• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chỉ muốn hành hạ em cả ngày lẫn đêm- Anh muốn em (11 Viewers)

  • Chương 242: Giảng hòa

Sau mười mấy ngày, danh tiếng ở ba tỉnh miền Đông Bắc bị sụt giảm, Bạch Đạo được thư giãn nhiều hơn. Trương Thành Nam thông qua mười lăm tên lính cảm tử liên lạc với Cát Lâm và Liêu Ninh. Lâm Hào Kiện của Cát Lâm biết sơ qua về sự thâm độc của Trương Thành Nam, dù sao cũng do một tay ông ta bồi dưỡng nên, không ai biết con bằng bố. Biên cảnh và Hắc Đạo phạm vi bốn khu ở cảng Cát Lâm đã bị anh bịt đầu mối kín kẽ, hoàn toàn không lộ ra kẽ hở nào, phải đi mấy tên lính cảm tử một đi không trở lại, một lúc giết chết ba mạng.



Long Giang có bố con nhà họ Thẩm đóng giữ, Quan Lập Thành kiểm soát, muốn đụng vào cũng đừng mong đụng được. Liêu Ninh là tỉnh duy nhất có thể đột kích một chút.



Bè đảng còn sót lại của Trương Thành Nam tan tác bị áp chế trong tay kẻ thù truyền kiếp của lão nhị, sinh sôi thành trăm vạn con sư tử khí khái ngút trời ở bên sông, trắng trợn cướp bóc và xâm chiếm nhánh Liêu Ninh, ngông cuồng tự đại xưng vương một góc, không còn địch thủ, đàn em cũng vô cùng đắc ý. Con giun xéo lắm cũng quần, quản lý của Liêu Ninh chianăm xẻ bảy, hai tên lính cảm tử xâm nhập vào bến cảng, vận chuyển ra ba trăm năm mươi cần heroin mắc kẹt ở kho hàng mỏ dầu, nhập cảnh vào phía tây cảng Ma Cao.



Đến lúc này, mười lăm tên lính cảm tử của Trương Thành Nam vì lô hàng này mà hy sinh một phần ba.



Tình hình cho thấy, Đông Bắc đã bỏ xa quá khứ, thay da đổi thịt. Thời đại huy hoàng của Trương Thành Nam độc quyền hơn nửa ba tỉnh miền Đông Bắc, có thể nói là hưng thịnh. Thỏ khôn chết chó săn bị nấu là chuyện thường tình, anh lưu vong ở Ma Cao bị đánh cho tơi bời, thế lực ở Đông Bắc vì giữ mình mà lập tức giải tán hết. Để triệu tập lại một lần nữa khó như lên trời.



Trừ khi có tiền tài nhiều vô kể làm hậu thuẫn.



Kế hoạch của Trương Thành Nam cũng là kiếm thật nhiều tiền sau đó lật đổ ba tỉnh miền Đông Bắc lần thứ hai.



Mà ở bến cảng Hồng Kông Ma Cao sau khi trải qua hai vụ hỏa hoạn bất ngờ bỗng nhiên rơi vào trạng thái yên bình đến kỳ lạ, giống như yên bình trước báp táp vậy. Không có người tìm đến khiến tôi vui vẻ nhàn nhã. Cơn mưa đầu mùa hạ thổi tung cây quả b ở sân trước nhà chính. Tôi giẫm chân lên ghế đá, cầm lấy kim sắt cắt sửa những chạc cây tỏa ra những bông hoa xác pháo đỏ rực. Đầu Trọc nhảy xuống cửa xe, vội vã xông vào phòng khách, tìm xung quanh không thấy tôi, liền túm lấy một tên đàn em hỏi chị dầu đầu.



Đàn em nhướng mi nhìn xà nhà, Đầu Trọc mentheo hẳn phát hiện ra tôi, liền đẩy tên đàn em lảo đảo qua một bên: "Chị dâu, bị phát hiện rồi!"



Tôi chậm rãi rút một đóa hoa cài lên tóc mai: "Thở đã rồi nói:" Tính cách Đầu Trọc nôn nóng, cậu ta ôm lấy thang cuốn, tôi mạnh mẽ nhảy xuống từ phía trên. Cậu ta rút ra tấm thiếp mời, giấy không chạm dây vàng, chữ cũng không phải màu bạc và màu vàng kim mà là giấy đen chữ trắng rất nổi bật: "Anderson hẹn cô đến nhà chính."



Đến nhà chính.



Tôi lật qua lật lại xem lướt qua câu chữ, chẳng trách thiếp mời được đóng gói thiếu lịch sự như vậy. Nội dung nói là mời nhưng giọng điệu không hề hiền lành chút nào. "Tôi không vinh hạnh được đến dự." Tôi chắc như định đóng cột: "Trả lại cho ông ta một phong thiếp mời, tôi còn phải vui vẻ làm vườn. Người không quen biết, không thèm giao du.



Đầu Trọc bắt được thiếp mời do tôi tùy tiện ném đi: "Anderson cử tài xế và xe Lincoln đến. Tôi đuối lý, cửa không vinh hạnh đến dự này không qua được. Ông ta không quen biết cô. Anh Nam ngày đầu tiên nhập cảnh Ma Cao, Dũng Trí ở ngay Hồng Kông. Nói thẳng ra là, từ vụ Lauren sơn tường ông ta mới nghe nói tới chị."



Tôi rướn cổ họng lên để người ngoài cửa nghe được: "Vậy ông ta dựa vào cái gì mà la lối sòm đòi chỉ huy tôi, chỉ bằng bảy chữ đó? Ông chủ lớn của Venice quá liều rồi đấy."Đầu Trọc nói: "Anh Nam đang ở câu lạc bộ Đế Vương dưới trướng Anderson."



Thực ra trong lòng tôi biết rõ, phương pháp ăn miếng trả miếng hết sức cực đoan. Trương Thành Nam nửa tháng nay không nói một lời, lạnh nhạt thờ ơ quá trời, nếu không đứng ra thì có hơi kiêu căng Đúng là xích mích thành thù mà.



Anh theo Anderson thuận nước đẩy thuyền, chủ động chào hỏi, nghĩa là cố gắng giải quyết tranh chấp bằng biện pháp hòa bình. Bên trong thì lại kéo dài lâu như vậy, cũng để đối phương khó xử. Anderson hung ác cũng không làm bừa. Những đàn em làm ông ta vui lòng sẽ lần lượt là kẻ địch của 1902.



Chỉ có người thắt nút mới mở được nút thắt, Trương Thành Nam có thể bảo vệ tôi, nhưng không thể không phân biệt đúng sai bao che cho tôi.



Tôi gây ra hoa, không xuất hiện thì không có cách nào có thể lắng xuống.



Đêm đó trở về tôi đã dặn Đầu Trọc câm miệng, lựa lời nói với Trương Thành Nam về chuyện đốt kho. Mức độ thực tế vô cùng ác liệt, tôi chỉ nói qua loa một nửa, Đầu Trọc lúc đó không ngăn tôi lại, lo lắng Trương Thành Nam trách tôi, cậu ta chỉ ước gì bỏ qua không nhắc tới nữa. Tôi viết chữ khiêu khích, san bằng kho hàng của Anderson, chắc anh còn chưa biết đâu nhỉ.



Tức giận vì Anderson đến nhà tìm tôi, vốn dĩ bạn đầu là tôi kiểm soát cơ mà.



Tôi thay một bộ lễ phục trang trọng màu cà phê, đội một chiếc mũ dạ màu đen, ngồi trên chiếc xeLincoln của Anderson đi tới câu lạc bộ Đế Vương.



Trăm nghe không bằng một thấy, câu lạc bộ Đế Vương và Lạc Sầu Môn nằm cạnh Thanh Quan, Huân Quan, nổi tiếng Ma Cao. Vị trí so với đá quý Long mã, nơi quý giá nhất ba tỉnh miền Đông Bắc cũng không đo lại vẻ xa hoa này.



Tôi bước một chân xuống xe, sải bước trên nền đá hoa cương lát rìa đài phun nước, hằng giọng, chột dạ nói: "Này đừng làm tôi mất mặt đấy nhé." Đầu Trọc oán giận tôi tự ý quyết định đâm vào rắc rồi, cậu ta tức giận nói: "Chị dâu, chị sợ anh Nam mắng sao, không làm không được đâu.



Tôi không tiếp lời, tên du côn thì biết cái gì. Tôi bước thẳng lên bậc thang, Anderson vì có Trương Thành Nam ở đây nên cho tôi thể diện, vừa không trái gô tới, cũng không đối đãi lạnh nhạt



Vệ sĩ mặc đồ đen to lớn mang vũ khí hùng hổ. Người đàn ông dẫn đầu có vẻ mặt chuẩn ác bá Hồng Kông, gian xảo khéo léo. Mặt trái của hắn bằng một băng vải màu đen, con mắt phải Tam Giác ngược còn lại cười híp mắt, gật đầu cúi người với tôi: "Cô Lauren, chúc cô tốt lành. Ngài An phô trương đưa cô tới, cô đừng trách đối đãi không chu đáo. Venice tôi rất ít khi coi trọng nữ nhân.



Oan gia ngõ hẹp hả, Dũng Trí một mắt do Tiến Bình xử lý.



Anderson cho Dũng Trí nằm vùng bên cạnh, phía sau nhà chiêu đãi Trương Thành Nam, mục đích rõ ràng là đem người ra hỏi tội. Ý đồ này tôi phải đâm thủng, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ta khơi ra, khơi rathì phiền phức lắm.



Việc hợp tác cùng Hạnh Kinh có thể mất cả chi lẫn chài. Không còn nhánh này, Thập Tứ K ăn bánh của Trương Thành Nam sẽ không còn thơm ngon nữa, cũng sẽ mập mờ giữa hai bên. Then chốt của việc Hân Huy tham gia vào đơn giản chỉ là gài vào Hanh Kinh, làm dũng sĩ đoạt đồ ăn trước miệng hổ, mưu đồ trở nên vang danh khắp nơi. Tứ đại bang phái mà không cắn xé nhau thì còn gọi gì là giang hồ nữa.



Tôi bình tĩnh ngẩng đầu lên, khí thế thong dong cao quý: "Dũng Trí, lâu ngày không gặp lại phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa rồi. Tuy rằng anh mù một mắt, nhưng một khi tiểu nhân đắc thế, dù có trang điểm ăn diện thế nào thì trông vẫn như súc vật vậy."



Hắn không ngờ tôi lại nói móc dứt khoát như vậy, sắc mặt thay đổi: "Cô Lauren, dưới chân ngài An mà miệng cô thất bẩn"



Tôi vuốt ve sợi cườm rủ xuống vành mũ: "So với anh Trí tiếng tăm lừng lẫy thì còn thua xa, bán chủ cầu vinh."



Hắn nhe răng xoa cắm: "Lời đồn đại bậy bạ mà thôi, cô Lauren và tôi vốn không quen biết, chưa biết chừng lại oan uống cho tôi. Người có thể được ngài An coi trọng, ngài ấy có thể nhìn nhầm sao."



Tôi không thay đổi sắc mặt, lời nói như mũi tên găm vào người: "Quạ trên đời thường đen, súc vật không cần người cũng coi là một loại đức hạnh. Phố lớn phố nhỏ Ma Cao chó vẫy đuôi nịnh hót làm việc không chính đáng còn thiếu sao? Ngài An trong sáng như ngọn đuốc, anh chế tôi trí nhớ tồi à? Láo xược!"Tôi bỗng nhiên quát lớn, vệ sĩ của Dũng Trí không phòng bị bị dọa cho hết hồn, tôi ngẩng đầu bước tới gần hắn: "Lau cho sạch con mắt của mày, lông gà không phải mũi tên. Tạo dám đốt kho của Venice thì tạo cũng có cách thủ tiêu mày trước mặt mọi người."



Tôi nghiêng người ghé sát vào gáy hắn, nhả từng chữ quý giá: "Chó là chó, chủ là chủ. Mày phản bội anh Nam, anh ấy cũng nuôi mày mấy năm, không có anh ấy cho mày thức ăn chó thì mày đã phơi xác nơi đầu đường xó chợ lâu rồi."



Lưng hằn cứng lại, một lúc lâu sau mới hừ lạnh: "Cô Lauren, một lời nói ra không thể hết được. Thời thể thay đổi, trương Tam Gia ở Đông Bắc hiển hách bao nhiêu cũng không phải bị lật đổ rồi à. Ma Cao là thiên hạ của ngài An.



Tôi cười nhạo: "Phải cho mày mở to mắt ra nhìn, Trương Thành Nam đã bị lật đổ trong miệng mày, đàn em của anh ấy đùa giỡn chủ nhân mới của mày như thế nào."



Tôi và hắn lùi lại hai bước, tạo ra khoảng cách, tôi cười, hắn cũng cười giống như chưa từng đối nghịch: "Thưa ngài An và ông ba, cô Lauren của chúng ta đến a.



Tôi giả vờ phủi bụi không tồn tại ở trên váy, theo hắn được dẫn tới một gian phòng. Cửa gỗ đỏ thẫm mở rộng, hành lang uốn khúc truyền ra tiếng hát uyển chuyển của phụ nữ, không phân biệt được từ gian phòng nào truyền ra. Đại B ngồi bên phía đông nam của Anderson, một phía nam một phía bắc là anh ta và Trương Thành Nam. Gian phòng nhã nhặn bêntrong không có cô gái nào ngồi tiếp, chỉ có ba cây nến sáp nhập khẩu từ tây âu đặt trong chiếc đỉnh bằng vàng ròng, khói từ bên trong lượn lờ tạo thành màn sương trắng.



Tôi yểu điệu lắc cái hông thướt tha của mình, một làn gió thơm phả vào người. Tôi không chờ Anderson chất vất, đánh đòn phủ đầu: "Ngài An, chúc mừng ngài."



Trương Thành Nam quay lưng về phía tôi, nghe được giọng tôi liền xoay nhẫn trong tay, lập tức bình tĩnh nâng chén rượu lên lắc lắc trong lòng bàn tay.



Đốt ngón tay của Anderson cong lên, nụ cười tu ám như có như không ẩn hiện trên khỏe môi tím nhợt chìm trong làn khói nghi ngút. Ông ta nghiêng đầu, không giận không ra oai, đôi mắt màu xanh lam nhạt hơn người châu á, đôi mắt che giấu hoàn toàn đi sự hung ác, không xấu xí, không đen, không béo, không lùn, không tầm thường.



Hắc lão đại trên năm mươi tuổi chiếm không quá năm phần, vô cùng hiếm. Có thể thấy được năng lực kiềm chế của ông ta rất mạnh, thân ở chốn ăn chơi trác táng đầy cám dỗ nhưng có thể cưỡng lại thói sống phóng túng ăn chơi sa đọa, đúng là một kẻ cứng đầu khó chơi.



Giọng nói ông ta khàn đặc như thịt cháy, vô cùng trầm thấp: "Lauren?"



Tôi bỏ mũ xuống, tỏ vẻ vô tội: "Là tôi đây, đàn em của ngài mời tôi đến, còn chưa nhận ra tôi là ai sao?"



Ông ta xem xét kỹ tôi từ trên xuống dưới, không phải ông ta không nhận ra mà là không dám tin.Đừng nói tôi gan to bằng trời che giấu Trương Thành Nam, dù là có đàn ông bày mưu tính kế, một cô gái tầm thường cũng không dám đốt, tàn nhẫn vô tình giết người, thiêu rụi mọi thứ làm người ta sợ hãi. Huống hồ tôi lại trẻ tuổi như vậy, lẽ ra trên đời cũng chưa trải qua bao nhiêu chuyện, đúng là có chút tài năng và bản lĩnh. "Là cô làm sao?"



Trên bàn trải ra một xấp ảnh, lướt qua sơ sơ thì có mười một mười hai tấm chụp tình trạng bi thảm của kho số bốn ở nhiều góc độ. Nhìn xuống thấy một hàng chữ đỏ ở vách tường trông vừa ác độc vừa thú vi.



Tôi phì một tiếng, cười giòn tan, Đầu Trọc bị tình cảnh này làm cho sốc đến rồi tung hết cả lên.



Cậu ta suýt nữa bịt miệng tôi lại, tôi vùng ra khỏi sự ràng buộc của cậu ta, bình tĩnh nói: "Ngài An, nếu ngài đã đề cập đến chuyện này thì tôi cũng không che giấu. Người ta thường nói người không đụng đến ta, ta không đụng đến người, Dũng Trí đốt kho của chúng tôi, nhanh chóng giải cứu cũng thiệt hại trên dưới 100 vạn. Tiền không đáng kể nhưng ai mà chịu ngồi yên đây?” “Sao nào, ông chủ Thái ở đây là người thấu tình đạt lý, ngài hỏi anh ta xem, Lauren tôi thoải mái à. Hàng chúng tôi đưa cho Hanh Kinh có thật không, bảng giá của anh Nam có hợp lý không, thành ý của chúng tôi sao lại vô cớ bị đạp lên? Ngài An chọn nhầm người để ra oai rồi đấy. Thiên tại chúng tôi có thể nhận, còn tai họa ập đến, anh Nam kính trọng uydanh của ngài An ở Ma Cao, Lauren tôi thì không nuốt trôi cơn giận này, tôi là người tính toán chi li. Ngài đốt của tôi một lần, tôi trả lại cho ngài một lần, ngài còn đốt thì tôi còn trả. Còn hàng chữ này lại là chuyện khác, không phải tôi ra oai khoe khoang, nó thực sự có hàm ý lớn đấy."



Tôi nhiệt tình dựa vào mép bàn: "Ngài An, ngài sống ở nước ngoài lâu rồi, món quà cưới này là đặc sản của địa phương chúng tôi, thư pháp lịch sử lâu đời mấy nghìn năm. Ngài xem..." Tôi cầm bức ảnh lên, chỉ vào kiệt tác của mình: "Chỗ này cong lên một nét như nước chảy mây trôi. Cần phải chú ý đầu bút lông cùng lực tay, khổ công luyện từ ba tới năm năm, lại dám bêu xấu ở địa bàn của ngài An ngài sao?"



Ánh mắt Anderson lạnh buốt, liếc qua tấm ảnh rồi lại liếc qua tôi. Ông ta liếm răng cửa, ngoài mặt cười nói: "Cô Lauren đã hủy hoại uy danh của tôi, đốt kho hàng của tôi, để lại một hàng chữ hung hăng ngang ngược rồi mời tôi thưởng thức sự khiêu khích của cô sao?"



Ông ta châm tẩu thuốc, ném bật lửa vào trong gạt tàn, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén xoáy sâu vào tôi: "Thú vị. Tôi kinh doanh chất xám từ nam tới bắc châu Âu đã hai mươi năm, đây là lần đầu tiên tôi biết đến một người phụ nữ ngông cuồng như cô. Nói nhẹ nhàng một chút là đàn em mà ông ba dạy dỗ làm tôi rất khó chịu."



Trương Thành Nam đặt chén rượu bên trong đĩa sứ, anh nắm chặt tay tôi kéo tôi về phía sau anh nửa mét: "Ông chủ An, đàn em của tôi ngang ngược. Nămxưa ở Đông Bắc, người mà cô ấy giải quyết nhiều vô số kể, đến Ma Cao cũng không bớt phóng túng, tôi lại ít khi quản. Có gì không phải tôi thay cô ấy tạ lỗi."



Anderson và tôi bốn mắt nhìn nhau, thái độ của tôi vừa thờ ơ vừa mạnh mẽ, hoàn toàn không chịu nhận sai: "Chó của ngài An sủa bậy khắp nơi, vênh váo tự đắc. Tôi xin hỏi một câu, hắn ta có phải là lão đại của Venice không?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha *!!!



Anderson hung ác híp mắt lại, Dũng Trí càng lúng túng, hắn vơ lấy đóng ảnh ném mạnh đi: "Tôi chỉ đốt của các người năm mươi cần thuốc phiện, các người lại đốt toàn bộ kho của ngài An! Venice có thể mua được ba cái 1902 đấy!" "Thật sao?" Tôi hỏi hắn một cách kỳ quái:" Dũng Trí, ai chỉ đạo anh đốt kho của anh Nam?"



Dũng Trí sững sờ, theo bản năng nhìn Anderson, ông ta không phản ứng, Dũng Trí vội vàng nói: "Ngài An? Ngài quên là đã hứa để tôi báo thù, tôi cũng giao bí mật cho ngài ư? Ngài đã ngầm thừa nhận rồi." Hắn vừa ôm con mắt mù vừa nói chuyện, tôi thẳng thắn ngăn hắn lại: "Ngài An, tôi chỉ là một người phụ nữ, dù có kích động lỗ mãng, không tính tới mức độ nhân nghĩa. Lý do đốt kho của ngài tôi đã đến trình bày đầy đủ, thỏa đáng, tôi không sai. Venice khơi mào tranh chấp, vả vào mặt mũi của anh Nam, anh ấy nhân nhượng cho yên chuyện nhưng tôi thì không. Nghe danh ngài là người quyết đoán và có tầm nhìn đã lâu, không chủ Trương chém giết. Tôi đoán rằng là do Dũng Trí lấy việc công để trả thù riêng, mượn danh nghĩa của ngài phá phách khắp nơi,chuyển thành ngài là người gây chuyện thị phi, suýt nữa đã phá hủy tình hữu nghị của ngài với anh Nam. Đúng không?



Anderson xoa xoa lòng bàn tay, đăm chiêu nghĩ, là không đánh không quen biết hay hoàn toàn là kẻ thù, ông ta cần nhắc rất kỹ. Trong lúc ông ta ở Úc, Trương Thành Nam nhiều lần lung lạc Thập Tứ K cũng chỉ là để tìm một chỗ đứng và một con át chủ bài mạnh mẽ. 1902 thua kém Venice, nhưng dùng thủ đoạn tráo trở lật lọng với Trương Thành Nam, người ta cũng không phải kẻ yếu nằm chờ chết.



Tôi nhượng bộ, ông ta cũng không có ý kiến. Tôi cho ông ta một cái thang, đỡ ở dưới. Ông ta không ngu, đương nhiên sẽ leo xuống



Anderson liếc mắt nhìn Trương Thành Nam, sắc mặt Trương Thành Nam lạnh lẽo liên tục xuất hiện ác ý.



Ông ta mím môi, một lát sau chuyển đề tài: "Dũng Trí, kho của ông chủ Trương là do anh lấy việc công trả thù riêng đốt à?"



Dũng Trí kinh hãi sắc mặt đột biến: "Ngài An! Ngài mà không thừa nhận, tôi dám... "Xạo sự!" Tôi đá một phát vào xương bánh chè của hắn, tiếng kẽo kẹt vang lên giòn giã. Hắn đau mà mồ hôi lạnh túa ra, sưng u một cục ngã xuống đất, khuôn mặt đỏ lên chợt tái nhợt: "Cô..." "Ngài An trượng nghĩa sáng suốt, là nhân vật đứng đầu các bang phái Ma Cao mà lãnh đạo cấp cao trong giới chính trị kính trọng. Anh là cái thá gì mà dám vu khống cho ngài An? Kể chia rẽ gây xíchmích của bang phái bất chính anh dùng nhầm chỗ rồi đấy! Ngài An nể tình anh không có công nhưng có khổ tha cho anh một mạng. Anh lại không biết điều còn muốn kéo Ngài An xuống nước. Loại nhìn đời bằng nửa con mắt chĩa súng vào người của mình quả thật không nuốt nổi."



Dũng Trí nhịn đau bò sát tới chân ghế của Anderson, túm lấy gấu quần ông ta: "Ngài An, con mụ này xảo quyệt, ngài phải bảo vệ tôi." "Ngài An.” Tôi ngắt lời hắn, không cho Dũng Trí kẽ hở nào để phản kích: "Hắn ta làm ác gặp ác, ngài bảo vệ cho hắn là vì tình cảm với đàn em dưới tay. Trong mắt mọi người rõ ràng là ngài có chỗ khó xử, không bảo vệ cho hắn là nghĩ cho danh dự của mình. Hắn đã mắc phải sai lầm không thể tha thứ. Ngài thiên vị công khai, anh Nam có thể hiểu nhưng lời người ngoài nói không dễ nghe. Dù sao hắn cũng có tiền sự, bất trung bất hiếu là điều tối kỵ trong hắc bang. Ngài thấy đó, hắn đã là người điều hành sòng bài, còn là đại đường chủ của 1902, thu vào chỉ có lợi chứ không có hại. Nào ngờ không biết từ bao giờ hắn lại đi ăn máng khác, lòng tham vô đáy, bản tính xấu xa. Ngài cho hắn ăn thịt, hắn vẫy đuôi nịnh nọt. Một ngày nào đó ngài quền cho nó ăn, nó sẽ cắn ngài cũng không chừng."



Dũng Trí giận không nhịn nổi, hắn tìm khẩu súng ngắn dắt ở lưng quần lao về phía tôi. Tôi nhanh tay nhanh mắt lấy gạt tàn thuốc lá chặn lại, đập mạnh một phát vào trán hắn, đập đến máu thịt tung tóe, xương trắng lộ ra mới thôi.Anderson bị rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Trước khi ông ta thủ tiêu Dũng Trí, nhất định phải tìm mọi cách cạy miệng hắn ra mọi móc thông tin. Dũng Trí làm đàn em từ chỗ Trương Thành Nam qua Anderson như cá gặp nước, hắn có chiến lược. Tôi nhận định rằng hắn sẽ không tiết lộ bí mật lớn của 1902. Hắn thả dây cầu dài để câu cá lớn, thả hết một dần, bắt hết một mở thì giá trị của hắn sẽ ngày càng thấp. Thỉnh thoảng thả một chút hắn mới có thể càng ngày càng leo cao. Tôi đuổi cùng giết tận, hắn sẽ phun ra hết một lần. Nguyên nhân hắn ám sát Trương Thành Nam cũng một phần liên quan đến bí mật của 1902 tuyệt đối không thể cho người ngoài biết. Hắn giấu mình quá kỹ, Tiến Bình cũng đành chịu. Tôi chỉ đơn giản dứt khoát cho hắn một nhát trước mắt chủ nhân của hắn, khiến hắn vĩnh viễn câm miệng.



Anderson cũng chịu, ông ta lấy lý do gì để trách tôi đầy? Tôi thay ông ta vạch trần bộ mặt giả dối đáng ghét của Dũng Trí, giúp ông ta giải quyết môn phái, hóa giải mổi ân oán của Venice và 1902 trong hòa bình. Bề ngoài ông ta chỉ có thể cảm kích tôi, dù giận dữ hơn nữa cũng khó mà mở miệng.



Đàn em của Anderson trợn trừng mắt. Anh Đại B từ lúc tôi vào cửa chỉ ngậm một điều thuốc lá, khoanh tay đứng nhìn không nói một câu. Lúc tôi và Dũng Trí đang hôn mê vì mất máu đang lưu luyến bịn rin, anh ta phất tay ra hiệu cho đàn em đem người khiêng xuống, giảng hòa cực kỳ khôn khéo, rót cho Anderson đang chăm chú nhìn tôi một chén rượu: "Ngài An, vị đàn em này của ông ba từ Đông Bắc đến Ma Cao, ông bà cưng chiều cực kỳ, mỗi ngày đều đưatheo. Cô ấy giải quyết được không ít việc ổn thỏa. Ngài An, ngài tận mắt nhìn thấy đúng là danh bất hư truyền nhỉ."



Trương Thành Nam nghiêng đầu nhìn tôi, anh không vui không giận: "Tiểu Ngũ, càng ngày càng không có quy củ gì cả. Qua chào hỏi ngài An, hỏi xem trách tội em làm sao?" ôi không luống cuống chút nào ngồi trên đùi Trương Thành Nam, cằm chống lên khăn trải bàn: "Ngài An, ngài và đàn em của ngài hung dữ quá làm tôi sợ không ít đầu. Tôi không trách ngài, ngài mà trách tôi nếu truyền ra ngoài thì ngài đúng là người không khoan dung. Thương nhân nam bắc ai còn dám hợp tác cùng ngài đây. Chúng ta ngầm bỏ qua, bắt tay giảng hòa. Tôi đảm bảo chuyện buôn bán của ngài An chỉ có lời chứ không có lỗ.



Con mắt Anderson híp lại thành một sợi chỉ, ông ta cất tiếng cười to: "Cô Lauren, nguyên tắc làm ăn của tôi là không làm bạn với người ám hại người của tôi. Dũng Trí đốt bến tàu của ông chủ Trương, cô đáp lễ lại tôi bằng một đống đổ nát, lại còn làm tổn hại đàn em của tôi, tôi không chấp bởi vì cô là phụ nữ. ông chủ Trương cho Hanh Kinh một món béo bở, hai bên vậy là hòa nhau. Còn bàn bạc về chuyện buôn bán, tôi nghĩ không cần đầu."



Tôi không nhanh không chậm nâng chén rượu của Trương Thành Nam lên, để dưới mũi ngửi hương rượu: "Như vậy thì ma túy ở kho số bốn của ngài An lấy đâu ra mà bù vào đây?"



Anderson hỏi anh Đại B thời gian giao dịch với



cánh dưới Đông Lâm, anh Đại B nhìn tôi, tôi trao đổi với anh ta một ánh mắt đầy ẩn ý. Con mắt anh ta hơi chuyển động: "Muộn nhất vẫn chưa biết. Lô hàng này do tôi phụ trách thời gian giao hàng dự định bị ngăn cản bởi thời tiết và và cảnh sát Đông Lâm, tổng cộng trễ mất hai lần, đã không thể thay đổi lại nữa, bất lợi cho danh tiếng của chúng tôi. Thị trường buôn ma túy trong nước rất hưng thịnh, thị hiếu đối với hàng châu Âu đã sớm không còn chiếm ưu thế."



Anderson nghiêm mặt, buông tẩu thuốc xuống.



Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha *!!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom