Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71: Ngưỡng mộ
Editor: Boomtini
Minh Lễ chưa bao giờ là một ngôi trường gò bó học sinh, cho nên đối với vấn đề yêu sớm cũng không im hơi lặng tiếng như ve sầu cuối đông.
Nhưng tự do là tự do ở trong khuôn mẫu, không thể nào là hoàn toàn tự do được…..
Mọi người tùy tiện YY còn chưa tính, này mẹ nó giờ chính chủ của bài đăng đã xuất hiện luôn rồi?
Hơn nữa, chính chủ lại là một người gần như không thể nào xuất hiện trên diễn đàn mà?
Bài đăng vốn dĩ đã chìm nghỉm đâu đâu rồi, bởi vì sự xuất hiện của Lục Trạch mà lại nổi lên một lần nữa.
Vốn dĩ trong kì nghỉ mọi người rất rảnh rỗi lại nhàm chán, bài đăng này đột nhiên xuất hiện chính là mang tính giải trí rất lớn đối với kì nghỉ của họ.
Phía dưới nháy mắt lại xuất hiện thêm một loạt bình luận.
[ 685L: Đù đù đù thế mà lại la Lục Trạch thật này!!! Lục Trạch xuất hiện trên diễn đàn cũng đâu có bao nhiêu lần đâu đúng không? Tôi chấn kinh rồi!]
[ 686L: Nếu không phải cái id tùy tiện kia, tôi còn nghĩ là người nào đó. Trạch ca, tôi siêu siêu siêu hâm mộ cậu. Mau nhìn rồi đi!]
[687L: Lầu trên, cậu bảo Trạch ca nhìn cậu làm cái gì vậy? Cậu quên rằng mình đang trùm cái áo ẩn danh trên người à? Trạch ca có nhìn cậu cũng căn bản không biết cậu là ai đâu á nha.]
[688L: Hàng phía trước chụp ảnh chung!]
…..
Sau vài chục bình luận náo nhiệt, mới có người để ý đến câu nói vừa rồi của Lục Trạch
[741L: Vậy nên bình luận này của Lục Trạch chính là nhấn mạnh xu hướng tính dục của mình không có vấn đề đúng không? Ý bảo mọi người đừng có mà YY cậu ấy với Từ Lâm Thanh nữa? Nhân tiện còn nhấn mạnh cậu ấy đang theo đuổi một cô gái sao?]
[742L: Nếu Trạch ca nói cô gái kia không phải là Giang Niên, tối nay tôi trực tiếp livestream ăn gạch cho mọi người xem.]
[743L: Lầu trên bình tĩnh đừng ăn làm gì, người người nhà nhà đều biết người Lục Trạch nói đến chỉ có thể là Giang Niên mà thôi.]
[744L: Nhưng tôi vẫn muốn nói, Lục Trạch cùng Từ Lâm Thanh thật sự….. thôi bỏ đi, vì bảo toàn cuộc sống, vẫn là ngậm miệng tốt hơn]
…..
Khương Thi Lam tấm tắc cảm khái ra tiếng, sau đó đưa điện thoại cho Giang Niên xem.
Không quên nói: “Nếu không phải mình là bạn thân của cậu, mình rất muốn hỏi liệu cậu có hạ cổ độc với Trạch ca không đấy, nếu không sao lại đối với cậu toàn tâm toàn ý vậy nha.”
Giang Niên: “…..”
Nghe cậu nói những lời này, cảm thấy hình như chúng ta không còn là bạn thân nữa rồi đó.
Khương Thi Lam nhìn Giang Niên cười cười: “Ý của mình không phải vậy đâu mà, chính là cảm thấy kiếp trước Niên Niên nhà mình có lẽ cứu vớt cả hệ ngân hà nên bây giờ mới được người như Lục Trạch thích đó.”
Những lời này…..
Giang Niên cảm thấy mình không có gì để phản bác.
Từ tận đáy lòng, cô cũng cho rằng là như vậy.
Giang Niên cảm khái một tiếng, dựa lưng vào ghế, thầm nhắc nhở bản thân về sau nhất định không bao giờ nói với Lục Trạch loại chuyện này nữa
Bằng không…..
Không sớm thì muộn, cô sẽ trở thành tình địch công khai của các nữ sinh mất.
Uống một ngụm trà sữa Khương Thi Lam đưa qua, Giang Niên híp mắt, thỏa mãn vô cùng: “Quả nhiên, vẫn là trà sữa tam huynh đệ uống ngon, sao cậu lần nào cũng uống chanh dây hết thế, nghe mình một lần đi, đổi qua uống như mình nè phải ngon hơn không?”
Khương Thi Lam chuẩn bị phản bác lại, liền thấy người dẫn chương trình đã lên sân khấu.
“Chào mọi người, hoan nghênh mọi người đến với tiệc tốt nghiệp của trường trung học Minh Lễ năm nay.” Người chủ trì rất quen thuộc mà bắt đầu, thấy hội trường đã an tĩnh, sau đó lại lần nữa cất giọng nói tiếp nội dung hôm nay, ngẩng lên một chút nhìn mọi người, cười nói, “….. Tiếp theo, chúng ta hãy cùng chào đón học sinh tốt nghiệp ưu tú khóa trước lên phát biểu.”
Dài dòng nãy giờ, đây chính là câu nói gây hứng thú nhất của người dẫn chương trình.
Sau khi người dẫn chương trình xuống sân khấu, mọi người lập tức lên tinh thần rất nhiều, tất cả đều đứng thẳng người, lộ ra biểu tình mong đợi.
Ngay cả Giang Niên cũng không khỏi mở to hai mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu.
Đèn sân khấu đột nhiên tối đi.
Một tia sáng hướng đến một người, cả hội trường yên lặng trong một giây, giây tiếp theo liền vang lên tiếng vỗ tay che trời lấp đất.
Giang Niên cũng phá lệ, vỗ tay rất nghiêm túc.
Cô từ tận đáy lòng chân thành cảm ơn Lục Trạch đã chiếm cho cô vị trí ở hàng thứ hai —–
Là một người vô cùng tò mò, Giang Niên tỏ vẻ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt Từ Lâm Thanh gần như vậy.
Từ Lâm Thanh từng bước tiến đến trung tâm sân khấu, trên cổ áo có đính micro, không mặc đồng phục của Minh Lễ, là mặc áo phông quần dài.
Một chiếc áo phông tay ngắn thuần trắng, không có họa tiết, lộ ra cánh tay dài, sạch sẽ, hữu lực, quần màu lam nhạt.
Bộ quần áo trắng xanh này, không hiểu sao lại vô cùng phù hợp với khí chất của Từ Lâm Thanh —–
Loại khí chất này không giống như Lục Trạch, lạnh lùng xa cách, lại lộ ra cảm giác nội liễm, ổn định, cũng không biết nói như nào cho rõ nữa.
Giang Niên bỗng dưng nhớ đến lời đánh giá Từ Lâm Thanh trên diễn đàn Minh Lễ lúc trước, chỉ có bốn chữ, nhưng Giang Niên cảm thấy chính xác vô cùng —–
“cao lãnh chi hoa”
(*) dung mạo như hoa nhưng lạnh lùng, băng lãnh
Là cao lãnh chi hoa thật sự.
Luôn cho người khác cảm giác khó gần, quả thực chính là “chỉ có thể nhìn từ xa không thể có bất cứ ý đồ bất chính nào”
Giang Niên không khỏi có chút tò mò, cô gái như thế nào sẽ khiến cho đóa hoa cao lãnh này hứng thú vậy?
Cao lãnh chi hoa yêu đương sẽ như thế nào?
Nghĩ nghĩ, Giang Niên quay sang nói chuyện với Lục Trạch: “Trạch ca, cái đó ….. học trưởng Từ Lâm Thanh đã từng yêu đương chưa?”
Lục Trạch vốn là lười nhác dựa vào tay vịn một tay chống đầu, nghe Giang Niên nói mới quay sang nhìn cô.
Biểu tình …..
Không tốt cho lắm.
“sao vậy?”
Nghe thấy ngữ điệu có chút nguy hiểm của Lục Trạch, Giang đồng học vội vàng nói rõ lập trường: “Em chỉ là tò mò thôi, thật đó, tò mò thôi, không có ý gì khác đâu mà!”
Lục Trạch lúc này mới vừa lòng, cựa người một chút, lại dựa vào ghế, lười biếng như một con mèo.
“Chưa từng yêu đương.” Lục Trạch liếc nhìn Giang Niên, thỏa mãn lòng hiếu kì của cô, “Nhưng có thích một người.”
Giang Niên sửng sốt: “Thật sao?!”
“Lâm Thanh có người mình thích thôi mà em cũng sửng sốt vậy sao?”
Giang Niên lắc đầu, lại gật gật.
“Không, học trưởng Từ Lâm Thanh có người mình thích thì cũng không có gì ngạc nhiên lắm, em sửng sốt là vì, học trưởng Từ Lâm Thanh có thể cân bằng hai điều kiện cùng lúc đó, vừa có người mình thích lại vừa không nói chuyện yêu đương.”
Giang Niên cảm thấy rất sửng sốt.
Nhưng người như Từ Lâm Thanh có thể thích cô gái như thế nào, đối phương không thích hắn sao?
“Ha” Lục Trạch cười nhạo một tiếng, quay sang nhìn Giang Niên.
Âm thanh dễ nghe trầm ổn thì thầm bên tai Giang Niên: “Không phải anh cũng cân bằng hai điều kiện cùng lúc vừa có người mình thích lại vừa không nói chuyện yêu đương sao?”
Giang Niên: “…..”
Hai tai thoáng chốc đã đỏ lên.
Giang Niên nhanh chóng thu lại lòng hiếu kỳ lung tung của mình, giả vờ tập trung nhìn lên sân khấu.
Trên sân khấu, Từ Lâm Thanh lạnh lùng, toàn bộ hội trường tối đen, chỉ có một tia sáng trên người anh.
Bỗng dưng khiến người ta cảm thấy chính là tiên tử trên trời.
Rõ ràng là lên phát biểu, Từ Lâm Thanh ngay cả bản thảo cũng không cầm, thẳng tắp đứng trên sân khấu, lễ phép cúi người chào, bắt đầu bài phát biểu của mình.
Ngay lập tức, thanh âm lạnh lùng hệt như khí chất của anh vang lên.
Hội trường vừa rồi vỗ tay như sấm cũng nhanh chóng an tĩnh lại.
Từ Lâm Thanh điều chỉnh vị trí của micro một chút: “Chào mọi người, tôi là đại diện học sinh tốt nghiệp ưu tú khóa trước lên đây phát biểu, Từ Lâm Thanh.”
Ba chữ “Từ Lâm Thanh” dường như có mê lực khiến người ta phát điên.
Giang Niên không khỏi buồn cười nhìn sang Khương Thi Lam bên cạnh, còn không quên nói nhỏ với cô: “Ô mẹ ơi, Niên Niên! Học trưởng Từ Lâm Thanh sao lại đẹp dữ thần như vậy …..”
Khương Thư Lam nhất thời nghèo từ.
Cô vỗ đùi, ảo não vô cùng.
Rồi tại sao cô lại không học tốt ngữ văn vậy, sao lại nghèo từ ngay lúc này kia chứ?
Đồng học Giang Niên nhanh chóng bổ sung: “Ý cậu muốn nói chính là khí chất đặc biệt đúng không?”
Khương Thi Lam gật gật đầu: “Đúng đúng đúng! Chính là ý này đó, quả thực, mình cảm thấy dù Từ Lâm Thanh không có gương mặt đẹp kia thì khí chất này không phải cũng đủ chặt đẹp khối người rồi sao?”
Càng quan trọng hơn là, ở những người cùng lứa, khí chất như vậy là vạn phần hiếm thấy.
….. Giang Niên lại cần nữa cảm nhận được khí tức ngày càng nguy hiểm của người ngồi bên cạnh.
Cô gái nhỏ không dám nói nữa.
Quên đi, lần sau cô sẽ khen Từ Lâm Thanh khi chỉ ở riêng với Khương Thi Lam thôi, Lục Trạch ngồi bên cạnh cô như bậy giờ …..
Ôi thảm quá đi.
Từ Lâm Thanh phát biểu cũng rất gì và này nọ.
Không những có logic, chỉ cần nghe giọng của người này thôi cũng thích nghe rồi. Huống chi, Từ Lâm Thanh cũng không giống như chủ nhiệm giáo dục ân cần giảng dạy, anh chỉ nhàn nhạt nói một số vấn đề khi lên đại học mà anh hiểu, điều này rất lôi cuốn, lại có thể khiến mọi người cảm nhận được sự chân thành.
Cho dù là cao lãnh chi hoa thì Từ Lâm Thanh cũng là một cao lãnh chi hoa đủ dịu dàng, đủ thành thục, cùng đủ ưu tú.
Khi nói đến những vấn đề thú vị, Từ Lâm Thanh cũng nhẹ nhàng nhếch môi, vốn đã là gương mặt đẹp, nay lại càng thêm ưa nhìn.
Thanh quý và kiêu ngạo.
Bài phát biểu của Từ Lâm Thanh cũng không dài lắm, đâu đó hơn mười phút là kết thúc rồi.
Người chủ trì lại lần nữa lên sân khấu, nhìn mọi người bên dưới đang hiện vẻ mặt “chưa đủ vui”, buồn cười nói: “Mọi người nghe đủ chưa?”
Phía dưới lập tức đồng thanh đáp lại: “Chưa đủ!”
Người chủ trì nhìn Từ Lâm Thanh: “Cái này, tiếp theo mọi người có vấn đề gì muốn hỏi Từ học trưởng thì hỏi. Học trưởng, ngài có thể trả lời một chút không?”
Từ Lâm Thanh không nói không rằng, chỉ làm động tác ‘xin cứ tự nhiên’.
Phía dưới mọi người nhanh chóng giơ tay, sợ chính mình bỏ lỡ cơ hội này để nói chuyện với Từ Lâm Thanh.
Khương Thi Lam cũng nóng lòng muốn thử, Giang Niên ngạc nhiên: “Thi Lam, sao cậu đối với Từ Lâm Thanh học trưởng còn hứng thú hơn so với Hạ Gia Dương thế?”
“Cái này không giống nhau”, Khương Thi Lam đúng lý hợp tình, “Từ Lâm Thanh học trưởng là thần tượng, còn Hạ Gia Dương …..”
Giang Niên lại lần nữa tấm tắc ra tiếng.
Khương Thi Lam nhanh chóng quay đi, không để ý đến Giang Niên nữa, lộ ra đôi má ửng hồng không chút nào che giấu được tâm sự của cô.
Có quá nhiều người giơ tay, người dẫn chương trình nhất thời cũng không biết làm như thế nào, dứt khoát ném chuyện này sang Từ Lâm Thanh.
“Học trưởng, ngài chọn một người để hỏi đi, nhân viên của chúng thôi sẽ đem micro qua.”
Từ Lâm Thanh gật gật đầu, nhìn quanh hội trường một vòng: “Vậy ….. Lục Trạch đi.”
Lục Trạch: “…..”
Anh con mẹ nó con mắt nào thấy tôi giơ tay vậy?!
Hai nhân vật huyền thoại trực tiếp đối dậu, bầu không khí trong hội trường nháy mắt bùng cháy đến cực điểm.
Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Lục Trạch không thể không cho người này chút mặt mũi nào.
Chậm rãi đứng lên, tiếp nhận micro nhân viên đưa qua, Lục Trạch nghĩ nghĩ.
“Tôi muốn hỏi Từ Lâm Thanh ….. học trưởng”, hắn vô cùng không tình nguyện mà thêm kính ngữ, “Làm sao để có thể khiến cô gái bên cạnh nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ?”
Hậu trường nhà hát nhỏ:
Giang Niên: “???”
Lục Trạch bất mãn: “Nếu không phải trước đó em vẫn luôn nhìn Từ Lâm Thanh với ánh mắt ngưỡng mộ, anh còn có thể hỏi vấn đề này sao?”
“…..” Giang Niên trầm mặc một chút, không nói chuyện.
Lục Trạch càng thêm bất mãn: “Nhìn đi nhìn đi, anh nói có sai đâu.”
Cô gái nhỏ hít sâu một hơi, mới nhỏ giọng nói: “Có khi nào em không ngưỡng mộ anh đâu?”
Lục Trạch đỏ mặt trong một giây.
Aaaaaaaaaaaaaaa, Giang Niên, em phạm quy.
Minh Lễ chưa bao giờ là một ngôi trường gò bó học sinh, cho nên đối với vấn đề yêu sớm cũng không im hơi lặng tiếng như ve sầu cuối đông.
Nhưng tự do là tự do ở trong khuôn mẫu, không thể nào là hoàn toàn tự do được…..
Mọi người tùy tiện YY còn chưa tính, này mẹ nó giờ chính chủ của bài đăng đã xuất hiện luôn rồi?
Hơn nữa, chính chủ lại là một người gần như không thể nào xuất hiện trên diễn đàn mà?
Bài đăng vốn dĩ đã chìm nghỉm đâu đâu rồi, bởi vì sự xuất hiện của Lục Trạch mà lại nổi lên một lần nữa.
Vốn dĩ trong kì nghỉ mọi người rất rảnh rỗi lại nhàm chán, bài đăng này đột nhiên xuất hiện chính là mang tính giải trí rất lớn đối với kì nghỉ của họ.
Phía dưới nháy mắt lại xuất hiện thêm một loạt bình luận.
[ 685L: Đù đù đù thế mà lại la Lục Trạch thật này!!! Lục Trạch xuất hiện trên diễn đàn cũng đâu có bao nhiêu lần đâu đúng không? Tôi chấn kinh rồi!]
[ 686L: Nếu không phải cái id tùy tiện kia, tôi còn nghĩ là người nào đó. Trạch ca, tôi siêu siêu siêu hâm mộ cậu. Mau nhìn rồi đi!]
[687L: Lầu trên, cậu bảo Trạch ca nhìn cậu làm cái gì vậy? Cậu quên rằng mình đang trùm cái áo ẩn danh trên người à? Trạch ca có nhìn cậu cũng căn bản không biết cậu là ai đâu á nha.]
[688L: Hàng phía trước chụp ảnh chung!]
…..
Sau vài chục bình luận náo nhiệt, mới có người để ý đến câu nói vừa rồi của Lục Trạch
[741L: Vậy nên bình luận này của Lục Trạch chính là nhấn mạnh xu hướng tính dục của mình không có vấn đề đúng không? Ý bảo mọi người đừng có mà YY cậu ấy với Từ Lâm Thanh nữa? Nhân tiện còn nhấn mạnh cậu ấy đang theo đuổi một cô gái sao?]
[742L: Nếu Trạch ca nói cô gái kia không phải là Giang Niên, tối nay tôi trực tiếp livestream ăn gạch cho mọi người xem.]
[743L: Lầu trên bình tĩnh đừng ăn làm gì, người người nhà nhà đều biết người Lục Trạch nói đến chỉ có thể là Giang Niên mà thôi.]
[744L: Nhưng tôi vẫn muốn nói, Lục Trạch cùng Từ Lâm Thanh thật sự….. thôi bỏ đi, vì bảo toàn cuộc sống, vẫn là ngậm miệng tốt hơn]
…..
Khương Thi Lam tấm tắc cảm khái ra tiếng, sau đó đưa điện thoại cho Giang Niên xem.
Không quên nói: “Nếu không phải mình là bạn thân của cậu, mình rất muốn hỏi liệu cậu có hạ cổ độc với Trạch ca không đấy, nếu không sao lại đối với cậu toàn tâm toàn ý vậy nha.”
Giang Niên: “…..”
Nghe cậu nói những lời này, cảm thấy hình như chúng ta không còn là bạn thân nữa rồi đó.
Khương Thi Lam nhìn Giang Niên cười cười: “Ý của mình không phải vậy đâu mà, chính là cảm thấy kiếp trước Niên Niên nhà mình có lẽ cứu vớt cả hệ ngân hà nên bây giờ mới được người như Lục Trạch thích đó.”
Những lời này…..
Giang Niên cảm thấy mình không có gì để phản bác.
Từ tận đáy lòng, cô cũng cho rằng là như vậy.
Giang Niên cảm khái một tiếng, dựa lưng vào ghế, thầm nhắc nhở bản thân về sau nhất định không bao giờ nói với Lục Trạch loại chuyện này nữa
Bằng không…..
Không sớm thì muộn, cô sẽ trở thành tình địch công khai của các nữ sinh mất.
Uống một ngụm trà sữa Khương Thi Lam đưa qua, Giang Niên híp mắt, thỏa mãn vô cùng: “Quả nhiên, vẫn là trà sữa tam huynh đệ uống ngon, sao cậu lần nào cũng uống chanh dây hết thế, nghe mình một lần đi, đổi qua uống như mình nè phải ngon hơn không?”
Khương Thi Lam chuẩn bị phản bác lại, liền thấy người dẫn chương trình đã lên sân khấu.
“Chào mọi người, hoan nghênh mọi người đến với tiệc tốt nghiệp của trường trung học Minh Lễ năm nay.” Người chủ trì rất quen thuộc mà bắt đầu, thấy hội trường đã an tĩnh, sau đó lại lần nữa cất giọng nói tiếp nội dung hôm nay, ngẩng lên một chút nhìn mọi người, cười nói, “….. Tiếp theo, chúng ta hãy cùng chào đón học sinh tốt nghiệp ưu tú khóa trước lên phát biểu.”
Dài dòng nãy giờ, đây chính là câu nói gây hứng thú nhất của người dẫn chương trình.
Sau khi người dẫn chương trình xuống sân khấu, mọi người lập tức lên tinh thần rất nhiều, tất cả đều đứng thẳng người, lộ ra biểu tình mong đợi.
Ngay cả Giang Niên cũng không khỏi mở to hai mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu.
Đèn sân khấu đột nhiên tối đi.
Một tia sáng hướng đến một người, cả hội trường yên lặng trong một giây, giây tiếp theo liền vang lên tiếng vỗ tay che trời lấp đất.
Giang Niên cũng phá lệ, vỗ tay rất nghiêm túc.
Cô từ tận đáy lòng chân thành cảm ơn Lục Trạch đã chiếm cho cô vị trí ở hàng thứ hai —–
Là một người vô cùng tò mò, Giang Niên tỏ vẻ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt Từ Lâm Thanh gần như vậy.
Từ Lâm Thanh từng bước tiến đến trung tâm sân khấu, trên cổ áo có đính micro, không mặc đồng phục của Minh Lễ, là mặc áo phông quần dài.
Một chiếc áo phông tay ngắn thuần trắng, không có họa tiết, lộ ra cánh tay dài, sạch sẽ, hữu lực, quần màu lam nhạt.
Bộ quần áo trắng xanh này, không hiểu sao lại vô cùng phù hợp với khí chất của Từ Lâm Thanh —–
Loại khí chất này không giống như Lục Trạch, lạnh lùng xa cách, lại lộ ra cảm giác nội liễm, ổn định, cũng không biết nói như nào cho rõ nữa.
Giang Niên bỗng dưng nhớ đến lời đánh giá Từ Lâm Thanh trên diễn đàn Minh Lễ lúc trước, chỉ có bốn chữ, nhưng Giang Niên cảm thấy chính xác vô cùng —–
“cao lãnh chi hoa”
(*) dung mạo như hoa nhưng lạnh lùng, băng lãnh
Là cao lãnh chi hoa thật sự.
Luôn cho người khác cảm giác khó gần, quả thực chính là “chỉ có thể nhìn từ xa không thể có bất cứ ý đồ bất chính nào”
Giang Niên không khỏi có chút tò mò, cô gái như thế nào sẽ khiến cho đóa hoa cao lãnh này hứng thú vậy?
Cao lãnh chi hoa yêu đương sẽ như thế nào?
Nghĩ nghĩ, Giang Niên quay sang nói chuyện với Lục Trạch: “Trạch ca, cái đó ….. học trưởng Từ Lâm Thanh đã từng yêu đương chưa?”
Lục Trạch vốn là lười nhác dựa vào tay vịn một tay chống đầu, nghe Giang Niên nói mới quay sang nhìn cô.
Biểu tình …..
Không tốt cho lắm.
“sao vậy?”
Nghe thấy ngữ điệu có chút nguy hiểm của Lục Trạch, Giang đồng học vội vàng nói rõ lập trường: “Em chỉ là tò mò thôi, thật đó, tò mò thôi, không có ý gì khác đâu mà!”
Lục Trạch lúc này mới vừa lòng, cựa người một chút, lại dựa vào ghế, lười biếng như một con mèo.
“Chưa từng yêu đương.” Lục Trạch liếc nhìn Giang Niên, thỏa mãn lòng hiếu kì của cô, “Nhưng có thích một người.”
Giang Niên sửng sốt: “Thật sao?!”
“Lâm Thanh có người mình thích thôi mà em cũng sửng sốt vậy sao?”
Giang Niên lắc đầu, lại gật gật.
“Không, học trưởng Từ Lâm Thanh có người mình thích thì cũng không có gì ngạc nhiên lắm, em sửng sốt là vì, học trưởng Từ Lâm Thanh có thể cân bằng hai điều kiện cùng lúc đó, vừa có người mình thích lại vừa không nói chuyện yêu đương.”
Giang Niên cảm thấy rất sửng sốt.
Nhưng người như Từ Lâm Thanh có thể thích cô gái như thế nào, đối phương không thích hắn sao?
“Ha” Lục Trạch cười nhạo một tiếng, quay sang nhìn Giang Niên.
Âm thanh dễ nghe trầm ổn thì thầm bên tai Giang Niên: “Không phải anh cũng cân bằng hai điều kiện cùng lúc vừa có người mình thích lại vừa không nói chuyện yêu đương sao?”
Giang Niên: “…..”
Hai tai thoáng chốc đã đỏ lên.
Giang Niên nhanh chóng thu lại lòng hiếu kỳ lung tung của mình, giả vờ tập trung nhìn lên sân khấu.
Trên sân khấu, Từ Lâm Thanh lạnh lùng, toàn bộ hội trường tối đen, chỉ có một tia sáng trên người anh.
Bỗng dưng khiến người ta cảm thấy chính là tiên tử trên trời.
Rõ ràng là lên phát biểu, Từ Lâm Thanh ngay cả bản thảo cũng không cầm, thẳng tắp đứng trên sân khấu, lễ phép cúi người chào, bắt đầu bài phát biểu của mình.
Ngay lập tức, thanh âm lạnh lùng hệt như khí chất của anh vang lên.
Hội trường vừa rồi vỗ tay như sấm cũng nhanh chóng an tĩnh lại.
Từ Lâm Thanh điều chỉnh vị trí của micro một chút: “Chào mọi người, tôi là đại diện học sinh tốt nghiệp ưu tú khóa trước lên đây phát biểu, Từ Lâm Thanh.”
Ba chữ “Từ Lâm Thanh” dường như có mê lực khiến người ta phát điên.
Giang Niên không khỏi buồn cười nhìn sang Khương Thi Lam bên cạnh, còn không quên nói nhỏ với cô: “Ô mẹ ơi, Niên Niên! Học trưởng Từ Lâm Thanh sao lại đẹp dữ thần như vậy …..”
Khương Thư Lam nhất thời nghèo từ.
Cô vỗ đùi, ảo não vô cùng.
Rồi tại sao cô lại không học tốt ngữ văn vậy, sao lại nghèo từ ngay lúc này kia chứ?
Đồng học Giang Niên nhanh chóng bổ sung: “Ý cậu muốn nói chính là khí chất đặc biệt đúng không?”
Khương Thi Lam gật gật đầu: “Đúng đúng đúng! Chính là ý này đó, quả thực, mình cảm thấy dù Từ Lâm Thanh không có gương mặt đẹp kia thì khí chất này không phải cũng đủ chặt đẹp khối người rồi sao?”
Càng quan trọng hơn là, ở những người cùng lứa, khí chất như vậy là vạn phần hiếm thấy.
….. Giang Niên lại cần nữa cảm nhận được khí tức ngày càng nguy hiểm của người ngồi bên cạnh.
Cô gái nhỏ không dám nói nữa.
Quên đi, lần sau cô sẽ khen Từ Lâm Thanh khi chỉ ở riêng với Khương Thi Lam thôi, Lục Trạch ngồi bên cạnh cô như bậy giờ …..
Ôi thảm quá đi.
Từ Lâm Thanh phát biểu cũng rất gì và này nọ.
Không những có logic, chỉ cần nghe giọng của người này thôi cũng thích nghe rồi. Huống chi, Từ Lâm Thanh cũng không giống như chủ nhiệm giáo dục ân cần giảng dạy, anh chỉ nhàn nhạt nói một số vấn đề khi lên đại học mà anh hiểu, điều này rất lôi cuốn, lại có thể khiến mọi người cảm nhận được sự chân thành.
Cho dù là cao lãnh chi hoa thì Từ Lâm Thanh cũng là một cao lãnh chi hoa đủ dịu dàng, đủ thành thục, cùng đủ ưu tú.
Khi nói đến những vấn đề thú vị, Từ Lâm Thanh cũng nhẹ nhàng nhếch môi, vốn đã là gương mặt đẹp, nay lại càng thêm ưa nhìn.
Thanh quý và kiêu ngạo.
Bài phát biểu của Từ Lâm Thanh cũng không dài lắm, đâu đó hơn mười phút là kết thúc rồi.
Người chủ trì lại lần nữa lên sân khấu, nhìn mọi người bên dưới đang hiện vẻ mặt “chưa đủ vui”, buồn cười nói: “Mọi người nghe đủ chưa?”
Phía dưới lập tức đồng thanh đáp lại: “Chưa đủ!”
Người chủ trì nhìn Từ Lâm Thanh: “Cái này, tiếp theo mọi người có vấn đề gì muốn hỏi Từ học trưởng thì hỏi. Học trưởng, ngài có thể trả lời một chút không?”
Từ Lâm Thanh không nói không rằng, chỉ làm động tác ‘xin cứ tự nhiên’.
Phía dưới mọi người nhanh chóng giơ tay, sợ chính mình bỏ lỡ cơ hội này để nói chuyện với Từ Lâm Thanh.
Khương Thi Lam cũng nóng lòng muốn thử, Giang Niên ngạc nhiên: “Thi Lam, sao cậu đối với Từ Lâm Thanh học trưởng còn hứng thú hơn so với Hạ Gia Dương thế?”
“Cái này không giống nhau”, Khương Thi Lam đúng lý hợp tình, “Từ Lâm Thanh học trưởng là thần tượng, còn Hạ Gia Dương …..”
Giang Niên lại lần nữa tấm tắc ra tiếng.
Khương Thi Lam nhanh chóng quay đi, không để ý đến Giang Niên nữa, lộ ra đôi má ửng hồng không chút nào che giấu được tâm sự của cô.
Có quá nhiều người giơ tay, người dẫn chương trình nhất thời cũng không biết làm như thế nào, dứt khoát ném chuyện này sang Từ Lâm Thanh.
“Học trưởng, ngài chọn một người để hỏi đi, nhân viên của chúng thôi sẽ đem micro qua.”
Từ Lâm Thanh gật gật đầu, nhìn quanh hội trường một vòng: “Vậy ….. Lục Trạch đi.”
Lục Trạch: “…..”
Anh con mẹ nó con mắt nào thấy tôi giơ tay vậy?!
Hai nhân vật huyền thoại trực tiếp đối dậu, bầu không khí trong hội trường nháy mắt bùng cháy đến cực điểm.
Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Lục Trạch không thể không cho người này chút mặt mũi nào.
Chậm rãi đứng lên, tiếp nhận micro nhân viên đưa qua, Lục Trạch nghĩ nghĩ.
“Tôi muốn hỏi Từ Lâm Thanh ….. học trưởng”, hắn vô cùng không tình nguyện mà thêm kính ngữ, “Làm sao để có thể khiến cô gái bên cạnh nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ?”
Hậu trường nhà hát nhỏ:
Giang Niên: “???”
Lục Trạch bất mãn: “Nếu không phải trước đó em vẫn luôn nhìn Từ Lâm Thanh với ánh mắt ngưỡng mộ, anh còn có thể hỏi vấn đề này sao?”
“…..” Giang Niên trầm mặc một chút, không nói chuyện.
Lục Trạch càng thêm bất mãn: “Nhìn đi nhìn đi, anh nói có sai đâu.”
Cô gái nhỏ hít sâu một hơi, mới nhỏ giọng nói: “Có khi nào em không ngưỡng mộ anh đâu?”
Lục Trạch đỏ mặt trong một giây.
Aaaaaaaaaaaaaaa, Giang Niên, em phạm quy.
Bình luận facebook