Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-1: Sợi dây chuyền của Helen (1)
Tinh Nhật vừa bước vào phòng đã được bà ngoại bế lên. Nhưng thằng bé trước sau cứ rướn người sang chỗ Tinh Vân gọi: “Mẹ... mẹ...”
Tiếng mẹ từ miệng đứa bé dễ nghe biết bao nhiêu. Tinh Vân đang dần học cách thích ứng với vai trò mới của mình. Cô thấy con gọi thì liền đưa tay ôm đứa bé vào lòng. Tinh Nhật ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẹ, hai tay vòng ngang eo cô siết chặt. Đoàn Nam Phong thấy thế nhíu mày liền đưa tay kéo thằng bé ra: “Nhóc tì siêu quậy, không được ôm mẹ quá chặt như thế.”
“Sao? Tại sao?” - Tinh Nhật khó hiểu kháng nghị bằng cái giọng trẻ con đứt quãng.
“Không có lý do, chỉ có ba mới được ôm mẹ như thế thôi.” - Đoàn Nam Phong nghiêm mặt nói. Đôi mắt nâu hẹp lại như dọa thằng bé.
Tinh Nhật dường như bỏ qua sự tồn tại của anh liền bâu lên người Tinh Vân hôn vào má, vào miệng vào ngực cô.
“Mẹ của con.” - Cái giọng trẻ con ngây ngô kêu lên quả thực đáng yêu cực kỳ.
Lưu Viễn và bà Minh đứng xem cháu ngoại diễn trò cũng phải bật cười. Dường như quên đi giây phút khó chịu vừa rồi. Đoàn Nam Phong hiểu ý cũng không muốn hỏi về Lưu Uyển Linh nữa. Chỉ lễ phép chào ba mẹ vợ và ngồi xuống bên cạnh Tinh Vân.
Lưu Viễn lúc này đã ngồi xuống đối diện. Ông cầm tập hồ sơ dự án “Ngọc lục bảo” đưa cho Đoàn Nam Phong và nói: “Dự án này con hãy cầm lấy đi. Ta xem như trao đổi với dự án “Đồi Thiên Sứ” của con.”
Đoàn Nam Phong mỉm cười đẩy dự án “Ngọc lục bảo” về phía Lưu Viễn: “Ông ngoại đã tin tưởng giao dự án này cho ba. Ba đừng phụ lòng ông. Nếu như Đồi Thiên Sứ có ý nghĩa với ba và mẹ như vậy thì ba hãy giữ lại đi. Sau này chúng ta đã là người một nhà rồi, dự án có nằm trong tay ai cũng như nhau thôi.”
Lưu Viễn xua tay: “Không được, nếu không có một trong hai dự án này, con sẽ rất khó ăn nói với cổ đông. Ta không muốn con vì gia đình chúng ta mà chịu thiệt.”
Đoàn Nam Phong mỉm cười: “Con chỉ vì Tinh Vân thôi. Cô ấy vui, con sẽ vui. Ba mẹ cô ấy cũng là ba mẹ con. Con trước nay không tính toán với người nhà.”
Bà Minh lúc này mới lên tiếng: “Hai người đừng đẩy qua đẩy lại nữa. Dự án Đồi Thiên Sứ trước nay Đoàn Thị bảy phần, Viễn Phương ba phần thì cứ như vậy. Tám phần trăm cổ phần của Đoàn Thị coi như bù cho tổn thất của Lưu Uyển Linh, Còn dự án “Ngọc lục bảo” này rất lớn, Viễn Phương nếu làm hết thì ba các con sẽ bận không kịp thở. Cho nên mỗi bên một nửa đi. Dù sao Hoàng Thiên cũng còn không ít dự án như vậy, ông ngoại tuyệt đối không tính toán chia phần trong này. Hai người thấy thế nào?”
“Minh Minh, anh thực sự muốn rút chân ra khỏi giới kinh doanh, chỉ muốn cùng em đến Đồi Thiên Sứ để ở. Chuyện làm ăn nên giao hết cho Nam Phong đi.” - Lưu Viễn cầm tay bà Minh nhẹ nhàng nói.
“Không được, Đoàn thị tuyệt đối không nuốt trọn dự án của người khác. Nhất là của nhà vợ. Xét kinh nghiệm, xét năng lực thì con nghĩ ông giao cho ba là đúng đắn nhất.” - Đoàn Nam Phong quả quyết nói.
Tinh Vân cũng nói thêm vào: “Ba, tâm ý của ông, ba cứ nhận đi. Dù sao Hoàng Thiên và Viễn Phương trước nay cũng chưa từng hợp tác. Dự án này chắc chắn sẽ rất được quan tâm.”
Sau đó cô quay sang Đoàn Nam Phong hỏi: “Nam Phong, chiếc hộp này là gì?” - Tinh Vân chỉ vào chiếc hộp đựng bằng gỗ khá cũ kỹ nhưng bên trên có họa tiết rất đặc biệt mà Đoàn Nam Phong cầm từ ngoài vào.
Đoàn Nam Phong cầm chiếc hộp lên nói: “Đây là sợi dây chuyền của nàng Helen xinh đẹp mà anh Khiêm vừa mang sang phòng đưa cho em nhưng vì không gặp nên đã đưa cho anh mang đến cho em. Anh ấy nói anh đeo cho em là thích hợp nhất.” - Mặc dù chiếc hộp này Đoàn Nam Phong lấy từ tay của ông ngoại Tinh Vân trong cuộc giao dịch của hai người nhưng vì không muốn cho Tinh Vân biết chuyện anh và ông ngoại cô bắt tay nhau giao dịch cho nên chỉ có thể nói tránh đi để Tinh Vân không thắc mắc vì sao ông ngoại cô lại có thời gian gặp riêng Đoàn Nam Phong và đưa cho anh chiếc hộp này.
“Helen? Helen là ai?” - Tinh Vân nheo mắt nghi ngờ.
Đoàn Nam Phong mỉm cười nói: “Helen, người đàn bà đẹp nhất thế gian, vợ vua Menelaus xứ Spart.”
Tinh Vân nhíu mày suy nghĩ một lúc liền giật mình. Sợi dây chuyền này là của Helen sao? Như vậy đây còn không phải là sợi dây chuyền của các vị thần do nữ thần Aphrodite, nữ thần sắc đẹp, ban tặng cho Paris hoàng tử thứ hai của thành Tơ-roa (Trojan) dùng để mê hoặc Helen, người đàn bà đẹp nhất thế gian vợ vua Menelaus hay sao?
Nam Phong nhìn sắc mặt của nàng liền biết nàng đã hiểu được vấn đề, anh liền nói tiếp: “Sợi dây chuyền trong truyền thuyết này là một trong những nguyên nhân gây ra cuộc chiến thành Tơ-roa (Trojan). Lúc đó quân Hy Lạp nhờ vào kế sách của Odysseus đặt con ngựa gỗ khổng lồ trước cửa thành Tơ-roa và giả vờ rút quân khiến dân chúng thành Tơ-roa tò mò kéo ngựa gỗ vào thành ăn mừng chiến thắng gây ra thất bại thảm hại của thành Tơ-roa. Lúc quân Hy Lạp đánh chiếm và san bằng thàng Tơ-roa, vua Menelaus đã bắt lại nàng Helen và vứt sợi dây chuyền này giữa đống đổ nát. Không có sợi dây chuyền này Helen cũng không nhớ Paris là ai dù trước đó nàng rất say mê hắn.”
Tiếng mẹ từ miệng đứa bé dễ nghe biết bao nhiêu. Tinh Vân đang dần học cách thích ứng với vai trò mới của mình. Cô thấy con gọi thì liền đưa tay ôm đứa bé vào lòng. Tinh Nhật ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẹ, hai tay vòng ngang eo cô siết chặt. Đoàn Nam Phong thấy thế nhíu mày liền đưa tay kéo thằng bé ra: “Nhóc tì siêu quậy, không được ôm mẹ quá chặt như thế.”
“Sao? Tại sao?” - Tinh Nhật khó hiểu kháng nghị bằng cái giọng trẻ con đứt quãng.
“Không có lý do, chỉ có ba mới được ôm mẹ như thế thôi.” - Đoàn Nam Phong nghiêm mặt nói. Đôi mắt nâu hẹp lại như dọa thằng bé.
Tinh Nhật dường như bỏ qua sự tồn tại của anh liền bâu lên người Tinh Vân hôn vào má, vào miệng vào ngực cô.
“Mẹ của con.” - Cái giọng trẻ con ngây ngô kêu lên quả thực đáng yêu cực kỳ.
Lưu Viễn và bà Minh đứng xem cháu ngoại diễn trò cũng phải bật cười. Dường như quên đi giây phút khó chịu vừa rồi. Đoàn Nam Phong hiểu ý cũng không muốn hỏi về Lưu Uyển Linh nữa. Chỉ lễ phép chào ba mẹ vợ và ngồi xuống bên cạnh Tinh Vân.
Lưu Viễn lúc này đã ngồi xuống đối diện. Ông cầm tập hồ sơ dự án “Ngọc lục bảo” đưa cho Đoàn Nam Phong và nói: “Dự án này con hãy cầm lấy đi. Ta xem như trao đổi với dự án “Đồi Thiên Sứ” của con.”
Đoàn Nam Phong mỉm cười đẩy dự án “Ngọc lục bảo” về phía Lưu Viễn: “Ông ngoại đã tin tưởng giao dự án này cho ba. Ba đừng phụ lòng ông. Nếu như Đồi Thiên Sứ có ý nghĩa với ba và mẹ như vậy thì ba hãy giữ lại đi. Sau này chúng ta đã là người một nhà rồi, dự án có nằm trong tay ai cũng như nhau thôi.”
Lưu Viễn xua tay: “Không được, nếu không có một trong hai dự án này, con sẽ rất khó ăn nói với cổ đông. Ta không muốn con vì gia đình chúng ta mà chịu thiệt.”
Đoàn Nam Phong mỉm cười: “Con chỉ vì Tinh Vân thôi. Cô ấy vui, con sẽ vui. Ba mẹ cô ấy cũng là ba mẹ con. Con trước nay không tính toán với người nhà.”
Bà Minh lúc này mới lên tiếng: “Hai người đừng đẩy qua đẩy lại nữa. Dự án Đồi Thiên Sứ trước nay Đoàn Thị bảy phần, Viễn Phương ba phần thì cứ như vậy. Tám phần trăm cổ phần của Đoàn Thị coi như bù cho tổn thất của Lưu Uyển Linh, Còn dự án “Ngọc lục bảo” này rất lớn, Viễn Phương nếu làm hết thì ba các con sẽ bận không kịp thở. Cho nên mỗi bên một nửa đi. Dù sao Hoàng Thiên cũng còn không ít dự án như vậy, ông ngoại tuyệt đối không tính toán chia phần trong này. Hai người thấy thế nào?”
“Minh Minh, anh thực sự muốn rút chân ra khỏi giới kinh doanh, chỉ muốn cùng em đến Đồi Thiên Sứ để ở. Chuyện làm ăn nên giao hết cho Nam Phong đi.” - Lưu Viễn cầm tay bà Minh nhẹ nhàng nói.
“Không được, Đoàn thị tuyệt đối không nuốt trọn dự án của người khác. Nhất là của nhà vợ. Xét kinh nghiệm, xét năng lực thì con nghĩ ông giao cho ba là đúng đắn nhất.” - Đoàn Nam Phong quả quyết nói.
Tinh Vân cũng nói thêm vào: “Ba, tâm ý của ông, ba cứ nhận đi. Dù sao Hoàng Thiên và Viễn Phương trước nay cũng chưa từng hợp tác. Dự án này chắc chắn sẽ rất được quan tâm.”
Sau đó cô quay sang Đoàn Nam Phong hỏi: “Nam Phong, chiếc hộp này là gì?” - Tinh Vân chỉ vào chiếc hộp đựng bằng gỗ khá cũ kỹ nhưng bên trên có họa tiết rất đặc biệt mà Đoàn Nam Phong cầm từ ngoài vào.
Đoàn Nam Phong cầm chiếc hộp lên nói: “Đây là sợi dây chuyền của nàng Helen xinh đẹp mà anh Khiêm vừa mang sang phòng đưa cho em nhưng vì không gặp nên đã đưa cho anh mang đến cho em. Anh ấy nói anh đeo cho em là thích hợp nhất.” - Mặc dù chiếc hộp này Đoàn Nam Phong lấy từ tay của ông ngoại Tinh Vân trong cuộc giao dịch của hai người nhưng vì không muốn cho Tinh Vân biết chuyện anh và ông ngoại cô bắt tay nhau giao dịch cho nên chỉ có thể nói tránh đi để Tinh Vân không thắc mắc vì sao ông ngoại cô lại có thời gian gặp riêng Đoàn Nam Phong và đưa cho anh chiếc hộp này.
“Helen? Helen là ai?” - Tinh Vân nheo mắt nghi ngờ.
Đoàn Nam Phong mỉm cười nói: “Helen, người đàn bà đẹp nhất thế gian, vợ vua Menelaus xứ Spart.”
Tinh Vân nhíu mày suy nghĩ một lúc liền giật mình. Sợi dây chuyền này là của Helen sao? Như vậy đây còn không phải là sợi dây chuyền của các vị thần do nữ thần Aphrodite, nữ thần sắc đẹp, ban tặng cho Paris hoàng tử thứ hai của thành Tơ-roa (Trojan) dùng để mê hoặc Helen, người đàn bà đẹp nhất thế gian vợ vua Menelaus hay sao?
Nam Phong nhìn sắc mặt của nàng liền biết nàng đã hiểu được vấn đề, anh liền nói tiếp: “Sợi dây chuyền trong truyền thuyết này là một trong những nguyên nhân gây ra cuộc chiến thành Tơ-roa (Trojan). Lúc đó quân Hy Lạp nhờ vào kế sách của Odysseus đặt con ngựa gỗ khổng lồ trước cửa thành Tơ-roa và giả vờ rút quân khiến dân chúng thành Tơ-roa tò mò kéo ngựa gỗ vào thành ăn mừng chiến thắng gây ra thất bại thảm hại của thành Tơ-roa. Lúc quân Hy Lạp đánh chiếm và san bằng thàng Tơ-roa, vua Menelaus đã bắt lại nàng Helen và vứt sợi dây chuyền này giữa đống đổ nát. Không có sợi dây chuyền này Helen cũng không nhớ Paris là ai dù trước đó nàng rất say mê hắn.”
Bình luận facebook