Cục diện vô cùng căng thẳng, Cố Quốc công tức giận đến mức thở không ra hơi, Cố Thiên Thành mím môi không nói lời nào, Cố phu nhân chỉ biết khóc lóc.
Không ai an ủi, Cố phu nhân khóc lóc càng thảm thiết hơn, trong lúc bà ta khóc, tiểu nha hoàn Đào Hồng đã lặng lẽ đi ra ngoài.
Cố Thiên Thành rất tinh mắt, biết nha hoàn kia là người của Cố Thiên Tuyết, có lẽ là nha hoàn này đi tìm viện binh. Cố Thiên Thành biết việc này phải mau chóng giải quyết, nếu như tổ phụ và tổ mẫu nàng tới thì nàng sẽ rơi vào thế bất lợi, bởi vì tổ phụ và tổ mẫu chỉ để ý đến mặt mũi gia tộc, không quan tâm đến chuyện hồi môn của nàng.
Cố Thiên Thành hít sâu một hơi, kìm chế sự phẫn nộ trong lòng, chán ghét liếc mắt nhìn Cố phu nhân, nữ nhi bà ta cũng đến tuổi lập gia đình rồi, bà ta còn ngồi đây giả bộ khóc lóc như tiểu cô nương, không sợ làm bẩn mắt người khác sao?
Thấy Cố Quốc công hết giận, định an ủi Cố phu nhân, Cố Thiên Thành vội vàng tiến lên, nhanh hơn Cố Quốc công một bước, đứng trước mặt Cố phu nhân, hạ thấp giọng đủ để cho hai người nghe thấy: “Khóc cái gì, khóc tang sao? Hôm nay cũng không phải ngày giỗ của mâu thân ta, là ngày con gái bà xuất giá, bớt khóc đi, cẩn thận tổ tông Cố gia nửa đêm tới tìm bà…”
“Hu hu…” Bị Cố Thiên Thành dọa như vậy, Cố phu nhân lập tức ngừng khóc, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, Cố Thiên Thành lại không chịu buông tha, hơi lui lại, nhẹ giọng khuyên: “Mẫu thân, vừa rồi là con không đúng, không nên gọi người là Cố phu nhân. Mẫu thân, người đừng khóc nữa, đợi sáu tháng nữa, chờ Thiên Tuyết sinh non, người lại khóc cũng chưa muộn.”
Lời này của Cố Thiên Thành không có ý che giấu cho nên mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng. Cố phu nhân lấy chồng được sáu tháng đã sinh hạ một nữ nhi, đó không phải chuyện gì bí mật, nhưng không ngờ nữ nhi của Cố phu nhân cũng như vậy…
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tần Vân Sở, rốt cuộc cũng hiểu vì sao hắn muốn thay đổi tân nương, thì ra trước khi kết hôn đã làm chuyện bậy bạ…
Mọi người lại bắt đầu xì xào bàn tán, đả kích hôm nay Cố Quốc công nhận được còn nhiều hơn đả kích cả đời ông cộng lại. Thật vất vả mới có thể bình tĩnh hít thở thì lại bị đả kích, ông ngồi co quắp trên ghế, trừng mắt nhìn Cố Thiên Thành, gương mặt lộ ra vẻ hung ác.
Gương mặt Cố phu nhân trắng bệch, xấu hổ không nói ra lời.
“Đại tiểu thư, ngươi vẫn là một cô nương, sao có thể nói lung tung như vậy chứ…” Toàn Phúc phu nhân vừa nói được nửa câu, chưa đợi Tần Vân Sở mở miệng thì bà ta đã lấy khăn bịt miệng lại, không nói tiếp nữa.
“Cố Thiên Thành, ngươi đừng quá đáng.” Tần Vân Sở hai mắt đỏ bừng, nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Cố Thiên Thành, cũng trừng mắt với đám người đứng xem náo nhiệt.
Hắn không hiểu, vì sao chỉ chớp mắt một cái mà những người này đã chuyển từ xem chuyện xấu của Cố Thiên Thành thành xem chuyện xấu của hắn chứ?
“Quá đáng? Thế tử gia, người quá đáng không phải là ngươi sao? Có lẽ thế tử gia nên tự lo lắng cho bản thân mình thì hơn, hôm nay Thiên Tuyết có thể cùng ngươi lén lút làm chuyện đó trước hôn nhân, thì ngày mai muội ấy cũng có thể lén lút làm chuyện đó với nam nhân khác…” Cố Thiên Thành không chịu nhượng bộ.
Còn về phần Tần Vân Sở có nghe hiểu hay không thì nàng cũng mặc kệ.
“Ngươi…” Tần Vân Sở tức giận nghiến răng, không thể tin Cố Thiên Thành nhút nhát kia lại đột nhiên trở nên chua ngoa như vậy.
“Ta làm sao?”
“Ngươi đừng ăn nói lung tung, cẩn thận bổn thế tử sẽ đến Đại Lý Tự tố cáo ngươi.” Tần Vân Sở không còn cách nào phản bác, chỉ có thể uy hiếp.
Đáng tiếc, Cố Thiên Thành không hề e sợ: “Sở thế tử muốn kiện thì cứ kiện, ta không quan tâm, ta có ăn nói lung tung hay không thì chẳng phải sáu tháng sau sẽ tự thấy rõ ràng sao?”
Cố Thiên Thành tin tưởng y thuật của mình, đừng nói người sống, cho dù là người chết mang thai thì nàng cũng có thể nhìn ra.
Dáng vẻ mang thai của Cố Thiên Tuyết lộ rõ như vậy, nếu như nàng nhìn nhầm thì nàng nhất định sẽ tự chọc mù mắt mình, về sau không hành nghề y nữa.
“Nếu như sáu tháng sau Thiên Tuyết không sinh non thì sao?” Ánh mắt Tần Vân Sở lóe lên, dường như đã hạ quyết tâm làm ra quyết định tàn nhẫn gì đó, đáng tiếc Cố Thiên Thành không mắc mưu.
“Nếu như sáu tháng sau Cố Thiên Tuyết không sinh non thì trong sáu tháng này nhất định bị lưu sản, nếu thế tử gia không tin thì chúng ta mời thái y trong cung đến kiểm tra, được không?” Cố Thiên Thành cười ngây thơ, nhưng lời này lại bắn trúng tim đen của Tần Vân Sở.
Trước đó nàng dùng chữ “sinh non” để giảm nhẹ, nhưng giờ thì không cần thiết nữa, Cố phu nhân không biết nên làm thế nào, dứt khoát nhắm mắt lại, giả vờ ngất…
“Phu nhân, phu nhân sao rồi?”
“Không xong, không xong, phu nhân bị đại tiểu thư làm tức giận đến ngất đi rồi…”
“Đại tiểu thư đúng là quá đáng, phu nhân một lòng suy nghĩ cho nàng, nàng lại không có chút hiếu đạo nào!”
Đáng tiếc, cho dù bọn họ nói khó nghe như nào thì Cố Thiên Thành cũng không để ở trong lòng, nàng chỉ lắc đầu thở dài: “Mẫu thân, thân thể này của người đúng là không phải yếu ớt bình thường, có thể dùng sáu tháng để sinh ra một đứa bé khỏe mạnh, vậy mà nói ngất liền ngất… Chậc chậc, như vậy thì sao có thể gánh vác được trách nhiệm đương gia chủ mẫu của Cố gia chứ? Xem ra phụ thân ta lại phải tìm một người vợ kế mới rồi.”
“Phì…” Mọi người vây xem không nhịn được cười rộ lên, vốn tưởng được xem Cố Thiên Thành xấu mặt nhưng không ngờ lại được xem Cố phu nhân xấu mặt.
Chuyện lần này của Cố gia đúng là rất náo nhiệt, càng lúc càng vui, nhất định sẽ trở thành chuyện cười bậc nhất Hoàng thành này!
Bình luận facebook