-
Phần 9
[Zhihu] 《CHI PHỐI TRI GIÁC》- Châu Sinh ~ Hoài Từ.
Tác giả: 隋安
___________
(Phần
16.
Hoài Từ ôm chặt lấy tôi, nhỏ giọng nói: “Không quan trọng."
"Nếu em muốn nói, anh sẽ nghe."
Anh ấy không để ý đến quá khứ của tôi, chỉ trân trọng khoảnh khắc hiện tại, bằng lòng nghe tất cả âm thanh của tôi.
Tôi muốn khóc, giọng nói cũng có chút uất ức: "Trước đây anh còn nói em khoa trương."
Lần đầu gặp mặt, anh ấy dùng hai chữ "khoa trương" để châm chọc tôi, không dễ dàng gì giao tiếp, giống như một nữ hải vương.
Bây giờ nhắc tại, không phải vì để bụng mà muốn thu hậu toán trướng (*), mà là vì chuyện của Khương Giang, tôi định nói trước từ bây giờ.
(*)Thu hậu toán trướng – 秋后算账: Đợi đến khi mọi chuyện phát triển tới giai đoạn cuối cùng mới phán xét ai đúng ai sai, hoặc sau khi sự việc xảy ra thì chờ đợi thời cơ để báo thù.
Hoài Từ không nhịn được cười: "Anh sai rồi."
Tôi nhếch mép cười gian và cắn nhẹ vào yết hầu của anh, trong chốc lát tôi cảm nhận được toàn thân anh cứng đờ, tôi không thể không cười.
Tôi nằm nghiêng trong vòng tay anh, tầm nhìn tương đối nhìn anh.
"Những bông hoa đó là do Khương Giang tặng, cửa tiệm hoa là cửa tiệm đặt hàng cao cấp, các anh trai giao hoa được phân công ngẫu nhiên, vì vậy người mỗi lần đến giao hoa đều khác nhau."
"Em đã thử không lấy, nhưng Khương Giang sẽ tìm đủ mọi cách, tặng ngày càng táo tợn hơn, không thể chịu đựng được sự quấy rối liên tục này, vì vậy mỗi lần tặng em đều thành thật nhận lấy sau đó vứt đi."
Hoài Từ đôi mắt đen sáng ngời, nhìn chăm chăm tôi: "Sao lúc đầu em không tức giận?"
Những ngày vừa qua, Hoài Từ cũng hiểu rõ tôi, người không động tôi, tôi không đông người. Nếu người động tôi, cái nết của tôi sẽ tính toán chi li.
Lúc đầu, lời nói Hoài Từ có chút không phù hợp, với cái nết của tôi, chắc chắn tôi sẽ nổi nóng, nhưng lúc đó tôi không có.
Bắt được cơ hội liền vượt quá giới hạn nửa thật nửa giả trêu chọc anh: "Anh lúc đó đẹp trai, vừa nhìn em đã thích, không nỡ tức giận. "
Nhìn thấy anh bị tôi trêu chọc đến mức kìm lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào tôi với vẻ mặt ủ rũ, da mặt mỏng đến mức vành tai khẽ đỏ lên, tâm tình tôi vui sướng.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, nói một câu: "Em với Khương Giang quen nhau mười năm rồi."
"Tính là thanh mai trúc mã đi, quen biết hiểu nhau rồi yêu nhau, cãi nhau phản bội rồi chia ly, vừa bình thường vừa nhãm nhí, em không có chút gì hoài niệm."
Quen nhau mười năm, ở bên nhau năm năm.
Một năm trước, khi chúng tôi đang tình nồng ý mặn, Khương Giang từ thành phố trở về xem buổi biểu diễn của tôi, buổi biểu diễn kết thúc tôi vui vẻ tìm anh ta muốn ôm ấp, lên kế hoạch cho kỳ nghỉ nửa tháng tới, phải đi đâu chơi cùng anh ta.
Nghe xong, anh ta trầm mặc rất lâu, mới nói với tôi, anh ta phải kết hôn rồi, với một cô gái rất hợp với anh ta.
Tôi như điên cuồng, anh ấy cứ lặp đi lặp lại với tôi, trưởng thành rồi, so với tình yêu, hợp nhau quan trọng hơn.
Sau khi chia tay, anh ta biến mất hơn nửa năm, đến lúc tôi dần dần quên đi, sắp làm hòa với tình yêu và hận thù thì anh ta lại xuất hiện.
Anh ta phủ nhận tất cả những gì mình đã nói và làm đối với tôi, bỏ ngoài tai tất cả lời cự tuyệt của tôi, muốn nối lại tình xưa.
Không lâu sau, vợ của anh ta -Bạch Chi Thư đến tìm tôi.
Khương Giang trước mặt Bạch Chi Thư diễn cái loại tình cảm đạo đức giả, cô ta phong cho tôi cái danh hồ ly tinh, bên thứ ba và quảng cáo cao cấp vì thanh danh đạo đức suy đồi mà hủy mọi hoạt động của tôi trong những năm qua.
Ba tháng tiếp theo đây, tôi dốc hết sức lực, cuối cùng từ vực thẳm niết bàn trùng sinh(*).
(*) Xuất phát từ truyền thuyết "Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh", ý chỉ sự tái sinh, sống lại.
Nhưng còn Khương Giang sau khi đảo lộn mọi thứ lên, liền biến mất chỉ lo cho bản thân mình, còn không quên dùng những bó hoa vô dụng để chồng chất lên cái gọi là tình yêu và ý nghĩa của anh ta.
Nực cười biết bao.
Hôm nay không đáng nói đến nữa.
Hoài Từ ôm tôi chặt thêm, ánh mắt ôn hòa: "Anh biết."
Tôi nói những chuyện đó chính là sợ anh ấy sẽ hiểu lầm.
Hôm nay anh ấy dùng hành động để nói cho tôi biết, anh ấy đã chọn tôi, tận tâm và thuần khiết, không cần nói nhiều lời.
Mắt tôi có chút ướt: "Hoài Từ anh có thể tặng hoa cho em không?"
Sau này, anh không cần để ý ai sẽ cầm hoa đợi em, bởi vì trong tim em, chỉ có anh là người cầm hoa.
"Anh thậm chí còn muốn tặng bản thân mình cho em." Giọng Hoài Từ khàn khàn.
Tôi nghe xong, trái tim run lên, xúc động đến mức như bị ma nhập, giọng nói vô thức trở nên khàn khàn, "Vậy em có thể mở quà ra không?"
Bầu không khí bỗng trở nên mờ ám, tôi chủ động hôn, trao thân tâm.
Hoài Từ nhiệt tình đáp lại tôi, cũng không quên trả lời: "Được!"
Cảnh đêm càng thêm nồng mật, ngọn đèn đầu giường phát ra ánh sáng ấm áp mờ nhạt.
Chúng tôi quấn lấy nhau, quên đi bản thân, dùng sự tương tác mạnh mẽ và nguyên bản nhất, hết lần này đến lần khác bị cuốn vào.
Sáng hôm sau, tôi đưa Hoài Từ ra cửa, tưởng rằng không có ai ở cửa, tôi đắm chìm đến mức quên mất cảnh vật xung quanh, cho đến khi chúng tôi nghe thấy một âm thanh kinh ngạc bên tai: “Con, con trai.... "
17.
Chúng tôi cực kì xấu hổ quay đầu lại nhìn.
Hoài Từ có chút ngại ngùng kêu một tiếng: "Mẹ..."
"Dì, chào buổi sáng." Tôi cũng vội vàng nói, thậm chí còn cúi đầu "Haha, hai người nói chuyện đi con xuống lầu mua đồ ăn sáng."
Nói xong tôi liền lúng túng muốn bỏ chạy.
"Châu Sinh. " Hoài Từ kêu tôi "Thay giày."
"Ồ ồ."
Tôi vội vàng quay người trốn vào nhà, xấu hổ đến mức đầu óc mù mịt.
Sau đó Hoài Từ mở cửa nhà anh ấy, nhẹ nhàng giữ vai bà đẩy vào nhà: "Mẹ, lát nữa nói với mẹ sau."
Tôi thay giày xong đi ra, Hoài Từ đóng cửa rồi quay người lại.
"Em đi ăn sáng, tí nữa đoàn kịch có tập dợt, em không về đâu." Tôi cười có chút không tự nhiên "Mẹ anh...."
"Để anh giải thích. " Hoài Từ cúi đầu hôn tôi một cái "Đi đi."
Tôi gật đầu rời đi.
Cho đến khi ngồi trong quán cà phê bên ngoài, tôi vẫn còn hơi mất tập trung.
Nghĩ kỹ lại, chúng tôi không phải là mối quan hệ mờ ám, vừa rồi tôi cũng không nên căng thẳng như vậy, nhưng trong tiềm thức muốn che giấu nó, biểu cảm tự nhiên của tôi lúc nãy có thể tạm chấp nhận.
Tôi đang khó chịu, đột nhiên có người đến gõ gõ tấm kính thủy tinh trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu nhìn thấy Tần Chân, bất ngờ đột ngột.
Rất nhanh Tần Chân đã đi vào, ngồi đối diện tôi "Uống nước đá vào buổi sáng không tốt cho dạ dày. "
“Có chút buồn ngủ, lấy lại tinh thần. ” Tôi xoa xoa lông mày, “Sao cô đến đây sớm như vậy? Ăn sáng chưa?"
Tần Chân cười nói: "Ăn rồi, mẹ Hoài đến đây, Hoài lão sư muốn tôi đón bà ấy rồi đưa bà ấy đi khắp nơi chơi."
"Sao anh ấy không tự đưa."
Nói chuyện một hồi, tôi lấy điện thoại gọi cho cô ấy một ly latte nóng.
"Hoài lão sư không thích náo nhiệt, mẹ Hoài còn gọi thêm cô Đường, anh ấy càng không muốn đi."
Tần Chân hình như nhớ ra gì đó. "Đúng rồi, cô nhớ để mắt tới Hoài lão sư một chút nhé, cô Đường là người yêu cũ của anh ấy, mẹ Hoài rất thích cô ta."
"Nói đi cũng phải nói lại."
"Cô Đường là con gái bạn thân nhất của mẹ Hoài, ái ốc cập ô(*). Còn Hoài lão sư, tôi cũng nói không chắc giữa anh ấy và cô Đường có chuyện gì."
(*)Ái ố cập ô: yêu ai yêu cả đường đi.
Tôi có chút tò mò: "Người yêu cũ, có thể có chuyện gì, từng yêu nhỉ."
"Không chắc lắm." Tần Chân nói: "Lúc học năm ba Hoài lão sư và cô Đường từng ở bên nhau, lúc đó là thực tập sinh, tôi tình cờ làm quản lý của anh ấy, phấn đấu lúc đầu, tôi và anh ấy làm việc cùng nhau nhiều năm, cũng biết một chút tề tình hình của họ, cảm thấy có chút tế nhị."
"Lúc tốt nghiệp, cô đường tìm một người bạn trai mới, đề cập chia tay với Hoài lão sư."
Phân phân hợp hợp, cuộc sống bình thường, tôi không hứng thú lắm.
Lúc này, latte nóng mà tôi gọi cho cô ấy tới.
"Nửa đường mà cô thích."
Tôi tùy tiện hỏi:"Anh ấy có buồn không?"
"Cảm ơn."
Tần Chân trả lời: "Buồn à? Tôi cảm thấy không. Tôi ở bên cạnh bọn họ không cảm nhận được tình yêu. Lúc đó bận, họ hiếm khi gặp mặt, liên lạc qua điện thoại lại càng hiếm."
"Vì vậy, cô muốn chinh phục tảng băng như Hoài lão sư: gánh nặng đường dài, nếu không, không nên gánh chịu sự đau khổ này."
"Cũng ổn." Tôi cười mờ ám "Không băng chút nào."
Tần Chân có chút bất lực "Lười nói với cô."
Chúng tôi nói chuyện một lúc trước khi Tần Chân tới tìm Hoài Từ.
Tôi ngồi tán gẫu một lúc rồi đứng dậy ra về. Đang định gọi xe đến đoàn kịch, một chiếc xe bên đường từ từ đến gần, dứt khoát dừng lại trước mặt tôi.
Cửa xe hạ xuống, Hoài Từ quay đầu nhìn tôi "Anh đưa em đi."
Tôi có chút bất ngờ, lên xe "Trùng hợp vậy? Anh không đi cùng dì sao?"
Hoài Từ xoay người thắt dây an toàn cho tôi, hương thơm độc nhất lan tỏa nồng nàn.
"Không trùng hợp, anh đang đợi em."
Tôi ngây dại.
Lúc nãy là Tần Chân nói với anh ấy tôi ở đây, anh ấy đã tới từ sớm rồi nhưng luôn không quấy rầy tôi, chỉ kiên nhẫn đợi tôi đi ra.
Tôi kích động ôm lấy anh nói một câu: "Thật ngoan~"
Tai của Hoài Từ lặng lẽ đỏ lên nhưng vẫn chuyển từ bị động thành chủ động hôn tôi, lập tức khởi động xe.
Tới đoàn kịch, tôi chậm chạp không muốn xuống xe.
"Điểm dừng chân cuối cùng của chuyến lưu diễn là thành phố này, anh có muốn đến xem buổi biểu diễn của em tối nay không?"
"Được." Hoài Từ xoay người tháo dây an toàn cho tôi.
"Vậy tối nay em nhất định sẽ phát huy vượt bậc. "
"Anh rất mong đợi." Hoài Từ đưa tay xoa nhẹ mi tâm tôi.
"Châu Sinh, tối nay anh có thể cùng mẹ đến tặng hoa cho em không?"
"Bà rất muốn chính thức gặp mặt em."
Nụ cười trên mặt tôi đông cứng lại, không biết phải đáp lại như thế nào.
Lúc nảy trên đường đi, tôi cố ý không nhắc đến chuyện lúc sáng chính là tránh nói về mẹ Hoài.
Bởi vì mối quan hệ này, tôi không muốn liên quan đến gia đình.
Tôi cân nhắc: "Hoài Từ, xin lỗi, có một số quan hệ chúng ta đừng nên liên kết lại."
"Hơn nữa, em là người không kết hôn, anh có thể hiểu không?"