• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cháu Gái Của Siêu Sao (1 Viewer)

  • Cháu Gái Của Siêu Sao - Chương 32: Ngã Ngựa

Mặt trời ngả về tây, trên chuyến xe bus trở về, nhóm bạn nhỏ vui vẻ ca hát suốt cả quãng đường, tiếng cười, tiếng vỗ tay liên tục.



Tưởng Thanh Lâm hơi tức giận, cả quãng đường đều trách móc Lục Chúc Chúc: "Cả ngày cậu chỉ chơi cùng Cảnh Tự, ném tớ với Trương Hổ đi, thực đáng ghét, hừ! Trọng sắc khinh bạn!"



Lục Chúc Chúc nhìn về phía bạn: "Cậu nói thế là sao?"



"Ôi, Lục Chúc Chúc, ngay cả trọng sắc khinh bạn mà cũng không biết, bình thường cậu không xem phim truyền hình hả?"



Lục Chúc Chúc: "Có xem, tớ thích ‘cậu bé bọt biển’".



"Ôi bạn tôi, cậu đúng là ngây thơ." Tưởng Thanh Lâm vỗ vỗ vai cô bạn: "Ý của trọng sắc khinh bạn có nghĩa là, trong lòng cậu, vẻ ngoài đẹp mắt của Cảnh Tự là quan trọng nhất, bạn tốt nhất của cậu là tớ với Trương Hổ cũng không quan trọng bằng."



"Không phải thế!" Lục Chúc Chúc phản bác: "Các cậu cũng rất quan trọng."



"Ai quan trọng hơn?"



Trương Hổ nghe vậy cũng nhìn về phía Lục Chúc Chúc, chờ mong câu trả lời.



Lục Chúc Chúc suy nghĩ một chút, nhíu mày nói: "Ai da, không chọn được! Đều quan trọng như nhau!"



"Không thể như nhau được, nhất định phải chọn một!"



Tưởng Thanh Lâm vẫn nhai đi nhai lại vấn đề này không buông: "Vậy đổi cách nói khác, nếu Trương Hổ với Cảnh Tự cùng đồng ý làm chồng cậu, cậu sẽ chọn ai?"



"Ặc, sao tự nhiên cậu lại hỏi vấn đề này, không thấy ngượng hả?"



Trương Thanh Lâm nói: "Chuyện này có gì mà xấu hổ, nếu là tớ tớ sẽ chọn Cảnh Tự."



"Vì sao?"



"Vì Cảnh Tự tuấn tú như thế, lớn lên chắc chắn sẽ càng đẹp trai hơn."



Trương Hổ buồn bã nói: "Tớ không đẹp sao."



Trương Thanh Lâm vỗ vỗ vai cậu ấy: "Cậu so với Cảnh Tự thì vẫn kém một chút, tớ là đứa trẻ thành thật mà."



"Có thể lớn lên tớ sẽ đẹp trai hơn cậu ta thì sao."



"Vậy thì cứ chờ đến khi cậu lớn lên đã."



"Hừ, vậy cứ chờ xem."



"Các cậu thật ấu trĩ!" Lục Chúc Chúc lắc đầu nói: "Tớ sẽ không chọn lựa đâu! Không chọn, không chọn!"



"Đây chính là lúc khảo nghiệm tình bạn của chúng ta." Trương Thanh Lâm cố chấp nói: "Phải chọn một cái."



"Hừ, chỉ có trẻ con mới chọn lựa thôi, tớ bao tất." Lục Chúc Chúc tay nắm vai bạn: "Cảnh Tự, Trương Hổ, tớ đều chọn, cả Lâm Lâm tớ cũng muốn nữa! Các cậu đều là của tớ."



Câu trả lời này cuối cùng cũng làm cho Tưởng Thanh Lâm vừa lòng, buông tha cô bạn thân: "Vậy sau này cậu không được trọng sắc khinh bạn nữa đâu đó."



"Tớ không có!"



Một lát sau, Cảnh Tự nhắn cho Lục Chúc Chúc: [Anh bỏ quả cam vào cặp em rồi đó, nếu lát say xe thì nhớ lấy ra ăn.]



Lục Chúc Chúc mở balo của mình, bên trong đúng là có ba quả cam.



Khóe miệng cô bé mấp máy: [Em đang ngồi ở phía trước, tạm thời không bị say xe, cảm ơn anh.]



Cảnh Tự: [Ừ.]



Lục Chúc Chúc: [Vừa rồi Lâm Lâm không vui, nói em chỉ chơi với anh, trọng sắc khinh bạn.]



Cảnh Tự im lặng hồi lâu mới nhắn lại: [Anh là.... sắc?]



Lục Chúc Chúc: [Ý nói anh đẹp trai ấy.]



Cảnh Tự: [Câu này ý không phải như vậy, sau này không được dùng bừa.]



Lục Chúc Chúc đáp: [Vâng!] [ icon ngoan ngoãn]



Cảnh Tự: [Sờ đầu]



Lục Chúc Chúc: [Lâm Lâm còn bảo em, nếu tuyển chồng tương lai, sẽ chọn ai trong 2 người là anh và Trương Hổ.]



Cảnh Tự vừa uống ngụm nước, nghe những lời này, bị sặc nước.



Bọn nhóc này đúng là những đứa trẻ mẫu giáo chứ???



Lục Chúc Chúc: [Em lừa 2 cậu ấy nói: chọn cả hai. Nhưng trong lòng em cảm thấy anh Cảnh Tự là tốt nhất.] [Ngoan ngoãn]



Cảnh Tự: [Chuyện này,... thực ra, em không cần phải nói tất cả mọi chuyện đã nói với bạn thân cho anh.]



Lục Chúc Chúc: "Vì sao?"



Cảnh Tự: [Bởi vì sau khi trưởng thành, nhớ lại chuyện đã nói với anh những lời này, sẽ rất ngại ngùng.]



Lục Chúc Chúc: [Vì sao phải ngượng.]



Cảnh Tự đỏ bừng mặt, quả thực không biết nên trả lời cô nhóc thế nào: [Thôi, quên đi, không có việc gì.]



Lục Chúc Chúc: [Thơm thơm]



Cảnh Tự: [Sờ đầu]



Ninh Dung Nhi ngồi ở phía trước, vẫn đang khoe khoang với bạn bè xung quanh túi hàng hiệu của cô nàng.---



"Cái túi này, chị mình mua ở Mỹ cho mình, là bản giới hạn, trên thế giới chỉ có không quá 3 cái, một cái do một siêu mẫu của Mỹ dùng, một cái là của đại minh tinh Lục Tuyết Lăng, một cái chính là cái này. Chị mình biết mình thích Lục Tuyết Lăng, nên mới mua cho mình cái túi giống của cô ấy."






Các bạn học sinh không hiểu lắm thế nào là hàng hiệu, thế nào là bản giới hạn, nhưng nghe Ninh Dung Nhi nói, cũng hiểu được đôi ba phần, đều muốn sờ cái túi của Ninh Dung Nhi.



"Cẩn thận một chút."



"Xem thôi, đừng chạm vào!"



"Tay cậu bẩn thế, làm dơ túi bây giờ."



....



Nhóm bạn nhỏ đều vây quanh cái túi của cô nàng, tỉ mỉ quan sát, ngắm nghía.



Lúc này, không biết ai lên tiếng nói: "Ninh Dung Nhi, túi của Lục Chúc Chúc giống y hệt cái túi hàng hiệu của cậu."



Các bạn học sinh nghe vậy, đều hướng ánh mắt tò mò về Lục Chúc Chúc.



Lục Chúc Chúc đang cúi đầu gửi biểu tượng cảm xúc cho Cảnh Tự, cảm nhận được mọi người chung quanh đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô bé, ngơ ngác ngẩng đầu lên, không rõ là chuyện gì.



Nói đúng ra, bọn nhóc không phải nhìn cô bé, mà đang đánh giá chiếc túi đựng đồ ăn vặt trong lòng cô nhóc.



Theo bản năng, cô nhóc ôm chặt chiếc túi nói: "Đồ ăn vặt của mình đều ăn hết rồi, không có thừa đâu."



Có một cô nhóc cùng lớp nói: "Lục Chúc Chúc, túi của cậu giống y như cái túi hàng hiệu của Ninh Dung Nhi."



Lục Chúc Chúc thấy bạn bè không phải đang nhắm vào đồ ăn vặt của mình, thì thở phào nhẹ nhõm: "À! Mua túi giống nhau à, thật khéo nha."



"Không phải, Ninh Dung Nhi nói, túi này trên thế giới chỉ có 3 cái, một cái do siêu mẫu của Mỹ dùng, một cái của đại minh tinh, cái cuối cùng là của bạn ấy, vậy cái của cậu từ đâu mà có?"



Lục Chúc Chúc chớp mắt, không hiểu nói: "Đây là túi bà họ tớ tặng tớ."



"Ninh Dung Nhi nói túi này rất đắt tiền, sao cậu có thể dùng nó để đựng đồ ăn vặt được, còn để nó bẩn như vậy?"



Lục Chúc Chúc nhìn cái balo dính bùn đất trong lòng, có hơi áy náy, cảm thấy có lỗi với bà họ vô cùng: "cái này... về mình sẽ đi giặt."



Ninh Dung Nhi trào phúng nói: "Cái của cậu ấy, vừa nhìn đã biết là hàng nhái rồi."



Các bạn học sinh: "Thế nào là hàng nhái?"



Ninh Dung Nhi lớn tiếng phổ cập kiến thức: "Chính là hàng giả, không có tiền mua hàng thật, người ta dùng hàng giả để lấp liếm sự nghèo túng, giả vờ là người có điều kiện ấy mà."



Lục Chúc Chúc hơi giận, cãi lại: "Túi này do bà tớ tặng để đựng đồ ăn vặt, cái gì mà hàng thật, hàng giả, đựng được đồ là được rồi, không phải sao?"



"Đồ nhà quê, chẳng hiểu gì cả."



Tưởng Thanh Lâm đứng lên nói: "Cậu đừng mắng người lung tung, ai thật ai giả còn chưa biết đâu."



Ninh Dung Nhi tự tin nói: "Túi của mình là do chị mình mua bên Mỹ về."



"Mua ở Mỹ về thì là hàng thật à? Thầy cô luôn nói không nên sính ngoại."



Tưởng Thanh Lâm tuy nhà không giàu có, nhưng bình thường rất chú ý đến giới giải trí và các tạp chí thời thượng, cô bé nói: "Tớ xem trên sách, loại hàng hiệu đều có kiểm định thật giả, cậu khăng khăng nói túi của cậu là thật, vậy có dám thử kiểm định không?"



"Kiểm thì kiểm, ai sợ ai."



Trương Hổ là cao thủ máy tính, nhóc lập tức lấy di động ra, tìm cách kiểm định hàng xa xỉ, sau đó tìm được trang kiểm định hàng hiệu.



"Mặt trong của túi cậu hẳn là có nhãn, nhập dãy số trên đó vào chỗ này, có thể kiểm chứng ngay."



Ninh Dung Nhi tìm một lúc lâu, cũng không tìm được cái nhãn gì: "Nhãn đấy tớ vứt rồi."



"Không thể đâu, trên mạng nói, sản phẩm chính hãng đề phòng bị giả mạo, nên sẽ in nhãn trên mặt trong của túi."



Lục Chúc Chúc mở túi của mình ra, ở trên mặt trong túi, tìm được cái nhãn và dãy mã số: "Là cái này phải không?"



"Đọc đi."



"2MDF34S985"



Trương Hổ nhập dãy số vào, khung màn hình load, bắt đầu xác nhận....



Bạn bè xung quanh đều tụ lại chỗ này, tò mò nhìn chằm chằm khung kiểm chứng. Ninh Dung Nhi khoanh tay, lạnh lùng nói: "Chắc chắn là hàng giả."



Nhưng trên khung check hàng hiển thị hình ảnh sản phẩm, cùng một dòng chữ màu vàng vô cùng rõ ràng ---



"Dear Mrs Cherlyn, quý khách hàng đã đặt hàng qua công ty chúng tôi balo đeo vai DTG sọc đen bản giới hạn, chính hãng, nếu có nhu cầu vệ sinh túi hay sửa túi, mời liên hệ với công ty chúng tôi, chúng tôi sẵn sàng phục vụ."



Trong lớp học có rất nhiều bạn nhỏ đã nhận biết được mặt chữ, cho nên đoạn tin chứng nhận này các bạn nhỏ đều có thể đọc được rất dễ dàng.



"Túi của Lục Chúc Chúc không phải là hàng nhái."



"Rõ ràng là thật, cậu xem cả tên người đặt cũng có đấy."



"Cherlyn, tên này rất quen."



Hầu hết các bạn nhỏ đều không biết Cherlyn là ai, chỉ có Tưởng Thanh Lâm tinh ý là nghi ngờ liếc Lục Chúc Chúc.



Các bạn học tò mò hỏi Ninh Dung Nhi: "Túi của Lục Chúc Chúc là hàng chính hãng, sao túi của cậu lại không tìm thấy nhãn vậy?"



"Không thể nào, chắc chắn là có." Ninh Dung Nhi lật túi của mình lên: "Nhất định là có, chắc chắn ở đâu đấy."



"Đừng tìm nữa." Tưởng Thanh Lâm nói: "Nhãn này in ở mặt trong của túi, chỉ sản phẩm chính hãng mới có, hàng nhái sao mà có được?"



Bạn học xung quanh bàn tán, vốn ngay từ đầu, các nhóc này cũng chẳng biết hàng nhái là cái gì, chính Ninh Dung Nhi là người phổ cập kiến thức cho mọi người.



Ninh Dung Nhi giận đến đỏ cả mặt, tức tối, vất cái túi xuống, hận không có cái lỗ mà chui vào.



Lục Chúc Chúc thì không thấy chuyện này có gì to tát, túi này là cô cho nhóc đựng đồ ăn vặt, còn bị dính cả bùn, cỏ, vì thế cô nhóc dùng khăn, lau sạch đáy túi.



Ninh Dung Nhi vì xấu hổ mà tức giận, khóc nức nở, cuối cùng thành gào khóc rất lớn.



Thầy giáo ngồi ở phía trên cuối cùng cũng tỉnh ngủ, bởi vì hành trình về có chút hỗn loạn, các bạn học đều ngồi lẫn lộn, thầy Chung được phân công phụ trách xe bus này.



Nghe thấy có tiếng khóc của bạn nhỏ, ông ta đi qua bực mình hỏi tình hình---



"Sao lại thế này, sao lại ồn ào vậy?"



Ninh Dung Nhi thấy thầy giáo đi lại, thì cáo trạng trước: "Lục Chúc Chúc có cái túi hàng hiệu, còn lôi ra khoe với các bạn, làm cho các bạn muốn nhìn tem chứng nhận hàng thật, nói túi của em là hàng nhái."



Tưởng Thanh Lâm nghe vậy thì không ngồi yên được, đứng lên chỉ vào mặt cô nhóc kia mắng: "Ôi giời! Cậu thật đúng là giỏi bẻ cong sự thật! Rõ ràng chính cậu khoe ra, còn vu cho túi của Lục Chúc Chúc là hàng nhái, hiện giờ lại còn đổi trắng thay đen, giở thói trí trá!"



Ninh Dung Nhi chỉ lo khóc, càng lúc càng hét to hơn, làm cho thầy Chung thấy phiền vô cùng.



Ông ta liếc nhìn cái túi trong lòng Lục Chúc Chúc, tuy không rành về hàng hiệu, nhưng vợ ông thì có, vợ ông ta thường xuyên nói với ông ta về túi này túi kia, LV với cả GUCCI, cho nên ông cũng biết một ít về thứ hàng xa xỉ này.



Túi của Lục Chúc Chúc đúng là hàng hiệu.



"Lục Chúc Chúc, tôi nghĩ trò chỉ hơi nghịch ngợm, không ngờ lại còn quá ham hư vinh, ai cho trò mang hàng hiệu đi học, văn hóa tốt đẹp của trường học đều bị trò làm cho xấu đi rồi."



Lục Chúc Chúc cảm thấy oan uổng, không cam lòng, lầu bầu nói: "Em không biết đây là túi hàng hiệu, là bà em tặng em đựng đồ ăn vặt."



"Đựng đồ ăn vặt là giả, mang ra khoe mới là thật đúng không."



"Không phải đâu."



Các bạn học đều nhanh mồm nhanh miệng biện minh giúp Lục Chúc Chúc, nói chuyện này không liên quan đến nhóc, đều là lỗi của Ninh Dung Nhi.



Thầy Chung bị bọn nhỏ nói đến đau đầu, khoát tay bảo bọn nhóc im lặng.



Ông ta sớm đã không thích Lục Chúc Chúc, bởi vì nhóc này gây nháo, nên ông ta bị phê bình trước ban phụ huynh, sao ông có thể không tức giận nhóc này cho được.



Bây giờ lại gặp chuyện này, thừa dịp ông có thể dạy dỗ nhóc con không biết trời cao đất dày là gì này.



"Ninh Dung Nhi và em còn đua đòi dùng hàng hiệu, làm hỏng môi trường học đường, hai người cùng ngồi xuống cuối xe, chờ đến khi về trường thì viết kiểm điểm."



Bởi vì các bạn nhỏ ngồi xe dễ bị say xe, nôn mửa, những dãy ghế cuối, gần động cơ, rất chòng chành, nên cuối cũng không ai ngồi những hàng cuối cả.



Ninh Dung Nhi nghe vậy, vội vàng nói: "Thầy Chung, thầy phạt mình Lục Chúc Chúc thôi, sao lại phạt em ạ!"



Thầy Chung: "Một cây làm chẳng nên non, mọi chuyện đều do các em đua đòi nhau mà gây nên, tuy em thua, nhưng chính em vẫn là người đua đòi hàng hiệu với bạn, cho nên hai người đều bị phạt."



Vốn ngay từ đầu, Lục Chúc Chúc nghĩ thầy giáo không biết chuyện này, nên mới phạt nhóc.



Nhưng nghe thầy nói như vậy, Lục Chúc Chúc mới hiểu, thầy Chung đã hiểu đại khái mọi chuyện, nhưng vẫn muốn phạt nhóc.



Bởi vậy Lục Chúc Chúc không hề biện minh.



Đối với người thầy bất kể thế nào cũng muốn phạt mình, thì có biện giải thế nào cũng đều vô ích thôi.



Lục Chúc Chúc tức giận đứng lên, "hừ" lạnh một tiếng, lập tức đi xuống cuối xe ngồi.



"Chúc mập, tớ ngồi với cậu!" Tưởng Thanh Lâm rất có nghĩa khí, cùng cô ngồi xuống cuối xe.



Ninh Dung Nhi càng khóc to hơn, cầu xin nói: "Thầy Chung, em không thể ngồi ở cuối xe được, em bị say xe."



"Không được, trò với Lục Chúc Chúc đều sai, không nói nhiều nữa, ngồi xuống đi,"



Thầy Chung biết, tất cả bạn học xung quanh đều giúp Lục Chúc Chúc, nếu ông không trừng phạt cả Ninh Dung Nhi, chắc chắn không thể để bọn nhỏ phục được.



Ninh Dung Nhi khóc sướt mướt, ngồi xuống cuối xe, liên tục lau nước mắt.



"Chúc Mập, cậu có bị say xe không?" Tưởng Thanh Lâm hỏi.



"Bây giờ vẫn tốt, cậu thì sao?"



"Tớ hơi chóng mặt."



"Đúng rồi, tớ có quả cam." Lục Chúc Chúc nhớ tới Cảnh Tự có bỏ ba quả cam vào túi của nhóc, vội vàng lấy ra đưa cho Tưởng Thanh Lâm.



Ngửi được vị cam, Tưởng Thanh Lâm cảm thấy tốt hơn nhiều.



Phản ứng say xe của Ninh Dung Nhi càng nghiêm trọng hơn, đã bắt đầu nôn mửa.



Có cha mẹ gọi điện cho con cái mình, hỏi xem chuyến dã ngoại thế nào, vì thế có vài bạn nhỏ rất tức giận, kể lại chuyện vừa rồi cho cha mẹ.



Có cha mẹ thấy rằng, đây là hình thức biến tướng của việc xử phạt về thể chất, vì vậy mau chóng lên diễn đàn nhà trường tag @Ông nội Chúc Chúc, @ Mẹ Ninh Dung Nhi, @Thầy Trần ban 2--



"Cho dù bọn trẻ có làm gì, thì đều phải lấy giáo dục làm tôn chỉ, dùng các xử phạt thân thể như vậy là không đúng!"



"Đúng thế! Cố ý cho bọn nhỏ say xe ngồi ở hàng ghế sau, không phải là biến tướng của xử phạt thể chất thì là cái gì!!"



"Sao không cho chủ nhiệm lớp đi cùng xe, mà lại cho thầy giáo ở đâu đi cùng xe? Đúng là không có trách nhiệm."



"@Thầy Trần, @ thầy Trần, @ thầy Trần, Thầy Trần, nếu thầy đọc được, mau liên lạc với vị thầy giáo kia đi."



Thầy Trần lại đang rất bận, cho nên không đọc được tin nhắn, nên vẫn không đáp lại.



Lục Hoài Nhu vẫn đang quay phim, trong lúc nghỉ mới nhìn đến di động, thấy tin nhắn là mười lăm phút trước.



Lục Hoài Nhu nhìn thấy tin này, lập tức điện cho Lục Chúc Chúc---



"Sao lại thế này?"



Nghe được giọng của anh, Lục Chúc Chúc hơi sợ: "Cái.. cái gì sao lại thế này ạ?"






"Ông đã xem tin nhắn trong group ban phụ huynh, con bị thầy áp dụng hình phạt thể chất hả?"



"Không có chuyện đó đâu ạ." Lục Chúc Chúc lên tinh thần: "Không có, không có! Con không bị xử phạt về thể chất, không làm sai chuyện gì!"



Lục Hoài Nhu nghe thấy giọng nói đầy khẩn trương của nhóc, thì biết nhóc tì này đang sợ hãi che dấu gì rồi.



Càng phủ nhận thì người lại làm cho anh thêm hoài nghi.



Trong lòng Lục Hoài Nhu càng quặn lại.



Anh đáng sợ thế sao, sao cháu gái bị phạt, bị bắt nạt cũng không dám nói cho anh.



Lục Hoài Nhu bình tĩnh, gằn từng chữ nói: "Lục Chúc Chúc, con chuyển điện thoại cho thầy giáo giúp ông."



"Ông nội, con không có, không phải con sai." Lục Chúc Chú cẩn thận nói: "Thật mà, ông đừng mắng con."



Lòng Lục Hoài Nhu vỡ vụn---



"Con bị ngốc à."



Sao anh lại không hiểu ý của nhóc tì này! Sợ cái gì!



Ông nội có gì mà phải sợ! Trên thế giới này, người không cần phải đề phòng nhất, sợ hãi nhất chính là ông nội.



Người nhà là người có thể tin tưởng, dựa dẫm khi mình yếu thế nhất chứ!



Mẹ nó!



Đôi chân dài của Lục Hoài Nhu không có chỗ để, thực muốn đá đồ vật gì đó.



Lục Chúc Chúc sợ tới mức ngừng thở: "Ông nội, đúng đúng... Con xin lỗi, "



Lục Hoài Nhu không thể nói rõ với nhóc trên điện thoại, vì thế nói: "Phát định vị cho ông, ông đón con."



"Ôi! Không được rồi! Ông nội, tín hiệu không tốt, ôi, con không nghe rõ ông nói..... Con cúp máy nhé!"



Lục Hoài Nhu: "Lục Chúc Chúc! Con dám!”



Tút tút tút.



Lục Hoài Nhu:....



Nhóc cháu hư đốn này, còn giả bộ với anh.



Sau khi ngắt máy, Lục Chúc Chúc lo lắng, đề phòng, tim đập thình thịch.



Tưởng Thanh Lâm nhìn thấy mặt nhóc trắng bệch, hỏi: "Sao thế, Chúc mập, cậu không thoải mái à?"



"Ông nội của tớ biết chuyện này rồi, tớ xong rồi!" Lục Chúc Chúc sợ hãi nói: "Trở về nhất định sẽ bị mắng. Chuyện cái túi, chắc chắn sẽ liên lụy đến bà họ tớ cũng bị mắng."



"Không đâu, cậu giải thích mọi chuyện rõ ràng là được rồi, có muốn tớ giải thích giúp cậu không?"



Lục Chúc Chúc lắc đầu: "Ông nội tớ sẽ không nghe giải thích đâu. Ông rất bảo thủ."



Tưởng Thanh Lâm đồng tình nói: "Ông nội Chúc Chúc thật đáng sợ."



"Thầy Lục, đạo diễn bảo anh chuẩn bị một chút, sẽ quay ngay ạ."



Lục Hoài Như hiện chẳng còn tâm trạng quay nữa, anh vội vàng thay quần áo, rồi nói với đạo diễn: "Đạo diễn Lý, tôi xin nghỉ chút, tôi có việc gấp."



Đạo diễn Lý biết Lục Hoài Nhu rất chuyên nghiệp, nếu không phải việc đại sự, hẳn không xin nghỉ, vì thế vội vàng nói: "Thầy Lục đi đi, bên này chúng tôi phối hợp diễn trước."



Lục Hoài Nhu lên xe, không đợi tài xế tới mà tự mình lái khỏi phim trường.



Lục Chúc Chúc không phát định vị, chỉ có thể xin giúp đỡ trên diễn đàn cha mẹ.



Anh cầm di động đợi, chỉ chưa đến nửa phút đã có cha mẹ chia sẻ định vị của con họ.



Nhóm cha mẹ đồng cảm như bản thân cũng gặp cảnh này, cùng chung kẻ thù---



"Thầy giáo xấu tính này!"



"Ông nội Chúc Chúc, đừng gấp, trên đường lái xe cẩn thận nhé."



"Tôi sẽ lập tức tìm lãnh đạo nhà trường để phản ánh, đúng là quá đáng, nói thế nào cũng không thể xử phạt đến thể chất đối với học sinh."



Tin tức trên diễn đàn không ngừng rung lên, Lục Hoài Nhu không kịp nhìn, lái thẳng lên quốc lộ, theo đường cao tốc vòng xuống, đuổi theo sau xe bus trường học.



Có mấy cái xe bus, không biết Lục Chúc Chúc trên chiếc xe nào, lại không thể tùy tiện chặn xe, nếu không sẽ gây sự cố mất an toàn.



Anh không chịu được mà bóp còi, muốn gây chú ý cho người trên xe.



Lục Chúc Chúc ngồi tựa vào cửa, liếc mắt sang thấy xe màu đen có rèm che của ông nội mình---



"Xong rồi, là ông nội tớ."



Tưởng Thanh Lâm chạy ra xem: "Không phải đâu, ông nội cậu sao lại đuổi tới đây đánh cậu được."



Lục Chúc Chú không bị thầy Chung làm cho khóc, mà ngược lại, lại bị Lục Hoài Nhu dọa khóc: "Xong rồi, xong rồi, xong rồi, đại ma vương đã giết đến đây rồi."



"Chúc mập, cậu có di ngôn gì không."



Lòng Lục Chúc Chúc loạn lên: "Tớ... Tớ tạm thời không nghĩ được di ngôn gì."



"Vậy cậu có muốn nói gì với tớ không?"



Lục Chúc Chúc đem mấy túi khoai tây lát đưa cho Tưởng Thanh Lâm: "Đây là di sản duy nhất của tớ, cho cậu thừa kế vậy."



"Ồ, Chúc Mập, tớ sẽ luôn luôn nhớ đến cậu."



Lục Hoài Nhu nhìn thấy Lục Chúc Chúc bên cửa kính cuối cùng, anh liền hạ cửa sổ xuống, bảo nhóc tì nói với lái xe dừng lại.



Việc đã đến nước này, có trốn tránh cũng bị mắng thảm hại hơn thôi, nên Lục Chúc Chúc nói với chú lái xe: "Chú lái xe ơi, có thể dừng xe bên lề được không, ông nội con tới đón con."



Đây là đường núi rộng rãi, dừng xe vào bên lề không thành vấn đề, lái xe tìm chỗ giao lộ lớn dừng xe.



Lục Chúc Chúc còn chưa xuống xe, Ninh Dung Nhi không kìm được nữa mà đi trước, chạy xuống xe gào khóc, nôn mửa.



Lục Hoài Nhu nhìn thấy đứa trẻ chạy xuống khỏi xe, nôn mửa đến co rút cả người, trong lòng anh như nổ tung.



Nếu con nhóc nhà mình cũng bị tình trạng này....



Lục Hoài Như nổi trận lôi đình, sải bước đi tới xe bus: "Lục Chúc Chúc."



Lục Chúc Chúc ở cuối xe, nơm nớp lo sợ nói: "Con ở đây."



Lục Hoài Nhu vừa lên xe, toàn bộ bạn học đều ngạc nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt anh.



Đây là lần đầu tiên họ thấy ông nội Lục Chúc Chúc, khuôn mặt đúng là đẹp trai, đây chính là...



"Siêu sao Lục Hoài Nhu! Là đại minh tinh đó các cậu ơi!"



"Ông nội Chúc Chúc là ngôi sao lớn."



"A a a a aa!"



Lục Chúc Chúc ghé vào bên cửa sổ, giống như gà con, run rẩy nhìn Lục Hoài Nhu: "Ông nội, con sai rồi, con không dám nữa... huhu."



Lục Hoài Nhu đi về phía cô nhóc.



Bên trong xe rất rộng, hàng ghế cuối không có bạn học nào ngồi, chỉ có cô nhóc nhà anh và bạn nữ nữa ngồi, hai đứa nhóc đáng thương vô cùng ngồi bên cửa sổ.



Lục Chúc Chúc sợ hãi nhìn anh, liên tục giải thích: "Ông nội, không phải lỗi của Chúc Chúc."



"Con ấm đầu hả, ông trách con lúc nào."



Cõi lòng Lục Hoài Nhu đều tan nát, giọng nói chua chát, anh đi đến trước mặt nhóc con nhà mình, vuốt khuôn mặt đỏ ứng với trán, dùng tay lau mồ hôi cho cô nhóc.



Lục Chúc Chúc vốn rất sợ hãi, nhưng với động tác này của Lục Hoài Nhu, nhóc cảm thấy, hình như ông nội không tức giận với mình.



Lục Chúc Chúc lập tức cảm thấy yên tâm.



Lục Hoài Nhu bế cô nhóc lên, thuận tay cầm túi cho nhóc: "Ông nội đưa con về nhà."



Lục Chúc Chúc ghé vào vai Lục Hoài Nhu, ôm chặt cổ anh, quay đầu lại, không quên liếc Tưởng Thanh Lâm một cái.



Tưởng Thanh Lâm nhìn đến hồ đồ rồi.



Không thể nào.... Người mà nhóc sùng bái chính là Lục Hoài Nhu, nhưng sao lại là ông nội của Lục Chúc Chúc?



Lục Hoài Nhu vừa ở ngay trước mắt cô nhóc đấy.



A a a a!



"Ông nội, chúng ta cũng đưa Lâm Lâm về nhà, được không?" Lục Chúc Chúc ghé vào nói nhỏ bên tai anh: "Bạn ấy say xe hơn cả con."



Lục Hoài Nhu quay đầu nhìn Tưởng Thanh lâm ngồi hàng ghế cuối như đã hóa đá, hỏi: "Con là bạn tốt nhất của Lục Chúc Chúc, là nhóc Lâm phải không?"



Khuôn mặt nhỏ của Tưởng Thanh Lâm hồng lên, máu mũi chảy ra, hốt hoảng ngẩng đầu lên.



Thần tượng lại biết cô nhóc, thần tượng còn gọi cô bé là nhóc Lâm.



Chuyện này.... đây đúng là thời khắc hào quang chiếu xuống.



Lục Chúc Chúc nhanh chóng vẫy tay với cô nhóc, cười hì hì nói: "Mau, cùng đi."



Tưởng Thanh Lâm vội vàng đuổi theo, ngoan ngoãn theo sát bên Lục Hoài Nhu, cùng nhau xuống xe.



Đến lúc này, các bạn học mới hét ầm lên, như muốn thổi tung cả nóc xe---



"Lục Hoài Nhu! Là Lục Hoài Nhu!"



"A a a a a!"



"Người đưa Lục Chúc Chúc đi là Lục Hoài Nhu!"



"Bây giờ làm bạn với cậu còn kịp không!"



"Tớ cho cậu toàn bộ đồ ăn vặt nhé!"



Lúc này, thầy Chung bình tĩnh đuổi theo, nói với Lục Hoài Nhu: "Ngài Lục, Lục Chúc Chúc đua đòi dùng hàng hiệu, lại còn so bì, khoe khoang với các bạn khác, điều này ảnh hưởng rất lớn đến môi trường học đường, đầu đuôi câu chuyện, tôi sẽ nói rõ ràng với ngài..."



Anh ta còn chưa dứt lời, đôi chân kia của Lục Hoài Nhu đã cảm thấy ngứa ngáy, muốn thi triển "đá người đại pháp."



Lục Chúc Chúc bỗng nhiên ôm cổ anh nói: "Ông nội, đừng."



Chân Lục Hoài Nhu dừng giữa không trung.



Tức giận của anh đã tích tụ không có chỗ phát tiết, nhưng....



Anh phải khắc chế, không thể tùy hứng được.



Nếu anh sớm kiềm chế bản thân, chắc Chúc Chúc đã không sợ anh đến thế, bị bắt nạt mà chuyện đầu tiên nghĩ đến không phải là làm nũng kể khổ mà là dấu diếm.



Đây mới là chuyện làm anh bận tâm nhất.



Rốt cuộc, Lục Hoài Nhu đã bình tĩnh lại, không động thủ với thầy Chung, chỉ nói mấy chữ---



"Việc này tôi sẽ không bỏ qua."



Nói xong, anh đi qua anh ta, xuống xe rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom