Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Chương 28: Cảm giác bị người ta xa lánh
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ngoài ban công.
Hạ Chấp Ngộ đứng tựa vào lan can canh máy giặt, Tống Tương Niệm từ trong phòng khách đi ra.
"Tiểu Hạ tiên sinh."
Hắn nhìn chằm chằm chiếc chăn đang không ngừng xoay tròn.
"Buổi trưa ăn canh cá nhé?"
"Sao cũng được."
"Cứ để nó giặt xong rồi lát anh lấy ra phơi là được, không cần đứng chờ thế đâu."
"Tôi.
.
.
.
.
.
tôi rảnh thì tiện đứng hóng gió thôi."
Tống Tương Niệm không nói nữa, bây giờ công việc của cô còn thêm cả mua đồ ăn rồi nấu cơm cho hắn, không có thời gian mà đi quản cả thời gian rảnh của hắn.
Chiều tối, Hạ phu nhân lại tới.
Bà không tìm con trai mình mà đi thẳng vào phòng thay đồ, "Tương Niệm."
Tống Tương Niệm từ trong đống quần áo đứng lên, "Hạ phu nhân."
"Đừng làm nữa, về nhà sớm đi."
"Vẫn còn sớm mà, cháu làm thêm chút nữa ạ."
Hạ phu nhân vỗ vai Tống Tương Niệm, "Lần này Chấp Ngộ chiến thắng, công của con rất lớn, bác sẽ bảo Sí Hạ thêm thưởng tháng này."
"Xin Hạ phu nhân đừng khách sáo vậy ạ."
"Đừng là đừng thế nào.
Về sớm đi."
Tống Tương Niệm nhỏ nhẹ nói cảm ơn rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn chào Hạ Chấp Ngộ một tiếng.
Cánh cửa vừa đóng lại, Hạ Chấp Ngộ đã nhìn thấy Hạ phu nhân bận rộn gửi tin nhắn.
"Sao mẹ lại đến nữa thế?"
"Liên quan gì đến con."
Hạ Chấp Ngộ đi qua đó, Hạ phu nhân chột dạ giấu điện thoại về sau lưng, hắc nhấc mày, có cảm giác sai sai, "Mẹ gửi tin nhắn cho ai?"
"Phía tiểu tử kia mẹ phải làm gì bù đắp cho người ta chứ.
Con chỉ giỏi làm mọi chuyện rối tung rối mù lên, mẹ không hốt vỏ thì ai hốt vỏ cho con?"
Hạ phu nhân nói xong, dí dí tay lên trán hắn.
"Hôm khác phải kêu chị con qua đây, mẹ thấy con đang rất thiếu đòn."
"Muốn đánh thì mẹ đánh luôn đi, gọi nữ ma đầu ấy đến làm cái gì?"
"Chị con nói rồi, sợ mẹ đánh con đau tay, con gái mẹ thương xót mẹ lắm đấy."
Hạ Chấp Ngộ đưa tay ra.
"Đưa điện thoại cho con xem."
"Làm cái gì?"
Hạ phu nhân sợ hắn biết được lại đi phá đám, lắc đầu, "Hành vi của con là đang xâm phạm quyền riêng tư!"
"Mẹ đang giấu giếm cái gì không dám cho người khác biết chứ gì?"
"Nói vớ vẩn.
.
.
.
.
."
Mắt Hạ Chấp Ngộ lóe lên, hắn nghĩ tới chuyện gì đó xoay người bước nhanh ra cửa, Hạ phu nhân đuổi theo chặn đường, "Con làm cái gì đó!"
Tống Tương Niệm vừa ra đến cổng Ngự Hồ Loan, cô nhìn xe chuẩn bị sang đường, phía sau chợt có tiếng còi ô tô truyền đến.
Cô không nghĩ gì nhiều lùi về sau nhường đường, không ngờ chiếc xe kia đỗ lại ngay bên cạnh, cửa kính hạ xuống.
"Tống tiểu thư."
Tống Tương Niệm nhận ra là người đàn ông hôm qua, "Trùng hợp quá."
"Không trùng hợp, tôi đợi sẵn ở đây rồi."
Dứt lời bèn mở cửa xuống xe, đi vòng sang đối diện mở cửa ghế cạnh tài xế, "Liệu tôi có vinh hạnh mời Tống tiểu thư ăn tối không?"
"Không cần đâu, tôi còn có việc."
"Tống tiểu thư không phải đã tan làm rồi sao?"
Tống Tương Niệm từ chối rất dứt khoát, "Tôi thật sự có việc."
"Vậy được, tôi chờ Tống tiểu thư bận việc xong rồi nói tiếp."
Tống Tương Niệm thở dài, anh ta lại làm động tác đưa tay mời, "Ăn tối xong tôi đảm bảo sẽ đưa em về đến tận nhà."
Tống Tương Niệm suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định ngồi vào.
Hạ Chấp Ngộ vừa ra đến cổng tiểu khu, nhìn thấy anh ta đã ngồi về chỗ mình, đang khởi động xe.
"Tống Tương Niệm!"
Hai người ngồi trong xe không nghe thấy, chiếc xe đã đi mất.
Hạ Chấp Ngộ đưa tay chặn một chiếc taxi.
Người đàn ông rất vui vẻ, đầy tinh thần hỏi Tống Tương Niệm thích ăn gì.
"Tống tiểu thư muốn đi nhà hàng Trung hay nhà hàng Tây, tôi biết một nhà hàng bò bít tết không tệ.
.
.
.
.
."
"Tôi muốn về nhà lấy đồ, có thể phiền anh tạt ngang chút không ạ?"
Anh ta không tiện hỏi chi tiết, gật đầu đồng ý.
Tống Tương Niệm đọc địa chỉ nhà mình cho anh ta, cả đoạn đường sau đó đều cực kỳ kiệm lời, hiếm hoi lắm mới đáp lại một câu.
Xe càng đi đường càng lồi lõm, lốp xe nghiền trên đá vụn, ngồi trong xe cũng có thể cảm nhận được xóc nảy khủng khiếp.
Người đàn ông nhìn chỉ đường, trong mắt thấp thoáng nghi hoặc, "Có phải tôi đi sai đường không nhỉ?"
"Không sai," Tống Tương Niệm chỉ con hẻm bên cạnh, "Nhà tôi ở đó."
Khuôn mặt anh ta lộ ra kinh ngạc, con hẻm này nhỏ đến nỗi không đủ cho một chiếc xe đi vào, Tống Tương Niệm nói anh ta dừng xe.
"Anh có muốn vào cùng không? Hay là chờ ở đây thôi?"
Sắc mặt của anh ta cực kỳ khó coi, Hạ phu nhân quả thật nói cô gái này rất được, nhưng lại không hề nhắc đến gia cảnh của cô.
"Sao em lại ở chỗ như thế này?"
"Vì tiền thuê nhà rẻ, tôi và ba là người ngoại tỉnh, mà tiền thuê nhà trong trung tâm quá cao."
Người đàn ông nuốt nước bọt, ánh mắt đấu tranh dừng trên mặt Tống Tương Niệm.
Thật sự quá đáng tiếc, anh ta không giấu nổi thất vọng trong mắt mình, "Tôi ngồi trong xe chờ em."
"Được." Tống Tương Niệm đẩy cửa, hai chân vừa chạm đất đã lại quay đầu nhìn người trong xe.
"Từ tiên sinh, anh cảm thấy môn đăng hộ đối có quan trọng không?"
Người đàn ông giống như bị người ta kéo xuống mặt nạ, anh ta lúng túng không biết phải bày ra vẻ mặt gì.
Một tay Tống Tương Niệm giữ ở cửa xe, tầm mắt dừng lại trên logo của chiếc BMW, "Không thể phủ nhận là nó rất quan trọng đúng không?"
Cô đóng cửa xe đi vào trong, không hề quay đầu lấy một lần.
Lúc Hạ Chấp Ngộ xuống xe anh ta vẫn chưa đi, hắn đi đến cạnh cửa xe, không thấy Tống Tương Niệm bên trong.
Hắn gõ vài cái lên cửa kính, người đàn ông hồi thần, hạ cửa kính xuống.
"Sao không vào thế?"
Một câu hỏi này của Hạ Chấp Ngộ lại chọc thêm mấy nhát vào tim anh ta.
Người đàn ông siết chặt vô lăng, "Bây giờ tôi về đây, xin phép."
"Hóa ra anh chỉ đến xem nhà cô ấy thế nào thôi à?"
Anh ta không đáp, nhanh chóng khởi động xe.
Con đường này không dễ đi, dáng vẻ chạy trốn cùng chiếc xe của anh ta đều chật vật nhếch nhác như nhau.
Hạ Chấp Ngộ men theo con đường nhỏ đi vào, so với tối hôm trước càng thấy được mọi thứ rõ ràng hơn.
Hai bên đường như cả trăm năm không được quét dọn, cái cống nhỏ không có nắp đậy thành chỗ bỏ thức ăn thừa của những nhà xung quanh, trên mặt nước đen sì đều là rác trôi lềnh phềnh.
Cô không biết Hạ phu nhân đang giới thiệu rùa vàng cho mình hay sao? Vì sao lại phải mang người ta đến đây?
Hạ Chấp Ngộ chậm rãi bước từng bước về phía trước, mặt đường không có chỗ nào khô ráo, đế giày hắn đã dính đầy nước bẩn.
Có phải bây giờ cô đang rất buồn? Cảm giác bị người ta xa lánh dù sao cũng đâu có dễ chịu gì.
Hắn dựa theo trí nhớ của mình tìm được đến nhà Tống Tương Niệm, sau đó đứng bên ngoài một lúc, thật lâu mới đưa tay gõ cửa.
"Ai thế ạ?" Giọng nói trong trẻo của Tống Tương Niệm vang lên, không hề nghe ra chút buồn bã nào.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Tống Tương Niệm nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ thì hơi giật mình, "Tiểu Hạ tiên sinh, sao anh lại đến đây?"
"Tôi.
.
.
.
.
."
Hắn chỉ muốn đến xem cô thế nào.
"Không mời tôi vào ngồi sao?"
Nụ cười của Tống Tương Niệm dần trở nên gượng gạo, Tống Toàn An hôm nay đang ở nhà.
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ngoài ban công.
Hạ Chấp Ngộ đứng tựa vào lan can canh máy giặt, Tống Tương Niệm từ trong phòng khách đi ra.
"Tiểu Hạ tiên sinh."
Hắn nhìn chằm chằm chiếc chăn đang không ngừng xoay tròn.
"Buổi trưa ăn canh cá nhé?"
"Sao cũng được."
"Cứ để nó giặt xong rồi lát anh lấy ra phơi là được, không cần đứng chờ thế đâu."
"Tôi.
.
.
.
.
.
tôi rảnh thì tiện đứng hóng gió thôi."
Tống Tương Niệm không nói nữa, bây giờ công việc của cô còn thêm cả mua đồ ăn rồi nấu cơm cho hắn, không có thời gian mà đi quản cả thời gian rảnh của hắn.
Chiều tối, Hạ phu nhân lại tới.
Bà không tìm con trai mình mà đi thẳng vào phòng thay đồ, "Tương Niệm."
Tống Tương Niệm từ trong đống quần áo đứng lên, "Hạ phu nhân."
"Đừng làm nữa, về nhà sớm đi."
"Vẫn còn sớm mà, cháu làm thêm chút nữa ạ."
Hạ phu nhân vỗ vai Tống Tương Niệm, "Lần này Chấp Ngộ chiến thắng, công của con rất lớn, bác sẽ bảo Sí Hạ thêm thưởng tháng này."
"Xin Hạ phu nhân đừng khách sáo vậy ạ."
"Đừng là đừng thế nào.
Về sớm đi."
Tống Tương Niệm nhỏ nhẹ nói cảm ơn rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn chào Hạ Chấp Ngộ một tiếng.
Cánh cửa vừa đóng lại, Hạ Chấp Ngộ đã nhìn thấy Hạ phu nhân bận rộn gửi tin nhắn.
"Sao mẹ lại đến nữa thế?"
"Liên quan gì đến con."
Hạ Chấp Ngộ đi qua đó, Hạ phu nhân chột dạ giấu điện thoại về sau lưng, hắc nhấc mày, có cảm giác sai sai, "Mẹ gửi tin nhắn cho ai?"
"Phía tiểu tử kia mẹ phải làm gì bù đắp cho người ta chứ.
Con chỉ giỏi làm mọi chuyện rối tung rối mù lên, mẹ không hốt vỏ thì ai hốt vỏ cho con?"
Hạ phu nhân nói xong, dí dí tay lên trán hắn.
"Hôm khác phải kêu chị con qua đây, mẹ thấy con đang rất thiếu đòn."
"Muốn đánh thì mẹ đánh luôn đi, gọi nữ ma đầu ấy đến làm cái gì?"
"Chị con nói rồi, sợ mẹ đánh con đau tay, con gái mẹ thương xót mẹ lắm đấy."
Hạ Chấp Ngộ đưa tay ra.
"Đưa điện thoại cho con xem."
"Làm cái gì?"
Hạ phu nhân sợ hắn biết được lại đi phá đám, lắc đầu, "Hành vi của con là đang xâm phạm quyền riêng tư!"
"Mẹ đang giấu giếm cái gì không dám cho người khác biết chứ gì?"
"Nói vớ vẩn.
.
.
.
.
."
Mắt Hạ Chấp Ngộ lóe lên, hắn nghĩ tới chuyện gì đó xoay người bước nhanh ra cửa, Hạ phu nhân đuổi theo chặn đường, "Con làm cái gì đó!"
Tống Tương Niệm vừa ra đến cổng Ngự Hồ Loan, cô nhìn xe chuẩn bị sang đường, phía sau chợt có tiếng còi ô tô truyền đến.
Cô không nghĩ gì nhiều lùi về sau nhường đường, không ngờ chiếc xe kia đỗ lại ngay bên cạnh, cửa kính hạ xuống.
"Tống tiểu thư."
Tống Tương Niệm nhận ra là người đàn ông hôm qua, "Trùng hợp quá."
"Không trùng hợp, tôi đợi sẵn ở đây rồi."
Dứt lời bèn mở cửa xuống xe, đi vòng sang đối diện mở cửa ghế cạnh tài xế, "Liệu tôi có vinh hạnh mời Tống tiểu thư ăn tối không?"
"Không cần đâu, tôi còn có việc."
"Tống tiểu thư không phải đã tan làm rồi sao?"
Tống Tương Niệm từ chối rất dứt khoát, "Tôi thật sự có việc."
"Vậy được, tôi chờ Tống tiểu thư bận việc xong rồi nói tiếp."
Tống Tương Niệm thở dài, anh ta lại làm động tác đưa tay mời, "Ăn tối xong tôi đảm bảo sẽ đưa em về đến tận nhà."
Tống Tương Niệm suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định ngồi vào.
Hạ Chấp Ngộ vừa ra đến cổng tiểu khu, nhìn thấy anh ta đã ngồi về chỗ mình, đang khởi động xe.
"Tống Tương Niệm!"
Hai người ngồi trong xe không nghe thấy, chiếc xe đã đi mất.
Hạ Chấp Ngộ đưa tay chặn một chiếc taxi.
Người đàn ông rất vui vẻ, đầy tinh thần hỏi Tống Tương Niệm thích ăn gì.
"Tống tiểu thư muốn đi nhà hàng Trung hay nhà hàng Tây, tôi biết một nhà hàng bò bít tết không tệ.
.
.
.
.
."
"Tôi muốn về nhà lấy đồ, có thể phiền anh tạt ngang chút không ạ?"
Anh ta không tiện hỏi chi tiết, gật đầu đồng ý.
Tống Tương Niệm đọc địa chỉ nhà mình cho anh ta, cả đoạn đường sau đó đều cực kỳ kiệm lời, hiếm hoi lắm mới đáp lại một câu.
Xe càng đi đường càng lồi lõm, lốp xe nghiền trên đá vụn, ngồi trong xe cũng có thể cảm nhận được xóc nảy khủng khiếp.
Người đàn ông nhìn chỉ đường, trong mắt thấp thoáng nghi hoặc, "Có phải tôi đi sai đường không nhỉ?"
"Không sai," Tống Tương Niệm chỉ con hẻm bên cạnh, "Nhà tôi ở đó."
Khuôn mặt anh ta lộ ra kinh ngạc, con hẻm này nhỏ đến nỗi không đủ cho một chiếc xe đi vào, Tống Tương Niệm nói anh ta dừng xe.
"Anh có muốn vào cùng không? Hay là chờ ở đây thôi?"
Sắc mặt của anh ta cực kỳ khó coi, Hạ phu nhân quả thật nói cô gái này rất được, nhưng lại không hề nhắc đến gia cảnh của cô.
"Sao em lại ở chỗ như thế này?"
"Vì tiền thuê nhà rẻ, tôi và ba là người ngoại tỉnh, mà tiền thuê nhà trong trung tâm quá cao."
Người đàn ông nuốt nước bọt, ánh mắt đấu tranh dừng trên mặt Tống Tương Niệm.
Thật sự quá đáng tiếc, anh ta không giấu nổi thất vọng trong mắt mình, "Tôi ngồi trong xe chờ em."
"Được." Tống Tương Niệm đẩy cửa, hai chân vừa chạm đất đã lại quay đầu nhìn người trong xe.
"Từ tiên sinh, anh cảm thấy môn đăng hộ đối có quan trọng không?"
Người đàn ông giống như bị người ta kéo xuống mặt nạ, anh ta lúng túng không biết phải bày ra vẻ mặt gì.
Một tay Tống Tương Niệm giữ ở cửa xe, tầm mắt dừng lại trên logo của chiếc BMW, "Không thể phủ nhận là nó rất quan trọng đúng không?"
Cô đóng cửa xe đi vào trong, không hề quay đầu lấy một lần.
Lúc Hạ Chấp Ngộ xuống xe anh ta vẫn chưa đi, hắn đi đến cạnh cửa xe, không thấy Tống Tương Niệm bên trong.
Hắn gõ vài cái lên cửa kính, người đàn ông hồi thần, hạ cửa kính xuống.
"Sao không vào thế?"
Một câu hỏi này của Hạ Chấp Ngộ lại chọc thêm mấy nhát vào tim anh ta.
Người đàn ông siết chặt vô lăng, "Bây giờ tôi về đây, xin phép."
"Hóa ra anh chỉ đến xem nhà cô ấy thế nào thôi à?"
Anh ta không đáp, nhanh chóng khởi động xe.
Con đường này không dễ đi, dáng vẻ chạy trốn cùng chiếc xe của anh ta đều chật vật nhếch nhác như nhau.
Hạ Chấp Ngộ men theo con đường nhỏ đi vào, so với tối hôm trước càng thấy được mọi thứ rõ ràng hơn.
Hai bên đường như cả trăm năm không được quét dọn, cái cống nhỏ không có nắp đậy thành chỗ bỏ thức ăn thừa của những nhà xung quanh, trên mặt nước đen sì đều là rác trôi lềnh phềnh.
Cô không biết Hạ phu nhân đang giới thiệu rùa vàng cho mình hay sao? Vì sao lại phải mang người ta đến đây?
Hạ Chấp Ngộ chậm rãi bước từng bước về phía trước, mặt đường không có chỗ nào khô ráo, đế giày hắn đã dính đầy nước bẩn.
Có phải bây giờ cô đang rất buồn? Cảm giác bị người ta xa lánh dù sao cũng đâu có dễ chịu gì.
Hắn dựa theo trí nhớ của mình tìm được đến nhà Tống Tương Niệm, sau đó đứng bên ngoài một lúc, thật lâu mới đưa tay gõ cửa.
"Ai thế ạ?" Giọng nói trong trẻo của Tống Tương Niệm vang lên, không hề nghe ra chút buồn bã nào.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Tống Tương Niệm nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ thì hơi giật mình, "Tiểu Hạ tiên sinh, sao anh lại đến đây?"
"Tôi.
.
.
.
.
."
Hắn chỉ muốn đến xem cô thế nào.
"Không mời tôi vào ngồi sao?"
Nụ cười của Tống Tương Niệm dần trở nên gượng gạo, Tống Toàn An hôm nay đang ở nhà.
Bình luận facebook