• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi - Phong Hòa Tẫn Khởi (1 Viewer)

  • Chương 84

Đường Kiều ở nhà cha mẹ Chu Chú, trên cơ bản thật là vui vẻ. Đương nhiên, nếu bọn họ không hỏi cô những chuyện liên quan đến hôn lễ, vậy thì càng vui vẻ rồi.

"Tính toán khi nào thì bổ sung hôn lễ?"

Đường Kiều bị sự tấn công đầy dịu dàng của mẹ Chu, trong nháy mắt bà lại bắt đầu hỏi.

Đúng là khó khăn không biết trả lời thế nào nữa, nhưng vẫn là Chu Chú cơ trí.

"Còn chưa có quyết định, xem khi nào thì ba mẹ có thời gian, cùng ông bà ngoại còn có ba mẹ Đường Kiều cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó bàn chuyện làm hôn lễ."

"Cũng tốt, ngày khác con hẹn thời gian, mẹ đi thăm hỏi nhà lão sư trưởng, cũng hơn nửa năm rồi không đi."

Chu Chú suy nghĩ rất chu toàn, cha mẹ Chu cũng cảm thấy không tồi, duy nhất chỉ có Đường Kiều là cảm thấy không tốt lắm thôi.

Vì sao giống như không có cô mọi chuyện cũng như thế?

"Được, càng nhanh càng tốt, mẹ muốn khoe với người khác con trai của mẹ cưới được con dâu tốt lắm rồi."

Mẹ Chu vừa cười vừa nói, xem ra đối với nàng dâu Đường Kiều này, là tương đối vừa lòng.

Vì thế, mấy vị trưởng bối, thêm Chu Chú, cứ như vậy đem chuyện này quyết định.

Cô giận, đến cùng có cho cô một chút nhân quyền hay không.

Đường Kiều vốn cho là Chu Chú đưa cô về thăm nhà một chút, ngây ngốc một ngày rôi cũng đi, nhưng đến lúc chín giờ tối, Chu Chú còn không có một chút ý tứ muốn đi, vì thế cô vô cùng nóng nảy.

"Có phải là cũng nên trở về hay không."

Đường Kiều thừa dịp mọi người không chú ý, nhéo nhéo thắt lưng Chu Chú nhỏ giọng nói. Ngày mai là Thứ hai, cô còn muốn đi làm nha.

"Chúng ta buổi tối ở lại đây, không trở về nữa."

Chu Chú nắm tay Đường Kiều, rất không có mặt mũi hướng từ sau kéo lên phía trước, hình thành từ phía sau lưng Đương Kiều tư thế ôm vòng qua thắt lưng của cô.

Ngồi ở phía sau bọn họ Chu Du không khỏi lắc đầu, Đường Kiều cùng cô lăn lộn nhiều năm như thế, một chút thông minh của cô cũng chưa học được. Luôn yên lặng bị ăn hết mà không biết.

Chính là, cô thông minh thì có tác dụng gì đâu, trí thông minh của cô không có biện pháp giúp cô uy hiếp được người đàn ông này, thông minh của cô ở trước mặt người kia, chính là trò chơi trẻ con. Cô cơ bản là không qua được con mắt của anh.

Đường Kiều có chút ngượng ngùng rút tay trở về, lại không rút ra được.

"Đừng nhúc nhích."

Chu Chú vỗ vỗ tay Đường Kiều, trấn an, lại làm cô càng cảm thấy xấu hổ.

Mọi người buồn cười nhìn bọn họ, tình cảm vợ chồng son này càng ngày càng thêm gắn bó thân mật, chậc chậc, thật làm cho người ta hâm mộ.

Ngồi ở phía sau Chu Du thật sự không nhìn được nữa, đứng dậy lắc lắc đầu, "Con đi ngủ đây, mọi người cứ ngồi trò chuyện đi."

Cứ như vậy nhìn bọn họ không coi ai ra gì làm người ta nổi cả da gà, cô sẽ bị ghê tởm chết mất. Không đợi phản ứng của mọi người, Chu Du liền nhanh chóng biến mất ở phòng khách, vô cùng tốc độ, như chạy nạn vậy. Ở phương diện khác, quả thật hành động này của Chu Chú khiến người ta ghê tởm. Thứ hai, cô sợ ở lại bọn họ có thể nói qua nói lại chuyển đề tài đến trên người cô.

Mẹ Chu Du nhìn bóng lưng con gái như chạy trốn, cảm thán một tiếng.

"Khi nào thì mới đến phiên Chu Du nhà ta đây."

"Bác gái, người yên tâm, con sẽ lưu ý giúp chị ấy, gặp người thích hợp sẽ giữ lại cho chị ấy."

Nếu lời này của Chu Chú bị Chu Du nghe thấy, không dám đảm bảo được Chu Du sẽ đánh anh một trận, cô ấy từ trước đến nay không thích người khác xen vào chuyện của mình, cho dù Chu Chú có là em họ của cô cũng không được.

"Thế này cũng không được, còn phải do chính Chu Du quyết định, mọi người cũng đừng tạo áp lực cho nó."

Ba Chu Chú mở miệng, cũng không nghĩ rằng con trai mình rắp tâm làm chuyện xấu. Trong mắt mọi người các phương diện điều kiện của Chu Du cũng không tệ, nếu muốn tìm, không nói tìm tốt nhất, tự nhiên cũng không thể tìm quá kém. Nói như thế nào cũng phải gia thế xấp xỉ, tuổi xấp xỉ, bằng cấp tư cách các phương diện đều không sai biệt lắm mới được.

"Nó mà quá soi mói, hôm nào nếu đem tôi ép cho nóng nảy, tôi tùy tiện tìm cho nó một người què người thọt gả đi."

Mẹ Chu Du tàn nhẫn nói, nhiều năm như vậy, đừng nói Chu Du tìm con rể cho bà, mỗi lần nó về bà cũng tranh thủ hỏi chuyện, khi nào thì có thể thấy nó dẫn bạn trai về nhà.

Đường Kiều kỳ thực rất muốn nói cho mẹ Chu Du, kỳ thực người què cùng người thọt. . . . . . Đều là tàn tật, vẫn là cùng một loại tàn tật. Như vậy, có chút không tốt lắm.

Chu Chú nhìn dáng vẻ Đường Kiều kìm nén khó chịu, nhéo nhéo tay cô, nhìn cô cười cười táo bạo.

"Bà cũng không nên như vậy, nếu ép buộc nó quá, đến lúc đó người khóc chính là mình thôi."

Ba Chu Du vội vàng trấn áp mẹ Chu Du bạo phát, đối mặt với hai người phụ nữ đối chọi gay gắt không chịu nhường bước, cũng thật sự là làm khó ông rồi. Vừa muốn trấn an con gái, lại khuyên bảo vợ. Thật là không chịu nổi.

"Như vậy, bác gái người đừng quá gấp gáp, chị họ tự có chừng mực ."

Đường Kiều xem như phát hiện, Chu Chú này chính là một từ: giả bộ! Đặc biệt có thể giả bộ.

Ở bên ngoài giả vờ làm bộ làm tịch, ở trước mặt cô vẻ mặt giả vờ vô hại, ở trước mặt các trưởng bối, anh chính là người con tốt, giả bộ còn rất giống.

"Kiều Kiều, con cùng Chu Du quan hệ tốt nhất, bình thường không thấy nó cùng người đàn ông nào thân cận sao?"

Mẹ Chu Du chuẩn bị “đường cong cứu quốc”(*), nếu hỏi Chu Du bản thân không chịu nói, bà có thể hỏi người khác nha.

"Không."

Chuyện này thực sự không có, về người đàn ông Chu Du - từ ngữ mới mẻ này, cô tỏ vẻ, cô so với Chu Chú biết ít hơn nhiều lắm. Nhưng Chu Chú tựa hồ cũng không tính nói gì, Đường Kiều tuy rằng một bụng nghi vấn, nhưng vẫn là rất đúng mực bất luận cái gì cũng không có bán đứng chị em Chu gia.

"Như vậy sao."

Ngữ khí vô cùng thất vọng, Đường Kiều không muốn nhẫn tâm, nhưng mà, cô không phải Chu Du.

Mọi người nhà thì vui mừng nhà thì buồn rầu một phen, mẹ Chu nhìn nhìn thời gian, lại thấy Đường Kiều có chút bối rối.

"Chu Chú, con cũng mang Kiều Kiều đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai mẹ bảo người ta đưa danh sách lại đây cho các con xem trước."

"Danh sách gì cơ?"

Chu Chú mở miệng hỏi, Đường Kiều vốn tựa vào trên người Chu Chú sắp nhắm mắt lại cũng đồng thanh hỏi.

"Muốn kết hôn đương nhiên phải mua này nọ, đồ đạc trên giường, bánh cưới, kẹo mừng, áo cưới, khách sạn, giáo đường. . . . . . Mấy thứ này phải chuẩn bị trước tiên."

Phốc!

"Mẹ, có chút quá sớm phải không hả?"

Không riêng gì Đường Kiều cảm thấy đầy vạch đen, ngay cả Chu Chú cũng có chút.

"Làm sao mà sớm, cái đó trước tiên cũng phải chuẩn bị thật tốt, bằng không đến lúc đó sẽ chuẩn bị không kịp ."

Được rồi, mẹ nó nói cái gì thì là cái đó.

"Vậy được rồi, mẹ, người cứ xem như thế nào thì làm đi, con trước đưa Đường Kiều đi ngủ đây."

"Được, đi thôi."

Đường Kiều cứng đờ tùy ý để Chu Chú lôi kéo lên phòng ngủ trên lầu, da đầu cô vẫn còn run lên từng trận.

Kết hôn. . . . . . Thật sự đáng sợ.

(*) ý mẹ của Chu Du là chuẩn bị kế hoạch khác để đối phó với Chu Du.

Hai người trở về phòng, Đường Kiều phát hiện, phòng ngủ cũng là một nơi đáng sợ, nhìn cái giường đôi này tuyệt đối bốn người có thể ngủ! Bốn người đó!

"Ngẩn người làm cái gì, nhanh đi tắm rửa đi."

Chu Chú gõ vào trán Đường Kiều một cái, sau đó mở tủ quần áo tìm quần áo ngủ cho cô.

Bởi vì bọn họ trở về đột xuất, mẹ Chu cũng không chuẩn bị trước, cho nên Chu Chú tìm ở tủ quần áo một lúc, mới buông tha cho Đường Kiều nói.

"Tuy rằng anh biết em không muốn, nhưng sự thật không thể không như vậy." ? Loại nào?

"Em yêu, em phải mặc áo sơ mi của anh làm áo ngủ rồi."

Hắc hắc, đùi trắng ôi đùi trắng. . . . . .

Hai ngón tay Chu Chú xoa xoa cằm, một dáng vẻ lưu manh ở trên người Đường Kiều quét qua quét lại, không đúng, là phóng đãng!

Đường Kiều day day hai bên huyệt thái dương, cảm thấy bản thân bắt đầu đau đầu rồi.

"Chúng ta vì sao không trở về nhà?"

"Anh rất muốn về, nhưng em thấy đấy, ý tốt của cha mẹ không thể từ chối."

Em gái nhà anh! Làm gì có chuyện như thế, có ai cố gắng bắt anh ở lại đâu cơ chứ.

"Bây giờ chúng ta về!"

Cô tuyệt đối không thể mới đi làm một tuần, ngày mai liền bỏ bê công việc.

"Chu phu nhân, em xem xem, ngày mai mẹ bảo cho chúng ta xem danh sách công việc liên quan đến lễ cưới, mà vừa rồi em cũng không từ chối. Còn nữa, công việc này của em, không cần làm cũng được."

Đó là bởi vì cô cho rằng anh sẽ cự tuyệt.

"Cái gì gọi là không cần làm, em muốn đi làm."

"Như vậy đi?"

Chu Chú từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơmi trắng, cầm trong tay giả bộ trầm tư, nhưng Đường Kiều biết, từ đầu trong lòng anh không nghĩ đem nó bỏ đi.

"Chu phu nhân, anh thật tiếc nói cho em biết, lúc này em tuyệt đối không thể ở trên được."

Bởi vì anh sẽ không để cho cô nói.

Đường Kiều nhẫn nhịn, rất muốn phát hỏa, nhưng cô đang ở nhà cha mẹ Chu Chú, cho nên cô đành phải kiềm chế lại.

Cô không thích cái cảm giác này, bọn họ thay cô suy nghĩ mọi vấn đề, nhưng mà, không hỏi qua ý nguyện của cô.

"Em đi tắm rửa trước đây."

Đường Kiều cảm thấy mình mà đứng đây nói chuyện với Chu Chú thêm nữa, bản thân tuyệt đối sẽ hỏng mất, việc này đối với mình mà nói, cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Chu Chú lập tức ngoan ngoãn đưa áo sơ mi của mình, cũng chỉ có một chiếc áo sơ mi như vậy.

"Nội y, quần?"

Như thế này thì cô làm sao mà mặc được?

"Tạm chấp nhận đi, buổi tối cũng không cần mặc, em còn ngốc ở đó đem bộ quần áo mặc trên người này để ở giỏ giặt quần áo, anh giặt cho em."

Đùi trắng ôi đùi trắng.

Đường Kiều cắn cắn môi, tự nói với bản thân, không có việc gì không có việc gì, đừng tức giận, phải bình tĩnh, bình tĩnh!

Đường Kiều cầm áo sơ mi, không nói một lời tiêu sái bước vào phòng tắm, Chu Chú lập tức đi theo.

Đường Kiều quay đầu, nhướng mày nhìn trước mắt . . . . . . Này, anh tiến vào làm cái gì.

"Hắc hắc, vợ à, anh đến giúp em tắm rửa."

Tắm uyên ương cái gì, có mà định giở trò lưu manh thì có.

Đem áo sơ mi ôm vào trong lòng, Đường Kiều trên mặt rõ ràng viết không thoải mái, "Em không đồng ý."

Nếu anh không đi ra ngoài, cô sẽ đi ra.

Chu Chú sờ sờ cái mũi, tuy rằng rất không muốn, nhưng đến cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài, chị hai nhà anh dường như rất tức giận. Nhưng mà, hôm nay anh làm nhiều việc như vậy chọc chuyện của cô, anh cũng không biết rõ cụ thể là vì việc gì nữa.

Chu Chú vừa ra khỏi phòng tắm, Đường Kiều liền lập tức đóng kĩ cửa phòng tắm lại, hơn nữa còn khóa. Sau khi khóa, mới nhớ tới, đây là nhà anh, nếu anh muốn vào phòng tắm, là chuyện quá dễ dàng rồi.

Đường Kiều đem áo sơ mi cất kỹ, đứng ngây ngô trước bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương. Tuy rằng cô không thừa nhận, nhưng cô đi đến bước này, kết hôn sinh tử, đại khái là số mệnh của mỗi ngươi phụ nữ đi, mặc kệ đến sớm hay là đến trễ, tóm lại là sẽ đến thôi.

Hơi chút phiền chán vò vò tóc, Đường Kiều cảm thấy bản thân cực kì không thoải mái.

Mẹ nó Chu Chú, anh vì sao luôn dùng chiêu “tiền trảm hậu tấu” này. Đường Kiều cảm thấy tất cả đều là kế hoạch từ trước của Chu Chú, bắt đầu từ lần trước ở nhà ông bà ngoại Đường cầu hôn, mãi cho đến hôm nay, từng bước một, sau đó cô như kẻ ngu si, cam tâm tình nguyện cùng anh đi đăng kí.

Đường Kiều cảm thấy như vậy không tốt, nhưng cụ thể lại không nói được không tốt ở chỗ nào.

Tâm tư của Chu Chú đối với cô, cô hiểu được, cũng cảm động. Nhưng anh luôn không hỏi ý kiến của cô liền thay cô quyết định hết tất cả mọi chuyện, cô không chỉ muốn đánh đòn, còn rất không thoải mái.

Việc kết hôn cũng là chuyện của cô, đáng lẽ là cô quyết định muốn hay không, cô là đương sự, cho nên hôn lễ cô có quyền lợi quyết định có hay không.

Cô vui vẻ sao?

Là vô cùng vui vẻ đi!

Đường Kiều đứng trước gương ngây ngốc tự hỏi tự đáp, cô tựa hồ vô cùng thích loại trò chơi ngu ngốc này.

Thở dài, Đường Kiều rời khỏi bồn rửa mặt, vào bên trong, tốt lắm, có bồn tắm lớn. Nhưng mà hiện tại cô không hề có tâm tình hưởng thụ, đứng ở dưới vòi hoa sen, mở vòi nước, nước lạnh chảy ra, xối mạnh vào người làm cho cô giật mình, nhưng cô lập tức thích ứng lại.

Tắm rửa xong sau, Đường Kiều mặc áo sơ mi trắng của Chu Chú đứng ở trước gương ngại ngùng nửa ngày, bình thường cô không cảm thấy là bản thân mình thấp, nhất là mặc quần áo của Chu Chú, bề ngoài liền hiện ra, áo sơ mi trắng mặc trên người cô cũng bình thường, nhưng quan trọng nhất là, bên trong không có gì, trống trơn. Tuy rằng cô không thừa nhận, nhưng mà, thật sự, cô “tam tục” rồi. (tam tục: thô tục thô tục thô tục).

Tại cái thời đại phản đối “tam tục” này, cô gặp “tam tục” trước rồi.

Cô phỉ nhổ bản thân, cô thực xin lỗi nhân dân thực xin lỗi Đảng.

Tình tiết này cũng quá thô tục đi Đường Kiều không khỏi toàn thân run lẩy bẩy, thật mẹ nó tục rồi. Cô thậm chí có thể tưởng tượng sau khi ra khỏi phòng tắm sẽ phát sinh tình cảnh gì, truyện ngôn tình hay có không, phim thần tượng hay có không, Đài Loan tám giờ đúng hay có không. . . . . . Tất cả tình tiết đều có trên TV, nữ chủ ra khỏi phòng tắm, sau đó nam chủ giống như hóa thân thành sói đói, sau đó là một tiết mục bổ nhào vào nữ chủ.

Vỗ vỗ mặt, Đường Kiều chuẩn bị tâm lí kéo cửa phòng tắm đi ra.

Chu Chú đang ngồi trước bàn máy tính bên giường xem cái gì đó, theo khoảng cách của Đường Kiều, có chút không thấy rõ, ai bảo phòng ngủ nhà anh lớn như vậy làm gì.

"Chu Chú."

Đường Kiều cúi đầu gọi một tiếng.

Chu Chú vừa quay đầu lại, nhìn thấy chính là hình ảnh khiến anh lập tức huyết mạch sôi sục. Chính xác là vô cùng hấp dẫn, thân thể anh liền bị kích thích rồi. Ông trời, để anh bổ nhào trước đã rồi nói sau.

"Tắm tốt lắm."

Chu Chú giả bộ ho một tiếng, đứng lên, hai tay giao nhau đặt ở phía trước, muốn che giấu thân thể của mình đang bị xúc động.

Đường Kiều nhếch miệng, giật giật, bày ra tư thế khác làm Chu Chú càng thêm xúc động, quả thật vì thế mà Chu đại công tử bổ nhào tới.

Lúc Chu Chú nhào đến, Đường Kiều đột nhiên nhấc chân, Chu Chú không hề phòng bị, không nghĩ tới Đường Kiều sẽ đánh, nháy mắt đã bị bại tại trận, bị đá một cước vốn không phải chuyện gì to tát, vấn đề là Đường Kiều đá vào bộ vị quá nhạy cảm, anh. . . . . . đau! Thập phần đau!

Nhìn Chu Chú trên đất cuộn người thống khổ không thôi, Đường Kiều cảm thấy thập phần thống khoái, cuối cùng cũng làm cho tâm tình của cô dễ chịu một chút rồi.

"Chồng à, đi giúp em giặt quần áo đi, chính anh vừa nói mà."

Đường Kiều uốn éo, hướng tới gần hạ thân Chu Chú nói, do quần áo quá rộng, làm cho ánh mắt Chu Chú chịu không nổi đầu óc đóng băng, nhưng Đường Kiều không để ý chút nào, bởi vì, người nào đó vừa ngã trên mặt đất, có muốn xúc động cũng không đứng dậy được rồi.

Đường Kiều hạ một cước vô cùng ngoan độc, Chu Chú nửa ngày cũng chưa đứng lên được, thật vất vả địa phương kia không đau như vậy, cố chống đỡ đứng dậy, Đường Kiều cũng đã nằm ở trên giường, đem bản thân quấn lại thật chặt.

"Chu phu nhân, em thiếu chút nữa thành quả phụ."

Chu Chú nhìn người nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ ai oán nói.

"Yên tâm, em sẽ thủ thân cho anh, quyết không cho nam nhân khác tiện nghi."

Đường Kiều ngáp một cái, có chút lười biếng nói, quần áo Chu Chú có mùi hương rất dễ ngửi, mặc lên người, cũng không tệ .

"Em còn nghĩ đến nam nhân khác!"

Chu Chú nghiến răng nghiến lợi nhào đến, cách chăn giữ chặt vai Đường Kiều.

"Ý nghĩ anh cũng muốn quản, anh quản nhiều thật đấy."

Oa hu.

Chu Chú rít gào một tiếng, "Vợ à, lời nói của em làm anh thương tâm quá." Đâu chỉ là thương tâm, còn tổn thương thân thể nữa.

"Còn đả thương hơn nữa anh muốn nghe hay không?"

"Cái gì?"

"Đêm nay dù sao anh cũng không làm được nam nhân, không bằng anh đi khác phòng ngủ đi."

Dù gì nhà anh lớn như vậy, phòng nhiều như vậy, tùy tiện tìm tới một gian, đừng làm phiền tới cô.

"Đường Kiều!"

Chu Chú hàm răng nghiến chặt, chị hai này cũng quá độc ác, quả thực chính là bà nội chị hai rồi.

"Tránh ra, anh đè nặng em khó chịu, em muốn đi ngủ rồi."

Đường Kiều ở trong chăn đẩy đẩy, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, thể hiện rõ không để ý đến anh nữa.

Oa hu!

Chu Chú nhìn chùm đèn trên trần nhà tru lên một tiếng, thân thể lùi ra, không đè nặng cô nữa.

Anh. . . . . . nhẫn! Anh. . . . . . chấp nhận.

Anh nên đi giặt quần áo cho Chu phu nhân thôi, anh chính là lao dịch đáng thương trong gia đình mà.

Chu Chú giặt quần áo cho Đường Kiều xong, bản thân lại đi tắm rửa, ở trong phòng tắm uể oải nhìn tiểu đệ đệ không thể ra trận, lại ai oán một trận. Đường Kiều đánh một cú này, thật sự là không hề nhẹ tí nào cả.

Thật sự là thất sách, anh hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ phản kích. Phản đến mức con cừu nhỏ Đường Kiều ôn hòa này đã bị anh chọc xù lông rồi.

Chu Chú chống cằm xem huynh đệ mình vắt óc suy nghĩ, ngày mai anh nên dùng biện pháp gì để vui vẻ cùng Chu phu nhân đây, phải dỗ dành mới được.

Ở trong phòng tắm khỏa thân suy nghĩ một lát, Chu chú xoay người, đi ra. Anh sẽ không đi, tuy rằng không làm được “chuyện của nam nhân”, nhưng ngủ cùng với vợ vẫn là một chuyện vô cùng quan trọng.

Đường Kiều đã ngủ, Chu Chú nhẹ nhàng tắt đèn, sau đó lên giường, đem chăn ở trên người Đường Kiều kéo ra, đắp lên hai người, nghiêng người ôm Đường Kiều vào trong lòng mình.

Chẳng qua là trước khi ngủ, bản thân không tự chủ được ai oán, huynh đệ của anh thật đáng thương. . . . . .

Mẹ Chu quả nhiên làm việc vô cùng hiệu quả, sáng hôm sau, mọi người vừa ăn xong bữa sáng, đã có một đống người đến đưa danh sách.

Áo cưới, khách sạn, giáo đường. . . . . . Thậm chí muốn dùng đồ dùng trên giường hãng nào, mẹ Chu đều bảo người ta đưa thật nhiều danh sách đến, chọn lựa từng cái, thật nghiêm túc và cẩn thận, thỉnh thoảng còn quay ra cùng Chu Chú thảo luận. Ba Chu cùng cha mẹ Chu Du cũng xem qua mấy cái danh sách trước, thấy vừa ý thì lấy ra, sau đó lại đưa cho mẹ Chu xem. Lúc này rảnh rỗi nhất chính là Đường Kiều, cô chỉ cần phụ trách ngồi ở chỗ kia, đối với đồ tốt mà mọi người chọn, nói thích hay không thích thôi.

Đương nhiên, nhàn rỗi còn có Chu Du này nữa.

Vốn đây không phải chuyện của cô, cô rất muốn đi, nhưng lại không dám chọc mẹ mình, tuy rằng cô đã cố gắng nhấn mạnh hôm nay mình cần phải đi làm, nhưng mẹ cô ra lệnh một câu, cô ngay cả cửa lớn cũng không dám bước ra. Mẹ cô nói, dù sao cô cũng bỏ chạy một tháng, không kém một ngày này, hôm nay cô phải ngây ngốc ở nhà, thế nào cũng không cho đi.

Haizz!

Chu Du thở dài một hơi, thời kì gái ế lớn tuổi, chính là đau khổ như vậy, vốn là có Đường Kiều cùng cô chừa lại, kết quả nhà cô bị Chu Chú cậy góc tường.

Nói đến đây, cô đúng là có chút tiếc rèn sắt không thành thép. Cô giới thiệu cho Đường Kiều nhiều nam nhân tốt như thế, như thế nào cô ấy lại không coi trọng một ai?

Có lẽ đúng như lo nghĩ, Chu Chú lớn lên đẹp trai, Chu Chú nhiều tiền bạc, của cải so làm sao được với Chu Chú chứ, lại không không đẹp trai bằng Chu Chú.

Thần linh, mau phái người đến cứu cô đi.

Chu Du ngửa cổ, không nhìn mọi người trong nhà bận bịu rối rít loạn lên, ngã vào trên sofa nằm ngay đơ.

Hai ngày, hai ngày, cô trở về hai ngày rồi.

Nhắm mắt lại, ở chung cùng với nam nhân kia giống như một chuyện rất bình thường.

Cả đời sẽ không tương tư, mới có thể tương tư, lại hại tương tư.

Bệnh đến, từ lúc nào?

Tuy rằng mới trở về hai ngày, nhưng Chu Du đã bắt đầu phiền chán về vấn đề "Cái nam nhân kia".

Trước giờ Chu Du đều là người sống rất tàn khốc, làm cái gì đều thích gọn gàng dứt khoát. Nhưng đối mặt các trưởng bối dịu dàng tấn công, cô cho dù muốn ngang ngược cũng không ngang ngược được. Bọn họ rõ ràng rất để ý chuyện của cô, lại còn muốn làm bộ như không có việc gì, sau đó dùng chiến tranh tâm lý, luôn luôn không ngừng nhắc nhở bên tai của cô.

Con gái nhà ông Lý như cô cũng đã gả đi rồi, những cô gái tầm cô cũng đã có hai đứa con vậy mà. . . . . .

Kỳ thực, chuyện này cũng không tính là cái gì. Bởi vì từ đầu cô cũng không biết bọn họ nói tới ai, cứ cho là biết, cô cũng có thể làm như chưa từng nghe qua người này.

Nhưng, có hai người cô không thể xem nhẹ. Chính là Chu Chú và Đường Kiều.

Hai người này không coi ai ra gì ân ân ái ái, cô có thể hiểu bọn họ là vợ chồng mới cưới, như keo như sơn, cũng có thể thông cảm, Chu Chú hai mươi mấy năm cấm dục, cô càng không thể cứu vãn được. Vấn đề là, bọn họ đừng ở trước mặt cô có được hay không? Có thể không cố ý lên mặt trước ba mẹ cô không?

"Con xem Chu Chú, so với con ít hơn vài tuổi, vợ cũng lấy về nhà rồi."

Chu Du kỳ thật rất muốn nói, đây tính là cái gì, Chu Chú tuy rằng nhỏ tuổi hơn cô, nhưng Đường Kiều cũng như cô mà thôi. Nhưng nhìn Đường Kiều bị Chu Chú ôm, ngẫm lại, vẫn là thôi, có gì không thoải mái đâu, chính cô nhịn đi, cô không thoải mái không tìm chị hai nhà Chu Chú nữa.

A!

Nhưng là cô thập phần không nhìn được Chu Chú này mạnh mẽ lên mặt.

Không phải chỉ một cái hôn lễ thôi sao, làm gì mà làm trong nhà như cái chiến trường vậy. Nhìn xem đầy dưới đất, nào là danh sách áo cưới nào là danh sách khách sạn, còn có người ra người vào đưa danh sách.

Haizz, kết hôn, dường như thật sự rất khó.

Ngay cả ba mẹ cô cũng bận rộn bận trước bận sau, làm việc vô cùng vui vẻ. Đắc ý trên mặt giống như là bọn họ muốn kết hôn không bằng. Chẳng qua là thỉnh thoáng ánh mắt lại liếc về phía cô, ánh mắt này, nhìn cô hận không thể tự sát để tạ tội rồi.

Haizz.

Chu Du thở dài, không liên quan nhìn mọi người trong nhà bận rộn, sắc mặt sáng ngời vây quanh Đường Kiều, lấy máy tính ra bắt đầu chơi zombi. Đây là thứ giải trí duy nhất của cô ở chỗ nam nhân kia, cô không dám login, cô muốn toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh, nhưng anh luôn bề bộn nhiều việc, lúc không chịu nổi, cô sẽ lấy máy tính ra một mình chơi cương thi, tuy rằng cảm thấy trò chơi này rất thiếu trí tuệ, nhưng quả thật là trò chơi duy nhất có thể giết thời gian. Đủ loại hoa, đánh đánh cương thi, một buổi sáng rất nhanh liền đi qua.

"Chu Du!"

Lại làm sao vậy, cô vừa mới đem máy tính mở ra đi lên cửa sổ trò chơi.

"Mẹ, làm cái gì mà bất chợt cả kinh thế, người xem thím kìa, mẹ phải học hỏi tao nhã như thím vậy."

"Ta ưu không tao nhã không đến lượt con nói, nhưng trước tiên con nó xem con đang làm cái gì?"

"Chơi trò chơi nha."

Chu Du nghiêng nghiêng người, làm cho mẹ cô có thể thấy rõ ràng, cô đến cùng là đang làm cái gì.

"Giờ phút này con còn có tâm tình đi chơi trò chơi."

Cô vì sao lại không có tâm tình chơi trò chơi? Người muốn kết hôn cũng không phải cô, tại sao cô không thể chơi trò chơi được.

"Chu Du, mau đến mau đến, đừng chơi trò chơi nữa, lại đây giúp Đường Kiều chọn một số mẫu áo cưới."

Nếu nói, kết hôn là một chuyện đáng ghét như thế này, tốt nhất cô cũng không cần phải kết hôn.

Bất đắc dĩ, Chu Du dành phải đem máy tính vừa mở ra đem đóng lại.

Cùng trời đấu, vô cùng vui vẻ, cùng người đấu, vô cùng vui vẻ, cùng mẹ đấu, là vô cùng ngu ngốc rồi.

"Bộ màu đỏ này như thế nào?"

Mẹ Chu chỉ vào danh sách một bộ áo cưới đỏ thẫm nói.

"Ừ, cũng được, rất rực rỡ."

"Thế còn bộ này?"

Lại chỉ vào một bộ áo cưới màu trắng.

"Ừ, rất tốt, rất thuần khiết."

. . . . . .

"Chị vẫn nên đi chơi đi"

Chu Chú lấy lại quyển danh sách nói.

Chu Du thiếu chút nữa thì cảm kích rơi nước, Chu Chú vừa nói cô lập tức bỏ chạy biến mất.

Mẹ Chu Du nhìn bóng lưng của cô lại thở ngắn than dài một trận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom