Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 30
Cuối cùng đã đến ngày tựu trường. Đối với người trở về trường trước nửa tháng, hằng ngày làm việc đến khuya lơ khuya lắc như Chu Vận thì việc nhập học cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt.
Có lẽ tiếp tục kì học sẽ nhẹ nhõm một chút chăng?
Dự án của công ty xe hơi đã làm xong, hiện tại hội thực tiễn đang trong kỳ nghỉ.
Vào giờ học, điện thoại di động cô khẽ rung, là tin nhắn của ngân hàng gửi đến thông báo số dư trong thẻ đã tăng lên. Ông chủ Lý tốt thật, không bao giờ nợ tiền lương nhân viên.
Chu Vận ngẩng đầu, cô ngồi phía sau, có thể bao quát cả phòng học. Tiết này Lý Tuân chưa đến, vừa bắt đầu giờ học giáo sư đã điểm danh, xem như là cậu ấy xui xẻo rồi.
Không ai dám điểm danh hộ Lý Tuân, vì đặc thù của cậu quá nổi bật, cả trường ai cũng biết.
Tan học, lớp phó môn Ngôn ngữ C lớp Hai đến tìm Chu Vận.
"Giáo sư Lâm gọi cậu đến văn phòng đấy."
"... Ồ."
Có việc gì nhỉ? Mới vào học được ba ngày, còn chưa đến tiết của thầy mà.
"Chắc là có tin tức tốt gì đó." Lớp phó lớp Hai hồi tưởng, "Vẻ mặt giáo sư Lâm rất vui."
Chu Vận khó hiểu xách cặp đến văn phòng thầy Lâm, từ xa đã nghe thấy giọng hổn hển của thầy.
"Tóm lại em bảo tôi phải nói thế nào đây, sao em lại không hiểu chuyện như vậy."
Chu Vận dừng bước, thế này mà bảo là rất vui vẻ á? Cô từ từ đi đến, cửa không đóng kín, cô bèn nhìn qua khe hở.
Ơ! Đây không phải là quý ngài thủ khoa của bọn cô sao?
Trong phòng chỉ có giáo sư Lâm và Lý Tuân, trông cậu ta đã mất kiên nhẫn đến cực hạn, nhưng nể mặt mũi giáo sư nên không bỏ đi, đành tựa vào bàn nhìn chằm chằm chậu hoa bên cạnh.
Chu Vận gõ nhẹ cửa. Hai người trong phòng đồng thời quay đầu lại. Lý Tuân như thể được hồi sinh trong phút chốc, vươn cánh tay dài ra, kéo Chu Vận đến.
"Cô ấy." Lý Tuân đẩy Chu Vận đến trước mặt giáo sư Lâm.
Chu Vận muốn giành lại chủ quyền thân thể, nhưng bàn tay Lý Tuân đã giữ chặt cổ khiến cô không thể cử động được.
"Để cô ấy đi ạ."
Đi đâu? Cậu buông tôi ra trước đã.
Giáo sư Lâm cũng ra mặt giải cứu: "Em buông tay ra đi, đừng động tay động chân như thế."
Lý Tuân buông tay ra, cũng không có ý định ở lại nữa, liền đứng dậy đi ra ngoài, song giáo sư Lâm đã nhanh chóng đóng cửa lại trước.
"Em đứng im cho tôi."
Trải qua một trận hành hạ, cuối cùng Chu Vận đã biết chuyện gì xảy ra rồi. Lớp phó lớp Hai nói không sai, đúng là tin tức tốt. Phần mềm máy tính trước đó họ làm cho công ty Lam Quan đạt giải nhất cuộc thi “Sinh viên sáng tạo trên nền tảng công nghệ thông tin” gồm tất cả các trường đại học trên toàn quốc.
"Em chịu thôi..." Vẻ mặt Lý Tuân khó xử, tay thọc vào túi. Chu Vận nhìn thấy hành động kia của cậu liền biết cậu muốn lấy thuốc lá ra hút, bèn đá cậu một cú. Lý Tuân trừng mắt nhìn cô.
Cậu đang đứng trong văn phòng của giáo sư đấy, đừng quá quắt.
Dường như Lý Tuân bắt được tín hiệu của Chu Vận, liền rút tay ra.
"Tham gia buổi lễ thôi mà, có tốn bao nhiêu thời gian của em đâu." Thầy Lâm vẫn khuyên Lý Tuân.
Lý Tuân hất cằm về phía Chu Vận: "Để cô ấy đi đi ạ."
"Hai em đều phải đi, và cả Cao Kiến Hồng nữa, ba người bọn em thành một nhóm."
Chu Vận sửng sốt, tạo nhóm làm gì?
Lý Tuân vừa định quay người đã bị giáo sư Lâm giữ lại.
"Tham gia buổi lễ, bọn em sẽ có cơ hội gặp gỡ rất nhiều sinh viên xuất sắc cả nước, trao đổi giao lưu với họ vô cùng có lợi, còn có thể chuẩn bị cho cuộc thi “Sinh viên an toàn thông tin” giữa năm. Cơ hội này tốt như thế mà em lại không biết quý trọng."
Cuộc thi? Cuộc thi gì? Ai làm ơn giải thích cho cô với.
"Em không có hứng." Đại gia Lý không hề nể mặt.
Giáo sư Lâm trố mắt rồi quay đầu tức giận nói với Chu Vận: "Em xem cậu ta nói thế có được không? Em nghĩ nhóm bọn em đi thi sẽ chắc chắn thắng sao?"
Chu Vận: "Không..."
Lý Tuân: "Phải đấy."
Giáo sư Lâm tức đến mức mặt đỏ gay, ngửa mặt lên trời gào thét: "Lý Tuân, thằng nhãi như em đừng có mà ngông cuồng."
Chu Vận vội vàng đưa cốc trà an ủi thầy: "Giáo sư, thầy đừng giận, có gì từ từ nói ạ."
Thầy Lâm cầm cốc trà lên uống ừng ực.
Lý Tuân thừa dịp thầy ngửa cổ, sải bước chân dài chạy ra khỏi văn phòng. Trước khi đi còn ra hiệu bằng ánh mắt với Chu Vận... Cô giải quyết đi.
Thầy Lâm đặt cốc trà xuống đã không thấy Lý Tuân đâu, nhất thời huyết áp lại tăng vọt.
"Tức chết tôi rồi." Ông trừng mắt nhìn Chu Vận, "Tôi đã gặp nhiều sinh viên giỏi, nhưng kiểu như cậu ta thì từ cõi khai thiên lập địa đến nay tôi mới được gặp lần đầu."
Chu Vận đứng bên cạnh gật gù đồng ý: "Đây cũng là lần đầu tiên em gặp phải người như thế, thật là đáng ghét ạ!"
Thầy Lâm thở dài ngồi xuống: "Cơ hội tốt thế này..."
Chu Vận không tiếp lời.
Thầy bình tĩnh lại rồi nói: "Có thể gạt cuộc thi sang một bên trước, nhưng nhất định phải có mặt tại buổi lễ. Phần mềm kia bọn em làm rất tốt, đã có vài phòng khám chữa bệnh đến trường học xin cố vấn rồi. Hợp đồng cụ thể của bọn em và công ty thực phẩm kia thế nào, có nhắc đến cải thiện phần mềm không. Tối về em gửi hợp đồng cho thầy, thầy xem giúp cho bọn em."
Chu Vận nghe thế liền kinh ngạc, chỉ là một phần mềm cỏn con thôi, sao lại được chào đón đến thế?
"Đừng đắc ý vội." Giáo sư Lâm lập tức tạt nước lạnh, "Chu Vận, em nhất định đừng học theo thằng nhãi kia, ngông cuồng bốc đồng, không coi ai ra gì."
"... Vâng ạ."
Thầy lại cau mày, tức tối lẩm bẩm: "... Tính tình nó như thế sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi lớn cho xem."
***
Chu Vận đẩy cửa văn phòng ra, đi thẳng đến chỗ Lý Tuân, dán một tờ giấy vào máy tính cậu, trên đó viết lịch trình đã sắp xếp. Tờ giấy vừa khéo che đi trình biên dịch, nhưng cậu không hề bị ảnh hưởng, vẫn thản nhiên gõ máy mà không cần nhìn bàn phím cũng chẳng cần nhìn màn hình. Không những gõ xong mà còn có thể tạo điểm dừng (1) để kiểm tra lại chương trình trong tình trạng như thế.
(1) Điểm dừng hay còn gọi là breakpoint là một điểm ngắt cho phép người sử dụng được quyết định phải làm gì tiếp tục, giúp kiểm soát code, giá trị của các biến trong khi chạy thử.
Cậu là thánh sao? Chu Vận chịu thua, gỡ tờ giấy dán ra rồi ngồi xuống bên cạnh.
"Chỉ là một buổi lễ nhỏ thôi, đi nhận giải đi, giáo sư Lâm cố gắng giúp đỡ lắm mới được đấy." Trước khi Lý Tuân phản bác, cô lại nhấn mạnh, "... giúp cho riêng cậu đấy."
Lý Tuân dụi mắt, hiển nhiên không muốn nói thêm nữa.
Chu Vận cố gắng kiếm thêm những điều kiện khác để dụ dỗ: "Có tiền thưởng nữa."
Lý Tuân ngáp dài: "Không đủ nhét kẽ răng."
"Thịt muỗi thì cũng là thịt mà." Chu Vận nháy mắt với Cao Kiến Hồng.
Cao Kiến Hồng tiếp lời: "Phải đấy, đúng lúc dự án của chúng ta hoàn thành rồi, hơn nữa chưa có dự án nào khác, coi như là phúc lợi cho nhóm mình đi du lịch."
Đời này Chu Vận chưa hề tận tình khuyên bảo ai như vậy: "Đi đi mà, giáo sư Lâm giận rồi đấy."
Lý Tuân hờ hững liếc nhìn Chu Vận. Chu Vận im lặng nhìn cậu. Cậu có thể tỏ lòng tôn kính với thầy ấy chút xíu được không, giáo sư Lâm đã giúp cậu bao bận rồi.
Nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng đại gia Lý ngoắc tay với Chu Vận, cô đưa giấy ghi chú đến tay cậu. Lý Tuân nheo mắt nhìn, Chu Vận và Cao Kiến Hồng dè dặt chờ cậu quyết định.
Một lát sau, thủ khoa Lý ngước mắt, uể oải hỏi: "Thời tiết hiện tại ở thủ đô thế nào?"
Dù không vui vẻ nhưng cuối cùng Lý Tuân vẫn đồng ý đến tham gia buổi lễ trongtrạng thái rất hững hờ, chẳng màng gì đến hành trình, thế là trách nhiệm lo toan mọi việc lại rơi vào đầu Chu Vận. Cô liên lạc với những người khác trước. Trường có tám sinh viên được tham dự buổi lễ lần này, ngoại trừ ba người họ còn có năm sinh viên khóa trên và một thầy chủ nhiệm dẫn đội trên danh nghĩa giáo sư hướng dẫn.
Vì cố gắng không để lỡ chương trình học, họ đã quyết định bay vào sáng sớm hôm trao giải. Chu Vận và Cao Kiến Hồng ngồi cùng hàng, ông chủ Lý ngồi phía sau.
Vị trí của Cao Kiến Hồng cạnh cửa sổ, thấy Chu Vận ngó sang liền hỏi: "Muốn ngồi cạnh cửa sổ hả, mình đổi cho cậu nhé?"
"Không cần đâu, mình ngồi đây được rồi."
Bởi vì thời gian quá sớm, nên máy bay cất cánh chưa được bao lâu thì tất cả hành khách đã bắt đầu thiêm thiếp.
Chu Vận không buồn ngủ, Cao Kiến Hồng cũng không, cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, Chu Vận hỏi nhỏ: "Cậu đang nghĩ gì thế?"
Cao Kiến Hồng hoàn hồn lại: "Không có gì... Cậu không ngủ được à?"
"Trời sáng mình không ngủ được."
Cao Kiến Hồng gật đầu, qua một hồi yên lặng, cậu bỗng nói: "Chu Vận, cậu thấy cuộc thi kia thế nào?"
"Gì cơ?"
"Cuộc thi ‘Sinh viên với an toàn thông tin’ giữa năm ấy. Giáo sư Lâm có nói với cậu rằng thầy muốn nhóm ba người chúng ta tham gia không?"
Ặc...
Chu Vận do dự: "Rủ Lý Tuân tham gia buổi lễ lần này đã khó lắm rồi. Mình cảm thấy cậu ấy không có hứng với cuộc thi kia đâu."
Cao Kiến Hồng cười cười: "Cũng đúng."
Chu Vận nhìn vẻ mặt cậu, nói: "Cậu muốn tham gia à?"
"Có ý định, còn cậu?"
Nói thật, Chu Vận cũng không có dự định gì. Tính cách cô khá bị động, nếu không có ý muốn và lý do mãnh liệt, cô sẽ không chủ động tham gia những cuộc thi như thế này.
"Có lợi cho chúng ta thôi." Cao Kiến Hồng nói, "Nếu đạt giải, sau này dù ra nước ngoài hay là tuyển thẳng lên thạc sĩ sẽ dễ dàng hơn."
Xuất ngoại... Tuyển thẳng lên thạc sĩ...
Chu Vận nghịch dây an toàn trên ghế, hơi xuất thần.
Chưa đến tám giờ máy bay đã đáp xuống sân bay thủ đô. Buổi lễ bắt đầu vào lúc một giờ chiều, tại một trường đại học ở trung tâm thành phố. Nhà khách do ban tổ chức sắp xếp cũng ở trong trường đó.
Đến nhà khách, giáo sư dẫn đội phân phòng cho mọi người xong rồi dặn: "Các em lên phòng nghỉ ngơi đi, mười hai giờ rưỡi tập trung tại cửa hội trường."
Chu Vận được phân cùng phòng với một đàn chị, sau khi vào phòng chị ta liền bật điều hòa, bắt đầu nghiên cứu dự án của mình.
"Hình như bọn em đạt giải nhất đúng không?" Đàn chị hỏi.
Chu Vận: "Vâng ạ."
Chị ta lại nói: "Mới năm nhất đã đạt giải là giỏi lắm đấy."
Chu Vận: "Do nhóm trưởng siêu cao thủ thôi ạ."
Đàn chị chỉ nhìn cô rồi không nói gì nữa.
Chu Vận nhìn nhóm sinh viên đi lại trong sân trường ngoài cửa sổ, suy nghĩ bắt đầu miên man. Hiện giờ Lý Tuân đang làm gì nhỉ? Chắc là đang ngủ trưa rồi.
Hơn mười hai giờ, Chu Vận và đàn chị cùng nhau rời phòng đi đến hội trường. Quy mô buổi lễ khá lớn, dọc theo đường đi đều có người hướng dẫn.
Hội trường chính là giảng đường lớn của tòa nhà hành chính, cửa treo đầy băng rôn chào mừng quý vị đại biểu đến tham dự. Vẫn chưa đến giờ bắt đầu, hội trường đang vào giai đoạn chuẩn bị sau cùng, ngoài cửa đầy người, đa phần là sinh viên vùng này.
"Chu Vận." Cao Kiến Hồng gọi tên cô trong đám đông. Chu Vận đi đến, không thấy mái tóc vàng chóe nổi bật kia.
"Cậu ấy đâu?"
"Lúc tôi đi cậu ấy vừa mới tỉnh, nói một lát nữa sẽ tới."
Giáo sư dẫn đội đi đến nói với Chu Vận: "Bọn em là nhóm nhận giải trước tiên, lát nữa đi vào thì ngồi mấy hàng đầu, nhanh chóng chuẩn bị đi nhé." Nói hồi lâu cuối cùng mới phát hiện, "Ơ, Lý Tuân đâu?"
"Đến ngay thôi ạ."
Chu Vận không dám báo vừa nãy cô gọi năm sáu cuộc điện thoại nhưng cậu không hề bắt máy.
Giáo sư dẫn đội chau mày: "Bảo cậu ta nhanh lên nào! Một trong hai em vào trước đi."
Cả rừng người đứng trước hội trường, một vị giáo sư đang đứng trên ghế gọi tên. Chu Vận nói với Cao Kiến Hồng: "Cậu chờ ở đây đi, mình vào điểm danh trước."
"Được."
Trước cửa đông nghìn nghịt giống hệt nơi điểm danh của đại hội thể dục thể thao, Chu Vận đi đến, nghe giáo sư kia đọc tên nhóm và trường học.
Cô kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng đã đến lượt họ.
Giáo sư gào khản cả cổ: "Nhóm dự án khai thác chức năng hướng dẫn dược lý và sức khỏe."
...
Đầu Chu Vận căng ra. Ai đổi tên này thế? Đây là phần mềm đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm bảo vệ sức khỏe mà họ đã làm sao?
"Trưởng dự án Lý Tuân." Giáo sư hô tiếp, "Lý Tuân có ở đây không?"
Chu Vận chợt tỉnh lại, cố gắng tiến lên.
"Lý Tuân! Có ở đây không vậy?"
Cô vất vả giơ tay trong đám người, muốn thu hút sự chú ý của giáo sư: "Em..."
"Đến đây."
Lại là tiếng trả lời ngân vang. Chu Vận khựng lại, cảnh tượng này hình như hơi quen thì phải. Cô quay đầu, sau đó bất giác che miệng.
Thiếu gia Lý ngủ trưa xong còn tắm rửa sạch sẽ, quả đầu vàng đánh rối, cậu thay bộ đồ tây, áo khoác phanh rộng, bên trong là áo sơ mi thẳng thớm.
Nhìn lên trên... Giữa trưa nắng chang chang, cậu còn đeo kính. Cách ăn vận vô cùng thoải mái, cậu thật sự đã xem cuộc xuất hành lần này thành chuyến du lịch rồi.
Chu Vận nhìn cậu, nhất thời lòng đầy mâu thuẫn, vừa muốn ưỡn ngực tự hào, vừa muốn cúi đầu xấu hổ.
Trong lúc mọi người đang bị kẻ khoe mẽ chói mắt kia thu hút sự chú ý, có người vỗ vai Chu Vận.
Cô quay đầu lại, khi thấy nam sinh phía sau thì nét cười trên gương mặt đột ngột đông cứng.
"Thật sự là cậu à, tôi còn tưởng mình nhìn lầm nữa. Đã lâu không gặp, Chu Vận."
Quả thật là lâu lắm rồi.
"Cậu sống thế nào?"
Tôi sống rất tốt. Sao cậu còn chưa chết nhỉ?
"Cô giáo Lưu có khỏe không? Sau khi tốt nghiệp tôi không còn gặp lại cô nữa, còn đang định tìm cơ hội đến thăm cô này... Sao cậu nhìn tôi như vậy, cậu không nhận ra tôi à?"
Nhận ra chứ! Làm sao có thể không nhận ra cậu, dù cậu có hóa thành tro tôi cũng nhận ra nữa kìa.
Sợi dây chuyền đeo nơi cổ như đang nóng lên. Sợi dây mang mặt thánh giá thường xuyên bị cô quên lãng kia giờ đây như nặng tựa nghìn cân.
"Chu Vận?"
Cuối cùng cô nở nụ cười, đưa tay, bắt tay với nam sinh trước mặt.
"Đã lâu không gặp, Phương Chí Tịnh."
Có lẽ tiếp tục kì học sẽ nhẹ nhõm một chút chăng?
Dự án của công ty xe hơi đã làm xong, hiện tại hội thực tiễn đang trong kỳ nghỉ.
Vào giờ học, điện thoại di động cô khẽ rung, là tin nhắn của ngân hàng gửi đến thông báo số dư trong thẻ đã tăng lên. Ông chủ Lý tốt thật, không bao giờ nợ tiền lương nhân viên.
Chu Vận ngẩng đầu, cô ngồi phía sau, có thể bao quát cả phòng học. Tiết này Lý Tuân chưa đến, vừa bắt đầu giờ học giáo sư đã điểm danh, xem như là cậu ấy xui xẻo rồi.
Không ai dám điểm danh hộ Lý Tuân, vì đặc thù của cậu quá nổi bật, cả trường ai cũng biết.
Tan học, lớp phó môn Ngôn ngữ C lớp Hai đến tìm Chu Vận.
"Giáo sư Lâm gọi cậu đến văn phòng đấy."
"... Ồ."
Có việc gì nhỉ? Mới vào học được ba ngày, còn chưa đến tiết của thầy mà.
"Chắc là có tin tức tốt gì đó." Lớp phó lớp Hai hồi tưởng, "Vẻ mặt giáo sư Lâm rất vui."
Chu Vận khó hiểu xách cặp đến văn phòng thầy Lâm, từ xa đã nghe thấy giọng hổn hển của thầy.
"Tóm lại em bảo tôi phải nói thế nào đây, sao em lại không hiểu chuyện như vậy."
Chu Vận dừng bước, thế này mà bảo là rất vui vẻ á? Cô từ từ đi đến, cửa không đóng kín, cô bèn nhìn qua khe hở.
Ơ! Đây không phải là quý ngài thủ khoa của bọn cô sao?
Trong phòng chỉ có giáo sư Lâm và Lý Tuân, trông cậu ta đã mất kiên nhẫn đến cực hạn, nhưng nể mặt mũi giáo sư nên không bỏ đi, đành tựa vào bàn nhìn chằm chằm chậu hoa bên cạnh.
Chu Vận gõ nhẹ cửa. Hai người trong phòng đồng thời quay đầu lại. Lý Tuân như thể được hồi sinh trong phút chốc, vươn cánh tay dài ra, kéo Chu Vận đến.
"Cô ấy." Lý Tuân đẩy Chu Vận đến trước mặt giáo sư Lâm.
Chu Vận muốn giành lại chủ quyền thân thể, nhưng bàn tay Lý Tuân đã giữ chặt cổ khiến cô không thể cử động được.
"Để cô ấy đi ạ."
Đi đâu? Cậu buông tôi ra trước đã.
Giáo sư Lâm cũng ra mặt giải cứu: "Em buông tay ra đi, đừng động tay động chân như thế."
Lý Tuân buông tay ra, cũng không có ý định ở lại nữa, liền đứng dậy đi ra ngoài, song giáo sư Lâm đã nhanh chóng đóng cửa lại trước.
"Em đứng im cho tôi."
Trải qua một trận hành hạ, cuối cùng Chu Vận đã biết chuyện gì xảy ra rồi. Lớp phó lớp Hai nói không sai, đúng là tin tức tốt. Phần mềm máy tính trước đó họ làm cho công ty Lam Quan đạt giải nhất cuộc thi “Sinh viên sáng tạo trên nền tảng công nghệ thông tin” gồm tất cả các trường đại học trên toàn quốc.
"Em chịu thôi..." Vẻ mặt Lý Tuân khó xử, tay thọc vào túi. Chu Vận nhìn thấy hành động kia của cậu liền biết cậu muốn lấy thuốc lá ra hút, bèn đá cậu một cú. Lý Tuân trừng mắt nhìn cô.
Cậu đang đứng trong văn phòng của giáo sư đấy, đừng quá quắt.
Dường như Lý Tuân bắt được tín hiệu của Chu Vận, liền rút tay ra.
"Tham gia buổi lễ thôi mà, có tốn bao nhiêu thời gian của em đâu." Thầy Lâm vẫn khuyên Lý Tuân.
Lý Tuân hất cằm về phía Chu Vận: "Để cô ấy đi đi ạ."
"Hai em đều phải đi, và cả Cao Kiến Hồng nữa, ba người bọn em thành một nhóm."
Chu Vận sửng sốt, tạo nhóm làm gì?
Lý Tuân vừa định quay người đã bị giáo sư Lâm giữ lại.
"Tham gia buổi lễ, bọn em sẽ có cơ hội gặp gỡ rất nhiều sinh viên xuất sắc cả nước, trao đổi giao lưu với họ vô cùng có lợi, còn có thể chuẩn bị cho cuộc thi “Sinh viên an toàn thông tin” giữa năm. Cơ hội này tốt như thế mà em lại không biết quý trọng."
Cuộc thi? Cuộc thi gì? Ai làm ơn giải thích cho cô với.
"Em không có hứng." Đại gia Lý không hề nể mặt.
Giáo sư Lâm trố mắt rồi quay đầu tức giận nói với Chu Vận: "Em xem cậu ta nói thế có được không? Em nghĩ nhóm bọn em đi thi sẽ chắc chắn thắng sao?"
Chu Vận: "Không..."
Lý Tuân: "Phải đấy."
Giáo sư Lâm tức đến mức mặt đỏ gay, ngửa mặt lên trời gào thét: "Lý Tuân, thằng nhãi như em đừng có mà ngông cuồng."
Chu Vận vội vàng đưa cốc trà an ủi thầy: "Giáo sư, thầy đừng giận, có gì từ từ nói ạ."
Thầy Lâm cầm cốc trà lên uống ừng ực.
Lý Tuân thừa dịp thầy ngửa cổ, sải bước chân dài chạy ra khỏi văn phòng. Trước khi đi còn ra hiệu bằng ánh mắt với Chu Vận... Cô giải quyết đi.
Thầy Lâm đặt cốc trà xuống đã không thấy Lý Tuân đâu, nhất thời huyết áp lại tăng vọt.
"Tức chết tôi rồi." Ông trừng mắt nhìn Chu Vận, "Tôi đã gặp nhiều sinh viên giỏi, nhưng kiểu như cậu ta thì từ cõi khai thiên lập địa đến nay tôi mới được gặp lần đầu."
Chu Vận đứng bên cạnh gật gù đồng ý: "Đây cũng là lần đầu tiên em gặp phải người như thế, thật là đáng ghét ạ!"
Thầy Lâm thở dài ngồi xuống: "Cơ hội tốt thế này..."
Chu Vận không tiếp lời.
Thầy bình tĩnh lại rồi nói: "Có thể gạt cuộc thi sang một bên trước, nhưng nhất định phải có mặt tại buổi lễ. Phần mềm kia bọn em làm rất tốt, đã có vài phòng khám chữa bệnh đến trường học xin cố vấn rồi. Hợp đồng cụ thể của bọn em và công ty thực phẩm kia thế nào, có nhắc đến cải thiện phần mềm không. Tối về em gửi hợp đồng cho thầy, thầy xem giúp cho bọn em."
Chu Vận nghe thế liền kinh ngạc, chỉ là một phần mềm cỏn con thôi, sao lại được chào đón đến thế?
"Đừng đắc ý vội." Giáo sư Lâm lập tức tạt nước lạnh, "Chu Vận, em nhất định đừng học theo thằng nhãi kia, ngông cuồng bốc đồng, không coi ai ra gì."
"... Vâng ạ."
Thầy lại cau mày, tức tối lẩm bẩm: "... Tính tình nó như thế sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi lớn cho xem."
***
Chu Vận đẩy cửa văn phòng ra, đi thẳng đến chỗ Lý Tuân, dán một tờ giấy vào máy tính cậu, trên đó viết lịch trình đã sắp xếp. Tờ giấy vừa khéo che đi trình biên dịch, nhưng cậu không hề bị ảnh hưởng, vẫn thản nhiên gõ máy mà không cần nhìn bàn phím cũng chẳng cần nhìn màn hình. Không những gõ xong mà còn có thể tạo điểm dừng (1) để kiểm tra lại chương trình trong tình trạng như thế.
(1) Điểm dừng hay còn gọi là breakpoint là một điểm ngắt cho phép người sử dụng được quyết định phải làm gì tiếp tục, giúp kiểm soát code, giá trị của các biến trong khi chạy thử.
Cậu là thánh sao? Chu Vận chịu thua, gỡ tờ giấy dán ra rồi ngồi xuống bên cạnh.
"Chỉ là một buổi lễ nhỏ thôi, đi nhận giải đi, giáo sư Lâm cố gắng giúp đỡ lắm mới được đấy." Trước khi Lý Tuân phản bác, cô lại nhấn mạnh, "... giúp cho riêng cậu đấy."
Lý Tuân dụi mắt, hiển nhiên không muốn nói thêm nữa.
Chu Vận cố gắng kiếm thêm những điều kiện khác để dụ dỗ: "Có tiền thưởng nữa."
Lý Tuân ngáp dài: "Không đủ nhét kẽ răng."
"Thịt muỗi thì cũng là thịt mà." Chu Vận nháy mắt với Cao Kiến Hồng.
Cao Kiến Hồng tiếp lời: "Phải đấy, đúng lúc dự án của chúng ta hoàn thành rồi, hơn nữa chưa có dự án nào khác, coi như là phúc lợi cho nhóm mình đi du lịch."
Đời này Chu Vận chưa hề tận tình khuyên bảo ai như vậy: "Đi đi mà, giáo sư Lâm giận rồi đấy."
Lý Tuân hờ hững liếc nhìn Chu Vận. Chu Vận im lặng nhìn cậu. Cậu có thể tỏ lòng tôn kính với thầy ấy chút xíu được không, giáo sư Lâm đã giúp cậu bao bận rồi.
Nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng đại gia Lý ngoắc tay với Chu Vận, cô đưa giấy ghi chú đến tay cậu. Lý Tuân nheo mắt nhìn, Chu Vận và Cao Kiến Hồng dè dặt chờ cậu quyết định.
Một lát sau, thủ khoa Lý ngước mắt, uể oải hỏi: "Thời tiết hiện tại ở thủ đô thế nào?"
Dù không vui vẻ nhưng cuối cùng Lý Tuân vẫn đồng ý đến tham gia buổi lễ trongtrạng thái rất hững hờ, chẳng màng gì đến hành trình, thế là trách nhiệm lo toan mọi việc lại rơi vào đầu Chu Vận. Cô liên lạc với những người khác trước. Trường có tám sinh viên được tham dự buổi lễ lần này, ngoại trừ ba người họ còn có năm sinh viên khóa trên và một thầy chủ nhiệm dẫn đội trên danh nghĩa giáo sư hướng dẫn.
Vì cố gắng không để lỡ chương trình học, họ đã quyết định bay vào sáng sớm hôm trao giải. Chu Vận và Cao Kiến Hồng ngồi cùng hàng, ông chủ Lý ngồi phía sau.
Vị trí của Cao Kiến Hồng cạnh cửa sổ, thấy Chu Vận ngó sang liền hỏi: "Muốn ngồi cạnh cửa sổ hả, mình đổi cho cậu nhé?"
"Không cần đâu, mình ngồi đây được rồi."
Bởi vì thời gian quá sớm, nên máy bay cất cánh chưa được bao lâu thì tất cả hành khách đã bắt đầu thiêm thiếp.
Chu Vận không buồn ngủ, Cao Kiến Hồng cũng không, cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, Chu Vận hỏi nhỏ: "Cậu đang nghĩ gì thế?"
Cao Kiến Hồng hoàn hồn lại: "Không có gì... Cậu không ngủ được à?"
"Trời sáng mình không ngủ được."
Cao Kiến Hồng gật đầu, qua một hồi yên lặng, cậu bỗng nói: "Chu Vận, cậu thấy cuộc thi kia thế nào?"
"Gì cơ?"
"Cuộc thi ‘Sinh viên với an toàn thông tin’ giữa năm ấy. Giáo sư Lâm có nói với cậu rằng thầy muốn nhóm ba người chúng ta tham gia không?"
Ặc...
Chu Vận do dự: "Rủ Lý Tuân tham gia buổi lễ lần này đã khó lắm rồi. Mình cảm thấy cậu ấy không có hứng với cuộc thi kia đâu."
Cao Kiến Hồng cười cười: "Cũng đúng."
Chu Vận nhìn vẻ mặt cậu, nói: "Cậu muốn tham gia à?"
"Có ý định, còn cậu?"
Nói thật, Chu Vận cũng không có dự định gì. Tính cách cô khá bị động, nếu không có ý muốn và lý do mãnh liệt, cô sẽ không chủ động tham gia những cuộc thi như thế này.
"Có lợi cho chúng ta thôi." Cao Kiến Hồng nói, "Nếu đạt giải, sau này dù ra nước ngoài hay là tuyển thẳng lên thạc sĩ sẽ dễ dàng hơn."
Xuất ngoại... Tuyển thẳng lên thạc sĩ...
Chu Vận nghịch dây an toàn trên ghế, hơi xuất thần.
Chưa đến tám giờ máy bay đã đáp xuống sân bay thủ đô. Buổi lễ bắt đầu vào lúc một giờ chiều, tại một trường đại học ở trung tâm thành phố. Nhà khách do ban tổ chức sắp xếp cũng ở trong trường đó.
Đến nhà khách, giáo sư dẫn đội phân phòng cho mọi người xong rồi dặn: "Các em lên phòng nghỉ ngơi đi, mười hai giờ rưỡi tập trung tại cửa hội trường."
Chu Vận được phân cùng phòng với một đàn chị, sau khi vào phòng chị ta liền bật điều hòa, bắt đầu nghiên cứu dự án của mình.
"Hình như bọn em đạt giải nhất đúng không?" Đàn chị hỏi.
Chu Vận: "Vâng ạ."
Chị ta lại nói: "Mới năm nhất đã đạt giải là giỏi lắm đấy."
Chu Vận: "Do nhóm trưởng siêu cao thủ thôi ạ."
Đàn chị chỉ nhìn cô rồi không nói gì nữa.
Chu Vận nhìn nhóm sinh viên đi lại trong sân trường ngoài cửa sổ, suy nghĩ bắt đầu miên man. Hiện giờ Lý Tuân đang làm gì nhỉ? Chắc là đang ngủ trưa rồi.
Hơn mười hai giờ, Chu Vận và đàn chị cùng nhau rời phòng đi đến hội trường. Quy mô buổi lễ khá lớn, dọc theo đường đi đều có người hướng dẫn.
Hội trường chính là giảng đường lớn của tòa nhà hành chính, cửa treo đầy băng rôn chào mừng quý vị đại biểu đến tham dự. Vẫn chưa đến giờ bắt đầu, hội trường đang vào giai đoạn chuẩn bị sau cùng, ngoài cửa đầy người, đa phần là sinh viên vùng này.
"Chu Vận." Cao Kiến Hồng gọi tên cô trong đám đông. Chu Vận đi đến, không thấy mái tóc vàng chóe nổi bật kia.
"Cậu ấy đâu?"
"Lúc tôi đi cậu ấy vừa mới tỉnh, nói một lát nữa sẽ tới."
Giáo sư dẫn đội đi đến nói với Chu Vận: "Bọn em là nhóm nhận giải trước tiên, lát nữa đi vào thì ngồi mấy hàng đầu, nhanh chóng chuẩn bị đi nhé." Nói hồi lâu cuối cùng mới phát hiện, "Ơ, Lý Tuân đâu?"
"Đến ngay thôi ạ."
Chu Vận không dám báo vừa nãy cô gọi năm sáu cuộc điện thoại nhưng cậu không hề bắt máy.
Giáo sư dẫn đội chau mày: "Bảo cậu ta nhanh lên nào! Một trong hai em vào trước đi."
Cả rừng người đứng trước hội trường, một vị giáo sư đang đứng trên ghế gọi tên. Chu Vận nói với Cao Kiến Hồng: "Cậu chờ ở đây đi, mình vào điểm danh trước."
"Được."
Trước cửa đông nghìn nghịt giống hệt nơi điểm danh của đại hội thể dục thể thao, Chu Vận đi đến, nghe giáo sư kia đọc tên nhóm và trường học.
Cô kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng đã đến lượt họ.
Giáo sư gào khản cả cổ: "Nhóm dự án khai thác chức năng hướng dẫn dược lý và sức khỏe."
...
Đầu Chu Vận căng ra. Ai đổi tên này thế? Đây là phần mềm đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm bảo vệ sức khỏe mà họ đã làm sao?
"Trưởng dự án Lý Tuân." Giáo sư hô tiếp, "Lý Tuân có ở đây không?"
Chu Vận chợt tỉnh lại, cố gắng tiến lên.
"Lý Tuân! Có ở đây không vậy?"
Cô vất vả giơ tay trong đám người, muốn thu hút sự chú ý của giáo sư: "Em..."
"Đến đây."
Lại là tiếng trả lời ngân vang. Chu Vận khựng lại, cảnh tượng này hình như hơi quen thì phải. Cô quay đầu, sau đó bất giác che miệng.
Thiếu gia Lý ngủ trưa xong còn tắm rửa sạch sẽ, quả đầu vàng đánh rối, cậu thay bộ đồ tây, áo khoác phanh rộng, bên trong là áo sơ mi thẳng thớm.
Nhìn lên trên... Giữa trưa nắng chang chang, cậu còn đeo kính. Cách ăn vận vô cùng thoải mái, cậu thật sự đã xem cuộc xuất hành lần này thành chuyến du lịch rồi.
Chu Vận nhìn cậu, nhất thời lòng đầy mâu thuẫn, vừa muốn ưỡn ngực tự hào, vừa muốn cúi đầu xấu hổ.
Trong lúc mọi người đang bị kẻ khoe mẽ chói mắt kia thu hút sự chú ý, có người vỗ vai Chu Vận.
Cô quay đầu lại, khi thấy nam sinh phía sau thì nét cười trên gương mặt đột ngột đông cứng.
"Thật sự là cậu à, tôi còn tưởng mình nhìn lầm nữa. Đã lâu không gặp, Chu Vận."
Quả thật là lâu lắm rồi.
"Cậu sống thế nào?"
Tôi sống rất tốt. Sao cậu còn chưa chết nhỉ?
"Cô giáo Lưu có khỏe không? Sau khi tốt nghiệp tôi không còn gặp lại cô nữa, còn đang định tìm cơ hội đến thăm cô này... Sao cậu nhìn tôi như vậy, cậu không nhận ra tôi à?"
Nhận ra chứ! Làm sao có thể không nhận ra cậu, dù cậu có hóa thành tro tôi cũng nhận ra nữa kìa.
Sợi dây chuyền đeo nơi cổ như đang nóng lên. Sợi dây mang mặt thánh giá thường xuyên bị cô quên lãng kia giờ đây như nặng tựa nghìn cân.
"Chu Vận?"
Cuối cùng cô nở nụ cười, đưa tay, bắt tay với nam sinh trước mặt.
"Đã lâu không gặp, Phương Chí Tịnh."
Bình luận facebook