• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (42 Viewers)

  • Chương 3588

Thất công chúa nhẹ gật đầu, sau đó người kia vung tay lên, toàn bộ hàng dài liền đột nhiên một lần nữa khởi động, nhanh chóng hướng về phía Ma Vân Quỷ


thành.


Mà gần như đồng thời, khi Hàn Tam Thiên sử dụng vô tướng thần công ăn miếng trả miếng càn quét









một đám người xong thì trường kiếm trong tay vung


vẩy, tám đạo thân ảnh như là tám pho tượng chiến thần, điên cuồng tàn sát, đại phá quân địch.


Nhưng ngay khi thế tấn công của Hàn Tam Thiên càng hung mãnh hơn, đột nhiên, một đạo hắc ảnh lại trực tiếp đối đầu mà đến, Hàn Tam Thiên chống cự trễ, quả thực là thế tấn công bị trực tiếp tan đi, cả người cũng đổ lùi lại mấy bước.


Quay mắt nhìn lại, quỷ tồn đã xuất hiện trước người



vietwriter.vn



anh mấy mét, lạnh lùng lơ lửng giữa không trung,


nhìn chòng chọc vào Hàn Tam Thiên.


Có chủ nhân làm nòng cốt, vạn quân lúc đầu có vẻ vô cùng đại loạn một lần nữa tập kết, trong lúc nhất thời khí thế quay về.





Một tướng làm chủ, vạn quân nghe lệnh.


"Người nào cũng đủ rồi." Quỷ tôn lạnh lùng nhếch miệng cười một tiếng: "Đủ rồi thì nên dừng lại."


"Ta nói, là vĩnh viễn dừng lại."


Hàn Tam Thiên cũng cười cười một tiếng: "Thật


sao?"


Dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên khẽ động, thu hồi ngọc kiếm, trong tay một lần nữa hội tụ một thanh


vũ khí.


Mà nụ cười lạnh trên mặt quỷ tôn cũng bắt đầu


chậm rãi ngưng kết bởi vì nhìn thấy vũ khí trong tay


Hàn Tam Thiên...





Đó là một thanh búa màu vàng xanh nhạt, chẳng biết tại sao, cho dù thanh búa kia đầu tiên cho hắn cảm giác phi thường bình thường, thậm chí, còn có loại cảm giác bị phong ấn.


Thế nhưng chính là thanh búa bị phong ấn lại xem ra vô cùng bình thường này lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ bất an.


Sống lâu như thế, xưng bá nhiều năm như thế, quỷ tôn gần như chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù rơi vào một trận chiến phe mình đại bại, thời điểm bản thân ở trong hiểm cảnh, hắn cũng chưa


từng có.


Nhưng bây giờ, phe của hắn to lớn như thế, vốn nên


ngông cuồng, đối mặt với một thanh búa vậy mà lại





có cảm giác không giống.


Điều này thực để quý tôn dị thường kỳ quái, đồng


thời trong lòng lại thất kinh.


Đây là binh khí gì?


Tại sao lại sinh ra sức mạnh dị thường như thế.


Quỷ tôn càng nghĩ, nghĩ tới nó có phải là thượng cổ thần binh, là búa Bàn Cổ vận khí chi vương hay không, nhưng ý nghĩ thế này gần như chỉ là kéo dài trong một giây thoáng qua liền mất.


Cái này tuyệt đối không thể.


Loại thần binh kia sớm đã thất truyền không biết


bao nhiêu năm, căn bản không có khả năng xuất





hiện.


Mà cho dù là xuất hiện, tuyệt đối cũng sẽ khiến đại lão các phương tranh đoạt, làm sao sẽ nằm trên người một tên trẻ tuổi như thế này?


Nhưng ngay khi đang ở bên trong loại phỏng đoán


này, lúc này Hàn Tam Thiên cũng gio búa lên.


"Sao nào? Mặc dù lưỡi búa này của người quả thật có chút cổ quái, nhưng tính là gì?"


"Ta có gần vạn huynh đệ, người chỉ dựa vào một thanh búa này thôi sao? Đúng là nói chuyện hoang đường viển vông." Lạnh giọng quát một tiếng, sau khi dứt lời, hắn trực tiếp phun ra hắc khí cuồng tụ, cả người có khí thế mở rộng.







Thất công chúa nhẹ gật đầu, sau đó người kia vung tay lên, toàn bộ hàng dài liền đột nhiên một lần nữa khởi động, nhanh chóng hướng về phía Ma Vân Quỷ


thành.


Mà gần như đồng thời, khi Hàn Tam Thiên sử dụng vô tướng thần công ăn miếng trả miếng càn quét









một đám người xong thì trường kiếm trong tay vung


vẩy, tám đạo thân ảnh như là tám pho tượng chiến thần, điên cuồng tàn sát, đại phá quân địch.


Nhưng ngay khi thế tấn công của Hàn Tam Thiên càng hung mãnh hơn, đột nhiên, một đạo hắc ảnh lại trực tiếp đối đầu mà đến, Hàn Tam Thiên chống cự trễ, quả thực là thế tấn công bị trực tiếp tan đi, cả người cũng đổ lùi lại mấy bước.


Quay mắt nhìn lại, quỷ tồn đã xuất hiện trước người



vietwriter.vn



anh mấy mét, lạnh lùng lơ lửng giữa không trung,


nhìn chòng chọc vào Hàn Tam Thiên.


Có chủ nhân làm nòng cốt, vạn quân lúc đầu có vẻ vô cùng đại loạn một lần nữa tập kết, trong lúc nhất thời khí thế quay về.





Một tướng làm chủ, vạn quân nghe lệnh.


"Người nào cũng đủ rồi." Quỷ tôn lạnh lùng nhếch miệng cười một tiếng: "Đủ rồi thì nên dừng lại."


"Ta nói, là vĩnh viễn dừng lại."


Hàn Tam Thiên cũng cười cười một tiếng: "Thật


sao?"


Dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên khẽ động, thu hồi ngọc kiếm, trong tay một lần nữa hội tụ một thanh


vũ khí.


Mà nụ cười lạnh trên mặt quỷ tôn cũng bắt đầu


chậm rãi ngưng kết bởi vì nhìn thấy vũ khí trong tay


Hàn Tam Thiên...





Đó là một thanh búa màu vàng xanh nhạt, chẳng biết tại sao, cho dù thanh búa kia đầu tiên cho hắn cảm giác phi thường bình thường, thậm chí, còn có loại cảm giác bị phong ấn.


Thế nhưng chính là thanh búa bị phong ấn lại xem ra vô cùng bình thường này lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ bất an.


Sống lâu như thế, xưng bá nhiều năm như thế, quỷ tôn gần như chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù rơi vào một trận chiến phe mình đại bại, thời điểm bản thân ở trong hiểm cảnh, hắn cũng chưa


từng có.


Nhưng bây giờ, phe của hắn to lớn như thế, vốn nên


ngông cuồng, đối mặt với một thanh búa vậy mà lại





có cảm giác không giống.


Điều này thực để quý tôn dị thường kỳ quái, đồng


thời trong lòng lại thất kinh.


Đây là binh khí gì?


Tại sao lại sinh ra sức mạnh dị thường như thế.


Quỷ tôn càng nghĩ, nghĩ tới nó có phải là thượng cổ thần binh, là búa Bàn Cổ vận khí chi vương hay không, nhưng ý nghĩ thế này gần như chỉ là kéo dài trong một giây thoáng qua liền mất.


Cái này tuyệt đối không thể.


Loại thần binh kia sớm đã thất truyền không biết


bao nhiêu năm, căn bản không có khả năng xuất





hiện.


Mà cho dù là xuất hiện, tuyệt đối cũng sẽ khiến đại lão các phương tranh đoạt, làm sao sẽ nằm trên người một tên trẻ tuổi như thế này?


Nhưng ngay khi đang ở bên trong loại phỏng đoán


này, lúc này Hàn Tam Thiên cũng gio búa lên.


"Sao nào? Mặc dù lưỡi búa này của người quả thật có chút cổ quái, nhưng tính là gì?"


"Ta có gần vạn huynh đệ, người chỉ dựa vào một thanh búa này thôi sao? Đúng là nói chuyện hoang đường viển vông." Lạnh giọng quát một tiếng, sau khi dứt lời, hắn trực tiếp phun ra hắc khí cuồng tụ, cả người có khí thế mở rộng.


vietwriter.vn












Thất công chúa nhẹ gật đầu, sau đó người kia vung tay lên, toàn bộ hàng dài liền đột nhiên một lần nữa khởi động, nhanh chóng hướng về phía Ma Vân Quỷ


thành.


Mà gần như đồng thời, khi Hàn Tam Thiên sử dụng vô tướng thần công ăn miếng trả miếng càn quét









một đám người xong thì trường kiếm trong tay vung


vẩy, tám đạo thân ảnh như là tám pho tượng chiến thần, điên cuồng tàn sát, đại phá quân địch.


Nhưng ngay khi thế tấn công của Hàn Tam Thiên càng hung mãnh hơn, đột nhiên, một đạo hắc ảnh lại trực tiếp đối đầu mà đến, Hàn Tam Thiên chống cự trễ, quả thực là thế tấn công bị trực tiếp tan đi, cả người cũng đổ lùi lại mấy bước.


Quay mắt nhìn lại, quỷ tồn đã xuất hiện trước người



vietwriter.vn



anh mấy mét, lạnh lùng lơ lửng giữa không trung,


nhìn chòng chọc vào Hàn Tam Thiên.


Có chủ nhân làm nòng cốt, vạn quân lúc đầu có vẻ vô cùng đại loạn một lần nữa tập kết, trong lúc nhất thời khí thế quay về.





Một tướng làm chủ, vạn quân nghe lệnh.


"Người nào cũng đủ rồi." Quỷ tôn lạnh lùng nhếch miệng cười một tiếng: "Đủ rồi thì nên dừng lại."


"Ta nói, là vĩnh viễn dừng lại."


Hàn Tam Thiên cũng cười cười một tiếng: "Thật


sao?"


Dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên khẽ động, thu hồi ngọc kiếm, trong tay một lần nữa hội tụ một thanh


vũ khí.


Mà nụ cười lạnh trên mặt quỷ tôn cũng bắt đầu


chậm rãi ngưng kết bởi vì nhìn thấy vũ khí trong tay


Hàn Tam Thiên...





Đó là một thanh búa màu vàng xanh nhạt, chẳng biết tại sao, cho dù thanh búa kia đầu tiên cho hắn cảm giác phi thường bình thường, thậm chí, còn có loại cảm giác bị phong ấn.


Thế nhưng chính là thanh búa bị phong ấn lại xem ra vô cùng bình thường này lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ bất an.


Sống lâu như thế, xưng bá nhiều năm như thế, quỷ tôn gần như chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù rơi vào một trận chiến phe mình đại bại, thời điểm bản thân ở trong hiểm cảnh, hắn cũng chưa


từng có.


Nhưng bây giờ, phe của hắn to lớn như thế, vốn nên


ngông cuồng, đối mặt với một thanh búa vậy mà lại





có cảm giác không giống.


Điều này thực để quý tôn dị thường kỳ quái, đồng


thời trong lòng lại thất kinh.


Đây là binh khí gì?


Tại sao lại sinh ra sức mạnh dị thường như thế.


Quỷ tôn càng nghĩ, nghĩ tới nó có phải là thượng cổ thần binh, là búa Bàn Cổ vận khí chi vương hay không, nhưng ý nghĩ thế này gần như chỉ là kéo dài trong một giây thoáng qua liền mất.


Cái này tuyệt đối không thể.


Loại thần binh kia sớm đã thất truyền không biết


bao nhiêu năm, căn bản không có khả năng xuất





hiện.


Mà cho dù là xuất hiện, tuyệt đối cũng sẽ khiến đại lão các phương tranh đoạt, làm sao sẽ nằm trên người một tên trẻ tuổi như thế này?


Nhưng ngay khi đang ở bên trong loại phỏng đoán


này, lúc này Hàn Tam Thiên cũng gio búa lên.


"Sao nào? Mặc dù lưỡi búa này của người quả thật có chút cổ quái, nhưng tính là gì?"


"Ta có gần vạn huynh đệ, người chỉ dựa vào một thanh búa này thôi sao? Đúng là nói chuyện hoang đường viển vông." Lạnh giọng quát một tiếng, sau khi dứt lời, hắn trực tiếp phun ra hắc khí cuồng tụ, cả người có khí thế mở rộng.







Thất công chúa nhẹ gật đầu, sau đó người kia vung tay lên, toàn bộ hàng dài liền đột nhiên một lần nữa khởi động, nhanh chóng hướng về phía Ma Vân Quỷ


thành.


Mà gần như đồng thời, khi Hàn Tam Thiên sử dụng vô tướng thần công ăn miếng trả miếng càn quét









một đám người xong thì trường kiếm trong tay vung


vẩy, tám đạo thân ảnh như là tám pho tượng chiến thần, điên cuồng tàn sát, đại phá quân địch.


Nhưng ngay khi thế tấn công của Hàn Tam Thiên càng hung mãnh hơn, đột nhiên, một đạo hắc ảnh lại trực tiếp đối đầu mà đến, Hàn Tam Thiên chống cự trễ, quả thực là thế tấn công bị trực tiếp tan đi, cả người cũng đổ lùi lại mấy bước.


Quay mắt nhìn lại, quỷ tồn đã xuất hiện trước người



vietwriter.vn



anh mấy mét, lạnh lùng lơ lửng giữa không trung,


nhìn chòng chọc vào Hàn Tam Thiên.


Có chủ nhân làm nòng cốt, vạn quân lúc đầu có vẻ vô cùng đại loạn một lần nữa tập kết, trong lúc nhất thời khí thế quay về.





Một tướng làm chủ, vạn quân nghe lệnh.


"Người nào cũng đủ rồi." Quỷ tôn lạnh lùng nhếch miệng cười một tiếng: "Đủ rồi thì nên dừng lại."


"Ta nói, là vĩnh viễn dừng lại."


Hàn Tam Thiên cũng cười cười một tiếng: "Thật


sao?"


Dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên khẽ động, thu hồi ngọc kiếm, trong tay một lần nữa hội tụ một thanh


vũ khí.


Mà nụ cười lạnh trên mặt quỷ tôn cũng bắt đầu


chậm rãi ngưng kết bởi vì nhìn thấy vũ khí trong tay


Hàn Tam Thiên...





Đó là một thanh búa màu vàng xanh nhạt, chẳng biết tại sao, cho dù thanh búa kia đầu tiên cho hắn cảm giác phi thường bình thường, thậm chí, còn có loại cảm giác bị phong ấn.


Thế nhưng chính là thanh búa bị phong ấn lại xem ra vô cùng bình thường này lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ bất an.


Sống lâu như thế, xưng bá nhiều năm như thế, quỷ tôn gần như chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù rơi vào một trận chiến phe mình đại bại, thời điểm bản thân ở trong hiểm cảnh, hắn cũng chưa


từng có.


Nhưng bây giờ, phe của hắn to lớn như thế, vốn nên


ngông cuồng, đối mặt với một thanh búa vậy mà lại





có cảm giác không giống.


Điều này thực để quý tôn dị thường kỳ quái, đồng


thời trong lòng lại thất kinh.


Đây là binh khí gì?


Tại sao lại sinh ra sức mạnh dị thường như thế.


Quỷ tôn càng nghĩ, nghĩ tới nó có phải là thượng cổ thần binh, là búa Bàn Cổ vận khí chi vương hay không, nhưng ý nghĩ thế này gần như chỉ là kéo dài trong một giây thoáng qua liền mất.


Cái này tuyệt đối không thể.


Loại thần binh kia sớm đã thất truyền không biết


bao nhiêu năm, căn bản không có khả năng xuất





hiện.


Mà cho dù là xuất hiện, tuyệt đối cũng sẽ khiến đại lão các phương tranh đoạt, làm sao sẽ nằm trên người một tên trẻ tuổi như thế này?


Nhưng ngay khi đang ở bên trong loại phỏng đoán


này, lúc này Hàn Tam Thiên cũng gio búa lên.


"Sao nào? Mặc dù lưỡi búa này của người quả thật có chút cổ quái, nhưng tính là gì?"


"Ta có gần vạn huynh đệ, người chỉ dựa vào một thanh búa này thôi sao? Đúng là nói chuyện hoang đường viển vông." Lạnh giọng quát một tiếng, sau khi dứt lời, hắn trực tiếp phun ra hắc khí cuồng tụ, cả người có khí thế mở rộng.


vietwriter.vn












Thất công chúa nhẹ gật đầu, sau đó người kia vung tay lên, toàn bộ hàng dài liền đột nhiên một lần nữa khởi động, nhanh chóng hướng về phía Ma Vân Quỷ


thành.


Mà gần như đồng thời, khi Hàn Tam Thiên sử dụng vô tướng thần công ăn miếng trả miếng càn quét









một đám người xong thì trường kiếm trong tay vung


vẩy, tám đạo thân ảnh như là tám pho tượng chiến thần, điên cuồng tàn sát, đại phá quân địch.


Nhưng ngay khi thế tấn công của Hàn Tam Thiên càng hung mãnh hơn, đột nhiên, một đạo hắc ảnh lại trực tiếp đối đầu mà đến, Hàn Tam Thiên chống cự trễ, quả thực là thế tấn công bị trực tiếp tan đi, cả người cũng đổ lùi lại mấy bước.


Quay mắt nhìn lại, quỷ tồn đã xuất hiện trước người



vietwriter.vn



anh mấy mét, lạnh lùng lơ lửng giữa không trung,


nhìn chòng chọc vào Hàn Tam Thiên.


Có chủ nhân làm nòng cốt, vạn quân lúc đầu có vẻ vô cùng đại loạn một lần nữa tập kết, trong lúc nhất thời khí thế quay về.





Một tướng làm chủ, vạn quân nghe lệnh.


"Người nào cũng đủ rồi." Quỷ tôn lạnh lùng nhếch miệng cười một tiếng: "Đủ rồi thì nên dừng lại."


"Ta nói, là vĩnh viễn dừng lại."


Hàn Tam Thiên cũng cười cười một tiếng: "Thật


sao?"


Dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên khẽ động, thu hồi ngọc kiếm, trong tay một lần nữa hội tụ một thanh


vũ khí.


Mà nụ cười lạnh trên mặt quỷ tôn cũng bắt đầu


chậm rãi ngưng kết bởi vì nhìn thấy vũ khí trong tay


Hàn Tam Thiên...





Đó là một thanh búa màu vàng xanh nhạt, chẳng biết tại sao, cho dù thanh búa kia đầu tiên cho hắn cảm giác phi thường bình thường, thậm chí, còn có loại cảm giác bị phong ấn.


Thế nhưng chính là thanh búa bị phong ấn lại xem ra vô cùng bình thường này lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ bất an.


Sống lâu như thế, xưng bá nhiều năm như thế, quỷ tôn gần như chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù rơi vào một trận chiến phe mình đại bại, thời điểm bản thân ở trong hiểm cảnh, hắn cũng chưa


từng có.


Nhưng bây giờ, phe của hắn to lớn như thế, vốn nên


ngông cuồng, đối mặt với một thanh búa vậy mà lại





có cảm giác không giống.


Điều này thực để quý tôn dị thường kỳ quái, đồng


thời trong lòng lại thất kinh.


Đây là binh khí gì?


Tại sao lại sinh ra sức mạnh dị thường như thế.


Quỷ tôn càng nghĩ, nghĩ tới nó có phải là thượng cổ thần binh, là búa Bàn Cổ vận khí chi vương hay không, nhưng ý nghĩ thế này gần như chỉ là kéo dài trong một giây thoáng qua liền mất.


Cái này tuyệt đối không thể.


Loại thần binh kia sớm đã thất truyền không biết


bao nhiêu năm, căn bản không có khả năng xuất





hiện.


Mà cho dù là xuất hiện, tuyệt đối cũng sẽ khiến đại lão các phương tranh đoạt, làm sao sẽ nằm trên người một tên trẻ tuổi như thế này?


Nhưng ngay khi đang ở bên trong loại phỏng đoán


này, lúc này Hàn Tam Thiên cũng gio búa lên.


"Sao nào? Mặc dù lưỡi búa này của người quả thật có chút cổ quái, nhưng tính là gì?"


"Ta có gần vạn huynh đệ, người chỉ dựa vào một thanh búa này thôi sao? Đúng là nói chuyện hoang đường viển vông." Lạnh giọng quát một tiếng, sau khi dứt lời, hắn trực tiếp phun ra hắc khí cuồng tụ, cả người có khí thế mở rộng.







Thất công chúa nhẹ gật đầu, sau đó người kia vung tay lên, toàn bộ hàng dài liền đột nhiên một lần nữa khởi động, nhanh chóng hướng về phía Ma Vân Quỷ


thành.


Mà gần như đồng thời, khi Hàn Tam Thiên sử dụng vô tướng thần công ăn miếng trả miếng càn quét









một đám người xong thì trường kiếm trong tay vung


vẩy, tám đạo thân ảnh như là tám pho tượng chiến thần, điên cuồng tàn sát, đại phá quân địch.


Nhưng ngay khi thế tấn công của Hàn Tam Thiên càng hung mãnh hơn, đột nhiên, một đạo hắc ảnh lại trực tiếp đối đầu mà đến, Hàn Tam Thiên chống cự trễ, quả thực là thế tấn công bị trực tiếp tan đi, cả người cũng đổ lùi lại mấy bước.


Quay mắt nhìn lại, quỷ tồn đã xuất hiện trước người



vietwriter.vn



anh mấy mét, lạnh lùng lơ lửng giữa không trung,


nhìn chòng chọc vào Hàn Tam Thiên.


Có chủ nhân làm nòng cốt, vạn quân lúc đầu có vẻ vô cùng đại loạn một lần nữa tập kết, trong lúc nhất thời khí thế quay về.





Một tướng làm chủ, vạn quân nghe lệnh.


"Người nào cũng đủ rồi." Quỷ tôn lạnh lùng nhếch miệng cười một tiếng: "Đủ rồi thì nên dừng lại."


"Ta nói, là vĩnh viễn dừng lại."


Hàn Tam Thiên cũng cười cười một tiếng: "Thật


sao?"


Dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên khẽ động, thu hồi ngọc kiếm, trong tay một lần nữa hội tụ một thanh


vũ khí.


Mà nụ cười lạnh trên mặt quỷ tôn cũng bắt đầu


chậm rãi ngưng kết bởi vì nhìn thấy vũ khí trong tay


Hàn Tam Thiên...





Đó là một thanh búa màu vàng xanh nhạt, chẳng biết tại sao, cho dù thanh búa kia đầu tiên cho hắn cảm giác phi thường bình thường, thậm chí, còn có loại cảm giác bị phong ấn.


Thế nhưng chính là thanh búa bị phong ấn lại xem ra vô cùng bình thường này lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ bất an.


Sống lâu như thế, xưng bá nhiều năm như thế, quỷ tôn gần như chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù rơi vào một trận chiến phe mình đại bại, thời điểm bản thân ở trong hiểm cảnh, hắn cũng chưa


từng có.


Nhưng bây giờ, phe của hắn to lớn như thế, vốn nên


ngông cuồng, đối mặt với một thanh búa vậy mà lại





có cảm giác không giống.


Điều này thực để quý tôn dị thường kỳ quái, đồng


thời trong lòng lại thất kinh.


Đây là binh khí gì?


Tại sao lại sinh ra sức mạnh dị thường như thế.


Quỷ tôn càng nghĩ, nghĩ tới nó có phải là thượng cổ thần binh, là búa Bàn Cổ vận khí chi vương hay không, nhưng ý nghĩ thế này gần như chỉ là kéo dài trong một giây thoáng qua liền mất.


Cái này tuyệt đối không thể.


Loại thần binh kia sớm đã thất truyền không biết


bao nhiêu năm, căn bản không có khả năng xuất





hiện.


Mà cho dù là xuất hiện, tuyệt đối cũng sẽ khiến đại lão các phương tranh đoạt, làm sao sẽ nằm trên người một tên trẻ tuổi như thế này?


Nhưng ngay khi đang ở bên trong loại phỏng đoán


này, lúc này Hàn Tam Thiên cũng gio búa lên.


"Sao nào? Mặc dù lưỡi búa này của người quả thật có chút cổ quái, nhưng tính là gì?"


"Ta có gần vạn huynh đệ, người chỉ dựa vào một thanh búa này thôi sao? Đúng là nói chuyện hoang đường viển vông." Lạnh giọng quát một tiếng, sau khi dứt lời, hắn trực tiếp phun ra hắc khí cuồng tụ, cả người có khí thế mở rộng.


vietwriter.vn












Thất công chúa nhẹ gật đầu, sau đó người kia vung tay lên, toàn bộ hàng dài liền đột nhiên một lần nữa khởi động, nhanh chóng hướng về phía Ma Vân Quỷ


thành.


Mà gần như đồng thời, khi Hàn Tam Thiên sử dụng vô tướng thần công ăn miếng trả miếng càn quét









một đám người xong thì trường kiếm trong tay vung


vẩy, tám đạo thân ảnh như là tám pho tượng chiến thần, điên cuồng tàn sát, đại phá quân địch.


Nhưng ngay khi thế tấn công của Hàn Tam Thiên càng hung mãnh hơn, đột nhiên, một đạo hắc ảnh lại trực tiếp đối đầu mà đến, Hàn Tam Thiên chống cự trễ, quả thực là thế tấn công bị trực tiếp tan đi, cả người cũng đổ lùi lại mấy bước.


Quay mắt nhìn lại, quỷ tồn đã xuất hiện trước người



vietwriter.vn



anh mấy mét, lạnh lùng lơ lửng giữa không trung,


nhìn chòng chọc vào Hàn Tam Thiên.


Có chủ nhân làm nòng cốt, vạn quân lúc đầu có vẻ vô cùng đại loạn một lần nữa tập kết, trong lúc nhất thời khí thế quay về.





Một tướng làm chủ, vạn quân nghe lệnh.


"Người nào cũng đủ rồi." Quỷ tôn lạnh lùng nhếch miệng cười một tiếng: "Đủ rồi thì nên dừng lại."


"Ta nói, là vĩnh viễn dừng lại."


Hàn Tam Thiên cũng cười cười một tiếng: "Thật


sao?"


Dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên khẽ động, thu hồi ngọc kiếm, trong tay một lần nữa hội tụ một thanh


vũ khí.


Mà nụ cười lạnh trên mặt quỷ tôn cũng bắt đầu


chậm rãi ngưng kết bởi vì nhìn thấy vũ khí trong tay


Hàn Tam Thiên...





Đó là một thanh búa màu vàng xanh nhạt, chẳng biết tại sao, cho dù thanh búa kia đầu tiên cho hắn cảm giác phi thường bình thường, thậm chí, còn có loại cảm giác bị phong ấn.


Thế nhưng chính là thanh búa bị phong ấn lại xem ra vô cùng bình thường này lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ bất an.


Sống lâu như thế, xưng bá nhiều năm như thế, quỷ tôn gần như chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù rơi vào một trận chiến phe mình đại bại, thời điểm bản thân ở trong hiểm cảnh, hắn cũng chưa


từng có.


Nhưng bây giờ, phe của hắn to lớn như thế, vốn nên


ngông cuồng, đối mặt với một thanh búa vậy mà lại





có cảm giác không giống.


Điều này thực để quý tôn dị thường kỳ quái, đồng


thời trong lòng lại thất kinh.


Đây là binh khí gì?


Tại sao lại sinh ra sức mạnh dị thường như thế.


Quỷ tôn càng nghĩ, nghĩ tới nó có phải là thượng cổ thần binh, là búa Bàn Cổ vận khí chi vương hay không, nhưng ý nghĩ thế này gần như chỉ là kéo dài trong một giây thoáng qua liền mất.


Cái này tuyệt đối không thể.


Loại thần binh kia sớm đã thất truyền không biết


bao nhiêu năm, căn bản không có khả năng xuất





hiện.


Mà cho dù là xuất hiện, tuyệt đối cũng sẽ khiến đại lão các phương tranh đoạt, làm sao sẽ nằm trên người một tên trẻ tuổi như thế này?


Nhưng ngay khi đang ở bên trong loại phỏng đoán


này, lúc này Hàn Tam Thiên cũng gio búa lên.


"Sao nào? Mặc dù lưỡi búa này của người quả thật có chút cổ quái, nhưng tính là gì?"


"Ta có gần vạn huynh đệ, người chỉ dựa vào một thanh búa này thôi sao? Đúng là nói chuyện hoang đường viển vông." Lạnh giọng quát một tiếng, sau khi dứt lời, hắn trực tiếp phun ra hắc khí cuồng tụ, cả người có khí thế mở rộng.







Thất công chúa nhẹ gật đầu, sau đó người kia vung tay lên, toàn bộ hàng dài liền đột nhiên một lần nữa khởi động, nhanh chóng hướng về phía Ma Vân Quỷ


thành.


Mà gần như đồng thời, khi Hàn Tam Thiên sử dụng vô tướng thần công ăn miếng trả miếng càn quét









một đám người xong thì trường kiếm trong tay vung


vẩy, tám đạo thân ảnh như là tám pho tượng chiến thần, điên cuồng tàn sát, đại phá quân địch.


Nhưng ngay khi thế tấn công của Hàn Tam Thiên càng hung mãnh hơn, đột nhiên, một đạo hắc ảnh lại trực tiếp đối đầu mà đến, Hàn Tam Thiên chống cự trễ, quả thực là thế tấn công bị trực tiếp tan đi, cả người cũng đổ lùi lại mấy bước.


Quay mắt nhìn lại, quỷ tồn đã xuất hiện trước người



vietwriter.vn



anh mấy mét, lạnh lùng lơ lửng giữa không trung,


nhìn chòng chọc vào Hàn Tam Thiên.


Có chủ nhân làm nòng cốt, vạn quân lúc đầu có vẻ vô cùng đại loạn một lần nữa tập kết, trong lúc nhất thời khí thế quay về.





Một tướng làm chủ, vạn quân nghe lệnh.


"Người nào cũng đủ rồi." Quỷ tôn lạnh lùng nhếch miệng cười một tiếng: "Đủ rồi thì nên dừng lại."


"Ta nói, là vĩnh viễn dừng lại."


Hàn Tam Thiên cũng cười cười một tiếng: "Thật


sao?"


Dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên khẽ động, thu hồi ngọc kiếm, trong tay một lần nữa hội tụ một thanh


vũ khí.


Mà nụ cười lạnh trên mặt quỷ tôn cũng bắt đầu


chậm rãi ngưng kết bởi vì nhìn thấy vũ khí trong tay


Hàn Tam Thiên...





Đó là một thanh búa màu vàng xanh nhạt, chẳng biết tại sao, cho dù thanh búa kia đầu tiên cho hắn cảm giác phi thường bình thường, thậm chí, còn có loại cảm giác bị phong ấn.


Thế nhưng chính là thanh búa bị phong ấn lại xem ra vô cùng bình thường này lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ bất an.


Sống lâu như thế, xưng bá nhiều năm như thế, quỷ tôn gần như chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù rơi vào một trận chiến phe mình đại bại, thời điểm bản thân ở trong hiểm cảnh, hắn cũng chưa


từng có.


Nhưng bây giờ, phe của hắn to lớn như thế, vốn nên


ngông cuồng, đối mặt với một thanh búa vậy mà lại





có cảm giác không giống.


Điều này thực để quý tôn dị thường kỳ quái, đồng


thời trong lòng lại thất kinh.


Đây là binh khí gì?


Tại sao lại sinh ra sức mạnh dị thường như thế.


Quỷ tôn càng nghĩ, nghĩ tới nó có phải là thượng cổ thần binh, là búa Bàn Cổ vận khí chi vương hay không, nhưng ý nghĩ thế này gần như chỉ là kéo dài trong một giây thoáng qua liền mất.


Cái này tuyệt đối không thể.


Loại thần binh kia sớm đã thất truyền không biết


bao nhiêu năm, căn bản không có khả năng xuất





hiện.


Mà cho dù là xuất hiện, tuyệt đối cũng sẽ khiến đại lão các phương tranh đoạt, làm sao sẽ nằm trên người một tên trẻ tuổi như thế này?


Nhưng ngay khi đang ở bên trong loại phỏng đoán


này, lúc này Hàn Tam Thiên cũng gio búa lên.


"Sao nào? Mặc dù lưỡi búa này của người quả thật có chút cổ quái, nhưng tính là gì?"


"Ta có gần vạn huynh đệ, người chỉ dựa vào một thanh búa này thôi sao? Đúng là nói chuyện hoang đường viển vông." Lạnh giọng quát một tiếng, sau khi dứt lời, hắn trực tiếp phun ra hắc khí cuồng tụ, cả người có khí thế mở rộng.


vietwriter.vn












Thất công chúa nhẹ gật đầu, sau đó người kia vung tay lên, toàn bộ hàng dài liền đột nhiên một lần nữa khởi động, nhanh chóng hướng về phía Ma Vân Quỷ


thành.


Mà gần như đồng thời, khi Hàn Tam Thiên sử dụng vô tướng thần công ăn miếng trả miếng càn quét









một đám người xong thì trường kiếm trong tay vung


vẩy, tám đạo thân ảnh như là tám pho tượng chiến thần, điên cuồng tàn sát, đại phá quân địch.


Nhưng ngay khi thế tấn công của Hàn Tam Thiên càng hung mãnh hơn, đột nhiên, một đạo hắc ảnh lại trực tiếp đối đầu mà đến, Hàn Tam Thiên chống cự trễ, quả thực là thế tấn công bị trực tiếp tan đi, cả người cũng đổ lùi lại mấy bước.


Quay mắt nhìn lại, quỷ tồn đã xuất hiện trước người



vietwriter.vn



anh mấy mét, lạnh lùng lơ lửng giữa không trung,


nhìn chòng chọc vào Hàn Tam Thiên.


Có chủ nhân làm nòng cốt, vạn quân lúc đầu có vẻ vô cùng đại loạn một lần nữa tập kết, trong lúc nhất thời khí thế quay về.





Một tướng làm chủ, vạn quân nghe lệnh.


"Người nào cũng đủ rồi." Quỷ tôn lạnh lùng nhếch miệng cười một tiếng: "Đủ rồi thì nên dừng lại."


"Ta nói, là vĩnh viễn dừng lại."


Hàn Tam Thiên cũng cười cười một tiếng: "Thật


sao?"


Dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên khẽ động, thu hồi ngọc kiếm, trong tay một lần nữa hội tụ một thanh


vũ khí.


Mà nụ cười lạnh trên mặt quỷ tôn cũng bắt đầu


chậm rãi ngưng kết bởi vì nhìn thấy vũ khí trong tay


Hàn Tam Thiên...





Đó là một thanh búa màu vàng xanh nhạt, chẳng biết tại sao, cho dù thanh búa kia đầu tiên cho hắn cảm giác phi thường bình thường, thậm chí, còn có loại cảm giác bị phong ấn.


Thế nhưng chính là thanh búa bị phong ấn lại xem ra vô cùng bình thường này lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ bất an.


Sống lâu như thế, xưng bá nhiều năm như thế, quỷ tôn gần như chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù rơi vào một trận chiến phe mình đại bại, thời điểm bản thân ở trong hiểm cảnh, hắn cũng chưa


từng có.


Nhưng bây giờ, phe của hắn to lớn như thế, vốn nên


ngông cuồng, đối mặt với một thanh búa vậy mà lại





có cảm giác không giống.


Điều này thực để quý tôn dị thường kỳ quái, đồng


thời trong lòng lại thất kinh.


Đây là binh khí gì?


Tại sao lại sinh ra sức mạnh dị thường như thế.


Quỷ tôn càng nghĩ, nghĩ tới nó có phải là thượng cổ thần binh, là búa Bàn Cổ vận khí chi vương hay không, nhưng ý nghĩ thế này gần như chỉ là kéo dài trong một giây thoáng qua liền mất.


Cái này tuyệt đối không thể.


Loại thần binh kia sớm đã thất truyền không biết


bao nhiêu năm, căn bản không có khả năng xuất





hiện.


Mà cho dù là xuất hiện, tuyệt đối cũng sẽ khiến đại lão các phương tranh đoạt, làm sao sẽ nằm trên người một tên trẻ tuổi như thế này?


Nhưng ngay khi đang ở bên trong loại phỏng đoán


này, lúc này Hàn Tam Thiên cũng gio búa lên.


"Sao nào? Mặc dù lưỡi búa này của người quả thật có chút cổ quái, nhưng tính là gì?"


"Ta có gần vạn huynh đệ, người chỉ dựa vào một thanh búa này thôi sao? Đúng là nói chuyện hoang đường viển vông." Lạnh giọng quát một tiếng, sau khi dứt lời, hắn trực tiếp phun ra hắc khí cuồng tụ, cả người có khí thế mở rộng.







Thất công chúa nhẹ gật đầu, sau đó người kia vung tay lên, toàn bộ hàng dài liền đột nhiên một lần nữa khởi động, nhanh chóng hướng về phía Ma Vân Quỷ


thành.


Mà gần như đồng thời, khi Hàn Tam Thiên sử dụng vô tướng thần công ăn miếng trả miếng càn quét









một đám người xong thì trường kiếm trong tay vung


vẩy, tám đạo thân ảnh như là tám pho tượng chiến thần, điên cuồng tàn sát, đại phá quân địch.


Nhưng ngay khi thế tấn công của Hàn Tam Thiên càng hung mãnh hơn, đột nhiên, một đạo hắc ảnh lại trực tiếp đối đầu mà đến, Hàn Tam Thiên chống cự trễ, quả thực là thế tấn công bị trực tiếp tan đi, cả người cũng đổ lùi lại mấy bước.


Quay mắt nhìn lại, quỷ tồn đã xuất hiện trước người



vietwriter.vn



anh mấy mét, lạnh lùng lơ lửng giữa không trung,


nhìn chòng chọc vào Hàn Tam Thiên.


Có chủ nhân làm nòng cốt, vạn quân lúc đầu có vẻ vô cùng đại loạn một lần nữa tập kết, trong lúc nhất thời khí thế quay về.





Một tướng làm chủ, vạn quân nghe lệnh.


"Người nào cũng đủ rồi." Quỷ tôn lạnh lùng nhếch miệng cười một tiếng: "Đủ rồi thì nên dừng lại."


"Ta nói, là vĩnh viễn dừng lại."


Hàn Tam Thiên cũng cười cười một tiếng: "Thật


sao?"


Dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên khẽ động, thu hồi ngọc kiếm, trong tay một lần nữa hội tụ một thanh


vũ khí.


Mà nụ cười lạnh trên mặt quỷ tôn cũng bắt đầu


chậm rãi ngưng kết bởi vì nhìn thấy vũ khí trong tay


Hàn Tam Thiên...





Đó là một thanh búa màu vàng xanh nhạt, chẳng biết tại sao, cho dù thanh búa kia đầu tiên cho hắn cảm giác phi thường bình thường, thậm chí, còn có loại cảm giác bị phong ấn.


Thế nhưng chính là thanh búa bị phong ấn lại xem ra vô cùng bình thường này lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ bất an.


Sống lâu như thế, xưng bá nhiều năm như thế, quỷ tôn gần như chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù rơi vào một trận chiến phe mình đại bại, thời điểm bản thân ở trong hiểm cảnh, hắn cũng chưa


từng có.


Nhưng bây giờ, phe của hắn to lớn như thế, vốn nên


ngông cuồng, đối mặt với một thanh búa vậy mà lại





có cảm giác không giống.


Điều này thực để quý tôn dị thường kỳ quái, đồng


thời trong lòng lại thất kinh.


Đây là binh khí gì?


Tại sao lại sinh ra sức mạnh dị thường như thế.


Quỷ tôn càng nghĩ, nghĩ tới nó có phải là thượng cổ thần binh, là búa Bàn Cổ vận khí chi vương hay không, nhưng ý nghĩ thế này gần như chỉ là kéo dài trong một giây thoáng qua liền mất.


Cái này tuyệt đối không thể.


Loại thần binh kia sớm đã thất truyền không biết


bao nhiêu năm, căn bản không có khả năng xuất





hiện.


Mà cho dù là xuất hiện, tuyệt đối cũng sẽ khiến đại lão các phương tranh đoạt, làm sao sẽ nằm trên người một tên trẻ tuổi như thế này?


Nhưng ngay khi đang ở bên trong loại phỏng đoán


này, lúc này Hàn Tam Thiên cũng gio búa lên.


"Sao nào? Mặc dù lưỡi búa này của người quả thật có chút cổ quái, nhưng tính là gì?"


"Ta có gần vạn huynh đệ, người chỉ dựa vào một thanh búa này thôi sao? Đúng là nói chuyện hoang đường viển vông." Lạnh giọng quát một tiếng, sau khi dứt lời, hắn trực tiếp phun ra hắc khí cuồng tụ, cả người có khí thế mở rộng.


vietwriter.vn












Thất công chúa nhẹ gật đầu, sau đó người kia vung tay lên, toàn bộ hàng dài liền đột nhiên một lần nữa khởi động, nhanh chóng hướng về phía Ma Vân Quỷ


thành.


Mà gần như đồng thời, khi Hàn Tam Thiên sử dụng vô tướng thần công ăn miếng trả miếng càn quét









một đám người xong thì trường kiếm trong tay vung


vẩy, tám đạo thân ảnh như là tám pho tượng chiến thần, điên cuồng tàn sát, đại phá quân địch.


Nhưng ngay khi thế tấn công của Hàn Tam Thiên càng hung mãnh hơn, đột nhiên, một đạo hắc ảnh lại trực tiếp đối đầu mà đến, Hàn Tam Thiên chống cự trễ, quả thực là thế tấn công bị trực tiếp tan đi, cả người cũng đổ lùi lại mấy bước.


Quay mắt nhìn lại, quỷ tồn đã xuất hiện trước người



vietwriter.vn



anh mấy mét, lạnh lùng lơ lửng giữa không trung,


nhìn chòng chọc vào Hàn Tam Thiên.


Có chủ nhân làm nòng cốt, vạn quân lúc đầu có vẻ vô cùng đại loạn một lần nữa tập kết, trong lúc nhất thời khí thế quay về.





Một tướng làm chủ, vạn quân nghe lệnh.


"Người nào cũng đủ rồi." Quỷ tôn lạnh lùng nhếch miệng cười một tiếng: "Đủ rồi thì nên dừng lại."


"Ta nói, là vĩnh viễn dừng lại."


Hàn Tam Thiên cũng cười cười một tiếng: "Thật


sao?"


Dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên khẽ động, thu hồi ngọc kiếm, trong tay một lần nữa hội tụ một thanh


vũ khí.


Mà nụ cười lạnh trên mặt quỷ tôn cũng bắt đầu


chậm rãi ngưng kết bởi vì nhìn thấy vũ khí trong tay


Hàn Tam Thiên...





Đó là một thanh búa màu vàng xanh nhạt, chẳng biết tại sao, cho dù thanh búa kia đầu tiên cho hắn cảm giác phi thường bình thường, thậm chí, còn có loại cảm giác bị phong ấn.


Thế nhưng chính là thanh búa bị phong ấn lại xem ra vô cùng bình thường này lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ bất an.


Sống lâu như thế, xưng bá nhiều năm như thế, quỷ tôn gần như chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù rơi vào một trận chiến phe mình đại bại, thời điểm bản thân ở trong hiểm cảnh, hắn cũng chưa


từng có.


Nhưng bây giờ, phe của hắn to lớn như thế, vốn nên


ngông cuồng, đối mặt với một thanh búa vậy mà lại





có cảm giác không giống.


Điều này thực để quý tôn dị thường kỳ quái, đồng


thời trong lòng lại thất kinh.


Đây là binh khí gì?


Tại sao lại sinh ra sức mạnh dị thường như thế.


Quỷ tôn càng nghĩ, nghĩ tới nó có phải là thượng cổ thần binh, là búa Bàn Cổ vận khí chi vương hay không, nhưng ý nghĩ thế này gần như chỉ là kéo dài trong một giây thoáng qua liền mất.


Cái này tuyệt đối không thể.


Loại thần binh kia sớm đã thất truyền không biết


bao nhiêu năm, căn bản không có khả năng xuất





hiện.


Mà cho dù là xuất hiện, tuyệt đối cũng sẽ khiến đại lão các phương tranh đoạt, làm sao sẽ nằm trên người một tên trẻ tuổi như thế này?


Nhưng ngay khi đang ở bên trong loại phỏng đoán


này, lúc này Hàn Tam Thiên cũng gio búa lên.


"Sao nào? Mặc dù lưỡi búa này của người quả thật có chút cổ quái, nhưng tính là gì?"


"Ta có gần vạn huynh đệ, người chỉ dựa vào một thanh búa này thôi sao? Đúng là nói chuyện hoang đường viển vông." Lạnh giọng quát một tiếng, sau khi dứt lời, hắn trực tiếp phun ra hắc khí cuồng tụ, cả người có khí thế mở rộng.







Thất công chúa nhẹ gật đầu, sau đó người kia vung tay lên, toàn bộ hàng dài liền đột nhiên một lần nữa khởi động, nhanh chóng hướng về phía Ma Vân Quỷ


thành.


Mà gần như đồng thời, khi Hàn Tam Thiên sử dụng vô tướng thần công ăn miếng trả miếng càn quét









một đám người xong thì trường kiếm trong tay vung


vẩy, tám đạo thân ảnh như là tám pho tượng chiến thần, điên cuồng tàn sát, đại phá quân địch.


Nhưng ngay khi thế tấn công của Hàn Tam Thiên càng hung mãnh hơn, đột nhiên, một đạo hắc ảnh lại trực tiếp đối đầu mà đến, Hàn Tam Thiên chống cự trễ, quả thực là thế tấn công bị trực tiếp tan đi, cả người cũng đổ lùi lại mấy bước.


Quay mắt nhìn lại, quỷ tồn đã xuất hiện trước người



vietwriter.vn



anh mấy mét, lạnh lùng lơ lửng giữa không trung,


nhìn chòng chọc vào Hàn Tam Thiên.


Có chủ nhân làm nòng cốt, vạn quân lúc đầu có vẻ vô cùng đại loạn một lần nữa tập kết, trong lúc nhất thời khí thế quay về.





Một tướng làm chủ, vạn quân nghe lệnh.


"Người nào cũng đủ rồi." Quỷ tôn lạnh lùng nhếch miệng cười một tiếng: "Đủ rồi thì nên dừng lại."


"Ta nói, là vĩnh viễn dừng lại."


Hàn Tam Thiên cũng cười cười một tiếng: "Thật


sao?"


Dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên khẽ động, thu hồi ngọc kiếm, trong tay một lần nữa hội tụ một thanh


vũ khí.


Mà nụ cười lạnh trên mặt quỷ tôn cũng bắt đầu


chậm rãi ngưng kết bởi vì nhìn thấy vũ khí trong tay


Hàn Tam Thiên...





Đó là một thanh búa màu vàng xanh nhạt, chẳng biết tại sao, cho dù thanh búa kia đầu tiên cho hắn cảm giác phi thường bình thường, thậm chí, còn có loại cảm giác bị phong ấn.


Thế nhưng chính là thanh búa bị phong ấn lại xem ra vô cùng bình thường này lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ bất an.


Sống lâu như thế, xưng bá nhiều năm như thế, quỷ tôn gần như chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù rơi vào một trận chiến phe mình đại bại, thời điểm bản thân ở trong hiểm cảnh, hắn cũng chưa


từng có.


Nhưng bây giờ, phe của hắn to lớn như thế, vốn nên


ngông cuồng, đối mặt với một thanh búa vậy mà lại





có cảm giác không giống.


Điều này thực để quý tôn dị thường kỳ quái, đồng


thời trong lòng lại thất kinh.


Đây là binh khí gì?


Tại sao lại sinh ra sức mạnh dị thường như thế.


Quỷ tôn càng nghĩ, nghĩ tới nó có phải là thượng cổ thần binh, là búa Bàn Cổ vận khí chi vương hay không, nhưng ý nghĩ thế này gần như chỉ là kéo dài trong một giây thoáng qua liền mất.


Cái này tuyệt đối không thể.


Loại thần binh kia sớm đã thất truyền không biết


bao nhiêu năm, căn bản không có khả năng xuất





hiện.


Mà cho dù là xuất hiện, tuyệt đối cũng sẽ khiến đại lão các phương tranh đoạt, làm sao sẽ nằm trên người một tên trẻ tuổi như thế này?


Nhưng ngay khi đang ở bên trong loại phỏng đoán


này, lúc này Hàn Tam Thiên cũng gio búa lên.


"Sao nào? Mặc dù lưỡi búa này của người quả thật có chút cổ quái, nhưng tính là gì?"


"Ta có gần vạn huynh đệ, người chỉ dựa vào một thanh búa này thôi sao? Đúng là nói chuyện hoang đường viển vông." Lạnh giọng quát một tiếng, sau khi dứt lời, hắn trực tiếp phun ra hắc khí cuồng tụ, cả người có khí thế mở rộng.


vietwriter.vn












Thất công chúa nhẹ gật đầu, sau đó người kia vung tay lên, toàn bộ hàng dài liền đột nhiên một lần nữa khởi động, nhanh chóng hướng về phía Ma Vân Quỷ


thành.


Mà gần như đồng thời, khi Hàn Tam Thiên sử dụng vô tướng thần công ăn miếng trả miếng càn quét









một đám người xong thì trường kiếm trong tay vung


vẩy, tám đạo thân ảnh như là tám pho tượng chiến thần, điên cuồng tàn sát, đại phá quân địch.


Nhưng ngay khi thế tấn công của Hàn Tam Thiên càng hung mãnh hơn, đột nhiên, một đạo hắc ảnh lại trực tiếp đối đầu mà đến, Hàn Tam Thiên chống cự trễ, quả thực là thế tấn công bị trực tiếp tan đi, cả người cũng đổ lùi lại mấy bước.


Quay mắt nhìn lại, quỷ tồn đã xuất hiện trước người



vietwriter.vn



anh mấy mét, lạnh lùng lơ lửng giữa không trung,


nhìn chòng chọc vào Hàn Tam Thiên.


Có chủ nhân làm nòng cốt, vạn quân lúc đầu có vẻ vô cùng đại loạn một lần nữa tập kết, trong lúc nhất thời khí thế quay về.





Một tướng làm chủ, vạn quân nghe lệnh.


"Người nào cũng đủ rồi." Quỷ tôn lạnh lùng nhếch miệng cười một tiếng: "Đủ rồi thì nên dừng lại."


"Ta nói, là vĩnh viễn dừng lại."


Hàn Tam Thiên cũng cười cười một tiếng: "Thật


sao?"


Dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên khẽ động, thu hồi ngọc kiếm, trong tay một lần nữa hội tụ một thanh


vũ khí.


Mà nụ cười lạnh trên mặt quỷ tôn cũng bắt đầu


chậm rãi ngưng kết bởi vì nhìn thấy vũ khí trong tay


Hàn Tam Thiên...





Đó là một thanh búa màu vàng xanh nhạt, chẳng biết tại sao, cho dù thanh búa kia đầu tiên cho hắn cảm giác phi thường bình thường, thậm chí, còn có loại cảm giác bị phong ấn.


Thế nhưng chính là thanh búa bị phong ấn lại xem ra vô cùng bình thường này lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ bất an.


Sống lâu như thế, xưng bá nhiều năm như thế, quỷ tôn gần như chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù rơi vào một trận chiến phe mình đại bại, thời điểm bản thân ở trong hiểm cảnh, hắn cũng chưa


từng có.


Nhưng bây giờ, phe của hắn to lớn như thế, vốn nên


ngông cuồng, đối mặt với một thanh búa vậy mà lại





có cảm giác không giống.


Điều này thực để quý tôn dị thường kỳ quái, đồng


thời trong lòng lại thất kinh.


Đây là binh khí gì?


Tại sao lại sinh ra sức mạnh dị thường như thế.


Quỷ tôn càng nghĩ, nghĩ tới nó có phải là thượng cổ thần binh, là búa Bàn Cổ vận khí chi vương hay không, nhưng ý nghĩ thế này gần như chỉ là kéo dài trong một giây thoáng qua liền mất.


Cái này tuyệt đối không thể.


Loại thần binh kia sớm đã thất truyền không biết


bao nhiêu năm, căn bản không có khả năng xuất





hiện.


Mà cho dù là xuất hiện, tuyệt đối cũng sẽ khiến đại lão các phương tranh đoạt, làm sao sẽ nằm trên người một tên trẻ tuổi như thế này?


Nhưng ngay khi đang ở bên trong loại phỏng đoán


này, lúc này Hàn Tam Thiên cũng gio búa lên.


"Sao nào? Mặc dù lưỡi búa này của người quả thật có chút cổ quái, nhưng tính là gì?"


"Ta có gần vạn huynh đệ, người chỉ dựa vào một thanh búa này thôi sao? Đúng là nói chuyện hoang đường viển vông." Lạnh giọng quát một tiếng, sau khi dứt lời, hắn trực tiếp phun ra hắc khí cuồng tụ, cả người có khí thế mở rộng.







Thất công chúa nhẹ gật đầu, sau đó người kia vung tay lên, toàn bộ hàng dài liền đột nhiên một lần nữa khởi động, nhanh chóng hướng về phía Ma Vân Quỷ


thành.


Mà gần như đồng thời, khi Hàn Tam Thiên sử dụng vô tướng thần công ăn miếng trả miếng càn quét









một đám người xong thì trường kiếm trong tay vung


vẩy, tám đạo thân ảnh như là tám pho tượng chiến thần, điên cuồng tàn sát, đại phá quân địch.


Nhưng ngay khi thế tấn công của Hàn Tam Thiên càng hung mãnh hơn, đột nhiên, một đạo hắc ảnh lại trực tiếp đối đầu mà đến, Hàn Tam Thiên chống cự trễ, quả thực là thế tấn công bị trực tiếp tan đi, cả người cũng đổ lùi lại mấy bước.


Quay mắt nhìn lại, quỷ tồn đã xuất hiện trước người



vietwriter.vn



anh mấy mét, lạnh lùng lơ lửng giữa không trung,


nhìn chòng chọc vào Hàn Tam Thiên.


Có chủ nhân làm nòng cốt, vạn quân lúc đầu có vẻ vô cùng đại loạn một lần nữa tập kết, trong lúc nhất thời khí thế quay về.





Một tướng làm chủ, vạn quân nghe lệnh.


"Người nào cũng đủ rồi." Quỷ tôn lạnh lùng nhếch miệng cười một tiếng: "Đủ rồi thì nên dừng lại."


"Ta nói, là vĩnh viễn dừng lại."


Hàn Tam Thiên cũng cười cười một tiếng: "Thật


sao?"


Dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên khẽ động, thu hồi ngọc kiếm, trong tay một lần nữa hội tụ một thanh


vũ khí.


Mà nụ cười lạnh trên mặt quỷ tôn cũng bắt đầu


chậm rãi ngưng kết bởi vì nhìn thấy vũ khí trong tay


Hàn Tam Thiên...





Đó là một thanh búa màu vàng xanh nhạt, chẳng biết tại sao, cho dù thanh búa kia đầu tiên cho hắn cảm giác phi thường bình thường, thậm chí, còn có loại cảm giác bị phong ấn.


Thế nhưng chính là thanh búa bị phong ấn lại xem ra vô cùng bình thường này lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ bất an.


Sống lâu như thế, xưng bá nhiều năm như thế, quỷ tôn gần như chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù rơi vào một trận chiến phe mình đại bại, thời điểm bản thân ở trong hiểm cảnh, hắn cũng chưa


từng có.


Nhưng bây giờ, phe của hắn to lớn như thế, vốn nên


ngông cuồng, đối mặt với một thanh búa vậy mà lại





có cảm giác không giống.


Điều này thực để quý tôn dị thường kỳ quái, đồng


thời trong lòng lại thất kinh.


Đây là binh khí gì?


Tại sao lại sinh ra sức mạnh dị thường như thế.


Quỷ tôn càng nghĩ, nghĩ tới nó có phải là thượng cổ thần binh, là búa Bàn Cổ vận khí chi vương hay không, nhưng ý nghĩ thế này gần như chỉ là kéo dài trong một giây thoáng qua liền mất.


Cái này tuyệt đối không thể.


Loại thần binh kia sớm đã thất truyền không biết


bao nhiêu năm, căn bản không có khả năng xuất





hiện.


Mà cho dù là xuất hiện, tuyệt đối cũng sẽ khiến đại lão các phương tranh đoạt, làm sao sẽ nằm trên người một tên trẻ tuổi như thế này?


Nhưng ngay khi đang ở bên trong loại phỏng đoán


này, lúc này Hàn Tam Thiên cũng gio búa lên.


"Sao nào? Mặc dù lưỡi búa này của người quả thật có chút cổ quái, nhưng tính là gì?"


"Ta có gần vạn huynh đệ, người chỉ dựa vào một thanh búa này thôi sao? Đúng là nói chuyện hoang đường viển vông." Lạnh giọng quát một tiếng, sau khi dứt lời, hắn trực tiếp phun ra hắc khí cuồng tụ, cả người có khí thế mở rộng.


vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom