Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3569
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
vietwriter.vn
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
vietwriter.vn
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
vietwriter.vn
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
vietwriter.vn
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
vietwriter.vn
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
vietwriter.vn
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
vietwriter.vn
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
vietwriter.vn
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
vietwriter.vn
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
vietwriter.vn
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
vietwriter.vn
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
vietwriter.vn
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
vietwriter.vn
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, lúc này chỉ thấy một đám thiếu nữ thân ăn mặc mỹ lệ, xếp thành đội ngũ chậm rãi đi tới.
Các nàng gần như trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, phía trên khay dùng vải đỏ che kín.
Các nàng đi đến vị trí trước bàn chừng hai mét
dừng lại, xếp thành một hàng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, toàn bộ cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng coi như bắt chuyện qua.
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn những thiếu nữ này, từng người trẻ tuổi thanh xuân, tràn ngập sức sống, mặc dù giống như Tiểu Xuân Hoa, khuôn mặt các nàng không tính là tốt bao nhiêu, nhưng ngũ quan lại tinh xảo vô cùng, con mắt xinh đẹp cũng đồng
dạng bao hàm nét ủy mị.
Nói không khoa trương, những thiếu nữ này, tổng cộng mười người, đừng nói tại Ma Vân Quỷ thành, xem như ở Trung Nguyên, cũng tuyệt đối thuộc về mỹ nữ nhất đẳng.
"Hàn mỗ không biết quý tôn đây là có ý gì?" Hàn Tam Thiên nói.
vietwriter.vn
Quỷ tôn vẫn chưa lên tiếng, một ánh mắt ra hiệu, mười thiếu nữ nhất thời nhấc lên vải đỏ trên khay
của mình.
Theo vải đỏ vừa mở, đồ vật ở trong khay của mười người cũng xuất hiện trong mắt Hàn Tam Thiên.
Có vài châu báu kì lạ Hàn Tam Thiên đều chưa thấy
qua, cũng có vài thần thảo tiện thực chưa từng thấy
qua, mặc dù không nhận ra bộ dáng, nhưng nhìn dáng vẻ lóng lánh của bọn chúng, nhìn một chút, tự biết phi phàm.
"Những thứ này có làm no bụng ánh mắt của khách quý hay không?" Hắn nhẹ khẽ cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng là khách sáo: "Vật của quỷ tôn sao có thể tầm thường? Hàn mỗ có thể may mắn nhìn thấy, đã là phúc cả đời."
Nếu người đã cùng ta hữu lễ, Tam Thiên cũng không thể tùy tiện thất lễ.
"Khách quý hài lòng là tốt, nhưng mà khách quý
dường như vẫn chưa trả lời xong vấn đề của ta."
Quý tôn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu rượu hoàng kim trước mặt trên bàn dài cũng đồng thời chậm rãi không gió mà lên, đổ đầy cho Hàn Tam Thiên, lúc này cũng một lần nữa rót đầy cho quý tôn.
Nghe hắn nói, Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Chưa trả lời xong vấn đề?
Dường như cũng không có khả năng này.
Chẳng qua rất nhanh, cả người Hàn Tam Thiên bỗng nhiên lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, con người khẽ nhếch: "Quỷ tốn nói là?"
"Ha ha, người sống một đời, ma cũng tốt, người cũng được, cuối cùng đều theo đuổi đơn giản ba loại đồ vật, tài, quyền, sắc."
"Mà vô luận tài hay là quyền, mục đích cuối cùng đều là vì sắc."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đã đại khải hiểu rõ hết thảy, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân căn bản Hồng Loan tới
đón ta?"
Quỷ tốn nghe vậy, cười ha ha: "Anh hùng trẻ tuổi,
xem ra quả nhiên tuyệt không phải dựa vào một cỗ khí khái hào hùng, nhiều hơn vẫn phải dựa vào nơi này."
Quỷ tôn chỉ chỉ đầu của mình, hiển nhiên phản ứng của Hàn Tam Thiên để hắn phi thường hài lòng: "Hồng Loan chính là đệ nhất mỹ nhân của Quỷ thành, tất nhiên là báu vật vô thượng trong thành."
"Còn mười vị này, cũng là tiếng tăm lừng lẫy trong Quỷ thành. Mười một vị cộng lại, không dám nói tê nhân chi phúc, nhưng tối thiểu người khác khó đạt đến."
"Ôi ôi, cũng không biết an bài như vậy, khách quý người có ưa thích hay không?"
Nói xong, quỷ tôn cười khẽ, nhìn về phía Hàn Tam
Thiên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, giương mắt nhìn rượu ngon trên bàn, đỏ tươi như máu, cũng không biết có phải là máu tươi của những người bị giết kia hay
không.
Anh không có uống, chỉ là nhìn qua chén rượu đáp:
"Ta và quỷ tồn vốn không quen biết, quý tôn lại đưa cho ta các loại tài bảo, có mỹ nữ đưa tiễn, Hàn Gỗ sợ là vô phúc nhận lấy."
vietwriter.vn
Bình luận facebook