Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: 17: Chuẩn Bị Đi Du Lịch
Lâm Nhất Phàm ép sát hông của mình vào phần bụng dưới của Nhược Vũ, bàn tay to dài nắm chặt lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của cô, giơ cao qua đầu tựa sát vào tường.
Nhược Vũ cảm nhận được hơi thở nóng bỏng từ người Lâm Nhất Phàm phả ra, cô lúng túng tìm cách thoát thân, khuôn mặt cũng vì thế mà nhanh chóng ửng hồng.
Lâm Nhất Phàm thấy ngứa ngáy cực độ, lúc này nếu không làm gì hắn sẽ nổ tung mất.
Con ngươi hắn phủ một lớp sương mờ, môi mỏng của hắn tìm tới bờ môi nhỏ nhắn của Nhược Vũ, cô trợn mắt phản kháng dữ dội nhưng càng vùng vẫy hắn càng hăng say hơn.
Lâm Nhất Phàm dùng lưỡi quét lấy môi đào nhỏ rồi cạy miệng của Nhược Vũ, cô nhận thấy thời cơ tới rồi liền cắn “phập” một cái.
Hắn trợn mắt đau điếng thả cô ra, Nhược Vũ đá vào chân hắn điên tiết mắng loạn lên.
-Cái đồ biếи ŧɦái, vô sỉ anh uống rượu đến mất lí trí rồi à.
Tỉnh này, tỉnh…
Vừa nói cô vừa đá túi bụi vào người hắn, cô biết rõ hắn ghét mình như thế nào, hành động điên khùng này chỉ có thể là do hắn quá say rồi nên mới trở nên phóng túng như vậy.
Đàn ông đúng là ai cũng như nhau cả.
Lâm Nhất Phàm không bị cô đánh đau mà hắn bị đau chỗ khác.
Hắn cố gắng trấn tỉnh đè nén thứ đang trỗi dậy của mình, mắt lườm cô một cái rồi bước vào phòng tắm.
Cánh cửa phòng tắm đóng lại rồi Nhược Vũ ôm ngực thở dài một hơi, không rõ hắn là bị gì nữa.
Đúng là loạn hết rồi.
Lâm Nhất Phàm cởi hết quần áo mở vòi hoa sen dội thẳng vào người, hai tay hắn chống vào tường nghĩ về nụ hôn ban nãy.
Tại sao hắn lại mất bình tĩnh như vậy, trước mặt Giai Kỳ hắn còn chưa một lần muốn nhào tới hôn cô ấy, vậy mà với Châu Nhược Vũ hắn đã không kiềm chế được mấy lần rồi.
Lại nói cô gái này bình thường miệng mồm hay thả mấy lời bướm ong dụ dỗ người khác nhưng lúc bị tấn công lại như một con nhím xù lông phản kháng dữ dội, cô ta không chỉ giỏi mồm mép mà còn rất biết cách khiến người ta điên loạn vì mình.
Lúc Lâm Nhất Phàm trở ra thì Nhược Vũ đã leo lên giường đắp chăn nhắm mắt nhưng không rõ đã ngủ hay chưa.
Hắn đứng dưới giường nhíu mày nhìn cô thật lâu, đánh giá khuôn mặt lấp ló sau cái chăn một lượt.
Tự dưng hôm nay thấy cô ta cũng xinh nhỉ.
Vừa nghĩ tới đó tự nhiên hắn giật mình, gì vậy? Có lẽ là mình say quá rồi mới hồ đồ như vậy.
Hắn trở về sofa gác tay lên trán suy nghĩ miên man rồi ngủ lúc nào cũng không hay.
Sáng hôm sau tỉnh dậy hắn đã thấy Nhược Vũ lọ mọ ghi chép cái gì đó, hắn không quan tâm đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc trở ra cô đã đứng chắn trước mặt hắn hùng hồn nói.
-Ký đi.
Lâm Nhất Phàm cầm tờ giấy lên xem thử, trán nhăn lại mấy đường nhìn cô khó chịu.
-Cô tưởng tôi là con nít sao? Lời tôi nói ra nhất định sẽ giữ lời.
Nhược Vũ nhướng mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi nhếch môi khinh bỉ nói.
-Trên đời này đến cả bản thân tôi còn không tin được thì làm sao tôi tin anh, nghĩ kỹ lại xem anh chê bai tôi ra sao cuối cùng vẫn đụng vào tôi đấy thôi.
Lâm Nhất Phàm tròn mắt, đây mới đúng là Châu Nhược Vũ mà hắn biết, miệng mồm điêu ngoa, nói cô là dân chợ búa hắn còn tin.
Cầm lấy cây bút từ tay của cô hắn ký cái rẹt vào tờ giấy đề rõ ràng mấy chữ “Giấy cam kết để Châu Nhược Vũ vào Lâm thị làm việc.”
Ký xong rồi hắn còn lèm bèm cô là đồ trẻ con rồi mới ra khỏi phòng.
Nhược Vỹ mặc kệ hắn, cô cất gọn gàng tờ giấy vào túi xách rồi xách vali ra để xếp quần áo chuẩn bị đi du lịch.
Cô không muốn lãng phí thời gian vào những việc vô bổ như thế này nhưng chẳng có con đường nào bằng phẳng để đi cả, muốn thành công cô phải đổ nhựa đường mới đi được.
Điện thoại Nhược Vũ có tin nhắn đến, cô không nhìn cũng biết là ai nhắn tới.
Sắp xếp đồ đạc vào xong cô mới mở điện thoại ra xem.
“Sao em không xuống ăn sáng?”
Nhược Vũ chề môi muốn nhổ vào màn hình điện thoại một bãi nước bọt mới hả hê, bàn tay chán ghét nhắn tin trả lời.
“Em đang chuẩn bị đi du lịch cùng Nhất Phàm, vài hôm nữa chắc không gặp được anh rồi.”
Lúc nhắn những lời này cô cực kỳ buồn nôn, mỗi một giây dính líu tới Lâm Khải Trạch đều khiến cô khó chịu, chỉ hận không thể lôi hắn xuống tầng cuối cùng của địa ngục mách với Diêm Vương bắt hắn phải trả giá.
Ở bên này Lâm Khải Trạch cồn cào không yên, đi du lịch, vậy là sẽ ngọt ngào tình cảm với nhau, mặt hắn đen lại một cục không vui.
Phải chi từ em dâu trở thành bà xã của hắn thì hay biết mấy, nghĩ tới thân hình bốc lửa của cô hắn lại ch ảy nước miếng.
Lâm phu nhân thấy cô không xuống ăn sáng thì đem ly ngũ cốc lên phòng cho cô uống, lúc mở cửa ra thấy cô đang bận rộn xếp quần áo thì môi cong lên một đường.
-Con uống sữa đi rồi làm tiếp, có cần mua thêm gì không mẹ đi cùng với con.
Nhược Vũ đón lấy ly sữa uống một hơi cho bà vui rồi ngọt ngào nói.
-Con chuẩn bị đầy đủ hết rồi, mẹ đừng lo, chồng con nói sẽ đưa con đi chơi thật vui, lúc về sẽ mua thật nhiều quà cho mẹ.
Mẹ ở nhà nhớ uống thuốc đúng giờ nha.
Nhược Vũ để ý thấy bà vẫn uống thuốc hàng ngày, trên lọ thuốc cô đọc hiểu được là thuốc đặc trị bệnh tim.
Lần trước cô không biết nên lỡ đùa hơi quá trớn, đến bây giờ vẫn còn áy náy.
Vả lại từ sau khi cô chết đi chỉ còn lại có mỗi mình bà vẫn thường nhắc đến cô.
Lâm Nhất Phàm đứng ngoài cửa lén nghe cuộc đối thoại giữa mẹ chồng nàng dâu, cô gái nhiều mưu mô này thật sự rất dẻo miệng, đoán chắc mẹ của hắn đã cười ngoác đến tận mang tai rồi.
Bản thân hắn cũng không biết mình đang tủm tỉm cười.
-Nó đối xử với con thế nào, có ức hϊếp con không?
Đột nhiên Lâm phu nhân hỏi như vậy làm Nhược Vũ hơi lúng túng, mà người đứng ngoài kia cũng cố áp sát vào cửa để nghe câu trả lời.
-Mẹ đừng lo tụi con vẫn rất tốt, anh ấy rất chiều chuộng con.
Nói ra mấy lời này Nhược Vũ còn thấy ngượng miệng, cô phát hiện mình càng ngày càng giỏi nói dối.
Mà Lâm Nhất Phàm ngoài kia không rõ tại sao tâm trạng lại trùng xuống.
Lâm phu nhân cười tươi mãn nguyện rồi đi ra ngoài, lúc bắt gặp Lâm Nhất Phàm đang rình mò ở cửa bà chậc lưỡi mấy cái rồi mới xuống nhà.
Gì vậy? Coi thường con trai mình sao?
Lâm Nhất Phàm vào phòng thấy Nhược Vũ đã thu dọn đồ xong, chợt nhớ ra gì đó hắn cầm điện thoại gọi cho Giai Kỳ.
-Em chuẩn bị đồ xong chưa, sáng mai anh qua đón em.
Loa điện thoại khá to nên Nhược Vũ có thể nghe thấy cô nàng bên kia cũng hào hứng không ít.
Bảo dắt mèo nhỏ theo thì liền làm y như vậy, đúng là cái tên phóng túng.
Nhược Vũ đá cái vali đáng thương lăn vào góc tường rồi leo lên giường bấm điện thoại.
Lâm Nhất Phàm vậy mà thấy vui, hắn ung dung vào thay quần áo rồi đi tới công ty.
Tối hôm đó Lâm Nhất Phàm đưa Giai Kỳ tới trung tâm thương mại để mua sắm, rồi mới đi về nhà.
Lúc lên phòng Nhược Vũ đã ngủ say rồi, hắn đứng nhìn cô một lúc rồi cũng lặng lẽ xếp quần áo vào vali của mình.
Nhược Vũ cảm nhận được hơi thở nóng bỏng từ người Lâm Nhất Phàm phả ra, cô lúng túng tìm cách thoát thân, khuôn mặt cũng vì thế mà nhanh chóng ửng hồng.
Lâm Nhất Phàm thấy ngứa ngáy cực độ, lúc này nếu không làm gì hắn sẽ nổ tung mất.
Con ngươi hắn phủ một lớp sương mờ, môi mỏng của hắn tìm tới bờ môi nhỏ nhắn của Nhược Vũ, cô trợn mắt phản kháng dữ dội nhưng càng vùng vẫy hắn càng hăng say hơn.
Lâm Nhất Phàm dùng lưỡi quét lấy môi đào nhỏ rồi cạy miệng của Nhược Vũ, cô nhận thấy thời cơ tới rồi liền cắn “phập” một cái.
Hắn trợn mắt đau điếng thả cô ra, Nhược Vũ đá vào chân hắn điên tiết mắng loạn lên.
-Cái đồ biếи ŧɦái, vô sỉ anh uống rượu đến mất lí trí rồi à.
Tỉnh này, tỉnh…
Vừa nói cô vừa đá túi bụi vào người hắn, cô biết rõ hắn ghét mình như thế nào, hành động điên khùng này chỉ có thể là do hắn quá say rồi nên mới trở nên phóng túng như vậy.
Đàn ông đúng là ai cũng như nhau cả.
Lâm Nhất Phàm không bị cô đánh đau mà hắn bị đau chỗ khác.
Hắn cố gắng trấn tỉnh đè nén thứ đang trỗi dậy của mình, mắt lườm cô một cái rồi bước vào phòng tắm.
Cánh cửa phòng tắm đóng lại rồi Nhược Vũ ôm ngực thở dài một hơi, không rõ hắn là bị gì nữa.
Đúng là loạn hết rồi.
Lâm Nhất Phàm cởi hết quần áo mở vòi hoa sen dội thẳng vào người, hai tay hắn chống vào tường nghĩ về nụ hôn ban nãy.
Tại sao hắn lại mất bình tĩnh như vậy, trước mặt Giai Kỳ hắn còn chưa một lần muốn nhào tới hôn cô ấy, vậy mà với Châu Nhược Vũ hắn đã không kiềm chế được mấy lần rồi.
Lại nói cô gái này bình thường miệng mồm hay thả mấy lời bướm ong dụ dỗ người khác nhưng lúc bị tấn công lại như một con nhím xù lông phản kháng dữ dội, cô ta không chỉ giỏi mồm mép mà còn rất biết cách khiến người ta điên loạn vì mình.
Lúc Lâm Nhất Phàm trở ra thì Nhược Vũ đã leo lên giường đắp chăn nhắm mắt nhưng không rõ đã ngủ hay chưa.
Hắn đứng dưới giường nhíu mày nhìn cô thật lâu, đánh giá khuôn mặt lấp ló sau cái chăn một lượt.
Tự dưng hôm nay thấy cô ta cũng xinh nhỉ.
Vừa nghĩ tới đó tự nhiên hắn giật mình, gì vậy? Có lẽ là mình say quá rồi mới hồ đồ như vậy.
Hắn trở về sofa gác tay lên trán suy nghĩ miên man rồi ngủ lúc nào cũng không hay.
Sáng hôm sau tỉnh dậy hắn đã thấy Nhược Vũ lọ mọ ghi chép cái gì đó, hắn không quan tâm đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc trở ra cô đã đứng chắn trước mặt hắn hùng hồn nói.
-Ký đi.
Lâm Nhất Phàm cầm tờ giấy lên xem thử, trán nhăn lại mấy đường nhìn cô khó chịu.
-Cô tưởng tôi là con nít sao? Lời tôi nói ra nhất định sẽ giữ lời.
Nhược Vũ nhướng mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi nhếch môi khinh bỉ nói.
-Trên đời này đến cả bản thân tôi còn không tin được thì làm sao tôi tin anh, nghĩ kỹ lại xem anh chê bai tôi ra sao cuối cùng vẫn đụng vào tôi đấy thôi.
Lâm Nhất Phàm tròn mắt, đây mới đúng là Châu Nhược Vũ mà hắn biết, miệng mồm điêu ngoa, nói cô là dân chợ búa hắn còn tin.
Cầm lấy cây bút từ tay của cô hắn ký cái rẹt vào tờ giấy đề rõ ràng mấy chữ “Giấy cam kết để Châu Nhược Vũ vào Lâm thị làm việc.”
Ký xong rồi hắn còn lèm bèm cô là đồ trẻ con rồi mới ra khỏi phòng.
Nhược Vỹ mặc kệ hắn, cô cất gọn gàng tờ giấy vào túi xách rồi xách vali ra để xếp quần áo chuẩn bị đi du lịch.
Cô không muốn lãng phí thời gian vào những việc vô bổ như thế này nhưng chẳng có con đường nào bằng phẳng để đi cả, muốn thành công cô phải đổ nhựa đường mới đi được.
Điện thoại Nhược Vũ có tin nhắn đến, cô không nhìn cũng biết là ai nhắn tới.
Sắp xếp đồ đạc vào xong cô mới mở điện thoại ra xem.
“Sao em không xuống ăn sáng?”
Nhược Vũ chề môi muốn nhổ vào màn hình điện thoại một bãi nước bọt mới hả hê, bàn tay chán ghét nhắn tin trả lời.
“Em đang chuẩn bị đi du lịch cùng Nhất Phàm, vài hôm nữa chắc không gặp được anh rồi.”
Lúc nhắn những lời này cô cực kỳ buồn nôn, mỗi một giây dính líu tới Lâm Khải Trạch đều khiến cô khó chịu, chỉ hận không thể lôi hắn xuống tầng cuối cùng của địa ngục mách với Diêm Vương bắt hắn phải trả giá.
Ở bên này Lâm Khải Trạch cồn cào không yên, đi du lịch, vậy là sẽ ngọt ngào tình cảm với nhau, mặt hắn đen lại một cục không vui.
Phải chi từ em dâu trở thành bà xã của hắn thì hay biết mấy, nghĩ tới thân hình bốc lửa của cô hắn lại ch ảy nước miếng.
Lâm phu nhân thấy cô không xuống ăn sáng thì đem ly ngũ cốc lên phòng cho cô uống, lúc mở cửa ra thấy cô đang bận rộn xếp quần áo thì môi cong lên một đường.
-Con uống sữa đi rồi làm tiếp, có cần mua thêm gì không mẹ đi cùng với con.
Nhược Vũ đón lấy ly sữa uống một hơi cho bà vui rồi ngọt ngào nói.
-Con chuẩn bị đầy đủ hết rồi, mẹ đừng lo, chồng con nói sẽ đưa con đi chơi thật vui, lúc về sẽ mua thật nhiều quà cho mẹ.
Mẹ ở nhà nhớ uống thuốc đúng giờ nha.
Nhược Vũ để ý thấy bà vẫn uống thuốc hàng ngày, trên lọ thuốc cô đọc hiểu được là thuốc đặc trị bệnh tim.
Lần trước cô không biết nên lỡ đùa hơi quá trớn, đến bây giờ vẫn còn áy náy.
Vả lại từ sau khi cô chết đi chỉ còn lại có mỗi mình bà vẫn thường nhắc đến cô.
Lâm Nhất Phàm đứng ngoài cửa lén nghe cuộc đối thoại giữa mẹ chồng nàng dâu, cô gái nhiều mưu mô này thật sự rất dẻo miệng, đoán chắc mẹ của hắn đã cười ngoác đến tận mang tai rồi.
Bản thân hắn cũng không biết mình đang tủm tỉm cười.
-Nó đối xử với con thế nào, có ức hϊếp con không?
Đột nhiên Lâm phu nhân hỏi như vậy làm Nhược Vũ hơi lúng túng, mà người đứng ngoài kia cũng cố áp sát vào cửa để nghe câu trả lời.
-Mẹ đừng lo tụi con vẫn rất tốt, anh ấy rất chiều chuộng con.
Nói ra mấy lời này Nhược Vũ còn thấy ngượng miệng, cô phát hiện mình càng ngày càng giỏi nói dối.
Mà Lâm Nhất Phàm ngoài kia không rõ tại sao tâm trạng lại trùng xuống.
Lâm phu nhân cười tươi mãn nguyện rồi đi ra ngoài, lúc bắt gặp Lâm Nhất Phàm đang rình mò ở cửa bà chậc lưỡi mấy cái rồi mới xuống nhà.
Gì vậy? Coi thường con trai mình sao?
Lâm Nhất Phàm vào phòng thấy Nhược Vũ đã thu dọn đồ xong, chợt nhớ ra gì đó hắn cầm điện thoại gọi cho Giai Kỳ.
-Em chuẩn bị đồ xong chưa, sáng mai anh qua đón em.
Loa điện thoại khá to nên Nhược Vũ có thể nghe thấy cô nàng bên kia cũng hào hứng không ít.
Bảo dắt mèo nhỏ theo thì liền làm y như vậy, đúng là cái tên phóng túng.
Nhược Vũ đá cái vali đáng thương lăn vào góc tường rồi leo lên giường bấm điện thoại.
Lâm Nhất Phàm vậy mà thấy vui, hắn ung dung vào thay quần áo rồi đi tới công ty.
Tối hôm đó Lâm Nhất Phàm đưa Giai Kỳ tới trung tâm thương mại để mua sắm, rồi mới đi về nhà.
Lúc lên phòng Nhược Vũ đã ngủ say rồi, hắn đứng nhìn cô một lúc rồi cũng lặng lẽ xếp quần áo vào vali của mình.