-
Chương 156-160
Chương 156: Tính khí cổ quái
Tần Tung Hoành lùi về sau tóm lấy cánh tay của Vương Lệ Trân, định cưỡng chế đưa cô bỏ chạy, nhưng dường như người đàn ông mặc trường bào đã đoán trước được việc này, lần đầu tiên dùng cả hai tay, số lượng kim châm tăng lên gấp đôi, vô cùng dày đặc. Từ trước đến nay kim châm của anh ta chỉ dùng để cứu người, nhưng cũng không có nghĩa là khả năng giết người sẽ yếu ớt. Long Thiên đã từng nói rằng, nếu như người đàn ông mặc trường bào này động sát tâm thì cho dù có là cao thủ cấp Thiên cũng không dám đối đầu.
Ngân châm vận sức chờ phát động, đã bao vây xung quanh Tần Tung Hoành, người đàn ông mặc trường bào cũng không sợ sẽ ngộ thương Vương Lệ Trân, anh ta có thể giết người thì đương nhiên cũng có thể cứu người, anh ta đã đồng ý với tên ngốc kia chỉ cần không để Tần Tung Hoành mang người đi là được, chứ không hề nói không thể bị thương. Hơn nữa tên này vẫn luôn đối đầu với mình ở Quỷ Môn, trút giận lên đầu vợ của anh thì cũng là điều hợp lý.
Thân phận của người đàn ông mặc trường bào thế là đã sáng tỏ, chính là Nhan Như Ngọc, người được gọi là thần y ở Quỷ Môn. Hai đôi chân gẫy của Tiêu Ngọc Phong chính là do anh ta hồi sinh lại.
"Muốn chạy?", giọng nói của Nhan Như Ngọc ôn hòa, thực sự tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với đám ngân châm đầy sát khí kia.
Nếu như còn có một tên thân tín ở đây thì hôm nay Tần Tung Hoành có thể chạy được, nhưng hắn lại bố trí toàn bộ thân tín ở chỗ Long Thiên, bởi vì hắn không đoán được rằng đối phương lại có thể mời được một cao thủ cấp Địa có thực lực ngang sức ngang tài với hắn.
Đúng là đi sai một ly đi một dặm mà!
Đối mặt với sự bao vây của ngân châm, Tần Tung Hoành vẫn túm chặt lấy cánh tay của Vương Lệ Trân muốn bỏ chạy, hai tay Nhan Như Ngọc khẽ phất, giống như phát hiệu lệnh vậy, vô số ngân châm rợp trời bay về phía Tần Tung Hoành, Tần Tung Hoành cũng không quay đầu lại, kéo theo Vương Lệ Trân cùng đám ngân châm chơi trò tốc độ kịch tính.
Thế nhưng dù tốc độ của hắn có nhanh cỡ nào thì cũng không thể thoát khỏi vòng vây của kim châm, lúc này Vương Lệ Trân đã trở thành vật vướng víu tay chân hắn,Tần Tung Hoành không còn cách nào khác, đành buông tay cô ra, sau đó nhón mũi chân lên, vút qua trăm bước, bỏ lại một câu hẹn ngày khác thỉnh giáo rồi biến mất hút vào bóng đêm.
Nhan Như Ngọc nhíu mày, không nói gì, hai tay khẽ phủi, vô số ngân châm biến mất trong không trung, Vương Lệ Trân ngây người tại chỗ, vừa nãy nếu như chậm một giây thì có lẽ cô cũng gặp nguy rồi. Tần Tung Hoành vì thoát thân nên hoàn toàn không màng đến sự sống chết của cô, uổng cho Vương Lệ Trân vẫn luôn cho rằng hắn có phong độ thân sĩ, đêm nay xem ra chẳng qua cũng chỉ là một tên ham sống sợ chết mà thôi.
Đã qua cơn nguy hiểm, Vương Lệ Trân và Quả ớt nhỏ thở phào một hơi, Vương Lệ Trân vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, có lẽ đã bị dọa sợ chết khiếp rồi. Cô quay lại nhìn người có nhan sắc không hề thua kém gì mình, Nhan Như Ngọc, gật đầu nói: "Cảm ơn đã ra tay cứu giúp".
Nhan Như Ngọc không nhìn Vương Lệ Trân, quay người đi vào trong biệt thự nói: "Nói với tên Long ngu ngốc, bây giờ lập tức cút về đây cho tôi, nếu trong vòng nửa tiếng không về kịp thì tôi sẽ tặng cô cho người vừa nãy đó".
Vương Lệ Trân có chút bất đắc dĩ, Long Thiên nói tính tình người này cổ quái, quả thật không sai mà. Vương Lệ Trân không dám chắc nên không tùy tiện trả lời, ngược lại Quả ớt nhỏ và Vương Manh Manh lại si mê nhìn Nhan Như Ngọc, người có thân thủ lợi hại không ít, vừa đẹp trai vừa giỏi võ cũng có, nhưng vừa xinh đẹp vừa đánh đấm giỏi thì đúng là của hiếm.
Vương Manh Manh thậm chí còn thay thế vị trí bạch mã hoàng tử Tần Tung Hoành thành Nhan Như Ngọc rồi, hai mắt long lanh ái mộ nhìn người đàn ông mặc trường bào này, khẽ lẩm bẩm lợi hại thật. Quả ớt nhỏ sao có thể không hiểu suy nghĩ của cô bạn thân này chứ, cô ta vốn dĩ là người vô tâm vô ý, âm thầm lườm rồi lén huých Vương Manh Manh một cái, Vương Manh Manh loạng choạng đứng trước mặt Nhan Như Ngọc, nhìn gương mặt xinh đẹp đến nỗi khiến người khác phải run sợ ở khoảng cách gần như vậy quả nhiên đã khiến cô gái nhỏ động sắc xuân rồi.
Ngại ngùng lúng túng không biết nên chào hỏi thế nào với đại mỹ nam, ngập ngừng cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Chị gái, chị thật đẹp!"
Vẻ mặt anh tuấn của Nhan Như Ngọc lập tức suy sụp, bình sinh anh ta ghét nhất người khác coi mình như phụ nữ, năm đó lần đầu tiên Long Thiên gặp Nhan Như Ngọc cũng gọi một câu người đẹp, kết cục sau đó bị anh ta truy sát đến nửa năm, nếu không phải công phu bỏ chạy của Long Thiên không tệ thì có lẽ sớm đã thành vong hồn dưới đám ngân châm của anh ta rồi.
Một câu này của Vương Manh Manh coi như đã vuốt phải đuôi cọp, Nhan Như ngọc không hề có một chút ý thức thương hoa tiếc ngọc nào, nóng nảy nói: "Cút ngay!"
Vương Manh Manh run sợ, vội vàng tránh sang một bên để nhường đường đi, Nhan Như Ngọc trực tiếp đi thẳng vào trong nhà, nhìn lão Hoàng đang nằm hấp hối trên đất, cúi xuống thăm dò hơi thở của ông ta, sau đó lấy ra một viên đan dược trong trường bào đặt trước mặt ông ta nói: "Nuốt đi, có thể giữ mạng lại đấy".
Lão Hoàng vẫn còn lại một tia ý thức lập tức vươn tay ra lấy đan dược cho vào miệng nuốt, vừa nuốt xuống đã thấy một sự ấm áp, lục phụ ngũ tạng đang được hồi phục, khí sắc cũng đỡ hơn rất nhiều, yếu ớt ngồi dậy cảm kích nói: "Cảm ơn anh bạn nhỏ".
Nhan Như Ngọc đứng lên đi vào phòng khách nói: "Không cần, tính hết lên người tên Long ngu ngốc".
Vương Lệ Trân đi theo sau vào nhà, đêm nay đúng thật là biến động, may mà người Long Thiên sắp xếp đã chịu ra tay, nếu không bị Tần Tung Hoành đưa đi thì có lẽ hơn phân nửa là cô sẽ phải chịu khổ, chỉ là lần này có người cứu, vậy còn lần sau thì sao? Cô đã được nhìn tận mắt năng lực của Tần Tung Hoành rồi, đừng nói là mấy vệ sĩ được huấn luyện bình thường, ngay cả có là Vương Tu Thân thì cũng vô dụng. Lẽ nào sau này không được rời khỏi Long Thiên nửa bước sao, vậy chẳng phải đúng ý anh sao?
Vương Lệ Trân buồn bực suy nghĩ.
Quả ớt nhỏ đẩy nhẹ Vương Manh Manh vẫn đứng ngẩn người ở chỗ cũ, nhỏ giọng nói: "Sao thế? Cách Cách, tổn thương rồi à?"
"Không, tớ đang buồn bực nghĩ vì sao lại có người ngay đến mắng người mà cũng đẹp như vậy", Vương Manh Manh vẻ mặt si mê nói, giống như bị tẩu hỏa nhập ma vậy.
"Cách Cách, sao tớ không biết cậu dại trai đến mức như thế này nhỉ?", Quả ớt nhỏ cười khổ nói.
Vương Manh Manh hoàn hồn nói: "Cậu nói thử xem anh ấy có thích người nhỏ tuổi hơn anh ấy không?"
"Làm sao tớ biết được...", Quả ớt nhỏ nhắc nhở nói: "Nhưng tớ thấy tính khí của người này không ổn đâu, tốt nhất cậu đừng có ý đồ gì, cậu không thấy đống ngân châm vừa nãy à, nếu như không muốn biến thành con nhím thì đừng có chọc vào anh ta".
Vương Manh Manh vào tai nọ ra tai kia, vẫn miên man suy nghĩ nói: "Anh ấy đẹp như vậy, có chết trong tay anh ấy tớ cũng cam chịu".
Quả ớt nhỏ nhìn Vương Manh Manh như vậy, trong lòng thầm khóc than, cô bạn thân ngốc này có lẽ đã gặp tiếng sét ái tình rồi, kiếp này coi như bỏ rồi.
Chương 157: Cậu nhóc con và chị gái
Lữ mập cho người xử lý chỗ thi thể ở trên núi Trung Nam xong, Long Thiên liền nhanh chóng lái xe quay về biệt thự nhà họ Vương, dù chả biết tại sao tên thầy thuốc xấu xa Nhan Như Ngọc lại tới Bắc Hải đúng lúc này, nhưng Long Thiên không dám chắc khi Tần Tung Hoành tấn công biệt thự nhà họ Vương, Nhan Như Ngọc thích đứng xem kịch đó sẽ ra tay giúp đỡ hay không, dù sao anh ta cũng nổi tiếng là có tính cách cổ quái.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng tính cách kỳ cục quái đản đến một người tự cảm thấy bản thân đầy sáng tạo và độc đáo như Long Thiên cũng không hiểu nổi, Nhan Như Ngọc đã chứng thực cho câu nói: dù làm người hay làm việc, tất cả đều phải xem tâm trạng đã, Quỷ Môn xuất thân từ đảo quốc, Nhan thần y nổi danh khắp cả nước, rất nhiều nhà quyền thế thậm chí là thủ tướng đều đến chỗ anh ta khám bệnh, khi anh ta vui vẻ thì sẽ giúp người ta khám chữa, lúc bực dọc thì liền đóng cửa không tiếp khách, kể cả là thủ tướng cũng không ngoại lệ.
Long Thiên nhớ có một lần, một cậu bé con nhà quyền thế mắc phải căn bệnh lạ, mỗi khi trời mưa hai chân như bị đá nặng đè lên, không thể cử động, nhà đó thuộc dòng dõi cao quý nhất nhì ở đảo quốc, tương đương với địa vị của nhà họ Long ở Hoa Hạ. Họ đã khám ở rất nhiều nơi nhưng vẫn không khỏi, về sau nghe ngóng được thông tin về Nhan Như Ngọc mới đến hỏi khám, kết quả do bố của cậu bé kia tông chết con mèo trên đường tới đó, thế là anh ta liền đuổi cả nhà ra khỏi cửa.
Nhà quyền thế kia không chịu được nỗi nhục này, lập tức liên hệ với cấp trên của Quỷ Môn, ai ngờ lúc cấp trên tới đó cũng bị Nhan Như Ngọc tống ra khỏi cửa, đã thế còn ra tay đánh luôn mấy người cấp trên mà bình thường anh ta cũng không ưa, đại khái tỏ rõ thái độ dù có đánh chết cũng sẽ không chữa bệnh cho cậu bé kia.
Về sau thật sự không còn cách nào khác, người đứng đầu nhà quyền thế kia phải tổ chức tang lễ long trọng còn hơn cả lúc bố ông ta chết cho con mèo kia, lúc này mới khiến Nhan Như Ngọc vơi giận, đồng ý chữa bệnh cho cậu bé. Sau khi chữa xong chân lại đến lượt tay mắc phải tình trạng y hệt, rõ ràng là đang cố tình chỉnh bọn họ, nhưng nhà quyền thế kia chẳng thể làm gì, đánh thì không đánh lại, đã vậy vẫn phải nhờ người ta khám bệnh, vì thế đành bỏ ra 3 năm trời, làm từ thiện hơn 1 tỷ yên mới đổi lại được bình an cho con trai.
Người ta dùng tiền chữa bệnh, Nhan Như Ngọc thì muốn trao đổi đồ vật, mấy năm qua, số người bị anh ta hại không hề ít, Long Thiên cũng là một trong số đó, anh từng tới tìm tên đồng bóng này để chữa trị chân cho Tiêu Ngọc Phong, cơ mà nghĩ lại anh ta bắt anh làm người hầu nửa năm đã là hời cho anh lắm rồi, đổi lại là người khác, sợ là phải lấy hai chân ra để trao đổi. Nếu lần này Nhan Như Ngọc ra tay cứu Vương Lệ Trân, không biết anh chuẩn bị phải đối mặt với thử thách gì nữa, nghĩ tới đây Long Thiên lại khổ não.
Lữ mập ngồi trong xe, thấy Long Thiên vẻ mặt rầu rĩ buồn khổ thì cũng không làm phiền anh. Đến bây giờ ông ta vẫn chưa hết ngạc nhiên với năng lực của Long Thiên, ôi mẹ ơi, hơn 10 cao thủ cấp Huyền đó, bình thường nếu như gặp phải một người, Lữ mập chẳng phải đối xử như gặp cao nhân hay sao? Không nói đâu xa, ví dụ như ông Hoàng đây, ông ta chưa đạt đến cấp Huyền nhưng Lữ mập đã vô cùng coi trọng rồi chứ đừng nói là cao thủ cấp Huyền, đó là những người mà cả đời này khó mà gặp nổi.
Ấy vậy mà hơn 10 cao thủ cấp Huyền đều chết cả, đã vậy còn chết trong vòng chưa đầy 10 phút, Lữ mập mặc dù đi theo ông chủ Long Thiên Tượng, đã được mở mang tầm mắt không ít, nhưng chưa từng gặp ai kinh khủng đến vậy, trong trí nhớ của ông ta, chỉ cần vài giây để giết cao thủ cấp Huyền cũng chỉ có Công Tôn vô địch, một người quanh năm suốt tháng giấu mình ở nhà họ Long, nhưng ông Công Tôn bao nhiêu tuổi rồi cơ chứ, cậu chủ mới hai mấy tuổi đầu, so sánh thế này thì thật khập khiễng, nhưng thêm vài năm nữa, chẳng phải cậu chủ sẽ trên cơ cả ông Công Tôn ư?
Có điều ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng sư ngưỡng mộ của Lữ mập dành cho Long Thiên thì chỉ có tăng chứ không giảm. Vì chiêu trò của người phụ nữ dã tâm bừng bừng và đám họ hàng bên ngoại, hầu hết mọi người trong nhà họ Long đều ủng hộ Long Sơn Báo kế thừa vị trí của ông chủ. Long Thiên cũng không phụ lòng bọn họ, đóng rất tròn vai một tên công tử ăn chơi trác táng không có chí tiến thủ, nhưng Lữ mập hiểu rõ, ông ta đã theo đúng phe, mặc dù cậu chủ không giỏi trong việc kinh doanh cho lắm, nhưng phong thái làm việc chém đinh chặt sắt thì y hệt Long Thiên Tượng, trận chiến tối nay mà truyền về tới thủ đô, chẳng lẽ lại không khiến cho mấy kẻ long lang dạ sói luôn coi thường cậu chủ ngày trước phải sợ nhũn cả người ư?
Lữ mập vừa nghĩ vừa cười, rất vui vẻ, mấy năm đó dù bị khinh rẻ và sỉ nhục, nhưng cậu chủ vẫn rộng lượng không thèm tính toán, nhưng Lữ mập đây lòng dạ hẹp hòi, nhất định phải trả lại bọn chúng từng cái tát một, cái lũ người ỷ vào người phụ nữ kia ở thủ đô để ăn sung mặc sướng, tác oai tác quái, thật sự tưởng rằng cơ ngơi nhà họ Long sẽ rơi vào tay họ Sở các người đấy à?
Dường như đọc được tâm tư của Lữ mập, Long Thiên thản nhiên nói: “Chuyện xảy ra tối nay tôi và ông biết, nếu như đồn ra ngoài, tôi nhất định sẽ xé rách cái miệng thối tha của ông đó”.
Lữ mập khổ sở: “Cậu chủ, chuyện oai phong như vậy tại sao không để cho người khác biết, cho lũ người có mưu đồ xấu xa đó lo lắng bồn chồn không phải rất đã à”.
“Tôi không ngại dằn mặt mấy người họ Sở kia, nhưng chuyện này mà làm to thì bà nội sẽ là người phản đối đầu tiên, bà không đồng ý thì Long Thiên Tượng sẽ đồng ý chắc? Lúc đó mà phái Quách Bạch Hổ tới thì chẳng phải tôi sẽ bị trói thành hình chữ X bắt nhốt về cái nhà đó sao, làm gì còn chuỗi ngày tự do thoải mái như thế này nữa, đã thế tôi với bà xã còn chưa hoàn thành bước cuối đâu, nếu ông mà phá hỏng việc của tôi, cẩn thận cái tai còn lại đấy!”, Long Thiên gằn giọng, hơn nữa anh cũng sợ bà nội biết chuyện lại tức giận đổ bệnh, dù gì anh về Hoa Hạ bao lâu nay mà vẫn chưa tới thăm bà, khiến bà buồn lòng biết bao, còn về cái người Quách Bạch Hổ, bùa hộ mệnh của Long Thiên Tượng, trước khi anh vào Quỷ Môn thì ông ta đã có thể không dùng tay mà vẫn đánh anh ngã sấp mặt, nhưng giờ thì không chắc.
Lữ mập khó hiểu: “Cậu chủ, chuyện cậu kết hôn với chủ tịch Vương có bao nhiêu người trong nhà họ Long biết thế?”
Long Thiên tùy ý đáp: “Ngoài ông, Cừu Đông Thanh và tên nhà giàu mới nổi kia ra thì dường như không còn ai khác, có bọn họ giúp che giấu, tôi mới có thể tự do bay nhảy thế này”.
Lữ mập kinh ngạc nói: “Nếu ông chủ biết thì tôi không hề thấy kỳ lạ, nhưng cô Cừu biết mà không…”
Chương 158: Òa khóc
Lữ mập nói được nửa câu thì không dám nói nữa, Long Thiên cũng không sợ mất mặt, cười hà hà nói: “Cô ta đáng lẽ phải tới thành phố Long thiến tôi chứ gì? Lão béo, ông nghĩ xấu về cô con dâu được nhà tôi nhận nuôi từ bé quá đấy, sự kiên nhẫn của cô ta phải gấp 10 lần tôi, kỹ năng giả vờ ngu ngốc cũng hơn tôi gấp trăm lần, đừng có thấy cô ta kẻ tám lạng người nửa cân cùng Long Lăng Tuyết mà tỏ vẻ khinh thường, thực tế có đến 10 Long Lăng Tuyết cũng không đấu lại Cừu Đông Thanh, nếu không ông thử nói xem sao người chiến thắng trong cuộc tranh giành chức phó chủ tịch năm nay lại là cô con dâu được nuôi từ bé đó chứ?”
Lữ mập không dám suy đoán bừa, ông ta đã quen biết Cừu Đông Thanh trước khi Quỷ nữ đao đó gây ra chuyện khiến người khác phải chấn động, đằng sau gương mặt ưa nhìn đó ẩn giấu rất nhiều điều Lữ mập không thể nhìn rõ và cũng không thể hiểu được. Sau này Lữ mập mới biết thân phận của cô ta rất nhạy cảm, lại nhớ tới những năm tháng cô ta nằm gai nếm mật ở nhà họ Long, ông ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh. May là dù Quỷ nữ đao này có tà ác như nào thì vẫn đối xử không tệ với cậu chủ nhà mình, Lữ mập nghĩ tới nghĩ lui, chợt vỗ bép vào đùi, dù không dám nói rõ ra, nhưng trong lòng cực kỳ khâm phục nước đi này của ông chủ.
Con trai nhà mình nhìn trúng con gái nhà người ta, vụ làm ăn này tính thế nào cũng là nhà chúng ta hời!
Trên đường quay về, Long Thiên bảo Lữ mập mua hộ mình một bộ quần áo, dù sao cũng không thể mặc nguyên bộ đồ dính đầy máu về gặp bà xã được, khi đến trước cổng biệt thự, Long Thiên thay đồ xong mới xuống xe, Lữ mập đi theo sau.
Long Thiên không quay đầu, hỏi: “Vết thương của ông không cần đến bệnh viện à?”
Lữ mập lắc đầu: “Bên tai đó của tôi chắc không thể khôi phục lại, không cần lãng phí sức lực, cũng chưa chết mà, về xem con gái thế nào mới là việc quan trọng, tránh để nó mất công lo lắng”.
Long Thiên xúc động: “Quả ớt nhỏ thật sự lo ông xảy ra chuyện gì, nếu không cũng sẽ không hạ mình đến xin tôi giúp đỡ”.
Lữ mập mỉm cười một cách yêu chiều: “Đứa con gái của tôi thực sự rất giống con nhím, đâm người khác đồng thời làm bản thân bị thương, không thể trách nó được, vợ tôi chưa kịp tận hưởng ngày hạnh phúc nào thì đã ra đi rồi, mấy năm qua tôi bận lo chuyện làm ăn, không chăm lo được cho nó, cũng may là giờ bù đắp vẫn còn kịp. Mặc dù ở lại thủ đô thì có thể đi theo ông chủ, tiếp tục thăng tiến, nhưng đối với tôi thế này là đủ rồi, tới Bắc Hải phát triển ít nhiều là để được ở cạnh con gái, tránh nửa đêm giật mình mơ thấy mẹ nó chửi tôi không có lương tâm”.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, gia đình của Lữ mập và Quả ớt nhỏ cũng vậy, chứ đừng nói đến người một lúc cưới liền ba bà vợ như Long Thiên Tượng thì trong nhà sẽ loạn đến thế nào.
Tới cổng biệt thự, Long Thiên xác nhận lại trên người đã hết sạch mùi máu mới mở cổng đi vào, tối nay anh tự quyết định đi ra ngoài, không biết bà xã có tức giận không, nhưng mà tức giận thì cũng là lẽ đương nhiên, làm gì có người chồng nào như anh, nếu anh mà là Vương Lệ Trân chắc cũng phải vả cho mình một cái thật mạnh.
Long Thiên thật lòng yêu Vương Lệ Trân rồi, thật ra cô không biết, bọn họ đã từng gặp nhau một lần ở thủ đô trước khi 2 người lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, lúc đó Long Thiên vẫn đang sống với ông, bất cẩn đi lạc ở quảng trường, Long Thiên bấy giờ mới có 5 tuổi, tóc tai quần áo trông như ăn mày, bị một đám đông trẻ con dựa hơi bố mẹ bắt nạt, bọn chúng ném đá vào anh, có một viên trúng ngực, một viên trúng tay, Long Thiên cắn răng không dám kêu, anh còn bị ép ngồi xổm giữa đài phun nước lạnh cóng, nhưng có chỗ nào lạnh bằng lòng người đây?
Rất may sau đó có một chị gái xuất hiện, không chỉ giúp anh lau nước mắt mà còn đuổi lũ trẻ kia đi, sau đó còn mua cho anh một xiên kẹo hồ lô, làm mặt xấu dỗ anh cười, ngồi đợi ông cùng anh, vào giây phút đó, một người trước giờ không biết cảm giác ấm áp là gì như Long Thiên đã tin vào sự tồn tại của thiên sứ trên đời này.
Long Thiên có thể không nhớ rõ gương mặt của chị gái kia, nhưng nốt ruồi lệ ở mắt trái của cô thì cả đời này anh cũng không quên, có lẽ vẫn tồn tại thứ gọi là duyên phận trong đêm tối tăm, ban đầu là cô bảo vệ anh, bây giờ đến lượt cậu bé đã trưởng thành kia bảo vệ cô.
Long Thiên vừa mở cửa liền trông thấy Vương Lệ Trân, người đã trở thành bà xã của mình bằng cách kỳ diệu nào đó, anh lắc lắc đầu, cố làm ra vẻ tươi cười, mang theo bộ dạng xin lỗi vì đã một mình xông pha hiểm nguy.
Vương Lệ Trân ngây ngốc đứng đó nhìn anh, sau khi Long Thiên rời đi, không có giây phút nào cô không lo lắng, cho dù cô tới phòng đọc sách cũng không thể tập trung nổi, trong đầu tràn ngập suy nghĩ xem cái người đàn ông xấu xa kia chạy đi nộp mạng như vậy liệu còn trở về hay không, giây phút thấy anh trở về cô mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Vừa thả lỏng liền nhớ lại chuyện xảy ra tối nay, Long Thiên một mình vào hang cọp, Tần Tung Hoành tấn công đến tận nhà mình, hắn ta đã hạ gục ông Hoàng một cách nhẹ nhàng, rồi đến lúc đấu tay đôi với Nhan Như Ngọc, nếu như trong chuỗi sự việc đó xảy ra bất kỳ sai xót nào thì sợ rằng bản thân cũng không còn sống sót để gặp lại người đàn ông này nữa.
Nghĩ tới đây, cảm xúc bộc phát khiến cô bất chợt giàn giụa nước mắt, lần đầu tiên trong cuộc đời Vương Lệ Trân khóc dữ dội như đứa trẻ làm sai việc gì, suýt nữa để mất món đồ yêu quý, cô bật khóc oa oa.
Không chỉ riêng Long Thiên sững sờ, cả Quả ớt nhỏ đang định chạy lại ôm bố mình cũng phải dừng bước, Vương Manh Manh thì vừa cười khổ vừa lau giọt lệ ở khóe mắt.
Long Thiên tưởng rằng bà xã mình ấm ức, tức giận vì anh chạy đi cứu người mà không đưa cô đi cùng, nghĩ đến người con gái trước giờ luôn mang dáng vẻ bà hoàng cao ngạo nay lại khóc như mưa vì mình, lúc này một người cho dù có cợt nhả đến đâu như Long Thiên cũng cũng phải thấy cay mắt, tuy nhiên anh vẫn không khóc, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, thở dài một hơi rồi dịu dàng nói: “Là do anh không tốt, để em phải chịu ấm ức rồi”.
Vương Lệ Trân ôm chặt anh, lắc đầu thật mạnh, cắn vào vai người đàn ông dường như được ông trời phái đến để dày vò cô, nước mắt rơi lã chã.
Hóa ra trên đời này có một loại hạnh phúc là mất đi rồi tìm lại được, khiến cho người ta khóc đến đau thương.
Chỉ có điều cậu bé kia đã trưởng thành, còn chị gái ngược lại càng lớn lại càng trở nên trẻ thơ.
Chương 159: Mượn đao giết người
Đúng lúc Nhan Như Ngọc đi vào phòng khách thì thấy cảnh Vương Lệ Trân ôm Long Thiên, anh ta lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó khinh thường hừ một tiếng. Anh ta ngồi trên ghế sofa, cố ý ngồi cách xa Vương Manh Manh, có thể nói từ khi nghe câu ‘Chị gái chị thật xinh đẹp’ xong thì anh ta liền cảm thấy không thích cô gái này, Nhan Như Ngọc là một người đàn ông chân chính, nói như vậy là sỉ nhục anh ta.
Vương Manh Manh lén liếc Nhan Như Ngọc, vị Cách Cách thường ngày ra oai tác quái giờ lại rụt rè xấu hổ, không dám bắt chuyện với người đẹp này, cô ta chỉ cảm thán thầm trong lòng, không ngờ trên đời này còn có người đẹp hơn cả chị gái mình, đã vậy còn là đàn ông, ông trời thật là vô lý.
Quả ớt nhỏ mừng đến phát khóc, mặc dù bố mình mất một bên tai nhưng vẫn toàn mạng quay về nhà, Lữ mập trông cảnh gặp lại sau hiểm nguy của Long Thiên và Vương Lệ Trân, nghĩ chắc hẳn hai người có rất nhiều lời muốn nói nên cũng không làm phiền nữa, chào hỏi qua loa xong liền dìu ông Hoàng và đưa Quả ớt nhỏ về nhà. Đầu gối của ông Hoàng bị gãy, mặc dù có thuốc của Nhan Như Ngọc nhưng nó chỉ chữa được những vết thương trong nội tạng, vẫn phải đi bệnh viện chữa trị vết thương bên ngoài.
Trước khi đi, ông Hoàng nói lời cảm ơn với Nhan Như Ngọc, anh ta phẩy tay ý bảo không cần khách sáo, cứu ông ta là vì nể lòng trung thành bảo vệ chủ của ông ta, anh ta không hề ghét những người như này, thêm nữa, lần này tới Bắc Hải là do có việc cần nhờ Long Thiên, những việc anh ta làm cũng là để trao đổi mà thôi.
Vương Lệ Trân nín khóc, chắc là do cảm thấy hơi ngại khi khóc trước mặt nhiều người, cô xấu hổ rời khỏi lòng Long Thiên, trông thấy Long Thiên và người đàn ông xinh đẹp hơn cả phụ nữ này hình như có việc cần bàn, cho nên liền vẫy Vương Manh Manh về phòng, ý bảo đừng làm phiền bọn họ.
Vương Manh Manh lưu luyến đứng dậy, cô ta vẫn chưa ngắm đã, nhưng ý đồ đó của cô ta không qua được mắt Nhan Như Ngọc, anh ta trừng mắt một cái, Vương Manh Manh lập tức hoảng hốt mà bỏ chạy. Long Thiên thấy cảnh này, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người trị được cô em vợ, có điều nếu thích phải một người lạnh lùng, tác phong kỳ quái như Nhan Như Ngọc, e là sau này sẽ phải chịu khổ nhiều thôi.
Long Thiên lấy ra 2 chai bia từ tủ lạnh, ngồi xuống đối diện Nhan Như Ngọc, anh dùng răng mở nắp chai rồi đưa cho anh ta, nhưng Nhan Như Ngọc từ chối.
Long Thiên bỏ chai bia xuống, vui vẻ nói: “Sao thế, sợ tôi bỏ thuốc giống lần đầu tiên chúng ta gặp mặt à?”
Vừa nhắc chuyện này Nhan Như Ngọc liền tức giận, cái đồ chết giẫm Long Thiên lần đầu gặp mặt tưởng nhầm anh ta là trai giả gái, hét một tiếng ‘Người đẹp’ xong bị Nhan Như Ngọc tẩn cho một trận vẫn không chịu thôi, tối đến đem mấy chai bia tới tỏ ý xin lỗi, thực ra là ủ mưu đồ xấu xa, bỏ thuốc ngủ vào trong bia, nhăm nhe đợi lúc anh ta hôn mê sẽ kiểm tra xem có phải con gái hay không, thế là bị Nhan Như Ngọc vạch trần tại trận, rồi bị điểm huyệt Khí hải, khiến cho Long Thiên nằm đờ trên giường hai ngày không di chuyển nổi.
Nhan Như Ngọc trừng mắt với Long Thiên: “Anh còn nhắc lại chuyện này, tôi sẽ giết hai người con gái ở trong phòng kia, sau đó sống chết với anh”.
Long Thiên ngừng cười: “Đừng có mở mồm ra là đánh giết, chúng ta đều là những người văn minh, có gì nói chuyện tử tế, anh khó khăn lắm mới đến Bắc Hải một chuyến, không phải tôi đã đón tiếp nồng nhiệt hết mức rồi còn gì, biết anh không thích mấy chỗ ồn ào, chúng ta uống với nhau vài ly ở nhà là được, yên tâm, tôi cũng đâu phải gay, anh sợ cái quái gì?”
Nhan Như Ngọc giờ mới chịu cầm chai bia, ghét bỏ lau lau chỗ miệng chai bị Long Thiên dùng miệng mở hồi nãy, uống một hớp nhỏ, chỉ một động tác nhỏ như vậy khiến Long Thiên hận không thể đấm ngực thùm thụp, ai oán hỏi ông trời tại sao một người đẹp tuyệt trần như vậy lại là đàn ông cơ chứ.
Giọng nói của Nhan Như Ngọc vẫn lạnh lùng y trước: “Tôi cứu vợ của anh, thêm cả ông Hoàng kia nữa, anh nợ tôi hai ân tình”.
Long Thiên quen biết cái người bị trêu là người đẹp số một Quỷ Môn này đã ba bốn năm rồi, anh rất hiểu tính Nhan Như Ngọc, điển hình là việc có mượn có trả, ví dụ nếu muốn nhờ anh ta cứu một người thì phải giúp anh ta giết một người, mạng đổi mạng, giao dịch kiểu này trước giờ Nhan Như Ngọc chưa từng chịu thiệt, đây cũng được coi là nguyên tắc của anh ta, vì vậy trừ khi không còn cách nào khác, nếu không chẳng ai muốn đến nhờ vị thần y tính cách quái đản này.
Long Thiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị gài, vui vẻ nói: “Anh nói đi, có điều kiện gì, nhưng phải nói trước, cao thủ cấp Địa trở lên, còn cả chính trị gia có ảnh hưởng đến nền hòa bình thế giới, cuối cùng là người tốt, mấy người này tôi không động vào, còn lại anh cứ chọn thoải mái”.
Nhan Như Ngọc nói ngắn gọn xúc tích: “Tôi muốn tới tầng thứ nhất của Võ quán tìm một quyển sách”.
Long Thiên hơi bất ngờ: “Chỉ thế thôi?”
Nhan Như Ngọc nghiêng đầu sang một góc rất nhỏ, nhưng Long Thiên hiểu ý của anh ta đúng là chỉ có vậy, vì thế cười nói: “Tôi còn tưởng có gì khó khăn cơ, hóa ra là việc này, ok, vừa hay dạo này tôi khá thân thiết với cậu chủ nhà họ Phạm đó, nhờ chút chắc không có vấn đề gì, tôi chỉ thấy thắc mắc, loại bí kíp võ công gì mà Quỷ Môn không có, phải chạy tới đây tìm thế?”
Nhan Như Ngọc giải thích, dường như rất coi trọng vụ việc lần này: “Không phải bí kíp võ công, mà là sách y học, ở Quỷ Môn chỉ có phần đầu, phần còn lại ở tầng thứ nhất”.
Long Thiên bất ngờ: “Với y thuật của anh còn phải đi tìm sách à? Tôi nói này cái đồ lang băm xấu xa, anh hành nghề cứu người hơn 20 năm rồi, không thấy chán à? Tôi mà có gương mặt xinh đẹp như anh thì sớm đã đi gieo họa khắp nơi cho phụ nữ trên đời này rồi, đi chơi đùa với phụ nữ không phải vui hơn học y sao”.
Nhan Như Ngọc nhếch miệng cười, không nói gì, thể hiện rõ thái độ ‘Không cùng chí hướng không chung đường’, nhưng Long Thiên lại là người thân thiết nhất với Nhan Như Ngọc ở Quỷ Môn, bởi hai người đều lập dị như nhau, chỉ có Long Thiên dám gọi đồ lang băm xấu xa ngay trước mặt anh ta, chính bởi vì điều này nên Nhan Như Ngọc mới kiềm chế không ra tay giết cái tên thối mồm thối miệng Long Thiên, ít ra anh cư xử với anh ta như một người bình thường chứ không giống với mấy kẻ muốn nhờ Nhan Như Ngọc giúp đỡ.
Chương 160: Ngư ông đắc lợi
Long Thiên tiếp tục hỏi: “Không lẽ gặp phải chứng bệnh nào thử thách được anh rồi mà phải ôm chân phật như thế?”
Nhan Như Ngọc trả lời chậm rãi: “Tôi muốn cứu một người”.
Long Thiên lặng người, thế mà bị anh đoán trúng rồi, vụ này đúng là mới mẻ nha, Nhan Như Ngọc có trái tim bồ tát chủ động cứu người từ khi nào vậy.
Mặc dù tò mò người kia có địa vị to lớn như thế nào, nhưng Long Thiên vẫn biết điểm dừng, không hỏi nữa, anh hiểu tính Nhan Như Ngọc, nếu muốn nói thì anh ta sẽ tự mở lời, không muốn thì cậy miệng thế nào cũng chẳng chịu nói.
Long Thiên thoải mái nói: “Được rồi, tối nay anh ở lại đây đi, mai tôi dẫn anh đi gặp người nhà họ Phạm, nếu họ đồng ý thì anh có thể đến tầng thứ nhất võ quán tìm sách luôn”.
Nhan Như Ngọc quay người trở về phòng khách, Vương Manh Manh đã giúp anh ta lo liệu đồ đạc xong xuôi, cô nhóc này đúng là đồ mê trai, chỉ mong sao Nhan Như Ngọc ở lại lâu dài.
Long Thiên nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh từng đánh nhau với Tần Tung Hoành, khả năng so với hắn ta thế nào?”
Nhan Như Ngọc dừng chân nói: “Cao thủ cấp Địa, năng lực rất mạnh, không dám chắc 100%, chỉ dám nói tỷ lệ thắng tầm 60%, nhưng kỹ năng dùng thương của hắn ta thật sự là xuất quỷ nhập thần, so với anh kẻ tám lạng người nửa cân, dù có thua thì cũng không bị lép vế về mặt công pháp và chiêu thức”.
Long Thiên mất kiên nhẫn hắng giọng nói: “Nếu không phải cái người sư phụ nửa vời kia của tôi không để tôi học mấy thứ đó, tôi cũng muốn tới tầng thứ nhất lựa một quyển công pháp có tiêu đề ngầu một chút để luyện”.
“Công Tôn vô địch theo đạo nhân, không phải là để đạt đến trình độ vô chiêu thắng hữu chiêu sao? Ông ta muốn anh đi theo con đường giống ông ta, vấn đề là đến bản thân ông ta cũng mơ hồ không hiểu ‘nhân’ là gì, như tôi thấy, bá đạo, nhân đạo, nho đạo, vương đạo đều vậy, quá mơ hồ rắc rối, thà rằng thuận theo thiên đạo, cứ nâng cao năng lực của bản thân lên cấp Thiên đi rồi tính. Tốn công anh nghe lời ông ta, anh nói xem bản thân đã kẹt ở cấp Địa bao nhiêu năm rồi, chả biết nên nói anh ngu ngốc hay cố chấp nữa”, Nhan Như Ngọc cười lạnh, có thể lúc còn sống Công Tôn vô địch đã hiểu thấu nhân đạo là gì, Nhan Như Ngọc thật sự không dám nghĩ đến viễn cảnh một người nham nhở nói năng nhảm nhí như Long Thiên học theo mấy vị cao nhân nghiên cứu nhân đạo.
Long Thiên cười nói: “Không thể không nghe lời sư phụ Công Tôn mà”.
Nhan Như Ngọc hừ mũi khinh bỉ, theo cách nhìn của anh ta, trên đời này cao thủ nhiều vô số, đến lúc mắc bệnh đều phải khúm núm tới tìm anh ta, mấy năm qua anh đã gặp không ít cao thủ cấp Địa, có cả cao thủ cấp Thiên, ai cũng vậy, một khi đến tìm anh ta giúp đỡ, hầu hết đều vứt bỏ hết cái oai của cao thủ mà vẫy đuôi chạy đến chỗ anh ta như một con chó.
Ai dám nói học y không thể lên mặt với thiên hạ nào, ăn nói hàm hồ.
“…”
Sau khi bị Long Thiên đả thương, Ảnh Tử vẫn luôn trị thương ở biệt thự mà Tần Tung Hoành sắp xếp, Long Thiên ra tay cực ác độc, không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì, nếu không phải Trương Tử Thành tới kịp thì e là anh đã cho bông hoa kiều diễm này tàn đời luôn rồi, đáng tiếc biết bao.
Cô ta bị gãy ba cái xương sườn, chân cũng tàn phế, mặc dù Tần Tung Hoành đã tốn rất nhiều tiền mời đủ các vị thần y tới chữa, nhưng muốn lành lại trong thời gian ngắn là điều không thể, dù gì bị gãy chân gãy tay cũng phải mất gần ba tháng mới hồi phục chứ đừng nói đến vết thương nặng như thế này.
Rất rõ ràng, Tần Tung Hoành thiên vị Ảnh Tử, nếu không đã không cứu riêng mình cô ta, hy sinh mười một võ sĩ cảm tử trong trận đấu ở núi Trung Nam, nhưng vẫn cử Trương Tử Thành đi ứng cứu lúc cô ta gặp nguy hiểm, điều này khiến cho cô ta rất cảm kích, thầm nghĩ đợi sau khi vết thương lành hẳn, sẽ càng trung thành với hắn ta hơn nữa.
Tần Tung Hoành đột nhiên xuất hiện trước đầu giường, Ảnh Tử thẫn thờ một lát, sau đó định ngồi dậy chào hỏi, Tần Tung Hoành đưa tay giữ cô ta lại, nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, tôi đến thăm xem cô thế nào thôi”.
Ảnh Tử gật đầu, ngẩng lên nhìn Tần Tung Hoành, mặc dù hắn ta cố gắng duy trì thái độ bình thường nhưng sắc mặt hơi tái, cô ta ngạc nhiên hỏi: “Cậu chủ, cậu bị thương ư?”
Tần Tung Hoành cười khổ, rốt cuộc vẫn không giấu được cô, nói: “Đánh nhau với một cao thủ cấp Địa, bị thương nhẹ, không phải chuyện gì to tát”.
“Long Thiên ư?”, Ảnh Tử đoán mò, trong mắt ánh lên sự căm hận, tên đó đánh cô ta bị thương thì thôi, giờ còn khiến cả cậu chủ bị thương, nếu không phải do năng lực chênh lệch quá lớn, cô ta chắc chắn sẽ khiến anh chết không toàn thây.
“Không phải, xem ra có vẻ là người của Quỷ Môn”, Tần Tung Hoành lắc đầu, vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Ảnh Tử, đổi chủ đề nói: “Mấy người Trương Tử Thành chết rồi, cô có hận tôi không?”
“Không, có thể chết vì cậu chủ là vinh hạnh của bọn họ”, Ảnh Tử đáp, bọn họ đều là võ sĩ cảm tử, không xông pha liều chết, sống để làm gì, không phải để giúp chủ nhân giết người và bán mạng ư?
Tần Tung Hoành bất lực nói: “Nếu như không phải biết nhà họ Đỗ đã cài người vào đó, tôi đã không nỡ để bọn họ chết như vậy”.
Ảnh Tử kinh ngạc: “Trong mười hai võ sĩ cảm tử có người của nhà họ Đỗ?”
Tần Tung Hoành cười lạnh nói: “Ít nhất có một nửa, trước giờ bọn họ không yên tâm về tôi, bắt tôi làm đao phủ cho họ, còn sắp xếp người giám sát tôi, mấy việc này trước giờ đều do Đỗ Như Ngọc bày ra, cô ta muốn mượn đao giết người, vậy nên tôi liền mượn tay Long Thiên giải quyết đám người của cô ta, không phải là học theo cách làm của cô ta đó ư?”
“Nhưng làm như vậy không sợ Đỗ Như Ngọc trách tội nhà họ Tần ư?”, Ảnh Tử lo lắng hỏi, tuy nhà họ Đỗ không có địa vị vững chắc ở thế tục, nhưng nếu muốn tiêu diệt nhà họ Tần thì dễ như trở bàn tay, đế quốc thương nghiệp thì đã sao, đối với những dòng dõi ngầm thì họ chỉ như con kiến dễ dàng bị bóp chết mà thôi.
Tần Tung Hoành lắc đầu: “Kẻ giết người là Long Thiên chứ không phải tôi, tôi sẽ không bị dính vào phiền phức này đâu, với cả tôi đã hết lòng hết dạ trong chuyện này rồi, mất một nửa số võ sĩ cảm tử, tôi cũng suýt xong đời, nhà họ Đỗ muốn trách tội tôi cũng không tìm được cớ. Đợt tới tôi sẽ lấy cớ dưỡng bệnh để ẩn thân một thời gian, Long Thiên không tìm được tôi, Đỗ Như Ngọc cũng vậy, hai người họ tự nhiên sẽ tranh đấu với nhau, thế là tôi có thể ngư ông đắc lợi rồi, tốt nhất là kéo cả nhà họ Long ở thủ đô vào, như vậy càng đông vui”.
Ảnh Tử nhìn Tần Tung Hoành bằng ánh mắt ngưỡng mộ, dù trong hoàn cảnh nào đi nữa thì cậu chủ cũng bất khả chiến bại.
Tần Tung Hoành nhìn ra cửa sổ: “Nhà họ Đỗ đã chèn ép nhà họ Tần bao nhiêu năm rồi nhỉ? Đã đến lúc thời thế thay đổi, nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, Long Thiên sẽ là mấu chốt để phá vỡ cục diện này”.
Tần Tung Hoành lùi về sau tóm lấy cánh tay của Vương Lệ Trân, định cưỡng chế đưa cô bỏ chạy, nhưng dường như người đàn ông mặc trường bào đã đoán trước được việc này, lần đầu tiên dùng cả hai tay, số lượng kim châm tăng lên gấp đôi, vô cùng dày đặc. Từ trước đến nay kim châm của anh ta chỉ dùng để cứu người, nhưng cũng không có nghĩa là khả năng giết người sẽ yếu ớt. Long Thiên đã từng nói rằng, nếu như người đàn ông mặc trường bào này động sát tâm thì cho dù có là cao thủ cấp Thiên cũng không dám đối đầu.
Ngân châm vận sức chờ phát động, đã bao vây xung quanh Tần Tung Hoành, người đàn ông mặc trường bào cũng không sợ sẽ ngộ thương Vương Lệ Trân, anh ta có thể giết người thì đương nhiên cũng có thể cứu người, anh ta đã đồng ý với tên ngốc kia chỉ cần không để Tần Tung Hoành mang người đi là được, chứ không hề nói không thể bị thương. Hơn nữa tên này vẫn luôn đối đầu với mình ở Quỷ Môn, trút giận lên đầu vợ của anh thì cũng là điều hợp lý.
Thân phận của người đàn ông mặc trường bào thế là đã sáng tỏ, chính là Nhan Như Ngọc, người được gọi là thần y ở Quỷ Môn. Hai đôi chân gẫy của Tiêu Ngọc Phong chính là do anh ta hồi sinh lại.
"Muốn chạy?", giọng nói của Nhan Như Ngọc ôn hòa, thực sự tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với đám ngân châm đầy sát khí kia.
Nếu như còn có một tên thân tín ở đây thì hôm nay Tần Tung Hoành có thể chạy được, nhưng hắn lại bố trí toàn bộ thân tín ở chỗ Long Thiên, bởi vì hắn không đoán được rằng đối phương lại có thể mời được một cao thủ cấp Địa có thực lực ngang sức ngang tài với hắn.
Đúng là đi sai một ly đi một dặm mà!
Đối mặt với sự bao vây của ngân châm, Tần Tung Hoành vẫn túm chặt lấy cánh tay của Vương Lệ Trân muốn bỏ chạy, hai tay Nhan Như Ngọc khẽ phất, giống như phát hiệu lệnh vậy, vô số ngân châm rợp trời bay về phía Tần Tung Hoành, Tần Tung Hoành cũng không quay đầu lại, kéo theo Vương Lệ Trân cùng đám ngân châm chơi trò tốc độ kịch tính.
Thế nhưng dù tốc độ của hắn có nhanh cỡ nào thì cũng không thể thoát khỏi vòng vây của kim châm, lúc này Vương Lệ Trân đã trở thành vật vướng víu tay chân hắn,Tần Tung Hoành không còn cách nào khác, đành buông tay cô ra, sau đó nhón mũi chân lên, vút qua trăm bước, bỏ lại một câu hẹn ngày khác thỉnh giáo rồi biến mất hút vào bóng đêm.
Nhan Như Ngọc nhíu mày, không nói gì, hai tay khẽ phủi, vô số ngân châm biến mất trong không trung, Vương Lệ Trân ngây người tại chỗ, vừa nãy nếu như chậm một giây thì có lẽ cô cũng gặp nguy rồi. Tần Tung Hoành vì thoát thân nên hoàn toàn không màng đến sự sống chết của cô, uổng cho Vương Lệ Trân vẫn luôn cho rằng hắn có phong độ thân sĩ, đêm nay xem ra chẳng qua cũng chỉ là một tên ham sống sợ chết mà thôi.
Đã qua cơn nguy hiểm, Vương Lệ Trân và Quả ớt nhỏ thở phào một hơi, Vương Lệ Trân vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, có lẽ đã bị dọa sợ chết khiếp rồi. Cô quay lại nhìn người có nhan sắc không hề thua kém gì mình, Nhan Như Ngọc, gật đầu nói: "Cảm ơn đã ra tay cứu giúp".
Nhan Như Ngọc không nhìn Vương Lệ Trân, quay người đi vào trong biệt thự nói: "Nói với tên Long ngu ngốc, bây giờ lập tức cút về đây cho tôi, nếu trong vòng nửa tiếng không về kịp thì tôi sẽ tặng cô cho người vừa nãy đó".
Vương Lệ Trân có chút bất đắc dĩ, Long Thiên nói tính tình người này cổ quái, quả thật không sai mà. Vương Lệ Trân không dám chắc nên không tùy tiện trả lời, ngược lại Quả ớt nhỏ và Vương Manh Manh lại si mê nhìn Nhan Như Ngọc, người có thân thủ lợi hại không ít, vừa đẹp trai vừa giỏi võ cũng có, nhưng vừa xinh đẹp vừa đánh đấm giỏi thì đúng là của hiếm.
Vương Manh Manh thậm chí còn thay thế vị trí bạch mã hoàng tử Tần Tung Hoành thành Nhan Như Ngọc rồi, hai mắt long lanh ái mộ nhìn người đàn ông mặc trường bào này, khẽ lẩm bẩm lợi hại thật. Quả ớt nhỏ sao có thể không hiểu suy nghĩ của cô bạn thân này chứ, cô ta vốn dĩ là người vô tâm vô ý, âm thầm lườm rồi lén huých Vương Manh Manh một cái, Vương Manh Manh loạng choạng đứng trước mặt Nhan Như Ngọc, nhìn gương mặt xinh đẹp đến nỗi khiến người khác phải run sợ ở khoảng cách gần như vậy quả nhiên đã khiến cô gái nhỏ động sắc xuân rồi.
Ngại ngùng lúng túng không biết nên chào hỏi thế nào với đại mỹ nam, ngập ngừng cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Chị gái, chị thật đẹp!"
Vẻ mặt anh tuấn của Nhan Như Ngọc lập tức suy sụp, bình sinh anh ta ghét nhất người khác coi mình như phụ nữ, năm đó lần đầu tiên Long Thiên gặp Nhan Như Ngọc cũng gọi một câu người đẹp, kết cục sau đó bị anh ta truy sát đến nửa năm, nếu không phải công phu bỏ chạy của Long Thiên không tệ thì có lẽ sớm đã thành vong hồn dưới đám ngân châm của anh ta rồi.
Một câu này của Vương Manh Manh coi như đã vuốt phải đuôi cọp, Nhan Như ngọc không hề có một chút ý thức thương hoa tiếc ngọc nào, nóng nảy nói: "Cút ngay!"
Vương Manh Manh run sợ, vội vàng tránh sang một bên để nhường đường đi, Nhan Như Ngọc trực tiếp đi thẳng vào trong nhà, nhìn lão Hoàng đang nằm hấp hối trên đất, cúi xuống thăm dò hơi thở của ông ta, sau đó lấy ra một viên đan dược trong trường bào đặt trước mặt ông ta nói: "Nuốt đi, có thể giữ mạng lại đấy".
Lão Hoàng vẫn còn lại một tia ý thức lập tức vươn tay ra lấy đan dược cho vào miệng nuốt, vừa nuốt xuống đã thấy một sự ấm áp, lục phụ ngũ tạng đang được hồi phục, khí sắc cũng đỡ hơn rất nhiều, yếu ớt ngồi dậy cảm kích nói: "Cảm ơn anh bạn nhỏ".
Nhan Như Ngọc đứng lên đi vào phòng khách nói: "Không cần, tính hết lên người tên Long ngu ngốc".
Vương Lệ Trân đi theo sau vào nhà, đêm nay đúng thật là biến động, may mà người Long Thiên sắp xếp đã chịu ra tay, nếu không bị Tần Tung Hoành đưa đi thì có lẽ hơn phân nửa là cô sẽ phải chịu khổ, chỉ là lần này có người cứu, vậy còn lần sau thì sao? Cô đã được nhìn tận mắt năng lực của Tần Tung Hoành rồi, đừng nói là mấy vệ sĩ được huấn luyện bình thường, ngay cả có là Vương Tu Thân thì cũng vô dụng. Lẽ nào sau này không được rời khỏi Long Thiên nửa bước sao, vậy chẳng phải đúng ý anh sao?
Vương Lệ Trân buồn bực suy nghĩ.
Quả ớt nhỏ đẩy nhẹ Vương Manh Manh vẫn đứng ngẩn người ở chỗ cũ, nhỏ giọng nói: "Sao thế? Cách Cách, tổn thương rồi à?"
"Không, tớ đang buồn bực nghĩ vì sao lại có người ngay đến mắng người mà cũng đẹp như vậy", Vương Manh Manh vẻ mặt si mê nói, giống như bị tẩu hỏa nhập ma vậy.
"Cách Cách, sao tớ không biết cậu dại trai đến mức như thế này nhỉ?", Quả ớt nhỏ cười khổ nói.
Vương Manh Manh hoàn hồn nói: "Cậu nói thử xem anh ấy có thích người nhỏ tuổi hơn anh ấy không?"
"Làm sao tớ biết được...", Quả ớt nhỏ nhắc nhở nói: "Nhưng tớ thấy tính khí của người này không ổn đâu, tốt nhất cậu đừng có ý đồ gì, cậu không thấy đống ngân châm vừa nãy à, nếu như không muốn biến thành con nhím thì đừng có chọc vào anh ta".
Vương Manh Manh vào tai nọ ra tai kia, vẫn miên man suy nghĩ nói: "Anh ấy đẹp như vậy, có chết trong tay anh ấy tớ cũng cam chịu".
Quả ớt nhỏ nhìn Vương Manh Manh như vậy, trong lòng thầm khóc than, cô bạn thân ngốc này có lẽ đã gặp tiếng sét ái tình rồi, kiếp này coi như bỏ rồi.
Chương 157: Cậu nhóc con và chị gái
Lữ mập cho người xử lý chỗ thi thể ở trên núi Trung Nam xong, Long Thiên liền nhanh chóng lái xe quay về biệt thự nhà họ Vương, dù chả biết tại sao tên thầy thuốc xấu xa Nhan Như Ngọc lại tới Bắc Hải đúng lúc này, nhưng Long Thiên không dám chắc khi Tần Tung Hoành tấn công biệt thự nhà họ Vương, Nhan Như Ngọc thích đứng xem kịch đó sẽ ra tay giúp đỡ hay không, dù sao anh ta cũng nổi tiếng là có tính cách cổ quái.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng tính cách kỳ cục quái đản đến một người tự cảm thấy bản thân đầy sáng tạo và độc đáo như Long Thiên cũng không hiểu nổi, Nhan Như Ngọc đã chứng thực cho câu nói: dù làm người hay làm việc, tất cả đều phải xem tâm trạng đã, Quỷ Môn xuất thân từ đảo quốc, Nhan thần y nổi danh khắp cả nước, rất nhiều nhà quyền thế thậm chí là thủ tướng đều đến chỗ anh ta khám bệnh, khi anh ta vui vẻ thì sẽ giúp người ta khám chữa, lúc bực dọc thì liền đóng cửa không tiếp khách, kể cả là thủ tướng cũng không ngoại lệ.
Long Thiên nhớ có một lần, một cậu bé con nhà quyền thế mắc phải căn bệnh lạ, mỗi khi trời mưa hai chân như bị đá nặng đè lên, không thể cử động, nhà đó thuộc dòng dõi cao quý nhất nhì ở đảo quốc, tương đương với địa vị của nhà họ Long ở Hoa Hạ. Họ đã khám ở rất nhiều nơi nhưng vẫn không khỏi, về sau nghe ngóng được thông tin về Nhan Như Ngọc mới đến hỏi khám, kết quả do bố của cậu bé kia tông chết con mèo trên đường tới đó, thế là anh ta liền đuổi cả nhà ra khỏi cửa.
Nhà quyền thế kia không chịu được nỗi nhục này, lập tức liên hệ với cấp trên của Quỷ Môn, ai ngờ lúc cấp trên tới đó cũng bị Nhan Như Ngọc tống ra khỏi cửa, đã thế còn ra tay đánh luôn mấy người cấp trên mà bình thường anh ta cũng không ưa, đại khái tỏ rõ thái độ dù có đánh chết cũng sẽ không chữa bệnh cho cậu bé kia.
Về sau thật sự không còn cách nào khác, người đứng đầu nhà quyền thế kia phải tổ chức tang lễ long trọng còn hơn cả lúc bố ông ta chết cho con mèo kia, lúc này mới khiến Nhan Như Ngọc vơi giận, đồng ý chữa bệnh cho cậu bé. Sau khi chữa xong chân lại đến lượt tay mắc phải tình trạng y hệt, rõ ràng là đang cố tình chỉnh bọn họ, nhưng nhà quyền thế kia chẳng thể làm gì, đánh thì không đánh lại, đã vậy vẫn phải nhờ người ta khám bệnh, vì thế đành bỏ ra 3 năm trời, làm từ thiện hơn 1 tỷ yên mới đổi lại được bình an cho con trai.
Người ta dùng tiền chữa bệnh, Nhan Như Ngọc thì muốn trao đổi đồ vật, mấy năm qua, số người bị anh ta hại không hề ít, Long Thiên cũng là một trong số đó, anh từng tới tìm tên đồng bóng này để chữa trị chân cho Tiêu Ngọc Phong, cơ mà nghĩ lại anh ta bắt anh làm người hầu nửa năm đã là hời cho anh lắm rồi, đổi lại là người khác, sợ là phải lấy hai chân ra để trao đổi. Nếu lần này Nhan Như Ngọc ra tay cứu Vương Lệ Trân, không biết anh chuẩn bị phải đối mặt với thử thách gì nữa, nghĩ tới đây Long Thiên lại khổ não.
Lữ mập ngồi trong xe, thấy Long Thiên vẻ mặt rầu rĩ buồn khổ thì cũng không làm phiền anh. Đến bây giờ ông ta vẫn chưa hết ngạc nhiên với năng lực của Long Thiên, ôi mẹ ơi, hơn 10 cao thủ cấp Huyền đó, bình thường nếu như gặp phải một người, Lữ mập chẳng phải đối xử như gặp cao nhân hay sao? Không nói đâu xa, ví dụ như ông Hoàng đây, ông ta chưa đạt đến cấp Huyền nhưng Lữ mập đã vô cùng coi trọng rồi chứ đừng nói là cao thủ cấp Huyền, đó là những người mà cả đời này khó mà gặp nổi.
Ấy vậy mà hơn 10 cao thủ cấp Huyền đều chết cả, đã vậy còn chết trong vòng chưa đầy 10 phút, Lữ mập mặc dù đi theo ông chủ Long Thiên Tượng, đã được mở mang tầm mắt không ít, nhưng chưa từng gặp ai kinh khủng đến vậy, trong trí nhớ của ông ta, chỉ cần vài giây để giết cao thủ cấp Huyền cũng chỉ có Công Tôn vô địch, một người quanh năm suốt tháng giấu mình ở nhà họ Long, nhưng ông Công Tôn bao nhiêu tuổi rồi cơ chứ, cậu chủ mới hai mấy tuổi đầu, so sánh thế này thì thật khập khiễng, nhưng thêm vài năm nữa, chẳng phải cậu chủ sẽ trên cơ cả ông Công Tôn ư?
Có điều ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng sư ngưỡng mộ của Lữ mập dành cho Long Thiên thì chỉ có tăng chứ không giảm. Vì chiêu trò của người phụ nữ dã tâm bừng bừng và đám họ hàng bên ngoại, hầu hết mọi người trong nhà họ Long đều ủng hộ Long Sơn Báo kế thừa vị trí của ông chủ. Long Thiên cũng không phụ lòng bọn họ, đóng rất tròn vai một tên công tử ăn chơi trác táng không có chí tiến thủ, nhưng Lữ mập hiểu rõ, ông ta đã theo đúng phe, mặc dù cậu chủ không giỏi trong việc kinh doanh cho lắm, nhưng phong thái làm việc chém đinh chặt sắt thì y hệt Long Thiên Tượng, trận chiến tối nay mà truyền về tới thủ đô, chẳng lẽ lại không khiến cho mấy kẻ long lang dạ sói luôn coi thường cậu chủ ngày trước phải sợ nhũn cả người ư?
Lữ mập vừa nghĩ vừa cười, rất vui vẻ, mấy năm đó dù bị khinh rẻ và sỉ nhục, nhưng cậu chủ vẫn rộng lượng không thèm tính toán, nhưng Lữ mập đây lòng dạ hẹp hòi, nhất định phải trả lại bọn chúng từng cái tát một, cái lũ người ỷ vào người phụ nữ kia ở thủ đô để ăn sung mặc sướng, tác oai tác quái, thật sự tưởng rằng cơ ngơi nhà họ Long sẽ rơi vào tay họ Sở các người đấy à?
Dường như đọc được tâm tư của Lữ mập, Long Thiên thản nhiên nói: “Chuyện xảy ra tối nay tôi và ông biết, nếu như đồn ra ngoài, tôi nhất định sẽ xé rách cái miệng thối tha của ông đó”.
Lữ mập khổ sở: “Cậu chủ, chuyện oai phong như vậy tại sao không để cho người khác biết, cho lũ người có mưu đồ xấu xa đó lo lắng bồn chồn không phải rất đã à”.
“Tôi không ngại dằn mặt mấy người họ Sở kia, nhưng chuyện này mà làm to thì bà nội sẽ là người phản đối đầu tiên, bà không đồng ý thì Long Thiên Tượng sẽ đồng ý chắc? Lúc đó mà phái Quách Bạch Hổ tới thì chẳng phải tôi sẽ bị trói thành hình chữ X bắt nhốt về cái nhà đó sao, làm gì còn chuỗi ngày tự do thoải mái như thế này nữa, đã thế tôi với bà xã còn chưa hoàn thành bước cuối đâu, nếu ông mà phá hỏng việc của tôi, cẩn thận cái tai còn lại đấy!”, Long Thiên gằn giọng, hơn nữa anh cũng sợ bà nội biết chuyện lại tức giận đổ bệnh, dù gì anh về Hoa Hạ bao lâu nay mà vẫn chưa tới thăm bà, khiến bà buồn lòng biết bao, còn về cái người Quách Bạch Hổ, bùa hộ mệnh của Long Thiên Tượng, trước khi anh vào Quỷ Môn thì ông ta đã có thể không dùng tay mà vẫn đánh anh ngã sấp mặt, nhưng giờ thì không chắc.
Lữ mập khó hiểu: “Cậu chủ, chuyện cậu kết hôn với chủ tịch Vương có bao nhiêu người trong nhà họ Long biết thế?”
Long Thiên tùy ý đáp: “Ngoài ông, Cừu Đông Thanh và tên nhà giàu mới nổi kia ra thì dường như không còn ai khác, có bọn họ giúp che giấu, tôi mới có thể tự do bay nhảy thế này”.
Lữ mập kinh ngạc nói: “Nếu ông chủ biết thì tôi không hề thấy kỳ lạ, nhưng cô Cừu biết mà không…”
Chương 158: Òa khóc
Lữ mập nói được nửa câu thì không dám nói nữa, Long Thiên cũng không sợ mất mặt, cười hà hà nói: “Cô ta đáng lẽ phải tới thành phố Long thiến tôi chứ gì? Lão béo, ông nghĩ xấu về cô con dâu được nhà tôi nhận nuôi từ bé quá đấy, sự kiên nhẫn của cô ta phải gấp 10 lần tôi, kỹ năng giả vờ ngu ngốc cũng hơn tôi gấp trăm lần, đừng có thấy cô ta kẻ tám lạng người nửa cân cùng Long Lăng Tuyết mà tỏ vẻ khinh thường, thực tế có đến 10 Long Lăng Tuyết cũng không đấu lại Cừu Đông Thanh, nếu không ông thử nói xem sao người chiến thắng trong cuộc tranh giành chức phó chủ tịch năm nay lại là cô con dâu được nuôi từ bé đó chứ?”
Lữ mập không dám suy đoán bừa, ông ta đã quen biết Cừu Đông Thanh trước khi Quỷ nữ đao đó gây ra chuyện khiến người khác phải chấn động, đằng sau gương mặt ưa nhìn đó ẩn giấu rất nhiều điều Lữ mập không thể nhìn rõ và cũng không thể hiểu được. Sau này Lữ mập mới biết thân phận của cô ta rất nhạy cảm, lại nhớ tới những năm tháng cô ta nằm gai nếm mật ở nhà họ Long, ông ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh. May là dù Quỷ nữ đao này có tà ác như nào thì vẫn đối xử không tệ với cậu chủ nhà mình, Lữ mập nghĩ tới nghĩ lui, chợt vỗ bép vào đùi, dù không dám nói rõ ra, nhưng trong lòng cực kỳ khâm phục nước đi này của ông chủ.
Con trai nhà mình nhìn trúng con gái nhà người ta, vụ làm ăn này tính thế nào cũng là nhà chúng ta hời!
Trên đường quay về, Long Thiên bảo Lữ mập mua hộ mình một bộ quần áo, dù sao cũng không thể mặc nguyên bộ đồ dính đầy máu về gặp bà xã được, khi đến trước cổng biệt thự, Long Thiên thay đồ xong mới xuống xe, Lữ mập đi theo sau.
Long Thiên không quay đầu, hỏi: “Vết thương của ông không cần đến bệnh viện à?”
Lữ mập lắc đầu: “Bên tai đó của tôi chắc không thể khôi phục lại, không cần lãng phí sức lực, cũng chưa chết mà, về xem con gái thế nào mới là việc quan trọng, tránh để nó mất công lo lắng”.
Long Thiên xúc động: “Quả ớt nhỏ thật sự lo ông xảy ra chuyện gì, nếu không cũng sẽ không hạ mình đến xin tôi giúp đỡ”.
Lữ mập mỉm cười một cách yêu chiều: “Đứa con gái của tôi thực sự rất giống con nhím, đâm người khác đồng thời làm bản thân bị thương, không thể trách nó được, vợ tôi chưa kịp tận hưởng ngày hạnh phúc nào thì đã ra đi rồi, mấy năm qua tôi bận lo chuyện làm ăn, không chăm lo được cho nó, cũng may là giờ bù đắp vẫn còn kịp. Mặc dù ở lại thủ đô thì có thể đi theo ông chủ, tiếp tục thăng tiến, nhưng đối với tôi thế này là đủ rồi, tới Bắc Hải phát triển ít nhiều là để được ở cạnh con gái, tránh nửa đêm giật mình mơ thấy mẹ nó chửi tôi không có lương tâm”.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, gia đình của Lữ mập và Quả ớt nhỏ cũng vậy, chứ đừng nói đến người một lúc cưới liền ba bà vợ như Long Thiên Tượng thì trong nhà sẽ loạn đến thế nào.
Tới cổng biệt thự, Long Thiên xác nhận lại trên người đã hết sạch mùi máu mới mở cổng đi vào, tối nay anh tự quyết định đi ra ngoài, không biết bà xã có tức giận không, nhưng mà tức giận thì cũng là lẽ đương nhiên, làm gì có người chồng nào như anh, nếu anh mà là Vương Lệ Trân chắc cũng phải vả cho mình một cái thật mạnh.
Long Thiên thật lòng yêu Vương Lệ Trân rồi, thật ra cô không biết, bọn họ đã từng gặp nhau một lần ở thủ đô trước khi 2 người lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, lúc đó Long Thiên vẫn đang sống với ông, bất cẩn đi lạc ở quảng trường, Long Thiên bấy giờ mới có 5 tuổi, tóc tai quần áo trông như ăn mày, bị một đám đông trẻ con dựa hơi bố mẹ bắt nạt, bọn chúng ném đá vào anh, có một viên trúng ngực, một viên trúng tay, Long Thiên cắn răng không dám kêu, anh còn bị ép ngồi xổm giữa đài phun nước lạnh cóng, nhưng có chỗ nào lạnh bằng lòng người đây?
Rất may sau đó có một chị gái xuất hiện, không chỉ giúp anh lau nước mắt mà còn đuổi lũ trẻ kia đi, sau đó còn mua cho anh một xiên kẹo hồ lô, làm mặt xấu dỗ anh cười, ngồi đợi ông cùng anh, vào giây phút đó, một người trước giờ không biết cảm giác ấm áp là gì như Long Thiên đã tin vào sự tồn tại của thiên sứ trên đời này.
Long Thiên có thể không nhớ rõ gương mặt của chị gái kia, nhưng nốt ruồi lệ ở mắt trái của cô thì cả đời này anh cũng không quên, có lẽ vẫn tồn tại thứ gọi là duyên phận trong đêm tối tăm, ban đầu là cô bảo vệ anh, bây giờ đến lượt cậu bé đã trưởng thành kia bảo vệ cô.
Long Thiên vừa mở cửa liền trông thấy Vương Lệ Trân, người đã trở thành bà xã của mình bằng cách kỳ diệu nào đó, anh lắc lắc đầu, cố làm ra vẻ tươi cười, mang theo bộ dạng xin lỗi vì đã một mình xông pha hiểm nguy.
Vương Lệ Trân ngây ngốc đứng đó nhìn anh, sau khi Long Thiên rời đi, không có giây phút nào cô không lo lắng, cho dù cô tới phòng đọc sách cũng không thể tập trung nổi, trong đầu tràn ngập suy nghĩ xem cái người đàn ông xấu xa kia chạy đi nộp mạng như vậy liệu còn trở về hay không, giây phút thấy anh trở về cô mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Vừa thả lỏng liền nhớ lại chuyện xảy ra tối nay, Long Thiên một mình vào hang cọp, Tần Tung Hoành tấn công đến tận nhà mình, hắn ta đã hạ gục ông Hoàng một cách nhẹ nhàng, rồi đến lúc đấu tay đôi với Nhan Như Ngọc, nếu như trong chuỗi sự việc đó xảy ra bất kỳ sai xót nào thì sợ rằng bản thân cũng không còn sống sót để gặp lại người đàn ông này nữa.
Nghĩ tới đây, cảm xúc bộc phát khiến cô bất chợt giàn giụa nước mắt, lần đầu tiên trong cuộc đời Vương Lệ Trân khóc dữ dội như đứa trẻ làm sai việc gì, suýt nữa để mất món đồ yêu quý, cô bật khóc oa oa.
Không chỉ riêng Long Thiên sững sờ, cả Quả ớt nhỏ đang định chạy lại ôm bố mình cũng phải dừng bước, Vương Manh Manh thì vừa cười khổ vừa lau giọt lệ ở khóe mắt.
Long Thiên tưởng rằng bà xã mình ấm ức, tức giận vì anh chạy đi cứu người mà không đưa cô đi cùng, nghĩ đến người con gái trước giờ luôn mang dáng vẻ bà hoàng cao ngạo nay lại khóc như mưa vì mình, lúc này một người cho dù có cợt nhả đến đâu như Long Thiên cũng cũng phải thấy cay mắt, tuy nhiên anh vẫn không khóc, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, thở dài một hơi rồi dịu dàng nói: “Là do anh không tốt, để em phải chịu ấm ức rồi”.
Vương Lệ Trân ôm chặt anh, lắc đầu thật mạnh, cắn vào vai người đàn ông dường như được ông trời phái đến để dày vò cô, nước mắt rơi lã chã.
Hóa ra trên đời này có một loại hạnh phúc là mất đi rồi tìm lại được, khiến cho người ta khóc đến đau thương.
Chỉ có điều cậu bé kia đã trưởng thành, còn chị gái ngược lại càng lớn lại càng trở nên trẻ thơ.
Chương 159: Mượn đao giết người
Đúng lúc Nhan Như Ngọc đi vào phòng khách thì thấy cảnh Vương Lệ Trân ôm Long Thiên, anh ta lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó khinh thường hừ một tiếng. Anh ta ngồi trên ghế sofa, cố ý ngồi cách xa Vương Manh Manh, có thể nói từ khi nghe câu ‘Chị gái chị thật xinh đẹp’ xong thì anh ta liền cảm thấy không thích cô gái này, Nhan Như Ngọc là một người đàn ông chân chính, nói như vậy là sỉ nhục anh ta.
Vương Manh Manh lén liếc Nhan Như Ngọc, vị Cách Cách thường ngày ra oai tác quái giờ lại rụt rè xấu hổ, không dám bắt chuyện với người đẹp này, cô ta chỉ cảm thán thầm trong lòng, không ngờ trên đời này còn có người đẹp hơn cả chị gái mình, đã vậy còn là đàn ông, ông trời thật là vô lý.
Quả ớt nhỏ mừng đến phát khóc, mặc dù bố mình mất một bên tai nhưng vẫn toàn mạng quay về nhà, Lữ mập trông cảnh gặp lại sau hiểm nguy của Long Thiên và Vương Lệ Trân, nghĩ chắc hẳn hai người có rất nhiều lời muốn nói nên cũng không làm phiền nữa, chào hỏi qua loa xong liền dìu ông Hoàng và đưa Quả ớt nhỏ về nhà. Đầu gối của ông Hoàng bị gãy, mặc dù có thuốc của Nhan Như Ngọc nhưng nó chỉ chữa được những vết thương trong nội tạng, vẫn phải đi bệnh viện chữa trị vết thương bên ngoài.
Trước khi đi, ông Hoàng nói lời cảm ơn với Nhan Như Ngọc, anh ta phẩy tay ý bảo không cần khách sáo, cứu ông ta là vì nể lòng trung thành bảo vệ chủ của ông ta, anh ta không hề ghét những người như này, thêm nữa, lần này tới Bắc Hải là do có việc cần nhờ Long Thiên, những việc anh ta làm cũng là để trao đổi mà thôi.
Vương Lệ Trân nín khóc, chắc là do cảm thấy hơi ngại khi khóc trước mặt nhiều người, cô xấu hổ rời khỏi lòng Long Thiên, trông thấy Long Thiên và người đàn ông xinh đẹp hơn cả phụ nữ này hình như có việc cần bàn, cho nên liền vẫy Vương Manh Manh về phòng, ý bảo đừng làm phiền bọn họ.
Vương Manh Manh lưu luyến đứng dậy, cô ta vẫn chưa ngắm đã, nhưng ý đồ đó của cô ta không qua được mắt Nhan Như Ngọc, anh ta trừng mắt một cái, Vương Manh Manh lập tức hoảng hốt mà bỏ chạy. Long Thiên thấy cảnh này, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người trị được cô em vợ, có điều nếu thích phải một người lạnh lùng, tác phong kỳ quái như Nhan Như Ngọc, e là sau này sẽ phải chịu khổ nhiều thôi.
Long Thiên lấy ra 2 chai bia từ tủ lạnh, ngồi xuống đối diện Nhan Như Ngọc, anh dùng răng mở nắp chai rồi đưa cho anh ta, nhưng Nhan Như Ngọc từ chối.
Long Thiên bỏ chai bia xuống, vui vẻ nói: “Sao thế, sợ tôi bỏ thuốc giống lần đầu tiên chúng ta gặp mặt à?”
Vừa nhắc chuyện này Nhan Như Ngọc liền tức giận, cái đồ chết giẫm Long Thiên lần đầu gặp mặt tưởng nhầm anh ta là trai giả gái, hét một tiếng ‘Người đẹp’ xong bị Nhan Như Ngọc tẩn cho một trận vẫn không chịu thôi, tối đến đem mấy chai bia tới tỏ ý xin lỗi, thực ra là ủ mưu đồ xấu xa, bỏ thuốc ngủ vào trong bia, nhăm nhe đợi lúc anh ta hôn mê sẽ kiểm tra xem có phải con gái hay không, thế là bị Nhan Như Ngọc vạch trần tại trận, rồi bị điểm huyệt Khí hải, khiến cho Long Thiên nằm đờ trên giường hai ngày không di chuyển nổi.
Nhan Như Ngọc trừng mắt với Long Thiên: “Anh còn nhắc lại chuyện này, tôi sẽ giết hai người con gái ở trong phòng kia, sau đó sống chết với anh”.
Long Thiên ngừng cười: “Đừng có mở mồm ra là đánh giết, chúng ta đều là những người văn minh, có gì nói chuyện tử tế, anh khó khăn lắm mới đến Bắc Hải một chuyến, không phải tôi đã đón tiếp nồng nhiệt hết mức rồi còn gì, biết anh không thích mấy chỗ ồn ào, chúng ta uống với nhau vài ly ở nhà là được, yên tâm, tôi cũng đâu phải gay, anh sợ cái quái gì?”
Nhan Như Ngọc giờ mới chịu cầm chai bia, ghét bỏ lau lau chỗ miệng chai bị Long Thiên dùng miệng mở hồi nãy, uống một hớp nhỏ, chỉ một động tác nhỏ như vậy khiến Long Thiên hận không thể đấm ngực thùm thụp, ai oán hỏi ông trời tại sao một người đẹp tuyệt trần như vậy lại là đàn ông cơ chứ.
Giọng nói của Nhan Như Ngọc vẫn lạnh lùng y trước: “Tôi cứu vợ của anh, thêm cả ông Hoàng kia nữa, anh nợ tôi hai ân tình”.
Long Thiên quen biết cái người bị trêu là người đẹp số một Quỷ Môn này đã ba bốn năm rồi, anh rất hiểu tính Nhan Như Ngọc, điển hình là việc có mượn có trả, ví dụ nếu muốn nhờ anh ta cứu một người thì phải giúp anh ta giết một người, mạng đổi mạng, giao dịch kiểu này trước giờ Nhan Như Ngọc chưa từng chịu thiệt, đây cũng được coi là nguyên tắc của anh ta, vì vậy trừ khi không còn cách nào khác, nếu không chẳng ai muốn đến nhờ vị thần y tính cách quái đản này.
Long Thiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị gài, vui vẻ nói: “Anh nói đi, có điều kiện gì, nhưng phải nói trước, cao thủ cấp Địa trở lên, còn cả chính trị gia có ảnh hưởng đến nền hòa bình thế giới, cuối cùng là người tốt, mấy người này tôi không động vào, còn lại anh cứ chọn thoải mái”.
Nhan Như Ngọc nói ngắn gọn xúc tích: “Tôi muốn tới tầng thứ nhất của Võ quán tìm một quyển sách”.
Long Thiên hơi bất ngờ: “Chỉ thế thôi?”
Nhan Như Ngọc nghiêng đầu sang một góc rất nhỏ, nhưng Long Thiên hiểu ý của anh ta đúng là chỉ có vậy, vì thế cười nói: “Tôi còn tưởng có gì khó khăn cơ, hóa ra là việc này, ok, vừa hay dạo này tôi khá thân thiết với cậu chủ nhà họ Phạm đó, nhờ chút chắc không có vấn đề gì, tôi chỉ thấy thắc mắc, loại bí kíp võ công gì mà Quỷ Môn không có, phải chạy tới đây tìm thế?”
Nhan Như Ngọc giải thích, dường như rất coi trọng vụ việc lần này: “Không phải bí kíp võ công, mà là sách y học, ở Quỷ Môn chỉ có phần đầu, phần còn lại ở tầng thứ nhất”.
Long Thiên bất ngờ: “Với y thuật của anh còn phải đi tìm sách à? Tôi nói này cái đồ lang băm xấu xa, anh hành nghề cứu người hơn 20 năm rồi, không thấy chán à? Tôi mà có gương mặt xinh đẹp như anh thì sớm đã đi gieo họa khắp nơi cho phụ nữ trên đời này rồi, đi chơi đùa với phụ nữ không phải vui hơn học y sao”.
Nhan Như Ngọc nhếch miệng cười, không nói gì, thể hiện rõ thái độ ‘Không cùng chí hướng không chung đường’, nhưng Long Thiên lại là người thân thiết nhất với Nhan Như Ngọc ở Quỷ Môn, bởi hai người đều lập dị như nhau, chỉ có Long Thiên dám gọi đồ lang băm xấu xa ngay trước mặt anh ta, chính bởi vì điều này nên Nhan Như Ngọc mới kiềm chế không ra tay giết cái tên thối mồm thối miệng Long Thiên, ít ra anh cư xử với anh ta như một người bình thường chứ không giống với mấy kẻ muốn nhờ Nhan Như Ngọc giúp đỡ.
Chương 160: Ngư ông đắc lợi
Long Thiên tiếp tục hỏi: “Không lẽ gặp phải chứng bệnh nào thử thách được anh rồi mà phải ôm chân phật như thế?”
Nhan Như Ngọc trả lời chậm rãi: “Tôi muốn cứu một người”.
Long Thiên lặng người, thế mà bị anh đoán trúng rồi, vụ này đúng là mới mẻ nha, Nhan Như Ngọc có trái tim bồ tát chủ động cứu người từ khi nào vậy.
Mặc dù tò mò người kia có địa vị to lớn như thế nào, nhưng Long Thiên vẫn biết điểm dừng, không hỏi nữa, anh hiểu tính Nhan Như Ngọc, nếu muốn nói thì anh ta sẽ tự mở lời, không muốn thì cậy miệng thế nào cũng chẳng chịu nói.
Long Thiên thoải mái nói: “Được rồi, tối nay anh ở lại đây đi, mai tôi dẫn anh đi gặp người nhà họ Phạm, nếu họ đồng ý thì anh có thể đến tầng thứ nhất võ quán tìm sách luôn”.
Nhan Như Ngọc quay người trở về phòng khách, Vương Manh Manh đã giúp anh ta lo liệu đồ đạc xong xuôi, cô nhóc này đúng là đồ mê trai, chỉ mong sao Nhan Như Ngọc ở lại lâu dài.
Long Thiên nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh từng đánh nhau với Tần Tung Hoành, khả năng so với hắn ta thế nào?”
Nhan Như Ngọc dừng chân nói: “Cao thủ cấp Địa, năng lực rất mạnh, không dám chắc 100%, chỉ dám nói tỷ lệ thắng tầm 60%, nhưng kỹ năng dùng thương của hắn ta thật sự là xuất quỷ nhập thần, so với anh kẻ tám lạng người nửa cân, dù có thua thì cũng không bị lép vế về mặt công pháp và chiêu thức”.
Long Thiên mất kiên nhẫn hắng giọng nói: “Nếu không phải cái người sư phụ nửa vời kia của tôi không để tôi học mấy thứ đó, tôi cũng muốn tới tầng thứ nhất lựa một quyển công pháp có tiêu đề ngầu một chút để luyện”.
“Công Tôn vô địch theo đạo nhân, không phải là để đạt đến trình độ vô chiêu thắng hữu chiêu sao? Ông ta muốn anh đi theo con đường giống ông ta, vấn đề là đến bản thân ông ta cũng mơ hồ không hiểu ‘nhân’ là gì, như tôi thấy, bá đạo, nhân đạo, nho đạo, vương đạo đều vậy, quá mơ hồ rắc rối, thà rằng thuận theo thiên đạo, cứ nâng cao năng lực của bản thân lên cấp Thiên đi rồi tính. Tốn công anh nghe lời ông ta, anh nói xem bản thân đã kẹt ở cấp Địa bao nhiêu năm rồi, chả biết nên nói anh ngu ngốc hay cố chấp nữa”, Nhan Như Ngọc cười lạnh, có thể lúc còn sống Công Tôn vô địch đã hiểu thấu nhân đạo là gì, Nhan Như Ngọc thật sự không dám nghĩ đến viễn cảnh một người nham nhở nói năng nhảm nhí như Long Thiên học theo mấy vị cao nhân nghiên cứu nhân đạo.
Long Thiên cười nói: “Không thể không nghe lời sư phụ Công Tôn mà”.
Nhan Như Ngọc hừ mũi khinh bỉ, theo cách nhìn của anh ta, trên đời này cao thủ nhiều vô số, đến lúc mắc bệnh đều phải khúm núm tới tìm anh ta, mấy năm qua anh đã gặp không ít cao thủ cấp Địa, có cả cao thủ cấp Thiên, ai cũng vậy, một khi đến tìm anh ta giúp đỡ, hầu hết đều vứt bỏ hết cái oai của cao thủ mà vẫy đuôi chạy đến chỗ anh ta như một con chó.
Ai dám nói học y không thể lên mặt với thiên hạ nào, ăn nói hàm hồ.
“…”
Sau khi bị Long Thiên đả thương, Ảnh Tử vẫn luôn trị thương ở biệt thự mà Tần Tung Hoành sắp xếp, Long Thiên ra tay cực ác độc, không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì, nếu không phải Trương Tử Thành tới kịp thì e là anh đã cho bông hoa kiều diễm này tàn đời luôn rồi, đáng tiếc biết bao.
Cô ta bị gãy ba cái xương sườn, chân cũng tàn phế, mặc dù Tần Tung Hoành đã tốn rất nhiều tiền mời đủ các vị thần y tới chữa, nhưng muốn lành lại trong thời gian ngắn là điều không thể, dù gì bị gãy chân gãy tay cũng phải mất gần ba tháng mới hồi phục chứ đừng nói đến vết thương nặng như thế này.
Rất rõ ràng, Tần Tung Hoành thiên vị Ảnh Tử, nếu không đã không cứu riêng mình cô ta, hy sinh mười một võ sĩ cảm tử trong trận đấu ở núi Trung Nam, nhưng vẫn cử Trương Tử Thành đi ứng cứu lúc cô ta gặp nguy hiểm, điều này khiến cho cô ta rất cảm kích, thầm nghĩ đợi sau khi vết thương lành hẳn, sẽ càng trung thành với hắn ta hơn nữa.
Tần Tung Hoành đột nhiên xuất hiện trước đầu giường, Ảnh Tử thẫn thờ một lát, sau đó định ngồi dậy chào hỏi, Tần Tung Hoành đưa tay giữ cô ta lại, nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, tôi đến thăm xem cô thế nào thôi”.
Ảnh Tử gật đầu, ngẩng lên nhìn Tần Tung Hoành, mặc dù hắn ta cố gắng duy trì thái độ bình thường nhưng sắc mặt hơi tái, cô ta ngạc nhiên hỏi: “Cậu chủ, cậu bị thương ư?”
Tần Tung Hoành cười khổ, rốt cuộc vẫn không giấu được cô, nói: “Đánh nhau với một cao thủ cấp Địa, bị thương nhẹ, không phải chuyện gì to tát”.
“Long Thiên ư?”, Ảnh Tử đoán mò, trong mắt ánh lên sự căm hận, tên đó đánh cô ta bị thương thì thôi, giờ còn khiến cả cậu chủ bị thương, nếu không phải do năng lực chênh lệch quá lớn, cô ta chắc chắn sẽ khiến anh chết không toàn thây.
“Không phải, xem ra có vẻ là người của Quỷ Môn”, Tần Tung Hoành lắc đầu, vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Ảnh Tử, đổi chủ đề nói: “Mấy người Trương Tử Thành chết rồi, cô có hận tôi không?”
“Không, có thể chết vì cậu chủ là vinh hạnh của bọn họ”, Ảnh Tử đáp, bọn họ đều là võ sĩ cảm tử, không xông pha liều chết, sống để làm gì, không phải để giúp chủ nhân giết người và bán mạng ư?
Tần Tung Hoành bất lực nói: “Nếu như không phải biết nhà họ Đỗ đã cài người vào đó, tôi đã không nỡ để bọn họ chết như vậy”.
Ảnh Tử kinh ngạc: “Trong mười hai võ sĩ cảm tử có người của nhà họ Đỗ?”
Tần Tung Hoành cười lạnh nói: “Ít nhất có một nửa, trước giờ bọn họ không yên tâm về tôi, bắt tôi làm đao phủ cho họ, còn sắp xếp người giám sát tôi, mấy việc này trước giờ đều do Đỗ Như Ngọc bày ra, cô ta muốn mượn đao giết người, vậy nên tôi liền mượn tay Long Thiên giải quyết đám người của cô ta, không phải là học theo cách làm của cô ta đó ư?”
“Nhưng làm như vậy không sợ Đỗ Như Ngọc trách tội nhà họ Tần ư?”, Ảnh Tử lo lắng hỏi, tuy nhà họ Đỗ không có địa vị vững chắc ở thế tục, nhưng nếu muốn tiêu diệt nhà họ Tần thì dễ như trở bàn tay, đế quốc thương nghiệp thì đã sao, đối với những dòng dõi ngầm thì họ chỉ như con kiến dễ dàng bị bóp chết mà thôi.
Tần Tung Hoành lắc đầu: “Kẻ giết người là Long Thiên chứ không phải tôi, tôi sẽ không bị dính vào phiền phức này đâu, với cả tôi đã hết lòng hết dạ trong chuyện này rồi, mất một nửa số võ sĩ cảm tử, tôi cũng suýt xong đời, nhà họ Đỗ muốn trách tội tôi cũng không tìm được cớ. Đợt tới tôi sẽ lấy cớ dưỡng bệnh để ẩn thân một thời gian, Long Thiên không tìm được tôi, Đỗ Như Ngọc cũng vậy, hai người họ tự nhiên sẽ tranh đấu với nhau, thế là tôi có thể ngư ông đắc lợi rồi, tốt nhất là kéo cả nhà họ Long ở thủ đô vào, như vậy càng đông vui”.
Ảnh Tử nhìn Tần Tung Hoành bằng ánh mắt ngưỡng mộ, dù trong hoàn cảnh nào đi nữa thì cậu chủ cũng bất khả chiến bại.
Tần Tung Hoành nhìn ra cửa sổ: “Nhà họ Đỗ đã chèn ép nhà họ Tần bao nhiêu năm rồi nhỉ? Đã đến lúc thời thế thay đổi, nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, Long Thiên sẽ là mấu chốt để phá vỡ cục diện này”.