-
Phần 11
[Zhihu] 《CHI PHỐI TRI GIÁC》- Châu Sinh ~ Hoài Từ.
Tác giả: 隋安
___________
(Phần 10)
19.
Tôi gạt tay Khương Giang ra, giữ khoảng cách với anh ta.
"Cô ấy có tình người hơn anh." Giọng tôi lạnh lùng "Làm sai phải nghiêm túc chịu phạt, đáng tiếc anh không hiểu."
Lúc này sự thất vọng của tôi đối với anh ta không còn nữa, chỉ muốn anh ta ngay lập tức biến mất tầm mắt, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của tôi.
Tôi nhớ buổi chiều lúc tập dợt xong, Bạch Chi Thư đến tìm tôi.
Cơ thể xanh xao, mắt xưng đỏ chót, chắc là vừa khóc xong.
Tôi tưởng rằng cô ấy đến đây để gây rắc rối, đang nghĩ xem nên làm thế nào để cô ấy tránh xa, nhưng vừa mở miệng đã xin lỗi tôi một cách bất ngờ.
Bạch Chi Thư vô cùng chân thành, còn bồi thường rõ ràng, gửi thư thông báo cá nhân trên nhiều kênh và nền tảng khác nhau, làm rõ lời vu khống và tin đồn của cô ấy đã lan truyền về tôi vài tháng trước, và hứa sẽ tự động gánh chịu những tổn thất tài chính mà đã gây ra cho tôi trong vài tháng qua.
Kết quả này khiến tôi không ngờ đến, trầm mặc một lúc lâu.
Mới hỏi cô ấy: "Sáng suốt rồi?"
"Chắc là vậy." Bạch Chi Thư cười nhạt. "Châu Sinh, tình yêu làm con người mù quáng. Những chuyện ngu ngốc tôi đã làm với cô, tôi rất xin lỗi. "
"Cô phải tin tôi, trước khi gặp Khương Giang, tôi cũng là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, có sự kiêu ngạo và nguyên tắc vô thượng, không ngờ lại có một ngày, vì một người đàn ông mà trở thành bộ dạng như thế này, tình yêu đê hèn vốn chẳng đi đến đâu, khiến cho tôi phát điên, không còn là chính mình, bây giờ tôi không muốn tiếp tục nữa, muốn tìm lại bản thân. "
Bạch Chi Thư nói câu nào cũng khóc đến chảy máu mắt, nói đến chữ cuối cùng giọng cũng khàn đi, đôi mắt ngấn đầy nước mắt, chớp mắt một cái, nước mắt liền rơi xuống.
Tôi lắng nghe, nỗi lòng cuồn cuộn, nhưng cuối cũng vẫn im lặng.
Khương Giang quả là một người đàn ông có thể khiến người khác đắm mình vào, từ nhỏ đã có diện mạo xuất chúng, mọi phương diện đều ưu tú, hoàn hảo đến mức không tìm ra chổ nào sai sót.
Tôi đã đắm chìm trong thế giới của anh ấy nhiều năm, một khi tỉnh táo cũng giống Bạch Chi Thư vậy, vô cùng thống khổ.
Chỉ có thời gian làm phai nhạt yêu và hận, khi đó mới có thể bắt tay với bản thân.
Giọng nói Bạch Chi Thư nghẹn ngào: "Châu Sinh, dáng vẻ anh ấy yêu một người là như thế nào vậy? Tại sao anh ấy lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy, ly hôn, ngoại trừ vết sẹo toàn thân, anh ấy không cho tôi bất cứ thứ gì. Chúng tôi không có bất kỳ tài sản chung nào, chỉ có nợ nần chung, buồn cười không?"
Khương Giang yêu một người là như thế nào hả?
Nếu như anh ta đã thật lòng yêu tôi, vậy anh ta yêu một người chắc là sẽ lặn lội hai tiếng đồng hồ trên chuyến tàu điện ngầm công cộng vào mùa đông chỉ vì để tôi -người tập luyện vất vả đến tối muộn uống chén canh bồi bổ do chính anh ta nấu.
Khi tôi bị ốm nằm viện, Khương Giang đã hủy bỏ cuộc họp quan trọng, ở bên cạnh tôi không rời nữa bước, tôi thức giấc giữa đêm tối, anh ta ngồi ở đầu giường, đôi mắt đỏ hoe nói "đừng sợ, anh ở đây."
Lúc thi Đại học, tôi ở phòng tự học ôn tập đến tận khuya, anh ta đem trà sữa mà tôi thích uống nhất đến tìm, tôi làm nũng nói rằng mệt rồi không muốn đi bộ anh ta sẽ Tiểu mễ mễ cõng tôi đi vòng khuôn viên trường học sau đó đưa tôi về ký túc xá, mệt thở phì phò còn trách sao tôi quá nhẹ, phải ăn nhiều thêm chút.
(*)Nguyên văn Tiểu mễ mễ “悄咪咪”: phương ngôn của người Tứ Xuyên và Quảng Tây, ý chỉ sự lén lút, âm thầm lặng lẽ như con mèo.
Mùa đông năm thứ ba ở bên nhau, tôi về nhà nghỉ đông, công việc của Khương Giang rất bận, trăm công nghìn việc nên chỉ có thể gọi điện thoại. Tôi chỉ khao khát mà nói một câu "Em muốn đến Cáp Nhĩ Tân ngắm tuyết rơi." Sáng ngày hôm sau, anh ta bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà tôi, bên cạnh là chiếc vali. Cười "Chúng ta đi ngắm tuyết rơi."
..........
Bây giờ nghĩ lại, những ngày tháng phát quang lấp lánh ấy, tình cảm không thể bác bỏ.
Dáng vẻ Khương Giang yêu một người, tôi đã cảm nhận qua.
Chỉ là nó đã qua rồi.
Tôi lạnh nhạt nói: "Bạch tiểu thư, muốn tâm sự thì tìm người khác đi, tôi rất bận."
Bạch Chi Thư vốn không phải vô tội, rõ ràng cô ta biết Khương Giang đã có tôi, mà vẫn cường thủ hào đoạt (*), sau khi Khương Giang bình tĩnh xem xét gia cảnh của gia đình hai bên, anh ta liền chọn gia đình hào môn của cô ta.
(*)– Cường thủ hào đoạt (强取豪夺) nghĩa là dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy/cướp lấy thứ mình muốn. Cường trong cường bạo (強暴); thủ là ra tay, giành lấy; hào đoạt (豪奪) là ngang ngược, trắng trợn cướp.
Nếu hôm nay Bạch Chi Thư tỉnh ngộ, muốn mèo chó cắn nhau với Khương Giang bao nhiêu tùy ý, không liên quan đến tôi.
Bạch Chi Thư khuôn mặt đẫm nước mắt, giọng nói khàn khàn "Xin lỗi Châu Sinh, tôi chỉ....."
"Nửa đời này, tôi còn nghĩ người mình căm ghét nhất là cô, lại còn vì một người đàn ông như vậy, tôi đúng là quá ngu ngốc."
Cô ấy hối hận khi bắt đầu, khóc đến cạn kiệt sức lực, ê a nói về Khương Giang.
Đợi cô ấy từ từ bình tĩnh lại, sau khi tiễn đi tôi ngồi lại ở đó rất lâu, cuối cùng vẫn sắp xếp một vài món đồ gửi cho cô ấy.
Trong này bao gồm các tin nhắn tán tỉnh mà Khương Giang đã gửi cho tôi trong nhiều tháng qua, những cuộc điện thoại gọi đến liên tục thay đổi số, hoa mà anh ta đã tặng tôi, và một vài món đồ đắt tiền tôi chưa ký nhận, một hợp đồng nhà đất trị giá mười triệu mà tôi chưa ký tên.
Tôi còn đến chỗ nhân viên tòa nhà yêu cầu trích xuất video giám sát mà tối hôm qua anh ta đã đến cửa nhà tôi quấy rối, gửi toàn bộ nó đi.
Đây là tất của những thứ đã diễn ra trong cuộc hôn nhân của bọn họ, vụ kiện ly hôn này vì thế sẽ khiến Khương Giang phải trả một cái giá thật đắt.
Tôi làm như vậy không phải vì muốn giúp Bạch Chi Thư.
Chỉ là vì cô ấy đã sửa chữa tốt lỗi lầm của mình, còn Khương Giang vẫn muốn ăn vạ, chỉ nghĩ cho bản thân.
Lúc này, đôi mắt đen của Khương Giang ẩn chứa cuồng phong bão tố, nhìn tôi chằm chằm: "Châu Sinh, em điên rồi, anh thua kiện ly hôn, đối với tương lai của chúng ta có lợi ích gì?"
"Chúng ta không có tương lai." Tôi ngữ khí lạnh lùng "Khương Giang, đừng khiến tôi xem thường anh đến cùng, coi như là vì mười năm kia đi."
"Đúng vậy, mười năm mà em lại đối xử với anh như vậy?"
Tôi cười, nụ cười ảm đạm. "Vậy anh đối xử với tôi như thế nào vậy?"
Khương Giang im lặng rồi.
Một lúc sau, mọi sự phẫn nộ được anh ấy cất giấu cẩn thận, nhẹ nhàng nói: "Anh nhận sai, anh sẽ xử lý ổn thỏa mọi thứ, chịu trách nhiệm mà anh đáng phải chịu, nhưng em đừng không cần anh, có được không?"
"Chúng ta còn rất nhiều mười năm nữa, anh sẽ dùng nửa đời còn lại bù đắp cho em."
Khương Giang vươn tay ra định ôm tôi, thái độ khiêm tốn.
Tôi tránh anh ta.
"Khương Giang, đủ rồi, kết thúc ở đây đi." Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
"Anh biết tôi sẽ không quay lại mà."
Anh ta hình như muốn nói gì đó, nhưng đối với tôi không còn quan trọng nữa rồi.
Tôi lướt qua anh ta, mở cửa chạy ra sân khấu.
Tôi ở trên sân khấu, dưới ánh đèn lấp lánh liếc nhìn quanh kháng phòng, nhìn thấy chỉ còn lại Hoài Từ vẫn ngồi ở đó ngay ngắn, dịu dàng như trăng thanh gió mát, vẻ đẹp của cả thế giới dường như cô đúc trong con người anh.
Khi anh ấy thấy tôi liền đứng dậy đi đến bên tôi.
Tôi duyên dáng cuối đầu chào hạ màn với anh, mắt hiện lên ý cười "Hoài tiên sinh, có đáng giá vé không?"
Hoài Từ đứng dưới sân khấu nhìn tôi, lông mày hiện lên ý cười xảo quyệt đắc ý "Đáng, nhưng tôi không mua vé, được vào chủ yếu là nhờ phụ nữ."
"Hoài tiên sinh quả nhiên là ăn cơm dẻo(*)."
(*)chỉ người đàn ông ăn bám phụ nữ.
"Ăn rồi mới biết rất thơm, tôi còn định là sẽ ăn nó mãi mãi."
"Vậy thì em miễn cưỡng cho anh ăn một miếng vậy."
Tôi rất nhanh đã lao mình vào vòng tay vững chắc của Hoài Từ, giống như chuột túi, không có ý định muốn xuống, ôm cổ anh ấy mà hôn, tận dụng thời thế.
Hoài Từ da mặt mỏng nhưng không từ chối, chỉ nhẹ nhàng thì thầm vào tai tôi "Ngoan, bị người khác thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt."
Đáng tiếc, anh ấy lại đụng vào một người không biết xấu hổ như tôi.
"Chỗ nào không tốt, quản trời quản đất rồi còn muốn quản chuyện thân mật của người khác sao?"
Hoài Từ cười nhẹ, giọng nói khàn khàn "Anh nhịn không nổi."
Không ngờ anh lại thả thính, không thể tin được, toàn thân choáng váng, đầu óc chợt hiện lên những hình ảnh không hợp với trẻ con, hai gò má nóng rực, hô hấp dồn dập, hơi thở nặng nề.
Tôi nâng cằm anh lên, liếc một cái "Anh học hư rồi."
Hoài Từ lẻ thẳng khí hùng: "Nói ra cảm xúc trong lòng."
Tôi bị lời này trực tiếp làm cho mặt đỏ bừng, vùi mặt vào hõm cổ anh "Về nhà."
Hoài Từ nhẹ nhàng thả tôi xuống, nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau bước ra ngoài.
Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, anh ấy đột nhiên ngừng lại, giọng điệu tủi thân "Hoa, tại sao lại còn ở đây?"
"Hoa gì?"
"Hoa anh tặng em" Hoài Từ quay đầu nhìn tôi. "Họ nói rằng khi chào hạ màn sẽ có tiết mục để mọi người tặng hoa, hoa của anh để lại ở đây và sẽ được chuyển đến phòng nghỉ ngơi của em giúp."
Nhìn dáng vẻ có chút oán giận của anh ấy, tôi vùi đầu vào lòng anh "Có chuyển mà, tí nữa họ sẽ chuyển."
"Lúc đó em đã đi mất rồi." Hoài Từ nhăn mặt.
Tôi bị chọc cho cười thầm "Vậy anh có muốn sau này tự mình vào tặng không? Cho anh một thẻ của gia đình. "
Hoài Từ cúi đầu hôn nhẹ má tôi, cảm thán nói "Cơm dẻo thật thơm~~".