-
Chương 136-140
Chương 136: Thăm dò thực lực
Long Thiên nhẫn nhịn đến phát ốm phát bệnh, thậm chí còn nghĩ hay là kiếm ít thuốc mê, để cô em vợ ngoan ngoãn ngủ một giấc không quấy rầy thế giới hai người của mình và vợ nữa, nhưng không có gan làm chuyện ấy. Thứ nhất, nếu chuyện này bị Vương Lệ Trân biết được, chưa biết chừng lợn lành chữa thành lợn què; thứ hai, sau khi tỉnh dậy chắc chắn Vương Manh Manh sẽ liều mạng với mình, được nhiều hơn mất.
Hai người về đến nhà, Long Thiên vào phòng bếp nấu cơm tối, hai chị em xinh đẹp kia ngồi xem thời sự trong phòng khách. Đợi khi ngồi vào bàn cơm rồi, Vương Lệ Trân mới thông báo với Vương Manh Manh về chuyện tối nay cô sẽ tới quán bar. Đúng như dự đoán, Vương Manh Manh đương nhiên sẽ đòi đi theo, còn liếc mắt nhìn Long Thiên đầy khinh thường, dường như chắc chắn rằng Long Thiên định chuốc say chị gái mình rồi làm chuyện đồi bại.
Ở nhà họ Vương, Long Thiên bị cô em vợ khinh bỉ đã thành thói quen rồi, không còn thấy lạ nữa, bèn chăm chú ăn cơm. Nào ngờ Vương Lệ Trân nói rằng Diệp Yêu Tinh sẽ đi theo, Long Thiên thì thấy chẳng sao hết, còn Vương Manh Manh lầm bầm một câu thật xui xẻo. Long Thiên cười thầm trong lòng, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Lúc chín giờ, anh nhận được cuộc gọi từ Tiểu Nam Tử. Bởi vì Vương Lệ Trân nói rằng chỗ của Diệp Yêu Tinh khá sạch sẽ, thế nên Long Thiên hẹn gặp Tiểu Nam Tử ở Lily luôn. Sau khi Tiểu Nam Tử vui vẻ cúp máy, Long Thiên lại gọi một cuộc cho Tiêu Ngọc Phong. Thời gian này anh làm phiền Tiêu Ngọc Phong mãi, cũng nên mời người ta uống bữa rượu. Tiêu Ngọc Phong đáp rằng không thành vấn đề, mười giờ tối, ba người xuất phát từ nhà đi.
“...”
Cùng lúc đó, Phạm Thái Nhàn vẫn luôn bận rộn làm việc giúp Long Thiên sau khi về nhà, lúc này anh ta đang ở trong một câu lạc bộ bắn cung. Dù gì thì anh ta và Tần Tung Hoành cũng được coi như người chung giới, Phạm Thái Nhàn muốn nghe ngóng tung tích của hắn ta thì đơn giản quá. Tầng ba của câu lạc bộ bắn cung này được Tần Tung Hoành bao trọn gói quanh năm, cứ tám giờ tới mười giờ tối, Tần Tung Hoành gần như sẽ đến đúng giờ, không quản ngại gió mưa.
Khi đến nơi, Phạm Thái Nhàn lên thẳng tầng ba, nhưng bị nhân viên quản lý chặn lại, nói rằng chỗ này được bao trọn gói rồi, muốn chơi chỉ có thể chơi ở tầng hai thôi. Về cơ bản, Phạm Thái Nhàn đã xác định chắc chắn Tần Tung Hoành ở trên tầng ba. Anh ta không lên trên đó, mà đi loanh quanh ở tầng hai.
Anh ta đeo khẩu trang to và đội mũ sùm sụp, ngụy trang kín mít, chỉ sợ người ta nhận ra mình. Tối nay anh ta vừa dẫn dụ vừa uy hiếp, mời được ba cao thủ cấp Huyền hạ phẩm, một cao thủ cấp Huyền trung phẩm kèm thêm một cao thủ đã gần bước vào cấp Địa tới đây. Chắc khắp cả cái đất Bắc Hải này chỉ có anh Phạm mới đập tiền đầy khí khái như thế, thế trận này muốn giẫm đạp ai cũng dễ như trở bàn tay.
Anh Phạm đương nhiên không muốn gieo thù kết oán với kẻ nổi tiếng nham hiểm như Tần Tung Hoành, nhưng hết cách, dù sao anh ta cũng phải dựa vào Long Thiên để tới thủ đô vả mặt, bây giờ cũng chỉ có thể làm vậy. Vả lại anh ta cũng dặn dò đám người kia rồi, chỉ thăm dò thân thủ chứ không được gây ra án mạng.
Mười giờ mười phút, Phạm Thái Nhàn liếc thấy Tần Tung Hoành mặc quần áo thoải mái đang xuống tầng, bên cạnh có một người đàn ông nữa, chắc hẳn là vệ sĩ. Phạm Thái Nhàn dùng bộ đàm thông báo cho năm người đang mai phục trong bãi đỗ xe rồi đi tới nơi đã kiểm tra trước để chuẩn bị lén lút quay phim.
Bãi đỗ xe dưới lòng đất có hai tầng, Tần Tung Hoành và Trương Tử Thành xuất hiện rất đúng giờ. Phạm Thái Nhàn trốn trong góc khuất. Đi được một nửa, Tần Tung Hoành đột nhiên dừng bước, mà Trương Tử Thành lập tức bảo vệ chủ nhân, sau đó khẽ hỏi: “Có cần gọi các võ sĩ cảm tử khác xuất hiện không?”
Tần Tung Hoành lắc lắc đầu: “Không cần đâu, cậu cứ làm tốt việc của mình là được”.
Vừa dứt lời, bốn người xuất hiện từ bốn phía của bãi đỗ xe, chặn hết bốn hướng, rõ ràng đã thỏa thuận với nhau từ trước vì cả bốn người đều mặc đồ đen từ đầu đến chân, đeo mặt nạ, không thấy rõ dung mạo, nhưng nhìn qua quỹ đạo tuần hoàn chân khí trên người sẽ biết họ là võ giả.
“Ba kẻ hạ phẩm, một kẻ trung phẩm, Long Thiên vung tay hào phóng thật”, Tần Tung Hoành mỉm cười, biểu cảm vẫn thong dong như trước.
Trương Tử Thành thì thấy hơi bất lực, hai cao thủ cấp Huyền thì hắn ta còn đối phó được chứ bốn người cùng tới một lúc thì hắn ta phải làm sao đây? Nhưng với tư cách là võ sĩ cảm tử nhà họ Tần, đương nhiên Trương Tử Thành không để họ làm hại cậu chủ nhà mình được.
Bốn người này không nói gì, chắc họ cũng lười mở miệng, rất ra dáng cao thủ cấp Huyền. Vả lại, trong lòng bốn người cũng khinh rẻ hai người trước mặt mình. Bảo họ tới giáo huấn một tên cấp Huyền hạ phẩm còn kèm thêm một cậu ấm không có vòng tuần hoàn chân khí đúng là hơi mất giá quá, cũng không biết cậu chủ vô công rỗi nghề nhà mình nghĩ cái gì nữa, có khác nào dùng dao mổ trâu giết gà không?
Cao thủ cấp Huyền trung phẩm cầm đầu vẫy vẫy tay, ba cao thủ cấp Huyền hạ phẩm lập tức xông về phía Tần Tung Hoành ở chỗ trung tâm. Cao thủ trung tâm chẳng cần nhìn cũng biết được kết cục rồi, trong lòng hắn ta còn thấy đồng cảm với cậu ấm đã đắc tội cậu chủ nhà mình, nhưng bị ba cao thủ cấp Huyền hạ phẩm cùng tẩn cho một trận cũng có thể diện lắm rồi.
Đúng như dự đoán của hắn ta, Trương Tử Thành miễn cưỡng địch lại được hai người, nhưng nhiều hơn thì không thể, phải chia ra mà, không đủ sức.
Một cao thủ cấp Huyền hạ phẩm trong số đó lướt qua Trương Tử Thành, nhào thẳng tới chỗ Tần Tung Hoành đang đứng yên như không biết phải làm gì. Trương Tử Thành định bảo vệ chủ nhân, nhưng hai người xung quanh không cho hắn ta cơ hội đó, tuy rằng khoảng cách chủ tớ gần trong gang tấc nhưng khó lòng tiến thêm. Dù sao người ta cũng là cao thủ tiến vào hàng ngũ Huyền, một chọi một còn khó phân thắng thua chứ hai chọi một thì không cần nói cũng biết kết quả rồi.
Trong thoáng chốc, cao thủ cấp Huyền hạ phẩm kia đã tới trước mặt Tần Tung Hoành, vung ra một cú đấm thẳng tắp ẩn chứa chân khí mạnh mẽ. Cú đấm này vung ra tuy rằng không đến mức lấy mạng người ta, nhưng không nằm trong viện vài tháng nửa năm thì đừng hòng xuống giường.
Chỉ thấy thương cho cậu ấm với dung mạo tuấn tú này.
Thế nhưng, nắm đấm chưa đến nơi đã phát ra một âm thanh trầm đục, ngay khi cao thủ cấp Huyền vẫn đang kinh ngạc, không biết tại sao nắm đấm của mình lại nhanh đến thì vùng bụng của anh ta đã lõm vào trong. Anh ta hoàn toàn chẳng thể tin nổi, bởi vì anh ta không thấy rõ đối phương ra tay lúc nào!
Thân hình anh ta bay ngược ra sau, đập vào bức tường, một búng máu tươi phun ra khỏi mặt nạ. Hai cao thủ khác đang giao đấu cùng Trương Tử Thành lập tức sững người, chỉ trong chớp mắt, Tần Tung Hoành đã kéo giãn hai cánh tay, cơ thể khẽ cúi xuống xuất hiện trước mặt họ, nhào về phía con mồi như một con báo khát máu. Không đợi họ kịp hoàn hồn, hai nắm đấm đồng thời đập trúng lồng ngực của họ, hai âm thanh va đập cực kỳ chói tai vang lên. Hai cao thủ đeo mặt nạ thậm chí không kịp phản kháng đã bay ngược ra ngoài.
Cao thủ trung phẩm không hề ra tay cách đó không xa bây giờ có cảm xúc rất phức tạp. Tần Tung Hoành chậm rãi bước tới, tay phải biến ra một cây thương trong suốt dài năm thước, nắm chặt trong lòng bàn tay, chẳng khác nào Thường Sơn Triệu Tử Long gan dạ năm đó.
Biến chân khí thành đao thương, chắc chắn là cao thủ cấp Địa rồi!
Chương 137: Thế giới nhỏ bé
Nếu như phóng nội lực ra ngoài là sự khác biệt giữa người luyện võ và người thường, thì dùng nội lực để làm vũ khí chính là sự khác biệt giữa cao thủ cấp Địa và cấp Huyền, võ giả đã đạt đến cấp bậc này có thể sử dụng nội lực để tạo ra vũ khí của riêng mình, một khi đã định hình thì không thể thay đổi được nữa.
Tần Tung Hoành đang cầm trên tay cây thương vô hình dài khoảng 1.6 m, nếu như hắn ta không thuộc nhóm các cao thủ Địa Giai thì tuyệt đối không thể làm được như vậy.
Trương Tử Thành cười lạnh, hầu hết mọi người không biết 20 võ sĩ cảm tử nhà họ Tần chỉ để giúp Tần Tung Hoành làm mấy việc vặt vãnh bẩn thỉu, hoặc chết thay hắn ta vào lúc cần thiết, điều đó không có nghĩa là võ công của bọn họ vượt qua chủ nhân. Mấy năm qua rất nhiều kẻ nghĩ như vậy, tất cả đều nghĩ một cách ngây thơ rằng chỉ cần xử lý được 20 võ sĩ cảm tử là có thể ám sát thành công, kết quả đều bỏ mạng dưới tay cậu chủ, tính đến nay không được trăm người cũng phải vài chục người như vậy rồi, hơn nữa có ai không phải là cao thủ trong mắt người bình thường?
4 cao thủ cấp Huyền trước mặt không được coi là trận chiến hoành tráng nhất mà Trương Tử Thành từng chứng kiến, trận khốc liệt nhất là vào 7 năm trước, khi ông chủ qua đời, đám yêu ma quỷ quái thấp kém mời một tên cao thủ mới lên cấp Địa tới ám sát cậu chủ, khi đó 20 võ sĩ cảm tử đã hy sinh mất 3 người vẫn không cản được người kia, sau đó cậu chủ, một cao thủ cấp Huyền ra tay giết sạch, sau đó chặt đầu toàn bộ đám yêu ma quỷ quái muốn làm phản kia, bao gồm cả đám võ sĩ cảm tử của Trương Tử Thành, ngoại trừ dọn dẹp thi thể thì có muốn giúp cũng không giúp được gì, cậu chủ đã một mình dẹp sạch cuộc phản loạn đó một cách đâu ra đó.
Kể từ lúc đó, Trương Tử Thành nhìn thấy phong thái dứt khoát chém đinh chặt sắt giống ông chủ ở Tần Tung Hoành, mới tình nguyện trung thành với hắn ta.
Vị cao thủ cấp Huyền trung phẩm nhìn Tần Tung Hoành bước về phía mình, mặt như sắp khóc tới nơi, cậu chủ đây là muốn hãm hại ông ta ư, mới đầu tưởng rằng chỉ là một tên công tử bột nào đó có mắt không tròng đắc tội với cậu chủ, tùy ý dạy dỗ một trận là xong, còn đang buồn bực vì phải dùng dao mổ trâu giết gà, ai biết được lại gặp phải một thiên tài cấp Huyền chưa đến 30 tuổi, đây rõ ràng là cái tát thẳng vào mặt mà, thảo nào ông ta không nhận ra quỹ đạo của nội lực, nói nhảm, nó vốn không theo một chiều nào cả thì làm sao nhận ra được?
Trong giới luyện võ đúng là có rất nhiều kẻ giết người như ngóe, nhưng tuyệt đối không phải ông ta, giờ ông ta chỉ mong trong những người đứng bên quan sát, có cao thủ nào sắp đạt tới cấp Địa chịu bước ra liên thủ, không cần đánh bại đối thủ, chỉ cần có thể kéo dài thời gian để kiếm đường bỏ chạy cũng được, thế nhưng mấy người kia chả có động tĩnh gì cả, đừng nói là cao thủ trung phẩm ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, thực ra đó chỉ là lớp mặt nạ che giấu sự hoảng sợ của bản thân, giờ ông ta cũng đang rất sợ hãi, cả lưng đầy mồ hôi lạnh.
Phạm Thái Nhàn cầm điện thoại chụp ảnh, anh ta cũng đang kinh ngạc không kém gì vị cao thủ trung phẩm đang đứng như bị ghim chân dưới đất kia, anh ta thật sự không ngờ tới Tần Tung Hoành, một người thường xuyên gặp mặt trong các mối quan hệ của mình lại là một kẻ mạnh bạo đến như vậy, chỉ trong chốc lát đã giải quyết xong 3 cao thủ cấp Huyền, đã vậy còn ra tay rất nhanh gọn.
Nhìn sang vũ khí bằng nội lực của hắn ta, mặc dù Phạm Thái Nhàn bị ông cấm học võ từ nhỏ, nhưng chưa ăn thịt heo bao giờ cũng phải nhìn thấy heo chạy mà, nhớ rõ mấy người học võ ở tầng thứ nhất của nhà mình khi đó cũng chỉ có vài người giỏi nhất, hay vắt vẻo canh gác trên nóc nhà mới có thể làm được như vậy, chuyện khiến Phạm Thái Nhàn kinh ngạc nhất là cái người canh gác đó cũng phải là một lão yêu quái gần 200 tuổi rồi, Tần Tung Hoành mới có mấy chục tuổi, nếu như hắn ta sống đến từng ấy tuổi, vậy không phải sẽ thành thần tiên luôn sao?
Phạm Thái Nhàn liếc nhìn người bên cạnh và nói: “Lão Quỷ, 3 người nằm xuống kia không biết còn sống hay chết, lão Nghiêm có vẻ sợ đến mức bất động rồi, ông không ra mặt chấn chỉnh thì không được đâu”.
Người đàn ông tên lão Quỷ gần 50 tuổi, là người canh gác trẻ tuổi nhất ở tầng thứ nhất, ông ta có một bộ râu đen xì, chả có phong thái cao thủ gì cả, thậm chí trông có vẻ bẩn bẩn.
Lão Quỷ vuốt bộ râu của mình, bày ra phong thái của cao thủ, nói: “Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu chủ an toàn, lão Nghiêm sống hay chết chả liên quan tới tôi”.
Phạm Thái Nhàn bực bội nói: “Vớ vẩn, không phải ông kết nghĩa huynh đệ với lão Nghiêm ư? Bình thường thân thiết đến nỗi mặc chung cái quần, giờ thì sao, đang là lúc sống chết cận kề, ông lại giở thói họa đến nơi liền tự mình chạy trước, lá gan bé quá đi ấy”.
Lão Quỷ oán trách như kiểu cô vợ nhỏ: “Vấn đề là tôi cũng không phải đối thủ của tên kia, ra mặt cũng chỉ đi vào chỗ chết mà thôi, cậu chủ, lão Quỷ tôi chưa lấy vợ, cả đời này còn chưa nếm mùi phụ nữ, nếu chết thì quá uất ức”.
Phạm Thái Nhàn cắn răng nói: “Ông lên đi, tối nay tôi mời ông chơi thỏa thích ở Huy Hoàng, dưới 5 ngàn không chơi!”
“Lời này là thật chứ?”
“Tôi đã lừa ông bao giờ chưa?”
“Có lúc nào cậu không lừa tôi??”
Hai chủ tớ cứ đứng đó đấu võ mồm, lão Nghiêm thì đang sợ đến mức ba hồn bảy vía bay mất rồi, nếu để ông ta nghe được cuộc đối thoại này chắc sẽ nhảy dựng lên chửi mất thôi, lão Nghiêm đây dù sao cũng là cao thủ cấp Huyền, thế mà không đáng giá 5 ngàn? Chức cao thủ cấp Huyền này cũng rớt giá quá đi mất, nhìn xem Vương Tu Thân với Hoàng Đông Lâm nhà người ta được đối xử như thế nào, đúng là một trời một vực!
Chương 138: Thế giới thật là nhỏ bé
Tần Tung Hoành dừng bước, không thèm quay đầu, nói: “Vị tiền bối đang ẩn thân trong bóng tối có thể ra mặt được chưa?”
Lão Quỷ giật mình, Phạm Thái Nhàn thấy người khác gặp nạn thì vui mừng cười hớn hở, bảo ông ra mặt thì ông sợ chết, giờ chuyện gì đến vẫn phải đến đấy thôi? Kết quả đến lượt anh ta cũng bị giật mình, Tần Tung Hoành lại nói: “Còn anh Phạm cũng ra đây đi, đừng núp trong đó nuôi muỗi nữa”.
“Cậu chủ, người ta đang gọi chúng ta kìa, có ra hay không đây?”
“Giả điếc đi”.
“Hắn ta lại gọi nữa kìa, giờ mà không ra, lát nữa xuất hiện càng xấu mặt”.
Phạm Thái Nhàn đang đấu tranh tư tưởng, đột nhiên cây thương trong tay Tần Tung Hoành phóng tới, xuyên mạnh vào trong xe, khiến cho chiếc xe lật ngược, mũi thương cắm vào giữa lão Quỷ và Phạm Thái Nhàn, chỉ cách gần 3 cm.
Xét về kỹ thuật thì đúng là rất đáng khen!
Nếu là bình thường thì anh Phạm đã gào lên khen ngợi, nhưng giờ đến lượt bản thân nếm mùi, chỉ đành bất lực ló đầu ra khỏi chỗ nấp, lão Quỷ sẵn sàng liều mạng thì đi phía sau, lúc hai người ra mặt, chiếc thương bá đạo kia cũng lập tức biến mất, chỉ để lại hai lỗ thủng.
“Ha ha, anh Tần, trùng hợp ghê, anh cũng ở đây à”, Phạm Thái Nhàn mặt dày chào hỏi, lão Quỷ đi phía sau ném cho anh ta một cái nhìn khinh bỉ.
Tần Tung Hoành cười mỉm: “Không phải trùng hợp, từ lúc anh đi vào câu lạc bộ bắn cung thì tôi đã biết anh theo dõi tôi rồi”.
Phạm Thái Nhàn sượng mặt, cái tên này không thèm giữ mặt mũi cho người ta gì cả, lão Quỷ nắm chặt hai tay, nội lực trong người chuyển động, cao thủ cấp Huyền có thể kháng được đao kiếm, nhưng cũng không biết có thể chặn cây thương bá đạo của Tần Tung Hoành hay không.
Phạm Thái Nhàn bày ra vẻ mặt khổ sở: “Tôi cũng chỉ đến hóng trò vui mà thôi, anh Tần rộng lượng đừng chấp nhặt, cứ coi như không nhìn thấy tôi là được”.
“Nếu như chấp anh, vậy thì ba người kia không chỉ nằm ở đó thôi đâu”, Tần Tung Hoành lạnh giọng nói: “Anh Phạm, tôi không động tới ông chủ nhà họ Phạm được, cũng không có ý định gây thù chuốc oán với nhà họ Phạm các người, đây coi như lần đầu, tôi hy vọng không có lần thứ hai”.
Phạm Thái Nhàn không đáp, lão Quỷ thầm thở phào một hơi, Tần Tung Hoành không thèm nhìn Phạm Thái Nhàn, quay người rời đi, lão Nghiêm ngồi phịch dưới đất, mẹ nó, lần này đúng là tra tấn người mà, từ lúc bước vào cấp Huyền đã bao giờ nhục nhã thế này đâu.
Trương Tử Thành khinh thường hừ một tiếng, hắn ta cũng từng nghe về cậu chủ nhà họ Phạm, anh ta chuyên dựa vào danh nhà họ Phạm làm xằng làm bậy ở ngoài, ngoài ra chả được cái tích sự gì, cho nên bị mấy nhà ở thủ đô coi là thứ vô dụng, đến cả ở rể cũng không có tư cách, cái thứ ăn chơi trác táng kiểu này Trương Tử Thành trước giờ không coi ra gì, cùng có xuất thân cậu chủ nhà quyền quý, cậu chủ nhà mình tại sao lại khác xa với cái thùng cơm biết đi nhà họ Phạm như thế?
Tần Tung Hoành đột nhiên dừng bước, hỏi: “Giả điên giả đần hơn 20 năm, vì một tên Long Thiên mà đối đầu với tôi, đáng ư?”
Phạm Thái Nhàn ngẩng đầu, không hề do dự đáp: “Xứng đáng”.
Tần Tung Hành suy tư, lên chiếc xe Bentley Bentayga đi khỏi hầm đỗ xe, khi xe ra đến bên ngoài, hắn ta mới nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ăn miếng giả, trả miếng bùi, ấy mới là có qua có lại toại lòng nhau”.
“…”
Một chiếc xe Ferrari và một chiếc Toyota Corolla thô kệch phóng nhanh tới rồi dừng ở bãi đỗ xe của Lily, Tiêu Ngọc Phong và Tiểu Nam Tử xuống xe cùng lúc, hai người nhìn nhau khiêu khích, sau đó cùng bước vào quán bar.
Bọn họ không hề quen nhau, chỉ là nhìn nhau thấy ghét, đó là vì vụ việc nổi hứng phóng xe trên cầu Kim Sơn, Tiêu Ngọc Phong thích cảm giác kích thích, kỹ thuật lái xe khá tốt, bình thường cũng thích ‘độ’ xe, thế là lấy chiếc xe Toyota Corolla trị giá hơn trăm ngàn tranh cao thấp với chiếc xe Ferrari đắt gấp mười mấy lần, Tiểu Nam Tử nghi ngờ không biết có phải tên này đã thay hết động cơ bên trong, chỉ để lại cái mã xe Corolla lại bên ngoài hay không.
Long Thiên và chị em nhà họ Vương đến sớm hơn, có bà chủ Diệp Yêu Tinh ở đây, tất nhiên là được ngồi trong phòng VIP nhất ở tầng hai rồi, đồ uống càng nhiều càng tốt, chỉ cần đắt tiền không cần phải chăng, Long Thiên không ngồi cạnh Vương Lệ Trân, tại vì bị Vương Manh Manh chen ở giữa, đối với Cách Cách mà nói, chuyện quan trọng nhất là phải ngăn cản Long Thiên tiếp cận chị gái mình.
Long Thiên tội nghiệp đang tính tối nay mượn rượu để thắp lại lửa tình tối hôm đó cùng với bà xã, bây giờ xem ra không có khả năng.
Tiểu Nam Tử xuất hiện trước mặt anh, quan sát Vương Manh Manh đang ngồi bên cạnh, ngạc nhiên hỏi: “Đây là vợ của cậu ư, Tiểu Hổ Tử, cậu quá cầm thú đấy, đến cả trẻ vị thành niên cũng không tha!”
Long Thiên chưa kịp giải thích, Vương Manh Manh đã khó chịu đứng dậy nói: “Anh mới là trẻ vị thành niên, bộ dạng thư sinh mặt búng ra sữa, cái đồ công tử bột”.
Tiểu Nam Tử không nổi giận, ngược lại còn cười ha ha: “Uầy, lại còn là cọp cái nữa”.
Tiêu Ngọc Phong cũng tới rồi, anh ta đang khó hiểu sao cái tên ngu ngốc lái xe Ferrari kia lại ở đây, thế nhưng vẫn tự động bơ đi, chào Long Thiên một tiếng xong liền quay sang nói chuyện với Vương Lệ Trân: “Chị dâu, đến trễ mất, xin lỗi nhé”.
Chị dâu?
Tiểu Nam Tử quay lại nhìn Vương Lệ Trân, hiểu ra người ngồi bên cạnh cọp cái mới là chính chủ, anh ta bất chợt sững sờ, người này đẹp không kém gì chị Cừu trong lòng anh ta, để mà nói thì Vương Lệ Trân là sự kết hợp giữa khí chất chị đại và bà hoàng, Tiểu Hổ Tử dù đói không kén ăn cũng không đến nỗi động tới thể loại ngực mông phẳng lỳ không có tý thịt kiểu loli như Vương Manh Manh.
Anh ta đẩy Tiêu Ngọc Phong qua, ngồi xuống bên cạnh Vương Lệ Trân: “Hóa ra đây mới là chị dâu, xin chào chị dâu, tôi là Đạm Ngạo Nam, bạn thân của Tiểu Hổ Tử, chị cứ gọi tôi là Tiểu Nam Tử”.
Vương Lệ Trân không hề ghét bỏ kiểu mồm miệng trơn tru của Đạm Ngạo Nam, dù gì cũng là bạn của Long Thiên, có thể chính trực được mấy chứ, vậy là liền nở một nụ cười lịch sự, nâng rượu cạn ly với Tiểu Nam Tử.
Tiểu Nam Tử uống cạn, quay qua nhìn Tiêu Ngọc Phong: “Khi nào có dịp hai ta lại đua tiếp đi”.
“Không vấn đề”, Tiêu Ngọc Phong gật đầu, nếu đã là bạn của đội trưởng, anh ta cũng không tính toán nhỏ mọn với Tiểu Nam Tử làm gì.
Tiểu Nam Tử cạn xong thì quay lại chỗ Long Thiên, huých tay anh nói nhỏ: “Có khí chất đấy, tôi rất mong đợi cảnh tượng chị dâu với chị Cừu chạm mặt, khi nào đưa chị dâu về thủ đô thì nhớ gọi tôi, tôi nhất định sẽ tới hóng trò vui”.
“Im đê, đừng có lo mấy chuyện không nên lo”, Long Thiên trợn mắt trắng với Tiểu Nam Tử: “Người vừa chặn họng cậu là em vợ của tôi, cô ta rất ghét tôi, vẫn quy tắc cũ, cậu giúp tôi che chắn, tôi cho cậu cơ hội làm quen với người đẹp”.
“Phi công hỗ trợ đã nhận lệnh, đảm bảo động cơ chính không bị cản trở”, Tiểu Nam Tử làm ra bộ dạng nhận mệnh lệnh của tướng quân, sau đó chuẩn bị đi kiếm Vương Cách Cách mời rượu, kiếm cớ tách cô ta ra, kết quả vừa đứng dậy liền sững người, một bóng người bước qua chỗ họ.
Long Thiên nhìn theo ánh mắt của Tiểu Nam Tử, sắc mặt bỗng trở nên kỳ quái: “Thế giới này đúng là quá nhỏ bé”.
Chương 139: Chó lên núi
Quá trình Long Thiên trở thành bạn bè với Đạm Ngạo Nam theo kiểu mưa đầm thấm lâu, nước chảy thành sông. Ban đầu hai người học cùng một lớp, nhà vệ sinh lại là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên, Đạm Ngạo Nam ném điếu thuốc lá ra trước, Long Thiên chụp lấy, sau đó hai người thường xuyên đến nhà vệ sinh hút thuốc. Sau đó họ lại tham gia một buổi hội thao của trường, cả hai người đều chưa có bạn gái nhanh chóng tìm thấy tiếng nói chung, lúc chạy một ngàn mét cả hai còn cố tình mặc đồ đôi, hai chàng trai trẻ tuấn tú khiến rất nhiều em gái phải tiếc nuối không thôi, gái xinh chơi less với nhau thì thôi đi, cả trai đẹp cũng có tình đồng chí hết, thế giới này có còn để cho người ta sống nữa hay không vậy?
Ngoài cái sở thích ngắm gái ra thì bọn họ còn thích sưu tầm poster, quen biết nhau lâu mới biết được bọn họ từng mua hơn mấy chục thùng mì gói Tiểu Đương Gia, ăn mì như cơm bữa chỉ để gom cho đủ 108 vị tướng trong Thủy Hử, sau đó cả hai thành tri kỷ.
Đỉnh điểm nhất là khoảng thời gian khi hai người dính với nhau như hình với bóng, tạo thành một vòng tròn nhỏ sớm hơn sự xuất hiện của đám Phong Ức Không rất nhiều, anh ta cũng là người bạn đầu tiên Long Thiên dẫn về nhà và thường xuyên qua lại. Tất cả những người trong gia đình Đạm Ngạo Nam và Long Thiên đều đã quen mặt đối phương, gọi chú gọi dì hết sức thân thiết, thỉnh thoảng cả mẹ nhỏ luôn tỏ ra khó chịu với Long Thiên cũng tươi cười với Đạm Ngạo Nam.
Nhị thế tổ Long Sơn Báo thì lại càng miễn bàn, ai mà bị bắt nạt ở trường học thì phần lớn đều không về mách ông anh nhà mình mà chạy tới tìm Tiểu Nam Tử, lần nào Tiểu Nam Tử cũng giấu Long Thiên đi giải quyết một số phiền phức cho Long Sơn Báo, cái trường quý tộc đó nhắc đến tên Đạm Ngạo Nam lại sợ run cầm cập chẳng khác gì tên ác ma gieo rắc tai vạ cho đời, ai nhát gan còn bật khóc ngay tại chỗ.
Dù biết Long Thiên sống trong nhà cao cửa rộng nhưng Tiểu Nam Tử lại chưa từng hỏi xem gia đình anh làm gì, hồi đầu Long Thiên chỉ nói bố mẹ mình đều là người làm ăn kinh doanh, sau đó muốn giải thích cho rõ nhưng lại thấy không cần thiết, bởi vì Tiểu Nam Tử không cần, chỉ là anh ta cảm thấy hợp tính nên mới chơi với Long Thiên, lập thành hội bạn xấu với nhau mà thôi.
Vì vậy Long Thiên cực kì quan tâm đến người anh em Tiểu Nam Tử này, vợ con như quần áo, chẳng qua chỉ là người ngủ cùng một tấm chăn, anh em như tay chân mới là tình cảm gắn bó cả đời. Trong cái xã hội này, phụ nữ chỉ tổ rước thêm phiền phức, thành đôi rồi còn phải phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân, đàn ông thì khác, có thành công hay không đều mệt mỏi.
Vì thế khi Long Thiên bắt đầu theo đuổi Lâm Chi Tử, Tiểu Nam Tử nghiễm nhiên trở thành người xung xong, khi đó Lâm Chi Tử có một cô bạn thân tên Trương Lâm, cũng là hoa khôi lớp bên đó giống Lâm Chi Tử, Tiểu Nam Tử lấy cớ hỗ trợ cho Long Thiên, nhanh chóng liếc mắt đưa tình với Trương Lâm. Long Thiên có thể theo đuổi được Lâm Chi Tử cũng có ít nhiều công lao mê trai bán bạn của Trương Lâm, cô ta nói tốt cho Long Thiên khá nhiều. Long Thiên và Lâm Chi Tử vẫn chưa đến được với nhau thì Tiểu Nam Tử và Trương Lâm đã thành một cặp, là đôi uyên ương đầu tiên trong nhóm bọn họ.
Nhưng hạnh phúc không kéo dài mãi mãi, theo lời chị Như Như nói thì Trương Lâm không phải là loại con gái hiền lành ngoan ngoãn, cô ta có quá nhiều tham vọng, một người có gia cảnh nghèo khó như Tiểu Nam Tử không thể níu giữ được, chơi qua đường thì chẳng sao nhưng nắm tay đi đến cuối đời là chuyện không tưởng.
Khoảng thời gian đó, dường như Tiểu Nam Tử chỉ sống vì Trương Lâm, nghỉ đông có bao nhiêu buổi họp mặt tụ tập bạn bè anh ta đều không đi, chỉ chạy tới công trường bốc vác, tất cả mọi người đều nói anh ta ăn trúng bùa mê thuốc lú gì rồi, nhịn ăn nhịn uống tiết kiệm được bốn ngàn đồng mua cho Trương Lâm một chiếc điện thoại mới, tối hôm đó bèn kéo Long Thiên đến dưới lầu ký túc xá của Trương Lâm để tạo cho cô ta một bất ngờ, kết quả là cô ta còn cho Tiểu Nam Tử một bất ngờ lớn hơn.
Trương Lâm bắt cá hai tay, trong khi Tiểu Nam Tử tranh thủ kỳ nghỉ đông chạy tới công trường làm khuân vác cho người ta thì Trương Lâm đã tóm được một tên con ông cháu cha nào đó, nghe nói trong nhà có tài sản lên đến trăm triệu, khi Tiểu Nam Tử bắt gặp thì tên đó đang ôm ấp âu yếm với Trương Lâm, tay mò cả vào trong quần áo cô ta. Tiểu Nam Tử đáng thương, khi đó vẫn còn ngây ngô lắm, hẹn hò với con gái người ta còn không dám nắm tay nữa là hôn với cả hít, cú sốc ập đến quá bất ngờ, anh ta lao tới đánh cho tên kia một trận, Trương Lâm còn đứng ra giữ chặt lấy Tiểu Nam Tử. Tên kia cảm thấy mình trên cơ Tiểu Nam Tử, có thể thấy điều đó hiện rõ trên mặt hắn, đánh được tôi thì sao, tôi thích thì vẫn ngủ với người con gái của cậu như thường.
Trương Lâm kéo được Tiểu Nam Tử nhưng không kéo nổi Long Thiên, anh đi tới đấm cho tên đó rớt mất hai cái răng cửa, với lấy viên gạch dưới đất đập vào gáy hắn, máu chảy đầy đất, sau đó Tiểu Nam Tử phải lên tiếng bảo bỏ đi, nếu không chắc Long Thiên đã định giết người trong đêm đó.
Sau chuyện đó thì hai người chia tay, Tiểu Nam Tử suy sụp hơn nửa năm trời, sau đó chị Như Như phải tát cho một cái để anh ta tỉnh táo lại, sau đó Tiểu Nam Tử nhanh chóng biến thành một dân chơi chính hiệu, thay phụ nữ như thay áo, không còn trao trái tim mình cho bất kì ai, cũng không biết là anh ta đang trả thù Trương Lâm hay đang dày vò bản thân mình.
Còn Trương Lâm thì chẳng mấy hôm đã chuyển trường, hai người cũng không còn gặp lại nhau lần nào nữa.
Long Thiên biết phần lớn nguyên nhân khiến Tiểu Nam Tử trở thành con người đa tình và tham vọng trở nên giàu có như bây giờ đều bắt nguồn từ Trương Lâm, chỉ là mọi người thấy nhưng không nói mà thôi.
Không ngờ lần này lại gặp được Trương Lâm ở Lily, tuy cô ta trang điểm rất đậm nhưng Long Thiên vẫn nhận ra được, thế giới này nhỏ bé thật đấy nhỉ?
Nhưng tại sao cô gái này lại chạy tới Bắc Hải, hơn nữa trông có vẻ là đào đến để làm nóng sân khấu, Long Thiên nhìn lướt qua vẻ mặt của Tiểu Nam Tử, không rõ là buồn hay vui, anh cũng thoáng yên tâm.
Liệu Trương Lâm có được tính là nỗi ám ảnh lớn nhất trong lòng Tiểu Nam Tử không? Long Thiên cũng chịu thua, tình cảm của anh cũng rối như một mớ bòng bong nên thật sự không có quyền lên tiếng.
Dường như Tiểu Nam Tử hoàn toàn không để ý đến Trương Lâm mà chỉ lo ngồi chơi đổ xúc xắc uống rượu với Vương Manh Manh, năm đó anh ta từng được mệnh danh là ông vua của trò này nhưng vẫn nhường cho Vương Manh Manh một chút, thua ít thắng nhiều.
Long Thiên tranh thủ lúc Vương Manh Manh bị Tiểu Nam Tử thu hút sự chú ý, nhanh chóng đi lân la gần gũi với vợ mình, cái khác thì không dám nhưng sờ tay thì vẫn được chứ. Vương Lệ Trân có hỏa nhãn kim tinh thì làm gì có chuyện cô không biết anh đang giở trò gì, nhưng cô không nói ra, để Long Thiên nếm chút quả ngọt.
Chương 140: Đánh người
Tiêu Ngọc Phong ngồi trong góc trông có vẻ cô đơn và lẻ loi, nhưng vẻ mặt chẳng có tí khó chịu nào cả, chỉ ngồi đó uống rượu với người chẳng thèm dành thời gian để nói chuyện với mình là Long Thiên. Nhớ lại khoảng thời gian nhận được sự huấn luyện ở Quỷ Môn, đội trưởng thường thích lôi kéo bọn họ ra ngoài uống rượu lúc nửa đêm, vì thế anh từng bị mắng rất nhiều lần, cũng chẳng than trách một lời nào, thời gian trôi qua, anh chị em cùng khóa với bọn họ có người chết, có người từ bỏ công việc, còn lại không biết bây giờ thế nào rồi.
Diệp Yêu Tinh chạy tới, nhanh chóng ngồi vào giữa Long Thiên và Vương Lệ Trân, đẩy Long Thiên vất vả lắm mới được gần gũi với vợ mình sang cạnh Tiêu Ngọc Phong, anh giận nhưng không dám nói gì, nếu như mích lòng cô bạn thân này thì chắc là sau này phải ăn thêm nhiều quả đắng nữa, đành phải nháy mắt với Tiêu Ngọc Phong, hai người cùng bắt tay nhau chuốc rượu Diệp Yêu Tinh.
Uống được kha khá, bầu không khí cũng không tệ tí nào.
Long Thiên nhìn thấy Tiểu Nam Tử ngày càng mất tập trung bèn lên tiến hỏi: “Diệp Yêu Tinh, cô gái kia là người bên cô hả?”
Diệp Yêu Tinh ngẩng đầu lên nhìn Trương Lâm bị người đàn ông khác chuốc rượu mặt đỏ ửng lên, gật đầu nói: “Ừm, mấy ngày hôm trước mới tới đây làm, đến từ thủ đô nên cũng là đồng hương với anh đấy, sao thế? Quen biết nhau hả? Có cần tôi gọi cô ta tới đây không?”
“Không cần đâu”, Long Thiên lắc đầu, nếu gọi cô ta tới đây thật thì chắc sẽ gượng gạo chết mất, Tiểu Nam Tử đã không tỏ thái độ gì thì anh cũng không nên làm điều thừa .
Diệp Yêu Tinh cũng không quan tâm đến chuyện đó, chỉ nhìn Tiêu Ngọc Phong hỏi: “Cảnh sát Tiêu, anh có còn nhớ tôi không?”
Tất nhiên Tiêu Ngọc Phong biết cô gái trước mặt là ai, làm cái nghề cảnh sát này, người anh ta tiếp xúc nhiều nhất chính là những phần tử tội phạm, đợt Hắc Long Đường có mấy người bị sa vào lưới nên Diệp Yêu Tinh tìm người móc nối quan hệ, nhưng vấn đề là khi đó Tiêu Ngọc Phong đích thân bắt người. Anh ta không ăn dầu cũng chẳng ăn muối, tặng quà thì lập tức từ chối, mời ăn cơm thì nói không được khỏe, tặng gái tới thì bảo mình thích đàn ông, dù Diệp Yêu Tinh có nhiều mánh khóe cách mấy thì cũng trở nên vô dụng vớikhúc gỗ như anh ta.
Nhưng Diệp Yêu Tinh không ngờ tối nay tên đầu gỗ này cũng xuất hiện.
Tiêu Ngọc Phong cười nói: “Tuy là cô Diệp không có tiền án ở đồn cảnh sát nhưng có cảnh sát nào làm việc ở Bắc Hải lại chẳng quen biết cô?”
“Anh nói quá lời rồi”, Diệp Yêu Tinh cười nói: “Những người kinh doanh nhỏ lẻ như tôi luôn mong là sau này cảnh sát Tiêu có thể quan tâm đến chúng tôi nhiều hơn một chút”.
Tiêu Ngọc Phong không nói gì, anh ta sống quá ngay thẳng, quan tâm nhiều hơn tức là gì? Tất nhiên Tiêu Ngọc Phong sẽ suy nghĩ, nếu đội trưởng không có ở đây thì chắc Tiêu Ngọc Phong sẽ trực tiếp từ chối.
Long Thiên nhìn lướt qua Tiêu Ngọc Phong nói: “Tiểu Tiêu Tiêu à, làm cái nghề cảnh sát này thì có trách nhiệm thế là tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng phải tạo quan hệ tốt với những kẻ nắm quyền, chúng ta đều là bạn bè quen biết, quan tâm nhiều hơn một chút thì có làm sao đâu?”
Tiêu Ngọc Phong lập tức cầm lấy ly rượu trên bàn, giơ lên nói với Diệp Yêu Tinh: “Cô Diệp, Ngọc Phong làm việc quá cứng nhắc và bảo thủ, mong cô đừng để bụng”.
Diệp Yêu Tinh chợt sững người, nghe đồn tên cảnh sát này làm việc sắc bén và quyết liệt không chịu nể nang ai, thậm chí còn dám đi lật bàn của cấp trên, thế mà gặp Long Thiên lại ngoan như mèo nịnh chủ vậy ta?
Tiêu Ngọc Phong nói thế thì người ngượng chính là Diệp Yêu Tinh, cô ta chỉ nói mấy câu xã giao vậy thôi chứ cũng không có ý gì, nếu anh ta đã tỏ thái độ thì bản thân cô ta cũng cầm rượu lên chạm ly với anh ta, không cần biết là sau này Tiêu Ngọc Phong có nể mặt cô ta hay không, suy cho cùng gặp nhiều rồi cũng thành, có khi sau này không còn xa lạ lại dễ nói chuyện, địa bàn của cô ta chính là khu vực do đồn cảnh sát Tiêu Ngọc Phong phụ trách quản lý, có thêm một mối quan hệ thì chỉ lợi chứ không hại gì.
Diệp Yêu Tinh uống cạn ly rượu xong thì Long Thiên lên tiếng: “Diệp Yêu Tinh, từ trước đến nay người anh em của tôi luôn là một con người rất chính trực, có lẽ đã làm mích lòng kha khá người, mong cô nói đỡ cho Ngọc Phong vài lời. Nếu có người cảm thấy Ngọc Phong quá gai mắt thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi đến nói chuyện với người đó”.
Diệp Yêu Tinh biết ý của Long Thiên, nó rất rõ ràng, hai người trước mặt đều là bạn bè thân thiết của Long Thiên, có thể nói đến nước này thì chắc sẽ không phải là kiểu bạn xã giao thông thường, nhất là người như Long Thiên, không quen thân thì làm gì có chuyện anh nói đỡ cho người đó.
Diệp Yêu Tinh vui mừng nói: “Tất nhiên rồi, anh cứ yên tâm đi”.
Vương Lệ Trân lẳng lặng ngồi nhìn Long Thiên xuôi chèo mát mái trong tất cả mọi chuyện, không phải cô không thấy kiêu ngạo, tại sao nghe nói Diệp Yêu Tinh ở đây anh lại gọi Tiêu Ngọc Phong đến? Không chỉ để mọi người uống rượu chém gió, một người trong tối, một người ngoài sáng, nếu có thể bắt tay với nhau thì Bắc Hải này sẽ thành mảnh đất vàng rồi còn gì?
Ít nhất thì bây giờ cả Tiêu Ngọc Phong và Diệp Yêu Tinh đều cảm thấy chầu ăn chơi uống rượu này không vô bổ.
Đá trên núi có thể đập vỡ ngọc không?
Ông cha ta đã nói vậy rồi, thế giới vận hành theo nguyên lý của nó, không phục cũng phải phục.
Long Thiên uống rượu, Vương Lệ Trân cũng uống khá nhiều, Vương Manh Manh nhanh chóng bị Tiểu Nam Tử chuốc say bí tỉ, Vương Lệ Trân hơi xót em nên bảo Tiểu Nam Tử giơ cao đánh khẽ, anh ta cười bảo mình đi vệ sinh rồi rời khỏi đó.
Không có tảng đá Vương Manh Manh cản đường, Diệp Yêu Tinh lại vội vàng lôi kéo làm quen với Tiêu Ngọc Phong, nên tất nhiên Long Thiên lại được gần gũi với bà xã nhà mình, anh bắt đầu táy máy vuốt ve tay Vương Lệ Trân, sau đó sờ xuống eo, khi đang định tiến thêm một bước nữa thì Vương Lệ Trân vội vàng giơ tay giữ lại, sau đó liếc nhìn Long Thiên: “Đoàng hoàng một tí”.
Long Thiên trợn tròn mắt, Vương Lệ Trân hừ lạnh, Long Thiên lập tức bại trận. Anh giơ tay lên cầm tóc cô nghịch, thong thả nói: “Vợ à, lát nữa mà có chuyện gì xảy ra thì em theo Diệp Yêu Tinh đi nhé, đừng quan tâm đến anh”.
“Xảy ra chuyện gì?”, Vương Lệ Trân khó hiểu hỏi.
Long Thiên cười nói: “Anh em thân thiết của mình mà anh lại không biết ư?”
Trương Lâm cách vài bàn đã bắt đầu mơ màng, mấy tên đàn ông sống bằng nửa thân dưới bắt đầu sàm sỡ cô ta, một tên ôm Trương Lâm còn hai tên khác mò mẫm tách đùi cô ta ra, dù Trương Lâm hơi choáng váng nhưng vẫn còn chút ý thức, vội vàng giãy dụa từ chối nhưng lại khiến một tên nổi giận tát mạnh vào mặt cô ta, gương mặt xinh đẹp nhanh chóng đỏ tấy.
Tiểu Nam Tử trở về chỗ ngồi đúng lúc trông thấy cảnh tượng đó thì lập tức lạnh mặt, cầm một chai rượu trên bàn bên cạnh, chẳng nói chẳng rằng đập lên đầu người đó, sau đó cầm nửa bình rượu sắc nhọn, mặt không đổi sắc, nhanh chóng đâm người đó thành tấm lưới!
Chó lên núi còn tàn nhẫn hơn cả sói hoang.
Long Thiên nhẫn nhịn đến phát ốm phát bệnh, thậm chí còn nghĩ hay là kiếm ít thuốc mê, để cô em vợ ngoan ngoãn ngủ một giấc không quấy rầy thế giới hai người của mình và vợ nữa, nhưng không có gan làm chuyện ấy. Thứ nhất, nếu chuyện này bị Vương Lệ Trân biết được, chưa biết chừng lợn lành chữa thành lợn què; thứ hai, sau khi tỉnh dậy chắc chắn Vương Manh Manh sẽ liều mạng với mình, được nhiều hơn mất.
Hai người về đến nhà, Long Thiên vào phòng bếp nấu cơm tối, hai chị em xinh đẹp kia ngồi xem thời sự trong phòng khách. Đợi khi ngồi vào bàn cơm rồi, Vương Lệ Trân mới thông báo với Vương Manh Manh về chuyện tối nay cô sẽ tới quán bar. Đúng như dự đoán, Vương Manh Manh đương nhiên sẽ đòi đi theo, còn liếc mắt nhìn Long Thiên đầy khinh thường, dường như chắc chắn rằng Long Thiên định chuốc say chị gái mình rồi làm chuyện đồi bại.
Ở nhà họ Vương, Long Thiên bị cô em vợ khinh bỉ đã thành thói quen rồi, không còn thấy lạ nữa, bèn chăm chú ăn cơm. Nào ngờ Vương Lệ Trân nói rằng Diệp Yêu Tinh sẽ đi theo, Long Thiên thì thấy chẳng sao hết, còn Vương Manh Manh lầm bầm một câu thật xui xẻo. Long Thiên cười thầm trong lòng, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Lúc chín giờ, anh nhận được cuộc gọi từ Tiểu Nam Tử. Bởi vì Vương Lệ Trân nói rằng chỗ của Diệp Yêu Tinh khá sạch sẽ, thế nên Long Thiên hẹn gặp Tiểu Nam Tử ở Lily luôn. Sau khi Tiểu Nam Tử vui vẻ cúp máy, Long Thiên lại gọi một cuộc cho Tiêu Ngọc Phong. Thời gian này anh làm phiền Tiêu Ngọc Phong mãi, cũng nên mời người ta uống bữa rượu. Tiêu Ngọc Phong đáp rằng không thành vấn đề, mười giờ tối, ba người xuất phát từ nhà đi.
“...”
Cùng lúc đó, Phạm Thái Nhàn vẫn luôn bận rộn làm việc giúp Long Thiên sau khi về nhà, lúc này anh ta đang ở trong một câu lạc bộ bắn cung. Dù gì thì anh ta và Tần Tung Hoành cũng được coi như người chung giới, Phạm Thái Nhàn muốn nghe ngóng tung tích của hắn ta thì đơn giản quá. Tầng ba của câu lạc bộ bắn cung này được Tần Tung Hoành bao trọn gói quanh năm, cứ tám giờ tới mười giờ tối, Tần Tung Hoành gần như sẽ đến đúng giờ, không quản ngại gió mưa.
Khi đến nơi, Phạm Thái Nhàn lên thẳng tầng ba, nhưng bị nhân viên quản lý chặn lại, nói rằng chỗ này được bao trọn gói rồi, muốn chơi chỉ có thể chơi ở tầng hai thôi. Về cơ bản, Phạm Thái Nhàn đã xác định chắc chắn Tần Tung Hoành ở trên tầng ba. Anh ta không lên trên đó, mà đi loanh quanh ở tầng hai.
Anh ta đeo khẩu trang to và đội mũ sùm sụp, ngụy trang kín mít, chỉ sợ người ta nhận ra mình. Tối nay anh ta vừa dẫn dụ vừa uy hiếp, mời được ba cao thủ cấp Huyền hạ phẩm, một cao thủ cấp Huyền trung phẩm kèm thêm một cao thủ đã gần bước vào cấp Địa tới đây. Chắc khắp cả cái đất Bắc Hải này chỉ có anh Phạm mới đập tiền đầy khí khái như thế, thế trận này muốn giẫm đạp ai cũng dễ như trở bàn tay.
Anh Phạm đương nhiên không muốn gieo thù kết oán với kẻ nổi tiếng nham hiểm như Tần Tung Hoành, nhưng hết cách, dù sao anh ta cũng phải dựa vào Long Thiên để tới thủ đô vả mặt, bây giờ cũng chỉ có thể làm vậy. Vả lại anh ta cũng dặn dò đám người kia rồi, chỉ thăm dò thân thủ chứ không được gây ra án mạng.
Mười giờ mười phút, Phạm Thái Nhàn liếc thấy Tần Tung Hoành mặc quần áo thoải mái đang xuống tầng, bên cạnh có một người đàn ông nữa, chắc hẳn là vệ sĩ. Phạm Thái Nhàn dùng bộ đàm thông báo cho năm người đang mai phục trong bãi đỗ xe rồi đi tới nơi đã kiểm tra trước để chuẩn bị lén lút quay phim.
Bãi đỗ xe dưới lòng đất có hai tầng, Tần Tung Hoành và Trương Tử Thành xuất hiện rất đúng giờ. Phạm Thái Nhàn trốn trong góc khuất. Đi được một nửa, Tần Tung Hoành đột nhiên dừng bước, mà Trương Tử Thành lập tức bảo vệ chủ nhân, sau đó khẽ hỏi: “Có cần gọi các võ sĩ cảm tử khác xuất hiện không?”
Tần Tung Hoành lắc lắc đầu: “Không cần đâu, cậu cứ làm tốt việc của mình là được”.
Vừa dứt lời, bốn người xuất hiện từ bốn phía của bãi đỗ xe, chặn hết bốn hướng, rõ ràng đã thỏa thuận với nhau từ trước vì cả bốn người đều mặc đồ đen từ đầu đến chân, đeo mặt nạ, không thấy rõ dung mạo, nhưng nhìn qua quỹ đạo tuần hoàn chân khí trên người sẽ biết họ là võ giả.
“Ba kẻ hạ phẩm, một kẻ trung phẩm, Long Thiên vung tay hào phóng thật”, Tần Tung Hoành mỉm cười, biểu cảm vẫn thong dong như trước.
Trương Tử Thành thì thấy hơi bất lực, hai cao thủ cấp Huyền thì hắn ta còn đối phó được chứ bốn người cùng tới một lúc thì hắn ta phải làm sao đây? Nhưng với tư cách là võ sĩ cảm tử nhà họ Tần, đương nhiên Trương Tử Thành không để họ làm hại cậu chủ nhà mình được.
Bốn người này không nói gì, chắc họ cũng lười mở miệng, rất ra dáng cao thủ cấp Huyền. Vả lại, trong lòng bốn người cũng khinh rẻ hai người trước mặt mình. Bảo họ tới giáo huấn một tên cấp Huyền hạ phẩm còn kèm thêm một cậu ấm không có vòng tuần hoàn chân khí đúng là hơi mất giá quá, cũng không biết cậu chủ vô công rỗi nghề nhà mình nghĩ cái gì nữa, có khác nào dùng dao mổ trâu giết gà không?
Cao thủ cấp Huyền trung phẩm cầm đầu vẫy vẫy tay, ba cao thủ cấp Huyền hạ phẩm lập tức xông về phía Tần Tung Hoành ở chỗ trung tâm. Cao thủ trung tâm chẳng cần nhìn cũng biết được kết cục rồi, trong lòng hắn ta còn thấy đồng cảm với cậu ấm đã đắc tội cậu chủ nhà mình, nhưng bị ba cao thủ cấp Huyền hạ phẩm cùng tẩn cho một trận cũng có thể diện lắm rồi.
Đúng như dự đoán của hắn ta, Trương Tử Thành miễn cưỡng địch lại được hai người, nhưng nhiều hơn thì không thể, phải chia ra mà, không đủ sức.
Một cao thủ cấp Huyền hạ phẩm trong số đó lướt qua Trương Tử Thành, nhào thẳng tới chỗ Tần Tung Hoành đang đứng yên như không biết phải làm gì. Trương Tử Thành định bảo vệ chủ nhân, nhưng hai người xung quanh không cho hắn ta cơ hội đó, tuy rằng khoảng cách chủ tớ gần trong gang tấc nhưng khó lòng tiến thêm. Dù sao người ta cũng là cao thủ tiến vào hàng ngũ Huyền, một chọi một còn khó phân thắng thua chứ hai chọi một thì không cần nói cũng biết kết quả rồi.
Trong thoáng chốc, cao thủ cấp Huyền hạ phẩm kia đã tới trước mặt Tần Tung Hoành, vung ra một cú đấm thẳng tắp ẩn chứa chân khí mạnh mẽ. Cú đấm này vung ra tuy rằng không đến mức lấy mạng người ta, nhưng không nằm trong viện vài tháng nửa năm thì đừng hòng xuống giường.
Chỉ thấy thương cho cậu ấm với dung mạo tuấn tú này.
Thế nhưng, nắm đấm chưa đến nơi đã phát ra một âm thanh trầm đục, ngay khi cao thủ cấp Huyền vẫn đang kinh ngạc, không biết tại sao nắm đấm của mình lại nhanh đến thì vùng bụng của anh ta đã lõm vào trong. Anh ta hoàn toàn chẳng thể tin nổi, bởi vì anh ta không thấy rõ đối phương ra tay lúc nào!
Thân hình anh ta bay ngược ra sau, đập vào bức tường, một búng máu tươi phun ra khỏi mặt nạ. Hai cao thủ khác đang giao đấu cùng Trương Tử Thành lập tức sững người, chỉ trong chớp mắt, Tần Tung Hoành đã kéo giãn hai cánh tay, cơ thể khẽ cúi xuống xuất hiện trước mặt họ, nhào về phía con mồi như một con báo khát máu. Không đợi họ kịp hoàn hồn, hai nắm đấm đồng thời đập trúng lồng ngực của họ, hai âm thanh va đập cực kỳ chói tai vang lên. Hai cao thủ đeo mặt nạ thậm chí không kịp phản kháng đã bay ngược ra ngoài.
Cao thủ trung phẩm không hề ra tay cách đó không xa bây giờ có cảm xúc rất phức tạp. Tần Tung Hoành chậm rãi bước tới, tay phải biến ra một cây thương trong suốt dài năm thước, nắm chặt trong lòng bàn tay, chẳng khác nào Thường Sơn Triệu Tử Long gan dạ năm đó.
Biến chân khí thành đao thương, chắc chắn là cao thủ cấp Địa rồi!
Chương 137: Thế giới nhỏ bé
Nếu như phóng nội lực ra ngoài là sự khác biệt giữa người luyện võ và người thường, thì dùng nội lực để làm vũ khí chính là sự khác biệt giữa cao thủ cấp Địa và cấp Huyền, võ giả đã đạt đến cấp bậc này có thể sử dụng nội lực để tạo ra vũ khí của riêng mình, một khi đã định hình thì không thể thay đổi được nữa.
Tần Tung Hoành đang cầm trên tay cây thương vô hình dài khoảng 1.6 m, nếu như hắn ta không thuộc nhóm các cao thủ Địa Giai thì tuyệt đối không thể làm được như vậy.
Trương Tử Thành cười lạnh, hầu hết mọi người không biết 20 võ sĩ cảm tử nhà họ Tần chỉ để giúp Tần Tung Hoành làm mấy việc vặt vãnh bẩn thỉu, hoặc chết thay hắn ta vào lúc cần thiết, điều đó không có nghĩa là võ công của bọn họ vượt qua chủ nhân. Mấy năm qua rất nhiều kẻ nghĩ như vậy, tất cả đều nghĩ một cách ngây thơ rằng chỉ cần xử lý được 20 võ sĩ cảm tử là có thể ám sát thành công, kết quả đều bỏ mạng dưới tay cậu chủ, tính đến nay không được trăm người cũng phải vài chục người như vậy rồi, hơn nữa có ai không phải là cao thủ trong mắt người bình thường?
4 cao thủ cấp Huyền trước mặt không được coi là trận chiến hoành tráng nhất mà Trương Tử Thành từng chứng kiến, trận khốc liệt nhất là vào 7 năm trước, khi ông chủ qua đời, đám yêu ma quỷ quái thấp kém mời một tên cao thủ mới lên cấp Địa tới ám sát cậu chủ, khi đó 20 võ sĩ cảm tử đã hy sinh mất 3 người vẫn không cản được người kia, sau đó cậu chủ, một cao thủ cấp Huyền ra tay giết sạch, sau đó chặt đầu toàn bộ đám yêu ma quỷ quái muốn làm phản kia, bao gồm cả đám võ sĩ cảm tử của Trương Tử Thành, ngoại trừ dọn dẹp thi thể thì có muốn giúp cũng không giúp được gì, cậu chủ đã một mình dẹp sạch cuộc phản loạn đó một cách đâu ra đó.
Kể từ lúc đó, Trương Tử Thành nhìn thấy phong thái dứt khoát chém đinh chặt sắt giống ông chủ ở Tần Tung Hoành, mới tình nguyện trung thành với hắn ta.
Vị cao thủ cấp Huyền trung phẩm nhìn Tần Tung Hoành bước về phía mình, mặt như sắp khóc tới nơi, cậu chủ đây là muốn hãm hại ông ta ư, mới đầu tưởng rằng chỉ là một tên công tử bột nào đó có mắt không tròng đắc tội với cậu chủ, tùy ý dạy dỗ một trận là xong, còn đang buồn bực vì phải dùng dao mổ trâu giết gà, ai biết được lại gặp phải một thiên tài cấp Huyền chưa đến 30 tuổi, đây rõ ràng là cái tát thẳng vào mặt mà, thảo nào ông ta không nhận ra quỹ đạo của nội lực, nói nhảm, nó vốn không theo một chiều nào cả thì làm sao nhận ra được?
Trong giới luyện võ đúng là có rất nhiều kẻ giết người như ngóe, nhưng tuyệt đối không phải ông ta, giờ ông ta chỉ mong trong những người đứng bên quan sát, có cao thủ nào sắp đạt tới cấp Địa chịu bước ra liên thủ, không cần đánh bại đối thủ, chỉ cần có thể kéo dài thời gian để kiếm đường bỏ chạy cũng được, thế nhưng mấy người kia chả có động tĩnh gì cả, đừng nói là cao thủ trung phẩm ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, thực ra đó chỉ là lớp mặt nạ che giấu sự hoảng sợ của bản thân, giờ ông ta cũng đang rất sợ hãi, cả lưng đầy mồ hôi lạnh.
Phạm Thái Nhàn cầm điện thoại chụp ảnh, anh ta cũng đang kinh ngạc không kém gì vị cao thủ trung phẩm đang đứng như bị ghim chân dưới đất kia, anh ta thật sự không ngờ tới Tần Tung Hoành, một người thường xuyên gặp mặt trong các mối quan hệ của mình lại là một kẻ mạnh bạo đến như vậy, chỉ trong chốc lát đã giải quyết xong 3 cao thủ cấp Huyền, đã vậy còn ra tay rất nhanh gọn.
Nhìn sang vũ khí bằng nội lực của hắn ta, mặc dù Phạm Thái Nhàn bị ông cấm học võ từ nhỏ, nhưng chưa ăn thịt heo bao giờ cũng phải nhìn thấy heo chạy mà, nhớ rõ mấy người học võ ở tầng thứ nhất của nhà mình khi đó cũng chỉ có vài người giỏi nhất, hay vắt vẻo canh gác trên nóc nhà mới có thể làm được như vậy, chuyện khiến Phạm Thái Nhàn kinh ngạc nhất là cái người canh gác đó cũng phải là một lão yêu quái gần 200 tuổi rồi, Tần Tung Hoành mới có mấy chục tuổi, nếu như hắn ta sống đến từng ấy tuổi, vậy không phải sẽ thành thần tiên luôn sao?
Phạm Thái Nhàn liếc nhìn người bên cạnh và nói: “Lão Quỷ, 3 người nằm xuống kia không biết còn sống hay chết, lão Nghiêm có vẻ sợ đến mức bất động rồi, ông không ra mặt chấn chỉnh thì không được đâu”.
Người đàn ông tên lão Quỷ gần 50 tuổi, là người canh gác trẻ tuổi nhất ở tầng thứ nhất, ông ta có một bộ râu đen xì, chả có phong thái cao thủ gì cả, thậm chí trông có vẻ bẩn bẩn.
Lão Quỷ vuốt bộ râu của mình, bày ra phong thái của cao thủ, nói: “Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu chủ an toàn, lão Nghiêm sống hay chết chả liên quan tới tôi”.
Phạm Thái Nhàn bực bội nói: “Vớ vẩn, không phải ông kết nghĩa huynh đệ với lão Nghiêm ư? Bình thường thân thiết đến nỗi mặc chung cái quần, giờ thì sao, đang là lúc sống chết cận kề, ông lại giở thói họa đến nơi liền tự mình chạy trước, lá gan bé quá đi ấy”.
Lão Quỷ oán trách như kiểu cô vợ nhỏ: “Vấn đề là tôi cũng không phải đối thủ của tên kia, ra mặt cũng chỉ đi vào chỗ chết mà thôi, cậu chủ, lão Quỷ tôi chưa lấy vợ, cả đời này còn chưa nếm mùi phụ nữ, nếu chết thì quá uất ức”.
Phạm Thái Nhàn cắn răng nói: “Ông lên đi, tối nay tôi mời ông chơi thỏa thích ở Huy Hoàng, dưới 5 ngàn không chơi!”
“Lời này là thật chứ?”
“Tôi đã lừa ông bao giờ chưa?”
“Có lúc nào cậu không lừa tôi??”
Hai chủ tớ cứ đứng đó đấu võ mồm, lão Nghiêm thì đang sợ đến mức ba hồn bảy vía bay mất rồi, nếu để ông ta nghe được cuộc đối thoại này chắc sẽ nhảy dựng lên chửi mất thôi, lão Nghiêm đây dù sao cũng là cao thủ cấp Huyền, thế mà không đáng giá 5 ngàn? Chức cao thủ cấp Huyền này cũng rớt giá quá đi mất, nhìn xem Vương Tu Thân với Hoàng Đông Lâm nhà người ta được đối xử như thế nào, đúng là một trời một vực!
Chương 138: Thế giới thật là nhỏ bé
Tần Tung Hoành dừng bước, không thèm quay đầu, nói: “Vị tiền bối đang ẩn thân trong bóng tối có thể ra mặt được chưa?”
Lão Quỷ giật mình, Phạm Thái Nhàn thấy người khác gặp nạn thì vui mừng cười hớn hở, bảo ông ra mặt thì ông sợ chết, giờ chuyện gì đến vẫn phải đến đấy thôi? Kết quả đến lượt anh ta cũng bị giật mình, Tần Tung Hoành lại nói: “Còn anh Phạm cũng ra đây đi, đừng núp trong đó nuôi muỗi nữa”.
“Cậu chủ, người ta đang gọi chúng ta kìa, có ra hay không đây?”
“Giả điếc đi”.
“Hắn ta lại gọi nữa kìa, giờ mà không ra, lát nữa xuất hiện càng xấu mặt”.
Phạm Thái Nhàn đang đấu tranh tư tưởng, đột nhiên cây thương trong tay Tần Tung Hoành phóng tới, xuyên mạnh vào trong xe, khiến cho chiếc xe lật ngược, mũi thương cắm vào giữa lão Quỷ và Phạm Thái Nhàn, chỉ cách gần 3 cm.
Xét về kỹ thuật thì đúng là rất đáng khen!
Nếu là bình thường thì anh Phạm đã gào lên khen ngợi, nhưng giờ đến lượt bản thân nếm mùi, chỉ đành bất lực ló đầu ra khỏi chỗ nấp, lão Quỷ sẵn sàng liều mạng thì đi phía sau, lúc hai người ra mặt, chiếc thương bá đạo kia cũng lập tức biến mất, chỉ để lại hai lỗ thủng.
“Ha ha, anh Tần, trùng hợp ghê, anh cũng ở đây à”, Phạm Thái Nhàn mặt dày chào hỏi, lão Quỷ đi phía sau ném cho anh ta một cái nhìn khinh bỉ.
Tần Tung Hoành cười mỉm: “Không phải trùng hợp, từ lúc anh đi vào câu lạc bộ bắn cung thì tôi đã biết anh theo dõi tôi rồi”.
Phạm Thái Nhàn sượng mặt, cái tên này không thèm giữ mặt mũi cho người ta gì cả, lão Quỷ nắm chặt hai tay, nội lực trong người chuyển động, cao thủ cấp Huyền có thể kháng được đao kiếm, nhưng cũng không biết có thể chặn cây thương bá đạo của Tần Tung Hoành hay không.
Phạm Thái Nhàn bày ra vẻ mặt khổ sở: “Tôi cũng chỉ đến hóng trò vui mà thôi, anh Tần rộng lượng đừng chấp nhặt, cứ coi như không nhìn thấy tôi là được”.
“Nếu như chấp anh, vậy thì ba người kia không chỉ nằm ở đó thôi đâu”, Tần Tung Hoành lạnh giọng nói: “Anh Phạm, tôi không động tới ông chủ nhà họ Phạm được, cũng không có ý định gây thù chuốc oán với nhà họ Phạm các người, đây coi như lần đầu, tôi hy vọng không có lần thứ hai”.
Phạm Thái Nhàn không đáp, lão Quỷ thầm thở phào một hơi, Tần Tung Hoành không thèm nhìn Phạm Thái Nhàn, quay người rời đi, lão Nghiêm ngồi phịch dưới đất, mẹ nó, lần này đúng là tra tấn người mà, từ lúc bước vào cấp Huyền đã bao giờ nhục nhã thế này đâu.
Trương Tử Thành khinh thường hừ một tiếng, hắn ta cũng từng nghe về cậu chủ nhà họ Phạm, anh ta chuyên dựa vào danh nhà họ Phạm làm xằng làm bậy ở ngoài, ngoài ra chả được cái tích sự gì, cho nên bị mấy nhà ở thủ đô coi là thứ vô dụng, đến cả ở rể cũng không có tư cách, cái thứ ăn chơi trác táng kiểu này Trương Tử Thành trước giờ không coi ra gì, cùng có xuất thân cậu chủ nhà quyền quý, cậu chủ nhà mình tại sao lại khác xa với cái thùng cơm biết đi nhà họ Phạm như thế?
Tần Tung Hoành đột nhiên dừng bước, hỏi: “Giả điên giả đần hơn 20 năm, vì một tên Long Thiên mà đối đầu với tôi, đáng ư?”
Phạm Thái Nhàn ngẩng đầu, không hề do dự đáp: “Xứng đáng”.
Tần Tung Hành suy tư, lên chiếc xe Bentley Bentayga đi khỏi hầm đỗ xe, khi xe ra đến bên ngoài, hắn ta mới nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ăn miếng giả, trả miếng bùi, ấy mới là có qua có lại toại lòng nhau”.
“…”
Một chiếc xe Ferrari và một chiếc Toyota Corolla thô kệch phóng nhanh tới rồi dừng ở bãi đỗ xe của Lily, Tiêu Ngọc Phong và Tiểu Nam Tử xuống xe cùng lúc, hai người nhìn nhau khiêu khích, sau đó cùng bước vào quán bar.
Bọn họ không hề quen nhau, chỉ là nhìn nhau thấy ghét, đó là vì vụ việc nổi hứng phóng xe trên cầu Kim Sơn, Tiêu Ngọc Phong thích cảm giác kích thích, kỹ thuật lái xe khá tốt, bình thường cũng thích ‘độ’ xe, thế là lấy chiếc xe Toyota Corolla trị giá hơn trăm ngàn tranh cao thấp với chiếc xe Ferrari đắt gấp mười mấy lần, Tiểu Nam Tử nghi ngờ không biết có phải tên này đã thay hết động cơ bên trong, chỉ để lại cái mã xe Corolla lại bên ngoài hay không.
Long Thiên và chị em nhà họ Vương đến sớm hơn, có bà chủ Diệp Yêu Tinh ở đây, tất nhiên là được ngồi trong phòng VIP nhất ở tầng hai rồi, đồ uống càng nhiều càng tốt, chỉ cần đắt tiền không cần phải chăng, Long Thiên không ngồi cạnh Vương Lệ Trân, tại vì bị Vương Manh Manh chen ở giữa, đối với Cách Cách mà nói, chuyện quan trọng nhất là phải ngăn cản Long Thiên tiếp cận chị gái mình.
Long Thiên tội nghiệp đang tính tối nay mượn rượu để thắp lại lửa tình tối hôm đó cùng với bà xã, bây giờ xem ra không có khả năng.
Tiểu Nam Tử xuất hiện trước mặt anh, quan sát Vương Manh Manh đang ngồi bên cạnh, ngạc nhiên hỏi: “Đây là vợ của cậu ư, Tiểu Hổ Tử, cậu quá cầm thú đấy, đến cả trẻ vị thành niên cũng không tha!”
Long Thiên chưa kịp giải thích, Vương Manh Manh đã khó chịu đứng dậy nói: “Anh mới là trẻ vị thành niên, bộ dạng thư sinh mặt búng ra sữa, cái đồ công tử bột”.
Tiểu Nam Tử không nổi giận, ngược lại còn cười ha ha: “Uầy, lại còn là cọp cái nữa”.
Tiêu Ngọc Phong cũng tới rồi, anh ta đang khó hiểu sao cái tên ngu ngốc lái xe Ferrari kia lại ở đây, thế nhưng vẫn tự động bơ đi, chào Long Thiên một tiếng xong liền quay sang nói chuyện với Vương Lệ Trân: “Chị dâu, đến trễ mất, xin lỗi nhé”.
Chị dâu?
Tiểu Nam Tử quay lại nhìn Vương Lệ Trân, hiểu ra người ngồi bên cạnh cọp cái mới là chính chủ, anh ta bất chợt sững sờ, người này đẹp không kém gì chị Cừu trong lòng anh ta, để mà nói thì Vương Lệ Trân là sự kết hợp giữa khí chất chị đại và bà hoàng, Tiểu Hổ Tử dù đói không kén ăn cũng không đến nỗi động tới thể loại ngực mông phẳng lỳ không có tý thịt kiểu loli như Vương Manh Manh.
Anh ta đẩy Tiêu Ngọc Phong qua, ngồi xuống bên cạnh Vương Lệ Trân: “Hóa ra đây mới là chị dâu, xin chào chị dâu, tôi là Đạm Ngạo Nam, bạn thân của Tiểu Hổ Tử, chị cứ gọi tôi là Tiểu Nam Tử”.
Vương Lệ Trân không hề ghét bỏ kiểu mồm miệng trơn tru của Đạm Ngạo Nam, dù gì cũng là bạn của Long Thiên, có thể chính trực được mấy chứ, vậy là liền nở một nụ cười lịch sự, nâng rượu cạn ly với Tiểu Nam Tử.
Tiểu Nam Tử uống cạn, quay qua nhìn Tiêu Ngọc Phong: “Khi nào có dịp hai ta lại đua tiếp đi”.
“Không vấn đề”, Tiêu Ngọc Phong gật đầu, nếu đã là bạn của đội trưởng, anh ta cũng không tính toán nhỏ mọn với Tiểu Nam Tử làm gì.
Tiểu Nam Tử cạn xong thì quay lại chỗ Long Thiên, huých tay anh nói nhỏ: “Có khí chất đấy, tôi rất mong đợi cảnh tượng chị dâu với chị Cừu chạm mặt, khi nào đưa chị dâu về thủ đô thì nhớ gọi tôi, tôi nhất định sẽ tới hóng trò vui”.
“Im đê, đừng có lo mấy chuyện không nên lo”, Long Thiên trợn mắt trắng với Tiểu Nam Tử: “Người vừa chặn họng cậu là em vợ của tôi, cô ta rất ghét tôi, vẫn quy tắc cũ, cậu giúp tôi che chắn, tôi cho cậu cơ hội làm quen với người đẹp”.
“Phi công hỗ trợ đã nhận lệnh, đảm bảo động cơ chính không bị cản trở”, Tiểu Nam Tử làm ra bộ dạng nhận mệnh lệnh của tướng quân, sau đó chuẩn bị đi kiếm Vương Cách Cách mời rượu, kiếm cớ tách cô ta ra, kết quả vừa đứng dậy liền sững người, một bóng người bước qua chỗ họ.
Long Thiên nhìn theo ánh mắt của Tiểu Nam Tử, sắc mặt bỗng trở nên kỳ quái: “Thế giới này đúng là quá nhỏ bé”.
Chương 139: Chó lên núi
Quá trình Long Thiên trở thành bạn bè với Đạm Ngạo Nam theo kiểu mưa đầm thấm lâu, nước chảy thành sông. Ban đầu hai người học cùng một lớp, nhà vệ sinh lại là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên, Đạm Ngạo Nam ném điếu thuốc lá ra trước, Long Thiên chụp lấy, sau đó hai người thường xuyên đến nhà vệ sinh hút thuốc. Sau đó họ lại tham gia một buổi hội thao của trường, cả hai người đều chưa có bạn gái nhanh chóng tìm thấy tiếng nói chung, lúc chạy một ngàn mét cả hai còn cố tình mặc đồ đôi, hai chàng trai trẻ tuấn tú khiến rất nhiều em gái phải tiếc nuối không thôi, gái xinh chơi less với nhau thì thôi đi, cả trai đẹp cũng có tình đồng chí hết, thế giới này có còn để cho người ta sống nữa hay không vậy?
Ngoài cái sở thích ngắm gái ra thì bọn họ còn thích sưu tầm poster, quen biết nhau lâu mới biết được bọn họ từng mua hơn mấy chục thùng mì gói Tiểu Đương Gia, ăn mì như cơm bữa chỉ để gom cho đủ 108 vị tướng trong Thủy Hử, sau đó cả hai thành tri kỷ.
Đỉnh điểm nhất là khoảng thời gian khi hai người dính với nhau như hình với bóng, tạo thành một vòng tròn nhỏ sớm hơn sự xuất hiện của đám Phong Ức Không rất nhiều, anh ta cũng là người bạn đầu tiên Long Thiên dẫn về nhà và thường xuyên qua lại. Tất cả những người trong gia đình Đạm Ngạo Nam và Long Thiên đều đã quen mặt đối phương, gọi chú gọi dì hết sức thân thiết, thỉnh thoảng cả mẹ nhỏ luôn tỏ ra khó chịu với Long Thiên cũng tươi cười với Đạm Ngạo Nam.
Nhị thế tổ Long Sơn Báo thì lại càng miễn bàn, ai mà bị bắt nạt ở trường học thì phần lớn đều không về mách ông anh nhà mình mà chạy tới tìm Tiểu Nam Tử, lần nào Tiểu Nam Tử cũng giấu Long Thiên đi giải quyết một số phiền phức cho Long Sơn Báo, cái trường quý tộc đó nhắc đến tên Đạm Ngạo Nam lại sợ run cầm cập chẳng khác gì tên ác ma gieo rắc tai vạ cho đời, ai nhát gan còn bật khóc ngay tại chỗ.
Dù biết Long Thiên sống trong nhà cao cửa rộng nhưng Tiểu Nam Tử lại chưa từng hỏi xem gia đình anh làm gì, hồi đầu Long Thiên chỉ nói bố mẹ mình đều là người làm ăn kinh doanh, sau đó muốn giải thích cho rõ nhưng lại thấy không cần thiết, bởi vì Tiểu Nam Tử không cần, chỉ là anh ta cảm thấy hợp tính nên mới chơi với Long Thiên, lập thành hội bạn xấu với nhau mà thôi.
Vì vậy Long Thiên cực kì quan tâm đến người anh em Tiểu Nam Tử này, vợ con như quần áo, chẳng qua chỉ là người ngủ cùng một tấm chăn, anh em như tay chân mới là tình cảm gắn bó cả đời. Trong cái xã hội này, phụ nữ chỉ tổ rước thêm phiền phức, thành đôi rồi còn phải phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân, đàn ông thì khác, có thành công hay không đều mệt mỏi.
Vì thế khi Long Thiên bắt đầu theo đuổi Lâm Chi Tử, Tiểu Nam Tử nghiễm nhiên trở thành người xung xong, khi đó Lâm Chi Tử có một cô bạn thân tên Trương Lâm, cũng là hoa khôi lớp bên đó giống Lâm Chi Tử, Tiểu Nam Tử lấy cớ hỗ trợ cho Long Thiên, nhanh chóng liếc mắt đưa tình với Trương Lâm. Long Thiên có thể theo đuổi được Lâm Chi Tử cũng có ít nhiều công lao mê trai bán bạn của Trương Lâm, cô ta nói tốt cho Long Thiên khá nhiều. Long Thiên và Lâm Chi Tử vẫn chưa đến được với nhau thì Tiểu Nam Tử và Trương Lâm đã thành một cặp, là đôi uyên ương đầu tiên trong nhóm bọn họ.
Nhưng hạnh phúc không kéo dài mãi mãi, theo lời chị Như Như nói thì Trương Lâm không phải là loại con gái hiền lành ngoan ngoãn, cô ta có quá nhiều tham vọng, một người có gia cảnh nghèo khó như Tiểu Nam Tử không thể níu giữ được, chơi qua đường thì chẳng sao nhưng nắm tay đi đến cuối đời là chuyện không tưởng.
Khoảng thời gian đó, dường như Tiểu Nam Tử chỉ sống vì Trương Lâm, nghỉ đông có bao nhiêu buổi họp mặt tụ tập bạn bè anh ta đều không đi, chỉ chạy tới công trường bốc vác, tất cả mọi người đều nói anh ta ăn trúng bùa mê thuốc lú gì rồi, nhịn ăn nhịn uống tiết kiệm được bốn ngàn đồng mua cho Trương Lâm một chiếc điện thoại mới, tối hôm đó bèn kéo Long Thiên đến dưới lầu ký túc xá của Trương Lâm để tạo cho cô ta một bất ngờ, kết quả là cô ta còn cho Tiểu Nam Tử một bất ngờ lớn hơn.
Trương Lâm bắt cá hai tay, trong khi Tiểu Nam Tử tranh thủ kỳ nghỉ đông chạy tới công trường làm khuân vác cho người ta thì Trương Lâm đã tóm được một tên con ông cháu cha nào đó, nghe nói trong nhà có tài sản lên đến trăm triệu, khi Tiểu Nam Tử bắt gặp thì tên đó đang ôm ấp âu yếm với Trương Lâm, tay mò cả vào trong quần áo cô ta. Tiểu Nam Tử đáng thương, khi đó vẫn còn ngây ngô lắm, hẹn hò với con gái người ta còn không dám nắm tay nữa là hôn với cả hít, cú sốc ập đến quá bất ngờ, anh ta lao tới đánh cho tên kia một trận, Trương Lâm còn đứng ra giữ chặt lấy Tiểu Nam Tử. Tên kia cảm thấy mình trên cơ Tiểu Nam Tử, có thể thấy điều đó hiện rõ trên mặt hắn, đánh được tôi thì sao, tôi thích thì vẫn ngủ với người con gái của cậu như thường.
Trương Lâm kéo được Tiểu Nam Tử nhưng không kéo nổi Long Thiên, anh đi tới đấm cho tên đó rớt mất hai cái răng cửa, với lấy viên gạch dưới đất đập vào gáy hắn, máu chảy đầy đất, sau đó Tiểu Nam Tử phải lên tiếng bảo bỏ đi, nếu không chắc Long Thiên đã định giết người trong đêm đó.
Sau chuyện đó thì hai người chia tay, Tiểu Nam Tử suy sụp hơn nửa năm trời, sau đó chị Như Như phải tát cho một cái để anh ta tỉnh táo lại, sau đó Tiểu Nam Tử nhanh chóng biến thành một dân chơi chính hiệu, thay phụ nữ như thay áo, không còn trao trái tim mình cho bất kì ai, cũng không biết là anh ta đang trả thù Trương Lâm hay đang dày vò bản thân mình.
Còn Trương Lâm thì chẳng mấy hôm đã chuyển trường, hai người cũng không còn gặp lại nhau lần nào nữa.
Long Thiên biết phần lớn nguyên nhân khiến Tiểu Nam Tử trở thành con người đa tình và tham vọng trở nên giàu có như bây giờ đều bắt nguồn từ Trương Lâm, chỉ là mọi người thấy nhưng không nói mà thôi.
Không ngờ lần này lại gặp được Trương Lâm ở Lily, tuy cô ta trang điểm rất đậm nhưng Long Thiên vẫn nhận ra được, thế giới này nhỏ bé thật đấy nhỉ?
Nhưng tại sao cô gái này lại chạy tới Bắc Hải, hơn nữa trông có vẻ là đào đến để làm nóng sân khấu, Long Thiên nhìn lướt qua vẻ mặt của Tiểu Nam Tử, không rõ là buồn hay vui, anh cũng thoáng yên tâm.
Liệu Trương Lâm có được tính là nỗi ám ảnh lớn nhất trong lòng Tiểu Nam Tử không? Long Thiên cũng chịu thua, tình cảm của anh cũng rối như một mớ bòng bong nên thật sự không có quyền lên tiếng.
Dường như Tiểu Nam Tử hoàn toàn không để ý đến Trương Lâm mà chỉ lo ngồi chơi đổ xúc xắc uống rượu với Vương Manh Manh, năm đó anh ta từng được mệnh danh là ông vua của trò này nhưng vẫn nhường cho Vương Manh Manh một chút, thua ít thắng nhiều.
Long Thiên tranh thủ lúc Vương Manh Manh bị Tiểu Nam Tử thu hút sự chú ý, nhanh chóng đi lân la gần gũi với vợ mình, cái khác thì không dám nhưng sờ tay thì vẫn được chứ. Vương Lệ Trân có hỏa nhãn kim tinh thì làm gì có chuyện cô không biết anh đang giở trò gì, nhưng cô không nói ra, để Long Thiên nếm chút quả ngọt.
Chương 140: Đánh người
Tiêu Ngọc Phong ngồi trong góc trông có vẻ cô đơn và lẻ loi, nhưng vẻ mặt chẳng có tí khó chịu nào cả, chỉ ngồi đó uống rượu với người chẳng thèm dành thời gian để nói chuyện với mình là Long Thiên. Nhớ lại khoảng thời gian nhận được sự huấn luyện ở Quỷ Môn, đội trưởng thường thích lôi kéo bọn họ ra ngoài uống rượu lúc nửa đêm, vì thế anh từng bị mắng rất nhiều lần, cũng chẳng than trách một lời nào, thời gian trôi qua, anh chị em cùng khóa với bọn họ có người chết, có người từ bỏ công việc, còn lại không biết bây giờ thế nào rồi.
Diệp Yêu Tinh chạy tới, nhanh chóng ngồi vào giữa Long Thiên và Vương Lệ Trân, đẩy Long Thiên vất vả lắm mới được gần gũi với vợ mình sang cạnh Tiêu Ngọc Phong, anh giận nhưng không dám nói gì, nếu như mích lòng cô bạn thân này thì chắc là sau này phải ăn thêm nhiều quả đắng nữa, đành phải nháy mắt với Tiêu Ngọc Phong, hai người cùng bắt tay nhau chuốc rượu Diệp Yêu Tinh.
Uống được kha khá, bầu không khí cũng không tệ tí nào.
Long Thiên nhìn thấy Tiểu Nam Tử ngày càng mất tập trung bèn lên tiến hỏi: “Diệp Yêu Tinh, cô gái kia là người bên cô hả?”
Diệp Yêu Tinh ngẩng đầu lên nhìn Trương Lâm bị người đàn ông khác chuốc rượu mặt đỏ ửng lên, gật đầu nói: “Ừm, mấy ngày hôm trước mới tới đây làm, đến từ thủ đô nên cũng là đồng hương với anh đấy, sao thế? Quen biết nhau hả? Có cần tôi gọi cô ta tới đây không?”
“Không cần đâu”, Long Thiên lắc đầu, nếu gọi cô ta tới đây thật thì chắc sẽ gượng gạo chết mất, Tiểu Nam Tử đã không tỏ thái độ gì thì anh cũng không nên làm điều thừa .
Diệp Yêu Tinh cũng không quan tâm đến chuyện đó, chỉ nhìn Tiêu Ngọc Phong hỏi: “Cảnh sát Tiêu, anh có còn nhớ tôi không?”
Tất nhiên Tiêu Ngọc Phong biết cô gái trước mặt là ai, làm cái nghề cảnh sát này, người anh ta tiếp xúc nhiều nhất chính là những phần tử tội phạm, đợt Hắc Long Đường có mấy người bị sa vào lưới nên Diệp Yêu Tinh tìm người móc nối quan hệ, nhưng vấn đề là khi đó Tiêu Ngọc Phong đích thân bắt người. Anh ta không ăn dầu cũng chẳng ăn muối, tặng quà thì lập tức từ chối, mời ăn cơm thì nói không được khỏe, tặng gái tới thì bảo mình thích đàn ông, dù Diệp Yêu Tinh có nhiều mánh khóe cách mấy thì cũng trở nên vô dụng vớikhúc gỗ như anh ta.
Nhưng Diệp Yêu Tinh không ngờ tối nay tên đầu gỗ này cũng xuất hiện.
Tiêu Ngọc Phong cười nói: “Tuy là cô Diệp không có tiền án ở đồn cảnh sát nhưng có cảnh sát nào làm việc ở Bắc Hải lại chẳng quen biết cô?”
“Anh nói quá lời rồi”, Diệp Yêu Tinh cười nói: “Những người kinh doanh nhỏ lẻ như tôi luôn mong là sau này cảnh sát Tiêu có thể quan tâm đến chúng tôi nhiều hơn một chút”.
Tiêu Ngọc Phong không nói gì, anh ta sống quá ngay thẳng, quan tâm nhiều hơn tức là gì? Tất nhiên Tiêu Ngọc Phong sẽ suy nghĩ, nếu đội trưởng không có ở đây thì chắc Tiêu Ngọc Phong sẽ trực tiếp từ chối.
Long Thiên nhìn lướt qua Tiêu Ngọc Phong nói: “Tiểu Tiêu Tiêu à, làm cái nghề cảnh sát này thì có trách nhiệm thế là tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng phải tạo quan hệ tốt với những kẻ nắm quyền, chúng ta đều là bạn bè quen biết, quan tâm nhiều hơn một chút thì có làm sao đâu?”
Tiêu Ngọc Phong lập tức cầm lấy ly rượu trên bàn, giơ lên nói với Diệp Yêu Tinh: “Cô Diệp, Ngọc Phong làm việc quá cứng nhắc và bảo thủ, mong cô đừng để bụng”.
Diệp Yêu Tinh chợt sững người, nghe đồn tên cảnh sát này làm việc sắc bén và quyết liệt không chịu nể nang ai, thậm chí còn dám đi lật bàn của cấp trên, thế mà gặp Long Thiên lại ngoan như mèo nịnh chủ vậy ta?
Tiêu Ngọc Phong nói thế thì người ngượng chính là Diệp Yêu Tinh, cô ta chỉ nói mấy câu xã giao vậy thôi chứ cũng không có ý gì, nếu anh ta đã tỏ thái độ thì bản thân cô ta cũng cầm rượu lên chạm ly với anh ta, không cần biết là sau này Tiêu Ngọc Phong có nể mặt cô ta hay không, suy cho cùng gặp nhiều rồi cũng thành, có khi sau này không còn xa lạ lại dễ nói chuyện, địa bàn của cô ta chính là khu vực do đồn cảnh sát Tiêu Ngọc Phong phụ trách quản lý, có thêm một mối quan hệ thì chỉ lợi chứ không hại gì.
Diệp Yêu Tinh uống cạn ly rượu xong thì Long Thiên lên tiếng: “Diệp Yêu Tinh, từ trước đến nay người anh em của tôi luôn là một con người rất chính trực, có lẽ đã làm mích lòng kha khá người, mong cô nói đỡ cho Ngọc Phong vài lời. Nếu có người cảm thấy Ngọc Phong quá gai mắt thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi đến nói chuyện với người đó”.
Diệp Yêu Tinh biết ý của Long Thiên, nó rất rõ ràng, hai người trước mặt đều là bạn bè thân thiết của Long Thiên, có thể nói đến nước này thì chắc sẽ không phải là kiểu bạn xã giao thông thường, nhất là người như Long Thiên, không quen thân thì làm gì có chuyện anh nói đỡ cho người đó.
Diệp Yêu Tinh vui mừng nói: “Tất nhiên rồi, anh cứ yên tâm đi”.
Vương Lệ Trân lẳng lặng ngồi nhìn Long Thiên xuôi chèo mát mái trong tất cả mọi chuyện, không phải cô không thấy kiêu ngạo, tại sao nghe nói Diệp Yêu Tinh ở đây anh lại gọi Tiêu Ngọc Phong đến? Không chỉ để mọi người uống rượu chém gió, một người trong tối, một người ngoài sáng, nếu có thể bắt tay với nhau thì Bắc Hải này sẽ thành mảnh đất vàng rồi còn gì?
Ít nhất thì bây giờ cả Tiêu Ngọc Phong và Diệp Yêu Tinh đều cảm thấy chầu ăn chơi uống rượu này không vô bổ.
Đá trên núi có thể đập vỡ ngọc không?
Ông cha ta đã nói vậy rồi, thế giới vận hành theo nguyên lý của nó, không phục cũng phải phục.
Long Thiên uống rượu, Vương Lệ Trân cũng uống khá nhiều, Vương Manh Manh nhanh chóng bị Tiểu Nam Tử chuốc say bí tỉ, Vương Lệ Trân hơi xót em nên bảo Tiểu Nam Tử giơ cao đánh khẽ, anh ta cười bảo mình đi vệ sinh rồi rời khỏi đó.
Không có tảng đá Vương Manh Manh cản đường, Diệp Yêu Tinh lại vội vàng lôi kéo làm quen với Tiêu Ngọc Phong, nên tất nhiên Long Thiên lại được gần gũi với bà xã nhà mình, anh bắt đầu táy máy vuốt ve tay Vương Lệ Trân, sau đó sờ xuống eo, khi đang định tiến thêm một bước nữa thì Vương Lệ Trân vội vàng giơ tay giữ lại, sau đó liếc nhìn Long Thiên: “Đoàng hoàng một tí”.
Long Thiên trợn tròn mắt, Vương Lệ Trân hừ lạnh, Long Thiên lập tức bại trận. Anh giơ tay lên cầm tóc cô nghịch, thong thả nói: “Vợ à, lát nữa mà có chuyện gì xảy ra thì em theo Diệp Yêu Tinh đi nhé, đừng quan tâm đến anh”.
“Xảy ra chuyện gì?”, Vương Lệ Trân khó hiểu hỏi.
Long Thiên cười nói: “Anh em thân thiết của mình mà anh lại không biết ư?”
Trương Lâm cách vài bàn đã bắt đầu mơ màng, mấy tên đàn ông sống bằng nửa thân dưới bắt đầu sàm sỡ cô ta, một tên ôm Trương Lâm còn hai tên khác mò mẫm tách đùi cô ta ra, dù Trương Lâm hơi choáng váng nhưng vẫn còn chút ý thức, vội vàng giãy dụa từ chối nhưng lại khiến một tên nổi giận tát mạnh vào mặt cô ta, gương mặt xinh đẹp nhanh chóng đỏ tấy.
Tiểu Nam Tử trở về chỗ ngồi đúng lúc trông thấy cảnh tượng đó thì lập tức lạnh mặt, cầm một chai rượu trên bàn bên cạnh, chẳng nói chẳng rằng đập lên đầu người đó, sau đó cầm nửa bình rượu sắc nhọn, mặt không đổi sắc, nhanh chóng đâm người đó thành tấm lưới!
Chó lên núi còn tàn nhẫn hơn cả sói hoang.