• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chỉ muốn hành hạ em cả ngày lẫn đêm- Anh muốn em (7 Viewers)

  • Chương 252: Sống không bằng chết

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trương Thành Nam chỉnh lại cúc áo cho ngay ngắn, anh mơ hồ nhận ra có điều gì đó không đúng lắm. những điều bí mật lộ ra từ miệng Tưởng Lan nói ra có phần hơi đắc ý và cũng giống như nội công ngoại kích. Mấy ông lão tôn sùng Phật ở Đông Bắc từ trước đến nay luôn cẩn thận, trùng hợp thay độ lão luyện của bọn họ rất khó. Nếu như nhanh thì sẽ thuộc dạng tình nghi, nếu như chậm thì có dấu hiệu do dự. Cần phải kín kẽ hơn một chút, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc. Trương Thành Nam gặng hỏi Báo Đốm đang chờ ở góc tường: “Tình hình ở Đông Bắc ra sao?”



Báo Đốm nói: “Anh Bính đang nằm vùng bên trong vùng Quan Lập Thành, lúc trước thì mất tích lúc mới vẫn còn chưa bại lộ. Viện kiểm soát thành phố Cáp Nhĩ Tân đã giúp đỡ sở công an tỉnh phá thành công hai vụ án mại dâm xuyên tỉnh lớn, liên quan đến mười mấy thành phố. Tổ chức độc ác của hàng trăm phụ nữ là một vụ án được bộ công an đặc biệt quan tâm, lúc đầu tỉnh ủy đã phải chịu sức ép của tỉnh Hà Bắc mà phải cúi đầu, bị băng đảng tội phạm này làm cho sức cùng lực kiệt, Thẩm Hạo Hiện chỉ mất mười mộtngày đã tóm cổ cả bọn. Có manh mối người ta đang cất nhắc anh ta làm phó viện trưởng viện kiểm soát tỉnh.”



Điều này có nghĩa là hàng loạt các sóng gió tội phạm trốn trại Trương Bỉnh Nam mà Trương Thành Nam gây ra đã có xu thế suy giảm, hưng thịnh chuyển thành suy tàn ở Đông Bắc. Thẩm Quốc Minh một tay che trời, Thẩm Hạo Hiện cũng một bước lên mây. Những huy hoàng vinh quang của bố mà anh ta dày công tạo ra trên con đường làm quan đều là giả tưởng hào nhoáng bên ngoài, suy nghĩ kỹ lại thật lo sợ. Tổ Tông đã bày mưu tính kế để giúp nhà họ Thảm vượt qua khảo sát trung ương, cho thấy nhân lúc nghị định bổ nhiệm cấp quốc gia đang nghìn cân treo sợi tóc thì anh ta đã một mình nắm giữ thời kỳ hoàng kim Quan Lập Thành thao túng biển lớn sóng lớn. Thời gian trôi qua, nhà họ Thẩm chuyển đến Đại Hưng, các công chức ở quân khu đặt cược cho tham mưu trưởng khi khỏi bệnh thì vội vàng cải tà quy chính, nhưng ông ta trắng trợn không kiêng dè gì lại là chuyện ngoài ý muốn. Chiến trận kiềng ba chân thành lập vào năm xưa lúc này thật sự đã rơi vào trong sự bấp bênh, là Quan Lập Thành. “Tôi muốn lập tức nắm rõ trong tay những biến động dù nhỏ bé nhất của Đông Bắc.



Trương Thành Nam cất bước đi ra ngoài cửa lớn,



Tưởng Lan vén chăn lên nhảy lên một cái: “Anh Nam!”



Cô ta hét toáng lên như kẻ tâm thần, giống như bụi gai phá xác mà ra. Cô ta quơ quơ tay giữa không trung, cố gắng thử nắm chặt lấy ngọn cỏ cứu mạng duy nhất. Nhưng đáng tiếc khoảng cách của anh kháxa, cô ta khó mà chạm đến được. “Em không sai, em đi theo anh năm năm, trong năm năm qua đều để tay lên ngực tự hỏi mình. Em không có lỗi với anh, không có lỗi với lương tâm, không có lỗi với việc thỉnh thoảng anh bố thí cho em. Em chưa từng phản bội, chưa từng làm hại. Lỗ Minh Nguyệt và Trần Trang không ai từng vì yêu mà hận, bọn họ đang chiếm đoạt, đang tính toán, thức tỉnh trong giấc mơ lớn, bọn họ thật sự yêu anh sao? Thử bọn họ yêu là sự hãnh diện, là thể diện, là sự vui vẻ khi thắng lợi. Thẩm Hạo Thiên xúi giục Lỗ Minh Nguyệt đào bởi kho dưới đất của anh, cô ta biết năm phần thì giấu diếm ba phần, về phe Thẩm Hạo Thiên mà bản đứng anh hai phần. Nếu như đổi lại là em, em sẽ không nói ra dù chỉ một chữ, e rằng cô ta vì bảo vệ tính mạng hoặc vì một con đường lui khi không được yêu chiều nữa. Còn em, dù em có nổi tiếng hay vô danh thì trong mắt anh em cũng chỉ là một người nhạt nhòa vô hình, có cũng được mà không có cũng được.”



Cô ta ngước đôi mắt đẫm lệ sáng lấp lánh, vài giọt nước mắt vẩn đục chảy xuống đuôi mi dài màu xanh: “Em không phải là gián điệp của ai cả, em chỉ là Tưởng Lan một người phụ nữ có tiếng có tên có máu có thịt. Em yêu sâu đậm một người đàn ông không thuộc về em, tự mình lừa dối mình. Hết lần này đến lần khác em tự nhắc nhở mình rằng bọn họ đắc ý thì đã làm sao, anh quên em em lại là người lâu nhất. Trong những ngày tháng khó khăn đó, em ở trong căn nhà trống trải ở Cát Lâm ngày đêm mong ngóng anh đến.”Cô ta run rẩy vuốt lên gò má tái nhợt gầy gò của mình: “Em chờ mong anh đến nỗi xuất hiện cả hai nếp nhăn, một nếp nhăn dài một milimet, một nếp nhăn dài mười inch, đó đều là những tháng ngày cô đơn trống trải của em. Em đau khổ canh giữ thế giới chật hẹp đó, em hận mình không hăng hải tranh giành, hận em không bằng Trình Bảo Ái. Nhưng em chưa từng oán hận anh, chưa từng dù chỉ một phút một giây.



Cô ta vỗ lên ngực mình: “Em yêu anh giống như ngại mình không đủ sức lực, để hận anh khó biết bao nhiêu, khó hơn cả tự giết chết chính mình.



Trương Thành Nam đứng phía xa ngược với giường, dáng vẻ thờ ơ không chút cảm động. Chiếc mành bằng cỏ của cửa sổ che lấp ánh hoàng hôn của mặt trời sắp lặn, vẻ mặt bình thản của anh xen lẫn ánh sáng đậm nhạt.



Tưởng Lan hốt hoảng luống cuống bò lên phía trước, cô ta lảo đảo quỳ xuống sàn nhà: “Em cầu xin anh, anh Nam! Em cầu xin anh đồng ý cho em giữ lại đứa con này.”



Dường như cô ta không hề cảm thấy đau đớn, tấm nệm đặt nhầm vị trí nên dưới sự ma sát của cô ta đã lộ ra hàng rào bằng sắt cứng chắc. Cô ta dập đầu lạy không ngừng, trên trán nhanh chóng hằn lên một mảng máu tụ “Em biết làm việc, em sẽ hoàn thành niệm vụ trước khi nó lớn lên. Em không quan tâm nó mang đến thứ gì cho em, nó sống hay ở đâu, nó muốn tìm nơi nương tựa thì em sẽ đến. Em cũng là phụ nữ, emcó sự do dự thiếu quyết đoán của mình, có lòng dạ đàn bà của mình. Em khao khát sự chăm sóc, em còn có những ngày tháng dài đằng đẳng và không ảo tưởng anh Nam muôi em mười mấy năm. “Em thì có tài đức gì, khi còn trẻ đẹp không có được anh, khi già yếu rồi em càng không hy vọng viển vông. Nhưng đứa con là chỗ dựa của em, là hy vọng và mạng sống của em. Lỗ Minh Nguyệt từng nói một câu mà em rất tán thành, cô ta nói khi làm người phụ nữ của anh rồi thì cả đời này không thể yêu người đàn ông nào khác. Những người đàn ông đó đều nhu nhược, không có tài cán gì, dối trá và tởm lợm. Bọn em đều bị phá hủy, phá hủy trong sự mê hoặc về sự giỏi giang của anh, trong trò chơi tình ái thật giả của anh. Cho dù đứa trẻ em đang mang thai này làm cho ah ghê tởm, ghét bỏ, coi như không nhìn thấy, thậm chí nó còn là gánh nặng cả đời này của em thì em cũng muốn mạo hiểm một lần.” “Trần Trang là người lý trí nhưng thật ra không phải, em mới là người lý trí nhất. Em hiểu làm thế nào mới có thể sống sót, không bị coi là cái định trong mắt và sống những tháng ngày im lặng. Ba mươi năm nay em sống rất sợ hãi nhát gan nhưng không có được gì, thứ em muốn từ đầu đến cuối không hề có."



Cô ta nở nụ cười thê lương: “Một người đàn ông cao hứng thì tàn sát, lừa lọc trêu trọc em là chuyện bình thường. Làm người phụ nữ của anh thì phải can đảm anh dũng để xứng đối với anh. Trình Bảo Ái là người xứng đáng.Sự đau lòng sụp đổ của Tưởng Lan càng thôi thúc sự nhân từ đang sắp phai mờ của Trương Thành Nam. Đáng tiếc cô ta không có tư cách để châm lửa, hoa quỳnh sớm nở tối tàn. Anh vân về sống mũi: “Nó không hề có giá trị gì cả, bỏ nó đi. Đừng để tôi phải nói lần hai.”



Tưởng Lan tuyệt vọng nắm mắt, lồng ngực tuôn ra sự buồn bực khó chịu và bật lên tiếng nức nở khàn nhỏ: "Anh Nam, em nhớ anh từng nói anh thích em hiểu chuyện. Em vốn không muốn hiểu chuyện mà giống như cô ta ngang ngược coi trời bằng vung. Anh tức giận vì cô ta khó thuần phục, chẳng phải đến bây giờ anh vẫn khoan nhượng bao dung. Cô ta có tư cách làm những chuyện mà tất cả phụ nữ làm cho anh. Sự hư hỏng của cô ta, tồi tệ của cô ta anh lại coi nó như sự thú vị trong tình yêu, đó chính là mưu kế của phụ nữ.”



Cô ta hoảng hốt nhìn chằm chằm vào cây hoa lan đã vỡ nát: “Trái tim của anh không phải là nguội lạnh, mà người hâm nóng cho nó không phải bọn em.



Trương Thành Nam không nói lời nào, anh ta mở cửa đi ra. Tưởng Lan giống như bị rút gân, gương mặt cô ta tái nhợt ngã ngồi trong tấm chăn bông mềm mại, bưng cái bụng vẫn còn bé mà ngày ngốc khóc nức nở. Tôi không thể lui được nữa mà chạm mặt đối đầu với anh, Đầu Trọc gãi gãi sau gáy: “Anh Nam, tôi không ngăn cô Lauren được." Sự kinh ngạc của Trương Thành Nam rõ ràng có thể thấy anh chưa từng dự tính sao tôi lại nhanh nhẹncó được thông tin, anh biết Đầu Trọc đã làm hỏng chuyện nên liếc mắt nhìn cậu ta một cái.



Đầu Trọc chặn một cô y tá đang đi vào trong phòng bệnh thay thuốc: “Cô Tưởng phá thai, nhanh nhất sau mấy ngày thì hồi phục?” “Phá thai?" Cô y tá đó làm vẻ mặt ngạc nhiên. “Cô Tưởng còn trẻ như vậy, cảm xúc cũng không ổn định, hậu quả sau nhiều nhiều vô kể. Sau này còn cần sao?"



Đầu Trọc nhanh nhẹn liếc nhìn Trương Thành Nam, người ở phía sau càng nhíu mày chặt hơn. Đầu Trọc kéo cánh tay cô y tá: “Dùng thuốc nhập khẩu, tiền không thành vấn đề. Bảo vệ cơ thể của cô Tưởng, còn thai nhi thì không cần."



Bọn họ càng đi càng xa, nói chuyện cũng nhẹ nàng hơn, nghe không hề chân thành gì. Tôi nhìn Trương Thành Nam mà không hề nhúc nhích, anh cũng nhìn tôi, chúng tôi đều nhìn nhau trong cái hành lang nhỏ bé bụi bặm này. Một lúc sau anh đi về phía tôi, sau đó cầm lấy tay phải đang rủ xuống của tôi một cách tự nhiên, vừa ăn ý lại lanh lợi giống như vợ chồng vậy. Anh nhận ra nhiệt độ của tôi đang lạnh đến nỗi gần như sắp đóng băng, động tác của anh hơi chậm lại: “Đến bao lâu rồi?”



Tôi ngẩn người ra, dùng ánh mắt chết lặng nhìn chăm chăm vào anh xuyên qua ánh chiều tà bên ngoài cánh cửa sổ, trong nháy mắt cảm thấy rất xa lạ.



Tôi thừa nhận anh sao?



Thông suốt sao? Hoàn toàn sao? Chân thực sao? Sự nham hiểm của Quan Lập Thành, sự tàn nhẫncủa Tổ Tông hiện lên trong đôi mắt của bọn họ, không thể nào che giấu được. Tôi vô cùng căm phẫn và cũng rất sợ hãi.



Tôi đã ngu ngốc đến tận bây giờ, biết bao nhiêu đêm chung giường mà ngay cả người đàn ông chung chăn chung gối tôi cũng không biết gì cả.



Tôi yêu sự chân thành của Trương Thành Nam, yêu sự thẳng thắn mà anh đối với tôi.



Tôi yêu anh giống như cơn gió lớn lướt qua, tàn phá thế giới ngu ngốc của mình và phá đổ sự bướng bỉnh cổ chấp mà tôi luôn bảo thủ. Nó khiến cho trái tìm yêu người khác của tôi từ đang khô cằn đến chết trong gốc cây quang vinh.



Tôi yêu cách anh ấy chiếm lấy tôi diễu võ dương oai, yêu cách anh ấy khi dễ độc tài gây sự với người khác.



Chúng tôi không bình đẳng, tôi nhẫn nhục chịu đựng để mặc cho anh ấy bắt chẹt gây khó dễ.



Chúng tôi cũng bình đẳng, anh không phải là bầu trời của tôi, chỗ dựa của tôi và là chúa cứu thể của tôi.



Anh ấy là một người đàn ông.



Anh ấy dùng cách của đàn ông để chinh phục sự quật cường ngang ngược của tôi.



Vì tình yêu nam nữ còn mãi cho đến khi chết, vì cuộc tình trộm được này mà tôi đã phản bội tất cả và anh ấy lại đoạt đi tất cả. Chúng tôi đều đang rung động trước những suy nghĩ bối rối mà điên cuồng nhất của nửa cuộc đời mình.



Chữ tình ập xuống, càng muốn che giấu thì nócàng lộ.



Tôi không chịu nổi sự rạn nứt của nó, không chịu đựng nổi sự đào sâu của nó và không chịu đựng nổi sự biến chất của nó ở hiện tại. Tôi muốn nó là mắt xích bị thương bi kịch và vô cùng oanh liệt trong ký ức của tôi.



Anh kề bàn tay của tôi lên bên đôi môi nóng hổi của mình, cắn lên gang bàn tay. Cơn đau đớn khiến tôi hoàn hồn lại, sau đó anh lại hà làn hơi nóng hổi lên làn da của tôi. “Còn làm mình làm mấy với tôi, ồn ào hơn nửa tháng rồi vẫn chưa thấy thoải mái sao?”



Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh hiện lên ý cười nặng nề bất lực: “Cái đồ không có lương tâm, bam đêm độc chiếm giường lớn để ngủ cho ngon sao?”



Hai mươi ba ngày là người xa lạ với anh, anh chưa từng đi đến phòng tôi nửa bước và tôi cũng không hề chủ động nói chuyện với anh.



Tôi vô cùng ủy khuất, nhưng không thể bộc lộ nó ra được.



Tôi lựa chọn anh có nghĩa là lựa chọn sống cuộc sống bất đồng khác biệt với Quan Lập Thành.



Tôi từ bỏ danh phận, từ bỏ sự ổn định, từ bỏ lợi lộc.



Cuộc sống đều là một cuộc chiến gian vô cùng gian nan khó khăn. Trương Thành Na dắt tôi đi ra khỏi bệnh viện, đi trên con đường quay về trang viên. Từ đầu đến cuối tôi không hề hỏi anh chuyện liên quan đến Tưởng Lanvà đứa bé, anh cũng không nhắc đến chuyện đấy mà l lặng mở cửa sổ rộng hơn rồi hết hút xì gà đến thuốc lá.



Làn khói dày đặc được nhả ra ngoài cánh cửa thủy tinh, cơn gió lạnh thổi vào bên trong một chút mang theo mùi của anh.



Cho dù ở trong biển người chật ních hay là có những tiếng hét chói tại ồn ào thì tôi luôn có thể tìm thấy anh, nghe thấy giọng nói của anh và luôn bắt được anh.



Có đôi khi tôi ghét cay ghét đắng bản thân mình chìm xuống vực sâu như vậy.



Từ khi tôi lừa dối sống chết bước vào Ma Cao, tôi đã được định trước là sẽ phải thua rồi.



Tôi không bị thua bởi thời buổi loạn lạc, không bị thua bởi vương quyền mà bị thua bởi Trương Thành Nam. “Cái tại của Trịnh Mạc Lâm là thứ bao quát có một không hai của Ma Cao, trắng đen đều có thể nhìn thấy. Nếu như cô Tưởng ra khỏi gốc rạ này thì sẽ không ra nổi một ngày, anh cần gì phải giải thích.” “Trịnh Mạc Lâm không hài lòng với sự lừa dối đe dọa và lợi dụng của anh, anh ta đã ôm thù ôm hận với anh. Nhìn về ngoài anh ta không động đến bánh của anh, nhưng lại đang ân núp báo thù. Anh ta không uống chết chất béo của Lạc Sầu Môn và cũng không bảo vệ Sáu Ma, Sáu Ma phản bội anh ta, người và tiền đều không còn giá trị gì nữa. Ân oan giữa anh ta và tôi, khi tôi nắm được cái bím tóc của anh ta thì nó đã kết thành một đoạn dài rồi.”Chiếc xe dừng lại ở ngã tư đường, anh nhìn cây đèn giao thông đang nhấp nháy. “Đi tàu ngầm vào trong Hồng Kông là chuyện vô cùng dễ dàng, bởi vì nhân viên điều tra ở Đông Bắc đã rút đi rồi, Vương Lẫm thì ăn trong nằm ngoài. Quan Lập Thành và Thẩm Hạo Hiên không tin anh ta, anh ta không khuấy nổi bọt nước. Chúng ta không sặm được thị trường Hồng Kông nhưng cũng không đến nỗi hoàn toàn mất đi. Tàu ngầm đang cập bờ phân biệt hướng gió, nhân viên điều tra của Hồng Kông thì nhắm một mắt mở một mắt nên sẽ không gây sự. Nhưng đi vào trong Ma Cao sẽ rất khó khăn vất vả.”



Đầu Trọc quẹo trái vô lăng, lái vào trong một con đường rộng lớn. Hai bên con đường là đài phun nước được lắp đèn neon sáng rực rỡ đủ loại màu sắc, nhìn quang cảnh rất rực rỡ đầy màu sắc: “Xét đến cuối được hay không được thì đều dựa vào cửa ải Trịnh Mạc Lâm này. Cô Tưởng cực kỳ quan trọng, cô ta có thể tóm lại được hay không phụ thuộc vào việc Trịnh Mạc Lâm có ngại bị hủy hoại danh tiếng trong giới cảnh sát hay không”



Chiếc xe phi như bay đến dãy nhà ở cuối: “Tàu ngầm đợi ba ngày hai đêm ở Hồng Kông, nhân viên kiểm tra đã kiểm tra qua bốn vòng. Có lẽ trong lúc này Trịnh Mạc Lâm sẽ không bỏ qua, nhìn ý của anh ta có lẽ sẽ còn kéo dài thêm một tuần nữa. Tàu ngầm bị trì hoãn không vào cảng được, nếu như mất một tiếng đồng hồ thì áp lực của chúng ta sẽ càng nặng nề hơn.”



Tôi lờ mờ hiểu được, tôi đóng cửa sổ lại tránh để câu chữ bị làm loãng đi bởi cơn gió: “Các anh địnhdùng đứa bé của Tưởng Lan để lừa gạt Trịnh Mạc Lâm, ép anh ta mở cửa khẩu. Anh ta không đồng ý thì lấy xì căng đan để uy hiếp, ép làm theo sự chi phối điều khiển.



Điều kiện trước tiên để làm cách này chính là Trịnh Mạc Lâm và Tưởng Lan từng có gần gũi về thể xác..



Nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy khi Trịnh Lan vừa mới đi đến Ma Cao, trong tình thế bắt buộc sự hăng hải của cô ta thật sự đã giảm bớt đi chẳng còn được bao nhiêu. Ánh mắt của cô ta không lừa gạt người khác, không giả vờ mà là đôi mắt trống rỗng và mệt mỏi.



Cô ta bị kẹt ở trong vòng xoáy chơi cờ nam quyền, lấy mình để làm đồ ăn. Đánh bẫy chim sẻ, săn bắt chim ưng, thứ cô ta dẫm vào không phải là vết xe đổ của Trần Trang mà là sự ám ảnh trong tâm hồn mà cô ta không thể nào quên được.



Mười ngón tay của tôi siết chặt vạt váy, suýt chút nữa thì làm rách tấm vải lụa. Móng tay tôi đâm vào hoa văn, không biết khi mũi kim đam vào bộ quần áo thì bộ quần áo đó có đau giống như tôi không? “Khi em liều sống liều chết chiến đấu với hai trăm quân cho anh, vào cái đêm mà chú Ba tổ chức yến tiệc có xảy ra chuyện gì không?”



Bên trong xe lặng ngắt như tờ, không khí dồn xuống cực thấp đến nỗi tôi sắp không thở nổi nữa. Đầu ngón tay thô ráp của Trương Thành Nam dường như chạm lên khỏe mắt tôi: “Tiểu Ngũ.” Anh đổi lại gọi tên của tôi với giọng điệu từ trước đến naychưa từng có, sự hít thở mỏng manh dường như bị ngăn ở yếu hầu. “Trên thế giới này bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể mang thai cốt nhục của anh.”



Anh vuốt nhẹ lên nốt ruồi chu sa mọc trong hàng lông mi dày của tôi. Chiếc xe chạy qua nắp giếng bỏ hoang thì đột nhiên xóc nảy lên, theo quán tỉnh tôi ngã vào trong lòng anh. Anh ôm lấy tôi giống như trước kia khiến tôi không thể nào đẩy ra được. Đứa con của Tưởng Lan có mang họ Trương hay không, cô ta dám mang thai một cách trắng trợn như vậy một là do sự sơ suất của Trương Thành Nam đã cho cô ta kẽ hở để chui vào, hai là mưu kế của



Trương Thành Nam biến cô ta thành vật hy sinh.



Trong lòng tôi biết rất rõ, anh muốn vượt qua mọi chông gai. Nhưng đây cũng không phải là một sớm một chiều và anh cũng không chiến đấu một mình, sinh lực và những chiến sĩ đã chết đắp nên giang sơn của anh, bộ áo choàng lộng lẫy nhất không phải được nhuộm từ máu tươi sao?



Hoặc là đưa tang, hoặc là xưng vương.



Tôi chống lại Tưởng Lan, Tưởng Lan cũng căm thù tôi. Hai chúng tôi không ai tha cho nhau, chúng quy cũng là điều dễ hiểu.



Tin tức Tưởng Lan được cưng chiều đã lan ra tràn ngập ở Ma Cao, từ nhân vật nổi tiếng quyền quý đến những tên du côn cứng đầu đều muốn nhìn thấy phong thái của cô Tưởng người đã thay thế lá cờ lớn 1902 được cắm trên tường thành tòa nhà Chính Lợi,



Lauren cũng bị huyết tẩy. Ở khắp mọi nơi không thiếunhững người trèo lên cao, thêu hoa thêu gấm nhưng lại thiếu những người trèo cao ngã đau, giúp người khi gặp nạn. Theo con mắt của người ngoài Tưởng Lan rất sáng lạn rực rỡ, còn nhìn tôi thì ảm đạm không được vừa ý nhiều hơn. Cô ta có khả năng đánh gục tôi, về đạo hạnh cô ta cũng hơn tôi, tôi chỉ đành chịu thua tâm phục khẩu phục và không có ý đánh trả lai.



Tàu ngầm đi gần đến bến cảng, cách Ma Cao khoảng sáu mươi ki lô mét. Tôi trang điểm ăn mặc đi đến Lạc Sầu Môn, tìm liên hệ với tay sai thân tín Kỳ Đông của anh đại B. Tôi cầm được một phần ba khoản tiền ứng trước, hai phần ba số tiền còn lại thì cầm tận tay.



Kỳ Đông đùa nghịch với danh sách hàng hóa, anh ta mỉm cười thản nhiên nói: “Cô Trình cũng có người đàn ông không thể kiềm chế được nhỉ.



Tôi không thèm để ý đến mà kiểm tra chi phiếu mà chính tay Anderson ký lên: “Năm nghìn cân Cocaine, ba nghìn cân ma túy đá, tất cả đều đã ghi chép trong sổ sách. Bảy nghìn cân còn lại sẽ được chia ra thành mười nhóm và được chúng tôi phụ trách vận chuyển đến khách sạn tư nhân Venice, khu vui chơi giải trí và chuỗi sòng bạc theo như ý của ông chủ Thái. Điều này coi như là quà tặng kèm của anh Nam để các anh đỡ khỏi nhúng tay vào, nếu như nhân viên kiểm tra có tập kích kiểm tra bất ngờ thì chúng tôi sẽ gánh chịu một mình. Lần đầu hợp tác lớn, vì lo lắng về vấn đề phản bội thì các anh nặng, chúng tôi nhẹ, dù sao quyền quyết định nằm trong tay anh Nam.”Kỳ Đông nói: “Thần thái của cô Trình rất khó nhìn thấy ở người phụ nữ. Con gà của ông ba là cô Tưởng đang dưỡng thai, ông ba đưa cô ta tham dự rất nhiều buổi vũ hội lớn nhỏ trong giới kinh doanh ở Ma Cao và làm quên được rất nhiều nhân vật nổi tiếng. Cô Trình vẻ mặt âm u, âm thầm lặng lẽ làm việc. Tôi cũng cảm thấy không đáng thay cho cô.



Tôi không có động tĩnh gì mà chỉ khẽ nở nụ cười: “Hoa nở thì phải tàn, cho dù cây mẫu đơn thật sự là quốc sắc thì cũng sẽ phải tàn lụi thôi. Huống hồ là người phụ nữ có khuyết điểm nhỏ nhặt



Kỳ Đông từng so chiêu trước mặt tôi, suýt chút nữa chơi đùa với số mệnh. Anh ta thấy tôi đầu muối không vào cứng mềm không ăn thì không cố chấp khiêu khích lý giản, sợ lợn lành chữa thành lợn què. Anh ta chuyển chủ đề câu chuyện: “Làm kinh doanh kiếm tiền là bổn phận của người kinh doanh, cũng là việc khẩn cấp trước mắt của ông ba, Cho dù tôi là người phương nào, vàng thật bạc trắng vào trong tài khoản thì cô Trình cũng đừng quên đồng ý với tôi.”



Tôi cười nói đương nhiên.



Kỳ Đông cúi người chào tôi, dập tắt mẩu thuốc lá rồi đứng lên. Khi anh ta đi ngang qua tôi thì bỗng nhiên dừng lại, nở nụ cười như không và nói: “Tôi rất nghi ngờ, tham mưu trưởng Quan đưa cô Tưởng đi, ý đồ của anh ta rấy rõ ràng. Một người thông mình khôn khéo như Trương Thành Nam lại nhận chiêu này một cách hào phóng như vậy.



Anh ta nói rồi liếc nhìn tôi với ánh mắt thâm sâu, không nói lời nào mà quay người rời khỏi bàn rượu.Tôi thì vẫn lắc lắc ly rượu vang đỏ, chìm vào trong sự trầm tư.



Chiếc bàn kế bên tôi có mấy người phụ nữ trung niên đang ngồi, bọn họ ăn mặc lộng lẫy xa hoa giống như những quý bà giàu có nào đó. Một bà lớn tóc ngắn trong số đó đang rót rượu cho bạn của mình: “Lão Mã nói Ma Cao sắp chuyển biến rồi, hàng tấn ma túy đã được đưa đến cảng Hồng Kông mà nhân viên kiểm tra không dám ngăn cản. Bên phía cảnh sát dự đoán bột phần trắng vỡ vụn như mưa đá, ông ba Trương là kẻ đứng đầu. Phải nói có rất nhiều người kinh doanh có con mắt nhìn người ở Ma Cao đang chen lấn nhau mở thị trường cờ bạc, nhưng bọn họ vẫn nhìn trúng thị trường ma túy. Lợi nhuận của ma túy cực lớn, xác định giá cả như thế nào là tùy vào tâm trạng của mình.



Một là lớn trẻ hơn một chút ngồi bên cạnh bà ta thờ dài nói: “Tôi vốn tưởng rằng cô Lauren là người rất tàn nhẫn, hóa ra cô Tưởng này mới là người như vậy, chỉ vỏn vẹn trong một tháng mà cô ta đã tiếp quản công việc xã giao và việc làm ăn của cô Lauren, Mặc dù nói là công việc nhàn hạ tự do, nhưng bà hiểu chứ, ông ba Trương không phải là một người bình thường mà là một tên thổ phỉ súng vác vai giành giật thiên hạ. Nếu như muốn có được sự yêu thích và xem trọng của ông ta thì cần phải dùng những tuyệt chiêu thật sự trong lĩnh vực kinh doanh giao tiếp. Ông ta không thể nuôi một người phụ nữ vô dụng và nâng người đó lên được.” “Thời gian cô Lauren ở bên cạnh ông ba không phải là ngắn, thủ đoạn của cô ta rất lợi hại.”Bà lớn tóc ngắn đó nâng chiếc ly để cao lên, cười hạ hạ nhìn ra ngoài sàn nhảy: “Thế nhưng cái bụng vô dụng đó dù có khoác thêm bao nhiêu lông phượng hoàng đi chăng nữa thì cũng là gà không thể đẻ trứng. Một người đàn ông chững trạch gặp mặt đã có tình cảm, huyết mạch không ngừng cắt, cô Tưởng mới là người có năng lực. “Ông ba là người đi từ nơi khác đến Ma Cao, người như thế này chỉ có hôm nay không có ngày mai." “Thổi bỏ đi.” Bà lớn tóc dài khẽ nở nụ cười khinh thường: “Ở các tỉnh lớn đều có những ông trùm xã hội đen, nhận tình sinh con cũng không phải là chuyện kinh khủng gì. Bà chưa nghe nói nào có ai đoạn tử tuyệt tôn sao?Sắc đẹp và con cái, càng có lợi ích hơn cho người đàn ông giàu có.”



Tôi siết chặt chiếc ly thủy tinh, từng dấu vân tay hằn in lên quanh chiếc lỵ, dường như tôi không cảm nhận được niềm đau mà càng siết chặt chiếc ly trong tay hơn. Tôi cố gắng kìm nén lửa giận đang tuôn trào trong người, nhưng tôi đã đánh giá cao sự kiềm chế của mình. Dưới sự ma sát, chiếc ly nhảy lên rồi vỡ tan thành từng mảnh vụn.



Tôi vội vàng quay về 1902, ánh mặt trời lúc xế chiều rải rác trên bầu trời âm u trước khi cơn mưa kéo đến. Cánh cửa sắt trong trang viên mở rộng, hai người vệ sĩ xa lạ đang đứng gác dưới gốc cây. Tôi liếc nhìn bọn họ, bọn họ nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi loáng thoảng đoán được điều gì đó, quả nhiên đúng như dự đoán của tôi, trongphòng khách có vài người khách không mời mà đến và Tưởng Lan vừa mới xuất viện chưa được bao lâu.



Vẻ mặt của cô ta đã tốt hơn rất nhiều, phần bụng dưới của cô ta vẫn phẳng như trước. Tôi nghe nói cô ta không phá thai, còn nguyên nhân cụ thể như thế nào thì tôi không biết, e rằng chỉ có một mình cô biết.



Cô ta bưng một bát cháo tổ yến ăn, nghe thấy tiếng đóng cửa thì lười biếng hỏi một câu: “Cô Trình, cô sẽ không để ý nếu như tôi mượn phòng bếp của cô chứ?"



Tôi thay giày, rút chìa khóa ra khỏi ổ cắm: “Cho dù tôi để ý thì cô Trình có thể đảo ngược thời gian, không mượn phòng bếp của tôi sao?”



Cô ta múc một thìa rồi thổi cho nguội: “Cũng đúng, làm gì có hối hận chứ. Cô Trình ghét tôi thêm thì cũng không thể nào ngăn cản sự từng bước tiến lại gần của tôi."



Cô ta đút thìa canh vào trong miệng: “Tôi giống như con ngựa của anh Nam, chỉ biết trơ mắt nhìn cô từng bước xâm chiếm, chiếm lấy làm của riêng cũng không làm gì được cô.” “Anh ấy nói rất rõ ràng rồi mà, đẻ đứa bé ra thì cô cũng không thể trói buộc được bố đứa trẻ, ngược lại còn liên lụy đến cô. Mục đích của anh ấy là thông qua Trịnh Mạc Lâm để giam chân tờ séc của đồn cảnh sát, có bình an sinh ra hay không thì không khác biệt lắm.” “Sao lại không có chứ?” Tưởng Lan đưa cái bát cho vệ sĩ: “Tuổi già chính là thảm họa cả đời của phụnữ, kẽ hở mà cô không nhìn được không sở được nó lại chiếm lấy, nó khiến trong đôi mắt của người đàn ông không còn ánh sáng say mê cô nữa. Nó là khắc tinh của sự cưng chiều, là kẻ địch của vẻ đẹp. Mà đứa trẻ, cho dù nó không giúp gì cho việc lên leo lên vị trí cao cho tôi, nhưng nó cũng là đồ bảo hộ của tôi, là một con kim bài của tôi và nó vẫn có ưu thế hơn là không có gì.”



Tôi mỉm cười: “Cầu mong cho cô Tưởng được như ý nguyện, mong cô đừng bao giờ để gậy ông đập lưng ông.”



Tôi ném chìa khóa ra ngoài không trung, sau đó xoay người bắt lấy rồi chậm rãi đi lên tầng. Khi đi được một nửa cầu thang, cô ta đột nhiên lên tiếng nói: “Cô không có cảm giác nguy hiểm sao?”



Tôi vội vàng dừng bước chân lại: “Nguy hiểm?” Tôi cố gắng giễu cợt quan sát cô ta: “Cô?”



Tôi cất tiếng cười to, nghe giống như tiếng cười vô lý: “Dựa vào cái gì mà tôi thu hút người phụ nữ của Đông Bắc, bọn họ đều muốn làm Trình Bảo Ái. Đối với tôi sự nhẫn nhịn chịu đựng của cô, sự khổ sở của cô chỉ là người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt mà thôi. Có rất nhiều người không chiến đấu mà tự thua, người đàn ông không muốn cho cô tấm chân tình mà thứ anh ấy tạo ra chỉ là một cái lồng giam, mà ở trong lồng giam ấy cô Tưởng chỉ là một con chim héo rũ tàn lụi. Tôi thấy đáng thương cho cô hơn là kiêng dè sợ hãi cô.”



Ánh mắt của tôi liếc nhìn vào bụng của cô ta: “Chúng ta đều đánh cược khi ở lâu với anh ấy. CôTưởng quay đầu lại nhìn thấy quang cảnh mà lấy cả một đời ra đánh cược, cô cũng khôn ngoan không khác gì tôi.”



Tôi nói xong câu nói này thì tiếp tục đi lên, cô ta giống như một pho tượng bị tôi đặt ở bên ngoài cửa.



Tôi không rõ cô ta quay trở lại phòng của mình từ bao giờ, tóm lại cô ta quay trở về phòng cũng gần cùng lúc Trương Thành Nam trở về vào lúc nửa đêm. Anh không ăn cơm tối, đến khi người bảo mẫu hâm nóng một chút đồ ăn và đưa vào nhà ăn thì rời đi. Tôi đi tới đi lui mấy vòng, mắt liếc nhìn đồ ăn đã nguội lạnh. Tôi suy nghĩ vài giây, sau đó cẩm lấy một cái bát trong lòng bàn tay rồi đi thẳng lên trên thư viện.



Đầu Trọc đang ở trước bàn làm việc, cơ thể của cậu ta cũng rất béo và chắc nịch chắn cả Trương Thành Nam. Trương Thành Nam chắp tay đưa lưng về phía tôi, ánh mắt của anh nhìn về phía tháp Ma Cao: “Trình Bảo Ái không cần mạng sống mà lao đến Long Giang cùng với tôi, hai nhóm người ở Đông Bắc vẫn không nỡ ra tay. Tưởng Lan là thuộc hạ của tôi, chuyện cô ấy mang thai với tôi là chuyện đương nhiên và không ai nghi ngờ trước mặt tôi đang mưu tính cái gì. Tôi làm ăn phát đạt ở Ma Cao, tôi tự hào tự cho rằng thời gian Đông Bắc tái khởi sẽ không còn bao xa, sẽ coi Quan Lập Thành là người bạn đồng minh chân thành gia nhập cùng với tôi để chống lại nhà họ Thẩm, tôi hưởng thụ và coi trọng tình cảm cũ mà anh ta mang tới là điều dễ hiểu. Lợi dụng phụ nữ để đạt được mục đích là điều mỗi một người bọn họ đều từng làm qua. Tính cách của Trình Bảo Ái rất cố chấp cứng rắn, tình cảm cũng rất cố chấp cứng nhắc. Côấy dùng tương lai đánh cược ở bên cạnh tôi, nhưng lại mất đi sự yêu thương và yêu quý của tôi. Trong khi cô ấy bị lạnh nhạt, Quan Lập Thành và Thẩm Hạo Hiện cũng có bước đột phá để tiếp cận kìm hãm Ma Cao, cô ấy không phải là vật cản trở mà chính là một bước ngoặt chuyển tiếp, sự chú ý của các thế lực cũng chuyển đến Tưởng Lan.



Anh ấy đi vòng qua kệ sách, chần chừ do dự một chút. Sau đó anh ấy rút ra một quyển sách của Hàn Phi Tử, lật giở vài trang, anh không hề buông quyển sách xuống giống như rất có hứng thú về nội dung của nó: “Trong ván cờ chém giết ở vùng Ma Cao Đông Bắc này, Trình Bảo Ái có vai trò vô cùng lớn. Cô ấy có bản lĩnh yêu cầu Ủy ban kiểm tra kỷ luật từ chức, Quan Lập Thành chắc chắn không phải là quả hồng mềm rơi xuống sau vòng thẩm vấn Trung ương. Nhưng không có cô ấy, anh ta tất nhiên chịu trách móc nặng nề và lãng phí tâm sức. Danh tiếng của quan chức không dễ dàng bị khinh thường, về bản chất Trình Bảo Ái đã hiểu rõ Thẩm Quốc Minh và mượn Ủy ban kiểm tra kỷ luật để hắt đi quỷ kế của Quan Lập Thành. Với sự thông minh và lòng can đảm của cô ấy, cậu cho rằng bọn họ không muốn có được cô ấy sao?"



Trương Thành Nam liếc mắt nhìn Đầu Trọc đang mơ mơ hồ hồ: “Nhượng bộ tạm thời là lạc mềm buộc chặt. Quan Lập Thành không bỏ qua, Thẩm Hạo Hiên càng không bỏ qua.



Anh vừa bực mình vừa buồn cười kéo rèm cửa sổ ra, đi xuyên qua sân thượng là phòng ngủ sát bên cạnh. Tôi vẫn chưa tắt đèn, nước ở trong phòng tắmvẫn chưa xã hết vang lên tiếng nước chảy róc rách róc rách trong bồn tắm lớn. Có thể thấy vẫn chưa vào đêm, con người cũng chưa yên tĩnh: “Chẳng phải cô ấy đang đùa giỡn với tôi sao?" “Có và vào miệng cô Lauren cũng không nổi trong lòng đang để ý đến anh Nam.”



Trương Thành Nam đóng quyển sách lại, anh ngồi nghiêng trên mép bàn, đôi mắt liếc nhìn ánh đèn vẫn đang sáng “Trước kia cô ấy trốn tránh tôi, ghét bỏ tôi, coi tôi như một loại bệnh phá hủy cuộc sống của cô ấy. Sau chuyện thất bại ở chùa, tôi mong rằng thà cô ấy vẫn là cô ấy hồi trước. Thậm chí tôi còn hơi bất ngờ cô ấy có thể quên sạch một cách bình thần như vậy. Tôi thường nghĩ tôi cướp lấy cô ấy là điều đúng hay sai



Trong đôi mắt anh là làm sương mù u ẩm tối tăm “Này, có phải tôi đã quá ích kỷ rồi không?”



Tôi dùng đầu ngón tay xoa vào mép đĩa sứ, vô cùng kinh ngạc



Tôi kh lưng đặt cái đĩa ở cầu thang sau đó quay trở về phòng



Trong đợt tấm công bí mật không hề có kẽ hở của Trương Thành Nam, Trịnh Mạc Lâm bắt buộc phải lu nhường một bước. Vào nửa đêm từ lúc không giờ ba mươi phút, năm mươi sâu nhân viên kiểm tra ở bến tàu Ma Cao sẽ hoàn toàn rút lui. Tàu ngầm tính đúng thời cơ đi vào trong càng chỉ cần đổ bộ cặp bờ thì cuộc mua bản này không cần phải lo lắng về chuyện xấu có thể xảy ra nữa.



Rạng sáng trong bến tàu Ma Cao trong vòng vâycủa hàng ngũ đào núi lấp biển đèn đuốc sáng rực, sáng như van ngày. Từng ngọn đèn dầu treo trên lều vải và ngọn cây giống như hàng biển lửa dài, có thể nhìn thấy những ngôi sao lác đác và chiếc đồng hồ lấp ló lúc ẩn lúc hiện ở Ma Cao.



Mặt sông mênh mông sóng nước, làn sóng sôi trào cuồn cuộn. Dưới ánh trăng, thủy triều gào thét rồi hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, xuyên thắng lên tận mây mù dày đặc. Hai cánh cổng ở cảng Nam mở toang, một chiếc tàu ngầm màu vàng nhạt hình viên đạn dần dần lặn xuống đáy sông sâu hàng nghìn mét. Tiếng những người hộ tống chiếc thuyền vận chuyển hàng hóa reo lên, tám mươi tám nhân viên kiểm tra cầm súng đứng bên boong tàu, cánh buồm được treo lên cao giương lên dòng chữ lớn đỏ như máu.



Thân hình cao lớn kiên cường của Trương Thành Nam đứng nghiêm chỉnh dưới nơi hội tụ của biển đèn, dưới chân anh là đá ngầm bám đầy rêu. Đá ngầm trải dài khắp nước sông bát ngát, từng đợt gió thổi mạnh chiếm đoạt sông núi và thổi bay chiếc áo khoác gió của anh và bay phần phật trong màn đêm. Anh đứng sừng sững bất động, giống như chiếc đồng hồ được điêu khắc chạm trổ.



Tôi đã từng nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú của anh rất nhiều lần, sự dịu dàng hào hoa phong nhã, vẻ hung hãng ngang ngược máu nhuộn ánh chiều tà, sự phong lưu như ngọc đó đều không thể so sánh được với sự ngang tàng bạo ngược chinh phục quyền lực của anh, dáng vẻ kiêu căng giành lại đất đai bị mất và
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom