-
Chương 45: Sau khi kết hôn - Điệu múa của Thẩm Điềm
Thẩm Điềm sửng sốt.
Người con trai trước mặt ngước mắt nhìn vào cô.
Thẩm Điềm nghĩ ngợi một lúc, thành thực trả lời: "Chắc là ăn rồi, lúc mà em nghỉ xong vào làm thì cậu ấy đã được tuyển vào rồi. Em bảo trợ lý nhỏ của em gửi kẹo hỷ sang cho bên tổ Tiêu Mộng."
Chu Thận Chi liếc mắt nhìn sang khung chat ở trong chiếc điện thoại nhỏ của cô, ngữ điệu uể oải: "Ăn kẹo hỷ rồi à."
"Tốt."
Anh lấy điện thoại xoay trả lại cho cô.
"Có trả lời cậu ta không?"
Thẩm Điềm lập tức lắc đầu: "Sao em phải trả lời cậu ấy! Không trả lời!"
Nói xong, cô lấy lại điện thoại và thoát khỏi khung chat. Vốn nghĩ rằng chỉ là một thử thách mạo hiểm nhỏ thôi nhưng sao lại cảm thấy mạo hiểm ngược lại trở thành gượng gạo, tim đập nhanh hơn thế này.
Cô không kiềm được trừng nhìn chằm chằm vào Tào Lộ.
Tào Lộ ngồi ở bên cạnh, chớp mắt với Thẩm Điềm.
Thấy chưa, cậu rất có sức hấp dẫn đó!
Điềm bảo bối, phải tự tin lên nhé.
Thẩm Điềm nhìn vào đôi mắt sáng long lanh kia của cậu ấy.
Không còn lời nào để nói.
Trần Vận Lương đưa ánh mắt thâm thuý nhìn sang người anh em của mình.
Sắp cháy nhà đến nơi rồi kìa.
Để coi mày còn giả vờ đến khi nào.
Vài lượt tiếp theo chỉ xoay trúng vào Trần Vận Lương và Tào Lộ. Tâm sự của Tào Lộ, Thẩm Điềm đều biết hết, Trần Vận Lương hỏi Tào Lộ: "Dạo gần đây có thích người nào không?"
Tào Lộ nhìn cậu ấy và trả lời: "Ghét một người thì có!"
Trần Vận Lương khựng lại, đưa tay chỉ vào mặt của mình: "Cậu đang nói tớ à?"
Tào Lộ bật cười thích chí.
"Nói cậu đó."
Trần Vận Lương: "..."
Vậy cũng oan quá đi thôi, cậu ấy đã làm gì đâu.
Chọc cho Thẩm Điềm bật cười thành tiếng.
Sao lại cảm thấy hai người bọn họ có chút buồn cười.
Tiếp đó.
Đến một lượt mới.
Chai rỗng kia lại tiếp tục chỉ vào Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm bất lực che mặt lại.
Lần này cô vẫn kiên quyết lựa chọn mạo hiểm.
Câu hỏi muốn thốt ra đến nơi của Trần Vận Lương lại phải nuốt ngược xuống. Vốn dĩ Tào Lộ muốn Thẩm Điềm làm một số thứ trên wechat ví dụ như xem thử xem Thẩm Điềm còn giữ lại wechat của vị giáo sư kia hay không...
Nhưng không hiểu tại sao.
Tào Lộ lại liếc nhìn sang Chu Thận Chi đang chống cằm ở bên cạnh.
Trong đầu hiện ra tiết thể dục cuối cùng của lớp 12. Quan Châu Vân mặc trên người bộ quần áo nhảy múa thật xinh đẹp, cả thế giới này chắc có mình cô ta biết nhảy chắc? Tớ nhổ vào.
Tào Lộ ngoảnh đầu nhìn qua Thẩm Điềm.
"Cậu, nhảy lại màn biểu diễn khi cậu năm hai vào tối liên hoan tân sinh viên cho chúng tôi ở đây xem."
Thẩm Điềm vô cùng kinh ngạc.
"Cái gì?"
Chu Thận Chi nheo mắt, nhìn vào cô: "Điềm Điềm biết nhảy sao?"
Tào Lộ kéo cho Thẩm Điềm đứng dậy, sau đó trả lời Chu Thận Chi: "Tất nhiên là biết rồi, nếu không thì sao mà được mấy em khóa dưới yêu thích thế. Điệu nhảy này chỉ là thứ trung gian thôi!"
"Tớ quên sạch hết rồi!" Thẩm Điềm bị đẩy đứng lên vẫn còn đang kháng cự.
Tào Lộ chớp mắt: "Vậy cậu cứ nhảy bừa đi."
Thẩm Điềm ngớ người.
Vậy cũng được à???
Trần Vận Lương úi chà một tiếng, cười nói: "Tớ cũng hóng quá đây."
Tào Lộ ôm cánh tay.
"Điềm bảo bối, bây giờ chúng ta đang chơi thật hay thách đấy."
Thẩm Điềm sực tỉnh.
Ngón tay mảnh khảnh chỉ thẳng vào Tào Lộ.
Lộ Lộ.
Cậu cứ chờ đó.
Dứt lời, cô đi vòng qua bàn trà, chỗ trống ở đây cũng chỉ còn mỗi sau lưng của Chu Thận Chi là khá trống trải. Nơi đó cũng là trung tâm phòng, ngay lối ra vào nên vị trí sẽ phát huy được nhiều hơn.
Chu Thận Chi và Trần Vận Lương quay người lại.
Ba người chăm chú nhìn vào cô. Tay chân của Thẩm Điềm cũng chẳng biết đặt để như thế nào. Nhất là khi Chu Thận Chi còn đứng trước mặt cô, anh nhìn thấy cô như vậy bèn nhướng mày.
Thay đổi một tư thế ngồi khác thoải mái hơn, đổi từ tay trái thành tay phải đặt lên tay vịn ghế. Thờ ơ xoay chiếc nhẫn đen tuyền trên tay.
Thẩm Điềm càng không thể nhảy nổi.
Ánh mắt cầu cứu của cô hướng về phía Tào Lộ.
Tào Lộ ngây người một lúc chợt trong đầu lóe lên một ý. Cậu ấy bèn đứng dậy, chạy sang đó tắt hết đèn ở trong phòng. Sau đó bật lên chiếc đèn treo trên trần màu cam cùng với đèn tường.
Rồi cậu vụt chạy về chỗ và ngồi xuống.
Đưa tay ra nói: "Bắt đầu đi!"
Thẩm Điềm: "..."
Cô nghiến chặt răng, ngơ ngác đưa tay lên, trong đầu cố nhớ lại màn vũ đạo ấy.
Thật ra thì điệu nhảy đó rất đơn giản, khi đó cô đi vì để đủ số lượng mà thôi nhưng vì thiếu một tiết mục nên cô là người gánh. Cô luyện bài đó mất hai tuần trời.
Bài hát mang tên "Tây Lầu Biệt Tự"
Tào Lộ dường như cũng nhớ ra rồi.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại.
Tức khắc tải bài "Tây Lầu Biệt Tự" về.
Thẩm Điềm thật sự phải cho cô bạn thân này một tràng pháo tay vì sự linh hoạt mất.
o( ̄ヘ ̄o#)
Âm nhạc nổi lên.
Thẩm Điềm bị lỡ nhịp, không theo kịp nhưng cũng may bộ quần áo này cho cô có cảm giác hơn, vừa hay cô cũng đi chân trần, cô đưa chân mình ra khỏi váy, bàn chân được sơn màu hồng trắng nõn thật sự rất đẹp.
Chu Thận Chi cụp mi nhìn xuống.
Rất nhanh sau đó cô thu chân về. Vì không có quạt nên cô chỉ có thể dùng tay che mặt lại, biến nó thành chiếc quạt. Gương mặt của cô lấp ló phía sau bàn tay mình.
Gương mặt đã được trang điểm một lớp nhạt, trên đôi mắt hạnh có dán một miếng vàng nhỏ, khẽ chớp mắt mang theo vài phần tinh nghịch.
Người khác chưa nhìn rõ được dung nhan của cô thì cô đã thu nó về rồi.
Sau đó thì xoay người thực hiện một vài động tác đơn giản xong cô bèn quay người lại và nhảy lại động tác khi nãy một lần nữa. Bàn chân lấp ló ẩn hiện, gương mặt cũng tương tự như thế.
Thật sự là một thần khí câu hồn người khác.
Tay áo rộng vô tình lướt qua tay ghế của Chu Thận Chi.
Một mùi thơm thoang thoảng.
Thẩm Điềm thật sự không làm ra bất cứ biểu cảm câu dẫn nào chỉ do biên đạo điệu nhảy này là như vậy. Đôi mắt đào hoa của Chu Thận Chi sâu như mực, động tác xoay nhẫn của anh cũng ngừng lại.
Ánh nhìn đều nằm hết lên người cô.
Thật ra cô nhảy cũng không phải là tốt lắm, Trần Vận Lương và Tào Lộ đều nhìn ra được sự đơ cứng của Thẩm Điềm nhưng Trần Vận Lương cũng đồng thời nhìn ra được sự chuyên tâm của anh em nhà mình lúc này.
Thế nên cậu ấy không nhắc Chu Thận Chi việc điện thoại anh đang đổ chuông.
Thẩm Điềm thật sự rất khớp. Cô cảm thấy sao bài hát này lại dài như vậy, cô nhẩm tính trong lòng rồi xoay người một lần nữa thì dừng lại, không cần quan tâm đến bài hát đó nữa.
Đáng tiếc khi xoay người eo của cô đúng là dùng lực vừa đủ nhưng thảm ở chỗ cô quá vội vã kết thúc, quay vòng có hơi nhanh nên lúc xoay người cô không đứng vững được mà ngã nhào về trước.
Đúng lúc muốn ngã nhào xuống sàn nhà.
Thì Chu Thận Chi đưa tay ra giữ lại, ôm lấy eo cô giúp cô dừng lại.
Kết quả cũng chẳng vững được ngược lại ngã vào người anh. Tóc của cô xước vào góc mặt anh,bờ vai của hai người chạm vào nhau. Giây phút ấy, cả phòng đều chìm vào tĩnh lặng.
Nơi đầu mũi cô toàn là hương thơm của anh.
Chu Thận Chi cũng như thế.
Gương mặt Thẩm Điềm hiện rõ sự xấu hổ.
Cô vội nói: "Xin lỗi."
Nhịp thở khẽ dốc cùng với âm thanh từ hơi thở của cô đổ xuống bên dưới tai và bên trên cổ của Chu Thận Chi. Đôi mày anh khẽ nhướng lên, ngoảnh đầu lại đang muốn nói gì đó nhưng Thẩm Điểm đã bật người đứng dậy.
Cả gương mặt bừng đỏ.
Đầu tóc rối hết cả lên.
Thẩm Điềm đưa tay lấy vài sợi tóc đang dính ở miệng ra và hỏi anh: "Em ngã có làm đau anh không?"
Chu Thận Chi ngước mắt nhìn cô.
Lờ đờ nói: "Ngã..."
Thẩm Điềm thoạt nhớ lại câu đùa lần trước.
Cô lập tức nói tiếp: "Lần này anh không có kêu lên rõ ràng là không đau, không được phép lừa em nữa."
Chu Thận Chi ngẩn người.
Chốc sau.
Anh cười khẽ.
"Điềm Điềm."
Thẩm Điềm không đáp lời, cô xấu hổ chết đi được vội xoay người đi về sofa. Tào Lộ trông thấy cô quay về thì cười tít mắt nghênh đón, Thẩm Điềm đẩy anh ấy ra: "Đi ra chỗ khác."
Tào Lộ bật cười khoái chí.
"Nhảy cũng được quá ta."
Trần Vận Lương vừa nãy quan sát vở kịch lớn như vậy, cậu ấy vừa cười vừa cất chiếc điện thoại đã chụp được rất nhiều ảnh vào. Sau đó thì nhắc Chu Thận Chi lúc nãy có người gọi đến.
Thế là.
Trò chơi "Thật hay thách" cũng kết thúc tại đây.
Chu Thận Chi đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Trần Vận Lương vươn người mệt mỏi rồi đi xuống lầu lấy vali lên. Thẩm điềm và Tào Lộ cũng đi lấy, cô cầm chìa khóa xe của Chu Thận Chi trong tay, bước vào thang máy mà gương mặt vẫn còn ửng đỏ.
Nhìn thấy Trần Vận Lương đi đến xe bên cạnh để lấy vali.
Tào Lộ nhéo mặt của Thẩm Điềm: "Lúc nãy khi cậu bị ngã tớ cũng bị giật mình một phen, cũng may là chồng cậu nhanh tay nhanh mắt ôm cậu kịp."
Thẩm Điềm lẩm bẩm.
"Đừng nhắc nữa, tớ nhảy cứng đơ hà."
Tào Lộ lập tức nói: "Nhưng tớ thấy Chu đại ca xem nhập tâm lắm mà."
Đúng là Tào Lộ vẫn chẳng thể nói được gì.
Nhưng cậu ấy cứ cảm thấy kiểu nghiêm túc, chăm chú này của Chu Thận Chi khá khác thường.
Thì ra khi Thận Chi xem người khác nhảy có thể chia ra làm hai cách.
Ví dụ như lúc trước khi xem Quan Châu Vân nhảy, suốt cả bài nhảy đều chẳng có biểu cảm gì.
Còn lần này nhìn Điềm bảo bối nhảy lại vô cùng chăm chú và nhập tâm.
Có thể cậu ấy thích tư thế nhảy đơ cứng đáng yêu này của Điềm bảo bối hơn.
Vậy nên.
Thành công!
Trong lòng Tào Lộ tự mình đóng một con dấu.
Hai người đưa nhau xuống lấy vali của Tào Lộ trước sau đó mới đến lấy vali của Thẩm Điềm và Chu Thận Chi. Trần Vận Lương thì đã lấy xong rồi nên chạy sang lấy phụ vali của Chu Thận Chi.
Ba người cùng nhau đi lên lầu, Chu Thận Chi đang gọi điện thoại ở ngoài ban công.
Vali được Trần Vận Lương đưa vào phòng nam ở bên kia. Còn vali của Thẩm Điềm và Tào Lộ thì được đưa sang phòng ngủ bên này, phòng ở bên này chỉ có một chiếc giường lớn.
Ở bên kia thì là hai chiếc giường đơn.
- -----
Vừa đóng cửa lại.
Tào Lộ nhào người xuống chiếc giường lớn, thoải mái thốt lên một tiếng rồi cậu ấy xoay người chống tay lên đầu nằm nhìn Thẩm Điềm đang lấy quần áo ngủ: "Điềm bảo bối, các cậu... đến giờ vẫn chia phòng ngủ sao?"
Thẩm Điềm đóng vali lại, quay đầu trả lời: "Ừ, đúng vậy."
Cô cũng đã quen với việc đó rồi.
Tuy nhiên lúc đầu cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng sau này Thận Chi sắp xếp như thế cô cũng đã từ từ làm quen.
Tào Lộ chớp mắt, nói: "Nếu đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ thấy dễ thở hơn một chút dù sao thì chúng ta vẫn chưa hiểu gì cả."
Bỏ qua giai đoạn yêu thương bước vào cuộc sống hôn nhân.
Thiếu mất đi khúc nhạc dạo đầu.
Cảm thấy sắp xếp như vậy cũng sẽ khiến người ta dễ thích ứng hơn một chút.
Nói gì đi nữa cũng chỉ mới là một cô gái hai mươi mấy tuổi.
Huống hồ gì.
Thẩm Điềm vẫn còn đơn thuần như vậy.
Cô là một người ngay cả tiểu thuyết cũng không xem tất nhiên Tào Lộ cũng không xem. Nhưng mà Hoàng Đan Ni xem nên trong mắt Tào Lộ, Hoàng Đan Ni sẽ hiểu biết rất nhiều thứ cơ mà Tào Lộ cũng chẳng thể nào chạy đi hỏi Hoàng Đan Ni được.
Hai người họ từ lâu đã trở thành người xa lạ với nhau.
Hoàng Đan Ni vừa mới lên đại học đã yêu đương, sau đó vì mãi yêu đương mà năm hai còn bị liệt môn. Tào Lộ không tài nào hiểu được, đại học chỉ yêu đương thôi sao lại phải đến mức liệt môn như vậy.
Nghĩ về quá khứ.
Thành tích của Hoàng Đan Ni giỏi biết bao nhiêu, Tào Lộ có đuổi theo tám con phố cũng không đuổi kịp.
Thế mà bây giờ, dường như đã đổi ngược lại rồi.
Thu nhập của Tào Lộ gấp mấy lần Hoàng Đan Ni.
Nhưng chắc có lẽ là do vấn đề của bản thân Hoàng Đan Ni thôi. Kéo ngăn tủ của Lưu Ni Ni ra thì cũng toàn là tiểu thuyết, thế nhưng người ta vẫn tốt nghiệp đúng hạn, vào làm ở một trong những công ty mạnh nhất cả nước. Bây giờ thu nhập và thành tích của cậu ta cũng rất đỉnh.
Thẩm Điềm gật đầu.
Ừ đáp một tiếng.
Cô bước vào phòng tắm rửa.
Tào Lộ chống mặt nhìn vào bên trong bức tường mờ, bóng lưng yểu điệu của của Thẩm Điềm lấp ló ẩn hiện. Từ khi ba mẹ cậu ấy ly hôn, Tào Lộ chỉ còn một mình, có Thẩm Điềm ở bên cạnh cô cũng không còn cảm thấy cô đơn nữa. Chị em tốt nhất của mình bước chân vào hôn nhân, có một người chồng cứ cho là không yêu cô nhưng đổi lại rất quan tâm cô thì cũng đã tốt lắm rồi.
Làm cho Tào Lộ cũng nghĩ đến việc tìm một người con trai không yêu thương nhau là mấy kết hôn cho xong, cũng có một người để bầu bạn.
Chỉ có điều Tào Lộ vừa nghĩ đến việc ba mẹ ly hôn.
Cậu ấy bèn cảm thấy kinh tởm, đau đầu.
Thôi bỏ đi.
Cậu ấy vẫn nên độc thân thì hơn!
- ------
Trần Vận Lương tắm rửa xong bước ra, Chu Thận Chi vẫn còn gọi điện thoại ở bên ngoài trông dáng vẻ thì chắc là vấn đề bên công việc. Trần Vận Lương đẩy cửa đi ra ngoài, ở bên ngoài rất mát mẻ.
Chu Thận Chi ngước mắt liếc nhìn Vận Lương, sau đó lấy ra một điếu thuốc rồi kẹp trên tay đưa vào miệng.
Anh cúi đầu châm thuốc.
Ánh sáng màu cam lập loè.
Chu Thận Chi xoay xoay chiếc bật lửa lên tiếng dạ đáp lời với đầu dây bên kia, nói: "Con sẽ bảo Tiểu Tùng mua vé máy bay."
"Thầy yên tâm đi ạ."
"Ngủ sớm nha thầy."
Sau đó.
Anh gác máy.
Trần Vận Lương cầm qua gạt tàn thuốc đặt trên lan can to rộng. Chu Thận Chi gõ nhẹ tàn thuốc xuống gạt tàn, Trần Vận Lương mỉm cười tựa lưng vào vách tường.
"Có việc làm rồi à?"
Chu Thận Chi ngước mắt nhìn lên, ừ đáp.
Trong màn đêm.
Ánh mắt của anh mang theo vài phần xa cách, ngữ khí mệt mỏi, nói: "Dụng cụ stent sẽ được sản xuất đợt hai, thầy bảo tao qua đó xem thử."
Trần Vận Lương nói: "Tập đoàn Đồng Thuỵ năm ngoái cũng sản xuất dụng cụ stent, cố tình chống đối cái này của mày đúng không? Muốn giành thị trường với mày nhỉ."
Chu Thận Chi cầm điếu thuốc trên tay.
Anh khẽ nhếch môi.
"Thị trường y tế này sẽ không bao giờ có hồi kết."
"Có thể làm ra sản phẩm tốt hơn thì doanh nghiệp sẽ tốt theo."
Trần Vận Lương bật cười.
Cậu ấy gật đầu đồng ý.
Đôi lúc đối mặt với cạnh tranh cùng với một số góc tối sẽ dần quên đi bản thân mình tại sao lại chọn bước trên con đường này. Nhưng không cần biết ra sao, con người không nên quên đi sơ tâm của mình, dũng cảm đối mặt mỗi khi bóng tối ập đến cuối cùng cũng sẽ thấy được bình minh.
Trần Vận Lương vuốt tóc.
Nhìn đăm đăm vào Chu Thận Chi.
"Mày, có phải nên nói gì đó với tao không?"
Chu Thận Chi kẹp điếu thuốc trong tay, nhướng mày.
"Với mày thì có gì mà đáng nói."
Trần Vận Lương thốt "này" một tiếng, đang định nói chuyện thì cửa ban công nhỏ của bên phòng ngủ lớn cạnh bên được mở ra. Sau đó Thẩm Điềm mặt chiếc váy ngủ màu trắng bước ra, "woa” lên rồi cả người đặt tay ngả về trước.
Cô nói: "Bầu không khí tốt quá đi, Tào Lộ cậu lau tóc xong thì mau ra đây..."
Một tiếng "này" của Trần Vận Lương khiến cô quay đầu qua nhìn.
Nhìn vào hai người đang đứng ở ban công lớn, cô ngây người tiếp đó thì vẫy tay: "Hi, chào buổi tối."
Lúc này gió đêm khẽ thổi.
Thổi qua khiến mái tóc vừa sấy khô của cô rối lên. Cô đứng nghiêng người như vậy làm cổ áo lộ ra nước da trắng ngần, chiếc cổ cũng trắng nõn, đôi mắt hạnh cong cong, gương mặt trái tim nho nhỏ.
Vô cùng xinh đẹp.
Trần Vận Lương nhìn thấy cũng ngơ ngác một lúc.
Cậu ấy đột ngột hiểu ra vì đâu mà người anh em của mình lại đắm chìm như vậy rồi.
Chu Thận Chi uể oải tựa vào lan can, ánh mắt nhìn về cô.
Ngữ điệu chậm rãi.
"Chào buổi tối, bên ngoài gió lớn, ra ngoài thì mặc thêm áo choàng tắm vào."
Thẩm Điềm cười nói: "Không lạnh, mát mà."
"Vậy sao?"
Chu Thận Chi đi qua đó, bước đến nơi giao nhau giữa hai ban công rồi tựa người vào lan can, khoảng cách rất gần với cô, anh lên tiếng hỏi: "Sấy khô tóc rồi à?"
Bởi vì anh tiến đến gần nên tim cô cũng đập nhanh hơn.
Cô gật đầu.
Chu Thận Chi ừ một tiếng, ngón tay đang kẹp điếu thuốc của anh uể oải đặt lên lan can.
Nói: "Ngày mai anh phải đi Bắc Kinh một chuyến, có thể là công tác ba đến năm ngày. Nếu em cảm thấy chán thì đến nhà Tào Lộ hoặc là về nhà nha."
Thẩm Điềm nghe vậy.
Cũng ừ đáp.
"Lại phải công tác à."
"Ừm..."
Anh đứng ở đấy, hoàn toàn chắn mất tầm nhìn của Trần Vận Lương.
Trần Vận Lương chậm mất một nhịp, phải mất mười giây sau cậu ấy mới phát hiện ra.
Một lúc lâu sau.
Trần Vận Lương thốt lên: "Mé."
Ông đây là người như vậy à?
Ông đây không phải là loại người sẽ nhìn trúng vợ của anh em mình đâu!
!!!
Trần Vận Lương xoay người rời khỏi ban công.
Không gian này nhường lại cho đôi vợ chồng trẻ này đấy!
Tối hôm nay.
Hai giờ hơn, Thẩm Điềm và Tào Lộ mới lên giường ngủ. Tào lộ đã lâu lắm rồi không được ngủ chung với Thẩm Điềm, cậu ấy giống hệt như bạch tuột vậy quấn lấy Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm thì thảm rồi.
Trong giấc mơ mơ thấy mình bị người khác cột chặt tay chân rồi bắt nhảy múa cả buổi tối.
Sáng tỉnh dậy.
Lưng eo đau nhức, nhìn thấy bộ dạng tinh thần sảng khoái, vô cùng hài lòng của Tào Lộ. Thẩm Điềm bèn suy tư một lúc, thôi bỏ đi, Lộ Lộ mấy hôm nay ở một mình chắc chắn rất nhớ cô.
Nên cô không nói với Tào Lộ chuyện cả đêm qua mình không ngủ được.
Cô dùng kem che khuyết điểm che đi quầng thâm mắt của mình, sau đó thu dọn rời khỏi phòng cùng Tào Lộ.
Phòng ở đối diện cũng mở cửa.
Chu Thận Chi đen từ đầu đến chân nhấc vali bước ra. Anh cầm lấy vali của Thẩm Điềm, đẩy đi cùng nhau. Trần Vận Lương tốc độ chậm nhất, Tào Lộ chạy sang đá vào cửa thì cậu ấy chỉ mới chải xong đầu tóc hớt hải chạy ra, nói: "Hối cái gì mà hối, còn chưa chải tóc xong nè."
Tào Lộ hừ một tiếng.
"Chu đại ca người ta còn không cần phải làm tóc kìa."
Trần Vận Lương nói: "Lấy cái đầu của nó gắn qua tớ đi, tớ cũng không cần làm tóc nữa."
Thẩm Điềm phụt cười.
Chu Thận Chi cũng cười nói.
"Gắn qua sợ mày không có phúc hưởng thôi."
Trần Vận Lương đuổi theo kịp bước chân của bọn họ, nói tiếp: "Đứt tay đứt chân chẳng sao cả, mặt còn là giang sơn còn, mấy cái khác chỉ là phù du thôi."
Mấy người bọn họ nói cười vui vẻ đi xuống lầu.
Đi đến nhà ăn ăn bữa sáng rồi sau đó mới lái xe đi về.
Thời gian làm việc của Tào Lộ khá tự do, cô về nhà thay quần áo đi làm ra trước. Trần Vận Lương thì vẫn đang trong kỳ nghỉ, cậu ấy quay về căn hộ ở viện nghiên cứu sản xuất thuốc ngủ bù.
Viện nghiên cứu sản xuất thuốc Lê Thành là trụ sở chính.
Bên Hải Thành chỉ là một chi nhánh. Cũng bởi vì Trần Vận Lương hợp tác cùng Giang Thị nên mới đến Lê Thành làm việc.
Tính chất công việc cũng gần giống với Chu Thận Chi.
Hôm nay là thứ hai.
Thẩm Điềm phải đi làm, cũng không còn kịp để đi về nhà nữa.
Vậy nên Chu Thận Chi đưa cô đến thẳng công ty xuất bản. Bây giờ đang là giờ cao điểm đi làm, người trong đơn vị làm việc ở tòa cao ốc đi ra vào rất nhiều.
Chiếc xe G-Class màu đen vừa mới đến cửa.
Đã thu hút được sự chú ý nho nhỏ từ mọi người.
Thẩm Điềm ngoảnh đầu nhìn vali rồi nói với anh: "Anh để vali ở trong nhà là được, đi làm về em sẽ dọn sau."
Chu Thận Chi một tay đặt trên cửa xe, một tay thì nắm chiếc vô lăng, ngón tay thon dài, chiếc nhẫn anh rất nổi bật.
Anh ừ đáp.
Thẩm Điểm gỡ dây an toàn ra và nhìn anh: "Mấy giờ thì anh bay?"
Ánh mắt Chu Thận Chi lại trông thấy một người con trai gương mặt tuấn tú bước ra từ bên kia, đi vòng qua xe đưa mắt nhìn lên hết lần này đến lần khác.
Thận Chi khẽ nheo mắt.
Nhẹ hất cằm.
"Cậu em khóa dưới của em à?"
Thẩm Điềm xuôi theo tầm nhìn của anh nhìn qua thì trông thấy Giang Hoài, Giang Hoài nhìn thấy cô, gật gật đầu sau đó bước lên bậc thềm. Thẩm Điềm quay lại nhìn Chu Thận Chi rồi đáp: "Ừm, cậu ấy đấy."
Chu Thận Chi nhìn về bóng lưng của cậu trai kia bước vào tòa cao ốc.
Lúc này anh mới trả lời câu hỏi của Thẩm Điềm.
"Lúc mười một giờ bay."
Thận Chi thu tầm nhìn hướng về phía Thẩm Điềm, giơ tay vén tóc ở phía trước của cô ra sau, nói: "Tới rồi thì anh sẽ nhắn cho em, nhớ trả lời anh."
Tim Thẩm Điềm liên tục đập nhanh.
"Ừm."
Giọng nói Chu Thận Chi uể oải nói tiếp.
"Tối anh sẽ gọi video với em."
Thẩm Điềm đang tính mở cửa ra thì nghe thấy lời này.
Sững người một giây.
Hả?
Gọi video?
Cô ngoảnh đầu, muốn hỏi anh.
Chu Thận Chi chống cằm nhìn cô.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, Thẩm Điềm chớp chớp mắt.
Thôi bỏ đi.
Đi làm đã.
Buổi tối tính sau.
- ------
[Tác giả có điều muốn nói]
Bán Tiệt Bạch Thái: Tất nhiên là để ngăn cản cậu không chạy sang nhóm chat công ty xuất bản gửi nhãn dán rồi nói chuyện với em khoá dưới Giang Hoài rồi!
Người con trai trước mặt ngước mắt nhìn vào cô.
Thẩm Điềm nghĩ ngợi một lúc, thành thực trả lời: "Chắc là ăn rồi, lúc mà em nghỉ xong vào làm thì cậu ấy đã được tuyển vào rồi. Em bảo trợ lý nhỏ của em gửi kẹo hỷ sang cho bên tổ Tiêu Mộng."
Chu Thận Chi liếc mắt nhìn sang khung chat ở trong chiếc điện thoại nhỏ của cô, ngữ điệu uể oải: "Ăn kẹo hỷ rồi à."
"Tốt."
Anh lấy điện thoại xoay trả lại cho cô.
"Có trả lời cậu ta không?"
Thẩm Điềm lập tức lắc đầu: "Sao em phải trả lời cậu ấy! Không trả lời!"
Nói xong, cô lấy lại điện thoại và thoát khỏi khung chat. Vốn nghĩ rằng chỉ là một thử thách mạo hiểm nhỏ thôi nhưng sao lại cảm thấy mạo hiểm ngược lại trở thành gượng gạo, tim đập nhanh hơn thế này.
Cô không kiềm được trừng nhìn chằm chằm vào Tào Lộ.
Tào Lộ ngồi ở bên cạnh, chớp mắt với Thẩm Điềm.
Thấy chưa, cậu rất có sức hấp dẫn đó!
Điềm bảo bối, phải tự tin lên nhé.
Thẩm Điềm nhìn vào đôi mắt sáng long lanh kia của cậu ấy.
Không còn lời nào để nói.
Trần Vận Lương đưa ánh mắt thâm thuý nhìn sang người anh em của mình.
Sắp cháy nhà đến nơi rồi kìa.
Để coi mày còn giả vờ đến khi nào.
Vài lượt tiếp theo chỉ xoay trúng vào Trần Vận Lương và Tào Lộ. Tâm sự của Tào Lộ, Thẩm Điềm đều biết hết, Trần Vận Lương hỏi Tào Lộ: "Dạo gần đây có thích người nào không?"
Tào Lộ nhìn cậu ấy và trả lời: "Ghét một người thì có!"
Trần Vận Lương khựng lại, đưa tay chỉ vào mặt của mình: "Cậu đang nói tớ à?"
Tào Lộ bật cười thích chí.
"Nói cậu đó."
Trần Vận Lương: "..."
Vậy cũng oan quá đi thôi, cậu ấy đã làm gì đâu.
Chọc cho Thẩm Điềm bật cười thành tiếng.
Sao lại cảm thấy hai người bọn họ có chút buồn cười.
Tiếp đó.
Đến một lượt mới.
Chai rỗng kia lại tiếp tục chỉ vào Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm bất lực che mặt lại.
Lần này cô vẫn kiên quyết lựa chọn mạo hiểm.
Câu hỏi muốn thốt ra đến nơi của Trần Vận Lương lại phải nuốt ngược xuống. Vốn dĩ Tào Lộ muốn Thẩm Điềm làm một số thứ trên wechat ví dụ như xem thử xem Thẩm Điềm còn giữ lại wechat của vị giáo sư kia hay không...
Nhưng không hiểu tại sao.
Tào Lộ lại liếc nhìn sang Chu Thận Chi đang chống cằm ở bên cạnh.
Trong đầu hiện ra tiết thể dục cuối cùng của lớp 12. Quan Châu Vân mặc trên người bộ quần áo nhảy múa thật xinh đẹp, cả thế giới này chắc có mình cô ta biết nhảy chắc? Tớ nhổ vào.
Tào Lộ ngoảnh đầu nhìn qua Thẩm Điềm.
"Cậu, nhảy lại màn biểu diễn khi cậu năm hai vào tối liên hoan tân sinh viên cho chúng tôi ở đây xem."
Thẩm Điềm vô cùng kinh ngạc.
"Cái gì?"
Chu Thận Chi nheo mắt, nhìn vào cô: "Điềm Điềm biết nhảy sao?"
Tào Lộ kéo cho Thẩm Điềm đứng dậy, sau đó trả lời Chu Thận Chi: "Tất nhiên là biết rồi, nếu không thì sao mà được mấy em khóa dưới yêu thích thế. Điệu nhảy này chỉ là thứ trung gian thôi!"
"Tớ quên sạch hết rồi!" Thẩm Điềm bị đẩy đứng lên vẫn còn đang kháng cự.
Tào Lộ chớp mắt: "Vậy cậu cứ nhảy bừa đi."
Thẩm Điềm ngớ người.
Vậy cũng được à???
Trần Vận Lương úi chà một tiếng, cười nói: "Tớ cũng hóng quá đây."
Tào Lộ ôm cánh tay.
"Điềm bảo bối, bây giờ chúng ta đang chơi thật hay thách đấy."
Thẩm Điềm sực tỉnh.
Ngón tay mảnh khảnh chỉ thẳng vào Tào Lộ.
Lộ Lộ.
Cậu cứ chờ đó.
Dứt lời, cô đi vòng qua bàn trà, chỗ trống ở đây cũng chỉ còn mỗi sau lưng của Chu Thận Chi là khá trống trải. Nơi đó cũng là trung tâm phòng, ngay lối ra vào nên vị trí sẽ phát huy được nhiều hơn.
Chu Thận Chi và Trần Vận Lương quay người lại.
Ba người chăm chú nhìn vào cô. Tay chân của Thẩm Điềm cũng chẳng biết đặt để như thế nào. Nhất là khi Chu Thận Chi còn đứng trước mặt cô, anh nhìn thấy cô như vậy bèn nhướng mày.
Thay đổi một tư thế ngồi khác thoải mái hơn, đổi từ tay trái thành tay phải đặt lên tay vịn ghế. Thờ ơ xoay chiếc nhẫn đen tuyền trên tay.
Thẩm Điềm càng không thể nhảy nổi.
Ánh mắt cầu cứu của cô hướng về phía Tào Lộ.
Tào Lộ ngây người một lúc chợt trong đầu lóe lên một ý. Cậu ấy bèn đứng dậy, chạy sang đó tắt hết đèn ở trong phòng. Sau đó bật lên chiếc đèn treo trên trần màu cam cùng với đèn tường.
Rồi cậu vụt chạy về chỗ và ngồi xuống.
Đưa tay ra nói: "Bắt đầu đi!"
Thẩm Điềm: "..."
Cô nghiến chặt răng, ngơ ngác đưa tay lên, trong đầu cố nhớ lại màn vũ đạo ấy.
Thật ra thì điệu nhảy đó rất đơn giản, khi đó cô đi vì để đủ số lượng mà thôi nhưng vì thiếu một tiết mục nên cô là người gánh. Cô luyện bài đó mất hai tuần trời.
Bài hát mang tên "Tây Lầu Biệt Tự"
Tào Lộ dường như cũng nhớ ra rồi.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại.
Tức khắc tải bài "Tây Lầu Biệt Tự" về.
Thẩm Điềm thật sự phải cho cô bạn thân này một tràng pháo tay vì sự linh hoạt mất.
o( ̄ヘ ̄o#)
Âm nhạc nổi lên.
Thẩm Điềm bị lỡ nhịp, không theo kịp nhưng cũng may bộ quần áo này cho cô có cảm giác hơn, vừa hay cô cũng đi chân trần, cô đưa chân mình ra khỏi váy, bàn chân được sơn màu hồng trắng nõn thật sự rất đẹp.
Chu Thận Chi cụp mi nhìn xuống.
Rất nhanh sau đó cô thu chân về. Vì không có quạt nên cô chỉ có thể dùng tay che mặt lại, biến nó thành chiếc quạt. Gương mặt của cô lấp ló phía sau bàn tay mình.
Gương mặt đã được trang điểm một lớp nhạt, trên đôi mắt hạnh có dán một miếng vàng nhỏ, khẽ chớp mắt mang theo vài phần tinh nghịch.
Người khác chưa nhìn rõ được dung nhan của cô thì cô đã thu nó về rồi.
Sau đó thì xoay người thực hiện một vài động tác đơn giản xong cô bèn quay người lại và nhảy lại động tác khi nãy một lần nữa. Bàn chân lấp ló ẩn hiện, gương mặt cũng tương tự như thế.
Thật sự là một thần khí câu hồn người khác.
Tay áo rộng vô tình lướt qua tay ghế của Chu Thận Chi.
Một mùi thơm thoang thoảng.
Thẩm Điềm thật sự không làm ra bất cứ biểu cảm câu dẫn nào chỉ do biên đạo điệu nhảy này là như vậy. Đôi mắt đào hoa của Chu Thận Chi sâu như mực, động tác xoay nhẫn của anh cũng ngừng lại.
Ánh nhìn đều nằm hết lên người cô.
Thật ra cô nhảy cũng không phải là tốt lắm, Trần Vận Lương và Tào Lộ đều nhìn ra được sự đơ cứng của Thẩm Điềm nhưng Trần Vận Lương cũng đồng thời nhìn ra được sự chuyên tâm của anh em nhà mình lúc này.
Thế nên cậu ấy không nhắc Chu Thận Chi việc điện thoại anh đang đổ chuông.
Thẩm Điềm thật sự rất khớp. Cô cảm thấy sao bài hát này lại dài như vậy, cô nhẩm tính trong lòng rồi xoay người một lần nữa thì dừng lại, không cần quan tâm đến bài hát đó nữa.
Đáng tiếc khi xoay người eo của cô đúng là dùng lực vừa đủ nhưng thảm ở chỗ cô quá vội vã kết thúc, quay vòng có hơi nhanh nên lúc xoay người cô không đứng vững được mà ngã nhào về trước.
Đúng lúc muốn ngã nhào xuống sàn nhà.
Thì Chu Thận Chi đưa tay ra giữ lại, ôm lấy eo cô giúp cô dừng lại.
Kết quả cũng chẳng vững được ngược lại ngã vào người anh. Tóc của cô xước vào góc mặt anh,bờ vai của hai người chạm vào nhau. Giây phút ấy, cả phòng đều chìm vào tĩnh lặng.
Nơi đầu mũi cô toàn là hương thơm của anh.
Chu Thận Chi cũng như thế.
Gương mặt Thẩm Điềm hiện rõ sự xấu hổ.
Cô vội nói: "Xin lỗi."
Nhịp thở khẽ dốc cùng với âm thanh từ hơi thở của cô đổ xuống bên dưới tai và bên trên cổ của Chu Thận Chi. Đôi mày anh khẽ nhướng lên, ngoảnh đầu lại đang muốn nói gì đó nhưng Thẩm Điểm đã bật người đứng dậy.
Cả gương mặt bừng đỏ.
Đầu tóc rối hết cả lên.
Thẩm Điềm đưa tay lấy vài sợi tóc đang dính ở miệng ra và hỏi anh: "Em ngã có làm đau anh không?"
Chu Thận Chi ngước mắt nhìn cô.
Lờ đờ nói: "Ngã..."
Thẩm Điềm thoạt nhớ lại câu đùa lần trước.
Cô lập tức nói tiếp: "Lần này anh không có kêu lên rõ ràng là không đau, không được phép lừa em nữa."
Chu Thận Chi ngẩn người.
Chốc sau.
Anh cười khẽ.
"Điềm Điềm."
Thẩm Điềm không đáp lời, cô xấu hổ chết đi được vội xoay người đi về sofa. Tào Lộ trông thấy cô quay về thì cười tít mắt nghênh đón, Thẩm Điềm đẩy anh ấy ra: "Đi ra chỗ khác."
Tào Lộ bật cười khoái chí.
"Nhảy cũng được quá ta."
Trần Vận Lương vừa nãy quan sát vở kịch lớn như vậy, cậu ấy vừa cười vừa cất chiếc điện thoại đã chụp được rất nhiều ảnh vào. Sau đó thì nhắc Chu Thận Chi lúc nãy có người gọi đến.
Thế là.
Trò chơi "Thật hay thách" cũng kết thúc tại đây.
Chu Thận Chi đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Trần Vận Lương vươn người mệt mỏi rồi đi xuống lầu lấy vali lên. Thẩm điềm và Tào Lộ cũng đi lấy, cô cầm chìa khóa xe của Chu Thận Chi trong tay, bước vào thang máy mà gương mặt vẫn còn ửng đỏ.
Nhìn thấy Trần Vận Lương đi đến xe bên cạnh để lấy vali.
Tào Lộ nhéo mặt của Thẩm Điềm: "Lúc nãy khi cậu bị ngã tớ cũng bị giật mình một phen, cũng may là chồng cậu nhanh tay nhanh mắt ôm cậu kịp."
Thẩm Điềm lẩm bẩm.
"Đừng nhắc nữa, tớ nhảy cứng đơ hà."
Tào Lộ lập tức nói: "Nhưng tớ thấy Chu đại ca xem nhập tâm lắm mà."
Đúng là Tào Lộ vẫn chẳng thể nói được gì.
Nhưng cậu ấy cứ cảm thấy kiểu nghiêm túc, chăm chú này của Chu Thận Chi khá khác thường.
Thì ra khi Thận Chi xem người khác nhảy có thể chia ra làm hai cách.
Ví dụ như lúc trước khi xem Quan Châu Vân nhảy, suốt cả bài nhảy đều chẳng có biểu cảm gì.
Còn lần này nhìn Điềm bảo bối nhảy lại vô cùng chăm chú và nhập tâm.
Có thể cậu ấy thích tư thế nhảy đơ cứng đáng yêu này của Điềm bảo bối hơn.
Vậy nên.
Thành công!
Trong lòng Tào Lộ tự mình đóng một con dấu.
Hai người đưa nhau xuống lấy vali của Tào Lộ trước sau đó mới đến lấy vali của Thẩm Điềm và Chu Thận Chi. Trần Vận Lương thì đã lấy xong rồi nên chạy sang lấy phụ vali của Chu Thận Chi.
Ba người cùng nhau đi lên lầu, Chu Thận Chi đang gọi điện thoại ở ngoài ban công.
Vali được Trần Vận Lương đưa vào phòng nam ở bên kia. Còn vali của Thẩm Điềm và Tào Lộ thì được đưa sang phòng ngủ bên này, phòng ở bên này chỉ có một chiếc giường lớn.
Ở bên kia thì là hai chiếc giường đơn.
- -----
Vừa đóng cửa lại.
Tào Lộ nhào người xuống chiếc giường lớn, thoải mái thốt lên một tiếng rồi cậu ấy xoay người chống tay lên đầu nằm nhìn Thẩm Điềm đang lấy quần áo ngủ: "Điềm bảo bối, các cậu... đến giờ vẫn chia phòng ngủ sao?"
Thẩm Điềm đóng vali lại, quay đầu trả lời: "Ừ, đúng vậy."
Cô cũng đã quen với việc đó rồi.
Tuy nhiên lúc đầu cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng sau này Thận Chi sắp xếp như thế cô cũng đã từ từ làm quen.
Tào Lộ chớp mắt, nói: "Nếu đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ thấy dễ thở hơn một chút dù sao thì chúng ta vẫn chưa hiểu gì cả."
Bỏ qua giai đoạn yêu thương bước vào cuộc sống hôn nhân.
Thiếu mất đi khúc nhạc dạo đầu.
Cảm thấy sắp xếp như vậy cũng sẽ khiến người ta dễ thích ứng hơn một chút.
Nói gì đi nữa cũng chỉ mới là một cô gái hai mươi mấy tuổi.
Huống hồ gì.
Thẩm Điềm vẫn còn đơn thuần như vậy.
Cô là một người ngay cả tiểu thuyết cũng không xem tất nhiên Tào Lộ cũng không xem. Nhưng mà Hoàng Đan Ni xem nên trong mắt Tào Lộ, Hoàng Đan Ni sẽ hiểu biết rất nhiều thứ cơ mà Tào Lộ cũng chẳng thể nào chạy đi hỏi Hoàng Đan Ni được.
Hai người họ từ lâu đã trở thành người xa lạ với nhau.
Hoàng Đan Ni vừa mới lên đại học đã yêu đương, sau đó vì mãi yêu đương mà năm hai còn bị liệt môn. Tào Lộ không tài nào hiểu được, đại học chỉ yêu đương thôi sao lại phải đến mức liệt môn như vậy.
Nghĩ về quá khứ.
Thành tích của Hoàng Đan Ni giỏi biết bao nhiêu, Tào Lộ có đuổi theo tám con phố cũng không đuổi kịp.
Thế mà bây giờ, dường như đã đổi ngược lại rồi.
Thu nhập của Tào Lộ gấp mấy lần Hoàng Đan Ni.
Nhưng chắc có lẽ là do vấn đề của bản thân Hoàng Đan Ni thôi. Kéo ngăn tủ của Lưu Ni Ni ra thì cũng toàn là tiểu thuyết, thế nhưng người ta vẫn tốt nghiệp đúng hạn, vào làm ở một trong những công ty mạnh nhất cả nước. Bây giờ thu nhập và thành tích của cậu ta cũng rất đỉnh.
Thẩm Điềm gật đầu.
Ừ đáp một tiếng.
Cô bước vào phòng tắm rửa.
Tào Lộ chống mặt nhìn vào bên trong bức tường mờ, bóng lưng yểu điệu của của Thẩm Điềm lấp ló ẩn hiện. Từ khi ba mẹ cậu ấy ly hôn, Tào Lộ chỉ còn một mình, có Thẩm Điềm ở bên cạnh cô cũng không còn cảm thấy cô đơn nữa. Chị em tốt nhất của mình bước chân vào hôn nhân, có một người chồng cứ cho là không yêu cô nhưng đổi lại rất quan tâm cô thì cũng đã tốt lắm rồi.
Làm cho Tào Lộ cũng nghĩ đến việc tìm một người con trai không yêu thương nhau là mấy kết hôn cho xong, cũng có một người để bầu bạn.
Chỉ có điều Tào Lộ vừa nghĩ đến việc ba mẹ ly hôn.
Cậu ấy bèn cảm thấy kinh tởm, đau đầu.
Thôi bỏ đi.
Cậu ấy vẫn nên độc thân thì hơn!
- ------
Trần Vận Lương tắm rửa xong bước ra, Chu Thận Chi vẫn còn gọi điện thoại ở bên ngoài trông dáng vẻ thì chắc là vấn đề bên công việc. Trần Vận Lương đẩy cửa đi ra ngoài, ở bên ngoài rất mát mẻ.
Chu Thận Chi ngước mắt liếc nhìn Vận Lương, sau đó lấy ra một điếu thuốc rồi kẹp trên tay đưa vào miệng.
Anh cúi đầu châm thuốc.
Ánh sáng màu cam lập loè.
Chu Thận Chi xoay xoay chiếc bật lửa lên tiếng dạ đáp lời với đầu dây bên kia, nói: "Con sẽ bảo Tiểu Tùng mua vé máy bay."
"Thầy yên tâm đi ạ."
"Ngủ sớm nha thầy."
Sau đó.
Anh gác máy.
Trần Vận Lương cầm qua gạt tàn thuốc đặt trên lan can to rộng. Chu Thận Chi gõ nhẹ tàn thuốc xuống gạt tàn, Trần Vận Lương mỉm cười tựa lưng vào vách tường.
"Có việc làm rồi à?"
Chu Thận Chi ngước mắt nhìn lên, ừ đáp.
Trong màn đêm.
Ánh mắt của anh mang theo vài phần xa cách, ngữ khí mệt mỏi, nói: "Dụng cụ stent sẽ được sản xuất đợt hai, thầy bảo tao qua đó xem thử."
Trần Vận Lương nói: "Tập đoàn Đồng Thuỵ năm ngoái cũng sản xuất dụng cụ stent, cố tình chống đối cái này của mày đúng không? Muốn giành thị trường với mày nhỉ."
Chu Thận Chi cầm điếu thuốc trên tay.
Anh khẽ nhếch môi.
"Thị trường y tế này sẽ không bao giờ có hồi kết."
"Có thể làm ra sản phẩm tốt hơn thì doanh nghiệp sẽ tốt theo."
Trần Vận Lương bật cười.
Cậu ấy gật đầu đồng ý.
Đôi lúc đối mặt với cạnh tranh cùng với một số góc tối sẽ dần quên đi bản thân mình tại sao lại chọn bước trên con đường này. Nhưng không cần biết ra sao, con người không nên quên đi sơ tâm của mình, dũng cảm đối mặt mỗi khi bóng tối ập đến cuối cùng cũng sẽ thấy được bình minh.
Trần Vận Lương vuốt tóc.
Nhìn đăm đăm vào Chu Thận Chi.
"Mày, có phải nên nói gì đó với tao không?"
Chu Thận Chi kẹp điếu thuốc trong tay, nhướng mày.
"Với mày thì có gì mà đáng nói."
Trần Vận Lương thốt "này" một tiếng, đang định nói chuyện thì cửa ban công nhỏ của bên phòng ngủ lớn cạnh bên được mở ra. Sau đó Thẩm Điềm mặt chiếc váy ngủ màu trắng bước ra, "woa” lên rồi cả người đặt tay ngả về trước.
Cô nói: "Bầu không khí tốt quá đi, Tào Lộ cậu lau tóc xong thì mau ra đây..."
Một tiếng "này" của Trần Vận Lương khiến cô quay đầu qua nhìn.
Nhìn vào hai người đang đứng ở ban công lớn, cô ngây người tiếp đó thì vẫy tay: "Hi, chào buổi tối."
Lúc này gió đêm khẽ thổi.
Thổi qua khiến mái tóc vừa sấy khô của cô rối lên. Cô đứng nghiêng người như vậy làm cổ áo lộ ra nước da trắng ngần, chiếc cổ cũng trắng nõn, đôi mắt hạnh cong cong, gương mặt trái tim nho nhỏ.
Vô cùng xinh đẹp.
Trần Vận Lương nhìn thấy cũng ngơ ngác một lúc.
Cậu ấy đột ngột hiểu ra vì đâu mà người anh em của mình lại đắm chìm như vậy rồi.
Chu Thận Chi uể oải tựa vào lan can, ánh mắt nhìn về cô.
Ngữ điệu chậm rãi.
"Chào buổi tối, bên ngoài gió lớn, ra ngoài thì mặc thêm áo choàng tắm vào."
Thẩm Điềm cười nói: "Không lạnh, mát mà."
"Vậy sao?"
Chu Thận Chi đi qua đó, bước đến nơi giao nhau giữa hai ban công rồi tựa người vào lan can, khoảng cách rất gần với cô, anh lên tiếng hỏi: "Sấy khô tóc rồi à?"
Bởi vì anh tiến đến gần nên tim cô cũng đập nhanh hơn.
Cô gật đầu.
Chu Thận Chi ừ một tiếng, ngón tay đang kẹp điếu thuốc của anh uể oải đặt lên lan can.
Nói: "Ngày mai anh phải đi Bắc Kinh một chuyến, có thể là công tác ba đến năm ngày. Nếu em cảm thấy chán thì đến nhà Tào Lộ hoặc là về nhà nha."
Thẩm Điềm nghe vậy.
Cũng ừ đáp.
"Lại phải công tác à."
"Ừm..."
Anh đứng ở đấy, hoàn toàn chắn mất tầm nhìn của Trần Vận Lương.
Trần Vận Lương chậm mất một nhịp, phải mất mười giây sau cậu ấy mới phát hiện ra.
Một lúc lâu sau.
Trần Vận Lương thốt lên: "Mé."
Ông đây là người như vậy à?
Ông đây không phải là loại người sẽ nhìn trúng vợ của anh em mình đâu!
!!!
Trần Vận Lương xoay người rời khỏi ban công.
Không gian này nhường lại cho đôi vợ chồng trẻ này đấy!
Tối hôm nay.
Hai giờ hơn, Thẩm Điềm và Tào Lộ mới lên giường ngủ. Tào lộ đã lâu lắm rồi không được ngủ chung với Thẩm Điềm, cậu ấy giống hệt như bạch tuột vậy quấn lấy Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm thì thảm rồi.
Trong giấc mơ mơ thấy mình bị người khác cột chặt tay chân rồi bắt nhảy múa cả buổi tối.
Sáng tỉnh dậy.
Lưng eo đau nhức, nhìn thấy bộ dạng tinh thần sảng khoái, vô cùng hài lòng của Tào Lộ. Thẩm Điềm bèn suy tư một lúc, thôi bỏ đi, Lộ Lộ mấy hôm nay ở một mình chắc chắn rất nhớ cô.
Nên cô không nói với Tào Lộ chuyện cả đêm qua mình không ngủ được.
Cô dùng kem che khuyết điểm che đi quầng thâm mắt của mình, sau đó thu dọn rời khỏi phòng cùng Tào Lộ.
Phòng ở đối diện cũng mở cửa.
Chu Thận Chi đen từ đầu đến chân nhấc vali bước ra. Anh cầm lấy vali của Thẩm Điềm, đẩy đi cùng nhau. Trần Vận Lương tốc độ chậm nhất, Tào Lộ chạy sang đá vào cửa thì cậu ấy chỉ mới chải xong đầu tóc hớt hải chạy ra, nói: "Hối cái gì mà hối, còn chưa chải tóc xong nè."
Tào Lộ hừ một tiếng.
"Chu đại ca người ta còn không cần phải làm tóc kìa."
Trần Vận Lương nói: "Lấy cái đầu của nó gắn qua tớ đi, tớ cũng không cần làm tóc nữa."
Thẩm Điềm phụt cười.
Chu Thận Chi cũng cười nói.
"Gắn qua sợ mày không có phúc hưởng thôi."
Trần Vận Lương đuổi theo kịp bước chân của bọn họ, nói tiếp: "Đứt tay đứt chân chẳng sao cả, mặt còn là giang sơn còn, mấy cái khác chỉ là phù du thôi."
Mấy người bọn họ nói cười vui vẻ đi xuống lầu.
Đi đến nhà ăn ăn bữa sáng rồi sau đó mới lái xe đi về.
Thời gian làm việc của Tào Lộ khá tự do, cô về nhà thay quần áo đi làm ra trước. Trần Vận Lương thì vẫn đang trong kỳ nghỉ, cậu ấy quay về căn hộ ở viện nghiên cứu sản xuất thuốc ngủ bù.
Viện nghiên cứu sản xuất thuốc Lê Thành là trụ sở chính.
Bên Hải Thành chỉ là một chi nhánh. Cũng bởi vì Trần Vận Lương hợp tác cùng Giang Thị nên mới đến Lê Thành làm việc.
Tính chất công việc cũng gần giống với Chu Thận Chi.
Hôm nay là thứ hai.
Thẩm Điềm phải đi làm, cũng không còn kịp để đi về nhà nữa.
Vậy nên Chu Thận Chi đưa cô đến thẳng công ty xuất bản. Bây giờ đang là giờ cao điểm đi làm, người trong đơn vị làm việc ở tòa cao ốc đi ra vào rất nhiều.
Chiếc xe G-Class màu đen vừa mới đến cửa.
Đã thu hút được sự chú ý nho nhỏ từ mọi người.
Thẩm Điềm ngoảnh đầu nhìn vali rồi nói với anh: "Anh để vali ở trong nhà là được, đi làm về em sẽ dọn sau."
Chu Thận Chi một tay đặt trên cửa xe, một tay thì nắm chiếc vô lăng, ngón tay thon dài, chiếc nhẫn anh rất nổi bật.
Anh ừ đáp.
Thẩm Điểm gỡ dây an toàn ra và nhìn anh: "Mấy giờ thì anh bay?"
Ánh mắt Chu Thận Chi lại trông thấy một người con trai gương mặt tuấn tú bước ra từ bên kia, đi vòng qua xe đưa mắt nhìn lên hết lần này đến lần khác.
Thận Chi khẽ nheo mắt.
Nhẹ hất cằm.
"Cậu em khóa dưới của em à?"
Thẩm Điềm xuôi theo tầm nhìn của anh nhìn qua thì trông thấy Giang Hoài, Giang Hoài nhìn thấy cô, gật gật đầu sau đó bước lên bậc thềm. Thẩm Điềm quay lại nhìn Chu Thận Chi rồi đáp: "Ừm, cậu ấy đấy."
Chu Thận Chi nhìn về bóng lưng của cậu trai kia bước vào tòa cao ốc.
Lúc này anh mới trả lời câu hỏi của Thẩm Điềm.
"Lúc mười một giờ bay."
Thận Chi thu tầm nhìn hướng về phía Thẩm Điềm, giơ tay vén tóc ở phía trước của cô ra sau, nói: "Tới rồi thì anh sẽ nhắn cho em, nhớ trả lời anh."
Tim Thẩm Điềm liên tục đập nhanh.
"Ừm."
Giọng nói Chu Thận Chi uể oải nói tiếp.
"Tối anh sẽ gọi video với em."
Thẩm Điềm đang tính mở cửa ra thì nghe thấy lời này.
Sững người một giây.
Hả?
Gọi video?
Cô ngoảnh đầu, muốn hỏi anh.
Chu Thận Chi chống cằm nhìn cô.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, Thẩm Điềm chớp chớp mắt.
Thôi bỏ đi.
Đi làm đã.
Buổi tối tính sau.
- ------
[Tác giả có điều muốn nói]
Bán Tiệt Bạch Thái: Tất nhiên là để ngăn cản cậu không chạy sang nhóm chat công ty xuất bản gửi nhãn dán rồi nói chuyện với em khoá dưới Giang Hoài rồi!
Bình luận facebook