Tin Bùi Phi sắp xuất ngoại, tôi đọc được trong nhóm lớp.
Từ sau cái đêm anh mắt đỏ ngầu nhìn tôi, chúng tôi chưa từng nói chuyện lại.
Kỳ 2 năm 4 kết thúc, tôi đã mất đi cơ hội duy nhất được gặp lại anh.
Có người vội vàng chuẩn bị đi nước ngoài, vội vàng chuẩn bị phỏng vấn, lại có những người vội vàng chia tay.
Tôi vốn định ở lại Bắc Kinh làm việc nhưng anh trai không đồng ý.
Bọn họ đã sớm tìm cho tôi một công việc thích hợp ở Thành Đô.
Cho nên, tôi lại trở thành người nhàn rỗi nhất.
Mỗi ngày đều chăm chỉ xem weibo của Bùi Phi và vòng bạn bè với hi vọng nhỏ nhoi cập nhật xem giờ anh thế nào.
Nhưng trang cá nhân của anh rất lâu rồi không có gì mới.
Thậm chí buổi tiệc chia tay và lễ tốt nghiệp của chúng tôi anh cũng chẳng tham gia.
Ngày lễ tốt nghiệp ấy, bố mẹ và anh trai tôi đều tới.
Bọn họ đứng một bên nhìn tôi và Trình Trình chụp ảnh, ôm, tạm biệt.
Sau đó kéo tôi ra sân bay, bay về Thành Đô ngay trong đêm.
Tôi làm như không phát hiện sự phòng bị của bọn họ.
Thật ra, bọn họ lo nhiều quá rồi, tôi sẽ không chạy đi đâu cả.
Hôm ấy, lúc ở phòng chờ, tôi lấy điện thoại ra, làm mới trang cá nhân của Bùi Phi theo thói quen.
Lần này, đã có một dòng trạng thái mới: “Đến lúc phải đi rồi.”
Thời gian đăng là 1 phút trước, định vị . . . . . . Ở cùng một sân bay với tôi!
Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn, bắt đầu tra tin tức chuyến bay.
Cũng may trong đêm nay, chỉ có bốn chuyến bay đi vào bằng cửa này.
Tôi lại tra lịch bay, tính nhẩm thời gian.
Nếu tôi chạy nhanh, có thể về kịp trước lúc soát vé.
Tôi liền tưởng có thể gặp mặt chào tạm biệt Bùi Phi, cố ý chờ 2 phút rồi mới đi ra, muốn hoà theo dòng người để tránh tầm mắt của bố mẹ tôi.
Nhưng tôi vừa mới ra khỏi cửa, đã nhìn thấy anh trai tôi đứng chống tay bên ngoài.
Cuối cùng thì tôi cũng không thể đi tìm Bùi Phi.
Nếu như tôi biết chúng tôi không bao giờ có thể gặp lại.
Tôi sẽ dùng toàn lực mà chạy tới ôm lấy anh...
2
Sau đó báo chí đưa tin chuyến bay của Bùi Phi xảy ra sự cố.
Từng câu từng chữ tôi đều thấy rõ, nhưng đọc lại không hiểu.
Ý trên mặt chữ, mọi người trên chuyến bay, không một ai còn sống.
Những tin nhắn trong nhóm chat nhảy lên không ngừng.
Lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, hai mắt trĩu nặng.
Tắt di động, quay về phòng ngủ một giấc.
Những ngày tháng tiếp theo, tôi nghe lời bố mẹ đi nhận việc.
Anh trai đi theo tôi ngày đầu tiên, còn thêm WeChat của đồng nghiệp tôi nữa.
Mỗi ngày tôi chỉ quanh đi quẩn lại từ chỗ làm về nhà, như hai đường thẳng song song đã được thiết lập sẵn.
Thi thoảng trong lúc tan tầm về nhà, nghe tiếng máy bay bay qua trên đầu, sẽ ngửa cổ lên nhìn chốc lát.
Ban ngày lúc làm việc thì vẫn tốt, chỉ là đến lúc ngủ sẽ tương đối khó khăn.
Tôi bắt đầu ngủ lúc được lúc không.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, bố mẹ đưa tôi đi bệnh viện.
Không ai ngờ rằng, kết luận cuối cùng là bệnh trầm cảm.
Mẹ oà lên khóc.
Tôi bảo bố đưa mẹ ra ngoài để bình tĩnh lại chút.
Tôi hỏi bác sĩ mình nên uống thuốc gì thì tốt.
Nói thật, tôi cảm thấy bản thân mình chẳng có vấn đề gì cả.
Bác sĩ kê cho tôi một danh sách.
Từ đó về sau, mẹ tôi nhìn thấy tôi đều rơi lệ, hai người họ cũng không dám bảo tôi ở cạnh anh trai nữa.
Ngày tháng như vậy cứ trôi qua một cách nặng nề.
Tôi dần dần tốt lên, thậm chí anh trai tôi còn cho phép tôi đi chơi Disneyland Thượng Hải một mình nữa.
Tôi đi vào khu vui chơi chưa được 5 phút đã đi ra.
Vẫn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó.
5 năm sau tốt nghiệp, bố mẹ tôi lần lượt ra đi vì bệnh tật.
Trước lúc lâm chung, cả hai đều nói giống hệt nhau.
Nói rằng, chuyện đã qua lâu rồi, chuyện gì buông được thì hãy buông đi, sau này sống thật tốt cùng với anh trai có được không?
Tôi không trực tiếp trả lời, chỉ nói sẽ chăm sóc anh ấy.
Có lẽ vì chỉ còn lại mỗi mình tôi.
Tính chiếm hữu của anh ngày càng cao.
Chỉ cần tôi không kịp trả lời tin nhắn hay nghe điện thoại.
Anh đều sẽ gọi điện cho đồng nghiệp và bạn bè của tôi.
Dần dần, bọn họ cũng không còn hứng thú rủ tôi đi chơi nữa.
Tôi đã từng nghĩ sẽ nói chuyện nghiêm túc với anh.
Nhưng tôi hễ mở lời, anh lại bắt đầu nói về lời dặn dò của bố mẹ, về vụ tai nạn năm đó và về bên chân bị thương kia nữa.
Mỗi lần như thế tôi lại không có cách nào tiếp tục nữa.
Chỉ có vài lần đếm trên đầu ngón tay say rượu, anh hỏi tôi rằng có oán trách anh không.
Nói thật lòng, tôi cũng không biết nên oán trách ai.
Dường như ai cũng sai mà dường như cũng chẳng ai sai cả.
Một ngày, lớp trưởng đề nghị trong nhóm lớp về một buổi họp lớp kỷ niệm bảy năm tốt nghiệp, cậu ấy còn nói rằng nếu vẫn còn áo đồng phục của khoa thì hãy cố gắng mặc đi.
Trình Trình dí dỏm rep: Bụng bia của các đồng chí nam liệu có mặc nổi không?
Cả nhóm trở nên sôi nổi sau một thời gian dài im ắng.
Tôi chợt nhận ra đã lâu rồi mình không gặp Trình Trình.
Định bụng gửi cho cậu ấy một tin nhắn để hỏi cậu, nếu cậu đi, tôi sẽ đi.
Nhưng lại nhớ ra vụ áo đồng phục nên đứng dậy lục tủ quần áo.
Kéo chiếc áo ra khỏi đáy tủ.
Tôi thẫn thờ nhìn hàng chữ nhỏ trên góc áo:
"Miên Miên của anh, hạnh phúc nhé."
Là chữ của Bùi Phi.
Khi ấy tôi còn đùa anh, nếu giặt đi thì chữ cũng biến mất.
Anh nói chỉ mặc có một lần, không giặt cũng được.
Đoạn, anh lại bổ sung thêm, "Kể cả dòng chữ có mất đi cũng không sao, mỗi ngày anh đều sẽ thầm nói trong lòng rằng 'Miên Miên của anh, hãy hạnh phúc nhé.'"
Tầm nhìn của tôi dần trở nên nhoè đi, da mặt ngứa ran.
Tôi lấy tay lau thử, hoá ra là nước mắt.
Tôi đột nhiên nhận ra, Bùi Phi thật sự không còn nữa rồi, tôi sẽ không bao giờ gặp được anh nữa.
7 năm trước biết anh ra đi, tôi không khóc.
7 năm sau, nhìn thấy bút tích của anh, tôi nghẹn ngào thở không ra hơi.
Hoá ra 7 năm qua, tôi vẫn chưa từng quên.
Hôm nay nhà nào xem thời sự mà mở âm lượng lớn thế.
Ồn ào quá.
Tôi kéo rèm cửa, ngồi xuống giường, nhìn lọ thuốc rất lâu rất lâu.
Cuối cùng vẫn là mở nắp ra.
Thầm nghĩ,
cứ như vậy đi.
(Mùa hạ không ngủ) ~ end
Tái bút:
Nam Nghi:
Tôi quyết định viết câu chuyện này bởi vì gần đây tôi bắt đầu mơ trở lại. Tôi có một người vĩnh viễn không thể quên, nhưng cũng bởi vì tôi mà cuối cùng chúng tôi chia tay. Tôi biết rõ rằng cả đời này, tôi sẽ không gặp lại anh nữa. Nhưng nất cứ khi nào tôi có tâm trạng không tốt, giấc mơ đó sẽ xuất hiện, và người ấy sẽ quay lại làm lành với tôi, sau đó khi tỉnh dậy, tâm trạng của tôi sẽ càng thêm u uất. Nó cứ lặp đi lặp lại như vậy đã vài năm rồi, tôi không đó là chấp niệm hay là yêu thích nữa. Tôi luôn muốn truyền tải với những độc giả của mình một điều gì đó thông qua những điều tôi viết, nhưng văn phong của tôi không tốt lắm, sợ là mọi người không hiểu được. Đời người ngắn ngủi, hi vọng mỗi người trong chúng ta sẽ không để lại nhiều tiếc nuối, hi vọng mỗi người đều có thể sống cho chính mình, hi vọng mỗi người đều có thể hạnh phúc. Câu chuyện này thật có hư, có rất nhiều điều tôi muốn làm với người đó, sau khi tốt nghiệp, tôi đến Disney và đến buổi hòa nhạc của Châu Kiệt Luân, nhưng tôi không thể đến cùng người đó. Câu chuyện này là giấc mơ tôi tạo ra cho Hạ Miên, và cũng là giấc mơ tôi tạo ra cho chính mình. Đến phần 12, tôi đã đắn đo rất lâu không biết có nên đưa lên hay không. Nhưng đã đến lúc tôi cần thức tỉnh rồi. Vì vậy, nếu không muốn cảm giác day dứt, mọi người chỉ cần đọc đến phần 11 là được rồi. Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, nếu bạn nhìn thấy điều này, tôi hy vọng rằng bạn hãy đến gặp anh ấy hoặc cô ấy khi bạn còn có thể.
Bình luận facebook