-
Chương 16: “Em ấy đẹp hay là tớ đẹp?”
Cũng không biết Chu Thận Chi đã giải quyết với Quan Châu Vân thế nào.
Nhưng từ hôm đó trở đi, Quan Châu Vân không đến trường tìm cậu nữa.
Chút niềm thú vị của thời cấp ba đến đó cũng mất, tất cả lại hồi phục trạng thái khô khan như ban đầu. Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tâm trạng của Tần Mạch đã tốt hơn rất nhiều, có một lần trực nhật, rác của Thẩm Điềm cầm đến nữa đường thì rơi xuống đất.
Tần Mạch nhặt lên và giúp cô vứt đi, vứt xong thì phủi tay rồi quay người đi, cũng chẳng nói gì đến Thẩm Điềm.
Tâm trạng của Thẩm Điềm thật ra cũng đã đỡ hơn rồi.
Chiều thứ bảy, Chu Lượng Lượng gặm lấy que kem, đạp chiếc xe đạp đến siêu thị tìm cô: "Bé Ngọt ơi, let"s go!"
"Tới liền."
Thẩm Điềm mặc một chiếc quần yếm, bên trong là chiếc áo phông cộc tay, trên vai đeo theo một chiếc túi nhỏ bước từ phòng ra rồi đạp trên chiếc xe đạp màu xanh của mình. Trịnh Tú Vân hú một tiếng, bà lấy ra một chiếc mũ màu hồng, đội lên cho Thẩm Điềm.
"Đội vô, con gái con nứa phải biết tránh nắng chứ."
Chu Lượng Lượng quay đầu: "Dì ơi, con nữa."
"Đợi chút." Trịnh Tú Vân nhìn sang Chu Lượng Lượng rồi quay lưng đi vào trong, lấy một chiếc mũ lưỡi trai đen bỏ vào rổ xe màu xanh của Chu Lượng Lượng.
Chu Lượng Lượng cầm lên đội vào rồi tạo dáng.
"Đi thôi!"
Thẩm Điềm mỉm cười đặt chân lên bàn đạp: "Đi thôi!"
Hai chiếc xe đạp chạy trên đường dưới ánh chiều tà.
Sau khi đạp vài vòng thì cuối cùng cũng đến đại lộ ven biển. Con đường này đi thẳng đến biệt thự Aegean Lê Thành hào hoa, cũng dẫn đến bãi biển của Lê Thành, trên đường dành cho xe đạp có rất nhiều xe.
Xe của Thẩm Điềm và Chu Lượng Lượng ẩn trong dòng xe tấp nập.
Một bên ngân nga hát, một bên đạp xe.
Chu Lượng Lượng cất tiếng hát.
"Biển lớn ơi biển lớn..."
Thẩm Điềm ngân nga bên cạnh.
"Còn nhớ rằng bạn từng nói nhà là tòa thành duy nhất, xuôi theo dòng chảy của hương lúa mà tiếp tục băng băng chạy, mỉm mỉm cười, tớ biết ước mơ lúc nhỏ của cậu mà..." *
(* Bài hát "稻香" - Hương lúa của Châu Kiệt Luân)
Chu Lượng Lượng hét lớn.
"Tớ biết mà!"
Thẩm Điềm bật cười, cô nhướn người lên trước, nói: "Chu Lượng Lượng, không phải hát vậy đâu, phải hát như thế này này..."
Cô chuẩn bị hát lại một lần nữa.
Nhưng ánh mắt chợt rơi vào một tiệm đồ lạnh* bên cạnh lối đi dành cho xe đạp, lúc này cánh cửa bằng kính của tiệm mở ra, bàn thứ hai từ ngoài vào chính là Chu Thận Chi đang đeo tai nghe, ngồi trên ghế tay cầm sách và bắt chéo chân lại với nhau. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và một chiếc quần jean, đang chăm chú đọc sách.
Mà vị trí ở đối diện cậu.
Có một cô gái đang ngồi, trước mặt cậu ấy có một tô bingsu trái cây, đặt bên cạnh tay là vài cuốn đề, mái tóc gợn sóng.
Thẩm Điềm đột ngột thắng xe lại.
"Chu Lượng Lượng, đợi đã."
Xe của Chu Lượng Lượng đã đi lên trước, cậu ấy phải bỏ chân xuống dừng xe lại, quay đầu nhìn cô: "Cái gì?"
Thẩm Điềm dừng xe lại xong.
"Tớ mua đồ một lát."
"Mua gì đấy?" Chu Lượng Lượng vẫn đứng ở trước hỏi.
Thẩm Điềm không đáp lời, cô rảo nhanh bước chân đến trước quầy kẹo hồ lô, đưa mắt nhìn vào, cuối cùng cũng nhận ra được cô gái đang ngồi đối diện Chu Thận Chi là Quan Châu Vân.
Cậu ta múc một muỗng bingsu rồi gọi tên của cậu.
Giọng nói rất mềm mại.
Cực nũng nịu.
Cậu ta đứng dậy, giật lấy cuốn sách của Chu Thận Chi, mắt cậu nam sinh ngước lên, Quan Châu Vân cười ngượng ngùng, nũng nịu nói: "Anh nhìn em này..."
Giọng nói Chu Thận Chi trầm thấp: "Ngồi xuống."
"Xí." Quan Châu Vân ngồi xuống.
Chu Thận Chi lật sang trang sách, tựa như phát giác được gì đó, cậu đưa mắt nhìn qua bên này.
Thẩm Điềm mím chặt môi, lấy hai cây kẹo hồ lô rồi kéo chiếc mũ thấp xuống, quay lưng đi xuống bậc thềm.
Cô gái đang kéo vành mũ xuống với đôi môi mềm mại và màu son nhẹ nhàng được thoa lên.
Chu Thận Chi chăm chú nhìn vài giây.
Bèn nhận ra đó là Thẩm Điềm.
Nhưng cậu không chào hỏi bởi vì rõ ràng cô phải vội đi nên cậu không nhìn nữa.
Thẩm Điềm cầm lấy hai thanh kẹo hồ lô, về bên cạnh xe đạp, Chu Lượng Lượng quay xe lại rồi giúp cô xem chừng xe, Lượng Lượng cầm lấy thanh kẹo, nói: "Sao cậu biết tớ đang muốn ăn kẹo hồ lô vậy?"
Giọng Thẩm Điềm khe khẽ.
"Tớ là con sâu trong bụng cậu mà."
"Ồ, trong bụng tớ có con sâu xinh đẹp như thế này á?"
Thẩm Điềm ngước mắt nhìn Chu Lượng Lượng.
"Tớ mà đẹp hả?"
Chu Lượng Lượng vừa ăn kẹo hồ lô vừa nói: "Thừa thãi, bạn thân tớ là người đẹp nhất thiên hạ này đấy."
Thẩm Điềm do dự vài giây.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, mở một tấm ảnh lên và tấm ảnh đó chính là ảnh của Quan Châu Vân mà Trần Vận Lương lần trước đăng tải lên QQ.
Cô nhấn vào rồi đưa cho Chu Lượng Lượng.
"Cậu ấy đẹp hay là tớ đẹp."
Chu Lượng Lượng cắn miếng hồ lô một cái, cúi đầu xuống, ánh mắt có chút bừng sáng.
Nói: "Bạn yêu, nói thật nhé."
"Cô gái này là do tay nghề sắc sảo của Thượng Đế tạo ra còn bạn là Thiên sứ của nhân gian, bạn hiểu không?"
Thẩm Điềm nhìn Chu Lượng Lượng.
"Vậy ý của bạn là em ấy là Thần tạo còn mình là do mẹ sinh, không cùng cấp bậc có đúng không?"
Chu Lượng Lượng gật đầu.
Thẩm Điềm tắt điện thoại, nhìn về phía tiệm bán đồ lạnh rồi đẩy xe tiến lên trước.
Chu Lượng Lượng cũng đẩy xe đi, nhìn mặt Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm thì nhìn về dòng xe đạp lần lượt chạy qua.
Quan Châu Vân không còn đến trường tìm cậu nữa.
Vì bọn họ có thể gặp nhau ở bên ngoài.
- ----
Ăn xong bữa tối.
Thẩm Điềm quay về phòng làm bài tập một lúc, khoảng tám giờ tối, cô gấp cuốn vở lại, do dự một lúc rồi đứng dậy đi xuống lầu.
Thưa với ba đang bận thu tiền ở dưới nhà một tiếng thì bước ra khỏi siêu thị.
Từ lần trước Chu Thận Chi đánh nhau với Quan Quốc Siêu ở con hẻm này thì Thẩm Điềm chẳng dám đi qua con đường này nữa nhưng dạo gần đây ở đây cũng vô cùng yên tĩnh.
Không có chuyện gì xảy ra cả.
Tối hôm nay cô mở chiếc cửa sắt ở trong con đường nhỏ hẹp này, bước ra.
Chợt trông thấy ánh đèn của sân bóng rổ đang rực sáng, từ phía xa đã nghe thấy tiếng giày cọ sát vào vào sân. Cô bước chân vào sân bóng rổ, quả nhiên nhìn thấy Chu Thận Chi đang mặc đồ bóng rổ màu đen và Quan Châu Vân đang ngồi trên khán đài nhiệt tình hò hét.
Cùng với từng lần chuyền bóng, bật nhảy, ném bóng của Chu Thận Chi.
Quan Châu Vân đều đưa tay lên hét lớn.
"Chu Thận Chi! Anh là giỏi nhất! Aaaaa..."
Ánh đèn ở sân bóng có chút chói mắt.
Thẩm Điềm che mắt lại, ngồi xuống khán đài.
Cô chống cằm nhìn cậu nam sinh mặc đồ bóng rổ số 28.
Nhìn thấy cậu lại ghi thêm được một cú ba điểm.
Quan Châu Vân đứng dậy hò hét, cậu ta vẫy tay, rất mực vui mừng. Rồi đột nhiên Châu Vân vỗ vào vai của Thẩm Điềm, cả người Thẩm Điềm chợt đơ cứng, cô quay đầu.
Quan Châu Vân cười tít cả mắt chỉ vào người ở trên sân bóng.
"Bạn ơi, cái anh số 28 á là bạn trai tương lai của mình đó, đẹp trai lắm phải không?"
Thẩm Điềm chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp kiều diễm đến hoa mắt này, cô gật gật đầu.
Quan Châu Vân đôi mắt cong cong.
"Bạn ơi, bạn học trường nào vậy? Bạn trai tương lai của mình là Trung học 1 Lê Thành á, là trường cấp ba trọng điểm đó nha."
Thẩm Điềm trầm ngâm.
"Mình không phải là học sinh."
Dứt câu, cô đứng dậy, rời khỏi khán đài nhìn cậu nam sinh đang kéo áo lên lau đi mồ hôi trên cổ từ phía xa. Cậu không đưa áo lên lau quá cao, chỉ một chút thôi.
Nhưng người trên khán đài vẫn la hét liên tục.
Thận Chi xoay xoay chiếc nhẫn, vỗ vào Giang Cạnh Dã, hai người cúi đầu không biết đang nói gì.
Thẩm Điềm nhìn một lúc rồi mới rời đi.
15.10
Chu Thận Chi.
Tớ sắp không kiên trì nổi...
Vẫn chưa viết xong.
Thẩm Điềm dùng bút gạch đi.
- ----
Ngày ba mươi tháng mười
Một kỳ thi tháng nữa lại đến, lần thi này thi tại phòng đa phương tiện.
Thẩm Điềm cầm bút trên tay đi vào từ cửa sau, chuẩn bị ngồi vào chỗ thì cô quay lại nhìn vào vị trí phía sau mình, Chu Thận Chi cũng vừa ngồi xuống, cậu đưa mắt lên nhìn.
Bốn mắt nhìn vào nhau.
Tim Thẩm Điềm đập nhanh một nhịp.
Sau đó nói: "Trùng hợp quá."
Chu Thận Chi nhếch miệng: "Ừ, trùng hợp thật."
Thẩm Điềm lập tức kéo ghế ra ngồi vào vị trí, cô vô ý kéo đuôi tóc của mình lên trước nhưng khi buông tay, lại vô tình để lộ ra sau gáy trắng nõn của mình.
Thẩm Điềm hít một hơi thật sâu, nghiêm túc đợi giáo viên phát đề.
Cô vô cùng xem trọng mỗi một kỳ thi tháng.
Lúc đầu khi cô lật đề thi ra, cô sẽ chú ý đến từng động tĩnh ở bàn phía sau, âm thanh cậu lật tờ đề thi, ngòi bút bắt đầu viết lên. Cậu làm bài rất yên tĩnh, sẽ không có quá nhiều âm thanh khác được phát ra, chỉ có những lúc suy nghĩ sẽ xoay bút một chút.
Sau đó.
Thì Thẩm Điềm cũng rơi vào trạng thái tập trung.
Nghiêm túc giải đề.
Thi xong vài môn.
Ánh chiều tà cũng buông xuống, Thẩm Điềm xoa xoa vai của mình rồi ngáp một cái. Vừa quay sang đã thấy Quan Châu Vân mặc một chiếc áo phông màu trắng cùng chiếc quần ngắn màu đen, để lộ ra đôi chân trắng dài của cậu ta, Châu Vân đứng trước bụi cỏ, đôi mày cong cong đứng chờ Chu Thận Chi.
Động tác xoa vai của Thẩm Điềm chợt dừng lại.
Nghe thấy tiếng kéo ghế của cậu nam sinh phía sau, tiếp đó là cầm lấy hộp bút bước ra ngoài. Cậu trông thấy Quan Châu Vân nhưng chỉ liếc nhìn rồi đi trước, Quan Châu Vân lập tức cười híp mắt chạy theo.
Vì gương mặt của cậu ta quá đỗi thu hút, khiến cho ánh mắt của không ít người đều chăm chú vào cậu ta.
Hai bạn nam phía trước mặt đang khoác vai nhau, nói: "Không phải nói là Chu Thận Chi xử lý được rồi sao? Sao bây giờ lại xuất hiện nữa vậy?"
"Xử lý gì? Tao nghe người ta bảo là gặp bọn họ ở ngoài trường đấy, hình như là quen nhau rồi."
"Trời mé, vậy là theo đuổi được rồi à?"
"Chứ gì nữa."
Thẩm Điềm chậm rãi thu dọn hộp bút.
Sau đó lại ngồi xuống.
Cô ngẩn ngơ một lúc mới có thể dọn xong hộp bút rồi đứng dậy, rời khỏi phòng đa phương tiện. Tào Lộ lên trước quàng lấy tay cô, nói: "Cậu thấy cái gì chưa."
Thẩm Điềm biết là cậu ấy đang nói đến ai.
Cô "ừ" đáp lời.
Tào Lộ kéo cô lên lầu: "Lần này Tần Mạch chắc khóc nữa rồi ấy nhỉ?"
Trong đầu Thẩm Điềm hiện lên cảnh tượng đôi mắt Tần Mạch sưng đỏ.
Cô đang rơi vào trầm lặng.
Hai người lên đến lầu ba, trên hành lang tụ tập không ít người của lớp khác, có người thì đang thảo luận về đề thi vừa rồi, còn có người thì bàn luận về lần xuất hiện này của Quan Châu Vân.
Các bạn nam thì cho rằng.
"Xinh như vậy, ai mà không xiêu lòng."
"Đổi thành tao thì kiên trì không đến một giây."
Tào Lộ lập tức dẫn theo Thẩm Điềm nhìn vào cửa sổ, Tần Mạch đang ngồi trên ghế, chống cằm đọc sách, cậu ấy dường như chẳng để tâm vào những thứ âm thanh hỗn tạp ngoài kia.
Vô cùng bình tĩnh, rất mực yên ắng.
Tào Lộ vuốt vuốt lồng ngực.
“Hên quá, chưa khóc, không thì người khác lại chọc nữa."
Thẩm Điềm khẽ cười.
Rồi cùng Tào Lộ bước vào lớp.
Vừa ngồi xuống thì cậu nam sinh cao ráo kia bước vào cửa, cậu kéo dây khoá của chiếc áo xuống, đi về chỗ ngồi, Thẩm Điềm nằm trườn trên bàn nhìn cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tần Mạch.
Trần Vận Lương gõ vào bàn của cậu.
Cậu khẽ dụi mắt, chợt ngáp nhẹ một cái, ném cuốn vở cho Chu Vận Lương.
Sau đó cậu tỏ vẻ mệt mỏi tựa lưng vào ghế.
Thẩm Điềm yên tĩnh nhìn cậu trong chốc lát rồi ngồi thẳng lưng lại.
Hôm nay là cuối tháng và cũng vừa mới thi xong kỳ thi tháng.
Ngày mai là thứ bảy, Triệu Tuyên Thành thông báo sáng thứ bảy cũng được nghỉ để cho mọi người về nhà nghỉ ngơi thật tốt, sau đó đợi thành tích ra là được.
Cả lớp hò reo vui mừng.
Thẩm Điềm thu dọn xong cặp sách.
Tào Lộ kéo tay Thẩm Điềm đi, trong miệng cậu ấy đọc ra tên một núi kem tí nữa cậu sẽ ăn.
Thẩm Điềm nghe vậy bèn bật cười.
Nhưng vừa đến cổng trường, Tào Lộ nghe một cuộc điện thoại, cậu ấy đột nhiên hét lớn: "Đợi con thi cấp ba xong rồi mới ly hôn không được sao?"
Thẩm Điềm ngơ ngác.
Đôi mắt Tào Lộ đỏ ửng, buông tay cô mà đi ra phía khác, giọng nghẹn ngào: "Chẳng còn lâu nữa đâu, chỉ còn mấy tháng nữa thôi, con thi xong sẽ rời khỏi Lê Thành, hai người muốn đi đâu thì đi, sẽ không còn ai trói buộc hai người nữa!"
"Chỉ mấy tháng nữa thôi, đợi con thi xong có được không."
Thẩm Điềm đi theo cậu ấy rồi ôm chầm lấy Tào Lộ dưới tán cây.
Nước mắt Tào Lộ từng giọt từng giọt rơi xuống đất, cậu ấy dựa vào trong lòng của Thẩm Điềm, luôn miệng cầu xin.
Mãi cho đến khi bên đấy yên tĩnh, bất đắc dĩ lên tiếng, được thôi.
Tào Lộ mới buông điện thoại xuống.
Thẩm Điềm rút tờ khăn giấy đưa cho cô.
Tào Lộ lau bừa đi nước mắt trên mặt.
Dần dần không còn nghẹn ngào nữa.
Thẩm Điềm khẽ nói: "Chúng ta đi ăn cơm nha?"
Tào Lộ lắc đầu.
Cậu ấy nhìn Thẩm Điềm đáp: "Tớ về nhà, tớ muốn nhìn bọn họ."
Thẩm Điềm: "Được."
Cô đứng tiễn Tào Lộ rời khỏi, sau đó quay người về nhà, chỉ là đôi mắt của cô có chút rát, cô đưa tay lên xoa xoa đôi mắt và bước đi cũng rất nhanh. Bất chợt trước mặt có một người đi đến.
Cô không dừng lại kịp, bèn đâm vào người của đối phương.
Đôi tay kia giữ cánh tay của cô lại, dìu lấy cô. Thẩm Điềm ngước nhìn lên là đôi mắt đào hoa khẽ nhướng cao của Chu Thận Chi, tim cô lập tức đập nhanh liên hồi, nhanh chóng lùi về sau.
"Xin lỗi."
Tay của Chu Thận Chi cũng thu về.
Ngay lúc này màn đêm đã dần buông xuống, ngón tay của cậu kẹp theo điếu thuốc, đầu thuốc cháy rực đỏ.
Vừa rồi là cậu dùng bàn tay có kẹp theo thuốc giữ lấy cô.
Cậu cúi mắt nhìn cô: "Không sao chứ?"
Thẩm Điềm lắc đầu: "Không sao, không sao, tớ đi đây."
"Cảm ơn cậu."
Chu Thận Chi khẽ nhướng mày: "Không có gì."
Thẩm Điềm vội vã bước qua người cậu, xoa xoa khoé mắt. Có thể nhìn ra cô vừa mới khóc xong nhưng Chu Thận Chi không hỏi nhiều, cậu cũng đi về phía trước, đưa điếu thuốc lên hút rồi rút điện thoại ra nhắn tin cho Trần Vận Lương.
Sz: Xe sắp tới rồi, người đâu? Mau lăn ra đây coi.
Giọng của Trần Vận Lương vang lên từ phía sau.
"Đến đây, ái chà. Quan Châu Vân của mấy người đâu rồi."
Chu Thận Chi: "Cút."
- ------
[Chú thích]
*Tiệm đồ lạnh - 冰室: Tiệm đồ lạnh ở Trung Quốc chuyên bán các loại thức uống lạnh, kem, bingsu. Có mặt rộng rãi ở Quảng Châu, Hồng Kông và các thành phố lớn phía Nam.
Nhưng từ hôm đó trở đi, Quan Châu Vân không đến trường tìm cậu nữa.
Chút niềm thú vị của thời cấp ba đến đó cũng mất, tất cả lại hồi phục trạng thái khô khan như ban đầu. Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tâm trạng của Tần Mạch đã tốt hơn rất nhiều, có một lần trực nhật, rác của Thẩm Điềm cầm đến nữa đường thì rơi xuống đất.
Tần Mạch nhặt lên và giúp cô vứt đi, vứt xong thì phủi tay rồi quay người đi, cũng chẳng nói gì đến Thẩm Điềm.
Tâm trạng của Thẩm Điềm thật ra cũng đã đỡ hơn rồi.
Chiều thứ bảy, Chu Lượng Lượng gặm lấy que kem, đạp chiếc xe đạp đến siêu thị tìm cô: "Bé Ngọt ơi, let"s go!"
"Tới liền."
Thẩm Điềm mặc một chiếc quần yếm, bên trong là chiếc áo phông cộc tay, trên vai đeo theo một chiếc túi nhỏ bước từ phòng ra rồi đạp trên chiếc xe đạp màu xanh của mình. Trịnh Tú Vân hú một tiếng, bà lấy ra một chiếc mũ màu hồng, đội lên cho Thẩm Điềm.
"Đội vô, con gái con nứa phải biết tránh nắng chứ."
Chu Lượng Lượng quay đầu: "Dì ơi, con nữa."
"Đợi chút." Trịnh Tú Vân nhìn sang Chu Lượng Lượng rồi quay lưng đi vào trong, lấy một chiếc mũ lưỡi trai đen bỏ vào rổ xe màu xanh của Chu Lượng Lượng.
Chu Lượng Lượng cầm lên đội vào rồi tạo dáng.
"Đi thôi!"
Thẩm Điềm mỉm cười đặt chân lên bàn đạp: "Đi thôi!"
Hai chiếc xe đạp chạy trên đường dưới ánh chiều tà.
Sau khi đạp vài vòng thì cuối cùng cũng đến đại lộ ven biển. Con đường này đi thẳng đến biệt thự Aegean Lê Thành hào hoa, cũng dẫn đến bãi biển của Lê Thành, trên đường dành cho xe đạp có rất nhiều xe.
Xe của Thẩm Điềm và Chu Lượng Lượng ẩn trong dòng xe tấp nập.
Một bên ngân nga hát, một bên đạp xe.
Chu Lượng Lượng cất tiếng hát.
"Biển lớn ơi biển lớn..."
Thẩm Điềm ngân nga bên cạnh.
"Còn nhớ rằng bạn từng nói nhà là tòa thành duy nhất, xuôi theo dòng chảy của hương lúa mà tiếp tục băng băng chạy, mỉm mỉm cười, tớ biết ước mơ lúc nhỏ của cậu mà..." *
(* Bài hát "稻香" - Hương lúa của Châu Kiệt Luân)
Chu Lượng Lượng hét lớn.
"Tớ biết mà!"
Thẩm Điềm bật cười, cô nhướn người lên trước, nói: "Chu Lượng Lượng, không phải hát vậy đâu, phải hát như thế này này..."
Cô chuẩn bị hát lại một lần nữa.
Nhưng ánh mắt chợt rơi vào một tiệm đồ lạnh* bên cạnh lối đi dành cho xe đạp, lúc này cánh cửa bằng kính của tiệm mở ra, bàn thứ hai từ ngoài vào chính là Chu Thận Chi đang đeo tai nghe, ngồi trên ghế tay cầm sách và bắt chéo chân lại với nhau. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và một chiếc quần jean, đang chăm chú đọc sách.
Mà vị trí ở đối diện cậu.
Có một cô gái đang ngồi, trước mặt cậu ấy có một tô bingsu trái cây, đặt bên cạnh tay là vài cuốn đề, mái tóc gợn sóng.
Thẩm Điềm đột ngột thắng xe lại.
"Chu Lượng Lượng, đợi đã."
Xe của Chu Lượng Lượng đã đi lên trước, cậu ấy phải bỏ chân xuống dừng xe lại, quay đầu nhìn cô: "Cái gì?"
Thẩm Điềm dừng xe lại xong.
"Tớ mua đồ một lát."
"Mua gì đấy?" Chu Lượng Lượng vẫn đứng ở trước hỏi.
Thẩm Điềm không đáp lời, cô rảo nhanh bước chân đến trước quầy kẹo hồ lô, đưa mắt nhìn vào, cuối cùng cũng nhận ra được cô gái đang ngồi đối diện Chu Thận Chi là Quan Châu Vân.
Cậu ta múc một muỗng bingsu rồi gọi tên của cậu.
Giọng nói rất mềm mại.
Cực nũng nịu.
Cậu ta đứng dậy, giật lấy cuốn sách của Chu Thận Chi, mắt cậu nam sinh ngước lên, Quan Châu Vân cười ngượng ngùng, nũng nịu nói: "Anh nhìn em này..."
Giọng nói Chu Thận Chi trầm thấp: "Ngồi xuống."
"Xí." Quan Châu Vân ngồi xuống.
Chu Thận Chi lật sang trang sách, tựa như phát giác được gì đó, cậu đưa mắt nhìn qua bên này.
Thẩm Điềm mím chặt môi, lấy hai cây kẹo hồ lô rồi kéo chiếc mũ thấp xuống, quay lưng đi xuống bậc thềm.
Cô gái đang kéo vành mũ xuống với đôi môi mềm mại và màu son nhẹ nhàng được thoa lên.
Chu Thận Chi chăm chú nhìn vài giây.
Bèn nhận ra đó là Thẩm Điềm.
Nhưng cậu không chào hỏi bởi vì rõ ràng cô phải vội đi nên cậu không nhìn nữa.
Thẩm Điềm cầm lấy hai thanh kẹo hồ lô, về bên cạnh xe đạp, Chu Lượng Lượng quay xe lại rồi giúp cô xem chừng xe, Lượng Lượng cầm lấy thanh kẹo, nói: "Sao cậu biết tớ đang muốn ăn kẹo hồ lô vậy?"
Giọng Thẩm Điềm khe khẽ.
"Tớ là con sâu trong bụng cậu mà."
"Ồ, trong bụng tớ có con sâu xinh đẹp như thế này á?"
Thẩm Điềm ngước mắt nhìn Chu Lượng Lượng.
"Tớ mà đẹp hả?"
Chu Lượng Lượng vừa ăn kẹo hồ lô vừa nói: "Thừa thãi, bạn thân tớ là người đẹp nhất thiên hạ này đấy."
Thẩm Điềm do dự vài giây.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, mở một tấm ảnh lên và tấm ảnh đó chính là ảnh của Quan Châu Vân mà Trần Vận Lương lần trước đăng tải lên QQ.
Cô nhấn vào rồi đưa cho Chu Lượng Lượng.
"Cậu ấy đẹp hay là tớ đẹp."
Chu Lượng Lượng cắn miếng hồ lô một cái, cúi đầu xuống, ánh mắt có chút bừng sáng.
Nói: "Bạn yêu, nói thật nhé."
"Cô gái này là do tay nghề sắc sảo của Thượng Đế tạo ra còn bạn là Thiên sứ của nhân gian, bạn hiểu không?"
Thẩm Điềm nhìn Chu Lượng Lượng.
"Vậy ý của bạn là em ấy là Thần tạo còn mình là do mẹ sinh, không cùng cấp bậc có đúng không?"
Chu Lượng Lượng gật đầu.
Thẩm Điềm tắt điện thoại, nhìn về phía tiệm bán đồ lạnh rồi đẩy xe tiến lên trước.
Chu Lượng Lượng cũng đẩy xe đi, nhìn mặt Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm thì nhìn về dòng xe đạp lần lượt chạy qua.
Quan Châu Vân không còn đến trường tìm cậu nữa.
Vì bọn họ có thể gặp nhau ở bên ngoài.
- ----
Ăn xong bữa tối.
Thẩm Điềm quay về phòng làm bài tập một lúc, khoảng tám giờ tối, cô gấp cuốn vở lại, do dự một lúc rồi đứng dậy đi xuống lầu.
Thưa với ba đang bận thu tiền ở dưới nhà một tiếng thì bước ra khỏi siêu thị.
Từ lần trước Chu Thận Chi đánh nhau với Quan Quốc Siêu ở con hẻm này thì Thẩm Điềm chẳng dám đi qua con đường này nữa nhưng dạo gần đây ở đây cũng vô cùng yên tĩnh.
Không có chuyện gì xảy ra cả.
Tối hôm nay cô mở chiếc cửa sắt ở trong con đường nhỏ hẹp này, bước ra.
Chợt trông thấy ánh đèn của sân bóng rổ đang rực sáng, từ phía xa đã nghe thấy tiếng giày cọ sát vào vào sân. Cô bước chân vào sân bóng rổ, quả nhiên nhìn thấy Chu Thận Chi đang mặc đồ bóng rổ màu đen và Quan Châu Vân đang ngồi trên khán đài nhiệt tình hò hét.
Cùng với từng lần chuyền bóng, bật nhảy, ném bóng của Chu Thận Chi.
Quan Châu Vân đều đưa tay lên hét lớn.
"Chu Thận Chi! Anh là giỏi nhất! Aaaaa..."
Ánh đèn ở sân bóng có chút chói mắt.
Thẩm Điềm che mắt lại, ngồi xuống khán đài.
Cô chống cằm nhìn cậu nam sinh mặc đồ bóng rổ số 28.
Nhìn thấy cậu lại ghi thêm được một cú ba điểm.
Quan Châu Vân đứng dậy hò hét, cậu ta vẫy tay, rất mực vui mừng. Rồi đột nhiên Châu Vân vỗ vào vai của Thẩm Điềm, cả người Thẩm Điềm chợt đơ cứng, cô quay đầu.
Quan Châu Vân cười tít cả mắt chỉ vào người ở trên sân bóng.
"Bạn ơi, cái anh số 28 á là bạn trai tương lai của mình đó, đẹp trai lắm phải không?"
Thẩm Điềm chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp kiều diễm đến hoa mắt này, cô gật gật đầu.
Quan Châu Vân đôi mắt cong cong.
"Bạn ơi, bạn học trường nào vậy? Bạn trai tương lai của mình là Trung học 1 Lê Thành á, là trường cấp ba trọng điểm đó nha."
Thẩm Điềm trầm ngâm.
"Mình không phải là học sinh."
Dứt câu, cô đứng dậy, rời khỏi khán đài nhìn cậu nam sinh đang kéo áo lên lau đi mồ hôi trên cổ từ phía xa. Cậu không đưa áo lên lau quá cao, chỉ một chút thôi.
Nhưng người trên khán đài vẫn la hét liên tục.
Thận Chi xoay xoay chiếc nhẫn, vỗ vào Giang Cạnh Dã, hai người cúi đầu không biết đang nói gì.
Thẩm Điềm nhìn một lúc rồi mới rời đi.
15.10
Chu Thận Chi.
Tớ sắp không kiên trì nổi...
Vẫn chưa viết xong.
Thẩm Điềm dùng bút gạch đi.
- ----
Ngày ba mươi tháng mười
Một kỳ thi tháng nữa lại đến, lần thi này thi tại phòng đa phương tiện.
Thẩm Điềm cầm bút trên tay đi vào từ cửa sau, chuẩn bị ngồi vào chỗ thì cô quay lại nhìn vào vị trí phía sau mình, Chu Thận Chi cũng vừa ngồi xuống, cậu đưa mắt lên nhìn.
Bốn mắt nhìn vào nhau.
Tim Thẩm Điềm đập nhanh một nhịp.
Sau đó nói: "Trùng hợp quá."
Chu Thận Chi nhếch miệng: "Ừ, trùng hợp thật."
Thẩm Điềm lập tức kéo ghế ra ngồi vào vị trí, cô vô ý kéo đuôi tóc của mình lên trước nhưng khi buông tay, lại vô tình để lộ ra sau gáy trắng nõn của mình.
Thẩm Điềm hít một hơi thật sâu, nghiêm túc đợi giáo viên phát đề.
Cô vô cùng xem trọng mỗi một kỳ thi tháng.
Lúc đầu khi cô lật đề thi ra, cô sẽ chú ý đến từng động tĩnh ở bàn phía sau, âm thanh cậu lật tờ đề thi, ngòi bút bắt đầu viết lên. Cậu làm bài rất yên tĩnh, sẽ không có quá nhiều âm thanh khác được phát ra, chỉ có những lúc suy nghĩ sẽ xoay bút một chút.
Sau đó.
Thì Thẩm Điềm cũng rơi vào trạng thái tập trung.
Nghiêm túc giải đề.
Thi xong vài môn.
Ánh chiều tà cũng buông xuống, Thẩm Điềm xoa xoa vai của mình rồi ngáp một cái. Vừa quay sang đã thấy Quan Châu Vân mặc một chiếc áo phông màu trắng cùng chiếc quần ngắn màu đen, để lộ ra đôi chân trắng dài của cậu ta, Châu Vân đứng trước bụi cỏ, đôi mày cong cong đứng chờ Chu Thận Chi.
Động tác xoa vai của Thẩm Điềm chợt dừng lại.
Nghe thấy tiếng kéo ghế của cậu nam sinh phía sau, tiếp đó là cầm lấy hộp bút bước ra ngoài. Cậu trông thấy Quan Châu Vân nhưng chỉ liếc nhìn rồi đi trước, Quan Châu Vân lập tức cười híp mắt chạy theo.
Vì gương mặt của cậu ta quá đỗi thu hút, khiến cho ánh mắt của không ít người đều chăm chú vào cậu ta.
Hai bạn nam phía trước mặt đang khoác vai nhau, nói: "Không phải nói là Chu Thận Chi xử lý được rồi sao? Sao bây giờ lại xuất hiện nữa vậy?"
"Xử lý gì? Tao nghe người ta bảo là gặp bọn họ ở ngoài trường đấy, hình như là quen nhau rồi."
"Trời mé, vậy là theo đuổi được rồi à?"
"Chứ gì nữa."
Thẩm Điềm chậm rãi thu dọn hộp bút.
Sau đó lại ngồi xuống.
Cô ngẩn ngơ một lúc mới có thể dọn xong hộp bút rồi đứng dậy, rời khỏi phòng đa phương tiện. Tào Lộ lên trước quàng lấy tay cô, nói: "Cậu thấy cái gì chưa."
Thẩm Điềm biết là cậu ấy đang nói đến ai.
Cô "ừ" đáp lời.
Tào Lộ kéo cô lên lầu: "Lần này Tần Mạch chắc khóc nữa rồi ấy nhỉ?"
Trong đầu Thẩm Điềm hiện lên cảnh tượng đôi mắt Tần Mạch sưng đỏ.
Cô đang rơi vào trầm lặng.
Hai người lên đến lầu ba, trên hành lang tụ tập không ít người của lớp khác, có người thì đang thảo luận về đề thi vừa rồi, còn có người thì bàn luận về lần xuất hiện này của Quan Châu Vân.
Các bạn nam thì cho rằng.
"Xinh như vậy, ai mà không xiêu lòng."
"Đổi thành tao thì kiên trì không đến một giây."
Tào Lộ lập tức dẫn theo Thẩm Điềm nhìn vào cửa sổ, Tần Mạch đang ngồi trên ghế, chống cằm đọc sách, cậu ấy dường như chẳng để tâm vào những thứ âm thanh hỗn tạp ngoài kia.
Vô cùng bình tĩnh, rất mực yên ắng.
Tào Lộ vuốt vuốt lồng ngực.
“Hên quá, chưa khóc, không thì người khác lại chọc nữa."
Thẩm Điềm khẽ cười.
Rồi cùng Tào Lộ bước vào lớp.
Vừa ngồi xuống thì cậu nam sinh cao ráo kia bước vào cửa, cậu kéo dây khoá của chiếc áo xuống, đi về chỗ ngồi, Thẩm Điềm nằm trườn trên bàn nhìn cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tần Mạch.
Trần Vận Lương gõ vào bàn của cậu.
Cậu khẽ dụi mắt, chợt ngáp nhẹ một cái, ném cuốn vở cho Chu Vận Lương.
Sau đó cậu tỏ vẻ mệt mỏi tựa lưng vào ghế.
Thẩm Điềm yên tĩnh nhìn cậu trong chốc lát rồi ngồi thẳng lưng lại.
Hôm nay là cuối tháng và cũng vừa mới thi xong kỳ thi tháng.
Ngày mai là thứ bảy, Triệu Tuyên Thành thông báo sáng thứ bảy cũng được nghỉ để cho mọi người về nhà nghỉ ngơi thật tốt, sau đó đợi thành tích ra là được.
Cả lớp hò reo vui mừng.
Thẩm Điềm thu dọn xong cặp sách.
Tào Lộ kéo tay Thẩm Điềm đi, trong miệng cậu ấy đọc ra tên một núi kem tí nữa cậu sẽ ăn.
Thẩm Điềm nghe vậy bèn bật cười.
Nhưng vừa đến cổng trường, Tào Lộ nghe một cuộc điện thoại, cậu ấy đột nhiên hét lớn: "Đợi con thi cấp ba xong rồi mới ly hôn không được sao?"
Thẩm Điềm ngơ ngác.
Đôi mắt Tào Lộ đỏ ửng, buông tay cô mà đi ra phía khác, giọng nghẹn ngào: "Chẳng còn lâu nữa đâu, chỉ còn mấy tháng nữa thôi, con thi xong sẽ rời khỏi Lê Thành, hai người muốn đi đâu thì đi, sẽ không còn ai trói buộc hai người nữa!"
"Chỉ mấy tháng nữa thôi, đợi con thi xong có được không."
Thẩm Điềm đi theo cậu ấy rồi ôm chầm lấy Tào Lộ dưới tán cây.
Nước mắt Tào Lộ từng giọt từng giọt rơi xuống đất, cậu ấy dựa vào trong lòng của Thẩm Điềm, luôn miệng cầu xin.
Mãi cho đến khi bên đấy yên tĩnh, bất đắc dĩ lên tiếng, được thôi.
Tào Lộ mới buông điện thoại xuống.
Thẩm Điềm rút tờ khăn giấy đưa cho cô.
Tào Lộ lau bừa đi nước mắt trên mặt.
Dần dần không còn nghẹn ngào nữa.
Thẩm Điềm khẽ nói: "Chúng ta đi ăn cơm nha?"
Tào Lộ lắc đầu.
Cậu ấy nhìn Thẩm Điềm đáp: "Tớ về nhà, tớ muốn nhìn bọn họ."
Thẩm Điềm: "Được."
Cô đứng tiễn Tào Lộ rời khỏi, sau đó quay người về nhà, chỉ là đôi mắt của cô có chút rát, cô đưa tay lên xoa xoa đôi mắt và bước đi cũng rất nhanh. Bất chợt trước mặt có một người đi đến.
Cô không dừng lại kịp, bèn đâm vào người của đối phương.
Đôi tay kia giữ cánh tay của cô lại, dìu lấy cô. Thẩm Điềm ngước nhìn lên là đôi mắt đào hoa khẽ nhướng cao của Chu Thận Chi, tim cô lập tức đập nhanh liên hồi, nhanh chóng lùi về sau.
"Xin lỗi."
Tay của Chu Thận Chi cũng thu về.
Ngay lúc này màn đêm đã dần buông xuống, ngón tay của cậu kẹp theo điếu thuốc, đầu thuốc cháy rực đỏ.
Vừa rồi là cậu dùng bàn tay có kẹp theo thuốc giữ lấy cô.
Cậu cúi mắt nhìn cô: "Không sao chứ?"
Thẩm Điềm lắc đầu: "Không sao, không sao, tớ đi đây."
"Cảm ơn cậu."
Chu Thận Chi khẽ nhướng mày: "Không có gì."
Thẩm Điềm vội vã bước qua người cậu, xoa xoa khoé mắt. Có thể nhìn ra cô vừa mới khóc xong nhưng Chu Thận Chi không hỏi nhiều, cậu cũng đi về phía trước, đưa điếu thuốc lên hút rồi rút điện thoại ra nhắn tin cho Trần Vận Lương.
Sz: Xe sắp tới rồi, người đâu? Mau lăn ra đây coi.
Giọng của Trần Vận Lương vang lên từ phía sau.
"Đến đây, ái chà. Quan Châu Vân của mấy người đâu rồi."
Chu Thận Chi: "Cút."
- ------
[Chú thích]
*Tiệm đồ lạnh - 冰室: Tiệm đồ lạnh ở Trung Quốc chuyên bán các loại thức uống lạnh, kem, bingsu. Có mặt rộng rãi ở Quảng Châu, Hồng Kông và các thành phố lớn phía Nam.
Bình luận facebook