Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3391 Người mơ thấy ác mộng sao?"
"A!"
Hàn Tam Thiên hét lớn một tiếng, đột nhiên bừng tỉnh, lúc này trên đầu đã đầy mồ hôi, thời điểm mở
mắt, đã thấy ánh lửa ấm áp ở trước mắt, lại xoay người sang bên cạnh, lão đầu đang kênh kiệu nướng cá trên bếp lò, Hạ Vi thì ở bên cạnh hỗ trợ quét dọn vệ sinh, Tê Tê thì bận bịu giúp đỡ nhóm
vietwriter.vn
lửa.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên tỉnh lại, Tê Tê bất đắc dĩ cười một tiếng: "Ta còn tưởng rằng người không sợ
trời không sợ đất, thì ra mơ thấy ác mộng cũng sẽ
bị hù không nhẹ."
Hạ Vi nhẹ nhàng cười một tiếng, hờn dỗi oán giận nói: "Tê Tê đáng chết, không cho phép người giễu
vietwriter.vn
cợt Tam Thiên ca ca."
"Ôi, người vẫn còn chưa trở thành nàng dâu của người ta mà đã liên giúp đỡ người ta như thế, nếu như người thật sự trở thành rồi vậy ta không phải là trong vài phút đồng hồ khó giữ được tính mạng?" Tê Tê cười trêu nói.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, Tê Tê đáng chết lại dám dùng đến chủ đề này để nói đùa?
"Ta lười để ý đến người, ta đi giúp Tam Thiên ca ca mang giày."
Dứt lời, Hạ Vi vui vẻ vô cùng nhảy nhót đi tới, sau đó đi tới trước mặt Hàn Tam Thiên, ngồi xổm người xuống, liền muốn đi giày cho Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên vốn muốn cự tuyệt, nhưng nàng đã ra tay, chỉ có thể bất đắc dĩ vòng mắt nhìn xem bốn phía.
Thật sự là kỳ quái, rõ ràng lúc trước khi anh đi ngủ
là nằm ở trên bàn, làm sao hiện tại lại nằm ở trên giường? Càng quan trọng chính là ngay cả giày
cũng cởi xuống rồi?
Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên không khỏi kỳ quái cúi đầu nhìn về phía dưới chân, lúc này Hạ Vi đang cúi đầu mang giày cho Hàn Tam Thiên cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng âm trầm cười nhìn anh, một giây sau, mặt của nàng đột nhiên lộ ra vẻ đỏ hồng vô cùng, không mũi không tai, hai mắt như lỗ sâu đục, miệng có một khe hở, nhìn chòng chọc vào
chính mình.
Hàn Tam Thiên bị giật nảy mình, bối rối ngẩng đầu nhìn, lại chẳng biết lúc nào, Tê Tê và lão đầu kia cũng sinh ra một cái đầu như vậy, mang theo cười tà lẳng lặng ở phía xa nhìn chăm chú vào anh,
"A!"
IL
Hàn Tam Thiên khẽ kêu một tiếng, đột nhiên mở mắt, vẫn là mờ nhạt trong phòng, vẫn là mồ hôi chảy đầy mặt, chỉ là, trong phòng cũng không hề có cảnh tượng vừa rồi, trên mặt đất, lão đầu và Tế Tế đang nằm ngáy 0 0.
Liền ngay cả Hạ Vi, lúc này cũng là bởi vì tiếng kêu của Hàn Tam Thiên mà mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy, xoa mắt buồn ngủ, lo lắng đi tới: "Tam Thiên ca ca, người mơ thấy ác mộng sao?"
Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, không chỉ là ác mộng, hơn nữa còn là mộng trong mộng.
"Uống nước." Hạ Vi đứng dậy rót chén nước, đưa cho Hàn Tam Thiên.
Tiếp nhận chén nước, Hàn Tam Thiên chỉ uống một ngụm, ánh mắt lại trở nên ngây ngốc, chẳng biết tại sao, trong lòng của anh luôn luôn có loại cảm giác,
giấc mộng vừa rồi dường như...
Dường như có liên quan đến điều gì đó, nhưng nếu như muốn nói đến tột cùng có liên quan gì, Hàn Tam Thiên cũng không rõ ràng.
Hàn Tam Thiên hét lớn một tiếng, đột nhiên bừng tỉnh, lúc này trên đầu đã đầy mồ hôi, thời điểm mở
mắt, đã thấy ánh lửa ấm áp ở trước mắt, lại xoay người sang bên cạnh, lão đầu đang kênh kiệu nướng cá trên bếp lò, Hạ Vi thì ở bên cạnh hỗ trợ quét dọn vệ sinh, Tê Tê thì bận bịu giúp đỡ nhóm
vietwriter.vn
lửa.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên tỉnh lại, Tê Tê bất đắc dĩ cười một tiếng: "Ta còn tưởng rằng người không sợ
trời không sợ đất, thì ra mơ thấy ác mộng cũng sẽ
bị hù không nhẹ."
Hạ Vi nhẹ nhàng cười một tiếng, hờn dỗi oán giận nói: "Tê Tê đáng chết, không cho phép người giễu
vietwriter.vn
cợt Tam Thiên ca ca."
"Ôi, người vẫn còn chưa trở thành nàng dâu của người ta mà đã liên giúp đỡ người ta như thế, nếu như người thật sự trở thành rồi vậy ta không phải là trong vài phút đồng hồ khó giữ được tính mạng?" Tê Tê cười trêu nói.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, Tê Tê đáng chết lại dám dùng đến chủ đề này để nói đùa?
"Ta lười để ý đến người, ta đi giúp Tam Thiên ca ca mang giày."
Dứt lời, Hạ Vi vui vẻ vô cùng nhảy nhót đi tới, sau đó đi tới trước mặt Hàn Tam Thiên, ngồi xổm người xuống, liền muốn đi giày cho Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên vốn muốn cự tuyệt, nhưng nàng đã ra tay, chỉ có thể bất đắc dĩ vòng mắt nhìn xem bốn phía.
Thật sự là kỳ quái, rõ ràng lúc trước khi anh đi ngủ
là nằm ở trên bàn, làm sao hiện tại lại nằm ở trên giường? Càng quan trọng chính là ngay cả giày
cũng cởi xuống rồi?
Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên không khỏi kỳ quái cúi đầu nhìn về phía dưới chân, lúc này Hạ Vi đang cúi đầu mang giày cho Hàn Tam Thiên cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng âm trầm cười nhìn anh, một giây sau, mặt của nàng đột nhiên lộ ra vẻ đỏ hồng vô cùng, không mũi không tai, hai mắt như lỗ sâu đục, miệng có một khe hở, nhìn chòng chọc vào
chính mình.
Hàn Tam Thiên bị giật nảy mình, bối rối ngẩng đầu nhìn, lại chẳng biết lúc nào, Tê Tê và lão đầu kia cũng sinh ra một cái đầu như vậy, mang theo cười tà lẳng lặng ở phía xa nhìn chăm chú vào anh,
"A!"
IL
Hàn Tam Thiên khẽ kêu một tiếng, đột nhiên mở mắt, vẫn là mờ nhạt trong phòng, vẫn là mồ hôi chảy đầy mặt, chỉ là, trong phòng cũng không hề có cảnh tượng vừa rồi, trên mặt đất, lão đầu và Tế Tế đang nằm ngáy 0 0.
Liền ngay cả Hạ Vi, lúc này cũng là bởi vì tiếng kêu của Hàn Tam Thiên mà mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy, xoa mắt buồn ngủ, lo lắng đi tới: "Tam Thiên ca ca, người mơ thấy ác mộng sao?"
Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, không chỉ là ác mộng, hơn nữa còn là mộng trong mộng.
"Uống nước." Hạ Vi đứng dậy rót chén nước, đưa cho Hàn Tam Thiên.
Tiếp nhận chén nước, Hàn Tam Thiên chỉ uống một ngụm, ánh mắt lại trở nên ngây ngốc, chẳng biết tại sao, trong lòng của anh luôn luôn có loại cảm giác,
giấc mộng vừa rồi dường như...
Dường như có liên quan đến điều gì đó, nhưng nếu như muốn nói đến tột cùng có liên quan gì, Hàn Tam Thiên cũng không rõ ràng.
Bình luận facebook