã cảm nhận được một áp lực khí thế to lớn, rõ ràng bên trong ẩn nấp không ít cao thủ, thần thức của anh ta thậm chí còn bị chặn ở bên ngoài, không thể thăm dò vào trong được, anh ta nở một nụ cười hứng thú nói: "Bên trong có cao thủ cấp Thiên tọa trấn".
Long Thiên cũng gật đầu nói: "Tôi cũng cảm nhận được, quả nhiên mấy thế gia quy ẩn này đều không thiếu lão quái vật mà".
Phạm Thái Nhàn khẽ cười nói: "Lầu một tổng cộng có ba tầng, tầng đầu tiên bao gồm chiêu thức của các môn phái khác nhau, tầng hai là công pháp, về quyển 'Tu la tâm kinh' mà anh Nhan muốn lấy thì ở tầng ba, thuộc nơi vô cùng quý giá. Trong lầu có tổng cộng sáu vị phụ trách sắp xếp bí tịch võ học dựa theo cấp độ tu hành đặt từ trái sang phải, đó là những người mà trong nhà chúng tôi gọi là người gác lầu, đều là những người tôi quen biết từ nhỏ, xuất quỷ nhập thần, mỗi vị gác lầu sau khi già rồi mất đi thì nhà họ Phạm chúng tôi đều sẽ bồi dưỡng một người mới để thay thế vào, cho nên cũng bồi dưỡng không ít võ giả. Lần trước đám người mà tôi dẫn đi đánh Tần Tung Hoành cũng chính là họ. Ở trên đỉnh lầu có một kẻ ma bệnh sinh sống, còn giống quỷ hơn cả quỷ, chưa từng thấy người đó ra ngoài bao giờ, cao thủ cấp Thiên mà các anh nói có lẽ là người đó, ông nội tôi nói nếu ngày đó lão quái vật này không ở lại trong lầu thì đã thăng thiên rồi".
"Thế còn ông nội anh đâu", Long Thiên tò mò hỏi, từ lúc bọn họ đến đây vẫn chưa nhìn thấy ông già đâu.
Phạm Thái Nhàn vui vẻ nói: "Ở tầng trên cùng đợi các anh đó, nói là đang ủ ấm trà".
"Nói vậy tức là muốn chúng tôi vào trong lầu sao?"
Phạm Thái Nhàn mỉm cười không nói gì, nhưng vẫn kéo theo Vương Lệ Trân và Vương Manh Manh lùi lại một bước.
Long Thiên tiến lên trước một bước, Nhan Như Ngọc cũng không chịu bị tụt lại, đây là lần đầu tiên Bạch Diêm Vương và Quỷ Kiến Sầu của Quỷ Môn liên thủ với nhau.
Đột nhiên gió lớn nổi lên bao vây phạm vi năm dặm xung quanh lầu một, bất luận là cây cối là hồ nước đều bị đẩy lùi về sau.
Chương 169: Xông vào
Không phải Long Thiên chưa từng đấu với cao thủ cấp Thiên. Mà là ngoài người châu Á ra thì người nước ngoài không hay phổ biến cách nói cấp Thiên, cấp Địa, cấp Hoàng này. Họ quen với việc sử dụng Sơ đẳng, Trung đẳng và Cao đẳng để thể hiện trình độ của bản thân hơn, họ cũng không vận công bằng chân khí mà là bằng đấu khí. Tất nhiên, trong mấy năm qua Long Thiên đã từng giao đấu với người nước ngoài rất nhiều lần. Họ vô cùng ngạc nhiên bởi chân khí thuần hậu của võ thuật Hoa Hạ, Long Thiên cũng rất bất ngờ với đấu khí mạnh mẽ của họ. Nhưng nói cho cùng cũng chỉ đơn giản là sự khác khác biệt giữa nội gia quyền và ngoại gia quyền mà thôi, trăm sông đổ về một biển, nhưng cấp Thiên của các võ sĩ Hoa Hạ vẫn còn kém xa một trời một vực so với những người được gọi là vương giả đấu khí kia.
Còn người trong tầng lầu trước mặt, được mệnh danh là cao thủ cấp Thiên, chỉ không biết là đang ở phẩm nào thôi, chỉ cần là cao thủ bước chân tới cấp Thiên thì có thể hô mưa gọi gió, thay trời đổi đất. Lúc nhỏ Long Thiên từng may mắn được thấy ông Công Tôn thể hiện uy lực, cả khu vực nhà họ Long như sấm sét nổ giữa trời xuân, xung quanh bị nổ tung tới nỗi không còn một ngọn cỏ khiến cậu bé Long Thiên sợ tới đơ người, có điều không biết so với người trong tầng lầu kia thì ai kém ai hơn.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, có một ông lão đang ngồi trong đó, khuôn mặt hốc hác, tóc tai rũ rượi, dáng người gầy gò, không hề có phong thái của một bậc cao nhân, giống một cái xác chết thì đúng hơn. Tuy nhiên lại rất giống những gì mà Phạm Thái Nhàn miêu tả ‘còn giống người chết hơn cả người chết’. Ông cụ ngồi ở vị trí chính giữa với một bàn cờ vây bày trước mặt, có vẻ như đang chơi một mình, bên cạnh không có ai cầm cờ đen, ông ấy dường như đang suy nghĩ về cách đặt một quân cờ, nhưng trên bàn cờ lại chỉ có một quân cờ trắng.
Long Thiên và Nhan Như Ngọc bước về phía trước, trọng lực xung quanh dường như đang tăng lên theo từng bước chân, hai người vận khí bảo vệ thân thể, gắng gượng bước từng bước về phía trước.
Phạm Thái Nhàn và chị em nhà họ Vương đứng gần đó sững sờ nhìn cảnh tượng trời đất đang dịch chuyển. Phạm Thái Nhàn từng gặp ông cụ đang ngồi trong tầng lầu này vài lần. Ông cụ chưa bao giờ để ý đến anh ta, nhưng mỗi lần Phạm Thái Nhàn lén lút lên tầng đều mang theo một bình rượu ngon, ông cụ cũng không từ chối, thậm chí cũng không nói gì với ông nội. Sau nhiều năm, ông cụ và anh ta đã nảy sinh một sự ăn ý ngầm. Nên mặc dù biết ông cụ là cao nhân, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ ông ta lại lợi hại như vậy. Hôm nay tận mắt chứng kiến mới biết, thì ra ông cụ quả thật là thần thánh.
Càng không phải nói đến chị em nhà họ Vương, lúc đầu bọn họ không phải người trong giới này, nên đương nhiên cũng chưa từng thấy được một người có năng lực thần thông quảng đại tới vậy, loại cao thủ như Vương Tu Thân cũng đủ khiến bọn họ ngưỡng mộ rồi, sau này, khi gặp được Long Thiên và Nhan Như Ngọc họ mới biết, thế giới bên ngoài rộng lớn đến thế nào. Và tới giờ phút này, khi thấy một ông cụ tưởng như tay trói gà không chặt này lại có thể dịch chuyển trời đất, bọn họ mới hiểu, thế nào gọi là ‘không cùng một thế giới’.
Thật sự là không cùng một thế giới, Long Thiên chỉ cách Vương Lệ Trân chưa đến 20 bước, nhưng khí áp mà hai vị trí phải chịu đã hoàn toàn khác nhau.
Ở tầng trên cùng là một ông cụ đang đứng chắp hai tay sau lưng với vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn xuống dưới lầu, tuy tuổi đã cao nhưng vẫn tràn đầy sức xuân, khí sắc dồi dào, đặc biệt là đôi lông mày không giận mà uy. Nhìn kỹ một chút sẽ thấy diện mạo này có vài phần khá giống với Phạm Thái Nhàn.
Phía sau ông cụ là sáu thủ vệ canh gác tầng lầu này, tất cả đều đã đạt đến cấp Huyền, cúi người kính cẩn, không dám nhìn thẳng vào ông cụ, họ vốn là những binh lính tự do ở khắp bốn phương, tới đây là vì cuốn bí kíp võ công ở tầng một, nhưng bọn họ đều bị ông cụ ở tầng dưới dạy cho một bài học nhớ đời. Những người chết đương nhiên đã chết hết rồi, những người còn sống vì bảo toàn tính mạng đã bị nhà họ Phạm thu phục và trở thành con chó canh cửa. Tất nhiên, họ có được trình độ như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ nhà họ Phạm, nhà họ Phạm chưa từng bạc đãi bọn họ, vì vậy họ cũng tình nguyện trở thành tay sai canh giữ tầng một.
Có thể khiến sáu thủ vệ đó cúi đầu, thì không cần nói cũng đủ hiểu thân phận của ông cụ là gì. Ông ta chính là Phạm Trọng Lâu, nguyên soái lập quốc, người được mệnh danh là tay đấm số một Bắc Hải.
Phạm Trọng Lâu cười hỏi: "Các người nghĩ họ có thể chặn được mấy nước cờ?"
Một ông cụ mặc áo choàng đen trông còn khá trẻ nhưng thực ra đã ngoài tám mươi nói: "Mỗi lần hạ một nước đi trên Đại Long Kỳ Trận của sư phụ Tư Đồ, khí áp cũng sẽ tăng lên một bậc, ngay cả ô xy cũng bị giảm bớt. Năm đó, khi tôi xông vào tầng lầu này đã vận khí nín thở được nhưng vẫn bị rung chấn đến thất khiếu chảy máu chỉ trong ba nước cờ. Mặc dù hai đứa trẻ này đã luyện tới cấp Địa, nhưng cũng chỉ ở hạ phẩm. Tôi nghĩ ngay cả hai nước cờ cũng không đỡ được”.
“Tôi lại không nghĩ vậy”, một ông cụ áo đen khác ở lầu một đợi đã lâu nói: “Có thể chàng trai khôi ngô tuấn tú đó thật sự không chống đỡ được hai nước cờ như lời Phùng Lục nói, nhưng cậu thanh niên tướng mạo bình thường kia vẫn chưa thấy có dấu hiệu vận công, chắc hẳn lòng đã có dự tính trước".
Chỉ cần bước chân vào tầng một, trở thành thủ vệ canh giữ, thì phải vứt bỏ tên gọi ban đầu của mình, chỉ để lại họ. Các tên được đặt thống nhất từ một đến sáu. Người nói đầu tiên là Phùng Lục, cũng đồng nghĩa với việc ông ta là người thứ sáu trở thành thủ vệ canh gác tầng lầu này, còn ông cụ phản bác ông ta tên là Đổng Tam.
Phạm Trọng Lâu vui vẻ nói: "Nghe đứa cháu trai cứng đầu của tôi nói, cậu chủ nhà họ Long đó hình như chưa từng học bất kì công pháp nào”.
Nghe vậy, sáu thủ vệ phía sau đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, có thể bước chân vào cấp Địa mà không cần dựa vào bất kì công pháp nào, đây rõ ràng là muốn chống lại lẽ trời, thành lập phái của riêng mình mà. Điều này là đi ngược lại với thiên lý. Từ trước đến nay, người có thể thành công chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà một khi đã thành công thì sẽ trở thành thiên hạ vô địch. Dù có mạnh như tiền bối Tư Đồ ở tầng dưới cũng không dám làm trái ý trời. Thằng nhóc đó lấy đâu ra dũng khí, nhưng vừa nghe nói chàng trai đó đến từ nhà họ Long ở thủ đô thì mọi người liền lập tức hiểu ra.
Năm đó nhà họ Long đã đắc tội gần như toàn bộ thế gia đã quy ẩn ở thủ đô, vậy mà bây giờ vẫn có thể đứng vững ở thủ đô, đương nhiên không phải dựa vào mấy thủ đoạn mãng phu của Long Thiên Tượng, mà là vì toàn bộ võ giả trên thế giới đều biết, nhà họ Long có một vị Công Tôn vô địch đã đi ngược với lẽ trời, bước được nửa chân vào nhân đạo, có thể nói, chỉ cần Công Tôn vô địch còn ở nhà họ Long một ngày, thì ngay cả những lão yêu quái căm ghét nhà họ Long đến đâu cũng không dám khinh suất.
“Không lẽ người này định học nhân đạo theo Công Tôn?”, Nam Nhất, người đầu tiên làm thủ vệ canh giữ ở đây nuốt nước bọt hỏi.
Chương 170: Phá vỡ thế cờ
Phạm Trọng Lâu lắc đầu, nói: “Tôi biết Công Tôn vô địch nghĩ như nào, nhưng có thể đạt đến cấp Địa mà không cần dựa vào bất kỳ loại võ công nào lại là một chuyện khác, nếu không các người cho rằng lão già Tư Đồ Văn chịu ra tay thăm dò ư? Chỉ là cao thủ cấp Địa mà thôi, cho mấy người đi đối phó cũng đủ rồi”.
Lúc này sáu người mới hiểu ra, không dám coi nhẹ hai người ở dưới tầng nữa, thế nhưng bọn họ vẫn đinh ninh rằng hai người kia không thể chống đỡ quá ba quân cờ.
Long Thiên bước trước ba bước, Nhan Như Ngọc không chịu lép vế, không dễ gì mới gặp được cao thủ cấp Thiên, đây là cơ hội ngàn năm có một để thử sức mình.
Số lượng cao thủ cấp Địa hiện nay có lẽ không nhiều, nhưng cũng không ít, theo thống kê không chính thức ở Quỷ Môn cũng đã có đến chục ngàn người, thế nhưng cao thủ cấp Thiên thì thực sự khan hiếm, ngoại trừ mấy lão yêu quái ở ẩn ra, số còn lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, hôm nay tình cờ được gặp, Nhan Như Ngọc rất muốn thử xem thực lực của mình chênh lệch với cao thủ cấp Thiên bao nhiêu.
Ông lão trong tòa nhà lại đặt một quân cờ đen xuống, nội lực truyền ra từ bàn cờ, sau từng đợt sóng, Long Thiên chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân bị ép đau nhức, uy lực thật sự quá đáng sợ, khó trách những người nước ngoài luôn nói nếu gặp phải mấy ông lão còi nhom người Hoa Hạ thì tránh càng xa càng tốt, bởi vì chúng ta không thể biết được ông lão đó có phải là sư phụ của Thành Long hay không.
Nhan Như Ngọc ở bên cạnh cũng không hề dễ chịu chút nào, mặc dù bề ngoài trông vẫn điềm tĩnh, nhưng chân anh ta đã phát run nãy giờ, thế nhưng vẫn không chịu lùi bước, bộ dạng bướng bỉnh muốn đấu đến cùng với đối phương.
Long Thiên và Nhan Như Ngọc đúng là đôi oan gia, lúc nào cũng phải ganh đua với nhau, nghiễm nhiên không ai chịu lui trước khi một trong hai người gục xuống, hai người đồng thời tiến lên hai bước.
Mặc dù đã tiến năm bước nhưng vẫn còn cách cổng lớn năm mươi bước chân nữa, ông lão trong tòa nhà vẫn cúi đầu chăm chú nhìn bàn cờ, tay trái đặt thêm một quân cờ màu trắng, Long Thiên thấy vậy thì thiếu điều muốn chửi bới, anh hiểu rõ mỗi lần có thêm quân cờ xuất hiện trên bàn thì áp lực lại tăng thêm một lần, lão già này có khi muốn ép chết anh đây mà.
Ông lão hiển nhiên không thèm để ý đến bộ dạng ấm ức của Long Thiên, khi quân cờ màu trắng đáp xuống bàn cờ lần nữa, một quân cờ màu đen cũng được nện xuống, trên bàn cờ lúc này đã có tổng cộng bốn quân, Long Thiên loạng choạng ngã xuống, Nhan Như Ngọc dẫm hai chân sâu xuống sàn nhà, sắc mặt cẩn trọng.
Trông cảnh tượng này, Vương Manh Manh bồn chồn không yên hỏi Phạm Thái Nhàn: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Phạm Thái Nhàn lắc đầu: “Chắc là không sao đâu, ông Tư Đồ chẳng qua muốn thử sức bọn họ mà thôi, không đến mức giết người, nhưng mà hai người này đúng là quá cứng đầu, những cao thủ cấp Địa bình thường đến quân cờ thứ ba là đã gập gối xầu xin rồi, vậy mà bọn họ có thể trụ được đến quân thứ tư”.
Vương Lệ Trân không hiểu biết về lĩnh vực này, cô chỉ sợ Long Thiên xảy ra chuyện gì, vừa nhìn ông lão trong tòa nhà đó là biết không phải người thường, thế giới của Long Thiên quá xa vời với cô, nhưng cô vẫn có thể nhận biết ai mạnh ai yếu, rõ ràng ông lão đó mạnh hơn Long Thiên và Nhan Như Ngọc rất nhiều.
Vương Manh Manh thấy vẻ mặt buồn bã của Nhan Như Ngọc thì liền cảm thấy ghét ông lão kia, cô ta tức giận nhặt hòn đá dưới đất ném về phía trước, Vương Lệ Trân định ngăn cản nhưng không kịp, viên đá bay vào trong tòa nhà, cứ tưởng viên đã sẽ bị kẹt ở ngoài, ai ngờ nó lại đâm xuyên qua bức tường khí lực bay vào trong, vút qua người Long Thiên và Nhan Như Ngọc!
Ông lão trong tòa nhà lần đầu ngước đầu lên, ông ta hơi ngạc nhiên, hay có thể nói là dở khóc dở cười.
Sáu người canh gác trên đỉnh tòa nhà kinh ngạc, không nhẽ cô bé kia lại có thể vô tình mở ra cửa sinh hay sao?
Phạm Trọng Lâu cười ha ha: “Cô bé kia thật là thú vị, tốt hơn so với cô bé suốt ngày giả vờ thanh cao đàng hoàng nhưng trong đầu thì toàn ý đồ xấu xa nhà họ Yên kia nhiều, tuổi tác có vẻ kém cháu tôi vài tuổi, rất thích hợp làm cháu dâu tôi!”
Sáu người canh gác không dám bàn luận, nhà họ Yên ở thủ đô có thế lực vô cùng lớn, trước khi nhà họ Phạm có thể đánh bại hoàn toàn nhà họ Yên thì bọn họ không dám phát ngôn bừa bãi. Tuy nhiên cô bé kia đúng là may mắn, tùy tiện ném một hòn đá lại có thể đột phá cửa tử, mở ra cửa sinh của Đại Long Kỳ Trận, giúp cho hai tên kia có cơ hội đột phá.
Long Thiên và Nhan Như Ngọc trông thấy hòn đá vụt qua người thì lập tức hiểu ra, vui mừng khôn xiết, Nhan Như Ngọc khó khăn nhấc tay trái lên phóng ra kim châm vô hình theo quỹ đạo bay của hòn đá, Long Thiên lại càng cục súc hơn, anh dùng thanh đao dài trong tay chém một đường thật mạnh, khiến cho bức tường khí lực bị thủng một lỗ lớn.
Hai người nhanh chóng lao vào tòa nhà thông qua lỗ hổng được mở ra tạm thời, hòn đá bay được nửa đường thì vỡ thành bụi, ông lão trong tòa nhà hạ một lúc hai mươi tư quân cờ xuống, tạo nên mô hình con rồng uốn lượn trên bàn cờ, sau đó ông ta phất nhẹ tay, hai mươi tám quân cờ lơ lửng trên không trung, thoắt cái phóng tới tấn công hai người với khí thế kinh hoàng.
Long Thiên dùng đao chặn quân cờ lại, Nhan Như Ngọc ở đằng sau thì dùng châm ngắn tấn công vào quân cờ, nội lực xung đột giữa hai bên khiến cho cả tòa nhà họ Phạm như rung lên, quân cờ bị chặn lại, đập xuống mặt đất, tạo thành những vết nứt trên nền đất.
Long Thiên chặn được mười một quân, bị trúng ba quân, một ở tay trái, một ở đầu gối bên phải và một quân ở bụng.
Nhan Như Ngọc chặn được mười hai quân, bị trúng một quân ở chỗ giữa lông mày.
Còn một viên cuối cùng đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo bình thường, phóng về hướng Vương Lệ Trân, ông lão đang định rút lại quân cờ thì bỗng thấy nó không bay lên tiếp mà dừng ngay trước mặt Vương Lệ Trân, giống như bị ngăn cách bởi một bức tường, sau đó quân cờ tan biến trong không trung.
Vương Lệ Trân không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, ông lão thì kinh ngạc bàng hoàng.
Cuối cùng hai mươi bảy quân cờ quay về bàn cờ, thiếu mất một quân, mô hình rồng vì thế mà thiếu mất mắt.
Ông lão rơi vào trầm tư, Long Thiên và Nhan Như Ngọc bị cờ đả thương, cộng thêm dư âm của khí áp vẫn chưa tan, chật vật tiến lên một bước.
Chỗ bụng, tay trái và chân phải của Long Thiên bị đánh đến mức lõm vào, anh quay lại quan sát Nhan Như Ngọc, chỗ giữa lông mày anh ta đã trở nên đỏ tấy và sưng, Long Thiên cắn răng mỉm cười đắc ý, lết thêm nửa bước nữa!
Nhan Như Ngọc tức đến nỗi mặt đỏ bừng.
Một người bước vào cửa sinh, một người phá vỡ quân cờ, một người bước thừa nửa bước, một người mặt đỏ gay gắt.
Chống đỡ được công kích của hai mươi tám quân cờ mà vẫn đứng vững không ngã.
Sáu người canh gác kinh ngạc không gì tả xiết.
Phạm Trọng Lâu hưng phấn nói: “Thằng cháu xui xẻo của tôi nhặt được bảo bối rồi, lại còn là một lúc nhặt được bốn bảo bối
Long Thiên tự nhủ bản thân mình không làm được như vậy, thế nên anh mới luôn cho rằng mình không bằng Tiểu Nam Tử, trông thì lạnh lùng vô tình nhưng kỳ thực lại sống tình cảm, trông có vẻ đa tình như thực ra lại hết mực chung thủy, đến ông Công Tôn cũng chưa hiểu hết được câu này chứ đừng nói là bản thân.
Long Thiên đột nhiên hỏi thẳng thừng: “Thích tôi à?”
Câu nói này chả khác gì bom nổ ầm một tiếng trong đầu Mộc Tiểu Nhã, cô muốn phủ nhận, dù sao đi nữa người phụ nữ có học thức văn hóa đều biết không nên có bất kỳ ảo tưởng nào với người đàn ông đã có vợ, bởi đó là việc trái với đạo đức, nhưng cô lại bần thần không phủ nhận.
Long Thiên châm thuốc, bất lực nói: “Tôi đã có vợ”.
“Tôi biết”, Mộc Tiểu Nhã mỉm cười, cô chớp mắt nhìn Long Thiên: “Cho dù anh nói anh không chỉ có một bà xã tôi cũng không thấy lạ”.
Long Thiên thắc mắc: “Cô không giận à?”
Mộc Tiểu Nhã lắc đầu, kiêu ngạo nói: “Có nhiều người thích anh như vậy, tôi cũng thích anh, không phải tức là gu của tôi tốt ư, cả đời này tôi khó mà trở thành người phụ nữ tài giỏi như chủ tịch Vương, nhưng tôi và cô ấy đều yêu thích cùng một người đàn ông, thế là tự nhiên khoảng cách giữa tôi và cô ấy được rút ngắn”.
Logic của Mộc Tiểu Nhã khiến Long Thiên cạn lời, anh nhả thuốc, nghiêm túc nói với Mộc Tiểu Nhã: “Cô nói xem, khi yêu một người, có phải là chỉ muốn ở với duy nhất người ấy cả đời không?”
Mộc Tiểu Nhã lắc đầu.
Long Thiên lại hỏi lại cô gái ngốc nghếch này: “Chả lẽ không đúng ư?”
“Như vậy là phải cực kỳ yêu họ, nếu chỉ là thích thì tôi nghĩ sẽ không làm được như vậy, đặc biệt là đàn ông”, Mộc Tiểu Nhã chống cằm nói: “Thực ra tôi cũng không hiểu rõ lắm, tình yêu là một vấn đề hết sức trừu tượng, hồi trước quen Lăng Phong, tôi tưởng mình yêu gã, nhưng thực ra cũng chỉ thích ở cạnh gã mà thôi, sau đó thì như thành thói quen, quen với những lời ngon ngọt, quen với những yêu cầu của gã, tôi là kiểu người rất dễ dàng ỷ lại vào người khác, vì vậy khi bị gã đá mới quỵ lụy như thế. Lần đó anh giúp tôi cho gã một trận, sau khi xả nỗi hận xong tôi mới hiểu ra, người tôi thích không phải gã mà là bản thân ngây ngô hồi xưa”.
Long Thiên do dự một lúc rồi nói: “Vậy tôi có được coi là một Lăng Phong thứ hai không?”
“Khác nhau, anh không giống với gã, cảm giác của tôi đối với anh cũng vậy, anh Thiên, không phải việc gì cũng phải có logic. Thích có lẽ là mơ mơ hồ hồ, muốn được ở bên cạnh một người, đến bản thân cũng không nói rõ được cảm xúc của mình, vượt qua ranh giới đó rồi thì chả còn gì thú vị nữa”, Mộc Tiểu Nhã làm mặt xấu, gương mặt không hề có chút đau buồn khi nói về chủ đề khó nhằn này, rõ ràng cô đã kiên cường hơn trước rất nhiều.
Long Thiên cười, nghịch lọn tóc đuôi ngựa của cô, cô đúng là càng ngày càng có suy nghĩ sâu sắc, hoặc có thể do bọn họ đều không phải mấy đóa hoa được nuôi trong lồng kính, vì vậy chỉ có thể trở nên ngày một kiên cường hơn mà thôi.
Long Thiên cười khổ: “Tiểu Nhã, tháo bím tóc đuôi ngựa này ra đi, cô không cần ép bản thân trở thành dáng vẻ mà người khác mong muốn đâu”.
Mộc Tiểu Nhã nãy giờ vẫn rất điềm tĩnh, đột nhiên mở to mắt rưng rưng, cảm xúc bộc phát: “Tôi không muốn, tôi cứ thích buộc tóc đuôi ngựa đấy, anh không có quyền bảo tôi không được buộc!”
Long Thiên biết Mộc Tiểu Nhã hiểu nhầm mình muốn đuổi cô đi nên mới phản ứng như vậy, chỉ đành giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, ý tôi là cô không để tóc đuôi ngựa thì càng xinh đẹp hơn, cô nghĩ đi đâu thế?”
Mộc Tiểu Nhã thở phào nhẹ nhõm, quan sát người đàn ông dường như không bao giờ để lộ sự buồn bã này, cười híp mắt xác định lại lần nữa: “Tôi đẹp không?”
Long Thiên cười đáp: “Đương nhiên là đẹp, nếu không tôi đã không tốn nhiều lời với cô như thế, tôi là người thích vẻ bề ngoài mà”.
Mộc Tiểu Nhã phẩy phẩy tay: “Vậy tôi nhất định sẽ trở nên ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng khí chất để anh cảm thấy xấu hổ vì không xứng với tôi”.
Long Thiên bị chọc cười nói: “Đúng là có hoài bão, muốn tôi khóc lóc ôm chân kêu gào cầu xin cô đừng rời bỏ tôi ư?”
Mộc Tiểu Nhã che miệng cười: “Đúng thế, đến lúc đó tôi sẽ không thích anh đâu”.
Long Thiên không chịu thua: “Vậy tôi cũng phải nỗ lực một chút, phấn đấu để cô thích tôi cả đời, tôi không cho phép tên đàn ông khác nhanh chân đến trước cướp mất mối ngon như thế này đâu, nếu không đến lúc đó lại có người trèo lên giường cô, chắc chắn tôi sẽ hối hận đau lòng chết mất. Dù sao tôi cũng chả cần thể diện từ lâu, thêm lần nữa cũng chả chết ai, tôi nói với cô nhé, hồi trước tôi được mệnh danh là tên cầm thú ở thủ đô đấy, rảnh rỗi liền trêu ghẹo con gái nhà lành, có lúc còn bắt cóc về cơ, tôi là một cái hố đen đó, một cô gái xinh đẹp yêu kiều như cô cứ muốn nhảy vào, chả lẽ tôi còn có thể ngăn cản được hay sao?”
Mộc Tiểu Nhã thật lòng nói: “Tôi thích con người anh như bây giờ”.
Long Thiên ngạc nhiên: “Tại sao, không cảm thấy tôi rất bỉ ổi ư?”
Mộc Tiểu Nhã ngẩng đầu chăm chú nhìn Long Thiên, lần đầu nói ra tâm tư của mình: “Tôi thích anh”.
Long Thiên cười xấu xa nói: “Được thôi, đừng yêu tôi là được”.
Mộc Tiểu Nhã lại hỏi: “Vậy giả sử có một ngày tôi yêu anh thì sao?”
Long Thiên lắc đầu: “Sẽ không đâu, đợi sau này cô sẽ nhận ra thế giới bên ngoài rộng lớn đặc sắc như thế nào, sẽ có vô số người tốt cho cô lựa chọn, đợi cô lựa hoa cả mắt rồi liền phát hiện hồi xưa mình ngốc nghếch thích một người là chuyện cực kỳ cực kỳ ngu dốt”.
Mộc Tiểu Nhã vuốt ve khuôn mặt Long Thiên: “Vậy anh cũng không được yêu tôi đâu đấy”.
Long Thiên không đáp.
Mộc Tiểu Nhã vòng tay ôm chặt cổ anh, cô đã hiểu tại sao ở trường học có rất nhiều nữ sinh sẵn sàng trao thân cho mấy tên bạn trai ất ơ không tài không cán, có lẽ không phải do bọn họ ngu ngốc không hiểu chuyện, mà là cảm thấy bản thân thật sự đã thích người kia tại một thời điểm nào đó.
Cô không biết anh có thích cô hay không.
Nhưng cô biết cô thích anh.
Sự yêu thích không thể nào giải thích.
Chương 67: Lầu một
Nếu như người ta cứ nhất định muốn nhảy vào hố lửa thì Long Thiên cũng không cản nữa, mấy năm nay thực hiện nhiệm vụ ở Quỷ Môn cũng gặp không ít mấy cô gái ngốc nghếch mù quáng thích mình, anh sớm đã quen rồi, đương nhiên người kiên trì được cũng chẳng có mấy người. Chủ yếu là bên ngoài thì mạnh miệng, chứ nói đến làm được hay không thì lại là chuyện khác. Việc này cũng giống như dục vọng mãnh liệt của một người đàn ông được phụ nữ theo đuổi vậy, chính là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nhưng lại phát hiện ra đối phương sẽ phải chịu nghẹn khuất, chỉ là thân phận giữa nam với nữ đổi cho nhau mà thôi.
Long Thiên chỉ cần để ý chải truốt lại một chút thì thực ra cũng khá đẹp trai, ít nhất là nhìn cũng thuận mắt, đương nhiên Long đại thiếu gia vẫn luôn cho rằng con đường mình đi là con đường dựa vào thực lực, không giống tên kiểu thần tượng như Nhan Như Ngọc kia, cho nên rất tự tin với phương diện sức hấp dẫn này, nếu không làm sao có thể chinh phục được nữ hoàng Vương một cách nhanh chóng như vậy. Mặc dù nói trước mắt vẫn chưa hoàn toàn thành công nhưng một người phụ nữ vì anh mà rơi nước mắt thì còn cách việc trèo lên giường của anh xa không?
Long Thiên đưa Mộc Tiểu Nhã lên lầu, tiện đường ghé vào văn phòng của vợ, vừa gõ cửa thì Vương Lệ Trân nói vào đi, Long Thiên cười hi hi mở cửa bước vào.
Vương Lệ Trân quả thật là một người cuồng công việc, công việc là công việc, từ xưa đến nay không bao giờ tranh thủ giờ công làm việc tư, hoàn toàn không giống với người đi làm như đi chơi như Long Thiên. Lúc này nữ hoàng được coi là đệ nhất mỹ nhân Bắc Hải đang mặc một bộ đồ công sở ngồi sau bàn làm việc, ngón tay đang đong đưa cây bút, cô đang duyệt một bản văn kiện, thần thái sáng láng, dáng vẻ ôm cả giang sơn, thần thái nữ vương bạo phát.
Mặc dù nói trận chiến giá cả của tập đoàn Tần Thị đã làm chấn động thị trường Bắc Hải, dẫn đến thị phần thị trường của tập đoàn Vương Thị giảm sâu, nhưng cũng may Vương Lệ Trân cũng không cố chấp với mỗi lĩnh vực y dược, dù sao vốn của tập đoàn Vương Thị hiện hiện nay đã đầy đủ rồi, trong thời gian ngắn sẽ không gây ra ảnh hưởng gì, hơn nữa chỉ cần có vốn thì đầu tư vào các mảng khác cũng có thể kiếm tiền.
Đối mặt với trận chiến giá cả của tập đoàn Tần Thị, Vương Lệ Trân quyết định dùng lối đi khác để đáp trả, không đối đầu trực diện, giữ vững quy tắc dù sao anh cũng không có cửa khiến tôi làm ăn lỗ vốn mình đâu là được, chẳng phải đều bị tổn thất sao, cả hai doanh nghiệp đều cùng lỗ vốn đi.
Từ sau khi tiếp nhận vị trí chủ tịch, có thể nói Vương Lệ Trân giống như Tôn Ngộ Không được cởi bỏ chiếc vòng kim cô, không còn ai có thể kiểm soát cô nữa, cuối cùng cũng có thể làm những việc mà cô muốn làm, trước mắt trong tay cô còn đang đầu tư vào hai công ty mới.
Một công ty giải trí cũng tương đối quy mô, đang nỗ lực bồi dưỡng những nhóm hot boy và hot girl có thể mang lại lưu lượng tốt, còn một công ty nữa chính là công ty mỹ phẩm hợp tác với Long Thiên và Diệp Yêu Tinh, sản phẩm chủ đạo đương nhiên chính là bột trong chiếc bình đen nhỏ đó. Việc này do Diệp Yêu Tinh đích thân quản lý, Vương Lệ Trân cung cấp khoa học kỹ thuật, còn Long Thiên thì chỉ cưỡi ngựa xem hoa thôi.
Vương Lệ Trân đã nói riêng với Long Thiên về chuyện này rồi, Long Thiên không có duyên làm ăn, nên giao toàn quyền cho vợ mình quản lý, Vương Lệ Trân đương nhiên không có ý kiến gì, bớt được một người ý kiến cô cũng đỡ mệt đầu.
Dường như không biết là Long Thiên vào, Vương Lệ Trân còn tưởng là trợ lý Mộc Tiểu Nhã nên cũng không ngẩng đầu lên nói: "Rót giúp tôi cốc nước".
Long Thiên không lên tiếng, rót cho Vương Lệ Trân một cốc nước rồi để trên mặt bàn cô nói: "Phu nhân vữ vương của tôi, còn việc gì cần sai bảo nữa không?"
Vương Lệ Trân lúc này mới ngẩng lên nhìn gương mặt đang cười xấu xa của Long Thiên, Vương Lệ Trân xưa nay luôn công tư phân minh ở chỗ làm việc phá lệ nở một nụ cười nói: "Giải quyết xong chuyện của Triệu Quang Lâm rồi sao?"
Chuyện này Vương Lệ Trân cũng chẳng cần nghe ngóng, Mộc Tiểu Nhã vì sao lại vội vàng rời khỏi văn phòng như vậy chứ, cộng thêm Triệu Quang Lâm mà Long Thiên đã kết oán hôm nay cũng đã đi làm lại, chẳng cần động não cũng biết nhất định sẽ phải phục thù rồi. Đối với mấy việc này Vương Lệ Trân cũng mắt nhắm mắt mở, dù sao Long Thiên cũng là dạng lưu manh không thể chịu thiệt được, cho nên cô cũng chẳng muốn quản mấy chuyện vô vị này.
"Dựa vào loại đấy thì có thể lãng phí bao nhiêu thời gian của anh chứ, vợ à, em cũng thật là, rõ ràng biết anh đánh nhau với người ta mà cũng không xuống hô hào cổ vũ gì cả", Long Thiên ngồi trước mặt Vương Lệ Trân nói.
Vương Lệ Trân trừng mắt lườm cái ông chồng càng ngày càng quá phận này một cái rồi nói: "Đường đường là chủ tịch mà còn xuống hò hét cổ vũ cho anh thì ra thể thống gì nữa!"
"Haiz, em đừng ra vẻ nữ tổng tài như vậy nữa, định dọa ai chứ, có tin anh ấn em lên tường giống như đêm đó không?", Long Thiên híp mắt nói.
Cảm nhận được tay này đúng là đang có động tác đứng lên, Vương Lệ Trân vẫn luôn hô mưa gọi gió trên thương trường vội vàng hoảng hốt xua tay nói: "Được rồi, tôi không ra vẻ như vậy nữa là được chứ gì?"
Hết cách rồi, thư sinh gặp phải quân nhân mà, tình ngay lý gian, cô thật sự tin là anh dám làm hành động hoang đường đó ở tại văn phòng lắm. Dù sao đối với một tên lưu manh ngày đầu tiên đã dám đạp đổ cửa thì có gì mà không dám làm chứ.
"Thế còn được", Long Thiên vuốt cằm nói: "Vợ, em tìm việc gì cho anh làm đi, cuối cùng anh cũng đã hiểu vì sao bộ phận nhân sự của công ty mình lại ít người nhất rồi, thực sự là quá buồn chán, ngày nào cũng chôn mình ở cái văn phòng chẳng ai thèm ngó ngàng tới kia, anh sắp mốc meo cả lên rồi".
Vương Lệ Trân nghĩ một lát rồi nói: "Bên chỗ Diệp Yêu Tinh đang thành lập một công ty, chính là công ty mỹ phẩm mà tôi đã nói với anh đó. Nếu anh cảm thấy ở công ty buồn chán quá thì qua đó giúp đỡ đi, nếu không anh đi tìm Tần Tung Hoành gây chuyện cũng được, đỡ lởn vởn trước mặt tôi. Tránh việc Manh Manh thật sự bỏ học để ngày nào cũng ở đây trông chừng tôi, chỉ sợ tôi với anh lại xảy ra chuyện gì đó".
"Tên khốn Tần Tung Hoành đó ăn một vố đau như vậy chắc chắn đã trốn rồi, anh đi đâu tìm hắn bây giờ, nhưng em yên tâm, anh đã sắp xếp Lữ mập trông chừng rồi, một khi có bất cứ động tĩnh nào anh sẽ đến giết hắn ngay. Về phía Manh Manh thì em cũng không cần lo nữa, Nhan Như Ngọc đang ở nhà mình, anh thấy cô nhóc đó đã bị trúng ma chướng rồi, đoán chừng thời gian này bỏ cả học để hằng ngày ở nhà chỉ cầu được nhìn người tình trong mộng kia một cái thôi, làm gì có thời gian quản chúng ta nữa. Anh đang nghĩ hay là để tên lang băm đó đưa đón con bé đi học, cũng coi như giúp người khác hoàn thành ước vọng vậy, để anh hằng ngày đỡ bị đã phải làm tài xế rồi còn bị ăn mắng nữa", Long Thiên cười hi hi nói.
Chương 168: Cao thủ cấp Thiên
Vương Lệ Trân sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của anh chứ, có cái lá chắn Nhan Như Ngọc kia chặn Vương Manh Manh rồi, không còn người cản trở anh nữa, anh còn không thể muốn làm gì thì làm sao? Trước đây còn được, cô không hề vừa mắt với anh, nhưng bây giờ thì sao? Bản thân giờ đã có chút thích anh như vậy, nếu như anh cứ mặt dày yêu cầu này yêu cầu nọ khiến cô mềm lòng thì thực sự béo bở cho anh rồi.
Vương Lệ Trân không nhìn vào ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Long Thiên, ho khan một tiếng rồi nói: "Tôi sợ Manh Manh sẽ bị bắt nạt khi chơi với người bạn kia của anh mất, anh nói với anh ta một tiếng, có thể khoan dung một chút không, nó vẫn chỉ là một cô nhóc, chưa hiểu thế nào là yêu với thích đâu. Chỉ cần không quá đáng quá, quậy chút thôi xin đừng để bụng".
Nhớ lại cảnh tượng giao thủ giữa Nhan Như Ngọc và Tần Tung Hoành đêm hôm đó, cộng thêm Long Thiên vẫn luôn nói tính khí của người này cổ quái, Vương Lệ Trân vẫn thật sự lo rằng tiểu mỹ nhân dù bên ngoài thì xinh đẹp nhưng thực ra lại không dễ nói chuyện kia chấp nhặt với em gái mình, nếu cắm cho một cây kim thì phải đau biết bao, cứ cho như là Vương Manh Manh cam tâm tình nguyện đi nhưng thân làm chị gái như cô vẫn rất đau lòng.
Long Thiên vui vẻ nói: "Em yên tâm đi, mặc dù tính khí tên lang băm đó cổ quái, nhưng từ xưa đến nay không thích giết người bừa bãi, cho dù có giết người bừa bãi thì cũng không đích thân ra tay đâu".
Nghe được nửa câu trước Vương Lệ Trân còn có chút yên tâm, nhưng nửa câu sau thì lại huề vốn. Có điều cũng phải, hai người họ đều xuất thân từ nơi như Quỷ Môn, Vương Lệ Trân đã điều tra qua tổ chức này, rất thần bí, mặc dù chưa hiểu rõ hết nhưng cũng biết người ở đó ra đều không phải người tầm thường, nói thừa, người bình thường có thể có thân thủ như Long Thiên và Nhan Như Ngọc sao?
Có lẽ ban đầu Vương Lệ Trân cũng đi nghe ngóng quá khứ của Long Thiên, nhưng từ sau khi thích anh thì cũng không còn làm những chuyện như vậy nữa, thậm chí có thể nói là Vương Lệ Trân thích cảm giác thần bí như vậy, bởi vì người đàn ông này giống như kho báu vậy, mãi mãi chứa đựng những điều bất ngờ. Vấn đề này Vương Lệ Trân phải tự mình giải đáp, nếu như vừa mới bắt đầu đã biết đáp án thì e là quá trình sẽ trở nên nhạt nhẽo vô vị mất.
Long Thiên hẹn tối cùng Vương Lệ Trân tới nhà họ Phạm rồi rời đi, Vương Lệ Trân cũng đồng ý, dù sao Tần Tung Hành đến nay cũng chưa biết ở đâu, nếu như lại bất ngờ đột kích một lần nữa thì Vương Lệ Trân không có người bên cạnh bảo vệ sẽ lành ít dữ nhiều. Cho nên bây giờ Vương Lệ Trân vẫn nên đi cùng Long Thiên thì sẽ an toàn hơn, hơn nữa có thể tìm hiểu lầu một đó cũng không tệ.
Lầu một võ học, đây là cách gọi trong giới võ giả, còn người bình thường thì thậm chí còn không biết căn gác nhỏ trong vườn nhà họ Phạm đó lại nổi tiếng trong giới võ giả như vậy. Nghe nói căn lầu này là do tổ tông nhà họ Phạm xây dựng, thậm chí được kể lại rằng vào đời Tống đã cất giữ không ít những bí tịch công pháp và thư kinh thất truyền, sách mà bạn không thể tìm được thì đều có thể tìm được ở đó, rất nhiều lời đồn đại. Long Thiên từ trước đến nay đã không có hứng thú với lịch sử, Công Tôn vô địch cũng đã từng nói qua cho anh về lai lịch của căn lầu này, có điều Long Thiên nghe tai nọ lại ra tai kia nên chẳng nhớ được gì, chỉ đại khái biết nơi này có thể so sánh với Quỷ Môn Quan của Quỷ Môn, nói thẳng ra thì là một nơi cất giấu sách, chỉ là những quyển sách này khá quý giá mà thôi.
Tám giờ tối, đám người Long Thiên sau khi dùng bữa xong thì đi tới lầu một dưới sự dẫn đường của Phạm Thái Nhàn, trên đường đi Phạm Thái Nhàn cũng kể không ít những điển cố điển tích về lầu một này, Vương Lệ Trân và Nhan Như Ngọc đều rất chăm chú nghe, còn Long Thiên và Vương Manh Manh thì vừa đi vừa ngáp.
Mãi đến khi nhìn thấy lầu một thì Long Thiên mới có chút sững sờ, cả đường đi nghe anh Phạm chém gió oách lắm, còn tưởng lầu một này hoành tráng đồ sộ thế nào, kết quả không ngờ chẳng khác gì một căn nhà bình thường, thậm chí còn thua kém rất nhiều so với biệt thự nhà họ Phạm.
Phạm Thái Nhàn dường như cũng đã biết trước được Long Thiên sẽ có biểu cảm như vậy, nên xoa mũi giải thích nói: "Mọi người đừng thấy bên ngoài đơn sơ, bên trong lại là một động tiên khác đấy, hơn nữa, nếu như xây dựng quá hoa lệ thì chẳng phải rất dễ thu hút sự chú ý sao, chỉ cần bên trong mất đi một quyển sách nào thôi là ông tôi cũng đau lòng muốn chết đó".
Anh Phạm từ nhỏ đã bị ông nội ra lệnh nghiêm cấm tập võ, thậm chí còn không được đến gần khu lầu một này, không có bí tịch võ học nào, mà chỉ được học chiêu bỏ chạy Lục Bộ Bắc Đẩu, cho nên anh ta cũng không cảm nhận được một tia chân khí nào vận chuyển cả. Suốt trên đường bọn họ đi đến đây ít nhất năm bước lại có một cảm giác sát khí, Nhan Như Ngọc vẫn luôn không dám khinh suất, ngược lại Long Thiên thì chẳng sợ cái đinh gì, có cái mác con trai của Long Thiên Tượng, anh còn sợ nhà họ Phạm dám làm gì bất lợi với mình sao.
Nhan Như Ngọc ngước lên nhìn nơi được gọi là lầu một này, còn chưa vào trong đã cảm nhận được một áp lực khí thế to lớn, rõ ràng bên trong ẩn nấp không ít cao thủ, thần thức của anh ta thậm chí còn bị chặn ở bên ngoài, không thể thăm dò vào trong được, anh ta nở một nụ cười hứng thú nói: "Bên trong có cao thủ cấp Thiên tọa trấn".
Long Thiên cũng gật đầu nói: "Tôi cũng cảm nhận được, quả nhiên mấy thế gia quy ẩn này đều không thiếu lão quái vật mà".
Phạm Thái Nhàn khẽ cười nói: "Lầu một tổng cộng có ba tầng, tầng đầu tiên bao gồm chiêu thức của các môn phái khác nhau, tầng hai là công pháp, về quyển 'Tu la tâm kinh' mà anh Nhan muốn lấy thì ở tầng ba, thuộc nơi vô cùng quý giá. Trong lầu có tổng cộng sáu vị phụ trách sắp xếp bí tịch võ học dựa theo cấp độ tu hành đặt từ trái sang phải, đó là những người mà trong nhà chúng tôi gọi là người gác lầu, đều là những người tôi quen biết từ nhỏ, xuất quỷ nhập thần, mỗi vị gác lầu sau khi già rồi mất đi thì nhà họ Phạm chúng tôi đều sẽ bồi dưỡng một người mới để thay thế vào, cho nên cũng bồi dưỡng không ít võ giả. Lần trước đám người mà tôi dẫn đi đánh Tần Tung Hoành cũng chính là họ. Ở trên đỉnh lầu có một kẻ ma bệnh sinh sống, còn giống quỷ hơn cả quỷ, chưa từng thấy người đó ra ngoài bao giờ, cao thủ cấp Thiên mà các anh nói có lẽ là người đó, ông nội tôi nói nếu ngày đó lão quái vật này không ở lại trong lầu thì đã thăng thiên rồi".
"Thế còn ông nội anh đâu", Long Thiên tò mò hỏi, từ lúc bọn họ đến đây vẫn chưa nhìn thấy ông già đâu.
Phạm Thái Nhàn vui vẻ nói: "Ở tầng trên cùng đợi các anh đó, nói là đang ủ ấm trà".
"Nói vậy tức là muốn chúng tôi vào trong lầu sao?"
Phạm Thái Nhàn mỉm cười không nói gì, nhưng vẫn kéo theo Vương Lệ Trân và Vương Manh Manh lùi lại một bước.
Long Thiên tiến lên trước một bước, Nhan Như Ngọc cũng không chịu bị tụt lại, đây là lần đầu tiên Bạch Diêm Vương và Quỷ Kiến Sầu của Quỷ Môn liên thủ với nhau.
Đột nhiên gió lớn nổi lên bao vây phạm vi năm dặm xung quanh lầu một, bất luận là cây cối là hồ nước đều bị đẩy lùi về sau.
Chương 169: Xông vào
Không phải Long Thiên chưa từng đấu với cao thủ cấp Thiên. Mà là ngoài người châu Á ra thì người nước ngoài không hay phổ biến cách nói cấp Thiên, cấp Địa, cấp Hoàng này. Họ quen với việc sử dụng Sơ đẳng, Trung đẳng và Cao đẳng để thể hiện trình độ của bản thân hơn, họ cũng không vận công bằng chân khí mà là bằng đấu khí. Tất nhiên, trong mấy năm qua Long Thiên đã từng giao đấu với người nước ngoài rất nhiều lần. Họ vô cùng ngạc nhiên bởi chân khí thuần hậu của võ thuật Hoa Hạ, Long Thiên cũng rất bất ngờ với đấu khí mạnh mẽ của họ. Nhưng nói cho cùng cũng chỉ đơn giản là sự khác khác biệt giữa nội gia quyền và ngoại gia quyền mà thôi, trăm sông đổ về một biển, nhưng cấp Thiên của các võ sĩ Hoa Hạ vẫn còn kém xa một trời một vực so với những người được gọi là vương giả đấu khí kia.
Còn người trong tầng lầu trước mặt, được mệnh danh là cao thủ cấp Thiên, chỉ không biết là đang ở phẩm nào thôi, chỉ cần là cao thủ bước chân tới cấp Thiên thì có thể hô mưa gọi gió, thay trời đổi đất. Lúc nhỏ Long Thiên từng may mắn được thấy ông Công Tôn thể hiện uy lực, cả khu vực nhà họ Long như sấm sét nổ giữa trời xuân, xung quanh bị nổ tung tới nỗi không còn một ngọn cỏ khiến cậu bé Long Thiên sợ tới đơ người, có điều không biết so với người trong tầng lầu kia thì ai kém ai hơn.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, có một ông lão đang ngồi trong đó, khuôn mặt hốc hác, tóc tai rũ rượi, dáng người gầy gò, không hề có phong thái của một bậc cao nhân, giống một cái xác chết thì đúng hơn. Tuy nhiên lại rất giống những gì mà Phạm Thái Nhàn miêu tả ‘còn giống người chết hơn cả người chết’. Ông cụ ngồi ở vị trí chính giữa với một bàn cờ vây bày trước mặt, có vẻ như đang chơi một mình, bên cạnh không có ai cầm cờ đen, ông ấy dường như đang suy nghĩ về cách đặt một quân cờ, nhưng trên bàn cờ lại chỉ có một quân cờ trắng.
Long Thiên và Nhan Như Ngọc bước về phía trước, trọng lực xung quanh dường như đang tăng lên theo từng bước chân, hai người vận khí bảo vệ thân thể, gắng gượng bước từng bước về phía trước.
Phạm Thái Nhàn và chị em nhà họ Vương đứng gần đó sững sờ nhìn cảnh tượng trời đất đang dịch chuyển. Phạm Thái Nhàn từng gặp ông cụ đang ngồi trong tầng lầu này vài lần. Ông cụ chưa bao giờ để ý đến anh ta, nhưng mỗi lần Phạm Thái Nhàn lén lút lên tầng đều mang theo một bình rượu ngon, ông cụ cũng không từ chối, thậm chí cũng không nói gì với ông nội. Sau nhiều năm, ông cụ và anh ta đã nảy sinh một sự ăn ý ngầm. Nên mặc dù biết ông cụ là cao nhân, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ ông ta lại lợi hại như vậy. Hôm nay tận mắt chứng kiến mới biết, thì ra ông cụ quả thật là thần thánh.
Càng không phải nói đến chị em nhà họ Vương, lúc đầu bọn họ không phải người trong giới này, nên đương nhiên cũng chưa từng thấy được một người có năng lực thần thông quảng đại tới vậy, loại cao thủ như Vương Tu Thân cũng đủ khiến bọn họ ngưỡng mộ rồi, sau này, khi gặp được Long Thiên và Nhan Như Ngọc họ mới biết, thế giới bên ngoài rộng lớn đến thế nào. Và tới giờ phút này, khi thấy một ông cụ tưởng như tay trói gà không chặt này lại có thể dịch chuyển trời đất, bọn họ mới hiểu, thế nào gọi là ‘không cùng một thế giới’.
Thật sự là không cùng một thế giới, Long Thiên chỉ cách Vương Lệ Trân chưa đến 20 bước, nhưng khí áp mà hai vị trí phải chịu đã hoàn toàn khác nhau.
Ở tầng trên cùng là một ông cụ đang đứng chắp hai tay sau lưng với vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn xuống dưới lầu, tuy tuổi đã cao nhưng vẫn tràn đầy sức xuân, khí sắc dồi dào, đặc biệt là đôi lông mày không giận mà uy. Nhìn kỹ một chút sẽ thấy diện mạo này có vài phần khá giống với Phạm Thái Nhàn.
Phía sau ông cụ là sáu thủ vệ canh gác tầng lầu này, tất cả đều đã đạt đến cấp Huyền, cúi người kính cẩn, không dám nhìn thẳng vào ông cụ, họ vốn là những binh lính tự do ở khắp bốn phương, tới đây là vì cuốn bí kíp võ công ở tầng một, nhưng bọn họ đều bị ông cụ ở tầng dưới dạy cho một bài học nhớ đời. Những người chết đương nhiên đã chết hết rồi, những người còn sống vì bảo toàn tính mạng đã bị nhà họ Phạm thu phục và trở thành con chó canh cửa. Tất nhiên, họ có được trình độ như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ nhà họ Phạm, nhà họ Phạm chưa từng bạc đãi bọn họ, vì vậy họ cũng tình nguyện trở thành tay sai canh giữ tầng một.
Có thể khiến sáu thủ vệ đó cúi đầu, thì không cần nói cũng đủ hiểu thân phận của ông cụ là gì. Ông ta chính là Phạm Trọng Lâu, nguyên soái lập quốc, người được mệnh danh là tay đấm số một Bắc Hải.
Phạm Trọng Lâu cười hỏi: "Các người nghĩ họ có thể chặn được mấy nước cờ?"
Một ông cụ mặc áo choàng đen trông còn khá trẻ nhưng thực ra đã ngoài tám mươi nói: "Mỗi lần hạ một nước đi trên Đại Long Kỳ Trận của sư phụ Tư Đồ, khí áp cũng sẽ tăng lên một bậc, ngay cả ô xy cũng bị giảm bớt. Năm đó, khi tôi xông vào tầng lầu này đã vận khí nín thở được nhưng vẫn bị rung chấn đến thất khiếu chảy máu chỉ trong ba nước cờ. Mặc dù hai đứa trẻ này đã luyện tới cấp Địa, nhưng cũng chỉ ở hạ phẩm. Tôi nghĩ ngay cả hai nước cờ cũng không đỡ được”.
“Tôi lại không nghĩ vậy”, một ông cụ áo đen khác ở lầu một đợi đã lâu nói: “Có thể chàng trai khôi ngô tuấn tú đó thật sự không chống đỡ được hai nước cờ như lời Phùng Lục nói, nhưng cậu thanh niên tướng mạo bình thường kia vẫn chưa thấy có dấu hiệu vận công, chắc hẳn lòng đã có dự tính trước".
Chỉ cần bước chân vào tầng một, trở thành thủ vệ canh giữ, thì phải vứt bỏ tên gọi ban đầu của mình, chỉ để lại họ. Các tên được đặt thống nhất từ một đến sáu. Người nói đầu tiên là Phùng Lục, cũng đồng nghĩa với việc ông ta là người thứ sáu trở thành thủ vệ canh gác tầng lầu này, còn ông cụ phản bác ông ta tên là Đổng Tam.
Phạm Trọng Lâu vui vẻ nói: "Nghe đứa cháu trai cứng đầu của tôi nói, cậu chủ nhà họ Long đó hình như chưa từng học bất kì công pháp nào”.
Nghe vậy, sáu thủ vệ phía sau đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, có thể bước chân vào cấp Địa mà không cần dựa vào bất kì công pháp nào, đây rõ ràng là muốn chống lại lẽ trời, thành lập phái của riêng mình mà. Điều này là đi ngược lại với thiên lý. Từ trước đến nay, người có thể thành công chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà một khi đã thành công thì sẽ trở thành thiên hạ vô địch. Dù có mạnh như tiền bối Tư Đồ ở tầng dưới cũng không dám làm trái ý trời. Thằng nhóc đó lấy đâu ra dũng khí, nhưng vừa nghe nói chàng trai đó đến từ nhà họ Long ở thủ đô thì mọi người liền lập tức hiểu ra.
Năm đó nhà họ Long đã đắc tội gần như toàn bộ thế gia đã quy ẩn ở thủ đô, vậy mà bây giờ vẫn có thể đứng vững ở thủ đô, đương nhiên không phải dựa vào mấy thủ đoạn mãng phu của Long Thiên Tượng, mà là vì toàn bộ võ giả trên thế giới đều biết, nhà họ Long có một vị Công Tôn vô địch đã đi ngược với lẽ trời, bước được nửa chân vào nhân đạo, có thể nói, chỉ cần Công Tôn vô địch còn ở nhà họ Long một ngày, thì ngay cả những lão yêu quái căm ghét nhà họ Long đến đâu cũng không dám khinh suất.
“Không lẽ người này định học nhân đạo theo Công Tôn?”, Nam Nhất, người đầu tiên làm thủ vệ canh giữ ở đây nuốt nước bọt hỏi.
Chương 170: Phá vỡ thế cờ
Phạm Trọng Lâu lắc đầu, nói: “Tôi biết Công Tôn vô địch nghĩ như nào, nhưng có thể đạt đến cấp Địa mà không cần dựa vào bất kỳ loại võ công nào lại là một chuyện khác, nếu không các người cho rằng lão già Tư Đồ Văn chịu ra tay thăm dò ư? Chỉ là cao thủ cấp Địa mà thôi, cho mấy người đi đối phó cũng đủ rồi”.
Lúc này sáu người mới hiểu ra, không dám coi nhẹ hai người ở dưới tầng nữa, thế nhưng bọn họ vẫn đinh ninh rằng hai người kia không thể chống đỡ quá ba quân cờ.
Long Thiên bước trước ba bước, Nhan Như Ngọc không chịu lép vế, không dễ gì mới gặp được cao thủ cấp Thiên, đây là cơ hội ngàn năm có một để thử sức mình.
Số lượng cao thủ cấp Địa hiện nay có lẽ không nhiều, nhưng cũng không ít, theo thống kê không chính thức ở Quỷ Môn cũng đã có đến chục ngàn người, thế nhưng cao thủ cấp Thiên thì thực sự khan hiếm, ngoại trừ mấy lão yêu quái ở ẩn ra, số còn lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, hôm nay tình cờ được gặp, Nhan Như Ngọc rất muốn thử xem thực lực của mình chênh lệch với cao thủ cấp Thiên bao nhiêu.
Ông lão trong tòa nhà lại đặt một quân cờ đen xuống, nội lực truyền ra từ bàn cờ, sau từng đợt sóng, Long Thiên chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân bị ép đau nhức, uy lực thật sự quá đáng sợ, khó trách những người nước ngoài luôn nói nếu gặp phải mấy ông lão còi nhom người Hoa Hạ thì tránh càng xa càng tốt, bởi vì chúng ta không thể biết được ông lão đó có phải là sư phụ của Thành Long hay không.
Nhan Như Ngọc ở bên cạnh cũng không hề dễ chịu chút nào, mặc dù bề ngoài trông vẫn điềm tĩnh, nhưng chân anh ta đã phát run nãy giờ, thế nhưng vẫn không chịu lùi bước, bộ dạng bướng bỉnh muốn đấu đến cùng với đối phương.
Long Thiên và Nhan Như Ngọc đúng là đôi oan gia, lúc nào cũng phải ganh đua với nhau, nghiễm nhiên không ai chịu lui trước khi một trong hai người gục xuống, hai người đồng thời tiến lên hai bước.
Mặc dù đã tiến năm bước nhưng vẫn còn cách cổng lớn năm mươi bước chân nữa, ông lão trong tòa nhà vẫn cúi đầu chăm chú nhìn bàn cờ, tay trái đặt thêm một quân cờ màu trắng, Long Thiên thấy vậy thì thiếu điều muốn chửi bới, anh hiểu rõ mỗi lần có thêm quân cờ xuất hiện trên bàn thì áp lực lại tăng thêm một lần, lão già này có khi muốn ép chết anh đây mà.
Ông lão hiển nhiên không thèm để ý đến bộ dạng ấm ức của Long Thiên, khi quân cờ màu trắng đáp xuống bàn cờ lần nữa, một quân cờ màu đen cũng được nện xuống, trên bàn cờ lúc này đã có tổng cộng bốn quân, Long Thiên loạng choạng ngã xuống, Nhan Như Ngọc dẫm hai chân sâu xuống sàn nhà, sắc mặt cẩn trọng.
Trông cảnh tượng này, Vương Manh Manh bồn chồn không yên hỏi Phạm Thái Nhàn: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Phạm Thái Nhàn lắc đầu: “Chắc là không sao đâu, ông Tư Đồ chẳng qua muốn thử sức bọn họ mà thôi, không đến mức giết người, nhưng mà hai người này đúng là quá cứng đầu, những cao thủ cấp Địa bình thường đến quân cờ thứ ba là đã gập gối xầu xin rồi, vậy mà bọn họ có thể trụ được đến quân thứ tư”.
Vương Lệ Trân không hiểu biết về lĩnh vực này, cô chỉ sợ Long Thiên xảy ra chuyện gì, vừa nhìn ông lão trong tòa nhà đó là biết không phải người thường, thế giới của Long Thiên quá xa vời với cô, nhưng cô vẫn có thể nhận biết ai mạnh ai yếu, rõ ràng ông lão đó mạnh hơn Long Thiên và Nhan Như Ngọc rất nhiều.
Vương Manh Manh thấy vẻ mặt buồn bã của Nhan Như Ngọc thì liền cảm thấy ghét ông lão kia, cô ta tức giận nhặt hòn đá dưới đất ném về phía trước, Vương Lệ Trân định ngăn cản nhưng không kịp, viên đá bay vào trong tòa nhà, cứ tưởng viên đã sẽ bị kẹt ở ngoài, ai ngờ nó lại đâm xuyên qua bức tường khí lực bay vào trong, vút qua người Long Thiên và Nhan Như Ngọc!
Ông lão trong tòa nhà lần đầu ngước đầu lên, ông ta hơi ngạc nhiên, hay có thể nói là dở khóc dở cười.
Sáu người canh gác trên đỉnh tòa nhà kinh ngạc, không nhẽ cô bé kia lại có thể vô tình mở ra cửa sinh hay sao?
Phạm Trọng Lâu cười ha ha: “Cô bé kia thật là thú vị, tốt hơn so với cô bé suốt ngày giả vờ thanh cao đàng hoàng nhưng trong đầu thì toàn ý đồ xấu xa nhà họ Yên kia nhiều, tuổi tác có vẻ kém cháu tôi vài tuổi, rất thích hợp làm cháu dâu tôi!”
Sáu người canh gác không dám bàn luận, nhà họ Yên ở thủ đô có thế lực vô cùng lớn, trước khi nhà họ Phạm có thể đánh bại hoàn toàn nhà họ Yên thì bọn họ không dám phát ngôn bừa bãi. Tuy nhiên cô bé kia đúng là may mắn, tùy tiện ném một hòn đá lại có thể đột phá cửa tử, mở ra cửa sinh của Đại Long Kỳ Trận, giúp cho hai tên kia có cơ hội đột phá.
Long Thiên và Nhan Như Ngọc trông thấy hòn đá vụt qua người thì lập tức hiểu ra, vui mừng khôn xiết, Nhan Như Ngọc khó khăn nhấc tay trái lên phóng ra kim châm vô hình theo quỹ đạo bay của hòn đá, Long Thiên lại càng cục súc hơn, anh dùng thanh đao dài trong tay chém một đường thật mạnh, khiến cho bức tường khí lực bị thủng một lỗ lớn.
Hai người nhanh chóng lao vào tòa nhà thông qua lỗ hổng được mở ra tạm thời, hòn đá bay được nửa đường thì vỡ thành bụi, ông lão trong tòa nhà hạ một lúc hai mươi tư quân cờ xuống, tạo nên mô hình con rồng uốn lượn trên bàn cờ, sau đó ông ta phất nhẹ tay, hai mươi tám quân cờ lơ lửng trên không trung, thoắt cái phóng tới tấn công hai người với khí thế kinh hoàng.
Long Thiên dùng đao chặn quân cờ lại, Nhan Như Ngọc ở đằng sau thì dùng châm ngắn tấn công vào quân cờ, nội lực xung đột giữa hai bên khiến cho cả tòa nhà họ Phạm như rung lên, quân cờ bị chặn lại, đập xuống mặt đất, tạo thành những vết nứt trên nền đất.
Long Thiên chặn được mười một quân, bị trúng ba quân, một ở tay trái, một ở đầu gối bên phải và một quân ở bụng.
Nhan Như Ngọc chặn được mười hai quân, bị trúng một quân ở chỗ giữa lông mày.
Còn một viên cuối cùng đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo bình thường, phóng về hướng Vương Lệ Trân, ông lão đang định rút lại quân cờ thì bỗng thấy nó không bay lên tiếp mà dừng ngay trước mặt Vương Lệ Trân, giống như bị ngăn cách bởi một bức tường, sau đó quân cờ tan biến trong không trung.
Vương Lệ Trân không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, ông lão thì kinh ngạc bàng hoàng.
Cuối cùng hai mươi bảy quân cờ quay về bàn cờ, thiếu mất một quân, mô hình rồng vì thế mà thiếu mất mắt.
Ông lão rơi vào trầm tư, Long Thiên và Nhan Như Ngọc bị cờ đả thương, cộng thêm dư âm của khí áp vẫn chưa tan, chật vật tiến lên một bước.
Chỗ bụng, tay trái và chân phải của Long Thiên bị đánh đến mức lõm vào, anh quay lại quan sát Nhan Như Ngọc, chỗ giữa lông mày anh ta đã trở nên đỏ tấy và sưng, Long Thiên cắn răng mỉm cười đắc ý, lết thêm nửa bước nữa!
Nhan Như Ngọc tức đến nỗi mặt đỏ bừng.
Một người bước vào cửa sinh, một người phá vỡ quân cờ, một người bước thừa nửa bước, một người mặt đỏ gay gắt.
Chống đỡ được công kích của hai mươi tám quân cờ mà vẫn đứng vững không ngã.
Sáu người canh gác kinh ngạc không gì tả xiết.
Phạm Trọng Lâu hưng phấn nói: “Thằng cháu xui xẻo của tôi nhặt được bảo bối rồi, lại còn là một lúc nhặt được bốn bảo bối