Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-58
Chương 33-2: Ngọt ngào (H nhẹ)(II)
Đoàn Nam Phong nhẹ đặt nàng xuống giường. Phía đất nhanh chóng tiếp nhận rất nhiều thứ của hai người vứt xuống. Một lúc sau, âm thanh quen thuộc của hai người vang lên. Hắn thương yêu nâng niu nàng trong lòng. Nàng nhẹ quấn chân quanh người hắn, hai tay giữ chặt gương mặt hắn để nhìn ngắm vẻ điển trai của hắn.
Đoàn Nam Phong áp môi xuống môi nàng nồng nhiệt chiếm lấy môi nàng lưu luyến không rời: “Bé con, em thật đẹp.”
Nàng thẹn thùng quay đi: “Đẹp hơn Lưu Uyển Linh sao?”(Nguồn https://www.facebook.com/pg/Paper-C...iấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal)
“Trong mắt anh,em là người đàn bà đẹp nhất thế gian. Người phụ nữ của riêng Đoàn Nam Phong anh.” Đoàn Nam Phong bị say men tình nên lời nói và giọng nói cũng chất ngất vị tình.
“Đáng ghét, ai là của anh chứ. Coi người ta là đồ vật hay sao?” TInh Vân trách yêu hắn, tay không quên véo mặt hắn.
Hắn nghe nàng nói khích liền nhanh chóng tấn công nàng mạnh mẽ đến khi nàng một chữ cũng không nói ra được. Chỉ có thể ư...a...
...
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, mặt hồ trong xanh đón những tia nắng đầu tiên đẹp đẽ nhảy múa trên từng mái nhà, từng chiếc du thuyền, từng nhánh cây, từng ngọn cỏ... Cả không gian như được dát pha lê lóng lánh bảy sắc màu của ánh sáng.
Trong gian phòng ngủ sang trọng, ánh sáng nhẹ len vào phòng chiếu vào đôi nam nữ đang ôm nhau say sưa ngủ. Một lúc sau người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm sạch sẽ dấu vết của cuộc hoan ái đêm qua. Lúc bước ra, nhìn nàng đang ngủ, gương mặt toát lên vẻ thỏa mãn. Người đàn ông nhẹ tiến lại gần và hôn lên má nàng. Trong mắt thấm đẫm mật ngọt lẫn chân tình.
Một lúc sau người phụ nữ mở mắt, vương vai. Hai mươi lăm năm rồi bà mới có cảm giác ngủ ngon và ấm áp như đêm qua. Quay sang nhìn người đàn ông đang mặc lại quần áo, bà nheo mắt hỏi: “Thiên Bình, anh dậy sớm đi đâu vậy?”
Lưu Viễn mỉm cười đi lại phía giường, khẽ vuốt mặt bà, cười nói: “Minh Minh, sáng nay anh phải đưa Uyển Linh rời khỏi con tàu. Sau đó quay về Los Angeles để giải quyết chuyện với Fancy và vài chuyện ở công ty. Anh còn phải chuẩn bị cho kế hoạch chuyển sang Chicago để sống cùng em nữa.”
“Thiên Bình, chúng ta như vậy có quá đáng với vợ con của anh hay không?” Bà Minh lo lắng hỏi.
Lưu Viễn trấn an bà: “Minh Minh, em đừng lo. Từ lúc kết hôn anh đã nói rõ với Fancy là anh không thể yêu ai khác. Bà ấy nói sẽ khiến anh thay đổi. Hơn hai mươi năm qua anh vẫn không thay đổi. Lúc biết em còn sống và trở lại Hoàng Thiên, anh đã nói chuyện này cho bà ấy nhưng bà ấy nói anh nên lo chuyện của Uyển Linh trước. Bà ấy muốn toại nguyện cho con gái tìm Đoàn Nam Phong lần cuối nên anh quyết định đưa nó đến đây. Lúc mới đến đây anh cũng không biết thực giả chuyện em quay về, cũng không biết tâm ý của em nhưng chỉ cần anh tìm được em, cái gì anh cũng sẽ buông tay.”(Nguồn https://www.facebook.com/pg/Paper-C...iấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal)
Lưu Viễn từng lời từng lời nhẹ nhàng nói ra nhưng kiên định. Bà Minh cảm giác được có điều không ổn. Phụ nữ không mấy ai chịu nổi người sống cùng mình nhiều năm lại vì người phụ nữ khác mà gạt mình ra. Fancy qua lời kể của Tinh Vân càng không phải người ăn chay. Cho nên bà ôm chặt ông: “Thiên Bình đừng đi. Đừng rời khỏi em. Em van xin anh. Em sợ, em sợ sẽ như lần trước. Em không muốn. Em không muốn.”
“Minh Minh, em bình tĩnh lại đi. Anh hiểu cảm nhận của em nhưng anh không thể để Uyển Linh một mình rời khỏi con tàu. Anh không yên tâm. Ngoan, nằm xuống ngủ thêm chút nữa. Xong việc nah sẽ quay lại ngay.” Lưu Viễn hôn lên trán bà ôn nhu nói.
Nhưng câu này một lần nữa như chuông cảnh tỉnh đánh vào đại não của bà. Bà Minh hoảng sợ ôm chặt Lưu Viễn: “Không, em không cho anh đi. Thiên Bình đừng đi, đừng rời xa em. Em sợ, em sợ lắm!”(Nguồn https://www.facebook.com/pg/Paper-C...iấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal)
Thấy bà Minh mất bình tĩnh, Lưu Viễn liền vội ôm lấy bà dỗ dành: “Minh Minh, bình tĩnh một chút. Được, anh không đi, anh ở lại với em. Ở bên cạnh em mãi mãi. Đừng khóc, đừng khóc.”
Bà Minh vùi đầu vào ngực ông như trẻ con, vòng tay ôm eo ông: “Thiên Bình, hứa với em, sau này đi đâu cũng phải đưa em đi cùng. Em không muốn ở lại. Không muốn một mình mòn mỏi chờ đợi anh. Có được không?”
“Minh Minh, anh hứa với em. Sau này chúng ta đi đâu cũng đi cùng nhau. Không bao giờ chia lìa.”
Nói rồi ông quay sang hôn lên môi bà, ôm lấy bà vùi đầu vào chăn ấm bỏ mặc cảnh sắc xinh tươi phía hồ Erie, chỉ tham luyến ở cạnh người mình yêu.
- ------------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Đoàn Nam Phong nhẹ đặt nàng xuống giường. Phía đất nhanh chóng tiếp nhận rất nhiều thứ của hai người vứt xuống. Một lúc sau, âm thanh quen thuộc của hai người vang lên. Hắn thương yêu nâng niu nàng trong lòng. Nàng nhẹ quấn chân quanh người hắn, hai tay giữ chặt gương mặt hắn để nhìn ngắm vẻ điển trai của hắn.
Đoàn Nam Phong áp môi xuống môi nàng nồng nhiệt chiếm lấy môi nàng lưu luyến không rời: “Bé con, em thật đẹp.”
Nàng thẹn thùng quay đi: “Đẹp hơn Lưu Uyển Linh sao?”(Nguồn https://www.facebook.com/pg/Paper-C...iấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal)
“Trong mắt anh,em là người đàn bà đẹp nhất thế gian. Người phụ nữ của riêng Đoàn Nam Phong anh.” Đoàn Nam Phong bị say men tình nên lời nói và giọng nói cũng chất ngất vị tình.
“Đáng ghét, ai là của anh chứ. Coi người ta là đồ vật hay sao?” TInh Vân trách yêu hắn, tay không quên véo mặt hắn.
Hắn nghe nàng nói khích liền nhanh chóng tấn công nàng mạnh mẽ đến khi nàng một chữ cũng không nói ra được. Chỉ có thể ư...a...
...
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, mặt hồ trong xanh đón những tia nắng đầu tiên đẹp đẽ nhảy múa trên từng mái nhà, từng chiếc du thuyền, từng nhánh cây, từng ngọn cỏ... Cả không gian như được dát pha lê lóng lánh bảy sắc màu của ánh sáng.
Trong gian phòng ngủ sang trọng, ánh sáng nhẹ len vào phòng chiếu vào đôi nam nữ đang ôm nhau say sưa ngủ. Một lúc sau người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm sạch sẽ dấu vết của cuộc hoan ái đêm qua. Lúc bước ra, nhìn nàng đang ngủ, gương mặt toát lên vẻ thỏa mãn. Người đàn ông nhẹ tiến lại gần và hôn lên má nàng. Trong mắt thấm đẫm mật ngọt lẫn chân tình.
Một lúc sau người phụ nữ mở mắt, vương vai. Hai mươi lăm năm rồi bà mới có cảm giác ngủ ngon và ấm áp như đêm qua. Quay sang nhìn người đàn ông đang mặc lại quần áo, bà nheo mắt hỏi: “Thiên Bình, anh dậy sớm đi đâu vậy?”
Lưu Viễn mỉm cười đi lại phía giường, khẽ vuốt mặt bà, cười nói: “Minh Minh, sáng nay anh phải đưa Uyển Linh rời khỏi con tàu. Sau đó quay về Los Angeles để giải quyết chuyện với Fancy và vài chuyện ở công ty. Anh còn phải chuẩn bị cho kế hoạch chuyển sang Chicago để sống cùng em nữa.”
“Thiên Bình, chúng ta như vậy có quá đáng với vợ con của anh hay không?” Bà Minh lo lắng hỏi.
Lưu Viễn trấn an bà: “Minh Minh, em đừng lo. Từ lúc kết hôn anh đã nói rõ với Fancy là anh không thể yêu ai khác. Bà ấy nói sẽ khiến anh thay đổi. Hơn hai mươi năm qua anh vẫn không thay đổi. Lúc biết em còn sống và trở lại Hoàng Thiên, anh đã nói chuyện này cho bà ấy nhưng bà ấy nói anh nên lo chuyện của Uyển Linh trước. Bà ấy muốn toại nguyện cho con gái tìm Đoàn Nam Phong lần cuối nên anh quyết định đưa nó đến đây. Lúc mới đến đây anh cũng không biết thực giả chuyện em quay về, cũng không biết tâm ý của em nhưng chỉ cần anh tìm được em, cái gì anh cũng sẽ buông tay.”(Nguồn https://www.facebook.com/pg/Paper-C...iấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal)
Lưu Viễn từng lời từng lời nhẹ nhàng nói ra nhưng kiên định. Bà Minh cảm giác được có điều không ổn. Phụ nữ không mấy ai chịu nổi người sống cùng mình nhiều năm lại vì người phụ nữ khác mà gạt mình ra. Fancy qua lời kể của Tinh Vân càng không phải người ăn chay. Cho nên bà ôm chặt ông: “Thiên Bình đừng đi. Đừng rời khỏi em. Em van xin anh. Em sợ, em sợ sẽ như lần trước. Em không muốn. Em không muốn.”
“Minh Minh, em bình tĩnh lại đi. Anh hiểu cảm nhận của em nhưng anh không thể để Uyển Linh một mình rời khỏi con tàu. Anh không yên tâm. Ngoan, nằm xuống ngủ thêm chút nữa. Xong việc nah sẽ quay lại ngay.” Lưu Viễn hôn lên trán bà ôn nhu nói.
Nhưng câu này một lần nữa như chuông cảnh tỉnh đánh vào đại não của bà. Bà Minh hoảng sợ ôm chặt Lưu Viễn: “Không, em không cho anh đi. Thiên Bình đừng đi, đừng rời xa em. Em sợ, em sợ lắm!”(Nguồn https://www.facebook.com/pg/Paper-C...iấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal)
Thấy bà Minh mất bình tĩnh, Lưu Viễn liền vội ôm lấy bà dỗ dành: “Minh Minh, bình tĩnh một chút. Được, anh không đi, anh ở lại với em. Ở bên cạnh em mãi mãi. Đừng khóc, đừng khóc.”
Bà Minh vùi đầu vào ngực ông như trẻ con, vòng tay ôm eo ông: “Thiên Bình, hứa với em, sau này đi đâu cũng phải đưa em đi cùng. Em không muốn ở lại. Không muốn một mình mòn mỏi chờ đợi anh. Có được không?”
“Minh Minh, anh hứa với em. Sau này chúng ta đi đâu cũng đi cùng nhau. Không bao giờ chia lìa.”
Nói rồi ông quay sang hôn lên môi bà, ôm lấy bà vùi đầu vào chăn ấm bỏ mặc cảnh sắc xinh tươi phía hồ Erie, chỉ tham luyến ở cạnh người mình yêu.
- ------------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!
Cám ơn các bạn!
Log in to Facebook
Log in to Facebook to start sharing and connecting with your friends, family and people you know.
www.facebook.com
Bình luận facebook