-
Phần 6
(Phần 6)
11.
Một tuần sau, tôi đang đi lưu diễn, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Tần Chân.
Cô ấy hỏi: "Châu Sinh, cô có ở nhà không, giúp tôi tìm Hoài lão sư với, tôi không gọi điện thoại cho anh ấy được."
Sau khi tôi và Hoài Từ không còn liên quan đến nhau nữa, tôi vào đoàn kịch mới, cuộc sống bước vào nề nếp, rất bận.
Mấy ngày này tôi thậm chí còn rất ít nhớ tới anh ấy chứ đừng nói là gặp.
Không nghĩ rằng Tần Chân tìm người lại đến chổ tôi tìm.
Tôi lười biếng trả lời: "Không có ở nhà, tôi đang đi lưu diễn, phải lên sân khấu rồi, trước tiên như vậy, khi nào có cơ hội tôi tìm cô ra ngoài uống rượu."
Sau chuyện lần trước, mỗi lần Tần Chân tới tìm Hoài Từ, đợi anh ấy sắp xếp bản thảo, cô ấy cũng ở cùng tôi giết thời gian.
Chúng tôi tính cách hợp nhau, ở chung vui vẻ, cho đến nay quan hệ cũng không tồi.
Trước khi cúp máy, Tần Chân phàn nàn: "àiii, mấy ngày này tôi không liên lạc được với anh ấy, tôi đang thanh thủ một tạp chí rất quan trọng muốn thảo luận với anh ấy."
Cúp máy, tôi tiện tay lướt danh bạ thì dừng lại ngay tên của Hoài Từ.
Cũng không biết nghĩ ra ý tưởng gì, tôi bấm gọi.
Nhưng vào lúc này, có việc quan trọng cần tìm tôi.
"Châu lão sư, phải lên sân khấu rồi."
"Được."
Tôi ném điện thoại sang một bên và đi theo nhân viên.
Đợi đến khi buổi biểu diễn kết thúc, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, muốn đi lại lấy điện thoại, giờ này cũng hơn mười hai giờ đêm rồi.
Khi bật màn hình điện thoại, đó là giao diện của một cuộc gọi. Tôi nhìn hai chữ Hoài Từ và thời gian gọi điện đã bốn tiếng đồng hồ, tim đập nhanh.
Cuộc điện thoại tôi gọi trước khi lên sân khấu, sau khi Hoài Từ bắt máy, vẫn luôn không cúp.
Tôi có chút ngu muội không biết gì, lẩm bẩm: "Làm gì đó?"
"Châu Sinh?", giọng nói Hoài Từ phát ra từ điện thoại, như đang thăm dò.
Tôi vừa định nói, màn hình đen rồi, hết pin, tắt máy luôn rồi.
"Hoài Từ....." tôi biết là vô ích nhưng trong lòng lại kêu lên vài tiếng, đứng cầm điện thoại hồi lâu, tôi không nhịn được cười.
"Thật dễ thương."
"Lần này là anh đùa trước, sau này đừng trách tôi không khách sáo."
Sau khi trở về khách sạn sạc pin, cũng là nữa đêm rồi, tôi cũng không gọi lại anh ấy, Sau khi tắm rửa xong, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ban đêm tôi có một giấc mộng xuân về Hoài Từ.
Buổi sáng ngày thứ hai, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, giấc mộng xuân đột ngột kết thúc.
Tôi mò điện thoại, nhắm mắt bấm trả lời, giọng nói cáu gắt: "Aloo, ai đó?"
Nhưng rất nhanh tôi không cáu gắt nữa, người gọi điện thoại đến ở đầu bên kia là nam chính trong giấc mộng xuân của tôi.
Hoài Từ giải thích chậm rãi: "Mười giờ rồi, tôi tưởng là cô đã dậy rồi."
Thân mật như vậy, sợ đánh thức tôi, cố ý đợi đến mười giờ, mới gọi đến.
Tôi lập tức tỉnh mộng, cũng trở nên phấn khích "Quá nhiều vướng mắc sâu nặng với người trong mộng, muốn tĩnh dậy cũng không dễ dàng."
Hoài Từ trầm mặc rồi.
Tôi mơ hồ có thể tưởng tượng ra biểu cảm của anh ấy, tâm tình lập tức vui sướng.
"Hoài đại họa sĩ, tìm tôi có chuyện gì không?" Tôi đứng dậy đi rót nước.
"Hôm qua cô gọi cho tôi, sau đó tôi gọi lại, cô tắt máy rồi." Hoài Từ đắn đo từng câu, "Cô tìm tôi có chuyện gì không."
Tôi cố ý chọc ghẹo anh ấy, "Tôi đương nhiên là nhớ anh mới tìm anh rồi."
Hoài Từ thật dễ chọc ghẹo, muốn kết thúc cuộc gọi "Tôi cúp đây."
"Hoài Từ."
Tôi không nhịn được cười.
Vốn dĩ là muốn tiếp tục nói hai ba câu trêu anh ấy một chút, nhưng mà cuối cùng kìm lại được.
Có một số lời nói trực tiếp thì sẽ thú vị hơn nhiều.
Tôi chuyển chủ đề: "Tần Chân tìm anh, anh liên lạc với cô ấy chưa?"
"Ừm, tôi đi lên núi sống mấy ngày có lúc không có tín hiệu." Hoài Từ đột nhiên chủ động giải thích.
Tôi cười khúc khích: "Sao tự nhiên lại lên núi?"
Hoài Từ im lặng rất lâu, cho tới khi tôi tưởng rằng anh ấy sẽ không trả lời, tôi chuẩn bị mở miệng.
Giọng anh ấy trầm xuống: "Tâm không tịnh, muốn tịnh trở lại."
12.
Ngày hôm đó, Hoài Từ cảm thấy là đã nói nhiều lắm rồi.
Anh ấy rất nhanh tìm lý do cúp máy, giống như đang trốn tránh con mãnh thú và dòng nước lũ.
Tôi trái ngược với anh ấy, bởi vì cuộc điện thoại đó, tâm tình tôi rất tốt, đối xử với mọi người bên cạnh mặt mũi cũng hiền hậu hơn nhiều, không ít đồng nghiệp mới khen tôi tính cách tốt, chung sống rất tuyệt.
Sau khi chuyến lưu diễn kết thúc, tôi trở về đoàn kịch, có những người bạn tốt đón tôi ở sân bay rồi đưa tôi về nhà.
Đến cổng chung cư, tôi bước xuống xe cảm ơn đồng nghiệp.
Nhìn xa xăm tình cờ nhìn thấy xe của Hoài Từ đang chạy đến, sau đó trực tiếp qua mặt tôi đi vào nhà xe dưới tầng.
"Vô tư như vậy sao."
Tôi nhìn bóng xe biến mất, nụ cười mờ dần.
Tôi lên lầu cất đồ đạc đi, đứng ở cửa chờ Hoài Từ.
Một lúc sau, cửa thang máy mở ra, Hoài Từ bước đi với đôi chân dài miên man, đoan trang quý tộc, vẫn đẹp như mọi ngày.
Tôi nhìn thấy anh ấy, trong phút chốc, giấc mộng xuân mà tôi đã mơ mấy đêm trước hiện ra trong tâm trí.
Phải thực hành một chút rồi.
Anh ấy cũng nhìn thấy tôi, một cái nhìn của sự kiềm chế không thể hiểu được thoáng qua trên khuôn mặt anh, sau đó phớt lờ tôi, lấy đồ mở cửa.
"Đi siêu thị sao?" Tôi liếc một chút qua túi giấy trong tay anh ấy, đi đến gần hơn. "Nấu cơm hả, có món xương sườn tôi thích ăn không?"
"Không có."
Hoài Từ mở cửa đi vào, quay người định đóng cửa.
Tôi cong môi cười một cái, lập tức lao tới ôm eo của anh ấy, xoay người đẩy anh ấy vào cửa.
Hai tiếng vang lên, cửa đóng lại rồi, những đồ đạc trong tay Hoài Từ cũng rơi xuống đất.
Tôi cứng rắn ép anh ta ở giữ tôi và cánh cửa, mắt tôi khóa chặt ánh mắt của anh, khoảng cách đủ gần để cảm nhận hơi thở của nhau.
Đôi mắt mực của Hoài Từ lộ ra vẻ hoảng sợ vùng vẫy, sắc mặt ủ rũ, thấp giọng gọi tên của tôi. "Châu Sinh."
Tôi cười thầm: "Tôi ở đây~~"
"Bỏ ra."
"Không được a." Tôi trực tiếp nhìn vào mắt anh ấy, "Hôm đó tại sao anh không cúp máy."
Hoài Từ không trả lời, nhìn tôi với một khuôn mặt ủ rũ.
Tôi nhìn thấy quai hàm anh ấy căng ra rõ ràng, ngứa ngáy trong lòng. "Hoài Từ, anh có tình cảm với tôi không?"
"Châu Sinh." Hoài Từ cố gắng giảng đạo lý "Cô bỏ ra trước đã."
"Không phủ nhận vậy thì là có rồi."
"Không có."
"Thật à?"
Hoài Từ lại không nói chuyện rồi, nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, dường như có một ngàn lời để nói và dường như không có gì để nói cả.
Tôi chỉ cảm thấy dáng vẻ anh ấy như thế này cuốn hút vô cùng.
"Sau cuộc điện thoại đó, tôi nhớ anh rất nhiều." Tôi chỉ muốn nói rõ ràng cảm xúc của bản thân. "Rung độc là thật, muốn chiếm hữu cũng là thật, tôi không muốn kết thúc qua loa."
Hoài Từ nhìn xuống tôi, giọng nói không vững: "Châu Sinh, tôi không muốn sau này phiền phức."
"Vậy anh đã nghĩ qua chúng ta của sau này rồi sao?" Trên góc độ của tôi có chút khó hiểu.
Hoài Từ thật thà, "Có nghĩ qua, rủi ro quá lớn, lý trí bảo tôi không nên bắt đầu."
Tôi nhìn anh ấy, thấp giọng nói: "Hoài Từ, tôi không đồng ý với lý trí của anh, còn cảm tính của anh có muốn ở bên tôi không?"
"Nếu anh từ tối, sau này tôi sẽ không xuất hiện nữa."
Lời này là thật, anh ấy có lựa chọn rồi, níu kéo cũng không có ý nghĩa gì.
Hoài Từ trầm mặc cuối đầu nhìn tôi, cùng với sự nhẫn nại, giọng nói khô khốc: "Cô nghiêm túc chứ?"
Nghe lời này có chút uất ức.
Lòng ngực tôi đang đánh trống, đột nhiên mềm lòng, rối tinh rối mù, lập tức dẫn dắt từng bước (*) : "Tôi đối với anh, tất cả đều là thật."
(*) nguyên văn:循循善诱 mình tra thì nó hiểu như vậy ai biết cmt góp ý cho mình nhé.
Đột nhiện, tôi cảm thấy như thế giới đang quay cuồng.
Đợi tôi hoàn hồn trở lại tôi đã bị Hoài Từ ép vào cửa.
Thân thể anh ấy chồm về phía trước, ôm tôi thật chặt ở trong vòng tay, chóp mũi chạm nhau, lông mày anh ấy đỏ bừng vì xúc động.
Biểu cảm khó gần, lạnh lùng, cấm dục trên người anh ấy mọi ngày vào thời khắc này không có chút gì còn sót lại.
"Châu Sinh, anh rất khó đối phó, tương lai, em hối hận....." Thanh âm của anh ấy trở nên khàn hơn "cũng chạy không thoát đâu."
Tôi cong môi cười mê hoặc, hai tay ôm lấy cổ anh, "Vậy thì phải xem biểu hiện của anh rồi~~"
Trong mắt của Hoài Từ rực lửa, cúi đầu hôn tôi, nóng hổi bá đạo, đem theo ham muốn chiếm đoạt mãnh liệt, không kiêng nể điều gì.
Về phương diện này biểu hiện của anh ấy tuyệt đối nắm quyền kiểm soát như sân nhà, trái ngược trình độ cực kỳ, làm tôi có chút khó cưỡng lại, đầu óc trống rỗng.
Chúng tôi nhiệt tình đáp lại đối phương, rất nhanh đã lăn lộn trên sofa.
Hoài Từ đè lên tôi, hôn lên xương quai xanh, hai tay thong thả mò mẫm cơ thể tôi. Gặm nhấm vành tai, thấp giọng gọi tên tôi.
"Châu Sinh.....Châu Sinh..." một lần rồi lại một lần, giống như đang xác nhận cái gì đó.
Quá gợi cảm.
Toàn thân tôi nóng bừng, một lần rồi lại một lần sa vào tình yêu của anh ấy, đáp lại những lần xâm lược của anh.
13.
Sofa có chút hẹp.
Sau đó, tôi nằm trên cơ thể Hoài Từ, mệt mỏi thiêm thiếp ngủ đi.
Hoài Từ đặt cằm lên đỉnh đầu, ôm lấy tôi, tay anh nhẹ nhàng mò mẫm lưng.
Cảm giác đầu ngón tay trượt trên da, rất câu người, tôi có chút ngứa.
Làm tôi ấp a ấp úng phàn nàn: "Ngứa."
Hoài Từ nghiêm chỉnh mượn đề tài để nói chuyện(*): "Ngứa ở đâu?"
(*) Nguyên văn 借题发挥. ?
Chất giọng khàn khàn đầy mê hoặc của anh ấy, đâm trực tiếp vào tim tôi, ám muội quấy rầy người.
Không ngờ rằng, người đàn ông thường ngày tỏ ra ít ham muốn, khi ân ái lại kiều diễm, quyến luyến chủ động dụ dỗ, đúng là chọc ghẹo người ta phạm tội.
Tôi cam tâm tình nguyện hầu hạ, ngẩng đầu lên hôn lấy yết hầu của anh, cười xấu xa "Anh nói xem."
Hoài Từ cúi đầu xuống hôn tôi, giọng nói mờ mịt, khàn đi mấy phần, mang theo sự kìm chế "Đừng loạn, anh phải đứng dậy đi nấu bữa tối cho em."
"Đừng làm lỡ~" tôi níu kéo nụ hôn sâu hơn.
Bầu không khí dần trở nên triền miên, đến khi chúng tôi chuẩn bị làm bừa thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, như bị dội một gáo nước lạnh, chúng tôi buộc phải dừng động tác.
"Vào lúc này, sẽ là ai chứ?" Tôi chống lên lồng ngực của Hoài Từ quay đầu nhìn.
Hoài Từ ôm eo đôi đứng dậy, lấy một cái chăn quấn tôi lại.
"Về phòng mặc quần áo đi, anh đi xem xem."
Vừa nói xong, anh ấy đứng dậy ở trước mặt tôi nhanh chóng mặc quần áo.
Tôi nhìn anh chằm chằm, càng nhìn càng tham.
Cũng là trải nghiệm xong, tôi mới biết, thân thể anh ấy tuyệt vời hơn tôi tưởng, cơ thịt toàn thân mịn màng xăn chắc, cơ bụng rõ ràng, căng tràn sức sống khi ân ái.
Ăn mặc kiểu Ngọc Thụ Lan Chi điển hình, một người mẫu thoát y hấp dẫn.
(*)Nguyên văn玉树兰芝 theo mình tìm hiểu thì là chỉ con em ưu tú.
Tôi đúng là bị mê hoặc đến chịu không nổi mà.
Anh chú ý đến ánh mắt của tôi, tai có chút đỏ lên, nghiêng người chạm vào mặt tôi "Đi nhanh."
Chuông cửa vang lên càng lúc càng gấp gáp, hiển nhiên là đang sốt ruột khi chờ đợi lâu.
Tôi chỉ có thế ôm theo cái chăn, lấy quần áo trở về phòng ngủ của Hoài Từ.
Phong cách phòng ngủ của Hoài Từ và con người Hoài Từ giống y chang, mang đầy ý nghĩa lạnh lùng và cao quý.
Ngăn cách qua cánh cửa mỏng, tôi nghe thấy âm thanh có chút bất ngờ của Hoài Từ: "Mẹ ! ?"
Đó thật sự là mẹ Hoài !
Tôi đột nhiên có chút căng thẳng, hơi thở càng dồn dập hơn khi nghe tiếng nói chuyện ở bên ngoài.
Giọng nói ấm áp của người phụ nữ, mang theo chút quở trách: "Cái biểu cảm gì đây? Còn không phải mẹ của con."
"Mới làm gì cái đó, lâu như vậy mới mở cửa, aiyaa cái sofa này sao mà loạn dữ vậy? Gối không được để ở dưới sàn, bẩn biết bao nhiêu."
Nghe thấy lời này, tôi đứng sau cánh cửa
cảm thấy ngại ngùng, không có mặt mũi gặp ai.
Bị mấy vị trưởng lão đụng phải hiện trường sau khi xảy ra chuyện, có thể gọi là khoảnh khắc chết chóc có một không hai.
Cũng may mà Hoài Từ yêu sạch sẽ, sau khi xong, anh ấy đã kiên quyết đưa tôi đi tắm, thu dọn hiện trường.
Nếu không, chúng tôi thật sự không còn mặt mũi nào để đối mặt với các trưởng lão của Giang Đông nữa.
"Mẹ, mẹ đừng bận, để tí nữa con dọn." Hoài Từ lên tiếng ngăn cản, "Mẹ đến đây sao không gọi con đón."
"Buổi sáng gọi cho con không phải con vẫn đang trên đường về sao, mẹ sợ con mệt nên tự đến luôn." Giọng nữ dịu dàng kèm theo chút chiều chuộng.
Sau đó nói tiếp: "Vừa nãy đợi nửa ngày mới chịu mở cửa, mẹ còn tưởng cong không có ở nhà."
Hoài Từ ngữ khí ngại ngùng: "Mẹ, uống nước."
"Ừm, mẹ có đem cho con mấy món con thích ăn ở quê nè, lát nữa nhớ để vào tủ lạnh."
"Cảm ơn mẹ." Hoài Từ hình như đang cười.
"Đưa mẹ đi hóng gió, chút nữa chúng ta đi ăn."
"Được, à đúng rồi, nhớ gọi Khanh Khanh nữa." Mẹ Hoài rất vui vẻ.
"Còn nữa đứa con ngốc nghếch, Khanh Khanh người ta được cử đến đây đi công tác nửa tháng, mẹ nhờ con chăm sóc người ta, nhưng con chỉ làm bộ làm tịch tỏ ra hết sức của một người chủ nhà vào ngày đầu tiên thôi."
"Sau đó chạy lên núi làm cái gì gì đó, gạt người ta qua một bên, lạ nước lạ cái. Con nói xem sao con lại ngốc như vậy chứ."
Giọng điệu dịu dàng của mẹ Hoài xen lẫn một chút bất lực.
Tôi nghe thấy lời của bà, bàn tay muốn mở cửa đi ra đột nhiên ngưng lại.