Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-12
Quyển 1 - Chương 12: Ký ức tuổi thơ, đã thành bí ẩn
Edit: Sunshine | Vivien Levy, Nguồn: vivienlevy.wordpress.com
Biên tập: Maroon
Âu Dương Vân nheo nheo mắt, cười nhẹ, nụ cười đó dù chỉ rất mờ nhạt, thế nhưng cũng đã đủ để cho vạn vật thất sắc. Ta ngây dại nhìn hắn.
“Chẳng lẽ trưởng công chúa không còn nhớ Âu Dương Vân ta?”
Hắn cất tiếng hỏi lần nữa, khiến ta giật mình bừng tỉnh.
Thượng Quan Lăng biết Âu Dương Vân?! Không có khả năng a! Ba năm trước, Âu Dương Vân căn bản không có đi Ngọc quốc, sao có thể quen biết Thượng Quan Lăng?! Ta còn nhớ rõ ràng đã viết những gì mà, làm sao có thể xảy ra nhầm lẫn lớn đến vậy chứ?!
Âu Dương Vân hỏi như vậy, hiển nhiên là “Chúng ta” đã từng gặp mặt, hiện tại ta phải trả lời hắn thế nào đây?! Ông trời ơi, sao cứ đùa giỡn ta hoài thế?!!
Âu Dương Vân hạ mí mắt xuống, trong ánh mắt không có đến một tia cảm xúc, làm cho ta nhìn cũng không ra manh mối.
“A, công chúa không nhớ rõ……” Âu Dương Vân ngửa đầu nhìn ánh mắt lạnh lẽo, khẽ thở dài, “Mười lăm năm rồi…… không nhớ rõ…cũng phải thôi……”
Mười lăm năm?! Mười lăm năm trước là ngày Dương Sở Sở trở thành Thượng Quan Sở Sở, khi đó đã xảy ra chuyện gì?! Thượng Quan Lăng không phải hảo hảo ở Ngọc quốc hoàng cung hay sao?! Rốt cuộc là có chuyện gì cơ chứ?! Trời ạ, ta đây là tác giả nhưng lại bị cái thứ chính mình viết ra làm cho té xỉu mất thôi! Truyền ra thì còn mặt mũi nào nữa! Ô ô……
“Công chúa vẫn còn muốn ngắm trăng sao?” Âu Dương Vân xoay người, tư thế như đã muốn cáo biệt.
“Không!” Vốn ta đâu có định ngắm trăng, ngươi đi, ta cũng về.
“Để Âu Dương tiễn công chúa về tiểu các.” Âu Dương Vân khách khí nói, thế nhưng cái loại khách khí này lại khiến cho lòng người ta nguội lạnh.
Ta gật đầu, đi theo phía sau hắn. Có soái ca dẫn đường đúng là việc tốt a, nhg vì sao trong lòng ta lại cảm thấy khó chịu như vậy?
Tới trước cửa viên, Âu Dương Vân liền dừng chân, đôi mắt màu bạc chớp chớp trông như hai vầng trăng sáng, lẳng lặng nhìn ta, một lúc lâu sau hắn mới mở miệng nói: “Công chúa sớm nghỉ ngơi đi.”
Mãi đến khi bóng hình tao nhã của Âu Dương Vân tao đã khuất xa, mà ánh mắt ta vẫn không thể dứt khỏi nơi hắn vừa biến mất.
Thế gian này có lẽ không ai đẹp hơn Âu Dương Vân, cũng càng không có ai có thể sánh được với ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn.
Có lẽ bởi hắn rất giống tiên nhân, mà tiên nhân đều là những người tịch mịch nhất.
Ta từ biệt Vân tiên nhân đã ba ngày rồi.
Hôm nay là ngày “thủ lĩnh bốn nước” lần đầu tiên chính thức gặp gỡ, thiên tử Ngôn quốc Âu Dương Vân tổ chức yến tiệc thết đãi ba nước ở đại điện.
Các thái giám cung nữ tay bưng đủ thứ thức ăn hoa quả rượu thịt đi lại như con thoi giữa các hành lang dài của hoàng cung Ngôn quốc.
Trong đại điện sớm đã dọn bàn xong, đặt phía trên đều là những trái cây tươi ngon. Hàng ngàn ngọn nến Cửu Long sáng lấp lánh, cùng những bức bích hoạ đẹp mắt ánh lên trong điện càng thêm sinh động tươi sáng, mạn sa trắng theo đỉnh cẩm thạch trụ cao cao hạ xuống, mặt trên văn dạng ngân tuyến tú mơ hồ tỏa sáng…
Mùi hoa Ngọc Lan theo huân lô nhẹ nhàng lan toả khắp không trung, khiến cho người ta đều an tâm vui vẻ mà không biết tại sao.
Cung nữ thướt tha làn váy lướt qua, bận rộn, thật cẩn thận sắp xếp trang trí bình hoa.
Đúng giờ, bọn quan viên Ngôn quốc đều lục tục kéo đến. Ăn vận cẩn thận tỉ mỉ, nối đuôi nhau mà vào, ngồi ở vị trí tương xứng với địa vị mình, cùng nhau khinh đàm nói chuyện phiếm.
“Lăng nhi, sao muội lại ăn mặc như vậy?”
Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã, là Sở Sở đang tới.
“Có sao đâu? Muội thấy rất đẹp mà!” Ta cúi xuống đánh giá y phục của mìn, đâu có việc gì?! Màu sắc này, thật chói mắt a! Nguyên liệu vải này, thật hoa lệ a! Lúc lắc người, xoay một vòng, cả người liền kêu đing đang, ai da, trang sức hơi bị nhiều, quá ồn ào!
“Lăng nhi! Mau về thay đồ đi!” Sở Sở bất đắc dĩ lắc đầu, thần sắc vô cùng sốt ruột.
“Sở Sở, cho rằng muội không có khiếu thẩm mỹ sao?!” Dám lắm, có vẻ như, bộ dạng ăn mặc như vậy tám phần có chút… mắc ói…… Ta đây không phải là muốn chứng tỏ Ngọc quốc ta là nước lớn, không phải chỉ có ‘ngọc’, bọn ta còn có ngân lượng, có rất nhiều!
“Ha ha, muội nha, biết mình dung tục rồi, còn không mau đi về thay ra!” Sở Sở liền kéo tay ta trở về, “Hơn nữa, Ngọc quốc hoàng tộc khi bàn luận chính sự nhất định phải mặc y phục màu xanh.”
Haizz, hoá ra ý nghĩa phía sau phải là như vậy. Sở Sở thật tốt, đặc biệt có ý nhắc nhở ta đừng để lộ dấu vết khiến người ta nghi ngờ. Ta quả thật cũng có điểm khinh suất, sao lại có thể quên được chuyện quan trọng như vậy chứ?! Ngọc quốc hoàng tộc biến chính mình thành một cái cây xanh lè, hơn nữa còn phải là loại tuyệt lục!
Trở lại tiểu các, Sở Sở chỉ chỉ về giường của ta, cười nói: “Muội thử xem, có thích không?”
“Sở Sở…… tỷ thật sự là quá tốt! Yêu tỷ chết mất!” Ta vui vẻ ôm Sở Sở hôn lên mặt nàng cái chụt.
“Lăng nhi, muội điên rồi! Nếu mà bị nhìn thấy……”
“Ha ha, muội biết rồi, người ta vui quá thôi mà, đâu có ai thích Thượng Quan Lăng, cũng chỉ có Sở Sở rất tốt với muội, thật lòng đối tốt với muội.” Ta ngẩng mặt lên, híp mắt, cười nịnh hót với Sở Sở.
“Lăng nhi, mọi người rồi sẽ thích muội……” Thượng Quan Sở Sở khóe môi cũng lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói.
Quần áo quả nhiên là xanh biếc, nhưng mặt trên có điểm chút hoa văn màu bạc, cổ tay cùng cổ áo dùng tơ vàng khâu quanh, nhìn thoáng qua liền biết là do thợ vô cùng khéo tay làm ra, không hề lộ ra một sai sót nào.
“Đẹp quá đi!!”
Ta thay quần áo xong, nhưng đám đồ nữ trang tạp nham lòng thòng trên tóc đều bị rơi xuống hết, mái tóc dài lập tức bung ra, xõa xuống ngang lưng.
“Sở Sở, giúp muội vấn lại tóc nhé?”
Ta từ phía sau bình phong bước ra, nhìn về phía Sở Sở nhưng bất ngờ nhìn thấy một người khác ……
Ta xấu hổ nhìn người kia, người kia càng xấu hổ ngượng ngùng nhìn ta.
Tên chết tiệt Hiên Viên Tiêu kia tự dưng lại đến chỗ ta làm cái gì?!
“Ai cho ngươi vào?!” Ta hỏi. Đưa mắt tìm Sở Sở.
Hiên Viên Tiêu ho nhẹ một tiếng, nói: “Sở Sở.” Ý là Sở Sở để cho hắn vào.
Trong mắt Hiên Viên Tiêu, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một hình ảnh như vậy.
Nữ tử toàn thân đều một màu xanh, mái tóc buông dài như suối, khuôn mặt tuyệt mĩ đang mỉm cười, nhìn thẳng về phía hắn, đôi mắt xanh biếc như ngọc, lưu chuyển linh động, trong suốt như gương, trong sáng thanh cao, tựa như có ma lực, hút hồn người khác, khiến hắn không thể rời mắt. Làn da trắng óng dưới ánh nến tỏa sáng như ngọc trai, thực tuyệt thế phi diễm, vài sợi tóc bay bay che xương quai xinh đẹp, lại càng tăng thêm vài phần dễ thương.
Nữ nhân này đích thị là Thượng Quan Lăng, dĩ nhiên là nàng.
Hiên Viên Tiêu vẻ mặt phức tạp, cau mày, mắt vàng hình như có quang mang chớp động.
Hừ, nhìn cái gì mà nhìn?! Không biết cừu nhân gặp mặt sẽ vô cùng bực tức hay sao?! Nếu không phải nể mặt Sở Sở, ta đã bẻ ngươi ra làm đôi! Khụ…… Ta nhất định có thể bẻ ngươi được mà!
Nhìn hắn lần cuối, ta chạy tới kéo tay Sở Sở, lại hỏi: “Sở Sở, tỷ chải đầu cho muội đi, được không?” Ta không bới được tóc dài như vậy.
Vẻ lo âu trong mắt Thượng Quan Sở Sở liền biến mất, dịu dàng đáp: “Vâng thưa trưởng công chúa.” Xoay người đối diện Hiên Viên Tiêu, ôn nhu nói, “Tiêu, ngươi đi trước đi, ta sẽ cùng với trưởng công chúa theo sau liền.”
“Được.” Hiên Viên Tiêu vớ lấy cơ hội rời đi, hắn cũng không muốn ở lại đây đợi thêm. Lần đầu tiên hắn muốn tránh né một cái gì đó.
Hoa đăng rực rỡ, cả đại điện sáng trưng như bạch ngọc vô cùng náo nhiệt. Từ đằng xa đã có thể nghe tiếng cổ nhạc từ đại điện truyền ra, một cảnh tượng vô cùng vui vẻ.
Thái giám hầu hạ ngoài điện, nhìn thấy ta cùng Thượng Quan Sở Sở đi đến, sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng che giấu, vô cùng cung kính hướng chúng ta hành lễ, vẻ mặt tươi cười. Ngay sau đó, một giọng nói lớn hướng vào đại điện hô lên: “Ngọc quốc — trưởng công chúa đến!~~~”
Ta để Sở Sở vào đại điện trước, dù sao trong mắt bọn họ chỉ biết Ngọc quốc trưởng công chúa là người có thực quyền, nhưng lại không thích ở bên Quận chúa muội muội này. Được rồi, ta liền tiếp tục đem bộ mặt Thượng Quan Lăng bá đạo càn dở ra vậy!
Bên trong vì một tiếng báo này, âm thanh đàm tiếu nhất thời yên ắng dần, ngay cả tiếng cổ nhạc cũng ngừng.
Mọi âm thanh đều tĩnh mịch.
Không khí dường như có chút ngừng trệ, mọi người đều quay qua nhìn, Thượng Quan Lăng chậm rãi bước vào.
Không có gió, chỉ có tay áo bích sắc theo cước bộ nhẹ nhàng bay lên, đi qua đâu cũng đều mơ hồ tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Thân ảnh thon dài từng bước đi qua, nhìn không chớp mắt, không lộ vẻ gì, phong thái như bách hoa.
Vẻ đẹp hoa mẫu đơn cùng hoa thơm cỏ lạ, dù là vô tình cũng làm động lòng người. Hình dung ra đó chính là nàng.
Tất cả đều biết, Ngọc quốc hoàng tộc dung mạo tuyệt mĩ, nhưng không phải chưa từng gặp qua, chỉ là chưa bao giờ khiến người ta khiếp sợ như hôm nay.
Xúc cảm phức tạp, một trận thổn thức.
Quả thật đêm nay Thượng Quan Lăng là một loại hương vị đặc biệt, một loại chỉ có Thượng Quan Lăng hiện tại mới có thể tạo ra.
Ách……ta muốn hỏi…ta nên ngồi ở đâu đây?! Ông trời ơi! Ta không muốn ngồi cạnh Đông Phương Cửu đâu a! Xỉu! Ta cũng không ngồi cái bàn bên cạnh Hiên Viên Tiêu kia! Làm sao bây giờ??!!
Ta lén liếc nhìn, một ánh mắt hướng đến ta. Giương mắt nhìn sang, thấy ngay Đông Phương Cửu kia mắt phượng khép hờ, tựa cười mà không cười, con ngươi đen khẽ thoáng vẻ …… si mê?!!……
Lập tức ta cảm giác như mỗi một lỗ chân lông đều thu nhỏ lại, một hơi lạnh thấu xương chạy dọc toàn thân.
Thằng nhãi Đông Phương Cửu này thật là ghê gớm!
Edit: Sunshine | Vivien Levy, Nguồn: vivienlevy.wordpress.com
Biên tập: Maroon
Âu Dương Vân nheo nheo mắt, cười nhẹ, nụ cười đó dù chỉ rất mờ nhạt, thế nhưng cũng đã đủ để cho vạn vật thất sắc. Ta ngây dại nhìn hắn.
“Chẳng lẽ trưởng công chúa không còn nhớ Âu Dương Vân ta?”
Hắn cất tiếng hỏi lần nữa, khiến ta giật mình bừng tỉnh.
Thượng Quan Lăng biết Âu Dương Vân?! Không có khả năng a! Ba năm trước, Âu Dương Vân căn bản không có đi Ngọc quốc, sao có thể quen biết Thượng Quan Lăng?! Ta còn nhớ rõ ràng đã viết những gì mà, làm sao có thể xảy ra nhầm lẫn lớn đến vậy chứ?!
Âu Dương Vân hỏi như vậy, hiển nhiên là “Chúng ta” đã từng gặp mặt, hiện tại ta phải trả lời hắn thế nào đây?! Ông trời ơi, sao cứ đùa giỡn ta hoài thế?!!
Âu Dương Vân hạ mí mắt xuống, trong ánh mắt không có đến một tia cảm xúc, làm cho ta nhìn cũng không ra manh mối.
“A, công chúa không nhớ rõ……” Âu Dương Vân ngửa đầu nhìn ánh mắt lạnh lẽo, khẽ thở dài, “Mười lăm năm rồi…… không nhớ rõ…cũng phải thôi……”
Mười lăm năm?! Mười lăm năm trước là ngày Dương Sở Sở trở thành Thượng Quan Sở Sở, khi đó đã xảy ra chuyện gì?! Thượng Quan Lăng không phải hảo hảo ở Ngọc quốc hoàng cung hay sao?! Rốt cuộc là có chuyện gì cơ chứ?! Trời ạ, ta đây là tác giả nhưng lại bị cái thứ chính mình viết ra làm cho té xỉu mất thôi! Truyền ra thì còn mặt mũi nào nữa! Ô ô……
“Công chúa vẫn còn muốn ngắm trăng sao?” Âu Dương Vân xoay người, tư thế như đã muốn cáo biệt.
“Không!” Vốn ta đâu có định ngắm trăng, ngươi đi, ta cũng về.
“Để Âu Dương tiễn công chúa về tiểu các.” Âu Dương Vân khách khí nói, thế nhưng cái loại khách khí này lại khiến cho lòng người ta nguội lạnh.
Ta gật đầu, đi theo phía sau hắn. Có soái ca dẫn đường đúng là việc tốt a, nhg vì sao trong lòng ta lại cảm thấy khó chịu như vậy?
Tới trước cửa viên, Âu Dương Vân liền dừng chân, đôi mắt màu bạc chớp chớp trông như hai vầng trăng sáng, lẳng lặng nhìn ta, một lúc lâu sau hắn mới mở miệng nói: “Công chúa sớm nghỉ ngơi đi.”
Mãi đến khi bóng hình tao nhã của Âu Dương Vân tao đã khuất xa, mà ánh mắt ta vẫn không thể dứt khỏi nơi hắn vừa biến mất.
Thế gian này có lẽ không ai đẹp hơn Âu Dương Vân, cũng càng không có ai có thể sánh được với ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn.
Có lẽ bởi hắn rất giống tiên nhân, mà tiên nhân đều là những người tịch mịch nhất.
Ta từ biệt Vân tiên nhân đã ba ngày rồi.
Hôm nay là ngày “thủ lĩnh bốn nước” lần đầu tiên chính thức gặp gỡ, thiên tử Ngôn quốc Âu Dương Vân tổ chức yến tiệc thết đãi ba nước ở đại điện.
Các thái giám cung nữ tay bưng đủ thứ thức ăn hoa quả rượu thịt đi lại như con thoi giữa các hành lang dài của hoàng cung Ngôn quốc.
Trong đại điện sớm đã dọn bàn xong, đặt phía trên đều là những trái cây tươi ngon. Hàng ngàn ngọn nến Cửu Long sáng lấp lánh, cùng những bức bích hoạ đẹp mắt ánh lên trong điện càng thêm sinh động tươi sáng, mạn sa trắng theo đỉnh cẩm thạch trụ cao cao hạ xuống, mặt trên văn dạng ngân tuyến tú mơ hồ tỏa sáng…
Mùi hoa Ngọc Lan theo huân lô nhẹ nhàng lan toả khắp không trung, khiến cho người ta đều an tâm vui vẻ mà không biết tại sao.
Cung nữ thướt tha làn váy lướt qua, bận rộn, thật cẩn thận sắp xếp trang trí bình hoa.
Đúng giờ, bọn quan viên Ngôn quốc đều lục tục kéo đến. Ăn vận cẩn thận tỉ mỉ, nối đuôi nhau mà vào, ngồi ở vị trí tương xứng với địa vị mình, cùng nhau khinh đàm nói chuyện phiếm.
“Lăng nhi, sao muội lại ăn mặc như vậy?”
Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã, là Sở Sở đang tới.
“Có sao đâu? Muội thấy rất đẹp mà!” Ta cúi xuống đánh giá y phục của mìn, đâu có việc gì?! Màu sắc này, thật chói mắt a! Nguyên liệu vải này, thật hoa lệ a! Lúc lắc người, xoay một vòng, cả người liền kêu đing đang, ai da, trang sức hơi bị nhiều, quá ồn ào!
“Lăng nhi! Mau về thay đồ đi!” Sở Sở bất đắc dĩ lắc đầu, thần sắc vô cùng sốt ruột.
“Sở Sở, cho rằng muội không có khiếu thẩm mỹ sao?!” Dám lắm, có vẻ như, bộ dạng ăn mặc như vậy tám phần có chút… mắc ói…… Ta đây không phải là muốn chứng tỏ Ngọc quốc ta là nước lớn, không phải chỉ có ‘ngọc’, bọn ta còn có ngân lượng, có rất nhiều!
“Ha ha, muội nha, biết mình dung tục rồi, còn không mau đi về thay ra!” Sở Sở liền kéo tay ta trở về, “Hơn nữa, Ngọc quốc hoàng tộc khi bàn luận chính sự nhất định phải mặc y phục màu xanh.”
Haizz, hoá ra ý nghĩa phía sau phải là như vậy. Sở Sở thật tốt, đặc biệt có ý nhắc nhở ta đừng để lộ dấu vết khiến người ta nghi ngờ. Ta quả thật cũng có điểm khinh suất, sao lại có thể quên được chuyện quan trọng như vậy chứ?! Ngọc quốc hoàng tộc biến chính mình thành một cái cây xanh lè, hơn nữa còn phải là loại tuyệt lục!
Trở lại tiểu các, Sở Sở chỉ chỉ về giường của ta, cười nói: “Muội thử xem, có thích không?”
“Sở Sở…… tỷ thật sự là quá tốt! Yêu tỷ chết mất!” Ta vui vẻ ôm Sở Sở hôn lên mặt nàng cái chụt.
“Lăng nhi, muội điên rồi! Nếu mà bị nhìn thấy……”
“Ha ha, muội biết rồi, người ta vui quá thôi mà, đâu có ai thích Thượng Quan Lăng, cũng chỉ có Sở Sở rất tốt với muội, thật lòng đối tốt với muội.” Ta ngẩng mặt lên, híp mắt, cười nịnh hót với Sở Sở.
“Lăng nhi, mọi người rồi sẽ thích muội……” Thượng Quan Sở Sở khóe môi cũng lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói.
Quần áo quả nhiên là xanh biếc, nhưng mặt trên có điểm chút hoa văn màu bạc, cổ tay cùng cổ áo dùng tơ vàng khâu quanh, nhìn thoáng qua liền biết là do thợ vô cùng khéo tay làm ra, không hề lộ ra một sai sót nào.
“Đẹp quá đi!!”
Ta thay quần áo xong, nhưng đám đồ nữ trang tạp nham lòng thòng trên tóc đều bị rơi xuống hết, mái tóc dài lập tức bung ra, xõa xuống ngang lưng.
“Sở Sở, giúp muội vấn lại tóc nhé?”
Ta từ phía sau bình phong bước ra, nhìn về phía Sở Sở nhưng bất ngờ nhìn thấy một người khác ……
Ta xấu hổ nhìn người kia, người kia càng xấu hổ ngượng ngùng nhìn ta.
Tên chết tiệt Hiên Viên Tiêu kia tự dưng lại đến chỗ ta làm cái gì?!
“Ai cho ngươi vào?!” Ta hỏi. Đưa mắt tìm Sở Sở.
Hiên Viên Tiêu ho nhẹ một tiếng, nói: “Sở Sở.” Ý là Sở Sở để cho hắn vào.
Trong mắt Hiên Viên Tiêu, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một hình ảnh như vậy.
Nữ tử toàn thân đều một màu xanh, mái tóc buông dài như suối, khuôn mặt tuyệt mĩ đang mỉm cười, nhìn thẳng về phía hắn, đôi mắt xanh biếc như ngọc, lưu chuyển linh động, trong suốt như gương, trong sáng thanh cao, tựa như có ma lực, hút hồn người khác, khiến hắn không thể rời mắt. Làn da trắng óng dưới ánh nến tỏa sáng như ngọc trai, thực tuyệt thế phi diễm, vài sợi tóc bay bay che xương quai xinh đẹp, lại càng tăng thêm vài phần dễ thương.
Nữ nhân này đích thị là Thượng Quan Lăng, dĩ nhiên là nàng.
Hiên Viên Tiêu vẻ mặt phức tạp, cau mày, mắt vàng hình như có quang mang chớp động.
Hừ, nhìn cái gì mà nhìn?! Không biết cừu nhân gặp mặt sẽ vô cùng bực tức hay sao?! Nếu không phải nể mặt Sở Sở, ta đã bẻ ngươi ra làm đôi! Khụ…… Ta nhất định có thể bẻ ngươi được mà!
Nhìn hắn lần cuối, ta chạy tới kéo tay Sở Sở, lại hỏi: “Sở Sở, tỷ chải đầu cho muội đi, được không?” Ta không bới được tóc dài như vậy.
Vẻ lo âu trong mắt Thượng Quan Sở Sở liền biến mất, dịu dàng đáp: “Vâng thưa trưởng công chúa.” Xoay người đối diện Hiên Viên Tiêu, ôn nhu nói, “Tiêu, ngươi đi trước đi, ta sẽ cùng với trưởng công chúa theo sau liền.”
“Được.” Hiên Viên Tiêu vớ lấy cơ hội rời đi, hắn cũng không muốn ở lại đây đợi thêm. Lần đầu tiên hắn muốn tránh né một cái gì đó.
Hoa đăng rực rỡ, cả đại điện sáng trưng như bạch ngọc vô cùng náo nhiệt. Từ đằng xa đã có thể nghe tiếng cổ nhạc từ đại điện truyền ra, một cảnh tượng vô cùng vui vẻ.
Thái giám hầu hạ ngoài điện, nhìn thấy ta cùng Thượng Quan Sở Sở đi đến, sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng che giấu, vô cùng cung kính hướng chúng ta hành lễ, vẻ mặt tươi cười. Ngay sau đó, một giọng nói lớn hướng vào đại điện hô lên: “Ngọc quốc — trưởng công chúa đến!~~~”
Ta để Sở Sở vào đại điện trước, dù sao trong mắt bọn họ chỉ biết Ngọc quốc trưởng công chúa là người có thực quyền, nhưng lại không thích ở bên Quận chúa muội muội này. Được rồi, ta liền tiếp tục đem bộ mặt Thượng Quan Lăng bá đạo càn dở ra vậy!
Bên trong vì một tiếng báo này, âm thanh đàm tiếu nhất thời yên ắng dần, ngay cả tiếng cổ nhạc cũng ngừng.
Mọi âm thanh đều tĩnh mịch.
Không khí dường như có chút ngừng trệ, mọi người đều quay qua nhìn, Thượng Quan Lăng chậm rãi bước vào.
Không có gió, chỉ có tay áo bích sắc theo cước bộ nhẹ nhàng bay lên, đi qua đâu cũng đều mơ hồ tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Thân ảnh thon dài từng bước đi qua, nhìn không chớp mắt, không lộ vẻ gì, phong thái như bách hoa.
Vẻ đẹp hoa mẫu đơn cùng hoa thơm cỏ lạ, dù là vô tình cũng làm động lòng người. Hình dung ra đó chính là nàng.
Tất cả đều biết, Ngọc quốc hoàng tộc dung mạo tuyệt mĩ, nhưng không phải chưa từng gặp qua, chỉ là chưa bao giờ khiến người ta khiếp sợ như hôm nay.
Xúc cảm phức tạp, một trận thổn thức.
Quả thật đêm nay Thượng Quan Lăng là một loại hương vị đặc biệt, một loại chỉ có Thượng Quan Lăng hiện tại mới có thể tạo ra.
Ách……ta muốn hỏi…ta nên ngồi ở đâu đây?! Ông trời ơi! Ta không muốn ngồi cạnh Đông Phương Cửu đâu a! Xỉu! Ta cũng không ngồi cái bàn bên cạnh Hiên Viên Tiêu kia! Làm sao bây giờ??!!
Ta lén liếc nhìn, một ánh mắt hướng đến ta. Giương mắt nhìn sang, thấy ngay Đông Phương Cửu kia mắt phượng khép hờ, tựa cười mà không cười, con ngươi đen khẽ thoáng vẻ …… si mê?!!……
Lập tức ta cảm giác như mỗi một lỗ chân lông đều thu nhỏ lại, một hơi lạnh thấu xương chạy dọc toàn thân.
Thằng nhãi Đông Phương Cửu này thật là ghê gớm!
Bình luận facebook