Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-57
Chị Vợ Anh Yêu Em (H+) - Chương 17: Dại gái! (II)
“Nhưng hai người thì khác, đã có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai.” - Ngập ngừng một chút, Ưng Túc lại dùng giọng khích tướng nói tiếp.
“Ưng Túc!” - Đoàn Nam Phong lúc này đã không giữ nổi im lặng. Anh khó chịu gắt lên trước lời khiêu khích của Ưng Túc. Ưng Túc cười lớn, đáp lại: “Không cần tức giận. Tôi chỉ không nỡ nhìn hai người giành nhau đến khổ mà thôi.”
Lâm Thiên Vũ trầm ngâm một lúc rồi ôn tồn nói: “Tinh Vân trong lòng tôi không giống như Băng Thanh.”
“Có gì khác?” - Ưng Túc nhàn nhạt hỏi lại.(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Những trang khác đều là copy trái phép không được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
“Cậu bao nuôi nhiều tình nhân như vậy không lẽ không biết được sự khác biệt với Bảo Vy sao? Băng Thanh tiếp cận tôi là có mục đích. Tôi cùng cô ấy là để thỏa mãn bản thân. Quan hệ đơn giản là qua đường.” - Lâm Thiên Vũ thành thực nói.
“Còn cậu thì thế nào?” - Ưng Túc nhếch môi cười, rồi quay sang Đoàn Nam Phong hỏi.
Đoàn Nam Phong là người kín đáo, anh không thích bộc lộ tình cảm của mình ra cho nên đã không trả lời mà chỉ nhàn nhạt hỏi lại: “Tinh Vân biết chuyện của Băng Thanh đến đâu?”
“Nghe Bảo Vy nói thì là biết tất cả, bao gồm quan hệ của ba người.” - Ưng Túc trả lời.
Mặc dù trước đây qua lời Lâm Thiên Vũ Đoàn Nam Phong đã đoán được vài phần nhưng nay nghe Ưng Túc nói lại lần nữa thì anh mới biết Băng Thanh nói với Tinh Vân cả chuyện này. Nhưng có lẽ sẽ qua miệng Băng Thanh thì Tinh Vân sẽ hiểu lầm anh sâu sắc. Đoàn Nam Phong thở dài, lắc đầu nói: “Chả trách, lại đối với tôi lạnh nhạt như vậy.”
Lâm Thiên Vũ cũng có tâm trạng như Đoàn Nam Phong: “Việc làm hối hận nhất trong đời này của tôi chắc là đã qua lại với cô ta.”
Ưng Túc phì cười lên giọng trêu ghẹo: “Cô ta ngon như vậy, thằng nào không mê. Giờ ngồi đây hối hận có tác dụng sao? Nhớ lại lúc đó xem, có phải rất thích không? Mà kể ra cô ta chết cũng phí nhỉ. Dẫu sao cũng là hàng hiếm.”
Đoàn Nam Phong nhún vai, rồi quay sang nhìn Lâm Thiên Vũ: “Nếu ả không dùng cái trời sinh đó quyến rũ ông già tôi thì tôi cũng không động vào cô ta. Người mê cô ta là hắn. Cho nên...”
Lâm Thiên Vũ bị nói trúng, tự nhiên thấy gai óc nổi lên: “Lúc đó là tôi ấu trĩ mê muội. Giờ nghĩ đến thấy phát sợ.”
Ưng Túc cười lớn bồi thêm: “Nếu cậu mê cô ta như vậy, sao không cưới về nhà ngày đêm hầu cận. Cũng coi như tránh cho cô ta vào tù.”
“Lại xúi dại rồi, rắn độc như cô ta cho ở bên người chết lúc nào không hay.” - Lâm Thiên Vũ thè lưỡi tỏ vẻ ớn lạnh.(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Những trang khác đều là copy trái phép không được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
“Năm đó, cô ta ăn cắp công thức chế tạo mìn hạt nhân của tôi đã khiến tôi nướng của ông già cả tỉ rồi. Cũng may Đoàn Nam Phong không mê muội cô ta cho nên mới thoát được kiếp nạn này.” - Lâm Thiên Vũ rùng mình hồi tưởng lại.
“Sau lần đó cậu đã hứa không đụng vào đàn bà của tôi. Bây giờ lại muốn nuốt lời?” - Đoàn Nam Phong nhướng mi mắt lên nhìn sang Lâm Thiên Vũ hỏi.
“Tinh Vân đã không còn liên quan gì đến cậu nữa. Cho dù còn liên quan thì tôi cũng sẽ theo đuổi cô ấy cho đến khi hết liên quan với cậu thì thôi.” - Lâm Thiên Vũ cứng rắn tuyên bố. Đoàn Nam Phong nghe xong không nói gì nhưng đôi mắt đã hẹp lại rồi nhẹ quay đi. Có trời mới biết lửa giận và sự ghen tuông của đàn ông đáng sợ thế nào. Có lẽ vì vậy mà Đoàn Nam Phong không muốn chần chờ, chỉ muốn nhanh chóng ra tay hành động để Tinh Vân lại là của anh. Một kế hoạch “tán vợ” nhanh chóng được vạch ra trong đầu anh.
--------
Bão chương trước khi trốn mất đây. Hy vọng sau khi quay lại các bạn còn nhớ Hạc Giấy là ai. Hihi...
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
“Nhưng hai người thì khác, đã có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai.” - Ngập ngừng một chút, Ưng Túc lại dùng giọng khích tướng nói tiếp.
“Ưng Túc!” - Đoàn Nam Phong lúc này đã không giữ nổi im lặng. Anh khó chịu gắt lên trước lời khiêu khích của Ưng Túc. Ưng Túc cười lớn, đáp lại: “Không cần tức giận. Tôi chỉ không nỡ nhìn hai người giành nhau đến khổ mà thôi.”
Lâm Thiên Vũ trầm ngâm một lúc rồi ôn tồn nói: “Tinh Vân trong lòng tôi không giống như Băng Thanh.”
“Có gì khác?” - Ưng Túc nhàn nhạt hỏi lại.(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Những trang khác đều là copy trái phép không được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
“Cậu bao nuôi nhiều tình nhân như vậy không lẽ không biết được sự khác biệt với Bảo Vy sao? Băng Thanh tiếp cận tôi là có mục đích. Tôi cùng cô ấy là để thỏa mãn bản thân. Quan hệ đơn giản là qua đường.” - Lâm Thiên Vũ thành thực nói.
“Còn cậu thì thế nào?” - Ưng Túc nhếch môi cười, rồi quay sang Đoàn Nam Phong hỏi.
Đoàn Nam Phong là người kín đáo, anh không thích bộc lộ tình cảm của mình ra cho nên đã không trả lời mà chỉ nhàn nhạt hỏi lại: “Tinh Vân biết chuyện của Băng Thanh đến đâu?”
“Nghe Bảo Vy nói thì là biết tất cả, bao gồm quan hệ của ba người.” - Ưng Túc trả lời.
Mặc dù trước đây qua lời Lâm Thiên Vũ Đoàn Nam Phong đã đoán được vài phần nhưng nay nghe Ưng Túc nói lại lần nữa thì anh mới biết Băng Thanh nói với Tinh Vân cả chuyện này. Nhưng có lẽ sẽ qua miệng Băng Thanh thì Tinh Vân sẽ hiểu lầm anh sâu sắc. Đoàn Nam Phong thở dài, lắc đầu nói: “Chả trách, lại đối với tôi lạnh nhạt như vậy.”
Lâm Thiên Vũ cũng có tâm trạng như Đoàn Nam Phong: “Việc làm hối hận nhất trong đời này của tôi chắc là đã qua lại với cô ta.”
Ưng Túc phì cười lên giọng trêu ghẹo: “Cô ta ngon như vậy, thằng nào không mê. Giờ ngồi đây hối hận có tác dụng sao? Nhớ lại lúc đó xem, có phải rất thích không? Mà kể ra cô ta chết cũng phí nhỉ. Dẫu sao cũng là hàng hiếm.”
Đoàn Nam Phong nhún vai, rồi quay sang nhìn Lâm Thiên Vũ: “Nếu ả không dùng cái trời sinh đó quyến rũ ông già tôi thì tôi cũng không động vào cô ta. Người mê cô ta là hắn. Cho nên...”
Lâm Thiên Vũ bị nói trúng, tự nhiên thấy gai óc nổi lên: “Lúc đó là tôi ấu trĩ mê muội. Giờ nghĩ đến thấy phát sợ.”
Ưng Túc cười lớn bồi thêm: “Nếu cậu mê cô ta như vậy, sao không cưới về nhà ngày đêm hầu cận. Cũng coi như tránh cho cô ta vào tù.”
“Lại xúi dại rồi, rắn độc như cô ta cho ở bên người chết lúc nào không hay.” - Lâm Thiên Vũ thè lưỡi tỏ vẻ ớn lạnh.(các bạn đang đọc truyện tại Medoctruyenchu.net. Những trang khác đều là copy trái phép không được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
“Năm đó, cô ta ăn cắp công thức chế tạo mìn hạt nhân của tôi đã khiến tôi nướng của ông già cả tỉ rồi. Cũng may Đoàn Nam Phong không mê muội cô ta cho nên mới thoát được kiếp nạn này.” - Lâm Thiên Vũ rùng mình hồi tưởng lại.
“Sau lần đó cậu đã hứa không đụng vào đàn bà của tôi. Bây giờ lại muốn nuốt lời?” - Đoàn Nam Phong nhướng mi mắt lên nhìn sang Lâm Thiên Vũ hỏi.
“Tinh Vân đã không còn liên quan gì đến cậu nữa. Cho dù còn liên quan thì tôi cũng sẽ theo đuổi cô ấy cho đến khi hết liên quan với cậu thì thôi.” - Lâm Thiên Vũ cứng rắn tuyên bố. Đoàn Nam Phong nghe xong không nói gì nhưng đôi mắt đã hẹp lại rồi nhẹ quay đi. Có trời mới biết lửa giận và sự ghen tuông của đàn ông đáng sợ thế nào. Có lẽ vì vậy mà Đoàn Nam Phong không muốn chần chờ, chỉ muốn nhanh chóng ra tay hành động để Tinh Vân lại là của anh. Một kế hoạch “tán vợ” nhanh chóng được vạch ra trong đầu anh.
--------
Bão chương trước khi trốn mất đây. Hy vọng sau khi quay lại các bạn còn nhớ Hạc Giấy là ai. Hihi...
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook