• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chỉ muốn hành hạ em cả ngày lẫn đêm- Anh muốn em (39 Viewers)

  • Chương 284: Thử

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thẩm Quốc Minh bại trận. Bánh xe khổng lồ rong ruổi suốt ba tỉnh miền Đông Bắc lại đột nhiên sụp đổ mà không kịp đề phòng. Ai cũng nhào lên thuyền, đến khi rời thuyền thì hoảng sợ mà tránh né. Có vẻ như Quan Lập Thành thắng lớn, gian nan khổ cực bồi thêm vào nhau, từng phát trí mạng, vào khoảnh khắc trồi lên mặt nước thì lại hủy diệt hoàn toàn.



Anh ta không tỏ vẻ gì mà phòng ngừa cẩn thận, tẩy rửa không ít, cũng tìm ra con cừu thế tội, nhưng dù có cẩn thận bao nhiêu cũng có sai sót. Thẩm Quốc Minh lục soát chứng cứ, nói không ngoa là đã gây sóng gió ngập trời, đặt mình trong vòng vây của hổ lang ác thú, thấp thỏm lo sợ, tiếng lòng ông ta rối bời, là dịp tốt để tôi lật kèo.



Tôi rất am hiểu về việc này, một chiêu chống địch, dù ông ta không muốn cũng không thể trốn chạy, việc khủng khiếp như cá chết lưới rách thì Quan Lập Thành lại không chơi nổi.



Ánh mắt của anh ta dừng lại ở túi hồ sơ, đắn đo suy xét cả buổi: “Thời hạn của giao dịch này."



“Anh Quan lăn lộn trên chốn quan trường, may mắn thăng chức lên đến thứ trưởng, sáu mươi hai tuổi có thể tham gia lần cuối cùng, nhiệm kỳ tám năm, bảy mươi tuổi rút lui về hàng hai, thụ hưởng tiền trợ cấp an dưỡng tuổi già, nếu tính cẩn thận, vị thế của Quan gia có thể đứng vững hai mươi hai năm không đổ. Anh có biết chi tiết hay không, cũng chẳng cần lo gì cả.”



Quan Lập Thành không nói. Tôi thừa nước đục thả câu mà uy hiếp anh ta: "Khó giữ danh tiết lắm đúng không? Anh Quan thanh nhàn ở nhà, đọc thơ từ, viết thư pháp, luyện cờ vậy, nuôi sẻ vàng, người quen trong cuộc đời làm chính trị trải dài khắp thiên hạ. Từ kẻ hiển hách trở thành tù nhân, hình tượng kinh doanh oai hùng sụp đổ ầm ầm mà chả biết trách ai, với cái kết này, tôi nghĩ anh sẽ tránh xa."



Anh ta quay tròn một chuỗi Phật châu thiết kế tinh xảo: “Cảm giác bị tóm gáy thật khó chịu, nhất là người vợ chọc vào vết thương của mình, tự mình móc ra."



Tôi vén tóc nhìn chăm chú vào anh ta: "Đánh rắn thì đánh bảy tấc, Trương Thành Nam là rắn hổ mang kẹp trong tay anh Quan, răng nanh chứa đầy kịch độc mọc cả đám, đan xen đen ngòm mà thối nát, ai cũng biết độc tính của nó cả, nên anh phải tìn mọi cách đề phòng. Mà anh Quan lại là con rắn hoa đốm giữ trong tay tôi, vẻ ngoài vô cùng nho nhã, ấm áp trong sáng như ngọc, độc khí xâm nhập không thua anh ta, điểm này, Thẩm Hạo Hiên biết trước được, nhưng tiếc là, anh ấy không có lợi thế như tôi.”



Tôi dựa vào bàn, quyến rũ nói: "Tôi xả thân vào móc câu của Thẩm Quốc Minh, ông ta là người sắp chết, tuy ông ta ra vẻ lương thiện nhưng hành vi lại tàn nhẫn, ông ta nổi lòng muốn kẻo tất cả chết cùng, tôi chui đầu vô lưới mà có thể bình an sao? Anh Quan tự nhận tình cảm của hai chúng ta, đến mức tôi phải dùng an nguy của mình để đổi lấy sự an toàn cho anh sao? Tôi không anh dũng hy sinh, dưới con mắt giám sát của thiên hạ, làm sao tôi cúi đầu với ông ta, dùng ngôn từ ma mị khiến ông ta quy hàng với mình vào lúc hấp hối, cho tôi át chủ bài, trông mong người tài như khát nước? Để thay mận đổi đào dưới mí mắt anh, tôi phải mất rất lâu để suy tính..."



Quan Lập Thành buồn cười: "Lúc đầu, tôi rất thưởng thức sự tinh nghịch và trí tuệ của bà Quan. Ca hát nhảy múa chốn gió trắng, khôn khéo biết điều, tham lam mưu đồ bày ra ngoài, không giấu không khoe, nhưng mà cũng không có vẻ xấu xí, hư hoàn toàn, hư trần trụi, quyến rũ hơn phụ nữ nhà lành quá nhiều. Tướng quân không thích ngựa tốt ngoan ngoãn, mà thích ngựa hoang không chịu khống chế, tiền đề là nó có tác dụng, có nền tảng”



Anh ta vuốt ve văn kiện quyết định mạch máu sống chết của mình: "Một người phụ nữ như bà Quan là một quả độc xinh đẹp ở đế quốc quyền quý, cũng là rắn hoa đốm tôi theo lời em thôi."



Anh ta nói xong thì nâng chén trà, tôi nhận lúc làn môi mỏng của anh ta ngậm lấy, cướp lấy nhanh như chớp, vòng qua bả vai củ sen trắng nõn mềm mại, dần đổ vào miệng như thác nước cuồn cuộn, anh ta im lặng mà nhìn, trà Long Tĩnh lạnh đã được anh ta uống, hương thơm tĩnh lặng thanh mát, chỗ tôi in dấu môi đúng là chỗ có dấu mỗi vô hình của anh ta. Anh ta bỗng khô miệng khô lưỡi, nới lỏng cúc áo cổ, tôi vươn đầu lưỡi liếm môi.



"Tôi đoán, thứ mà anh Quan sợ nhất, chính là một tên bỗng chợt nhảy ra nửa đường, đảo lộn chính quyền mà anh mất chín trâu hai hổ mà giành về. Anh nhìn xa trông rộng, Trương Thành Nam lại không có lòng thiện gì, anh ta không có cái phúc chiếm được một vị trí nhỏ ở thời đại quần hùng tranh giành này, anh ta là một người đàn ông nên sẽ thành thật nhận thua. Mười bảy tuổi, anh ta xuống biển làm tay sai, cũng mười chín năm rồi. Thay đổi rất nhanh, kẻ vào người ra, anh ta đối mặt với biến cố và vinh hoa, có được khí chất lạnh băng của đại ca băng cướp vùng Đông Bắc. Anh không giết, anh sẽ không sao. Anh Quan có thể bẻ sụp anh ta, anh ta cũng có thể vặn ngã anh. Kéo nhau chết chung có nghĩa gì? May mắn ư? Anh biết rõ, may mắn trong cảnh kẻ lừa người gạt chính là dệt hoa trên gấm, mưu toan ra vạn vật, quá mạo hiểm”



Đầu ngón tay của Quan Lập Thành gõ mép bàn, ý bảo tôi có thể đồng ý: "Tôi cười bảo anh Quan có tiền đồ như gấm ở thủ đô, Trương Thành Nam tiếp tục nối giáo cho giặc ở Đông Bắc, ai làm vua xứ nấy, không can thiệp nhau."



Anh ta hỏi lại tôi: "Em thì sao?" Một câu hỏi đến bất ngờ khiến tôi sửng sốt.



"Tôi lui binh không có nghĩa em có thể thuyết phục được Thẩm Hạo Hiên, tôi sẽ không ra mặt làm việc lấy lòng này. Anh ta mơ ước muốn cướp em về, rất khó ngoan ngoãn rút lui. Lúc này Trương Thành Nam chưa ổn định nền tảng, có năm mươi phần trăm khả năng anh ta sẽ chiến thắng trở về, bị đánh ngã cũng có thể hiểu được, vậy đường lui của Quan phu nhân là gì?” Anh ta đang thử tôi.



Nếu tôi nói Tổ Tông không diễn, Quan Lập Thành nhất định sẽ phát hiện Trương Thành Nam có trang bị, tất nhiên anh ta không chuẩn bị, mà nâng lên tận trời, thù hận mài đao soàn soạt, nhưng trong ruột lại rỗng đến độ không chịu nổi một đòn, đơn là tự trồng ra quả đẳng; nếu tôi nói Tổ Tông hấp dẫn, Quan Lập Thành cũng dò ra thực trạng lung lay sắp đổ của Trương Thành Nam, chắc chắn anh ta sẽ thừa thắng xông lên.



Tôi cân nhắc một lát, cẩn thận nói:



“Thẩm Hạo Hiên giỏi tấn công, anh giỏi phòng thủ, hai bên kết hợp lại, Trương Thành Nam chính là trứng chọi đá. Đánh một mình thì anh ta lại không sợ”



Quan Lập Thành và Tổ Tông là kẻ thù không đội trời chung, bọn họ thể nào liên minh được, trong phạm vi Đông Bắc nhỏ xíu kia tung tin vịt là Thẩm Quốc Minh bị chết một cách kỳ lạ, Quan Lập Thành là đầu sỏ gây lúc này Tổ Tông đang đề nghị giảng hòa với anh ta, chẳng những phải mang tiếng xấu là con bất hiếu, tham sống sợ chết, anh ta cũng không đoán chính xác những tính toán của Quan Lập Thành với mình. Tổ Tông đang quan sát, Quan Lập Thành vẫn chần chờ, thậm chí bỏ cả bản kế hoạch chiến lược này. Tôi nói vậy không khác gì kẻ ham ngân phiếu, bạn có con đường đả đảo Trương Thành Nam, Thẩm và Quan có chung kẻ địch, đây là thế cục không thể xảy ra, vậy thì hành quân trong lặng lẽ đi.



Tôi sai Văn Ba làm một việc, anh ta gửi phản hồi vào ngày buổi chiều ngày thứ ba, tôi bảo anh ta đến thì cẩn thận đường xá một chút, hứa hẹn quân tử giữa tôi và Quan Lập Thành, tôi tin anh ta nhưng cũng có đề phòng. Dù sao công việc cũng liên quan đến tính mạng người ta, cẩn thận không uổng công.



Văn Ba dẫn theo ba tên đàn em đón tôi lên xe ở cửa sau suối nước nóng Tây Giao, nhanh chóng lao về sườn núi Nam Sơn đang giam lỏng Tưởng Lan.



Sườn núi Nam Sơn tiếp giáp một bãi tha ma, là khu mộ mà chính phủ đang phá bỏ và di dời trong vòng hai năm, hẻo lánh vô cùng, dần dà, nó biến thành nơi gây rối của các quan chức sang quý, nợ máu chồng nợ máu, tội ác chồng tội ác. Nhà giam riêng của Quan Lập Thành cũng xây dựng ở đây.



Anh ta sai người hành động vô cùng kín kẽ, thuộc hạ rất ít tuần tra, chỉ có hai cảnh vệ canh gác hàng năm, khi giữa trưa nắng gắt thì chấm thêm cái mũ rồi lặng lẽ lui đi, để tránh lòi.



Văn Ba nói cảnh vệ bị đánh bất tỉnh, cho thuốc mê, nằm ở nhà xí, ngủ đến khi mặt trời mọc ba sào ngày mai mới tỉnh.



Anh ta bỏ xe bên ngoài một gian nhà tù đen như mực, không đèn không cửa sổ, đào ra một khối gạch, mơ hồ hiện ra ánh sáng u ám, bên cạnh là chuồng heo, tràn ngập mùi hôi của phân. Khi băng qua ngạch cửa bằng cọc gỗ đúc cao một mét cửa khi, tôi suýt vướng ngã, Văn Ba vội vàng đỡ tôi dậy, đẩy ra cánh cửa gỗ cũ kỹ.



Góc tường để thức ăn hỏng vung vãi, gầm giường hợp chất đống quần áo bẩn, Tưởng Lan trong bộ quần áo tả tơi nằm trên một đống sợi bông ố vàng mốc meo, khi cửa hé mở, ánh hoàng hôn chiếu vào gương mặt của cô ta, cô ta ưm một cách ốm yếu. Vốn cô ta muốn đổi tư thế ngủ tiếp, bỗng như ý thức được điều gì, cô ta lăn dậy, mở mắt nhìn không chớp vào tôi đang dần xuất hiện.



Tôi vô cảm đối mặt với cô ta vài giây: "Anh đợi ngoài sân đi." Văn Ba gật đầu, anh ta liếc sang Tưởng Lan, giọng điệu cảnh cáo làn điệu: "Cô Tưởng, Thẩm Quốc Minh sợ tội tự sát, anh Nam bỏ mặc cô, Quan Lập Thành cũng đã qua cầu rút ván, cô tự liệu vị trí của bản thân đi, làm bị thương một cọng lông của chị Trình, cô chết không có chỗ chôn."



Cánh cửa vang lên kẽo kẹt, Văn Ba vừa nhảy thì đã chẳng thấy đâu nữa.



Tôi dựa theo ánh sáng mỏng manh, đánh giá gương mặt tiều tụy ô trọc của Tưởng Lan, cô ta từng vênh váo tự đắc, cô ta từng không coi ai ra gì, cô ta từng thanh tú xinh đẹp, lại bị tai nạn xóa bỏ, biến mất đến đột ngột.



Giữa tiếng trống chiều chuông sớm của vùng núi non, trong tiếng vọng rừng cây, tôi thanh giọng hỏi: “Cô giữ một hơi không chịu đi, là chờ tôi à?”



Cô ta lảo đảo giãy giụa, hung dữ nhưng lại không thể làm gì tôi: "Tao chờ người cứu tao khỏi bể khổ.”



"Hả?" Tôi phủi chiếc ghế dựa tích một lớp bụi, ngồi trước mặt cô ta: "Chủ nhân Quan Lập Thành của cô à?"



Cô ta không nói gì, ngực lên xuống kịch liệt, hận không thể nhào lên xé xác tôi ra thành một bãi máu thịt bầy nhầy.



“Long Giang đang thanh tẩy nội bộ, lãnh đạo biến thành gánh hát, Quan Lập Thành miêu tả nghiệp lớn hùng vĩ của mình, sớm đã vứt cô ra sau đầu rồi. Anh ta khắc sâu ngày tháng cô nguyện trung thành với anh ta, đưa cô mấy cái nhà tứ hợp viện, là đã ban ân rồi.”



Tôi ném chiếc khăn lụa vuông, nên xuống váy cô ta: "Lau khô đi. Đường đến suối vàng có vạn quỷ quay về, biết đầu Diêm La Điện Vương lại thương hại cô, đầu thai làm heo chó, khỏi đưa xuống chảo dầu do làm nhiều việc ác."



Cô ta nhìn vào khăn vuông sạch sẽ: “Đàn ông của mày, phá mộng của tao, chém sự trong sạch của tao, thế mà mày lại căm hận tao trước.”



Tôi dùng lời vàng tiếng ngọc trả lời: "Y tá thực tập của bệnh viện cảnh sát vũ trang, Vương Chính là người có thu mua, cô ra lệnh cô ta dùng dụng cụ châm cứu của người bệnh tử vong, muốn tôi lây nhiễm bệnh tật, cô dám làm mà lại không dám gánh vác sự trả thù của tôi à?"



Tôi nhìn cô ta trên cao xuống: "Cô đau đớn muốn chết đi, thế nhưng lại thành công vượt qua vào thời điểm mấu chốt, mạng tôi không nên chết, ông trời giữ tôi lại gây hại cho thiên hạ kìa."



Tưởng Lan chê bai, đá văng khăn vuông, cô ta ôm đầu gối cuộn tròn: "Tao thấy mày, dáng vẻ ngăn nắp gọn gàng này, tao hận chứ, nếu là mày, mày không hận sao? Chúng ta đều là đồ chơi cho đàn ông, làm vui dưới thân, dựa vào cái gì mà mày vượt Long Môn, mà tao lại giống ăn xin, Quan Lập Thành bố thí cho tao thì tao no bụng, anh ta quên, tao phải chịu đói. Tạo trào phúng Lỗ Mạn và Trần Trang chết thế thảm, cuối cùng, nhớ thương Trương Thành Nam, nhớ thương hôn nhân mà anh ta hứa hẹn, Lỗ Mạn có được chút xíu yêu thích của anh ta, Trần Trang có quyền lực mua bán ở Cát Lâm mà anh ta sở hữu, mà tao thì sao? Chua xót cả nửa đời, kết cục lại thê lương."



Cô ta cười ngây ngốc như kẻ tâm thần giai đoạn cuối, biến thân thành thanh kiếm sắc nhọn, lao về phía tôi: "Trình Bảo Ái, mày là con kỹ nữ xấu xa nhục nhã nhất. Tao nương tựa sai đàn ông, tao không thừa nhận. Nếu mày không ti tiện quyến rũ anh ta, anh ta sẽ rất tốt với tao, phụ nữ của anh ta dần từ trần, sao anh ta bỏ tạo được."



Tôi thờ ơ trước sự ngu xuẩn của cô ta, tôi thong thả ung dung kéo mũ dạ xuống: "Tại sao tình nhân của anh ta từ trần?"



Tiếng cười của cô ta đột nhiên im bặt, trong phòng tràn ngập chướng khí, che phủ lên lớp sơn tường loang lổ phai màu.



"Anh ta có từng rơi một giọt nước mắt nào khi các cô ấy qua đời, hay có một chút áy náy nhớ thương không?"



Lời này của tôi chọc vào chỗ đau mà cô ta luôn tự lừa mình, cô kích động mà rít gào: “Sao mày biết không có! Anh ta khẩn thiết kể lể ra nỗi bị ai tận cùng của mình với mày sao? Mày đanh đá ghen tuông, lòng dạ rắn rết, anh ta còn muốn lợi dụng mày để kiềm chế quan lớn cấp cao, tất nhiên anh ta phải dỗ dành cho mày vui rồi.”



Tôi như nghe câu chuyện cười cực lớn: “Trong mắt anh ta, các cô còn chẳng bằng bèo dạt mây trôi. Quá lắm ấy, anh ta coi như đạo sắt chém hư bị gỉ sét thôi. Lười mài, thuận tay ném đi, mới nhiều thì cũng như nhau thôi, anh ta không nhớ tình cũ đâu."



Tưởng Lan rùng mình ngẩng đầu, cô ta nhìn tôi đang được ánh mặt trời phản chiếu lại: "Dù anh ta chỉ lừa tình, mày chắc mày có được chân tình sao?"



Tôi sửa móng tay cái, nói vào đúng trọng tâm: “Kỹ thuật diễn của Trương Thành Nam có siêu quần thế nào thì đôi mắt của anh ta không lừa được người khác, anh ta thích tôi. Cô hỏi tôi khi nào bắt đầu, tôi không đáp được, nhưng tình yêu của anh ta là không thể phủ nhận.”



Cô ta run bần bật, nơm nớp lo sợ giòi bọ chui vào chui ra nệm bông, tôi cười nói: "Còn có thắc mắc gì không? Thời gian vừa rồi tôi không nhiều, bà Quan vắt óc nghĩ cách nịnh hót tôi, tôi phải nhận lễ, không chơi với cô nữa.



Cô ta không ngốc, thế trận tấn công rào rạt của tôi rõ ràng là không để cô ta sống, cô ta như gặp kẻ địch: "Trình Bảo Ái! Thời đại luật pháp, mày không có quyền tự tiện hành quyết tao! Quan Lập Thành là tham mưu trưởng của quân khu tỉnh, phu nhân của anh ta giết người, mày sẽ rước họa vào cho anh ta!"



Tôi vẫn mặt không đổi sắc mà thưởng thức chiếc nhẫn trên ngón áp út: "Tôi không thiếu cái mạng của cô, anh ta cũng vậy. Tỉnh ủy và bộ đội do anh ta gián tiếp tiêu diệt trừ đầu chỉ có dân chúng tầm thường, chính khách, sĩ quan, thậm chí cả cấp trên của anh ta, mà anh ta cũng không hề nương tay. Phu nhân của anh ta phải dã man, thủ đoạn thì mới xứng đối với anh ta chứ.”



Tôi gọi người ra tay, ba tên đàn em xông vào, tên cầm đầu mang theo cái khay, trên đó đựng một xấp giấy Tuyên Thành và một chén nước bùn lấy dưới rãnh lên, Tưởng Lan kinh ngạc chĩa tay vào tối: “Mày muốn tao nghẹt thở chết?"



Cô ta tuyệt vọng mà kêu to về phía cửa sổ tĩnh mịch, tên đàn em đá cô ta đến lảo đảo, khiến cô ta quỳ rạp dưới chân tôi, tư thế nhục nhã đến cực điểm: "Mày quả thực không coi ai ra gì!"



Tôi cúi người, vỗ nhẹ vào mặt cô ta "Đúng thế đấy, nhưng ai ở Đông Bắc cũng không dám vạch trần tôi. Tôi ung dung ngoài vòng pháp luật, hô mưa gọi gió, cô không cam lòng, đúng không?"



Tôi ngẩng mặt cười to: "Được làm vua thua làm giặc, làm vũng nước tiểu mà nhớ cái đức hạnh của cô đi, muốn đấu với tôi, cô quá non nớt."



Tên đàn em túm lấy mái tóc dài của cô ta kéo lê đến ghế dựa, cởi lưng quần trói chặt, cô ta tự biết hết cách cứu vãn tính mạng, nước mắt nước mũi giàn giụa mà mắng tôi, như có thể kiếm lời lại chút gì.



"Kỹ nữ! Đồ khốn kiếp ngàn người cưỡi, mày cậy Quan Lập Thành làm uy làm phúc, khi thấy mày không có giá trị, anh ta sẽ che chở cho mày sao?"



"Hỗn láo" Tên đàn em giảng một tát vào miệng Tưởng Lan: "Mày thì là thứ gì, mày có tư cách chà đạp cô Trình sao?"



Tôi chạm vào hoa tai: "Không sao. Mắng chửi đi, ân oán đời này, kiếp sau tôi chờ cô đến đòi."



Tên đàn em bóp một góc giấy, nước phun tung toé thấm ướt, văng lên mặt Tưởng Lan, chìm ngay tức thì, vẽ ra hình dạng nhấp nhô của mặt mũi cô ta, cô ta mấp máy môi dữ dội, tên đàn em chỉ phải bẻ mạnh đầu cô ta, giam chặt, che liên tiếp ba tờ, mắt không nhìn được, tôi đứng lên, dạo bước quay về: "Tưởng Lan, nói về điểm giống nhau của chúng ta, cô không thông minh bằng tôi nhưng lại khổ hơn tôi. Cái kết của cô, cô trách trời, trách đất, trách tôi, trách những người đàn ông đùa bỡn cô, vứt bỏ cô, cũng trách chính cô.”



“Tôi và Thẩm Hạo Hiên yêu nhau
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom