-
Chương 86-90
Chương 86: Anh Long quyền lực!
Việc này khiến Uông An có vẻ mông lung, ngay đến Tô Mạt cũng có chút sững sờ, sự xuất hiện của Long Thiên khiến cô ta cho rằng mình đã được cứu, kết quả đối phương dường như lại không giống như thấy chuyện bất bình ra tay can thiệp mà lại có ý cấu kết với nhau.
Uông An nhìn Tô Mạt, rồi lại nhìn Long Thiên, lập tức hiểu ra, hắn cười nói: "Người anh em, anh cũng muốn chơi đùa một chút à?"
"Nếu như anh không ngại", Long Thiên gật đầu nói.
Tô Mạt nghe vậy thì đã hoàn toàn mất hi vọng với Long Thiên, quả nhiên anh cũng là loại người cặn bã.
Có vẻ Uông An cảm thấy hứng thú nên cười lớn nói: "Người anh em cũng là người trong giới, hôm nay tôi vui, coi như có duyên, đợi tôi chơi xong sẽ đến lượt anh, thế nào?"
"Thế không được, ai biết anh có bệnh gì hay không, nếu như có bệnh lậu hay giang mai gì đó thì chẳng phải chết tôi sao?", Long Thiên lắc đầu nói.
"Ý gì vậy? Mày chơi tao à!", Uông An giận tím mặt nói.
Long Thiên cười nói: "Giờ mới phát hiện ra có chút hơi muộn đó".
Uông An nghiến răng nói: "Mẹ kiếp, muốn chết à, phế nó cho tao!"
Uông An vừa dứt lời, một đám đàn em đứng bên cạnh cầm chai bia xông lên, Long Thiên khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, một tên mập ú vừa đến trước mặt Long Thiên liền trúng một đá vào đầu gối, tiếng xương vỡ vụn răng rắc vang lên cùng với tiếng kêu thất thanh của tên béo, chân trái cong lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Long Thiên.
Long Thiên giật lấy chai bia trong tay tên béo, không nói năng gì mà đập lên đầu tên béo khiến máu tươi chảy ròng ròng, tên béo ôm đầu gào khóc gọi cha gọi mẹ, Long Thiên sợ hắn buồn tẻ lại giơ chân lên đạp một cước vào đầu hắn, vẫn giữ lại lực không khiến tên béo bay mất đầu nhưng cũng ngất xỉu, ngã vật xuống đất.
Sau khi giải quyết gọn gàng tên béo xong, Long Thiên từ từ đi tới, ba tên đối phương nhìn nhau ra hiệu, rõ ràng muốn chơi chiến thuật lấy đông đánh yếu, bình thường một người khó có thể đấu với hai người, nhưng cũng không nhìn xem người trước mặt chúng hiện giờ là ai, một quái vật có thể xử gọn cao thủ hoàng kim trong tích tắc mà còn sợ mấy tên phàm phu tục tử này sao, có thêm hai mươi tên thế này cũng vẫn quá dễ dàng.
Long Thiên thuận tay một chưởng đã đánh bay một tên, sau đó dùng tay phải kéo lên gối vào bụng của tên thứ hai, tên đó lập tức nôn ra cả mật xanh mật vàng, còn chưa kịp lên tiếng xin tha mạng thì sau lưng lại ăn một đấm nữa, cả người mềm nhũn nằm lăn xuống đất, không đứng dậy nổi.
Tên cuối cùng thấy Long Thiên mạnh như vậy nên quay đầu bỏ chạy, Long Thiên cầm một chai bia trên bàn tùy tiện ném qua, trúng ngay sau gáy đối phương, tên đó vồ ếch ngã xuống, sợ đến mức không dám bò dậy.
Thấy bốn tên chó săn của mình vừa xuất trận đã bị đánh gục toàn bộ, Uông An run sợ trong lòng, quên hẳn việc phát tiết trút giận, thấy Long Thiên đi tới, hắn cầm lấy một chai bia trên bàn vừa lùi lại vừa nói: "Mày đừng qua đây!"
"Không phải mày muốn phế tao sao?"
Long Thiên vẫn giữ vẻ mặt ngây ngô như cũ, anh vươn tay ra tóm chặt cổ áo của Uông An, sau đó làm động tác quăng đi, Uông An hơn bảy mươi lăm ki-lô-gam thế mà bị ném bay ra ngoài, gục mặt ngã sõng soài trên đất, nằm trên đất khóc lóc thảm thiết kêu cha kêu mẹ, nói không chừng đây là lần đầu tiên trong đời hắn ta bị đánh.
Mấy cô gái đang trốn ở một góc trong phòng riêng nơm nớp lo sợ, Long Thiên thản nhiên phủi tay, ngậm một điếu thuốc châm lên hút, trông rất điệu bộ.
Tô Mạt quần áo xộc xệch miễn cưỡng ngồi lên chỉnh sửa lại trang phục, có điều thật sự tay chân đã không còn sức, Long Thiên lại cởi áo khoác ngoài của anh ra khoác lên người cô ta, đến lúc này rồi mà anh vẫn trêu ghẹo nói: "Chị Tô đúng là nóng bỏng, lại đỏ mặt rồi".
Vốn dĩ Tô Mạt muốn nói cảm ơn nhưng lập tức nuốt hai chữ này lại, nhớ lại lần giao đấu cùng người này, anh cũng đã nói câu đó, cũng không biết là do thuốc hay thật sự do Tô Mạt xấu hổ mà mặt đỏ tía tai, bực tức nói: "Anh không thể để tôi có chút ấn tượng tốt với anh sao, nhất định cứ phải nói mấy lời vô liêm sỉ thế à?"
"Tôi vô liêm sỉ còn hơn có người ngu ngốc, tự dâng mình vào miệng cọp chứ?", Long Thiên nói.
Tô Mạt hờn dỗi trong lòng, đang định mở miệng chửi thì Long Thiên lại dịu dàng nói: "Đừng quá gồng mình nữa".
Vì một câu nói này mà sự tức giận trong lòng Tô Mạt đã tan biến, đổi lại là cảm giác tủi thân mơ hồ, cô ta tủi thân cho bản thân mình, cũng tủi thân cho cô gái đã bị Uông An làm hại kia, nếu như cô gái đó cũng gặp được Long Thiên như mình thì có lẽ kết cục đã không như vậy, chỉ là trên thế giới này làm gì có nhiều tên ngốc nghĩa hiệp như vậy chứ?
"Haiz, muốn khóc rồi hả?", Long Thiên sờ sờ mũi Tô Mạt nói.
Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng đã không còn ghét bỏ Long Thiên như trước nữa, Tô Mạt muốn đứng lên nhưng sức lực vẫn chưa hồi phục, lảo đảo suýt nữa là ngã xuống đất, Long Thiên giơ tay ra đỡ lấy cô ta, nói: "Lấy được đồ mà cô muốn chưa?"
Tô Mạt gật đầu, đoạn ghi âm lúc nãy đã đủ để tố cáo con người cặn bã Uông An rồi, Long Thiên dìu cô ta ra khỏi phòng riêng, sau đó bỗng nhiên bế xốc cô ta lên chạy đi.
Tô Mạt không hiểu gì nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Nói thừa, đương nhiên là chạy rồi, không thì đợi đám người kia gọi quân cứu viện tới quây tôi à!", Long Thiên ngậm điếu thuốc nói.
Tô Mạt bật cười, lần đầu tiên cô ta thấy một người đàn ông rất nam tính lại dễ thương đến mức khiến người ta không kháng cự được.
Long Thiên vừa chạy vừa nói: "Cô có muốn lấy thân báo đáp không? Nhưng nói trước nhé cô phải trả tiền phòng đó!"
Trùng hợp Phạm Thái Nhàn vừa đi từ phòng riêng bên cạnh ra đã nghe thấy câu này, lại nhìn thấy bóng lưng Long Thiên ôm Tô Mạt, chấn động đến nỗi điếu thuốc đang ngậm trên miệng rơi xuống sàn, vẻ mặt sùng bái thần tượng lẩm bẩm nói: "Hết xảy! Ngay đến tiền phòng cũng để phụ nữ trả, đã gặp người lợi hại, nhưng chưa gặp ai lợi hại như vậy, anh Long quyền lực!"
Chương 87: Đấu tranh tư tưởng
Phạm Thái Nhàn nói thầm một câu rồi tiện thể ngó vào phòng bên cạnh, đại khái hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, đơn giản là mấy chuyện nam nữ, Long Thiên lại anh hùng cứu mỹ nhân rồi, không để ý đến đám phế vật đang ngã vật ngổn ngang trong phòng, Phạm Thái Nhàn hút một điếu thuốc rồi quay lại phòng riêng của mình.
Long Thiên đã đi trước, thân là đàn em thì cũng nên giải thích giúp lão đại của mình một chút, Chu Hòa Phong nhanh chóng nhận ra Long Thiên vắng mặt nên liền hỏi: "Anh Phạm, lão đại đâu?"
"Anh ấy có việc nên đi trước rồi, bảo tôi nói với mọi người một tiếng, các anh cứ chơi vui vẻ đi", Phạm Thái Nhàn vui vẻ nói.
Về phần Chu Hòa Phong hay thậm chí toàn bộ nhân viên của tổ nhân sự số hai cũng không đến mức đáng ghét, đặc biệt là Chu Hòa Phong, lần trước vụ của Điền Hải dù anh ta sợ hãi nhưng vẫn dám đứng ra, mọi người cũng đánh giá rất cao việc làm đó. Mặc dù bên ngoài và tính tình thì có chút ẻo lả nhưng ít nhất vẫn được coi như một người đàn ông. Còn về phần những người khác như Tào Nghệ tuy có hơi khôn vặt nhưng cũng không hại người, thỉnh thoảng cũng khá đáng yêu, những người còn lại thì cũng đều chỉ đi làm công ăn lương, cũng không đủ nghĩa khí gì cả, nhưng ít nhất đều không phải là những kẻ tiểu nhân thích hãm hại người khác sau lưng.
Phạm Thái Nhàn kết bạn luôn tâm niệm suy nghĩ không cần biết anh có tiền hay không, dù sao cũng không phải tiền của tôi, cho nên anh ta trước nay nhìn người chưa bao giờ quan tâm đến bối cảnh gia đình hay thực lực kinh tế. Chỉ là xem xem có hợp nhau hay không, cho dù có là ăn mày, nhưng chỉ cần anh có cá tính đàn ông thì Phạm Thái Nhàn cũng rất vui vẻ ngồi ngoài đường uống cùng anh một cốc bia.
"Một mình sao?", Chu Hòa Phong tinh quái hỏi.
Phạm Thái nhàn lắc đầu cười, Chu Hòa Phong lại sùng bái nói: "Lão đại đúng là quyền lực, tôi đoán có phải là cái cô tiểu Mộng vừa nãy đúng không?"
"Đúng, hơn nữa dù có thuê phòng thì tiền phòng cũng phải do tiểu Mộng đó trả", Phạm Thái Nhàn cười nói.
Cả căn phòng riêng đều bùng nổ, đàn ông thì sùng bái, phụ nữ thì đa số đều sửng sốt, đương nhiên có vài người âm thầm còn âm thầm thất vọng.
Điện thoại của Phạm Thái Nhàn vang lên, là Lữ mập gọi, anh ta đi đến một góc yên tĩnh rồi mới nhỏ giọng nói: "Lữ mập, đã nhìn rõ ràng rồi".
"Ừ, biết rồi, lần này phải cảm ơn cậu, may mà mấy hôm trước tôi cảm thấy có gì sai sai, nên vội vàng bảo Điền Hải đến gọi cửa tạ tội, nếu không thì chắc tôi cũng gặp vạ lây, tóm lại lần này Lữ mỗ tôi nợ cậu một ân tình, toàn bộ chi phí tối nay của cậu đều miễn phí hết nhé", Lữ mập cười ha ha trong điện thoại nói.
Phạm Thái Nhàn cũng không để ý chút tiền này, anh chẳng thèm nói: "Lữ mập, ông thật sự cảm thấy tôi dễ dãi vậy sao?"
"Hay là cậu Phạm muốn gì, cậu cứ nói ra điều kiện đi", Lữ mập hào phóng nói.
Phạm Thái Nhàn lắc đầu nói: "Không cần đâu, phản ứng này của ông là báo đáp tốt nhất tối nay rồi, còn chuyện nữa, ông có quen mấy người ở phòng bao kế bên không?"
Lữ mập thật thà nói: "Mấy tay công tử ăn chơi, nhà có chút tiền thôi, sao thế, bọn họ chọc giận cậu à, tôi sẽ lập tức xử lý ngay".
Phạm Thái Nhàn nói: "Không chọc vào tôi, nhưng lại chọc vào lão đại của tôi, việc thu dọn tàn cục để ông giải quyết vậy, mối ân tình này ông phải nhớ kỹ đó".
Lữ mập mừng rỡ nói: "Vậy thật sự cảm ơn cậu".
Cúp điện thoại xong, Phạm Thái Nhàn cười lạnh vài tiếng, quả nhiên là nhân vật có lai lịch bất phàm, anh ta thầm nghĩ đến mấy người có ý nghĩ không an phận với Vương Lệ Trân, nếu như có quan hệ tốt thì còn có thể có đường lui, nhưng nếu như bình thường không vừa mắt nhau thì đừng trách tự mình đẩy đình vào hố lửa.
Lữ mập bên kia cúp điện thoại xong cũng do dự vài giây, vẫn là khống chế lại ý muốn gọi cho Long Thiên, nếu như ông ta chủ động gọi cuộc điện thoại này e là sẽ bị đối phương trách tội.
Lữ mập ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn trông như già đi vài tuổi, lẩm bẩm nói: "Đại thiếu gia à, cậu đúng là ra một đề bài khó cho lão mập này rồi, cậu và cô chủ còn cả cô Cừu nữa, các vị thần tiên đánh lộn, kết quả là một người phàm như tôi phải chịu tai ương, có ơn không báo thì chỉ có con đường chết, mà nếu như báo thì tôi lại sợ có kết cục liệt nửa người như Đổng Đại Ngưu kia, đúng là tiến thoái lưỡng nan mà".
"..."
Long Thiên ôm Tô Mạt đi đương nhiên không phải sợ tên phế vật Uông An kia tìm người đến báo thù, anh có tự tin đến bao nhiêu giết bấy nhiêu. Chỉ là anh muốn tìm một cái cớ để âu yếm mà thôi, cảm giác này quả thật không thể chê được, Tô Mạt trông có vẻ có da có thịt nhưng thực tế cũng không nặng, đoán chừng chưa đến năm mươi ki-lô-gam, cũng không biết cô ta lại tập luyện như vậy, chỗ nào cần to thì cũng to hết rồi.
Xuống đến lầu Long Thiên mới phát hiện ra Tô Mạt trong lòng mình đã ngủ từ bao giờ, Long Thiên ngạc nhiên cô gái này cũng to gan thật, lẽ nào không sợ mình có ý xấu sao, nhưng nhanh chóng Long Thiên nhận ra cô ta bị đánh thuốc, sắc mặt ửng hồng, rõ ràng là hơi thở nóng bức, trên trán rịn đầy mồ hôi, sốt rồi.
Tô Mạt ngọ nguậy trong lòng Long Thiên, lại phát hiện ra cô ta đang thì thào tự nói gì đó, nhưng vẫn không mở được mắt, Long Thiên có chút bất đắc dĩ, anh cũng muốn một lần làm chuyện quân tử đức độ, nhưng đối phương không tỉnh, anh lại không biết nhà cô ta ở đâu, xem ra chỉ có thể thuê một phòng cho cô ta nghỉ ngơi, đây cũng là do không còn cách nào mà.
Nhưng đúng lúc này Tô Mạt đang ngủ say đột nhiên lại thì thào nói: "Tôi muốn về nhà!"
Chương 88: Không khống chế được bản thân
Câu nói này đã gợi dậy chút lương tâm cuối cùng còn sót lại của Long Thiên, anh tự cho mình một cái bạt tai nói: "Nghĩ gì vậy chứ, mình không thể làm loại chuyện nước đục thả câu thế này, nếu không bà nội mà biết sẽ chửi chết mình mất!"
Sau khi tự tát mình thì Long Thiên cũng tỉnh táo lại được chút ít, anh làm người cũng có giới hạn của mình, sau đó rút điện thoại ra gọi cho Tiêu Ngọc Phong, thầm nghĩ đều là đồng nghiệp nên chắc Tô Ngọc Phong sẽ biết nhà Tô Mạt ở đâu.
Nhưng gọi lần đầu lại không có ai nghe máy, Long Thiên ra vẻ bất đắc dĩ nghĩ thế này chẳng trách được mình, chỉ có thể đi thuê phòng thôi, anh cứ như vậy mà dễ dàng thuyết phục bản thân, thầm nghĩ cô gái này xinh đẹp thế này, nếu có bị bà đánh thì anh cũng bằng lòng, hơn nữa với tính cách của bà thì cũng không nỡ đánh mình đâu.
Tài xế taxi nhìn Long Thiên tự biên tự diễn một mình qua gương chiếu hậu, thầm nghĩ giới trẻ bây giờ thật lắm trò, rõ ràng có suy nghĩ không đứng đắn rồi nhưng lại vẫn cố giả vờ giả vịt, đúng là làm màu.
Nhưng khi tài xế nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia của Tô Mạt thì trong lòng cũng có cảm giác kích thích lây, nếu như anh ta mà gặp phải chuyện thế này thì cũng còn nghĩ gì đến việc nhân nghĩa đạo đức nữa, nghĩ như vậy thì hình tượng của Long Thiên lập tức lại cao lên vài phần.
"Bác tài, đến khách sạn gần đây nhất", Long Thiên điềm nhiên nói.
Nhưng vừa nói xong thì điện thoại vang lên, Long Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi, tài xế cũng khởi động xe rồi chạy đi.
Mười phút sau, điện thoại lại vang lên, Long Thiên vẫn không có động thái gì, tài xế bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy đến mức không chịu được mới lên tiếng nhắc: "Người anh em, anh có điện thoại kìa".
"Có sao?"
"Anh nghe xem".
"Anh ảo giác rồi, bác tài".
"Không phải, anh nghe kỹ mà xem".
Long Thiên liếc xéo bác tài một cái, rồi giả vờ ngạc nhiên kêu lên một tiếng 'ôi', cuối cùng đành bất đắc dĩ cầm điện thoại lên tức giận nói: "Tiêu Ngọc Phong, cậu bị bệnh sao, chơi cái trò gì vậy chứ!"
"Không phải, đội trưởng, vừa nãy không phải anh gọi cho tôi sao?"
"Đúng vậy, sao vừa nãy cậu không nghe điện thoại?"
"Vừa mới một hồi chuông, tôi đang định nghe thì anh đã tắt máy rồi".
"...", Long Thiên thở dài, thực sự đuối lý rồi, anh uể oải nói: "Cậu có biết nhà của Tô Mạt ở đâu không? Cô ta uống say rồi, tôi đưa cô ta về".
"Tô Mạt? Tại sao hai người lại đi uống rượu cùng nhau vậy?", Tiêu Ngọc Phong ngạc nhiên hỏi.
"Chuyện dài lắm, cậu nói cho tôi biết nhà cô ta ở đâu là được, có phải cậu cũng không biết không, không biết cũng không sao, tôi cúp máy đây".
Đúng lúc Long Thiên đang cố gắng cúp máy thì Tiêu Ngọc Phong giành nói: "Tôi biết, ở ngã tư đường Xuân Phong..."
Long Thiên chậm mất một bước, đành nghiến răng nói: "Cậu được lắm".
"Đội trưởng, anh có ý gì vậy, anh làm tôi hoang mang quá", Tiêu Ngọc Phong thật sự rất buồn bực.
Long Thiên không muốn nói dài dòng với tên ngốc này nữa, trực tiếp cúp máy, thừ người tựa vào ghế, nước mắt hai hàng, câm nín không nói nên lời.
Tài xế lại đúng lúc bồi thêm nhát dao nói: "Anh bạn, còn đi khách sạn thuê phòng nữa không?"
Long Thiên rất muốn cắn răng làm một lần chuyện mơ hồ, dù sao cũng lâu rồi anh không gần phụ nữ, nhưng giới hạn vẫn chưa mất hẳn khiến anh đưa ra một quyết định có thể sẽ khiến anh hối hận nhưng tuyệt đối chính xác.
Đầu phố Xuân Phong, Long Thiên dìu Tô Mạt xuống xe, trước khi tài xế chạy đi còn giơ ngón cái ra với Long Thiên, bây giờ đàn ông quân tử thế này đúng là hiếm gặp, trong xã hội ngày này tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng thế này thì chẳng phải mấy tên đàn ông thấy kẽ hở là lợi dụng được ngay sao?
Làm việc quân tử nhưng Long Thiên lại chẳng có cảm giác vẻ vang lắm, anh chỉ cảm thấy cứ gần đến nhà Tô Mạt thêm một bước anh lại càng giống như tên ngốc hơn.
Dìu Tô Mạt đi nên cũng không trách được việc tiếp xúc cơ thể, người đẹp trong lòng hôm nay đã trang điểm tỉ mỉ, gương mặt không cần phải nói rồi, tuyệt đối là cấp bậc nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa còn có khí chất mà những nữ sinh khác không có được, thân thể mềm mại dựa vào người Long Thiên, cọ xát với làn da như có thể vắt ra nước, Long Thiên chật vật đi hình chữ bát cho dễ đi, nếu không sẽ rất khó chịu.
Khó khăn lắm mới đến được địa chỉ mà Tiêu Ngọc Phong đã nói, sau khi lên lầu, đứng gõ cửa trước cửa phòng trên tầng bốn, gõ mãi không thấy ai trả lời, lẽ nào cô gái này sống một mình sao?
Long Thiên nhân cơ hội lần mò, tìm được chìa khóa trên người Tô Mạt đã ngủ sau rồi mở cửa, một căn hộ nhỏ rất tinh tế, hai phòng ngủ một phòng khách, sau khi Long Thiên đặt Tô Mạt xuống giường thì anh đã đấu tranh tư tưởng không dưới mười lần rồi.
Nhìn cơ thể uyển chuyển khẽ động trên giường, cứ như đang vẫy tay với Long Thiên vậy, Long Thiên cắn răng, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, để bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại, sau khi không còn chút tà niệm nào Long Thiên mới đi ra ngoài, nhưng đập vào mắt anh lại là một cảnh tưởng khiến anh chảy máu mũi.
Không biết từ lúc nào Tô Mạt đã cởi chiếc đầm của cô ta ra, trên người chỉ mặc mỗi bộ đồ lót, cô ta lăn mình một cái là đã lộ rất nhiều da thịt, giống như một sự quyến rũ không lời vậy, dưới ánh đèn mờ ảo thì giống như một bức tranh xuân cung rõ ràng vậy.
Lí trí của Long Thiên dường như không còn sót lại chút gì, anh thầm chửi: "Quân tử chính nhân cái mẹ gì chứ, ông đây không cần cái danh hiệu rách nát đó!"
Sau đó, như hổ đói nhào về phía con dê.
Chương 89: Sự dũng cảm chân chính
Sự dũng cảm chân chính và chính nghĩa bao giờ cũng phát sinh trong trường hợp không có bên thứ ba, tình cảnh này thật sự phải dùng một câu điểu ngữ để mô tả, Long Thiên nhào tới giúp Tô Mạt đắp chăn, sau đó ngửa mặt nằm bên cạnh Tô Mạt, ngây ngốc nhìn lên chùm đèn thủy tinh đang tắt trên trần nhà, nếu như có người thứ ba ở đó thì chắc là đã chửi tên ngốc này thực sự không hiểu phong tình rồi. Một người đẹp như vậy nằm bên cạnh mà kết quả anh lại chỉ thấy có hứng thú với cái bóng đèn.
Long Thiên nhớ trong nhà tên trai bao Đạm Ngạo Nam cũng có một chiếc như vậy, cũng là đồ đắt tiền nhất trong nhà anh ta, thật ra Tiểu Nam Tử và Long Thiên không cùng đẳng cấp, thậm chí có thể nói là có sự cách biệt lớn. Sở dĩ có thể tạm chơi được với nhau là vì một lần anh ta đã đưa thuốc lá cho Long Thiên trong nhà vệ sinh, khi anh Thái muốn đánh Long Thiên thì anh ta cũng là người đầu tiên chịu đánh cùng Long Thiên. Lúc đó Long Thiên vẫn đang diễn kịch giả ngu để ăn thịt hổ, cho nên Tiểu Nam Tử cũng không biết người thanh niên có miệng lưỡi ti tiện đó lại là con trai của Long Thiên Tượng tiếng tăm lẫy lừng, như vậy mới trở nên đáng quý.
Tiểu Nam Tử có vẻ bề ngoài gọn gàng sáng sủa, nhìn thế nào cũng giống công tử con nhà giàu, cho nên khi mọi người đến nhà anh ta chơi thì mới kinh ngạc, khiến đám con nhà giàu và con nhà quan chức như Long Thiên được mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên cảm thấy khoảng cách giàu nghèo ở Hoa Hạ lại lớn như vậy.
Cả ngày ăn chơi bù khú cùng đám con nhà có tiền, Tiểu Nam Tử nói không tự ti là giả, nhưng anh ta vẫn mời họ tới nhà chơi, ý đồ trong đó rất rõ ràng, nếu như cảm thấy bẩn thỉu thì anh ta sẽ giữ khoảng cách với mọi người.
Kết quả là đám công tử Long Thiên được giáo dục đàng hoàng cũng không vì vậy mà cảm thấy dơ dáy, ngược lại còn vô cùng hứng thú, trêu chọc đủ cả, hoàn toàn không vì thay đổi hoàn cảnh mà có bất cứ sự thay đổi về tình cảm nào. Lâm Chi Tử dẫn đầu đám nữ sinh xuống nhà bếp phụ giúp, ngay đến Hoàng Dung Như luôn được nuông chiều từ bé cũng giúp rửa rau, cô nhóc đáng yêu Thanh Cừu còn luôn miệng gọi bác trai bác gái, mọi người không ai bảo ai mà cùng bảo vệ lòng tự tôn nhạy cảm của Tiểu Nam Tử.
Điều này khiến bố mẹ của Đạm Ngạo Nam rất vui lòng, vốn dĩ họ tưởng rằng Đạm Ngạo Nam dẫn về nhà là một đám trẻ ranh bất cần đời, hoặc là mấy đứa không biết tôn trọng khi thấy nhà anh ta như vậy, nhưng không ngờ lại đều là mấy đứa rất hiểu chuyện.
Bữa tối hôm đó ăn uống rất phong phú, bố mẹ của Tiểu Nam Tử từ sớm đã cố ý tránh đi, sau đó Phong Ức Không ôm một thùng bia tới, Tiểu Nam Tử uống nhiều nên đã nói một câu mà cho đến bây giờ Long Thiên vẫn còn nhớ. Anh ta nói anh ta là con nhà nghèo, điều có thể làm được chỉ có thể là liều mạng, nhất định phải khiến con mình sau này trở thành con nhà giàu, tuyệt đối không để con mình phải chịu những ánh nhìn coi thường. Bởi vì không phải ai cũng được như anh ta, gặp được những người bạn không quan tâm đến xuất thân.
Đêm đó tiểu Nam Tử đã khóc, đương nhiên sau khi tỉnh rượu thì nhất định không chịu thừa nhận.
Long Thiên quay đầu lại nhìn Tô Mạt đã ngủ say, hơi thở của cô ta đã bắt đầu ổn định lại, không còn những âm thanh ầm ỹ hay động dục như trong phim nữa. Việc này khiến Long Thiên thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng có chút thất vọng, đối phương không chủ động thì mình càng không có cớ để công khai lợi dụng.
Anh nhớ lại cô gái Hoàng Dung Như kia, nếu như không phải cô ta liên tục thay đổi các chiêu trò quyến rũ mình, thì có lẽ khả năng khống chế với sắc đẹp của Long Thiên đã không tốt như vậy. Nghĩ thế thì ngược lại phải cảm ơn nữ hiệp Hoàng những năm đó đã tự lấy mình ra để thực hiện các bài huấn luyện. Hai người đã từng trần chuồng nằm trên giường một đêm nhưng chỉ nói chuyện mà không xảy ra bất cứ tình tiết phong hoa tuyết nguyệt nào.
Nhớ có một lần, mọi người cùng đi du lịch, buổi tối ở khách sạn, Long Thiên ở một mình một phòng, canh ba nửa đêm tự nhiên có người gọi điện thoại đến hỏi Long Thiên có muốn tới phục vụ không. Sau đó là một tràng những lời nói tán tỉnh khó nghe khiến cho Long Thiên vẫn còn ‘zin’ lúc đó dựng đứng cả lên, đang định mặc kệ phạm tội một lần, nhưng không ngờ trong điện thoại lại vang lên tiếng cười phóng đãng không kiềm chế được của Hoàng Dung Như, sau đó chuyện này đã trở thành chuyện cười của Hoàng Dung Như trong suốt một năm, lần nào cũng dùng chuyện này để uy hiếp Long Thiên làm trâu làm ngựa cho cô ta.
Long Thiên mỉm cười, cũng không biết Hoàng Dung Như đã hoàn lương sau khi thi đỗ vào đại học Thanh Hoa hiện nay thế nào rồi, còn anh Thái đánh nhau dữ dằn nhất hồi đó không biết đã bước vào cảnh giới võ giả chưa. Còn cả Phong Ức Không đã làm được những gì trong quân đội, Tiểu Nam Tử không an phận đó không biết vẫn còn phóng đãng lởn vởn quanh mấy bà già giàu có nữa không, cô gái dễ thương Thanh Cừu đi trải nghiệm nơi núi rừng không biết có cực khổ quá không. Long Thiên đều không rõ những chuyện này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mọi người đều rất ổn, cuối cùng cũng từ đám lông bông không tiền đồ trở thành những thanh niên có chí.
Long Thiên nằm trên giường của Tô Mạt nghĩ đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện, chưa nói tới những thăng trầm cuộc đời, người như anh nói tang thương còn có thể hiểu được, nhưng những kẻ lập dị tự biến mình thành cọng hành tây để mưa gió vùi dập mới thật đáng ghét. Nhưng cũng sẽ có những đứa trẻ trưởng thành trong sự vui vẻ hoặc bi thương, điều may mắn nhất có lẽ là anh chị em có thể đi đúng đường.
"Cũng chẳng biết kẻ đã giết nhiều người như mình sau này có bị xuống địa ngục không nữa", Long Thiên thu lại tầm mắt, lẩm bẩm nói.
Đợi đến lúc Tô Mạt đã bình tĩnh chìm vào giấc ngủ sâu, Long Thiên xác nhận lại cô ta không có gì bất ổn nữa mới ngồi dậy lặng lẽ rời đi, xuống lầu gọi một chiếc xe về nhà Vương Lệ Trân.
Tiêu Ngọc Phong thức suốt một đêm không ngủ, anh ta đưa cho Long Thiên một chai nước, vẻ mặt nghi ngờ, dường như suy đoán không mấy tốt đẹp rằng Long Thiên đội trưởng đã làm gì đó Tô Mạt rồi. Trong ấn tượng của anh ta, đội trưởng đã trải qua rất nhiều bóng hồng, rất nhiều mỹ nữ vây quanh. Hồi đó có không ít nữ tinh anh của Quỷ Môn đều coi anh là người tình trong mộng, mấy người đó đều là những con cọp cái số một, ai cũng mạnh mẽ dữ dằn, Tô Mạt tự mình nhào vòng lòng anh. Việc này cũng không khiến Tiêu Ngọc Phong ngạc nhiên, dù sao những cô gái ưu tú đó cũng không chiếm được Long Thiên, chưa nói đến ngoại hình, mà những phương diện khác cũng đều không bằng được Tô Mạt.
Chương 90: Phá án
Nhận ra được ý nghĩa ánh mắt của Tiêu Ngọc Phong, Long Thiên nhận nước uống một ngụm rồi cười mắng: “Mẹ nó, tôi chưa làm cái quái gì cả, đừng có nhìn tôi với ánh mắt đó”.
Tiêu Ngọc Phong mỉm cười nói: “Nếu vậy thì tôi không cần phải gọi Tô Mạt là chị dâu rồi đúng chứ? Cũng tốt, sau này không sợ không dám đấu võ mồm với cô ta, mất đi biết bao nhiêu là niềm vui”.
“Nhảm nhí, ông đây là tình thánh chứ không phải là ngựa đực!”, Long Thiên hiên ngang lẫm liệt nói.
Tiêu Ngọc Phong vui mừng bảo: “Đúng là bước lên một tầm cao mới có khác, nói thật tuy tính cách cô nhóc Tô Mạt đó hơi khó ưa một tí nhưng nhan sắc cũng thuộc hàng thượng thừa, có cơ hội mà không làm gì thì đúng là phí của trời. Say rượu làm càn là súc sinh nhưng không làm càn thì chẳng khác gì anh còn thua cả ngựa đực?”
“Cút ngay”, Long Thiên chửi ầm lên, Tiêu Ngọc Phong giẫm chân ga phóng đi nhanh như chớp, để lại Long Thiên đứng phất phơ trong gió. Anh đã bị Tiêu Ngọc Phong chọt trúng ngay chỗ đau, cảm thấy bản thân mình tối nay quá khờ.
Anh bất đắc dĩ thở dài, đúng là làm chính nhân quân tử thật khó.
“…”
Một giờ rưỡi sáng, khi Long Thiên về đến nhà và lên phòng ngủ thì Tô Mạt đang nằm trên giường bỗng nhiên mở to hai mắt, bắt chước anh nhìn lên chùm đèn pha lê được chọn lựa tỉ mỉ nhưng vẫn không thể tìm ra được điểm gì đặc sắc. Không biết nửa tiếng đồng hồ đó Long Thiên đã cảm thấy cái đèn này đẹp đến mức nào, đẹp đến nỗi anh không thèm quan tâm tới một cô gái trần như nhộng đang nằm kế bên.
Hai má Tô Mạt ửng hồng xinh đẹp kiều diễm nhưng đó là vẻ mặt tỉnh táo không thuộc về một cô gái say rượu cần đến người ta dìu đi, có lẽ ban đầu cô ta chỉ mơ mơ màng màng vì thuốc của Uông An nhưng sau khi về nhà cô ta đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng bất ngờ là cô ta không đuổi người đàn ông đầu tiên bước vào nhà mình đi.
Cô ta chỉ nhắm mắt lại và giả vờ ngủ, đêm nay Long Thiên cho cô ta cảm giác cực kì yên tâm. Từ khi rời xa vòng tay của bố mẹ để sống độc lập thì lâu rồi Tô Mạt luôn cô đơn một mình không có cảm giác này, vì thế cô ta không muốn và cũng không nỡ phá bỏ bầu không khí đó. Thậm chí cô ta còn tính đến khả năng tệ nhất, trai đơn gái chiếc cùng nằm trên một chiếc giường có thể làm gì được? Dù Long Thiên có muốn nổi máu sở khanh, hóa sói hóa thú gì thì một cô gái tay trói gà không chặt như cô ta, bản thân còn là cảnh sát thì không thể báo cảnh sát được. Từ đầu Tô Mạt đã tự thấy thẹn vì suy nghĩ đó nhưng giờ tất cả đã tan thành mây khói.
Bởi vì tên khốn chẳng hiểu phong tình ấy chỉ táy máy tay chân được một lúc rồi lại trở nên ngay thẳng và ngoan ngoãn đến mức con người ta phải giận sôi. Thậm chí cô ta còn tranh thủ lúc Long Thiên đi tắm, cố tình cởi quần áo trên người xuống và nghe thấy hơi thở nặng nề của anh khi bước ra khỏi phòng tắm, lòng cô ta vui đến nở hoa và nghĩ sẽ khiến anh nghẹn chết.
Thế nhưng cô ta không ngờ tên khốn ấy chỉ nhào tới đắp chăn lên người mình rồi cứ giữ nguyên tư thế nhìn lên trần nhà suốt nửa tiếng đồng hồ. Tô Mạt có rất nhiều cảm xúc trong khoảng thời gian đó, có sợ hãi, có ngạc nhiên rồi lại thất vọng, thậm chí cô ta còn nghi ngờ liệu cái tên dẻo miệng ba hoa chích chòe này có bị bất lực hay gì không, nếu không thì tại sao lại không nhìn đến cô ta.
Chờ đến khi anh rời khỏi phòng thì Tô Mạt lại bắt đầu nghi ngờ bản thân mình không đủ sức hấp dẫn và trở nên tự ti.
Tính đến thời điểm này, trong lòng cô ta vẫn có rất nhiểu cảm xúc phức tạp, cô ta cứ nhìn chiếc đèn đó gần một tiếng đồng hồ, sau đó mới đứng dậy, tiện tay ôm chiếc gối đầu bên cạnh ra ngoài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ba cái thứ không bằng cầm thú!”
Sáng sớm hôm sau, Tô Mạt hào hứng vui vẻ đi làm, trong điện thoại có đoạn ghi âm tối qua, từng đó là đủ để tố cáo Uông An, đó là kẻ từng có tiền án hình sự nên chỉ cần Tô Mạt mời cô bé đó đứng ra làm chứng thì vụ án cưỡng hiếp trẻ vị thành niên này có thể được phá và bắt giam tội phạm. Tảng đá lớn trong lòng Tô Mạt đã được buông xuống, chỉ sợ là lúc ra tòa lại xảy ra biến cố bất ngờ nào đó thôi, suy cho cùng loại cặn bã như Uông An thì cái gì cũng làm được.
Tô Mạt đến đồn cảnh sát rồi lập tức chạy vào phòng làm việc của mình giải quyết công việc, cô ta muốn trả cho cô bé đó sự công bằng vì đau lòng cho cô gái nhỏ và cũng sợ chuyện đó lại xảy ra. Có những thứ một khi mất đi rồi thì sẽ không bao giờ tìm lại được, nếu như cảnh sát nhân dân không thể tóm hết tất cả mọi tội phạm thì họ còn cần cảnh sát để làm gì?
Khi Tô Mạt đang bận sứt đầu mẻ trán để giải quyết bằng chứng thì một nữ cảnh sát hào hứng vọt vào văn phòng cô ta nói: “Trưởng khoa, vụ án của Chu Như được phá rồi!”
Chu Như chính là nạn nhân trong vụ án cưỡng bức trẻ vị thành niên của Uông An, Tô Mạt khó hiểu hỏi: “Phá rồi ư?”
Bằng chứng trong tay cô ta vẫn còn nằm đây chưa được gửi đi mà đã phá được án rồi, chẳng lẽ tên Uông An đó lại giở trò quỷ, cưỡng chế kết án.
“Đúng vậy, mới nãy thôi, kẻ tình nghi Uông An chạy tới tự thú, tên đó đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình, chúng ta có thể bắt hắn ta theo đúng quy định của pháp luật!”, Nữ cảnh sát vui vẻ nói.
Tự thú?
Tô Mạt nghệt mặt ra, chẳng lẽ hắn ta đột nhiên tìm thấy lương tâm của mình rồi hả? Không, trông hắn ta tối qua không giống vẻ mặt của người cắn rứt lương tâm tí nào, rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ là người đó?
Tô Mạt đứng dậy nói: “Dẫn tôi đi xem thế nào!”
Khi Tô Mạt đến phòng thẩm vấn, đúng là Uông An đang ngồi bên trong. Nhìn thấy Tô Mạt, Uông An lập tức kêu cha gọi mẹ nói: “Cảnh sát Mạt, không, bà nội của tôi ơi, tôi có tội, tôi không phải là con người, tôi là thứ súc sinh, không bằng cầm thú, xin cô hãy bắt tôi đi, cầu xin cô!”
Giọng Uông An thê thảm không ai bằng, hai cảnh sát thẩm vấn tội phạm cũng tròn mắt nhìn, bọn họ xử lý vụ an bao năm nay mà chưa thấy kẻ tự thú nào có thành ý đến mức này. Không chỉ họ mà cả Tô Mạt cũng nghệt mặt ra nhìn.
“Chuyện này là sao?”, Tô Mạt há hốc miệng hỏi.
Hai cảnh sát kia cũng lắc đầu, ban nãy họ cứ tưởng là do Uông An uống thuốc nên nói lung tung, nhưng sau khi thẩm vấn thì hắn ta muốn tự thú thật. Hơn nữa khi họ không chịu lấy còng ra bắt thì hắn ta còn vội vã hơn cả cảnh sát nữa, đúng là chẳng khác gì một tên điên.
Uông An quỳ một gối xuống trước mặt Tô Mạt, vừa tát vào mặt mình vừa nói: “Tôi lạy cô, chỉ cần cô tha cho tôi thì cô muốn tôi làm gì cũng được!”
Tô Mạt đã hiểu được phần nào, bảo hai cảnh sát kia dẫn Uông An đang khóc như mưa đi rồi vội vàng chạy tới đá văng cửa phòng Tiêu Ngọc Phong: “Rốt cuộc Long Thiên là người thế nào, Tiêu Ngọc Phong, nếu như hôm nay anh không chịu khai ra hết thì đứng hòng ra khỏi cánh cửa này!”
Tiêu Ngọc Phóng hít một hơi thật sâu, thả lỏng tay nói: “Tô Mạt, cô vẫn còn muốn tìm đội trưởng để gây chuyện ư”.
“Không, tôi muốn cưa anh ta”.
Tô Mạt hết sức hiên ngang lẫm liệt, tươi cười rực rỡ nói thẳng ra.
Việc này khiến Uông An có vẻ mông lung, ngay đến Tô Mạt cũng có chút sững sờ, sự xuất hiện của Long Thiên khiến cô ta cho rằng mình đã được cứu, kết quả đối phương dường như lại không giống như thấy chuyện bất bình ra tay can thiệp mà lại có ý cấu kết với nhau.
Uông An nhìn Tô Mạt, rồi lại nhìn Long Thiên, lập tức hiểu ra, hắn cười nói: "Người anh em, anh cũng muốn chơi đùa một chút à?"
"Nếu như anh không ngại", Long Thiên gật đầu nói.
Tô Mạt nghe vậy thì đã hoàn toàn mất hi vọng với Long Thiên, quả nhiên anh cũng là loại người cặn bã.
Có vẻ Uông An cảm thấy hứng thú nên cười lớn nói: "Người anh em cũng là người trong giới, hôm nay tôi vui, coi như có duyên, đợi tôi chơi xong sẽ đến lượt anh, thế nào?"
"Thế không được, ai biết anh có bệnh gì hay không, nếu như có bệnh lậu hay giang mai gì đó thì chẳng phải chết tôi sao?", Long Thiên lắc đầu nói.
"Ý gì vậy? Mày chơi tao à!", Uông An giận tím mặt nói.
Long Thiên cười nói: "Giờ mới phát hiện ra có chút hơi muộn đó".
Uông An nghiến răng nói: "Mẹ kiếp, muốn chết à, phế nó cho tao!"
Uông An vừa dứt lời, một đám đàn em đứng bên cạnh cầm chai bia xông lên, Long Thiên khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, một tên mập ú vừa đến trước mặt Long Thiên liền trúng một đá vào đầu gối, tiếng xương vỡ vụn răng rắc vang lên cùng với tiếng kêu thất thanh của tên béo, chân trái cong lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Long Thiên.
Long Thiên giật lấy chai bia trong tay tên béo, không nói năng gì mà đập lên đầu tên béo khiến máu tươi chảy ròng ròng, tên béo ôm đầu gào khóc gọi cha gọi mẹ, Long Thiên sợ hắn buồn tẻ lại giơ chân lên đạp một cước vào đầu hắn, vẫn giữ lại lực không khiến tên béo bay mất đầu nhưng cũng ngất xỉu, ngã vật xuống đất.
Sau khi giải quyết gọn gàng tên béo xong, Long Thiên từ từ đi tới, ba tên đối phương nhìn nhau ra hiệu, rõ ràng muốn chơi chiến thuật lấy đông đánh yếu, bình thường một người khó có thể đấu với hai người, nhưng cũng không nhìn xem người trước mặt chúng hiện giờ là ai, một quái vật có thể xử gọn cao thủ hoàng kim trong tích tắc mà còn sợ mấy tên phàm phu tục tử này sao, có thêm hai mươi tên thế này cũng vẫn quá dễ dàng.
Long Thiên thuận tay một chưởng đã đánh bay một tên, sau đó dùng tay phải kéo lên gối vào bụng của tên thứ hai, tên đó lập tức nôn ra cả mật xanh mật vàng, còn chưa kịp lên tiếng xin tha mạng thì sau lưng lại ăn một đấm nữa, cả người mềm nhũn nằm lăn xuống đất, không đứng dậy nổi.
Tên cuối cùng thấy Long Thiên mạnh như vậy nên quay đầu bỏ chạy, Long Thiên cầm một chai bia trên bàn tùy tiện ném qua, trúng ngay sau gáy đối phương, tên đó vồ ếch ngã xuống, sợ đến mức không dám bò dậy.
Thấy bốn tên chó săn của mình vừa xuất trận đã bị đánh gục toàn bộ, Uông An run sợ trong lòng, quên hẳn việc phát tiết trút giận, thấy Long Thiên đi tới, hắn cầm lấy một chai bia trên bàn vừa lùi lại vừa nói: "Mày đừng qua đây!"
"Không phải mày muốn phế tao sao?"
Long Thiên vẫn giữ vẻ mặt ngây ngô như cũ, anh vươn tay ra tóm chặt cổ áo của Uông An, sau đó làm động tác quăng đi, Uông An hơn bảy mươi lăm ki-lô-gam thế mà bị ném bay ra ngoài, gục mặt ngã sõng soài trên đất, nằm trên đất khóc lóc thảm thiết kêu cha kêu mẹ, nói không chừng đây là lần đầu tiên trong đời hắn ta bị đánh.
Mấy cô gái đang trốn ở một góc trong phòng riêng nơm nớp lo sợ, Long Thiên thản nhiên phủi tay, ngậm một điếu thuốc châm lên hút, trông rất điệu bộ.
Tô Mạt quần áo xộc xệch miễn cưỡng ngồi lên chỉnh sửa lại trang phục, có điều thật sự tay chân đã không còn sức, Long Thiên lại cởi áo khoác ngoài của anh ra khoác lên người cô ta, đến lúc này rồi mà anh vẫn trêu ghẹo nói: "Chị Tô đúng là nóng bỏng, lại đỏ mặt rồi".
Vốn dĩ Tô Mạt muốn nói cảm ơn nhưng lập tức nuốt hai chữ này lại, nhớ lại lần giao đấu cùng người này, anh cũng đã nói câu đó, cũng không biết là do thuốc hay thật sự do Tô Mạt xấu hổ mà mặt đỏ tía tai, bực tức nói: "Anh không thể để tôi có chút ấn tượng tốt với anh sao, nhất định cứ phải nói mấy lời vô liêm sỉ thế à?"
"Tôi vô liêm sỉ còn hơn có người ngu ngốc, tự dâng mình vào miệng cọp chứ?", Long Thiên nói.
Tô Mạt hờn dỗi trong lòng, đang định mở miệng chửi thì Long Thiên lại dịu dàng nói: "Đừng quá gồng mình nữa".
Vì một câu nói này mà sự tức giận trong lòng Tô Mạt đã tan biến, đổi lại là cảm giác tủi thân mơ hồ, cô ta tủi thân cho bản thân mình, cũng tủi thân cho cô gái đã bị Uông An làm hại kia, nếu như cô gái đó cũng gặp được Long Thiên như mình thì có lẽ kết cục đã không như vậy, chỉ là trên thế giới này làm gì có nhiều tên ngốc nghĩa hiệp như vậy chứ?
"Haiz, muốn khóc rồi hả?", Long Thiên sờ sờ mũi Tô Mạt nói.
Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng đã không còn ghét bỏ Long Thiên như trước nữa, Tô Mạt muốn đứng lên nhưng sức lực vẫn chưa hồi phục, lảo đảo suýt nữa là ngã xuống đất, Long Thiên giơ tay ra đỡ lấy cô ta, nói: "Lấy được đồ mà cô muốn chưa?"
Tô Mạt gật đầu, đoạn ghi âm lúc nãy đã đủ để tố cáo con người cặn bã Uông An rồi, Long Thiên dìu cô ta ra khỏi phòng riêng, sau đó bỗng nhiên bế xốc cô ta lên chạy đi.
Tô Mạt không hiểu gì nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Nói thừa, đương nhiên là chạy rồi, không thì đợi đám người kia gọi quân cứu viện tới quây tôi à!", Long Thiên ngậm điếu thuốc nói.
Tô Mạt bật cười, lần đầu tiên cô ta thấy một người đàn ông rất nam tính lại dễ thương đến mức khiến người ta không kháng cự được.
Long Thiên vừa chạy vừa nói: "Cô có muốn lấy thân báo đáp không? Nhưng nói trước nhé cô phải trả tiền phòng đó!"
Trùng hợp Phạm Thái Nhàn vừa đi từ phòng riêng bên cạnh ra đã nghe thấy câu này, lại nhìn thấy bóng lưng Long Thiên ôm Tô Mạt, chấn động đến nỗi điếu thuốc đang ngậm trên miệng rơi xuống sàn, vẻ mặt sùng bái thần tượng lẩm bẩm nói: "Hết xảy! Ngay đến tiền phòng cũng để phụ nữ trả, đã gặp người lợi hại, nhưng chưa gặp ai lợi hại như vậy, anh Long quyền lực!"
Chương 87: Đấu tranh tư tưởng
Phạm Thái Nhàn nói thầm một câu rồi tiện thể ngó vào phòng bên cạnh, đại khái hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, đơn giản là mấy chuyện nam nữ, Long Thiên lại anh hùng cứu mỹ nhân rồi, không để ý đến đám phế vật đang ngã vật ngổn ngang trong phòng, Phạm Thái Nhàn hút một điếu thuốc rồi quay lại phòng riêng của mình.
Long Thiên đã đi trước, thân là đàn em thì cũng nên giải thích giúp lão đại của mình một chút, Chu Hòa Phong nhanh chóng nhận ra Long Thiên vắng mặt nên liền hỏi: "Anh Phạm, lão đại đâu?"
"Anh ấy có việc nên đi trước rồi, bảo tôi nói với mọi người một tiếng, các anh cứ chơi vui vẻ đi", Phạm Thái Nhàn vui vẻ nói.
Về phần Chu Hòa Phong hay thậm chí toàn bộ nhân viên của tổ nhân sự số hai cũng không đến mức đáng ghét, đặc biệt là Chu Hòa Phong, lần trước vụ của Điền Hải dù anh ta sợ hãi nhưng vẫn dám đứng ra, mọi người cũng đánh giá rất cao việc làm đó. Mặc dù bên ngoài và tính tình thì có chút ẻo lả nhưng ít nhất vẫn được coi như một người đàn ông. Còn về phần những người khác như Tào Nghệ tuy có hơi khôn vặt nhưng cũng không hại người, thỉnh thoảng cũng khá đáng yêu, những người còn lại thì cũng đều chỉ đi làm công ăn lương, cũng không đủ nghĩa khí gì cả, nhưng ít nhất đều không phải là những kẻ tiểu nhân thích hãm hại người khác sau lưng.
Phạm Thái Nhàn kết bạn luôn tâm niệm suy nghĩ không cần biết anh có tiền hay không, dù sao cũng không phải tiền của tôi, cho nên anh ta trước nay nhìn người chưa bao giờ quan tâm đến bối cảnh gia đình hay thực lực kinh tế. Chỉ là xem xem có hợp nhau hay không, cho dù có là ăn mày, nhưng chỉ cần anh có cá tính đàn ông thì Phạm Thái Nhàn cũng rất vui vẻ ngồi ngoài đường uống cùng anh một cốc bia.
"Một mình sao?", Chu Hòa Phong tinh quái hỏi.
Phạm Thái nhàn lắc đầu cười, Chu Hòa Phong lại sùng bái nói: "Lão đại đúng là quyền lực, tôi đoán có phải là cái cô tiểu Mộng vừa nãy đúng không?"
"Đúng, hơn nữa dù có thuê phòng thì tiền phòng cũng phải do tiểu Mộng đó trả", Phạm Thái Nhàn cười nói.
Cả căn phòng riêng đều bùng nổ, đàn ông thì sùng bái, phụ nữ thì đa số đều sửng sốt, đương nhiên có vài người âm thầm còn âm thầm thất vọng.
Điện thoại của Phạm Thái Nhàn vang lên, là Lữ mập gọi, anh ta đi đến một góc yên tĩnh rồi mới nhỏ giọng nói: "Lữ mập, đã nhìn rõ ràng rồi".
"Ừ, biết rồi, lần này phải cảm ơn cậu, may mà mấy hôm trước tôi cảm thấy có gì sai sai, nên vội vàng bảo Điền Hải đến gọi cửa tạ tội, nếu không thì chắc tôi cũng gặp vạ lây, tóm lại lần này Lữ mỗ tôi nợ cậu một ân tình, toàn bộ chi phí tối nay của cậu đều miễn phí hết nhé", Lữ mập cười ha ha trong điện thoại nói.
Phạm Thái Nhàn cũng không để ý chút tiền này, anh chẳng thèm nói: "Lữ mập, ông thật sự cảm thấy tôi dễ dãi vậy sao?"
"Hay là cậu Phạm muốn gì, cậu cứ nói ra điều kiện đi", Lữ mập hào phóng nói.
Phạm Thái Nhàn lắc đầu nói: "Không cần đâu, phản ứng này của ông là báo đáp tốt nhất tối nay rồi, còn chuyện nữa, ông có quen mấy người ở phòng bao kế bên không?"
Lữ mập thật thà nói: "Mấy tay công tử ăn chơi, nhà có chút tiền thôi, sao thế, bọn họ chọc giận cậu à, tôi sẽ lập tức xử lý ngay".
Phạm Thái Nhàn nói: "Không chọc vào tôi, nhưng lại chọc vào lão đại của tôi, việc thu dọn tàn cục để ông giải quyết vậy, mối ân tình này ông phải nhớ kỹ đó".
Lữ mập mừng rỡ nói: "Vậy thật sự cảm ơn cậu".
Cúp điện thoại xong, Phạm Thái Nhàn cười lạnh vài tiếng, quả nhiên là nhân vật có lai lịch bất phàm, anh ta thầm nghĩ đến mấy người có ý nghĩ không an phận với Vương Lệ Trân, nếu như có quan hệ tốt thì còn có thể có đường lui, nhưng nếu như bình thường không vừa mắt nhau thì đừng trách tự mình đẩy đình vào hố lửa.
Lữ mập bên kia cúp điện thoại xong cũng do dự vài giây, vẫn là khống chế lại ý muốn gọi cho Long Thiên, nếu như ông ta chủ động gọi cuộc điện thoại này e là sẽ bị đối phương trách tội.
Lữ mập ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn trông như già đi vài tuổi, lẩm bẩm nói: "Đại thiếu gia à, cậu đúng là ra một đề bài khó cho lão mập này rồi, cậu và cô chủ còn cả cô Cừu nữa, các vị thần tiên đánh lộn, kết quả là một người phàm như tôi phải chịu tai ương, có ơn không báo thì chỉ có con đường chết, mà nếu như báo thì tôi lại sợ có kết cục liệt nửa người như Đổng Đại Ngưu kia, đúng là tiến thoái lưỡng nan mà".
"..."
Long Thiên ôm Tô Mạt đi đương nhiên không phải sợ tên phế vật Uông An kia tìm người đến báo thù, anh có tự tin đến bao nhiêu giết bấy nhiêu. Chỉ là anh muốn tìm một cái cớ để âu yếm mà thôi, cảm giác này quả thật không thể chê được, Tô Mạt trông có vẻ có da có thịt nhưng thực tế cũng không nặng, đoán chừng chưa đến năm mươi ki-lô-gam, cũng không biết cô ta lại tập luyện như vậy, chỗ nào cần to thì cũng to hết rồi.
Xuống đến lầu Long Thiên mới phát hiện ra Tô Mạt trong lòng mình đã ngủ từ bao giờ, Long Thiên ngạc nhiên cô gái này cũng to gan thật, lẽ nào không sợ mình có ý xấu sao, nhưng nhanh chóng Long Thiên nhận ra cô ta bị đánh thuốc, sắc mặt ửng hồng, rõ ràng là hơi thở nóng bức, trên trán rịn đầy mồ hôi, sốt rồi.
Tô Mạt ngọ nguậy trong lòng Long Thiên, lại phát hiện ra cô ta đang thì thào tự nói gì đó, nhưng vẫn không mở được mắt, Long Thiên có chút bất đắc dĩ, anh cũng muốn một lần làm chuyện quân tử đức độ, nhưng đối phương không tỉnh, anh lại không biết nhà cô ta ở đâu, xem ra chỉ có thể thuê một phòng cho cô ta nghỉ ngơi, đây cũng là do không còn cách nào mà.
Nhưng đúng lúc này Tô Mạt đang ngủ say đột nhiên lại thì thào nói: "Tôi muốn về nhà!"
Chương 88: Không khống chế được bản thân
Câu nói này đã gợi dậy chút lương tâm cuối cùng còn sót lại của Long Thiên, anh tự cho mình một cái bạt tai nói: "Nghĩ gì vậy chứ, mình không thể làm loại chuyện nước đục thả câu thế này, nếu không bà nội mà biết sẽ chửi chết mình mất!"
Sau khi tự tát mình thì Long Thiên cũng tỉnh táo lại được chút ít, anh làm người cũng có giới hạn của mình, sau đó rút điện thoại ra gọi cho Tiêu Ngọc Phong, thầm nghĩ đều là đồng nghiệp nên chắc Tô Ngọc Phong sẽ biết nhà Tô Mạt ở đâu.
Nhưng gọi lần đầu lại không có ai nghe máy, Long Thiên ra vẻ bất đắc dĩ nghĩ thế này chẳng trách được mình, chỉ có thể đi thuê phòng thôi, anh cứ như vậy mà dễ dàng thuyết phục bản thân, thầm nghĩ cô gái này xinh đẹp thế này, nếu có bị bà đánh thì anh cũng bằng lòng, hơn nữa với tính cách của bà thì cũng không nỡ đánh mình đâu.
Tài xế taxi nhìn Long Thiên tự biên tự diễn một mình qua gương chiếu hậu, thầm nghĩ giới trẻ bây giờ thật lắm trò, rõ ràng có suy nghĩ không đứng đắn rồi nhưng lại vẫn cố giả vờ giả vịt, đúng là làm màu.
Nhưng khi tài xế nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia của Tô Mạt thì trong lòng cũng có cảm giác kích thích lây, nếu như anh ta mà gặp phải chuyện thế này thì cũng còn nghĩ gì đến việc nhân nghĩa đạo đức nữa, nghĩ như vậy thì hình tượng của Long Thiên lập tức lại cao lên vài phần.
"Bác tài, đến khách sạn gần đây nhất", Long Thiên điềm nhiên nói.
Nhưng vừa nói xong thì điện thoại vang lên, Long Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi, tài xế cũng khởi động xe rồi chạy đi.
Mười phút sau, điện thoại lại vang lên, Long Thiên vẫn không có động thái gì, tài xế bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy đến mức không chịu được mới lên tiếng nhắc: "Người anh em, anh có điện thoại kìa".
"Có sao?"
"Anh nghe xem".
"Anh ảo giác rồi, bác tài".
"Không phải, anh nghe kỹ mà xem".
Long Thiên liếc xéo bác tài một cái, rồi giả vờ ngạc nhiên kêu lên một tiếng 'ôi', cuối cùng đành bất đắc dĩ cầm điện thoại lên tức giận nói: "Tiêu Ngọc Phong, cậu bị bệnh sao, chơi cái trò gì vậy chứ!"
"Không phải, đội trưởng, vừa nãy không phải anh gọi cho tôi sao?"
"Đúng vậy, sao vừa nãy cậu không nghe điện thoại?"
"Vừa mới một hồi chuông, tôi đang định nghe thì anh đã tắt máy rồi".
"...", Long Thiên thở dài, thực sự đuối lý rồi, anh uể oải nói: "Cậu có biết nhà của Tô Mạt ở đâu không? Cô ta uống say rồi, tôi đưa cô ta về".
"Tô Mạt? Tại sao hai người lại đi uống rượu cùng nhau vậy?", Tiêu Ngọc Phong ngạc nhiên hỏi.
"Chuyện dài lắm, cậu nói cho tôi biết nhà cô ta ở đâu là được, có phải cậu cũng không biết không, không biết cũng không sao, tôi cúp máy đây".
Đúng lúc Long Thiên đang cố gắng cúp máy thì Tiêu Ngọc Phong giành nói: "Tôi biết, ở ngã tư đường Xuân Phong..."
Long Thiên chậm mất một bước, đành nghiến răng nói: "Cậu được lắm".
"Đội trưởng, anh có ý gì vậy, anh làm tôi hoang mang quá", Tiêu Ngọc Phong thật sự rất buồn bực.
Long Thiên không muốn nói dài dòng với tên ngốc này nữa, trực tiếp cúp máy, thừ người tựa vào ghế, nước mắt hai hàng, câm nín không nói nên lời.
Tài xế lại đúng lúc bồi thêm nhát dao nói: "Anh bạn, còn đi khách sạn thuê phòng nữa không?"
Long Thiên rất muốn cắn răng làm một lần chuyện mơ hồ, dù sao cũng lâu rồi anh không gần phụ nữ, nhưng giới hạn vẫn chưa mất hẳn khiến anh đưa ra một quyết định có thể sẽ khiến anh hối hận nhưng tuyệt đối chính xác.
Đầu phố Xuân Phong, Long Thiên dìu Tô Mạt xuống xe, trước khi tài xế chạy đi còn giơ ngón cái ra với Long Thiên, bây giờ đàn ông quân tử thế này đúng là hiếm gặp, trong xã hội ngày này tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng thế này thì chẳng phải mấy tên đàn ông thấy kẽ hở là lợi dụng được ngay sao?
Làm việc quân tử nhưng Long Thiên lại chẳng có cảm giác vẻ vang lắm, anh chỉ cảm thấy cứ gần đến nhà Tô Mạt thêm một bước anh lại càng giống như tên ngốc hơn.
Dìu Tô Mạt đi nên cũng không trách được việc tiếp xúc cơ thể, người đẹp trong lòng hôm nay đã trang điểm tỉ mỉ, gương mặt không cần phải nói rồi, tuyệt đối là cấp bậc nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa còn có khí chất mà những nữ sinh khác không có được, thân thể mềm mại dựa vào người Long Thiên, cọ xát với làn da như có thể vắt ra nước, Long Thiên chật vật đi hình chữ bát cho dễ đi, nếu không sẽ rất khó chịu.
Khó khăn lắm mới đến được địa chỉ mà Tiêu Ngọc Phong đã nói, sau khi lên lầu, đứng gõ cửa trước cửa phòng trên tầng bốn, gõ mãi không thấy ai trả lời, lẽ nào cô gái này sống một mình sao?
Long Thiên nhân cơ hội lần mò, tìm được chìa khóa trên người Tô Mạt đã ngủ sau rồi mở cửa, một căn hộ nhỏ rất tinh tế, hai phòng ngủ một phòng khách, sau khi Long Thiên đặt Tô Mạt xuống giường thì anh đã đấu tranh tư tưởng không dưới mười lần rồi.
Nhìn cơ thể uyển chuyển khẽ động trên giường, cứ như đang vẫy tay với Long Thiên vậy, Long Thiên cắn răng, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, để bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại, sau khi không còn chút tà niệm nào Long Thiên mới đi ra ngoài, nhưng đập vào mắt anh lại là một cảnh tưởng khiến anh chảy máu mũi.
Không biết từ lúc nào Tô Mạt đã cởi chiếc đầm của cô ta ra, trên người chỉ mặc mỗi bộ đồ lót, cô ta lăn mình một cái là đã lộ rất nhiều da thịt, giống như một sự quyến rũ không lời vậy, dưới ánh đèn mờ ảo thì giống như một bức tranh xuân cung rõ ràng vậy.
Lí trí của Long Thiên dường như không còn sót lại chút gì, anh thầm chửi: "Quân tử chính nhân cái mẹ gì chứ, ông đây không cần cái danh hiệu rách nát đó!"
Sau đó, như hổ đói nhào về phía con dê.
Chương 89: Sự dũng cảm chân chính
Sự dũng cảm chân chính và chính nghĩa bao giờ cũng phát sinh trong trường hợp không có bên thứ ba, tình cảnh này thật sự phải dùng một câu điểu ngữ để mô tả, Long Thiên nhào tới giúp Tô Mạt đắp chăn, sau đó ngửa mặt nằm bên cạnh Tô Mạt, ngây ngốc nhìn lên chùm đèn thủy tinh đang tắt trên trần nhà, nếu như có người thứ ba ở đó thì chắc là đã chửi tên ngốc này thực sự không hiểu phong tình rồi. Một người đẹp như vậy nằm bên cạnh mà kết quả anh lại chỉ thấy có hứng thú với cái bóng đèn.
Long Thiên nhớ trong nhà tên trai bao Đạm Ngạo Nam cũng có một chiếc như vậy, cũng là đồ đắt tiền nhất trong nhà anh ta, thật ra Tiểu Nam Tử và Long Thiên không cùng đẳng cấp, thậm chí có thể nói là có sự cách biệt lớn. Sở dĩ có thể tạm chơi được với nhau là vì một lần anh ta đã đưa thuốc lá cho Long Thiên trong nhà vệ sinh, khi anh Thái muốn đánh Long Thiên thì anh ta cũng là người đầu tiên chịu đánh cùng Long Thiên. Lúc đó Long Thiên vẫn đang diễn kịch giả ngu để ăn thịt hổ, cho nên Tiểu Nam Tử cũng không biết người thanh niên có miệng lưỡi ti tiện đó lại là con trai của Long Thiên Tượng tiếng tăm lẫy lừng, như vậy mới trở nên đáng quý.
Tiểu Nam Tử có vẻ bề ngoài gọn gàng sáng sủa, nhìn thế nào cũng giống công tử con nhà giàu, cho nên khi mọi người đến nhà anh ta chơi thì mới kinh ngạc, khiến đám con nhà giàu và con nhà quan chức như Long Thiên được mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên cảm thấy khoảng cách giàu nghèo ở Hoa Hạ lại lớn như vậy.
Cả ngày ăn chơi bù khú cùng đám con nhà có tiền, Tiểu Nam Tử nói không tự ti là giả, nhưng anh ta vẫn mời họ tới nhà chơi, ý đồ trong đó rất rõ ràng, nếu như cảm thấy bẩn thỉu thì anh ta sẽ giữ khoảng cách với mọi người.
Kết quả là đám công tử Long Thiên được giáo dục đàng hoàng cũng không vì vậy mà cảm thấy dơ dáy, ngược lại còn vô cùng hứng thú, trêu chọc đủ cả, hoàn toàn không vì thay đổi hoàn cảnh mà có bất cứ sự thay đổi về tình cảm nào. Lâm Chi Tử dẫn đầu đám nữ sinh xuống nhà bếp phụ giúp, ngay đến Hoàng Dung Như luôn được nuông chiều từ bé cũng giúp rửa rau, cô nhóc đáng yêu Thanh Cừu còn luôn miệng gọi bác trai bác gái, mọi người không ai bảo ai mà cùng bảo vệ lòng tự tôn nhạy cảm của Tiểu Nam Tử.
Điều này khiến bố mẹ của Đạm Ngạo Nam rất vui lòng, vốn dĩ họ tưởng rằng Đạm Ngạo Nam dẫn về nhà là một đám trẻ ranh bất cần đời, hoặc là mấy đứa không biết tôn trọng khi thấy nhà anh ta như vậy, nhưng không ngờ lại đều là mấy đứa rất hiểu chuyện.
Bữa tối hôm đó ăn uống rất phong phú, bố mẹ của Tiểu Nam Tử từ sớm đã cố ý tránh đi, sau đó Phong Ức Không ôm một thùng bia tới, Tiểu Nam Tử uống nhiều nên đã nói một câu mà cho đến bây giờ Long Thiên vẫn còn nhớ. Anh ta nói anh ta là con nhà nghèo, điều có thể làm được chỉ có thể là liều mạng, nhất định phải khiến con mình sau này trở thành con nhà giàu, tuyệt đối không để con mình phải chịu những ánh nhìn coi thường. Bởi vì không phải ai cũng được như anh ta, gặp được những người bạn không quan tâm đến xuất thân.
Đêm đó tiểu Nam Tử đã khóc, đương nhiên sau khi tỉnh rượu thì nhất định không chịu thừa nhận.
Long Thiên quay đầu lại nhìn Tô Mạt đã ngủ say, hơi thở của cô ta đã bắt đầu ổn định lại, không còn những âm thanh ầm ỹ hay động dục như trong phim nữa. Việc này khiến Long Thiên thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng có chút thất vọng, đối phương không chủ động thì mình càng không có cớ để công khai lợi dụng.
Anh nhớ lại cô gái Hoàng Dung Như kia, nếu như không phải cô ta liên tục thay đổi các chiêu trò quyến rũ mình, thì có lẽ khả năng khống chế với sắc đẹp của Long Thiên đã không tốt như vậy. Nghĩ thế thì ngược lại phải cảm ơn nữ hiệp Hoàng những năm đó đã tự lấy mình ra để thực hiện các bài huấn luyện. Hai người đã từng trần chuồng nằm trên giường một đêm nhưng chỉ nói chuyện mà không xảy ra bất cứ tình tiết phong hoa tuyết nguyệt nào.
Nhớ có một lần, mọi người cùng đi du lịch, buổi tối ở khách sạn, Long Thiên ở một mình một phòng, canh ba nửa đêm tự nhiên có người gọi điện thoại đến hỏi Long Thiên có muốn tới phục vụ không. Sau đó là một tràng những lời nói tán tỉnh khó nghe khiến cho Long Thiên vẫn còn ‘zin’ lúc đó dựng đứng cả lên, đang định mặc kệ phạm tội một lần, nhưng không ngờ trong điện thoại lại vang lên tiếng cười phóng đãng không kiềm chế được của Hoàng Dung Như, sau đó chuyện này đã trở thành chuyện cười của Hoàng Dung Như trong suốt một năm, lần nào cũng dùng chuyện này để uy hiếp Long Thiên làm trâu làm ngựa cho cô ta.
Long Thiên mỉm cười, cũng không biết Hoàng Dung Như đã hoàn lương sau khi thi đỗ vào đại học Thanh Hoa hiện nay thế nào rồi, còn anh Thái đánh nhau dữ dằn nhất hồi đó không biết đã bước vào cảnh giới võ giả chưa. Còn cả Phong Ức Không đã làm được những gì trong quân đội, Tiểu Nam Tử không an phận đó không biết vẫn còn phóng đãng lởn vởn quanh mấy bà già giàu có nữa không, cô gái dễ thương Thanh Cừu đi trải nghiệm nơi núi rừng không biết có cực khổ quá không. Long Thiên đều không rõ những chuyện này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mọi người đều rất ổn, cuối cùng cũng từ đám lông bông không tiền đồ trở thành những thanh niên có chí.
Long Thiên nằm trên giường của Tô Mạt nghĩ đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện, chưa nói tới những thăng trầm cuộc đời, người như anh nói tang thương còn có thể hiểu được, nhưng những kẻ lập dị tự biến mình thành cọng hành tây để mưa gió vùi dập mới thật đáng ghét. Nhưng cũng sẽ có những đứa trẻ trưởng thành trong sự vui vẻ hoặc bi thương, điều may mắn nhất có lẽ là anh chị em có thể đi đúng đường.
"Cũng chẳng biết kẻ đã giết nhiều người như mình sau này có bị xuống địa ngục không nữa", Long Thiên thu lại tầm mắt, lẩm bẩm nói.
Đợi đến lúc Tô Mạt đã bình tĩnh chìm vào giấc ngủ sâu, Long Thiên xác nhận lại cô ta không có gì bất ổn nữa mới ngồi dậy lặng lẽ rời đi, xuống lầu gọi một chiếc xe về nhà Vương Lệ Trân.
Tiêu Ngọc Phong thức suốt một đêm không ngủ, anh ta đưa cho Long Thiên một chai nước, vẻ mặt nghi ngờ, dường như suy đoán không mấy tốt đẹp rằng Long Thiên đội trưởng đã làm gì đó Tô Mạt rồi. Trong ấn tượng của anh ta, đội trưởng đã trải qua rất nhiều bóng hồng, rất nhiều mỹ nữ vây quanh. Hồi đó có không ít nữ tinh anh của Quỷ Môn đều coi anh là người tình trong mộng, mấy người đó đều là những con cọp cái số một, ai cũng mạnh mẽ dữ dằn, Tô Mạt tự mình nhào vòng lòng anh. Việc này cũng không khiến Tiêu Ngọc Phong ngạc nhiên, dù sao những cô gái ưu tú đó cũng không chiếm được Long Thiên, chưa nói đến ngoại hình, mà những phương diện khác cũng đều không bằng được Tô Mạt.
Chương 90: Phá án
Nhận ra được ý nghĩa ánh mắt của Tiêu Ngọc Phong, Long Thiên nhận nước uống một ngụm rồi cười mắng: “Mẹ nó, tôi chưa làm cái quái gì cả, đừng có nhìn tôi với ánh mắt đó”.
Tiêu Ngọc Phong mỉm cười nói: “Nếu vậy thì tôi không cần phải gọi Tô Mạt là chị dâu rồi đúng chứ? Cũng tốt, sau này không sợ không dám đấu võ mồm với cô ta, mất đi biết bao nhiêu là niềm vui”.
“Nhảm nhí, ông đây là tình thánh chứ không phải là ngựa đực!”, Long Thiên hiên ngang lẫm liệt nói.
Tiêu Ngọc Phong vui mừng bảo: “Đúng là bước lên một tầm cao mới có khác, nói thật tuy tính cách cô nhóc Tô Mạt đó hơi khó ưa một tí nhưng nhan sắc cũng thuộc hàng thượng thừa, có cơ hội mà không làm gì thì đúng là phí của trời. Say rượu làm càn là súc sinh nhưng không làm càn thì chẳng khác gì anh còn thua cả ngựa đực?”
“Cút ngay”, Long Thiên chửi ầm lên, Tiêu Ngọc Phong giẫm chân ga phóng đi nhanh như chớp, để lại Long Thiên đứng phất phơ trong gió. Anh đã bị Tiêu Ngọc Phong chọt trúng ngay chỗ đau, cảm thấy bản thân mình tối nay quá khờ.
Anh bất đắc dĩ thở dài, đúng là làm chính nhân quân tử thật khó.
“…”
Một giờ rưỡi sáng, khi Long Thiên về đến nhà và lên phòng ngủ thì Tô Mạt đang nằm trên giường bỗng nhiên mở to hai mắt, bắt chước anh nhìn lên chùm đèn pha lê được chọn lựa tỉ mỉ nhưng vẫn không thể tìm ra được điểm gì đặc sắc. Không biết nửa tiếng đồng hồ đó Long Thiên đã cảm thấy cái đèn này đẹp đến mức nào, đẹp đến nỗi anh không thèm quan tâm tới một cô gái trần như nhộng đang nằm kế bên.
Hai má Tô Mạt ửng hồng xinh đẹp kiều diễm nhưng đó là vẻ mặt tỉnh táo không thuộc về một cô gái say rượu cần đến người ta dìu đi, có lẽ ban đầu cô ta chỉ mơ mơ màng màng vì thuốc của Uông An nhưng sau khi về nhà cô ta đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng bất ngờ là cô ta không đuổi người đàn ông đầu tiên bước vào nhà mình đi.
Cô ta chỉ nhắm mắt lại và giả vờ ngủ, đêm nay Long Thiên cho cô ta cảm giác cực kì yên tâm. Từ khi rời xa vòng tay của bố mẹ để sống độc lập thì lâu rồi Tô Mạt luôn cô đơn một mình không có cảm giác này, vì thế cô ta không muốn và cũng không nỡ phá bỏ bầu không khí đó. Thậm chí cô ta còn tính đến khả năng tệ nhất, trai đơn gái chiếc cùng nằm trên một chiếc giường có thể làm gì được? Dù Long Thiên có muốn nổi máu sở khanh, hóa sói hóa thú gì thì một cô gái tay trói gà không chặt như cô ta, bản thân còn là cảnh sát thì không thể báo cảnh sát được. Từ đầu Tô Mạt đã tự thấy thẹn vì suy nghĩ đó nhưng giờ tất cả đã tan thành mây khói.
Bởi vì tên khốn chẳng hiểu phong tình ấy chỉ táy máy tay chân được một lúc rồi lại trở nên ngay thẳng và ngoan ngoãn đến mức con người ta phải giận sôi. Thậm chí cô ta còn tranh thủ lúc Long Thiên đi tắm, cố tình cởi quần áo trên người xuống và nghe thấy hơi thở nặng nề của anh khi bước ra khỏi phòng tắm, lòng cô ta vui đến nở hoa và nghĩ sẽ khiến anh nghẹn chết.
Thế nhưng cô ta không ngờ tên khốn ấy chỉ nhào tới đắp chăn lên người mình rồi cứ giữ nguyên tư thế nhìn lên trần nhà suốt nửa tiếng đồng hồ. Tô Mạt có rất nhiều cảm xúc trong khoảng thời gian đó, có sợ hãi, có ngạc nhiên rồi lại thất vọng, thậm chí cô ta còn nghi ngờ liệu cái tên dẻo miệng ba hoa chích chòe này có bị bất lực hay gì không, nếu không thì tại sao lại không nhìn đến cô ta.
Chờ đến khi anh rời khỏi phòng thì Tô Mạt lại bắt đầu nghi ngờ bản thân mình không đủ sức hấp dẫn và trở nên tự ti.
Tính đến thời điểm này, trong lòng cô ta vẫn có rất nhiểu cảm xúc phức tạp, cô ta cứ nhìn chiếc đèn đó gần một tiếng đồng hồ, sau đó mới đứng dậy, tiện tay ôm chiếc gối đầu bên cạnh ra ngoài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ba cái thứ không bằng cầm thú!”
Sáng sớm hôm sau, Tô Mạt hào hứng vui vẻ đi làm, trong điện thoại có đoạn ghi âm tối qua, từng đó là đủ để tố cáo Uông An, đó là kẻ từng có tiền án hình sự nên chỉ cần Tô Mạt mời cô bé đó đứng ra làm chứng thì vụ án cưỡng hiếp trẻ vị thành niên này có thể được phá và bắt giam tội phạm. Tảng đá lớn trong lòng Tô Mạt đã được buông xuống, chỉ sợ là lúc ra tòa lại xảy ra biến cố bất ngờ nào đó thôi, suy cho cùng loại cặn bã như Uông An thì cái gì cũng làm được.
Tô Mạt đến đồn cảnh sát rồi lập tức chạy vào phòng làm việc của mình giải quyết công việc, cô ta muốn trả cho cô bé đó sự công bằng vì đau lòng cho cô gái nhỏ và cũng sợ chuyện đó lại xảy ra. Có những thứ một khi mất đi rồi thì sẽ không bao giờ tìm lại được, nếu như cảnh sát nhân dân không thể tóm hết tất cả mọi tội phạm thì họ còn cần cảnh sát để làm gì?
Khi Tô Mạt đang bận sứt đầu mẻ trán để giải quyết bằng chứng thì một nữ cảnh sát hào hứng vọt vào văn phòng cô ta nói: “Trưởng khoa, vụ án của Chu Như được phá rồi!”
Chu Như chính là nạn nhân trong vụ án cưỡng bức trẻ vị thành niên của Uông An, Tô Mạt khó hiểu hỏi: “Phá rồi ư?”
Bằng chứng trong tay cô ta vẫn còn nằm đây chưa được gửi đi mà đã phá được án rồi, chẳng lẽ tên Uông An đó lại giở trò quỷ, cưỡng chế kết án.
“Đúng vậy, mới nãy thôi, kẻ tình nghi Uông An chạy tới tự thú, tên đó đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình, chúng ta có thể bắt hắn ta theo đúng quy định của pháp luật!”, Nữ cảnh sát vui vẻ nói.
Tự thú?
Tô Mạt nghệt mặt ra, chẳng lẽ hắn ta đột nhiên tìm thấy lương tâm của mình rồi hả? Không, trông hắn ta tối qua không giống vẻ mặt của người cắn rứt lương tâm tí nào, rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ là người đó?
Tô Mạt đứng dậy nói: “Dẫn tôi đi xem thế nào!”
Khi Tô Mạt đến phòng thẩm vấn, đúng là Uông An đang ngồi bên trong. Nhìn thấy Tô Mạt, Uông An lập tức kêu cha gọi mẹ nói: “Cảnh sát Mạt, không, bà nội của tôi ơi, tôi có tội, tôi không phải là con người, tôi là thứ súc sinh, không bằng cầm thú, xin cô hãy bắt tôi đi, cầu xin cô!”
Giọng Uông An thê thảm không ai bằng, hai cảnh sát thẩm vấn tội phạm cũng tròn mắt nhìn, bọn họ xử lý vụ an bao năm nay mà chưa thấy kẻ tự thú nào có thành ý đến mức này. Không chỉ họ mà cả Tô Mạt cũng nghệt mặt ra nhìn.
“Chuyện này là sao?”, Tô Mạt há hốc miệng hỏi.
Hai cảnh sát kia cũng lắc đầu, ban nãy họ cứ tưởng là do Uông An uống thuốc nên nói lung tung, nhưng sau khi thẩm vấn thì hắn ta muốn tự thú thật. Hơn nữa khi họ không chịu lấy còng ra bắt thì hắn ta còn vội vã hơn cả cảnh sát nữa, đúng là chẳng khác gì một tên điên.
Uông An quỳ một gối xuống trước mặt Tô Mạt, vừa tát vào mặt mình vừa nói: “Tôi lạy cô, chỉ cần cô tha cho tôi thì cô muốn tôi làm gì cũng được!”
Tô Mạt đã hiểu được phần nào, bảo hai cảnh sát kia dẫn Uông An đang khóc như mưa đi rồi vội vàng chạy tới đá văng cửa phòng Tiêu Ngọc Phong: “Rốt cuộc Long Thiên là người thế nào, Tiêu Ngọc Phong, nếu như hôm nay anh không chịu khai ra hết thì đứng hòng ra khỏi cánh cửa này!”
Tiêu Ngọc Phóng hít một hơi thật sâu, thả lỏng tay nói: “Tô Mạt, cô vẫn còn muốn tìm đội trưởng để gây chuyện ư”.
“Không, tôi muốn cưa anh ta”.
Tô Mạt hết sức hiên ngang lẫm liệt, tươi cười rực rỡ nói thẳng ra.