Từ đầu tới cuối, Cố An Sênh vẫn không thể nói rõ tình cảm của mình đối với Tô Mạch là thứ tình cảm gì. Nếu nhất định phải có một đáp án, thì có lẽ chỉ là hai khả năng.
Vẫn luôn thích.
Vẫn luôn không thích.
Ngay từ khoảnh khắc Tô Mạch xuất hiện trong cuộc sống của Cố An Sênh, anh đã đối xử với cô theo một cách đặc biệt. Chẳng hạn như, hồi cấp ba có bạn học tỏ ý muốn theo đuổi Tô Mạch, nhưng lại bị Cố An Sênh thẳng thừng ngăn cản.
“Đừng có trêu chọc cậu ấy!”
“Vì sao?”
“Ảnh hưởng tới học tập!”
Sự xuất hiện và chủ động của Hà Huân dường như chỉ giúp một đứa con trai mười tám tuổi hiểu được rằng, tình yêu cần phải thuận theo tự nhiên. Vì thế, mỗi lần thấy vẻ mặt khó chịu của Tô Mạch khi bắt gặp anh và Hà Huân đi cùng nhau, Cố An Sênh đều cảm thấy vô cùng khoái chí. Tựa như một đôi nam nữ cãi nhau, chàng trai cố tình tiếp xúc với nữ sinh khác để chọc giận bạn gái.
Có vẻ như, chẳng ai nghiêm túc suy xét đến cùng rằng, Cố An Sênh thực ra đang cất giấu một chút tự ti dưới đáy lòng.
Từ sau khi được bố đón đi khỏi Tịnh Thủy, Cố An Sênh đã bắt đầu hiểu được một vài chuyện. Bố phản bội, mẹ suốt ngày khóc lóc ầm ĩ đòi tự tử. Dần dà, anh bắt đầu nảy sinh một rào cản tâm lý vô hình. Anh sợ bị từ chối, sợ không có kết quả như ý, thậm chí không dám tin vào cái gọi là tình yêu. Vậy nên, anh lựa chọn giấu kỹ nó dưới đáy lòng.
Trên tình bạn một chút, kém tình yêu một chút.
Sinh nhật năm hai mươi tuổi, suýt nữa tình cảm mà anh dày công che giấu ấy đã bại lộ. Cuối cùng, mọi thứ đã ngoặt sang một hướng hoàn toàn khác, chỉ vì một trận ẩu đả ở quán bar. Lúc nằm trong bệnh viện, nhận được tin nhắn là bức ảnh chụp Tô Mạch hôn Tần Sở, anh thừa nhận, bản thân đã ghen, đã đố kỵ. Anh phẫn nộ đến mức gần như mất đi lý trí. Trùng hợp, Hà Huân gọi điện tới, hỏi anh đang ở đâu. Thế là, mọi thứ cứ như vậy diễn ra, tự nhiên như nước chảy thành sông.
Sau khi xuất viện, Hà Huân đưa anh về nhà. Nào ngờ chỉ trong một đêm, Cố Thông bị người ta hãm hại, phải tuyên bố phá sản. Anh chỉ biết trừng mắt nhìn người ta kéo bố mình vào trại tâm thần. Ít ngày sau, tin Cố Minh tự sát trong bệnh viện truyền ra, mẹ anh vì quá đau buồn mà đổ bệnh qua đời. Những ngày tháng đau khổ ấy, Hà Huân luôn ở cạnh anh.
Tình cờ trông thấy Tần Sở đứng trong đám người với nụ cười đắc ý xen lẫn mỉa mai, Cố An Sênh mới lờ mờ đoán ra được chân tướng.
Vào cái đêm Lập Hạ bị người ta hại, không phải anh không muốn đứng ra cứu giúp. Chẳng qua, nỗi thù hận quá lớn làm lu mờ lý trí. Anh không ngăn cản Bạch Lâm, thậm chí kích động cô ta làm đến cùng.
Thấy Bạch Lâm kinh ngạc nhìn mình, Cố An Sênh lạnh lùng nói: “Tôi sẽ giúp cô giữ bí mật chuyện này. Trước mặt Chu Gia Ngôn, tôi sẽ đổ thêm dầu vào lửa! Đổi lại, cô giúp tôi thuyết phục Kỷ Vân Chi nói với Tô Mạch, thực ra Tần Sở tiếp cận cô ấy là có ý đồ”.
Cố An Sênh vốn dĩ đã lên kế hoạch chu đáo, mục đích của anh là muốn Tô Mạch về phe với mình, muốn cô lợi dụng tình cảm của Tần Sở để trộm sổ sách của Tần Thị. Nhưng rõ ràng, nếu sự việc chót lọt, chính Tô Mạch cũng sẽ bị đẩy xuống vực sâu, cả đời không gượng dậy được. Vì thế, tại giờ phút cuối cùng, anh đã thu tay về. Lý do là gì, bản thân anh cũng không rõ.
Về sau, có một dịp trở lại Tịnh Thủy, Cố An Sênh không ngờ mình sẽ gặp được cố nhân.
Tô Mạch mặc chiếc áo khoác thật dày, hai má đỏ ửng vì lạnh. Cô xách theo một túi màu vàng hương và hoa quả, có lẽ là về thăm bố mẹ. Đường xá ở đây không hề thay đổi, nên anh vẫn nhớ rõ lối đi, không hiểu sao, Tô Mạch lại đứng ngây ra không nhúc nhích.
Cố An Sênh quan sát xung quanh, nếu anh nhớ không nhầm, đây chính là nơi mà Tô Mạch từng bị Đổng đầu sỏ bắt nạt năm mười ba tuổi.
Anh đang định tiến lên thì thấy Tô Mạch tháo ba lô, lục tìm một hồi, lấy ra chiếc hộp nhỏ. Cô nắm chặt nó trong tay, sau đó dùng hết sức ném thật xa, đồng thời hét lớn: “Tần Sở, anh chết đi!”.
Tiếng hét của cô khiến Cố An Sênh đứng chôn chân tại chỗ. Nỗi bi ai dấy lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Anh nhớ tới buổi xế chiều đưa Tô Mạch đi bách bộ, trông thấy ảnh cưới của Tần Sở với một cô tiểu thư nhà giàu nào đó, cô chỉ tay vào và nói: “Sau này kết hôn, tớ cũng muốn có một bộ váy đẹp như thế kia”. Lúc ấy, anh có hàng ngàn điều muốn nói với cô, vậy mà cuối cùng chỉ thốt lên được một chữ: “Được”.
Anh tưởng rằng, có những chuyện mãi mãi không nói ra thì có thể coi như không tồn tại. Nhưng giây phút Tô Mạch lảng tránh nụ hôn của anh, mọi thứ đã sụp đổ.
Anh nhớ kỹ hình ảnh cô nghẹn ngào nói trong nước mắt: “Cố An Sênh, xin lỗi. Điều mà tớ tiếc nuối nhất, chính là vào thời điểm thích hợp, đã không đích thân nói với cậu: tớ thích cậu”.
Khoảnh khắc ấy, Cố An Sênh sâu sắc cảm nhận được có một chuyện anh tha thiết muốn làm, tha thiết muốn cứu vãn. Có lẽ, anh đã thật sự để lỡ mất thứ gì đó, vì sự nhu nhược của bản thân.
Cuối cùng, Cố An Sênh chìa tay, lau những giọt nước mắt trong như pha lê trên gương mặt cô.
“Nếu như vậy, tớ lại nợ cậu một câu xin lỗi rồi!”
Xin lỗi, Tô Mạch.
Trong tất cả những phong cảnh kiều diễm dọc đường, tớ đã quên mất, duy nhất một mình cậu.
Bình luận facebook