-
Chương 146-150
Chương 146: Hôn thêm cái nữa đi
"Đến nguyên nhân cũng không dám nói với tôi mà còn muốn trèo lên giường của tôi, đừng có mơ, Long Thiên, nói thẳng ra thì tôi đúng là có hơi thích anh, nhưng vẫn chưa đến mức yêu, hơn nữa tôi là một người phụ nữ thích sự thuần khiết sạch sẽ, tôi sẽ không chấp nhận được anh có người này người kia đâu", Vương Lệ Trân dịu dàng nói.
Long Thiên trở nên nghiêm túc nói: "Ít nhất anh không nói dối, cho đến nay anh chưa làm gì có lỗi với em, Mộc Tiểu Nhã hay Hoàng Phương Phi chẳng phải anh đều chưa đụng vào ai cả sao?"
"Bây giờ chưa đụng, nhưng sau này thì làm sao biết được có hay không", Vương Lệ Trân nghĩ ngợi một chút rồi lại đưa ra một câu hỏi khó, nói: "Anh nói nghe thử xem, anh theo đuổi tôi có bao nhiêu phần là do bản năng muốn chinh phục, bao nhiêu phần là do dáng vẻ cứ cho là không quá bướng bỉnh của tôi, và bao nhiêu phần là xuất phát từ lòng yêu thích chân thành đối với tôi".
Long thiên suy nghĩ, ước chừng hút hết khoảng nửa điếu thuốc mới nói: "Một phần là do tính chinh phục, bởi vì quả thật là em rất thích tỏ ra cao cao tại thượng, cho nên lúc nào anh cũng hận nỗi không thể đè em xuống. Bốn phần là do thích ngoại hình của em, lần đầu tiên gặp em ở Bắc Hải, anh đã cảm thấy nhiệm vụ lần này không thiệt rồi. Con người anh khá thích hư vinh, chọn vợ cũng phải chọn người xinh đẹp. Còn lại đều là vì em là Vương Lệ Trân thôi, anh không giỏi ăn nói, có rất nhiều điều muốn nói nhưng anh không biết làm sao để diễn tả cho rõ, dù sao đây cũng không phải là điểm mạnh của anh, nhưng đều là những lời thật tâm thật dạ của anh".
"Miễn cưỡng cũng đạt tiêu chuẩn rồi", Vương Lệ Trân cười nói: "Nhưng vẫn chưa đủ để tôi hồ đồ trao thân cho anh, cho nên tôi quyết định vẫn phải quan sát thêm một thời gian nữa".
Cô bị Long Thiên thuận thế ôm chặt vào lòng.
Long Thiên nhẹ nhàng nói: "Vậy em nói em lại thích anh, em đúng là không gặp may rồi".
Vương Lệ Trân dựa vào ngực Long thiên, ánh mắt hoảng hốt nói: "Có thể là do anh đã khiến tôi cảm nhận được thực ra tôi chỉ là một người phụ nữ yếu ớt cần người khác bảo vệ mà thôi".
Một người phụ nữ dù bên ngoài có mạnh mẽ có cường thế bao nhiêu thì sâu trong lòng vẫn mong có một người đàn ông có thể giữ chặt cô và bảo vệ cô. Đến nay Vương Lệ Trân đã hai mươi lăm tuổi, lần đầu tiên xuất hiện một người đàn ông như vậy, đây không phải là may mắn của Long Thiên, mà là hạnh phúc do chính Vương Lệ Trân tự chọn.
Vương Lệ Trân nói chuyện nhẹ nhàng như gió, còn thơm ngát hơn cả hoa cỏ.
Long Thiên xấu xa nghĩ tới chiếc lưỡi của cô, trong lòng cảm thấy khô nóng vô cùng.
Ông đây phải nhịn thôi!
Có thể nhịn được là người thường, không thể nhịn được mới là đấng nam nhi.
Vương Lệ Trân vươn tay ra sờ vào khuôn mặt có phần tang thương của Long Thiên, ngón tay nhẹ nhàng ma xát, sau đó hỏi: "Sinh ra ở nhà họ Long chắc mệt lắm đúng không?"
Long Thiên cười nói: "Có gì mà mệt hay không, quen rồi nên thành điều hiển nhiên, chính là khi có một ông bố như vậy, em thế nào cũng phải làm những việc kinh động lòng người thì người khác mới có thể thật sự nhớ tên của em, chứ không phải chỉ nhớ tới em như là con của ai đó".
"Anh ở chỗ tôi chỉ là Long Thiên, không cần là gì khác nữa", Vương Lệ Trân dịu dàng nói.
Hai tay Long Thiên nâng khuôn mặt của Vương Lệ Trân lên, cúi xuống hôn lên môi cô, tham lam mà suồng sã, mềm mại và ngọt ngào.
Vương Lệ Trân mở to mắt, rõ ràng không hiểu một chút nào về tình cảm nam nữ, vẫn giữ bộ dạng cương quyết ban nãy.
Long Thiên lại ngẩng đầu lên, sau đó cô mới dần nhắm mắt lại.
Long Thiên cười nói: "Bắt đầu từ hôm nay, em chính là người phụ nữ của anh, sau này nếu nói chuyện với bất cứ người đàn ông nào khác anh sẽ đánh mông em".
Vương Lệ Trân ngoan ngoãn trong lòng anh, rồi nói một câu mà bất cứ ai ở Bắc Hải nghe được đều phải trợn tròn mắt: "Hôn thêm cái nữa đi".
Long Thiên lắc đầu nói: "Không hôn thêm được nữa, nếu không thì súng thật sự sẽ phát hỏa mất".
Chương 147: Tay sai
Tối hôm qua, sau khi Lữ mập bị đưa đi, Hoàng Đông Lâm lập tức đến trường đón Lữ Kiều Kiều, vì ông ta sợ đối phương sẽ bắt cô ta để uy hiếp ông chủ của mình làm những chuyện mà ông không muốn.
Nửa đêm bị quản lý ký túc xá gọi dậy, Lữ Kiều Kiều vừa thấy lão Hoàng tới đón mình thì lập tức hiểu ra, bố mình đã từng không chỉ một lần nói rằng nếu như có một ngày ông kêu lão Hoàng tới đưa mình đi thì có nghĩa là ông đã xảy ra chuyện rồi, và người duy nhất có thể tin được chỉ có lão Hoàng thôi.
Thế là bốn giờ sáng Lữ Kiều Kiều rời khỏi trường học lên xe của lão Hoàng, suốt cả chặng đường cứ luôn gặng hỏi, cuối cùng thậm chí phải uy hiếp sẽ nhảy khỏi xe, lão Hoàng không lay chuyển được tính khí của cô chủ nhà mình nên đành thành thật kể lại mọi chuyện. Biết được bố mình bị bắt đi, Lữ Kiều Kiều trời không sợ đất không sợ cuối cùng cũng đã hoảng sợ, dù sao bố mình là dân xã hội đen, khắp nơi đều có kẻ thù, hơn nữa cũng chẳng phải là mấy người lương thiện gì cả, nếu như rơi vào tay bọn chúng thì nói không chừng sẽ bị chúng băm vằm mất.
Lữ Kiều Kiều suốt đêm gọi cho mấy nhân vật lớn có quan hệ thân thiết với Lữ mập, nhờ bọn họ giúp tìm người, mặc dù căn bản đều đồng ý sẽ giúp, nhưng Lữ Kiều Kiều vẫn không yên tâm, cuối cùng không biết thế nào mà lại nghĩ đến Long Thiên. Bình thường bố mình không phải luôn miệng khen đại thiếu gia nhà họ Long này rất ghê gớm sao, có lẽ anh ta sẽ có cách, cho nên vừa sáng sớm đã cùng lão Hoàng đến biệt thự nhà họ Vương.
Long Thiên để hai người vào nhà trước, lúc này Vương Manh Manh cũng vừa dậy, vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Lữ Kiều Kiều, vẻ mặt bất ngờ hỏi: "Quả ớt nhỏ, mới sáng sớm thế này cậu đến đây có chuyện gì vậy?"
Quả ớt nhỏ là bạn thân của Vương Manh Manh, có gì không thể nói chứ, lập tức vẻ mặt khổ não, đáng thương nói: "Cách cách, bố tớ bị người ta bắt đi rồi".
Vương Manh Manh kinh ngạc đến tỉnh cả ngủ hỏi: "Ông mập nhà cậu sao? Trời ạ, bị bắt đi rồi còn không mau báo cảnh sát đi, cậu đến nhà tớ có tác dụng gì?"
"Không phải tớ đang ngựa chết vờ làm như ngựa sống hay sao", Quả ớt nhỏ bất đắc dĩ nhìn Long Thiên, nếu như không phải sợ bố mình có chuyện gì thì có đánh chết cô ta cũng không tới tìm tên oan gia này, chuyện lần trước Quả ớt nhỏ vẫn còn chưa bỏ qua được.
Vương Manh Manh có vẻ thấy Quả ớt nhỏ tới tìm Long Thiên nên càng tò mò hơn, đang định hỏi có anh có quan hệ gì với ông mập kia thì Vương Lệ Trân đã xuất hiện đằng sau cô ta nói: "Còn không mau đi rửa mặt đi, em sắp muộn học rồi đó".
Vương Manh Manh quay lại nhìn chị gái mình một cái, không nhịn nổi cục tức hừng hực trong lòng, tìm cớ nói: "Chị, em an ủi chị em tốt của em một chút không được sao?"
"Chuyện này em cũng chẳng giúp gì được, cứ giao cho anh rể em đi", Vương Lệ Trân tùy tiện nói, đại khái cô đã biết về quan hệ giữa Long Thiên và Lữ mập, Vương Lệ Trân cũng có thủ đoạn tình báo của riêng mình, nếu không cũng không biết Long Thiên là người của Quỷ Môn. Quan hệ giữa Lữ mập và nhà họ Long không hẳn được công khai, muốn nghe ngóng cũng rất khó khăn.
Ai ngờ vừa nói xong câu này, tất cả mọi người trừ lão Hoàng ra đều nhìn Vương Lệ Trân bằng ánh mắt khác nhau, Long Thiên thì rất vui mừng, Vương Manh Manh có chút đành chịu, Quả ớt nhỏ thì vô cùng kinh ngạc. Trong thế giới của bọn họ, nữ hoàng Vương là nữ thần của bọn họ đó, bất luận là nam hay nữ cũng đều nhận định như vậy, thậm chí Quả ớt nhỏ còn cho rằng người đàn ông xứng với người phụ nữ khí chất này chưa được ra đời cơ. Cho nên khi Vương Lệ Trân thừa nhận cô là vợ của Long Thiên trước mặt mọi người, Quả ớt nhỏ có thể không kinh ngạc sao? Trong lòng bùi ngùi nghĩ đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.
Dường như cũng nhận thấy mình vừa lỡ lời, mặt Vương Lệ Trân ửng hồng, sau đó bảo Vương Manh Manh mau đi rửa mặt rồi cô sẽ đưa tới tường. Sau khi Vương Manh Manh không cam tâm tình nguyện rời đi, Long Thiên mới hỏi: "Nói nghe xem, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Hoàng Đông Lâm đã được lĩnh hội thân thủ của Long Thiên, đương nhiên không dám coi thường đại thiếu gia của nhà họ Long trước mặt đây nữa, trong giới võ đạo, không bao giờ lấy tuổi tác ra để phân biệt tiền bối hậu bối, mà đều dựa vào thực lực, hơn nữa có một cao thủ ít nhất cũng phải cấp Địa giúp đỡ thì khả năng cứu thoát Lữ mập đương nhiên cũng cao hơn. Ngay lâp tức Hoàng Đông Lâm kể lại toàn bộ chuyện Lữ mập bị ép bắt đi như thế nào, không giấu diếm điều gì.
Long Thiên nghe xong đại khái đã hiểu ra chuyện gì, nếu như không nằm ngoài suy đoán của anh thì người đứng đằng sau đến tám chín phần chính là Tần Tung Hoành. Có điều đây đơn giản chỉ là thủ đoạn báo thù hay là có mục đích khác nữa, nếu như là mục đích báo thù thì hoàn toàn không cần thiết phải bắt người đi, mà trực tiếp hạ gục Lữ mập tại chỗ chẳng phải là xong sao, cho nên rõ ràng lần này là cố ý nhắm vào anh.
Mặc dù Lữ mập tự cho rằng ông ta là tay sai của Long Thiên, nhưng Long Thiên lại chưa bao giờ coi ông ta là đầy tớ làm bia đỡ đạn cho mình, việc này thì hai người đàn ông tuổi tác cách nhau gần một niên kỷ này đều tự hiểu rõ. Nếu không năm đó Long Thiên đã không nhiều lần đề bạt tên tay sai này rồi, tên tay sai đó cũng không hết lần này đến lần khác bán mạng cho anh, đến nay lại chưa rõ tung tích, Long thiên có thể ngồi yên không quản sao?
Vương Lệ Trân rót cho lão Hoàng và Lữ Kiều Kiều tách trà, rồi im lặng ngồi một bên, cô cũng không lấy làm kỳ lạ vì sự lo lắng của Long Thiên, nhưng anh không chỉ để lộ sự lo lắng mà còn khiến Vương Lệ Trân có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô thấy Long Thiên không hề giấu diếm để lộ cảm xúc tiêu cực của anh kể từ khi anh đến Bắc Hải. Bình thường mặc dù bên ngoài anh luôn tỏ ra lông bông, nhưng dường như đều nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay, biểu cảm hôm nay khiến Vương Lệ Trân một nửa nhíu mày, một nửa vui mừng. Ít nhất chứng tỏ anh không phải là loại động vật máu lạnh chỉ biết bo bo lo cho thân mình, có lẽ ngay đến bố anh Long Thiên Tượng ở thủ đô kia cũng không làm được như vậy.
Long Thiên rút một điếu thuốc ra hút, không nói gì, Hoàng Đông Lâm sốt ruột không chịu nổi nữa mới mở miệng ra nói: "Đại thiếu gia, mặc dù chủ nhân của tôi không ít kẻ thù ở Bắc Hải, nhưng không có kẻ nào có bản lĩnh một lúc có thể mời đến hai cao thủ cấp Huyền cùng tới, cho nên tôi muốn hỏi đám người này đến vì chủ nhân của tôi hay là vì cậu hoặc chủ tịch Vương, nếu như cậu có bất cứ manh mối nào, hi vọng cậu có thể nói cho tôi biết".
Hoàng Đông Lâm đương nhiên không hi vọng xa vời rằng Long Thiên sẽ đi cứu Lữ mập, anh có thể giúp là điều tốt nhất, nhưng không giúp thì cũng không trách được. Dù sao anh đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Long, không có bất cứ lý do nào để phải mạo hiểm vì Lữ mập, những người có địa vị chẳng phải đều lo sợ cho mạng sống của mình như vậy sao?
Long Thiên dập điếu thuốc đi, nhìn Hoàng Đông Lâm rồi nói: "Đại khái tôi đã biết là kẻ nào làm rồi, chuyện này để tôi xử lý, ông và Quả ớt nhỏ hôm nay cứ ở lại đây đi, đề phòng bọn chúng cố ý nhắm đến hai người. Cứu Lữ mập xong lại đi cứu hai người thì phiền lắm".
Chương 148: Bán mạng
Điều này nằm ngoài dự đoán của Hoàng Đông Lâm, ông ta vốn tưởng rằng đối phương sẽ chỉ cung cấp một chút thông tin rồi mặc kệ, nhưng nhìn tình hình thì dường như là có ý định ra tay. Dù chưa từng tiếp xúc, nhưng ông ta lại có chút thiện cảm về vị thiếu gia này, vô cùng cảm kích nói: "Vậy thì làm phiền cậu chủ rồi".
Long Thiên không trả lời, đứng lên nói với Vương Lệ Trân: "Tới phòng em đi, anh có chút chuyện muốn bàn bạc với em".
Vương Lệ Trân hiểu ý.
Thấy anh không đưa ra biện pháp giải quyết gì, ngược lại còn chạy tới chỗ vợ, Quả ớt nhỏ đứng lên bất mãn nói: "Cuối cùng thì tôi cũng hiểu rồi, thì ra là vì anh bố tôi mới bị bắt cóc, Long Thiên, tất cả là tại anh, anh phải chịu trách nhiệm, nói đi, anh định cứu bố tôi thế nào đây?"
Long Thiên dừng lại, không thèm quay đầu mà đáp: "Chủ nhân tôi đây còn chưa chết, nếu ông ta dám chết, tôi nhất định sẽ đào cả mả nhà các người lên".
Lời nói tuy thô tục nhưng lại rất kiên định, khiến Quả ớt nhỏ bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm phần nào, nhìn bóng lưng người đàn ông này, dường như dù trời có sập cũng không cần phải sợ hãi.
"..."
Trong một tầng hầm ở ngoại ô Bắc Hải, một người đàn ông mập mạp ngã xuống đất, tay chân bị trói chặt, khắp mặt và toàn thân bê bết máu như một con chó chết.
Trương Tử Thành lặng lẽ nhìn người đàn ông mập này, lòng thầm nghĩ đây chính là kết cục thê thảm cho việc rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Thực ra, lúc đầu khi người đàn ông mập này được đưa đến đây, bầu không khí không hề khó xử như bây giờ, thậm chí còn được đối đãi khá tử tế, có thuốc có trà. Người nói chuyện với ông ta cũng không phải là khuôn mặt dữ tợn của Trương Tử Thành, mà là một người đàn ông trông có vẻ hiền lành và lịch thiệp, người đàn ông đó nói thẳng: “Lữ mập, chỉ cần ông giúp tôi một chuyện nhỏ là dụ Long Thiên ra sau đó đâm sau lưng anh ta một nhát, tôi sẽ cho ông 100 triệu, còn nếu không biết điều, tiếp tục đứng về phía cậu chủ của ông, vậy thì chỉ có con đường chết, tôi cũng nhẹ nhàng nhắc nhở ông, cái chết không hề thanh thản đâu đó”.
Không ngờ lão mập trông có vẻ nhát gan này lại trả lời một cách thẳng thắn như vậy: “Tần Tung Hoành, đừng nhiều lời nữa, muốn tao đâm cậu chủ sao? Đừng có mơ, nhưng tao không ngại dùng những ‘thứ khác’ để đâm một thằng đàn ông trông còn ẻo lả hơn đàn bà như mày đâu”.
Lời nói quả thực rất khó nghe, Tần Tung Hoành cũng không khách sáo, tươi cười bảo Trương Tử Thành đưa lão mập này lên từ từ ‘chăm sóc’, Trương Tử Thành đương nhiên hiểu ý nên cho lão mập một cái tát trước, hắn ta đánh cho khuôn mặt vốn đã mập ú của ông ta nay càng giống một cái đầu heo hơn, rụng mất mấy cái răng cửa.
Nửa tiếng sau, ra oai phủ đầu đủ rồi, Trương Tử Thành hoàn toàn nắm giữ thế chủ đạo cười khẩy nói: "Ái chà, không ngờ lão mập ăn thịt người không nhả xương trong lời đồn còn có nghĩa khí cơ đấy, thế nào, thoải mái chứ?"
Lữ mập nằm trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu, cười gằn nói: "Tần Tung Hoành cũng chỉ có thể giở những chiêu trò mà năm đó ông đây chơi chán rồi thôi. Haha, nếu không phải tay chân ông đây bị trói, thì thằng đàn ông không ra đàn ông đàn bà không ra đàn bà như mày đã bị ‘xử gọn’ rồi, hơn nữa còn không cần phải đeo bao cơ".
Trương Tử Thành nổi giận đùng đùng, cười ha hả đứng dậy, cho người giữ chặt lão mập lại, sau đó cầm dao găm chém về phía đầu của ông ta, con dao lóe sáng lên một cái, tai trái của ông ta lập tức rơi xuống đất, máu tươi phun ra, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Đứng từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt không mấy thay đổi của ông ta, Trương Tử Thành không đạt được thỏa mãn âm trầm nói: "Ông cho rằng tôi thật sự không dám giết ông sao?"
Lão mập bị mất một bên tai không kêu khóc thảm thiết như mong đợi mà chỉ cười khẩy một tiếng hòa lẫn với dòng máu tươi không ngừng chảy trên khuôn mặt ông ta, khiến người ta thấy mà phát hoảng.
Bị đánh tới ngất xỉu, rồi lại bị tạt nước lạnh đánh thức, thậm chí bây giờ còn mất cả một bên tai mà lão mập này vẫn sống chết không chịu cúi đầu? Trên đời này thật sự có người không sợ chết sao?
Trương Tử Thành làm cách nào cũng không có tác dụng, trong lòng vô cùng bực bội, nhưng vẫn "tốt bụng" nói: "Lữ Mập, ông yên tâm, người của tôi làm việc rất sạch sẽ, gọn gàng. Cho dù Long Thiên có chết, chúng ta cũng sẽ không bị liên lụy. Ông không cần lo sẽ bị gia tộc đó ở thủ đô báo thù, lẽ nào ông thật sự tình nguyện chết vì một người chẳng cho chút máu mủ ruột thịt nào sao?"
"Long Thiên cũng không phải đại ca của ông, ông cần gì phải trung thành như vậy. Những người bán mạng như chúng ta đều hiểu sinh mạng đáng quý đến thế nào. Ông chết một cách lặng lẽ như vậy, e là Long Thiên cũng không biết được sự trung thành của ông đâu, liệu có đáng không? "
"Hơn nữa, nhà họ Long cũng không thể một tay che trời ở Hoa Hạ. Nếu ông về phe chúng tôi, Long Thiên Tượng cho ông bao nhiêu, tôi có thể cho lại ông gấp mười lần. Đảm bảo ông có thể sống một cuộc sống thoải mái hơn trước. Muốn tiền có tiền, muốn phụ nữ có phụ nữ, con người không thể cứ bám víu mãi một cành cây được, lẽ nào ông thật sự định treo cổ trên một cái cây mãi sao, các anh em đều cảm thấy không đáng thay ông, hay là ông thử nghĩ kĩ lại đi?"
Lữ mập mơ hồ nói: "Được, để tôi suy nghĩ lại".
Lữ mập nhớ lại khoảnh khắc mình suýt bị chết cóng ở ngoài sân nhà họ Long, là đứa trẻ đó đã cõng ông ta vào trong. Cho tới tận bây giờ ông ta vẫn vô cùng phiền muộn. Cậu nhóc đó chỉ mới lớn, còn ông ta thì nặng tới gần một trăm cân, cậu ta lấy đâu ra sức lực mà cõng nổi một lão mập như ông ta chứ?
Sau đó, thời thế xoay chuyển, ông ta được vào Tập đoàn Tượng Quốc làm việc, bắt đầu từ cấp cơ sở, bị đố kị, bị người khác hãm hại, mất đi một đơn hàng lớn lên tới hơn một triệu tệ, vào thời đó thì phải bằng cả mấy cái mạng chó của ông ta rồi. Nhưng tập đoàn Tượng Quốc lại cho qua, Lữ mập đương nhiên không ngốc, nếu phía sau không có sự tồn tại của thiếu niên đó thì ông ta sao có thể tránh khỏi tội chết?
Sau đó thì thuận buồm xuôi gió hơn, được trở thành tài xế của sếp lớn, cuối cùng cũng gọi là bớt khổ hơn một chút, định tích lũy một chút quan hệ sẽ trở về Bắc Hải phát triển, nhưng ông ta không dám nói, sợ người ta nói mình ăn cây táo rào cây sung. Cuối cùng vẫn là cậu thanh niên đó tinh ý phát hiện, chạy đến xin ông chủ giúp, lão mập mới có thể tự do tung cánh trở về Bắc Hải phát triển, trở thành ông chủ của quán karaoke Huy Hoàng ngày hôm nay, mọi người đều phải gọi ông ta một tiếng ông chủ. Là ai đã cho ông ta những thứ này?
Tuy ông ta đọc ít sách, con người thô kệch quê mùa, nhưng rất hiểu lễ nghĩa, đặc biệt là ân tình, vì vậy khi làm việc cho cậu chủ thì dù là chuyện nhỏ cũng đều là trọng trách lớn lao, phải dốc hết sức lực, làm cho thật hoàn hảo mới yên tâm. Năm đó, ông ta được cậu chủ dẫn vào nhà họ Long ăn tất niên. Ông ta ngồi đó lén lau nước mắt mấy lần. Mấy ông lớn tập đoàn Tượng Quốc thì vui vẻ cười đùa, còn ông ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, cũng chẳng là cái thá gì của cậu chủ, ngay cả tư cách trở thành trò cười còn không có.
Hơn nữa, ý nghĩa của bán mạng chẳng phải chính là bán đi mạng sống sao? Cơ hội tới rồi, Lữ mập không hề oán hận ông trời không có mắt, chỉ có chút nuối tiếc vì không thể nhìn thấy cậu chủ thành tài, trở về nhà họ Long dọa cho những kẻ ngu ngốc nói xấu sau lưng cậu chủ suốt mấy năm qua sợ tới vỡ mật, ướt quần. Nhưng không sao, ở trên trời cũng có thể thấy, tới lúc đó Lữ mập cũng sẽ ở trên đó cổ vũ cho cậu chủ. Dù thế nào cũng phải đánh một trận cho vang trời nở đất mới được.
Cuối cùng lão mập bị mất một bên tai cũng đã nghĩ thông, chật vật ngồi dậy, dựa vào chân ghế, há hốc mồm, lộ ra chiếc răng vàng lởm chởm xấu xí, cười trông còn xấu hơn khóc nói: "Haha, các anh em tiễn tôi một đoạn đi, xuống dưới đó tao sẽ nguyền rủa cả dòng họ nhà mày”.
Trương Tử Thành cuối cùng cũng nổi cơn thịnh nộ, nheo mắt lại, làm động tác cứa cổ ra hiệu cho hai người đang giữ Lữ mập bên cạnh.
Lữ mập nhắm mắt lẩm bẩm một câu không ai nghe rõ: "Cậu chủ, lão mập này xin phép đi trước một bước, kiếp sau hy vọng vẫn có thể được làm con chó của cậu chủ".
Chương 149: Địa điểm tốt
Dù là cậu ấm ở thành phố Long trước đây hay là sát thủ của Quỷ Môn sau này, thì Long Thiên, người bên ngoài là đại thiếu gia của nhà họ Long, nhưng thực chất bàn tay đã nhuốm máu hàng chục mạng người, cũng chỉ là một người bình thường. Bất cứ người đàn ông nào trong quá trình trưởng thành cũng không thể ngay lập tức bước vào cảnh giới kim cương bất hoại, cho dù anh có là con trai của Long Thiên Tượng thì cũng khôngngoại lệ. Hơn nữa, làm gì có kẻ bất bại nào mà không phải đổ máu và mồ hôi, từng bước từng bước mài giũa bản thân chứ?
Lữ mập bị bắt, nếu nói Long Thiên không sốt ruột thì là nói dối. Mặc dù lão mập này ăn nói có hơi buồn nôn, nhưng không thể không nói những năm đó hết lần này đến lần khác anh bị bắt cóc đều là do lão mập liều mạng đi cứu anh ra, còn vì anh mà ăn đạn, số lần đánh nhau thì không đếm nổi. Ông ta đã giao mạng mình cho anh, đương nhiên Long Thiên không thể khoanh tay đứng nhìn, vì thế những năm nay lão mập làm sai không ít chuyện, Long Thiên có thể giúp thì đều tận lực cứu giúp, chính là đã công nhận ông ta rồi.
Cùng Vương Lệ Trân trở về phòng, Long Thiên thẳng thắn nói: "Vợ à, cho anh công thức hóa học H2Z4, anh phải đi gặp Tần Tung Hoành, nếu trong tay không có gì thì hắn sẽ không chịu gặp anh".
Tần Tung Hoành đã làm nhiều chuyện thiếu đạo đức như vậy, nào là ám sát, nào là bắt cóc, nói cho cùng chẳng phải là vì công thức hóa học này sao, chỉ cần Long Thiên có quân cờ này trong tay thì không sợ đối phương không ra mặt đàm phán.
Vương Lệ Trân sớm đã đoán được Long Thiên muốn làm vậy, nhưng vẫn nói: "Cho dù là có được công thức hóa học đó rồi thì anh tưởng Tần Tung Hoành sẽ thỏa mãn sao, công thức đó chỉ có em mới tạo ra được, cho dù em có liệt kê ra chi tiết đến mức nào thì bọn chúng cũng không thể tinh luyện ra được độc tố tinh khiết. Đến bước này rồi anh vẫn còn không hiểu sao, thứ hắn muốn không phải là công thức, mà chính là em. Đám sát thủ kia cũng được, máy nghe lén hay bom cũng được, đều là vì muốn em biến mất khỏi cõi đời này, vì để bắt được em mà hắn giở mọi thủ đoạn, Lữ mập chỉ là một trong số đó, nếu anh muốn cứu Lữ mập, ngoài việc đưa em đi cùng, một mạng đổi một mạng thì không còn cách nào khác".
"Em không liên quan gì đến lão mập đó, anh không thể để em đi mạo hiểm được", Long Thiên lắc đầu nói.
Vương Lệ Trân nghe vậy thì trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng ngoài miệng vẫn chua ngoa nói: "Vậy ông ta đáng giá để anh đi mạo hiểm sao, nói khó nghe một chút, đứng từ góc độ của em mà nhìn thì Lữ mập chẳng đáng giá bao nhiêu, cũng không đáng để anh phải mạo hiểm đi cứu ông ta. Em dám đảm bảo giờ Tần Tung Hoành đang đợi anh liên lạc với hắn để hắn tiện sắp xếp người giết anh, tuyệt đối không ít cao thủ, lần này tám đến chín phần là một đi không trở lại, anh ngu ngốc đến mức tự chạy tới nộp mạng cho hắn sao? Hơn nữa, anh chắc chắn Lữ mập chưa chết? Nếu như là bắt cóc thì tốt xấu gì cũng phải gọi điện thoại cho anh chứ?"
Long Thiên châm một điếu thuốc, cười khổ nói: "Lệ Trân, Hán Sở phân tranh, bất luận là Lưu Bang hay Sở Bá Vương anh đều không làm được, anh chính là như vậy. Trước đây không hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy nhiều điều trong quãng thời gian ở Quỷ Môn, anh đã phần nào hiểu ra vì sao Long Thiên Tượng luôn thờ ơ lạnh nhạt với anh, có lẽ ông ấy thấy anh vĩnh viễn sẽ không trở thành người thành công như ông ấy mong muốn, không phóng khoáng, vận mệnh nhỏ bé, chỉ làm được chuyện cỏn con. Nhưng đó chính là anh, người bên cạnh đã giao mạng sống của mình cho anh, anh không thể dễ dàng để họ bỏ mạng được".
Vương Lệ Trân bất đắc dĩ nói: "Em gọi điện thoại cho Tần Tung Hoành, chỉ cần em mở lời thì ít nhất cũng giữ được mạng cho ông ta, đương nhiên điều kiện đã nghĩ xong rồi, nhiều nhất là giúp hắn hoặc người sau lưng hắn làm chuyện táng tận lương tâm một đến hai năm thôi".
Long Thiên vẫn lắc đầu nói: "Không được, em gọi đi, anh nói chuyện".
Vương Lệ Trân không nói lại được Long Thiên, nên đành chịu gọi cuộc điện thoại mà có thể cả đời cô cũng sẽ không gọi, sau khi kết nối, giọng nói của Tần Tung Hoành từ đầu dây bên kia vang lên: "Lệ Trân, đúng là chuyện hiếm có khó tìm, từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đến nay, anh vẫn luôn đợi cuộc điện thoại này, đã ba năm rồi, nói đi, có chuyện gì vậy, chỉ cần anh có thể giúp thì núi đao biển lửa anh cũng không ngại".
Vương Lệ Trân cười lạnh một tiếng nói: "Có phải anh bắt cóc Lữ mập không?"
Tần Tung Hoành im lặng một lát, Vương Lệ Trân cười càng lạnh lẽo hơn nói: "Dám làm không dám nhận sao? Tần Tung Hoành, anh chỉ có chút trò vặt này thôi sao?"
Tần Tung Hoành ở đầu dây bên kia mỉm cười nói: "Long Thiên đang ở bên cạnh em à? Không ngờ Bạch Diêm Vương của Quỷ Môn lại để một người phụ nữ ra mặt giúp, đúng là danh bất hư truyền mà".
Sự khiêu khích rất có chiến lược, Vương Lệ Trân không để tâm đến, chỉ lạnh lùng nói: "Tôi hỏi lại lần cuối, Lữ mập ở đâu? Sống phải thấy người, chết phải thấy xác".
Tần Tung Hoành cười ha ha nói: "Nếu như em không gọi cuộc điện thoại này thì e là lão mập đó đã chết từ lâu rồi, để người đàn ông bên cạnh em nghe điện thoại đi, anh muốn nói chuyện với hắn".
Long Thiên vẫn luôn trầm mặc lúc này mới lên tiếng: "Tôi rất tò mò, anh lấy đâu ra tự tin dám ra tay với người nhà họ Long vậy, thật sự tưởng rằng hoàng đế ở xa, thì nhà họ Long sẽ không động được đến anh sao?"
Tần Tung Hoành thu lại vẻ cười cợt bất cần đời, lạnh nhạt nói: "Tôi đương nhiên không dám đắc tội với Long Diêm Vương ở thủ đô rồi, nhưng đối phó với một quân tốt thì nhân vật lớn như vậy cũng chẳng so đo chuyện nhỏ thế này đâu, hơn nữa tôi chắc chắn, cậu chủ Long không phải loại yết ớt bị đánh xong chạy về nhà mách bố mẹ chứ? Nếu không mấy năm nay đã không trụ nổi ở Quỷ Môn rồi, hơn nữa nước xa không cứu được lửa gần, cho dù đợi được đến khi đại quân của nhà họ Long giết đến thì e là tất cả đã hóa thành tro bụi rồi, đám cường hào ác bá tôi đây cùng lắm là bỏ chạy, muốn tìm ra tôi cũng không dễ dàng vậy đâu".
"Anh thông minh lắm, hơn nữa còn dám mạo hiểm, chẳng trách tuổi còn trẻ đã độc bá một phương", Long Thiên có lời khen tự đáy lòng nói.
Tần Tung Hoành vui vẻ đáp: "Vẫn có chút không dám nhận ".
Chương 150: Địa điểm tốt
Long Thiên cũng không dài dòng, quyết đoán nói: "Ra điều kiện đi, chỉ cần anh thả Lữ mập".
"Muốn đàm phán thì đến gặp mặt đi, con người tôi không thích giao dịch qua điện thoại, một chút thành ý cũng chẳng có", Tần Tung Hoành cười nói.
Long Thiên hỏi: "Địa điểm? Thời gian?"
"Xưởng luyện thép ở chân núi Trung Nam, tám giờ tối nay xin đợi đại giá quang lâm", Tần Tung Hoành nói xong liền thẳng thừng tắt điện thoại.
Vương Lệ Trân cất điện thoại đi, Long Thiên sờ mũi cười lạnh một tiếng nói: "Không ra bất cứ điều kiện nào, cũng không nói phải đưa em đi, ha ha, đây là muốn đêm nay anh phải bỏ mạng lại đó rồi. Tên Tần Tung Hoành này thật độc ác, kẻ đứng sau lưng hắn không chỉ muốn kỹ thuật của em, mà còn muốn cả mạng của anh. Đau đầu ghê, những kẻ dám đối đầu với nhà họ Long sao có thể trùng hợp tìm Tần Tung Hoành hợp tác như vậy, hay là bọn chúng từ lâu đã là cá mè một lứa, từ lâu đã cùng đạt được thỏa thuận với nhau rồi?"
Còn rất nhiều điều nghĩ chưa thông, dù sao chuyện mà Tần Tung Hoành làm vẫn có nhiều điều không hợp lý, nhưng ít nhất nước cờ bắt cóc Lữ mập thì đã đi đúng rồi. Anh hoàn toàn đã rơi vào thế bị động, đến lúc này cũng không quan tâm đối phương ra những chiêu gì nữa, nếu không đi thì chắc chắn Lữ mập xong đời, cho nên không cần phải suy nghĩ nhiều nữa.
Vương Lệ Trân hỏi lại lần cuối: "Anh định đi một mình sao?"
"Hoàng Đông Lâm sẽ ở lại đây, nhưng có lẽ với thực lực chưa đến cấp Huyền của ông ta thì ngay đến khả năng kéo dài thời gian cũng không làm được. Nếu không có gì bất ngờ thì tối nay sẽ có một người âm thầm chờ đợi trong bóng tối, tính tình người đó có chút cổ quái, anh cũng không chắc chắn người đó có giúp hay không. Nhưng nếu anh ta ra tay thì dù cho Tần Tung Hoành có giở trò dương đông kích tây anh cũng có thể đối phó được", Long Thiên hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng ý đồ rất rõ ràng, tối nay anh không đưa Vương Lệ Trân đi mạo điểm.
Vương Lệ Trân biết một khi anh đã ra quyết định gì thì không ai có thể thay đổi được, nói không lo lắng là giả, nhưng có một vài người đàn ông như vậy, lúc nào cũng thích làm những chuyện ngốc nghếch, chỉ cần bản thân cảm thấy vui sướng mà chẳng thèm quan tâm người khác đang lo lắng. Trước đây Vương Lệ Trân nghĩ rằng cả đời cô sẽ không kết hôn, cho dù có kết hôn thì đối tượng cũng nhất định phải là người biết tính toán, là loại người vừa đẹp trai vừa tài giỏi biết nhìn xa trông rộng, chứ không phải dạng ngu dốt cố chấp chuyện gì cũng để rơi vào ngõ cụt, không biết để lại cho mình và kẻ địch một con đường lui. Nhưng với Vương Lệ Trân của bây giờ, xem ra có lẽ kẻ cố chấp như vậy lại càng giống đàn ông hơn, cũng xứng đáng để phó thác cả đời.
"Tôi không cho phép anh chết", Vương Lệ Trân nói.
Long Thiên gật đầu, đột nhiên trào lên sự dũng cảm, khí khái nói: "Năm đó những kẻ ở thủ đô dù ngoài sáng hay trong bóng tối muốn lấy mạng anh không phải ba con số thì cũng hai con số đấy, nhân lúc anh ở Quỷ Môn đã phái tới mấy gã thích khách gọi là hạng nhất đến nhưng cuối cùng chẳng có kẻ nào có thể sống sót trở về. Anh không tin, chỉ một cao thủ cấp Huyền nhỏ bé mà đã có thể lấy được đầu của Long Thiên này sao?"
"..."
Nếu như không phải Tần Tung Hoành gọi điện tới đúng lúc quan trọng thì Trương Tử Thành đã giết chết Lữ mập không biết tốt xấu này rồi. Đại thiếu gia dám làm đến mức này thì cũng không sợ làm mất thể diện của nhà họ Long ở thủ đô nữa, Lữ mập đương nhiên sau này sẽ trở thành đối thủ tiềm ẩn, nếu nghe lời thì còn được, không nghe lời thì chi bằng giải quyết luôn bây giờ để sau này đỡ phiền phức.
"Lữ mập, ông nên cảm thấy vinh hạnh vì cái mạng của ông vẫn còn chút giá trị đó, nếu không tôi đã sớm đưa ông xuống cửu tuyền rồi", Trương Tử Thành ngồi trên ghế, đối mặt với Lữ mập đang quỳ dưới đất với bộ dạng thảm hại.
Lữ mập vẫn đang bị trói toàn thân, vết máu trên mặt đã khô, mất một bên tai khiến gương mặt vốn đã buồn cười của ông ta càng trở nên buồn cười hơn, mắt Lữ mập híp lại, cũng không biết là do mặt bị sưng lên hay là vốn dĩ mắt đã không to sẵn, đột nhiên ông ta hỏi: "Trương Tử Thành, chúng ta nói cho cùng thì cũng coi như đồng nghiệp, đều làm chó săn cho người khác, có điều tao muốn hỏi mày một câu, nếu như đổi lại mày là tao, thì tên đại thiếu gia ẻo lả nhà mày đó có mạo hiểm tới cứu mày không?"
Trương Tử Thành không suy nghĩ lung tung, chỉ khô khan trả lời: "Ông là chó săn, tôi là thân tín, hai khái niệm khác nhau".
"Mày chỉ đang an ủi chính mình thôi", Lữ mập đắc ý nói: "Đây cũng là lý do tại sao cậu chủ không thèm diễn trò tuồng này với Tần Tung Hoành, một là cậu ấy khinh thường không thèm chơi, hai là vô dụng".
Câu nói vô dụng đã khiến Trương Tử Thành thẹn quá hóa giận nói: "Câm miệng, không được so sánh cậu chủ nhà tôi với tên chủ nhân phế vật đó của ông, đừng tưởng rằng hắn tới cứu ông là giỏi lắm, nói thật cho ông biết, mười hai thân tín của nhà họ Tần trừ Ảnh Tử đang nằm viện ra thì tất cả đều đến, cộng thêm tôi nữa, mười một cao thủ cấp Huyền. Tên Long thiên đó cho dù có là cao thủ cấp Địa thì đã sao, sự phối hợp ăn ý của các thân tín nhà họ Tần cũng có thể khiến hắn một đi không về, còn chưa kể đến bốn tay súng bắn tỉa đã chuẩn bị xong hết rồi. Ông yên tâm, đợi hắn chết rồi, tôi chắc chắn sẽ xử lý ông đầu tiên, để ông xuống hoàng tuyền bầu bạn với hắn".
Lữ mập khinh miệt không đáp lời, nhưng sự cười nhạo trong ánh mắt của ông ta rất rõ ràng. Đều là bán mạng như nhau, nếu đơn phương so sánh thì càng khiến người khác phải tâm phục hơn, đừng nói là Lữ mập mà ngay đến Trương Tử Thành cũng hiểu rõ, nếu đổi lại người bị bắt tối nay là hắn thì khả năng cao hắn đã trở thành kẻ bỏ đi rồi. Nhưng trong lòng Trương Tử Thành vẫn thấy buồn và không vui, nếu thật sự đến bước đó cũng coi như chết có ý nghĩa.
Không để ý đến biểu cảm đắc ý của Lữ mập, Trương Tử Thành châm một điếu thuốc ngồi tại chỗ hút, bên ngoài là mười tay thân tín do đích thân ông chủ lựa chọn, tử nhỏ đã cùng huấn luyện với nhau nên đương nhiên cực kỳ ăn ý. Mặc dù thấp hơn một cấp so với võ giả Long Thiên, nhưng giết người không thể chỉ dùng cấp bậc là có thể đánh giá, ít nhất bọn chúng đã từng liên thủ với nhau giết chết được một vị cao thủ cấp Địa rồi, Long Thiên không thể nào lợi hại hơn những lão nhân đã sống hơn nửa đời người kia chứ?
Cho nên khi cánh cửa này mở ra, đơn giản chỉ có một kết cục, chết mất vài thân tín nhưng thứ mà người đi vào giơ cao lên chắc chắn là đầu của Long Thiên. Đến lúc đó, Trương Tử Thành tuyệt đối phải băm vằm lão mập dám lăng nhục hắn trước mặt này.
Bảy giờ năm mươi phút, Long Thiên đến sớm mười phút đã đứng trước công xưởng luyện thép này, anh ngẩng đầu lên nhìn.
Có tổng cộng năm tên cao thủ cấp Huyền hướng Đông Bắc, trong đó có hai tên là trung hạ nhất phẩm.
Một tên cao thủ thượng hạ nhất phẩm cấp Huyền ở phía Tây Nam lãnh đạo bốn tên cao thủ cấp Huyền thứ phẩm còn lại đang từ từ đi tới.
Bốn phía đồng thời có bốn tia hồng ngoại từ trên cao nhắm chuẩn vào đầu Long Thiên, hết sức chói mắt.
Long Thiên ở giữa vòng vây của địch, bắn đạn tứ tung, anh nhìn ngọn núi Trung Nam được bao phủ như năm đầu ngón tay lẩm bẩm nói: "Đúng là một địa điểm tốt để giết người".
"Đến nguyên nhân cũng không dám nói với tôi mà còn muốn trèo lên giường của tôi, đừng có mơ, Long Thiên, nói thẳng ra thì tôi đúng là có hơi thích anh, nhưng vẫn chưa đến mức yêu, hơn nữa tôi là một người phụ nữ thích sự thuần khiết sạch sẽ, tôi sẽ không chấp nhận được anh có người này người kia đâu", Vương Lệ Trân dịu dàng nói.
Long Thiên trở nên nghiêm túc nói: "Ít nhất anh không nói dối, cho đến nay anh chưa làm gì có lỗi với em, Mộc Tiểu Nhã hay Hoàng Phương Phi chẳng phải anh đều chưa đụng vào ai cả sao?"
"Bây giờ chưa đụng, nhưng sau này thì làm sao biết được có hay không", Vương Lệ Trân nghĩ ngợi một chút rồi lại đưa ra một câu hỏi khó, nói: "Anh nói nghe thử xem, anh theo đuổi tôi có bao nhiêu phần là do bản năng muốn chinh phục, bao nhiêu phần là do dáng vẻ cứ cho là không quá bướng bỉnh của tôi, và bao nhiêu phần là xuất phát từ lòng yêu thích chân thành đối với tôi".
Long thiên suy nghĩ, ước chừng hút hết khoảng nửa điếu thuốc mới nói: "Một phần là do tính chinh phục, bởi vì quả thật là em rất thích tỏ ra cao cao tại thượng, cho nên lúc nào anh cũng hận nỗi không thể đè em xuống. Bốn phần là do thích ngoại hình của em, lần đầu tiên gặp em ở Bắc Hải, anh đã cảm thấy nhiệm vụ lần này không thiệt rồi. Con người anh khá thích hư vinh, chọn vợ cũng phải chọn người xinh đẹp. Còn lại đều là vì em là Vương Lệ Trân thôi, anh không giỏi ăn nói, có rất nhiều điều muốn nói nhưng anh không biết làm sao để diễn tả cho rõ, dù sao đây cũng không phải là điểm mạnh của anh, nhưng đều là những lời thật tâm thật dạ của anh".
"Miễn cưỡng cũng đạt tiêu chuẩn rồi", Vương Lệ Trân cười nói: "Nhưng vẫn chưa đủ để tôi hồ đồ trao thân cho anh, cho nên tôi quyết định vẫn phải quan sát thêm một thời gian nữa".
Cô bị Long Thiên thuận thế ôm chặt vào lòng.
Long Thiên nhẹ nhàng nói: "Vậy em nói em lại thích anh, em đúng là không gặp may rồi".
Vương Lệ Trân dựa vào ngực Long thiên, ánh mắt hoảng hốt nói: "Có thể là do anh đã khiến tôi cảm nhận được thực ra tôi chỉ là một người phụ nữ yếu ớt cần người khác bảo vệ mà thôi".
Một người phụ nữ dù bên ngoài có mạnh mẽ có cường thế bao nhiêu thì sâu trong lòng vẫn mong có một người đàn ông có thể giữ chặt cô và bảo vệ cô. Đến nay Vương Lệ Trân đã hai mươi lăm tuổi, lần đầu tiên xuất hiện một người đàn ông như vậy, đây không phải là may mắn của Long Thiên, mà là hạnh phúc do chính Vương Lệ Trân tự chọn.
Vương Lệ Trân nói chuyện nhẹ nhàng như gió, còn thơm ngát hơn cả hoa cỏ.
Long Thiên xấu xa nghĩ tới chiếc lưỡi của cô, trong lòng cảm thấy khô nóng vô cùng.
Ông đây phải nhịn thôi!
Có thể nhịn được là người thường, không thể nhịn được mới là đấng nam nhi.
Vương Lệ Trân vươn tay ra sờ vào khuôn mặt có phần tang thương của Long Thiên, ngón tay nhẹ nhàng ma xát, sau đó hỏi: "Sinh ra ở nhà họ Long chắc mệt lắm đúng không?"
Long Thiên cười nói: "Có gì mà mệt hay không, quen rồi nên thành điều hiển nhiên, chính là khi có một ông bố như vậy, em thế nào cũng phải làm những việc kinh động lòng người thì người khác mới có thể thật sự nhớ tên của em, chứ không phải chỉ nhớ tới em như là con của ai đó".
"Anh ở chỗ tôi chỉ là Long Thiên, không cần là gì khác nữa", Vương Lệ Trân dịu dàng nói.
Hai tay Long Thiên nâng khuôn mặt của Vương Lệ Trân lên, cúi xuống hôn lên môi cô, tham lam mà suồng sã, mềm mại và ngọt ngào.
Vương Lệ Trân mở to mắt, rõ ràng không hiểu một chút nào về tình cảm nam nữ, vẫn giữ bộ dạng cương quyết ban nãy.
Long Thiên lại ngẩng đầu lên, sau đó cô mới dần nhắm mắt lại.
Long Thiên cười nói: "Bắt đầu từ hôm nay, em chính là người phụ nữ của anh, sau này nếu nói chuyện với bất cứ người đàn ông nào khác anh sẽ đánh mông em".
Vương Lệ Trân ngoan ngoãn trong lòng anh, rồi nói một câu mà bất cứ ai ở Bắc Hải nghe được đều phải trợn tròn mắt: "Hôn thêm cái nữa đi".
Long Thiên lắc đầu nói: "Không hôn thêm được nữa, nếu không thì súng thật sự sẽ phát hỏa mất".
Chương 147: Tay sai
Tối hôm qua, sau khi Lữ mập bị đưa đi, Hoàng Đông Lâm lập tức đến trường đón Lữ Kiều Kiều, vì ông ta sợ đối phương sẽ bắt cô ta để uy hiếp ông chủ của mình làm những chuyện mà ông không muốn.
Nửa đêm bị quản lý ký túc xá gọi dậy, Lữ Kiều Kiều vừa thấy lão Hoàng tới đón mình thì lập tức hiểu ra, bố mình đã từng không chỉ một lần nói rằng nếu như có một ngày ông kêu lão Hoàng tới đưa mình đi thì có nghĩa là ông đã xảy ra chuyện rồi, và người duy nhất có thể tin được chỉ có lão Hoàng thôi.
Thế là bốn giờ sáng Lữ Kiều Kiều rời khỏi trường học lên xe của lão Hoàng, suốt cả chặng đường cứ luôn gặng hỏi, cuối cùng thậm chí phải uy hiếp sẽ nhảy khỏi xe, lão Hoàng không lay chuyển được tính khí của cô chủ nhà mình nên đành thành thật kể lại mọi chuyện. Biết được bố mình bị bắt đi, Lữ Kiều Kiều trời không sợ đất không sợ cuối cùng cũng đã hoảng sợ, dù sao bố mình là dân xã hội đen, khắp nơi đều có kẻ thù, hơn nữa cũng chẳng phải là mấy người lương thiện gì cả, nếu như rơi vào tay bọn chúng thì nói không chừng sẽ bị chúng băm vằm mất.
Lữ Kiều Kiều suốt đêm gọi cho mấy nhân vật lớn có quan hệ thân thiết với Lữ mập, nhờ bọn họ giúp tìm người, mặc dù căn bản đều đồng ý sẽ giúp, nhưng Lữ Kiều Kiều vẫn không yên tâm, cuối cùng không biết thế nào mà lại nghĩ đến Long Thiên. Bình thường bố mình không phải luôn miệng khen đại thiếu gia nhà họ Long này rất ghê gớm sao, có lẽ anh ta sẽ có cách, cho nên vừa sáng sớm đã cùng lão Hoàng đến biệt thự nhà họ Vương.
Long Thiên để hai người vào nhà trước, lúc này Vương Manh Manh cũng vừa dậy, vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Lữ Kiều Kiều, vẻ mặt bất ngờ hỏi: "Quả ớt nhỏ, mới sáng sớm thế này cậu đến đây có chuyện gì vậy?"
Quả ớt nhỏ là bạn thân của Vương Manh Manh, có gì không thể nói chứ, lập tức vẻ mặt khổ não, đáng thương nói: "Cách cách, bố tớ bị người ta bắt đi rồi".
Vương Manh Manh kinh ngạc đến tỉnh cả ngủ hỏi: "Ông mập nhà cậu sao? Trời ạ, bị bắt đi rồi còn không mau báo cảnh sát đi, cậu đến nhà tớ có tác dụng gì?"
"Không phải tớ đang ngựa chết vờ làm như ngựa sống hay sao", Quả ớt nhỏ bất đắc dĩ nhìn Long Thiên, nếu như không phải sợ bố mình có chuyện gì thì có đánh chết cô ta cũng không tới tìm tên oan gia này, chuyện lần trước Quả ớt nhỏ vẫn còn chưa bỏ qua được.
Vương Manh Manh có vẻ thấy Quả ớt nhỏ tới tìm Long Thiên nên càng tò mò hơn, đang định hỏi có anh có quan hệ gì với ông mập kia thì Vương Lệ Trân đã xuất hiện đằng sau cô ta nói: "Còn không mau đi rửa mặt đi, em sắp muộn học rồi đó".
Vương Manh Manh quay lại nhìn chị gái mình một cái, không nhịn nổi cục tức hừng hực trong lòng, tìm cớ nói: "Chị, em an ủi chị em tốt của em một chút không được sao?"
"Chuyện này em cũng chẳng giúp gì được, cứ giao cho anh rể em đi", Vương Lệ Trân tùy tiện nói, đại khái cô đã biết về quan hệ giữa Long Thiên và Lữ mập, Vương Lệ Trân cũng có thủ đoạn tình báo của riêng mình, nếu không cũng không biết Long Thiên là người của Quỷ Môn. Quan hệ giữa Lữ mập và nhà họ Long không hẳn được công khai, muốn nghe ngóng cũng rất khó khăn.
Ai ngờ vừa nói xong câu này, tất cả mọi người trừ lão Hoàng ra đều nhìn Vương Lệ Trân bằng ánh mắt khác nhau, Long Thiên thì rất vui mừng, Vương Manh Manh có chút đành chịu, Quả ớt nhỏ thì vô cùng kinh ngạc. Trong thế giới của bọn họ, nữ hoàng Vương là nữ thần của bọn họ đó, bất luận là nam hay nữ cũng đều nhận định như vậy, thậm chí Quả ớt nhỏ còn cho rằng người đàn ông xứng với người phụ nữ khí chất này chưa được ra đời cơ. Cho nên khi Vương Lệ Trân thừa nhận cô là vợ của Long Thiên trước mặt mọi người, Quả ớt nhỏ có thể không kinh ngạc sao? Trong lòng bùi ngùi nghĩ đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.
Dường như cũng nhận thấy mình vừa lỡ lời, mặt Vương Lệ Trân ửng hồng, sau đó bảo Vương Manh Manh mau đi rửa mặt rồi cô sẽ đưa tới tường. Sau khi Vương Manh Manh không cam tâm tình nguyện rời đi, Long Thiên mới hỏi: "Nói nghe xem, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Hoàng Đông Lâm đã được lĩnh hội thân thủ của Long Thiên, đương nhiên không dám coi thường đại thiếu gia của nhà họ Long trước mặt đây nữa, trong giới võ đạo, không bao giờ lấy tuổi tác ra để phân biệt tiền bối hậu bối, mà đều dựa vào thực lực, hơn nữa có một cao thủ ít nhất cũng phải cấp Địa giúp đỡ thì khả năng cứu thoát Lữ mập đương nhiên cũng cao hơn. Ngay lâp tức Hoàng Đông Lâm kể lại toàn bộ chuyện Lữ mập bị ép bắt đi như thế nào, không giấu diếm điều gì.
Long Thiên nghe xong đại khái đã hiểu ra chuyện gì, nếu như không nằm ngoài suy đoán của anh thì người đứng đằng sau đến tám chín phần chính là Tần Tung Hoành. Có điều đây đơn giản chỉ là thủ đoạn báo thù hay là có mục đích khác nữa, nếu như là mục đích báo thù thì hoàn toàn không cần thiết phải bắt người đi, mà trực tiếp hạ gục Lữ mập tại chỗ chẳng phải là xong sao, cho nên rõ ràng lần này là cố ý nhắm vào anh.
Mặc dù Lữ mập tự cho rằng ông ta là tay sai của Long Thiên, nhưng Long Thiên lại chưa bao giờ coi ông ta là đầy tớ làm bia đỡ đạn cho mình, việc này thì hai người đàn ông tuổi tác cách nhau gần một niên kỷ này đều tự hiểu rõ. Nếu không năm đó Long Thiên đã không nhiều lần đề bạt tên tay sai này rồi, tên tay sai đó cũng không hết lần này đến lần khác bán mạng cho anh, đến nay lại chưa rõ tung tích, Long thiên có thể ngồi yên không quản sao?
Vương Lệ Trân rót cho lão Hoàng và Lữ Kiều Kiều tách trà, rồi im lặng ngồi một bên, cô cũng không lấy làm kỳ lạ vì sự lo lắng của Long Thiên, nhưng anh không chỉ để lộ sự lo lắng mà còn khiến Vương Lệ Trân có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô thấy Long Thiên không hề giấu diếm để lộ cảm xúc tiêu cực của anh kể từ khi anh đến Bắc Hải. Bình thường mặc dù bên ngoài anh luôn tỏ ra lông bông, nhưng dường như đều nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay, biểu cảm hôm nay khiến Vương Lệ Trân một nửa nhíu mày, một nửa vui mừng. Ít nhất chứng tỏ anh không phải là loại động vật máu lạnh chỉ biết bo bo lo cho thân mình, có lẽ ngay đến bố anh Long Thiên Tượng ở thủ đô kia cũng không làm được như vậy.
Long Thiên rút một điếu thuốc ra hút, không nói gì, Hoàng Đông Lâm sốt ruột không chịu nổi nữa mới mở miệng ra nói: "Đại thiếu gia, mặc dù chủ nhân của tôi không ít kẻ thù ở Bắc Hải, nhưng không có kẻ nào có bản lĩnh một lúc có thể mời đến hai cao thủ cấp Huyền cùng tới, cho nên tôi muốn hỏi đám người này đến vì chủ nhân của tôi hay là vì cậu hoặc chủ tịch Vương, nếu như cậu có bất cứ manh mối nào, hi vọng cậu có thể nói cho tôi biết".
Hoàng Đông Lâm đương nhiên không hi vọng xa vời rằng Long Thiên sẽ đi cứu Lữ mập, anh có thể giúp là điều tốt nhất, nhưng không giúp thì cũng không trách được. Dù sao anh đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Long, không có bất cứ lý do nào để phải mạo hiểm vì Lữ mập, những người có địa vị chẳng phải đều lo sợ cho mạng sống của mình như vậy sao?
Long Thiên dập điếu thuốc đi, nhìn Hoàng Đông Lâm rồi nói: "Đại khái tôi đã biết là kẻ nào làm rồi, chuyện này để tôi xử lý, ông và Quả ớt nhỏ hôm nay cứ ở lại đây đi, đề phòng bọn chúng cố ý nhắm đến hai người. Cứu Lữ mập xong lại đi cứu hai người thì phiền lắm".
Chương 148: Bán mạng
Điều này nằm ngoài dự đoán của Hoàng Đông Lâm, ông ta vốn tưởng rằng đối phương sẽ chỉ cung cấp một chút thông tin rồi mặc kệ, nhưng nhìn tình hình thì dường như là có ý định ra tay. Dù chưa từng tiếp xúc, nhưng ông ta lại có chút thiện cảm về vị thiếu gia này, vô cùng cảm kích nói: "Vậy thì làm phiền cậu chủ rồi".
Long Thiên không trả lời, đứng lên nói với Vương Lệ Trân: "Tới phòng em đi, anh có chút chuyện muốn bàn bạc với em".
Vương Lệ Trân hiểu ý.
Thấy anh không đưa ra biện pháp giải quyết gì, ngược lại còn chạy tới chỗ vợ, Quả ớt nhỏ đứng lên bất mãn nói: "Cuối cùng thì tôi cũng hiểu rồi, thì ra là vì anh bố tôi mới bị bắt cóc, Long Thiên, tất cả là tại anh, anh phải chịu trách nhiệm, nói đi, anh định cứu bố tôi thế nào đây?"
Long Thiên dừng lại, không thèm quay đầu mà đáp: "Chủ nhân tôi đây còn chưa chết, nếu ông ta dám chết, tôi nhất định sẽ đào cả mả nhà các người lên".
Lời nói tuy thô tục nhưng lại rất kiên định, khiến Quả ớt nhỏ bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm phần nào, nhìn bóng lưng người đàn ông này, dường như dù trời có sập cũng không cần phải sợ hãi.
"..."
Trong một tầng hầm ở ngoại ô Bắc Hải, một người đàn ông mập mạp ngã xuống đất, tay chân bị trói chặt, khắp mặt và toàn thân bê bết máu như một con chó chết.
Trương Tử Thành lặng lẽ nhìn người đàn ông mập này, lòng thầm nghĩ đây chính là kết cục thê thảm cho việc rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Thực ra, lúc đầu khi người đàn ông mập này được đưa đến đây, bầu không khí không hề khó xử như bây giờ, thậm chí còn được đối đãi khá tử tế, có thuốc có trà. Người nói chuyện với ông ta cũng không phải là khuôn mặt dữ tợn của Trương Tử Thành, mà là một người đàn ông trông có vẻ hiền lành và lịch thiệp, người đàn ông đó nói thẳng: “Lữ mập, chỉ cần ông giúp tôi một chuyện nhỏ là dụ Long Thiên ra sau đó đâm sau lưng anh ta một nhát, tôi sẽ cho ông 100 triệu, còn nếu không biết điều, tiếp tục đứng về phía cậu chủ của ông, vậy thì chỉ có con đường chết, tôi cũng nhẹ nhàng nhắc nhở ông, cái chết không hề thanh thản đâu đó”.
Không ngờ lão mập trông có vẻ nhát gan này lại trả lời một cách thẳng thắn như vậy: “Tần Tung Hoành, đừng nhiều lời nữa, muốn tao đâm cậu chủ sao? Đừng có mơ, nhưng tao không ngại dùng những ‘thứ khác’ để đâm một thằng đàn ông trông còn ẻo lả hơn đàn bà như mày đâu”.
Lời nói quả thực rất khó nghe, Tần Tung Hoành cũng không khách sáo, tươi cười bảo Trương Tử Thành đưa lão mập này lên từ từ ‘chăm sóc’, Trương Tử Thành đương nhiên hiểu ý nên cho lão mập một cái tát trước, hắn ta đánh cho khuôn mặt vốn đã mập ú của ông ta nay càng giống một cái đầu heo hơn, rụng mất mấy cái răng cửa.
Nửa tiếng sau, ra oai phủ đầu đủ rồi, Trương Tử Thành hoàn toàn nắm giữ thế chủ đạo cười khẩy nói: "Ái chà, không ngờ lão mập ăn thịt người không nhả xương trong lời đồn còn có nghĩa khí cơ đấy, thế nào, thoải mái chứ?"
Lữ mập nằm trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu, cười gằn nói: "Tần Tung Hoành cũng chỉ có thể giở những chiêu trò mà năm đó ông đây chơi chán rồi thôi. Haha, nếu không phải tay chân ông đây bị trói, thì thằng đàn ông không ra đàn ông đàn bà không ra đàn bà như mày đã bị ‘xử gọn’ rồi, hơn nữa còn không cần phải đeo bao cơ".
Trương Tử Thành nổi giận đùng đùng, cười ha hả đứng dậy, cho người giữ chặt lão mập lại, sau đó cầm dao găm chém về phía đầu của ông ta, con dao lóe sáng lên một cái, tai trái của ông ta lập tức rơi xuống đất, máu tươi phun ra, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Đứng từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt không mấy thay đổi của ông ta, Trương Tử Thành không đạt được thỏa mãn âm trầm nói: "Ông cho rằng tôi thật sự không dám giết ông sao?"
Lão mập bị mất một bên tai không kêu khóc thảm thiết như mong đợi mà chỉ cười khẩy một tiếng hòa lẫn với dòng máu tươi không ngừng chảy trên khuôn mặt ông ta, khiến người ta thấy mà phát hoảng.
Bị đánh tới ngất xỉu, rồi lại bị tạt nước lạnh đánh thức, thậm chí bây giờ còn mất cả một bên tai mà lão mập này vẫn sống chết không chịu cúi đầu? Trên đời này thật sự có người không sợ chết sao?
Trương Tử Thành làm cách nào cũng không có tác dụng, trong lòng vô cùng bực bội, nhưng vẫn "tốt bụng" nói: "Lữ Mập, ông yên tâm, người của tôi làm việc rất sạch sẽ, gọn gàng. Cho dù Long Thiên có chết, chúng ta cũng sẽ không bị liên lụy. Ông không cần lo sẽ bị gia tộc đó ở thủ đô báo thù, lẽ nào ông thật sự tình nguyện chết vì một người chẳng cho chút máu mủ ruột thịt nào sao?"
"Long Thiên cũng không phải đại ca của ông, ông cần gì phải trung thành như vậy. Những người bán mạng như chúng ta đều hiểu sinh mạng đáng quý đến thế nào. Ông chết một cách lặng lẽ như vậy, e là Long Thiên cũng không biết được sự trung thành của ông đâu, liệu có đáng không? "
"Hơn nữa, nhà họ Long cũng không thể một tay che trời ở Hoa Hạ. Nếu ông về phe chúng tôi, Long Thiên Tượng cho ông bao nhiêu, tôi có thể cho lại ông gấp mười lần. Đảm bảo ông có thể sống một cuộc sống thoải mái hơn trước. Muốn tiền có tiền, muốn phụ nữ có phụ nữ, con người không thể cứ bám víu mãi một cành cây được, lẽ nào ông thật sự định treo cổ trên một cái cây mãi sao, các anh em đều cảm thấy không đáng thay ông, hay là ông thử nghĩ kĩ lại đi?"
Lữ mập mơ hồ nói: "Được, để tôi suy nghĩ lại".
Lữ mập nhớ lại khoảnh khắc mình suýt bị chết cóng ở ngoài sân nhà họ Long, là đứa trẻ đó đã cõng ông ta vào trong. Cho tới tận bây giờ ông ta vẫn vô cùng phiền muộn. Cậu nhóc đó chỉ mới lớn, còn ông ta thì nặng tới gần một trăm cân, cậu ta lấy đâu ra sức lực mà cõng nổi một lão mập như ông ta chứ?
Sau đó, thời thế xoay chuyển, ông ta được vào Tập đoàn Tượng Quốc làm việc, bắt đầu từ cấp cơ sở, bị đố kị, bị người khác hãm hại, mất đi một đơn hàng lớn lên tới hơn một triệu tệ, vào thời đó thì phải bằng cả mấy cái mạng chó của ông ta rồi. Nhưng tập đoàn Tượng Quốc lại cho qua, Lữ mập đương nhiên không ngốc, nếu phía sau không có sự tồn tại của thiếu niên đó thì ông ta sao có thể tránh khỏi tội chết?
Sau đó thì thuận buồm xuôi gió hơn, được trở thành tài xế của sếp lớn, cuối cùng cũng gọi là bớt khổ hơn một chút, định tích lũy một chút quan hệ sẽ trở về Bắc Hải phát triển, nhưng ông ta không dám nói, sợ người ta nói mình ăn cây táo rào cây sung. Cuối cùng vẫn là cậu thanh niên đó tinh ý phát hiện, chạy đến xin ông chủ giúp, lão mập mới có thể tự do tung cánh trở về Bắc Hải phát triển, trở thành ông chủ của quán karaoke Huy Hoàng ngày hôm nay, mọi người đều phải gọi ông ta một tiếng ông chủ. Là ai đã cho ông ta những thứ này?
Tuy ông ta đọc ít sách, con người thô kệch quê mùa, nhưng rất hiểu lễ nghĩa, đặc biệt là ân tình, vì vậy khi làm việc cho cậu chủ thì dù là chuyện nhỏ cũng đều là trọng trách lớn lao, phải dốc hết sức lực, làm cho thật hoàn hảo mới yên tâm. Năm đó, ông ta được cậu chủ dẫn vào nhà họ Long ăn tất niên. Ông ta ngồi đó lén lau nước mắt mấy lần. Mấy ông lớn tập đoàn Tượng Quốc thì vui vẻ cười đùa, còn ông ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, cũng chẳng là cái thá gì của cậu chủ, ngay cả tư cách trở thành trò cười còn không có.
Hơn nữa, ý nghĩa của bán mạng chẳng phải chính là bán đi mạng sống sao? Cơ hội tới rồi, Lữ mập không hề oán hận ông trời không có mắt, chỉ có chút nuối tiếc vì không thể nhìn thấy cậu chủ thành tài, trở về nhà họ Long dọa cho những kẻ ngu ngốc nói xấu sau lưng cậu chủ suốt mấy năm qua sợ tới vỡ mật, ướt quần. Nhưng không sao, ở trên trời cũng có thể thấy, tới lúc đó Lữ mập cũng sẽ ở trên đó cổ vũ cho cậu chủ. Dù thế nào cũng phải đánh một trận cho vang trời nở đất mới được.
Cuối cùng lão mập bị mất một bên tai cũng đã nghĩ thông, chật vật ngồi dậy, dựa vào chân ghế, há hốc mồm, lộ ra chiếc răng vàng lởm chởm xấu xí, cười trông còn xấu hơn khóc nói: "Haha, các anh em tiễn tôi một đoạn đi, xuống dưới đó tao sẽ nguyền rủa cả dòng họ nhà mày”.
Trương Tử Thành cuối cùng cũng nổi cơn thịnh nộ, nheo mắt lại, làm động tác cứa cổ ra hiệu cho hai người đang giữ Lữ mập bên cạnh.
Lữ mập nhắm mắt lẩm bẩm một câu không ai nghe rõ: "Cậu chủ, lão mập này xin phép đi trước một bước, kiếp sau hy vọng vẫn có thể được làm con chó của cậu chủ".
Chương 149: Địa điểm tốt
Dù là cậu ấm ở thành phố Long trước đây hay là sát thủ của Quỷ Môn sau này, thì Long Thiên, người bên ngoài là đại thiếu gia của nhà họ Long, nhưng thực chất bàn tay đã nhuốm máu hàng chục mạng người, cũng chỉ là một người bình thường. Bất cứ người đàn ông nào trong quá trình trưởng thành cũng không thể ngay lập tức bước vào cảnh giới kim cương bất hoại, cho dù anh có là con trai của Long Thiên Tượng thì cũng khôngngoại lệ. Hơn nữa, làm gì có kẻ bất bại nào mà không phải đổ máu và mồ hôi, từng bước từng bước mài giũa bản thân chứ?
Lữ mập bị bắt, nếu nói Long Thiên không sốt ruột thì là nói dối. Mặc dù lão mập này ăn nói có hơi buồn nôn, nhưng không thể không nói những năm đó hết lần này đến lần khác anh bị bắt cóc đều là do lão mập liều mạng đi cứu anh ra, còn vì anh mà ăn đạn, số lần đánh nhau thì không đếm nổi. Ông ta đã giao mạng mình cho anh, đương nhiên Long Thiên không thể khoanh tay đứng nhìn, vì thế những năm nay lão mập làm sai không ít chuyện, Long Thiên có thể giúp thì đều tận lực cứu giúp, chính là đã công nhận ông ta rồi.
Cùng Vương Lệ Trân trở về phòng, Long Thiên thẳng thắn nói: "Vợ à, cho anh công thức hóa học H2Z4, anh phải đi gặp Tần Tung Hoành, nếu trong tay không có gì thì hắn sẽ không chịu gặp anh".
Tần Tung Hoành đã làm nhiều chuyện thiếu đạo đức như vậy, nào là ám sát, nào là bắt cóc, nói cho cùng chẳng phải là vì công thức hóa học này sao, chỉ cần Long Thiên có quân cờ này trong tay thì không sợ đối phương không ra mặt đàm phán.
Vương Lệ Trân sớm đã đoán được Long Thiên muốn làm vậy, nhưng vẫn nói: "Cho dù là có được công thức hóa học đó rồi thì anh tưởng Tần Tung Hoành sẽ thỏa mãn sao, công thức đó chỉ có em mới tạo ra được, cho dù em có liệt kê ra chi tiết đến mức nào thì bọn chúng cũng không thể tinh luyện ra được độc tố tinh khiết. Đến bước này rồi anh vẫn còn không hiểu sao, thứ hắn muốn không phải là công thức, mà chính là em. Đám sát thủ kia cũng được, máy nghe lén hay bom cũng được, đều là vì muốn em biến mất khỏi cõi đời này, vì để bắt được em mà hắn giở mọi thủ đoạn, Lữ mập chỉ là một trong số đó, nếu anh muốn cứu Lữ mập, ngoài việc đưa em đi cùng, một mạng đổi một mạng thì không còn cách nào khác".
"Em không liên quan gì đến lão mập đó, anh không thể để em đi mạo hiểm được", Long Thiên lắc đầu nói.
Vương Lệ Trân nghe vậy thì trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng ngoài miệng vẫn chua ngoa nói: "Vậy ông ta đáng giá để anh đi mạo hiểm sao, nói khó nghe một chút, đứng từ góc độ của em mà nhìn thì Lữ mập chẳng đáng giá bao nhiêu, cũng không đáng để anh phải mạo hiểm đi cứu ông ta. Em dám đảm bảo giờ Tần Tung Hoành đang đợi anh liên lạc với hắn để hắn tiện sắp xếp người giết anh, tuyệt đối không ít cao thủ, lần này tám đến chín phần là một đi không trở lại, anh ngu ngốc đến mức tự chạy tới nộp mạng cho hắn sao? Hơn nữa, anh chắc chắn Lữ mập chưa chết? Nếu như là bắt cóc thì tốt xấu gì cũng phải gọi điện thoại cho anh chứ?"
Long Thiên châm một điếu thuốc, cười khổ nói: "Lệ Trân, Hán Sở phân tranh, bất luận là Lưu Bang hay Sở Bá Vương anh đều không làm được, anh chính là như vậy. Trước đây không hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy nhiều điều trong quãng thời gian ở Quỷ Môn, anh đã phần nào hiểu ra vì sao Long Thiên Tượng luôn thờ ơ lạnh nhạt với anh, có lẽ ông ấy thấy anh vĩnh viễn sẽ không trở thành người thành công như ông ấy mong muốn, không phóng khoáng, vận mệnh nhỏ bé, chỉ làm được chuyện cỏn con. Nhưng đó chính là anh, người bên cạnh đã giao mạng sống của mình cho anh, anh không thể dễ dàng để họ bỏ mạng được".
Vương Lệ Trân bất đắc dĩ nói: "Em gọi điện thoại cho Tần Tung Hoành, chỉ cần em mở lời thì ít nhất cũng giữ được mạng cho ông ta, đương nhiên điều kiện đã nghĩ xong rồi, nhiều nhất là giúp hắn hoặc người sau lưng hắn làm chuyện táng tận lương tâm một đến hai năm thôi".
Long Thiên vẫn lắc đầu nói: "Không được, em gọi đi, anh nói chuyện".
Vương Lệ Trân không nói lại được Long Thiên, nên đành chịu gọi cuộc điện thoại mà có thể cả đời cô cũng sẽ không gọi, sau khi kết nối, giọng nói của Tần Tung Hoành từ đầu dây bên kia vang lên: "Lệ Trân, đúng là chuyện hiếm có khó tìm, từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đến nay, anh vẫn luôn đợi cuộc điện thoại này, đã ba năm rồi, nói đi, có chuyện gì vậy, chỉ cần anh có thể giúp thì núi đao biển lửa anh cũng không ngại".
Vương Lệ Trân cười lạnh một tiếng nói: "Có phải anh bắt cóc Lữ mập không?"
Tần Tung Hoành im lặng một lát, Vương Lệ Trân cười càng lạnh lẽo hơn nói: "Dám làm không dám nhận sao? Tần Tung Hoành, anh chỉ có chút trò vặt này thôi sao?"
Tần Tung Hoành ở đầu dây bên kia mỉm cười nói: "Long Thiên đang ở bên cạnh em à? Không ngờ Bạch Diêm Vương của Quỷ Môn lại để một người phụ nữ ra mặt giúp, đúng là danh bất hư truyền mà".
Sự khiêu khích rất có chiến lược, Vương Lệ Trân không để tâm đến, chỉ lạnh lùng nói: "Tôi hỏi lại lần cuối, Lữ mập ở đâu? Sống phải thấy người, chết phải thấy xác".
Tần Tung Hoành cười ha ha nói: "Nếu như em không gọi cuộc điện thoại này thì e là lão mập đó đã chết từ lâu rồi, để người đàn ông bên cạnh em nghe điện thoại đi, anh muốn nói chuyện với hắn".
Long Thiên vẫn luôn trầm mặc lúc này mới lên tiếng: "Tôi rất tò mò, anh lấy đâu ra tự tin dám ra tay với người nhà họ Long vậy, thật sự tưởng rằng hoàng đế ở xa, thì nhà họ Long sẽ không động được đến anh sao?"
Tần Tung Hoành thu lại vẻ cười cợt bất cần đời, lạnh nhạt nói: "Tôi đương nhiên không dám đắc tội với Long Diêm Vương ở thủ đô rồi, nhưng đối phó với một quân tốt thì nhân vật lớn như vậy cũng chẳng so đo chuyện nhỏ thế này đâu, hơn nữa tôi chắc chắn, cậu chủ Long không phải loại yết ớt bị đánh xong chạy về nhà mách bố mẹ chứ? Nếu không mấy năm nay đã không trụ nổi ở Quỷ Môn rồi, hơn nữa nước xa không cứu được lửa gần, cho dù đợi được đến khi đại quân của nhà họ Long giết đến thì e là tất cả đã hóa thành tro bụi rồi, đám cường hào ác bá tôi đây cùng lắm là bỏ chạy, muốn tìm ra tôi cũng không dễ dàng vậy đâu".
"Anh thông minh lắm, hơn nữa còn dám mạo hiểm, chẳng trách tuổi còn trẻ đã độc bá một phương", Long Thiên có lời khen tự đáy lòng nói.
Tần Tung Hoành vui vẻ đáp: "Vẫn có chút không dám nhận ".
Chương 150: Địa điểm tốt
Long Thiên cũng không dài dòng, quyết đoán nói: "Ra điều kiện đi, chỉ cần anh thả Lữ mập".
"Muốn đàm phán thì đến gặp mặt đi, con người tôi không thích giao dịch qua điện thoại, một chút thành ý cũng chẳng có", Tần Tung Hoành cười nói.
Long Thiên hỏi: "Địa điểm? Thời gian?"
"Xưởng luyện thép ở chân núi Trung Nam, tám giờ tối nay xin đợi đại giá quang lâm", Tần Tung Hoành nói xong liền thẳng thừng tắt điện thoại.
Vương Lệ Trân cất điện thoại đi, Long Thiên sờ mũi cười lạnh một tiếng nói: "Không ra bất cứ điều kiện nào, cũng không nói phải đưa em đi, ha ha, đây là muốn đêm nay anh phải bỏ mạng lại đó rồi. Tên Tần Tung Hoành này thật độc ác, kẻ đứng sau lưng hắn không chỉ muốn kỹ thuật của em, mà còn muốn cả mạng của anh. Đau đầu ghê, những kẻ dám đối đầu với nhà họ Long sao có thể trùng hợp tìm Tần Tung Hoành hợp tác như vậy, hay là bọn chúng từ lâu đã là cá mè một lứa, từ lâu đã cùng đạt được thỏa thuận với nhau rồi?"
Còn rất nhiều điều nghĩ chưa thông, dù sao chuyện mà Tần Tung Hoành làm vẫn có nhiều điều không hợp lý, nhưng ít nhất nước cờ bắt cóc Lữ mập thì đã đi đúng rồi. Anh hoàn toàn đã rơi vào thế bị động, đến lúc này cũng không quan tâm đối phương ra những chiêu gì nữa, nếu không đi thì chắc chắn Lữ mập xong đời, cho nên không cần phải suy nghĩ nhiều nữa.
Vương Lệ Trân hỏi lại lần cuối: "Anh định đi một mình sao?"
"Hoàng Đông Lâm sẽ ở lại đây, nhưng có lẽ với thực lực chưa đến cấp Huyền của ông ta thì ngay đến khả năng kéo dài thời gian cũng không làm được. Nếu không có gì bất ngờ thì tối nay sẽ có một người âm thầm chờ đợi trong bóng tối, tính tình người đó có chút cổ quái, anh cũng không chắc chắn người đó có giúp hay không. Nhưng nếu anh ta ra tay thì dù cho Tần Tung Hoành có giở trò dương đông kích tây anh cũng có thể đối phó được", Long Thiên hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng ý đồ rất rõ ràng, tối nay anh không đưa Vương Lệ Trân đi mạo điểm.
Vương Lệ Trân biết một khi anh đã ra quyết định gì thì không ai có thể thay đổi được, nói không lo lắng là giả, nhưng có một vài người đàn ông như vậy, lúc nào cũng thích làm những chuyện ngốc nghếch, chỉ cần bản thân cảm thấy vui sướng mà chẳng thèm quan tâm người khác đang lo lắng. Trước đây Vương Lệ Trân nghĩ rằng cả đời cô sẽ không kết hôn, cho dù có kết hôn thì đối tượng cũng nhất định phải là người biết tính toán, là loại người vừa đẹp trai vừa tài giỏi biết nhìn xa trông rộng, chứ không phải dạng ngu dốt cố chấp chuyện gì cũng để rơi vào ngõ cụt, không biết để lại cho mình và kẻ địch một con đường lui. Nhưng với Vương Lệ Trân của bây giờ, xem ra có lẽ kẻ cố chấp như vậy lại càng giống đàn ông hơn, cũng xứng đáng để phó thác cả đời.
"Tôi không cho phép anh chết", Vương Lệ Trân nói.
Long Thiên gật đầu, đột nhiên trào lên sự dũng cảm, khí khái nói: "Năm đó những kẻ ở thủ đô dù ngoài sáng hay trong bóng tối muốn lấy mạng anh không phải ba con số thì cũng hai con số đấy, nhân lúc anh ở Quỷ Môn đã phái tới mấy gã thích khách gọi là hạng nhất đến nhưng cuối cùng chẳng có kẻ nào có thể sống sót trở về. Anh không tin, chỉ một cao thủ cấp Huyền nhỏ bé mà đã có thể lấy được đầu của Long Thiên này sao?"
"..."
Nếu như không phải Tần Tung Hoành gọi điện tới đúng lúc quan trọng thì Trương Tử Thành đã giết chết Lữ mập không biết tốt xấu này rồi. Đại thiếu gia dám làm đến mức này thì cũng không sợ làm mất thể diện của nhà họ Long ở thủ đô nữa, Lữ mập đương nhiên sau này sẽ trở thành đối thủ tiềm ẩn, nếu nghe lời thì còn được, không nghe lời thì chi bằng giải quyết luôn bây giờ để sau này đỡ phiền phức.
"Lữ mập, ông nên cảm thấy vinh hạnh vì cái mạng của ông vẫn còn chút giá trị đó, nếu không tôi đã sớm đưa ông xuống cửu tuyền rồi", Trương Tử Thành ngồi trên ghế, đối mặt với Lữ mập đang quỳ dưới đất với bộ dạng thảm hại.
Lữ mập vẫn đang bị trói toàn thân, vết máu trên mặt đã khô, mất một bên tai khiến gương mặt vốn đã buồn cười của ông ta càng trở nên buồn cười hơn, mắt Lữ mập híp lại, cũng không biết là do mặt bị sưng lên hay là vốn dĩ mắt đã không to sẵn, đột nhiên ông ta hỏi: "Trương Tử Thành, chúng ta nói cho cùng thì cũng coi như đồng nghiệp, đều làm chó săn cho người khác, có điều tao muốn hỏi mày một câu, nếu như đổi lại mày là tao, thì tên đại thiếu gia ẻo lả nhà mày đó có mạo hiểm tới cứu mày không?"
Trương Tử Thành không suy nghĩ lung tung, chỉ khô khan trả lời: "Ông là chó săn, tôi là thân tín, hai khái niệm khác nhau".
"Mày chỉ đang an ủi chính mình thôi", Lữ mập đắc ý nói: "Đây cũng là lý do tại sao cậu chủ không thèm diễn trò tuồng này với Tần Tung Hoành, một là cậu ấy khinh thường không thèm chơi, hai là vô dụng".
Câu nói vô dụng đã khiến Trương Tử Thành thẹn quá hóa giận nói: "Câm miệng, không được so sánh cậu chủ nhà tôi với tên chủ nhân phế vật đó của ông, đừng tưởng rằng hắn tới cứu ông là giỏi lắm, nói thật cho ông biết, mười hai thân tín của nhà họ Tần trừ Ảnh Tử đang nằm viện ra thì tất cả đều đến, cộng thêm tôi nữa, mười một cao thủ cấp Huyền. Tên Long thiên đó cho dù có là cao thủ cấp Địa thì đã sao, sự phối hợp ăn ý của các thân tín nhà họ Tần cũng có thể khiến hắn một đi không về, còn chưa kể đến bốn tay súng bắn tỉa đã chuẩn bị xong hết rồi. Ông yên tâm, đợi hắn chết rồi, tôi chắc chắn sẽ xử lý ông đầu tiên, để ông xuống hoàng tuyền bầu bạn với hắn".
Lữ mập khinh miệt không đáp lời, nhưng sự cười nhạo trong ánh mắt của ông ta rất rõ ràng. Đều là bán mạng như nhau, nếu đơn phương so sánh thì càng khiến người khác phải tâm phục hơn, đừng nói là Lữ mập mà ngay đến Trương Tử Thành cũng hiểu rõ, nếu đổi lại người bị bắt tối nay là hắn thì khả năng cao hắn đã trở thành kẻ bỏ đi rồi. Nhưng trong lòng Trương Tử Thành vẫn thấy buồn và không vui, nếu thật sự đến bước đó cũng coi như chết có ý nghĩa.
Không để ý đến biểu cảm đắc ý của Lữ mập, Trương Tử Thành châm một điếu thuốc ngồi tại chỗ hút, bên ngoài là mười tay thân tín do đích thân ông chủ lựa chọn, tử nhỏ đã cùng huấn luyện với nhau nên đương nhiên cực kỳ ăn ý. Mặc dù thấp hơn một cấp so với võ giả Long Thiên, nhưng giết người không thể chỉ dùng cấp bậc là có thể đánh giá, ít nhất bọn chúng đã từng liên thủ với nhau giết chết được một vị cao thủ cấp Địa rồi, Long Thiên không thể nào lợi hại hơn những lão nhân đã sống hơn nửa đời người kia chứ?
Cho nên khi cánh cửa này mở ra, đơn giản chỉ có một kết cục, chết mất vài thân tín nhưng thứ mà người đi vào giơ cao lên chắc chắn là đầu của Long Thiên. Đến lúc đó, Trương Tử Thành tuyệt đối phải băm vằm lão mập dám lăng nhục hắn trước mặt này.
Bảy giờ năm mươi phút, Long Thiên đến sớm mười phút đã đứng trước công xưởng luyện thép này, anh ngẩng đầu lên nhìn.
Có tổng cộng năm tên cao thủ cấp Huyền hướng Đông Bắc, trong đó có hai tên là trung hạ nhất phẩm.
Một tên cao thủ thượng hạ nhất phẩm cấp Huyền ở phía Tây Nam lãnh đạo bốn tên cao thủ cấp Huyền thứ phẩm còn lại đang từ từ đi tới.
Bốn phía đồng thời có bốn tia hồng ngoại từ trên cao nhắm chuẩn vào đầu Long Thiên, hết sức chói mắt.
Long Thiên ở giữa vòng vây của địch, bắn đạn tứ tung, anh nhìn ngọn núi Trung Nam được bao phủ như năm đầu ngón tay lẩm bẩm nói: "Đúng là một địa điểm tốt để giết người".