Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Rõ ràng là ngốc trong xe nhưng cô có cảm giác mưa đang rơi trên người mình, bị nhốt trong xe từng giây từng phút đều như bị giày vò. Tài xế nhiệt tình như vậy, cô yếu ớt muốn giải tỏa nôn nóng bấ an trong lòng, nhất thời nói, “ Tôi muốn tìm người, hắn cũng đi Paris, liền sợ xảy ra chuyện, từ đêm qua không thể liên hệ được cho hắn.”
“Người quen biết đều đi tìm?”
Trầm Hoan lắc đầu, cô trừ Phó Từ Dịch và Dư Trạch ai cô cũng không quen biết.
“Cô gái nhỏ, cô đừng vội, ta nghe tin tức nói cũng chỉ có người Trung Quốc bị thương, giống như còn là minh tinh. Bạn cô sẽ không có việc gì.”
Trầm Hoan cười khổ, cô cũng hy vọng không có việc gì, chính là Phó Tư Dịch là người trong giới giải trí, làm như thế nào cô không lo lắng đây.
Mấy ngày hôm trước, cô còn đối với Phó Tư Dịch nói lời tàn nhẫn, đến nay Trầm Hoan còn nhớ rõ lúc ấy trên mặt Phó Tư Dịch đều là chua xót.
Càng nghĩ càng hối hận, cô không nên nói như vậy.
Nếu hắn.........
Trầm Hoan nhắm mắt, không dám tiếp tục nghĩ.
Cũng may xe rốt cuộc lại cỏ thể di chuyển, hai mươi phút sau, đã tới đường Nam Hoa. Trầm Hoan đẩy ra cửa xe đi thẳng xuống xe, phía sau tài xế tốt bụng muốn cho cô mượn dù, Trầm Hoan cũng không để ý tới.
Nơi Phó Tư Dịch ở chính là một khu xa hoa, bảo vệ cửa thật nghiêm khắc, cô muốn đi vào, bị ngăn lại. Trong lúc giằng co, trong cửa đi ra một bảo an thân hình cao lớn, nhìn cô bị nước mưa ướt như con gà bị rớt vào nồi canh, nhíu mi, “Cô là kêu Hứa Trầm Hoan?”
“Đúng.” Trầm Hoan ngẩn ra một chút, gật đầu.
“Vậy cô vào đi.” Bảo an đối với người chỉ huy bên trong xuống tay ý bảo cho đi.
Trầm Hoan cảm kích mà cảm ơn, theo khe hở mở rộng bước nhanh đi vào.
Bảo an mở cửa, vẻ mặt nghi hoặc, “Anh như thế nào lại để cho cô ấy vào?”
“Vừa rồi có điện thoại từ hộ gia đình lầu bốn, nói có người tên Hứa Trầm Hoan đến liền để cô ấy đi vào.” Bảo an cao lớn vuốt cái ót một chút, tùy ý giải thích.
“Thì ra là tìm Phó tiên sinh.” Người kia nhìn đền sáng trên lầu chung cư, làm như vô ý mà gật gật đầu.
Cô một đường đi tới, trong lòng còn không có nghĩ tới vì sao bảo an chỉ hỏi cô một câu có phải Hứa Trầm Hoan hay không, liền cho cô đi vào. Thang máy cũng đã tới lầu bốn, theo biển số nhà nhìn từng cái, Trầm Hoan tìm được số nhà 403 Dư Trạch nói cho cô.
Ngừng ở cửa, Trầm Hoan đem tóc ướt bai bên sườn mặt vuốt sang một bên, trực tiếp ấn chuông cửa.
Liên tục ấn ba lần, không ai mở cửa.
Trầm Hoan dừng một chút, ngón tay ấn chuông cửa run nhè nhẹ.
Cô run run hạ tay, chưa từ bỏ ý định mà liên tục ấn thêm vài lần.
Cửa màu xám bạc không chút sứt mẻ.
Trầm Hoan tuyệt vọng, tay vô lực mà buông xuống.
Hắn không ở đây.
Một lát sau, đinh một tiếng, cửa đột nhiên mở ra, Trầm Hoan nháy mắt như sống lại, nhanh chóng ngẩng đầu lên, trợn to mắt.
Cánh cửa kẹt một tiếng được mở ra, ánh sáng chiếu ra, lộ ra thân hình một người, ngược sáng, thân hình cao lớn.
Một người hoàn hảo không chút hao tổn.
Cảm ơn trời đất, là Phó Tư Dịch.
Thân hình Trầm Hoan buông lỏng, thần kinh căng chặt rốt cuộc thả lỏng.
Tay Phó Tư Dịch còn chống trên khung cửa, đầu hơi hơi cúi, tầm mắt dừng trên người cô như gà rớt vào nồi canh, mắt lộ kinh ngạc, “Trầm Hoan, em sao vậy? Như thế nào cả người đều là nước?”
Tác giả có lời muốn nói:
Mượn sự kiện tập kích Paris.
Hiện tại cả người chật vật, ướt đẫm, ống quần còn nhỏ nước, có thể thấy được bên ngoài trời mưa có bao nhiêu lớn.
“Mau vào đi.” Phó Tư Dịch không đợi cô đáp, liền túm lấy tay áo ướt đẫm của cô kéo vào.
Vào cửa, Trầm Hoan cúi người muốn đổi giày, Phó Tư Dịch ngăn cô lại, “Em nên đi tắm nước nóng trước. Bằng không, sẽ cảm mạo.”
“Tôi không có quần áo.” Trầm Hoan nắm vạt áo, quẫn bách đến cực điểm.
Khi nói chuyện, cô đã bị Phó Tư Dịch mang vào phòng tắm.
Hiện tại Trầm Hoan cả người ướt đẫm, quần áo dán vào người, đường cong trên người đều lộ.
“Người quen biết đều đi tìm?”
Trầm Hoan lắc đầu, cô trừ Phó Từ Dịch và Dư Trạch ai cô cũng không quen biết.
“Cô gái nhỏ, cô đừng vội, ta nghe tin tức nói cũng chỉ có người Trung Quốc bị thương, giống như còn là minh tinh. Bạn cô sẽ không có việc gì.”
Trầm Hoan cười khổ, cô cũng hy vọng không có việc gì, chính là Phó Tư Dịch là người trong giới giải trí, làm như thế nào cô không lo lắng đây.
Mấy ngày hôm trước, cô còn đối với Phó Tư Dịch nói lời tàn nhẫn, đến nay Trầm Hoan còn nhớ rõ lúc ấy trên mặt Phó Tư Dịch đều là chua xót.
Càng nghĩ càng hối hận, cô không nên nói như vậy.
Nếu hắn.........
Trầm Hoan nhắm mắt, không dám tiếp tục nghĩ.
Cũng may xe rốt cuộc lại cỏ thể di chuyển, hai mươi phút sau, đã tới đường Nam Hoa. Trầm Hoan đẩy ra cửa xe đi thẳng xuống xe, phía sau tài xế tốt bụng muốn cho cô mượn dù, Trầm Hoan cũng không để ý tới.
Nơi Phó Tư Dịch ở chính là một khu xa hoa, bảo vệ cửa thật nghiêm khắc, cô muốn đi vào, bị ngăn lại. Trong lúc giằng co, trong cửa đi ra một bảo an thân hình cao lớn, nhìn cô bị nước mưa ướt như con gà bị rớt vào nồi canh, nhíu mi, “Cô là kêu Hứa Trầm Hoan?”
“Đúng.” Trầm Hoan ngẩn ra một chút, gật đầu.
“Vậy cô vào đi.” Bảo an đối với người chỉ huy bên trong xuống tay ý bảo cho đi.
Trầm Hoan cảm kích mà cảm ơn, theo khe hở mở rộng bước nhanh đi vào.
Bảo an mở cửa, vẻ mặt nghi hoặc, “Anh như thế nào lại để cho cô ấy vào?”
“Vừa rồi có điện thoại từ hộ gia đình lầu bốn, nói có người tên Hứa Trầm Hoan đến liền để cô ấy đi vào.” Bảo an cao lớn vuốt cái ót một chút, tùy ý giải thích.
“Thì ra là tìm Phó tiên sinh.” Người kia nhìn đền sáng trên lầu chung cư, làm như vô ý mà gật gật đầu.
Cô một đường đi tới, trong lòng còn không có nghĩ tới vì sao bảo an chỉ hỏi cô một câu có phải Hứa Trầm Hoan hay không, liền cho cô đi vào. Thang máy cũng đã tới lầu bốn, theo biển số nhà nhìn từng cái, Trầm Hoan tìm được số nhà 403 Dư Trạch nói cho cô.
Ngừng ở cửa, Trầm Hoan đem tóc ướt bai bên sườn mặt vuốt sang một bên, trực tiếp ấn chuông cửa.
Liên tục ấn ba lần, không ai mở cửa.
Trầm Hoan dừng một chút, ngón tay ấn chuông cửa run nhè nhẹ.
Cô run run hạ tay, chưa từ bỏ ý định mà liên tục ấn thêm vài lần.
Cửa màu xám bạc không chút sứt mẻ.
Trầm Hoan tuyệt vọng, tay vô lực mà buông xuống.
Hắn không ở đây.
Một lát sau, đinh một tiếng, cửa đột nhiên mở ra, Trầm Hoan nháy mắt như sống lại, nhanh chóng ngẩng đầu lên, trợn to mắt.
Cánh cửa kẹt một tiếng được mở ra, ánh sáng chiếu ra, lộ ra thân hình một người, ngược sáng, thân hình cao lớn.
Một người hoàn hảo không chút hao tổn.
Cảm ơn trời đất, là Phó Tư Dịch.
Thân hình Trầm Hoan buông lỏng, thần kinh căng chặt rốt cuộc thả lỏng.
Tay Phó Tư Dịch còn chống trên khung cửa, đầu hơi hơi cúi, tầm mắt dừng trên người cô như gà rớt vào nồi canh, mắt lộ kinh ngạc, “Trầm Hoan, em sao vậy? Như thế nào cả người đều là nước?”
Tác giả có lời muốn nói:
Mượn sự kiện tập kích Paris.
Hiện tại cả người chật vật, ướt đẫm, ống quần còn nhỏ nước, có thể thấy được bên ngoài trời mưa có bao nhiêu lớn.
“Mau vào đi.” Phó Tư Dịch không đợi cô đáp, liền túm lấy tay áo ướt đẫm của cô kéo vào.
Vào cửa, Trầm Hoan cúi người muốn đổi giày, Phó Tư Dịch ngăn cô lại, “Em nên đi tắm nước nóng trước. Bằng không, sẽ cảm mạo.”
“Tôi không có quần áo.” Trầm Hoan nắm vạt áo, quẫn bách đến cực điểm.
Khi nói chuyện, cô đã bị Phó Tư Dịch mang vào phòng tắm.
Hiện tại Trầm Hoan cả người ướt đẫm, quần áo dán vào người, đường cong trên người đều lộ.
Bình luận facebook