Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18-1: Trừng phạt (1)
“Đoàn Nam Phong, tên lưu manh này...” - Tinh Vân vừa bị bịt miệng đã ngửi được mùi hương trên người Đoàn Nam Phong. Cô lấy chân đá mạnh vào chân hắn, hắn không động đậy, cứ thế bị hắn cưỡng hôn lần nữa. Ngay lúc này, cô ước bản thân đủ nhẫn tâm để cắn vào lưỡi hắn một cái thật mạnh nhưng Tinh Vân chưa kịp cắn hắn thì hắn đã tiến hành trừng phạt cô bằng cách mút lưỡi cô thật chặt. Mãi vẫn không chịu buông ra.
Tinh Vân bí quá làm liều, nâng tay lên bóp mạnh vào nơi nhạy cảm nhất của hắn. Hắn có vẻ khó chịu liền rung người một cái rồi rời môi nàng. Ánh mắt tà mị sâu thăm thẳm nhìn vào mắt nàng. Môi kín đáo vẽ ra một nụ cười.
Ngay sau đó tay hắn giữ lấy tay nàng, tay còn lại nhanh chóng kéo khóa quần xuống. Sau đó đặt tay nàng vào bên trong. Hắn cầm tay nàng di chuyển dọc theo chiều dài nơi nhạy cảm của hắn.
Tinh Vân hoảng sợ hai tay run run, tim đập thình thịch, mồ hôi lấm tấm rơi ra. Sau bao lâu, đây là lần đầu nàng chạm lại nơi đó. Nàng lại nhớ lại những ngày ân ái trước đây. Cảm giác xấu hổ lan tràn, chỉ muốn cắn lưỡi của mình.
Nhanh chóng rút tay về nhưng tay hắn đã kiềm tỏa bàn tay nàng rất chặt không thể động được. Theo từng động tác tay lên xuống của nàng, hắn khẽ thở ra những âm thanh thỏa mãn. Không nhịn được nữa nàng liền nói như hét: “Đoàn Nam Phong, anh muốn sao hả?”
Đoàn Nam Phong áp sát mặt lại gần nàng, hơi thở nóng hổi phả ra bên mặt nàng: “Tôi chỉ muốn hôn em thôi. Nhưng em còn muốn chúng ta thân mật thêm nữa. Tôi đành chịu thiệt chiều ý em.”
“Anh nói ngược. Anh... đồ lưu manh. Đồ biến thái, buông tay tôi ra.” - Tinh Vân bị Đoàn Nam Phong nói khích, liền tức giận mắng chửi hắn. Nhưng người đàn ông mặt dày này càng bị chửi càng hưng phấn. Hắn cầm tay nàng di chuyển nhanh hơn. Miệng hắn khô khốc nói: “Em đã dám chạm vào nó, em phải chịu trách nhiệm.”
Tinh Vân chưa kịp phản ứng cũng chưa kịp nói gì thì đã nghe âm thanh quen thuộc vang lên bên tay.
“Á...” - Hắn mạnh mẽ gầm lên một tiếng.
Sau đó thoải mái giải phóng mọi thứ lên khắp chiếc váy trắng tinh của nàng. Tinh Vân hoảng sợ nhắm mắt lại la lên: “Đồ biến thái. Anh làm cái trò gì đấy hả?”
Nàng nhìn xuống bàn tay nhớp nháp của mình, nhăn mặt lớn tiếng mắng hắn. Năm phần chấn động, mười phần kinh ngạc vì chưa đến hai phút hắn đã bị tay nàng làm cho nhớp nháp thế này.
“Vào trong rửa tay đi, em ngơ ngác nhìn tôi làm gì?” - Đoàn Nam Phong bình tĩnh nói như không hề có gì to tát xảy ra.
“Không cần, tôi về phòng của tôi rửa cũng được.” - Tinh Vân hờn dỗi đáp lại định quay đi,
Đoàn Nam Phong nhìn nàng một lượt đánh giá: “Em muốn cho cả con tàu này biết em vừa bị đàn ông cho lên người à?”
“Anh... lưu manh.” - Tinh Vân tức giận quát nhưng cũng có phần thẹn thùng ấp úng đến độ lắp bắp.
“Em là tiểu lưu manh, âm mưu làm hỏng đồ của tôi.” - Đoàn Nam Phong điềm nhiên nói lại.
“Tôi không có...” - Người nào đó vẫn cố kháng nghị như trẻ con.
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười đểu nói: “Tôi biết em không nỡ khiến bản thân nửa đời sau làm ni cô.”
“Anh... ăn nói đàng hoàng cho tôi.” - Tinh Vân nhăn mặt tức giận nói rồi giơ tay dọa đấm hắn. Sau đó đi một mạch vào nhà vệ sinh rửa tay. Không quên quay lại quan sát xem hắn có đi theo không. Sau khi an toàn bước vào bên trong, nàng còn cẩn thận đóng cửa lại. Khoá chặt.
Nàng vừa rửa tay, vừa giặt những mảng bẩn trên váy và vẫn không quên nguyền rủa hắn.
Đến khi nàng bước ra thì đã thấy hắn chỉnh tề ngồi ung dung bên bàn trà nhìn ra hồ Huron. Dáng người đẹp tiêu chuẩn ngồi ngược sáng, gương mặt điển trai trầm ngâm nhìn ra hồ vừa thanh nhã lại vừa ưu tư như chất chứa rất nhiều tâm sự. Một hình ảnh nam chính hoàn toàn đứng đắn chứ không khả ố như vừa rồi.
Thấy Tinh Vân bước ra, hắn liần quay lại nhìn nàng, đưa tay ra hiệu cho nàng ngồi xuống trước mặt hắn. Tinh Vân lắc đầu nói: “Tôi phải về phòng thay đồ, váy của tôi ướt cả rồi.”
Đoàn Nam Phong không nói gì, liền đứng dậy tiến về phía nàng, cầm tay nàng kéo về phía tủ quần áo.
“Đây là phòng của anh sao?” - Tinh Vân ngây ngô hỏi.
“Em nghĩ sao?” - Đoàn Nam Phong nhìn nàng đánh giá một lúc rồi lắc đầu.
“Tôi nghĩ anh ở cùng con.” - Tinh Vân lí nhí đáp lại.
“Tôi thích ở cùng em hơn.” - Đoàn Nam Phong cười đểu nói
Tinh Vân bĩu môi, hình ảnh đứng đắn vừa rồi biến mất, thay vào đó là “yêu râu xanh” không nói được lời nào tốt đẹp.
Với tay lấy một chiếc áo sơ mi trong tủ, Đoàn Nam Phong đưa về phía Tinh Vân: “Em thay đi.”
“Không cần đâu, tôi về phòng thay là được.” - Tinh Vân vội xua tay.
“Hay để tôi thay cho em?” - Đoàn Nam Phong vẻ mặt cương quyết, không giống nói đùa. Nghiêm giọng nói.
Tinh Vân bí quá làm liều, nâng tay lên bóp mạnh vào nơi nhạy cảm nhất của hắn. Hắn có vẻ khó chịu liền rung người một cái rồi rời môi nàng. Ánh mắt tà mị sâu thăm thẳm nhìn vào mắt nàng. Môi kín đáo vẽ ra một nụ cười.
Ngay sau đó tay hắn giữ lấy tay nàng, tay còn lại nhanh chóng kéo khóa quần xuống. Sau đó đặt tay nàng vào bên trong. Hắn cầm tay nàng di chuyển dọc theo chiều dài nơi nhạy cảm của hắn.
Tinh Vân hoảng sợ hai tay run run, tim đập thình thịch, mồ hôi lấm tấm rơi ra. Sau bao lâu, đây là lần đầu nàng chạm lại nơi đó. Nàng lại nhớ lại những ngày ân ái trước đây. Cảm giác xấu hổ lan tràn, chỉ muốn cắn lưỡi của mình.
Nhanh chóng rút tay về nhưng tay hắn đã kiềm tỏa bàn tay nàng rất chặt không thể động được. Theo từng động tác tay lên xuống của nàng, hắn khẽ thở ra những âm thanh thỏa mãn. Không nhịn được nữa nàng liền nói như hét: “Đoàn Nam Phong, anh muốn sao hả?”
Đoàn Nam Phong áp sát mặt lại gần nàng, hơi thở nóng hổi phả ra bên mặt nàng: “Tôi chỉ muốn hôn em thôi. Nhưng em còn muốn chúng ta thân mật thêm nữa. Tôi đành chịu thiệt chiều ý em.”
“Anh nói ngược. Anh... đồ lưu manh. Đồ biến thái, buông tay tôi ra.” - Tinh Vân bị Đoàn Nam Phong nói khích, liền tức giận mắng chửi hắn. Nhưng người đàn ông mặt dày này càng bị chửi càng hưng phấn. Hắn cầm tay nàng di chuyển nhanh hơn. Miệng hắn khô khốc nói: “Em đã dám chạm vào nó, em phải chịu trách nhiệm.”
Tinh Vân chưa kịp phản ứng cũng chưa kịp nói gì thì đã nghe âm thanh quen thuộc vang lên bên tay.
“Á...” - Hắn mạnh mẽ gầm lên một tiếng.
Sau đó thoải mái giải phóng mọi thứ lên khắp chiếc váy trắng tinh của nàng. Tinh Vân hoảng sợ nhắm mắt lại la lên: “Đồ biến thái. Anh làm cái trò gì đấy hả?”
Nàng nhìn xuống bàn tay nhớp nháp của mình, nhăn mặt lớn tiếng mắng hắn. Năm phần chấn động, mười phần kinh ngạc vì chưa đến hai phút hắn đã bị tay nàng làm cho nhớp nháp thế này.
“Vào trong rửa tay đi, em ngơ ngác nhìn tôi làm gì?” - Đoàn Nam Phong bình tĩnh nói như không hề có gì to tát xảy ra.
“Không cần, tôi về phòng của tôi rửa cũng được.” - Tinh Vân hờn dỗi đáp lại định quay đi,
Đoàn Nam Phong nhìn nàng một lượt đánh giá: “Em muốn cho cả con tàu này biết em vừa bị đàn ông cho lên người à?”
“Anh... lưu manh.” - Tinh Vân tức giận quát nhưng cũng có phần thẹn thùng ấp úng đến độ lắp bắp.
“Em là tiểu lưu manh, âm mưu làm hỏng đồ của tôi.” - Đoàn Nam Phong điềm nhiên nói lại.
“Tôi không có...” - Người nào đó vẫn cố kháng nghị như trẻ con.
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười đểu nói: “Tôi biết em không nỡ khiến bản thân nửa đời sau làm ni cô.”
“Anh... ăn nói đàng hoàng cho tôi.” - Tinh Vân nhăn mặt tức giận nói rồi giơ tay dọa đấm hắn. Sau đó đi một mạch vào nhà vệ sinh rửa tay. Không quên quay lại quan sát xem hắn có đi theo không. Sau khi an toàn bước vào bên trong, nàng còn cẩn thận đóng cửa lại. Khoá chặt.
Nàng vừa rửa tay, vừa giặt những mảng bẩn trên váy và vẫn không quên nguyền rủa hắn.
Đến khi nàng bước ra thì đã thấy hắn chỉnh tề ngồi ung dung bên bàn trà nhìn ra hồ Huron. Dáng người đẹp tiêu chuẩn ngồi ngược sáng, gương mặt điển trai trầm ngâm nhìn ra hồ vừa thanh nhã lại vừa ưu tư như chất chứa rất nhiều tâm sự. Một hình ảnh nam chính hoàn toàn đứng đắn chứ không khả ố như vừa rồi.
Thấy Tinh Vân bước ra, hắn liần quay lại nhìn nàng, đưa tay ra hiệu cho nàng ngồi xuống trước mặt hắn. Tinh Vân lắc đầu nói: “Tôi phải về phòng thay đồ, váy của tôi ướt cả rồi.”
Đoàn Nam Phong không nói gì, liền đứng dậy tiến về phía nàng, cầm tay nàng kéo về phía tủ quần áo.
“Đây là phòng của anh sao?” - Tinh Vân ngây ngô hỏi.
“Em nghĩ sao?” - Đoàn Nam Phong nhìn nàng đánh giá một lúc rồi lắc đầu.
“Tôi nghĩ anh ở cùng con.” - Tinh Vân lí nhí đáp lại.
“Tôi thích ở cùng em hơn.” - Đoàn Nam Phong cười đểu nói
Tinh Vân bĩu môi, hình ảnh đứng đắn vừa rồi biến mất, thay vào đó là “yêu râu xanh” không nói được lời nào tốt đẹp.
Với tay lấy một chiếc áo sơ mi trong tủ, Đoàn Nam Phong đưa về phía Tinh Vân: “Em thay đi.”
“Không cần đâu, tôi về phòng thay là được.” - Tinh Vân vội xua tay.
“Hay để tôi thay cho em?” - Đoàn Nam Phong vẻ mặt cương quyết, không giống nói đùa. Nghiêm giọng nói.
Bình luận facebook