Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: 15: Nếu Anh Muốn Tôi Cũng Có Thể Khiến Anh Vui Vẻ
Lâm Nhất Phàm nghe tiếng mở cửa, hắn khép hờ đôi mắt nhìn Nhược Vũ thất thểu bước vào, cô không bật đèn mà đi thẳng tới tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ rồi vào phòng tắm.
Bây giờ đã là mấy giờ rồi còn tắm, hay lại mới đi làm chuyện không sạch sẽ gì rồi.
Hắn khinh Nhược Vũ ra mặt, kiểu như đã không ưa rồi thì thở cùng một bầu không khí cũng thấy khó chịu.
Nhược Vũ đứng dưới vòi hoa sen, cố kỳ cọ cho sạch bờ vai bị Lâm Khải Trạch đụng vào, thật là gớm ghiếc, bẩn thỉu.
Nếu có thể cô còn muốn thay cả khớp vai này đi cho đỡ chướng mắt.
Nhược Vũ quay trở ra đầu tóc ướt sũng, cô ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc.
Lâm Nhất Phàm định phàn nàn nhưng chợt nhớ tới chuyện lúc nãy nên lại thôi.
Cô biết hắn chưa ngủ nên di chuyển tới sofa, ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh bắt đầu đàm phán.
-Chúng ta nói về chuyến du lịch đi.
Lâm Nhất Phàm đang nhắm mắt liền đột ngột mở ra nhìn chằm chằm vào cô, cô ta muốn đi du lịch sao? Hắn nhếch mép nằm yên không lên tiếng.
Nhược Vũ bắt chéo chân khoanh hai tay trước ngực bình thản nói.
-Tôi biết anh không muốn đi cùng tôi nhưng mẹ anh sẽ không để yên cho anh.
Chuyện này anh rõ nhất mà đúng không?
Lâm Nhất Phàm vẫn không nhúc nhích, hắn đợi xem cô sẽ nói gì tiếp theo.
Nhược Vũ cũng chẳng vòng vo cô ung dung nói tiếp.
-Tôi có thể đưa cả hai vé máy bay cho anh, anh muốn dẫn ai đi thì tùy.
Tôi sẽ hết sức phối hợp với anh, nếu anh đồng ý để tôi vào Lâm Thị làm việc.
Cô vừa dứt lời Lâm Nhất Phàm liền ngồi bật dậy, hắn dùng đôi mắt như ác quỷ nhìn cô gằn giọng.
-Cô lại dám uy hϊếp tôi?
Đôi mắt Nhược Vũ trong như nước, cô không phản biện, chỉ nhếch khóe mắt lên một cái thay cho câu trả lời “đúng là như vậy.”
Lâm Nhất Phàm cực kỳ không vui trước vẻ mặt thách thức của Nhược Vũ nhưng hắn muốn cãi lại, lại không cãi được.
Như có một thế lực vô hình nào đó xui khiến, Lâm Nhất Phàm gật đầu.
Nhược Vũ chỉ chờ có thế, cô nhướng mày đứng lên, đưa bàn tay nhỏ nhắn nựng cằm hắn một cái, rồi buông một câu giống như bad girl chính hiệu.
-Ngoan.
Sau đó Nhược Vũ trở lại giường nằm xuống đưa lưng ra phía ngoài.
Lâm Nhất Phàm đứng hình cả buổi, nhìn theo bóng lưng đó không rời, cuối cùng chửi lầm bầm một câu rồi cũng nằm xuống.
Sáng hôm sau Lâm Nhất Phàm thức dậy thì Nhược Vũ đã xuống nhà trước, hắn nhìn thấy trên bàn một vé máy bay và một tờ giấy.
“Muốn đi cùng người đẹp thì tự mua thêm một vé, vé còn lại là của tôi.”
Lâm Nhất Phàm thở hắt ra chán nản, không biết kiếp trước hắn đã phá đổ bao ngôi chùa mới gặp phải cô ta nữa.
Lâm Nhất Phàm xuống nhà lúc cả nhà đã ngồi vào bàn ăn.
Hắn thong thả bước xuống cầu thang, mắt không rời khỏi anh trai mình.
Nhìn xem, anh ta đang dùng ánh mắt mê muội để nhìn em dâu mình kìa, thật bỉ ổi biết mấy.
Lâm Nhất Phàm và Lâm Khải Trạch tuy là anh em ruột nhưng không mấy hòa thuận, bởi suy nghĩ của cả hai hoàn thành khác biệt.
Tuy không đến nỗi đánh nhau sứt đầu mẻ trán nhưng vẫn không chịu được sự phóng túng của anh trai.
Lâm phu nhân đợi Lâm Nhất Phàm vừa ngồi vào bàn liền bàn kế hoạch.
-Hai đứa nhớ đi đúng chuyến mẹ đã đặt nghe chưa, thời gian này muốn đặt vé du lịch không dễ đâu.
Lâm Khải Trạch nghe mẹ mình nói nhưng không hiểu gì, hai người họ đi du lịch sao?
Nhược Vũ cười tươi, nắm lấy tay Lâm Nhất Phàm lên tiếng.
-Mẹ yên tâm, tụi con sẽ đi thật vui.
Lâm Nhất Phàm khẽ bấm da tay của cô, hắn cực kỳ kì thị sự nhiệt tình vô nghĩa này.
Cần gì phải diễn như thật vậy.
Nhược Vũ đá vào chân hắn hăm doạ, hắn liền miễn cưỡng ngồi yên.
Lâm phu nhân nhìn bọn trẻ tay trong tay thì tủm tỉm cười, làm hòa thì tốt rồi, có khi lần này du lịch trở về cái bụng nhỏ kia sẽ có một baby cũng nên.
Lâm Nhất Phàm không thích Nhược Vũ nhưng hắn phải công nhận cô rất biết cách làm mẹ mình cười, còn cười hạnh phúc như vậy, hắn sống hai mươi sáu năm trên đời lần đầu tiên được thấy.
Lâm lão gia nãy giờ vẫn tập trung dùng bữa, lúc ông uống hết ly sữa lại nói một câu.
-Nhớ chụp ảnh đem về.
Có mấy chữ ngắn gọn thôi mà làm cho mắt bên trái của hai người giật lên bần bật.
Đúng là ông chủ của nhà họ Lâm, nói ra câu nào là chí mạng câu đó.
Cô và hắn chỉ thấy mặt nhau thôi đã muốn ngạt thở, bắt đứng chung một khung hình có khác nào cực hình đâu.
Lâm phu nhân giơ ngón tay cái đồng tình với chồng, rồi đưa mắt sang Lâm Nhất Phàm nói.
-Đây là lệnh.
Nhược Vũ không phản kháng, chụp hình thôi mà có gì to tát đâu.
Cả hai dùng xong bữa thì đi lên phòng, Lâm Nhất Phàm thay quần áo đi làm xong trở ra, hắn đứng sửa cà vạt châm biếm mấy câu.
-Châu tiểu thư đúng là biết cách làm cho người khác vui vẻ, có phải với anh trai của tôi cô cũng áp dụng cách này không?
Nhược Vũ đang tô son chuẩn bị ra ngoài, cô không hiểu cái tên này có bao nhiêu bất mãn với cô nữa.
Nhược Vũ không vội đáp lại, cô tô son xong đứng lên đối diện hắn.
-Nếu anh muốn, tôi cũng sẽ khiến anh vui vẻ.
Lâm Nhất Phàm còn chưa trả lời Nhược Vũ đã kéo cà vạt của hắn về phía mình, đôi môi đối diện môi hắn đột ngột đổi hướng in một vệt đỏ chót lên cổ áo trắng hắn đang mặc.
-Anh vui chứ?
Sau đó cô cầm túi xách thảnh thơi bước đi.
Lâm Nhất Phàm nóng ran ở cổ, một hồi định thần lại hắn chạy tới gương xem thử, mặt còn đỏ hơn cổ hét lên.
-Châu……Nhược….
Vũ.
Nhược Vũ bắt taxi về Châu gia, Lâm Nhất Phàm chắc chắn sẽ không đi cùng cô nên cô cũng không cần phải nói với hắn làm gì.
Giúp việc mở cửa cho Nhược Vũ rồi chạy nhanh vào nhà báo với Châu phu nhân.
Châu phu nhân chạy ra đón cô nhưng đôi mắt cứ trông ra đằng sau.
Nhược Vũ ngán ngẩm nói.
-Anh ấy không có về cùng con.
Vẻ mặt vui mừng lúc nãy không còn nữa thay vào đó là khuôn mặt chê trách.
-Đúng là vô dụng.
Nói xong bà bỏ mặc cô đi vào nhà.
Nhược Vũ cười khổ, Châu Nhược Vũ ơi Châu Nhược Vũ tôi không biết đây có phải là mẹ của cô không nữa.
Châu lão gia nghe cô về cũng từ trên lầu gấp gáp đi xuống, thấy Nhược Vũ về một mình gương mặt ông ta tối sầm lại.
Nhược Vũ cũng không quá mặn mà với những người này nên cô vờ như không thấy sự bất mãn đó.
Cô đứng giữa phòng khách lễ phép nói.
-Thưa ba con mới về, ba đã khoẻ chưa ạ?
Châu lão gia đưa tay xuống ghế bảo cô ngồi rồi không trả lời cô mà nói sang chuyện khác.
-Sao Nhất Phàm không về?
Giọng còn tốt như vậy, không khoẻ gì chứ.
Rõ ràng họ chỉ muốn cô về, à không, họ là muốn cô đưa Lâm Nhất Phàm về đây thôi.
Nhưng mà rất tiếc các người gả con gái nhầm chỗ rồi.
Nhược Vũ biết nói thật thì sẽ bị mắng vô dụng nên cô tìm lí do thoái thác.
-Mẹ chồng cho tụi con hai vé máy bay để đi du lịch, nên anh ấy đang gấp gáp làm cho xong công việc để đi Tam Đảo cùng con.
Châu lão gia nghe tới đây thì miệng quác một đường vui vẻ, không về cũng được, hắn chịu để ý con gái ông là may rồi sau này còn nhiều cơ hội.
-Mẹ con nấu nhiều món lắm, vào trong ăn đi.
Du lịch là tốt rồi, sau này còn nhiều cơ hội, con nhớ phải phục vụ Nhất Phàm cho tốt.
Bây giờ đã là mấy giờ rồi còn tắm, hay lại mới đi làm chuyện không sạch sẽ gì rồi.
Hắn khinh Nhược Vũ ra mặt, kiểu như đã không ưa rồi thì thở cùng một bầu không khí cũng thấy khó chịu.
Nhược Vũ đứng dưới vòi hoa sen, cố kỳ cọ cho sạch bờ vai bị Lâm Khải Trạch đụng vào, thật là gớm ghiếc, bẩn thỉu.
Nếu có thể cô còn muốn thay cả khớp vai này đi cho đỡ chướng mắt.
Nhược Vũ quay trở ra đầu tóc ướt sũng, cô ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc.
Lâm Nhất Phàm định phàn nàn nhưng chợt nhớ tới chuyện lúc nãy nên lại thôi.
Cô biết hắn chưa ngủ nên di chuyển tới sofa, ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh bắt đầu đàm phán.
-Chúng ta nói về chuyến du lịch đi.
Lâm Nhất Phàm đang nhắm mắt liền đột ngột mở ra nhìn chằm chằm vào cô, cô ta muốn đi du lịch sao? Hắn nhếch mép nằm yên không lên tiếng.
Nhược Vũ bắt chéo chân khoanh hai tay trước ngực bình thản nói.
-Tôi biết anh không muốn đi cùng tôi nhưng mẹ anh sẽ không để yên cho anh.
Chuyện này anh rõ nhất mà đúng không?
Lâm Nhất Phàm vẫn không nhúc nhích, hắn đợi xem cô sẽ nói gì tiếp theo.
Nhược Vũ cũng chẳng vòng vo cô ung dung nói tiếp.
-Tôi có thể đưa cả hai vé máy bay cho anh, anh muốn dẫn ai đi thì tùy.
Tôi sẽ hết sức phối hợp với anh, nếu anh đồng ý để tôi vào Lâm Thị làm việc.
Cô vừa dứt lời Lâm Nhất Phàm liền ngồi bật dậy, hắn dùng đôi mắt như ác quỷ nhìn cô gằn giọng.
-Cô lại dám uy hϊếp tôi?
Đôi mắt Nhược Vũ trong như nước, cô không phản biện, chỉ nhếch khóe mắt lên một cái thay cho câu trả lời “đúng là như vậy.”
Lâm Nhất Phàm cực kỳ không vui trước vẻ mặt thách thức của Nhược Vũ nhưng hắn muốn cãi lại, lại không cãi được.
Như có một thế lực vô hình nào đó xui khiến, Lâm Nhất Phàm gật đầu.
Nhược Vũ chỉ chờ có thế, cô nhướng mày đứng lên, đưa bàn tay nhỏ nhắn nựng cằm hắn một cái, rồi buông một câu giống như bad girl chính hiệu.
-Ngoan.
Sau đó Nhược Vũ trở lại giường nằm xuống đưa lưng ra phía ngoài.
Lâm Nhất Phàm đứng hình cả buổi, nhìn theo bóng lưng đó không rời, cuối cùng chửi lầm bầm một câu rồi cũng nằm xuống.
Sáng hôm sau Lâm Nhất Phàm thức dậy thì Nhược Vũ đã xuống nhà trước, hắn nhìn thấy trên bàn một vé máy bay và một tờ giấy.
“Muốn đi cùng người đẹp thì tự mua thêm một vé, vé còn lại là của tôi.”
Lâm Nhất Phàm thở hắt ra chán nản, không biết kiếp trước hắn đã phá đổ bao ngôi chùa mới gặp phải cô ta nữa.
Lâm Nhất Phàm xuống nhà lúc cả nhà đã ngồi vào bàn ăn.
Hắn thong thả bước xuống cầu thang, mắt không rời khỏi anh trai mình.
Nhìn xem, anh ta đang dùng ánh mắt mê muội để nhìn em dâu mình kìa, thật bỉ ổi biết mấy.
Lâm Nhất Phàm và Lâm Khải Trạch tuy là anh em ruột nhưng không mấy hòa thuận, bởi suy nghĩ của cả hai hoàn thành khác biệt.
Tuy không đến nỗi đánh nhau sứt đầu mẻ trán nhưng vẫn không chịu được sự phóng túng của anh trai.
Lâm phu nhân đợi Lâm Nhất Phàm vừa ngồi vào bàn liền bàn kế hoạch.
-Hai đứa nhớ đi đúng chuyến mẹ đã đặt nghe chưa, thời gian này muốn đặt vé du lịch không dễ đâu.
Lâm Khải Trạch nghe mẹ mình nói nhưng không hiểu gì, hai người họ đi du lịch sao?
Nhược Vũ cười tươi, nắm lấy tay Lâm Nhất Phàm lên tiếng.
-Mẹ yên tâm, tụi con sẽ đi thật vui.
Lâm Nhất Phàm khẽ bấm da tay của cô, hắn cực kỳ kì thị sự nhiệt tình vô nghĩa này.
Cần gì phải diễn như thật vậy.
Nhược Vũ đá vào chân hắn hăm doạ, hắn liền miễn cưỡng ngồi yên.
Lâm phu nhân nhìn bọn trẻ tay trong tay thì tủm tỉm cười, làm hòa thì tốt rồi, có khi lần này du lịch trở về cái bụng nhỏ kia sẽ có một baby cũng nên.
Lâm Nhất Phàm không thích Nhược Vũ nhưng hắn phải công nhận cô rất biết cách làm mẹ mình cười, còn cười hạnh phúc như vậy, hắn sống hai mươi sáu năm trên đời lần đầu tiên được thấy.
Lâm lão gia nãy giờ vẫn tập trung dùng bữa, lúc ông uống hết ly sữa lại nói một câu.
-Nhớ chụp ảnh đem về.
Có mấy chữ ngắn gọn thôi mà làm cho mắt bên trái của hai người giật lên bần bật.
Đúng là ông chủ của nhà họ Lâm, nói ra câu nào là chí mạng câu đó.
Cô và hắn chỉ thấy mặt nhau thôi đã muốn ngạt thở, bắt đứng chung một khung hình có khác nào cực hình đâu.
Lâm phu nhân giơ ngón tay cái đồng tình với chồng, rồi đưa mắt sang Lâm Nhất Phàm nói.
-Đây là lệnh.
Nhược Vũ không phản kháng, chụp hình thôi mà có gì to tát đâu.
Cả hai dùng xong bữa thì đi lên phòng, Lâm Nhất Phàm thay quần áo đi làm xong trở ra, hắn đứng sửa cà vạt châm biếm mấy câu.
-Châu tiểu thư đúng là biết cách làm cho người khác vui vẻ, có phải với anh trai của tôi cô cũng áp dụng cách này không?
Nhược Vũ đang tô son chuẩn bị ra ngoài, cô không hiểu cái tên này có bao nhiêu bất mãn với cô nữa.
Nhược Vũ không vội đáp lại, cô tô son xong đứng lên đối diện hắn.
-Nếu anh muốn, tôi cũng sẽ khiến anh vui vẻ.
Lâm Nhất Phàm còn chưa trả lời Nhược Vũ đã kéo cà vạt của hắn về phía mình, đôi môi đối diện môi hắn đột ngột đổi hướng in một vệt đỏ chót lên cổ áo trắng hắn đang mặc.
-Anh vui chứ?
Sau đó cô cầm túi xách thảnh thơi bước đi.
Lâm Nhất Phàm nóng ran ở cổ, một hồi định thần lại hắn chạy tới gương xem thử, mặt còn đỏ hơn cổ hét lên.
-Châu……Nhược….
Vũ.
Nhược Vũ bắt taxi về Châu gia, Lâm Nhất Phàm chắc chắn sẽ không đi cùng cô nên cô cũng không cần phải nói với hắn làm gì.
Giúp việc mở cửa cho Nhược Vũ rồi chạy nhanh vào nhà báo với Châu phu nhân.
Châu phu nhân chạy ra đón cô nhưng đôi mắt cứ trông ra đằng sau.
Nhược Vũ ngán ngẩm nói.
-Anh ấy không có về cùng con.
Vẻ mặt vui mừng lúc nãy không còn nữa thay vào đó là khuôn mặt chê trách.
-Đúng là vô dụng.
Nói xong bà bỏ mặc cô đi vào nhà.
Nhược Vũ cười khổ, Châu Nhược Vũ ơi Châu Nhược Vũ tôi không biết đây có phải là mẹ của cô không nữa.
Châu lão gia nghe cô về cũng từ trên lầu gấp gáp đi xuống, thấy Nhược Vũ về một mình gương mặt ông ta tối sầm lại.
Nhược Vũ cũng không quá mặn mà với những người này nên cô vờ như không thấy sự bất mãn đó.
Cô đứng giữa phòng khách lễ phép nói.
-Thưa ba con mới về, ba đã khoẻ chưa ạ?
Châu lão gia đưa tay xuống ghế bảo cô ngồi rồi không trả lời cô mà nói sang chuyện khác.
-Sao Nhất Phàm không về?
Giọng còn tốt như vậy, không khoẻ gì chứ.
Rõ ràng họ chỉ muốn cô về, à không, họ là muốn cô đưa Lâm Nhất Phàm về đây thôi.
Nhưng mà rất tiếc các người gả con gái nhầm chỗ rồi.
Nhược Vũ biết nói thật thì sẽ bị mắng vô dụng nên cô tìm lí do thoái thác.
-Mẹ chồng cho tụi con hai vé máy bay để đi du lịch, nên anh ấy đang gấp gáp làm cho xong công việc để đi Tam Đảo cùng con.
Châu lão gia nghe tới đây thì miệng quác một đường vui vẻ, không về cũng được, hắn chịu để ý con gái ông là may rồi sau này còn nhiều cơ hội.
-Mẹ con nấu nhiều món lắm, vào trong ăn đi.
Du lịch là tốt rồi, sau này còn nhiều cơ hội, con nhớ phải phục vụ Nhất Phàm cho tốt.
Bình luận facebook