Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 269: Tự Mình Thay Quần Áo Cho Cô
"Cởϊ qυầи áo--!?"
Nguyễn Manh Manh sợ tới mức mắt trợn lên, sau 2 giây mới hiểu, cô lập tức ôm lấy chính mình.
"Anh anh anh, anh đừng làm bậy nha...!Em đã nói với anh, vừa nãy em..."
"Anh nói, cởi, quần, áo." Lệ Quân Ngự không để ý đến lời giải thích của Nguyễn Manh Manh, ánh mắt lạnh lùng hạ xuống, liếc cô, ẩn giấu bên trong ánh mắt đó là lời cảnh cáo.
Lệ Quân Ngự như vậy khiến Nguyễn Manh Manh sợ đến nỗi lời từ chối vừa định nói ra liền vội vàng nuốt xuống.
Cô nhìn anh, vô cùng đáng thương: "Em...!Em còn nhỏ..."
Vừa nói, tay cô vừa kéo cổ áo cao hơn, không muốn cởi.
Nhìn thấy mèo con như vậy, cơn tức giận vì nhìn thấy cô và em ba trong bồn tắm đột nhiên biến mất.
Con ngươi hơi ảm đạm, sự lạnh lẽo biến mất, anh lạnh nhạt liếc cô nói: "Nguyễn Manh Manh, bảo em cởϊ qυầи áo chẳng qua là sự em bị cảm lạnh, không phải em cho rằng...!loại...!chuyện...Mặc dù em thích anh nhưng cũng không được suy nghĩ lung tung.
"
Ba chữ cuối cùng, nói cực kỳ nhẹ.
Giọng nói mang theo chút từ tính khiến người nghe mặt đỏ tim đập.
"Em...!Em thích anh?"
Bị Lệ Quân Ngự bắt gặp cô và Lệ Quân Triệt trong bồn tắm lớn đã khiến cô lúng túng xấu hổ lắm rồi.
Kết quả bây giờ, cái gì là lúng túng xấu hổ, cô thực sự muốn xem trong đầu Lệ Quân Ngự có gì, từ sáng đến tối đến cuối cùng là đang suy nghĩ cái gì!
Tại sao lại thành cô thích anh?
Còn nữa, đột nhiên anh bảo cô cởϊ qυầи áo, ai mà chẳng hiểu lầm!
Nguyễn Manh Manh tức giận trừng mắt với Lệ Quân Ngự, "Vậy anh đi ra ngoài, anh ở đây làm sao em thay quần áo được?"
Lệ Quân Ngự dùng ánh mắt thâm sâu liếc nhìn cô một cái, sau đó đưa tay kéo một bên áo tắm giống như muốn cho cô khoác vào.
Nhưng tay còn chưa hạ xuống lại đột nhiên dừng lại.
"Em ngồi ở đây chờ anh, không được đi đâu." Nói xong liền kéo áo tắm xuống đặt trên mặt bồn rửa.
Lại khom lưng, bế cô đang ướt nhẹp đặt trên bồn rửa, để cô ngồi lên áo tắm vừa được để lên trước đó.
Trải áo tắm xuống để tránh cho Nguyễn Manh Manh ngồi trên mặt đá bồn rửa bị lạnh.
Đây quả thực là một chi tiết nhỏ, người bình thường sẽ không bao giờ để ý đến, nhưng Lệ Quân Ngự lại chú ý đến nó.
Có thể nói đây quả thực là một hành động ấm áp.
Cho dù cô và Lệ Quân Ngự tranh luận, nhưng anh chăm sóc như vậy khiến tâm trạng Nguyễn Manh Manh có phần lúng túng, trong nháy mắt thả lỏng.
Lệ Quân Ngự sắp xếp cho cô xong liền kéo cô đi ra ngoài.
Tiếp đó Nguyễn Manh Manh nghe thấy tiếng cửa phòng kéo rồi lại mở ra.
Lệ Quân Ngự rời khỏi phòng rồi?
Nguyễn Manh Manh cảm thấy ngạc nhiên, không biết anh muốn làm gì.
Đang cân nhắc có nên trở về phòng hay không, cô liền nghe thấy tiếng Lệ Quân Ngự quay trở lại.
Trong tay anh lại có thêm một cái khăn và áo choàng tắm màu đen.
"Bây giờ có thể cởi rồi." Lệ Quân Ngự đứng trươc mặt Nguyễn Manh Manh, giọng điệu vẫn đạm mạc.
Chỉ có điều ánh mắt thâm trầm lại còn nhìn chăm chú vào quần áo có thể vẽ ra được đường cong hoàn mỹ của thiếu nữ.
Anh tuyệt đối không cho phép ai nhìn dáng vẻ như vậy của mèo con.
Không cởϊ qυầи áo, đừng hòng đi.
"Anh ở đây, làm sao em cởi? Anh ra ngoài trước đi, em tự thay quần áo..." Nguyễn Manh Manh chuẩn bị thương lượng với bạo quân.
Ai mà ngờ, cô còn chưa nói hết người đàn ông đứng trước mặt cô đã mất kiên nhẫn tiến lên, ôm lấy cô.
Nguyễn Manh Manh thao tác chậm chạp nên cô bị Lệ Quân Ngự ôm vào lòng.
Người đàn ông đứng thẳng, cao đáng kinh ngạc, cơ thể thon dài, ôm trọn cơ thể mềm mại thơm ngát của Nguyễn Manh Manh vào lòng.
Anh vẫn không nhìn cô, chỉ chăm chú tìm khóa kéo chiếc váy cô đang mặc, từ phía sau kéo xuống.
"Chiếc váy này--"
Khi dây kéo được kéo hết, trong gương xuất hiện tấm lưng trắng nõn trơn bóng của thiếu nữ.
Một tấm lưng trắng như tuyết, không có dấu hiệu báo trước, đột ngột đập vào đôi mắt phượng hẹp dài của Lệ Quân Ngự.
Dù cố gắng không nhìn nhưng anh lại vô tình nhìn phải.
Toàn thân Lệ Quân Ngự không theo ý muốn, toàn thân trỏ nên căng thẳng.
Anh cố gắng kìm nén sũy nghĩ kích động muốn nhìn vào tấm lưng đó, nâng tầm mắt để không nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương.
Anh chỉ dám dùng tay để cởϊ qυầи áo của cô rồi lấy áo choàng tắm khoác vào cho cô.
Chiếc áo choàng đó bao bọc lấy thân thể trắng noãn, xinh đẹp đến dụ hoặc của mèo con..
Nguyễn Manh Manh sợ tới mức mắt trợn lên, sau 2 giây mới hiểu, cô lập tức ôm lấy chính mình.
"Anh anh anh, anh đừng làm bậy nha...!Em đã nói với anh, vừa nãy em..."
"Anh nói, cởi, quần, áo." Lệ Quân Ngự không để ý đến lời giải thích của Nguyễn Manh Manh, ánh mắt lạnh lùng hạ xuống, liếc cô, ẩn giấu bên trong ánh mắt đó là lời cảnh cáo.
Lệ Quân Ngự như vậy khiến Nguyễn Manh Manh sợ đến nỗi lời từ chối vừa định nói ra liền vội vàng nuốt xuống.
Cô nhìn anh, vô cùng đáng thương: "Em...!Em còn nhỏ..."
Vừa nói, tay cô vừa kéo cổ áo cao hơn, không muốn cởi.
Nhìn thấy mèo con như vậy, cơn tức giận vì nhìn thấy cô và em ba trong bồn tắm đột nhiên biến mất.
Con ngươi hơi ảm đạm, sự lạnh lẽo biến mất, anh lạnh nhạt liếc cô nói: "Nguyễn Manh Manh, bảo em cởϊ qυầи áo chẳng qua là sự em bị cảm lạnh, không phải em cho rằng...!loại...!chuyện...Mặc dù em thích anh nhưng cũng không được suy nghĩ lung tung.
"
Ba chữ cuối cùng, nói cực kỳ nhẹ.
Giọng nói mang theo chút từ tính khiến người nghe mặt đỏ tim đập.
"Em...!Em thích anh?"
Bị Lệ Quân Ngự bắt gặp cô và Lệ Quân Triệt trong bồn tắm lớn đã khiến cô lúng túng xấu hổ lắm rồi.
Kết quả bây giờ, cái gì là lúng túng xấu hổ, cô thực sự muốn xem trong đầu Lệ Quân Ngự có gì, từ sáng đến tối đến cuối cùng là đang suy nghĩ cái gì!
Tại sao lại thành cô thích anh?
Còn nữa, đột nhiên anh bảo cô cởϊ qυầи áo, ai mà chẳng hiểu lầm!
Nguyễn Manh Manh tức giận trừng mắt với Lệ Quân Ngự, "Vậy anh đi ra ngoài, anh ở đây làm sao em thay quần áo được?"
Lệ Quân Ngự dùng ánh mắt thâm sâu liếc nhìn cô một cái, sau đó đưa tay kéo một bên áo tắm giống như muốn cho cô khoác vào.
Nhưng tay còn chưa hạ xuống lại đột nhiên dừng lại.
"Em ngồi ở đây chờ anh, không được đi đâu." Nói xong liền kéo áo tắm xuống đặt trên mặt bồn rửa.
Lại khom lưng, bế cô đang ướt nhẹp đặt trên bồn rửa, để cô ngồi lên áo tắm vừa được để lên trước đó.
Trải áo tắm xuống để tránh cho Nguyễn Manh Manh ngồi trên mặt đá bồn rửa bị lạnh.
Đây quả thực là một chi tiết nhỏ, người bình thường sẽ không bao giờ để ý đến, nhưng Lệ Quân Ngự lại chú ý đến nó.
Có thể nói đây quả thực là một hành động ấm áp.
Cho dù cô và Lệ Quân Ngự tranh luận, nhưng anh chăm sóc như vậy khiến tâm trạng Nguyễn Manh Manh có phần lúng túng, trong nháy mắt thả lỏng.
Lệ Quân Ngự sắp xếp cho cô xong liền kéo cô đi ra ngoài.
Tiếp đó Nguyễn Manh Manh nghe thấy tiếng cửa phòng kéo rồi lại mở ra.
Lệ Quân Ngự rời khỏi phòng rồi?
Nguyễn Manh Manh cảm thấy ngạc nhiên, không biết anh muốn làm gì.
Đang cân nhắc có nên trở về phòng hay không, cô liền nghe thấy tiếng Lệ Quân Ngự quay trở lại.
Trong tay anh lại có thêm một cái khăn và áo choàng tắm màu đen.
"Bây giờ có thể cởi rồi." Lệ Quân Ngự đứng trươc mặt Nguyễn Manh Manh, giọng điệu vẫn đạm mạc.
Chỉ có điều ánh mắt thâm trầm lại còn nhìn chăm chú vào quần áo có thể vẽ ra được đường cong hoàn mỹ của thiếu nữ.
Anh tuyệt đối không cho phép ai nhìn dáng vẻ như vậy của mèo con.
Không cởϊ qυầи áo, đừng hòng đi.
"Anh ở đây, làm sao em cởi? Anh ra ngoài trước đi, em tự thay quần áo..." Nguyễn Manh Manh chuẩn bị thương lượng với bạo quân.
Ai mà ngờ, cô còn chưa nói hết người đàn ông đứng trước mặt cô đã mất kiên nhẫn tiến lên, ôm lấy cô.
Nguyễn Manh Manh thao tác chậm chạp nên cô bị Lệ Quân Ngự ôm vào lòng.
Người đàn ông đứng thẳng, cao đáng kinh ngạc, cơ thể thon dài, ôm trọn cơ thể mềm mại thơm ngát của Nguyễn Manh Manh vào lòng.
Anh vẫn không nhìn cô, chỉ chăm chú tìm khóa kéo chiếc váy cô đang mặc, từ phía sau kéo xuống.
"Chiếc váy này--"
Khi dây kéo được kéo hết, trong gương xuất hiện tấm lưng trắng nõn trơn bóng của thiếu nữ.
Một tấm lưng trắng như tuyết, không có dấu hiệu báo trước, đột ngột đập vào đôi mắt phượng hẹp dài của Lệ Quân Ngự.
Dù cố gắng không nhìn nhưng anh lại vô tình nhìn phải.
Toàn thân Lệ Quân Ngự không theo ý muốn, toàn thân trỏ nên căng thẳng.
Anh cố gắng kìm nén sũy nghĩ kích động muốn nhìn vào tấm lưng đó, nâng tầm mắt để không nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương.
Anh chỉ dám dùng tay để cởϊ qυầи áo của cô rồi lấy áo choàng tắm khoác vào cho cô.
Chiếc áo choàng đó bao bọc lấy thân thể trắng noãn, xinh đẹp đến dụ hoặc của mèo con..
Bình luận facebook