Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22-1: Ma nữ và nhà sư (1)
Sau đó, hai người vui vẻ đi về nhà trọ của Dương Thiên Bình. Suốt dọc đường đi nàng cứ cười tủm tỉm. Cho đến khi đến trước cửa tòa nhà mà Dương Thiên Bình thuê thì nàng cười cũng không cười được. Tòa nhà cũ rích như sắp sập. Cầu thang dơ bẩn, cả đèn đi cũng không có. Hoàng Kim Minh không bao giờ ngờ rằng ở thành phố Chicago hào hoa hiện đại bậc nhất Thế Giới lại còn có một nơi giống như vậy.
Thấy Hoàng Kim Minh ngần ngại không dám bước vô. Dương Thiên Bình cũng áy ngại nói: “Hay là... chúng ta tìm nơi khác?”
Nàng liền lắc đầu nói: “Tôi thích nơi này.”
Dương Thiên Bình liền gật đầu, sau đó ngồi xuống cho bà Minh leo lên lưng mình: “Đèn cầu thang bị đứt rồi, cầu thang lại dơ và trơn. Cô mang đôi giày đẹp như vậy đi vào sẽ không tiện. Hãy để tôi cõng cô.”
Từng lời Dương Thiên Bình nói ra chân thành xúc động khiến tim nàng rung lên từng hồi. Lần đầu tiên Hoàng Kim Minh tiếp xúc gần gũi với anh nhất cũng là lúc này. Nàng vòng tay qua cổ anh, ngồi lên lưng anh. Một tay xách đôi giày Channel đắt giá, một tay bịt mũi lại để mùi hôi thối không xộc vào mũi. Đi được một lúc cũng đến nơi.
Cánh cửa ộp ẹp cuối cùng cũng mở ra. Căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ. Xung quanh có rất nhiều sách. Chỗ anh thuê cái gì cũng phải chia sẻ nhưng được cái nhà vệ sinh và phòng tắm thì không cần chia. Nhưng bếp nấu ăn thì lại là bếp chung với những nhà xung quanh.
Trong gian bếp chung khá rộng, Dương Thiên Bình cặm cụi nấu mì và chiên trứng cho đại tiểu thư nhà họ Hoàng ăn. Vì tháng này anh chưa nhận lương nên chưa có tiền đi siêu thị. Trong tủ chỉ còn một gói mì lại đem nấu cho đại tiểu thư ăn cho nên anh đành ngồi nhìn.
Tiện tay bứt vài cộng ngò tự trồng bên cửa sổ, anh bỏ vào tô mì cho thêm phần sinh động. Anh ngồi nhìn Hoàng tiểu thư của anh ăn mì nóng ngon lành cho đến khi bao tử kêu lên đại tiểu thư mới ngẩng người ra nhìn anh.
Cô liền hiểu được cho nên nhẹ đẩy tô mì về phía anh cao giọng nói: “Tôi no rồi, anh ăn đi. Tôi muốn đi vệ sinh một chút.”
Dương Thiên Bình không nói gì, nhìn bóng cô rời khỏi phòng bếp, anh ngấu nghiến ăn mì. Qua khe cửa, nước mắt cô rơi xuống. Cô vốn không có đói gì cả. Thức ăn thừa mứa lúc dùng bữa tối nhìn đã phát nôn. Cô chỉ là thích trêu chọc anh chàng ngốc này nhưng không ngờ là mình đã chơi quá rồi.
Sau khi ăn xong rửa dọn, Dương Thiên Bình quay lại phòng mình tìm Hoàng tiểu thư thì đã thấy cô đang trùm chăn nằm ngủ trên giường của mình. Căn phòng nhỏ không kê nổi thêm cái sofa. Anh chỉ đành ngồi lên ghế tựa chỗ bàn học cúi đầu ngủ thiếp đi.
Khi Dương Thiên Bình vừa chợp mắt ngủ quên trên bàn học do cả ngày làm việc mệt mỏi thì anh lại bị đánh thức bởi một bàn tay mềm mại. Anh nheo mắt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt phóng đại của “Hoàng tiểu thư” trước mặt mình. Cô nhìn gương mặt say ngủ của anh thì liền phì cười. Dương Thiên Bình vì yêu thích nàng cho nên rất kiên nhẫn với nàng, cũng không dám nổi giận với nàng. Anh liền dụi mắt, quan tâm hỏi: “Hoàng tiểu thư cô không ngủ sao?”
Hoàng Kim Minh giả dối cười rồi lại giả vờ làm nũng: “Thiên Bình, tôi ngủ không được. Anh kể chuyện cho tôi nghe đi.”
Dương Thiên Bình buồn ngủ lắm, nhưng vẫn cố gắng dụi mắt lần nữa quay lại nhìn cô hỏi: “Cô muốn nghe chuyện gì?”
Không cần nghĩ Hoàng Kim Minh đáp ngay: “Chuyện ma.”
Dương Thiên Bình nghe nàng đáp dứt khoát thì liền sững người trước cô tiểu thư anh yêu. Nhìn nàng xinh đẹp, mong manh nhưng lại có tính cách và sở thích thật quái đản. Nhưng chịu thôi, ai bảo anh thích nàng. Lần này còn được nhìn nàng gần như vậy. Mà chưa hết, nói đến chuyện nhìn mới thấy, hình như nàng mặc áo của anh.
Dương Thiên Bình ngốc nghếch, bị câu dẫn mà không biết. Anh ngoan ngoãn kể chuyện ma của học sinh lớp ba cho tiểu thư của mình nghe. Hoàng Kim Minh nghe xong không những không sợ mà chỉ muốn cười. Dù vậy thì cô vẫn giả đò nhảy lên người anh ngồi, ôm cổ anh rồi hỏi: “Ma nữ có dùng bàn tay ấn vào vai nhà sư đó như thế này không?”
Vừa dứt lời, từng ngón tay của nàng di chuyển khiến Dương Thiên Bình lạnh cả sống lưng. Mùi hương trên người nàng lan tỏa khắp không gian nhỏ hẹp, quấn quanh hắn khiến hắn ngây ngất cứng đờ người. Thấy Dương Thiên Bình không nói gì chỉ như khúc gỗ ngồi yên, Hoàng Kim Minh láu cá hôn lên má hắn một cái thật kêu. Sau đó đứng lên quay lại giường định ngủ tiếp nhưng “ma nữ” không ngờ “nhà sư” lại quay sang ăn thịt “ma nữ”.
Dương Thiên Bình thấy nàng nhấc mông lên liền đứng dậy bế nàng trên cánh tay rắn chắc của mình. Anh đặt môi lên môi nàng tham lam hôn ngấu nghiến một cách vụng về. Hoàng Kim Minh cũng vòng tay ôm chặt cổ anh, cũng hôn đáp trả lại nồng nhiệt không kém. Có thể nói đây là việc làm táo bạo và “ăn gan trời” nhất mà người đàn ông “cứng nhắc” và “nhát gan” như anh từng làm trước giờ.
Sau một lúc hôn sâu, anh đặt nàng đứng xuống đất, rời môi ra và lọng cọng nói: “Xin lỗi, tôi đã không kiềm nén được.”
Hoàng Kim Minh nghe xong liền khó chịu nghĩ: “Dương Thiên Bình đáng ghét, anh ta lại còn thấy việc hôn mình là sai nữa cơ đấy. Đại tiểu thư sẽ cho anh nếm mùi.”
Thấy Hoàng Kim Minh ngần ngại không dám bước vô. Dương Thiên Bình cũng áy ngại nói: “Hay là... chúng ta tìm nơi khác?”
Nàng liền lắc đầu nói: “Tôi thích nơi này.”
Dương Thiên Bình liền gật đầu, sau đó ngồi xuống cho bà Minh leo lên lưng mình: “Đèn cầu thang bị đứt rồi, cầu thang lại dơ và trơn. Cô mang đôi giày đẹp như vậy đi vào sẽ không tiện. Hãy để tôi cõng cô.”
Từng lời Dương Thiên Bình nói ra chân thành xúc động khiến tim nàng rung lên từng hồi. Lần đầu tiên Hoàng Kim Minh tiếp xúc gần gũi với anh nhất cũng là lúc này. Nàng vòng tay qua cổ anh, ngồi lên lưng anh. Một tay xách đôi giày Channel đắt giá, một tay bịt mũi lại để mùi hôi thối không xộc vào mũi. Đi được một lúc cũng đến nơi.
Cánh cửa ộp ẹp cuối cùng cũng mở ra. Căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ. Xung quanh có rất nhiều sách. Chỗ anh thuê cái gì cũng phải chia sẻ nhưng được cái nhà vệ sinh và phòng tắm thì không cần chia. Nhưng bếp nấu ăn thì lại là bếp chung với những nhà xung quanh.
Trong gian bếp chung khá rộng, Dương Thiên Bình cặm cụi nấu mì và chiên trứng cho đại tiểu thư nhà họ Hoàng ăn. Vì tháng này anh chưa nhận lương nên chưa có tiền đi siêu thị. Trong tủ chỉ còn một gói mì lại đem nấu cho đại tiểu thư ăn cho nên anh đành ngồi nhìn.
Tiện tay bứt vài cộng ngò tự trồng bên cửa sổ, anh bỏ vào tô mì cho thêm phần sinh động. Anh ngồi nhìn Hoàng tiểu thư của anh ăn mì nóng ngon lành cho đến khi bao tử kêu lên đại tiểu thư mới ngẩng người ra nhìn anh.
Cô liền hiểu được cho nên nhẹ đẩy tô mì về phía anh cao giọng nói: “Tôi no rồi, anh ăn đi. Tôi muốn đi vệ sinh một chút.”
Dương Thiên Bình không nói gì, nhìn bóng cô rời khỏi phòng bếp, anh ngấu nghiến ăn mì. Qua khe cửa, nước mắt cô rơi xuống. Cô vốn không có đói gì cả. Thức ăn thừa mứa lúc dùng bữa tối nhìn đã phát nôn. Cô chỉ là thích trêu chọc anh chàng ngốc này nhưng không ngờ là mình đã chơi quá rồi.
Sau khi ăn xong rửa dọn, Dương Thiên Bình quay lại phòng mình tìm Hoàng tiểu thư thì đã thấy cô đang trùm chăn nằm ngủ trên giường của mình. Căn phòng nhỏ không kê nổi thêm cái sofa. Anh chỉ đành ngồi lên ghế tựa chỗ bàn học cúi đầu ngủ thiếp đi.
Khi Dương Thiên Bình vừa chợp mắt ngủ quên trên bàn học do cả ngày làm việc mệt mỏi thì anh lại bị đánh thức bởi một bàn tay mềm mại. Anh nheo mắt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt phóng đại của “Hoàng tiểu thư” trước mặt mình. Cô nhìn gương mặt say ngủ của anh thì liền phì cười. Dương Thiên Bình vì yêu thích nàng cho nên rất kiên nhẫn với nàng, cũng không dám nổi giận với nàng. Anh liền dụi mắt, quan tâm hỏi: “Hoàng tiểu thư cô không ngủ sao?”
Hoàng Kim Minh giả dối cười rồi lại giả vờ làm nũng: “Thiên Bình, tôi ngủ không được. Anh kể chuyện cho tôi nghe đi.”
Dương Thiên Bình buồn ngủ lắm, nhưng vẫn cố gắng dụi mắt lần nữa quay lại nhìn cô hỏi: “Cô muốn nghe chuyện gì?”
Không cần nghĩ Hoàng Kim Minh đáp ngay: “Chuyện ma.”
Dương Thiên Bình nghe nàng đáp dứt khoát thì liền sững người trước cô tiểu thư anh yêu. Nhìn nàng xinh đẹp, mong manh nhưng lại có tính cách và sở thích thật quái đản. Nhưng chịu thôi, ai bảo anh thích nàng. Lần này còn được nhìn nàng gần như vậy. Mà chưa hết, nói đến chuyện nhìn mới thấy, hình như nàng mặc áo của anh.
Dương Thiên Bình ngốc nghếch, bị câu dẫn mà không biết. Anh ngoan ngoãn kể chuyện ma của học sinh lớp ba cho tiểu thư của mình nghe. Hoàng Kim Minh nghe xong không những không sợ mà chỉ muốn cười. Dù vậy thì cô vẫn giả đò nhảy lên người anh ngồi, ôm cổ anh rồi hỏi: “Ma nữ có dùng bàn tay ấn vào vai nhà sư đó như thế này không?”
Vừa dứt lời, từng ngón tay của nàng di chuyển khiến Dương Thiên Bình lạnh cả sống lưng. Mùi hương trên người nàng lan tỏa khắp không gian nhỏ hẹp, quấn quanh hắn khiến hắn ngây ngất cứng đờ người. Thấy Dương Thiên Bình không nói gì chỉ như khúc gỗ ngồi yên, Hoàng Kim Minh láu cá hôn lên má hắn một cái thật kêu. Sau đó đứng lên quay lại giường định ngủ tiếp nhưng “ma nữ” không ngờ “nhà sư” lại quay sang ăn thịt “ma nữ”.
Dương Thiên Bình thấy nàng nhấc mông lên liền đứng dậy bế nàng trên cánh tay rắn chắc của mình. Anh đặt môi lên môi nàng tham lam hôn ngấu nghiến một cách vụng về. Hoàng Kim Minh cũng vòng tay ôm chặt cổ anh, cũng hôn đáp trả lại nồng nhiệt không kém. Có thể nói đây là việc làm táo bạo và “ăn gan trời” nhất mà người đàn ông “cứng nhắc” và “nhát gan” như anh từng làm trước giờ.
Sau một lúc hôn sâu, anh đặt nàng đứng xuống đất, rời môi ra và lọng cọng nói: “Xin lỗi, tôi đã không kiềm nén được.”
Hoàng Kim Minh nghe xong liền khó chịu nghĩ: “Dương Thiên Bình đáng ghét, anh ta lại còn thấy việc hôn mình là sai nữa cơ đấy. Đại tiểu thư sẽ cho anh nếm mùi.”
Bình luận facebook