• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full CHỊ VỢ, ANH YÊU EM( H+) Full (2 Viewers)

  • Chương 207-20: Cuộc chiến cuối cùng (20)

Oda nghe đến đây thì liền hiểu Tinh Vân vốn không quan trọng người đến trước hay đến sau. Cái mà cô quan tâm là cái mà cô sắp nói tiếp sau đây: “Nhưng dù tôi có trốn tránh thế nào thì bản thân cũng không vượt qua nổi số phận của mình. Anh ấy giống như một ngôi sao từ trên trời bay ngang qua đời tôi. Thình lình xuất hiện, mạnh mẽ và ngang tàng bước vào đời tôi trong giây phút nhưng cũng khiến tôi không thể hiểu vì sao bản thân mình cứ mãi đắm chìm vào cảm giác ở cạnh anh ấy. Mỗi khi nhắm mắt lại là tôi không ngừng nhớ nhung đến người đó. Suốt bốn năm qua dù là xa cách hay ở gần nhau thì tôi cũng không thể ngừng tơ tưởng đến người đàn ông ấy. Trước đây cũng từng có người dùng sức mạnh ép buộc tôi lựa chọn nhưng tôi đã nói rằng trong lòng tôi không có sự lựa chọn. Bởi vì chỉ có một mà thôi.”



Oda nghe đến đây, bất giác siết chặt tay mình thành hai nắm đấm. Mi mắt anh cũng theo lòng anh mà cụp xuống. Tinh Vân ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Oda, anh đừng tiếp tục ngộ nhận tình cảm nữa. Trong tình cảm giữa người với người sẽ có muôn vàn những cái na ná tình yêu nhưng nó không phải là tình yêu. Tình yêu thật sự rất khó có được nhưng khi nó đã xuất hiện rồi thì mãnh liệt và khác biệt vô cùng. Nó khiến cho hai người yêu nhau bị hút về phía nhau, không nỡ rời xa dù trải qua bao nhiêu giông bão. Với những gì đã trải qua giữa hai chúng tôi thì tôi càng tin rằng anh ấy là tình yêu của đời mình.”



Oda nghe đến đây thì khó nhọc lên tiếng: “Còn em thì là tình yêu của tôi. Tôi không ngộ nhận. Tinh Vân, em hiểu không? Tôi không ngộ nhận. Tôi thực sự thích em.”



Tinh Vân nghe xong nhẹ mỉm cười. Gương mặt cô tuy lấm lem bùn đất của một ngày dài nhưng không che giấu nổi nụ cười xinh đẹp đến mê người.



“Oda, tình yêu thật sự quý hơn cả kim cương. Anh khai thác nhiều khu mỏ như vậy chắc biết được kim cương ít đến mức nào. Tình yêu chân thành trên thế giới này cũng hiếm như vậy. Nếu anh thật lòng thích tôi thì nên vui khi thấy tôi tìm được thứ quý giá hiếm có như thế. Vì sao lại muốn tôi vứt bỏ viên kim cương của đời mình để mãi làm một hòn đá vô tri không tình yêu?” - Lời của Tinh Vân chậm rãi nhưng đầy sức thuyết phục.



Oda hiểu ý của cô, anh biết rằng dù anh có ép cô vứt bỏ đi viên kim cương của mình thì cô thà làm hòn đá không tình yêu chứ quyết không nhận thêm hay tìm kiếm thêm viên kim cương khác. Bởi vì với Tinh Vân, tình yêu chỉ có một, chính là người đàn ông đứng phía kia mà không phải là anh.



“Có phải em sẽ không bao giở yêu ai khác hay không?” - Oda dù biết câu trả lời nhưng vẫn hỏi lại cô.



Tinh Vân gật đầu kiên định đáp: “Phải.”



“Không bao giờ hối hận sao?” - Oda lại hỏi thêm



Tinh Vân vẫn điềm nhiên đáp: “Không bao giờ hối hận. Một lời thề nguyện là nhận định cả đời tôi.”



Nghe đến đây, Oda liền nhắm mắt hít thở thật sâu, đến cuối cùng anh đành bỏ cuộc và đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn kim cương từ tay Tinh Vân. Cảm giác mà Oda đang trải qua không phải là cảm giác thất bại trong tình yêu. Nếu như đây là thất bại thì anh sẽ dùng hết năng lực để đạt được chiến thắng. Đáng buồn thay đây lại là cảm giác chấp nhận. Dù không đạt được cũng phải chấp nhận. Nếu đã chấp nhận rồi thì còn dốc sức vì điều gì nữa?



Tinh Vân nhìn thấy thái độ của Oda thì biết bản thân mình vừa hóa giải được một cuộc xung đột lớn cũng như đã phần nào xoa dịu được trái tim tổn thương của Oda.



Tinh Vân trao lại chiếc nhẫn cho Oda xong liền mỉm cười nói: “Chúng ta vẫn là bạn phải không?”



Oda dù đang buồn bã nhưng vẫn gật đầu nói: “Phải. Chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau. Như vậy em sẽ vui hơn chăng?”



Tinh Vân mỉm cười gật đầu nói: “Phải, nếu chúng ta là bạn bè thì tôi sẽ vui. Rất vui. Nếu như tình cảm trở thành xiềng xích thì tại sao không tháo gỡ nó để cả hai bên đều được tự do.”



Oda nhếch môi cười nói: “Em nói đúng lắm. Buông tay cũng là một cách để yêu đối phương. Chỉ cần em không muốn thì tôi sẽ không để tình cảm của tôi là gánh nặng cho em.”



“Cám ơn anh, Oda.” - Tinh Vân nhìn Oda bằng đôi mắt biết ơn rồi mỉm cười thanh thản bước về phía Đoàn Nam Phong.



Lúc Oda vừa định quay đi thì Lập Thế Khang liền gọi với lại: “Nè anh bạn, dừng lại chút.”



Oda quay qua nhìn Lập Thế Khang bằng cái nhìn đầy thắc mắc. Lập Thế Khang cười cười bước đến vỗ vai anh, điềm nhiên nói: “Hình như anh còn cầm ít đồ của tụi này. Giờ hiểu lầm đã hóa giải thì cũng nên trả lại, đúng không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom