Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 270: Nguyễn Manh Manh Suýt Chút Nữa Phun Máu Mũi
Sau khi mặc áo choàng tắm cho Nguyễn Manh Manh, lúc này Lệ Quân Ngự mới lùi lại từng bước.
Còn không chờ Nguyễn Manh Manh hiểu chuyện gì xảy ra, cô thấy người đàn ông đẹp trai lạnh lùng đứng trước mặt hai tay buông xuống, bỗng nhiên kéo vạt áo len màu đen của anh.
Bàn tay lớn nắm lấy vạt áo kéo lên, chiếc áo len trong chớp mắt bị cởi ra.
Nguyễn Manh Manh không kịp chuẩn bị đã nhìn thấy thân thể anh đang đứng trước mắt ở khoảng cách gần, dáng người của Lệ Quân Ngự có thể so sánh với người mẫu nha.
Vai rộng, cơ bắp và ngực đều rắn chắc, xuống dưới một chút là cơ bụng được xếp chỉnh tề.
Đó là tam giác ngược tỉ lệ vàng nha, khiến cho cơ bắp của Lệ QuânNgự càng thêm hoàn mỹ, Nguyễn Manh Manh thiếu chút nữa đã phun máu mũi ra.
Cô cô cô...!cô bị nhan sắc dụ dỗ!
Nhưng Lệ Quân Ngự cũng không cần phải dùng cách này để dụ dỗ cô chứ! Ở ngay trước mặt cô mà dám cởϊ qυầи áo, quả thật là muốn lấy mạng cô mà!
"Anh...! Anh định làm gì...!Anh đừng tới đây...!Em, em là người có quy tắc, anh, anh mau đi ra, cách xa em một chút!" Nguyễn Manh Manh bịt mũi, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng lên, liên tục lùi về sau.
Mãi cho đến khi cô suýt nữa rơi xuống bồn rửa mới miễn cưỡng dừng lại.
Lệ Quân Ngự nâng tầm mắt, khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua sự phiền muộn.
Con mèo nhỏ này thật là, anh phải vất vả lắm mới có thể đè xuống ý muốn ức hiếp cô, vậy mà cô lại không sợ chết, cứ muốn lộ ra bộ dạng đáng yêu như vậy.
Nhìn vào đôi mắt mơ màng, gò má trắng trẻo khiến người ta thật sự muốn bắt nạt.
Lệ Quân Ngự nhíu mày, cưỡng chế suy nghĩ muốn ức hiếp cô, rời mắt không nhìn cô.
Anh hạ thấp giọng xuống, lạnh nhạt nói: "Nguyễn Manh Manh, anh đã nói sẽ phối hợp với em, nhưng chỉ là muốn em an tâm học tập thôi." Giọng lãnh lẽo giống như một kẻ vô tình.
Anh vừa nói vừa đưa tay lên giá lấy một cái áo choàng tắm nữa.
"Hôn môi đã là giới hạn của anh rồi, anh không thể hy sinh thêm cái khác nữa.
Vì vậy...!Anh cởϊ áσ chỉ vì nó bị ướt, chỉ có thế thôi." Nói xong, Lệ Quân Ngự cũng mặc áo xong.
Nguyễn Manh Manh: "..."
Bây giờ cô cảm thấy thật mất mặt, quả thực muốn tìm cái lỗ nào để chui vào, làm sao bây giờ.
Không chỉ hiểu lầm hiểu lầm Lệ Quân Ngự, hơn nữa...!Hơn nữa lại làm anh cho rằng cô thích anh.
Thật là ngại.
Đột nhiên có tiếng động vang lên từ bên ngoài phòng tắm.
"Ầm--"
Âm thanh kia nghe rất nặng nề, giống như là có vật gì rất nặng rơi xuống đất.
"Bên ngoài hình như có chuyện..." Nguyễn Manh Manh nhất thời lúng túng không hiểu chuyện gì, nhảy xuống khỏi bồn rửa, muốn ra ngoài xem.
Ai ngờ tay vừa mới chạm đến cửa đã bị một bàn tay từ phía sau vươn ra, ôm eo cô bế lên.
"A, anh thả em xuống..." Nguyễn Manh Manh kinh ngạc thốt lên, cho rằng Lệ Quân Ngự bắt mình quay lại.
Trong hoàn cảnh ám muội đó, tim cô đập nhanh giống như không phải là của chính mình nữa, chỉ muốn chạy trốn.
Vừa mới định kêu lên, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lệ Quân Ngự bên tai: "Giầy còn chưa đi, chạy cái gì." Giọng điệu lạnh nhạt lại còn có chút ghét bỏ.
Tay ôm eo cô lại càng chặt hơn, một tay khác thì nâng cô lên, từ phía sau vây cô vào bên trong, bảo vệ toàn bộ cơ thể cô.
Khi đôi chân trần cách xa mặt sàn, Nguyễn Manh Manh mới để ý vừa nãy bàn chân cô dẫm lên sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Hiện tại, cô được Lệ Quân Ngự ôm nhấc lên lòng bàn chân không còn lạnh nữa.
"..." Lệ Quân Ngự im lặng, lần đầu tiên không cùng Lệ Quân Ngự cãi nhau.
Bạo quân tuy rằng rất đáng ghét, rất đáng ghét, nhưng ngay tai thời điểm này cô lại cảm nhận được đằng sau sự đáng ghét là quan tâm trong anh.
Cô ngoan ngoãn ở trong lòng của Lệ Quân Ngự, để anh ôm mình đi ra ngoài.
Kết quả, Nguyễn Manh Manh vừa mới ra ngoài liền trợn tròn mắt kinh ngạc.
Chuyện này...!chuyện này, Lệ Quân Triệt...!Anh ta tự nhiên lại từ trên giường lăn xuống đất, giơ tay phải lên hướng về phía chúng tôi cầu cứu.
"Anh cả...!Cho em đường...!Cho em...!Kẹo bông gòn...!Cho tôi cắn một miếng.”.
Còn không chờ Nguyễn Manh Manh hiểu chuyện gì xảy ra, cô thấy người đàn ông đẹp trai lạnh lùng đứng trước mặt hai tay buông xuống, bỗng nhiên kéo vạt áo len màu đen của anh.
Bàn tay lớn nắm lấy vạt áo kéo lên, chiếc áo len trong chớp mắt bị cởi ra.
Nguyễn Manh Manh không kịp chuẩn bị đã nhìn thấy thân thể anh đang đứng trước mắt ở khoảng cách gần, dáng người của Lệ Quân Ngự có thể so sánh với người mẫu nha.
Vai rộng, cơ bắp và ngực đều rắn chắc, xuống dưới một chút là cơ bụng được xếp chỉnh tề.
Đó là tam giác ngược tỉ lệ vàng nha, khiến cho cơ bắp của Lệ QuânNgự càng thêm hoàn mỹ, Nguyễn Manh Manh thiếu chút nữa đã phun máu mũi ra.
Cô cô cô...!cô bị nhan sắc dụ dỗ!
Nhưng Lệ Quân Ngự cũng không cần phải dùng cách này để dụ dỗ cô chứ! Ở ngay trước mặt cô mà dám cởϊ qυầи áo, quả thật là muốn lấy mạng cô mà!
"Anh...! Anh định làm gì...!Anh đừng tới đây...!Em, em là người có quy tắc, anh, anh mau đi ra, cách xa em một chút!" Nguyễn Manh Manh bịt mũi, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng lên, liên tục lùi về sau.
Mãi cho đến khi cô suýt nữa rơi xuống bồn rửa mới miễn cưỡng dừng lại.
Lệ Quân Ngự nâng tầm mắt, khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua sự phiền muộn.
Con mèo nhỏ này thật là, anh phải vất vả lắm mới có thể đè xuống ý muốn ức hiếp cô, vậy mà cô lại không sợ chết, cứ muốn lộ ra bộ dạng đáng yêu như vậy.
Nhìn vào đôi mắt mơ màng, gò má trắng trẻo khiến người ta thật sự muốn bắt nạt.
Lệ Quân Ngự nhíu mày, cưỡng chế suy nghĩ muốn ức hiếp cô, rời mắt không nhìn cô.
Anh hạ thấp giọng xuống, lạnh nhạt nói: "Nguyễn Manh Manh, anh đã nói sẽ phối hợp với em, nhưng chỉ là muốn em an tâm học tập thôi." Giọng lãnh lẽo giống như một kẻ vô tình.
Anh vừa nói vừa đưa tay lên giá lấy một cái áo choàng tắm nữa.
"Hôn môi đã là giới hạn của anh rồi, anh không thể hy sinh thêm cái khác nữa.
Vì vậy...!Anh cởϊ áσ chỉ vì nó bị ướt, chỉ có thế thôi." Nói xong, Lệ Quân Ngự cũng mặc áo xong.
Nguyễn Manh Manh: "..."
Bây giờ cô cảm thấy thật mất mặt, quả thực muốn tìm cái lỗ nào để chui vào, làm sao bây giờ.
Không chỉ hiểu lầm hiểu lầm Lệ Quân Ngự, hơn nữa...!Hơn nữa lại làm anh cho rằng cô thích anh.
Thật là ngại.
Đột nhiên có tiếng động vang lên từ bên ngoài phòng tắm.
"Ầm--"
Âm thanh kia nghe rất nặng nề, giống như là có vật gì rất nặng rơi xuống đất.
"Bên ngoài hình như có chuyện..." Nguyễn Manh Manh nhất thời lúng túng không hiểu chuyện gì, nhảy xuống khỏi bồn rửa, muốn ra ngoài xem.
Ai ngờ tay vừa mới chạm đến cửa đã bị một bàn tay từ phía sau vươn ra, ôm eo cô bế lên.
"A, anh thả em xuống..." Nguyễn Manh Manh kinh ngạc thốt lên, cho rằng Lệ Quân Ngự bắt mình quay lại.
Trong hoàn cảnh ám muội đó, tim cô đập nhanh giống như không phải là của chính mình nữa, chỉ muốn chạy trốn.
Vừa mới định kêu lên, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lệ Quân Ngự bên tai: "Giầy còn chưa đi, chạy cái gì." Giọng điệu lạnh nhạt lại còn có chút ghét bỏ.
Tay ôm eo cô lại càng chặt hơn, một tay khác thì nâng cô lên, từ phía sau vây cô vào bên trong, bảo vệ toàn bộ cơ thể cô.
Khi đôi chân trần cách xa mặt sàn, Nguyễn Manh Manh mới để ý vừa nãy bàn chân cô dẫm lên sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Hiện tại, cô được Lệ Quân Ngự ôm nhấc lên lòng bàn chân không còn lạnh nữa.
"..." Lệ Quân Ngự im lặng, lần đầu tiên không cùng Lệ Quân Ngự cãi nhau.
Bạo quân tuy rằng rất đáng ghét, rất đáng ghét, nhưng ngay tai thời điểm này cô lại cảm nhận được đằng sau sự đáng ghét là quan tâm trong anh.
Cô ngoan ngoãn ở trong lòng của Lệ Quân Ngự, để anh ôm mình đi ra ngoài.
Kết quả, Nguyễn Manh Manh vừa mới ra ngoài liền trợn tròn mắt kinh ngạc.
Chuyện này...!chuyện này, Lệ Quân Triệt...!Anh ta tự nhiên lại từ trên giường lăn xuống đất, giơ tay phải lên hướng về phía chúng tôi cầu cứu.
"Anh cả...!Cho em đường...!Cho em...!Kẹo bông gòn...!Cho tôi cắn một miếng.”.