• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cháu Gái Của Siêu Sao (3 Viewers)

  • Cháu Gái Của Siêu Sao - Chương 10: Đưa bạn nhỏ đi học

Nhà của Lục Hoài Nhu là căn biệt thự 4 tầng, tầng 3 là phòng thử đồ riêng của Lục Hoài Nhu.



Nhấn điều khiển từ xa, cửa xoay tròn mở ra, bên trong là thiết kế kiểu trắng đen, đủ các loại quần áo và trang sức.



Lần đầu tiên Lục Chúc Chúc đi vào đã ngây người với cảnh tượng bên trong, đây giống hệt như căn phòng trang bị đặc biệt trong phim bom tấn khoa học viễn tưởng của Mỹ!



Có rất nhiều loại quần áo, mũ nón khác nhau, tủ giày được trưng trong cả một bức tường kính, thật hoành tráng!



Lục Hoài Nhu để Allen đi vào để chỉnh sửa quần áo, mở cửa ra, coi như có một phòng khác để Lục Chúc Chúc thay đồ.



Trước đây khi ở nhà, Lục Chúc Chúc cũng có tủ đồ riêng của mình, nhưng suốt mấy năm chỉ có mấy bộ, vì công việc của ba quá nhiều nên không hề có thời gian đưa cô bé đi mua đồ dùng hàng ngày hay quần áo.



Bây giờ tới nhà ông nội, cô bé mới cảm thấy như “Cửa hàng quần áo”, cuộc sống càng thêm hứng thú hơn.



Cô bé dùng phòng tắm cực lớn riêng trong phòng mình, ngâm mình hồi lâu, thay váy trắng sạch sẽ, đi về phòng ngủ.



Sau một buổi chiều đi dạo phố, Lục Hoài Nhu trang trí lại căn phòng cho khách thành một phòng kiểu công chúa, bao gồm một chiếc giường lớn mềm mại và rèm cửa bằng ren trắng, và trang trí bức tường thành màu hồng. Ngay cả đèn chùm cũng được thay thế bằng đèn chùm pha lê kiểu cung điện Châu Âu.



Chắc chắn ông nội là siêu nhân rồi.



Lục Chúc Chúc nằm trên chiếc giường lớn, lăn lộn mấy vòng trên chăn đệm mềm mại thoải mái, cô bé nhìn trần nhà, suy nghĩ đến hai tuần sau… ba cũng đã về.



Có chút không muốn rời nhà ông nội.



Nghĩ đến đây, Lục Chúc Chúc vội vàng ngồi dậy, lắc đầu thật mạnh để mình tỉnh táo lại.



Mặc dù ba nghèo nhưng ngày đêm phải liều mạng kiếm tiền, trong nhà không có phòng lớn hay bồn tắm xa hoa, cũng không có giường công chúa lớn như vậy…



Nhưng mà! Sao lại có thể vì xa hoa phú quý mà bỏ ba chứ!



Lục Chúc Chúc tự khiển trách mình.



Ngay lúc này, Lục Chúc Chúc nghe thấy tiếng đàn du dương từ cửa sổ bên cạnh lan tỏa vào trong phòng.



Cô bé quỳ xuống phiến cửa sổ, đẩy cửa ra, phía đối diện vừa vặn là nhà của Cảnh Tự. Phòng đối diện cũng chính là phòng của anh Cảnh Tự, cách không quá ba mét.



Trong cửa sổ, Cảnh Tự ngồi trước chiếc đàn piano màu trắng, đầu ngón tay nhanh nhẹn lướt qua từng phím đàn, tiếng nhạc “Bản Giao hưởng Định mệnh” của Beethoven.



Lục Chúc Chúc nằm trên bệ cửa sổ, tay chống cằm, nhìn thiếu niên bên cạnh cửa sổ.



Ánh mặt trời vừa vặn dừng trên gò má góc cạnh của cậu, lông mi dài rậm tạo nên những chiếc bóng mờ áo dưới mắt.



Hoa hồng nhỏ, thật xinh đẹp.



Cảnh Tự hình như cũng nhận ra Lục Chúc Chúc, bài nhạc vốn dồn dập đột nhiên lại trở nên uyển chuyển mà dịu dàng.



Lục Chúc Chúc nghe rõ, bài cậu đang đàn chính là “Spirited Away”.



Nghe hay thật!



Lục Chúc Chúc nằm bên cửa sổ, mê mẩn nghe hoa hồng nhỏ bên cạnh đánh đàn.



Đúng lúc này, dưới sân, anh trai Cảnh Tự, Cảnh Triết cũng phát hiện Lục Chúc Chúc, vội vàng vẫy tay: “Chúc Chúc! Mau xuống đây chơi!”



Lục Chúc Chúc thấy Cảnh Triết mũm mĩm ngồi bên hàng rào hoa hồng, đang vui vẻ chơi đồ chơi.



“Mau xuống đây chơi, chúng ta cùng xây lâu đài!”



“Vâng!”



Lục Chúc Chúc đáp, vội vả chạy xuống sân.



Cảnh Triết ngồi ngồi trên tấm vải dã ngoại trên bãi cỏ với rất nhiều mảnh leggo chất đống trước mặt, cậu nhiệt tình mời Lục Chúc Chúc tham gia——



“Chúng ta cùng xây lâu đài đi!”



“Vâng!”






Lục Chúc Chúc rất vui vì được kết bạn mới, vui vẻ chơi đồ hàng với Cảnh Triết.



Cảnh Triết nhìn chiếc váy trắng của Lục Chúc Chúc: “Chúc Chúc, hôm nay em xinh lắm!”



“Ngày nào em chả xinh.” Lục Chúc Chúc tự tin nói: “Không cần mặc váy em cũng xinh mà.”



“Ừ! Anh cũng thấy thế.”



Lục Chúc Chúc nghe tiếng đàn trên lầu đã dừng lại, cô bé hỏi: “Anh Cảnh Tự không xuống chơi ạ?”



“Cảnh Tự không thích kết bạn lắm, em ấy chỉ thích làm toán, đánh đàn, chơi rubik thôi… Có lúc anh cũng không hiểu em ấy đang nghĩ gì.”



“Nhưng mà, hai người là anh em cơ mà?”



“Thì như vậy, nhưng em ấy rất khó kết bạn, bạn trong lớp cũng không có ai chơi cùng em ấy.”



“Như vậy…”



Lục Chúc Chúc khổ sở, hoa hồng nhỏ tốt đẹp như vậy sao không ai chơi với anh ấy.



“Chúc Chúc, em sẽ ở luôn chỗ này à? Sau này chúng ta sẽ thường xuyên chơi với nhau!”



“Em không ở luôn chỗ này đâu, khi nào ba đi công tác về sẽ đón em.”



“Như vậy à.” Trên mặt của Cảnh Triết mũm mỉm hiện rõ vẻ thất vọng, “Anh cứ nghĩ là có thể chơi cùng em.”



Lục Chúc Chúc mỉm cười nói: “Sau này có thể liên lạc với em mà.”



“Em còn học nhà trẻ à?”



“Em tốt nghiệp nhà trẻ rồi!” Lục Chúc Chúc nhấn mạnh: “Em còn sắp học tiểu học rồi cơ.”



Cảnh Triết hưng phấn nói: “Anh cũng học tiểu học! Anh học lớp 1~”



“Vậy thì tốt quá!”



“Ừ ừ!”



Lục Chúc Chúc lại hỏi: “Vậy.. anh Cảnh Tự cũng học tiểu học đúng không?”



“Đúng vậy, em ấy học lớp 3.”



“Anh ấy học lớp 3 ạ?” Lục Chúc Chúc ngạc nhiên: “Nhưng mà, anh ấy còn nhỏ hơn anh cơ mà!”



“Cảnh Tự nhảy lớp.” Cảnh Triết giải thích: “Em ấy nhập học cùng tuổi với anh nhưng mà em ấy thông minh, có thể tự học kiến thức bằng cách đọc sách giáo khoa, cho nên em ấy bỏ qua lớp mầm non và lớp 1.”



“Thì ra là như vậy, anh Cảnh Tự chính là thiên tài.”



Hai người nói chuyện không quan tâm trời đất, Cảnh Tự xuống lầu, nhưng cậu không tới gần hai người, chỉ ngồi một mình chơi rubik.



Lục Chúc Chúc vẫy tay với cậu, cậu chỉ gật đầu rồi lại không phản ứng gì thêm.



“Anh nói rồi, em ấy không thích làm bạn với ai đâu, em đừng trêu chọc em ấy, kẻo bị tổn thương đấy.”



Lục Chúc Chúc không hề để tâm lời cảnh cáo của Cảnh Triết, cô bé thấy nụ hoa trên vai Cảnh Tự sắp nở ra, không khống chế được mà muốn đến gần cậu, muốn kết bạn với cậu.



Cô bé chạy từng bước nhỏ đến Cảnh Tự, đến trước mặt cậu thì dừng bước, dè dặt nhìn cậu.



Thấy cậu không ngẩng đầu, Lục Chúc Chúc mới nhẹ nhàng đi tới, ngồi bên cạnh, ngọt ngào kêu: “Anh ơi.”



Xa xa, Cảnh Triết có hơi ghen tị, quen lâu như vậy đáng lẽ cậu và Lục Chúc Chúc đáng lẽ phải thân hơn nhưng Lục Chúc Chúc chưa hề gọi cậu thân mật đến thế.



Cảnh Tự không đáp, cậu như đang khoe kỹ thuật của mình, chỉ trong mấy phút đã xong các mặt của cục rubik.



Lục Chúc Chúc sợ hãi than lên: “Anh Cảnh Tự giỏi quá, cái này khó lắm đấy.”



Cảnh Tự cuối cùng cũng mở miệng, nói hai chữ: “Không khó.”



“Anh cho em thử một chút được không?”



Cậu xáo trộn lại cục rubik, đưa cho Lục Chúc Chúc, mặc cho cô bé cúi đầu chơi một cách khó khăn.



Cảnh Triết ngây ngốc, Cảnh Tự có tính chiếm hữu cực mạnh, từ trước đến nay cậu chưa hề để bất kỳ ai đụng vào đồ của mình, bao gồm cả cục rubik đó.



Nhưng lại hào phóng đưa cho Lục Chúc Chúc?



Lục Chúc Chúc cầm được cục rubik sau đó bắt đầu sắp xếp, còn vui hơn mấy đồ chơi của cô bé.



Cô bé kiên nhẫn hết 5 phút, Cảnh Tự kiên nhẫn đợi cô bé 5 phút.



“Khó quá đi mất!”



Cậu nói: “Ngốc.”



Lục Chúc Chúc le lưỡi, thẳng thắn nói: “Em không thông minh như anh Cảnh Tự mà.”



Cảnh Triết đi tới: “Cảnh Tự, không được thất lễ, Chúc Chúc là khách của chúng ta.”



Cảnh Tự hỏi ngược lại: “Ngốc, em ấy là khách thì có liên quan gì?”



Cảnh Triết ra vẻ anh lớn nói: “Mẹ nói chúng ta không được làm cho khách thấy không thoải mái khi ở nhà chúng ta, đây là lễ phép cơ bản, vì vậy em không được nói Chúc Chúc như vậy.”



Cảnh Tự hỏi Lục Chúc Chúc: “Em không vui?”



Lục Chúc Chúc vội lắc đầu.



Nếu như Cảnh Tựr không nói thì cô bé cũng không để ý những điều này, giống như cô bạn thân Tương Thanh Lâm, lúc nào cũng gọi cô bé là “Chúc béo”, nhưng mà cô bé không tức giận, là bạn thân mà, cũng như vậy thôi.



“Anh Cảnh Tự, anh chỉ em chơi rubik với nhé?” Lục Chúc Chúc mong đợi nhìn cậu: “Còn nữa… Lúc nãy em vừa mới nghe anh đàn, hay lắm! Anh dạy em chơi đàn nữa nhé?”



“Nhìn em không thông minh gì cả.” Cảnh Tự nhàn nhạt nói: “Em đòi học cái này rồi lại đòi học cái khác.”



Lục Chúc Chúc bị cậu chọc cười: “Vậy anh dạy cho em cái nào trước?”



Cảnh Tự nhìn cục rubik trong tay nói: “Chơi rubik thật ra thì có công thức…”



Đúng lúc này, Lục Hoài Nhu ở cạnh cửa kêu: “Nhóc con, về ăn cơm!”



“Dạ!” Lục Chúc Chúc đáp, nói với Cảnh Tự: “Anh Cảnh Tự, ông nội kêu em về ăn cơm rồi, em giữ lại lần sau học, được không anh?”



Cảnh Tự đáp: “Ừ.”



“Vậy cái rubik này có thể cho em mượn về để nghiên cứu được không?”



Cảnh Tự do dự, nhưng vẫn đưa cục rubik cho cô bé.



Lục Chúc Chúc nhận lấy, trên mặt nở nụ cười: “Cảm ơn anh Cảnh Tự, em sẽ nhanh chóng trả lại cho anh! Tạm biệt anh Cảnh Tự, tạm biệt anh Cảnh Triết!”



Cô bé tung tăng chạy về nhà mình.



Cảnh Triết nhíu mày, khó tin nhìn Cảnh Tự, không biết tại sao hôm nay cậu lại có một thái độ khác lạ như vậy, thậm chí cục rubik yêu thích cũng đưa cho Lục Chúc Chúc.



Thật ra, lúc trước có một cô em họ đến nhà chơi, động vào rubik của cậu, cậu trực tiếp vứt nó vào sọt rác.



Bởi vì hành động đó mà làm mẹ và dì có hiềm khích với nhau.



Lần này… cậu quá khác thường rồi!



**



Thực hành cả ngày, tài nấu ăn của Lục Hoài Nhu vẫn không tiến bộ là bao.






Lục Hoài Nhu có tính hoang dã, người đàn ông có dã tâm, bất kể làm gì cũng phải theo đuổi đến tận cùng đạt được trình độ hoàn hảo nhất.



Cho nên từ ca hát đến nhảy, kỹ năng diễn xuất, anh đạt được vô số giải thưởng lớn nhỏ, đạt được chức ảnh đế, rồi trở thành người mẫu quốc tế với đội ngũ hung hậu.



Nhưng chuyện nấu cơm lại làm khó anh.



Chỉ có thể mong thằng con trai đưa “Nhóc phiền tóa” kén ăn này đi đi!



Anh bỏ một miếng thịt bò bít tết vào dĩa Lục Chúc Chúc, Lục Chúc Chúc nhìn thấy vết máu đỏ miếng thịt, mặt ê chề.



Còn sống mà, sao ăn được?



Ngay cả cún con cũng không ăn đồ sống!



Lục Chúc Chúc quyết chỉ ăn đồ ăn nấu chín.



“Ngày mai ông đưa con đi học.”



Lục Chúc Chúc mới đưa miếng khoai tây vào miệng, nghe vậy thì miếng khoai tây rơi xuống: “Ông nội đích thân đưa con đi học ạ?”



“Có chuyện gì à?”



Đương nhiên là có chuyện!



Cô bé không muốn để các bạn biết Lục Hoài Nhu là ông nội của mình!



Lục Chúc Chúc thấp thỏm hỏi: “Ông nội phải đeo khẩu trang đội mũ như hôm đó sao?”



Lục Hoài Nhu cười nhạt.



Anh biết, dù nhỏ như vậy nhưng cô bé cũng có lòng hư vinh.



Cái danh Lục Hoài Nhu nổi tiếng khắp đất nước, nếu có thể làm cháu gái của Lục Hoài Nhu thì không biết mặt mũi rạng ngời như thế nào!



Lục Hoài Nhu vui vẻ hỏi: “Con hy vọng ông nội giấu mặt à?”



Nhưng mà, khi anh còn đắc ý cho rằng cô bé không muốn anh giấu mặt thì Lục Chúc Chúc nói một câu: “Con hy vọng ông nội không đưa con đi học.”



“Tại sao?”



“Bởi vì ông nội… không giống ông nội chút nào. Ông nội của người ta chống gậy, tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, nhìn rất chững chạc và bình thường, ông nội con thì…”



Chỉ bởi vì mình trẻ tuổi mà bị chê!



Tính khí nóng nảy của Lục Hoài Nhu lại nổi lên, đặt thìa xuống, xoay người hét lên: “Ông đây làm con mất mặt à?”



“Ưm… con chỉ là không muốn khác mọi người…”



Lòng tự ái của Lục Hoài Nhu bị tổn thương sâu sắc.



Lúc trước anh sợ nhất là người khác biết chuyện anh kết hôn, có con trai. Mà bây giờ khi anh có ý định công bố cháu gái với công chúng thì cháu gái lại… chê anh!



Chẳng lẽ đây chính là gậy ông đập lưng ông trong truyền thuyết?



Lục Chúc Chúc vội vàng nói: “Không phải là con nói ông nội không tốt! Ông nội rất tuyệt, biết nhảy biết hát trên tivi nè, rất có sức sống. Giống như ông nội của nhóc Lâm ấy, cũng rất thích đi khiêu vũ ở quảng trường, người già phải khiêu vũ mới tốt cho sức khỏe.”



Lại so sánh anh với mấy ông già ở quảng trường, Lục Hoài Nhu bị nghẹn họng.



Giờ phút này, trên người anh không có ánh sáng của một ngôi sao, ở trong mắt của cháu gái nhỏ, chỉ hy vọng anh là một ông nội bình thường mà thôi.







Buổi sáng hôm sau, Lục Hoài Nhu lái xe đưa Lục Chúc Chúc đến trường, khó chịu nói: “Đi đi, nhóc thúi.”



Lục Chúc Chúc không chịu yếu thế: “Lục Hoài Nhu thúi.”



Lục Hoài Nhu đội mũ lên cho cô bé, sau đó mở cửa xe, đá đít cô bé: “Sợ bị bị mất thể diện à, ai mà thèm làm ông nội của con.”



Lục Chúc Chúc che mông, thở phì phò vào lớp.



Cô bé biết ông nội không vui.



Đương nhiên là không có người nào vui vẻ khi bị cháu gái chê, ông nội của cô bé ra sao thì cũng không nên so sánh với ông nội của người khác.



Giống như trẻ con khong thích bị người lớn so sánh với những đứa trẻ khác.



Lục Chúc Chúc càng nghĩ càng thấy áy náy, thật muốn chạy về nói với ông nội, hy vọng ông có thể đưa cô bé đến trước lớp học, ăn mặc ra sao cũng được!



Nhưng mà con nít cũng có mặt mũi, cô bé không muốn cúi đầu trước mặt Lục Hoài Nhu đâu.



Lục Chúc Chúc thở dài, bước chân nặng nề đi vào trong lớp.



Ninh Dung Nhi thấy Lục Chúc Chúc đi một mình thì lại bàn tán cũng các bạn —



“Hôm nay Lục Chúc Chúc lại một mình đến lớp.”



“Ba mẹ cậu ấy đâu?”



“Cậu ấy không có ba mẹ đâu! Lục Chúc Chúc là đứa không ai muốn!”



“Không phải!” Lục Chúc Chúc quay đầu, tức giận nhìn Ninh Dung Nhi: “Hôm nay ông nội mình đưa mình đi học đấy!”



“Nói dối! Lục Chúc Chúc không có ông nội!”



“Mình có!”



“Vậy ông nội cậu ở đâu, sao không đưa cậu đến lớp?”



“Bởi vì…” Lục Chúc Chúc chống nạnh nói: “Sao mình phải nói cho cậu!”



“Không nói được chứ gì! Cậu đang nói dối!”



“Mình không nói dối, không có!”



“Lục Chúc Chúc là đứa nói dối, Lục Chúc Chúc là đứa không ai muốn.”







Đúng lúc này, bên ngoài hành lang có một giọng nam: “Cho hỏi cô là cô Trần à?”



Tất cả các bạn nhỏ đều bị giọng nói này hấp dẫn sự chú ý, rối rít nhìn ra bên cửa phòng học.



Ở cửa, là một anh đẹp trai đnag nói chuyện với cô Trần.



Anh mang khẩu trang, mũ đội mũ lưỡi trai rất phổ biến hiện nay, mặc áo phông đen, đầu đội mũ lưỡi trai nhưng có thể thấy màu tóc xám bạc, trông rất thời trang và trẻ trung.



“Anh gì đó ở ngoài cửa thật đẹp trai!”



“Là anh của ai thế!”



Cô Trần chưa thấy anh bao giờ, nhìn không giống như là phụ huynh nên hỏi: “Cho hỏi anh là?”



“Tôi là phụ huynh của Lục Chúc Chúc, vở bài tập của con bé rơi trên xe tôi nên tôi đến đưa cho con bé.”



Lục Hoài Nhu nhìn Lục Chúc Chúc, không ngại mà kêu to: “Nhóc con thúi, không cần vở bài tập à?”



Lục Chúc Chúc không ngờ ông nội lại tới, hơi khó xử.



Cô Trần nói: “Không sao, anh cứ để đó cho tôi.”



“Phiền cô giáo.” Dù Lục Hoài Nhu không nể nang ai nhưng đối với giáo viên thì phải lịch sự.



“Anh là anh trai của Lục Chúc Chúc sao?” Cô Trần hỏi: “Tôi không biết là con bé còn có anh trai.”



Lục Hoài Nhu cười: “Tôi là ông nội con bé.”



Lời vừa nói ra, toàn bộ các bạn nhỏ đều ngây người.



Anh đẹp trai trẻ tuổi như vậy lại là ông nội của Lục Chúc Chúc! Đây là ông nội thần tiên gì đây!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom