• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi - Phong Hòa Tẫn Khởi (3 Viewers)

  • Chương 106: Tiếp tục phạm tội

Người uống rượu rõ ràng là cậu nhỏ Đường, nhưng Chu Du lại cảm thấy người say lại chính là mình.

Ôm tới trên bồn rửa mặt, Chu Du tùy ý để cậu nhỏ Đường dùng khăn lông lau giúp mình hết trang điểm trên mặt. Bộ dạng vô cùng nghiêm túc cẩn thận, làm Chu Du thật muốn khóc.

Cảm giác như vậy thật tốt đẹp, Chu Du trợn tròn mắt nhìn chằm chằm, không bỏ lỡ bất kỳ một động tác nào, rất sợ chỉ trong nháy mắt thôi, sẽ phát hiện ra, tất cả trước mắt chỉ là một giấc mộng.

Cậu nhỏ Đường là quân nhân, đối với đồ trang điểm một chút cũng không biết, càng chưa bao giờ tẩy trang. Trên mặt thì không có vấn đề gì, nhưng gần đến chỗ đôi mắt, lúc nhìn lông mi giả của Chu Du, liền gặp khó khăn.

Trực tiếp kéo ra?

Quan sát nửa ngày, cậu nhỏ Đường cũng không biết là nên xuống tay từ đâu, vì thế mặt nghiêm túc, quay về phía Chu Du nói: "Tự mình làm."

Chu Du rụt rụt cổ, đành phải tự mình động thủ, kéo lông mi giả xuống, sau đó cậu nhỏ Đường sẽ giúp cô lau sạch đôi mắt.

Trong lúc đó vẫn duy trì bộ dạng ngây ngốc.

"Làm sao vậy, ngu ngơ."

"Anh uống say sao?"

Anh có biết mình đang làm cái gì không?

"Uống không ít rượu, nhưng mà, hình như cũng không say lắm."

"Vậy anh muốn em sao?"

Lúc này anh hoàn toàn thanh tỉnh anh biết mình muốn cái gì, anh biết mình đang làm cái gì.

Ánh mắt Chu Du vẫn không chớp nhìn cậu nhỏ Đường, không chịu bỏ lỡ bất kỳ một biểu cảm nào trên mặt anh.

Hôm nay Chu Du mặc một bộ lễ phục dạ hội màu xanh lam, dáng người Ngự tỷ hoàn mỹ lộ ra một cách hoàn hảo, mà cậu nhỏ Đường từ trên cao nhìn xuống tư thế cơ thể, càng xem hết phong cảnh trước.

Nâng cằm Chu Du lên, mãnh liệt hôn lên đó, trằn trọc mút vào, cắn cắn, liếm láp. . . . . .

Khóe môi, cằm, xương quai xanh, lại đến bên tai, cậu nhỏ Đường liếm liếm lỗ tai Chu Du, làm cho cả người cô run lên.

"Muốn, muốn em, thập phần muốn."

Lời nói bên tai như một câu thần chú, làm Chu Du rốt cuộc không cầm giữ được nữa. Tương tư trong tận xương tủy, giống như bỗng nhiên tìm được lối ra, nóng lòng phát tiết ra.

Nguyên bản Chu Du đang ngồi trên bồn rửa mặt (nơi này có phải rất quái lạ hay không? Quái là được rồi, bởi vì bị hài hòa) không nói nhiều liền ôm chặt eo cậu nhỏ Đường, thân mình nghiêng về phía trước, cả thân thể Chu Du đều dính chặt trên người cậu nhỏ Đường.

"Cậu, cậu. . . . . ."

Từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều gọi anh như vậy, nhưng không có một lần, làm cho cô cảm thấy trầm luân như vậy, giống như cái gì cũng không cần, chỉ cần người trước mắt.

Nâng mông Chu Du, cậu nhỏ Đường chuyển chiến trường về phía phòng ngủ, vừa đi vừa hôn.

Chu Du lại một lần nữa bị thả trên giường, cô giương mắt, nhìn về phía đôi mắt sâu thẳm của anh, thân thể run nhè nhẹ, ngay cả răng nanh cũng run lên, cô thật khẩn trương, cô cảm thấy đèn thật sáng, tất cả không chỗ nào che giấu.

"Mặc xinh đẹp như vậy, hôm nay đi đâu?"

Nhẹ nhàng hôn qua khóe miệng Chu Du, cậu nhỏ Đường hình như đã nhìn ra cô khẩn trương, tay không ngừng vuốt ve lưng của cô trấn an, miệng nói một vài câu không liên quan.

"Đi tham gia một bữa tiệc tối, cùng Chu Chú còn có Đường Kiều nữa."

Chu Du tâm thần bị quấy rầy, thở dốc nói.

"Ồ, phải không?"

Cậu nhỏ Đường nhỏ mọn phủ định, đối với bọn anh tiệc tối cái gì đó, cũng không quan tâm lắm, nguyên bản bàn tay to đặt ở lưng Chu Du, chẳng biết từ lúc nào đã luồn vào lễ phục bên trong.

"Quần áo này rất đẹp sao?"

Đại đa số lễ phục đều rất đẹp, hoặc là có thể làm lộ ra dáng người, bất luận là từ thiết kế vẫn luôn cắt giảm, đều là bó sát người. Mà hiện tại, Chu Du giống như đại nhân muốn kẹo ngọt, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, trên mặt toàn là chờ đợi.

Cậu nhỏ Đường khi vuốt ve đến một mảnh bóng loáng, đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười cười.

"Rất tốt, rất thuận lợi."

Tay cậu nhỏ Đường tiếp tục đi tới.

Kỳ thực phương tiện không chỉ một chút, cậu nhỏ Đường không ra một bàn tay, liền dùng lực, lễ phục bằng lụa như lên tiếng trả lời mà mở ra. Âm thanh kéo này, làm Chu Du đang chìm đắm trong trong đó không khỏi hắc tuyến, này. . . . . . Cũng quá khoa trương thôi.

Cùng với âm thanh kéo này, Chu Du tìm về chút lý trí.

Giống như muốn chứng thực, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu nhỏ Đường, nhẹ giọng thì thầm, "Lần này em không có bỏ thuốc anh, em không có."

Cậu nhỏ Đường than nhẹ, "Ừ, em không có, tôi rất thanh tỉnh, tôi đang rất thanh tỉnh muốn em, cảm nhận được không."

Chu Du chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, theo cái mũi ở giữa thét lớn một tiếng. Đúng rồi, cô cảm nhận được rồi.

Người ta nói rất đúng, yêu một người, cho dù hèn mọn như trong bùn đất, lại có thể từ bùn đất mà nở hoa.

Cô. . . . . . Đang nở hoa.

Chu Du muốn tỉnh táo để ghi nhớ chuyện này, nhưng không làm thế nào được, cậu nhỏ Đường quá mức kịch liệt, một phen công thành chiếm đất, cô đã không còn khả năng thanh tỉnh.

Cái này làm cho cô thật bất mãn, không, khổ sở mới đúng.

Chu Du giống như một đứa trẻ con khóc thút thít, vì sao? Vì sao không để cho cô cẩn thận nghiêm túc ghi nhớ chuyện này.

"Làm sao vậy, khó chịu?"

Cậu nhỏ Đường dừng động tác lại, tưởng động tác của mình quá mức kịch liệt làm thương tổn đến cô.

Chu Du vẫn khóc, giơ tay lên, che khuất mặt mình, cô cảm thấy mình thật mất mặt, cô không còn có tư cách cười nhạo Đường Kiều, cô so với cô ấy còn dọa người hơn.

"Chu Du, em làm sao vậy?"

Kéo tay Chu Du xuống, cậu nhỏ Đường chống người trên thân thể cô, nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của Chu Du.

Lắc đầu, Chu Du vòng tay ôm cổ anh, hai chân quặp chặt thắt lưng của anh.

"Anh động, động đi."

Cậu nhỏ Đường bất đắc dĩ, vừa buồn cười vừa tức bắt đầu chậm rãi chuyển động, tiếng Chu Du khóc thút thít vẫn không ngừng lại, mới đầu là vì thương cảm, sau này là vì **. Cậu nhỏ Đường đành phải vừa làm vừa trấn an cô, hôn lên khóe miệng của cô, hôn lên mi mắt của cô, lại một đường xuống phía dưới, hôn hai đóa hoa mỹ lệ.

Cả một buổi tối, cậu nhỏ Đường cùng Chu Du toàn bộ dùng để làm chuyện này, đến cuối cùng, chút khí lực để khóc Chu Du cũng không có cô đã không nhớ rõ bản thân run lên bao nhiêu lần, khóc bao nhiêu lần.

Đúng vậy, loại kích thích này, chỉ có anh mới có thể làm cho cô, loại cảm giác bị yêu này, chỉ có tài năng của anh mới làm cho cô, chỉ có anh, tài năng một lần một lần trêu chọc của cô **, mở ra thân thể của cô.

Thẳng đến lúc trời sắp sắng, Chu Du mới tựa vào ngực cậu nhỏ Đường ngủ thật say.

Cậu nhỏ Đường nhìn chằm chằm Chu Du ngủ say trong lòng mình, có chút không dám tin tưởng, bản thân thế nhưng điên cuồng như thế, cái tư thế quân nhân cao ngạo đi đâu mất rồi? Đây không phải là anh, anh không phải là một người bị ** chi phối.

Anh đã đến này tuổi, vào giờ này phút này, lại giống như một đứa trẻ con làm ra hành động lỗ mãng như vậy, anh thật không dám tin tưởng, đây là anh.

Anh không thể không thừa nhận, anh thích bật đèn lên, nhìn bộ dáng cô nở rộ ở dưới thân anh.

Như là tim bị trống vắng lâu rồi, rốt cục được lấp đầy. Mặc kệ trước hết nhét vào cái gì, tóm lại, đó là cảm giác tràn đầy.

Cúi đầu, ở trên trán Chu Du in xuống một nụ hôn, cậu nhỏ Đường cũng nhắm mắt lại, ngủ thật say.

Trong lúc ngủ mơ, Chu Du giống như bất an, khuôn mặt thường cọ vào ngực cậu nhỏ Đường, đợi cảm nhận được nơi đó ấm áp, mới ngủ thật say.

Lễ phục quả nhiên là nguyên nhân khiến người ta phạm tội.

Hôm nay, bị tổn thất một bộ lễ phục, không chỉ có một mình Chu Du, còn có chị em tốt củac coo, Đường Kiều, cũng bị tổn thất một bộ lễ phục.

Không, Đường Kiều tổn thất không chỉ là một bộ lễ phục, còn có một trăm vạn.

Vì thế Đường Kiều vừa hưởng thụ Chu Chú lưu manh, vừa oán hận tính toán, tối nay mình đã bị tổn thất bao nhiêu tiền bạc.

Càng tính càng là cảm thấy hận, thân thể không khỏi cứng đờ, Chu Chú thiếu chút hỏng mất.

"Chu phu nhân, không chơi đùa như vậy."

Nửa đời sau của anh thiếu chút nữa bị mất ở trên tay cô, ách, không phải, là. . . . . . .

"Anh đền em một trăm vạn, còn phải thêm bộ lễ phục."

Đường Kiều trong thịt vẫn còn đau chưa thoát ra được, Chu Chú thở dài một hơi, cảm thấy nhất định là bản thân vừa giờ quá mức ôn nhu, cô cư nhiên còn có tâm tư nghĩ đến việc này, haizz.

Là lỗi của anh.

Vì thế, Chu Chú thay đổi chiến lược, hỏa lực thêm mạnh.

Vì thế, lúc này người bị tước vũ khí đầu hàng, lập tức biến thành Đường Kiều.

Mà Đường Kiều, chỉ có thể bị Chu Chú không ngừng lưu manh, bi phẫn nghĩ, con sói con này, thật mẹ nó sói rồi.

"Kiều Kiều, một trăm vạn có thể dùng làm cái gì chứ? Có thể mua được anh sao? Có thể sao?"

Là không thể , nhưng mà. . . . . . Không thể so sánh như vậy được.

Một trăm vạn có thể dùng để làm rất nhiều việc, mua bao nhiêu mì ăn liền a, mua bao nhiêu giấy bút để viết thư tình nha.

Tóm lại, cô bi phẫn.

Sau đó, thừa dịp Chu Chú ngủ, Đường Kiều lén lút đứng dậy, lấy thuốc trong ngăn kéo ra, nhét vào trong miệng.

Vì không để Chu Chú phát hiện, cô thật thông minh để thuốc giả trang trong hộp Vitamin. Chiêu này, đương nhiên là học được trong tiểu thuyết, chưa muốn có con mấy nữ chính đều làm vậy.

Nhưng mà, có một chút Đường Kiều tuyệt đối đoán sai, đó chính là, vi nam chính ngủ ở đằng sau lưng cô kia, cũng không có tốt như vậy. Chu Chú khép hờ ánh mắt nhìn Đường Kiều rời giường uống thuốc, sau đó lại lén lút nhìn cô bò về trên giường.

Không quan tâm bên trong là cái gì, dù sao cũng không phải là cái này cái nọ Đường Kiều nghĩ trong lòng.

Còn có một điểm, cũng là Đường Kiều chân chính xem nhẹ, đó chính là, khi nữ chính không muốn có con, đến cuối cùng, sợ cái gì cái đó sẽ đến.

Ở đây, cô muốn nói chính là, cô cũng không phải không muốn tiểu hài tử, chính là cảm thấy mình chưa chuẩn bị sẵn sàng thôi.

Hiện tại lúc ngẫu nhiên nghĩ để tâm vào chuyện vụn vặt, cô còn có thể cười một cái, hoặc là tức giận, giả ngây giả dại quá một ngày, nhưng cô đối với những ngày như vậy, hoàn toàn không có nửa điểm tin tưởng, không phải là với Chu Chú, mà là với bản thân.

Cô cảm thấy mình bị bệnh, không có thuốc nào cứu được.

Cô như cũ thích tự mình hỏi mình.

"Ngươi vui vẻ sao?"

"Rất vui vẻ."

Sự thật chứng minh, số phận cẩu huyết lại thêm cẩu huyết mà thôi.

Tám tháng qua đi, thời gian hôn lễ tới càng ngày càng gần, Đường Kiều cũng càng ngày càng nôn nóng, cô rất nôn nóng, sẽ có vẻ thật bạo lực. Công nhân công ty Chu Chú phát hiện, có thể vừa lập thu, nhân dịp nắng gắt cuối thu là lúc, ông chủ bọn họ mặc vào áo dài tay, thắt caravat, đây gọi là một cái tiêu chuẩn.

Đường Kiều đắc tội nhiều người giờ lại càng thêm nữa, công ty từ trên xuống dưới đều đồn đại, Chu phu nhân là người hung ác, không cho phép ông chủ lộ ra một chút thịt cho người khác xem, trời rất nóng còn muốn oonng chủ mặc áo dài tay.

Đích xác, mọi người cũng không nói oan cho Đường Kiều, dù sao nguyên nhân chân chính, cô cũng không thoát khỏi quan hệ.

Chu Chú vừa thừa nhận Đường Kiều bạo lực gia đình, vừa vụng trộm tính toán kế hoạch chuyện đứa nhỏ này, hai người lén lút đấu đá.

Mà người dẫn trước, luôn luôn là Chu Chú.

Thật đúng là ứng với câu kia, sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Một ngày kia, Đường Kiều đang nhắn tin cho Trần Ương, liền bắt đầu có phản ứng bất lương, mới đầu Đường Kiều cho rằng cô bị Trần Ương làm cho ghê tởm.

Bởi vì này đứa nhỏ nói: "Dì, phải hạnh phúc."

Đường Kiều cảm thấy lời nói kích thích như vậy từ trong miệng một đứa trẻ nói ra, thật là ghê tởm, cho nên cô chạy như điên vào toilet phun rầm rầm rào rào ra, sau khi ra khỏi toilet èn gửi cho Trần Ương một biểu cảm ghê tởm.

"Tiểu tử xấu xa, dì thật hạnh phúc."

Kết quả là, Đường Kiều không có bị Trần Ương làm cho ghê tởm, lại một lần nữa bị chính mình làm cho ghê tởm. Ném di động, chạy đến toilet, lại là một trận nôn điên cuồng.

Lần trước với lần này thật không giống nhau, lần này Đường Kiều có cảm giác phi thường không tốt, so với việc Chu Chú quyên góp một trăm vạn còn làm cô bất an hơn.

Chu Chú vừa về nhà, thấy hình ảnh vợ mình đang ôm bồn cầu nôn điên cuồng, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó hỏa tốc chạy vào trong toilet, một mặt lo lắng.

"Kiều Kiều, làm sao vậy, lại ăn cái gì không tốt sao?"

Em gái ngươi mới ăn đồ không tốt, xem cô như heo sao? Cô có thể không hay ho như vậy? Mỗi lần đều là cô ăn đồ ăn không tốt, bọn họ rõ ràng là cùng nhau ăn đồ ăn nấu từ trong cùng một nồi ra, vì sao anh lại không việc gì chứ.

Đường Kiều phun xong, xả nước, suy yếu ngồi ở bên bồn cầu, Chu Chú lấy cốc nước cho cô súc miệng, lại lấy khăn lông lau mặt cho cô.

"Đi, chúng ta đi bệnh viện."

Đường Kiều dự cảm không tốt, theo tiến độ của Chu Chú, càng thêm mãnh liệt.

"Không đi, em chỉ ăn phải đồ hỏng thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao."

Khoát tay, Đường Kiều tỏ vẻ bản thân tuyệt không muốn đi bệnh viện cái địa phương quỷ quái kia, tuyệt đối không muốn.

Nhưng hiện thực chẳng phải tùy vào cô nghĩ là có chuyện hay không, Chu Chú lẳng lặng nhìn mặt Đường Kiều trắng bệch 2 phút, sau đó không nói hai lời ôm người đi.

Nam nhân thôi, thời điểm quan trọng, thủ đoạn cần phải cường ngạnh đứng lên.

Đường Kiều ở trên người Chu Chú một trận loạn đá loạn cắn, ý đồ kịch liệt phản kháng chính sách chống lại việc Chu Chú kiên trì đưa cô đi bệnh viện này, đáng tiếc, cũng không thành công. Nếu bàn về đánh nhau, khi vui vẻ Đường Kiều không phải là đối thủ của Chu Chú, huống chi bây giờ còn là cái người "Ốm yếu" Đường Kiều.

Chút thủ đoạn cùng với lực đạo này của cô, đối với Chu Chú, chỉ giống như giã ngứa.

Gãi vào chỗ ngứa cũng chỏ nhíu mày.

"Kiều Kiều, đừng náo loạn, đến bệnh viện kiểm tra một chút, không có việc gì chúng ta lập tức trở về."

Đường Kiều hận nghiến răng nghiến lợi, cô còn không biết không có việc thì đi về sao, không có việc gì đi bệnh viện chỉ có thể đồ ngốc.

Chu Chú lái xe thẳng đến bệnh viện, đại khái là sợ Đường Kiều khó chịu, trên đường chạy thật chậm. Mà Đường Kiều, đại khái cũng là bởi vì vừa rồi ở nhà cũng phun hết ra rồi, lúc này ở trên xe, trừ bỏ hừ hừ, cũng không có ói ra.

Đến bệnh viện, Chu Chú trực tiếp bế người đi vào, đến chỗ phụ khoa.

Dù sao không phải ở nhà, trong bệnh viện người đến người đi , Đường Kiều lại không dám làm ầm ĩ, chỉ tỏ vẻ bất mãn đối với Chu Chú.

"Em ăn đồ ăn bị hỏng thôi, anh đưa em đến phụ khoa là gì?"

Chu Chú nâng mặt Đường Kiều lên, nhẹ nhàng hôn.

"Ngoan, đừng sợ, chúng ta cứ đi kiểm tra thêm."

"Em không đi kiểm tra."

Đường Kiều mở to mắt, có chút không quá cao hứng.

Cô tuyệt đối không thích cảm giác bị tính kế này.

"Thật sự, Chu Chú, mỗi lần xong việc em đều uống thuốc tránh thai, sẽ không phải mang thai đâu, chúng ta không kiểm tra được không?"

"Không có việc gì tránh thai cũng không có việc gì, sợ có cá lọt lưới, chúng ta cứ kiểm tra, cho yên tâm."

Chu Chú ôm Đường Kiều ngồi ở bên ngoài ghế tựa chờ gọi tên, lúc này, Đường Kiều ở trên lưng Chu Chú nhéo ba lần, ở trên đùi anh cấu năm lần, ở trên vai anh cắn sáu phát, biểu đạt mình vô cùng bất mãn.

Bên cạnh một đôi vợ chồng khám thai buồn cười nhìn bọn họ, Đường Kiều mặc kệ nhiều người như vậy, cúi đầu tiếp tục ở trên vai Chu Chú hành hung, Chu Chú đành nhìn bọn họ cười bất đắc dĩ.

Gặp phải người vợ giày vò như vậy, anh cũng biết rồi.

Đường Kiều ngược đãi Chu Chú hơn hai mươi phút đồng hồ sau, bên trong rốt cục cũng gọi tên Đường Kiều.

Chu Chú thở phào một hơi, giật giật vai, đỡ Đường Kiều đi vào.

"Kết hôn đã bao lâu?"

"Hai tháng rồi."

Lời này là Chu Chú đáp, bởi vì từ đầu Đường Kiều không muốn trả lời.

"Kinh nguyệt chậm bao nhiêu lâu rồi."

Đường Kiều thiếu chút hộc máu bỏ mình, hiện tại nữ bác sĩ giống như lưu manh sao?

"Hơn một tháng rồi."

Vấn đề này như cũ vẫn là Chu Chú trả lời, về việc này, Chu Chú từ trước đến nay nhớ được so với Đường Kiều còn chuẩn hơn.

Đường Kiều ngầm đánh Chu Chú một phen, không có việc gì anh nhớ chuyện này kỹ càng như vậy làm gì, thật sự là đáng ghét.

"Được rồi, trước hết kiểm tra một chút đi."

Bác sĩ giống như trách móc, đối với động tác nhỏ của Đường Kiều cùng Chu Chú, lựa chọn làm như không thấy, mở tờ đơn đưa cho Chu Chú.

Chu Chú lại cầm ra đỡ Đường Kiều đi ra sau, bất quá lúc đi vào, bị bác sĩ đuổi ra.

"Được rồi, anh chờ ở bên ngoài đi."

Chu Chú chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở tại chỗ, tùy ý để bác sĩ ở trước mặt anh, phịch một tiếng, đóng chặt cửa lại. Ở trước cánh cửa vừa đóng, anh thật sự thấy được trong mắt Đường Kiều vèo vèo bắn ra, tuyệt đối tên bắn lén a.

Làm vị bác sĩ kia nhìn kết quả kiểm tra, cũng tuyên bố Đường Kiều đã mang thai sáu tuần, Đường Kiều một tay túm lấy vị bác sĩ kia, giọng điệu đầy uy hiếp.

"Bà nói cái gì vậy?"

Bác sĩ nhưng mà rất bình tĩnh nhìn Đường Kiều liếc mắt một cái, so với Đường Kiều phản ứng thái quá, lần trước còn có một cô gái, rõ ràng không mang thai, cứng rắn nói là bác sĩ các cô kiểm tra sai rồi, dựa vào đó mà làm nơi này ầm ĩ một lúc, đây cũng thật tốt, không mang thai còn có thể kiểm tra ra mang thai hay sao?

Hôm nay, đại khái là không muốn có con đi. Nếu không muốn muốn, vì sao lại không làm biện pháp tránh thai thật tốt chứ.

Nói đến đây, bác sĩ không khỏi liếc mắt Chu Chú đứng ở bên người Đường Kiều. Đợi đến khi nhìn thấy biểu cảm của Chu Chú này một mặt không biết là cười trộm hay là cười công khai, cảm thấy có vài phần sáng tỏ.

"Lúc mang thai không được vận động kịch liệt, không được làm việc nạng, tắm rửa cũng cần chú ý, trước ba tháng chuyện phòng the đều phải chú ý, có thể hạn chế thì càng tốt."

Bác sĩ không để ý đến Đường Kiều khó chịu, rất là bình tĩnh nói cho Chu Chú một vài việc cần chú ý, tuy rằng việc này hẳn là phải nói cho người sắp làm mẹ kia, nhưng không chừng cho dù có nói, cũng vô ích mà thôi.

Chu Chú một đường cúi đầu khom lưng lui đi ra ngoài, vừa ra đến bên ngoài, Đường Kiều đối với Chu Chú lại là một trận quyền đấm cước đá.

"Rõ ràng em đã uống thuốc tránh thai, vì sao còn có thể mang thai?"

Chu Chú yên lặng thừa nhận Đường Kiều bạo lực, cùng với ánh mắt đồng tính của người bên ngoài truyền đến.

Anh đương nhiên sẽ không nói cho Đường Kiều, anh cũng sớm đã đem thuốc tránh thai trong chai Vitamin đổi thành Vitamin thật rồi.

"Vợ à, anh nói rồi, mọi việc đều khả năng sẽ có cái vạn nhất, đây có lẽ là ý trời rồi. Ta về nhà đi, lát nữa còn phải báo tin tức tốt lành này cho ông bà ngoại."

"Tự anh về đi, em không quay về."

"Vợ, em không về thì muốn đi đâu?"

"Em. . . . . . em muốn đến chỗ Chu Du."

Dù sao cô tuyệt đối không muốn cùng anh trở về, người này thật phiền.

Đường Kiều chán nản nhấc chân bước đi, không muốn quản Chu Chú nữa.

"Kiều Kiều, nếu em muốn gặp Chu Du, anh sẽ gọi điện cho cô ấy đến, em không cần đi qua đó. Không chỉ Chu Du, anh sẽ gọi cả cậu nhỏ đến nữa được không? Không phải em vẫn muốn cậu nhỏ đến nhà chúng ta ở sao?"

Hành động này của Chu Chú, có chút tính chất cắt đất đền tiền, không quan tâm phía sau như thế nào, trước cứ trấn an người này đã.

"Vậy anh gọi luôn đi."

Đường Kiều dừng bước, chờ Chu Chú gọi điện thoại.

Tình huống hiện tại của cô giống như ngày trước cuối mỗi học kỳ trả phiếu điểm về nhà, tuy rằng không tình nguyện, lại không thích, phiếu điểm phát về luôn luôn phải có chữ ký của ông ngoại mới được.

Tuy rằng cô từng không ngừng muốn đập nát xé tan nó, nhưng cuối cùng cô cũng không làm như vậy.

Hiện tại cũng giống như vậy, mặc dù cô không muốn có đứa nhỏ sớm như vậy, nhưng mà nó đã đến đây, cô cũng chỉ có thể vui vẻ mà chấp nhận, chưa từng có ý nghĩ không cần đến nó.

Đường Kiều một mặt nghiêm cẩn chờ Chu Chú gọi điện thoại, bất đắc dĩ, Chu Chú cũng chỉ đứng ở cửa bệnh viện, lấy điện thoại di động ra, gọi cho cậu nhỏ Đường trước, lại tắt máy.

Sợ Đường Kiều không tin, Chu Chú còn đưa điện thoại cho Đường Kiều nhìn.

"Cậu nhỏ tắt điện thoại."

Đường Kiều đứng tại chỗ vươn vươn cổ đưa mắt nhìn, ý bảo anh tiếp tục, Chu Chú đành phải gọi cho Chu Du, lúc này có liên lạc được, nhưng lại không có người nhận.

"Không có người tiếp đâu, có phải không phải khi làm việc, không có phương tiện tiếp."

"Kiều Kiều, em có mệt hay không, chúng ta về nhà trước đi, sau khi về nhà lại tiếp tục gọi được không được?"

Đường Kiều nhìn nhìn Chu Chú một mặt lấy lòng, hừ một tiếng, đi về phía xe của họ, Chu Chú thấy thế, lập tức mừng rỡ chạy tới phía trước, thay Đường Kiều mở cửa xe, đợi cô lên xe sau đó đóng cửa xe, mình lại chạy tới vị trí lái.

Anh. . . . . . Rất muốn cười to a.

Đáng tiếc, không dám ở trước mắt Đường Kiều biểu hiện quá mức làm càn, để tránh bị cô nhìn ra sơ hở gì.

Dọc theo đường đi Đường Kiều vài lần khó chịu bụm miệng, Chu Chú tim gan run sợ chạy xe chậm lại, tuy rằng anh rất muốn một đứa trẻ, nhưng sau khi anh nhìn thấy sắc mặt Đường Kiều trắng bệch khó chịu, bỗng nhiên lại có chút hối hận.

Sau khi về nhà, Đường Kiều vốn là đãi ngộ như công chúa, bỗng chốc biến thành đãi ngộ cấp hoàng hậu, Chu Chú không muốn cô đi một bước, một đường ôm cô trở về nhà, sau khi mở cửa, lại ôm cô đến ghế sofa.

"Kiều Kiều, em muốn đi ngủ hay ăn cái gì không?"

Chu Chú không biết phụ nữ mang thai thường hay đói và buồn ngủ, đại khái, hai loại đều muốn.

"Anh gọi điện thoại trước đi."

Đường Kiều lại chỉ nhớ rõ điện thoại chuyện.

Chu Chú thở dài một hơi, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời, cậu nhỏ Đường di động vẫn tắt máy, lần này Chu Du có người bắt máy, bất quá lại giống như là bị quấy rầy đến chuyện gì.

Bởi vì khi điện thoại được bắt máy, đầu bên kia vang lên chỉ là một mảnh tiếng thở dốc.

Chu Chú đầu đầy hắc tuyến, đương nhiên Đường Kiều mặt lại không tốt hỏi nhiều.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom